365 Ngày Hôn Nhân Chương 285: Ngày 3 tháng 4: Hoảng loạn
Tác giả: Guai Wu
Nguồn: Sưu tầm
Lãnh Tử Tình lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn, không khỏi nhíu nhíu mày! Anh bày trò gì?! Chính mình làm ra chuyện như vậy còn nghênh ngang cho mình là đúng?! Hít một hơi thật sâu, cô vội vàng đi ra, trở về lấy áo khoác…
Lúc đuổi theo ra đến ngoài, Lôi Tuấn Vũ đã sớm bước vào thang máy, một tay giữ ở cửa thang máy, đợi Lãnh Tử Tình.
Lãnh Tử Tình vừa nhìn, do dự một chút, tiếp đó vội vàng chạy vào.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại. Trong nháy mắt, hắn liền giam cầm cô trước người mình, dọa cô giật nảy mình!
Cứ tưởng rằng hắn sẽ thay đổi tác phong, không ngờ vẫn ác liệt như vậy.
“Em hôm nay hình như quên mất một việc!” Lôi Tuấn Vũ không nóng không lạnh nói.
Lãnh Tử Tình bị giam cầm trong vòng tay hắn, cảm nhận được hơi thở nam tính của hắn, nhất thời có chút hoảng hốt. Tuy nhiên, cô rất nhanh đã trấn tĩnh lại: “Lôi tổng thật dễ quên! Mới có mấy ngày, lại có thể quên sạch sẽ chuyện đã từng làm?! Tử Dạ thật sự khâm phục!”
Lôi Tuấn Vũ không giận mà còn cười: “Được thôi! Em đã gọi anh là Lôi tổng, lại tự xưng là Tử Dạ, thì chúng ta ở đây chỉ nói chuyện công việc của em, không có bất kỳ quan hệ gì đến cuộc sống!”
Lãnh Tử Tình phiền chán muốn đẩy hắn ra, nhưng chỉ tốn công vô ích: “Anh buông ra! Anh đừng có dùng công việc để làm cái cớ!” Nhất thời bị sức lực của hắn áp đảo đến có chút hoảng loạn.
“Em cho rằng anh là người nhàm chán như vậy sao?” Nheo mắt nhìn cô tức giận đến đỏ bừng hai má, đột nhiên dịu dàng sát lại, “Anh sắp đi công tác, lẽ nào em không lưu luyến chút nào?”
Lãnh Tử Tình ngây người, không nói năng gì. Cô đương nhiên biết hắn sắp đi công tác! Cả một buổi sáng vẫn còn tỏ ra lạnh lùng! Hóa ra, hắn chẳng qua cũng chỉ đến vậy!
Đôi môi Lôi Tuấn Vũ nhẹ nhàng chạm vào trán cô, dừng một chút trên mắt cô, rồi trượt xuống môi cô, từ nông đến sâu, trằn trọc hôn lấy.
Tim đột nhiên đập rộn. Cô bị sự dịu dàng của hắn làm cho chấn động, cứ như là sắp đi xa vậy. Chẳng phải đã nói chỉ đi có hai ngày thôi sao? Nụ hôn dịu dàng này, sao lại có cảm giác như là chia tay vậy?
Đắm chìm trong sự tấn công dịu dàng của hắn, thân thể Lãnh Tử Tình không còn co rúm, mà dần dần mềm nhũn.
Lôi Tuấn Vũ liền càng thêm bạo gan, tay hắn bắt đầu vuốt ve dọc lưng cô, di chuyển một chút liền tiến vào trong quần áo cô, cởi bỏ móc áo ngực của cô. Đói khát vuốt ve bộ ngực của cô, nơi dựng đứng đó khiến hắn từng cơn run rẩy, nơi nào đó đang dựa vào eo cô lập tức có phản ứng.
Nụ hôn của Lôi Tuấn Vũ bắt đầu gấp gáp, môi hắn không ngừng tiến vào thành trì của Lãnh Tử Tình! Bàn tay to lớn cũng bắt đầu kịch liệt hơn, như muốn đốt cháy thân thể cô.
Đột nhiên, hắn mạnh mẽ ôm cô lên, đặt trên eo hắn, sau đó cởi khuy áo sơ mi của cô, tức thì lộ ra áo ngực màu đen. Hắn không chút do dự nâng lên, ngậm lấy nụ hoa của cô, khiến cô sợ hãi kêu lên.
Lãnh Tử Tình ở trên cao vô lực mà nắm lấy đầu hắn, mặc hắn chiếm đoạt trước ngực mình, một trận khoái cảm cuộn trào trong lồng ngực. Cô cong người trốn tránh đôi môi hắn, nhưng lại muốn để hắn tiến vào càng nhiều. Mâu thuẫn và sợ hãi đan xen, khiến cô nhất thời không biết làm thế nào.
“Ưm!” Lãnh Tử Tình cảm nhận được nụ hôn trước ngực biến thành lửa nóng, nhắm chặt đôi mắt mê li, hưởng thụ khao khát của hắn. Cảm giác dưới hông càng mạnh mẽ và cứng rắn hơn!
“Ngoan! Anh không đợi được nữa!” Lôi Tuấn Vũ cả người căng cứng, liền bắt đầu cởi thắt lưng của mình…
Lãnh Tử Tình đột ngột hồi tỉnh, trời ạ! Bọn họ lại đói khát đến mức muốn làm trong thang máy… Mà cô còn… Không! Sao có thể?!
Lãnh Tử Tình vội vàng đẩy đầu hắn ra, nhân lúc hắn đang cởi thắt lưng, cô liền nhảy xuống, phát hiện thang máy chưa bấm, vội vàng bấm lầu một.
Thang máy bắt đầu dịch chuyển! Lôi Tuấn Vũ lúc này đã cởi quần dài, nơi đó ngạo nghễ dựng đứng. Hắn kinh ngạc nhìn Lãnh Tử Tình, khàn giọng nói: “Em làm gì vậy?!”
Mặt Lãnh Tử Tình đỏ bừng! Không phải chỉ vì chuyện này, mà là vì cô còn thiếu chút bị ăn trong thang máy!
“Không làm gì cả, Lôi tổng chẳng phải muốn đi ăn cơm sao?” Lãnh Tử Tình cứng đầu nói, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
“Em đùa gì vậy?! Em cảm thấy bộ dạng này của anh còn có thể đi ra ngoài sao?” Lôi Tuấn Vũ không khỏi nổi giận, nhìn con số không ngừng thay đổi, chỉ một lát sau liền “đinh” một tiếng xuống đến lầu một.
Lãnh Tử Tình liền định đi ra, nhưng lại bị Lôi Tuấn Vũ lập tức chặn lại, ôm người cô chắn trước người mình, giây phút cửa thang máy mở ra, hắn lại bấm nút đóng lại, sau đó đi lên.
Lãnh Tử Tình bị vật cứng phía sau áp sát, hoảng sợ, vội vàng bắt đầu giãy dụa.
“Không được lộn xộn!” Lôi Tuấn Vũ quát, “Em muốn để anh cưỡng bức em hả?! Lẽ nào em không biết nó bây giờ đang ở trạng thái gì sao?!”
Nghe được tiếng hô hấp gấp gáp của hắn, Lãnh Tử Tình sợ đến mức không dám động đậy. Cô đương nhiên biết, hắn đã tới cực điểm rồi. Nhưng, cô không thể… không chỉ là không thể, mà càng là không muốn!
“Lôi Tuấn Vũ, anh có biết hành vi hiện giờ của anh, tôi có thể tố cáo anh tội cưỡng bức trong hôn nhân không?!” Lãnh Tử Tình đột nhiên lạnh lùng chỉ trích. Cô không phải chỉ là mạnh miệng dọa nạt, mà là vì để bảo vệ chính mình, càng không muốn cái thứ mới vấy bẩn không lâu kia chạm vào mình một chút nào!
Thân thể phía sau cứng đờ, Lôi Tuấn Vũ nheo mắt, siết chặt cánh tay. “Em nói cái gì?! Em dám nói lại lần nữa?!”
“Tôi nói anh như vậy là cưỡng bức trong hôn nhân! Bỏ tôi ra!” Lãnh Tử Tình tinh mắt nhìn thấy thang máy sắp lên đến đỉnh.
“Chẳng lẽ em không nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng sao? Hay là em hy vọng anh ra bên ngoài tìm phụ nữ khác?!” Lôi Tuấn Vũ túm lấy vai Lãnh Tử Tình, cánh tay vì tức giận mà càng ngày càng ghì chặt.
A! Nghe thật hay! Hắn chẳng phải đã tìm rồi sao?!
Cắn mạnh lên cánh tay hắn, Lãnh Tử Tình nghe thấy hắn hít một hơi lạnh, sau đó buông lỏng tay. Thế là, ngay lúc giây phút cửa thang máy mở ra, cô chạy vọt ra ngoài!
Lôi Tuấn Vũ trừng mắt nhìn bóng dáng cuống cuồng bỏ chạy, lại nhìn cánh tay mình, hai dấu răng cong cong vẫn còn nước miếng chưa khô, vùng da xung quanh hơi đỏ. Cô gái nhỏ chết tiệt! Cắn cũng thật nhẫn tâm!
Lạnh lùng kéo quần lên, chỗ kia vẫn dựng thẳng ngạo nghễ, mà hắn thì càng khó mà đi đâu được.
Lãnh Tử Tình hoảng hốt chạy vào văn phòng của mình, lập tức khóa trái cửa lại. Vỗ vỗ lên ngực mình, nhớ lại cảnh tượng vừa nãy. Nghĩ đến giây phút cô xông ra ngoài, nếu bị người ta nhìn thấy tổng tài ở trong thang máy, lại là hình ảnh đó, thì há chẳng phải là… Quên đi, cô hiện giờ ốc không mang nổi mình ốc, còn tâm tình đâu mà lo cho hắn chứ?!
Nhìn nhìn đồng hồ, bây giờ là thời gian ăn trưa, hẳn là sẽ không có ai nhìn thấy.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Lãnh Tử Tình giật nảy mình, do dự không biết có nên nghe hay không.
Ngừng một lúc, vẫn là đi qua: “A lô, xin chào, đây là văn phòng thư ký tổng tài Tập đoàn Kiêu Dương!”
“Đưa trà qua đây!” Sau đó, tút tút cúp điện thoại.
365 Ngày Hôn Nhân Chương 286: Ngày 3 tháng 4: Đừng nghĩ quẩn
Tác giả: Guai Wu
Nguồn: Sưu tầm
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Lãnh Tử Tình giật nảy mình, do dự không biết có nên nghe hay không.
Ngừng một lúc, vẫn là đi qua: “A lô, xin chào, đây là văn phòng thư ký tổng tài Tập đoàn Kiêu Dương!”
“Đưa trà qua đây!” Sau đó, tút tút cúp điện thoại.
Lãnh Tử Tình sửng sốt, trừng mắt nhìn điện thoại. Đưa trà, hay là đưa cô qua? Hắn hiện giờ đang đói khát như vậy, cô qua đó, không bị hắn ăn càng triệt để sao?! Mặc dù cửa phòng hắn là cửa kính, mặc dù đây là công ty! Nhưng mà, trong thang máy hắn cũng không để ý, huống chi là văn phòng?! Không, không được, cô cũng không thể chui đầu vào lưới.
Lập tức bấm điện thoại nội tuyến, giao cho một nữ thư ký! Nếu hai người có tình có ý, thì cứ việc làm! Dù sao cô cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ!
Ngồi ở đó không đến năm phút đồng hồ, điện thoại lại kêu, gấp gáp chẳng khác nào tính cách nóng như lửa của Lôi Tuấn Vũ. Kỳ thật, theo hiểu biết của cô đối với hắn, hắn trên công việc luôn trầm tĩnh ổn định. Mà lúc trước khi bọn họ chưa có gần gũi xác thịt, hắn dường như không phải cái dạng này. Nhưng, vì sao mỗi lần đối với mình, giống như là đời trước thiếu nợ hắn vậy, chưa từng thấy hắn có thái độ tốt!
Chậm rãi nhấc ống nghe, không đợi cô lên tiếng, đối phương đã bắt đầu rống lên: “Lãnh Tử Tình! Anh đếm tới ba, nếu em không xuất hiện, anh sẽ ở ngay chỗ này cho em biết cái gì gọi là thư ký “bên người”! Một!”
Lãnh Tử Tình buông điện thoại xuống, liền vọt ra khỏi phòng, nhanh như chớp chạy đến văn phòng của hắn. Chẳng phải chỉ là cách vách thôi sao! Nếu không phải cửa bị cô khóa trái, cô có thể xuất hiện ngay khi hắn dài giọng đếm đến hai!
Thấy cô đứng trước mặt hắn, hắn lạnh lùng phun ra tiếng “Ba!” Rất tốt, cô vẫn ở trong lòng bàn tay hắn.
Năm phút đồng hồ trôi qua, đủ để tan rã lửa dục của hắn! Lòng tràn đầy vui mừng nhìn bóng dáng đang tiến vào, nhưng lại là một thư ký! Cô thật sự là săn sóc hắn!
“Lãnh Tử Tình, em đây là đã muốn còn chối sao?” Lôi Tuấn Vũ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Lôi tổng, xin hỏi có gì dặn dò không?” Lãnh Tử Tình chỉ làm việc công, dáng vẻ không nói chuyện không liên quan đến công việc!
“Anh đã nói rồi, anh không hề có lỗi với em! Chẳng lẽ em thà tin tưởng lời dèm pha của một cô gái, cũng không chịu tin tưởng anh sao?” Giọng nói Lôi Tuấn Vũ đầy nhẫn nhịn.
“Lôi tổng, nếu không có việc gì, tôi phải đi nhà ăn!” Lãnh Tử Tình bình thản nói. Cô đương nhiên biết Lôi Tuấn Vũ giận dữ đến mức nào. Nhưng lúc này trong lòng cô cũng có chút không thoải mái. Nếu không nhắc đến cô gái kia, cô có thể sẽ không như vậy. Bản lĩnh nói dối của hắn thật sự là tột bậc rồi!
“Em…” Ánh mắt Lôi Tuấn Vũ nhíu chặt lại! Cô nghe thấy tiếng khớp ngón tay hắn kêu răng rắc. Tiếp theo là một tiếng: “Cút!”
Cô ngây người, sau đó xoay người rời đi.
Buổi tối, ngồi trên giường, Lãnh Tử Tình vẫn có chút băn khoăn. Dù sao thì hôm nay hắn đi công tác, cô với danh nghĩa thư ký bên người cũng được, với danh nghĩa vợ cũng được, tiễn cũng không tiễn, hỏi thăm cũng không có!
Còn hắn thì sao? Cả một buổi chiều dường như đã mai danh ẩn tích. Ngay cả điện thoại cũng không gọi cho cô một lần, an tĩnh hiếm có.
Cô lại kiềm chế không được, thuận miệng hỏi qua lễ tân, được biết Lôi tổng ba giờ đã đi sân bay rồi.
Khe khẽ thở phào một hơi, cô đang nghĩ ngày mai có nên đi bệnh viện hay không! Không thể cứ hỗn loạn như vậy nữa!
Mở máy tính ra, lên QQ, Lãnh Tử Tình bắt đầu xử lý tin nhắn của độc giả. Thấy biểu tượng của Thiên đạo thù cần u ám, lại cảm thấy mất mát. Tiếp đó, liền bắt đầu tĩnh tâm viết truyện.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Cô đắm chìm trong thế giới của nhân vật nam nữ chính, ở đó có hình bóng của cô và Lôi Tuấn Vũ! Vui vẻ, buồn phiền, tất cả ào ào tuôn chảy dưới ngòi bút của cô.
Tiếng “tít tít” phá vỡ màn đêm yên tĩnh! Lãnh Tử Tình nhìn thấy biểu tượng quen thuộc đang lắc lư.
Khóe miệng cong lên, lập tức bấm lưu lại bản thảo. Tiếp đó mở khung đối thoại với Thiên đạo thù cần.
Thiên đạo thù cần: Đang làm gì?
Lãnh Tử Tình: Viết truyện thôi.
Thiên đạo thù cần: Lại viết cái gì?
Lãnh Tử Tình: Một truyện mới, không lâu nữa có thể ra mắt mọi người!
Thiên đạo thù cần: Tử Dạ, tôi sắp thôi việc. Hôm nay, đến nói lời tạm biệt với em.
Lãnh Tử Tình đột nhiên cả kinh, vội vàng hỏi: Anh muốn đổi việc sao?
Thiên đạo thù cần: Không phải đổi việc, chỉ là không muốn làm việc nữa!
Lãnh Tử Tình: Vì sao?! Muốn đi chữa bệnh sao?
Thiên đạo thù cần: Không cần phải chữa trị nữa, tôi ly hôn rồi…
Lãnh Tử Tình dường như nghe thấy tiếng trái tim đối phương đang rỉ máu. Cô vội vàng an ủi: Vậy anh nhất định rất… không thoải mái, suy nghĩ thoáng một chút nhé.
Thiên đạo thù cần: Tôi không có bạn bè, chỉ là muốn lên gặp em một chút, nói lời tạm biệt với em.
Lãnh Tử Tình cả kinh, trời ạ! Sao cô lại có cảm giác như anh ta đang giao phó chuyện hậu sự vậy! Trong lòng không khỏi gấp gáp: Anh định đi đâu?!
Thiên đạo thù cần: Ha ha.
Lãnh Tử Tình đột nhiên có một dự cảm xấu! Anh ta sẽ không phải là nghĩ quẩn chứ! Vội vàng viết: Anh đừng có nghĩ quẩn nhé! Thiên đạo thù cần, anh nhất định phải bình tĩnh, trốn tránh sẽ không giải quyết được vấn đề!
Thiên đạo thù cần: Tôi sống… một chút giá trị cũng không có!
Lãnh Tử Tình: Sao có thể chứ?! Thiên đạo thù cần, anh đừng làm tôi sợ! Anh đang ở đâu, mau nói cho tôi biết!
Thiên đạo thù cần: Tử Dạ, tôi rất thích tiểu thuyết của em. Nếu tôi là nhân vật nam chính trong tiểu thuyết của em, thì người phụ nữ của tôi nhất định sẽ vô cùng vui vẻ! Nhưng, tôi ngay cả người phụ nữ của mình cũng không thỏa mãn được, em nói tôi sống còn có ý nghĩa gì?!
Lãnh Tử Tình không khỏi có chút nghẹn ngào, cô dường như nhìn thấy nước mắt của một người đàn ông đang lặng lẽ chảy xuôi.
Lãnh Tử Tình vội vàng an ủi: Tiểu thuyết mà, đương nhiên là tốt đẹp! Thiên đạo thù cần, cuộc sống là phải dựa vào phấn đấu! Anh không thể chỉ vì một lần thất bại mà nản lòng thoái chí!
Thiên đạo thù cần: Ừm.
Không có động tĩnh! Trời ạ! Lãnh Tử Tình càng sốt ruột thêm. Sao cô lại có cảm giác như đối phương sắp làm chuyện ngốc nghếch vậy!
Lãnh Tử Tình: Thiên đạo thù cần! Anh đang ở trên mạng nào?!
Đối phương không đáp lại!
Lãnh Tử Tình nảy ra sáng kiến: Thiên đạo thù cần, anh còn chưa gặp tôi, chẳng lẽ anh không muốn gặp tôi sao?!
Lôi Tuấn Vũ nhìn di động, khóe miệng không khỏi cong lên thật lớn. Lãnh Tử Tình! Sự thiện lương của em chính là điểm yếu của em!
Lãnh Tử Tình thấy đối phương vẫn không nói năng gì, sợ anh ta lập tức thoát ra, vội gửi tiếp tin nhắn: Thiên đạo thù cần! Anh có nghe thấy không?! Tôi là Tử Dạ, chẳng lẽ anh không muốn gặp tôi sao? Chúng ta gặp mặt nói chuyện được không?! Thiên đạo thù cần--
Thiên đạo thù cần: Tôi sắp thoát mạng đây! Ngày mai tôi sẽ… Hiện giờ đã muộn thế này rồi, liệu em có đến gặp tôi không?
Ngày mai sẽ? Lãnh Tử Tình hốt hoảng! Cô phải đi cứu anh ta! Cô phải đi gặp anh ta! Cô phải khuyên bảo anh ta thuyết phục anh ta! Nhìn đồng hồ đeo tay, không khỏi nhíu nhíu mày! Thế mà đã sắp nửa đêm rồi! Không khỏi do dự một lát.
Thiên đạo thù cần: Tôi ở Tiểu Kiều Nhân Gia đường Ngũ Tứ Tân Hải đợi em. Qua mười hai giờ đêm, nếu em không xuất hiện, tôi sẽ rời đi.
Lãnh Tử Tình: Đợi một chút.
Lại phát hiện biểu tượng của đối phương không thấy đâu, nhảy xuống phía dưới cùng, trở nên u ám.
365 Ngày Hôn Nhân Chương 287: Ngày 3 tháng 4: Yêu râu xanh lúc nửa đêm
Tác giả: Guai Wu
Nguồn: Sưu tầm
Thiên đạo thù cần: Tôi ở Tiểu Kiều Nhân Gia đường Ngũ Tứ Tân Hải đợi em. Qua mười hai giờ đêm, nếu em không xuất hiện, tôi sẽ rời đi.
Lãnh Tử Tình: Đợi một chút.
Lại phát hiện biểu tượng của đối phương không thấy đâu, nhảy xuống phía dưới cùng, trở nên u ám. Trời ạ! Lãnh Tử Tình kỳ thật muốn nói, đại loại như là quá muộn rồi! Thế nhưng đã không còn cơ hội! Làm sao bây giờ? Mười hai giờ, còn có hai mươi phút. Chỗ anh ta nói cũng chỉ cách đây có năm phút đường đi. Nhưng đã muộn thế này, cô một mình ra ngoài, thực sự là không an toàn.
Rốt cuộc có nên đi hay không? Tiểu Kiều Nhân Gia, cô biết. Là một quán ăn vặt mở cửa hai mươi bốn giờ. Tuy cô chưa từng đến, nhưng cũng thường xuyên đi qua đó. Lái xe taxi đến có vẻ nhiều, trước cửa thường đỗ bốn, năm chiếc.
Nếu cô không xuất hiện, vậy anh ta biến mất khỏi thế giới này thì làm thế nào? Như vậy cô sẽ áy náy biết bao. Hơn nữa, đó là quán ăn vặt mở cửa hai mươi bốn giờ, lúc này hẳn là có không ít người ở đó, sẽ có chuyện gì chứ?! Người tuy rằng phải cẩn thận, nhưng cũng không thể bỏ mặc một người đang chán sống chứ!
Thế là, cô không nói hai lời đóng máy tính lại, đi rửa mặt, mặt mộc đi ra khỏi nhà.
Mặc dù chỉ có năm phút đi đường, nhưng Lãnh Tử Tình vẫn bắt taxi đi, lái xe còn kinh ngạc nhìn cách ăn mặc của cô. Cô biết, anh ta nhất định là nhìn bộ quần áo này của mình, không giống như người ra vào quán ăn vặt này, bẽn lẽn cười một cái.
Con người mà, xưa nay đều trông mặt mà bắt hình dong!
Bước vào quán ăn vặt kia, người ở bên trong cũng không nhiều, nhưng vẫn đèn đuốc sáng trưng, rất ấm áp. Lãnh Tử Tình xem xét từng người một, không phát hiện thấy người nào đi một mình.
Bà chủ quán nói giọng từ nơi khác đến, nhiệt tình tiếp đón: “Mời vào mời vào, xin hỏi tiểu thư, cô muốn ăn gì?”
Lãnh Tử Tình ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi tìm người.” Nhận được ánh mắt từ khắp bốn phía.
Bà chủ quán ồ một tiếng, hỏi: “Cô tìm ai? Vào bên trong đi!”
Lãnh Tử Tình thì thào: “Một người đàn ông…”
“Tiểu thư, tôi chính là đàn ông, cô có tìm không?” Một người đàn ông đang uống bia nhe răng cười trêu chọc, mấy người cùng uống với anh ta cười vang.
Lãnh Tử Tình không khỏi nhíu nhíu mày, chỗ này thật là… Nhìn kỹ người đàn ông kia, lại cảm thấy rất đơn giản, không giống loại người này!
Bà chủ quán quay đầu mắng: “Được rồi được rồi, đừng có làm loạn chuyện làm ăn của tôi! Cả ngày uống rượu, đậu xe trước cửa quán của tôi, tôi còn phải thu phí đậu xe đấy!”
Người đàn ông kia không giận mà lại cười: “Ai da, bà chủ, nếu không đêm nay tôi ở lại phòng trong một đêm, coi như là trả phí đậu xe!
Lại là một trận cười vang!
Bà chủ quán chua ngoa nói: “Phi phi phi! Xem anh ra vẻ kìa! Qua mười hai giờ đêm, vợ anh sẽ đến bắt người đó! Mẹ kiếp anh lại còn dám lên giường của lão nương!”
“Á? Mấy giờ rồi? Mười hai giờ rồi?” Người đàn ông kia quả nhiên vẻ mặt lo lắng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nói với một người bạn đối diện, “Chết rồi! Sao cậu không nhắc tôi! Xong rồi, phải gọi điện cho vợ tôi! Mau lên, nếu không đến thật đấy!”
“A ha ha ha!” Mọi người cười đến càng tưng bừng. Người đàn ông này, có lòng miệng hùm gan thỏ, kỳ thật cũng rất đáng yêu! Có điều chỉ là anh hùng ngoài miệng mà thôi.
Lãnh Tử Tình có chút xấu hổ nhìn cảnh này, quả thực là chưa từng gặp qua. Đột nhiên phát hiện bên trong hình như còn có một người, liền hỏi: “Bà chủ, bên trong còn có người không?”
Bà chủ lập tức cười nói: “Có có có! Đúng rồi, vừa nãy có một người đàn ông đến, hình như cái gì cũng không gọi, anh ta nói đợi người đến, ở trong cùng đó, cô có muốn đi xem có phải là người cô tìm không?”
Lãnh Tử Tình vui mừng, vội vàng gật đầu, đi vào bên trong.
Nín thở, Lãnh Tử Tình khẽ gõ cửa, bên trong vang lên một giọng trầm thấp: “Mời vào!”
Lãnh Tử Tình dè dặt đi vào, nhưng chỉ nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi đưa lưng ra cửa: “Anh là…”
Người đàn ông kia xoay người lại: “Tử Dạ phải không? Tôi là Thiên đạo thù cần!”
Là một người đàn ông vóc dáng rất cao, khuôn mặt có chút tiều tụy. Tóc tai rối bù, râu ria khá dài, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn có thể nhận ra, nếu không quẫn bách như vậy thì cũng có thể coi là một người đàn ông tuấn tú.
“Vâng, anh… đến rất lâu rồi?” Lãnh Tử Tình có chút ngại ngùng ngồi xuống, không biết phải bắt đầu như thế nào. Cũng không thể vừa đến đã nói những lời linh tinh như là anh không thể chết được!
“Ừm, cũng vừa đến.” Anh ta cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn đánh giá Lãnh Tử Tình từ trên xuống dưới một lượt, “Mau ngồi xuống! Tôi còn tưởng là em không thể tới chứ!”
“Ngày mai anh định đi đâu?” Lãnh Tử Tình vào thẳng chủ đề.
Thiên đạo thù cần cười khổ sở, cúi đầu, rót một chén trà, đưa cho Lãnh Tử Tình: “Uống chén trà đi đã! Muộn thế này còn bắt em đến gặp tôi!”
“Cám ơn!” Lãnh Tử Tình nhận lấy cái chén ủ ấm tay, không khỏi đánh giá người đàn ông trước mặt. Thật sự rất khó tưởng tượng một người đàn ông như thế này sẽ đọc tiểu thuyết của cô. Nghĩ đến những tình tiết mà mình viết, không khỏi có chút không được tự nhiên.
Thiên đạo thù cần nhìn tay cô chỉ ôm lấy cái chén, nói: “Sao không uống?”
“Vâng, ủ ấm tay đã. Anh không giống lắm so với tưởng tượng của tôi.” Lãnh Tử Tình muốn dời đi tâm tình của anh ta.
“Phải không? Tôi trong tưởng tượng của em có phải là rất xấu!” Giọng nói của Thiên đạo thù cần rất nhỏ, giống như không còn sức lực vậy.
“Không phải không phải, tôi chỉ là thật không ngờ người đàn ông như anh sẽ xem tiểu thuyết của tôi!” Lãnh Tử Tình cười cười.
Đối phương đột nhiên sửng sốt, lập tức nhếch nhếch khóe miệng, không nói năng gì, lại chỉ nhìn cái chén của cô nói tiếp: “Mau uống đi, nếu không sẽ nguội mất!”
“Vâng.” Lãnh Tử Tình gật gật đầu, cầm chén đưa lên miệng, trong lòng đang nghĩ xem phải khuyên nhủ anh ta thế nào.
Thấy cô nhẹ nhàng thổi thổi, uống được nửa chén trà, Thiên đạo thù cần chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, lập tức thay đổi vẻ uể oải lúc trước, trong mắt còn chứa ý cười.
“Thiên đạo thù cần, ngày mai anh định đi đâu, có thể nói cho tôi biết không?” Lãnh Tử Tình đặt cái chén xuống, hỏi dò. Nhìn vào mắt Thiên đạo thù cần, rành rành phát hiện anh ta dường như có gì đó không thích hợp.
“Em quan tâm tôi?” Thiên đạo thù cần không trả lời ngay, chậm chạp nói.
“Đương nhiên, anh là độc giả của tôi, tôi đương nhiên quan tâm anh!” Lãnh Tử Tình không biết anh ta có chỗ nào không đúng, chỉ là có một trực giác, nói không ra.
“Chỉ là như vậy sao?” Nhíu mày, dường như không để tâm, Thiên đạo thù cần còn có chút gấp gáp nhìn nhìn đồng hồ.
“Chúng ta chẳng phải cũng là bạn bè sao?” Lãnh Tử Tình cười nói.
Ánh mắt Thiên đạo thù cần biến đổi, có chút rối loạn, nhưng lập tức khôi phục bình thường.
“Thiên đạo thù cần, anh nhất định không được nghĩ quẩn…” Đột nhiên cảm thấy choáng váng, Lãnh Tử Tình kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, lại phát hiện mặt đối phương có chút mơ hồ, “Thiên…”
Cô vội lắc mạnh đầu, phát hiện tầm mắt của mình càng thêm mơ hồ! Một dự cảm chẳng lành lập tức bao trùm toàn thân, vừa định nói gì đó, liền mất đi tri giác…
365 Ngày Hôn Nhân Chương 288: Ngày 4 tháng 4: Cầu xin anh, tha cho tôi!
Tác giả: Guai Wu
Nguồn: Sưu tầm
Cô vội lắc mạnh đầu, phát hiện tầm mắt của mình càng thêm mơ hồ! Một dự cảm chẳng lành lập tức bao trùm toàn thân, vừa định nói gì đó, liền mất đi tri giác…
Lãnh Tử Tình tỉnh lại, trước mặt một màu tối đen, ý thức của cô dần dần khôi phục. Liền nhớ lại cảnh tượng mình đi đến Tiểu Kiều Nhân Gia! Cô chỉ uống nửa chén trà, liền… Có lẽ là bị Thiên đạo thù cần lừa rồi! Sợ tới mức vội vàng định dùng tay túm lấy quần áo mình, lại phát hiện cánh tay mình đã bị vật gì trói lại!
Cô cả kinh, tóc gáy liền dựng đứng hết cả lên. Mà cô mẫn cảm nhận thấy trên người mình hình như là trần như nhộng! Như vậy màu đen tối trước mắt và cảm giác tiếp xúc mềm mại là bị người ta bịt mắt?!
“Thiên đạo thù cần? Là anh sao?! Anh có ở đó không? Tôi là Tử Dạ, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?!” Lãnh Tử Tình mở miệng nói, mới phát hiện giọng của mình lập tức trở nên khàn khàn! Lo lắng, sợ hãi lại thêm tức giận, Lãnh Tử Tình ra sức giãy dụa. Nhưng thế nào cũng không thoát ra được!
Đột nhiên cô hoảng sợ nghe thấy trong phòng có tiếng động, là tiếng bước chân, tiếp đó một bàn tay xoa lên ngực của cô, Lãnh Tử Tình thét chói tai một tiếng “Á”, cả người bắt đầu run rẩy.
“Thiên đạo thù cần! Anh đừng có như vậy! Anh có gì khó khăn tôi có thể giúp anh! Anh đừng có phạm tội! Đừng… Anh cần tiền phải không? Tôi có thể đưa anh tiền!” Lãnh Tử Tình sợ tới mức liên tục thét chói tai.
Trong không trung có tiếng cười nhạo. Có phải là cô nói đến tiền khiến anh ta cảm thấy nực cười hay không? Như vậy anh ta không cần tiền, anh ta muốn làm gì? Có phải anh ta muốn thân thể của cô? Trời ạ! Sao cô lại ngốc đến mức trở thành tù binh của một tên yêu râu xanh trên mạng chứ?! Trước kia cô chưa bao giờ dễ dàng bị lừa như vậy! Nhưng, vì sao gặp phải Thiên đạo thù cần, lòng cảnh giác của cô lại hoàn toàn không có?! Trái tim hoảng hốt đập loạn xạ!
Bàn tay trên người hình như hoàn toàn không nghe thấy tiếng cô, xoa nắn càng thêm mạnh bạo!
Lãnh Tử Tình sợ hãi đến cực điểm! Sao lại có thể như vậy?! Cô thế mà lại ngốc nghếch gặp phải một tên yêu râu xanh! Ngốc nghếch đến mức dễ dàng bị lừa! Cô quả thật đúng là một kẻ ngốc! Nghĩ đến khuôn mặt của Thiên đạo thù cần vặn vẹo biến thành nụ cười tà ác, đáy lòng Lãnh Tử Tình cũng trở nên lạnh lẽo.
Làm sao bây giờ? Chính mình lúc này duy nhất chỉ có thể dùng miệng! Cô vội kêu lên: “Thiên đạo thù cần, anh không phải là bị bệnh sao? Có phải là anh muốn thử xem bệnh của mình đã khỏi hay chưa không? Anh cởi trói cho tôi trước, để tôi giúp anh!”
Để có thể rời khỏi nơi này, chuyện gì cô cũng có thể làm, chỉ cần không tổn thương đến đứa con của cô! Cô thậm chí nghĩ đến việc cô có thể vì người đàn ông này mà dùng tay dùng miệng đều có thể, chỉ cần không làm tổn thương đến đứa con của cô!
“Ha ha ha! Tử Dạ, em cho rằng tôi thật sự bị ED? Ha ha ha, em quá ngây thơ rồi! Lát nữa tôi sẽ cho em biết tôi có bị ED không! Ha ha ha!” Thanh âm nhức nhối vang lên bên tai, giọng nói dường như cố ý đè nén, hoàn toàn khác với tiếng Lãnh Tử Tình nghe thấy vừa nãy, quả thực chính là âm điệu biến thái.
Lãnh Tử Tình cả người dựng đứng hết tóc gáy!
“Đừng! Anh thả tôi ra! Thiên đạo thù cần, anh đang phạm pháp! Anh đừng như vậy! Đừng đối xử với tôi như vậy!”
Người đàn ông kia hoàn toàn không để ý đến tiếng kêu của cô, hơi thở dồn dập, hưởng thụ xúc cảm mềm mại dưới tay.
Lãnh Tử Tình ra sức giằng co sợi dây trói trên cổ tay, không có tác dụng chút nào. Cô muốn động đậy chân, phát hiện chân cũng bị trói lại rồi!
Trời ạ! Cô lại gặp phải một tên yêu râu xanh biến thái! Cô thật ngốc thật ngốc! Hối hận thì đã muộn! Chỉ đành vặn vẹo thân thể, kháng cự lại đôi tay tà ác kia.
Đột nhiên, trên người cảm nhận được áp lực, cái thứ cứng rắn kia đã áp chặt vào mình! Là Thiên đạo thù cần! Hắn không bị ED! Cô lại còn tin hắn bị ED! Tuấn Vũ, mau cứu em với! Tuấn Vũ! Lãnh Tử Tình nước mắt chảy đầy hai má!
“Á-- đừng, đừng! Tôi cầu xin anh! Tha cho tôi!” Lãnh Tử Tình rốt cuộc không thể trấn định, hoảng hốt khóc lớn, “Tôi cầu xin anh! Đừng như vậy với tôi! Thả tôi ra, Thiên đạo thù cần, anh tha cho tôi đi! Tôi cầu xin anh!”
Người đàn ông kia hoàn toàn không để ý đến sự giãy dụa của cô, nụ hôn tà ác gặm cắn trên người cô, mỗi chỗ đều ra sức cắn mút, cho đến khi Lãnh Tử Tình đau đớn thét chói tai mới chuyển sang chỗ khác! Đôi môi kia tham lam trước ngực cô, hai tay điên cuồng đưa nụ hoa của cô vào trong miệng.
Trước ngực Lãnh Tử Tình bị hắn ta cắn đến đau đớn khó nhịn, nhưng đau đớn nhất vẫn là nội tâm của chính mình! Nỗi hối hận muộn màng kia! Cô lại còn đêm hôm khuya khoắt đem mình dâng lên tận miệng ác ma!
“Á! Đau quá, đừng như vậy! Cầu xin anh! Hức…” Thanh âm Lãnh Tử Tình dường như là đang cầu xin, cô khàn giọng kêu không ra tiếng.
Hàm răng tà ác kia không chút thương tiếc bắt đầu gặm cắn đến bụng dưới của cô, mạnh mẽ lưu lại dấu vết xung quanh nơi thung lũng của cô, Lãnh Tử Tình đau đến mức không ngừng thét chói tai.
Khối thân thể nóng bỏng này, một lần nữa phủ lên thân thể cô, thỏa mãn rên rỉ ra tiếng! Ngọn nguồn dục vọng kia áp chặt nơi mềm mại của cô, bàn tay của người đàn ông cũng thăm dò vào nơi tư mật của cô…
“Á-- đừng! Đừng mà! Tôi mang thai! Tôi mang thai! Thiên đạo thù cần, đừng làm hại tôi, đừng làm hại con của tôi! Tôi cầu xin anh!” Lãnh Tử Tình hoảng loạn lắc đầu, thân thể cứng đờ không dám động đậy!
Bàn tay kia dừng lại một chút, lập tức cười lạnh một tiếng, sau đó hắn dường như không coi lời cô nói là trở ngại, nơi cứng rắn kia tìm được đường vào, đang định tiến vào…
Mất hết can đảm, tuyệt vọng cùng cực, Lãnh Tử Tình điên cuồng kêu khóc: “Cầu xin anh tha cho tôi! Tuấn Vũ-- cứu em! Cứu con của chúng ta! Cứu em! Tuấn Vũ--Mau đến cứu em! Mau đến cứu con của chúng ta!”
Trong lúc sợ hãi không biết đã kêu bao lâu.
Người đàn ông trên người đột nhiên dừng lại, Lãnh Tử Tình kinh ngạc phát hiện chính mình bị phơi bày ở nơi đó, tiếp đó bàn tay kia bắt đầu sờ đến mặt cô, cổ cô, từng chỗ trên người cô, cô cắn chặt răng run rẩy, sợ tới mức nín thở không dám phát ra tiếng.
Tiếp đó, giống như kỳ tích, cô phát hiện Thiên đạo thù cần tự tay mặc áo cho cô, sau đó cởi dây trói trên chân cô, mặc quần cho cô.
Lắng nghe động tĩnh trong phòng, Lãnh Tử Tình phát hiện người đàn ông này hình như đang nhìn mình chằm chằm, sau đó môi của cô liền bị hắn mạnh mẽ hôn lên!
Lãnh Tử Tình còn không kịp kêu, đầu lưỡi mạnh mẽ đã tiến vào trong miệng cô, cô cắn mạnh, đối phương vội rút lại, kêu khẽ một tiếng, rời khỏi môi cô.
Lãnh Tử Tình mím chặt miệng, môi vẫn còn run rẩy.
Thời gian dường như dừng lại, tim Lãnh Tử Tình đập mạnh chuẩn bị nghênh đón sự trừng phạt của Thiên đạo thù cần, nỗi sợ hãi lại một lần nữa bao trùm toàn thân cô. Lúc này, da thịt trên người cô vẫn còn đau đến chết, da thịt mỗi chỗ bị hắn cắn đều đang đau đớn.
Thật lâu sau, trong hoảng sợ phát hiện người đàn ông này cởi dây trói trên tay cô, tiếp đó, tháo bỏ băng bịt mắt của cô.
Vẻ mặt tiều tụy của Thiên đạo thù cần liền đập vào mắt, Lãnh Tử Tình bình tĩnh nhìn hắn thật lâu, “bốp” một bàn tay tát về phía hắn!
“Đồ khốn kiếp!” Không có kêu gào, bình tĩnh đón nhận.
Lời tác giả: Các tình yêu, xin lỗi, ngược nữ chính một chút, lấy đó để cảnh báo những người mê đắm trong ảo tưởng trống rỗng tán gẫu trên mạng, chớ để bị lừa!
Không biết mình đã về nhà như thế nào! Cô hoàn toàn không bắt xe, mà là đi như chạy suốt dọc đường! Hít thở vào trong phổi toàn là khí lạnh như băng, nhưng cô dường như cảm thấy vẫn chưa đủ lạnh, so với nỗi sợ hãi trong lòng cô, thì đâu có thấm gì!
Về đến nhà, cô liền chui vào phòng tắm, trần như nhộng dưới vòi hoa sen, Lãnh Tử Tình trừng mắt nhìn thân thể đầy vết răng trong gương, không khỏi gào khóc…
Ngày thứ hai, mặt trời đã lên cao, Lãnh Tử Tình mới từ trong chăn chui ra. Cô day day huyệt thái dương, vặn vẹo thắt lưng, khi nhìn thấy dấu hôn màu tím trên cánh tay của mình, nhất thời toàn thân run rẩy!
Cô cuống quýt giấu cánh tay vào trong chăn, bọc kín lấy thân thể mình. Tất cả như nước thủy triều ào tới, nước mắt không khỏi dâng đầy.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của chị Ngô, Lãnh Tử Tình vội vàng đáp: “Chị Ngô, tôi muốn nghỉ ngơi thêm một lát, không ăn cơm đâu, chị đừng quấy rầy tôi!”
Chị Ngô đáp lời, đi xuống lầu.
Tim Lãnh Tử Tình lại đau đớn. Cô vùi cả đầu mình trong chăn, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng cầu khẩn của mình. Dùng chăn che mắt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh mình giãy dụa dưới thân cái tên cầm thú kia. Khóc nức nở, Lãnh Tử Tình hối hận muốn chết! Cô cắn mạnh lưỡi mình, ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay, cũng không cảm thấy đau!
Lúc này, cô liền nghĩ tới Lôi Tuấn Vũ! Lúc trước cô còn lên án hắn chệch quỹ đạo! Vậy cô hiện giờ thì coi là gì?! Cô lại còn suýt chút nữa bị một tên yêu râu xanh ăn sạch! Mà lại là chính tay cô dâng đến cửa! Không--đừng, đừng! Đầu Lãnh Tử Tình ở trong chăn ra sức lắc, muốn gạt đi giấc mơ này, nhưng nó lại vẫn rõ ràng như vậy! Dường như vừa mới xảy ra…
Cầm lấy di động trên tủ đầu giường, Lãnh Tử Tình run rẩy tìm được dãy số kia. Dãy số này cô rất ít khi gọi, từ trước đến nay đều là hắn gọi cho cô, cô chưa bao giờ bất lực như lúc này, bất lực đến mức muốn lập tức nghe được giọng của Lôi Tuấn Vũ.
Vừa kêu một chút, Lôi Tuấn Vũ liền nghe máy. Thanh âm tràn đầy từ tính nói: “A lô?”
Cổ họng Lãnh Tử Tình lập tức liền nghẹn ngào! “Tuấn Vũ, anh đang ở đâu?” Lãnh Tử Tình đáng thương hỏi.
Đối phương sửng sốt một lát, nói: “Hải Nam. Sao vậy? Nghe nói em hôm nay không đi làm, bị ốm hả?”
Nước mắt Lãnh Tử Tình lập tức trào ra! Giọng của hắn chưa bao giờ dịu dàng như vậy, mà cô lại chưa bao giờ lắng nghe kỹ giọng của hắn. Xưa nay đối với hắn đều là lời nói gay gắt, giống như hắn thiếu nợ cô cái gì vậy! Chính mình cố chấp cho rằng hắn đã chệch quỹ đạo, không nhìn đến lời giải thích của hắn, lạnh lùng và quật cường cực độ! Nhưng còn cô thì sao? Lúc này cô cũng đứng trước tình cảnh quẫn bách giống như vậy! Nếu Lôi Tuấn Vũ nhìn thấy cánh tay cô, nhìn thấy những dấu răng trên người cô, cô phải giải thích thế nào đây?! Phân tích theo logic của cô, cô hoàn toàn đã bị cường bạo! Nhưng, cô thật sự rất ấm ức, nghĩ đến mà sợ, vô cùng ân hận!
“Tuấn Vũ! Chừng nào anh mới có thể trở về?” Lãnh Tử Tình nước mắt ào ào tuôn rơi, nhỏ xuống mu bàn tay của mình, cô ra sức lau đi, lại tiếp tục rơi xuống.
“Phải hai ngày nữa, sao vậy? Giọng của em sao lại không đúng? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Ai bắt nạt em sao?” Lôi Tuấn Vũ thân thiết hỏi.
“Ô ô ô...” một tiếng, Lãnh Tử Tình liền khóc òa lên, nhưng đồng thời cô cũng lập tức bịt kín ống nghe! Không kìm được tiếng nức nở nghẹn ngào, cùng với đau khổ đè nén, khiến cho cô hô hấp khó khăn, chỉ đành không ngừng thở hổn hển, mới có thể giảm bớt sự căng tức trong lồng ngực.
Thật lâu sau, cô mới ngừng lại được, đưa điện thoại áp lên tai, nhưng bên trong lại truyền đến tiếng tút tút, đối phương đã sớm gác máy! Nước mắt Lãnh Tử Tình lại một lần nữa như nước vỡ bờ.
Không chút nghĩ ngợi, cô lại gọi vào di động của hắn, đối phương rất nhanh liền nghe máy: “Tử Tình? Sao vậy? Vừa rồi sao em lâu như vậy không nói gì?!”
“Tuấn Vũ, anh… có thể về ngay bây giờ được không! Em nhớ anh!” Lãnh Tử Tình hai mắt ngập nước hoàn toàn nhìn không rõ mọi vật, cô lúc này thật sự rất muốn tìm một người để dựa vào. Bất chấp rụt rè, cũng bất chấp lúc trước đủ loại bất mãn với hắn, trong lòng của cô người muốn gặp nhất chính là Lôi Tuấn Vũ!
“Sao đột nhiên lại nhớ anh? Đây thật không giống như lời em có thể nói! Có phải em đã xảy ra chuyện gì không?!” Đối phương không khỏi hồ nghi hỏi.
Lãnh Tử Tình vừa nghe câu hỏi như vậy, trong lòng liền vô cùng đau đớn, giống như miệng vết thương của mình bị xát đầy muối vậy! “Không không không! Không có! Chuyện gì cũng không xảy ra! Em chỉ là… chỉ là có chút nhớ anh!”
“Nếu anh đi công tác có thể đổi lấy nỗi nhớ nhung của em, thì anh tình nguyện ngày ngày đi công tác.” Lôi Tuấn Vũ thâm tình nói.
Nước mắt của Lãnh Tử Tình, như chuỗi hạt đứt dây! Khát vọng mãnh liệt không muốn rời xa lại một lần nữa bùng phát. “Anh ở chỗ nào ở Hải Nam, em đi tìm anh được không? Em bây giờ sẽ bay đi tìm anh có được không?”
Lôi Tuấn Vũ ngừng thật lâu, bình tĩnh nói: “Tử Tình? Em rốt cuộc là làm sao vậy? Anh ở đây bàn chuyện làm ăn, hai ngày nữa sẽ trở về! Em đến rất không tiện! Ngoan, hôm nay không thoải mái thì không cần đi làm! Anh đã để thư ký Lý tiếp quản công việc của em rồi! Có chuyện gì chờ anh về rồi nói!”
Nói xong, hắn liền gác điện thoại!
Lãnh Tử Tình nắm chặt di động trong tay, móng tay ngón trỏ bị răng cắn đến kêu tanh tách. Cô ngay cả hai ngày cũng không chờ được nữa!
Ngẩng đầu nhìn vào gương trước mặt, trên cánh tay và xương quai xanh lộ ra bên ngoài đều có vết hôn lớn nhỏ đủ loại, Lãnh Tử Tình liền như cả người lạc trong đám sâu bướm! Lập tức liền nhảy dựng lên, ra sức lau đi, nhưng lau thế nào cũng không lau hết! Cô liền nhảy xuống đất, mở tủ quần áo tìm kiếm một chút, cuối cùng tìm được một chiếc áo co giãn cao cổ, khoác lên người.
Nhìn mình trong gương, từ cổ trở xuống đều che kín mít! Rốt cuộc, cô không nhìn thấy những vết hôn kia nữa! Lừa mình dối người khóc thút thít trước gương, cắn chặt răng dáng vẻ đau đớn muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi!
Đến trưa mới ra khỏi phòng, nhìn thấy chị Ngô tò mò nhìn cô, Lãnh Tử Tình vội cúi đầu nhìn người mình, cho rằng chỗ nào đó chưa che kín, để lộ ra dấu vết.
Kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, không có! Không có một chỗ nào lộ ra bên ngoài, lúc này mới yên tâm.
Đơn giản ăn mấy thìa cháo, Lãnh Tử Tình lại quay trở lại phòng.
Vừa định nằm xuống giường, lại nhìn thấy máy tính kia, cô vội vàng lấy vỏ gối bịt kín nó lại, để không nhìn thấy nó…