Chương 270: Không có bình đẳng!
Người dịch : Cậu Út
Nguồn: 4vn.eu
[/B]
Tả Đăng Phong nghe vậy liền xoay người đi đến, lúc này Tôn Phụng Tiên đã mở ra mấy chiếc hộp, bên trong là đạo bào, đạo giày, đạo quan, phất trần, đều là đồ cổ, kiểu dáng cổ xưa, hơn nữa đều hoàn toàn mới, nói cách khác, từ lúc chúng được làm ra vẫn chưa có ai sử dụng.
- Tả đại ca, đoán thử xem bên trong là thứ gì ?
Tôn Phụng Tiên chỉ tay vào một chiếc hộp gỗ hỏi.
- Bên trong không phải đao thì là kiếm!
Tả Đăng Phong cười nói, theo hình dáng của chiếc hộp thì có thể đoán bên trong đựng binh khí.
- Đúng, là một thanh kiếm!
Tôn Phụng Tiên liền mở chiếc hộp ra.
Bên trong là một thanh kiếm không có vỏ, dài năm thước, mũi dài bốn thước, rộng ba thốn, hình thức cổ xưa, chuôi kiếm rất to,đúng là một thanh trọng kiếm cổ đại.
- Lai lịch của thanh kiếm này ra sao ?
Tả Đăng Phong cầm thanh kiếm lên quan sát, kiếm làm bằng đồng, lưỡi kiếm cũng không sắc bén.
- Thanh kiếm này là vật mà tổ tiên Tôn gia chúng ta truyền xuống, thái gia gia của ta từng tìm người am hiểu để hỏi, họ chỉ nói vật này vô giá, cần bảo quản thật tốt, cũng không chịu nói ra lai lịch của thanh kiếm.
Tôn Phụng Tiên lắc đầu nói.
Tả Đăng Phong nghe vậy liền gật đầu. thử vận dụng linh khí truyền vào thân kiếm, linh khí vừa vào, thân kiếm liền có long ảnh lưu chuyển, cùng đó là tiếng u u, như giao long mừng rỡ kêu gào khi lại được thấy ánh mặt trời.
- Đúng là một thanh kiếm tốt, nhưng tiếc là không biết lai lịch.
Tả Đăng Phong cũng không thử dùng kiếm chặt gì đó, bởi vì hắn chắc chắn thanh kiếm này là một thanh Thần Binh. Tiếc là ấn triện trên thân kiếm đã mờ nên không tra được lai lịch.
- Meo~meo!
Nhưng đúng lúc này 13 lại kêu lên.
- Ngươi từng gặp qua thanh kiếm này ?
Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn 13 đang chạy đến bên cạnh hỏi.
13 nghe vậy liền gật đầu, nhảy lên bàn, dùng móng vuốt chân phải chụp một cái vào hai ấn triện cổ trên thân kiếm.
Tả Đăng Phong thấy vậy liền nâng thanh kiếm lên quan sát kĩ lại, một lúc sau cũng không phát hiện ra cái gì, nhưng 13 sẽ không tùy tiện lam gì cả, chắc chắn nó có ý gì đó.
Đến lúc này, Tả Đăng Phong lấy tay thử đặt cổ triện nơi 13 vừa chạm vào, nhưng cũng không có phản ứng gì, nhưng lúc này 13 lại phát ra tiếng kêu, cùng gật đầu liên tục, ra hiệu hắn đang làm đúng.
Tả Đăng Phong liền thử truyền linh khí dần dần vào, sau khi phát ra khongar ba phần linh khí thì cổ triện lõm xuống, sau đó phía sau chuôi kiếm liền mở ra, một chuôi kiếm dài chừng hai thốn xuất hiện. Tả Đăng Phong vừa nhìn liền biết đây là một thanh Tử Mẫu Kiếm, nâng tay nhẹ nhàng kéo, nhưng chỉ kéo ra được thêm ba tấc.
- Vì sao chỉ có chuôi mà lại không có thân kiếm ?
Tôn Phụng Tiền liền tò mò hỏi.
- Có thân kiếm, chỉ là ngươi không thấy được thôi, mấy thứ này ta nhận, ngươi giúp ta đưa đến phái Mao Sơn giao cho chưởng giáo Tôn Thu Đình.
Tả Đăng Phong liền căn dặn.
- Vâng!
Tôn Phụng Tiên liền lộ vẻ thất vongj, hắn nghỉ Tả Đăng Phong không hài lòng với lễ vật của hắn nên mới tặng lại cho người khác.
- Tôn huynh đệ, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ý tốt của ngươi ta hiểu, nhưng những thứ này ta không dùng được, áo choàng trên người ta là do vong thê may cho, cho nên ta sẽ không bỏ nó, còn thanh kiếm này, nếu ta không nhìn nhầm thì nó là một trong mười danh kiếm cổ đại, Thừa Ảnh, thanh tử kiếm được giấu kín kia tên là Hàm Quang, cả hai đều là thần binh, nhưng ta không cần, ngươi chắc từng nghe qua Huyền Âm chân khí của ta, bât kì vật gì ở trong nhiệt độ thấp đều trở nên giòn, có thể tự tin mà nói thì không có thứ gì mà Huyền Âm chân khí của ta không thể phá.
Tả Đăng Phong liền giải thích.
- Thật sự phải tăng cho Đỗ chân nhân sao ?
Tôn Phụng Tiên muốn xác định lại lần nữa, Tả Đăng Phong nói ra lai lịch của thanh kiếm liền chứng tỏ đã nhận nhân tình của hắn.
- Tặng cho hắn đi, xem như một chút bồi thường của ta cho hắn.
Tả Đăng Phong thở dài lắc đầu nói, hắn ghét nhất là cùng huynh đệ tranh nữ nhân, nhưng vô tình lại đã làm, sợ là cả đời Kim Châm phải cô độc rồi.
- Được rồi, ta sẽ đích thân đưa đến.
Tôn Phụng Tiên cười nói, Lục Đại Huyền Môn Thái Đẩu hắn đã nhận biết được Tàn Bào, Thiết Hài, lần này đi Mao Sơn rất có thể kết giao được với Kim Châm, đây đúng là một việc tốt, quen biết rộng dù vô hình nhưng lại là tài sản rất lớn.
- Mấy thứ này cũng đưa đến Thiếu Lâm tự đi, để họ bảo quản giúp, Minh Tịnh đại sự không tiện đem theo người được.
Tả Đăng Phong lại dặn dò.
- Đại sư, ngươi cùng hai tiểu nhị sắp xếp mấy thứ này một chút, ta đi viết thư!
Tả Đăng Phong nhìn Thiết Hài nói, rồi đi ra sảnh trước, Tôn Phụng Tiên liền đi theo.
- Người An Huy các ngươi có phải có một cái thương hội?
Tả Đăng Phong lên tiếng hỏi trước.
- Đúng vậy, tiểu đệ nhờ có đại ca bảo hộ, nay là hội trưởng của thương hội, tại sao đại ca lại hỏi đến việc này vậy?
Tôn Phụng Tiên tò mò hỏi.
- Đi tìm một thợ chụp ảnh, chụp lại hình dang của Minh Tịnh đại sư, thông báo toàn bộ thương hội, sau này nếu Minh Tịnh đại sư đến hiệu cầm hoặc ngân hàng do thương hội các ngươi mở, không cần hắn nói lập tức đưa cho hắn một trăm lượng vàng.
Tả Đăng Phong liền nói, mặc dù Thiết Hài bị điên, nhưng lòng tự trọng rất cao, nếu để hắn chủ động yêu cầu tiền thì đúng là làm khó hăn, Tả Đăng Phong vì lo lắng chuyện này nên mới dặn dò như vậy.
- Chuyện này nhất định sẽ làm tốt, đại ca hình như có tâm sự?
Tôn Phụng Tiên rất giỏi quan sát sắc mặt.
- Không có chuyện gì, bây giờ ta còn cần giải quyết chút tục sự, đợi làm xong sẽ tìm một chỗ bế quan tĩnh tu, đến lúc đó sẽ ít hành tẩu giang hồ.
Tả Đăng Phong thuận miệng nói, người đi trà lạnh thì chưa chắc, nhưng người chết trà lạnh thì chắc chắn, vì vậy hắn mới không nói thật với Tôn Phụng Tiên.
- Đại ca yên tâm, mặc kệ ra sao, chỉ cần Minh Tịnh đại sư đến cửa hàng của thương hội sẽ có thể lấy được tiền.
Tôn Phụng Tiên nghiêm túc gật đầu nói.
- Lấy giúp ta giấy bút!
Tả Đăng Phong liền gật đầu.
Tôn Phụng Tiên liền đi đến trước quầy cầm giấy bút đến, Tả Đăng Phong cầm bút trầm ngâm, suy nghĩ nên viết như thế nào cho Kim Châm, suy tư thật lâu, cảm thấy nói gì cũng không tốt, nhưng không nói lại không hợp lễ nghĩa, do dự mãi vẫn viết xuống mấy dòng, chỉ nói nói rõ lai lịch và các sử dụng Thừa Ảnh kiếm. sau đó đưa Tôn Phụng Tiên dán xi lại.
Sau đó Tôn Phụng Tiên tìm thợ chụp ảnh tới, chụp lại chân dung Thiết Hài, hắn còn muốn cùng Tả Đăng Phong chụp ảnh chung, nhưng bị Tả Đăng Phong từ chối.
Dây dưa mãi đến gần trưa mới xong, Tôn Phụng Tiên liền mời khách, hai ngươi không tiện từ chối, cơm xong, Tả Đăng Phong liền cám ơn rồi cáo từ.
- Đại sư, ta có vấn đề mãi không hiểu được, muốn nhờ người giải thích giùm!
Hai người thong thả theo ngã tư đường đi về hướng Tây Nam.
- A Di Đà Phât! Ngoại trừ cố sự Phật gia thì cái gì ta cũng không biết!
Thiết Hài cũng không thích lên mặt dạy đời.
- Đây đúng là chuyện của Phật môn!
Tả Đăng Phong liền nói.
- Nói đi!
Thiết Hài liền tự tin nói, mặc dù suy nghĩ của hắn không được rành mạch, nhưng trí nhớ vẫn còn, nghiên cứu Phật học nhiều năm, tự tin tinh thông giáo lí của đại thừa, tiểu thừa.
- Phật môn các ngươi có một bộ kinh thư, ghi lại chủng loại cùng cấp bậc của Phật châu, bộ kinh thư này gọi là gì ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- “Man Thù Thất Lợi Chú Tàng Trung Giáo Lượng Sổ Châu Công Đức Kinh”, do Ngĩa Tịnh đại sư thời Chu Vu phiên dịch.
Thiết Hài liền nói.
- Dựa theo chất liệu thì Phật châu được chia thành mấy cấp ?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
- Chín cấp. Thiết châu tụng kinh tăng năm lần công đức, đồng châu gấp mười, trân châu gấp trăm, hoạn tử gấp ngàn, liên tử gấp vạn, nếu là Đà La Khư tạo thành thì gấp trăm vạn lận, Hắc Ô Đà La Khu thì trăm triệu lần, Thủy Tinh triệu triệu lần, còn Bồ Đề thì không thể đong đếm.
Thiết Hài thoải mái đáp.
- Như vậy Phật có phải cấp bậc càng cao thì càng quý ?
Tả Đăng Phong hỏi tiếp.
- Đúng vậy, chẳng qua rất khó làm, hạt bồ đề chỉ Ngũ Đài Sơn mới có, bên ngoài khó kiếm.
Thiết Hài nói rõ ràng, hắn nghĩ Tả Đăng Phong muốn giúp hắn làm Phật châu tốt nhất.
- Vậy tốt rồi, đại sư hãy nghe kĩ vấn đề nhé, phật châu người đeo ít nhất cũng có giá ngàn lượng vàng, tăng nhân hoặc cư sĩ bình thường mua không nổi, vì họ không có tiền, ngươi một lần tụng kinh liền nhiều hơn người khác ngàn vạn lần công đức, không phải trái ngược với mọi người đều ngang hàng mà Phật Môn tuyên truyền sao ? Chẳng phải kẻ có tiền thì càng dễ thành Phật sao?
Tả Đăng Phong cười hỏi.
Thiết Hài không ngờ Tả Đăng Phong lại hỏi vấn đề này, vốn muốn lên tiếng phản bác, nhưng phát hiện Tả Đăng Phong cũng không nói bậy, mà là dựa vào điển tịch của Phật Môn làm căn cứ.
- Hơn nữa, vừa nãy ngươi nói hạt Bồ Đề chỉ Ngũ Đài Sơn mới có, tăng nhân bên ngoài muốn cũng không được, nếu vậy, không phải tăng nhân Ngũ Đài Sơn càng dễ thành Phật hơn sao, như vậy hòa thượng Thiếu Lâm tự có phải kém may mắn hơn không.
Tả Đăng Phong lại cười hỏi tiếp.
- A Di Đà Phật!
Thiết Hài nghe xong liền chắp tay, niệm Phật hiệu
- Chỉ vì Ngũ Đài Sơn là đạo trang của Văn Thù Bồ Tát, cũng là nơi hoàng đế xuất gia, mà tăng nhân nơi đó sống dễ chịu hơn các ngươi, ngươi xem thử quần áo, còn bọn họ mặc cái gì, còn nhiều thứ nữa, khác biệt đúng là một trời một biệt mà.
Tả Đăng Phong cất bước đi lên trước.
Thiết Hài bị Tả Đăng Phong hỏi đến mê hoặc, sau khi Tả Đăng Phong nói ra câu cuối, liền tỉnh ngộ :
- Lão nạp hiểu rồi, lúc trước ngươi từng bị hòa thượng Ngũ Đài Sơn bắt được, cho nên mới căm ghét bọn chúng.
Tả Đăng Phong cười không phản đối, thật ra, Thiết Hài nói cũng không phải chỗ chính, nhưng hắn không mong Thiết Hài nảy sinh nghi ngờ với Phật môn, nếu không nội tâm hắn sẽ không yên, đạo cũng tốt, mà Phật cũng vậy, chủ yếu là tin, không thể có sự nghi ngờ.
Trong lúc hai người nói chuyện đã rời khỏi phố xá sầm uất đến vùng ngoại thành, Thiết Hài buổi trưa ăn nhiều, cho nên chạy vào rừng cây đi đại tiện, Tả Đăng Phong thong thả đi trước, vừa đi vừa nhìn xung quanh muốn tìm mua quả dưa giải nhiệt.
Không lâu sau, Thiết Hài đã đuổi kịp.
- Đại sư, người chùi sạch chưa vậy?
Tả Đăng Phong quay đầu cười hỏi, lần này tốc độ đi ngoài của Thiết Hài khá nhanh.
Thiết Hài nghe vậy chỉ cười, không trả lời, bước nhanh đến bên cạnh Tả Đăng Phong.
- Ngươi gọi lão đại đến rồi sao?
Tả Đăng Phong thấy Thiết Hài không có đeo rương gỗ, liền quay đầu xem lão đại phải chăng cũng đã về, trong giây lát Tả Đăng Phong quay đầu đó, Thiết Hài đã xuất một con dao găm từ tay áo đâm thẳng vào ngực trai hắn.
Dao rất sắc bén, xoạt một phát đã xé rách áo đâm vào người…
hết 5c mình nhận hẹn gặp các bạn vào dịp khác
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Tả Đăng Phong không ngờ rằng Thiết Hài sẽ xuống tay với mình. Lúc này Tả Đăng Phong nghĩ rằng sở dĩ Thiết Hài ra tay với mình là bởi vì việc tranh luận Phật châu lúc nãy nhưng mà một người rộng lượng như Thiết Hài làm sao vì một chuyện tranh cãi nhỏ nhặt như thế mà hạ sát thủ đối với hắn được. Nhưng mà cơn đau trước ngực lại nói lên rằng Thiết Hài đã ra tay hơn nữa còn là muốn lấy tính mạng của hắn.
Đột nhiên xảy ra biến cố làm cho Tả Đăng Phong suy nghĩ trở nên chậm chạp. Trừ nghi hoặc ra trong đầu Tả Đăng Phong còn có một suy nghĩ khác đó chính là thần trí của Thiết Hài có vấn đề nhưng Thiết Hài từng cứu mạng hắn, cho dù Thiết Hài làm thương tổn hắn , hắn cũng không có thể ra tay hạ sát thủ với Thiết Hài.
Giữa ranh giới sự sống và cái chết con người thường nghĩ đến tính thiện ác. Suy nghĩ này đã làm Tả Đăng Phong bỏ qua ý định dùng Huyền Âm Chân khí để phản kích Thiết Hài nhưng mà trong nháy mắt Tả Đăng Phong đã biết rằng đây chính là sai lầm trí mạng của mình. Tả Đăng Phong cảm thận được Thiết Hài đang vặn xoáy chủy thủ.
Giờ phút này Tả Đăng Phong biết người này tuyệt đối không phải là Thiết Hài bởi vì cho dù là Thiết Hài điên thì ông ta cũng không vặn xoáy chủy thủ, quan trọng nhất là Thiết Hài chưa bao giờ mang chủy thủ bên người nhưng mà Tả Đăng Phong đã hiểu quá muộn, lúc này bất kể là ra tay phản kích hay thối lui thì cũng là trễ rồi.
13 vô cùng trung thành với Tả Đăng Phong, thấy Tả Đăng Phong bị tập kích thì liền phản ứng. Trước tiên là thét lên sau đó bằng tốc độ của mình mà vọt tới địch nhân, móng vuốt quét về phía cổ họng của đối phương.
Lúc nãy đối phương cũng không có để ý đến 13, bởi vậy thấy 13 tới cứu viện thì cảm thấy ngoài ý muốn. Bởi vì 13 đánh từ phía bên trái Tả Đăng Phong, đối phương giữ chủy thủ bằng tay phải, tay trái không thể đỡ được, dù vậy đối phương cũng không rút lui mà nghiêng đầu qua. Dụng ý rất rõ rang, dối phương muốn né qua đòn công kích của 13 sau đó dung chủy thủ lấy mạng của Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong đương nhiên không bỏ qua cơ hội quý báu này, lúc này Tả Đăng Phong có 2 lựa chọn hoặc là thối lui hoặc là phản kích. Không do dự chút nào Tả Đăng Phong liền chọn cái sau, bởi vì một khi thối lui thì chủy thủ sẽ bị rút ra, lúc ấy vết thương sẽ chảy rất nhiều máu, chỉ có dùng Linh khí đánh đối phương, làm cho đối phương buông tay, để nguyên chủy thủ ở trong vết thương.
Khoảng cách tương đối gần , đột nhiên xảy ra , Tả Đăng Phong căn bản không kịp xuất ra toàn lực, một chưởng này chỉ dùng 5/10 Linh khí, sau khi đánh trúng ngực đối phương Tả Đăng Phong cảm giác đây là phụ nữ, hơn nữa còn là một Ninja.
Làm Tả Đăng Phong không nghĩ tới tới là đối phương có thể chịu đựng được một chưởng này, hơn nữa sau đó còn rút chủy thủ ra, căn bản không cho Tả Đăng Phong xuất ra Huyền Âm chân khí.
Sau khi chủy thủ được rút ra, Tả Đăng Phong cảm thấy vô cùng đau đớn, cùng lúc đó máu tươi ồ ra. VÌ thế Tả Đăng Phong không suy nghĩ nhiều mà lập tức điểm vào 3 huyệt Thiên Trì, Kỳ Môn, Thần Phong để cố gắng cầm máu nhưng mà máu tươi vẫn không ngừng phun ra. Lúc này Tả Đăng Phong mới nhớ tới vết thương nằm ở gần trái tim, điểm 3 huyệt kia chỉ làm máu tươi phun ra nhanh mà thôi.
Lúc này 13 đã đuổi theo đối phương, Tả Đăng Phong cũng không điểm huyệt nữa mà để máu tươi phun ra sau đó lao về phía địch nhân.
Lúc này đối phương đã trở về với bộ mặt thật của mình, đây là một nữ nhân tầm 30 tuổi, tóc đen tới eo, khuôn mặt xinh đẹp, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên.
Đối phương mắt thấy Tả Đăng Phong xuất hiện trước, lập tức biến mất thân hình , lúc này Âm Dương Sinh Tử quyết của Tả Đăng Phong đã bị phế nên không thể cảm giác vị trí của đối phương , sau khi đối phương biến mất Tả Đăng Phong lấy tay nắm lấy 13 rồi lướt đi.
Tả Đăng Phong vừa lướt đi thì đã nghe được tiếng xé gió nhưng tốc độ của đối phương lai thua Phong Hành quyết của hắn.
- Đứng lại.
Ngay tại lúc Tả Đăng Phong âm thầm nhíu mày thì nữ Ninja kia vung tay phóng Linh khí ra để chặn đường.
Tả Đăng Phong thấy thế vội vung tay ném 13 về phía rừng cây, mục đích như vậy là có 2, thứ nhất là có thể để 13 có thể ẩn thân, thứ 2 là có thể để 13 hỗ trợ Thiết Hài.
Sau khi ném 13 đi, Tả Đăng Phong liền vung tay dùng mười phần công lực, vì có thương tích trong người nên Tả Đăng Phong dùng toàn lực, cố gắng đạt tới một kích chế địch ,
“Ầm” một tiếng, cả 2 đều lùi về sau. Tả Đăng Phong vừa buồn vừa vui, vui chính là Tả Đăng Phong đã dùng Huyền Âm chân khí đưa vào cơ thể đối phương, buồn chính là bởi vì dùng hết sức cho nên thương thế của Tả Đăng Phong tăng lên, máu tươi không ngừng phun ra.
- Đại sư, đừng ham chiến.
Sau khi lui về phía sau, Tả Đăng Phong hô lớn.
- Ở đây có rất nhiều người NB.
Thiết Hài đáp lại.
Nghi vấn của Thiết Hài cũng là nghi vấn của Tả Đăng Phong, Trùng Khánh là tổng bộ của Quốc Dân Đảng, bên ngoài được bảo vệ nghiêm ngặt, những người này ăn mặc như thế này nhìn sơ qua là cũng biết đây là người NB, bọn họ làm sao vào được đây?
Tả Đăng Phong ấn chặt vào miệng vết thương, ngẩng đầu nhìn nữ Ninja kia, phát hiện quần áo của nàng đã bị đông lại, ngay cả long mi cũng thế nhưng mà nàng cũng không có bị đóng băng triệt để, sau khi rơi xuống đất nàng khẽ hoạt động tứ chi.
Điều này làm Tả Đăng Phong âm thầm nhíu mày, Huyền Âm Chân khí là khí Âm hàn, có thể đóng băng vạn vật, tuy rằng Linh khí yếu bớt nhưng mà người thường cũng không thể chịu được, chỉ có những nữ tử có thân thể thuần âm mới có năng lực chống lại Huyền Âm chân khí, bởi vậy có thể thấy được nữ Ninja này là một nữ tử còn zin.
Sau khi rơi xuống đất, nữ Ninja quẳng cho Tả Đăng Phong một nụ cươi quyến rũ.
Điều này làm Tả Đăng Phong vô cùng tức giận nhưng mà Tả Đăng Phong biết cục diện bây giờ vô cùng bất lợi đối với mình. Nữ Ninja này phát người vây Thiết Hài rồi đến kiềm chế mình điều này làm cho Tả Đăng Phong không thể vứt bỏ Thiết Hài mà chạy trón 1 mình được. Nếu không bị thương thì Tả Đăng Phong có 7 thành đánh thắng được nữ Ninja này nhưng mà trước mắt thì Tả Đăng Phong lại không có nửa phần thắng.
Lúc này điều mà Tả Đăng Phong nghi ngờ nhất chính là làm sao những người này lại nắm rõ hành tung của mình như thế, dựa vào cái gì mà có thể qua mặt Quốc Dân Đảng để mau phục ở đây, nếu không có nội ứng thì không thể làm được chuyện này.
Bất quá vấn đề này đợi chạy trốn rồi nghĩ , trước mắt quan trọng chính là rời khỏi đây, máu tươi phun ra rất nhiều làm cho Tả Đăng Phong mồ hôi rơi như mưa, phổi bị thương làm Tả Đăng Phong cảm thấy khó thở, nếu tiếp tục như thế thì không bao lâu nữa Tả Đăng Phong sẽ ngã xuống rồi.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chương 272: Viên Phi Thiên Đại.
Người dịch : Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
[/B]
Chương 272: Viên Phi Thiên Đại.
Lúc này nữ Ninja kia mỉm cười nhìn Tả Đăng Phong, miệng vết thương của Tả Đăng Phong không ngừng phun ra máu, nàng không mạo hiểm tấn công, chỉ cần chờ đợi, thời gian sẽ thay nàng đánh bại Tả Đăng Phong.
- Ngươi ra ai?
Tả Đăng Phong ngẩng đầu hỏi.
- Viên Phi Thiên Đại.
Nữ Ninja khẽ cười.
- Ninja các ngươi am hiểu nhất là đánh lén sau?
Tả Đăng Phong mở áo ra, quan sát thương thế của mình.
- Ta rất hổ thẹn, nhưng mà giao phong chính diện với ngươi thì ta lại không có nắm chắc chiến thắng.
Viên Phi Thiên Đại cúi đầu.
- Ngươi có phải là Ninja lợi hại nhất NB không?
Viên Phi Thiên Đại nghe vậy thì mỉm cười cũng không có mở miệng trả lời.
- Con người ta rất mang thù, nếu lần này ngươi không giết chết được ta thì ta sẽ đến NB giết chết Thiên Hoàng, Ninja, thậm chí là cả người dân.
Tả Đăng Phong lặng yên phát ra Huyền Âm chân khí để đóng băng vết thương.
Viên Phi Thiên Đại lắc đầu mỉm cười, nàng không chế nhạo câu nói của Tả Đăng Phong bởi vì nàng không xác định hôm nay nàng có thể giết chết Tả Đăng Phong hay không? Nếu để Tả Đăng Phong chạy mắt thì người này sẽ trở thành một uy hiếp đối với dân tộc của nàng.
- Hôm nay ngươi cho là ta có bao mấy thành sống sót mà rời khỏi đây?
Tả Đăng Phong từ từ mang Thuần Dương hộ thủ vào tay.
- 2 thành.
- Vậy thì tốt, ta sẽ dùng 2 thành hy vọng này để đổi một câu nói thật của ngươi, chỉ cần ngươi nói thật thì ngày sau ta cũng sẽ không đến NB trả thù các ngươi.
Khi nói chuyện Tả Đăng Phong cũng tính toán thời gian còn lại của mình.
Viên Phi Thiên Đại mỉm cười gật đầu.
- Ta muốn biết vì sao các ngươi lại tìm được ta ở đây?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Người TQ các ngươi cũng không đoàn kết.
Viên Phi Thiên Đại trầm ngâm một lát rồi nói.
Tả Đăng Phong nghe vậy kinh ngạc, như vậy trong Quốc Dân Đảng là có nội gian hoặc là có kẻ phản bội.
- Động thủ đi.
Tả Đăng Phong mang đạo bào lại rồi nhìn Viên Phi Thiên Đại. Tuy rằng hắn mang Thuần Dương hộ thủ nhưng cũng không có chắc chắn chạy trốn được.
Viên Phi Thiên Đại nghe vậy xua tay ý bảo Tả Đăng Phong có thể ra chiêu.
Tả Đăng Phong thấy thế không chút do dự, lập tức lắc mình tiến lên phát ra Thuần Dương Chân khí. Viên Phi Thiên Đại cũng không có giao thủ chính diện mà mắt thấy Linh khí của Tả Đăng Phong sắp phóng đến người thì nàng lắc người tránh đi.
Tả Đăng Phong thấy nàng né đi thì lập tức xoay người lao vào rừng cây.
Viên Phi Thiên Đại thấy thế liền đuổi theo, mặc dù là tốc độ thua Tả Đăng Phong nhưng mà Viên Phi Thiên Đại lien tục phóng ra ám khí.
Tuy rằng trực giác mất đi sự nhạy bén nhưng mà Tả Đăng Phong vẫn có cảm giác rất tốt, nghe được tiếng ám khí bay đến thì liền né tránh.
Cao thủ quyết đấu , nhanh như thiểm điện, Viên Phi Thiên Đại thừa dịp Tả Đăng Phong né ám khí liền nhanh chóng lướt qua đầu Tả Đăng Phong , tay phải vung thanh đao võ sĩ lên chém về phía ngực Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong lúc này có mang Thiên Tàm hộ thủ, thấy thế liền vung tay trái đỡ lấy đòn này của Viên Phi Thiên Đại.
Tả Đăng Phong có ý là muốn nắm chặt binh khí của đối phương sau đó tay phải tung ra Huyền Âm chân khí để đóng băng Viên Phi Thiên Đại. Nhưng mà quyết định này của Tả Đăng Phong lại trở thành con số 0, bởi vì tay trái của Tả Đăng Phong vung lên làm cho cơn đau từ miệng vết thương truyền đến, trong lúc vô hình đã làm chậm tốc độ lại, nhân cơ hội này mà Viên Phi Thiên Đại thu đao lại rồi né tránh.
Sau khi kế hoạch thất bại, Tả Đăng Phong liền lướt về phía rừng cây, Viên Phi Thiên Đại theo sát theo sau.
Vừa lướt đến rừng cây, tay trái của Tả Đăng Phong liền phát ra Thuần Dương chân khí đánh về phía Viên Phi Thiên Đại, Viên Phi Thiên Đại thấy thế liền né đi.
Tuy rằng Viên Phi Thiên Đại đã né nhưng mà Tả Đăng Phong cũng không có lập tức thu hồi Linh khí mà là đánh ngã vài cây đại thụ. Viên Phi Thiên Đại thấy Tả Đăng Phong không thu lại Linh khí, nhân cơ hội này mà tiến lên công kích, Tả Đăng Phong lại ra tay, Viên Phi Thiên Đại lại đành phải né tránh, đồng dạng Tả Đăng Phong cũng đánh ngã vài cây đại thụ khác.
Luân phiên mấy rằng, Tả Đăng Phong đã đánh ngã nhiều caayd dại thị sau đó phóng Linh khí chất chồng chúng lên, thấy thời cơ chin muồi, Tả Đăng Phong lợi dụng Thuần Dương chân khí để đốt những cây kia.
Lúc này Viên Phi Thiên Đại đã phát giác ra ý định của Tả Đăng Phong, tuy rằng nàng không rõ dụng ý của Tả Đăng Phong nhưng lại biết tình huống này sẽ có lợi đối với Tả Đăng Phong, bởi vậy tiến lên dập lửa, lúc này Tả Đăng Phong đã hoa mắt, gượng chống mà ngăn cản Viên Phi Thiên Đại, hắn muốn đốt lửa là để bày trận, trận này không thể tự bảo vệ hắn nhưng mà có thể vây khốn kẻ địch.
Lien tiếp đánh lui Viên Phi Thiên Đại, đợi đại hỏa lan ra ngoài hơn trăm bước, Tả Đăng Phong nhìn thấy tình huống bên Thiết Hài, lúc này Thiết Hài đang bị 2 nam 2 nữ Ninja vây công, lấy Tẩy Tủy Kinh của Thiết Hài, 1 vs 4 cũng không có nguy hiểm gì, lúc tấn công 4 Ninja kia luôn đề phòng, lão Đại cũng không có ở trong rương gỗ của THiết hài, lúc này 4 Ninja kia để phòng lão Đại và 13 núp trong bụi cây kia.
- Ngươi đến rồi.
Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong xuất hiện thì hô lớn, hắn đã rơi vào thế hạ phong, vô cùng nguy hiểm.
Nhưng mà sau khi nói hết lời thì Thiết Hài phát hiện sắc mặt Tả Đăng Phong trắng bệch, máu be bét ngươi, mới biết Tả Đăng Phong đã bị thương, thấy thế Thiết Hài muốn vội lao lên cứu viện nhưng mà 4 Ninja kia sẽ không để Thiết Hài làm như vậy, ám khí lien tục phóng ra, bức bách Thiết Hài rời xa Tả Đăng Phong.
Lúc này đây miệng vết thương của Tả Đăng Phong lại vỡ ra, máu tươi phun ra, Tả Đăng Phong bắt đầu đứng không vững, lưng tựa vào cây đại thụ, lại phóng ra Huyền Âm chân khí để cầm máu, Tả Đăng Phong rất rõ, nhiều nhất là một nén nhan sau đó hắn sẽ ngã xuống.
Tả Đăng Phong hít sâu một hơi, nhìn về phía Đông Bắc, nếu muốn bằng hỏa trận để thiêu đốt thì ít nhất phải đốt lửa xung quanh, hắn nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này trước khi ngã xuống.
Viên Phi Thiên Đại thấy thế liền ra tay ngăn cản.
Lúc này Tả Đăng Phong không có lãng phí thời gian, sau khi phóng Linh khí làm ngã cây liền dẫn đốt sau đó bảo vệ làm cho thế lửa to lên rồi mới đổi sang phương vị khác.
Viên Phi Thiên Đại từ miệng của Đằng Khi Anh Tử biết được một số chuyện của Tả Đăng Phong, lúc này biết Tả Đăng Phong đang bày trặn, vì thế khi Tả Đăng Phong châm lửa ở phía chán Nam thì nàng bắt đầu ngăn cản nhưng mà đây là đống lửa vô dụng, Tả Đăng Phong cố ý đốt lên, mục đích là làm lừa dối Viên Phi Thiên Đại, để nàng nghĩ rằng phía Nam chính là một chỗ quan trọng trong trận. Trên thực tế hỏa trận này cũng không phải đốt ở 4 phía Đông Nam Tây Bắc mà là bố trí theo hình tam giác, chỗ thứ 4 chính là ở chánh Nam ngã về phía Tây.
Sau khi chất đầy đống đại thụ thứ 4 thì Tả Đăng Phong đã là một chiếc đèn gần cạn dầu, lúc này Tả Đăng Phong cũng không thể đốt đống lửa bởi vì Viên Phi Thiên Đại vẫn còn ở bên ngoài phạm vị trận pháp, nhất định Tả Đăng Phong phải để Viên Phi Thiên Đại đi vào mới có thể đốt lửa.
- Đại sư, 13, liều mạng với bọn chúng.
Tả Đăng Phong nổi giận gầm lên một tiếng, đây là kế dụ địch, mục đích là để Viên Phi Thiên Đại đi đến cứu viện.
Quả nhiên, Viên Phi Thiên Đại thấy thế liền rời khỏi chỗ này nhanh chóng lao đến để cứu viện, Tả Đăng Phong thấy nàng đã lọt vào trận nhưng vẫn chưa phóng lửa mà xoay người tấn công một tên Ninja khác.
Viên Phi Thiên Đại lại lao đến cứu viện, trước sau công kích lấy Tả Đăng Phong, lúc này Tả Đăng Phong đã dùng toàn lực phóng ra Thuần Dương chân khí, quả nhiên là Viên Phi Thiên Đại né đi, Tả Đăng Phong thục giục Thuần Dương chân khí để đốt đống lửa cuối cùng.
Lửa cháy lên, cảnh vật xung quanh liền biến đổi, cây cối biến mất, thay vào đó là liệt hỏa, liệt hỏa tự nhiên là ảo giác nhưng mà người ở trong trận vẫn cảm thấy nóng nực.
Sau khi lửa bùng lên, Tả Đăng Phong liền nhắm 2 mắt, lúc nãy Tả Đăng Phong hô lớn như vậy là để 13 hiện thân rồi xác định vị trí của nó. Lúc này Tả Đăng Phong đã xác định được vị trí, khi trận pháp vừa thành, Tả Đăng Phong liền lắc người đến bên cạnh Thiết Hài cùng 13, muốn mang cả 2 ra ngoài.
Vừa mới di chuyển, Tả Đăng Phong đã nghe được bên trái vang lên một tiếng động, Tả Đăng Phong không suy nghĩ mà vung chân lên đá lão Đại ra ngoài rồi mang Thiết Hài cùng 13 từ trong mắt trận đi ra.
Sau khi rời khỏi trận, cảnh vật xung quanh khôi phục lại nguyên trạng, trong trận những Ninja kia hoảng sợ cầm binh khí mà phòng thủ, chỉ có Viên Phi Thiên Đại thần sắc không thay đổi, nhắm mắt nghiêng tai tìm manh mối.
- Tả Đăng Phong, ngươi không sao chứ?
Thiết Hài giữ lấy Tả Đăng Phong đã sắp ngã xuống.
- Đi mau, trận này không chèo chống được lâu đâu.
Tả Đăng Phong cố gắng giữ cho mình không ngất đi.
- Đợi lão nạp giết hết những người này.
Thiết Hài nổi giận.
- Đi mau, bọn hắn ở trong trận, ông không đánh được đâu.
Tả Đăng Phong vội vàng kéo Thiết Hài đi về phía Tây Nam, phía sau là lão Đại và 13.
- Ngươi bị thương, ta đưa đi bệnh viện.
Thiết Hài đỡ lấy Tả Đăng Phong.
- Không thể đ, ta không chết được.
Tả Đăng Phong sắp ngất đi nhưng vẫn gắng gượng, lúc này nguy hiểm còn chưa hết, tuyệt đối không thể ngất đi.
- Nữ nhân NB kia làm sao làm ngươi tổn thương được?
- Nàng biến thành ngươi, đánh lén ta.
- Hả?
- Nàng không đánh lại ta, nếu đánh chính diện thì ta đánh nàng gọi ta là cha.
Đột nhiên Thiết Hài quay đầu ra sau rồi hét lên:
- Chạy mau.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius