Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long Tác giả : Cửu Nguyệt Dương Quang
Chương 282: Hấp dẫn và lừa gạt.
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Lâm Bắc Dân nở nụ cười âm u, đối với đề nghị này ông ta thật sự không ngờ. Nếu như có thể kéo Thiên gia vào phe cánh mình, buôn bán kiếm lời là của mình. Mà nếu như thua lỗ vậy chỉ là Thiên gia xui xẻo, ông ta thật sự không cần.
Thiên gia mặc dù chỉ đứng thứ mười trong mười tập đoàn lớn nhất Đông Nam, nhưng tám trăm triệu hẳn là cũng có.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt lão già, Lâm Khải Dược biết kế hoạch này đã được chấp nhận.
“Bố, vì làm lão quỷ đó tin, bố phải tự mình đi thăm một lần, nhất định có thể làm cho ông ta mắc câu”
Thiên phụ từ Tiêu gia về liền đổ bệnh, tính tình càng thêm nóng nảy. Nhìn Thiên mẫu chăm sóc, ông ta không chỉ không có cảm giác cảm ơn, mà còn không ngừng lớn tiếng mắng mỏ. Đối với Thiên Nhan Duyệt như vậy, ông ta coi như chưa hề có con.
“Ông Thiên, ông không nên tức giận. Chuyện nếu đã xảy ra, ông chấp nhận đi vậy. Tập đoàn Thiên Phát chúng ta còn cần ông chống đỡ. Ông nhất định phải giữ sức khỏe” Làm bạn với nhau ba mươi năm vượt qua bao khó khăn, Thiên mẫu đã bão hòa, chỉ hy vọng sống bình yên, chịu ủy khuất một chút cũng không sao.
“Mẹ hiền hại con. Tiểu Duyệt có ngày hôm nay đều là bị bà dạy dỗ. Bà còn không biết xấu hổ nói như vậy. Cút đi cho tôi, đừng cho tôi thấy bà” Vừa nói, tức giận khó có thể nín nhịn, ném chén thuốc trong tay xuống đất. Ông ta vốn luôn là vua trong nhà, tuyệt đối không ai dám cãi lời ông ta. Ở Tiêu gia, ông ta lần đầu tiên cảm nhận mình mất đi uy nghiêm. Tiểu Duyệt lựa chọn như vậy, chính là một sự nhục nhã đối với Thiên gia. Mỗi lần nghĩ đến con gái của mình là tình nhân của tên đàn ông ăn chơi trác táng kia. Ông ta không thể nào nhịn được giận.
Quản gia vội vàng tiến vào, nhìn thấy không khí không ổn trước mặt, sợ đến độ cả người run lên. Hắn đang định rời đi, Thiên phụ đã quát: “Chuyện gì, hổng hoảng hốt hốt có thể thống gì?”
“Gia chủ, Lâm Bắc Dân con trưởng Lâm gia đang đứng ở cửa, nói đến thăm. Không biết gia chủ có muốn gặp hay không?” Quản gia vội vàng mở miệng, sợ thấy người không vừa mắt, gia chủ sẽ lại mắng.
“Lâm Bắc Dân?” Thiên phụ lẩm bẩm, bừng tỉnh nói: “Mau mời vào, mời ông ta đến phòng làm việc”
Nhìn thoáng qua Thiên mẫu đang ngồi xuống nhặt mảnh vỡ. Ông ta không an ủi lấy một câu, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Trong phòng làm việc, vẻ mặt tức giận của Thiên phụ dần dần tan đi. Phát uy với người trong nhà như thế nào cũng không sao. Nhưng Lâm gia dù ở Bắc Kinh cũng là một đại gia tộc. Vốn có thể làm thông gia với Lâm gia, sẽ rất có lợi cho sự phát triển của Thiên gia, có rất nhiều chỗ tốt, bây giờ bốc hơi hết rồi. Ông ta đương nhiên muốn xin lỗi một tiếng, miễn sau này gặp mặt lại khó khăn.
“Thiên lão đệ, nghe nói chú không được khỏe. Thái gia gửi lời hỏi thăm. Chú không sao chứ” Mấy câu khách sáo, Lâm Bắc Dân bước nhanh tới, hai người hành lễ nói chuyện, hình như rất thân thiết.
Mặc dù Lâm Thu Nhã và Thiên Nhan Duyệt là bạn bè tốt, đây cũng không phải là bí mật ở Lâm gia. Nhưng trong mấy anh em Lâm gia đều xa rời tập thể, vốn không thể dung hợp. Cho nên bạn của mày, tức là kẻ thù của tao. Nếu như không phải bây giờ đang gặp nguy cơ, bọn họ cũng chỉ xem nhau như người xa lạ.
Lâm Bắc Dân khách khí làm cho Thiên phụ xấu hổ không ít, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, xin lỗi: “Lâm huynh, xin lỗi, làm phiền anh phải tự mình đến chỗ tôi. Thái gia quá khách khí. Lần này, con gái tôi có phúc không biết hưởng. Thiên tôi không có mặt mũi gặp người Lâm gia”
“Thiên lão đệ, chú nói quá rồi. Mặc dù không làm thông gia được, nhưng hai nhà chúng ta vẫn có thể làm bạn mà. Thiên lão đệ, tôi không nói quanh co nữa. Lần này đến đây ngoại trừ thăm chú, Thái gia còn phân phó tôi cho Thiên lão đệ cơ hội giải hận”
Lâm Bắc Dân đứng lên, ra vẻ cảnh giác nhìn xung quanh một chút. Thiên phụ lập tức nói: “Lâm huynh, anh yên tâm. Nơi này là nơi cấm trong nhà, người bình thường chưa được gọi sẽ không thể tiến vào. Anh cứ việc nói”
Lâm Bắc Dân ngồi xuống, kéo ghế lại gần một chút, nhỏ giọng nói: “Thiên lão đệ, tin rằng lần này chú bị Tiêu gia làm cho tức giận, bị thiệt thòi không ít. Thực ra Tiêu gia cũng không có quan hệ tốt với Lâm gia chúng tôi. Bọn họ mấy lần có ý đồ công kích Lâm gia. Chỉ là Thái gia tuy biết nhưng không tìm được chứng cứ. Lần này, họ còn đoạt con gái chú, rõ ràng chính là không nể mặt Lâm gia chúng ta. Thái ra rất giận, cho nên....”
Thiên phụ dường như đã hiểu, vội vàng hỏi: “Cho nên sao?”
“Cho nên Lâm gia chuẩn bị ra tay với Tiêu gia, công kích tập đoàn Phong Chính của bọn họ” Thấy đã đánh động được đối phương, Lâm Bắc Dân mới nói ra.
Thiên phụ sửng sốt, kích động nói: “Lâm huynh, Thái gia thật sự quyết định như vậy sao? Nhưng Tiêu gia được xưng là tập đoàn mạnh nhất Đông Nam, thực lực không bình thường. Nếu như nổ ra chiến tranh, Lâm gia có lẽ sẽ lỗ không ít”
Lâm Bắc Dân cười nói: “Thiên lão đệ, điểm này chú không cần lo lắng. Lâm thái gia chúng ta đã nói, chú sao còn phải suy nghĩ chứ. Lâm gia chúng ta là một đại tập đoàn trong cả Trung Quốc, có thể tập hợp tài chính khổng lồ mà chú không thể tưởng tượng nổi. Cho dù chúng ta cũng thua lỗ như tập đoàn Phong Chính, nhưng chúng ta hoàn toàn vẫn có thể thừa nhận”
“Đúng thế, đúng thế. Với thực lực của Lâm gia đối phó một tập đoàn Phong Chính, nếu như không so đo được mất, vậy tập đoàn Phong Chính không ngã cũng không được” Thực lực kinh doanh của Lâm gia, tất cả mọi người đều biết rõ. Nhưng Thiên gia không biết đó chỉ là bề ngoài. Đại tập đoàn Lâm gia đã chia năm sẻ bảy.
“Thái gia muốn làm thông gia với Thiên gia, chúng ta vốn có thể thành người một nhà. Nghe nói chú rất tức giận khi bị Tiêu gia đối xử như vậy, cho nên Thái gia đặc biệt dặn dò để Thiên lão đệ cùng tham gia. Cho chú tiết hận, chơi người Tiêu gia một vố, hơn nữa..”
“Hơn nữa Thái gia cũng đã nói, mặc kệ thắng thua cũng sẽ không làm Thiên gia thua lỗ. Thua lỗ, Lâm gia sẽ bồi thường. Thắng, tất cả lợi nhuận hai nhà chúng ta cưa đôi. Tôi cũng không nghĩ ra, Thái gia luôn luôn là một người nghiêm cẩn, sao lại ưu đãi Thiên gia như vậy. Thiên lão đệ, điều này đối với Lâm gia mà nói chính là lần đầu tiên”
“Cảm ơn Thái gia đã để mắt đến. Thiên tôi thật sự muốn đi cảm ơn người” Kiếm tiền đối với Thiên phụ mà nói đã không còn quan trọng. Quan trọng là có thể giải cơn hận trong lòng. Nếu như có thể, ông ta còn muốn người Tiêu gia quỳ xuống xin lỗi mình.
“Chuyện này quá dễ. Chờ khi mở tiệc chúc mừng, nhân lúc Thái gia cao hứng, chú có thể đi gặp người. Tin rằng người chắc chắn sẽ chiếu cố Thiên gia nhiều hơn” Lâm Bắc Dân kiêu ngạo mở miệng, làm cho Thiên phụ không có một chút nghi ngờ.
So sánh với Lâm gia, Thiên gia đúng là yếu hơn khá nhiều. Hơn nữa chuyện này lại có Thái gia đặc biệt chiếu cố. Ông ta sao lại không đáp ứng chứ. Như vậy không phải mất lòng tốt của Thái gia sao?
“Được, Lâm huynh, khi nào chuẩn bị bắt đầu, muốn tôi chuẩn bị bao nhiêu tài chính?”
“Ngày mai. Về phần tài chính, Thiên lão đệ tự mình làm. Nếu muốn Tiêu gia chết nhanh một chút, đương nhiên càng nhiều càng tốt. Chú cũng biết, đầu tư càng nhiều, kiếm được càng nhiều”
Sức hấp dẫn này đối với Thiên phụ mà nói là một giấc mơ không thể từ chối.
Ông ta thậm chí không nói với Thiên mẫu một câu đã toàn lực huy động tài chính của tập đoàn, chuẩn bị đánh lớn một trận.
Lâm Bắc Dân vừa về đến nhà đã bị người ngăn lại. Người Quan Đao phái ra đã đến đây, trên ngực đeo dấu hiệu đặc biệt, đó chính là lực lượng của Tiêu thiếu gia.
“Ông chủ Lâm, xin lỗi. Lão đại của chúng tôi bảo tôi nói với ông một câu. Mời ông và công tử của mình trong vòng ba ngày phải rời khỏi Đông Nam. Nếu không hậu quả tự mình gánh chịu”
Trong lời nói mang theo sự uy hiếp. Lâm Bắc Dân tức giận đến độ suýt nổi điên. Với địa vị của Lâm gia ở Đông Nam, đã bao giờ bị một tên lưu manh uy hiếp đâu.
Trước kia khi vẫn còn Thiết Huyết Đoàn, bọn họ hàng năm vẫn đóng tiền bảo kê, không có một chút ngăn cản nào ở Đông Nam. Bây giờ thì tốt rồi, sau khi Thiết Huyết Đoàn bị diệt, rất nhiều thứ đã không thấy. Ông ta cũng không biết thế giới ngầm ở Đông Nam rốt cuộc đang do ai nắm giữ. Dù muốn đưa tiền cũng không biết đưa cho ai.
Nhưng trên mặt ông ta vẫn ra vẻ ngạc nhiên, nói: “Người anh em này, anh không phải nghe lầm đó chứ. Lâm gia chúng tôi không bao giờ gây chuyện, về điểm đó làm cũng rất tốt. Nếu như lão Đại kia có bất mãn, xin mời mở miệng nói. Có yêu cầu gì, Lâm Bắc Dân tôi nhất định sẽ làm được”
Ý của ông ta là muốn dùng tiền mua chuộc những người này. Nhưng người đàn ông mặc âu phục đã cười nhạt một tiếng, nói: “Ông chủ Lâm, chúng tôi biết Lâm gia có tiền, nhưng xin lỗi đây là ý cấp trên. Chúng tôi chỉ có trách nhiệm chuyển lời. Nếu như có thể, tôi còn muốn nói với ông chủ Lâm một câu, tốt nhất đi được bao xa thì đi bấy nhiêu”
Hắn còn muốn sống thêm mấy năm nữa nên đâu dám cầm tiền của Lâm gia. Mặc dù bọn họ có đôi lúc sẽ giúp đám nhà giàu xử lý một vài chuyện khó giải quyết, lấy một ít chỗ tốt. Nhưng rất rõ ràng, lần này khi cấp trên truyền lệnh xuống đã mang theo sát khí. Bọn họ không dám có bất cứ quan hệ gì với Lâm gia.
Hơn nữa nghe đồn Lâm gia đắc tội Tiêu thiếu gia không ít. Nói đùa, người đắc tội Tiêu thiếu gia còn ai sống lâu được đâu?
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long Tác giả : Cửu Nguyệt Dương Quang
Chương 283: Hắc bạch cùng quản.
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Tiêu Thu Phong rất nhàn hạ, hai phía hắc bạch đã có Liễu Yên Nguyệt và Phượng Hề xử lý. Chẳng qua lần này hắn đã hạ quyết tâm, phải cho Lâm gia một bài học, hy vọng Lâm gia biết điều một chút đừng làm cho hắn có sát ý. Nếu không hắn rất có thể bỏ mặc ý kiến của Lâm Thu Nhã.
Phượng Hề lúc này đang ở trong Hồng Lâu, trên tấm thảm nhung thuê một loài hoa dại không tên. Nàng lẳng lặng nhìn, bởi vì trên thế gian này, hắn cũng như loài hoa dại này, lục bình tung bay, lăng phong ngạo cốt, vui thú hồng trần. Mà hôm nay nàng đã tìm được cuộc sống hạnh phúc đó.
Chỉ cần nàng còn sống một ngày sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào phá hư Tiêu gia.
Quan Đạo nhẹ nhàng đi tới trước cửa, cung kính kêu lên một tiếng: “Phượng tỷ”
Lực lượng của cả Đông Nam bây giờ đều nằm trong tay người phụ nữ này. Mọi người tôn trọng nàng, không chỉ vì nàng là người phụ nữ của Tiêu thiếu gia, mà nàng còn là một người phụ nữ đầy nghĩa khí, làm cho tất cả mọi người ở bên đều có cảm giác dựa dẫm.
Phượng Hề khẽ run lên, ánh mắt từ mông lung trở nên lạnh lùng, lạnh như băng hỏi: “Lời nói đó đã truyền đi chưa?”
Quan Đạo ngay cả cửa cũng không dám bước vào, lớn tiếng nói: “Đã truyền đến. Chẳng qua theo như người truyền tin nói, Lâm Bắc Dân hình như không quá để ý”
Phượng Hề nghiêm mặt, ngẩng đầu lên. Đột nhiên nàng nở nụ cười, nụ cười rất quyến rũ. Nhưng Quan Đạo có thể cảm nhận được sát ý trong nụ cười đó.
Ở Đông Nam, bất cứ ai đối đầu với Tiêu gia, kết quả chỉ có một chữ “Chết”
Nếu như không phải Tiêu Thu Phong nhiều lần nhắc nhở, Lâm gia sẽ giao cho Lâm Thu Nhã xử lý, thì có lẽ từ rất lâu rồi Lâm gia đã không thể đặt chân ở Đông Nam.
“Được rồi, rất tốt. Ba ngày này mọi người chuẩn bị một chút. Nếu như có người không biết tốt xấu, vậy cho hắn chết”
Lời của Phượng Hề, Quan Đạo có thể hiểu. Từ sau khi Thiết Huyết Đoàn bị diệt, Quan Đạo cũng không phải kẻ đơn giản năm đó, tiến bộ rất nhanh. Cho nên đến hôm nay, ở Đông Nam này hắn có thể ngồi cùng vị trí với Lý Hưng. Dù cho Bộ Xà thực sự xuất hiện, hắn cũng không hề sợ hãi. Bởi vì hắn đã thấy lực lượng của Tiêu thiếu gia, làm cho hắn vô cùng tin tưởng.
Tiêu thiếu gia là bất bại. Trên đời này không có ai là đối thủ của Tiêu thiếu gia.
Mà hắn, là người của Tiêu thiếu gia.
Đối với Quan Đạo mà nói, đây là sự vinh dự vô hạn.
“Phượng tỷ yên tâm, em biết làm như thế nào” Có lẽ hắn không có thân thủ như Tiểu Lục Tử, không thể nào đấu với cao thủ nổi danh trên thế giới. Nhưng nếu như đối phó với một thương nhân, hắn có thể nghĩ ra hàng trăm biện pháp. Làm cho đối phương muốn sống không được, muốn chết không xong. Bởi vì hắn cũng không phải người tốt.
Chẳng qua hắn tuyệt đối trung thành. Trong lòng Quan Đạo, ý chí này rất kiên định.
Trong tập đoàn Phong Chính, Liễu Yên Nguyệt theo lời Tiêu Thu Phong, gọi Lãnh Phong. Trong phòng làm việc chỉ có hai người bọn họ. Đương nhiên còn có ba cô thư ký đứng ngoài cửa.
Ở chung với Liễu tổng nhiều ngày như vậy, các nàng có thể từ mỗi một động tác, mỗi một vẻ mặt của Liễu Yên Nguyệt mà biết được ý tứ của nàng. Đó là bản lĩnh quan trọng nhất của thư ký, hiểu như không nói, nhưng phải lập tức đi làm.
Tiểu Duyệt nhỏ giọng nói: “Em dám đánh cuộc, tập đoàn Phong Chính nhất định có hành động lớn”
“Nói đùa. Chị dùng mông cũng có thể biết. Hai người nhìn vẻ mặt của Liễu tổng xem, chưa bao giờ nghiêm trọng như vậy. Nhưng lại còn gọi Lãnh tổng lên. Không có chuyện lớn sao lại phải nói chuyện lâu như vậy” Tiểu Hoa hình như lớn lên một ít, lên tiếng cũng có lý, xem ra được huấn luyện rất tốt.
Dương Dương khó chịu nói: “Hai người thông minh. Có bản lãnh thì nghĩ xem tập đoàn chúng ta chuẩn bị làm gì?”
Tiểu Duyệt đưa tay lên miệng, nói: “Chuyện lớn như thế này, tuyệt đối bí mật. Liễu tổng không nói, chúng ta không được đoán, không được quan tâm. Còn phải giúp Liễu tổng quan sát mọi động tĩnh của tập đoàn Phong Chính. Không cho bất cứ ai gây bất lợi cho chị ấy. Đó là trách nhiệm của chúng ta”
“Điều này còn cần em nói à. Lần trước khi Tiêu tổng đến, chị đã bị lão già huấn luyện. Yên tâm, đánh hai ba thằng đàn ông không có vấn đề gì. Sau này chúng ta không nói được, sẽ do chị dùng bạo lực giải quyết. Hừ hừ, ai dám ý kiến với mệnh lệnh của Liễu tổng, chị cho hắn đẹp mắt”
Dương Dương giơ nắm tay lên, thật đúng là có khí thế của một cao thủ.
Trong phòng làm việc, Lãnh Phong đứng nghiêm trang, Liễu Yên Nguyệt khẽ gật đầu, một loại khí thế đè nặng lên người đàn ông gần đây rất nổi tiếng. Tiêu Thu Phong đã nói, đối với người tài như thế, phải dùng tâm khống chế. Nếu như ta không thể sử dụng, phải hủy diệt.
Thương trường như chiến trường, điểm này Tiêu Thu Phong biết rõ hơn bất cứ ai.
Không ngừng thắng lợi sẽ làm cho người ta có chút kiêu ngạo. Lãnh Phong cũng không ngoại lệ. Thậm chí lúc nằm mơ, hắn đều nghĩ Phong Chính đối với hắn mà nói có phải quá nhỏ bé không. Hoặc là thế giới bên ngoài mới thích hợp cho hắn giương cánh tung bay.
“Lãnh Phong, anh có thể đi đến ngày hôm nay thật sự không dễ dàng gì. Tôi vẫn biết anh là một nhân tài nên mới giao chuyện này cho anh làm chủ. Hy vọng anh có thể nắm lấy cơ hội này. Đừng cho Phong Chính thất vọng. Đương nhiên cũng đừng làm anh ấy thất vọng”
Anh ấy, đương nhiên là chỉ Tiêu Thu Phong.
Lãnh Phong chấn động trong lòng, giống như bị tạt một gáo nước lạnh vào đầu, sự kiêu ngạo lập tức tan đi, cẩn thận nói: “Vâng, Liễu tổng yên tâm. Tôi sẽ tận lực hoàn thành phân phó của cô, không làm cho Tiêu tổng tài thất vọng”
Có lẽ đã lâu rồi không gặp người đàn ông đó. Nhưng hắn lại phát hiện sâu trong lòng mình có một loại sợ hãi với người đàn ông này. Có vài thứ, cả tập đoàn Phong Chính chỉ là một bí mật mà hắn biết. Chuyến đi đến Trung Đông, hắn biết được rất nhiều thứ.
Lực lượng mà người đàn ông này nắm giữ vượt qua tưởng tượng của mọi người. Tất cả những thứ mà hắn có ngày hôm nay đều do Tiêu Thu Phong ban tặng. Lãnh Phong hiểu rõ, nếu như mình không còn tác dụng. Vậy hủy diệt hắn, đối với người đàn ông đó mà nói không phải chuyện khó.
“Con đường phía trước còn rất dài. Lãnh Phong, tôi hy vọng anh có thể đi thật xa. Tương lai của tập đoàn Phong Chính không phải là điều mà anh có thể tưởng tượng được. Anh phải cố gắng gấp trăm lần, biết không?”
Lãnh Phong không dám kiêu ngạo nữa, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, Lãnh Phong hiểu. Liễu tổng, tôi nhất định sẽ cố gắng”
Cho dù mình cao đến đâu, có thành thần trong mắt người đời. Nhưng có người cả đời hắn đều không thể vượt qua, đó chính là Tiêu thiếu gia. Trước mặt Tiêu thiếu gia, quyền lực duy nhất của hắn chính là sùng bài.
“Anh đi đi, lập tức tiến hành công kích với sản nghiệp của Lâm gia ở Đông Nam, chỉ cần anh muốn tôi sẽ cung cấp hết”
Lãnh Phong hành lễ rồi rời đi. Đến khi đóng cửa phòng lại, hắn mới không tự chủ lau mồ hôi trán. Chỉ cần người đàn ông kia vẫn còn tồn tại, hắn vĩnh viễn chỉ là một tổng giám đốc của tập đoàn Phong Chính.
Đông Nam, Lãnh Phong tài năng vượt trội, vừa triển khai hành động được mất giờ, cả chiến trường kinh doanh Đông Nam đã xảy ra biến hóa. Một sự bạo động trước cơn mưa bão làm người ta khó có thể đoán định. Sau cuộc chiến cổ phiếu lần trước lại diễn ra một cuộc đào thải.
Thiên phụ rất cố gắng thu gom tài chính, một ngàn hai trăm triệu đây là tất cả những gì ông ta có. Ông ta không phải một người ngu ngốc, nhưng ông ta sùng bái một cách mù quáng với Lâm thái gia.
Lâm thái gia đúng là người mà bất cứ thương nhân nào ở Đông Nam kính trọng. Bởi vì sự vận hành, kinh doanh của tập đoàn, ông ta đều có tác dụng rất quan trọng.
Thiên phụ tính tình nóng nảy, rất dễ xúc động. Nhưng ông ta không biết Lâm thái gia đã già. Có một số việc Lâm thái gia không thể làm chủ được.
“Bố, thằng Lãnh Phong này thật lợi hại. Chỉ trong ba tiếng ngắn ngủi đã làm cho chúng ta tổn thất ba trăm triệu, cứ tiếp tục như vậy là không được. Hay là để Thái gia xử lý” Nhìn tài chính giảm mạnh, Lâm Khải Dược toát mồ hôi. Ba trăm triệu, hắn dùng cả đời không hết.
Lâm Bắc Dân châm điếu xì gà, phun ra một làn khói, không hề lo lắng cười nói: “Tiểu Dược, con lo lắng làm gì. Lãnh Phong công kích, bỏ vào rất nhiều tài chính. Dù tổn thất một ít cũng là tiền của Thiên gia. Tốt nhất là thua hết một ngàn hai trăm triệu đi. Để bọn họ không có thời gian đối phó chúng ta. Như vậy chỉ cần hơn nửa năm, chúng ta sẽ phất cờ trở lại làm tập đoàn Phong Chính chết không có chỗ chôn”
“Hơn nữa, Tiêu gia đối phó Thiên gia, càng kích thích thù hận giữa bọn họ. Thiên gia ngã, tin rằng Tiêu gia cũng không yên ổn. Để cho bọn họ không yên ổn, chính là chuyện bố muốn làm bây giờ. Bố hy vọng trận đánh này càng kịch liệt càng tốt. Dùng năm ngàn triệu đoạt lấy một ngàn hai trăm triệu. Bố xem tập đoàn Phong Chính có thể làm gì?”
Lâm Khải Dược vẫn lo lắng nói: “Bố, bố không sợ lão Thiên kia tức giận đến Lâm gia làm ầm ĩ, làm Thái gia biết chuyện sao?”
“Biết thì sao chứ. Thái gia tin lời lão ta sao. Chúng ta không làm gì mà. Thậm chí con gái Thiên gia làm Thái gia rất tức giận. Nói không chừng Thái gia còn hy vọng như vậy đó”
Lâm Khải Dược đã hiểu, gật đầu nói: “Bố, bố thật cao minh. Chuyện này ngoại trừ bố và lão Thiên kia biết, thì không có một nhân chứng. Lão dù có chết cũng chỉ có thể tức chết mà thôi”
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long Tác giả : Cửu Nguyệt Dương Quang
Chương 284: Cần cho một bài học
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Lãnh Phong được xưng là Đông Nam tài đồng, đương nhiên cũng nhận ra sự dị thường trong tài chính Lâm gia, lập tức cẩn thận điều tra. Nhưng lại phát hiện số tài chính đó lại thuộc về tài khoản ngân hàng của tập đoàn Thiên Phát.
Hắn lập tức truyền tin tức này cho Liễu Yên Nguyệt. Đối thủ của bọn họ lần này không chỉ có riêng Lâm gia, còn có Thiên gia nữa.
Sự phối hợp đó thực sự không hợp thời. Liễu Yên Nguyệt cũng biết được nguyên do trong đó. Không cần phải nói, Thiên phụ chung sức với Lâm gia, đương nhiên là bởi vì ngày đó bị giễu cợt ở Tiêu gia. Mặc dù đối phó tập đoàn Thiên Phát cũng không khó khăn gì. Nhưng Thiên gia lại là nhà của Thiên Nhan Duyệt, cần phải xử lý cẩn thận.
Liễu Yên Nguyệt không muốn giữa chị em có sự ngăn cách, không muốn có mâu thuẫn gì trong Tiêu gia. Cho nên nàng lập tức gọi điện cho Tiêu Thu Phong, nói chuyện này cho hắn biết.
“Ông xã, anh xem chuyện này nên xử lý thế nào. Có nên nói cho Nhan Duyệt biết không?”
Tiêu Thu Phong lẳng lặng nghe điện thoại, vẻ mặt khá khó coi. Với tính cách của Lâm Bắc Dân và Lâm Khải Dược, hắn không cần nghĩ cũng biết hai người bọn họ muốn Thiên gia làm kẻ thế mạng.
Bọn họ hèn hạ vô sỉ như vậy, Tiêu Thu Phong cũng không thấy sao hết. Nhưng Thiên phụ lăn lộn thương trường nhiều năm nhưng lại quá tin người như vậy. Thật không biết có nên nói ông ta quá ngây thơ không.
“Yên Nguyệt, nói cho Lãnh Phong biết anh chỉ cần kết quả. Làm cho Lâm gia biến mất khỏi Đông Nam, dùng bất cứ biện pháp gì anh không quan tâm” Đây là câu trả lời của Tiêu Thu Phong, rất lạnh lùng, rất băng giá, có một loại vô tình và tàn khốc.
Nhưng Liễu Yên Nguyệt đã rõ.
“Ông xã, em biết. Em sẽ bảo Lãnh Phong xử lý”
Nếu không cần hỏi quá trình, như vậy cho thấy tất cả người hoặc vật ngăn cản đều sẽ bị hủy diệt, không cần biết đó là Thiên gia gì đó. Về phần Thiên Nhan Duyệt, Liễu Yên Nguyệt tin rằng ông xã tự có biện pháp xử lý.
Nàng không đoán sai. Tiêu Thu Phong vừa bỏ điện thoại xuống, Thiên Nhan Duyệt đã bưng canh gà đi vào. Mặc dù một tuần nữa nàng sẽ có buổi biểu diễn cuối cùng. Nhưng nàng không có một chút khẩn trương. Ngoại trừ đến tập theo lịch, nàng đều tận dụng thời gian hàng ngày quấn lấy Điền Phù, để bà dạy nấu ăn.
Sống ở Tiêu gia mấy ngày, mỗi lần nhìn thấy Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt vào bếp, rất nhanh làm ra một bàn thức ăn ngon miệng, đưa đến trước mặt Tiêu Thu Phong. Nghe thấy người đàn ông này khen ngợi, nàng rất khát vọng cuộc sống như vậy. Cho nên cũng hy vọng mình cũng có thể làm ra các món ăn làm cho người đàn ông mình yêu hài lòng.
“Tiêu đại ca, canh gà vừa nấu xong. Anh xem còn bỏ thêm thuốc bắc vào nữa. Mẹ nói vừa bổ thận vừa bổ não, rất có lợi cho anh. Mau uống nhân lúc còn nóng, nếu không đủ em sẽ nấu thêm”
Mặc dù được mọi người Tiêu gia chấp nhận, nhưng cách gọi Tiêu đại ca nàng vẫn chưa sửa. Ở trong lòng, Thiên Nhan Duyệt hy vọng người đàn ông này vĩnh viễn che chở nàng như một người anh, thương yêu nàng, thay nàng ngăn cản mọi gió mưa.
Tiêu Thu Phong khẽ cười, cầm bát, một mùi hương thơm ngát phả vào mũi. Canh gà nấu rất vừa vặn, liên tục uống hai ngụm.
“Tiểu Duyệt, rất ngon. Nếu có lợi cho thân thể, em cũng uống một chút đi”
Thiên Nhan Duyệt cười ngọt ngào, nói: “Tiêu đại ca, đây là phương pháp mà mẹ dạy cho em. Chỉ cho một mình anh uống, anh không được lãng phí”
Một siêu sao, bỏ đi vầng hào quang quanh người, tiến vào Tiêu gia, cố gắng như vậy làm cho Tiêu Thu Phong rất cảm động.
“Tiểu Duyệt, em không nên quá khổ cực. Trong nhà có nhiều đầu bếp như vậy, còn có Ngọc thẩm, em muốn ăn gì, uống gì bảo bọn họ làm là được. Em đã đáp ứng với mẹ em, không làm cho em khổ”
Thiên Nhan Duyệt đã đi đến gần, khoác tay Tiêu Thu Phong, rất hạnh phúc nói: “Tiêu đại ca, em không khổ. Chỉ cần có thể làm chút chuyện cho Tiêu đại ca, Tiểu Duyệt rất vui”
Tiêu Thu Phong uống vài ngụm hết bát canh, đặt bát lên bàn, vươn tay ra, dùng sức ôm Thiên Nhan Duyệt vào lòng.
“Tiểu Duyệt, anh biết, em nhất định là người phụ nữ tốt nhất trên đời. Ai có thể lấy được em, đó là may mắn của người đó”
Thiên Nhan Duyệt xấu hổ cúi đầu xuống. Thật không ngờ chỉ một bát canh gà, Tiêu Thu Phong lại khen ngợi nàng như vậy, làm cho trong lòng nàng có chút bối rối.
“Chỉ cần Tiêu đại ca thích, Tiểu Duyệt nhất định sẽ cố gắng. Giống như chị Yên Nguyệt nói, muốn cho mọi người Tiêu gia đều vui vẻ” Tiêu Thu Phong véo véo mặt nàng, thật mềm mại, thật mịn màng. Mặc dù hai người trước kia không phải chưa ở gần nhau. Nhưng lần này cảm giác rất khác. Thiên Nhan Duyệt thậm chí nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, đợi Tiêu Thu Phong sẽ cúi người xuống, hôn nàng.
Nhưng rất đáng tiếc, Tiêu Thu Phong không làm như vậy, mà khẽ thở dài một hơi nói: “Tiểu Duyệt, có một chuyện em phải được biết...”
Thiên Nhan Duyệt ngẩn người, khó hiểu nói: “Tiêu đại ca, anh có chuyện nên tìm Phượng tỷ và chị Yên Nguyệt chứ. Bọn họ giỏi như vậy, nhất định có thể giúp anh. Tiểu Duyệt ngoại trừ hát, thật sự không biết gì hết”
“Tiểu Duyệt, thực ra chuyện này phải nói là có liên quan đến Thiên gia. Gần đây anh bảo Yên Nguyệt đối phó với sản nghiệp của Lâm gia ở Đông Nam. Nhưng vừa nãy Yên Nguyệt có gọi điện cho anh, Thiên gia dường như liên hợp với Lâm gia, đối đầu với công kích của chúng ta”
Thiên Nhan Duyệt đúng là không hiểu nhiều. Nhưng nghe nói bố mình không ngờ lại liên hợp với Lâm gia đối phó Tiêu gia, nàng hoảng hốt, vội vàng hỏi: “Tiêu đại ca, tình huống bây giờ như thế nào. Tiêu gia không có việc gì chứ. Em, em lập tức gọi điện cho bố, bảo bố không nên làm loạn”
Không ngờ nàng lại suy nghĩ cho Tiêu gia trước. Tiêu Thu Phong cười cười trấn an nàng: “Ngốc ạ, Tiêu gia đương nhiên không có chuyện gì. Lực lượng của Tiêu gia chúng ta, người khác sao có thể chống lại. Anh nói cho em, là bởi vì anh chuẩn bị cho bố em chịu chút đau khổ”
Trên mặt rõ ràng có chút chấn động, Thiên Nhan Duyệt khẽ cắn môi, có chút đáng thương nhìn Tiêu Thu Phong. Nhưng nàng lại không nói gì. Bố là như thế nào, nàng rất rõ ràng. Lần này liên hợp với Lâm gia, không cần phải hỏi vì hôm đó bố mất mặt ở Tiêu gia, nên bây giờ muốn đòi lại thể diện.
Bố vốn là một người rất coi trọng thể diện.
“Tiểu Duyệt, mặc dù bây giờ anh còn không biết Thiên gia và Lâm gia liên hợp với nhau bằng hình thức gì. Nhưng có một điều, anh dám khẳng định nói cho em biết. Bố em nhất định bị Lâm Bắc Dân lừa. Nói đơn giản một chút, bố em bây giờ bị biến thành kẻ thế mạng. Một ngàn hai trăm triệu ông đầu tư vào có lẽ sẽ biến thành bọt nước”
Nghe nói như thế, mặt Thiên Nhan Duyệt càng khó coi hơn. Thiên gia có bao nhiêu, nàng đại khái cũng biết. Một ngàn hai trăm triệu này có lẽ là toàn bộ. Nếu như biến mất, không cần phải nói, Thiên gia nhất định sẽ biến mất ở Đông Nam.
“Tiêu đại ca... anh.... anh”
Tiêu Thu Phong sớm biết Thiên Nhan Duyệt sẽ nói gì. Nhưng thật không ngờ nàng lại không nói ra, có lẽ là sợ mình tức giận.
Thực ra khi Thiên phụ quyết định hợp tác với Lâm gia, ông ta nhất định sẽ phải nhận một bài học.
“Em có phải muốn anh giúp đỡ”
Thiên Nhan Duyệt không giả bộ, gật đầu, nói: “Tiêu đại ca, mặc dù bố em là người rất sĩ diện, cũng nóng nảy và hay xúc động. Nhưng bố không phải người xấu. Một ngàn hai trăm triệu này là toàn bộ tài chính của Thiên gia. Nếu như biến mất, Thiên Phát tập đoàn sẽ xong hết. Em sợ bố không chịu nổi đả kích này”
Mặc kệ Thiên phụ ngoan cố như thế nào, nhưng ông vẫn là bố nàng. Điểm này Thiên Nhan Duyệt không thể nào phủ nhận.
“Trận chiến này đã không thể tránh nổi. Một ngàn hai trăm triệu này của Thiên gia tuyệt đối không thể thu hồi” Tiêu Thu Phong lạnh nhạt trả lời. Nhưng Thiên Nhan Duyệt lại nắm chặt tay hắn, nàng đang run lên chực khóc.
“Chẳng qua, ai kêu cô bé Tiểu Duyệt xinh đẹp đáng yêu lại là người phụ nữ của anh. Anh đương nhiên phải giúp. Dù như thế nào bọn họ cũng là bố vợ mẹ vợ của anh. Anh sao có thể thấy chết mà không cứu chứ?”
Không nói gì đã hôn. Thiên Nhan Duyệt rất hưng phấn, vui mừng ôm Tiêu Thu Phong nói: “Tiêu đại ca, em biết anh nhất định có biện pháp. Hơn nữa sau chuyện lần này, bố em cũng có thể thấy được bộ mặt thật của Lâm gia. Sau này tuyệt đối sẽ không có bất cứ quan hệ gì với Lâm gia”
“Trận chiến này nhiều nhất chỉ cần ba ngày. Tiểu Duyệt anh sẽ bảo Yên Nguyệt cho em một tờ chi phiếu, tuyệt đối không làm cho tập đoàn Thiên Phát đóng cửa. Chẳng qua, đây là tiền bán thân của em. Cả đời này em không thể nào rời khỏi Tiêu gia”
Lúc Thiên Nhan Duyệt xấu hổ, má đỏ hồng lên, nhẹ nhàng liếc nhìn Tiêu Thu Phong một cái, nói: “Người ta không đi, bán thân cho Tiêu đại ca, Tiểu Duyệt đồng ý. Chờ Tiểu Duyệt diễn nốt lần này, sẽ toàn tâm toàn ý làm người của Tiêu đại ca”
Vừa nói, nàng dán sát đầu vào tai Tiêu Thu Phong, lý nhí nói: “Tiêu đại ca, hôm đó, Tiểu Duyệt sẽ mở cửa phòng chờ, cũng bán thân cho Tiêu đại ca. Tiểu Duyệt sẽ không giữ lại bất cứ thứ gì. Tiêu đại ca muốn em chứ?”
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long Tác giả : Cửu Nguyệt Dương Quang
Chương 285: Các hoài tâm tư
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Lãnh Phong không làm Tiêu Thu Phong thất vọng. Trong ba ngày, hắn tạo nên một cơn bão cổ phiếu Đông Nam, lợi nhuận đạt được ít nhất đã là tám trăm triệu.
Vì đối phó Lâm gia vẫn giấu ở đằng sau, hắn quả thực đã tìm không ít công phu, không công kích trên quy mô lớn mà đổi thành thẩm thấu. Chờ Lâm Bắc Dân giết tới, tổn thất là không thể tránh khỏi. Mấy sản nghiệp của Lâm gia ở Đông Nam thoáng cái đã bị phá vỡ.
Thiên gia toàn quân bị diệt. Lâm Bắc Dân cũng không chiếm được chỗ tốt. Bởi vì Lãnh Phong luôn luôn nhớ đến lời nhắc nhở của Tiêu thiếu gia. Lần này đối phó Lâm gia, phải đuổi Lâm gia khỏi Đông Nam.
Chỉ một đợi công kích, ít nhất làm cho hơn trăm tập đoàn hoặc công ty bị ảnh hưởng. Các thế lực hàng đầu Đông Nam không cần phải nói cũng một lần nữa thay đổi thứ hạng. Xảy ra chuyện lớn như vậy, toàn Lâm gia gần như đã biết. Lúc này Lâm thái gia đã biết chuyện.
“Thái gia, dã tâm của đám Tiêu gia là muốn chiếm lấy cả Đông Nam. Người nhất định không thể cho hắn thực hiện được. Nếu không không biết có bao nhiêu xí nghiệp và công ty nhỏ bị bọn họ bách hại. Thái gia, xin người”
Đến lúc này, Lâm Bắc Dân vẫn còn nói được như vậy. Chuyển sự ích kỷ của mình thành đại công, vẻ mặt đầy chính nghĩa. Quải trượng trong tay Lâm thái gia đã vung xuống.
“Câm mồm. Bắc Dân, đến tận lúc này mà vẫn không biết sai. Một mình điều đồng tài chính khổng lồ của Lâm gia, tổn thất mấy ngàn triệu. Chuyện lớn như vậy không ngờ còn dám giấu tao. Bây giờ tất cả sản nghiệp Đông Nam đều đã phải đóng cửa. Ôi, tao đã tin lầm mày”
Con trai trưởng tự tư tự lợi, điểm này ông ta không phải không biết. Nhưng ngoại trừ ích kỷ, năng lực buôn bán của Lâm Bắc Dân rất mạnh. Cho nên Lâm thái gia hy vọng hắn có thể chống đỡ cả Lâm gia.
Lâm Thu Nhã cũng rất giỏi. Nhưng đáng tiếc nàng là con gái, sớm muộn gì cũng thành con người khác. Là Lâm thái gia, ông ta không hy vọng những thứ của Lâm gia rơi vào tay người khác. Cho nên tác dụng của Lâm Thu Nhã chỉ là thông gia, tăng thực lực của gia tộc lên mà thôi.
“Thái gia, Tiêu gia diễu võ dương oai ở Đông Nam, không ai sánh được, hơn nữa còn xa lánh các tập đoàn nhỏ, làm cho dân chúng oán than. Bố con là thay dân mà làm, muốn cho Tiêu gia một bài học. Nhưng thật không ngờ bọn họ quá hèn hạ vô sỉ, đánh lén sản nghiệp của chúng ta. Thực ra đây không phải lỗi của bố con”
Lâm Khải Dược mở miệng nói. Nhưng lại làm cho Thái gia thở hổn hển. Ông ta không trách bất cứ ai, chỉ trách bản thân mình, bởi vì đám bất tài này là con cháu ông ta.
“Thái gia, người không nên giận quá sẽ có hại cho thân thể. Chuyện đã xảy ra rồi, mọi người nghĩ biện pháp giải quyết là được mà” Lâm Bắc Cường mặc dù luôn nhàn hạ, cũng không muốn để ý đến chuyện kinh doanh của Lâm gia. Nhưng thấy Thái gia tức giận như vậy, tuổi lại đã cao, nên mở miệng khuyên.
“Đúng vậy, đúng vậy. Thái gia, người xem, cả Lâm gia chỉ có đàn ông của nhà con là liều sống liều chết tranh đấu cho Lâm gia. Dù có thua thiệt một ít, tổn thất một ít cũng tốt hơn nhiều so với kẻ suốt ngày ngồi không mà ăn”
Có thể nói như vậy đương nhiên là vợ của Lâm Bắc Dân, con dâu trưởng của Lâm gia. Nói xong còn liếc nhìn Lâm Bắc Cường một cái, coi như ám chỉ.
Vợ Lâm Bắc Cường thường xuyên đau ốm, cũng không quan tâm đến chuyện Lâm gia. Nhưng thấy chị dâu chỉ vào chồng mình, đương nhiên không thoải mái, lập tức kêu lên: “Bắc Cường, anh không cần quan tâm. Chuyện này, anh cả và Thái gia tự nhiên biết nên xử lý như thế nào. Em đói rồi, chúng ta về ăn cơm thôi”
Lão đại Lâm gia, lợi dụng các thủ đoạn đoạt quyền Lâm gia. Điểm này trong lòng mấy anh em đều biết. Không phải bọn họ không muốn quản, mà Lâm Bắc Dân rất biết cách châm chọc. Cho nên mỗi khi hội nghị gia tộc diễn ra, bọn họ đều bị Thái gia mắng cho không đáng một đồng. Dần dần mọi người cũng không muốn quản, giao hết chuyện của Lâm gia cho một mình Lão đại.
Mặc dù mọi người là anh em, nhưng vợ của Lâm Bắc Dân so với vợ của Lâm Bắc Cường lại không khác gì một quý phu nhân và một nông phụ.
Trong tay đeo hai sợi xích không nói, còn đeo hai chiếc nhẫn, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền. Mà người kia, ngoại trừ nhẫn cưới ra gần như nghèo rớt mồng tơi. Ngay cả quần áo mặc trên người cũng rất đơn giản, không hề xa hoa.
“Em à, nói cũng không thể nói như vậy. Đây là chuyện con gái yêu của em làm ra, hai người sao lại không có chút trách nhiệm gì chứ. Mặc dù nó làm nhục gia phong Lâm gia, bị Thái gia đuổi ra khỏi Lâm gia. Nhưng tóm lại cũng là con cháu Lâm gia, không biết báo đáp lại còn mang phiền phức đến cho Lâm gia. Thật sự không biết người như thế nào mới sinh ra đứa con gái không biết xấu hổ đó”
Lâm Bắc Cường tức giận, nhưng phụ nhân đã giữ tay ông lại nói: “Chị cả, lời chị nói đúng đó. Bởi vì thượng bất chính hạ tất loạn. Thu Nhã nhà em mặc dù bất hiếu nhưng tốt xấu cũng tìm được một người đàn ông nó yêu. Nhưng có một số người, dù bụng lớn tướng lên cũng không biết là của ai. Nếu có con gái như vậy, em đã sớm tự tử, đâu dám vác mặt ra dọa người”
Đại tẩu này không nhịn được như vợ chồng Lâm Bắc Cường. Con gái chưa lấy chồng đã chửa, thậm chí không biết là của ai. Đây đúng là nỗi nhục lớn nhất Lâm gia. Bà ta nói đến người khác đều kể xấu người ta. Nhưng người khác không được nói xấu mình.
“Cô nói gì, đồ không biết xấu hổ...” Đại tẩu rất tức giận mở miệng mắng.
“Câm mồm, câm mồm hết cho tao. Mấy người muốn làm gì, làm gì. Tao còn chưa chết, cút đi cho tao, cút ngay” Thái gia rốt cuộc không nhịn nổi, vung trượng gõ lên sàn, tức giận đến độ cả người run lên. Cũng may có người đỡ, nếu không ông ta không thể nào đứng nổi.
Mặc dù Thái gia đã già, nhưng uy thế của ông ta vẫn còn. Chỉ cần chưa chia tài sản, không ai dám làm càn trước mặt ông ta. Tất cả người Lâm gia đều không dám lên tiếng, lặng lẽ rời đi.
“Tam, con ở lại” Đột nhiên, Thái gia gọi Lâm Bắc Cường lại. Phải biết rằng, Lâm Bắc Cường là người rảnh rỗi nhất Lâm gia. Nếu như không phải bởi vì có Lâm Thu Nhã, ông ta có lẽ là người được Lâm gia hoan nghênh nhất, không tranh chấp với đời.
Khẽ gật đầu với vợ, Lâm Bắc Cường đáp: “Vâng, Thái gia”
Trong mắt Lâm Bắc Dân lóe lên một tia âm hiểm, trong lòng rất tức giận. Bởi vì ông ta bắt buộc phải có được quyền nắm giữ Lâm gia, không cho phép bất cứ kẻ nào xen vào. Nếu như Thái gia thật sự có ý với Lâm Bắc Cường, vậy Lâm Bắc Dân phải sớm có dự tính.
Tất cả mọi người đã rời đi, ngoại trừ hai bố con Thái gia và Lâm Bắc Cường, Lâm gia ngũ bá cùng với lão quản gia cùng lớn lên với Thái gia.
“Bố, bố có chuyện gì cần phân phó?” Lâm Bắc Cường không có suy nghĩ gì khác. Tất cả mọi người đều biết ông ta không có ý tranh đoạt, càng không cần Thái gia cho mình thứ gì. Cung kính với Thái gia, tất cả đều vì đó là bố mình.
Thái gia khẽ thở dài, hỏi: “Bắc Dân, Tiểu Nhã gần đây có tốt không?”
Nếu chuyện này không dính dáng đến Tiêu gia, thì Thái gia sẽ vĩnh viễn sẽ không hỏi. Lâm Thu Nhã là người cháu gái Thái gia yêu thương nhất, nhưng cũng làm ông ta thất vọng nhất.
“Thái gia, con cũng lâu rồi không liên lạc với Tiểu Nhã. Chẳng qua nghe nói nó không còn ở trong nước, đã ra nước ngoài được nửa năm. Tình huống cụ thể con cũng không rõ” Thực ra cũng không phải Lâm Bắc Cường không quan tâm, mà Lâm Thu Nhã chỉ nói cho vợ chồng họ một vài điều cơ bản nhất. Các chuyện khác không hề nhắc đến. Bọn họ cũng không hỏi, chỉ cần nàng bình an là tốt rồi. Thái gia sửng sốt, hỏi: “Ra nước ngoài? Chẳng lẽ Tiêu gia còn có sản nghiệp ở nước ngoài sao?”
Lâm Bắc Cường trả lời: “Thái gia, không phải con muốn giấu người. Chuyện này con không nghe Tiểu Nhã nhắc đến”
Thái gia gật đầu nói: “Được rồi, Tam, tính của con thế nào, ta hiểu rõ, chỉ là quá mềm yếu, lương thiện. Ôi. Nếu như Tiểu Nhã là trai, có lẽ ta không vất vả như vậy. Đáng tiếc, đáng tiếc, Lâm gia không có ai kế nghiệp rồi”
Lâm Bắc Cường rất muốn nói: “Cháu gái thì có sao chứ. Trên đời này đều là người có năng lực nắm giữ. Nếu như Tiểu Nhã thật sự có bản lĩnh đó, cho dù giao Lâm gia cho nó cũng có sao đâu”
Nhưng ông ta cũng không nói ra. Thái gia cũng giống như ông ta, rất ngoan cố, khuyên cũng chẳng có tác dụng gì.
“Thái gia, người thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi. Đám con cháu vô dụng bọn con cần người che chở. Hơn nữa có đại ca duy trì, Lâm gia nhất định sẽ huy hoàng như trước”
Những lời này Thái gia thích nghe, Bắc Cường liền nói.
Nói ra những lời Thái gia thích nghe, nhưng Lâm Bắc Cường cũng không phải là dối trá.
“Tam, con nói thật xem, ân oán với Tiêu gia rốt cuộc là như thế nào?”
Lâm Bắc Cường trầm tư một lát, bất đắc dĩ nói: “Thái gia, nếu người hỏi ý kiến con. Con chỉ có thể nói oan gia nên cởi không nên kết. Không bằng mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện. Cùng là người Đông Nam, sao phải tàn sát lẫn nhau”
Thái gia mặt không đổi sắc, hỏi: “Tam, con muốn Lâm gia chúng ta cúi đầu sao?”
Với địa vị của Lâm gia ở Đông Nam, Thái gia chưa từng cúi đầu trước bất cứ ai. Mà Lâm Bắc Cường nói như vậy chính là làm cho Lâm gia phải cúi đầu.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long Tác giả : Cửu Nguyệt Dương Quang
Chương 286: Bái phỏng Tiêu gia.
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Trong lòng Lâm Bắc Cường rất rõ ràng. Với tính cách của Thái gia tuyệt đối không cúi đầu. Nhưng một số việc, ông ta nghĩ đã đến lúc nên nói với Thái gia. Mặc dù không có tình cảm tốt với Lâm Bắc Dân, nhưng ông ta cũng là người của Lâm gia. Không muốn Lâm gia bị hủy diệt.
“Thái gia, người nói không sai. Lần này Lâm gia chúng ta phải cúi đầu, tìm thời gian hòa giải với người Tiêu gia. Con nghĩ thiếu gia cũng không phải người không nói lý, có chuyện gì cũng có thể thương lượng”
Thái gia trầm tư một lát, có chút uể oải nói: “Tam, con nói chuyện này bố bảo Đại làm, nó có thể làm tốt không?”
Lâm Bắc Cường không hề suy nghĩ đã nói: “Không thể, với tính cách của anh cả, con có thể khẳng định nói chuyện này càng hỏng hơn. Đến lúc đó sợ rằng không thể cứu vãn được nữa”
Thấy Thái gia đang nhìn mình đầy thâm ý, Lâm Bắc Cường lập tức nói thêm: “Thái gia, người không nên nhìn con như vậy. Chuyện này con cũng không xử lý được. Không phải Thái gia thì không thể”
Thái gia cúi đầu, hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu như Tiêu gia ép người quá đáng, Lâm gia ta sẽ bất kể giá nào cùng chết với chúng”
Đến lúc này thấy Thái gia vẫn còn vì sĩ diện, Lâm Bắc Cường cười khổ. Lực lượng của Tiêu gia lớn đến mức nào ông ta không biết. Nhưng Lâm Thu Nhã đã ám chỉ cho ông ta biết, nàng đang nắm giữ một phần ở Tiêu gia, đã lớn hơn Lâm gia nhiều.
Lâm Thu Nhã cũng không phải người nói không thành có. Cho nên Lâm Bắc Cường rất tin. Tiêu gia mà bọn họ thấy bây giờ chỉ là một góc mà thôi. Lâm gia không phải đối thủ của Tiêu gia. Huống chi Tiêu gia còn nắm giữ thế lực ngầm của Đông Nam.
“Nếu như Thái gia thật sự quyết định như vậy. Thứ Bắc Cường to gan, bị hủy diệt nhất định là Lâm gia”
Thái gia ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Cường: “Con biết được điều gì, nói ra đi”
“Thiết Huyết Đoàn bị diệt, mọi người đều thấy Đông Nam rất yên bình. Nhưng lực lượng chính thức đều nằm trong tay một người”
Thái gia hơi biến sắc, người run lên, hỏi: “Là ai?”
“Công tử Tiêu gia, Tiêu Thu Phong”
“Con khẳng định?”
“Khi Thu Nhã quản lý Đông Nam, nó đã từng chú ý hành tung của người đàn ông này. Hơn nữa mấy tay anh chị Đông Nam bây giờ. Bố xem đám Quan Đao, Lý Hưng có quan hệ rất gần với Tiêu gia. Mặc dù con không biết rõ, nhưng không có lửa làm sao có khói. Con nghĩ chuyện này không cần nghi ngờ”
“Thì sao chứ. Dù cho Tiêu gia thực sự có thể khống chế thế lực ngầm cả Đông Nam, nhưng tà không thể thắng chính. Muốn đối phó bọn họ, bố có rất nhiều biện pháp. Với thanh danh của chúng ta ở Đông Nam, bạn bè có binh có quyền cũng có không ít”
Thái gia không phục nói xong, lại nhẹ giọng mà nói: “Chẳng qua con nói không sai, oan gia nên cởi không nên kết. Lão già này sẽ cho Tiêu gia mặt mũi. Ngày mai, con và Bắc Dân đi cùng bố đến Tiêu gia. Chuyện này giải quyết như vậy đi”
Lâm Bắc Cường đáp lời, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng. Nhìn bộ dạng này của Thái gia, hình như không chấp nhận buông bỏ. Như vậy mà đi đến Tiêu gia sợ là có vấn đề. Nhưng thấy Thái gia chuẩn bị rời đi, ông ta đành phải nhịn lại, hy vọng ngày mai mọi chuyện tốt đẹp.
Nghe xong Lâm Bắc Cường nói, bà vợ có chút khinh thường nói: “Bắc Cường, không phải em nói anh. Chuyện này anh không xen vào là tốt nhất, đỡ làm cho Thu Phong khó xử. Mặc dù nó và Tiểu Nhã vẫn chưa kết hôn. Nhưng dù sao nó vẫn là con rể tương lai của chúng ta. Bác cả nói thật dễ nghe, nhưng nhân phẩm bác cả, anh không phải không biết. Nhất định là bác cả đã chọc giận Tiêu gia, bây giờ xảy ra chuyện, anh việc gì phải thay người dọn rác chứ. Hơn nữa nếu Thu Phong có bản lĩnh dạy cho bác cả một bài học, em cũng có thể hả giận. Gả cho anh mấy chục năm, mỗi ngày đều bị người khiêu khích. Em cho anh là khúc gỗ sao”
“Bà xã, biết em thiệt thòi. Được rồi, anh đáp ứng em, chỉ cần Tiểu Nhã lấy chồng. Anh nhất định mang em đi du lịch khắp thế giới, không ở nhà nữa, được không?”
“Ồ, lời này anh nói nhiều năm lắm rồi. Đàn ông mấy người đều nói không giữ lời. Em cảnh cáo anh, chuyện ngày mai, cho dù anh đi cũng không được phép xen vào chuyện khác. Hơn nữa, nhân cơ hội này anh có thể đi xem hoàn cảnh Tiêu gia có tốt không, xem người nhà đó có dễ tính không. Chuyện này anh phải tìm hiểu thật kỹ. Em không muốn con gái mình bị ủy khuất”
Phụ nữ và đàn ông suy nghĩ không giống nhau. Lâm Bắc Cường rất lo lắng cho cuộc gặp ngày mai. Mà bà vợ lại lo lắng con gái mình sau này làm dâu Tiêu gia sẽ bị thiệt thòi.
Có lẽ đúng là đàn ông hướng ngoại, đàn bà hướng nội. Ngoại trừ đại chiến thế giới, những việc trong nhà đều do phụ nữ trông nom.
Tới nhà hòa giải, đối với Lâm Bắc Dân mà nói rất không muốn. Nhưng Thái gia đã có quyết định, ông ta cũng không thể nào sửa đổi được. Chẳng qua ông ta muốn đem Lâm Khải Dược theo, Thái gia cũng đáp ứng.
“Người Tiêu gia giỏi thật. Bắc Dân, mai đi, dùng Thái gia đè bọn họ. Em muốn xem xem con ranh đó tìm được thằng chồng nào mà dám đối xử với Lâm Khải Dược nhà ta như vậy” Tóc dài kiến thức ngắn, vợ Lâm Bắc Dân hận chết vợ chồng Lâm Bắc Cường.
Lâm Khải Dược khuyên nhủ: “Mẹ, lần này Thái gia mang bố con đi để xin lỗi giải hòa. Bố và con đâu dám xằng bậy”
Lâm Bắc Dân âm trầm, suy nghĩ một lúc nói: “Tiểu Dược, thực ra cũng không thể nói như vậy. Lần này có Bắc Cường đi cùng. Trên danh nghĩa, Bắc Cường là thông gia với Tiêu gia, bọn họ dù vô lễ đến đâu cũng không thể không nể mặt. Hơn nữa Thái gia cũng đi, đây là sự vinh dự như thế nào. Chúng ta không cần quá khách khí”
“Hơn nữa nếu như làm cho Thái gia tức giận với Tiêu gia, chính thức dùng tất cả lực lượng của Lâm gia đối phó Tiêu gia. Đến lúc đó sợ là càng hấp dẫn. Chúng ta sẽ có nhiều chuyện để làm”
Bà vợ cười độc ác nói: “Không sai, Thái gia là người rất sĩ diện. Nếu như hai bố con có thể làm người Tiêu gia chống đối một chút, có lẽ sẽ không hòa giải được. Mọi người chịu khổ một chút, chỉ cần Thái gia tọa trận, Đông Nam có ai không nể mặt chứ. Còn sợ Tiêu gia kia sao?”
Lâm Khải Dược vẫn có chút lo lắng: “Bố, chúng ta thật sự muốn làm như vậy sao?”
“Không sai, nếu như thật sự hòa giải với Tiêu gia, vậy người có lợi chính là chú ba của con. Không biết chừng chức vụ gia chủ sẽ về tay nó. Con cũng biết chúng ta luôn bất hòa với chú ba con. Chuyện này tuyệt đối không thể để nó đạt chức gia chủ được”
“Bố, con biết nên làm như thế nào”
Một chuyến bốn người dưới sự hộ tống của mấy vệ sĩ đi tới Thượng Hải, thậm chí không báo trước mà trước tiếp đi tới Tiêu gia. Lâm Khải Dược đã đến đây hai lần, đương nhiên rất quen thuộc.
“Xin lỗi, mời mấy vị chờ một chút, chúng tôi vào thông báo”
“Được, cảm ơn” Lâm Bắc Cường mở miệng nói. Nhưng Lâm Bắc Dân phía sau có chút khinh thường: “Ngay cả Thái gia tới, không ngờ còn phải chờ. Tiêu gia giỏi thật”
Thái gia không hề tức, chỉ nhỏ giọng nói: “Bắc Dân, lần này chúng ta đến để hòa giải. Con chú ý thái độ của mình”
Tiêu Thu Phong thực ra đã nhận được tin tức của Phượng Hề, Thái gia của Lâm gia đã đến Thượng Hải, nhưng thật không ngờ ông ta lại đến Tiêu gia.
“Mời các vị vào, thiếu gia chúng tôi đang đợi các vị trong phòng khách”
“Này, anh có nói rõ không, Thái gia Lâm gia tôi đến nhà, thiếu gia không có ai ra đón là sao?” Lâm Khải Dược tiến lên một bước, tức giận nói với bảo vệ.
“Tôi đã nói Thái gia Lâm gia đến thăm. Thiếu gia đang đợi mấy vị ở trong phòng khách, xin mời...” Ở Tiêu gia, không có lệnh của Tiêu thiếu gia, bọn họ không nể mặt bất cứ ai.
Lâm Bắc Dân mở miệng nói: “Không có gì, Thái gia, chúng ta vào thôi”
Là cột chống trời của cả Đông Nam, đương nhiên rất có phân lượng. Tiêu Viễn Hà chấp chưởng Phong Chính nhiều năm nên rất kính trọng Thái gia. Cho nên nghe Tiêu Thu Phong nói, ông ta lập tức ra cửa đón.
“Lâm thái gia, khách quý khách quý, mời vào, mời vào...” Tiêu Viễn Hà đi ra đón.
“Ông chủ Tiêu, xin lỗi, hôm nay đến quấy rầy, thật sự có chút đường đột. Ông không trách tội là tốt rồi” Mấy lời khách sáo, mọi người đương nhiên không thiếu được.
Nhưng sau khi Tiêu Viễn Hà chào hỏi Thái gia xong, không nhìn Lâm Bắc Dân một cái, nhiệt tình nắm tay Lâm Bắc Cường, cười nói: “Bắc Cường lão đệ, chú thật sự là quá câu nệ. Tiểu Nhã là con gái nuôi của tôi. Chú là bố mà không nghe không hỏi, có phải là không có trách nhiệm không?”
“Vâng, vâng, Tiêu huynh, thật xấu hổ. Tiểu Nhã còn làm phiền anh chị chiếu cố, tôi thật sự không biết nói như thế nào mới tốt. Ân tình này, tôi nhất định ghi nhớ trong lòng, về sau tất báo đáp”
Thái gia đi trước, Tiêu Viễn Hà và Lâm Bắc Cường theo sau. Mà bố con Lâm Bắc Dân như là không khí, không có ai để ý đến. Tiêu Viễn Hà mặc dù hiểu đời nhưng nói thật cũng không thích hai kẻ bại hoại trên thương trường này. Mặc dù nể mặt Lâm thái gia nên không đuổi hai người này đi. Nhưng muốn nhiệt tình, không có cửa.
Bốn người này đối với Tiêu gia mà nói, nhiệt tình tiếp đón chỉ có Lâm Bắc Cường. Bởi vì ông ta là bố của Lâm Thu Nhã. Về phần Thái gia, giờ phút này cũng không tính là khách, chỉ có thể xem như người bạn bình thường.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia