Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 286 : Đùa giỡn bịp bợm!
Nhóm dịch: Quan Sách
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Triệu Nhất Bình cảm thấy có chút uể oải, Trần Kinh nhìn thấy y, y chỉ có lắc đầu thở dài, nói:
- Chủ nhiệm Trần, cậu xem xem, Lâm Hà chúng ta vừa mới hơi khởi sắc, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, chuyện này đối với Lâm Hà mà nói đả kích quá lớn. Bộ máy chúng ta vốn yếu ớt, chịu một đòn này, càng thêm yếu ớt!
Trần Kinh nhẹ nhàng cười cười, nói:
- Triệu Chủ tịch huyện, anh dù thế nào cũng phải mời tôi đi ra, không chỉ là theo tôi nói những lời này chứ?
Triệu Nhất Bình xấu hổ cười cười, nói:
- Đối với vụ án Chu Ân Vũ chết, bộ máy Lâm Hà chúng ta có ý kiến đều là kết án càng sớm càng tốt, vụ án này liên lụy rất rộng, đồng thời ảnh hưởng rất ác liệt. Lần này tôi và bí thư Mâu đều đến Đức Cao, chủ yếu chính là vì mục đích này.
- Chúng ta và bí thư Ngũ đã gặp mặt, không biết bí thư Ngũ rốt cuộc có ý gì.
Trần Kinh nói:
- Chủ tịch huyện Nhất Bình, tính cách bí thư Ngũ anh có biết, ông ấy là người nghiêm túc. Ông ấy làm việc là không trộn lẫn tình cảm cá nhân, cho nên, đối với Lâm Hà lần này gặp chuyện không may, ông ấy cao độ chú ý. Tuy rằng không có đích thân tới hiện trường, nhưng là các anh báo cáo, Phòng công an thành phố báo cáo, còn có phương diện khác báo cáo, những báo cáo khác tổng kết lại, bí thư đối với tình hình Lâm Hà, vẫn là tương đối hiểu biết!
Trần Kinh nói những lời này, lại nghĩ tới Ngũ Đại Minh sau khi gặp qua Chương Hóa Quang, một mình nhốt lại trong phòng.
Ngũ Đại Minh gọi Trần Kinh đến hỏi:
- Trần Kinh, đối với vụ án Chu Ân Vũ chết, cậu đi đến Lâm Hà, cậu thấy thế nào?
Trần Kinh nói:
- Vụ án này khá kỳ quái, về vấn đề xuân dược, tôi điều tra qua tư liệu. Cái loại xuân dược này có thể làm trái tim đột nhiên dừng lại, nhưng bình thường đều là thời điểm hưng phấn nhất mới xuất hiện loại tình huống cực đoan này, hưng phấn qua đi trong lúc ngủ lại xuất hiện tình huống như vậy, rất đáng ngờ!
- Còn có, phương diện Lâm Hà khống chế người nhà Chu Ân Vũ, không cho người nhà bọn họ gặp truyền thông, khiếu oan, chỉ là đơn thuần vì giữ gìn hình tượng Lâm Hà sao? Tôi cho rằng chưa chắc?
Mặt Ngũ Đại Minh trở nên âm trầm, thật lâu sau, y nói:
- Cậu một người ngoài ngành, chính là cưỡi ngựa xem hoa đến Lâm Hà nhìn một cái, đều có thể nhìn ra vụ án này có vấn đề, người khác nhìn không ra sao? Như vậy nói lên vấn đề gì? Nói lên chúng ta rất nhiều cán bộ chết lặng, hoặc là có vấn đề!
Ngũ Đại Minh dừng một chút, nói:
- Làm lãnh đạo phía dưới hỏng bét, báo cáo đi lên cũng là một tiết mục ca múa mừng cảnh thái bình, tuyệt đối là có vấn đề ! Đây cũng là bi ai làm lãnh đạo!
- Hiện tại cậu xem xem, nhà máy máy kéo Lâm Tinh đi vay bị tỉnh hủy bỏ, trách nhiệm liền đổ lên tôi đây! Rất nhiều người nói tôi đối với nhà máy máy kéo Lâm Tinh thấy chết mà không cứu, đây là đạo lý gì? Hơn nữa vấn đề nhà máy máy kéo Lâm Tinh, chỉ có là vấn đề cho vay sao?
- Liên tục rất nhiều năm, công ty liên tục thua lỗ, hàng năm đều cần chính phủ giúp đỡ, mà cho vay cũng là thêm một khoản nợ, nhu cầu càng ngày càng lớn, bằng không, bọn họ nếu thật sự là tự mình nói, tỉnh liệu có hủy bỏ kế hoạch vay vốn của bọn họ?
Ngũ Đại Minh nói mấy câu nói đó, giọng nói cô đơn. Trần Kinh đối với khó xử của Ngũ Đại Minh làm cảm động lây, Lâm Hà gặp chuyện không may, từ dưới lên trên đều muốn chuyện này qua loa chấm dứt, các loại lợi ích tập đoàn, cũng đều nghĩ muốn cho việc này đi vào quá khứ, vào lúc này, Ngũ Đại Minh dưới tay không có người đắc lực, y nếu muốn quán triệt ý chí rất khó khăn.
Hiện tại xem ra, Ngũ Đại Minh đối với hệ thống chính trị pháp luật nắm trong tay còn không đủ, thông qua vụ án Chu Ân Vũ chết, nhược điểm này đã bại lộ hoàn toàn.
Trần Kinh nghĩ vậy chút, đối với Ngũ Đại Minh nói:
- Bí thư, nếu chuyện này quần chúng tán thành, chuyện này có thể kết luận. Nhưng phía sau kết luận này, chúng ta còn có thể tiếp tục cho người điều tra, có lẽ từ một nơi bí mật điều tra, sẽ thu được hiệu quả không tưởng.
Ngũ Đại Minh khóe miệng hơi co rúm, nói:
- Cậu có biết người phụ nữ gặp chuyện không may kia chạy đi đâu không?
Y dừng một chút, nói:
- Người phụ nữ kia nữ là tôi bảo người nộp tiền bảo lãnh, hiện tại khống chế trong tay tôi...
Trần Kinh trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn Ngũ Đại Minh, vẻ mặt Ngũ Đại Minh bình tĩnh, trên mặt không biểu hiện bất luận gì. Trần Kinh trong lòng hiểu được, Ngũ Đại Minh suy xét vấn đề đã đi phía trước mình rất xa. Vụ án Chu Ân Vũ chết không có khả năng qua loa như vậy liền chấm dứt, có lẽ Ngũ Đại Minh còn có thêm kế hoạch và suy xét lâu dài.
Triệu Nhất bình uể oải, cùng khoảng thời gian trước tình cảm mãnh liệt dâng trào rõ ràng đối lập, xem ra, vụ án Chu Ân Vũ này, đối với y đả kích quá lớn!
Nhưng, cùng Trần Kinh hàn huyên trong chốc lát, cảm xúc Triệu Nhất Bình dần dần vững vàng một ít. Y liền nói:
- Trần Kinh, Lâm Hà phát triển không dễ dàng. Chủ yếu là tranh thủ tài chính không dễ dàng. Hiện tại cậu cũng biết, không có tài chính, còn nói gì phát triển?
- Lâm Hà chúng ta và Lễ Hà giống nhau, hiện tại đều rất khó khăn, ba huyện phương bắc chúng ta, duy độc bí thư Mã bước vào trước!
Trần Kinh nói:
- Chủ tịch huyện Nhất Bình, vấn đề tài chính anh rõ ràng nhất, tài chính thành phố và đơn vị có thể trợ giúp không nhiều lắm, chân chính phải tranh thủ, lấy được ở tỉnh thậm chí ở thủ đô, đây là bí thư Ngũ theo như lời Bát Tiên quá hải mỗi người đều tự thể hiện thần thông của mình!
- Tài chính và tài nguyên hữu hạn, như thế nào tranh được tài chính và tài nguyên, đây là thể hiện năng lực một bộ máy.
- Đức Cao hiện tại chính là hiện trạng này, ai có năng lực, liền có cơ hội!
Trần Kinh nói như vậy, Triệu Nhất Bình không nói gì nữa. Triệu Nhất Bình có ý là muốn cho thành phố đối với Lâm Hà ưu đãi một chút.
Nhưng, Trần Kinh nghiền ngẫm tới ý đồ Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh đối với Lâm Hà rất bất mãn, không có khả năng vào lúc này cho Lâm Hà bất luận ủng hộ gì, cho nên Trần Kinh cũng không giúp được Triệu Nhất Bình.
Trần Kinh có thể cảm nhận được Triệu Nhất Bình thất vọng, hắn nói:
- Chủ tịch huyện Nhất Bình, bí thư đối với bộ máy Lâm Hà xảy ra vấn đề như vậy rất tức giận, Chu Ân Vũ chết như thế nào, trong đó vốn không có nghi ngờ gì sao? Ngũ bí thư là người nghiêm túc, có một đôi mắt lửa vàng, có vài người bình nhìn không thấu sự tình, nhưng ông ấy có thể nhìn thấu.
- Có vài người bình thường nhập không hiểu chuyện, ông ấy có thể hiểu.
- Cho nên, nếu muốn giơ tay, anh nên tìm thời điểm tốt, hiện vào lúc này rất không tốt!
Triệu Nhất Bình sắc mặt hơi hơi biến đổi, nói:
- Sự tình Lâm Hà có chút phức tạp, tôi đến Lâm Hà thời gian cũng không dài, đối với rất nhiều phương diện cũng không quá quen thuộc. Công tác cũng khó tránh có chỗ sơ hở. Nhưng, chỉ cần tin tức tôi có thể biết đến, tôi khẳng định sẽ trước tiên báo cáo, điểm này không thể nghi ngờ!
...
Bật đèn nê ông, hương vị rượu tràn ngập ở bên trong căn phòng.
Người đàn ông tục tằn cười, người phụ nữ cũng có hơi phóng đãng cười to, không khí bên trong phòng khá ướt át!
Thiệu Hồng Ngạn ôm người phụ nữ trong lòng quyến rũ, giơ chén rượu lên, lớn tiếng nói:
- Mãn Phó Trưởng ban thư ký, chúng ta lại nâng ly, hôm nay thật cao hứng!
Ở đối diện Thiệu Hồng Ngạn, Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Mãn Diên Ba cảm giác say rồi, đang cùng bạn gái xướng ca, giọng y rất khàn, xướng lên âm điệu khiến người ta bật cười. Nhưng, y mỗi lần xướng vài câu, bên trong phòng còn có người vỗ tay!
Hôm nay, bạn gái Mãn Diên Ba không phải ai khác, chính là Hoàng Linh.
Bọn họ là tình nhân đã lâu, chỉ có điều có một đoạn thời gian nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, phó đài truyền hình Phong Minh chín chắn lắm tiền, lại quyền cao chức trọng, Hoàng Linh như vậy không thể ngăn cản Phong Minh hấp dẫn, liền rơi vào vòng tay y ôm ấp.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, Phong Minh ở đài truyền hình bị tước quyền, hậu trường đối với công tác của y cũng rất bất mãn, trực tiếp làm cho y mốc vận liên tục.
Mà vào lúc này, Mãn Diên Ba lại tăng giá, lại có dấu hiệu sống lại, vào lúc này, Hoàng Linh và Mãn Diên Ba liên tục nối lại tình cảm, đây cũng là chuyện tình cảm bên trong.
- Đến, lão Thiệu, chúng ta lại cạn! Cạn chén này, chúng ta đi chơi bài!
Mãn Diên Ba lớn tiếng nói.
Y nâng chén cùng Thiệu Hồng Ngạn chạm một ly, sau đó đem chén rượu uống một hơi cạn sạch. Động tác y rất là tự nhiên, phóng khoáng, lấy tay vỗ vỗ bụng tròn xoe, sau đó thuận thế lại ôm Hoàng Linh bên cạnh vào trong lòng.
Thiệu Hồng Ngạn chỉ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt đảo qua mặt Mãn Diên Ba, nói:
- Phó Trưởng ban thư ký, chơi bài sợ quá muộn, hơn nữa, một khắc giá trị ngàn vàng, vắng vẻ người bên cạnh không tốt đâu!
Mãn Diên Ba hơi hơi sửng sốt, có chút xấu hổ gật gật đầu:
- Vậy đi đi, chúng ta đều tự mình chiến, lão Thiệu cũng nghỉ ngơi đi!
Y tự cố ôm Hoàng Linh phải đi ra, Thiệu Hồng Ngạn ở bên cạnh lộ ra một tia cười lạnh khó đoán.
Thiệu Hồng Ngạn và cán bộ giao tiếp, ai nói cái gì thì nói, có một tầng ý tứ là y rành mạch. Mãn Diên Ba say thành như vậy còn nhớ tới chơi bài, còn không phải muốn tiền sao?
Thiệu Hồng Ngạn không khỏi nhớ tới trong dân chúng nông thôn thường xuyên nói một câu: “ Chó không ăn no!
Lời này dùng ở họ Mãn rất thích hợp, Thiệu Hồng Ngạn đã hạ vốn gốc hướng người này đập tiền, nhưng người này lòng tham không đáy, ăn uống xong, tìm y xử lý chuyện này, tiền không tới, đầy vị, khó mà yêu cầu!
- Anh yên tâm, lão Thiệu! Chuyện Lâm Tinh, liền là chuyện của tôi. Gần đây Phó bí thư Phường và Thanh Chủ tịch thành phố ở vấn đề này đều có chung nhận thức. Ngũ Đại Minh y cường thịnh trở lại, cũng không thể muốn độc đoán là được? Cho nên, các anh chuyện này không cần lo lắng, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố khẳng định là sẽ không thấy chết mà không cứu!
Mãn Diên Ba đánh một cái ợ rượu, nói.
Thiệu Hồng Ngạn nói:
- Phó bí thư Phương nếu có thái độ này, tôi liền tâm định rồi. Phó Trưởng ban thư ký, anh biết đấy, tôi Lâm Tinh loạn quá lớn, không thể lại làm sai!
Mãn Diên Ba cười ha hả:
- Tốt lắm, lão Thiệu đã hiểu phong tình, lúc này làm gì đây?
Y dùng lực vỗ một cái lên mông người phụ nữ, người phụ nữ kêu lên, hai người đi ra, đi vào phòng đi vân thi vũ.
Nhìn bóng dáng Mãn Diên Ba biến mất, Thiệu Hồng Ngạn đang tươi cười dần dần nhạt đi, sắc mặt trở nên âm trầm.
Y vẫy tay, người phụ nữ bên cạnh y tiếp cận lại, Thiệu Hồng Ngạn nói:
- Chụp hết ảnh người này làm chuyện xấu xa cho ta, con mẹ nó, theo ta đùa giỡn bịp bợm, chán sống! Thực nghĩ ta là thằng ngốc?
Người phụ nữ gật đầu, Thiệu Hồng Ngạn xua tay bảo cô đi xuống.
Mà vào lúc này, điện thoại di động của y vang lên, y tiếp nghe, đối phương thanh âm rất thấp, nói:
- Lão Thiệu, Ngũ Đại Minh khả năng không phải dễ đối phó như vậy. Hắn hẳn là bí mật phái người đến Lâm Hà, trên tay nắm giữ rất nhiều tin tức.
Thiệu Hồng Ngạn nói:
- Hắn có thể nắm giữ bao nhiêu tin tức? Nếu hắn có thể nắm giữ tin tức quan trọng, hắn còn do dự gì mà không hành động? Tôi nói với anh bao nhiêu lần, không cần cuống lên, gọi điện cho tôi, định là không nghe, điểm ấy nói lên tiền đồ anh, làm sao có thể làm được đại sự?
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 287 : Con ông cháu cha
Nhóm dịch: Quan Sách
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Thiệu Hồng Ngạn nghe thấy người phụ nữ trong vụ án Chu Ân Vũ chết đã không thấy bóng dáng, trong lòng y bất ổn, rất bất an.
Tuy rằng người phụ nữ kia không biết gì cả, không có bất luận giá trị gì, nhưng một người phụ nữ rõ ràng bỗng nhiên không thấy, cô chạy đi đâu? Vì kinh hãi quá mà chạy trốn? Hay là có người vẽ rắn thêm chân làm chuyện ngu xuẩn?
Thiệu Hồng Ngạn một lần lại một lần cầm lấy di động rồi lại buông, nội tâm y đấu tranh rất kịch liệt, y rất muốn gọi điện thoại, nhưng một thanh âm trong lòng lại báo cho y không cần hành động thiếu suy nghĩ.
Ngũ Đại Minh là người thế nào Thiệu Hồng Ngạn cũng không rõ ràng lắm, nhưng không cần ai bảo cho y cũng biết, Ngũ Đại Minh không phải là hạng người dễ dàng.
Mà Thiệu Hồng Ngạn kinh ngạc phát hiện, Ngũ Đại Minh từ khi y bắt đầu tiến Đức Cao, y liền lặng yên không một tiếng động bắt đầu chú ý nhà máy máy kéo Lâm Tinh, thời điểm ấy, Ngũ Đại Minh còn có ý đưa tay duỗi đến bên trong này.
Phát hiện này khiến Thiệu Hồng Ngạn cực kỳ giật mình, cũng rất sợ hãi, y luôn nhớ tới Ngũ Đại Minh làm trước kia, nhất là lúc ở Hành Châu, y lần đó cá chết lưới rách, lúc ấy có bao nhiêu người bị liên lụy?
Y một Chủ tịch thành phố Hành Châu nho nhỏ, tác động tẩy rửa toàn bộ chính đàn Sở Giang, Thiệu Hồng Ngạn bằng đầu nghĩ, cũng có thể đủ tưởng tượng trận gió lốc kịch liệt kia.
- Sự tình này không thể để lão nắm cái mũi!
Thiệu Hồng Ngạn thầm nghĩ trong lòng, y cầm điện thoại, gọi điện cho thư ký Lý của nhà máy, thông báo mời dự họp hội nghị cán bộ trung tầng.
...
Thẩm Tiểu Đồng gần đây luôn luôn quan sát Trần Kinh.
Cô càng quan sát càng cảm thấy không thích hợp, có đôi khi, cô phát hiện Trần Kinh trở về uống rất nhiều rượu, say túy lúy, cô liền không kìm nổi nghĩ, làm giáo viên cần uống nhiều rượu như vậy sao? Đây là trường học gì?
Mà đại đa số thời điểm, Trần Kinh ăn mặc đều phi thường chính thức, tây trang cà-vạt, cẩn thận tỉ mỉ. Cô lại nghĩ, là trường học gì, sao lại đối với hình thức giáo viên yêu cầu nghiêm khắc như vậy? Sao phải yêu cầu cũ kỹ chính thức như vậy?
Mặt khác, Trần Kinh thường thường cũng không đúng giờ tan tầm, có đôi khi nửa đêm Thẩm Tiểu Đồng nghe được đối diện tiếng mở cửa vang lên, giống như Trần Kinh sống về đêm đặc biệt phong phú.
Lại nói tiếp, ở trong mắt Thẩm Tiểu Đồng, Trần Kinh khá trung thực, bộ dạng không đẹp trai, là một người hoàn toàn nghiêm túc cũ kỹ. Một người như vậy, chính là sinh ra làm giáo viên, các ngành khác, tuyệt đối đều không phải là cuộc sống thích hợp.
Có loại tư tưởng này, Thẩm Tiểu Đồng liền hình thành lối suy nghĩ cố định, luôn liên hệ Trần Kinh và giáo viên.
Nhưng thời gian dài qua, Thẩm Tiểu Đồng càng ngày càng cảm thấy Trần Kinh không giống giáo viên, thoạt nhìn hắn cũng không giống giáo viên, ở trong lòng Thẩm Tiểu Đồng, liền không kìm nổi tò mò, cô không kìm nổi nghĩ, Trần Kinh rốt cuộc là làm gì?
Hôm nay, Thẩm Tiểu Đồng tan tầm, chợt nghe thấy trên cầu thang có tiếng bước chân.
Cô hé miệng buồn cười, nghĩ thầm rằng khẳng định là Trần Kinh tan tầm về nhà, thật sự là khó có dịp, đã lâu cũng không gặp Trần Kinh đúng giờ tan tầm!
Miệng cô hát điệu hát dân gian, một đường chạy chậm đến lầu ba, nói:
- Trần Kinh, anh...
Cô nói một nửa, câu nói kế tiếp đều bị nghẹn tại yết hầu, làm sao lại là Trần Kinh? Ở cầu thang, một người phụ nữ đang đứng.
Người phụ nữ mặc một bộ váy hoa liền, đeo kính râm, còn mang một chiếc mũ che nắng, rất lạnh lùng.
Người phụ nữ vóc dáng cao gầy, làn da trắng nõn sáng bóng, đôi môi dịu dàng, rất gợi cảm mê người.
Cô có hơi giật mình nhìn Thẩm Tiểu Đồng, Thẩm Tiểu Đồng hơi ngượng ngùng, mất tự nhiên cười cười, nói:
- Ngại quá, tôi nghĩ sai rồi, tôi tưởng hàng xóm của tôi đã về!
- Hàng xóm của cô? Trần Kinh sao?
Người phụ nữ nói, trên mặt cười như không cười.
Thẩm Tiểu Đồng có chút mất tự nhiên, cô cảm giác ánh mắt người phụ nữ này nhìn như dịu dàng, kì thực sắc bén, khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.
Cô lấy ra cái chìa khóa, mở ra cửa phòng chính mình, gật đầu nói:
- Đúng vậy, Trần Kinh ở đối diện nhà tôi, cô tìm hắn sao?
Người phụ nữ nhếch miệng cười, nói:
- Hắn là như thế này sao? Cho tới bây giờ cũng không đúng giờ tan tầm có phải không?
Thẩm Tiểu Đồng nghĩ thầm, cô tùy tiện hỏi một câu, không nghĩ tới này người phụ nữ thật đúng là tìm đến Trần Kinh.
Xem này phong tư người phụ nữ này, không nói chim sa cá lặn, nhưng Thẩm Tiểu Đồng đứng ở trước mặt cô có một loại phức cảm tự ti!
Ở Thẩm Tiểu Đồng trong lòng, cô cảm thấy người phụ nữ trọng yếu nhất hẳn là “ Khí chất “ , người phụ nữ khí chất tốt, đứng đó, còn có một loại khí trường. Loại này khí trường không chỉ có thể khiến khác phái khuynh đảo, chính là đồng phái cảm nhận được loại khí trường này, đều theo bản năng lảng tránh, người phụ nữ như vậy, mới có thể coi là mỹ nữ.
Hiển nhiên, Thẩm Tiểu Đồng cảm thấy người phụ nữ này đủ có thể xưng là mỹ nữ. Thẩm Tiểu Đồng như vậy, tại bên cạnh mỹ nữ, liền có vẻ ngây ngô, cứ việc Thẩm Tiểu Đồng rất muốn ngực mình to thêm một chút, khiến chính mình thướt tha hơn một ít, nhưng cô không có nổi dũng khí, luôn luôn có một loại cảm giác sợ hãi.
- Trần Kinh rất ít khi đúng giờ tan tầm, cho nên khó thấy hắn một lần. Tôi vừa rồi ở dưới lầu nghe được trên này có tiếng bước chân, tôi tưởng là hắn!
Thẩm Tiểu Đồng nói.
Người phụ nữ cười cười, nói:
- Tôi họ Phương, từ Sở Thành tới, là bạn của hắn!
Thẩm Tiểu Đồng nói:
- Chào chị Phương, nếu không chị tới chỗ tôi bên này ngồi? Hắn dù sao không nhanh như vậy trở về!
Phương Uyển Kỳ thản nhiên cười cười, nói:
- Cảm ơn em, tôi đây liền từ chối thì bất kính!
Trần Kinh buổi tối vốn có an bài, lãnh đạo sở Dân chính tỉnh xuống dưới, Ngũ Đại Minh buổi tối có bữa tiệc, hắn được cùng đi.
Nhưng hắn bỗng nhiên nhận được điện thoại Phương Uyển Kỳ điện thoại, ở trong điện thoại Phương Uyển Kỳ cảm xúc rất tệ, nói chính mình đến Đức Cao, ngay tại cửa nhà Trần Kinh, muốn tìm hắn uống rượu.
Trần Kinh lúc này liền si ngốc, hắn dở khóc dở cười cùng Phương Uyển Kỳ nói, hiện tại hắn làm thư ký của Bí thư Thành ủy, không phải người tự do, sao có thể muốn đi thì đi?
Phương Uyển Kỳ lại nói:
- Anh không có thời gian đúng không? Vậy đi, tôi gọi điện cho Ngũ bí thư, bảo hắn thả anh đi, tôi cam đoan anh có thời gian!
Trần Kinh vừa nghe Phương Uyển Kỳ nói như vậy, hắn biết việc này chính mình nhất định phải đi, Phương Uyển Kỳ mặt khác đều hảo, chính là lá gan lớn, làm việc vô cùng tùy tính, số điện thoại Ngũ Đại Minh cô cũng có, nếu Trần Kinh nói không thời gian, cô liền dám trực tiếp gọi điện cho Ngũ Đại Minh.
Trần kinh đành phải xin phép Ngũ Đại Minh, sau đó trở về, lúc hắn về đến nhà, lại phát hiện cửa phòng đối diện Thẩm Tiểu Đồng đang mở ra, Thẩm Tiểu Đồng và Phương Uyển Kỳ hai người đang ngồi ở sô pha, tán gẫu dễ sợ.
Trần Kinh gõ cửa, Thẩm Tiểu Đồng hướng cô nháy mắt, Phương Uyển Kỳ quay lại nói:
- Anh là có chuyện gì? Sao giờ mới về?
Trần Kinh không nói gì, không biết nói cái gì cho phải.
Một lát sau, Trần Kinh nói:
- Được rồi, đi ra ngoài ăn cơm đi! Tiểu Đồng, cũng đi cùng ăn cơm?
Thẩm Tiểu Đồng liên tục xua tay, nói:
- Tôi không đi, tôi không đi. Làm muộn thế này, làm sao có thời gian đi ăn cơm?
Trần Kinh ngẩn người, nghĩ thầm rằng Thẩm Tiểu Đồng là hậu cần mặt đất, cho tới bây giờ đều là ban ngày đi làm, hôm nay sao lại nói làm đêm?
Hắn hiểu được, tiểu quỷ này, nghĩ Phương Uyển Kỳ và mình là muốn đi hưởng thụ thế giới hai người!
Phương Uyển Kỳ cứ như vậy đơn thương độc mã từ tỉnh thành đến Đức Cao, cô khẳng định là có chuyện, Trần Kinh nghĩ như vậy, cũng liền đánh mất ý niệm bảo Thẩm Tiểu Đồng cùng đi trong đầu.
Trơ mắt nhìn Phương Uyển Kỳ và Trần Kinh hai người xuống lầu, dưới lầu đậu một chiếc BMW đỏ, Phương Uyển Kỳ và Trần Kinh hai người vào xe, ô tô khởi động, nhanh như điện chớp mà đi.
Thẩm Tiểu Đồng từ cửa sổ trên lầu nhìn này cảnh tượng này, đầu óc như thế nào cũng hoạt động, cô đã nghĩ, sao Trần Kinh tiểu tử này liền giấu sâu như vậy? Này điển hình chính là đen như chai tương, khiến người nhìn không ra, Trần Kinh có thể cùng mỹ nữ cao quý như vậy có quan hệ?
Thẩm Tiểu Đồng cảm thấy chính mình nên một lần nữa định vị Trần Kinh, tìm cơ hội nhất định phải biết rõ ràng, người này rốt cuộc là làm cái gì? Cả ngày thần thần bí bí, rất bí mật!
Mà gần như cùng lúc đó, ở trên xe, Phương Uyển Kỳ vừa lái xe vừa giễu cợt Trần Kinh, nói:
- Không thấy nha, anh này diện mạo xấu xí, nhưng duyên với phụ nữ không tồi a. Vừa rồi là tiếp viên hàng không đi! Không tồi, cùng tiếp viên hàng không làm hàng xóm, hơn nữa còn quan hệ thân thiết như vậy, khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa!
Trần Kinh nói:
- Rất nhiều người đều nói như vậy, tôi cũng thấy không sai.
- Kẽo kẹt!
Phương Uyển Kỳ một chân phanh lại, xe chợt dừng lại, Trần Kinh thân mình đổ về phía trước, người và đầu lao về phía trước, chật vật không chịu nổi.
Phương Uyển Kỳ ở bên cạnh cười ha hả, cười đến nước mắt đều chảy ra.
Trần Kinh có chút tức giận, Phương Uyển Kỳ vừa thấy hắn sắc mặt không tốt, vội xua tay tạ lỗi, nói:
- Rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tôi vừa rồi nhất thời thất thố, thao tác sai lầm, thao tác sai lầm!
Trần Kinh lửa giận nghẹn ở trong lòng không phát ra được, liền ngậm miệng lại không nói gì nữa!
- Có chuyện này tôi nói với anh!
Phương Uyển Kỳ quay sang nhìn về phía Trần Kinh, trên mặt tươi cười nhanh chóng kiềm chế.
Cô dừng một chút, nói:
- Lần này Trưởng ban ban Tin tức Trưởng, tôi thất bại!
Trần Kinh hơi sửng sốt, rất giật mình, ánh mắt nhìn Phương Uyển Kỳ, môi phát động vài cái, nhưng không có mở miệng.
Phương Uyển Kỳ hít một hơi thật sâu, dùng tay lái, nhẹ nhàng bỏ kính mắt, dùng sức lắc đầu, ánh mắt có vài phần cô đơn.
- Tôi có cái ý tưởng, không nghĩ ở đài truyền hình làm, nghĩ muốn xuống biển!
Phương Uyển Kỳ nói, cô quay lại nhìn về phía Trần Kinh:
- Anh cảm thấy ý tưởng này của tôi như thế nào?
Trần Kinh lắc đầu, nói:
- Tôi không biết, các cô vị trí rất cao, tôi nhìn không tới phong cảnh các cô có thể nhìn thấy, không biết làm sao cho cô ý kiến!
- Chán thật!
Phương Uyển Kỳ nói thầm, lúc này, phía sau có ô tô ấn còi thúc giục Phương Uyển Kỳ lái xe.
Phương Uyển Kì duỗi tay, vươn đầu ra ngoài quay lại mắng to nói:
- Phải vội vàng đi tìm chết sao? Bà cô thích để xe đứng ở giữa đường cái, đường cũng không phải nhà anh xây.
Trần Kinh lúc này không nói gì, thật là xấu hổ, Phương Uyển Kỳ hành động như vậy, thực cùng với lũ con ông cháu cha hoành hành ngang ngược tai họa dân chúng không khác nhau, hoàn toàn tất cả đều không nói đạo lý a!
- Đi, Trần Kinh! Chúng ta hôm nay đi uống rượu, không say không về!
Phương Uyển Kỳ lùi đầu về trong xe, khởi động ô tô:
- Không chỉ có muốn uống rượu, tôi còn có rất nhiều điều muốn nói với anh, anh không cần tỉnh tỉnh mê mê, tôi không cho anh tỉnh tỉnh mê mê!
Phương Uyển Kỳ nói xong, xe lao đi, tốc độ xe nhanh quá một trăm km, nhanh như điện chớp mà đi...
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 288 : Đêm nói chuyện với mỹ nữ!
Nhóm dịch: Quan Sách
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Phương Uyển Kỳ uống rượu rất hào sảng, nhưng vài ly rượu vào bụng, trên mặt cô nổi rặng mây đỏ, đã ngấm men say.
Phương Uyển Kỳ bình thường khá phóng khoáng, có anh khí, thiếu đi sự quyến rũ của phụ nữ. Nhưng sau khi uống rượu, có chút mê ly, cả người cô cảm tính hơn, nói chuyện càng nhiều!
Trần Kinh lo lắng cô uống quá nhiều, nói:
- Được rồi, Phương tổng! Hôm nay uống nhiều như vậy đủ rồi, uống nữa sẽ say!
Phương Uyển Kỳ lắc đầu, nói:
- Anh là đại lão gia, một chút rượu như vậy tính là gì? Chúng ta lại uống!
Tâm trạng Phương Uyển Kỳ rất nặng nề, điều này khiến cho Trần Kinh kinh ngạc, hắn không rõ, người giống như Phương Uyển Kỳ sinh ra là chìa khóa vàng, trên tay có nhiều tài nguyên như vậy, còn có chuyện gì đáng để cô mất mát như vậy, chỉ vì thất bại trong cạnh tranh chức Trưởng ban sao?
Phương Uyển Kỳ tự rót tự uống, lại uống thêm một chén, cô híp mắt nhìn Trần Kinh nói:
- Trần Kinh, anh theo Ngũ Đại Minh lâu như vậy, anh có hiểu ông ấy không? Năm đó chuyện ông ấy ở Hành Châu, anh biết bao nhiêu?
Trần Kinh lắc đầu, nói:
- Hoàn toàn không biết gì cả!
Phương Uyển Kỳ đắc ý cười cười nói:
- Tôi chỉ biết như vậy, anh có chút đần độn. Năm đó ở Hành Châu, phê cánh đấu tranh rất kịch liệt, lúc ấy Ngũ Đại Minh tuổi trẻ khí thịnh, căn bản không có đem sự đấu đá đó để trong mắt.
- Thời điểm ấy Liêu gia kinh hệ, còn có chúng ta tây bắc nhất hệ đều ở Hành Châu thâm căn cố đế, Ngũ Đại Minh không biết phân biệt, cố tình phải làm, cuối cùng mâu thuẫn trở nên gay gắt, mới có một lần kịch liệt rung chuyển kia! Cái thời điểm ấy, anh tôi cũng không biết chuyện này, sự kiện kia không chỉ có chấn động tỉnh Sở Giang, hơn nữa còn chấn động thủ đô!
- Ngũ Đại Minh một Chủ tịch thành phố cấp ba nho nhỏ, lại có thể làm ra chuyện chấn động thủ đô, chuyện ấy, ông ấy rất đáng khâm phục!
Phương Uyển Kỳ giọng điệu có chút cảm thán, chuyện vừa chuyển cô nói:
- Phe phái tranh đấu, đây là trong quan trường vĩnh viễn không thể tránh được, phe phái vì chèn ép người, lôi kéo người, có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào . Tục ngữ nói, một hảo hán ba nhóm người, mỗi người tại cái vòng tròn này đều không có khả năng cô lập tồn tại, người cùng chung chí hướng, tỉnh táo cùng thương tiếc, chí bất đồng người, không cùng mưu tính.
- Mà đều là người gian trá, cấu kết với nhau làm việc xấu, các loại người, muôn màu muôn vẻ.
Trần Kinh còn nghiêm túc nghe Phương Uyển Kỳ nói, hắn lần đầu tiên nghe thấy Ngũ Đại Minh ở
Hành Châu thất bại là bởi vì phe phái đấu tranh, thông qua Phương Uyển Kỳ thuyết minh, cô tuy rằng lời nói hàm hồ, nhưng Trần Kinh lại có thể cảm thấy được, Ngũ Đại Minh khẳng định là không có khuất phục một số thế lực thực hiện áp lực với ông ấy.
Không chỉ không khuất phục, ngược lại ra sức phản kích, được ăn cả ngã về không. Nếu không sao lại tạo ảnh hưởng lớn như vậy? Chính đàn Sở Giang lần đó chấn động, hết thảy đều do Ngũ Đại Minh gây nên.
Hơn nữa, Trần Kinh đầu tiên nghe thấy Phương Uyển Kỳ nói mình là người tây bắc nhất hệ, tây bắc nhất hệ là cái gì? Trần Kinh chưa nói là người mù sờ voi, chính là tên này hắn lần đầu tiên nghe thấy!
Phương Uyển Kỳ có chút kích động, cô nói:
- Ở mấy ngàn năm trước kia, Trần Thắng Ngô Quảng nói Vương hầu, tướng quân đâu phải cứ con dòng cháu giống (đâu phải cứ con vua thì lại làm vua)! Lời nói này kỳ thật nói một vấn đề. Ở trong quan trường, nơi không công bình chính là không công bình!
- Có người cao, kéo lên mau, có người thấp, vĩnh viễn đều đột phá không được. Loại này khác biệt, chính là giai tầng khác biệt, cứ việc rất nhiều người cố ý tránh từ này, nhưng đây là chuyện thực!
Trần Kinh im lặng không nói gì, Phương Uyển Kỳ nói lời này rất rõ ràng, cũng rất thấu triệt, đối với vấn đề này Trần Kinh sớm đã nghĩ qua.
Trần Kinh tham gia công tác không có tiền không quan hệ, trực tiếp bị lưu đày đến Lễ Hà làm một Phó phòng nhỏ bé, mà có một số người vừa tốt nghiệp vị trí liền cao hơn so với người khác, trên tay có được tài nguyên liền nhiều hơn so với người khác, người như vậy tiền đồ tự nhiên liền so với người khác rộng lớn hơn nhiều lắm.
Đây là môi trường quan trường tàn khốc và bất đắc dĩ, Trần Kinh rất nhiều thời điểm liền cảm thấy chính mình bị loại bất đắc dĩ này tra tấn, tra tấn khiến chính mình sụp đổ, khiến chính mình giống như mất hết chí khí, loại tra tấn lúc đó mới mất đi!
“ Giai tầng! “
Phương Uyển Kỳ dùng từ rất chuẩn xác, loại này nhìn không thấy sờ không được, nhưng quả thật tồn tại, loại này chính là một khoảng trời giữa dân đen tóc húi cua và xã hội thượng lưu, một đường không biết như thế nào mới có thể vượt qua!
- Đến, chúng ta uống thêm một ly!
Phương Uyển Kỳ nâng chén chạm cùng Trần Kinh, hai người lại uống thêm một chén.
Phương Uyển Kỳ ha hả cười:
- Ông nội của tôi tên là Phương Thanh Lâm, chúng ta Phương gia chính là tự thành hệ thống, toàn bộ tây bắc hệ chính là lấy chúng ta là trung tâm. Tôi làm một thành viên Phương gia, lúc nào cũng khắc khắc đều bị nghiêm khắc yêu cầu, rất nhiều việc này nọ cũng không thể làm theo ý mình, đây là tôi điều phản cảm nhất!
- Tựa như kết giao bạn bè, tôi và anh kết giao bạn bè, liền có rất nhiều người ta nói ba nói bốn. Vì sao sẽ nói ba nói bốn? Nguyên nhân chính là bởi vì anh chỉ là một Trưởng phòng nhỏ cấp huyện, căn bản là nhân vật nhỏ không có tiền đồ, người như vậy làm sao có thể trở thành bạn bè với tiểu thư Phương gia trung tâm tây bắc hệ?
Trần Kinh sắc mặt hơi hơi đổi đổi, nhưng chợt liền lại khôi phục bình thường, Phương Uyển Kỳ trừng mắt nhìn Trần Kinh, nói:
- Làm sao vậy? Tôi nói như vậy anh không có một chút phản ứng sao?
Trần Kinh thản nhiên nói:
- Cô cảm thấy tôi hẳn là nên phản ứng như thế nào?
Phương Uyển Kỳ đứng dậy, gân cổ họng nói:
- Như thế nào phản ứng? Làm một người đàn ông, anh hẳn là phải coi đây là sỉ nhục! Có người khinh thường anh? Anh sẽ không cố gắng làm cho người ta để mắt anh sao? Anh hiện tại làm được cũng rất tốt, nhưng còn có thể tốt hơn!
- Anh hiện tại ở bên cạnh Ngũ Đại Minh, ông ấy như vậy thưởng thức anh, anh là có cơ hội lớn!
Trần Kinh lạnh lùng nhìn cảm xúc kích động của Phương Uyển Kỳ, hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ chỉ ghế dựa nói:
- Ngồi xuống!
Phương Uyển Kỳ ngẩn người, theo lời ngồi xuống. Trần Kinh nhìn cô nói:
- Phương tổng, cô nói rất nhiều điều đều là rất có đạo lý, nhưng là chúng ta nhìn vấn đề góc độ là không đồng dạng như vậy. Tựa như cô, từ giai tầng này nếu dùng, hiệu quả và lợi ích chính là đập vào mặt mà đến.
- Hiệu quả và lợi ích trung tâm là chính trị sao? Mạnh mẽ là chính trị sao? Vài năm trước kia, tôi trên người đều có tật xấu này, thời điểm ấy, tôi phát hiện chính mình cách chính trị rất xa!
Trần Kinh lắc đầu nói:
- Từ năm trước bắt đầu, tôi đã hiểu một đạo lý, thì phải kiên định làm việc, phải cụ thể làm việc, không thẹn với lương tâm, một bước một dấu chân, đây mới là con đường thích hợp tôi đi! Cái gì cô nói vinh nhục vân vân, tôi qua cái tuổi kia rồi, tôi nhìn không tới cái gì là vinh nhục!
Phương Uyển Kỳ thẳng lăng lăng nhìn Trần Kinh, nói:
- Anh so với nhà của chúng ta một số người khinh thường, anh không biết là sỉ nhục?
Trần Kinh lắc đầu, nói:
- Tôi và bọn họ không nhận thức, sỉ nhục cái gì? Bọn họ hiểu biết tôi? Tôi hiểu biết bọn họ? Lẫn nhau không biết, đã bị người khác khinh thường, có gì sỉ nhục đáng nói?
Phương Uyển Kỳ nói không ra lời, kinh ngạc nhìn Trần Kinh!
Qua thật lâu, Phương Uyển Kỳ nói:
- Tôi cạnh tranh Trưởng ban Tin tức thất bại, là trong nhà đối với tôi trừng phạt, trừng phạt tôi không nghe lời, ha ha, chê cười! Anh không thấy là vớ vẩn sao? Tôi là bằng bản lãnh thật sự đi bước một đến hiện tại, bọn họ có cái gì quyền lợi, nói phải đè tôi liền đè tôi?
- Tôi vì sao liền cũng không thể trở thành người cùng các anh giống nhau, dựa vào chính mình cố gắng và hai tay tiến tới, từ đó sáng tạo một khoảng không cho chính mình!
Trần Kinh không nói lời nào, gắp một miếng đồ ăn cẩn thận thưởng thức.
Hắn trong đầu suy nghĩ một vấn đề, hắn nghĩ nếu Phương Uyển Kỳ thực chính là người thường, cô có thể đạt được cơ hội tiến đài truyền hình công tác sao? Cô có thể tuổi trẻ như vậy liền có được vị trí tốt như vậy sao?
Thế giới này, người có tài hoa không phải quá ít, mà là nhiều lắm.
Nhiều người có tài nhưng không gặp thời, nhiều người tầm thường cả đời, đây là vì sao? Nếu những người này, đều có bối cảnh giống Phương Uyển Kỳ, bọn họ sẽ không làm được gì sao?
Vừa nghĩ tới đây, Trần Kinh cảm thấy buồn cười. Mặc kệ nói như thế nào, hắn vẫn là cảm thấy Phương Uyển Kỳ tư tưởng có chút cực đoan.
Kỳ thật, một người chỉ cần có khả năng gặp chuyện không may, có thể cố gắng làm, hắn đến tột cùng là dựa vào ai, có ai trợ giúp, có cái gì quan hệ đâu?
Quá mức để ý bối cảnh sau lưng gì đó, nhìn qua là vì tự tôn, nhưng làm sao không phải là một loại thể diện?
Nhân tính liền là như vậy, có người thành công không được, còn phải cường điệu là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Giống như dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng thành công, càng có thể lộ rõ này năng lực phi phàm.
Có người ở mỗi cái lĩnh vực ra thành quả, không dám nhờ giúp đỡ, thường thường sẽ đem khó khăn vô hạn khuyếch đại, giống như không làm như vậy, sẽ không thể lộ rõ người nào đó công tích vĩ đại.
Người trong nước tính anh hùng gây chuyện, Trần Kinh trước kia cũng thích nghe loại tiết mục ngắn và chuyện xưa này, cảm thấy đặc biệt đã nghiền.
Ngay tại lúc hắn vừa mới tham gia công tác, cũng đặc biệt thích mấy thứ này, nhất là khâm phục vị nào từ vị trí thấp phấn đấu, y dựa vào chính mình cố gắng đi bước một thành công.
Nhưng từng trải tăng lên, góc độ Trần Kinh nhìn vấn đề cũng lặng yên biến hóa, một người vĩnh viễn không cần tự cho là thanh cao, cái loại tâm tính này trở ngại không chỉ thành công của mình, người làm quan, cái loại tâm tính này khả năng cản trở chính là con đường làm giàu phát tài của mấy chục triệu dân chúng.
- Anh đang cười nhạo tôi?
Phương Uyển Kỳ chọn mi nói, cô ánh mắt sáng quắc nhìn Trần Kinh.
Trần Kinh cả kinh, vội vàng lắc đầu nói:
- Ai châm biếm cô? Cô tâm tình không tốt, tôi cùng cô uống rượu mà thôi, như thế nào lại thành châm biếm cô?
Phương Uyển Kỳ lắc đầu, nói:
- Anh muốn gạt tôi, tôi tin tưởng hai mắt của mình!
Trần Kinh nói:
- Cô thích nghĩ như thế nào liền nghĩ vậy đi! Chỉ có điều tôi cảm thấy, tính cách của cô chính là làm theo ý mình, nếu là làm theo ý mình, tại vì sao phải để ý dựa vào lực lượng gia tộc sau lưng hay không?
- Thiên hạ to lớn, tôi có thể đi được, mọi việc, tôi muốn như thế nào liền làm như thế ấy, không cần chịu người khác ràng buộc, không phải là tự nhiên, phóng khoáng sao? Lại cố ý cho chính mình một khuôn sáo sao? Càng không cần phải vì chuyện lông gà vỏ tỏi khiến cho cảm xúc rất thấp, còn cần mượn rượu đến tiêu sầu!
Phương Uyển Kỳ nâng một chén rượu, bị Trần Kinh nói những lời này có chút ngây ngốc, qua thật lâu, cô nói:
- Cùng anh nói chuyện, tôi còn được lợi nhiều hơn. Xem ra trước kia tôi thật sự có chút xem thường anh, bản lĩnh của anh không chỉ là viết văn, còn ở trong tư tưởng của anh nữa. Tôi lần này tới Đức Cao cũng không hối hận đâu, rất đáng giá!
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 289 : Bí thư nổi giận
Nhóm dịch: Quan Sách
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Sau khi mời dự họp hội nghị công tác kinh tế Thành ủy, Ngũ Đại Minh lựa chọn lập tức xuống cơ sở điều tra nghiên cứu.
Ngũ Đại Minh chọn nơi đầu tiên là Lễ Hà, khiến Trần Kinh khá kinh ngạc, Ngũ Đại Minh hiện tại đi xuống thị sát, đi một chiếc minibus Kim Long, thêm một chiếc xe y tế đi theo, có thể giảm bớt số xe.
Lần này tình hình Ngũ Đại Minh đi cùng nhân viên, Trần Kinh gọi điện thoại nói cho Hồng Nhâm Bác, mà Dịch Minh Hoa và Lỗ Quyền, hắn đều không có thông báo. Đối với Hồng Nhâm Bác mà nói, đó là một cơ hội trong bộ máy mặt mày rạng rỡ thẳng lưng, Trần Kinh làm thư ký lãnh đạo mới có được ưu thế gặp may mắn như vậy.
Ở bên người lãnh đạo, có thể trước tiên biết lãnh đạo động thái, mà tin tức này, thường thường là người phía dưới rất muốn biết.
Ở mười quận huyện ở Đức Cao, Lễ Hà là huyện phản ứng chậm nhất. Ngũ Đại Minh sau khi nhậm chức, ở phương diện kinh tế có rất nhiều hoạt động mới, hơn nữa đối với ba huyện phương bắc, Ngũ Đại Minh là rất coi trọng việc phát triển ba huyện phương bắc!
Không khoa trương, hiện tại Đức Cao đại đa số quận huyện đều tích cực ở phương diện kiến thiết kinh tế hạ khổ công, Ngũ Đại Minh khởi xướng chính là lấy kinh tế làm trung tâm, cán bộ đề bạt lấy chiến tích kiểm tra đánh giá làm thước đo quan niệm, loại quan niệm này có thể dần dần ở chính đàn Đức Cao thẩm thấu xuống.
Mà làm thành kết quả đó là, các quận huyện cạnh tranh cùng mưu phát triển, các quận huyện cạnh tranh cùng tìm tài nguyên, trước kia Đức Cao bị người lên án ngoại phái cơ cấu quá nhiều, văn phòng tại thủ đô, văn phòng thường trú tại tỉnh tràn lan, hiện tại không biết có bao nhiêu người lên án.
Hiện tại Đức Cao các quận huyện làm công tác cũng không phải huỷ bỏ cơ cấu ngoại phái, mà là điều chỉnh nhân viên cơ cấu ngoại phái, các huyện đều phái tinh binh mãnh tướng đến bên ngoài tìm cách, chạy quan hệ, có thể là vội vàng kinh khủng.
Mà so sánh với các quận huyện khác náo nhiệt hành động, Lễ Hà có vẻ không ôn không phát hỏa, Dịch Minh Hoa xuất thân cán bộ kiểm tra kỷ luật, đặc biệt nhấn mạnh tác phong đảng trong sạch hoá bộ máy chính trị, sau khi y nhậm chức, ngay tại trong phạm vi toàn bộ huyện muốn làm hai ba lượt phong trào hoạt động trong sạch hoá bộ máy chính trị.
Mà Lễ Hà hẳn là tranh tài nguyên không có tranh, Lễ Hà kinh tế phải làm phát triển quy hoạch không có làm, ở trong bộ máy Lễ Hà phát sinh mâu thuẫn tương đối lớn.
Nhất là huyện Tu Mai và huyện Lâm Hà bên cạnh trước mắt đều hừng hực khí thế đầu tư cơ sở kiến thiết, phát triển rõ ràng vượt qua mấy năm trước, điều này làm cho người Lễ Hà lại âm thầm lo lắng, mà uy tín Dịch Minh Hoa cũng bởi vậy mà giảm sút.
Dich Minh Hoa chính mình cũng lo lắng, kỳ thật y cho ràng, Lễ Hà phát triển vẫn làm từng bước tiến hành, chỉ có điều Tu Mai phát triển rất mạnh, mà Thành ủy rõ ràng trên chính sách ưu tiên cho Tu Mai thật lớn. Như vậy, liền có vẻ Lễ Hà lạc hậu.
Mặt khác, Dịch Minh Hoa nhậm chức Bí thư huyện ủy không lâu, ở bên trong Lễ Hà, y còn không có hoàn toàn tạo được uy tín, y muốn quán triệt ý chí, luôn luôn có người cản tay.
Nhất là y và Trần Kinh quan hệ không tốt, trực tiếp ảnh hưởng y và bí thư Thành ủy Ngũ kết nối, cùng nhân vật số một ở thành phố kết nối không thông, đây là chỗ Dịch Minh Hoa rất bị động.
Cùng nhân vật số một ở thành phố kết nối tồn tại vấn đề, mà bộ máy bên trong có những người khác lại có thể thời khắc thấy rõ động thái Thành ủy, Bí thư huyện ủy y uy tín có thể không bị tổn thương?
Ngũ Đại Minh lần này thị sát Lễ Hà, Dịch Minh Hoa cao độ coi trọng, y bất chấp ai mắng, trực tiếp suất lĩnh tất cả thành viên bộ máy đến bên ngoài thị trấn nghênh đón.
Ngũ Đại Minh dừng xe ngoài thị trấn, bảo Trần Kinh đi xuống kêu Dịch Minh Hoa và Lỗ Quyền hai người lên xe, người còn lại theo đường cũ trở về.
Vào lúc này, Dịch Minh Hoa rốt cục kiềm chế không được, bắt đầu chủ động hướng Trần Kinh thể hiện thiện ý, y nói:
- Chủ nhiệm Trần, hoan nghênh trở về, từ khi ly khai Lễ Hà, Lễ Hà phát triển liền vẫn trì trệ không tiến. Đã bị nghi ngờ khá nhiều, xem ra, đây đều là lỗi của tôi, là tôi quá bảo thủ! Nhóm người trẻ tuổi mới chính xác.
Dịch Minh Hoa nói lời này có kỹ xảo, nghe giống như y nói chính là vấn đề về phát triển, kỳ thật y cũng là nói chuyện y và Trần Kinh trước đây.
Trần Kinh khi ở Lễ Hà, cái thời điểm ấy Dịch Minh Hoa đối với Trần Kinh là đuổi tận giết tuyệt, không làm Trần Kinh đầu ấn đi xuống, y không thể bỏ qua.
Nhưng cuối cùng, y không chỉ có không làm Trần Kinh bị ấn đi xuống, ngược lại khiến Trần Kinh chạy ra khỏi lồng chim Lễ Hà, nhảy tiến vào thành phố, trở thành thư ký của Bí thư Thành ủy.
Mà chuyện Dịch Minh Hoa lúc trước đối phó Trần Kinh, không chỉ không có tăng uy tín y, ngược lại còn bị người lên án.
Hôm nay, Dịch Minh Hoa rốt cục cùng Trần Kinh mặt đối mặt nói chuyện, thừa nhận chính mình sai lầm.
Trần Kinh thản nhiên cười nói:
- Dịch bí thư, chuyện quá khứ cũng không nhắc lại, chúng ta hẳn là nắm chắc hiện tại, triển vọng tương lai! Được rồi, bí thư mời ngài lên xe, còn có Lỗ Chủ tịch huyện, bí thư cũng có mời!
Dịch Minh Hoa hướng Lỗ Quyền vẫy lại, sau đó quay lại đối với những người khác nói:
- Mọi người đều đi về trước, lão Lỗ, chúng ta lên xe buýt!
Mà đúng lúc này, Hồng Nhâm Bác đã tiến đến cùng Trần Kinh bắt tay, y nói:
- Chủ nhiệm Trần, một đường vất vả, buổi tối chúng ta nên uống vài chén!
Trần Kinh và y hai tay nắm chặt, nói:
- Uống rượu tôi không đi, nhưng lão Hồng muốn uống rượu, tôi khẳng định hầu tiếp!
Hắn nói những lời này, cùng Hồng Nhâm Bác nhìn nhau, hai người đồng thời cười ha hả.
Hồng Nhâm Bác trong ánh mắt hâm mộ của mọi người lui xuống dưới, hướng những người khác phất tay, nói:
- Chúng ta trở về, bí thư và Chủ tịch huyện đi xe của bí thư Ngũ!
Sau khi Hồng Nhâm Bác tiếp đón, mọi người đều lên xe, Trần Kinh nhấp hé môi, đối với Hồng Nhâm Bác đến Lễ Hà thời gian ngắn như vậy, có thể tìm đúng vị trí, tận dụng mọi thứ đứng vững gót chân, rất là vừa lòng!
Xem ra Hồng Nhâm Bác không hổ là ở Lâm Hà kinh nghiệm khảo nghiệm qua, là một nhân tài!
Đối với bộ máy Lễ Hà, Ngũ Đại Minh không lưu chút mặt mũi, y phê bình bộ máy Lễ Hà không đoàn kết, không tiếp thu, không có trách nhiệm!
Y thật sự động tình, y nói:
- Chúng ta cho tới nay, đều cường điệu phải lấy kiến thiết kinh tế làm trung tâm, có toàn tâm toàn ý mưu phát triển. Nhưng, rất nhiều người đều không rõ một đạo lý, phải là địa phương chúng ta cần phát triển nhất, cần tiến bộ nhất kỳ thật không phải vùng duyên hải, không phải thành phố lớn.
- Mà hẳn là khu vực không phát triển, lạc hậu của chúng ta.
- Vì sao như vậy? Liền lấy Lễ Hà làm ví dụ, người làm cán bộ Lễ Hà, hẳn là rõ ràng tình hình cuộc sống và phát triển của nhân dân Lễ Hà, dân chúng có cuộc sống ra sao?
Y gần như là xanh mặt đối diện Dịch Minh Hoa nói, khí thế người gây sự:
- Không khoa trương, Lễ Hà dân chúng, dân chúng ở nơi xa xôi nhất, trước mắt còn trải qua cuộc sống nước sôi lửa bỏng. Có mấy nhà người thổ gia, hàng năm đều cần dân chính cứu tế mới có thể vượt qua cảnh gian nan.
- Tại địa phương như vậy, làm quan phụ mẫu, không đồng nhất tâm vì dân mưu phúc lợi, không đồng nhất tâm giải quyết vấn đề phát triển, như vậy bộ máy còn có giá trị tồn tại gì?
Toàn bộ phòng họp lặng ngắt như tờ, Ngũ Đại Minh nói chuyện có thể khiến tất cả mọi người đều không ngẩng đầu lên được.
...
Từ Lễ Hà đến Lâm Hà theo quốc lộ 109, một đoạn quốc lộ này mặt đường đã có bao nhiêu chỗ bị hư hỏng.
Dọc theo đường đi, ô tô xóc nảy, tốc độ xe như thế nào cũng không nhanh lên được.
Vừa mới từ Lễ Hà rời khỏi, Ngũ Đại Minh ở Lễ Hà tổng cộng mở ba cuộc họp, thị sát hai xã, thị trấn, mỗi một lần họp, Ngũ Đại Minh đều tức giận, toàn bộ bộ máy Lễ Hà, bị y giáo huấn rất lợi hại, cuối cùng Dịch Minh Hoa và Lỗ Quyền, thậm chí cũng không dám ngồi bên cạnh y!
Cán bộ và các giới xã hội Lễ Hà đều rõ ràng, bí thư Ngũ đối với Lễ Hà hiện trạng rất bất mãn, y tuy rằng không có nói nếu không khởi sắc có thể bí thư Chủ tịch huyện cút đi, nhưng, từ giữa những hàng chữ nói chuyện của y có thể cảm thụ ra.
Ngũ Đại Minh xác thực thật là nóng tính!
Bí thư Thành ủy tức giận, không chỉ ở Lễ Hà, chính là ở toàn bộ Đức Cao đều là một chuyện rất được chú ý.
Từ Đức Cao đến Lễ Hà, cần qua hai huyện Tu Mai và Lâm Hà, Ngũ Đại Minh qua hai huyện trước rồi mới thị sát Lễ Hà, sau đó lại đến Lâm Hà, mà y lại ở Lễ Hà nổi giận, gần chỉ có điều bởi vì y đối với bộ máy Lễ Hà bất mãn?
Các giới xã hội Lễ Hà khẳng định sẽ cho rằng như vậy, nhưng ở bên ngoài, lại có nhiều giải thích hơn.
Trần Kinh liền rõ ràng một chút, Ngũ Đại Minh gần đây tức giận cũng không dừng ở một Lễ Hà, so sánh với Lễ Hà trì trệ không tiến, Ngũ Đại Minh tức giận nhất vẫn là nhà mày máy kéo Lâm Tinh còn có vụ án Chu Ân Vũ ở Lâm Hà.
Chu Ân Vũ đã chết, bị chết rất không rõ ràng. Nhưng Chu Ân Vũ trước khi chết, y ở trong bộ máy Lâm Hà biểu hiện rất tích cực sinh động, mà phương diện khuynh hướng tư tưởng, y cũng theo khuynh hướng Ngũ Đại Minh.
Ngũ Đại Minh sau khi quan niệm chấp chính truyền ra, Chu Ân Vũ ở Lâm Hà là người thứ nhất đưa ra phải cải cách nhà máy máy kéo Lâm Tinh hoặc là hủy đi nhà máy máy kéo Lâm Tinh, trước mắt hủy đi mấy trung tâm nghiệp vụ của nhà máy máy kéo Lâm Tinh.
Bỏ đi một số chỗ không lợi nhuận, hạng mục triển vọng phát triển không tốt, trọng điểm hạng mục phát triển triển vọng tốt, lợi nhuận cao.
Chu Ân Vũ nói chuyện, lúc ấy còn gây ra tranh luận tương đối lớn, bởi vì ở bên trong nhà máy máy kéo Lâm Tinh, có người cho rằng Chu Ân Vũ đã ly khai cương vị lãnh đạo nhà máy máy kéo, đối với hoạt động nhà máy máy kéo không nên can thiệp quá nhiều.
Mà Chu Ân Vũ lại công khai hướng ra ngoài tỏ vẻ, nhà máy máy kéo Lâm Tinh là vĩnh viễn không có khả năng thoát khỏi thua lỗ, mà thua lỗ đầu tiên, nguyên nhân trung tâm ở chỗ lượng lớn tài sản nhà nước bị xói mòn.
Chu Ân Vũ nói chuyện, lúc ấy là rất chấn động, toàn bộ thành phố Đức Cao đều rất chấn động.
Chủ tịch thành phố Thanh Phi Hoa vì biết tình huống thật sự, y còn chuyên môn nói chuyện với Chu Ân Vũ, hai người tiến hành giao lưu, cuối cùng, Chu Ân Vũ liền trong lời nói bắt đầu biết điều kiềm chế.
Mà ngay tại lúc một ít phong ba nhìn như gió êm sóng lặng, Chu Ân Vũ thình lình chết!
Chu Ân Vũ chết kiểu này, khiến tất cả nói chuyện trước kia của y đều thành lời nói vớ vẩn vô căn cứ, không ai sẽ tin tưởng y nói chuyện, dân chúng phỉ nhổ y đều không hết, ai còn sẽ tin y trước kia nói thế nào?
Tất cả điều đó, chính là căn nguyên Ngũ Đại Minh tức giận, sự kiện Chu Ân Vũ khiến y rất chấn kinh rồi, đồng thời cũng khiến y cảm giác rất có nguy cơ!
Loại nguy cơ này, không chỉ giới hạn trong vài chuyện, vài người.
Mà là đối với toàn bộ chính đàn Đức Cao cảm giác nguy cơ, không khí chính đàn, đội ngũ cán bộ hủ hóa sa đọa tới trình độ nào, còn có, nhà máy máy kéo Lâm Tinh đến tột cùng có cái gì, có bao nhiêu điểm đáng ngờ, khả năng mới là điều Ngũ Đại Minh chân chính lo lắng!
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 290 : Cục diện khó khăn!
Nhóm dịch: Quan Sách
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Từ Lễ Hà đến Lâm Hà đường không dài, nhưng tiêu hao thời gian không ít.
Lần này người cùng đi điều tra nghiên cứu với Ngũ Đại Minh không ít, nhưng Ngũ Đại Minh bảo Trần Kinh ngồi bên cạnh, chỗ ngồi bên cạnh y, vĩnh viễn đều là Trần Kinh!
Trên một đường, Ngũ Đại Minh nhắm mắt dưỡng thần, giống như là đang ngủ, nhưng Trần Kinh trong lòng rõ ràng, lúc này Ngũ Đại Minh là không có tâm tư để ngủ, bởi vì có rất nhiều sự tình phức tạp.
Thông qua Phương Uyển Kỳ, Trần Kinh hiểu biết rất nhiều về phe phái cao tầng, Trần Kinh trong lòng rõ ràng, hiện tại Ngũ Đại Minh vẫn không thể đi ra khỏi bóng ma của phe phái.
Một phương diện, tây bắc nhất hệ rất coi trọng y, nơi chốn lôi kéo y. Mà một phương diện khác, có vài phe phái nhìn y thành cái đinh trong mắt, nơi chốn làm khó y. Ngũ Đại Minh đối với tây bắc nhất hệ không cảm động, đối mặt phe phái khác, y cũng là không lùi bước.
Cho nên, y hiện tại là trong kẽ hở muốn sinh tồn, đối mặt chính là các phương diện áp lực, y nếu muốn ở thành phố Đức Cao hoàn toàn quán triệt ý chí mình, rất không dễ dàng!
Hiện tại vụ án Chu Ân Vũ Lâm Hà, đối với Ngũ Đại Minh mà nói, cũng rất xấu hổ, khiến y lâm vào khốn cảnh.
Chu Ân Vũ chết, mặc kệ theo phương diện nào mà nói, đều liên lụy đến nhà máy máy kéo Lâm Tinh.
Chu Ân Vũ trước khi chết đối với nhà máy máy kéo Lâm Tinh phát biểu ngôn luận, bao gồm y công bố nắm giữ tấm màn đen của nhà máy máy kéo Lâm Tinh, đều cùng với y chết, tan thành mây khói!
Mà đối với vấn đề y chết, công an điều tra ra kết quả, chết vì ăn xuân dược quá liều, pháp y khám nghiệm tử thi có báo cáo thượng rành mạch.
Càng làm cho chuyện này đáng hổ thẹn chính là, đối với Chu Ân Vũ chết, phương diện Lâm Hà, hay là đại đa số cán bộ Đức Cao, bọn họ đều hy vọng mau chóng kết thúc việc này, không muốn giằng co nhiều, bởi vì nếu tiếp tục giằng co, có khả năng khiến chính quyền càng lâm vào cảnh xấu hổ.
Vấn đề này sẽ là, nếu Chu Ân Vũ chết, đích thật là y tự tìm đường chết, chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, việc này liền vậy thôi!
Nhưng, nếu Chu Ân Vũ chết có nguyên nhân khác, việc này liền lớn! Bởi vì chuyện này ít nhất bại lộ ra Ngũ Đại Minh nắm hệ thống chính trị pháp luật trong tay không được chắc chắn, lấy Chương Hóa Quang đứng đầu công an, kiểm sát, tòa án, không để Bí thư Thành ủy này vào mắt, đây là thứ nhất.
Thứ hai, nhiều người đều muốn vụ án Chu Ân Vũ chết qua loa chấm dứt như vậy, trung gian ngoại trừ suy xét nhân tố hình tượng chính phủ, có phải còn có suy tính khác hay không? Nếu phương diện này còn liên lụy đến ích lợi, đây là cán bộ dối trên lừa dưới đến tột cùng là nguyên nhân gì đáng giá nhiều người quyết tâm như một như vậy?
Hai điều này nghĩ đến làm người ta thấy đáng sợ.
Vấn đề hiện tại chính là, Chu Ân Vũ thật sự do miệt mài vô độ, chết ở trên bụng đàn bà sao?
Rất nhiều người khẳng định điểm không thể nghi ngờ! Nhưng Trần Kinh biết rằng, Ngũ Đại Minh không tin điều này, bởi vì, Chu Ân Vũ chưa chết, y bí mật gặp qua Ngũ Đại Minh hai lần.
Chu Ân Vũ hướng Ngũ Đại Minh là vỗ ngực biểu hiện trung thành, chính là sau khi gặp qua Ngũ Đại Minh, Chu Ân Vũ thắt lưng can thẳng, mới dám phát biểu ra bên ngoài đầu mâu thẳng chỉ nhà máy máy kéo Lâm Tinh, rất hấp dẫn người nhìn chăm chú và chú ý lời mà y nói, những lời này nói không bao lâu, y chết, chết oan chết uổng!
Trần Kinh trong lòng rõ ràng , Ngũ Đại Minh ở ba huyện phía Bắc lôi kéo một nhóm người, trong đó Chu Ân Vũ chính là người tích cực dẫn đầu. Ngũ Đại Minh đối với nhà máy máy kéo Lâm Tinh tâm sinh bất mãn từ lâu, ông ấy không tin nhà máy máy kéo lớn như vậy, sản phẩm cũng không phải không có nguồn tiêu thụ, sao hàng năm đều thua lỗ.
Còn có, Ngũ Đại Minh hiện tại đang làm đặc sắc du lịch, đầu tư kinh tế Đức Cao, ở mặt tài chính, nơi chốn đều phải chọn điểm chia nhỏ. Ở tình huống như vậy, Ngũ Đại Minh không nghĩ bù lỗ thủng cho nhà máy máy kéo Lâm Tinh, y muốn đẩy động cải cách hình thức đầu tư cổ phần nhà máy máy kéo, hoặc là phải xốc lên gốc gác nhà máy máy kéo, nhìn bên trong tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Y tự mình khả năng cũng không dự đoán được, y có hành động, liền xảy ra chuyện như vậy, vốn y nể trọng Chu Ân Vũ, nghĩ lấy Chu Ân Vũ làm cửa đột phá thiết nhập, Chu Ân Vũ lại đột nhiên chết, chết một cách thân bại danh liệt, không thể không nói đối với Ngũ Đại Minh là đả kích thật lớn.
Từ sau khi Chu Ân Vũ chết, ở bên trong bộ máy Đức Cao vốn không có người đề cập đến vấn đề cho nhà máy máy kéo Lâm Tinh vay, cùng cảnh lúc trước kịch liệt tranh luận giống như hai cảnh. Nhưng loại không tranh luận này, lại gây cho Ngũ Đại Minh áp lực lớn hơn nữa.
Trên chính trị không tiếng động đánh cờ, mới là đánh cờ chân chính đáng sợ. Ngũ Đại Minh có thể ở chuyện nhà máy máy kéo Lâm Tinh lùi bước sao? Y mà lùi bước, thật vất vả y ở Đức Cao tạo khởi quyền uy, sẽ thành toàn bộ nước chảy về biển đông.
Tình trạng Ngũ Đại Minh hiện tại chính là, đụng phải tảng đá cứng, đụng phải tảng đá cứng, y nhất định phải nghiền qua, không lùi bước.
Trong đầu nghĩ vậy, Trần Kinh đối với Ngũ Đại Minh có chút lo lắng, bởi vì hắn bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ tình cảnh hiện tại của Ngũ Đại Minh, và y năm đó ở Hành Châu là tương tự.
Năm đó ở Hành Châu, y cũng là hãm sâu ở bên trong các phe phái, tuy rằng không biết chuyện gì, nhưng khẳng định cũng là không thể lùi bước, cuối cùng đấu đến cá chết lưới rách, con đường làm quan của Ngũ Đại Minh bắt đầu biến chuyển.
Dựa theo cách nói của Phương Uyển Kỳ, nếu lúc Ngũ Đại Minh ở Hành Châu làm tốt, có thể nổi danh, y hiện tại hẳn đã sớm là cán bộ cấp tỉnh... Dù sao năng lực của y khá được người nhận thức.
Phương Uyển Kỳ còn nói cho Trần Kinh, chỗ Ngũ Đại Minh cố chấp nhất, chính là y căm hận phe phái, cũng cự tuyệt bất luận phe phái nào thể hiện thiện ý. Năm đó Phương gia và hiện tại Phương gia, là trăm phương nghìn kế hướng y thể hiện thiện ý, nhưng Ngũ Đại Minh vẫn thờ ơ.
Phương Uyển Kỳ còn nói:
- Một điều cũng không khoa trương là, chúng ta Phương gia ở mạng lưới quan hệ Sở Giang, ít nhất có thể cho Ngũ Đại Minh ít đi năm năm đường vòng. Cho dù y không dựa chúng ta Phương gia, hay dựa Liêu gia hoặc là bất luận thế lực nào, y đều sẽ không giống như bây giờ, một cá nhân làm đơn độc!
- Ngũ Đại Minh còn đứng thẳng được là lợi hại, quan hệ hiện tại của y, đều dựa vào tự mình tiến lên, cũng là năng lực xuất sắc, mới có thể làm được.
- Nhưng điều ấy đủ sao? Cho dù hiện tại y làm Bí thư Thành ủy, y liệu có đi lên trên được hay không?
Phương Uyển Kỳ nói lời này, chính là báo cho Trần Kinh:
- Anh ngàn học vạn học, học Ngũ Đại Minh cái gì cũng tốt, không nên học Ngũ Đại Minh điểm này, đây là tự mình tìm phiền toái, tự mình khiến con đường của mình hẹp đi.
Trần Kinh nghĩ lại những lời này của Phương Uyển Kỳ, lại quay lại nhìn Ngũ Đại Minh đang nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng hắn liền cảm thấy hoảng sợ, hắn cảm thấy bản thân nên nghĩ cách, vụ án Chu Ân Vũ rốt cuộc phải làm thế nào, bất kể ra sao, đều phải có người điều tra!
Hành trình đến Lâm Hà, dường như sẽ không bình thường như vậy.
Ngũ Đại Minh đi đến Lâm Hà, Huyện ủy Lâm Hà cũng rất khẩn trương, Mâu Cường chen lại hỏi Trần Kinh:
- Chủ nhiệm Trần, cậu xem như vậy, bí thư thích sơn cảnh, chúng ta hôm nay bố trí bí thư ngủ tại nhà khách trường Đảng, cậu thấy thế nào?
- Nhà khách trường Đảng?
Trần Kinh trong đầu suy nghĩ, hoàn cảnh nhà khách Trường Đảng thế nào không nói, hắn thấy lạ, vì sao Mâu Cường lại bố trí cho Ngũ Đại Minh ở nhà khách Trường Đảng?
Dường như nhìn ra nghi ngờ của Trần Kinh, vẻ mặt Mâu Cường đau khổ nói:
- Chủ nhiệm Trần, cậu biết đấy, nhà máy máy kéo Lâm Tinh ở Lâm Hà, bí thư Ngũ đến Lâm Hà thị sát, không biết sao lộ tin tức, công nhân viên chức nhà máy máy kéo Lâm Tinh liền nổi loạn, nói muốn gặp bí thư Ngũ.
- Như vậy không phải là làm càn sao? Tôi đã bảo Phòng Công an đến hiện trường tìm hiểu tình huống, nhưng tin tức trở lại rất không hay, rất nhiều người đến đứng trước cửa nhà khách, nếu lúc này bí thư qua đó...
- Bọn họ tìm bí thư làm gì? Bí thư có thể giải quyết vấn đề của bọn họ sao?
Trần Kinh nói.
Mâu Cường đỏ mặt, ngượng ngùng nói:
- Chuyện này rất đột ngột, chúng tôi đều trở tay không kịp! Chủ nhiệm Trần cậu xem...
Trần Kinh trầm ngâm một lúc nói:
- Chuyện này không thể giấu diếm được, vậy đi, tôi báo cáo cho bí thư, xem ngài ấy bảo sao!
- Vậy phiền chủ nhiệm Trần!
Giọng điệu Mâu Cường như thở phào một tiếng. Trần Kinh gật đầu, quay lại nhìn Triệu Nhất Bình đứng cách đó không xa, Triệu Nhất Bình có chút trốn tránh ánh mắt hắn.
Trần Kinh dưới đáy lòng âm thầm lắc đầu, Triệu Nhất Bình nhát gan sợ phải chịu trách nhiệm, mặc dù đang ở Lâm Hà bắt đầu không tồi, nhưng thời gian dài, nhược điểm của y liền lộ ra, vẫn là người không thể trọng dụng, vừa gặp chuyện khó giải quyết, liền làm kẻ dối trá, so sánh với Mâu Cường mà nói, y còn rất không thành thục.
Trần Kinh chậm rãi đi đến bên cạnh Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh đang cùng một số người trong Hội đồng nhân dân Mặt trận Tổ quốc Lâm Hà bắt tay nói chuyện phiếm, các đồng chí lão thành Hội đồng nhân dân Mặt trận Tổ quốc, đều là nhạt nhòa, bình thường tuy rằng mọi người trước mặt đều tôn trọng bọn họ, nhưng trên thực tế, không có bao nhiêu người để bọn họ ở trong mắt.
Hiện tại, bọn họ có thể được Bí thư Thành ủy thân thiết tiếp kiến, hơn nữa nắm chặt tay thăm hỏi ân cần, các đồng chí lão thành rất cao hứng, mỗi người trên mặt đỏ rực , điển hình chính là mặt mày hồng hào!
Ngũ Đại Minh dường như sau lưng có mắt, Trần Kinh đi đến bên người y, y quay lại hỏi:
- Chuyện gì?
Trần Kinh ghé miệng vào lỗ tai y, đem tin tức của Mâu Cường hướng y báo cáo.
Ngũ Đại Minh nghe rất nghiêm túc, nghe xong, y bình tĩnh gật gật đầu nói:
- Tôi đã biết, liền ở nhà khách trường Đảng đi!
Trần Kinh có chút kinh ngạc, mà Ngũ Đại Minh lại vươn tay, đi cùng người chào hỏi, trên mặt y tươi cười càng đậm, nhìn không ra có chút gì cảm xúc không tốt.
Trần Kinh chậm rãi thối lui, một bên Mâu Cường rất căng thẳng, tiếp cận Trần Kinh, Trần Kinh hạ giọng nói:
- Cục diện anh phải khống chế được, nếu bí thư Ngũ ở Lâm Hà xảy ra nhiễu loạn gì, hậu quả anh tự biết!
- Về vấn đề địa điểm ngủ lại, liền nghe các anh an bài đi! Nhưng, đổi địa điểm cũng không nhất định sẽ an toàn!
Mâu Cường nói:
- Cậu yên tâm, tôi chắc chắn đem hết toàn lực khống chế cục diện, mặt khác, địa điểm bí thư ngủ lại, là tuyệt đối giữ bí mật, chỉ có nhân viên trung tâm biết, đây là tôi tự bố trí!
Mâu Cường vẻ mặt có chút khẩn trương, không cần Trần Kinh cảnh cáo y cũng có thể tưởng tượng, nếu Ngũ Đại Minh ở trên đất của y xảy ra chuyện, Bí thư huyện ủy y cũng liền hoàn toàn phải xong đời!