Lúc sau Lý U Nguyệt dần dần bình tĩnh lại, mặt thoáng chốc đỏ bừng lên, không chút thẹn thùng vùi đầu vào ngực Phong Liệt. Ngoài miệng tuy bất mãn cứ lẩm bẩm nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào như ăn mật ong vậy.
- Ha ha ha!
Phong Liệt cười ngượng ngùng.
- Súc sinh chết tiệt! Ngươi từđâu xông đến đây?
Một tiếng gầm từ phía sau vang lên, cắt đứt tình ý thân mật của Phong Liệt và Lý U Nguyệt.
Hai người vội đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy một nam tử diện mạo bình thường đang ở cách đó không xa, hắn ta đang nghiến rắng nghiến lợi nhìn Phong Liệt hằm hằm.
Đây là Lan Tiếu Trần lúc trước bị Phong Liệt đánh lén bị thương, lúc này trên đùi hắn còn đầy máu tươi, nhuộm đỏ hết một mảng lớn chiếc áo dài.
Phong Liệt tuy đánh lén khiến hắn bị thương kêu lên thảm thiết, đau đớn nhưng cũng không phải là trí mạng, chỉ một lát sau là có thể hồi phục lại được.
Lúc này đây, Lan Tiếu Thiên, Lan Tiếuh, Lý Khoáng và Lan Tiếu Thành cũng đang chú ý tới bên này, chỉ có điều bởi vì rừng rậm che chắn, cho nên bọn hắn cũng không biết là có chuyện gì đang xảy ra.
Ngoại trừ Lan Tiếu Thiên và Lan Tiếuh đang đại chiến thì trong thời khắc này không có cách nào để phân thân được, mấy người còn lại tạm thời buông tha cho đối thủ, tức tốc chạy như bay về hướng này.
Lúc này, nhìn thấy Lan Tiếu Trần và mấy người khác đang nhanh chóng tiếp cận, Lý U Nguyệt cảm thấy trong lòng nóng như có lửa đốt, nàng cắn răng, bỗng nhiên giọng thúc giục Phong Liệt nói:
- Phu quân chàng mau lên! Chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ, chàng nên tranh thủ thời gian rời đi! Bọn hắn sẽ không làm hại ta đâu!
- Hừ, làm ta bị thương còn muốn bỏ đi ư! Mơ mộng hão huyền.
Lan Tiếu Trần hừ lạnh một tiếng, cắt đứt lời Lý U Nguyệt, vẻ mặt tức tối bước lên phía trước.
Hắn trước đây cũng bị Phong Liệt đánh lén bị thương, nếu như hôm nay hắn có thể xác định được Phong Liệt chỉ là một Long võ giả chân khí cảnh nhất trọng thiên thì hắn sẽ không chút kiêng nể gì.
Phong Liệt ra hiệu yên tâm với Phong Liệt, xoay người lại, lạnh lùng nói với Lan Tiếu Trần:
- Ta chẳng phải đi đâu cả, hơn nữa, ta còn muốn ngươi chết!
Dứt lời, hai tay Phong Liệt đột nhiên đẩy về phía trước.
Theo đó một tiếng nổ phát lên, một đạo ánh sáng chói lòa lập tức trùm lên trước ngực Lan Tiếu Trần.
Cùng lúc đó chri nghe thấy một tiếng “phốc” nhỏ vang lên, thân hình Lan Tiếu Trần lập tức bị tiêu tan thành từng mảnh nhỏ, bay nhẹ nhàng theo gió núi.
Lý U Nguyệt đang muốn khuyên ngăn Phong Liệt, nhìn thấy cảnh tượng không thể tin được, mặt ngẩn ngơ, miệng há hốc đến mức có thể nuốt được cả quả trứng gà, nhìn vô cùng đáng yêu.
Nàng đã sớm nghe nói phu quân của mình có thể giết chết được một cường giả Cương khí cảnh sơ kỳ, nhưng Cương khí cảnh sơ kỳ và hậu kỳ cũng chênh lệch nhau lớn.
Lúc này chỉ biết giương mắt nhìn một gã cao thủ Cương khí cảnh bát trọng thiên còn không tiếp nổi một chiêu của phu quân mình, trong lòng Lý U Nguyệt như mơ hồ.
Lúc này, sau khi Phong Liệt thi triển một thếđánh mạnh mẽ, trên mặt chợt có chút tái nhợt, hắn tranh thủ thời gian triệu hồi Trấn long thiên bi, sau đó lập tức đưa Lý U Nguyệt vào trong Long ngục không gian.
Tiếp đó, Phong Liệt đi nhanh như bay vào trong rừng rậm đen tối, ít lâu sau thì biến mất không rõ.
Ngay khi Phong Liệt biến mất, Lan Tiếu Thành, Lý Khoáng và hai cao thủ Cương khí cảnh của Lý gia đã đến gần, nhìn thấy chiến trường trống trơn tung bay những mảnh vỡ thì trong lòng vô cùng kinh ngạc.
- Hả? Người đâu?
Lan Tiếu Thành nhìn xung quanh một hồi, không thấy nhịđệ Lan Tiếu Trần đâu, sắc mặt nghi ngờ bèn hỏi.
Hắn tiện tay nắm một chút bột phấn đang bay trên không trung, đưa lên mũi hít, thời gian trôi qua, sắc mặt của hắn càng trở nên khó coi lạ thường.
Lan Tiếu Thành và nhịđệ Lan Tiếu Trần cùng tu luyện Băng ma thần chưởng trong tộc tuyệt học, trong cơ thểđều chứa một loại khí tức như nhau, bột phấn trong tay hắn rõ ràng có cùng khí tức như Băng ma khí tức.
Lúc này, Lan Tiếu Thành đã hiện ra một tia suy nghĩ xấu, kết hợp với tiếng kêu vô cùng thê lương thảm thiết ban nãy…
- Nhịđệ! Lý gia chết tiệt! Ta muốn các ngươi nợ máu phải trả bằng máu! Aaaaaaa.
Sau một hồi phẫn nổ, Lan Tiếu Thành bỗng nhiên ngửa mặt lên trời gào một tiếng, lập tức vận chuyển nguyên lực toàn thân, đánh về phía mấy người Lý Khang.
Lan Tiếu Thành là cao thủ Cương khí cảnh cửu trọng, hai tay tung bay giữa không gian, vô tận chưởng ảnh phảng phất giống như bong tuyết, che phủ trời đất.
Mang theo Băng hàn khí trong người lao vào ba người Lý Khang, trong phạm vi tầm mười trượng tất cả mọi cây cối núi đá đều nứt vỡ, kết tụ thành một lớp băng dày đặc.
Bọn người Lý Khang tuy số lượng chiếm ưu thế, nhưng tu vi thì Lan Tiếu Thành cũng không thấp,ba người đều có tu vi cương khí cảnh trung kỳ, giờ phút này chống lại Cương khí canhe cửu trọng của Lan Tiếu Thành, cho dù ba người có liên thủ lại cũng không dám chắc phần thắng.
Bốn người tung ra con át chủ bài của mình, đánh đến nỗi khí thế ngất trời, bầu trời chung quanh như sụp đổ từng mảng, những mảnh vụn văng tung tóe khắp nơi, bụi đất đy trời, âm thanh ầm ầm không dứt bên tai, thanh thế so với hai cao thủ Thần thông cảnh trên đỉnh núi khá nhiều.
Lúc này, bên trong Long ngục không gian, không khí ở đây có gì đó dị thường.
- Ngươi là ai?
Lan Tiếu đang khoanh chân ngồi xuống, bỗng nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành xuất hiện cách đó không xa, khiến cho nàng giật mình.
Nàng giật mình không phải là vì thực lực của cô gái kia, mà là vì dung mạo của cô ta, so với mình còn nhỉnh hơn một chút.
Nữ nhân hầu hết đều thích ganh đua, nhất là nữ nhân xinh đẹp.
Lan Tiếu chậm rãi đứng dậy, có vẻ hứng thú nhìn Lý U Nguyệt.
Cuối cùng phát hiện, mình có bộ ngực to hơn một chút, lớn tuổi hơn một chút, ngoài ra cũng không có gì đáng nói, điều này khiến cho nàng có hơi nhụt chí.
- Ngươi là ai? Đây là đâu?
Lý U Nguyệt đột nhiên bị Phong Liệt nhét vào trong đây, tinh thần không khỏi có chút hốt hoảng, nàng cảnh giác đánh giá nữ nhân đầu đội áo choàng chắc có hoàn cảnh chung giống mình.
Khi nàng còn đang bất ngờ chưa định thần lại được thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc của Phong Liệt:
- U Nguyệt, đừng sợ, đây là địa bàn của chúng ta.
Lý U Nguyệt thấy Phong Liệt xuất hiện lập tức thấy vui vẻ trở lại, cũng yên tâm hơn một chút, bèn hiếu kỳ hỏi:
- Phu quân, đây là nơi nào? Những người bên ngoài kia sẽ không đuổi theo chúng ta chứ?
Phong Liệt nhẹ nhàng ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Lý U Nguyệt, cười nói:
- Yên tâm đi, đây là không gian của ta, không ai có thể tìm thấy nơi này, cho dù là cường giả Long biến cảnh cũng không tìm thấy được!
- Hả? Là không gian của chàng? Trên thế giới này thực sự có không gian giả bộ người như thế này sao! Ta còn tưởng những cái này chỉ có trong sách vở lừa gạt người ta thôi.
Lý U Nguyệt vẻ mặt tung tăng như con chim sẻ, bịđộng tác thân mật của Phong Liệt tác động khiến cho đôi má đỏ ửng lên, cũng không có phản kháng gì.
Nàng hiếu kỳ nhìn không gian xung quanh, lập tức nhìn thấy Lan Tiếu ở cách đó không xa, khẽ chau mày nói:
- Phu quân, cô ta là ai? Không phải là thiếp của chàng chứ?
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Sắc mặt Phong Liệt xì xuống, không thể tưởng tượng được tiểu mỹ nhân Lý U Nguyệt có thể tưởng tượng phong phú như thế, hắn cố gắng giải thích cho nàng:
- Đừng nghĩ Lý U Nguyệtg tung, sao có thể có chuyện đó được? Ta muốn có thiếp không phải đều phải có sựđồng ý của đại phu nhân sao? Ha ha!
- Hừ hừ, đây là chàng nói đấy nhé, đừng có đổi ý!
Lý U Nguyệt gầm gừ nói, đồng thời cố ý liếc nhìn Lan Tiếu.
- Ách.
Phong Liệt không khỏi nheo mắt, lúc này chợt nhớ ra rằng phải nói cho Lý U Nguyệt biết rõ chuyện của Lục Yên.
Nhưng hắn lập tức lắc đầu, việc này vẫn nên tạm gác lại đã để nói sau, chắc chắn rằng Lý U Nguyệt cũng sẽ không phản đối.
Lúc này Phong Liệt chú ý tới ánh mắt của Lý U Nguyệt nhìn Lan Tiếu, bèn giải thích:
- Không cần để ý tới cô ta, chỉ là một kẻ quái dị mà thôi, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.
Nghe Phong Liệt nói như thế, trong lòng Lý U Nguyệt cũng thở phào nói:
- À , thảo nào phải mang áo choàng.
Tuy nữ nhân kia có bộ ngực lớn, nhưng phu quân đã nói cô ta là người quái dị thì mình cũng không cần phải ghen làm gì, xem ra nàng vẫn rất tự tin vào mình.
- Ngươi, các ngươi, hừ.
Lúc này, Lan Tiếu vốn không được coi ra gì nhìn hai người nói chuyện, trong lòng giống như có lửa cháy, thực tế câu nói sau cùng của Phong Liệt “ người quái dị” khiến cho cơn giận của nàng sôi lên sùng sục, ngũ tạng bốc hỏa.
Lúc này nàng chỉ muốn cởi tấm áo choàng ra, cho hồ ly tinh kia biết mặt, nhưng cũng lo sắc đẹp của mình sẽ bị Phong Liệt ngấp nghé, chẳng may bị người ta ăn hiếp thì làm sao?
Suy nghĩ một hồi nàng bèn tạm thời dừng lại, nhưng lửa giận trong lòng vẫn không thể tiêu tan được.
- Hai tên cẩu nam nữ các người! Coi như bản tỷ đây không tồn tại ư?
Lan Tiếu chống hai tay, vô cùng tức giận chỉ vào Phong Liệt và Lý U Nguyệt đang ở bên ngoài không gian.
Phong Liệt và Lý U Nguyệt tuy nhiên lại bỏ qua những lời này, bước chân không ngừng tiếp tục tiến thẳng về phía trước, hai người vừa đi vừa bàn tán về những chuyện đã trải qua trong những ngày vừa rồi.
Lan Tiếu phía sau tức giận dậm chân, một đạo chú thuật đã ngưng kết ở lòng bàn tay nhưng lại do dự không muốn phát ra ngoài.
Không thèm giáo huấn hai kẻ cẩu nam nữ này, khó có thể giải được sự tức giận trong lòng, nhưng nếu như động thủ thì chỉ sợ người chịu thiệt chính là mình.
Do dự một lát rồi dường như nhớ ra chuyện gì, nàng bèn hướng về phía Phong Liệt hô to một tiếng:
- Phong Liệt, không phải ngươi đồng ý với ta sẽ thả ta ra ngoài sao?
Phong Liệt dừng bước chân, quay sang lạnh lùng nhìn nàng, bình thản nói:
- Ta đã đổi ý, nhị ca của ngươi là cao thủ Thần thông cảnh lục trọng thiên, hôm nay ta còn chưa thu phục hắn.
Cho nên, đừng có đòi hỏi nữa, đợi ngươi giải được chú thuật này cho ta, ta sẽ thả ngươi rời đi, quyết không nuốt lời.
- Ngươi, khốn khiếp! Ta liều mạng với ngươi.
- Ầm ầm!
Lan Tiếu còn chưa nói hết, đột nhiên bị Chấn nhiếp khí tức mênh mông cuồn cuộn cắt đứt, khuôn mặt xinh đẹp dưới lớp áo choàng đôt nhiên giật mình, cả người lập tức yên lặng.
Nàng tóm lại vẫn chưa mất hết lý trí, biết rõ rằng ở trong không gian này, mặc dù mình có thể khôi phục được mười phần thực lực nhưng cũng không thể nào là đối thủ của Phong Liệt, chỉ biết mắng sau lưng hai người một hồi.
Phong Liệt lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không để ý tới nàng, ôm tiểu mỹ nhân Lý U Nguyệt của mình khẽ nói.
- U Nguyệt, tu vi của nàng làm thế nào mà tăng lên nhanh như vậy?
Phong Liệt có thể cảm nhận được nguyên lực hùng mạnh trong cơ thể Lý U Nguyệt, hơi có vẻ lo lắng bèn hỏi.
Phong Liệt nhắc tới lại khiến cho thần sắc của Lý U Nguyệt ủ rũ, trong lòng không khỏi buồn bã.
Sau đó, nàng kể lại cho Phong Liệt nghe chuyện Ma băng trưởng lão đã giúp nàng nâng cao tu vi, từ việc Ma băng trưởng lão đoạt xá không thành bị nàng nuốt, đến chuyện nàng bị ép đem giao dịch lấy lệnh bài Thiên tru.
Phong Liệt cho dù cũng có một chút suy đoán những chuyện này, nhưng nghe được Lý U Nguyệt ở Lý gia đã bịđối xử như thế ào, trong lòng vẫn cảm thấy tức giận không chịu nổi.
Thực tế khi nghe tới Lý U Nguyệt thiếu chút nữa bị Ma băng lão tổ đoạt xá, Phong Liệt cảm thấy một trận tức giận, hận không thể giết chết được cả Lý tộc.
- Người của Lý gia đều đáng chết!
Phong Liệt ầm ầm một chưởng giống như cành cây khô trên núi bị gãy xuống, vẻ mặt tàn ác, hắn âm thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định sẽ bắt Lý gia phải trả cái giá lớn.
- Phu quân, chàng không cần lo lắng cho ta, bây giờ không phải ta vẫn tốt sao? Hơn nữa ta còn chiếm được một phần ba nguyên lực cảm ngộ võ đạo của Ma băng lão tổ, chỉ cần những thứ này có thểđược tiêu hóa, ta có thểđạt tới Hóa đan cảnh sơ kỳ nữa.
Lý U Nguyệt an ủi Phong Liệt.
Tuy vẻ hặt hưng phấn nhưng trong đôi mắt xinh đẹp vẫn hiện lên một tia lo lắng, nàng tuy rất hận Lý gia nhưng không muốn Phong Liệt trở mặt với Lý gia.
Bởi vì nàng biết rõ, hiện tại Phong Liệt không phải là đối thủ của một quái vật khổng lồ như Lý gia, cho dù là Phong Liệt có thể giết chết được cao thủ Cương khí cảnh cũng vẫn chưa thểđủ được.
Phong Liệt sao có thể không hiểu được tâm ý của giai nhân chứ? Hắn càng cảm thấy nỗi đau đớn của giai nhân trước ngực.
- Ha ha ha, được, U Nguyệt nhà ta nói không chừng sau này sẽ trở thành Ma vương đây! Hắc hắc hắc!
- Đó là đương nhiê! Hì hì, đến lúc đó người ta sẽ gọi là U Nguyệt ma vương, để xem còn ai dám ức hiếp ta.
- Ta vẫn cảm giác Nguyệt tiên tử nghe êm tai hơn, cái tên U Nguyệt ma vương nghe dọa người ta quá.
- Như thế này nhé, ta chỉ là tiên tử của một mình phu quân thôi, còn khi đối mặt với người ngoài ta sẽ trở thành Ma vương, như thế có được không?
Phong Liệt và Lý U Nguyệt ở bên trong Long ngục không gian thân thiết chuyện tình cảm nam nữ, còn bên ngoài Long ngục không gian đã diễn ra chiến hỏa trong mấy ngày liền.
Lý gia và Lan gia đánh nhau thực sự rồi, chẳng những hầu hết đều đã bị thương, thậm chí là một cao thủ Cương khí cảnh ngũ trọng thiên của Lý gia cũng bị Lan Tiếu Thành đánh cho tan nát mất mạng, quả thực là vô cùng thảm thiết.
Phong Liệt ở bên trong ôm giai nhân cười nói, vừa lặng lẽ phân ra một đám tâm thần đi quan sát tình hình bên ngoài.
Nếu có thể thừa lúc hắn sẽ bỏ đá xuống giếng một phen.
Quả nhiên một lát sau thời cơ của hắn đã đến!
Lý Thiên Hổ bị Lan Tiếu Thiên đánh rơi từ trên đỉnh núi xuống lưng chừng, bị thương rất nặng, thổ huyết không ngớt.
Nếu không phải là Lan Tiếu Thiên đã cố ý nương tay thì chỉ sợ cái mạng của hắn đã mất rồi.
Bên trong Long ngục không gian, Phong Liệt ánh mắt sáng lên, khẽ hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Hôm nay cứ thu một ít lợi ích đã.
Thực lực của Lý Thiên Hổ so với Lan Tiếu Thiên có chung quy hơn một chút, lại bị Lan Tiếu Thiên chiếm thế trước, vì thế một lát sau đã bị chiếm thế.
Giờ khắc này, Lan Tiếu Thiên đánh một chưởng mạnh mẽ khiến Lý Thiên Hổ rơi xuống đỉnh núi, cũng may rơi xuống nơi mà Lan Tiếu Thành, Lý Khoáng và mấy người khác đang giao chiến.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Lý Khoáng và các cao thủ Lý gia khác chứng kiến Lý Thiên Hổtrọng thương, sắc mặt kinh hãi, bèn bỏ luôn đối thủ tiến lên đỡ Lý Thiên Hổdậy.
- Tam thiếu gia ngài không sao chứ?
- Tam thiếu gia!
Lý Thiên Hổđứng dậy, tỏ ý không cần hai người đỡ, hai mắt oán độc nhìn Lan Tiếu Thiên đang bay trên không trung, phẫn nộ quát to:
- Lan Tiếu Thiên, Lan gia các ngươi bội bạc, không tuân thủ quy củ, chẳng nhẽ là muốn khai chiến với Lý gia ư?
Lúc này có thể nói hắn đã phẫn nộ cực điểm, vốn tưởng rằng lần này vụ giao dịch của Lý gia và Lan gia sẽ tốt đẹp, không ngờ rằng lại xui xẻo như vậy, đã cướp mất cháu gái của mình không nói rồi, bây giờ còn đánh mình trọng thương, bây giờ có dưỡng thương nửa năm cũng không hồi phục được nữa.
Lan Tiếu Thiên bay trên không trung, tay áo bồng bềnh, khẽ cười nói:
- Ha ha! Lý huynh nói quá lời rồi, nha đầu kia chẳng qua chỉ là một hậu bối của Lý gia thôi, có cần hai nhà chúng ta phải gây chiến không? Hôm khác Lan mỗ nhất định sẽ giơ tay đưa lệnh bài Thiên tru lên, quyết không nuốt lời.
Lúc này tuy hắn cũng có chút tức giận, nhưng đã không bị trói buộc, tài trí bất phàm, vẻ mặt thản nhiên, tình hình của hắn còn tốt hơn Lý Thiên Hổnhiều lần.
Muốn nói trở mặt cùng với Lý gia thì không phải là điều mà Lan gia mong muốn, dù sao hai đại gia tộc thế lực khổng lồ, bình thường ở không gian Bí Cảnh đụng chạm nhau thường xuyên, nếu nói là trở mặt hoàn toàn thì không có lợi với cảđôi bên.
Cho nên, cho dù Lan Tiếu Thiên giờ phút này chắc chắn có thể tiêu diệt Lý Thiên Hổthì cũng không ra tay.
- Khục khục! Đáng chết!
Lý Thiên Hổnghe những lời nói của Lan Tiếu Thiên tức giận nhịn không được nên ho ra mấy ngụm máu tươi.
Thương thế của ông ta rất nặng, chiến lực đã suy yếu, nguyên lực của cơ thể không còn đủ để ủng hộ Đại thần thông vận chuyển, tuy trong lòng giận giữ nhưng không thể làm gì được Lan Tiếu Thiên.
Lúc này Lan Tiếu Thành đột nhiên quay về phía Lan Tiếu Thiên, quát thật to:
- Thiên công tử, Tiếu Trần đã bị giết chết, cửu phẩm huyết mạch cũng không biết đã đi đâu! Ngài phải báo thù cho Tiếu Trần!
- Hả? cái gì? Cửu phẩm huyết mạch không biết đi đâu rồi? Chuyện gì xảy ra vậy?
Mày kiếm của Lan Tiếu Thiên dựng lên, hắn không để ý gì tới cái chết của Lan Tiếu Trần, nhưng sự mất tích của Lý U Nguyệt khiến hắn lo quýnh lê.
Cửu phẩm huyết mạch quan trọng tới đại sự tồn vong của Lan gia mười năm sau, tuyệt đối không thểđể mất được.
Nếu không, hắn cũng phải mạo hiểm trở mặt với Lý gia, cướp người từ tay Lan Tiếuh.
Lan Tiếu Thiên hỏi một hồi, Lan Tiếu Thành đã kể lại chuyện vừa xảy ra, đồng thời nhìn về phía ba người Lý gia như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống.
Lan Tiếu Thiên trầm ngâm một chút, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói với Lan Tiếuh:
- Lý huynh, việc này là do Lý gia các ngươi gây nên?
Nghe Lan Tiếu Thiên hỏi, sắc mặt Lý Thiên Hổvốn sững sờ lập tức trở nên khinh thường cười lạnh lùng nói:
- Hừ, Lan gia các người đừng tưởng rằng có thể làm trò quỷ quệt để bỏ qua chuyện này! Nếu không cho chúng ta câu trả lời xác đáng thì Lan gia các người hãy đợi sự trả thù của chúng ta.
Lan Tiếu Thành giận giữ, không nhịn được quát mắng:
- Khốn khiếp! Rõ ràng là Lý gia các ngươi làm, còn không thừa nhận ư! Các ngươi là loại chó má gì thế.
Vừa nói hắn vừa không nhịn được xông lên phía trước, muốn xé tan người của Lý gia thành từng miếng.
- Tiếu Thành!
Lan Tiếu Thiên quát bảo Lan Tiếu Thành dừng lại, hai mắt hắn nheo lại, lạnh lùng nhìn Lan Tiếuh, khuôn mặt anh tuần càng trở nên trầm ngâm hơn.
Kỳ thực trong lòng hắn cũng không cho rằng người giết chết Lan Tiếu Trần và cướp đi Lý U Nguyệt là người của Lý gia, bởi nếu là Lý gia làm bọn họ không cần thiết phải thừa nhận.
Như thế thì là ai làm chuyện này?
Trầm ngâm một lát, Lan Tiếu Thiên dặn dò Lan Tiếu Thành:
- Tiếu Thành, phát tín hiệu triệu tập tất cả mọi người trong Lan gia trong Bí cảnh, phong tỏa Truyền tống trận, kiểm tra nghiêm ngặt!
- Vâng!
Lan Tiếu Thành lên tiếng, lập tức phóng ra một đạo khói lửa lên bầu trời đêm đen như mực.
Trong Long ngục không gian, Phong Liệt nghe nói Lan Tiếu Thành muốn phong tỏa Truyền tống trận bèn nhíu mày.
Nếu như Lan gia thật sự phong tỏa Truyền tống trận, chỉ sợ chuyện này sẽ gây phiền toái cho mình.
Nhưng, hiện tại không có phương pháp xử lý nào tốt hơn, văn bản với thực lực của mình thì không thểđối kháng với Lan gia, chỉ có thểđi một bước xem một bước thôi.
Một lát sau, Lan Tiếu Thiên và Lan Tiếu Thành đã rời đi, chắc chắn là đi tìm mục tiêu, trong rừng hiện tại chỉ còn Lý Thiên Hổvà hai người khác.
Vết thương của Lý Thiên Hổrất nặng, không thể lập tức ngồi xuống điều khí được, Lý Khoáng và một tên cao thủ Lý gia khác giúp hắn hộ pháp.
- Tam thiếu gia! Chúng ta cứđể như thế sao?
Lý Khoáng ở bên cạnh Lan Tiếuh, nói nhỏ.
Lý Thiên Hổhai mắt lạnh lùng, hừ nói:
- Bỏ qua ư? Hừ! Sao có thể có chuyện dễ dàng như vậy? Lý ga chúng ta chưa từng phải chịu thiệt thòi. Lý Cơ, ngươi cầm lệnh bài của ta trở về gia tộc một chuyến, mời Ma chưởng lão tổ rời núi! Khục khục!
- Vâng! Tam thiếu gia!
Cao thủ tên là Lý Cơ tiếp nhận lệnh bài của Lan Tiếuh, nhanh chóng biến mất khỏi khu rừng.
- Bà nó! Sớm biết sẽ có biến cố như vậy lúc trước nên để cho Ma chưởng lão tổ cùng đi đến! Trở về chỉ sợ bị lão đại, lão nhị chế giễu.
Lý Thiên Hổđược Lý Khoáng giúp đỡ băng bó cánh tay trái bị gãy xương, đau đớn vô cùng.
- Sẽ không có ai chê cười ngươi, bởi vì, người đi không cần trở về!
Lúc này đột nhiên có một âm thanh lạnh như băng từ cánh rừng phía sau Lý Thiên Hổvà Lý Khoáng truyền đến.
- Ai đấy?
Lý Thiên Hổgiật mình, đột nhiên đứng dậy đề phòng.
- Chuột nhắt phương nào, đừng có giấu đầu hở đuôi nữa!
Lý Khoáng hét lớn một tiếng, lập tức chắn phía trước Lan Tiếuh, làm ra bộ dạng trung nô hộ chủ.
Sau một lát, có một thiếu niên tuấn tú mặc trang phục màu đen thản nhiên đi ra từ phía sau cây đại thụ.
Khí tức trên thân thể thiếu niên này đều không có, ánh mắt ẩn chứa sát khí không hề che giấu, khiến cho Lý Thiên Hổcó chút rùng mình trong lòng.
Thiếu niên này chính xác là Phong Liệt.
Phong Liệt vốn định sử dụng Tàng hình chú của Lan Tiếu, nói như thế có thể thần không biết, quỷ không hay để tiêu diệt Lý Thiên Hổvà Lý Khoáng, còn có thể tránh cho mình không ít phiền toái.
Có thể oán hận của Lan Tiếu đối với hắn ta quá sâu, căn bản không bị hắn mua chuộc, nên trong tình huống bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể chém giết chính diện.
Nhưng mặc dù là xuất hiện quang minh chính đại, Phong Liệt cũng không sợ chút nào trước Lý Thiên Hổđang bị thương và Lý Khoáng Cương khí cảnh tứ trọng thiên.
- Ồ, một tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh cũng muốn đến đây gây chuyện sao? Đúng là không biết trời cao đất giầy mà!
Lý Khoáng vốn sững sờ lập tức xông lên phía trước cười xùy, tinh thần căng thẳng cũng được thả lỏng một chút.
Sau khi được tái sinh Phong Liệt mới có mười sáu tuổi, nhìn Lý Khoáng chắc cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, tuy nhiên hắn ta có những suy nghĩ cổ quái, bất luận là thế nào hắn đều có khả năng vượt qua Cương khí cảnh, đây là chuyện rất bình thường.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Ánh mắt chớp chớp vài cái, Lý Khoáng quay người lại nịnh nọt Lan Tiếuh:
- Tam thiếu gia, ngài nghỉ ngơi đi! Để thuộc hạđuổi cái tên súc sinh này đi.
- Ừ.
Lý Thiên Hổừ nhật một tiếng, lập tức khoanh chân ngồi xuống,nhắm mắt lại điều khí, không thèm để ý sự xuất hiện của Phong Liệt/
Những gia tộc hậu bối ở bên trong Bí cảnh số lượng cũng không ít, thật sự là không cần phải quá kinh hãi.
- Súc sinh, nếu như ngươi đã muốn chết vậy thì để Khoáng đại gia ta tiễn ngươi lên trời.
Lý Khoáng chậm rãi tới gần Phong Liệt, ngoài miệng khinh thường lạnh lùng nói.
Phong Liệt im lặng không nói gì, ánh mắt hờ hững.
Hắt giơ cao thương, chiếc thương màu vàng lợt từ phía xa chỉ vào Lý Khoáng.
Đồng thời từ từ xuất ra khí thế Chân khí cảnh nhất trọng thiên, sau lưng có một Ma long hư ảnh dài hơn ba trượng đang uốn lượn gào thét.
- Chân khí cảnh nhất trọng thiên? Hừ! Đúng là tự tìm đường chết mà.
Vừa nhìn thấy Long ảnh phía sau lưng Phong Liệt, Lý Khoáng càng thêm khinh thường, trước đó hắn còn có chút cảnh giác nhưng lúc này đã hoàn toàn không cần phải cảnh giác nữa.
Nhưng khinh thường vẫn là khinh thường, hắn cũng không có khả năng bịđộng chịu trận, hắn cũng lập tức phóng ra khí thế, Cương khí cảnh tứ trọng thiên tung hoành không sót một chút nào.
So sánh với Phong Liệt thì khí thế này thực sự có chút khó coi.
- Đi chết đi! Súc sinh!
- Kiếm lãng ngàn trượng!
Lý Khoáng lạnh lùng quát một tiếng, đạn bay lên, một thanh trường kiếm màu đen hung hăng chém ra một màn chói lòa về phía Phong Liệt.
Nhằm trừ bỏ hoàn toàn Phong Liệt và thể hiện trước mặt Lý Thiên Hổmột phen, hắn đã trực tiếp thi triển Thiên trọng trảm lăng cấp tuyệt học của mình, hắn nghĩ rằng chiêu này sẽ khiến cho Phong Liệt ngay cả hài cốt cũng không có, tuyệt đối không có may mắn nào.
- Hô.
- Thương long hộ thể.
Phong Liệt khẽ quát một tiếng, thân hình đột nhiên biến vào trong màn sương mù, đồng thời biến ảo những bóng đen, chín đạo Thương long hộ thể dài hơn ba trượng uốn lượn quanh người.
Lúc trước biểu hiện của hắn đã đạt tới hiệu quả, hôm nau thực sự là đã tới lúc thật sự rồi.
Sau một lát, hắn đột nhiên bay thẳng về hướng Lý Khoáng, chém ra từng đạo hoành kiếm về phía Lý Khoáng.
- Xoẹt! xoẹt! xoẹt!
- Phốc! Phốc! Phốc!
Từng đạo kiếm khí chém trên Thương long hộ thể xung quanh Phong Liệt, lập tức chôn vùi vào vô hình, Thương long hư ảnh cũng dần nhạt đi rồi biến mất.
Ngay khi Phong Liệt vọt tới trước mặt Lý Khoáng cách mười trượng, chín đạo Thương long hư ảnh quanh người hắn đã bị chém chết tám đạo, kiếm khí của Lý Khoáng cũng dần tiêu hao hết.
- Ối?
Lý Khoáng sắc mặt sững sờ, chân mày hơi nhíu lại.
Hắn không thể tưởng tượng được rằng, dưới một chiêu tuyệt kỹ của mình như thế, Phong Liệt vẫn còn chưa chết, hơn nữa còn vọt tới gần chỗ mình,điều này khiến hắn ta vô cùng tức giận.
Nếu để cho tam thiếu gia phía sau chứng kiến mình đường đường là một cao thủ Cương khí cảnh mà không thu phục nổi tên Chân khí cảnh rác rưởi ư, tiền đồ của mình đáng lo rồi, chuyện này sao có thể như thếđược?
Lúc này, hắn liền thi triển tuyệt kỹ, cần phải dùng một đòn đánh chết Phong Liệt.
Nhưng lúc này Phong Liệt đã khởi động rồi.
- Đi!
Phong Liệt cách chỗ Lý Khoáng mười trượng, đột nhiên nói nhỏ một tiếng, trường thương rời khỏi tay, giống như một mũi tên hung hăng găm về phía Lý Khoáng.
- Xoẹt!
Một tiếng động khiến phá tan đi màng nhĩ người khác.
Trường thương rời khỏi tay bỗng trong nháy mắt bèn biến mất không thấy đâu, thế nên Lý Khoáng có thể cảm thấy được một cỗ sát khí xuyên qua nội tâm nhưng không nhìn thấy được dấu vết của trường thương.
Lý Khoáng giật mình, hắn tựa hồ như cảm thấy có lợi khí đánh tới, nhưng lại không thể nhìn thấy cái gì, muốn tránh cũng không tránh được, chỉ có thể dùng Cương khí hộ thểđể chống đỡ.
Sau một lát chỉ nghe thấy tiếng “ phốc phốc” nghe thấu xương, giữa đầu Lý Khoáng xuất hiện một lỗ thủng lớn.
Cương khí hộ thể của hắn có ẩn chứa Cương sa phong ma thần thương, thùng rỗng kêu to, bịđâm thủng sương sọ trong nháy mắt, linh hồn bị chôn vùi, thoáng chốc cái đã chết rồi.
Phong Liệt tránh được, đang cùng giao chiến với Lý Khoáng, lập tức trường thương nắm trong tay, lúc này mới dừng lại.
Cho đến lúc này, Lý Khoáng ở phía sau “ phù phù” một tiếng trong không trung, chết ngay tại chỗ, chết không nhắm mắt.
- Hự.
Ánh mắt hờ hững nhìn Lý Khoáng đã chết, Phong Liệt thở ra một hơi, trong lòng có vài phần đắc ý.
Một cao thủ cương khí cảnh tứ trọng thiên, bên trong là một Long võ giả chân khí cảnh, có bao nhiêu người có thể làm được như vậy?
Lúc này, Lý Thiên Hổngồi khoanh chân phía trước đột nhiên mở mắt, vụt đứng lên, nhìn thân thể Lý Khoáng trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch lộ ra một tia nghi ngờ:
- Chuyện này sao có thể? Rốt cuộc ngươi là ai?
Sau một chút thất thần, Lý Thiên Hổ trợn to 2 con mắt sáng quắc, quát lớn Phong Liệt
Hắn tuyệt nhiên không tin Phong Liệt chỉ là một kẻ luyện võ thiên long chân khí cảnh, vì hắn sống lâu như vậy rồi mà còn chưa từng nghe một kẻ luyện võ thiên long chân khí cảnh nào có thể giết chết một cao thủ canh khí cảnh
Hắn vừa thầm đánh giá Phương Liệt vừa cố chịu đựng vết thương bên trong, dồn chút sức lực không còn nhiều tập trung lên 2 bàn tay đợi thời cơ cho Phong Kiệt một đòn chí mạng.
- Ngươi không cần phải biết!
Phong Liệt cười lạnh lùng, hắn không thể tự dưng lại nói cho Lý Thiên Hổ biết thân phận của mình, ít nhất là sẽ không nói trước khi tóm gọn Lí Thiên Hổ
- Ngươi…
Lý Thiên Hổ tức giận, đang định quát lớn thì đã nhìn thấy phong Liệt đang thu quyền trong tay làm mặt hắn biến sắc sững sờ.
Nhưng trong giây lát, bồng thấy Phong liệt ngồi xổm xuống, ghì lưng hóp bụng, phùng miệng ra, ngửa mặt lên trời gào một tiếng bay vút vào mây
- Cuồng long táng thiên , táng thiên nhất khiếu!
- Gruuuuuuuuuuuuuuu
Một âm thanh như rồng gầm hổ gừ vang dội cảđất trời.
Sau đó xuất hiện ảo ảnh ma long dài đến 5 trượng uốn lượn xẹt ngang trên bầu trời, hung hăng tấn công về phía Lý Thiên Hổ, khí thế hùng hổ của nó làm cho Lý Thiên Hổ cứ chớp mắt liên tục không dừng lại nổi
Đặc biệt là điều làm cho hắn kinh ngạc nhất chính là nguyên khí của trời đất vô tận đều cuồn cuộn bay về tụ xung quanh ảo ảnh của con ma long, mà chỉ trong nháy mắt, từ một con ma long 5 trượng đã biến thành 10 trượng, sức mạnh và khí thế của nó hung bạo hơn trước cả chục lần.
- Vèo vèo…Đây là kỹ thuật chiến dưới mặt đất đã đạt tới cảnh giới ? Con súc sinh chết tiệt này.
Lý Thiên hổ hít sâu vào một hơi khí lạnh, nhưng ngay lúc hắn đang ngây người ra không phòng thủ thì con ma long đã lao đến gần hắn làm hắn không hỏi gật mình thất thần.
Nếu như là lúc mà hắn đang khỏe thì đòn tấn công kia không thể làm cho hắn bị thương chút nào, chỉ cần lúc hắn tỉnh táo thì có thể dễ dàng hóa giải đòn tấn công vừa rồi.
Nhưng mà hôm nay, hắn lại đang bị trọng thương, nguyên khí trong người cũng chỉ còn đến 20% thôi, sao có thểđủ tỉnh táo đểđỡ được chiêu “thiên chấn” kia, đối mặt với chiêu tấn công kia của Phong Liệt hắn chỉ còn cách gắng gượng chống đỡ chứ không còn cách nào khác.
Không chút do dự!
Lý Thiên Hổ bỗng nhiên chém ra 2 đường chưởng màu đen, thoáng chốc trên bầu trời xuất hiện 2 vòi rồng cuồn cuộn dũng mãnh lao vào tấn công con ma long.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Sau hai tiếng nổ vang trời liên tục, hai cái vòi rồng đều bị tan biến mất,mà con ma long khí thế ngợp trời kia cũng chỉ rụt lại một chút rồi lại tiếp tục tán công với tốc độ chóng mặt.
Hơn nữa, nguyên khí trong vòng phạm vi mấy trăm trượng đều không ngừng quy tụ về phía con ma long và nhanh chóng bổ sung sức mạnh cho nó.
Đây đúng là chiến dưới mặt đất đạt tới cảnh giới nghịch thiên nhất.
Về mặt lí thuyết thì nếu Phong Liệt đủ sức mạnh tinh thần thì chỉ cần một chiêu này là có thể hấp thụ liên tục nguyên khí của trời đất, uy lực không ngừng bành trướng, thậm chí còn tạo ra một lỗ thủng lớn trên bầu trời.
- Không được
Lý Thiên hổ không khỏi thất thần hoảng sợ ,trong tình thế nguy hiểm thế này, hắn chỉ có thể dùng nốt chút nguyên khí còn lại trong người tạo thành một lớp bảo vệ dày quanh người hắn.
Một lúc sau lại, chỉ nghe thấy một tiếng “rầm” lớn vang dội cả trời đất
Cơ thể đang bị trọng thương của Lý Thiên Hổ trong chớp mắt đã bị đánh bay ra xa cả trăm trượng làm đổ rạp cả hơn chục cây đại thụ mới rơi xuống, ngã vật ra đất, quằn quại nôn ra máu.
- Khụ, khụ,… Ọa
Lý Thiên Hổ lại nhổ ra một ngụm lớn máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, quần áo trên người đều bị cháy thành tro bụi làm lộ ra cả bộ giáp đen không còn lành ở trong, đến là nhếch nhác.
- Súc sinh, Ta đã biết ngươi là ai rồi! Ngươi chính là Phong Liệt đúng không? Ngươi chính là Phong Liệt của ám võ viện! Khụ khụ
Lý Thiên Hổ vịn vào một cái cọc gỗ, cố hết sức đứng lên, nghiến răng chịu đựng lại gần nhìn Phong Liệt, ánh mắt cô cùng oán hận.
Phong Liệt cũng không ngạc nhiên gì khi hắn đoán được ra thân phận của mình, dù sao thì chiêu ma long của mình mọi người cũng đều biết rồi.
Chỉ là Phong Liệt có chút ngạc nhiên, bộ chiến giáp Linh Bảo của Lý thiên Hổ bị mình nghiền nát tơi tả cả rồi nhưng sao người hắn vẫn như không hề bị làm sao vậy, có chăng chỉ làm cho nội thương của hắn nặng hơn chút thôi.
Điều này cũng làm cho Phong Liệt hiểu ra, với sức mạnh hiện tại của mình thì vẫn còn thua xa các cao thủ thần thông khác, cơ bản vẫn chưa ở bậc thượng đẳng.
Dĩ nhiên, điều này cũng chỉ là séc mạnh chiến đấu của bản thân Phong Liệt, nếu như cộng thêm chức trấn long thiên nữa thì đã khác rồi.
- Hừ, ngươi biết rồi thì sao chứ, dù sao ngươi cũng chỉ có một mình ở đây, cũng sẽ chết thôi
Phong Liệt cười lạnh lùng
Có thể dễ dàng thấy tình cảnh lúc này, Lý Thiên Hổ đã cố gắng hết sức, ngoài thân xác cường tráng thì không còn biết dựa vào cái gì nữa.
Mà Phong Liệt không thể ngờ rằng thân xác cường tráng của hắn có thể trụ được sau chiêu ma thần chưởng
- Phong Liệt, ngươi chính là người của ma võ viện, ngươi đây chính là kẻ phạmthượng, ngươi chính là…
- Xoẹt
Lý Thiên Hổ còn chưa kịp nói hết thì đã bị cắt ngang bơi một âm thanh sắc bén nhói tai, hắn chỉ kịp nhìn thấy một cây thương màu đen trong tay Phong Liệt vừa biến mất, không đợi hắn phản ứng gì đã cảm thấy lồng ngực lạnh toát
- Phốc phốc
Một tiếng trầm đục
Lý Thiên Hổ vô cùng ngạc nhiên nhìn lại, thì thấy ngực mình đã bị ây thương sắc nhọn đâm xuyên qua, tấm chiến giáp giáp Linh Bảo chỉ còn mỏng như tờ giấy không có chút tác dụng bảo vệ gì
- Sao có thể như vậy! Cơ thể ta đâu có thể bị binh khí linh bảo khác làm thương được. Điều này là không thể.
Vẻ mặt Lí Thiên Hổ như không thể tin nổi, xác thịt hắn cường tráng vô cùng, cho dù là linh bảo có cương sa thì cũng khó có thể đâm thủng, mà cây thương của Phong Liệt cũng thuộc về Linh bảo, thật khso có thể tưởng tượng được.
Chỉ là hắn không biết, trong cây thương của Phong Liệt còn có một thứ khác mà khó có thể kiếm được trên đời này_ chính là phá không kim
- aaaaaaaaaa
Không để hắn nghĩ nhiều, khí luyện hồn sa bỗng lan ra, Lý Thiên Hổ không chịu được gào thét thảm thiết, hắn chỉ cảm thấy linh hồn của mình phàng phất như phải chịu một cực hình tàn khốc nhất trên đời, đâu khổ vô cùng
Phong Liệt khẽ nhíu màu, hắn không muốn tiếng gào thét thảm thương của Lý thiên Hổ làm cho người khác đến đây.
Ngay sau đó hắn lập tức rút cây thương ra rồi đâm thẳng vào miệng Lý Thiên Hổ, chỉ lệch một chút là chọc thủng cổ họng của hắn
Miệng Lý Thiên Hổ ngậm nguyên đầu cây thương lạnh băng, tiếng gào thét thảm thiết bỗng im bặt, mồ hôi trên mặt chảy không ngừng, ảnh mắt hoảng sợ nhìn Phong Liệt như muốn cầu cứu
Lý Thiên Hổ vốn là gã cao thủ thần thông chuyên quát tháo thiên hạ, vậy mà nằm mơ cũng không thể nghĩ rằng có một ngày lại bại trong tay của một con sâu chân khí cảnh thế này
Nhưng trong lúc như thế này, trong lòng hắn không có chút khuất phục mà chỉ là sợ hãi, sợ chết, sợ cái kiểu đau khổ này.
Hắn biết rõ rằng nếu như Phong Liệt muốn thì hắn có thể đâm cả nghìn phát lên thân các này của hắn
- Hỏi ngươi vài câu! Ngươi có thể không trả lời, nhưng ta dám chắc ngươi sẽ hối hận.
Phong liệt lạnh lùng nói.
- ờ, ờ
Lý Thiên Hổ mơ hồ kêu lên 2 tiếng, tỏ vẻ đồng ý
Đường đường là một cao thủ thần thông lại bị roi vào cái cảnh này cũng đã đủ thê thảm rồi, mà phong Liệt hắn lại không có chút gì là có vẻ thương cảm.
Bởi vì chính là hắn muốn tận tay cống nộp những mỹ nữ cho cổ giới, đúng là tội không thể tha.
Tiếp đó Phong Liệt đang định hỏi hắn thì lông mày hắn bỗng dựng lên, hắn nghe được cách đó không xa trong rừng có tiếng tay phần phật vọng qua, rõ ràng có người đang nhanh chóng tiếp cận chỗ nãy.
Suy nghĩ một lúc, Phong Liệt lập tức mở ra một khe không gian, rồi đẩy Lí Thiên hổ nhốt vào bên trong và chính hắn cũng biến mất luôn
- Ơ, người đâu rồi
- Mau nhìn này! Kia là thi thể của người Lý gia
-….
Một lúc sau, cái chỗ 2 người vừa biến mất bỗng xuất hiện thêm vài dấu chân nhưng lại không thấy bóng người nào, đúng là chiêu thức quen thuộc của Lan gia
Trong long ngục không gian, Lý U Nguyệt kinh ngạc khi nhìn thấy Lý Thiên Hổ trong bộ dạng thê thảm, miệng không ngừng chảy ra máu đỏ thẫm.
Lan Thần Yi tuy cười nhưng trong lòng vô cùng hoảng sợ, lúc này Lý Thiên Hổ tuy bị thương rất nặng nhưng không thể che giấu được uy áp thần thông
Đặc biệt là một cao thủ thần thông như vậy cũng lại trở thành tù nhân của tên chân khí cảnh long võ Phong Liệt.
Điều này quả là khó làm người ta tin được.
Lúc này, Lan Tiếu Y bồng thấy tò mò về tên Phong Liệt, thậm chí còn muốn nhìn xem tướng mạo Phong Liệt , xem dưới cái tướng mạo của hắn có ẩn chứa cái gì đó ác ma cường đạo không.
Lý Thiên Hổ nhìn xung quanh, thấy Lý U Nguyệt cách đó không xa, cũng lâu lâu lại thẫn thờ ra
- Lý U Nguyệt? Ngươi cấu kết với kẻ thù bên ngoài mưu hại tam thúc, đúng là đại nghịc bất đạo.. aaaaaa…
Lý Thiên Hổ đang định quát Lý U Nguyệt thì bỗng nhiên bị Phong Liệt dùng thương đâm thẳng vào đầu gối cắm thẳng xuống đất
- Ở chỗ này, ngươi không là cái gì hết
Phong Liệt lạnh lùng nói, rồi lập tức rút cây thương ra nhanh chóng đâm thêm mấy chục phát xuống phần dưới của Lý Thiên Hổ, đâm cho Lý Thiên Hổ hết cách chữa.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc