Hỏa Thanh Vân thấy thế, biết không thể tiếp tục dây dưa vấn đề này, như vậy chỉ tổ chọc giận Tống Chung, cho nên nàng vội cười cầu hòa nói:
- Đúng...đúng vậy, nàng lúc ấy tuy đã chín chắn, bất quá vẫn còn một chút tính trẻ con. Nhưng mà Tống Chung ngươi cũng phải biết nàng lúc ấy bị cha ngươi hại thê thảm, cho nên nàng cố nhiên trả thù tàn nhẫn một chút, cũng không phải là không có nguyên do.
- Ngươi nói cha mẹ ta chết là đáng?
Tống Chung lập tức căm hận nói.
- Không không không, ý của ta là.. sự tình cũng đã qua, hà tất phải canh cánh trong lòng? Chỉ cần ngươi thả nàng, ta đảm bảo khôi phục danh dự, cho ngươi trở về Huyền Thiên biệt viện, như thế nào?
Hỏa Thanh Vân dụ dỗ nói.
- Không cần!
Tống Chung lạnh lùng nói:
- Cái nơi ô tạp ấy, căn bản không đáng để ta lưu luyến, hiện tại ta chỉ nghĩ đến một chuyện đó là thay phụ mẫu báo thù. Đầu tiên đó chính là khiến các ngươi thân bại danh liệt!
Nói xong, Tống Chung duỗi tay xé một mảnh trước ngực Hỏa Thiên Vũ, chỉ nghe soạt một tiếng, một bên vạt áo Hỏa Thiên Vũ đã bị xé toang lộ ra một vùng ngực sữa trắng như tuyết, mà không ngờ trên đó còn có một hình xăm hoa mẫu đơn cực kì diễm lệ.
Thấy hình xăm này, tu sĩ xung quanh tức thì chấn động, sau đó hít vào một ngụm lãnh khí. Một người bên chính phái không tự chủ được kinh hô lên:
- Thất thải mẫu đơn? Cái này không phải tiêu chí của Thần sứ Thiên Dục Môn sao?
Kết quả này quả nhiên khiến người ta khó có thể tin, Huyền Thiên biệt Viện, Ban Cơ Các đường đường chưởng môn hai đại môn phái, không ngờ vì che dấu việc xấu trong nhà, không từ thủ đoạn hãm hại vãn bối, đây tuyệt đối là một vụ bê bối lớn nhất Thương Mang sơn mấy ngàn năm qua.
Tới nước này, Hỏa Thanh Vân cùng Hỏa Long Đạo nhân mặt xám như tro tàn, từ hôm nay trở đi thể diện hai người bọn họ xem như hoàn toàn bị hủy hoại trong chốc lát!
Chứng kiến thảm trạng của nữ nhi, một người luôn luôn bình tĩnh khôn khéo như Hỏa Thanh Vân trong lòng rối loạn một khắc cũng không chịu được. Nàng không thể duy trì bình tĩnh, vội vàng gào lên với Tống Chung:
- Tống Chung, nói cho ngươi biết, phụ thân Thiên Vũ chính là Hồng gia Huyền Thiên biệt viện, tuy tuổi không lớn nhưng đã là Phân Thần tu sĩ, nếu ngươi dám giết Thiên Vũ, Phụ thân nàng sẽ không buông tha cho ngươi, ngươi nên suy nghĩ cho rõ ràng a!
- Hừ!
Tống Chung nghe vậy, chỉ cười lạnh một tiếng, nổi giận mắng:
- Ngươi là con tiện nhân không biết xấu hổ, câm miệng cho lão tử! Chẳng nhẽ các ngươi là đại nhân vật thì mới làm phụ mẫu? Phụ mẫu ta thì không làm phụ mẫu được sao? Thù phụ mẫu bất cộng đái thiên, ta hôm nay nói cho ngươi biết, cho dù Tống Chung này thây bằm vạn đoạn, thân hóa tro bụi, cũng tuyệt đối không bỏ qua thù này, một nhà các ngươi đầu sỏ gây tội! Hỏa Thiên Vũ! Ngươi chịu chết đi cho ta!
Theo một tiếng gào to của Tống Chung, trên tay hắn hỏa diễm mạnh mẽ xuất ra, Hỏa Thiên vũ lập tức cả người hóa thành hỏa nhân, theo một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra, từng mảng từng mảng thân thể và tứ chi bị thiêu thành tro bụi. Bất quá công phu một cái chớp mắt, Hỏa Thiên Vũ đã bị thiêu sống thành tro tàn, ngay cả một mẩu vụn cũng không còn.
Thấy nữ nhi thân sinh chết thảm trước mặt, thân là cha mẹ Hỏa Thanh Vân choáng váng tại chỗ, lập tức kêu thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu đen rồi rơi vào hôn mê. Hỏa Long đạo nhân vội vàng đỡ lấy nàng, một bên thâu nhập linh khí cấp cứu, một bên gọi to không ngớt:
- Đại tỷ đại tỷ!
Hỏa Thanh Vân lập tức mở mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn Hỏa Long, không ngờ hình như không biết hắn, làm cho người ta có cảm giác nàng chỉ như cái xác không hồn.
Hỏa Long đạo nhân chạy một đường, trực tiếp ảnh hưởng tới các tu sĩ khác. Đến lúc này, bọn họ rốt cục xem như đã thấy rõ cục diện trước mặt, tuyệt đối là chỉ bại không thắng. Vì thế đám người còn lại không dám trì hoãn, nhao nhao trở lại tàu cao tốc. Sau đó hướng Thương Mang sơn triệt thối.
- Còn muốn chạy? Đâu có dễ như vậy a?
Tống Chung bị bọn người kia điên cuồng đuổi theo mấy vạn dặm. Ngay cả thuyền rồng hoàng kim cơ hồ cũng bị đánh cho tàn tạ. Bỗng dưng bị tổn thất lớn như vậy, làm sao hắn nuốt trôi được cục tức này?
Cho nên không nói hai lời, Tống Chung lập tức điều khiển binh mã, trở lại hoàng kim thuyền rồng đuổi theo. Một đại quân trăm vạn yêu thú bắt đầu ráo riết đuổi giết theo sau mấy chiếc phi chu kia.
Do trên đường thỉnh thoảng sẽ có thêm yêu thú gia nhập đội ngũ cản đường, cho nên phi chu tu sĩ nhân loại tuy rằng tốc độ không chậm nhưng vẫn như trước từng chiếc từng chiếc bị chặn lại. Lúc này để vãn hồi tổn thất của mình, Tống Chung không có cường hành hủy diệt phi chu mà lựa chọn phương thức ôn hòa hơn. Đó là dùng công kích trên hoàng kim thuyền rồng phá phòng ngự trên tàu đối phương, sau đó cho đám yêu thú xông lên giết chóc. Cuối cùng bắng vào ưu thế về số lượng giết sạch toàn bộ nhân loại, chiếm lĩnh toàn bộ phi chu.
Bắt đầu từ lúc này, nhóm tu sĩ cũng không tiếc mấy cái Trân Môn chi bảo này, lúc trước liều mạng nghĩ muốn đem phi chu mang về, nhưng càng ngày càng nhiều địch xuất hiện ngăn chặn. Bọn họ không thể không lựa chọn bỏ phi chu chạy trối chết, cuối cùng đa số tu sĩ cao giai cực kì thông minh bỏ thuyền mà chạy, tốc độ cao tốc phi chu là ba ngàn dặm, tương đương hoàng kim thuyền rồng cùng lôi điểu. Nhưng Nguyên Anh tu sĩ tốc độ có thể đạt tới siêu thanh, tốc độ vượt qua một đám Kim Đan tu sĩ. Những người này sau khi bỏ lại phi chu cao tốc, tốc độ càng tăng, bằng vào sức chiến đấu cường hãn trốn ra Đông Hải.
Nhưng cũng có mấy gia hỏa có chút tham niệm, không chịu từ bỏ phi chu cao tốc còn chưa kịp đào tẩu đã bị vô số yêu thú vây công đến chết. Trong số đó cũng có Nguyên Anh cao thủ.
Đáng tiếc, công phu cao tới đâu cũng sợ quần ẩu a! Nguyên Anh tu sĩ cho dù có lợi hại tới đâu chăng nữa cũng không ngăn được trăm vạn yêu thú, cuối cùng cũng kiệt lực mà chết.
Tống Chung mang theo đại quân yêu thú một đường đuổi giết mấy ngàn dặm. Mãi cho đến khi Đông Hải liên minh thu được tin tức, tụ tập hơn mười vạn tu sĩ đến tiếp ứng, mới cao hứng trở về.
Lần này, Tống Chung đúng là may lớn, nhưng yêu thú đến trợ viện, cả một đám lại bị đen đủi. Trong số phi chu, ngoại trừ hơn một nửa bị phá hủy không thể sử dụng, còn lại đều bị tước đoạt.
Lôi Thiểm Nhi là công thần lớn nhất trong viện binh, dưới sự thiên vị của Tống Chung, như nguyện lấy được tòa hạm của Hỏa Long đạo nhân. Những Đông Hải tuần sát sứ khác, cũng căn cứ vào công lao được phân không ít thứ tốt, trong đó có cao tốc phi chu. Còn như Tống Chung, có hoàng kim thuyền rồng của hắn, căn bản thấy mấy rác rưởi này là chướng mắt, cho nên chỉ lấy linh thạch đổi lấy tàn phiến bảo vật trong trận chiến đấu này. Còn như bảo vật nguyên vẹn, có thể tiếp tục sử dụng làm pháo bảo, hắn rất hào phóng trao cho thủ hạ, dù sao hắn cái gì cũng không thiếu, chi bằng dùng điểm ấy đổi lấy một cái thanh danh tốt.
Quả nhiên, Tống Chung tại lần chiến đấu này lập công lớn nhất nhưng lại được hưởng ít nhất, thậm chí có thể coi là không có, dù sao tàn phiến hắn vẫn lấy linh thạch đổi. Tinh thần vô tư như vậy, lập tức khiến thanh danh của hắn trong tầng dưới Đông Hải rất vang dội.
Sau một trận đại chiến kéo dài, Tống Chung mỏi mệt không muốn tham gia lễ chúc mừng của bọn họ, liền trực tiếp trở về cung thái tử của mình.
Kỳ thật trên đường trở về Tống Chung cũng gặp được tổng quản gia Ngao Thiên của mình, lão biết tin Tống Chung bị vây giết liền đến trợ giúp, đáng tiếc khoảng cách quá xa nên tới tận chiều, người ta đã đánh xong lão mới tới.
Bất quá cũng không gây trở ngại gì đến việc nghe ngóng trận chiến đã qua của lão. Khi nghe Tống Chung từng lấy thực lực bản thân đại chiến tám chín vị Nguyên Anh tu sĩ không rơi xuống hạ phong. Lão quản gia thoải mái cười to, trong lòng thầm đắc ý. Nhưng sau khi nghe nói Tống Chung cùng đám tu sĩ nhân loại tựa hồ quen biết, hơn nữa trước kia có vẻ quan hệ khá sâu. Cái này khiến lão Ngao sửng sốt. Thầm nói. Thai tử gia không phải yêu tộc sao? Như thế nào lại cùng nhân loại có quan hệ?
Mang tâm trạng khó hiểu, lão quản gia đem việc này hỏi Tống Chung. Tống Chung nghe xong, trong lòng tự nhiên có chút khẩn trương, nhưng sợ thân phận nhân loại của mình bị phơi bày ra ánh sáng. Dù sao hắn tại Thương Mang Sơn nhân loại tu chân giới đã có tiếng xấu, cũng vô pháp quay lại sống yên ổn. Nếu Đông Hải yêu tộc không đối đãi với hắn như vậy, hắn thực có thể trở thành hài tử đáng thương không có nhà để về.
Để tránh việc này lại phát sinh, Tống Chung không thể không nói dối lão quản gia. Nói mình sau khi hóa nhân hình xong từng nán lại thế giới nhân loại một thời gian, cho nên cùng mấy gia hỏa này đánh qua đánh lại. Chính là sau khi thân phận yêu tộc bị vạch trần mới bị đuổi giết, thậm chí còn liên lụy đến cha mẹ, mình chính là vì công ơn cha mẹ muốn báo thù, mới gặp phải nhiều phiền toái như vậy.
Kỳ thật những lời này của Tống Chung, ở ngoài nhìn vào đều cực kỳ hợp lý, tìm không ra sơ hở. Nhưng chỉ cần sau khi đi nghe ngóng tại thế giới nhân loại, như vậy thân phận Tống Chung tất nhiên không thể chân thực, thậm chí có khả năng bị phát hiện.
Nhưng vấn đề hiện tại là, Yêu tộc cùng nhân loại là kình địch thù sâu như biển, yêu tộc không có tiền lệ do thám tin tức nhân loại và ngược lại. Cho nên điều Tống Chung nói đúng là thiên y vô phùng, trong khoảng thời gian ngắn không lo bị vạch trần, ít nhất lão Ngao cũng rất dễ dàng tin lời của hắn.
Bởi lão nhìn ra, Tống Chung làm gì cũng đều tốt, căn bản không có khả năng làm người xấu, nhất là yêu khí ngày đó được sinh ra tuyệt đối không lừa được người, như vậy Tống Chung hoàn toàn không có điểm nào khả nghi.
Vì thế lão quản gia liền đem điều này tự giải thích cho chính mình, một chút hoài nghi cũng theo đó mà biến mất. Lão quản gia mới lại mang theo Tống Chung trở lại Thái Tử cung, chính là Thực Thủy Cung lúc trước.
Sau khi trở về, Tống Chung lập tức tuyên bố bế quan, lão quản gia tự nhiên không dám dị nghị, lập tức đi an bài cho hắn.
Lại bắt đầu bế quan, Tống Chung lập tức tiến vào bản mạng không gian, sau đó nhìn hoàng kim thuyền bị tàn phá không chịu nổi, một trận phát sầu.
Hàn Ngọc Phượng ẩn náu trong bản mạng không gian thấy thế, nhẹ nhàng tới bên người hắn, thoáng có chút giật mình nói:
- Sư huynh, chàng đến cùng đã trải qua dạng chiến đấu gì vậy a? cư nhiên hoàng kim thuyền rồng cũng bị tàn phá thành như vậy?
Chương 291: Hình thái thứ hai
Tác giả: Tả Tự Bàn
Nguồn:4vn.eu
Dịch giả:Trảm Phong
- Đương nhiên kì thực thuyền rồng hoàng kim có hai hình thái, hình thái thứ nhất chủ nhân trước kia dùng cũng gọi là hình thái tiết kiệm, còn loại thứ hai cũng chính là hình thái toàn bộ uy lực.
Một vị ma nữ khác nói:
- Còn chờ chủ nhân chọn xong mới bắt đầu sửa chữa!
- Kỳ quái, sao ta lại không biết thuyền rồng hoàng kim có hình thái thứ hai chứ?
Tống Chung kinh ngạc nói.
- Khởi bẩm chủ nhân, thực ra trước kia chúng ta cũng không biết, bởi lợi dụng trung tâm thuyền rồng hoàng kim quá nhiều khiến chúng ta khai thông càng sâu mới miễn cưỡng biết được bí mật này!
Mộ vị ma nữ giải thích.
- Thì ra là vậy!
Giờ Tống Chung mới hiểu, vội hỏi:
- Vậy hình thái thứ hai các ngươi nói có bộ dáng ra sao?
- Dạ!
Cửu mỹ cùng đáp sau đó liền thay nhau giải thích. Sau một hồi Tống Chung liền hiểu ra.
Thì ra thuyền rồng hoàng kim trên tay Tống Chung tuy thực lực cường đại không kém Phân Thần tu sĩ nhưng thực tế cũng chẳng thể sánh với Luyện Hư tu sĩ, mà tên tuổi của nó là bởi phụ tá đắc lực cho Luyện Hư tu sĩ. Sở dĩ như vậy là bởi hiện giờ thuyền rồng hoàng kim đã nhỏ lại nên uy lực cũng giảm đi.
Còn nguyên nhân suy yếu của nó cũng dễ lí giải. Thời kì hưng thịnh nhất uy lực thuyền rồng hoàng kim có thể sánh với Luyện Hư tu sĩ, thậm chí hơn chứ không kém nhưng tiêu hao rất khủng bố. Dù sao thượng phẩm tinh thạch không phải cỏ dại ven đường, ngay cả Luyện Hư tu sĩ cũng không thể tùy tiên tiêu hoang nên cuối cùng hắn đành thu nhỏ thuyền rồng hoàng kim lại giảm bớt tiêu phí.
Hiểu ra vấn đề Tống Chung mới rõ ràng. Sau đó lại bắt đầu hỏi về hình thái thứ hai, nhóm ma nữ báo cáo liền làm Tống Chung rung động không thôi.
Thì ra hai hình thái quá khác biệt, có thể nói là một trời một vực.
Hình thái thứ nhất của thuyền rồng hoàng kim. Dài ba trăm trượng, cao mấy chục trượng. Tốc độ phi hành mấy trăm dặm. Vũ khí hoàng kim thần lôi tháp có mấy chục cái, đại hình thần lôi, thần lôi cỡ vừa và nhỏ tầm bắn trăm dặm. Vũ khí 2 Tử Điện Hoàng Long pháo tầm bắn ngàn dặm tiêu hao thượng phẩm linh thạch kinh người.
Phòng hộ đạo pháp là hoàng kim hộ thể thần quang. Hộ thể đạo pháp 2 Ngũ Thải Tường Vân. Hình thái thứ nhất chạy thường xuyên, mỗi khắc tiêu hao một ngàn linh thạch, lúc chiến đấu tiêu hao một vạn linh thạch, Tử Điện Hoàng Long Pháo thì khỏi nói.
Hình thái thứ hai.
Dài năm trăm trượng, cao trăm trượng. Tốc độ phi hành ngàn dặm. Vũ khí hoàng kim thần lôi tháp mấy chục tòa. Đại hình thần lôi, thần lôi vừa và nhỏ tầm bắn trăm dặm. VũVũ khí 2 Thần Long Bài Vũ một lần bắn tiêu hao mười vạn khối thượng phẩm linh thạch.
Đạo pháp phòng vệ hoàng kim hộ thể thần quang. Phòng hộ đạo 2 pháp Thất Thải Tường Vân. Phòng hộ đạo 2 pháp Thất Thải Tường Vân. Phòng hộ đạo pháp 3 Kim Lân Ánh Nhật đại trận, mỗi khắc tiêu hao vạn linh thạch.
Chạy không mỗi khắc mất ba nghìn linh thạch, chiến đấu một khắc mất ba vạn, Tử Điện Hoàng Long liên hoàn pháo tiêu hao ba vạn linh thạch, Thần Long Bài Vĩ cùng Kim Lân Ánh Nhật đại trận đừng nghĩ.
Hiển nhiên hình thái thứ hai hoàn toàn siêu việt hơn hình thái thứ nhất, mà tiêu hao thì kinh khủng. Nhất là ba kĩ năng mới, cái nào cũng khủng bố, đáng tiếc tiêu hao cũng kinh hoàng.
Trong đó Tử Điện Hoàng Long liên hoàn pháo cũng là Tử Điện Hoàng Long pháp thăng cấp, có thể liên tục ba phát, hao tốn linh thạch nhưng uy lực gấp đôi. Ba phát tập trung một mục tiêu, cũng có thể phân tách cực kì linh hoạt.
Mà Thần Long Bài Vũ tuy rằng tên không đáng chú ý nhưng uy lực cực kì kinh người. Nó mới thực sự là công kích mạnh nhất của thuyền rồng hoàng kim. Thi triển ra, Long vĩ vốn không đáng chú ý liền cử động, quất một cái tạo nên hoàng kim kiếm khí uy lực hủy thiên diệt địa. Phách sơn đoạn nhạc như trở bàn tay. Chỉ cần thấy tiêu hao mười vạn thượng phẩm linh thạch là biết biến thái ra sao.
Còn Kim Lân Ánh Nhật đại trận phát động thì tất cả kim lân trên thuyền rồng đều có phát sáng chung quanh thuyền rồng hoàng kim tạo thành quy luật huyền diệu đung để chống đỡ công kích bốn phương tám hướng. Long lân màu vàng này dù bị đánh nát nhưng chỉ cần Kim Lân Ánh Nhật đại trận còn vận hành thì lại sinh ra, quả thực là không ngừng sinh sôi.
Tiếc là tiêu hao linh thạch đáng sợ, chỉ phát động đại trận một khắc đã hao tốn vạn thượng phẩm linh thạch, lúc chiến đấu tiêu hao thực là giá trên trời. Khó trách ngay cả Luyện Hư tu sĩ cũng không chịu nổi mà biến nó thành hình thái thứ hai.
Nhưng có trả giá thì sẽ được báo đáp, Kim Lân Ánh Nhật đại trận tiêu hao cực lớn nhưng phòng hộ bất phàm, mở ra thì không có Nguyên Anh dùng linh bảo công phá đừng mong thương tổn tầng phòng hộ này, dù Phân Thần cao thủ công kích cũng mất đi nửa uy lực, lực đánh còn lại sợ không xuyên qua nổi hoàng kim hộ thể thần quang.
Vậy nên Kim Lân Ánh Nhật đại trận mở ra, có thể chống Phân Thần cao thủ công kích. Có thể thấy thuyền rồng hoàng kim thời kì toàn thịnh lợi hại ra sao.
Nghe đám thiên dục ma nữ nói xong Tống Chung hít mạnh một hơi, trong lòng vừa yêu vừa hận thuyền rồng hoàng kim này, yêu bởi uy lực nó đáng sợ của nó, hận là do tiêu hao cho cái uy lực ấy.
Sao khi giao chiến xong, cuối cùng Tống Chung quyết định là không làm thì thôi, chơi là phái tới cùng, thăng cấp lên hình thái thứ hai luôn. Không phải là linh thạch sao? Tuy rằng trận chiến lần trước hao tổn trầm trọng nhưng cũng chỉ là tiêu hao hơn vạn thượng phẩm linh thạch, chỉ tương đương với một nửa số Mai Hoa Thần Nữa đưa cho.
Huống chi bản mạng pháp bảo của Tống Chung sản sinh linh thạch chỉ cần linh khí vượt qua cực hạn tiêu chuẩn sẽ tự ngưng thành hạ phẩm linh thạch, nhưng linh thạch này hấp thu linh khí ba năm, tạp chất rút đi sẽ thành trung phẩm, mười năm sau trung phẩm sẽ lại thành thượng phẩm.
Từ lúc Tông Chung có được thuyền rồng hoàng kim liền đặc biệt chú ý tạo ra thượng phẩm linh thạch, đổi bảo vật là những mảnh trung phẩm linh thạch mới hình thành, còn những cái lâu năm hắn đều giữ lại. Bế quan ở Đông Hải đế quốc tám năm cũng được rất nhiều tàn phiến bảo vật, phiến đất đen mấy chục trượng cũng không ngừng nghỉ phân giải tàn phiến, mỗi ngày phải đến trên vạn cân. Linh khí ẩn chứa bên trong toàn bộ phóng xuất ra, ngau cả mở Ngũ Hành tụ lôi thai cũng không tiêu hao hết, mỗi ngày sinh ra mười vạn khối hạ phẩm linh thạch. Mà Tống Chung chỉ cần một phần nhỏ trong đó là có thể mua được đám tàn phiến này.
Vậy nên linh thạch trong tay Tống Chung càng nhiều sớm đã chất thành núi, một tòa trung phẩm linh thạch, một tòa thượng phẩm linh thạch, thượng phẩm hơi ít nhưng tám năm gom góp cũng được mấy chục vạn khối.
Lúc này trong tay Tống Chung cũng có tới trăm vạn khối.
Cũng vì vậy mà Tống Chung mới dám cho thuyền rồng hoàng kim thăng lên hình thái thứ hai.
Đối với mệnh lệnh của Tống Chung nhóm Thiên Dục Ma Nữ không hỏi gì thêm, nhưng kho hàng bên trong thuyền rồng hoàng kim cực lớn, vật liệu có sẵn nhưng muốn chữa trị hư hại nghiêm trọng rồi thăng cấp lên hình thái thứ hai chỉ sợ nhóm Thiên Dục Ma Nữ cũng phải mất một năm.
Đây là bởi các ma nữ đều có kiến thức cùng kinh nghiệm của Phân Thần cao thủ, nếu là Nguyên Anh tu sĩ, cho họ một góc cũng làm chẳng xong.
Giao việc chữa trị thuyền rồng hoàng kim cho nhóm ma nữ xong, Tống Chung lại triền miên khoái lạc với Hàn Ngọc Phượng mấy ngày mới xuất quan.
Kỳ thực với cấp bậc tu sĩ như Tống Chung một năm không gọi là dài. Nhưng trong lòng Tống Chung bức bối không nhịn được.
Dù sao Tống Chung cũng là hảo hán, vì báo thù cho cha mẹ mà hủy Tuyền Cơ Các, diệt Thiên Dục Môn. Vốn không có gì đáng trách, có thể nói là luân lí của trời đất, người khác chẳng thể nói gì.
Nhưng đám khốn kiếp ở Thương Mang Sơn lại liên hợp truy sát hắn, nhất là đám danh môn chính phái, nghe Hỏa Long đạo nhân lỡ mồm nói ra chân tướng thì không ai cảm thấy bất công cho Tống Chung. Điều này làm hắn cực kì phẫn nộ đồng thời hoàn toàn thất vọng với bọn họ.
Từ lúc này Tống Chung thế giới quan của Tống Chung hoàn toàn thay đổi, từ ánh mắt của tu sĩ chính đạo đã biến thành nội tâm tồn tại bóng ma đáng sợ bao phủ.
Các ngươi không phải đổ oan ta là gian tế yêu thú sao? Được, ta sẽ làm gian tế yêu thú cho các người xem!
Tâm tình uất ức, sau khi Tống Chung xuất quan liền tìm Ngao Thiên, hai người gặp mặt tại đại sảnh, Tống Chung liền nói ngay:
- Ngao lão, lần này tu sĩ nhân loại khinh người quá đáng, không ngờ đánh đến tận đây, ta không nuốt trôi cục tức này!
Ngao Thiên sửng sốt, rồi lại nhíu mày hỏi:
- Ý điện hạ là gì?
- Đương nhiên là gậy ông đập lưng ông!
Tống Chung lạnh lùng nói:
- Một khi chúng đã dám tới Đông Hải giễu võ dương oai thì sao chúng ta không phản công Thương Mang Sơn được!
Nghe Tống Chung muốn tấn công toàn diện Thương Mang Sơn, Ngao Thiên lắp bắp kinh hãi:
- Không thể, không được đâu!
- Vì sao không được?
Tống Chung căm tức nói:
- Hay ngươi sợ chúng?
- Điện hạ hiểu lầm, không phải ta sợ! Thực ra là không có điều kiện đâu!
Ngao Thiên vội giải thích:
- Yêu tộc Đông Hải chúng ta phần lớn là yêu thú trong nước, yêu thú trên lục địa số lượng chiếm hai thành, phản công Thương Mang Sơn làm sao mà bắt tôm cá đi chứ? Mà liên minh Đông Hải do nhân loại thành lập ở ven bờ làm yêu thú chúng ta tổn thất thảm trọng, nếu mạnh mẽ công kích sơn mông tu sĩ, gặp hộ sơn đại trận không phải là đi tìm chết sao!
Tống Chung nghe xong nhíu mày, căm tức nói:
- Chẳng lẽ cứ vậy bỏ qua?
Ngao Thiên suy nghĩ rồi đột nhiên nói:
- Điện hạ, thực ra ngài muốn báo thú cũng không phải là không thể!
- Hả? Nói xem?
Tống Chung vội hỏi
- Rất đơn giản, ngài muốn hết giận cũng không cần tấn công sơn môn bọn chúng. Cứ giết chúng không phải là đủ rồi sao.
Ngao Thiên nhẹ nhàng nói.
- Đúng, nếu có thể đả kích chúng thật lớn thì cơn tức cũng tiêu đi!
Tống Chung liền nói:
- Vậy ý ngươi là gì?
- Liên minh Đông Hải!
Ngao Thiên vội vàng nói:
- Nơi này phòng ngự không quá cẩn mật, mà có rất đông đệ tử các phái, nếu chúng ta công phá nơi này, giết chóc đệ tử của chúng vậy không chỉ làm ngài hết giận mà đám hậu bối ven bờ của chúng ta cũng cảm kích ngài!
- Ý hay!
Tống Chung vỗ đùi hưng phấn nói:
- Thực ra ta sớm đã nhìn đám khốn kiếp ở liên minh Đông Hải không vừa mắt, lần này cứ tận diệt chúng xem sau này bọn chúng có dám kiêu ngạo nữa không!
- Điện hạ nói vậy rất đúng, nhưng liên minh Đông Hải mấy chục vạn tu sĩ, dù quái vật đông nhưng có bốn năm vị Nguyên Anh cùng Minh Chủ tọa trấn, lực lượng thái tử không nhiều. Dù thêm nữa cũng không làm gì được chúng!
- Hả?
Tống Chung nghe xong liền nghi ngờ:
- Chẳng lẽ thái tử ta cũng không thể điều binh khiển tướng?
- Ừm, đúng là thế!
Ngao Thiên giải thích:
- Ngài ở Đông Hải còn chưa đủ uy vọng, muốn xuất binh thì phải triệu tập phàn lớn thủ lĩnh các bộ lạc tới tiến hành bàn bạc, bọn họ đồng ý thì tự nhiên có thể xuất binh!
- Cần phải có họ đồng ý à?
Tống Chung nhíu mày.
- Nếu bọn họ không đồng ý thì chỉ có thể dựa theo quy củ yêu thú, bọn họ phái người đấu với ngài, ai bại sẽ phục tùng người thắng!
Ngao Thiên nói.
- Ta kháo, chẳng lẽ vì xuất binh ta phải lần lượt đánh bại đám thủ lĩnh Yêu tộc này nữa?
Tống Chung dở khóc dở cười.
- Khà khà, đương nhiên không đến mức đó.
Ngao Thiên cười:
- Dù sao ngài cũng là thái tử, lại có tiềm lực Hà Đồ Huyền Quy cực lớn, sau này tiền đồ vô lượng. Chỉ cần không ngốc ai muốn đắc tội ngài? Vậy nên tám chín phần là qua loa, với thân phận của ngài cùng biểu hiện tuyệt vời gần đây khẳng định không ai dám phản đối.
- Lần này biểu hiện của ta tuyệt vời?
Tống Chung cười khổ:
- Ta bị người ta đuổi giết mấy vạn dặm chật vật như chó nhà tang, không chỉ thuyền rồng hoàng kim bị hủy mà hại chết đám vãn bối yêu thú, vậy mà gọi là biểu hiện tuyệt vời?
- Ha ha, điện hạ không thể nói vậy. Tuy rằng tổn thất ít vãn bối nhưng so ra nhân loại tổn thất càng nhiều, mà chúng ta lời rất lớn, nhân loại thì lỗ nặng, không chiếm được chút tiện nghi.
Ngao Thiên cười nói. Tống Chung nghe vậy cũng hiểu ra liền hỏi:
- Ngươi nói là phi chu?
- Đương nhiên lần này tuy tổn thất một đám hậu bối nhưng so với bảo vật thu được là mười chiếc phi chu thì chẳng đáng nói!
Tống Chung nghe vậy cũng kì quái:
- Bảo bối Đông Hải nhiều như vậy các ngươi thiếu phi chu à?
- Đương nhiên!
Ngao Thiên vội giải thích:
- Ngài đừng thấy Đông Hải nhiều bảo bối, nhưng yêu tộc chúng ta không có thiên phú luyện khí, loại đại hình pháp bảo phi chu này chỉ có thể cướp đoạt của nhân loại! Tiếc là chúng rất giảo hoạt, không dễ dàng dùng phi chu tiến vào bên trong Đông Hải nên chúng ta ít khi thu được, nhớ ra thì lần trước thu được phu chu cũng đã bốn năm trước, lúc ấy con thuyền không tới trăm trượng cũng làm cả Đông Hải xôn xao. Mà lần này chúng ta lấy được mười chiếc phi chu sao không thể gọi là việc vui lớn chứ?
- À, thì ra phi chu đáng giá như vậy? Chỉ tiếc ta tiện tay phân cho bộ lạc có công, sớm biết thì ta giữ cho ngươi một cái rồi.
Tống Chung bất đắc dĩ nói.
- Khà khà, điện hạ không cần lo, đám tiểu bối dù lấy bảo vật cũng sẽ không độc chiếm, chúng đều nộp lên cho trưởng bối.
Ngao Thiên tủm tỉm cười:
- Con trai lão nô cũng có hiếu, sớm đem phi chu điện hạ thưởng tặng cho lão nô.
- Hắc hắc, vậy thì đáng mừng.
Tống Chung cười nói.
- Không dám, đều là hưởng sái của bệ hạ!
Ngao Thiên cười nói:
- Lần này được nhờ cũng không chỉ có mình ta, nhưng bộ lạc khác đều có, bọn chúng cực kì hưng phấn, khẳng định rất cảm kích ngài nên bảo họ xuất binh cơ bản là tám phần không hề phản đối!
- Ha ha, thì ra là thế, ta cũng yên tâm.
Tống Chung vừa lòng gật đầu nói.
- Khà khà, thực ra nếu là nữ hoàng bệ hạ hoàn toàn có thể bỏ qua những bước này, trực tiếp điều binh khiển tướng. Tiếc là ngài lần đầu xử lí đại sự, cả đám không biết ngài, cứ vậy phát lệnh sẽ rất thất lễ, làm đám thủ lĩnh thấy không tôn trọng họ, dù miễn cưỡng tuân lệnh thì trong lòng cũng không vui. Vậy nên lão nô cảm thấy ngài cứ diễn xuất một chút.
- Ngao Thiên tủm tỉm cười.
- Đi!
Tống Chung gật đầu nói:
- Cũng chỉ là diễn xuất mà thôi, không sao. Ngươi lấy danh nghĩa cả ta mở tiệc chiêu đãi thủ lĩnh đến nghị sự!
- Dạ!
Ngao Thiên gật đầu đáp ứng.
- Đúng rồi.
Tống Chung đột nhiên nói:
- Yêu tộc Đông Hải có bao nhiêu thủ lĩnh?
- Khà khà, không nhiều lắm, cũng một hai ngàn thôi!
Ngao Thiên tủm tỉm cười nói.
Muốn biết mọi chuyện ra sao thì chờ boom tết! Đảm bảo sẽ có!
Chương 292: Chuẩn bị trả thù!
Tác giả: Tả Tự Bàn
Nguồn:4vn.eu
Dịch giả:Trảm Phong
Quả đầu của đợt boom tết. Hơi ít nhưng cũng đã cố hết sức. Mong cả nhà thông cảm!
- Ta kháo, cái này mà chưa tính là nhiều à?
Tống Chung dở khóc dở cười.
- Điện hạ, Đông Hải chúng ta phạm vi mấy trăm vạn dặm nên rất nhiều bộ lạc. Nhưng mà…
Ngao Thiên muốn nói rồi lại thôi.
- Nhưng mà sao? Có gì ngươi cứ nói đi!
Tống Chung mất kiên nhẫn nói.
- Dạ, dạ!
Ngao Thiên nhíu mày nói:
- Điện hạ, thực ra liên minh Đông Hải thực không đáng để chúc ta dốc toàn bộ lực lượng, nhất là những bộ lạ ở xa, bọn họ chạy tới đây cũng mất vài chục năm, lúc đến chẳng phải không mệt chết cũng vất vả mà chết à? Vậy nên lão nô thấy không bằng chúng ta điều động vài bộ lạc phụ cận liên minh Đông Hải, vậy cũng đủ thu thập chúng rồi!
- Được, tất cả theo ý ngươi đi!
Tống Chung thống khoái nói:
- Nhưng mà ta đang gấp nên làm nhanh đi!
- Cái này đơn giản!
Ngao Thiên cười nói:
- Các bộ lạc lớn gần Thương Mang Sơn. Chỉ cần bọn họ gật đầu khẳng định những bộ lạc nhỏ sẽ nghe theo. Lão nô lập tức phái người đi tới mời thủ lĩnh bốn bộ lạc tới, nhiều nhất là hai ngày sai ngài sẽ gặp được họ!
- Vậy là tốt rồi!
Tống Chung gật đầu. Sau đó đột nhiên nhớ ra gì đó hỏi:
- Đợi đã, vì cái gì mà bốn thủ lĩnh? Không phải ngươi nói năm bộ lạc sao?
- Khà khà!
Ngao Thiên mỉm cười:
- Điện hạ, lão nô là thủ lĩnh bộ tộc Huyền quy, lão nô nói là chúng phải nghe. Tất cả sẽ ủng hộ ngài!
- Ha ha, thì ra là thế, đa tạ!
Tống Chung cười chắp tay nói.
- Không dám, không dám, là bổn phận của lão nô!
Ngao Thiên vội vàng khách khí nói. Sau đó liền đứng dậy thi lễ:
- Vậy lão nô xin lui trước để phái người đi đưa tin!
Tống Chung gật đầu. Ngao Thiên liền xoay người rời đi. Nhìn bóng dáng Ngao Thiên, Tống Chung lại nghĩ tới liên minh Đông Hải thầm nghĩ:
- Đám vô liêm sỉ các ngươi cứ chờ xem, Tống Chung ta sẽ chở về cho các ngươi chăm sóc người thân trước lúc lâm chung!
Mà lúc yêu tộc Đông Hải thu hoạch lớn mà vui mừng khấp khởi, liên minh Đông Hải thù cực kì bi thảm. Phái đám cao thủ ra đuổi giết Tống Chung. Lúc về sống chưa đến ba thành, chỉ còn vài chục người. Không những thế, bọn họ còn đánh mất một chiếc đại hình pháp bảo phi chu.
Không chiếm được chút tiện nghi còn hao binh tổn tướng, vô duyên vô cớ chọc vào đại địch. Cái này vốn không liên quan lại bị đám Hỏa Thanh Vân kéo vào, những môn phái tham dự hối hận khôn cùng.
Mà đám Đông Hải tán nhân minh chủ liên minh Đông Hải thoát khỏi nguy hiểm xong cũng tập trung về cung điện của Đông Hải tán nhân chửi ầm lên.
Tất cả mũi nhọn đều chĩa vào Sắc Ma đạo nhân.
Không có biện pháp, bởi con gái chết mà Hỏa Thanh Vân bị kích động quá mức mà phát điên. Hỏa Long đạo nhân ôm tỷ tỷ không biết bay đi đâu. Vì vậy đám người đuổi giết Tống Chung, còn lại Sắc Ma đạo nhân, không trút giận lên hắn thì còn ai vào đây?
Ngay cả Sắc Ma đạo nhân thực lực siêu quần, ở trong đám này tuyệt đối xếp thứ năm, thậm chí thứ ba nhưng một thân một mình nên chẳng dám cãi lại, sợ chọc giận cả đám là bị đánh hội đồng. Dù sao ở đây đều là Nguyên Anh tu sĩ, đơn đấu không lại Sắc Ma đạo nâhn nhưng cả chục người thì hắn chỉ có chết.
Không có Thiên Dục Môn hậu thuẫn, Sắc Ma đạo nhân người cô thế cô, ngay cả chưởng môn tiểu phái bình thường cung kính hắn cũng dám gân cổ lên chửi. Sắc Ma đạo nhân đáng thương trở thành nơi cho cảm đám xả giận.
Tuy tỷ muội Phong Vân ma nữ xuất thân Thiên Dục Môn nhưng vốn có cừu oán với Sắc Ma đạo nhân, thấy hắn chật vật như vậy mừng còn chưa chứ đâu rảnh ma quản, chỉ đứng bên cạnh cười lạnh.
Cả đám mắng xong, Sắc Ma đạo nhân tái mặt không dám nói gì, mọi người vì thân phận nên cũng chẳng làm quá, từ từ tản ra. Sau đó lại bắt đầu bàn bạc tiếp theo phải làm gì.
Người nóng tính thì liền muốn triệu tập đại quân giết bằng được để giành lại bảo bối của môn phái. Những kẻ này liền bị cả đám châm chọc. Giỡn mặt? Địa bàn người ta là Đông Hải, số lượng yêu hú biết bao nhiêu mà kể, nhân loại có thể so sao? Lao đầu vào xin chết à.
Còn có người nói, tốt nhất dùng biện pháp hòa bình, đàm phán để lấy về, không được thì dùng một ít linh thạch cùng vật liệu trân quý. Đề nghị này rất nhanh liền bị bác bỏ, sản vật Đông Hải phong phú, hơn hẳn Thương Mang Sơn, linh thạch cùng vật liệu chẳng đáng là gì. Ưu thế duy nhất của nhân loại là khéo tay, có thể chế tạo đại hình pháp bảo phi chu. Vậy nên theo đạo lí là yêu tộc dùng vật liệu đổi phi chu của nhân loại mới đúng. Giờ làm ngược, sợ là có đưa bao nhiêu người ta cũng chẳng đổi.
Sau đó những người này tranh chấp nửa ngày cũng chẳng nghĩ ra biện pháp thích đáng. Cuối cùng ra về trong chán nản.
Kết quá như vậy Sắc Ma đạo nhân sớm đã biết, nếu không phải hắn bị cả đám nhìn chăm chú, sợ trốn sẽ bị vây công thì sớm đã chạy. Giờ vất vả qua cửa này tự nhiên không dám chần chừ, lập tức chạy mất tích.
Tuy bàn bạc không có kết quả nhưng tất cả đều có cùng một nhận thức là yêu tộc chiếm tiện nghi. Chỉ sợ chúng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nhất là Tống Chung, thuyền rồng hoàng kim yêu quí bị hủy, bị cả đám vu oan đuổi giết mấy vạn dặm, với tính tính của hắn nhịn được thì trời sập. Mà Tống Chung cực kì có địa vị tại yêu tộc, cả đám có thể đoán được hắn sẽ dẫn dắt yêu tộc trả thù quy mô lớn.
Vì phòng bị khả năng tiến hành trả thù của Tống Chung, liên minh Đông Hải thần hồn nát thần tính, nhìn gà hóa cuốc. Đông Hải tán nhân không chút chậm trễ hạ lệnh cảnh giới cao nhất. Đình chỉ tất cả các bến đỗ, mọi người tập trung đợi lện. Đại trận cảnh giới bao trùm khắp ven bờ Đông Hải. Đến lúc này phục kích hay đào tẩu đều sẽ có tình báo xác định.
Mà lúc này thanh danh Tống Chung truyền trong đám tu sĩ nhân loại, chỉ có điều lần này là ác danh. Liên tục hủy diệt hai đại tông môn. Đánh chết ngàn vạn tu sĩ, Tống Chung lập tức thành ác mộng. Thoáng chốc Tống Chung đã có ngoại hiệu mới, Đại Ma Vương!
Lúc liên minh Đông Hải ra sức đề phòng, tại thái tử cung Đông Hải, việc tu sĩ nhân loại gọi Đại Ma Vương Tống Chung làm yêu thú ngũ, lục cấp bàn tán.
Năm tên yêu thú Nguyên Anh là thủ lĩnh những bộ lạc lớn gần liên minh Đông Hải, ngoài quản gia Ngao Thiên còn có Thần Thứu Vương Hạng Đương, Thiết Tí Thần Viên Hầu Thanh, Bạch Kình Vương Bạch Hoa, Chương Ngư Vương Chương Cường.
Thần Thứu Vương Hạng Đương bản thể là yêu thú kền kền, là yêu thú cực kì âm hiểm giả dối. Am hiểu đánh lén, thích ăn xác chết. Bề ngoài Hạng Đươnglà một gã trung niên đầu hói, gầy còm nhưng to xương, ánh mắt nhạy bén.
Thần Thứu Vương Hạng Đương ôm quyền khách khí nói:
- Một khi Thái tử gia muốn đánh liên minh Đông Hải, Hạng Đương bất tài, nguyện ý góp sức!
- Ta cũng vậy!
Người mặc áo đen cũng nói theo. Hắn là Thiết Tí Thần Viên Hầu Thanh. Thực lực lục cấp cao giai, cũng là kẻ tương đối lợi hại. Bề ngoài cực kì bình thường, nhìn như con khỉ ốm, nhưng song chướng tráng kiện nhưng mất cân đối.
- Thêm phần ta nữa!
Chương Ngư Vương Chương Cường, vung tay nói. Bản thể hắn là ôt con Đại Ngư Chương tu hành nhiều năm( Mực bạch tuộc gì đó), toàn thân không xương, dù hóa hình tay chân vẫn như bns. Nhưng kẻ nào coi thường hắn là lầm to. Tuy rằng ngang cấp với Hầu Thanh nhưng lúc đánh thậm chí hắn còn hơn một bậc.
Cuối cùng là một kẻ mập mạp phúc hậu, luôn tươi cười tựa như một gã phú ông. Nhưng nhìn như vô hại vậy chứ thực lực rất gần với Ngao Thiên.
Là một con Đại Bạch Kình tu luyện hơn năm ngàn năm, Bạch Kình Vương Bạch Hoa cực kì trầm ổn, bình thường luôn lên tiếng sau cùng, giờ cũng không ngoại lệ. CHỉ thấy hắn khẽ nâng chung trà lên, nhấp một ngụn rồi chậm rãi nói:
- Bọn liên minh Đông Hải này thực đáng ghét, thực ra ta sớm nhìn không vừa mắt. Có điều liên minh Đông Hải có bốn phó một Minh chủ, thực lực bất phàm, chúng chiếm đóng Đông Hải nhiều năm bố trí kết giới cảnh giới không ít ở ven bờ. Chúng ta quân đông, chưa kịp khua chiêng gõ trống đánh tới thì cả đám đã chạy hết. Ít quá thì chúng dùng trận pháp cùng địa hình đánh lén, lúc đó lại chịu thiệt. Vậy nên ta cũng nhức đầu, không biết Thái tử có cách gì thu thập chúng?
Bạch Hoa nhẹ nhàng hỏi nhưng ý thì quá rõ. Nếu Tống Chung không có cách cụ thể thì không thể khiến hắn xuất binh, lúc đó khẳng định không tùy tiện mang thủ hạ tham chiến.
Với yêu cầu của Bạch Hoa, Tống Chung rất bình tĩnh, mỉm cười nói:
- Phòng ngự liên minh Đông Hải đúng là không tệ, nhưng không cản được ta! Ta sớm đã có biện pháp!
- Tốt rồi, xin vểnh tai nghe!
Bạch Hoa mỉm cười nói.
- Các vị nhìn xem!
Tóng Chung không chút khách khí, vung tay tạo thành một bức bản đồ Đông Hải sau đó chỉ chỉ nói:
- Hôm nay liên minh Đông Hải rất cẩn thận, tất cả hoạt động đều bị cấm. Đ trận cảnh giới mở ra. Nhưng có ba nơi có thể vô thanh vô tức công phá!
Mọi người nhìn nơi tay Tống Chung chỉ liền nhíu mày. Bạch Hoa nói:
- Điện hạ, đây là địa bàn Đông Hải tam yêu, ba kẻ kia tâm ngoan thủ lạt, quản lí thuộc hạ cực nghiêm, tiểu đệ dưới tay cũng không thường. Thứ cho ta ngu muội, thực không biết làm sao vô thanh vô tức công phá!
- Đúng vậy, nơi này rõ ràng là cực kì chắc chắn, tất cả bị đám Đông Hải tam yêu nắm trong tay, vững chãi vô cùng. Những nơi khác bị chia năm sẻ bảy, chúng ta đánh vào bọn chúng mạnh ai nấy lo mới đúng!
Hầu Thanh cũng nói.
- Ha ha, các vị tiền bối nói có đạo lí, nhưng các người quên một thứ!
Tống Chung cười nói.
Bạch Hoa cùng Hầu Thanh nghe vậyliền khó hiểu hỏi:
- Xin hỏi điện hạ, ta quên gì?
- Các ngươi không nghĩ đến phản ứng của chúng!
Tống Chung mỉm cười giải thích:
- Các ngươi đừng quên mục đích của chúng ta không phải là duyệt binh, trước kia khua chiêng gõ trống sợ chưa giết được ai chúng đã chạy mất tích. Vậy nên chúng ta chơi kiểu ẩn núp, đến gần tổng bộ liên minh Đông Hải, chúng có phát hiện cũng đã muộn!
Bạch Hoa đầu, khó hiểu nói:
- Điện hạ nói có lí, nhưng cái đó liên quan gì tới Đông Hải Tam Yêu?
- Quan hệ mật thiết!
Tống Chung cười:
- Nơi không đoàn kết, chúng ta đánh sẽ kinh động kẻ khác. Dù có mua chuộc vài tên cũng không thể giữ bí mật tuyệt dối, tám phần là sẽ sơ hở. Nhưng địa bàn tam yêu thì khác, tâm phúc của chúng đều bị nắm trong tay. Vậy nên chỉ cần thu phục Đông Hải tam yêu, có chúng che giấu, đại quân sẽ thần không biết, quỷ không hay đi vào trong, tặng cho liên minh Đông Hải một kích thạt nặng.
Mọi người nghe vậy mới hiểu được ý Tống Chung. Bạch Hoa ngẫm nghĩ rồi nhíu mày nói:
- Lời điện hạ có chút đạo lí, nhưng vấn đề là chúng ta chẳng quan hệ gì với Đông Hải tam yêu, làm sao để chúng theo ta đây?
- Cái này các ngươi không cần lo!
Tống Chung khoát tay:
- Tóm lại một câu, ta phụ trách thu phục Đông Hải tam yêu. Nhiệm vụ các ngươi là dẫn quân lặng lẽ vượt qua địa bàn của chúng sau đó là tàn sát!
- Không thành vấn đề. Hầu Thanh hiếu chiến hưng phấn vỗ đùi nói:
- Chỉ cần ngài thu phục Đông Hải tam yêu đảm bảo chúng tôi sẽ giết thống khoái. Dù là tổng bộ liên minh Đông Hải cũng có thể đánh hạ cho người!
- Không sai.
Hạng Đương cũng nói:
- Với thực lực chúng ta cản bản chẳng sợ đánh với chúng. Chỉ sợ cả đám chạy mất. Chỉ cần ngài đưa chúng ta thần không biết quỷ không hay vào tổng bộ liên minh Đông Hải, khẳng định sẽ hạ nó cho ngài!
- Được, đã vậy thì cứ thế mà làm!
Tống Chung vỗ bàn hỏi:
- Các vị còn gì thắc mắc không?
- Không còn!
Mọi người đều gật đầu. Ngay cả Bạch Kình Vương vốn phản đối cũng không có ý kiến.
Sau cuộc đánh chén, cả đám uống vài trăm bình rượu liền trở thành bạn tốt. Đối với những người khác nhiều rượu như vậy chưa chắc đã thành. Nhưng đối với yêu thú thì căn bản như uống nước lã. Vậy nên uống rượu xong không ai say mà trở thành bạn rượu.
Uống rượu suốt hai ngày mới giải tán. Trên bàn rượu kế hoạch tấn công liên minh Đông Hải cũng đã vạch rõ, mỗi người đều được phân việc của mình.
Giải tán xong, Tống Chung ngủ cùng Cửu Mỹ thật thoái mái. Sau đó vào một buổi sáng đẹp trời, mag theo Lôi Thiểm Nhi biến mật phía chân trời Đông Hải
Trong địa bàn liên minh Đông Hải có một tiểu đảo phạm vi ngàn dặm là Liệt Vũ đảo. Đây là một hòn đảo núi lửa cách Thương Mang Sơn mấy ngàn dặm, yêu thú bên trên sớm đã bị quét sạch, chỉ còn một số tu sĩ nhìn trúng linh mạch mà sống ở đây. Sau đó mọi người qua lại cũng cực kì tiện lợi nên chậm rãi hình thành nơ Tu chân giả tụ tập.
Sau đó, đám tu sĩ nhiều hơn tự nhiên sẽ lâm vào tình trạng dùng không hết sẽ đem đổi cho nhau. Dần dà hình thành một cái chợ nho nhỏ ở đây.
Chợ phiên của tu chân giả hiển nhiên không ồn ã như người phàm. THực ra cũng vài chục người. Đa số là tiên thiên tu sĩ.
Sáng hôm sau, mấy kẻ lười biếng vô tình ra biển phơi nắng đột nhiên thấy chân trời có một chấm đen. Tu sĩ nhãn lực cao liền nhân ra là ngự kiếm phi hành. Một lúc sau chấm đen đó tới gần mới phát hiện không phảu một mà là hai.
Người tới một nam một nữ, nam cao lớn khôi ngô, bề ngoài hiền lành, ngây thơ. Nhưng hắn cười có chút ngốc nghếch mà ánh mắt cực kì lanh lợi, khôn khéo.
Còn vị cô nương kia thực ra là một tiểu hài tử, mặt hoa da phấn cực kì đáng yêu, dù ai nhìn cũng muốn hôn một cái.
Lúc tiểu cô nương tới, ngồi trên vai đại hán, chưa đợi hắn dừng phi kiếm lại tiểu cô nương đã hưng phấn nhảy xuống, nhìn Đông ngó Tây.
Nhìn như vậy hiển nhiên bọn họ là hai huynh muội. Chỉ có điều đại hán cực kì khó coi, chỉ có một thanh trung phẩm pháp kí phi kiếm. Tiểu cô nương trên thân chẳng có gì. Ngay cả phi kiếm cũng không, chỉ có một túi trữ vật cấp thấp xấ xí. Bởi vậy có thể thấy hai người đều là tu chân cùng khổ.
Last edited by Trảm Phong; 23-01-2012 at 11:47 AM.
Chương 293: Hàng phục Tiểu Yêu!
Tác giả: Tả Tự Bàn
Nguồn:4vn.eu
Dịch giả:Trảm Phong
Đối mặt với loại không màu mỡ gì chẳng ai muốn tiếp lời. Mặc cho hai huynh muội đi qua, cũng may bộ dáng tiểu cô nương đáng yêu, dù chỉ xem nhưng không mua đồ cũng chẳng ai trách cứ nàng.
Nhưng lúc hai huynh muội vô cùng vui vẻ đi dạo thì đột nhiên trên trời xuất hiện mấy chấm đen, tư thế ngự kiếm cực kì kiêu ngạo. Tất cả thương hộ nhìn thấy liền run rẩy.
Một tu sĩ tương tốt bụng liền khẽ nói với hai huynh muội:
- Tiểu huynh đệ, ngươi mau đưa muội muội đi mau nếu không đại họa sẽ rơi xuống đầu!
- Tai họa?
Vị đại hán hắc y kì quái hỏi:
- Không đâu, sao lại là họa chứ?
- Ôi, sao ngươi ngốc thế chứ? Đây là địa bàn bất âm bất dương Liêu Tiểu Yêu trong Đông Hải Tam Yêu!
Người kia vội vàng giải thích.
- Ta biết!
Đại hán buồn cười nói:
- Nhưng Liêu Tiểu Yêu là nhân vật cao cao tại thượng, sao hắn lại để ý đến chúng ta chứ?
- Ngu ngốc!
Người kia lo lắng nói:
- Liêu Tiểu Yêu thích mãnh nam, mỹ nữ, lại thích ăn đồ tươi, cả ngày đi tuần tra, ngươi nhìn mấy kẻ bên kia là thủ hạ Liêu Tiểu Yêu. Ôi xong, chậm rồi, bọn chúng đã đến, sao ngươi không nghe lời khuyên chứ!
Người kia vội vàng tránh ra.
Đại hán cùng muội muội cũng vội vàng muốn chạy. Nhưng đã muộn, lúc đang nói chuyện những kẻ kia đã bay vào trong chợ. Ánh mắt xấu xa nhìn trúng đại hán thân thể mạnh mẽ cùng tiểu mỹ nữ bên cạnh. Vậy nên vội vàng xúm tới vây quanh hai người.
Rõ ràng thực lực hai người không cao, đại hán là Tiên Thiên thất trọng thiên, tiểu cô nương đáng thương mới chỉ Tiên Thiên ngũ trọng thiên
- Ha ha, tưởng răng lần này chỉ kiếm được hai khối linh thạch, không ngờ lần này lại vớ được hàng!
Gã tu sĩ áo vàng đắc ý:
- Tiểu tử, ngươi thực có phúc! Đi thôi nào!
- Vị tiền bối này, không biết đưa vãn bối đi đâu?
Đại hán bảo vệ muội muội vẻ mặt lo lắng.
- Đi đâu? Ha a, đương nhiên là gặp đại vương chúng ta.
Hoàng y tu sĩ cười:
- Đại vương nhà ta thích kẻ thân thể khỏe mạnh, chỉ cần ngươi hầu hạ đại vương cho tốt, đảm bảo được vinh hoa phú quý!
- Tôi không càn vinh hóa phú quý, xin các vị tha cho chúng tôi!
Đại hán vội vàng cầu xin.
- Thúi lắm, không biết xấu hổ!
Hoàng y tu sĩ lạnh lùng nói:
- Đại vương nhìn nhìn trúng là phúc của ngươi còn không biết điều, lão tử băm cho chó ăn bây giờ.
Đại hán toát mồ hôi hột, muốn liều mạng nhưng đánh không lại, sợ muội muội bị thương nên cắn môi nói:
- Được, tôi có thể đi nhưng xin các vị giơ cao đánh khẽ mà thả muội muội tôi đi! Nó còn nhỏ!
- Hắc hắc, không có cửa, muội muội ngươi cũng là loại đại vương nhà ta thích nhất!
Hoàng y tu sĩ cười dâm đãng:
- Lần này ta tìm một lần được hai cực phẩm, có lẽ một kiện pháp bảo chạy không thoát rôi! Khà khà!
- Chúc mừng tiền bối, chúc mừng tiền bối!
Đám lâu la cũng hùa theo.
Đại hán mặt tái mét, tiểu cô nương không hiểu chuyện, ánh mắt mở to nhìn đám người kia.
- Được rồi, được rồi!
Hoàng y tu sĩ khoát tay nói:
- Mau đi nhanh, đừng đề đại vương sốt ruột!
- Đúng thế, đi mau!
Những kẻ khác cũng nói theo.
Đại hán thấy vậy liền giận dữ, ôm muội muội tiến lên dường như muốn liều chết.
Hoàng y tu sĩ thấy vậy cười lạnh cười lạnh rồi vung tay ném ra một chiếc lưới màu vàng trói hai huynh muội lại. Tấm lưới này hiển nhiên là pháp kí đặc chế chuyên dùng để trói người, trói lại cũng không làm người bị thương. Tên Tử Võng cũng bởi có mê dược, người bên trong dính phải sẽ hôn mê. Rất nhanh hai huynh muội đã ngất đi.
Hoàng y tu sĩ mang theo Tử Võng có hai người bên trong cười lạnh nói:
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tiên thiên tu sĩ nho nhỏ còn muốn chạy, thực không biết lượng sức! Chúng bay đâu, đi nào!
Nói xong hoàng y tu sĩ liền ngự kiếm mang theo tay chân bay về chỗ Liêu Tiểu Yêu.
Lúc bọn hắn đi, tu sĩ ẩn nấp liền nhao nhao xuất hiện. Một người nói:
- Đôi huynh muội đáng thương, coi như xong rồi! Bị Liêu Tiểu Yêu chơi đùa xong sợ rằng không còn sức mà đi nữa!
- Nhưng bọn chúng đưa huynh muội kia đi cũng quên không đòi chúng ta nộp linh thạch, tốt quá.
- Ha ha, không sai, là chuyện tốt
Những người khác hùa theo cười cợt.
Hai sinh mệnh vô tội sắp ra đi mà bọn chúng không chút thương cảm. Đông Hải không có đạo nghĩa quả thực vô cùng chuẩn xác.
Đông Hải, Mã Thạch Đảo, Vô Ưu Cung.
Hang ổ Liêu Tiểu Yêu, Vô Ưu Cung phạm vi trăm dặm, cực kì hoa mỹ.
Lúc này Liêu Tiểu Yêu đang buồn chán ngồi trên đại điện uống rượu, chung quanh mấy chục gã đàn ông mạnh khỏe mặc áo hoa. Một kẻ mặc kim bào nịnh nọt rót rượu, nhưng nụ cười trên mặt Liêu Tiểu Yêu cũng không biết là nhớ đến chuyện gì, đột nhiên phát tác sút cho hấn một cước lăn ra đất hộc máu, chán ghét nói:
- Cục thịt này thực làm người ta buồn nôn, không có gì mới sao?
Lúc hắn đang bất mẫn, mấy tu sĩ lặng lẽ đi vào kéo kẻ đang phun máu ra ngoài rồi dọn dẹp sạch sẽ, hiển nhiên rất quen thuộc.
Còn những mãnh nam mỹ nữ khác cũng coi như không thấy. Nhưng thân thể vẫn run rẩy chứng tỏ trong lòng sợ hãi. Đối mặt Ma Vương vui buôn thất thường ai mà không sợ? Mà kinh khủng nhất là không thể bỏ chạy, chỉ có thể ở đây chờ chết.
May là lúc này một tu sĩ quỳ xuống đất nói:
- Khởi bẩm đại vương, Hoàng Sâm vừa mới bắt được một đôi huynh muội cực phẩm, nam khỏe mạnh như cự hùng, nữ xinh đẹp tựa thiên tiên!
- Phải không? Thật chứ?
Liêu Tiểu Yêu lập tức hưng phấn nói:
- Tốt, tốt, cuối cùng tiểu tử Hoàng Sâm cũng hữu dụng, mau cho hắn đem người vào, chỉ cần làm bản đại vương vừa lòng hắn không thiếu chỗ tốt!
- Dạ!
Tu sĩ trẻ tuổi vội đáp ứng rồi chyaj ra ngoài.
Rất nhanh Hoàng Sâm mang theo Võng Tử đi vào, thấp thoáng thấy hai người ở trong. Đến trước mặt Liêu Tiểu Yêu, Hoàng Sâm vội thi lễ nói:
- Đại Vương, tiểu nhân dân ngại một lễ vật, tuyệt đối là hàng thượng đẳng!
Nói xong liền mở Võng Tử thả hai người bên trong ra.
Liêu Tiểu Yêu rất kì vọng. Sau khi thấy dung nhan thì liền dụi mắt, kinh hô:
- Hả? Sao kẻ này nhìn quen đến vậy?
Hoàng Sâm nghe xong liền sửng sốt, muốn nói nhưng không ngờ hai huynh muội đứng dậy cởi dây ra. Hoàng Sâm giật mình vội nói:
- Cái này sao có thể? Hiệu quả mê dược chưa hết mà?
- Mê dược gì?
Đại hán cười ha hả nói:
- Sao ta chả cảm thấy gì?
- Tiểu ca ca, thực ra cũng có, vừa rồi làm ta ngủ rất thoải mái!
Tiểu cô nương cười.
Chứng kiến bọn họ không chút sợ hãi như vậy, Hoàng Sâm đứng ngây ra chẳng hieuersao. Hắn muốn hỏi chuyện xảy ra nhưng không ngờ Liêu Tiểu Yêu hung hăng tát hắn một cái làm hắn văng ra ngoài, răng rơi đầy đất.
Liêu Tiểu Yêu tức giận mắng:
- Kẻ khốn kiếp kia, là tìm việc vui cho ta hay là muốn mạng ta đây! Người đâu, kéo tên khốn kia ra cho chó ăn!
- A, đại vương tha mạng, tha mạng!
Hoàng Sâm mặt cắt không còn hột máu, vội vàng cầu xin. Nhưng Liêu Tiểu Yêu không thèm để ý, mặc cho hắn bị lôi ra ngoài.
Sắc mặt Liêu Tiểu Yêu tái mét, nhìn vị đại hán đang trừng mắt kia chân tay hắn luống cuống. Người kia thấy vậy mỉm cười:
- Sao thế? Liêu đại vương giờ này phong quang vô hạn liền quên lão bằng hữu à?
Liêu Tiểu Yêu nghe mà tức muốn chết, thầm nói:
- Vương bát đản mới là bằng hữu với ngươi đấy?
Nhưng lời này chỉ dám để trng lòng chứ không dám nói ra ngoài, bình tĩnh lại một chút, Liêu Tiểu Yêu mỉm cười, nơm nớp lo sợ nói:
- Thì ra là Tống lão đệ, không, là lão huynh, không biết ngọn gió nào đưa ngài đến đây thế?
Thì ra đại hán đó là Tống Chung, mà tiểu cô nương kia chính là Lôi ưng vương Lôi Thiểm Nhi. Hai người Liêu Tiểu Yêu đều nhận ra nên vừa rồi mới thất thố như vậy.
Đối với Liêu Tiểu Yêu, Lôi Thiểm Nhi tuy là Đông Hải tuần sát sứ tiếng tăm lừng lẫy nhưng hắn cũng không sợ, hai người đấu không chừng Liêu Tiểu Yêu còn hơn một chút.
Nhưng vấn đề là Tống Chung đi cùng Lôi Thiểm Nhi mới cực kì đáng sợ. Lúc hắn là Trúc Cơ đã lấy thực lực bản thân làm Đông Hải tam yêu cũng phải nhượng bộ lui binh, giờ hắn thăng cấp Kim Đan lại diệt Tuyền Cơ Các, hủy Thiên Dục Môn, ngay cả đánh tám chín Nguyên Anh tu sĩ cũng không yếu thế. Chiến tích như thế, Liêu Tiểu Yêu dù có mạnh mẽ cũng chỉ biết ngưỡng mộ.
Đối với ôn thần Tống Chung Liêu Tiểu Yêu cũng muốn giết nhưng không dám hành động ngu ngốc nên mới dò hỏi ý đối phương, tốt nhất là đừng đánh để tránh cơ nghiệp ao năm bị hủy diệt.
Thực ra Tống Chung không đến để giết người.Sở dĩ hắn cải trang là để dễ gặp mặt Liêu Tiểu Yêu. Nếu cờ giong trống mở, với than phận cùng địa vị Tống Chung khẳng định cao tầng liên minh Đông Hải sẽ biết.
Nhìn Liêu Tiểu Yêu sợ hãi Tống Chung có chút đắc ý, dù sao cũng là đại danh đỉnh đỉnh Đông Hải bất âm bất dương Liêu Tiểu Yêu.
Nhưng tuy trong lòng đắc ý nhưng vẻ mặt vẫn rất bình thản cười nói:
- Liêu Tiểu Yêu, lần này ta tới là cho ngươi một con đường sống, cái này phải xem ngươi có thức thời hay không!
- Cho ta một con đường sống?
Liêu Tiểu Yêu nhíu mày nói:
- Xin vểnh tai nghe!
- Thực ra rất đơn giản, đạo gia ta thấy ngươi là nhân tài, muốn thu ngươi làm môn hạ!
Tống Chung lạnh lùng liếc hắn:
- Đi theo ta thì sống, không thì chỉ có chết, mà tử lộ rộng thênh thang!
Lúc Tống Chung nói, tay đưa ra một viên Âm Dương Ngũ Hành Hỗn Nguyên thần lôi bay lơ lửng, hiển nhiên đây là uy hiếp trắng trợn.
Liêu Tiểu Yêu cũng biết nhìn hang, cảm giác linh khí đáng sợ trong thần lôi liền hít thật sâu, trong lòng tuyệt vọng:
- Kẻ nay lúc còn Trúc Cơ kì luyện chế Âm Dương Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi có thể ngăn chặn tam yêu, giờ đã là Kim Đan, chẳng phải uy lực đủ chơi với Nguyên Anh tu sĩ sao? Mà trước kia hắn chỉ có thể ném một khoảm giờ cầm năm sáu viên, gần như vậy sợ là chạy cũng chết! Hoàng Sâm chết tiệt, sao lại đưa hai ôn thần này tới chứ? Nếu sớm biết là Tống Chung, đánh chết hắn cũng không cho vào?
Nhìn thần sắc mặt Liêu Tiểu Yêu khi thì sợ hãi, khi thì tức giận cùng tuyệt vọng, Tống Chung mất kiên nhẫn nói:
- Liêu Tiểu yêu, ngươi nghĩ cho kĩ, đừng ép ta giết ngươi!
- Đó! Thái tử ca ca coi trọng là phúc của tier tử nhà ngươi, không ngờ còn do dự, chẳng lẽ muốn chết?
Lôi Thiểm Nhi bất mãn nói.
Liêu Tiểu Yêu nghe xong lắp bắp kinh hãi:
- Thái tử? Ngươi nói hắn là thái tử?
- Đương nhiên, là thái tử Đông Hải đế quốc chúng ta!
Lôi Thiểm Nhi ngạo nghễ nói.
- Nhưng sao có thể ? Rõ ràng hắn là nhân loại mà ?
Liêu Tiểu Yêu không cách nào lí giải được.
- Ngươi nhìn lại đ !
Tống Chung chậm rãi thả ra Hà Đồ Thần Văn, từng đạo thần văn thần bí khó lường hiện ra, yêu khí trên thân Tống Chung trở nên mãnh liệt, rõ ràng là một con yêu thú hóa hình.
- Yêu khí? Trời ạ, chẳng lẽ ngươi thực sự là gian tế yêu tộc?
Liêu Tiểu Yêu chấn động nói.
- Cái này không cần ngươi quản!
Tống Chung lạnh lung nói:
- Nói thực cho ngươi biết, lần này ta bị đám người trên Thương Mang Sơn gài bẫy trong long rất căm hận nên dự định triệu tập đại quân yêu tộc Đông Hải trả thù. Ít ngày nữa chỗ ngươi là chiến trường, nếu thức thời nên quy thuận ta, tự nhiên ta cho ngươi bình an, cơ nghiệp cũng không tổn thất, mà sau này ven bờ Đông Hải, ta cần người đẻ ý thì ngươi là kẻ đầu tiên! Nghĩ kĩ đi!
Liêu Tiểu Yêu vừa nghe liền sắc mắt ra, hiển nhiên đã động tâm. Thực ra khó trách hắn, lợi ích kia lớn lắm, một tòa linh sơn, linh đảo, ai nói không phải là chốn tụ bảo? Mà Liêu Tiểu Yêu là Kim Đan t sĩ nên chỉ có thể chiếm một chỗ, những nơi khác bị vài vị Minh chủ chia nhau. Thực ra hắn sớm đã đỏ mắt nhưng đánh không lại nên đành đứng nhìn.
Nếu làm môn hạ Tống Chung sẽ có được lợi ích cực lớn ven bờ, vậy với hắn mà nói chẳng phải chuyện xấu. Nhất là lúc này mạng cũng trong tay ngươi ta, hắn chẳng có lựa chọn nào khác.
Chỉ có điều trong lòng Liêu Tiểu Yêu còn lo lắng nên hỏi:
- Liên minh Đông Hải thâm căn cố đế, vô số lần yêu thú tập kích nhưng vẫn vô cùng vững chãi, ngài có biện pháp giết sạch sao?
- Liên minh Đông Hải thâm căn cố đế cái rắm!
Tống Chung khinh thường nói:
- Chúng chẳng qua chỉ là một đám đánh không được liền bỏ chạy. Nếu không phải đa số yêu thú hải tộc không thể lên bờ thì chúng sớm chết ráo. Như g lúc này ta cũng không cho chúng cơ hội trốn, trực tiếp tiêu diệt đại bộ phận tại ven bờ!
- Cái này sợ không dễ đâu?
Liêu Tiểu Yêu cẩn thận nói:
- Ven bờ Đông Hải đều có đại trận cảnh giới, mỗi khắc lại có người tuần tra. Nhất là gần đây đại chiến thảm bại, liên minh Đông Hải ý thức được nguy cơ tăng cao nên tuần tra càng chặt, muốn diệt bọn chúng sợ không dễ đâu?
- Khà khà, nếu ngươi hỗ trợ thì lại rất đơn giản!
Tống Chung cười nói:
- Ta nghĩ ngươi hiểu ý ta rồi đấy!
Liêu Tiểu Yêu nghe xong thì sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra.
Hắn có được địa vị hiện này cũng chẳng thể ngu ngốc, tự nhiên rất nhanh nghĩ ra vội nói:
- Chẳng lẽ ngài muốn lặng lẽ đưa quân bí mật đi qua địa bàn của ta rồi đánh lén?
- Không sai biệt lắm, nhưng địa bàn ngươi còn chưa đủ, ta dự định thu phụ Đông Hải tam yeu các ngươi sau đó đánh từ ba hướng, vây kín tổng bộ liên minh Đông Hải.
Tống Chung giận dữ nói:
- Không phải chúng thích vây công ta sao? Ta cũng sẽ cho chúng nếm mùi bị vây công!
Last edited by Trảm Phong; 23-01-2012 at 11:43 AM.
Chương 294: Vét lưới!
Tác giả: Tả Tự Bàn
Nguồn:4vn.eu
Dịch giả:Trảm Phong
Liêu Tiểu Yêu không biết nói sao, chỉ cúi đầu suy xét lợi hại. Tuy rằng thấy thế nào cũng là Tống Chung cùng đại quân yêu tộc chiếm ưu thế, mà còn có cả lợi ích cực lớn. Nhưng dù sao hắn cũng là tu sĩ nhân loại, có thể phản bội liên minh Đông Hải nhưng phản bội nhân loại trong lòng hắn cũng cảm thấy không phải.
Huống hồ mấy ngàn năm liên minh Đông Hải hùng cứ ở đây chưa từng có nguy cơ quá lớn xuất hiện, dù Yêu tộc công kích mạnh mẽ cũng hóa giải hết. Vậy nên dù kế hoạch của Tống Chung không chê vào đâu được hắn vẫn không quá tin tưởng.
Nhỡ ma hai kẻ khác sống chết không đầu hàng thì thế nào? Vạn nhất không theo chủ nhân, không muốn phản bội nhân loại mà thầm mật báo thì sao? Đây là vấn đề đáng lo.
Nếu Tống Chung thắng lợi thì khỏe rồi, nhưng lỡ thất bại thì sau này Liêu Tiêu Yêu thế nào mà sống ở Đông Hải? Vậy nên nhất thời hắn khó quyết định.
Tống Chung thấy hắn lo lắng liền kích thích:
- Liêu Tiểu Yêu, ta biết ngươi sợ ta thất bại hủy diệt cơ nghiệp của ngươi. Thực ra căn bản không phải lo. Dù lần này thất bại cũng chỉ là không có đánh chết những kẻ đó mà để chúng bỏ trốn. Ngươi cũng chẳng tổn thát gì, dù bị hủy diệt ta cũng có thể tìm cho ngươi linh đảo tốt hơn vài lần trong Đông Hải để bồi thường, thấy sao?
- Thật chứ?
Liêu Tiểu Yêu vừa nghe liền tỉnh táo.
- Hừ!
Lôi Thiểm Nhi khinh thường hừ lạnh:
- Với thân phận thái tử ca ca mà thèm lừa ngươi một cái linh đảo à?
Tống Chung thản nhiên nói:
- Đúng vậy, tuy Tống mỗ bất tài nhưng cũng không đến mức lừa ngươi. Tóm lại vẫn như cũ, ngươi theo con đường nào thị tự quyết đi?
Liêu Tiểu Yêu khó xử vuốt mồ hôi lạnh, thăm dò:
- Tống lão huynh, neyes ta không đáp ứng thì ngài sẽ làm gì?
- Ví dụ như Tuyền Cơ Các cùng Thiên Dục Môn. Ngươi nói ta sẽ làm gì?
Tống Chung khinh thường cười lạnh:
- Ta nhắc lần cuối cùng, Phong lão ma đường đường là Nguyên Anh tu sĩ cũng chết trong tay ta, nếu ngươi nghĩ bản lĩnh bằng hắn, gần như vậy tránh được Âm Dương Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần lôi của ta thì cứ thử một lần!
Nói xong vẻ mặt Tống Chung lạnh lùng nhìn Liêu Tiểu Yêu, sát khí bừng lên, tùy lúc có thể ra tay.
Liêu Tiểu Yêu bị Tống Chung trừng mắt liền sợ đến run rẩy hét lớn:
- Tống đại gia, đừng tức giận, ta đầu hàng là được mà?
- Giao ra bản mạng nguyên thàn!
Tống Chung quát lớn.
Giao bản mạng nguyên thần xong, sinh tử Liêu Tiểu yêu hoàn toàn do Tống Chung nắm, quả thực chỉ có vậy mới hoàn toàm trung thành. Tuy rằng hắn không tìn nguyện nhưng bị Tống Chung bức bách đàng chịu thua. A bảo hắn đứng quá gần Tống Chung chứ? Âm Dương Ngũ Hành thần lôi ném ra đảm bảo cơ hội chạy cũng không có, cả đại điện cũng bị nổ tung. Uy hiếp trắng trợn như vậy Liêu Tiểu Yêu nào dám không nghe? Hắn chỉ biết thành thật giao bản mạng nguyên thần ra.
Thu bản mạng nguyên thần của Liêu Tiểu Yêu xong, Tống Chung thở phào nhẹ nhõm. Thực ra lúc này hắn cũng rất phiêu lưu. Phiêu lưu này không phải sợ nguy hiểm mà là lo Liêu Tiểu Yêu không hợp tác buộc hắn phải ra tay. Mà vừa động thủ thì ngươi liên minh Đông Hải sẽ biết yêu thú tiến hành công kích có qy mô lớn sẽ tiến hành phòng bị. Đến lúc đó bao tính toán đều sụp dổ, ra về trắng tay.
Vậy nên lần này Tống Chung cùng Liêu Tiểu Yêu là tình thế bắt buộc, căn bản không dám đấu võ. Vì vậy nên hắn không nói nhảm mà dùng lợi ích để mua chuộc.
Cũng may Liêu Tiểu Yêu tham lam, lợi ích cùng uy hiếp tính mạng nên lựa chọn thỏa hiệp mới khiến kế hoạch quan trọng của Tống Chung thành công.
Thu phục tâm tình thoải mái, Tống Chung vỗ bả vai Liêu Tiểu Yêu nói:
- Tiểu tử, sau này theo ta ngươi sẽ được nổi tiếng!
Liêu Tiểu Yêu là Kim Đan đại viên mãn lại biến thành thủ hạ của Tống Chung mới là Kim Đan sơ kì hiển nhiên trong lòng buồn bực. Nhưng tình thế áp bách nên hắn đành chịu.
- Sau này nhờ đại nhân chiếu cố nhiều hơn
Liêu Tiểu Yêu nói hai từ “ đại nhân” đã xác nhận địa vị thuộc hạ của hắn.
Tống Chung rất hài lòng với thái độ thức thời của hắn, gật đầu nói:
- Không có gì, đều là người một nhà, ta không chiếu cố ngươi thì còn a vào đây? Thế này đi, hôm nay có việc lớn cần làm, liền xem ngươi thể hiện thế nào.
Liêu Tiểu Yêu xém nữa bị Tống Chung làm tức chết, rõ là muốn sai khiến lại làm như kiều mình phải cảm tạ hắn.
Nhưng tức thì tức cũng không dám biểu lộ, chỉ cười nói:
- Làm ngay, nhất định sẽ làm tốt! Mời đại nhân phân phó!
- Vậy là tốt!
Tống Chung gật đầu nói:
- Kế hoạch của ta là xuát binh ba đường vây kín tổng bộ liên minh Đông Hải, đường của ngươi đã thông, nhưng hai kẻ kia bình thường núp trong ổ không thể ra tay trực tiếp, ngươi có chủ ý gì không?
Vừa nghe Tống Chung muốn thu hai tên kia, tinh thần Liêu Tiểu Yêu liền phấn chấn. Mừng rỡ thầm nói:
- Vậy mới đúng, hai kẻ cũng bị vạ lây, Đông Hải tam yêu chúng ta cũng nhau xui xẻo!
Thầm nghĩ vậy Liêu Tiểu Yêu vội vàng cười nói:
- Cái này đơn giản, Đông Hải tam yêu chúng ta bình thường không chung đụng nhưng cả đám nổi danh nên cũng có qua lại. Nếu lấy danh nghĩa của ta, lấy cớ thích hợp hẹn bọn họ tới nơi hẻo lánh gặp mặt thì họ vẫn nể mặt!
- Được, kế hay!
Tống Chung hớn hở:
- Cứ đưa chúng đến nơi vắng người rồi phục kích tránh đả thảo kinh xà!
- Nhưng mà...
Liêu TIểu Yêu khó xử nói:
- Đại nhân. Hai kẻ này thực lực bất phàm vả lại cực kì tỉnh táo, gặp ở nơi hoang vu tất nhiên họ sẽ đề phòng, nếu ngài hơi sơ sẩy thì họ sẽ trốn mất.
- Yên tâm đi, chỉ cần chúng đến thì đừng mong chạy thoát!
Tống Chung cười lạnh nói:
- Cũng sẽ thành thật giao bản mạng nguyên thần ra thôi!
- Nhưng...
Liêu Tiểu Yêu muốn nói rồi lại thôi.
Tống Chung thấy vậy khoát tay:
- Có việc gì cứ nói thẳng, rắm thì cứ đánh, ta không để ý nhiều như vậy!
- Dạ, dạ!
Liêu Tiểu Yêu vội vàng nói:
- Đại nhân, trong Đông Hải tam yêu, ta cùng bất nam bất nữ Thanh Thanh Yêu, nói khó nghe nhưng cũng là hạng nhát chết, đại nhân lấy cái chết ra ép buộc tám phần chúng ta sẽ khuất phục. Nhưng bất chính bất tà Chung lão yêu lại là kẻ cứng cựa, nếu mà ép quá ngài có giết hắn cũng không đầu hàng đâu.
- Hừ, có gì hơn người, không đầu hàng thì giết luôn!
- Lôi Thiểm Nhi, muội không hiểu rồi, Chung lão yêu không thể chết. Hắn chết thủ hạ không còn ai quản. Đến lúc đó chúng ta không có biện pháp xâm nhập trái phép, khẳng định sẽ có kẻ mật báo. Vây nên kẻ này phải sống mới làm việc được!
- À, ra thế!
Lôi Thiểm Nhi nhíu mày:
- Nhưng hắn không đầu hàng thái tử ca ca làm cách nào đây?
Tống Chung suy nghĩ một hồi đột nhiên mắt sáng rực lên, cười lạnh:
- Hừ, nếu Chung lão yêu không thích uống rượu mời lại thích rượu phạt ta cũng không khách khí, đến lúc đó sẽ thu thập hắn.
Sau đó Tống Chung nói với Liêu Tiểu Yêu:
- Việc Chung lão yêu ngươi không cần quản. Ta sẽ an bài, giờ ngươi nghĩ cách hẹn cúng, địa điểm tự chọn, thời gian là bảy ngày sau!
- Dạ!
Liêu Tiểu Yêu vội gật đầu nói:
- Trước kia chúng ta cũng thường lén gặp mặt ở Vô Danh hải đảo phạm vi vài dặm, cách đều chỗ của cả ba.
Nếu đại nhân không ngại ta nghĩ chỗ này đi, dù sao cũng đã vài lần, bọn họ sẽ ít cảnh giác hơn một chút.
- Vậy đi!
Tống Chung gật đầu:
- Cứ làm theo lời ngươi. Chúng ta đi trước, năm ngày sau quay lại, kịp chứ?
- Kịp, đương nhiên là kịp rồi, hải đảo kia cách chỗ này chừng một ngày đường thôi.
Liêu Tiểu Yêu vội vàng nói.
- Vậy là tốt, chúng ta đi trước. Nơi này giao cho ngươi, quản kẻ dưới cản thận!
Tống Chung cảnh cảo.
Liêu Tiểu Yêu nghe xong liền hoảng sợ tưởng Tống Chung chờ mình tỏ vẻ trung thành, khẽ cắn môi vung tay lấy ra một sợi tơ màu đen, là pháp bảo cực mạnh Vạn Cổ Hồn Ti. Mấy sợi tơ lấy khí thế sét đánh xuyên thủng qua tất cả mãnh nam mỹ nữ trong đại điện, thân thể bọn họ không chút thương tổn nhưng nguyên thần lại bị Vạn Cổ Hồn Ti hấp thu, cả đám nằm trên mặt đất, trong chớp mắt, đại điện chỉ còn lại ba người Tống Chung, Lôi Thiểm Nhi cùng Liêu Tiểu Yêu.
- Đại nhân, giờ không còn người ngoài biết tin ngài đến chỗ này!
Liêu Tiểu Yêu thi lễ nói.
Thấy Liêu Tiểu Yêu xuất thủ tàn nhẫn, Lôi Thiểm Nhi cùng Tống Chung nhíu mày. Vốn Tống Chung chỉ nhắc nhở hắn, không ngờ kẻ này hiểu lầm mà làm ra như vậy.
Tống Chung muốn trách nhưng chẳng biết nói sao, cười khổ lắc đầu:
- Ôi, ngươi thật là!
Thở dài, Tống Chung không muốn nán lại, mang theo Lôi Thiểm Nhi ngự kiếm bay đi.
Thấy Tống Chung đi rồi, Liểu Tiểu Yêu mới thở phào nhẹ nhõm, vuốt mồ hôi lạnh cười khổ:
- Hôm nay sao lại đen thế chứ? Trốn ở nhà mà cũng bị thuộc hạ mang tới một chủ tử! Ngày sau sống sao đây?
Bực tức nhưng việc của Tống Chung hắn không dám trì hoãn, vội vàng viết hai phong thư rồi sai tâm phúc theo con đường bí mật gửi cho Thanh Thanh yêu cùng Chung lão yêu.
Đông Hải, tại Linh Tập Cung.
Thanh Thanh Yêu vừa thu công liền nhận được thư của Liêu Tiểu Yêu, đọc xong liền nhíu mày thầm nói “ Từ Thương Mang Sơn thảm bại về sau, hiện giờ Đông Hải biến đổi vô thường, liên minh Đông Hải thần hồn nát thần tính, thời khắc mẫn cảm như vậy, Liêu Tiểu Yêu với Chung lão yêu cùng ta gặp mặt ở chỗ cũ, nói chuyện cực kì quan trọng, hắn làm trò quỉ gì thế?”
Cũng lúc này ở một linh đảo khác, Chung lão yêu đọc thư xong vẻ mặt nghi hoặc, không hiểu vì sao lúc này Liêu Tiểu Yêu lại hẹn gặp mình. Nhưng đã là chỗ cũ thì thuộc hạ mình hàng năm vẫn âm thầm quan sát, người khác căn bản không có cơ hội đặt chân, là nơi tương đối an toàn nên gặp mặt cũng không nguy hiemr gì, cùng lắm là mất công. Nếu lỡ có chuyện tốt ngược lại mình lại có phần. Chung lão yêu nghĩ vậy liền quyết định, mà Thanh Thanh Yêu cũng như vậy.
Buổi sáng bảy ngày sau, trên một hoang đảo, Đông Hải tam yêu uy chấn Đông Hải đến cùng lúc. Đừng thấy họ cực kì ăn ý, thực ra trước đó đã phái tâm phúc tới xem xét tránh bị tính kế. Sau đó ba bên mới cùng đến.
Tanh Thanh Yêu cùng Chung lão yêu đều tới một mình. Chỉ có Liêu Tiểu Yêu mang hai người, ngoài hắn còn có một kẻ áo đen bịt mặt.
Thấy Liêu Tiểu Yêu mang người ngoài đến, Thanh Thanh Yêu cùng Chung lão yêu khó chịu. Chung lão yêu nóng tính không chút khách khí nói:
- Liêu Tiểu Yêu, ba người chúng ta bí mặt gặp nhau ngươi mang theo người ngoài là ý gì?
Liêu Tiểu Yêu nghe xong không trả lời, chỉ cười khổ lui ra sau kẻ áo đen bịt mặt bộ dáng cung kính biểu lộ quan hệ chủ tớ, hiển nhiên hắn đã thành thủ hạ của người bịt mặt.
Thanh Thanh Yêu cùng Chung lão yêu thấy cảnh này lắp bắp kinh hãi đồng thời nhận ra không hợp lí, với bản sự của Liêu Tiểu yêu không ngờ cam tâm làm thuộc hạ, có thể thấy kẻ này tuyệt đối không đơn giản, sợ là có âm mưu.
Nghĩ vậy hai người liếc mắt nhìn nhau rồi cùng tới gần một chút, thầm đề phòng sẵn sàng liên thủ đối địch.
Người áo đen bịt mặt thấy thế không chút bối rồi, mỉm cười nói:
- Hai vị, thực ra là ta bảo Liêu Tiểu Yêu mời các ngươi tới.
- Ngươi là ai?
Thanh Thanh Yêu nhíu mày hỏi.
- Chúng ta không thích kẻ giấu đầu hở đuôi!
Chung lão yêu châm chọc.
- Được rồi!
Ngoài dự kiến của họ, kẻ bịt mặt không chút tức giận chỉ cười nói:
- Các ngươi muốn biết ta là ai thì ta sẽ làm như các ngươi muốn.
Nói xong liền nhẹ nhàng tháo bịt mặt ra, là nụ cười mà Thanh Thanh Yêu cùng Chung lão yêu không thể nào quên được.
- Tống Chung!
Thanh Thanh Yêu cùng Chung lão yêu cùng hô lên.
Đối với Tống Chung, hai người chỉ gặp qua một lần nhưng ấn tượng cực sâu. Trong mắt bọn họ Tống Chung là kẻ điên, lúc trước Tam yêu cùng ép hắn lại bị đánh cho chật vật bỏ trốn làm trò cười cho liên minh Đông Hải, làm ba người mất mặt.
Vốn ba người còn bạn bạc tìm Tống Chung báo thù, không ngờ tin xấu truyền tới. Tống Chung hủy diệt Tuyền Cơ Các, phá Thiên Dục Môn, đánh mấy Nguyên Anh tu sĩ mà không yếu thế, ba người chỉ còn biết sợ hãi, nào dám tìm? Kỳ thực trong lòng sớm dã dự tính thấy Tống Chung thì cố sức mà trốn, không thể trêu vào, trốn không được sao? Nhưng không ngờ hôm nay lại gặp mặt như vậy.
Thanh Thanh Yêu cùng Chung lão yêu tưởng Tống Chung muốn tìm họ tính sổ nên sợ chết khiếp.
Tống Chung thấy vậy mỉm cười giải thích:
- Hai vị không cần bối rối, lần này Tống Chung tìm hai vị cũng không có ác ý, chỉ ngưỡng mộ tài hoa hai người nên muốn chiêu hiền đãi sĩ, đến gặp mặt thôi!
Hai người vừa nghe vậy liền ngẩn ra. Thanh Thanh Yêu khó hiểu nói:
- Không phải ngươi là bên Yêu tộc sao? Thế nào lại đến kêu gọi chúng ta?
- Ta đúng là bên phe yêu thú, nhưng cũng không cản trở ta mời các ngươi chứ?
Tống Chung thản nhiên nói:
- Thực ra chỗ ta điều kiện so với liên minh Đông Hải tốt hơn nhiều, hai vị không động tâm sao?
- Động tâm cái rắm!
Chung lão yêu không chút khách khí mắng:
- Lão tử là tu sĩ nhân loiaij, sao có thể gia nhập yêu tộc, ngươi điên à!
Nói xong liền cười lạnh với Liêu Tiểu Yêu:
- Liêu Tiểu Yêu, ta tưởng ngươi cũng là con người, không giờ giờ lại là thuộc hạ của giống súc sinh, thật là mất mặt. Sau này ngươi đừng có xưng là Đông Hải tam yêu, nghe thúi lắm!