Yến Bảo nói: "Đại... Đại ca, rõ ràng là người này muốn gây sự, ta... "
Hắc y nhân nói: "Uống trà!"
Yến Bảo và Yến Quý trừng mắt hung hăng nhìn Ngô Thế Minh xong rồi ngồi xuống.
Yến Bảo, Yến Quý hoành hành trong võ lâm không cố kỵ điều gì, hắc y nhân kia có lai lịch gì mà khiến cho hai người phải nghe lời như thế?
Hoa Thiên Vân nói nhỏ: "Thế Minh bỏ đi, đừng chấp nhất bọn họ, chúng ta còn phải vào thành!"
Ngô Thế Minh gật đầu: "Được rồi đại ca!"
Ánh mắt của Phương Kiếm Minh chuyển qua, kinh ngạc hô: "Y, tốc độ của người này thật nhanh!"
Ở phía xa xa trên đường, có một thân ảnh nhanh như lưu tinh, tiến đến trà quán. Mọi người nhìn lại thì thấy đó là một lão ăn mày, quần áo rách nát, chòm râu hoa râm và đầu tóc rối loạn cả lên, khuôn mặt ốm, trông như đang khóc lóc thảm thiết. Long Bích Vân thấy người này thì trầm tư một lúc, kinh ngạc trong lòng, thầm nghĩ: "Vị tiền bối này sao cũng đến?"
Lão ăn mày dừng chân lại, vốn khuôn mặt của lão đã khó coi rồi, mà lão còn cố nặn ra một nụ cười, trông tức cười vô cùng. Lão chớp mắt vài cái, nhìn thấy sáu con ngựa dưới tàng cây, cầm một cây gậy đen thui, đi đến trước một con ngựa, miệng cười to: "Ồ, đây là ngựa của vị quan nhân nào, thật đúng là thần tuấn, lão ăn mày phải coi kỹ một chút mới được!"
Điếm tiểu nhị thấy lão muốn đến chỗ con ngựa thì vội từ trong quán chạy ra, kêu lên: "Này, này, lão định làm gì? Coi chừng nó đá cho một phát!"
Lão ăn mày lắc đầu, nói: "Buồn cười, buồn cười, con tuấn mã này ngoan ngoãn như thế làm sao đá lão ăn mày này chứ!" Vừa nói vừa vươn tay vuốt lưng ngựa.
Long Nguyệt đứng dậy quát: "Lão làm gì đó? Đó là ngựa của chúng ta, giữa ban ngày mà lão định làm mã tặc à?"
Lão ăn mày nghe xong thì xoay mạnh người lại, rồi tiến lên, lão định bước vào quán thì tiểu nhị đưa tay cản lại, nói: "Lão định làm gì?"
Lão ăn mày mở trừng mắt, nói: "Uống trà! Vào trà quán mà không uống trà thì làm gì?"
Điếm tiểu nhị nói: "Lão... Lão không phải là ăn mày sao? Vậy làm sao có... "
Lão ăn mày chặn lời: "Đừng nhìn lão ăn mày này như thế, mặc dù trên người lão ăn mày này không có tiền, nhưng có người mời ta uống trà, không tin thì ngươi hỏi vị đại gia kia!"
Vão vươn tay phải, tiểu nhị nhìn theo hướng tay lão thì thấy là Hoa Thiên Vân, nói: "Sao lão biết vị đại gia kia sẽ... "
Hoa Thiên Vân cười, nói: "Tứ hải giai huynh đệ, tiểu nhị, để lão vào, lão muốn uống trà, ta mời!"
Tiểu nhị nhìn lại lão bản thì thấy lão bản gật đầu mới để lão ăn mày tiến vào.
Lão ăn mày cười hì hì đi vào, đặt mông ngồi xuống, không hề khách khí. Điếm tiểu nhị rót cho lão một ly trà.
Hoa Thiên Vân và Vương Tân ngồi ở hướng đông, Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh thì hướng tây, Long Bích Vân và Long Nguyệt ngồi ở hướng nam, còn lão thì ngồi ở hướng bắc.
Long Bích Vân mỉm cười không nói, Ngô Thế Minh thì mở to mắt nhìn lão, Phương Kiếm Minh cười hì hì, Hoa Thiên Vân và Vương Tân thì ngồi trầm tư, lão ăn mày thấy trên bàn có một cây gậy thì hơi ngẩn ra, hét lớn: "Cây côn này là của ai, sao chất lượng kém vậy?"
Ngô Thế Minh sửng sốt, tức giận nói: "Là của ta, thì sao? Chất lượng kém, vậy lão có muốn nếm thử?"
Lão ăn mày nhìn hắn một cái, nói: "Ồ, thì ra là ngươi!"
Ngô Thế Minh trở nên nghiêm túc, nói: "Lão biết ta?"
Lão ăn mày cười nói: "Không nhận ra, nhưng giờ thì biết rồi, ngươi sử dụng côn, lão ăn mày cũng dùng côn, cái này gọi là hữu duyên thiên lý lai tương phùng, nào nào nào, chúng ta bắt tay, kết giao bằng hữu!" Vừa nói vừa vươn tay phải ra.
Vừa rồi Ngô Thế Minh thấy cước trình của lão cực nhanh, hiển nhiên là võ công không tầm thường, giờ nghe lão nói muốn bắt tay, sợ lão âm thầm giở trò, thầm vận nội lực, đưa tay ra, không ngờ khi bắt lấy thì đối phương cũng không có giở trò gì.
Lão ăn mày cười hì hì: "Ầy, đại huynh đệ, ngươi không nên như thế, các khớp xương của lão ăn mày không chịu nổi bị ngươi siết như thế đâu!" Tay phải luồn ra khỏi bàn tay của Ngô Thế Minh như cá trạch.
Ngô Thế Minh kinh hãi trong lòng, thầm nghĩ: "Người này là thần thánh phương nào? Thủ pháp thật nhanh!" Nên biết Ngô Thế Minh là một trong thập đại công tử, võ công đã thuộc vào hàng siêu nhất lưu, mà lão ăn mày này vừa cười vừa nói lại có thể dễ dàng rút tay về, chứng tỏ võ công của lão cao hơn Ngô Thế Minh một bậc.
Hoa Thiên Vân cười lớn, nói: "Tiền bối, người cũng thật là, khách là ta mời, vậy sao không bắt tay ta?"
Lão ăn mày cười nói: "Đúng à nha, hai chúng ta thân cận, thân cận!" Lại vươn tay.
Hoa Thiên Vân đang định vươn tay ra thì Vương Tân hừ một tiếng, nói: "Ta cũng lão thân cận!" Tay trái vươn ra bắt lấy cổ tay của lão ăn mày, cổ tay của lão ăn mày trầm xuống, nói: "Ngươi à? Không được!"
Vương Tân trở cổ tay, quát: "Sao lão biết ta không được?"
Lão ăn mày thấy hắn xuất thủ nhanh lẹ cũng không có kinh ngạc, cười nói: "Vậy ngươi hãy bắt ta!" Bàn tay phải bổ về phía ngón tay phải của Vương Tân như chim gõ kiến.
Vương Tân lập tức xuất ra liên hoàn thất thức, muốn bắt lấy bàn tay của đối phương. Hai người giao chiêu cách bàn, chỉ trong chớp mắt đã qua bảy chiêu, người bên ngoài nhìn vào thì thấy hoa cả mắt, tựa hồ như trên bàn có hơn mười cánh tay, không biết đâu là thật đâu là giả.
Từ sau khi lão ăn mày tiến vào cho đến lúc này thì Yến Bảo và Yến Quý cúi thấp đầu, buồn bực uống trà. Còn bốn hắc y nhân thì vẫn nhìn chằm chằm vào chén trà trên bàn, hoàn toàn không quan tâm gì đến chuyện bên ngoài.
Bàn kế bên của bọn họ, có một hoàng sam hán tử, vóc người vừa phải, nhìn qua thì như đang ngủ rất ngon, bên cạnh hắn thì có bốn đại hán cường tráng, sau khi bốn người này nhìn thấy lão ăn mày thì sắc mặt mất tự nhiên, uống từng ngụm trà lớn, tựa như là uống nước vậy.
Vương Tân đã ra mười mấy chiêu, nhưng vẫn không bắt được tay của lão, trong lòng cảm thấy tức, quát: "Đừng có trốn trốn tránh tránh, xem ta bắt ngươi!"
Lão ăn mày cười hì hì nói: "Ngươi cũng đừng có trốn!"
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, bỗng một tiếng 'bụp' vang lên, hai bàn tay cùng vỗ vào nhau, không ai đẩy được ai, đúng là sức lực tương đương.
Phương Kiếm Minh cười lên hà hà, cầm lấy một chiếc đũa trên bàn, cắm xuống chỗ hai bàn tay chạm nhau, nói: "Thú vị, thú vị, ta cũng chơi!"
Hai người chỉ cảm thấy có một luồng nội lực quái dị từ trong đũa truyền đến, rùng mình, không biết là có chuyện gì xảy ra, cả hai bàn tay trở nên mềm nhũn, thu về.
Hoa Thiên Vân thấy thế thì vỗ tay khen: "Kiếm minh, giỏi, rất giỏi, chiêu 'Kiến Phùng Sáp Châm' này đã đạt đến lô hỏa thuần thanh! Đại ca kính đệ một chén trà!" Nâng chén trà lên, uống cạn như uống rượu.
Phương Kiếm Minh bỏ chiếc đũa ra, nâng chén trà uống một ngụm.
Hoa Thiên Vân đứng dậy, nói: "Đi thôi, chúng ta vào thành!" Quay đầu lại nhìn lão ăn mày cười nói: "Tiền bối, thong thả, tiền tra ta đã thanh toán, sau này gặp lại!"
Hoa Thiên Vân để lại một nén bạc, đứng dậy đi, mọi người cũng đứng dậy ra khỏi quán, phi thân lên ngựa, ánh mắt của Vương Tân vẫn lạnh lùng nhìn lão ăn mày một cái thật sâu.
Sáu người thúc ngựa, chuẩn bị rời đi, lão ăn mày nhìn về phía bốn đại hán, lạnh lùng cười, sau đó nhìn về phía yến thị huynh đệ, rồi nâng chén trà lên uống ừng ực, cười ha hả, nói: "Trà này uống vào quả là sảng khoái!"
Vọt người lên, bay ra khỏi quán, mũi chân điểm lên cột, nhanh như thiểm điện, vượt đi hơn bảy trượng, rơi xuống ở phía mông ngựa, hai chân đững vững trên lưng ngựa.
Con ngựa đó chính là của Ngô Thế Minh, Ngô Thế Minh nghe được tiếng gió vang lên thì quay đầu lại quát: "Lão làm gì?"
Lão ăn mày cười hì hì, nói: "Hai chân của lão ăn mày đi đường xa mềm nhũn cả ra, mượn tuấn mã của đại huynh đệ dùng một chút. Yên tâm, lão ăn mày sẽ không ám toán từ phía sau, lão ăn mày luôn nói sao làm thế!"
Ngô Thế Minh bị làm cho người khóc không xong, chỉ còn cách thúc ngựa mà đi.
Chiêu đó của lão ăn mày, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, khi lão đặt chân lên mông ngựa rồi thì bốn đại hán mới quát to: "Định chạy à!" Cầm binh khí lên, phi thân phóng ra khỏi quán, nhưng khinh công của bọn họ không bằng tuấn mãn, không bao lâu thì sáu con ngựa đã đi xa, chỉ còn lại sáu chấm đen, lờ mờ sau một màn khói bụi.
Một đại hán mắng lớn: "@#$%^&! Lão tử... "
Lời còn chưa dứt thì đã có một đạo kiếm quang bay đến, đại hán kinh hãi, phi thân lùi về sau, còn chưa được năm bước thì kiếm quang đã tới đỉnh đầu, không chút nghĩ ngợi, nâng đại đao trong tay lên chắn ngang, 'rắc', đại đao biến thành hai nửa, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không có, hai nửa thân thể tách đôi ra, máu tươi tung tóe.
Trong khi hắn ngộ địch thì ba người khác cũng bị công kích, ngay cả thời gian đỡ đòn cũng không có, phơi thây tại chỗ.
Một hắc y nhân cầm trong tay một thanh kiếm phát ra hàn quang, tra kiếm vào vỏ, nói: "Không ngờ tình nhân sơn trang lại phát ra loại vô dụng này đánh trận đầu! Không hề chịu nổi một chiêu!" Kiếm tra vào vỏ, hàn quang biến mất.
Yến Bảo tiến đến, cười nói: "Đại nhân, đây chính là 'Xích Tiêu Kiếm' sao? Quả nhiên là vô cùng sắc bén!"
Hắc y nhân lạnh lùng nói: "Yến Bảo, cái không cần biết thì không nên hỏi nhiều!"
Yến Bảo liền nói: "Vâng, vâng, vâng!"
Một hắc y nhân khác tiến đến nói: "Hứa đại nhân, tiếp theo chúng ta làm gì?"
Hứa đại nhân lạnh lùng cười: "Chỉ cần hắn vào thành gia hưng thì ta sẽ khiến cho hắn có đi mà không có về!"
Yến Bảo nói: "Đại nhân, vậy người đang ngủ trong trà quán kia, chúng ta có cần xử hắn không?"
Hứa đại nhân cười nói: "Ngươi biết hắn là ai không mà muốn xử hắn?"
Yến Bảo nói: "Tiểu tử kia nhất định là có chủ ý với bảo vậy, mặc dù ta không biết rõ, nhưng nếu ta cùng đệ đệ liên thủ thì nhất định hắn không phải là đối thủ!"
Hứa đại nhân trầm ngâm nói: "Bỏ đi, e rằng lúc này hắn đã đi xa rồi, đem bốn thi thể này ném vào bụi cỏ, đừng để mất mỹ quan!"
Yến Bảo, Yến Quý và ba hắc y nhân bận rộn một lúc, ném bốn thi thể vào trong bụi cỏ.
Hứa đại nhân nhìn vết máu trên mặt đất, lạnh lùng cười, vận chân, chân khí lướt qua, bùn đất tung lên, chôn luôn vết máu, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, một luồng hàn khí từ trên người hắn phát ra, khóe miệng nhếch lên, nói: "Tất cả đều nằm trong sự khống chế của chúng ta, để ta xem ngươi có thể chạy đi đâu?"
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hai Lúa_LT