Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 286: Động tới một sợi tóc sao mà đủ?
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
112/115
- Thằng nhãi, chân bọn chúng là do mày làm?
Tứ thiếu gia lạnh lùng nhìn Đường Kim. Tuy hắn không nhìn rõ ai cắm đũa vào đầu gối Uông Bình, Uông Phàm, nhưng Đường Kim vừa ngồi ở cái bàn gần đó, trên bàn có vài đôi đũa, dĩ nhiên tứ thiếu gia có thể đoán được.
- Thằng này, mày đần thật đó, anh không phải là bố chúng nó, sao lại làm ra chân bọn nó được?
Đường Kim lắc đầu, sau đó nhìn Uông Tùng:
- Đúng rồi, rốt cuộc thằng ngu này từ đâu tới? Cậu cũng không có ngốc, sao lại quen biết một thằng ngu như vậy chứ?
- Anh ta là Uông Bân, tới từ kinh thành.
Uông Tùng hạ giọng giải thích:
- Uông gia là một trong những đại gia tộc ở kinh thành, nhà tôi coi như bàng chi của Uông gia. Uông Bân đắc tội người khác ở kinh thành, không dám ở lại nên mới chạy tới đây. Bị đuổi ra khỏi nhà trong dịp lễ thế này, trong lòng anh ta cũng không thoải mái, muốn tìm người phát tiết. Không ngờ lại trùng hợp đến thế, lại gặp phải lão đại.
Thật ra Uông Tùng không rõ lắm về chuyện của Uông Bân. Nhưng hiện tại hắn cảm thấy Uông Bân đúng là bi kịch. Ở kinh thành thì còn ỷ vào Uông gia làm gì cũng được, đáng tiếc, dù Uông gia có là đại tộc, nhưng ở kinh thành vẫn còn mấy nhà mạnh hơn Uông gia. Tên Uông Bân này không cẩn thận đắc tội một người như thế, cuối cùng phải rời đi trong dịp trung thu, chạy tới nơi này.
Mà sau khi tới đây, Uông Bân cảm thấy Ninh Sơn là một chỗ quá nhỏ bé, hắn có thể muốn làm gì thì làm. Cho nên, hắn muốn xả cục tức ở kinh thành ra. Đáng tiếc, đối tượng trút giận của hắn lại là Đường Kim!
Tuy rằng trong khoảng thời gian này Uông Tùng cũng không liên lạc với Đường Kim, nhưng hắn biết tất cả những chuyện lớn mà Đường Kim đã làm. Mà điện thoại của hắn cũng nhận được tin nhắn chiều nay nữa. Nếu Uông Bân cường đoạt cô gái khác thì có thể thành công, nhưng Uông Bân lại muốn đoạt đàn bà của Đường Kim, đúng là tự tìm đường chết a!
Còn về danh tiếng của Uông gia kinh thành, Uông Tùng nghĩ hơn phân nửa là Đường Kim chưa từng nghe qua. Mà kể cả nghe qua cũng chưa chắc để ý.
- Thằng nhãi, mày dám động tới một sợi tóc của tứ thiếu gia...
Lúc này, Uông Bình đang thống khổ lăn lộn lại dám uy hiếp Đường Kim. Chẳng qua hắn còn chưa nói xong đã phải la thảm một cái: "Á!"
Đường Kim một cước giẫm lên đầu gối Uông Bình, lại đá thêm một phát vào đầu hắn. Uông Bình kêu thảm thiết, lại rên rỉ đau đớn, cuối cùng ngất lịm đi.
Mà Đường Kim lại làm thế với Uông Phàm, làm hắn nối gót theo đồng đội.
- Thấy chưa? Đánh người phải gọn gàng như rứa!
Đường Kim thu chân, nói với Uông Tùng.
- Đúng, lão đại nói đúng.
Uông Tùng cười khổ đáp một tiếng. Hắn cũng muốn gọn gàng lắm chứ, nhưng hắn không lợi hại như Đường Kim, lại thêm cả việc hắn còn cố kỵ nữa chứ. Thực tế, hắn còn đang lo lắng phải báo cáo chuyện này về thế nào.
- Bây giờ, tôi lại dạy cậu hành hạ người như thế nào.
Đường Kim chuyển hướng sang Uông Bân:
- Anh là người rất thiện lương. Chú bị uất ức ở kinh thành, tới nơi này muốn xả cục tức. Nhưng bây giờ nha, anh chắc chắn chú sẽ lại càng ức hơn. Chú đó, quá uất ức rồi, không tốt cho thân thể. Cho nên, anh quyết định giúp chú không bao giờ chịu uất ức nữa.
- Thằng ranh, tao không cần biết mày là ai, cũng không cần biết mày muốn làm cái gì. Nhưng tao cảnh cáo mày, chỉ cần mày đụng đến một sợi tóc của tao, dù là chân trời góc biển cũng không có chỗ cho mày ẩn nấp đâu!
Uông Bân lạnh lùng nhìn Đường Kim. Uông Bình, Uông Phàm đều hôn mê, rốt cuộc hắn cũng hơi tỉnh táo lại, cũng làm cho hắn hiểu được, hắn gặp phải một nhân vật không dễ chọc.
Uông Tùng nhìn Uông Bân, giống như nhìn một thằng ngu vậy. Đã đến nước này mà còn uy hiếp, thật không biết sống chết a!
- Anh không cần ẩn nấp.
Đường Kim nhìn Uông Bân, giọng nói hơi chuyển:
- Dĩ nhiên, chú cứ yên tâm, anh cũng không động tới một sợi tóc của chú đâu.
- Tao cũng nghĩ mày không dám... Á!
Uông Bân đang đắc ý, đột nhiên đầu lại thấy đau nhức, làm hắn không nhịn được kêu la thảm thiết.
- Động tới một sợi tóc sao đủ được? Muốn động thì phải động vài chục, vài trăm!
Đường Kim cười sáng lạn, mà trên tay hắn là cả một nắm tóc.
Mặc dù Uông Tùng không nhìn rõ động tác của Đường Kim, nhưng hắn có thể thấy cả một mảnh trọc lốc trên đầu Uông Bân. Nói cách khác, tóc trên tay Đường Kim là vừa giật trên đầu Uông Bân xuống.
Nhìn nắm tóc trên tay Đường Kim, Uông Tùng đột nhiên rùng mình một cái. Ai cũng biết, bứt một sợi tóc từ trên đầu xuống cũng hơi đau rồi. Nếu nhổ cả một nắm tóc to như vậy xuống... tuyệt đối là đau muốn chết a!
- Á... gao...
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, Đường Kim lại tiếp tục nhổ tóc trên đầu Uông Bân.
- Anh không thích bạo lực...
Một nắm tóc từ giã Uông Bân.
- Nhưng chú lại cường đoạt mỹ nữ...
Tiếp tục bứt thêm nắm nữa.
- Cường đoạt mỹ nữ còn chưa tính...
Khoảng trống trên đầu Uông Bân lại mở rộng.
- Nhưng chú lại muốn đoạt thất tiên nữ của anh!
Lại hung hăng giật tiếp.
- Thất tiên nữ là của Đổng Vĩnh!
Giật tiếp.
- Muốn đoạt thì cũng là anh đoạt!
Tiếp tục giật.
- Anh đây là trừ hại vì mỹ nữ...
Giật liên tục.
- Anh thật là vĩ đại a!
Giật thêm phát nữa, Đường Kim lại cảm khái. Mà tóc của Uông Bân đã ít đi một nửa rồi.
Uông Bân không hề kêu gào nữa. Không phải vì hắn hôn mê, mà vì một tay Đường Kim đang bóp nghẹt cổ hắn, làm hắn không kêu được, có muốn nhúc nhích cũng không nổi.
Uông Tùng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, trong lòng lạnh lẽo. Lúc này hắn lại càng thấy may mắn, từ đầu tới cuối hắn đều đứng về phía Đường Kim. Nếu hắn giúp Uông Bân, chỉ sợ kết quả của hắn cũng chẳng khá hơn là bao.
- Đường... Đường Kim! Nếu... nếu không bỏ qua đi?
Rốt cuộc Kiều An An cũng nói chuyện. Kiều An An vốn dĩ là một cô gái thiện lương, mặc dù nàng biết Uông Bân này chẳng phải thứ tốt gì, nhưng tận mắt thấy kiểu hành hạ kinh khủng này, nàng vẫn khó mà thừa nhận.
- Thật ra thì tôi là người rất thiện lương...
Đường Kim chưa trả lời Kiều An An, lại giật một nắm tóc nữa.
- Chú thật sự quá ngu ngốc...
Nhìn Uông Bân, Đường Kim tiếp tục giật tóc.
- Nên anh quyết định giúp chú trở nên thông minh một chút...
Tiếp tục giật.
- Chờ anh nhổ sạch đã...
Lại một nắm to tổ bố.
- Như bây giờ nè...
Cuối cùng, Đường Kim đã nhổ sạch tóc trên đầu Uông Bân:
- Nhìn xem, rốt cuộc chú cũng trở thành thông minh tuyệt đỉnh!
Buông lỏng tay, Đường Kim quay đầu nhìn Kiều An An, cười rạng rỡ một tiếng:
- Thất tiên nữ, chị nhìn đi. Đổng Vĩnh nhà chị có phải rất thiện lương và vĩ đại không?
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 287: Băng tuyết liên
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
113/115
"Gào..." Uông Bân rốt cuộc cũng có thể hành động, hắn hai tay che đầu, mồm thét ra âm thanh thê thảm dị thường. Nhất thời, Uông Tùng cũng hơi đồng tình với Uông Bân. Thảm, thằng này thật sự quá thảm! Dù là ai, nếu cả mái tóc bị giật sạch ra như vậy thì cũng đều là sự hành hạ vô thượng a.
Kiều An An thì dở khóc dở cười nhìn Đường Kim. Vĩ đại? Thiện lương? Tuy rằng Uông Bân thành như vậy thì cũng là đúng người đúng tội, nhưng Đường Kim thì có liên quan gì tới bốn chữ vĩ đại và thiện lương này chứ?
- Lão đại, chuyện này...
Uông Tùng bắt đầu suy nghĩ cách giải quyết hậu quả. Nhưng hắn còn chưa nói xong, Uông Bân đang kêu thảm thiết đột nhiên phóng ra ngoài phòng bao!
Ăn hành xong, rốt cuộc Uông Bân cũng khôn ra được tý. Hắn đã hiểu, mình nên chạy.
Đáng tiếc, hắn vừa lao đi được một bước đã ngã nhào xuống đất.
Đường Kim tiêu sái đến trước mặt hắn, một cước đá vào bên hông, làm hắn ngửa người lên. Sau đó, Đường Kim giẫm lên ngực Uông Bân.
- Mày còn muốn gì?
Uông Bân cố nén đau nhức trên đầu. Hắn dùng ánh mắt oán độc nhìn Đường Kim, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
- Anh đã nói rồi, anh là người thiện lương. Chuyện tốt thế này, tất nhiên phải làm đến cùng rồi.
Cho ngươi cười hì hì nói:
- Lúc trước anh đã nói, anh quyết định giúp chú sau này không bị uất ức nữa. À... chờ chú ngừng thở rồi, khẳng định sẽ không còn uất ức.
- Mày... mày muốn giết tao?
Sắc mặt Uông Bân đại biến.
- Sao lại thế?
Đường Kim lại lắc đầu:
- Anh đây không có thích bạo lực, sao có thể giết người chứ? Hơn nữa, giết người là phạm pháp mà. Nhưng mấy năm nay chắc chú làm nhiều việc xấu lắm. Aiz, kẻ xấu xa như chú, gặp phải người vĩ đại như anh, chắc chắn sẽ xấu hổ tự sát.
Nói đến đây, Đường Kim lại cảm khái:
- Anh thật quá vĩ đại mà.
- Lão đại...
Uông Tùng muốn nói cái gì, hắn cũng nhìn ra, Đường Kim thật sự muốn giết Uông Bân. Nhưng nếu Uông Bân chết ở đây thật, chỉ sợ hắn cũng không thể báo cáo kết quả được.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm lạnh như băng lại truyền đến:
- Dừng tay!
Theo thanh âm lạnh như băng này, một cỗ khí tức còn lạnh lẽo hơn tràn vào trong phòng. Trong khí tức lạnh lẽo này còn có một áp lực cường đại, làm Uông Tùng đứng khá gần cửa bị áp bức tới liên tục lùi về phía sau, tới bên cạnh Kiều An An mới ngừng lại được.
Đường Kim vẫn bất động, một chân giẫm lên người Uông Bân. Nhưng hắn cũng đã ngẩng đầu nhìn ra cửa, trước mắt hắn cũng chỉ là một mảnh trắng như tuyết.
Váy dài màu trắng, bốt trắng, bao tay trắng thật dài bao trọn cả cánh tay nàng, trên cổ còn có một cái khăn lụa trắng. Ngoại trừ mái tóc và đôi mắt đen nhánh, toàn thân nàng cũng chỉ là một màu trắng. Hắn không thấy rõ lắm gương mặt nàng, bởi nó cũng bị che lại bởi một cái mạng màu trắng. Nhưng ít ra cũng có thể xác định, đây là một cô gái.
Cô gái này cao gầy mà yểu điệu, mặc dù mặc một thân váy dài, nhưng đường cong vẫn rất rõ ràng. Gương mặt không nhìn thấy, nhưng ai nhìn thấy nàng cũng sẽ cho rằng nàng là một tuyệt sắc mỹ nữ, mọi tên đàn ông đều muốn nhào tới bên nàng. Chẳng qua, cỗ khí tức lạnh băng tản mát ra từ người nàng lại đủ làm cho người khác chùn bước.
Lạnh, còn lạnh hơn băng. Không chút nghi ngờ nào, đó là một băng sơn mỹ nữ chân chính. Đường Kim cũng không phải chưa từng thấy mỹ nữ băng giá, ví như tòa núi băng Tống Oánh chẳng hạn. Nhưng băng mỹ nhân mặc một thân đồ trắng này lại hoàn toàn bất đồng với Tống Oánh. Tống Oánh lạnh, nhưng là do hậu thiên sinh thành, là do trước kia bị tổn thương, lại tu luyện Băng Tâm Quyết cho nên mới lạnh lùng. Nhưng mỹ nữ mặc váy trắng trước mặt này lại là vẻ lạnh lùng từ trong xương, dường như trời sinh đã là như thế.
Nhìn ánh mắt của nàng, hắn có thể thấy một sự lãnh ngạo phát ra từ trong xương. Mà trong con ngươi kia còn tràn ngập coi thường, dường như khinh rẻ tất cả mọi thứ nàng đang thấy. Nhìn ánh mắt của nàng, ai cũng sẽ có cảm giác như cô gái này không chỉ coi thường mình, mà còn đang miệt thị bọn họ!
Đường Kim cũng có cảm giác như thế, cho nên, hắn hiện tại hơi khó chịu. Người đàn ông vĩ đại như hắn lại bị một cô gái coi thường? Thật không có thiên lý!
- Cô muốn giúp thằng ngu này?
Đường Kim nhìn băng mỹ nhân váy trắng. Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn càng không thoải mái, tại sao nàng lại đi giúp kẻ như Uông Bân chứ?
Nhìn Uông Bân dưới chân, Đường Kim lại đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng. Uông Bân đang phát run, mà trong mắt hắn không có tức giận, không có oán độc, chỉ có sự sợ hãi nồng đậm. Đó là một loại sợ hãi từ xương tủy!
Bị Đường Kim hành hạ lâu như vậy, Uông Bân cũng không thấy sợ hãi. Mặc dù vừa rồi cảm thấy Đường Kim muốn giết hắn, Uông Bân cũng chỉ hơi biến sắc, không sợ hãi như bây giờ. Hình như... hắn như vậy là vì băng mỹ nhân!
- Tính mạng hắn là của tôi!
Băng mỹ nhân váy trắng phun ra mấy câu lạnh lẽo. Thật ra thì thanh âm của nàng vốn nên rất êm tai, rất dễ nghe. Dùng giọng điệu lạnh như băng như vậy để nói chuyện, người nghe cũng không cảm thấy thư thái.
Không đợi Đường Kim nói chuyện, băng mỹ nhân đã nhìn Uông Bân, giọng nói càng thêm lạnh:
- Uông Bân, mi cho rằng trốn tới đây trong tết trung thu là ta sẽ bỏ qua cho mi sao? Nếu ta đã nói sẽ giết mi, mi nhất định phải chết!
- Không, đừng giết tôi...
Uông Bân đột nhiên kêu lên, giọng nói còn mang theo sự cầu khẩn.
Băng mỹ nhân hừ lạnh một tiếng, đột nhiên giơ tay phải lên, ba hạt hàn tinh đột nhiên bắn ra, nhưng đối tượng công kích của nàng không phải là Uông Bân.
Hai hạt hàn tinh trong đó chia ra bắn về phía Uông Bình, Uông Phàm, hạt còn lại bắn về phía Đường Kim!
Ánh mắt Đường Kim đọng lại, mặc dù hàn tinh chưa tới trước mặt hắn, nhưng hắn đã nhìn ra, đây là một loại ám khí có hình dạng tuyết liên. Tốc độ ám khí cũng không nhanh, thoạt nhìn uy lực bình thường, giết người thường như Uông Bình Uông Phàm thì cũng dễ, nhưng lại chẳng có uy hiếp gì với Đường Kim. Ít nhất thì hắn cho rằng như thế.
Đường Kim tùy ý đưa tay lên, tiếp được mấy đóa tuyết liên này. Nhưng trong nháy mắt đó, hắn biết mình sai rồi, hơn nữa còn sai đến lợi hại!
Trong nháy mắt cầm vào tay, hắn lập tức hiểu được, đóa tuyết liên này dùng băng tạo thành, đây chính là một đóa băng tuyết liên. Trong nháy mắt khi tiếp xúc với tay hắn, băng tuyết liên đột nhiên nổ tung, đồng thời bốc phát ra một cỗ lực lượng cường đại!
"Đùng!" Trong không khí như phát ra âm thanh trầm muộn, thân thể Đường Kim lay động hai cái, rốt cuộc cũng lùi về sau một bước. Lúc này, chân hắn cũng rời khỏi người Uông Bân.
Một sợi tơ trong suốt đột nhiên bắn ra từ trên thân băng mỹ nhân, cuốn lấy Uông Bân dưới đất. Bóng trắng chợt lóe, nàng đột nhiên biến mất.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 288: Đánh nhau hại hòa khí
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
114/115
- Uông Tùng, bảo vệ thất tiên nữ!
Đường Kim nói nhanh một câu, sau đó biến mất khỏi phòng bao.
Một đóa băng tuyết liên lại làm Đường Kim bị thiệt. Mặc dù không bị thương, nhưng kể từ khi tới Ninh Sơn, hắn chưa từng bị thiệt như thế, hơn nữa còn là bị thiệt bởi đàn bà. Hắn rất khó chịu, cho nên hắn phải đuổi theo, đáp trả lại nàng.
Dĩ nhiên, còn có nguyên nhân quan trọng hơn, đó là hắn rất hiếu kỳ với cô gái lấy băng tuyết liên làm ám khí này. Bởi hắn có cảm giác, băng mỹ nhân này với hắn thật ra là cùng một loại người.
Chỉ vài giây sau, Đường Kim đã đuổi kịp mỹ nhân mặc váy trắng. Nhưng không phải vì hắn nhanh hơn, mà vì mỹ nhân kia đã ngừng lại.
Nàng không đi xa, chẳng qua chỉ tới tầng thượng của khách sạn thiên kiêu mà thôi.
- Uông Bân, em họ ta bị mi làm cho nhảy lầ. Vậy tối nay, ta sẽ cho mi nếm thử tư vị nhảy lầu!
Băng mỹ nhân lạnh lùng nói một câu, sau đó vung tay, cả người Uông Bân đã bay bổng.
"Á..." Uông Bân hoảng sợ kêu to, nhưng hắn không làm được gì nữa. Hắn trực tiếp bay ra khỏi sân thượng, tiến hành lần bay lượn xinh đẹp nhất trong đời hắn.
Mặc dù khách sạn Thiên Kiêu không quá cao, chỉ có hơn hai mươi tầng thôi. Nhưng như thế đã đủ để Uông Bân chết chắc rồi.
Băng mỹ nhân đứng sát rìa, lạnh lùng nhìn Uông Bân đang bay lượn. Cho đến khi hắn tiếp xúc thân mật với mặt đất, nàng mới quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Đường Kim:
- Mi đuổi theo làm gì?
Đường Kim không nói gì, chỉ đột nhiên vung một tay lên. Một đạo kim mang phóng nhanh về phía băng mỹ nhân mặc váy trắng.
- Không biết tự lượng sức!
Băng mỹ nhân hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên, biến ảo ra vô số chưởng ảnh. Mười mấy cái phi tiêu vàng bay về phía nàng hoặc bị chụp, hoặc bị đánh bay trong nháy mắt.
- Cô đánh lén tôi một lần, tôi cũng đánh lén cô một lần.
Đường Kim mở miệng.
- Chỉ bằng mi, còn chưa có bổn sự đánh...
Băng mỹ nhân lạnh lùng nhìn Đường Kim, nhưng còn chưa nói dứt lời, nàng đột nhiên thấy có gì đó không đúng, dường như có một cơn gió nhẹ lướt qua bên tai nàng. Tiếp theo, sắc mặt nàng đại biến!
Không trung, một chiếc phi tiêu vàng mang theo mảnh khăn lụa màu trắng nhanh chóng bay về phía Đường Kim. Băng mỹ nhân chỉ cần nhìn lướt qua là đã nhận ra, mảnh khăn lụa kia chính là thứ mà nàng dùng để che mặt!
- Đây mới thực sự là đánh lén...
Đường Kim có chút đắc ý, nhưng còn chưa nói dứt lời, hắn đã ngây dại. Bởi vì... giờ khắc này, rốt cuộc hắn cũng nhìn rõ dung mạo chân chính của Băng mỹ nhân1
Đẹp! Đẹp đến mức tận cùng!
Tới Ninh Sơn một tháng rồi, Đường Kim đã gặp rất nhiều mỹ nữ. Dù là Tần Khinh Vũ hay Tống Oánh, hoặc Kiều An An, Đường Thanh Thanh thì cũng đều là mỹ nữ tuyệt sắc. Thậm chí hắn cho rằng, trên đời này không còn ai xinh đẹp bằng Tần Khinh Vũ. Song, bây giờ, hắn rốt cuộc cũng hiểu, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, quả thực là chân lý. Cô gái trước mắt... còn đẹp hơn một bậc so với mấy người Tần Khinh Vũ và Tống Oánh!
Nhìn khuôn mặt căn bản không nên thuộc về trần gian, nhất thời, Đường Kim không tìm được từ ngữ hình dung vẻ đẹp của nàng. Lúc phi tiêu vàng mang mảnh khăn lụa về trong tay hắn, hắn vẫn chưa có lấy lại tinh thần, chỉ biết ngơ ngác nhìn Băng mỹ nhân... Không, phải là Băng tiên tử, nàng tuyệt đối là tiên nữ chân chính, tiên nữ hoàn toàn không thuộc về trần gian!
Cho đến khi một cỗ khí tức lạnh băng mang theo phẫn nộ ập đến, Đường Kim mới phục hồi tinh thần. Nình khuôn mặt vô cùng phẫn nộ của Băng tiên tử, Đường Kim nhất thời hiểu được: Băng tiên tử tức giận, hơn nữa là tức giận cực độ!
- Mi muốn chết!
Lạnh lùng phun ra ba chữ, sau đó Đường Kim thấy được vô số đóa băng tuyết liên bắn về phía hắn!
- Nè nè... chị đánh lén tôi một lần, tôi cũng đánh lén lại. Đây là chuyện rất công bằng, sao chị có thể hẹp hòi như vậy chứ?
Đường Kim đột nhiên biến mất khỏi vị trí, sau đó xuất hiện sau lưng Băng tiên tử. Mà lúc này, vô số băng tuyết liên kia cũng đã mất đi mục tiêu.
Một sợi tơ trong suốt đột nhiên bắn về phía Đường Kim. Tiên nữ váy trắng xoay người trong nháy mắt, nàng không nói gì, chỉ tiếp tục công kích Đường Kim. Mà trong mắt nàng vẫn đang tràn ngập tức giận.
Đường Kim đột nhiên đưa tay, bắt dính lấy sợi tơ. Sợi tơ chợt rung lên, một cỗ lực lượng khổng lồ ập đến mãnh liệt. Nhưng lần này, Đường Kim đã sớm chuẩn bị, mặc dù cỗ lực lượng này lớn, nhưng vẫn còn chưa mạnh bằng hắn. Cho nên, hắn vẫn bắt chặt lấy sợi tơ, không buông ra.
- Nè nè... Tiên nữ tỷ tỷ. Mặc dù chị rất lợi hại, nhưng chị vẫn còn kém hơn tôi một chút. Hay là đừng đánh nữa, con người tôi không thích bạo lực, đánh nhau hại hòa khí, chúng ta có thể nói đạo lý...
Đường Kim tận tình khuyên bảo tiên nữ váy trắng.
Tiên nữ lại càng tức giận, một cỗ khí tức lại càng lạnh lẽo, càng cường đại bộc phát ra từ người nàng. Cỗ khí tức này vừa xuất hiện, Đường Kim cũng hơi kinh hãi. Hắn có cảm giác, tiên nữ quần trắng này muốn dùng sát chiêu cực kỳ lợi hại.
Hắn đang định nói gì đó, thanh âm thanh thúy đột nhiên vang lên:
- Tỷ tỷ, em nhớ chị... Tỷ tỷ, em nhớ chị...
Khí tức lạnh lẽo bốn phía đột nhiên tiêu tán sạch bách, tiên nữ váy trắng không biết rút di động ở đâu ra:
- Alo, em gái, chị ở ngoài có chút việc... Ừ ừ, chị về ngắm trăng với em. Ừ, chị về mà, nhất định tối nay sẽ về... Ừ, chị tới ngay!
Giớ khắc này, thanh âm của nàng cực kỳ ôn nhu, Đường Kim nghe mà trợn mắt há hốc mồm. Bàn tay nắm sợi tơ cũng vô thức nới lỏng, làm sợi tơ trở về trong tay tiên nữ.
- Đừng để ta nhìn thấy mi nữa!
Cất điện thoại đi, thanh âm của tiên nữ quần trắng nháy mắt lại trở nên lạnh như băng. Nói xong câu đó, nàng đột nhiên nhảy khỏi sân thượng, bay xuống lầu dưới.
- Nè... tiên nữ tỷ tỷ, tên chị là gì?
Đường Kim đột nhiên nhớ tới chuyện này, vội vàng chạy ra mép sân thượng, la lên với tiên nữ sắp rơi xuống đất kia.
Đáng tiếc, tiên nữ căn bản không thèm trả lời. Một giây sau, nàng tiếp xúc với mặt đất, sau đó hoàn toàn biết mất khỏi mắt Đường Kim.
Đường Kim cầm lấy tấm khăn lụa kia, nhất thời có chút buồn bực. Tối nay đúng là vô duyên với tiên nữ a. Đầu tiên là thất tiên nữ không chịu mướn phòng với hắn, bây giờ một tiên nữ còn hấp dẫn hơn lại chạy mất. Đúng là đáng tiếc a!
- Nhưng không sao, tiên nữ tỷ tỷ cũng đã trao vật đính ước rồi. Lần sau gặp lại, cô ấy sẽ lấy thân báo đáp.
Nhìn tấm lụa trên tay, Đường Kim cao hứng trở lại. Sau đó, hắn thu tấm khăn lụa lại, thân hình chợt lóe rồi biến mất.
Trở về phòng bao, Đường Kim lại sửng sốt. Kiều An An và Uông Tùng đều còn ở đó, nhưng hai tên dưới đất lại mất tiêu.
- Hai người kia đâu?
Đường Kim không khỏi hỏi một câu.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 289: Sát thủ thật thiếu tích cực a
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
115/115
- Bị mang đi.
Trả lời là Kiều An An.
- Mang đi?
Đường Kim lại càng ngạc nhiên:
- Hai tên đó đều chết rồi, ai lại mang bọn chúng đi chứ?
- Không rõ lắm.
Uông Tùng cười khổ:
- Anh vừa đi thì có hai người vọt vào. Bọn họ không nói gì, trực tiếp mang Uông Bình và Uông Phàm đi, tôi căn bản không thể ngăn cản bọn họ.
Dừng một chút, Uông Tùng lại hỏi:
- Lão đại, Uông Bân đâu?
- Nhảy lầu.
Đường Kim hời hợt đáp.
- Nhảy lầu?
Uông Tùng ngẩn ngơ, sau đó vẻ mặt lại ủ rũ:
- Lần này phiền toái lớn rồi. Để tôi gọi điện cho cha, xem xử lý thế nào đã.
Hơi dừng lại một chút, Uông Tùng lại nói:
- Lão đại, anh và Kiều tiểu thư đi trước đi. Chuyện ở đây để tôi giải quyết là được.
- Tốt, vậy cậu xử lý đi.
Đường Kim hiện tại có cảm giác mất hết hứng thú. Băng tiên tử vừa xuất hiện kia hình như làm cho hắn mất hăng hái với rất nhiều việc. Hắn đột nhiên phát hiện, hình như mình nên tự hỏi vài vấn đề.
Mấy phút sau, Kiều An An nói không cần Đường Kim đưa về nhà. Hắn cũng không kiên trì, chỉ để nàng tự lái xe và. Mà hắn thì lại trở về biệt thự Tần gia. Về đây vừa có thể an tĩnh suy nghĩ, lại có thể chờ sát thủ tới nộp mạng nữa.
Tối trung thu, thời tiết thành phố Ninh Sơn cũng không tốt. Trời u ám, trăng sáng trốn vào tầng mây. Đường Kim lẳng lặng nằm trên giường, tối nay hắn cũng không luyện công. Trong đầu hắn hiện lên hàng loạt ý niệm.
Hơn nửa tháng trước, hắn gặp người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn kia, mặc dù khi ấy đã ý thức được trên thế giới này có người rất lợi hại, nhưng hắn cũng không để trong lòng. Nhưng hôm nay lại gặp băng tiên tử kia, rốt cuộc hắn bắt đầu để tâm.
Đường Kim bắt đầu cảm thấy, hình như loại người này cũng không ít. Hắn ở Ninh Sơn một tháng cũng đã gặp được hai người. Mà thành phố Ninh Sơn chẳng qua là một chỗ nhỏ bé mà thôi, Hoa Hạ lớn như vậy, có lẽ còn nhiều người như thế lắm.
Giơ tay trái lên, nhìn cái vòng tay đen như mực một chút, Đường Kim không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ cha mẹ cũng là loại người đó? Nếu không, tại sao lại để lại cho hắn chiếc vòng tay đặc biệt như vậy?
- Có lẽ, thông qua những người này, mình có thể tìm được cha mạ.
Nghĩ tới đây, tâm tình của Đường Kim đột nhiên tốt lên. Sau đó, hắn đã có một quyết định, nếu lần sau gặp được loại người này, phải tra hỏi lai lịch của họ cho rõ.
- Mình nhất định có thể tìm được cha mẹ.
Đường Kim thở dài một hơi, chuyện này không thể nôn nóng. Bây giờ, hắn vẫn phải giải quyết vấn đề quan trọng nhất trước mắt:
- Sát thủ muốn về hưu, mau tới đây đi, nhất định anh sẽ thành toàn các chú!
Tối hôm nay, Đường Kim vẫn hy vọng sát thủ xuất hiện. Đáng tiếc, chuyện không phải lúc nào cũng như ý. Hắn đã đợi cả một buổi tối, vậy mà đến nửa cái bóng người cũng chẳng thấy đâu.
Sáng thứ hai, lúc ra khỏi biết thự Tần gia, Đường Kim lại hơi buồn bực, những sát thủ này thật thiếu nhiệt tình a!
Mười phút sau.
Phòng bếp của Đường Kim.
- Tiểu Đậu Nha, em không về nhà hả?
Vừa mới vào cửa, Đường Kim đã nhìn thấy Tiểu Đậu Nha đang ăn mỳ, nhất thời hơi kinh ngạc.
- A, anh Đường Tinh, anh tới rồi?
Tiểu Đậu Nha vội vàng buông đũa:
- Em đi làm bữa sáng cho anh.
- Không cần, em cứ ăn đi, để chú Lục làm là được.
Đường Kim ngăn cản Tiểu Đậu Nha, sau đó lại ồ lên ngạc nhiên:
- Tiểu Đậu Nha, em lên cân nha!
Thoạt nhìn Tiểu Đậu Nha quả thật hơi tăng cân, mặc dù vẫn rất gầy, nhìn vẫn giống như cái mầm đậu, nhưng rõ ràng là hơi mập hơn trước kia, trên mặt cũng có huyết sắc hơn, không giống như màu suy dinh dưỡng lúc trước.
Tiểu Đậu Nha chớp chớp mắt mấy cái, hơi ngượng ngùng, sau đó lại ngồi xuống.
Chuông điện thoại vang lên, Đường Kim móc máy ra nhận điện.
- Lão đại, là tôi.
Bên kia truyền tới thanh âm của Uông Tùng:
- Chuyện tối qua đã làm xong rồi, anh không cần lo lắng.
- Tôi cũng chưa từng lo lắng.
Đường Kim thuận miệng nói, tiếp theo lại hỏi:
- Cha cậu giải quyết?
- Không phải.
Uông Tùng trả lời hơi ngoài dự kiến của Đường Kim:
- Cha tôi cũng không có cách nào giải quyết. Nhưng may mắn chính là, cô gái giết chết Uông Bân kia lại quang minh chính đại báo tới Uông gia. Cho nên, chúng ta cũng chẳng sao nữa.
- Cậu biết cô gái kia tên gì không?
Đường Kim vội vàng nói.
- Tôi cũng không rõ lắm, cha tôi hình như không dám nói chuyện này. Tôi chỉ biết là, gia tộc của cô gái kia còn mạnh hơn Uông gia rất nhiều. Nghe nói mặc dù đối phương thừa nhận giết Uông Bân, nhưng Uông gia đến rắm còn chả dám đánh.
Trong giọng nói của Uông Tùng tràn ngập khó tin:
- Thi thể của ba người Uông gia nghe nói đã được đối phương trực tiếp vứt trước cửa Uông gia. Hai người vào cướp xác hôm qua cũng là người của họ. Bởi vậy, Uông gia căn bản sẽ không phái người tới điều tra, chúng ta cũng không liên quan gì đến chuyện này nữa. Dù nói như thế nào, đây cũng là chuyện tốt.
Hơi dừng lại một chút, Uông Tùng lại nhớ tới một việc, vội vàng hỏi:
- Đúng rồi, lão đại, hôm qua anh có đuổi kịp cô gái kia không?
- Đuổi kịp.
Đường Kim hồi đáp.
- Anh không đắc tội cô ta đó chứ?
Uông Tùng rõ ràng đang căng thẳng.
- Không, sao tôi lại đắc tội cô ta được?
Đường Kim một mực phủ nhận:
- Nhưng vị tiên nữ tỷ tỷ kia vừa nhìn tôi đã yêu, lưu lại vật đính ước cho tôi nè.
- Hả?
Uông Tùng sửng sốt, sau đó mơ hồ cảm thấy không ổn:
- Lão đại, anh không động thủ với cô gái kia đấy chứ?
- Tôi vẫn luôn lấy soái phục người, sao lại động thủ với cô ấy?
Đường Kim lại càng phủ nhận.
Đầu bên kia điện thoại, Uông Tùng câm nín một hồi lâu... thật lâu sau, hắn mới mở miệng:
- Lão đại, mặc dù tôi không biết cô gái kia là ai, nhưng nhất định là rất khó trêu chọc. Lần sau anh gặp phải cô ta thì nên cẩn thận một chút.
- Lần sau mà gặp được, nhất định cô ấy sẽ lấy thân báo đáp.
Đường Kim lười biếng nói, sau đó lại hỏi:
- Không có chuyện gì nữa hả? Tôi cúp máy nha!
Không đợi Uông Tùng trả lời, Đường Kim đã cúp máy. Đơn giản là vì hắn thấy Tống Oánh xuất hiện.
Đặt điện thoại xuống, kéo tay Tống Oánh lại đây. Một giây sau, Đường Kim lại ồ lên:
- Băng Tâm Quyết của em có phải luyện đến tầng thứ ba rồi không?
- Dạ.
Tống Oánh cười ngọt ngào với Đường Kim:
- Nhưng mấy ngày qua anh bận, em cũng tạm thời không đột phá. Chờ khi nào anh rảnh thì lại đến hộ pháp cho em.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 290: Thả hắn đi
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
116/120
- Không cần chờ, ăn xong bữa sáng rồi tu luyện tiếp đi. Anh hộ pháp cho em là được.
Đường Kim lại lắc đầu, hắn đang chờ Tống Oánh sớm tu luyện tới tầng năm Băng Tâm Quyết mà. Lúc đó mới có thể muốn làm gì thì làm được.
Dừng một chút, Đường Kim lại nói:
- Anh dứt khoát chờ một ngày, chờ đám sát thủ tới nhiều nhiều một chút rồi triển thì hay hơn.
- Vâng, em nghe lời anh.
Tống Oánh vẫn ôn nhu như vậy khi ở bên Đường Kim. Nếu người khác nhìn thấy bộ dạng này của nàng, sợ rằng sẽ chẳng ai ngờ được đó lại là Hạt Tử độc hại chết người kia.
Sau khi ăn bữa sáng, Tống Oánh trở về trên lầu bắt đầu tu luyện. Mà Đường Kim thì ở dưới hộ pháp cho nàng.
Thoáng cái đã qua một ngày, mà trong hôm nay, rốt cuộc Đường Kim bắt đầu nhận được các tin tức liên quan tới sát thủ.
Tin tức sớm nhất là từ Cửu thúc. Ngày mai sẽ có một sát thủ tới thành phố Ninh Sơn. Mà tin tức thứ hai là của Lạc Trần, hắn nói đang ở ngoài biệt thự Tần gia, trà trộn trong đám người kia. Mà trong đó, hắn cũng phát hiện tung tích sát thủ. Còn tin tức thứ ba là từ Khô Lâu Hội của Đường Hạo Nhiên. Tối qua một hộp đêm ở thành tây đã tiếp một khách nước ngoài, tương đối khả nghi. Nhưng kẻ này bây giờ đã mất dấu, đáng mừng là tướng mạo của hắn đã bị chụp lại, tấm ảnh cũng đã được gửi đến cho Đường Kim.
Đường Kim tạm thời không để tâm tới ba tin tức này, chỉ để Lạc Trần tiếp tục trông chừng. Còn về tên sát thủ mà Cửu thúc nói, nếu ngày mai tới thì để ngày mai giải quyết. Sau đó hắn lại gửi tấm ảnh người nước ngoài khả nghi kia cho Lạc Trần, nếu Lạc Trần ở bên ngoài biệt thự cũng nhìn thấy tên này... Vậy thì không còn là khả nghi, mà chắc chắn hắn là sát thủ.
Bất tri bất giác đã năm giờ chiều, Tống Oánh còn chưa tu luyện xong, nhưng Đường Kim lại nhận được một cú điện thoại, là do Đường Thanh Thanh gọi tới.
- Tiểu đệ, hôm nay bọn chị giữ một người lại ở nhà ga. Bọn chị cảm thấy người này rất khả nghi. Mặc dù người này là người Hoa, nhưng lại mang quốc tịch Singapore. Hắn đã liên hệ đại sứ quán, bên kia đang kháng nghị, bên tỉnh thành cũng yêu cầu thả người. Nếu không em đến xem một chút đi?
Trong điện thoại, Đường Thanh Thanh nói như bắn súng, hình như hơi lo lắng.
- Chị Thanh, nếu được thì chị giữ hắn lại một giờ. Tạm thời em không qua đó được.
Đường Kim suy nghĩ một chút rồi nói.
- Ừ, được rồi. Chị sẽ cố gắng trì hoãn một giờ.
Đường Thanh Thanh đáp ứng.
Cúp điện thoại, Đường Kim lại đợi hơn nửa giờ. Đến lúc này, khí tức quen thuộc kia lại xuất hiện, Tống Oánh đẹp như yêu tinh đang nhẹ nhàng tới gần.
Rốt cuộc, Tống Oánh cũng tu luyện tới tầng ba của Băng Tâm quyết rồi.
- Anh cần đến cục cảnh sát, không cần chờ anh ăn tối đâu.
Đường Kim ôm vòng eo vô cùng mềm mại của Tống Oánh, một tay đang mò mẫm trên đôi chân trắng noãn của nàng. Nhất thời hắn cảm thấy một ngọn lửa vô danh bùng cháy. Sau cái buổi tối khó quên kia, Đường Kim phát hiện lực chống cự của mình đã bị giảm đi rồi.
Hít một hơi, Đường Kim đè nén ý đồ bất lương trong đầu xuống, lưu luyến buông Tống Oánh ra:
- Anh đi trước.
Nói xong câu đó, Đường Kim nhanh chóng rời đi. Nếu còn chần chừ nữa, hắn sợ mình không nhịn được mà đè yêu tinh này xuống.
Mấy phút sau, Đường Kim xuất hiện ở cục cảnh sát Ninh Sơn, sau đó nhìn thấy Đường Thanh Thanh.
Nhưng lần này, Đường Thanh Thanh lại không ở trong đội cảnh sát hình sự.
- Chị Thanh, bây giờ chị có phòng làm việc riêng nữa hả?
Đường Kim lại hơi ngạc nhiên.
- Ừ, chị thăng quan rồi. Trong cục mới lập ra một đội chống khủng bố. Cấp bậc của đội chống khủng bố này ngang với đội cảnh sát hình sự. Bây giờ chị là đội phó của đội chống khủng bố đó!
Đường Thanh Thanh giải thích đơn giản một chút.
Đội chống khủng bố Ninh Sơn xuất hiện sau sự kiện bắt cóc học sinh mấy hôm trước. Còn về tại sao Đường Thanh Thanh làm đội phó thì cũng đơn giản, là vì nàng là người có liên lạc gần nhất với Ám Kiếm, vậy thôi.
Còn về đội trưởng, hiện tại lại đệ trống. Cho nên đội phó như Đường Thanh Thanh thực tế lại mang chức trách của đội trưởng. Mà lý do không cho nàng làm đội trưởng thì cũng đơn giản nốt, là vì kinh nghiệm của nàng quá non, cho dù chức đội phó này thì cũng là do đặc cách mà thôi.
Người mang quốc tịch Singapore kia hiện tại đang bị giam với lý do hoài nghi khủng bố. Theo hộ chiếu, người này tên là Lương Tử Hoa, ba mươi tuổi, mà căn cứ theo tư liệu mà Đường Thanh Thanh tra được, người này là một thương nhân. Tóm lại, tư liệu của Lương Tử Hoa không có bất cứ vấn đề gì, nhưng Đường Thanh Thanh lại cứ cảm thấy hắn không ổn.
- Tiểu đệ, người này làm chị thấy không ổn, nhưng chị cũng không biết là không ổn chỗ nào. Vì vậy chị muốn em xem một chút.
Ngoài phòng thẩm vấn, Đường Thanh Thanh nói với Đường Kim.
- Chị Thanh, thả hắn đi.
Đường Kim mở miệng nói.
- Hả?
Đường Thanh Thanh sửng sốt:
- Tiểu đệ, em còn chưa gặp hắn, cứ thả như vậy sao?
- Chị Thanh, tin em đi, thả hắn là được.
Đường Kim có vẻ đã tính trước.
- Được rồi, chị tin em là được.
Mặc dù Đường Thanh Thanh mê hoặc, nhưng nàng vẫn tin tưởng Đường Kim.
Mấy phút sau, một người đàn ông đi giày tây ra khỏi phòng thẩm vấn, hắn chính là Lương Tử Hoa.
- Ký vào đây, anh có thể đi.
Một cảnh sát đi tới trước mặt Lương Tử Hoa, đưa cho hắn vài loại giấy tờ.
Mà Đường Kim lại chả thèm nhìn Lương Tử Hoa, chỉ lấy điện thoại từ trong túi quần ra, bắt đầu gọi điện:
- Alo, khách sạn Thiên Kiêu hả? Tôi muốn thuê phòng bao... Phòng tốt nhất, là phòng chí tôn vô thượng đó... Tôi họ Đường... cái gì?
Đường Kim đột nhiên nổi giận rống lên:
- Không được? Sao lại không được? Anh có biết tôi là ai không? Ông đây là Đường Kim. Đường Kim! Nghe rõ chưa? Được rồi chứ? Móa, thằng bệnh, còn đòi ông mày báo tên nữa!
Trong đội chống khủng bố, mấy cảnh sát, bao gồm cả Đường Thanh Thanh, kể cả Lương Tử Hoa cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn Đường Kim. Mà Đường Thanh Thanh lại càng mê hoặc, tiểu đệ đùa gì vậy? Trước kia không thấy hắn mắng người kiểu đó a!
Thu hồi điện thoại di động, Đường Kim nhìn Đường Thanh Thanh, vui vẻ cười rạng rỡ:
- Cưng à, tan việc chưa? Phòng bao đã đặt xong rồi, chúng ta đi ăn cơm.
Không đợi Đường Thanh Thanh kịp phản ứng, Đường Kim đã ôm lấy eo nàng, sau đó đi ra cửa.