oOo
- Ọc, con hung thú này đê tiện thật!
Lâm Phàm trợn tròn mắt nhìn con hung thú ở phía xa.
Hắn vừa dùng hệ thống kiểm tra, rõ ràng hung thú này chỉ có tu vi Tiểu Thiên Vị đại viên mãn, nhưng lúc này tu vi đột nhiên tăng vọt.
Lâm Phàm tin rằng hệ thông không thể nào sai được, như vậy nhất định có thứ gì đó ẩn giấu tu vi của con hung thú kia.
Giờ phút này, chỉ thấy con hung thú kia đột nhiên ngửa mặt lên trời rít gào giận dữ, móng vuốt hai tay tự đâm lên ngực, sau đó dùng sức tự tách ra phần da trước ngực.
"Ầmmmm..."
Trời đất biến sắc, một cột sáng tràn lan từ cơ thể hung thủ, rồi phóng lên tận trời cao, che khuất con hung thú bên trong. Khí tức của hung thú bắt đầu từ từ tăng lên.
Đại Thiên Vị sơ giai.
Đại Thiên Vị trung giai.
. . . .
Cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn.
Mà trong hư không kia, mười sáu dây chuyền quy tắc đan chéo nhau, mặt trên lập lòe tia lửa điện, xé rách hư không thành một cái lỗ thủng.
Hung thú lột da, hóa thành dạng hung thú hình người?
Mặt Lâm Phàm không đổi sắc nhìn về phương xa. Đây là con hung thú hình người thứ hai mà hắn gặp. Sau lưng nó mọc ra bốn đôi cánh rực lửa, thân hình cao tới mấy trăm trượng, sững sững trong thú triều, khí thế ngập trời, làm lòng người sợ hãi.
- Gràoooooo...
Con hung thú hình người rống lớn, há to cái mồm đầy răng nanh nhọn hoắt. Một quả cầu ánh sáng màu đen kịt từ từ thành hình.
- Xong đời, con hung thú kia có cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn.
Mặc lão đầu điên cuồng hét lên lên, sau đó cũng không để ý gì thêm, muốn xé rách hư không chạy khỏi nơi này.
Thế nhưng chuyện khiến Mặc lão đầu càng thêm hoảng sợ đã xảy ra: cả vùng không gian này đã bị phong tỏa.
- Không, ta không thể chết ở chỗ này được...
Mặc lão đầu đã hoàn toàn mất bình tĩnh. Lão không ngờ con hung thú kia lại mạnh như vậy, mạnh đến mức làm người ta không thể ngăn cản.
Đám tán tu núp ở đằng xa, nhìn thấy một màn này thì cùng trợn mắt há hốc mồm.
- Lão ca xong đời rồi.
- Thú triều lần này không thể ngăn cản, con hung thú hình người kia có khí tức quá mạnh mẽ, cả quả cầu ánh sáng kia nữa, quá khủng bố.
- Còn nói cái gì nữa, mau tìm cách chạy khỏi đây thôi. Phạm vi này chưa đủ xa đâu, không chỉ Long Uyên hoàng triều bị diệt, mà chúng ta cũng sẽ bi kịch đấy.
- Chạy, chạy được sao? Con hung thú kia phong tỏa không gian rồi. Các ngươi nhìn quả cầu ánh sáng kia đi, chúng ta không thoát nổi...
. . . .
Lâm Phàm chăm chú nhìn phương xa. Con hung thú này ngưng tụ tới mười sáu dây chuyền quy tắc, hoàn toàn có thể quét ngang thiên hạ.
Thế nhưng sao chưa từng nghe ở đâu về con hung thú quái dị như vậy chứ? Chuyện này rất kỳ quái!
Hung thú này không thể chết được, nhất định phải bắt lại tra khảo một phen.
Giờ phút này, Mặc lão đầu tuyệt vọng ngồi dưới đất, không còn chút phong phạm cao thủ Đại Thiên Vị nào. Mặc lão đầu bất chợt nghĩ về năm tháng tu hành khốn khó của mình, biết bao khổ cực trong đó, cuối cùng ở trăm tuổi mới trở thành cường giả Đại Thiên Vị.
Thế nhưng giờ tất cả đã sắp tan thành mây khói, bị thú triều này giẫm đạp lên, từ nay về sau biến mất ở Đông Linh châu.
Long Uyên công chúa thì thẫn thờ đứng nguyên tại chỗ, trong mắt chỉ còn con hung thú to lớn kia.
Còn Long Uyên đại đế đã trợn tròn mắt, thanh kiếm trong tay rơi xuống. Ông ta đã không còn có khái niệm phản kháng. Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, có giãy giụa thế nào cũng chỉ phí công.
- Tiểu tử, hối hận chưa? Chúng ta đều xong đời rồi.
Mặc lão đầu gào thét với Lâm Phàm.
- Xong đời cái gì? Long Uyên công chúa, ta đã nói rồi, không người nào bị thương, giúp ngươi cản thú triều lần này, mà thù lao là thứ bên hông ngươi.
Lâm Phàm nói.
Long Uyên công chúa cười lạnh, ném mảnh nhỏ bên hông cho Lâm Phàm:
- Ha ha, cho ngươi, rồi thì thế nào đây? Đến cùng còn không phải sẽ chết cả ở chỗ này sao?
Lâm Phàm bắt lấy mảnh nhỏ, nở nụ cười, rồi cất vào trong túi chưa đồ. Hắn biết mình vừa có được mảnh lệnh bài cuối cùng của một lệnh bài hoàn chỉnh.
"Phụttttt... Vèoooo..."
Đúng lúc này, hung thú hình người kia dùng sức thổi mạnh ra, quả cầu ánh sáng trong miệng nó bay vụt về phía Long Uyên hoàng triều.
Lực lượng kia cường đại tới mức cày nát cả mặt đất nó bay qua, lưu lại một dấu vết thật dài, thật sâu.
- Xong đời...
Giờ khắc này, mọi người tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
- Có đôi khi, không nên coi thường người khác, bằng không sẽ bị vẽ mặt.
Vừa lúc đó, bọn họ nghe được giọng nói của Lâm Phàm.
- Đại Thiên Vị đại viên mãn thì thế nào, cô đọng mười sáu dây chuyền quy tắc thì thế nào? Trong mắt ta, chẳng qua chỉ là một con dã thú mà thôi.
Lâm Phàm thong dong đứng trên tường thành, chờ đợi quả cầu ánh sáng kia bay đến.
- Ha ha... Tiểu tử, lão phu bội phục ngươi, thời khắc này mà ngươi còn có tâm tình khoác lác, lão phu mặc cảm không bằng.
Mặc lão đầu cười thê lương.
- Ông lão, trước thực lực tuyệt đói, mọi thứ đều chỉ là mây khói, tựa như quả cầu này, trong mắt các người nó rất kinh khủng, nhưng trong mắt ta nó chẳng là gì.
Lâm Phàm quay đầu lại, cười nhẹ nói.
Mặc lão đầu nhìn thấy nụ cười của Lâm Phàm, nội tâm sửng sốt.
- Long Uyên công chúa, ngươi lớn lên tuy xinh đẹp, nhưng tâm tính không tốt, dễ nóng giận, sau này nhớ sửa.
Lâm Phàm hơi nâng tay phải lên.
- Ngươi...
Long Uyên công chúa nghe nói như thế, giận sôi gan, nhưng rồi lại tự giễu, sắp chết cả rồi, còn để ý làm gì chứ.
"Coong..."
Vừa lúc đó, một tiếng vang thanh thúy vang lên.
Đám người Mặc lão đầu, Long Uyên công chúa mở to hai mắt, vẻ không dám tin nhìn tất cả.
Điều này sao có thể...
Bọn họ nhìn thấy gì?
Cái người luôn bị xem thường kia, lại chỉ nâng một ngón tay đã chặn được quả cầu ẩn chứa lực lượng kinh khủng kia.
Hơn nữa nhìn bộ dáng còn rất nhẹ nhàng.
- Sao?
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
Mặc lão đầu nhìn Lâm Phàm, nhất thời ngửa mặt lên trời gào thét:
- Cao nhân a...
- Phục chưa?
Lâm Phàm lại cười hỏi. Mặc lão đầu này cũng là một người thú vị.
- Phục rồi...
- Muốn sống không?
- Muốn, nằm mơ cũng muốn.
- Vậy nói một câu dễ nghe đi.
Lâm Phàm nói.
- Cao nhân, ngài chính là thần tượng duy nhất trong lòng Mặc lão đầu ta...
Mặc lão đầu nước mắt tuôn đầy mặt, không có chút sĩ diện nào, hô lớn.
"Ầm..."
Giờ khắc này, Lâm Phàm nhẹ nhàng búng ngón tay, quả cầu ánh sáng kia mạnh mẽ bay ngược trở về, tốc độ còn nhanh hơn lúc tới.
Con hung thú hình người nhìn thấy quả cầu bắn ngược lại với tốc độ khủng bố thì trong đôi mắt có ánh lửa thiêu đốt cũng tràn ngập khiếp sợ.
Và nó cũng chỉ kịp khiếp sợ, bởi vì quả cầu kia đã đến trong tích tắc...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
- Trời ạ... Quá mạnh rồi.
Trong đám tán tu núp đằng xa có một kẻ nhìn tình hình phía Long Uyên hoàng triều bằng kính viễn vọng, lúc này đã trợn mắt há hốc mồm, ngây ngẩn cả người.
- Vương Ngũ, chuyện gì thế, cho ta xem với.
- Đúng vậy, lão Vương, nhanh lên, chúng ta không thấy rõ.
. . . .
- Ồn ào cái gì, ta cũng chưa xem đủ đâu. Vốn cho là Long Uyên hoàng triều bị diệt, nhưng các ngươi đoán xem ta vừa nhìn thấy cái gì?
Đại Đao Vương Ngũ giờ phút này còn chưa phục hồi tinh thần lại.
- Xảy ra chuyện gì? Nói mau đi.
Đại Đao Vương Ngũ hít sâu một hơi, sau đó nói bằng vẻ không dám tin:
- Vừa rồi, ta thấy được tiểu tử bị chúng ta chế nhạo búng một ngón tay, đẩy ngược quả cầu kia trở lại.
- Ặc, thật hay đùa thế, lão Vương, ngươi đừng có lừa chúng ta đấy.
- Đúng vậy, sao thế được chứ?
- Lão Vương, Triệu Tiểu Lục ta dùng thương hai mươi năm, có chuyện gì mà chưa thấy, nhưng lời ngươi vừa nói ta không tin. Đưa kính viễn vọng cho ta, để ta nhìn một chút.
. . . .
Giờ phút này, đám người trên tường thành đã hoàn toàn ngây ngẩn. Ánh sáng chói lọi trước mắt chiếu xạ lên mặt bọn họ, cơn gió mãnh liệt kia giống như là bàn tay đang không ngừng tát bôm bốp lên mặt họ.
- Cao nhân, con hung thú kia chết rồi sao?
Mặc lão đầu thở phào một cái, nhìn Lâm Phàm.
- Chưa.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
- Hả...
Mặc lão đầu vừa nghe, cũng luống cuống, bị một đòn như vậy còn chưa chết? Đồng thời lão chỉ biết đặt mọi hy vọng lên người Lâm Phàm.
- Gràooooo...
Một tiếng rống giận dữ xen lẫn đau đớn vang vọng phía chân trời.
Khi hào quang tiêu tán đi, mọi người thấy rõ, nửa thân hình của hung thú hình người kia đã bị nổ máu thịt mơ hồ, mà hung thú trong phạm vi vài trăm mét quanh nó không còn sót lại chút gì.
Một loạt tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên, nhưng Lâm Phàm không để tâm, bởi vì exp quá ít. Mà hắn cũng không cảm thấy tiếc nuối khi tinh huyết hung thú cũng bị quả cầu ánh sáng thổi bay không còn, bởi vì hiện giờ Huyết Hải Ma Công đã tới tầng sáu, máu của hung thú bình thường căn bản không mang lại bao nhiêu tác dụng.
Con hung thú kia lại gầm lên, tiếng gầm tràn ngập lửa giận, hung thú xung quanh tiến lên lấp vào khoảng trống, lại một mảng đông nghịt hung thú xông lên, muốn nhất định phải diệt Long Uyên hoàng triều.
- Chư tướng sĩ nghe lệnh, tử thủ tường thành, không thể để hung thú công phá.
Long Uyên hoàng đế ra lệnh. Ông ta đã nhìn thấy được hy vọng qua một màn vừa rồi.
Có điều đối mặt với nhiều hung thú như vậy, chỉ sợ có chống được, cũng sẽ thảm thiết vô cùng.
Nhưng chỉ cần bảo vệ được hoàng triều, mọi sự hy sinh đều đáng.
Long Uyên công chúa nhìn về phía Lâm Phàm, cũng xấu hổ vạn phần. Nàng ta không ngờ cao thủ chân chính ngay trước mắt, còn là người từng bị mình xem thường.
- Không cần phòng thủ, ta đã giao dịch với Long Uyên công chúa rồi, đó là không bị thương người nào. Những thú dữ này tuy đông, nhưng không tạo nổi sóng gió gì đâu.
Lâm Phàm nở nụ cười tự tin.
Long Uyên hoàng đế trợn tròn mắt, muốn cầu Lâm Phàm đi diệt con hung thú cầm đầu kia, nhưng lời đến miệng chưa kịp nói đã phải vội vàng nuốt xuống.
Bởi vì giờ phút này, khí tức của người trẻ tuổi trước mặt đã hoàn toàn thay đổi, trở nên sắc bén vô cùng, giống như một thanh kiếm sắc còn chưa ra khỏi vỏ đã có thể cắt nát thân thể của bọn họ.
Trường bào màu trắng phiêu đãng theo gió, tóc dài bay bay.
Ở trong mắt mọi người, bóng người kia chợt trở nên vô cùng cao lớn.
Lâm Phàm bay lên không trung.
- Thương Thiên Kiếm.
- Nhân Nghĩa Kiếm.
. . . .
- Trời ạ! Kiếm ý thật mạnh, chỉ nhìn thôi mắt đã thấy đau rồi.
Mặc lão đầu vừa ngẩng lên nhìn đã vội nhắm mắt, kiếm ý kia quá mạnh, cho dù lão là cường giả Đại Thiên Vị cũng không chịu nổi.
Mà Long Uyên công chúa càng không thể nhìn thẳng, bộ ngực căng tròn cũng vì kích động quá mức, rung lên kịch liệt.
- Vô Tướng Thiên Ma.
Giờ khắc này, pháp thân ba đầu sáu tay và hai loại kiếm ý trôi nổi sau lưng hắn.
Gần đây Lâm Phàm mới phát hiện một công năng mới của Vô Tướng Thiên Ma, hắn muốn thử nghiệm:
- Vô tướng vô giới, vô pháp vô thiên... Phân tách!
Tức thì, pháp tướng phía sau Lâm Phàm không ngừng phân chia, một thành hai, hai thành bốn... Trong hư không nháy mắt bị bao phủ bởi vô số pháp tướng.
Chưa hết, một màn khiến đám Mặc lão đầu càng thêm khiếp sợ lại xảy ra ngay sau đó.
Hai loại kiếm ý xông tận trời kia cũng không ngừng phân tách, vô số thanh trường kiếm do kiếm ý ngưng tụ ra xuất hiện trên bầu trời.
- Điều này sao có thể... Con người sao tạo ra được kiếm ý cường đại đến thế...
Mặc lão đầu đã hoàn toàn thất thần. Lão vốn cho rằng mình lên cấp Đại Thiên Vị đã đủ mạnh, nhưng so với người trước mắt, sợ là ngay cả con kiến cũng không bằng.
- Mặc lão, người này rốt cuộc là đến từ tông môn nào?
Long Uyên hoàng đế khiếp sợ hỏi.
- Không biết, không biết...
Mặc lão đầu lắc đầu nói.
Mà đám võ giả tán tu, nhìn thấy một màn trong hư không, cũng kinh ngạc đến muốn ngã lăn ra mặt đất.
Tất cả mọi thứ thật sự quá kinh khủng.
. . . .
- Vốn định một chưởng tiêu diệt các ngươi, nhưng thôi, máu của các ngươi còn có chút tác dụng.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
Một câu này truyền tới trong tay đám Mặc lão càng khiến người ta há hốc miệng.
Một chưởng tiêu diệt?
- Diệt...
Lâm Phàm phất tay, kiếm ý phô thiên cái địa cùng pháp tướng che trời mãnh liệt lao về phía thú triều....
Giờ khắc này, con hung thú hình người kinh run lên, nó cảm thấy có một luồng ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm mình.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Hung thú hình người giận tới điên cuồng. Nó chính là vương giả, lần này vốn tưởng rằng tới đây diệt một cái hoàng thành là việc dễ như trở bàn tay, không ngờ lại bị một nhân loại nhỏ bé làm tan tác.
Mà càng làm cho hung thú hình người không thể chịu đựng được là, nó trợn mắt, nhân loại kia lại nở nụ cười đáp lại, thậm chí trong nét cười ấy làm nó có một loại cảm giác "hoa cúc" run lên.
Giờ phút này, đám người Mặc lão từ khiếp sợ đến muốn hỏng mất, tiếp đến vui mừng, rồi lại khiếp sợ. Mấy biến động bất ngờ xảy ra liên tiếp để bọn họ bình tĩnh hơn nhiều.
Thế nhưng mà, trước mắt là chuyện gì?
Cao nhân à, coi như ngài có thực lực thông thiên, nhưng ngài cũng phải để ý số lượng hung thú kinh khủng kia chứ. Kiếm ý của ngài đã sử dụng gần hết rồi, mà đám hung thú kia vẫn còn đông nghịt, nối liền mà đến không dứt a.
Hung thú hình người không hề động, hai tròng mắt trôi nổi hai ngọn lửa nhìn quanh, thấy đám đàn em còn đông nghìn nghịt thì nhìn lại Lâm Phàm, rồi khẽ nở một nụ cười dữ tợn.
Phảng phất là đang nói: Kiếm ý cùng pháp tướng của ngươi không giết nổi hết đâu.
Đúng vậy, một đòn vừa rồi của Lâm Phàm cực mạnh, giết đến máu văng đầy trời, thế nhưng hung thú thật sự là quá nhiều...
Trên tường thành, Gà Con đặt mông ngồi lên tường, phẩy phẩy cánh, thi thoảng lại kêu mấy tiếng, hoàn toàn không để tâm tới thú triều.
Long Uyên công chúa nhìn xong một màn kia, đã không tìm ra được từ ngữ gì để diễn tả về cái người đang lơ lửng trên không.
Chỉ một chiêu, đã khiến thi thể hung thú chất đầy đất. Loại uy lực này, nàng chưa từng nhìn thấy.
Thế nhưng hung thú vẫn còn quá nhiều. Nàng biến sắc, lo lắng nói:
- Phụ hoàng, mau ra lệnh cho binh lính phòng thủ, thú triều sắp đến rồi.
. . . .
- Lão ca, tình hình chiến đấu thế nào rồi?
Lúc này, một đám tán tu đã bay cả lên tường thành, kích động hỏi Mặc lão đầu.
- Oa... Bóng dáng của cao nhân thật khí phách vô cùng.
Triệu Tiểu Lục nhìn cao nhân trong như không, cảm thán nói.
Mặc lão đầu lập tức giữ chặt tay Triệu Tiểu Lục:
- Các ngươi tới thật đúng lúc. Hiện giờ hư không bị phong tỏa, ai cũng không chạy nổi. Hung thú hình người để cao nhân giải quyết, chúng ta nhất định phải ngăn thú triều.
Vương Ngũ đứng một bên nhìn thấy thú triều cuồn cuộn như biển, nuốt một ngụm nước bọt:
- Lão ca, chúng ta có thể chịu được sao.
- Không được cũng phải được, nhất định phải chống đỡ tới khi cao nhân diệt xong con hung thú hình người.
Mặc lão nghiêm giọng nói, sau đó ngẩng đầu nói lớn về phía Lâm Phàm:
- Cao nhân, thú triều tới rồi, nơi này cứ việc giao cho chúng ta.
Giờ khắc này, Mặc lão đầu giống như trẻ lại, phục hồi nhiệt huyết ngày xưa.
Mà Lâm Phàm đang lơ lửng trên không, nghe thấy âm thanh của Mặc lão đầu thì cũng có chút lúng túng.
Vốn muốn trang bức một cái thật hoàn mỹ, không ngờ số lượng thú triều nhiều đến nỗi kiếm ý và pháp thân không thể diệt hết.
Nhất định phải nghĩ cách bổ cứu!
Trong lúc Lâm Phàm suy tư, Mặc lão đầu đã chỉ đạo mọi người:
- Lão Vương, ngươi qua bên kia phối hợp công chúa. Tiểu Lục, ngươi dẫn mọi người đi hỗ trợ các binh sĩ.
- Vậy còn lão ca?
- Lão phu hiện giờ tu vi cao nhất, tự nhiên muốn một mình thủ một mặt. Nhớ lấy, cao nhân tuy mạnh, nhưng hung thú hình người kia cũng không phải tầm thường, chúng ta không thể để cho cao nhân phân tâm.
Mặc lão đầu nói.
- Được, lão ca, chờ vượt cửa ải khó khăn này, ta sẽ mời mọi người uống rượu.
- Tốt, chúng ta có thể kề vai chiến đấu với cao nhân, về sau cũng là một đoạn giai thoại.
Mặc lão đầu hăng hái nói, giống như trẻ lại mấy chục tuổi.
Lâm Phàm vẫn trên hư không, nghe được hết tiếng trò chuyện bên dưới, nhất thời cảm giác thể diện mất sạch, ánh mắt nhìn về đám hung thú kia lạnh hẳn đi. Vốn định cho các ngươi toàn thây, nhưng hôm nay cũng chỉ có thể để các ngươi hóa thành tro bụi rồi.
- Các huynh đệ... Sẵn sàng...
Ngay khi mặc lão đầu định cổ động sĩ khí, đột nhiên lại nghe một giọng nói vang lên.
- Hừ, vốn định cho các ngươi toàn thây, nếu không biết quý trọng, vậy thì trở về cát bụi cả đi.
Lâm Phàm nổi giận, một chưởng nâng lên.
Nhất thời thiên địa phong vân biến sắc, khí tức cường đại làm người ta ngạt thở.
- Diệt...
"Ầmmmmmm..."
Một chưởng khổng lồ từ trên trời giáng xuống, hư không rách ra, bầu trời như biến mất...
Mặt đất rung chuyển, Long Uyên hoàng triều cũng rung lắc không ngừng, dường như xảy ra động đất trên toàn thế giới.
Một chưởng bao trùm hơn mười vạn dặm, tất cả mọi người trong hoàng thành đều sợ tới choáng váng.
- Hừ, chết chưa hết tội.
Lâm Phàm phất tay, chắp hai tay sau lưng.
Chợt Lâm Phàm phát hiện con hung thú hình người kia còn chưa chết, đang quay lưng chạy trốn thì quát lớn:
- Gà Con, đuổi theo, giết nó.
Lâm Phàm bay vút đi đuổi theo.
- Ò ó o...
Gà Con bật dậy, nhảy từ trên tường thành xuống, rồi khi đang rơi trong không trung, toàn thân phát ra hào quang đỏ rực, một đôi cánh ánh sáng màu đỏ xuất hiện, vừa đập một cái đã mang cả người Gà Con lao vút về phía rừng rậm kia.
. . . .
- Ta... ta...
Giờ phút này, Mặc lão đầu run rẩy không nói nổi một câu, ngã ngồi trên mặt đất.
Triệu Tiểu Lục dùng thương thay gậy, chống để khỏi ngã, miệng há thật to.
Vương Ngũ mới vừa chuẩn bị rút đại đao, giờ phút này giữ nguyên tư thế rút đao một nửa, ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.
Long Uyên công chúa và Long Uyên hoàng đế cũng đứng im như tượng.
Qua hồi lâu.
- Ai có thể nói cho ta biết vừa xảy ra chuyện gì không?
Mặc lão đầu mở miệng, vẫn chưa thể tỉnh táo.
- Còn con gà kia nữa, đó thật sự là gà sao?
. . . .
- Lão ca, cao nhân vừa giơ tay lên, sau đó vỗ xuống...
Triệu Tiểu Lục nói.
- Vỗ xuống xong... Động đất tới.
Vương Ngũ nói.
- Động đất qua đi... Thú triều không còn...
Triệu Tiểu Lục nói.
. . . .
- Cao nhân, ta chỉ muốn kề vai chiến đấu với ngài, sao lại không cho ta cơ hội chứ.
Mặc lão đầu giống như oán phụ, ánh mắt u oán nhìn về phía bóng cao nhân đã biến mất.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
- Ò ó o...
Gà Con bay vọt đến trong quầng sáng đỏ, sau đó đậu trên vai Lâm Phàm, nhìn chằm chằm con hung thú hình người đang chạy trước.
Lâm Phàm tiếp tục đuổi sát theo sau. Hắn muốn xem con hung thú này rốt cuộc là rời đi bằng đường nào.
Lần trước cũng gặp một con hung thú hình người, nhưng nó lại nhảy vào một cái khe không biết dẫn tới đâu. Khi đó thực lực chưa đủ, độ nguy hiểm nếu đi theo quá cao, nên hắn đành bỏ qua. Còn lần này đương nhiên là không thể bỏ lỡ, hơn nữa con hung thú này từ bộ dáng đến thực lực lại còn mạnh hơn con lần trước nhiều lắm.
Hung thú hình người cất mỗi bước xa đến mấy trăm trượng, tốc độ đã đến cực hạn, nhưng lại vẫn không cắt đuôi được nhân loại đáng giận kia.
Giờ phút này nó thật sự nổi giận. Nó là Hỏa Diễm Lĩnh Chủ, tại đất phong của mình chính là tồn tại chí cao vô thượng, vậy mà hôm nay lại bị một nhân loại đuổi giết, điều này làm cho nó không thể chịu đựng được.
Nó muốn cắt đuôi nhân loại này. Về phần giết kẻ bám đuổi, nó căn bản là không nghĩ tới vấn đề không thực tế ấy.
Lần thú triều này do vị đại nhân kia khởi xướng, lệnh cho nó dẫn dắt thú triều. Ai ngờ đội quân đông nghìn nghịt như vậy lại bị một chưởng của nhân loại này diệt sạch, quả thật là quá khủng bố.
- Đừng chạy nữa, ta nói nhỏ cái này thôi mà.
Lâm Phàm đuổi theo sau. Hắn phát hiện hình như con hung thú này có chỉ số thông minh rất cao, chạy lắt léo muốn bỏ mình lại, chứ không đòi quyết một trận tử chiến với mình như con hung thú hình người lần trước.
- Gràooooo...
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ gào thét một tiếng, bốn đôi cánh khẽ chấn động, dây chuyền quy tắc từ hư không rớt xuống, ngưng tụ lại thành một cái roi dài, rồi quất tới Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhìn thấy chiếc roi quất từ trên trời xuống thì lại không có ý tránh né, chỉ để Gà Con vào lại túi chứa đồ, rồi đón đỡ chính diện.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ là hung thú Đại Thiên Vị đại viên mãn đã ngưng tụ mười sáu dây chuyền quy tắc, vừa ra tay đã thấy trời long đất lở, uy thế vô song.
Thế nhưng, nhân loại trước mặt nó lại không hề né tránh...
"Chát!!"
Chiếc roi vừa quất lên thân Lâm Phàm, lập tức có một cỗ lực lượng lớn lao ăn mòn thân hình Lâm Phàm.
"Đinh, chúc mừng Tuyên Cổ Bất Diệt gia tăng mười triệu exp."
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ nhìn thấy nửa thân trên của nhân loại kia be bét máu thịt sau khi đỡ một đòn của mình thì rất mừng rỡ, không nghĩ rằng nhân loại này chỉ có như vậy, có lẽ có thể giết được.
Nào ngờ, chỉ một tích tắc sau, thân thể của kẻ trước nó đã hoàn hảo lại như ban đầu.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ kinh hãi, sau đó rụt thân về, chạy còn nhanh hơn.
Hiệu quả vừa rồi, đương nhiên là công lao của Huyết Hải Ma Công. Nếu không phải đã đạt tới tầng sáu "Đoạn Chi Trọng Sinh", hắn còn không dám đỡ đòn kia.
- Đau đấy, nhưng chưa đủ đâu, ngươi còn trò gì quay lại ra nốt đi.
Lâm Phàm đuổi sát không bỏ, quát.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ còn đang chưa hết kinh ngạc. Nhân loại kia là thế nào, lại có tốc độ khôi phục nhanh như vậy, còn nhanh hơn cả hung thú nữa.
Bất chợt Hỏa Diễm Lĩnh Chủ phát hiện tốc độ của nhân loại kia đã giảm xuống so với trước lúc trúng roi. Cái miệng dữ tợn của nó khẽ nhếch lên như đang cười.
Tuy Lâm Phàm chỉ nhìn thấy bóng lưng của Hỏa Diễm Lĩnh Chủ, nhưng hắn tin rằng lúc này con hung thú trước mặt đang cười thầm.
Vừa rồi cố ý chậm lại, nhất định đã bị nó phát hiện.
Quả nhiên, ngay trong lúc Lâm Phàm tự hỏi, đã thấy con Hỏa Diễm Lĩnh Chủ kia lần nữa quật chiếc roi ngưng tụ từ dây chuyền quy tắc xuống.
"Chát!!"
"Đinh, chúc mừng Tuyên Cổ Bất Diệt gia tăng mười triệu exp."
- Thật thoải máiii...
Dính một đòn, thân thể Lâm Phàm lại máu me be bét, thậm chí lờ mờ thấy lộ cả xương. Thế nhưng chỉ một sát na sau, mọi thương thế đã được không phục, mà tốc độ đuổi theo thì lại chậm thêm một chút.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ luôn chú ý tới tình huống của nhân loại phía sau, giờ càng khẳng định suy đoán của mình.
Thế nhưng, nó cũng chỉ dám dùng roi để giảm tốc độ của nhân loại kia, chứ không có suy nghĩ dừng lại giết chết. Bởi dù sao nó cũng không tự tin tiếp tục thoát chết dưới một chưởng giống như ban nãy.
"Chát..."
. . . .
Một người một thú điên cuồng chạy, xuyên qua rừng rậm, xuyên qua sa mạc.
Trên đường đi, Hỏa Diễm Lĩnh Chủ không ngừng dùng roi ngưng tụ từ dây chuyền quy tắc quất lên đối phương, khiến đối phương "giảm tốc". Mà ngược lại, đây là cơ hội để tăng exp cho Tuyên Cổ Bất Diệt của Lâm Phàm.
Tuy rằng Thiên Địa Dung Lô cũng là một cách, nhưng Lâm Phàm công nhận nỗi đau đớn từ đó quá lớn, nếu không phải bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối không muốn trải nghiệm lần nữa.
"Chát..."
"Đinh, chúc mừng Tuyên Cổ Bất Diệt thăng cấp, cấp bậc tăng lên."
"Đinh, chúc mừng Tuyên Cổ Bất Diệt cấp bậc 2."
"Exp: (0/3 trăm triệu)."
"Đinh, chúc mừng cường độ thân thể thăng cấp: Đại Thiên Vị trung giai."
Lâm Phàm mừng như điên, quả nhiên có thể thăng cấp, thật sự chờ đã quá lâu rồi.
Ngày đêm luân phiên.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ thật sự sợ rồi, nó không biết nhân loại phía sau tại sao lại có tốc độ khôi phục kinh khủng đến vậy. Càng đáng hận hơn là, nhân loại này đã đuổi theo nó suốt cả một đêm.
Chính nó là bá chủ trong hung thú, sức chịu đựng vô hạn, coi như dùng tốc độ cao nhất chạy cả đêm như thế, cũng không hề có cảm giác suy yếu. Thế nhưng nhân loại này vì sao lại vẫn thể lực sung mãn, tinh thần phấn chấn như vậy?
Thậm chí trong mắt Hỏa Diễm Lĩnh Chủ, nhân loại này còn càng lúc càng có tinh thần, quá biến thái.
Giờ phút này, mắt Lâm Phàm lóe thần quang. Hung thú rực lửa này đúng là tài liệu luyện công rất tốt. Có điều để Lâm Phàm có chút không vui là tốc độ ra roi của nó ngày càng chậm, thậm chí biến thành cả một canh giờ mới quay lại quất một roi.
Lâm Phàm cảm giác nên cho nó một chút áp lực mới được.
Tuyên Cổ Bất Diệt mới tăng một cấp, còn xa mới đủ yêu cầu của Lâm Phàm a.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Chiến trường viễn cổ là một chiến trường xuất hiện từ rất xa xưa ở Đông Linh châu. Nơi này vô cùng trống trải, tràn ngập khí tức tang thương đổ nát.
Giờ phút này, tại nơi đây có nhiều người giằng co, không khí căng thẳng tựa như lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh.
- Tống lão cẩu, môn hạ đệ tử của ngươi giết đệ tử nội môn của ta. Hôm nay hẹn ngươi ra đây, là vì muốn giải quyết cho xong.
Phía trên một đỉnh đồi, một ông già có khí tức giống như sông lớn, vô hạn vô biên, quát.
- Hừ, Dương lão cẩu, môn hạ đệ tử của ngươi dám nói năng lỗ với với lão phu, đệ tử của lão phu giết hắn thì thế nào, chính là chết chưa hết tội.
- Tốt, hôm nay chúng ta quyết một trận tử chiến đi.
Hai người này đều là tông chủ của tiểu tông môn, phát sinh mâu thuẫn từ đệ tử, cho nên mới có trận tử chiến hôm nay.
- Chúng đệ tử nghe lệnh.
- Chúng đệ tử nghe lệnh.
- Đánh cho ta...
"Ầmmmmm..."
Mà ngay khi đám người chuẩn bị quyết một trận tử chiến, mặt đất đột nhiên bị chấn động, một luồng khí tức khinh khủng từ đằng xa truyền đến.
- Các ngươi xem, là cái gì vậy?
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, nhất thời sắc mặt từng người trắng bệch, một cái bóng khổng lồ đang lao về chỗ bọn họ.
- Đó là một con hung thú đã ngưng tụ tới mười sáu dây chuyền quy tắc.
Hai gã tông chủ vừa nhìn rõ, triệt để ngây ngốc.
Hai lão đều có tu vi Đại Thiên Vị trung giai, mới ngưng tụ được hai dây chuyền quy tắc, gặp phải hung thú này còn không bằng một con kiến, có lẽ chưa đủ một phút đã bị nó nghiền ép.
- Aaaa... Mau trốn đi.
Hai người vung tay, hò hét lớn báo hiệu cho đệ tử.
Thế nhưng hung thú đã quá gần, cả đám liếc nhìn lẫn nhau, cùng có một suy nghĩ: "Xong đời..."
. . . .
- Nhảy qua cho ta, nếu ngươi dám giết bọn họ, tiểu gia quất đứt gân.
Ngay lúc tuyệt vọng, một giọng nói vang lên, để bọn họ cảm thấy thật buồn cười, bởi hung thú khủng bố bậc này, sao có thể thành thành thật thật nghe lời?
Nhưng rồi một màn khiến cả đám ngây dại đã xảy ra.
Hung thú khủng bố kia vậy mà lại thật sự nhảy vọt qua.
- Các ngươi ở đây làm gì? Còn không cút nhanh lên.
Lâm Phàm đuổi sát sau hung thú, liếc mắt quát với đám người, sau đó tiếp tục đuổi theo.
Tống tông chủ cùng Dương tông chủ liếc mắt nhìn nhau, sau một hồi mồ hôi rơi như mưa.
Kinh khủng... Thật sự quá kinh khủng.
Người này rốt cuộc là ai? Hung thú cô đọng mười sáu dây chuyền quy tắc, lại bị đánh phải chạy trốn.
Chuyện này...
. . . .
Lâm Phàm rất tức giận. Cái con to xác trước mắt hắn lại mải miết chạy trốn, không chịu tiếp tục "giúp đỡ" hắn thăng cấp.
Cuối cùng, Lâm Phàm giận hết cỡ, trực tiếp rút cái roi tự mình luyện chế ra, hung hăng quất lên Hỏa Diễm Lĩnh Chủ, đồng thời giục nó mau trả đòn.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ rơi lệ đầy mặt. Nhân loại này rốt cuộc có lai lịch gì, mà còn khủng bố hơn cả hung thú chúng nó.
Hai ngày hai đêm a.
Đường đường một bá chủ có đất phong, lại bị nhân loại đuổi suốt hai ngày hai đêm, thậm chí không có lực hoàn thủ.
Vừa rồi thấy một đám nhân loại nhỏ bé chắn trước mặt, nó thật muốn một cước giết hết, thế nhưng lại nghe tiếng quát của nhân loại phía sau, lập tức bị dọa sợ run, vội vàng nhảy tránh qua.
- Phế vật, chạy cả ngày không đánh lại được roi nào. Muốn nhàn hạ sao, tiểu gia nói cho ngươi biết, điều đó không có khả năng!
Lâm Phàm đuổi ở phía sau, lại quất một roi tới.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ thật sự khóc rồi. Ý tưởng duy nhất của nó hiện giờ là muốn trở về, sau đó không bao giờ tới nơi này nữa.
Còn Lâm Phàm đương nhiên không thể để nó chạy dễ dàng. Tuyên Cổ Bất Diệt mới đến tầng thứ tư, còn cách mục tiêu của hắn một đoạn, sao có thể bỏ qua chứ.
. . . .
Lại là một ngày đi qua.
Tốc độ của Hỏa Diễm Lĩnh Chủ càng lúc càng chậm, cuối cùng thật sự không chạy nổi nữa, trực tiếp dừng lại.
Mà Lâm Phàm đuổi theo sau thấy vậy, cũng dừng lại trên không trung.
Thân hình cao lớn của Hỏa Diễm Lĩnh Chủ run lên, xua xua bàn tay khổng lồ, như bảo tạm nghỉ, sau đó ngồi phệt xuống đất thở hổn hển.
Hai tròng mắt toát ra lửa dữ tợn kia giờ đã không còn thấy khí phách bá chủ gì nữa, mà chỉ còn vẻ cầu xin tha thứ.
- Ta thật sự chạy không nổi nữa rồi, ngươi đến cùng là muốn thế nào?
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ mở miệng nói.
- Ngươi nói được tiếng người?
Lâm Phàm kinh ngạc.
- Ta không chỉ biết nói tiếng người, còn biến được thành bộ dạng con người.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ đã hoàn toàn sợ nhân loại trước mắt, biết gì nói nấy, không dám chậm trễ.
Lâm Phàm vừa nghe thì càng kinh ngạc, hung thú còn có thể biến thành người?
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ đã biến thành một đứa bé, hơn nữa còn là một bé trai béo mập, ngoại trừ sau lưng có bốn đôi cánh ngăn ngắn, thì giống con người y như đúc.
- Hung thú các ngươi làm sao có thể biến thành người vậy?
Lâm Phàm giống như phát hiện ra một cái đại lục mới.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ vội trả lời, đồng thời thầm nghĩ cách thoát thân:
- Mẹ của ta là nhân loại, cha ta là hung thú, cho nên ta có thể biến thành nhân loại. Những hung thú khác thì không rõ.
- Ngươi bao tuổi?
- Sáu trăm tuổi.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ nói.
"Chát..."
Giờ phút này, Lâm Phàm lại vung roi đánh lên mặt đất sát cạnh Hỏa Diễm Lĩnh Chủ:
- Sao, mắt đảo như rang lạc, đang nghĩ cách chạy trốn hả?
- Không có.... Đại... đại ca, ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới buông tha ta đi. Ta vẫn còn là trẻ con...
- Sáu trăm tuổi vẫn là trẻ con, ngươi... ngươi.
- Hung thú chúng ta một trăm tuổi mới tính là một tuổi nhân loại, ta hiện tại mới sáu tuổi mà.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ trong bộ dạng đứa bé khóc lóc cầu xin tha thứ.
- Tốt, hiện tại ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi thành thật trả lời cho ta, nếu không, kết cục ngươi tự biết.
Lâm Phàm cười lạnh nói.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†