Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách
Biên tập: 123456vn
Nguồn: Bạch Ngọc Sách và Bàn Long Hội
"Ngươi không thể lấy đi toàn bộ, trừ phi ngươi buông tha không được phân chia tủy não!"
Ma Phàm không chút do dự cự tuyệt.
Yến Tiếu Dương trầm giọng nói: "Yêu cầu của Mạc huynh có chút hơi quá."
Diệp Huyên mỉm cười: "Mạc huynh yêu cầu quả thật có chút hơi quá, thế nhưng lần này Mạc huynh xuất lực lớn, có thể bồi thường một ít thỏa đáng."
Dịch Diễn trầm ngâm một lát: "Mạc huynh, việc này cần bàn bạc kỹ một chút."
Sau khi Mạc Vấn nói ra yêu cầu lập tức có bốn người phản đối. Huyễn Tinh Loa Mẫu có thể chất khác so với các yêu thú khác, trong cơ thể nó không ngưng tụ thành Yêu đan, nên không thể phán đoán được phẩm giai cụ thể, nhưng cái vỏ ốc bảy màu trên lưng có độ cứng có thể so với linh tài Tam giai, hơn nữa cái vỏ hình xoắn ốc này cao tới năm trượng, đường kính dưới cùng lên đến sáu trượng, không gian bên trong cực lớn, nếu một mình luyện chế, đủ để luyện chế thành một tòa động phủ tùy thân nhỏ đặc thù, hơn nữa công thủ được nhiều mặt, nếu chịu bỏ vốn đầu tư khắc vào bên trong một bộ không gian cấm trận có thể chân chính biến nó thành một tòa động phủ cũng không phải là không thể. Quan trọng hơn đây là loại chất liệu đặc thù, nó phóng thích khí tức độc đáo có thể củng cố tâm thần, tĩnh tâm sáng suốt, có ích cho lĩnh ngộ Kiếm đạo, dưới Kiếm Nguyên cảnh thì không cần lo lắng bị ngoại ma quấy nhiễu. Còn hai cái râu của nó có thể gia tăng thực lực của linh thức, còn có thể tự do phát động công kích tinh thần mà không sợ bị phản phệ, một thân bản lĩnh của Huyễn Tinh Loa Mẫu có thể nói đều ở trên hai cái râu của nó.
Mạc Vấn bình tĩnh liếc nhìn bốn người, thản nhiên nói: "Ta không có suy nghĩ sẽ thương lượng cùng các ngươi."
Mạc Vấn vừa nói ra, sắc mặt bốn người Ma Phàm đại biến, có chút khó coi.
"Mạc Thu sư huynh, kính xin ăn nói cẩn thận." Vẻ mặt tươi cười trên mặt Diệp Huyên cũng biến mất.
Yến Tiếu Dương cười ôn hòa cũng không có nói gì thêm, song trên mặt hắn đã biểu hiện sự khó chịu.
Không khí đột nhiên cứng lại, một tiếng cười duyên quyến rũ vang lên: "Các vị sư huynh sư tỷ làm sao vậy? Có gì thì hãy thương lượng cho tốt."
Mị Hoàng Hoa Tưởng Dung cười nhõng nhẽo muốn làm người hòa giải, thị muốn làm dịu đi bầu không khí một chút.
Mạc Vấn mắt híp lại lẳng lặng nhìn đám người Ma Phàm, một luồng áp lực vô hình bao phủ về phía bốn người.
Đồng tử đám người Ma Phàm co lại, theo bản năng rút lui nửa bước, đột nhiên bọn họ nhớ đến uy danh đệ nhất của Mạc Thu là hàng thật giá thật đấy.
"Ha ha." Một tiếng cười đường hoàng đột nhiên truyền đến, Âu Dương Lâm vẻ mặt tràn đầy trào phúng nói: "Thật sự là buồn cười, một đám suýt chút nữa táng thân trong miệng sói lại đòi thù lao từ tay thợ săn giết sói."
Không chỉ có đám người Ma Phàm biến sắc, ngay cả đám người Thiên Hoàng Vân Hoàng vẫn bảo trì sắc mặt trầm mặc cũng thoáng trở nên khó nhìn. Đối với bọn họ mà nói, trừ bỏ tu hành, điều chú ý nhất là danh tiết, lời nói của Âu Dương Lâm thoáng cái đã xác nhận bọn họ là đám "bất nghĩa" rồi, còn không bằng cả loại tiểu nhân!
"Âu Dương Lâm! Ngươi nói cái gì?" Ma Phàm phẫn nộ quát, đối với Mạc Thu hắn lo lắng không dám nói lớn, nhưng với Âu Dương Lâm không có chỗ dựa hắn lại không cố kỵ.
"Ta nói là ta đang nhìn thấy một chuyện đáng chê cười nhất trên đời!" Âu Dương Lâm châm chọc nói.
"Muốn chết! Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?" Ma Phàm điềm nhiên nói.
Âu Dương Lâm khẽ hừ nhẹ một tiếng: "Chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh đó."
"Ngươi có gan! Ngươi cũng biết kết cục của kẻ dám vũ nhục Linh Dục Kiếm Tông ta chứ?" Ma Phàm lạnh giọng nói.
"Lấy sư môn ra uy hiếp sao? Ngươi cũng không có gì hơn cái này." Khí ngữ của Âu Dương Lâm không thu liễm một chút, dường như không có để Linh Dục Kiếm Tông trong lòng.
Mạc Vấn lạnh lùng nhìn tranh chấp phát sinh phía trước, đột nhiên hắn cảm thấy nhàm chán. Mạc Vấn đứng lên lập tức đi đến chỗ tài liệu thân thể Huyễn Tinh Loa Mẫu đang chất đống, thò tay ra nhặt lên cái vỏ xoắn ốc, toàn bộ tấm vỏ xoắn ốc bảy màu to lớn đột nhiên biến mất, bài tay Mạc Vấn lại phất một cái, hai cái râu dài chừng năm thước bị thu vào kiếm nang.
Nhìn động tác của Mạc Vấn, thần sắc mọi người đều biến đổi, nhưng không ai thực sự có dũng khí ra tay ngăn cản. Ánh mắt đám người Ma Phàm trở nên âm trầm bất định, Mạc Vấn đã dùng hành động nói cho bọn họ biết, hắn căn bản không có hứng thú thương lượng cùng bọn họ, chỉ là hắn lấy chiến lợi phẩm mà chính mình nên được mà thôi, cái loại khinh thị này thậm chí bỏ qua tư thái cùng với vẻ mặt trắng trợn cũng không sai biệt lắm!
Phía dưới là chỗ chất đống tủy não kết tinh của Huyễn Tinh Loa Mẫu, tổng cộng có hơn ba trăm khối kết tinh màu trắng to nhỏ như trứng gà, Mạc Vấn trực tiếp vẫy tay lấy đi một nửa, cuối cùng là thi hài Huyễn Tinh Loa Mẫu đã bị phân tách thành từng khối, Mạc Vấn chỉ lấy đi một phần nhỏ, hơn mười khối lớn đại khái chừng một ngàn cân.
Sau khi thu xong hết thảy, đám người Ma Phàm sắc mặt đã đen như đáy nồi, Mạc Thu có thể nói đã lấy đi tám phần của Huyễn Tinh Loa Mẫu rồi rời đi!
Mạc Vấn đã muốn đi không có hứng thú dây dưa cùng những người này, hắn xoay người một cái bước đi về phía cửa động.
"Mạc Thu!"
Vào lúc thân thể Mạc Vấn sắp đi ra cửa động thì một tiếng la lớn phía sau truyền đến. Nam Cung Linh nhìn bóng dáng đã sắp bị màu đen che hết một nửa hô: "Lần này cảm ơn ngươi đã cứu mạng ta!"
Cước bộ Mạc Vấn dừng lại một chút, hắn vẫy tay một cái ý bảo mình đã nghe được sau đó hoàn toàn biến mất trong bóng tối...
Trong một huyệt động trong lòng núi nào đó ở Kiếm Linh Ảo Cảnh Tử Vân Tinh Các, Mạc Vấn lấy ra một quả tinh thể màu trắng tinh trong suốt cẩn thận quan sát. Nói là kết tinh nhưng nó giống một loại chất keo, cảm nhận được sự mềm mại ôn thuận, bên trong ẩn chứa một cỗ dao động kỳ dị, Mạc Vấn dùng linh thức đi vào, hắn cảm thấy một loại cảm giác dễ chịu thoải mái.
Trầm ngâm một chút, Mạc Vấn há mồm nuốt khối tủy não kết tinh của Huyễn Tinh Loa Mẫu vào miệng, thực cổ quái, quả kết tinh này vừa vào miệng liền hóa thành một dòng nước ấm ôn nhu phân bố khắp toàn thân, sau đó theo kinh mạch trực tiếp tiến vào não bộ.
Thức hải Mạc Vấn khẽ run lên, một cỗ hào quang trắng noãn nhu thuận từ ngoài thẩm thấu tiến vào, làm cho toàn bộ tâm thần Mạc Vấn như được tắm gió xuân, lập tức làm cho vết thương tinh thần của Sát Lục Nguyên linh giảm bớt.
Mạc Vấn để ý thức chìm vào thức hải, cố ý dẫn đường cỗ bạch sắc nhu quang này hướng tới chỗ Sát Lục Nguyên linh bị thương nặng nhất, rất nhanh huyết sắc kiếm phôi bị một tầng bạch quang bao phủ bên trong. Mạc Vấn có thể cảm nhận được rõ ràng, vết thương của Sát Lục Nguyên linh dưới bạch sắc quang nhu rất nhanh khép lại, từng vết rách thật nhỏ rất nhanh liền lại bình thường, đợi cho bạch sắc quang nhu tiêu hao hết, Sát Lục Nguyên linh của Mạc Vấn đã khôi phục một phần thương thế.
Sau khi đi ra từ Đoạn Kiếm hạp cốc, Mạc Vấn liền bắt đầu bế quang chữa thương, kết hợp bí âm chữ "Úm" và tủy não kết tinh của Huyễn Tinh Loa Mẫu rốt cục trước khi kết thúc kì hạn ba tháng hắn đã hoàn toàn chữa khỏi thương thế của Sát Lục Nguyên linh, mà tủy não Huyễn Tinh Loa Mẫu kết tinh đã tiêu hao ước chừng tám viên! Mà căn cứ theo suy đoán của Mạc Vấn về công hiệu của tủy não kết tinh thì tám viên tủy não kết tinh đủ để làm cho một gã Linh Kiếm sư vừa mới lĩnh ngộ Kiếm Ý tăng Kiếm Ý lên ít nhất một thành cảnh giới! Đây là một kết luận đáng sợ, có thể rút ngắn thời gian hao phí vô hạn khi tu luyện Kiếm Ý lại, đối với Linh Kiếm sư đều là báu vật vô vùng, cho dù là lão tổ cảnh giới Kiếm Nguyên cũng chỉ sợ không tránh khỏi bị nó dụ hoặc.
Lần đầu tiên, Mạc Vấn cảm thấy hơi kích động với hành động lấy đi một nửa số tủy não kết tinh của mình ngày đó, nhưng những sự tình hắn đã làm hắn chưa bao giờ do dự hay hối hận...
Từng đạo linh quang hiện lên, trong đại điện Tử Vân Tinh Các, thân ảnh một gã Linh Kiếm sư dần dần hiện lên, sau mấy tức ngắn ngủi, cả tòa đại điện tràn ngập thân ảnh của nhóm thí luyện giả. Nhưng so với những ngày trước khi tiến vào Ảo Cảnh, nhân số chỉ còn lại ước chừng một phần ba! Cũng tức là ít nhất có hơn năm ngàn tên thí luyện giả vĩnh viễn chôn xác trong Ảo Cảnh trở thành chất dinh dưỡng cho Ảo Cảnh. Nhưng kỳ ngộ và nguy hiểm đều gắn liền với nhau, những người còn sống đi ra ai nấy trên mặt cũng tràn đầy vẻ vui mừng, hiển nhiên đều thắng lợi trở về.
Một cỗ uy áp cảnh giới Kiếm Nguyên đột nhiên tỏa ra trong đại điện làm cho tất cả thí luyện giả ở đây đều cả kinh.
"Tử Ngọc! Là Tử Ngọc! Vậy mà đã ngưng kết Kiếm Nguyên thành công!" Một gã thí luyện giả kinh hô.
Thân ảnh Tử Ngọc hiện ra từ trong linh quang truyền tống, quanh quẩn toàn thân hắn là Tử khí (khí màu tím chứ không phải khí chết chóc), một bộ phận trong thân thể vậy mà lại đang chuyển biến thành quang chất.
"Không đúng! Còn chưa hoàn toàn lột xác, nhưng cũng đã bắt đầu, khi tất cả kiếm khí của hắn ngưng tụ thành một đám Kiếm Nguyên, hắn sẽ chính thức trở thành Linh Kiếm sư cảnh giới Kiếm Nguyên!"
"Tê! Chưa đến bốn mươi tuổi đã đạt tới Kiếm Nguyên cảnh! Xem ra cái ngôi vị đệ nhất nhân vẫn là do Tử Ngọc ngồi rồi, Mạc Thu dù vô cùng lợi hại cũng không thể chống đỡ lại được Linh Kiếm sư cảnh giới Kiếm Nguyên."
Một đạo linh quang chợt lóe, thân hình Mạc Vấn xuất hiện trong đại điện. Tử Ngọc có chút cảm ứng quay lại nhìn về phía Mạc Vấn, trong ánh mắt hắn hiện ra một đám hoa lửa: "Ta nói rồi, sẽ không lâu nữa đâu."
Mạc Vấn thản nhiên nhìn hắn một cái: "Lúc nào cũng sẵn sàng."
Tử Ngọc vung ống tay áo rồi đi thật nhanh ra ngoài Tinh Các, hắn đang trong thời điểm mấu chốt chuyển hóa kiếm khí thành Kiếm Nguyên, kiếm khí trong cơ thể không thể khống chế tự nhiên, không chú ý là sẽ mất khống chế. Giờ phút này có thể nói hắn mạnh nhất mà cũng là yếu nhất, nếu có người ngoan độc ám toán, có khả năng sẽ làm hắn tấn giai thất bại, bởi vậy hắn cần lập tức tìm một chỗ yên lặng để bế quan, vượt qua thời kì này cần một khoảng thời gian nhất định.
"Mạc Thu sư thúc, sự tình chúng ta đã nói khi trước..." Dạ Tiểu Huyền nhút nhát e lệ đi đến trước mặt Mạc Vấn.
Mạc Vấn nhìn nàng một cái: "Ngày mai, ngươi tới nơi đóng quân của Thiên Trì Kiếm Tông mà lấy."
Nói xong, hắn lập tức bước đi ra ngoài cửa điện.
Trong một gian thuyền của Phi Vũ Kiếm Thuyền, Đinh Hàn ném một cái ngọc giản tới trước mặt Mạc Vấn: "Đây là vật tôn sư trước kia đưa cho ta, bảo ta sau khi thí luyện Ảo Cảnh kết thúc đưa cho ngươi, hơn nữa người còn bảo ta nhắn với ngươi, từ này về sau ngươi có thể tự do hành động."
Ánh mắt Mạc Vấn hiện lên một trận kích động, nhưng rất nhanh áp chế lại rồi cầm lấy ngọc giản.
Đinh Hàn lại lấy ra ba tấm Hàn Băng Kiếm Phù đặt ở trên bàn: "Mặt khác tôn sư nhờ ta chuyển cho ngươi mấy tấm Kiếm phù truyền tin tới tôn sư này, nếu ngươi có vấn đề nào không thể giải quyết có thể gửi phi kiếm truyền thư tới cho tôn sư."
Mạc Vấn trầm ngâm một chút, hắn vẫy tay thu Kiếm phù vào kiếm nang, sau đó phất tay phải một cái, trên mặt bàn xuất hiện mười viên kết tinh màu trắng.
"Đây là..." Nhìn mấy viên kết tinh màu trắng, ánh mắt Đinh Hàn lập tức máy động. Tuy hắn không biết đây là cái gì nhưng có thể cảm thấy khí tức của mấy viên kết tinh này không hề đơn giản.
"Tủy não kết tinh của Huyễn Tinh Loa Mẫu, dựa theo tính toán đánh giá chắc là tầm Nhị giai hoặc Tam giai gì đó, mười viên kết tinh này thay ta đưa cho sư huynh."
"Huyễn Tinh Loa Mẫu, tủy não kết tinh!" Đinh Hàn lần này cả kinh không nhỏ, tiếng nói vì có chút kích động mà lạc đi, ánh mắt hắn nóng rực nhìn mười viên kết tinh màu trắng trên bàn: "Cái này thật sự đều là tủy não kết tinh của Huyễn Tinh Loa Mẫu ư? Điều này làm sao có thể?"
Mạc Vấn không thúc dục, hắn có thể hiểu được sự khiếp sợ trong lòng Đinh Hàn.
Đinh Hàn dù sao cũng là Chưởng giáo một Tông, rất nhanh tỉnh táo lại, gã hơi hổ thẹn nói: "Mạc sư đệ, là vi huynh thất thố, ta không hoài nghi ý tứ của sư đệ, dù sao cái này cũng thật sự làm cho người ta chấn kinh rồi."
Mạc Vấn gật đầu: "Ta hiểu, Kiếm Thuyền của Tông môn còn phải dừng lại ở chỗ này mấy ngày sao?"
"Sau khi chấm dứt thí luyện Ảo Cảnh, theo truyền thống sẽ mở ra một hồi dịch thị lớn, liên tục trong bảy ngày, cho nên chúng ta đợi dịch thị chấm dứt sẽ lập tức rời đi."
Ánh mắt Mạc Vấn chợt lóe: "Ta ở lại đây ba ngày, ba ngày sau ta sẽ rời đi, đến lúc đó thỉnh sư huynh giữ bí mật cho ta một đoạn thời gian."
"Ba ngày sau đã rời đi sao?" Đinh Hàn nhíu mày, song gã vẫn gật đầu: "Được, đến lúc đó ta sẽ tìm một người hình dáng tương tự ngươi lộ diện trên Kiếm Thuyền. Ngươi cứ yên tâm rời đi, ta sẽ không cho bất kì kẻ nào biết."
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách
Biên tập: 123456vn
Nguồn: Bạch Ngọc Sách và Bàn Long Hội
"Đây là cánh tay Khôi Lỗi, ngươi có thể cầm lấy." Ngón tay phải Mạc Vấn chỉ lên cánh tay Khôi Lỗi trên bàn bên cạnh.
Ánh mắt Dạ Tiểu Huyền sáng lên, bước nhanh tới chộp lấy cánh tay Khôi Lỗi, có chút si mê lật xem vài cái rồi mới lưu luyến thu vào kiếm nang, sau đó do dự nhìn Mạc Vấn muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Có chuyện gì?" Mạc Vấn thản nhiên hỏi.
Sắc mặt Dạ Tiểu Huyền đỏ lên: "Cái này, cái này nghe nói ngươi có một số viên tủy não Huyễn Tinh Loa Mẫu kết tinh, có thể giao dịch một ít với Thiên Cơ Kiếm Tông ta hay không?"
Ánh mặt Mạc Vấn chợt lóe, rồi đột nhiên chuyển thành lăng lệ ác liệt: "Ngươi làm thế nào mà biết được?"
Dạ Tiểu Huyền ngẩn ngơ, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi thật sự có sao?"
"Ngươi làm sao mà biết?" Mạc Vấn nghiêm nghị quát.
Dạ Tiểu Huyền run lên một cái, bị khí thế mạnh mẽ của Mạc Vấn bức lui từng bước, không biết có phải nguyên do kinh hãi quá độ hay không, trong ánh mắt nàng nổi lên một tầng hơi nước, hoảng loạn nói: "Ta, ta ... Là nghe người khác nói, hiện tại ở bên ngoài dịch thị đều nói vậy, nói ngươi trong Ảo Cảnh liệp sát một con Huyễn Tinh Loa Mẫu thu được một số lượng lớn tủy não kết tinh. Sư tôn bảo ta hỏi ngươi, có thể giao dịch một ít cho chúng ta hay không, chúng ta sẽ dùng các thứ này để trao đổi, thuật chế tạo cơ quan, bí pháp chế tạo khôi lỗi, Khôi Lỗi thú, cái nào cũng được chỉ cần ngươi ra giá!"
Nói xong những lời cuối cùng, xem ra Dạ Tiểu Huyền có chút nói năng lộn xộn dường như đã bị Mạc Vấn dọa cho không nhẹ.
"Thực sự xin lỗi, ta không nên nổi giận với ngươi, ngươi đi đi." Mạc Vấn có chút phiền muộn, phất phất tay.
Ánh mắt Dạ Tiểu Huyền lộ ra một chút thất vọng, kèm theo chút mất mát xoay người đi ra khoang thuyền bên ngoài nhưng nàng vừa đi đến cửa, thanh âm Mạc Vấn đột nhiên truyền lại.
"Chờ một chút."
"Còn... còn có chuyện gì sao?" Dạ Tiểu Huyền xoay người không yên nhìn Mạc Vấn, hiện tại nàng có chút thần hồn nát thần tính, sợ Mạc Vấn vô duyên vô cớ phát hỏa.
Mạc Vấn suy tư một lát, trầm giọng nói: "Trên người ra tủy não kết tinh còn lại không nhiều, nhưng có thể cho các ngươi ba viên, nhưng các ngươi phải mang thứ này đến đổi."
Nói xong Mạc Vấn đặt một tấm thạch phù hình dạng như cái kiếm màu đen lên trên bàn.
"Vạn Hóa Kiếm Điệp!" Dạ Tiểu Huyền hiển nhiên là nhận ra vật này.
"Đúng vậy, ta muốn toàn bộ Vạn Hóa Kiếm Điệp mà Thiên Cơ Kiếm Tông các ngươi có, nhớ kỹ ta nói là toàn bộ, ta biết các ngươi có một vị trưởng lão Nội Môn cố ý thu thập thứ này."
"Việc này, việc này thật sự là ta không thể làm chủ, cần phải quay về xin chỉ thị."
"Ngươi đi đi, ngày mai ta muốn một câu trả lời thuyết phục, nếu đồng ý giao dịch, ngày kia ta muốn nhìn thấy thứ đó."
Khoang thuyền Phi Vũ Kiếm Thuyền.
"Khởi bẩm Chưởng tôn, các Tông môn mờ ám dò xét bên ngoài đột nhiên tăng lên rất nhiều, trong đó bốn tổ là người của mười bốn Kiếm Tông, năm tổ còn lại là người của các Kiếm môn nổi danh, nhưng còn có chín tổ không thể phán đoán được thân phận, không loại trừ khả năng là người của các thể lực khác ẩn núp." Một gã đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông khẩn cấp thông báo với Đinh Hàn.
Đinh Hàn nhíu mày: "Có điều tra ra nguyên nhân không?"
Gã đệ tử lắc đầu: "Đệ tử còn chưa rõ ràng lắm."
"Được rồi, ngươi mau đi dò xét rõ ràng."
Tên đệ tử lĩnh mệnh vội vàng lui đi, Đinh Hàn nhìn về bốn gã trưởng lão Nội Môn bên cạnh: "Các vị trưởng lão thấy thế nào?"
Một gã trưởng lão Nội Môn nhíu mày: "Những người theo dõi này sẽ không vô duyên vô cớ mà tăng nhiều, huống hồ là sau khi thí luyện Ảo Cảnh chấm dứt, trừ phi chúng ta có vật gì hấp dẫn bọn họ."
"Ngày hôm qua tất cả đám đệ tử tham gia thí luyện Ảo Cảnh đều trở về Tông môn của mình, hôm nay chúng ta lại bị nhiều người theo dõi như vậy, xem ra vấn đề chính là trên người bọn Hinh Nhi." Một trưởng lão Nội Môn khác tiếp lời nói.
Hai gã trưởng lão Nội Môn khác cau mày, một người nghi ngờ nói: "Thu hoạch của đám người Hinh Nhi trong Ảo Cảnh chúng ta đã kiểm tra qua, trừ bỏ Nhân Nguyên quả và một ngàn Huyết Nguyên quả hình như không có gì làm cho các Tông môn khác mẫn cảm như vậy. Kiện Khôi Lỗi hình người Tam giai kia tuy rằng quý trọng, nhưng cũng chỉ là vật chết, khả năng khiến cho các đại Tông môn dò xét không lớn. Nhưng lửa không tự nhiên mà sinh ra, Hư Không Kiếm Tông và Diệu Dương Kiếm Tông đều có tham dự, bọn họ sẽ không đẩy chính mình vào góc tường, một chiếc bánh ngọt ba nhà phân vẫn tốt hơn là mười nhà phân, điều này chính bọn họ cũng rõ ràng nên không có lý do tiết lộ tin tức, huống chi bọn hắn cũng không chắc chắn Nhân Nguyên quả nằm trong tay chúng ta."
Người cuối cùng có hơi không kiên nhẫn nói: "Các ngươi cho rằng đám người Hinh Nhi tàng trữ vài thứ riêng?"
Đinh Hàn còn chưa kịp mở miệng, một vài tên trưởng lão khác đã quả quyết: "Không có khả năng, Hinh Nhi là do chúng ta nuôi nấng, phẩm hạnh nàng thế nào chúng ta đều rõ, nàng căn bản sẽ không làm chuyện như vậy."
"Nếu thế này không phải thế kia cũng không phải, đột nhiên có nhiều người mờ ám theo dõi cái này giải thích thế nào?"
"Đúng rồi, Hinh Nhi từng nói qua, Mạc Thu, à không, Mạc trưởng lão, nửa tháng thí luyện cuối cùng thấy hắn một mình rời đi, nói là đi gặp đệ tử Ngự Linh Kiếm Tông Nam Cung Linh. Các ngươi nói xem, có phải Mạc Thu trong khoảng thời gian này có thu hoạch đặc biệt?"
Vị trưởng lão Nội Môn không hổ là lão yêu quái đã sống vài trăm năm, thoáng cái đã đoán ra tám chín phần chân tướng, hiển nhiên nếu Mạc Thu không thừa nhận bọn họ cũng vô pháp chứng thực.
"Chuyện này trước tiên không nói nữa, ta đi đến phòng Mạc trưởng lão một chuyến?" Đinh Hàn có chút phiền muộn phất phất tay. Chân tướng cụ thể khả năng chỉ có Mạc Vấn mới biết rõ ràng, vấn đề khẳng định là não tủy của Huyễn Tinh Loa Mẫu! Hắn không biết Mạc Vấn làm sao có được não tủy kết tinh của Huyễn Tinh Loa Mẫu, nhưng hiển nhiên sự tình trên người hắn có não tủy của Huyễn Tinh Loa Mẫu đã bị tiết lộ!
Đinh Hàn vừa mới đứng dậy, một hơi thanh âm kiêu ngạo xuyên thấu qua phòng hộ kiếm thuyền tiến vào.
"Kiếm thị thủ hạ của Thái Thượng Đại trưởng lão Diệu Dương Kiếm Tông Tinh Nguyệt phụng lệnh Chủ thượng đến gặp Chưởng Tông Thiên Trì Kiếm Tông!"
Sắc mặt mấy người Đinh Hàn lập tức biến đổi, Thái Thượng Đại trưởng lão Diệu Dương Kiếm Tông đương nhiên chính là Diệu Dương lão tổ là tồn tại Kiếm Nguyên hậu kỳ!
Mấy người không dám chậm trễ, nháy mắt đã tới bên trên boong thuyền, không trung mấy trăm trượng bên ngoài Kiếm Thuyền, một nữ tử xinh đẹp ngự kiếm mà đứng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống vẻ bối rối của đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông canh gác trên boong thuyền, ánh mắt lạnh lùng không chút che dấu có một tia khinh thường.
"Không biết Tinh Nguyệt kiếm hữu đại giá quang lâm, không kịp đón tiếp từ xa, thỉnh kiếm hữu đợi một chút, tại hạ sẽ triệt hồi kiếm trận." Đinh Hàn lấy lễ tiết cùng thế hệ hết sức tâng bốc nói, đừng có xem đối phương có thân phận Kiếm thị mà khinh thường, khí tức trên người đối phương là Kiếm Cương hậu kỳ hàng thật giá thật!
Đinh Hàn vẫy tay, triệt hồi kiếm trận phòng hộ Kiếm Thuyền, Tinh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng rồi đáp xuống trên boong thuyền.
"Mời kiếm hữu." Đinh Hàn dẫn đối phương tới một khoang thuyền dùng để đãi khách.
Tinh Nguyệt đi vào khoang thuyền trên mặt không chút căng thẳng, giống như ai cũng thiếu nợ nàng tám trăm linh thạch, trong mắt vẫn có một chút khinh thường và khinh thị không hề che giấu.
"Kiếm hữu, mời ngồi."
Tinh Nguyệt vung tay lên: "Không cần, lần này ta phụng mệnh Chủ thượng đến là muốn trao đổi với Đinh Hàn Chưởng Tông về đám hỏi giữa hai Tông."
Sắc mặt Đinh Hàn lạnh lùng ngần ra: "Quan hệ thông gia?"
Bốn gã trưởng lão khác cũng không hiểu gì cả, ù ù cạc cạc nhìn Tinh Nguyệt, chờ đợi đoạn sau.
Tinh Nguyệt khinh miệt quét mắt liếc mấy người một cái: "Đúng vậy Chủ thượng có một huyền tôn cực kì yêu quý, vẫn chưa chọn được người thích hợp để thành thân, hiện tại thấy tiểu thư Mộ Dung Hinh của quý Tông rất vừa lòng, hy vọng hai Tông có thể kết thành chuyện tốt."
"Cái gì? Là Hinh Nhi? Đùa giỡn gì vậy?" Vài tên trưởng lão khiếp sợ kêu lên.
Sắc mặt Đinh Hàn càng trở nên lạnh lùng, Mộ Dung Hinh là đệ tử duy nhất của Thái Thượng trưởng lão Liêu Nguyên, là người được nội bộ đề cử bậc nhất cho chức Chưởng Tông thứ mười hai, hoàn toàn là người nối nghiệp tương lai được Thiên Trì Kiếm Tông bồi dưỡng, lại bị người ta một câu muốn lấy đi làm vợ! Như vậy thì mặt mũi Thiên Trì Kiếm Tông đặt vào chỗ nào? Thật đúng là nghĩ Thiên Trì Kiếm Tông bọn họ là bùn nhão tùy ý nhào nặn không chút đắn đo mà?
"Tinh Nguyệt kiếm hữu. Hinh Nhi là đệ tử thân truyền của Thái Thượng trưởng lão Tông ta, tại hạ không có quyền làm chủ, Chủ thượng của ngươi đã tìm lầm người." Ngữ khí của Đinh Hàn cũng bắt đầu lạnh nhạt, trở nên cứng nhắc.
Tinh Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Các ngươi nghĩ thế nào là chuyện của các ngươi, Chủ thượng sai ta trước tiên là thông tri cho các ngươi một chút, hai tháng sau Chủ thượng sẽ đích thân tới Cửu Hàn Sơn tìm Liêu Nguyên trao đổi việc đính hôn."
"Lớn mật! Tục danh Thái Tôn sư đệ ngươi có thể nói thẳng ra sao?" Một gã trưởng lão Nội Môn lớn tuổi đột nhiên gầm lên.
Tinh Nguyệt giễu cợt một tiếng, không chút sợ hãi, khinh thường nói: "Chính là một kẻ vừa mới tấn giai Kiếm Nguyên, những người thế này, Ngoại Vực rất nhiều, lúc Chủ thượng ở Ngoại Vực, yêu thú và Linh Kiếm sư cấp bậc này đã giết không dưới mười vị, chính là Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên hậu kỳ cũng từng nuốt hận dưới kiếm của Chủ thượng! Một người ngay cả máu cũng chưa từng gặp qua ở nhà chăn ấm đệm êm, thì có tư cách gì xưng hô là tổ?"
"Muốn chết!"
Vài tên trưởng lão Nội Môn râu bạc trắng giận tím mặt, nhất là một vị trưởng lão xoát một cái xuất ra Linh kiếm, muốn tru sát yêu nữ nói năng lỗ mãng này ngay tại đương trường!
Đinh Hàn từng bước đi ra, tới chỗ vị trưởng lão kia và Tinh Nguyệt. Hắn mắt phát lạnh nhìn chằm chằm Tinh Nguyệt: "Ngươi đi đi, Thiên Trì Kiếm Tông không chào đón ngươi."
Tinh Nguyệt không có chút cảm giác sợ hãi nào, dường như căn bản còn không thấy trưởng lão kia muốn chém giết nàng, nói với Đinh Hàn: "Ta còn mấy câu muốn thay Chủ thượng nhắn tới Mạc Thu của Kiếm Tông các ngươi, để hắn ra đây nói chuyện với ta."
"Ha ha..." Đinh Hàn giận quá hóa cười, liếc nhìn Tinh Nguyệt thật sâu một cái lạnh nhạt nói: "Mạc trưởng lão ở trên khoang thuyền tầng hai, ngươi truyền lời thì tự mình tìm đi, tiễn khách."
Chờ cho Tinh Nguyệt đi ra khỏi khoang thuyền, Đinh Hàn một chưởng đập lên bàn trà bên cạnh, cả bàn trà do Thiết Sam Linh Mộc điêu khắc thành trong nháy mắt hóa thành bột mịn, hai lóe lên tia âm lãnh: "Diệu Dương Kiếm Tông, khinh người quá đáng!"
Khoang thuyền của Mạc Vấn rất dễ tìm, Tinh Nguyệt lên lầu hai chuyển thân một cái liền thấy một đánh dấu hình chữ giáp. Dọc theo đường đi đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông đều được Đinh Hàn truyền âm xem Tinh Nguyệt như không khí chỉ cần nàng không làm ra sự tình khác người bọn họ liền không để ý đến.
Tinh Nguyệt đi đến trước cửa khoang Mạc Vấn, theo bản năng là gõ cửa, nhưng thị vừa nhấc tay thì trong khoảnh khắc đột nhiên dừng lại, ánh mắt chớp chớp. Hừ nhẹ một tiếng, thị trực tiếp không gõ mà đẩy, mở toang cửa khoang không chút khách khí.
Nhưng trong khoảng khắc cửa khoang thuyền mở ra, một cỗ sát khí đang sợ làm cho tim người ta đập nhanh ầm ầm từ trong khoang thuyền mạnh mẽ phun ra, Tinh Nguyệt tuy tu vi là Kiếm Cương hậu kỳ tâm thần cũng phải sợ hãi, ý chí ngắn ngủi xuất hiện sự hoảng hốt. Nhưng sau khi thị tỉnh táo lại cái cổ ưu nhã như cổ thiên nga mạnh mẽ lạnh lẽo bị nắm lấy, một cái đồ vật thô ráp không e dè chĩa thẳng vào bộ ngực đầy đặn của thị!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách
Biên tập: 123456vn
Nguồn: Bạch Ngọc Sách và Bàn Long Hội
"Ngươi là ai?"
Thanh âm lạnh như băng không có bất kỳ dao động nào, sát ý đáng sợ như thủy triều hung hăng xói mòn tâm thần Tinh Nguyệt. Tinh Nguyệt chưa từng nghĩ đến, có một ngày khoảng cách của mình và tử thần lại gần đến như vậy, thị không chút nghi ngờ, nếu không cho chủ nhân của thanh âm kia một đáp án vừa lòng, đối phương sẽ không một chút do dự bóp nát cổ mình, chọc thủng trái tim của thị!
"Ta, ta là Kiếm thị của Diệu Dương lão tổ! Lão tổ có vài lời muốn chuyển đến ngươi!" Tinh Nguyệt gian nan nói với ngữ khí nhanh như bay.
Trảo thủ lạnh lẽo không rời đi, nhưng lực đạo đã giảm xuống, khuôn mặt Tinh Nguyệt đỏ lên, nhưng thị không dám biểu lộ cái gì bất mãn. Với tư cách Kiếm thị cao nhất của Diệu Dương lão tổ thị đã gặp qua rất nhiều Linh Kiếm sư khát máu giết người như ngóe, đối với khí tức trên người Mạc Vấn, thị có cảm ứng vô cùng sâu sắc, tuyệt đối không giống những Linh Kiếm sư không biết sự đời, mà hắn chính là người đã trải qua núi thây biển máu! Sát ý tận xương không có chút dịu đi không cho người ta đường sống!
"Chủ thượng muốn mua của ngươi một ít tủy não Huyễn Tinh Loa Mẫu, người nguyện ý ra giá một trăm vạn linh thạch một viên tủy não kết tinh. Nếu ngươi đồng ý trước khi dịch thị kết thúc có thể tùy thời đến Diệu Dương Kiếm Tông tìm người!"
Tinh Nguyệt vất vả nói xong, khẩn trương đợi Mạc Vấn phản ứng, cảm giác thời gian trôi qua rất chậm, cái loại cảm giác hô hấp hít thở không thông này khiến thị cảm thấy bản thân không thể khống chế sinh mệnh của chính mình!
Sau một lát, Mạc Vấn hừ lạnh một tiếng, cánh tay buông lỏng. Thân thể Tinh Nguyệt mất đi chống đỡ ngã nằm xuống đất, ôm lấy cổ mà mồm to thở hổn hển, không phải vì hít thở không thông mà vì áp lực của tinh thần.
"Cút!"
Tinh Nguyệt đang thở dốc bỗng ngây ngẩn cả người, quả thực có chút không thể tin vào lỗ tai của mình, thị khó có thể tin được nhìn Mạc Vấn: "Ngươi, ngươi làm sao có thể... Ta là Kiếm thị của Diệu Dương lão tổ, là đại biểu của Chủ thượng!"
Mạc Vấn hờ hững nhắm hai mắt không chút biểu tình: "Cút! Ta không muốn nói đến lần thứ ba đâu!"
"Ngươi, ngươi..." Tinh Nguyệt đã không nói ra được một câu đầy đủ, tay chân cùng chống đứng lên, hai mắt hiện ra một tia oán độc, dữ tợn nói với Mạc Vấn: "Ta sẽ hồi báo lại chi tiết lời ngươi nói cho chủ thượng, ngươi tự giải quyết cho tốt!"
Tinh Nguyệt cố ý nhấn mạnh hai chữ "chi tiết" nói xong thị không dám quay lại, xoay người bay nhanh rời đi.
Mạc Vấn nhìn bóng dáng Tinh Nguyệt rời đi, sắc mặt trở lên âm trầm, một lúc lâu sau hắn mới hừ lạnh một tiếng, một lần nữa đóng cửa phòng lại.
"Hư Không Kiếm Tông, thủ hạ đệ tử Thái Thượng Đại trưởng lão Vi Thiên Chân đến tiếp kiến Thiên Trì Kiếm Tông Mạc Thu kiếm hữu." Một gã trung niên Đệ Tử Chân Truyền Hư Không Kiếm Tông chỉnh sửa quần áo xuất hiện ở bên ngoài Kiếm Thuyền.
Đinh Hàn và vài vị trưởng lão Nội Môn Thiên Trì Kiếm Tông sắc mặt trở nên khó coi, nhưng không thể không cho đối phương vào. Tuy rằng song phương quan hệ nhốn nháo không thoải mái, nhưng dù sao cũng không nên xé toạc ra, mà Thiên Trì Kiếm Tông xác thực cũng không thể thừa nhận nổi địch ý của Hư Không Kiếm Tông.
"Vi kiếm hữu xin chờ chút, tại hạ phái người đi thông tri cho Mạc Thu sư đệ."
Đinh Hàn đối với Vi Thiên Chân coi như là tân khách thủ tọa.
"Làm phiền rồi." Vi Thiên Chân biểu lộ khí độ của đại Tông, mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, nhưng trước mặt Đinh Hàn và đệ tử Thiên Trì Kiêm Tông vẫn có phong thái, không biểu lộ một chút khinh thị.
Đương nhiên, dáng dấp của Vi Thiên Chân cũng chiếm được một chút hảo cảm của mấy người Đinh Hàn, sắc mặt Đinh Hàn cũng dịu đi nhiều, gọi một tên đệ tử đang canh gác: "Nhanh đi tìm Mạc Thu trưởng lão."
Sau một lát, tên đệ tử phản hồi phục mệnh: "Hồi bẩm Chưởng tôn sư thúc, Mạc Thu sư thúc nói mình đang trong thời điểm tu hành mấu chốt, không tiện gặp khách, ân...Trong vòng bốn ngày đều không thể gặp khách!"
Ánh mắt Đinh Hàn chợt dao động, đối với quyết định của Mạc Vấn trong lòng gã có một tia tán thưởng. Phản ứng này phi thường hợp lý, dù sao ba ngày nữa hắn sẽ rời đi, đến lúc đó không thấy người, cho dù là ai cũng không thể nói được gì. Tiếc nuối nhất là thái độ cực đoan với Tinh Nguyệt, nói thật hắn cũng cảm thấy thích thú, nhưng trực tiếp hoàn toàn đắc tội với Diệu Dương lão tổ, tuy rằng đối phương không trực tiếp ra tay với tiểu bối, nhưng ngầm ngáng chân vẫn rất dễ dàng, hy vọng hắn đã có phương pháp ứng đối.
"Vi kiếm hữu, thực sự có lỗi, Mạc Thu sư đệ không tiện gặp khách, ngươi xem..." Đinh Hàn khó xử nói.
Vi Thiên Chân cười nhẹ: "Bốn ngày sao? Xem ra tại hạ đến không đúng thời điểm, vậy bốn ngày sau tại hạ lại đến bái phỏng. Đinh Chưởng Tông, tại hạ còn phải về phục mệnh, sẽ không ở đây lâu thêm nữa."
Vi Thiên Chân dường như không thèm để ý, cự tuyệt lời mời ở lại của Đinh Hàn, tiêu sái rời đi.
Sau khi Vi Thiên Chân rời đi, các đại biểu của các lão tổ khác lần lượt xuất hiện, bao gồm cả đệ tử của các Kiếm Tông khác cũng tiến đến, ý đồ thăm dò ý tứ của Đinh Hàn. Nhưng Đinh Hàn nói đông nói tây, thoái thác coi như không biết, những Kiếm Tông này hiện tại không có lão tổ Kiếm Nguyên tọa trấn, cũng không ai dám cứng rắn dùng sức mạnh khiến cho Đinh Hàn phải tuân theo, chỉ có thể ảm đạm rời đi.
Đại biểu của Linh Dục Kiếm Tông Hắc Sơn lão tổ La Âm Sơn đến, Đinh Hàn làm giống lúc trước phái tên đệ tử chạy ngang giả bộ đến chỗ Mạc Vấn, sau đó có thể quang minh chính đại mời đối phương rời đi, chỉ cần cân nhắc kỹ từ ngữ. Tên đệ tử truyền lời kia trở về, nhưng lại ngoài ý muốn đem trình lên một khỏa ngọc giản.
"Hồi bẩm Chưởng tôn sư thúc, Mạc Thu sư lúc tu luyện đến lúc mấu chốt nhất, không tiện gặp khách, nhưng Mạc Thu sư thúc có đưa ngọc giản này cho khách nhân."
Đinh Hàn sắc mắt lộ ra chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh thu liễm, gật gật đầu nói: "Vậy giao cho khách nhân đi."
"Vâng." Tên đệ tử lên tiếng, đưa ngọc giản đến trước mặt Phí Hàm: "Đây là ngọc giản Mạc Thu sư thúc muốn chuyển giao, chỉ trình lên La tiền bối, bất luận kẻ nào cũng không thể xem, nếu không ngọc giản sẽ tự hủy."
Phí Hàm tiếp nhận ngọc giản vuốt cằm nói: "Ta đã biết, đa tạ."
Phí Hàm tuy rằng thất vọng không có nhìn thấy Mạc Thu, nhưng cuối cùng cũng nhận được hồi đáp, có thể khai báo với sư tôn.
Sau đó tiếp tục có vài đệ tử của các đại Tông môn đến bái phỏng, đều là muốn gặp Mạc Thu, Mạc Vấn một mực không gặp, cũng không đưa lại ngọc giản. Đinh Hàn cảm giác có một sự tình quỷ dị, cân nhắc thật lâu, gã lấy danh nghĩa Liêu Nguyên hạ nghiêm lệnh cao nhất tới những người tiếp đón khách: khách nhân tiếp đãi ngày hôm nay, bất kể là ai cũng không được tiết lộ tình huống cụ thể ra ngoài dù chỉ một chút!
Trong Tứ Dực Kiếm Thuyền của Diệu Dương Kiếm Tông, Ngân Ô Dương tựa vào tòa ngọc tọa to lớn phía trên, hai mắt khép hờ, nghe Kiếm thị phía dưới khóc lóc kể.
Giờ phút này đâu còn một Tinh Nguyệt kiêu ngạo ương ngạnh không ai bì nổi ở Thiên Trì Kiếm Tông nữa thay vào đó là một người điểm đạm đáng yêu đang quỳ trước Ngân Ô Dương, hai mắt rưng rưng, ủy khuất khóc thút thít: "Chủ thượng, ngài nên vì nô tỳ làm chủ. Mạc Thu kia căn bản không để người vào trong mắt, ta nói cho hắn là ngài truyền lời, nhưng hắn một câu đã không cho nô tỳ nói, đã đuổi nô tỳ ra ngoài. Nô tỳ không đáp ứng liền muốn động thủ giết nô tỳ, may mắn nô tỳ chớp được thời cơ mới thoát được một mạng. Chủ thượng, ngài nhất định phải vì nô tỳ làm chủ! Ô ô..."
Trong lời của Tinh Nguyệt có nửa thật nửa giả, cũng không khoa trương sự thật lên quá mức, bởi vì thị biết rõ, với trí tuệ của Ngân Ô Dương lão có thể dễ dàng biết thật giả trong lời nói của thị. Một ít tâm tư hí lộng thích hợp có thể làm cho Ngân Ô Dương không để ý tới, ngược lại người này là người bao che khuyết điểm có tiếng.
Hai mắt Ngân Ô Dương đang khép chậm rãi mở ra một khe hở: "Bổn tọa cho hắn cơ hội, nhưng hắn không biết nắm bắt, vậy không trách bổn tọa được."
Tinh Nguyệt trong lòng vui vẻ, thị biết mục đích của mình đã đạt được, nhưng thị không dám có một chút biểu lộ, tiếp tục giả bộ ủy khuất, khóc thút thít.
Một bàn tay đặt lên đỉnh đầu thị, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại, một thanh âm tràn ngập từ tính chậm rãi nói: "Tinh Nguyệt, ngươi đã theo ta bao nhiêu năm rồi?"
"Hai mươi năm, Chủ thượng." Trên mặt Tinh Nguyệt lộ ra biểu tình ngoan hiền thoải mái, giống như con mèo nhỏ được chủ nhân âu yếm.
"Hai mươi năm, không lâu, ngươi có biết bổn tọa xử lý ra sao với phế vật làm việc không thành không?"
Thanh âm Ngân Ô Dương vẫn tràn ngập từ tính và ôn nhu, nhưng Tinh Nguyệt có cảm giác một cỗ sợ hãi nồng đậm thấu nhập vào toàn bộ thể xác và tinh thần, thị như nổi điên ôm lấy chân Ngân Ô Dương, khóc hô: "Chủ thượng! Nô tỳ vẫn còn có ích! Xin người bỏ qua cho nô tỳ lần này, lần sau nô tỳ không dám nữa!"
Trong mắt Ngân Ô Dương hàn quang chợt lóe: "Ngươi đã vô dụng, tiêu phí nhiều tài nguyên của bổn tọa như vậy, ngươi cũng gần đạt đến Kiếm Cương Viên Mãn, cả đời không có hy vọng Kiếm Nguyên, năm trước lúc ta thải nguyên âm của ngươi cũng là lúc kết cục đã định."
Bàn tay Ngân Ô Dương vừa thu lại, năm ngón tay đã đâm thật sâu vào trong đầu Tinh Nguyệt, sau đó lão dùng lực nhấc lên, toàn bộ não sọ của Tinh Nguyệt bị vỡ ra, lộ ra một bộ óc trắng như tuyết. Cả người Tinh Nguyệt run lên, đôi mắt trợn lên tràn đầy sự tuyệt vọng sợ hãi, nhưng Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên hậu kỳ hạ thủ thị căn bản không có một tia phản kháng. Cả người không thể nhúc nhích một ít nào, thị trơ mắt nhìn Ngân Ô Dương cúi người xuống, vươn cái đầu lưỡi màu đỏ tươi liếm qua chỗ đỉnh đầu lão vừa làm vỡ ra...
La Âm Sơn híp mắt nhìn ngọc giản trong tay, trầm ngâm một lúc rồi đưa linh thức tiến vào, tiếp xúc với một tầng bình chướng vô hình rồi tự nhiên tiêu thất, một đạo tinh thần dao động phát ra.
"Năm ngày sau, giờ Ngọ một khắc, ở trên đỉnh Ngưng Bích Nhai ngoài ba ngàn dặm, giao dịch."
Ánh mắt La Âm Sơn dao động, cuối cùng hóa thành một tiếng khinh thường hừ lạnh: "Cố lộng huyền hư! Ngươi đã muốn khoe khoang, bổn tọa thành toàn cho ngươi, chỉ sợ ngươi tiêu thụ không nổi!"
"Ba" một tiếng giòn tan vang lên, ngọc giản trong tay La Âm Sơn hóa thành bột mịn phiêu tán...
"Mạc Thu các hạ, Kiếm Tông chúng ta đồng ý lấy Kiếm phù Vạn Hóa Kiếm Điệp đổi lấy tủy não Huyễn Tinh Loa Mẫu, đã phái phi kiếm truyền thư liên hệ với bản Tông, ngày mai có thể qua truyền tống trận loại nhỏ đến đây."
Hôm sau Dạ Tiểu Huyền tìm đến, cẩn thận nói với Mạc Vấn.
Mạc Vấn gật gật đầu: "Ngày trả lại cánh tay Khôi Lỗi, chúng ta sẽ bắt đầu giao dịch."
Ba ngày hẹn ước đã qua, Dạ Tiểu Huyền mang cánh tay Khôi Lôi và hai ngàn một trăm bảy mươi tấm Kiếm phù Vạn Hóa Kiếm Điệp đến giao dịch cùng Mạc Vấn, Mạc Vấn cũng không nuốt lời, kiểm tra hư thực Kiếm phù rồi giao ba viên tủy não Huyễn Tinh Loa Mẫu kết tinh.
Đuổi Dạ Tiểu Huyền đi, Mạc Vấn lập tức đi tìm Đinh Hàn.
"Ngươi phải đi rồi hả?" Tuy rằng đã sớm biết kết quả, nhưng thật sự đến lúc này, Đinh Hàn vẫn không nhịn được một trận thổn thức.
Mạc Vấn đưa ra một khỏa Kiếm phù: "Đây là một kiện Kiếm phù Huyễn Cấm ta luyện chế, lấy kiếm khí thủy thuộc tính thúc dục có thể huyễn hóa ra thân ảnh của ta, nếu không ngoài ý muốn, tu vi Kiếm Ý chưa đạt sáu thành không thể nhìn thấu."
Có một số việc chỉ cần một chút có thể sáng tỏ, Đinh Hàn tiếp nhận ngọc giản nghiêm túc nói: "Ngươi yên tâm, trong lúc dịch thị ngươi vẫn còn trên thuyền!"
"Nhưng làm sao ngươi có thể giấu diếm được tai mắt từng Tông môn kia mà rời khỏi Kiếm Thuyền?"
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx