Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Quyển 4: Hành Trình
Chương 291
Sát khí của Đạo Vân
Nhóm Dịch: metruyen
Nguồn: Mê Truyện
Lôi Cương và thiếu nữ áo tím nhìn nhau, ánh mắt không còn giữ được sự bình tĩnh. Thân mình mỗi người đều run rẩy. Lôi Cương không biết nói gì chỉ biết ngắm nhìn gương mặt quen thuộc của người thiếu nữ.
Con tiên thú bên dưới dường như cảm nhận được bầu không khí khác lạ liền kêu lên một tiếng rồi đi tới dụi đầu vào chân thiếu nữ mà kêu lên liên tục.
Thiếu nữ chớp mắt liên tục, đôi môi đỏ mọng hé ra nhưng phát hiện bản thân không thể nói ra tiếng. Nàng như không tin được vào mắt mình. Gương mặt nàng đỏ ửng nhìn thật quyến rũ.
- Tử Vận... - Lôi Cương run run mà lẩm bẩm.
Thiếu nữ áo tím áo tím run người, gương mặt đột nhiên cứng đờ. Cuối cùng gương mặt đang kích động biến mất, sự lạnh lùng khiến người ta phải tránh xa lại một lần nữa xuất hiện. Nàng nhìn Lôi Cương lạnh lùng, nói:
- Đạo hữu...ngươi nhận nhầm người rồi.
Sau đó, thiếu nữ nhìn con tiên thú dưới chân rồi đá nhẹ nó một cái mà nói:
- Tiểu Hổ! Chúng ta đi.
Rồi nàng không để ý tới ánh mắt khó hiểu của con tiên thú mà bay về một phía khác. Con tiên thú tiểu Hổ nhe răng trợn mắt với Lôi Cương như biết hôm nay nó bị đá là do Lôi Cương. Sau đó, nó hóa thành một tia sáng màu tím rồi biến mất theo hướng của người thiếu nữ.
Gương mặt Lôi Cương trắng bệch, trán nổi gân xanh, hai tay nắm chặt. Hắn không thể tin nổi nhìn thiếu nữ áo tím biến mất. "Nàng...nàng quên mình rồi hay sao? Nàng không nhớ đến những kỷ niệm đó nữa sao? Bao nhiêu năm mình vẫn chôn dấu hình ảnh nàng ở sâu trong lòng nhất. Nhưng mình cũng biết bản thân nếu không có thực lực mạnh thì không thể ở cùng một chỗ với nàng. Mình cũng cố gắng kìm nén không nhớ tới nàng vậy mà bây giờ chỉ đổi lại có một câu "ngươi nhận lầm người?"" trong lòng Lôi Cương cảm thấy mất mát và đau khổ. Hắn mệt mỏi rũ người xuống đất nhìn lên không trung.
"Tại sao? Tại sao lại như vậy?" Lôi Cương ngây người nhìn về phía chân trời mà lẩm bẩm nói. Khóe miệng hắn tràn ra một vệt máu đỏ tươi.
Đúng lúc này, một cái bóng màu trắng xuất hiện sau lưng Lôi Cương. Sau khi nhìn quanh, người thanh niên tuấn tú đó cảm thấy nghi hoặc. "Lúc trước mình cảm nhận được ở đây có hai làn hơi thở cơ mà?" Ngay lập tức, ánh mắt y nhìn Lôi Cương với ý đồ không tốt. Sát khí trong mắt y lóe lên, hai tay vươn ra nhanh chóng bắt một cái thủ quyết. Linh khí thuộc tính Lôi trong không trung đột nhiên điên cuồng tụ tập, ngưng tụ thành một cột sét đánh thẳng vào Lôi Cương.
Lôi Cương đang đau lòng tới cực điểm chợt run người, cảm nhận được một sự uy hiếp đang bao phủ bản thân. Hắn giật mình, cột giáp tự động xuất hiện.
"Rầm...rầm..." Một cột sét đánh xuống khiến coh cốt giáp của Lôi Cương bị phá nát, chui vào trong cơ thể. Thân mình Lôi Cương biến thành màu đen rơi xuống đất. Gương mặt đui thui của hắn đầy sự tức giận, hai cặp mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm người thanh niên áo trắng trên không trung.
"Ngươi làm gì?" Lôi Cương quát lên. Hắn cố gắng ngăn chặn cơn giận của bản thân, cặp mắt giống như con sói bị thương nhìn chằm chằm người thanh niên tuấn tú. Lôi Cương hiểu được, người này quá mạnh, cơ bản hắn không thể đối phó được. Cho dù có đánh thì bản thân cũng phải chịu nhục. Bản thân ở trước mặt đối phương còn quá yếu. Lúc này cần phải nhẫn nhịn. Lôi Cương cắn chặt răng nắm chặt hai tay.
"Làm gì à? Đạo Vân ta giết người cần gì phải có lý do. Nếu ngươi cần phải có lý do thì cứ coi như ta khó chịu khi thấy ngươi đi. - Người thanh niên áo trắng cười lạnh rồi vung tay lên. Toàn bộ linh khí thuộc tính Lôi trong không gian đột nhiên lại ầm ầm tập trung lại. Rồi một con thần lóng màu tím đánh xuống.
Lôi Cương kình hãi nhanh chóng di động thì phát hiện ra bản thân đã bị hạn chế. Áp lực vô hình khiến cho tốc độ của hắn chậm lại.
"Rầm...rầm..." Con thần long màu tím đánh thẳng xuống đỉnh đầu Lôi Cương. Linh khí thuộc tính Lôi điên cuồng chui vào trong cơ thể Lôi Cương khiến cho người hắn cháy đen. Lôi điện mạnh mẽ bao phủ toàn thân. Mặc dù Lôi Cương có thân thể thiên lôi nhưng mới chỉ có được chưa lâu làm sao có thể ngăn chặn được lôi điện kinh khủng như vậy? Lục phủ ngũ tạng trong cơ thể của hắn bị lôi điện bao phủ, tràn vào đan điền. Tuy nhiên, bóng người bé nhỏ màu tím ở bên trong như chẳng sợ lôi điện. Nó mở đôi mắt, nhếch miệng mừng rỡ rồi hút mạnh một cái, lực lôi điện nhanh chóng ập vào trong cơ thể của đứa bé.
Nhìn Lôi Cương bị thương nặng nhưng sức sống vẫn còn nguyên, Đạo Vân cảm thấy kinh ngạc. Tay phải gã lại nâng lên đỉnh đầu, lòng bàn tay ngửa lên trời rồi chộp một cái. Linh khí thuộc tính Lôi trong không gian nhanh chóng tập trung vào bàn tay phải của gã. Một cột sét giống như một con thần long xuất hiện trong tay Đạo Vân. Đạo Vân từ từ khép tay lại khiến cho cột sét nhanh chóng nén lại, cuối cùng bằng một cái cây rồi vụt mạnh về phía Lôi Cương.
Lôi Cương đang nằm trên mặt đất bị thứ lôi điện đã được nén ép đánh tới. Lực lôi điện khủng bố xé rách lục phủ ngũ tạng của Lôi Cương. Đối mặt với thực lực quá mạnh như thế, ưu thế của Lôi Cương trước đây hoàn toàn biến mất. Lôi Cương chết lặng người, chỉ biết mở mắt nhìn lên trời mà không cam lòng.
Lôi điện bị nén ép quá khủng bố mang theo ý nghĩa huyền ảo của Lôi hệ như muốn xé Lôi Cương ra thành nhiều mảnh. Ngay cả đứa bé trong đan điền của hắn cũng phải sợ hãi, gương mặt cứng đờ. Lôi điện khủng bố gần như bùng nổ trong cơ thể Lôi Cương. Cuối cùng, lôi điện đánh tới Nê Hoàn cung của Lôi Cương phá vỡ nó. Sau đó, tất cả lực lôi điện chui vào trong Nê Hoàn cung. Cùng lúc đó, trong Nê Hoàn cung như có tiếng long ngâm.
Lôi Cương nằm rũ trên mặt đất. Nhưng ánh mắt của Đạo Vân lại càng thêm kinh ngạc. Đồng thời, sát khí trong mắt lại càng dầy thêm. Hai tay y dâng lên đỉnh đầu, lòng bản tay ngửa lên trời như định làm gì đó. Đúng lúc đó chợt có một tiếng cười khẽ vang lên.
- Có chuyện gì thế? Đạo Vân huynh! Chẳng lẽ đường đường là con trai của gia chủ Đạo gia được coi là thiên tài đệ nhất trong giới thanh niên của Đạo gia mà lại thích ra tay với kẻ yếu hơn mình hay sao?
Gương mặt Đạo Vân như dài ra, ánh mắt khó chịu quay đầu nhìn hai người vừa xuất hiện sau lưng. Cuối cùng gã nhìn chằm chằm người thanh niên áo xanh mà nói:
- Tử Lôi! Chuyện của Đạo Vân ta không tới phiên ngươi để ý. Nếu ngươi muốn ra mặt cho tên tiểu tử này thì Đạo Vân ta lúc nào cũng sẵn sàng.
- Ha ha! Đạo Vân huynh! Tử Lôi ta cũng không có ý đại chiến với ngươi. Hơn nữa, trình độ của hai chúng ta tương đương, đánh xong một trận thì chỉ lãng phí thời gian tìm bảo vật. - Ánh mắt của Tử Lôi có chút khác lạ nhìn Đạo Vân chằm chằm mà nói. Mặc dù miệng gã nói không muốn đánh nhưng qua lời của gã cũng có thể hiểu được nếu không phải ở trong Chí Bảo thì ta cũng đánh với ngươi một trận.
Làm sao mà Đạo Vân không thể hiểu được ý đó. Sau khi hừ lạnh một tiếng, y liền quay đầu nhìn chằm chằm Lôi Cương bị cháy đen đang nằm trên mặt đất. Thoáng cái, y xuất hiện bên cạnh Lôi Cương, kinh ngạc mà nhìn hắn. Vừa rồi bản thân y đã đánh ra một đòn cực mạnh vậy mà sức sống của Lôi Cương vẫn không mất. "Tại sao lại như vậy?" Đạo Vân bình thản lấy ra thanh trường kiếm có ánh sáng màu tím, từ từ chỉ thẳng vào đan điền của Lôi Cương.
- Đạo Vân huynh! Lôi Cương là người mà Tử Lôi ta coi trọng. Ngươi và hắn không có oán thù, tại sao phải lấy mạng của hắn? - Nụ cười nhạt của Tử Lôi từ từ biến mất, âm thanh bình thản.
Bàn tay cầm kiếm của Đạo Vân chợt dừng lại, sát khí lóe lên trong mắt. Y quay đầu nhìn Tử Lôi chằm chằm, nói:
- Tử Lôi! Ngươi đang khiêu chiến Đạo Vân ta hay sao?
- Có phải nguyên nhân là do Tử Vận không thích ngươi không?
Lời nói của Tử Lôi như đánh trúng nỗi đau trong lòng Đạo Vân. Gương mặt tuấn tú của Đạo Vân trở nên dữ tợn, hai mắt đầy sát khí nhìn Tử Lôi chằm chằm.
- Đạo Vân! Nơi này là Chí Bảo. Nếu hai người các ngươi muốn đánh thì để về Vô Thượng giới rồi các ngươi muốn đánh thế nào thì đánh. Còn lúc này, các ngươi hãy an phận đi. Nếu như không tìm được Chí Bảo, thì khi ra ngoài sẽ để cho người ta cười. - Trận Ý đứng bên nói với Đạo Vân và Tử Lôi. Mặc dù như vậy nhưng lời nói của Trận Ý cũng có hiệu quả. Gương mặt dữ tợn của Đạo Vân từ từ trở lại bình thường. Ánh mắt của Tử Lôi cũng trở lại trong sáng. Gã liếc mắt nhìn xung quanh, chẳng thèm để ý tới Đạo Vân.
Đạo Vân lạnh lùng nhìn Tử Lôi. Thấy ánh mắt của gã, y sửng sốt rồi lập tức quay sang nhìn Lôi Cương cháy đen nằm trên mặt đất mà lẩm bẩm:
- Hôm nay Đạo Vân ta không giết ngươi. Nhưng con đường tu luyện của ngươi cũng chấm dứt ở đây.
- Khoan đã.
Đúng vào lúc Đạo Vân nâng kiếm, trong không trung chợt vang lên một âm thanh lạnh lùng. Rồi một bóng người màu tím xuất hiện.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Quyển 4: Hành Trình
Chương 292
Giãy dụa
Nhóm Dịch: metruyen
Nguồn: Mê Truyện
Âm thanh lạnh lùng vang lên khiến cho Đạo Vân, Tử Lôi và Trận Ý giật mình, ngạc nhiên rồi vui mừng mà nhìn bóng người màu tím.
- Vận nhi! Cuối cùng thì muội cũng xuất hiện. Tử Lôi ca ca còn tưởng rằng muội trốn tránh cả ta nữa. - Tử Lôi mỉm cười nhìn thiếu nữ áo tím trong không trung mà cười nói.
Thiếu nữ áo tím nhìn Tử Lôi, ánh mắt trở nên sáng ngời, sự lạnh lùng trên gương mặt cũng bớt đi. Nàng nhìn Tử Lôi, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, trong âm thanh bí mật mang theo tiếng ngạc nhiên và vui mừng mà nói:
- Tử Lôi ca ca! Huynh xuất quan rồi?
Tử Lôi gật đầu, nói:
- Tử Lôi ca ca xuất quan lâu rồi. Có điều nghe nói Vận nhi trốn nhà đi.
Gương mặt Tử Vận có sự xấu hổ, rồi nhìn Đạo Vận bên dưới. Khi thấy Lôi Cương bị cháy khét lẹt nằm dưới chân Đạo Vân, đôi mắt đẹp không còn giữ được sự bình tĩnh. Gương mặt lạnh lùng chợt đỏ bừng, khí thế của nàng bộc phát. Mà một con hổ màu tím chợt xuất hiện dưới chân Tử Vận nhìn Đạo Vân bên dưới mà nhe răng trợn mắt, dường như nó có thể cảm nhận được cơn giận và sát ý của Tử Vận.
Đạo Vân nhìn Tử Vận, ánh mắt có chút hiền hòa nhưng khi cảm nhận được cơn giận cùng với sát ý của nàng, lòng hắn từ từ trở nên lạnh lùng. Sát khí trong mắt lại xuất hiện mà nhìn Lôi Cương đang nằm dưới đất, trường kiếm trong tay đâm thẳng vào đan điền của Lôi Cương.
"Graooo..." Con tiểu hổ dưới chân Tử Vận chợt gầm lên một tiếng khiến cho linh khí thuộc tính Lôi trong không gian cuồn cuộn tập trung quanh người Lôi Cương rồi tạo thành một lớp lôi điện phòng ngự bao phủ Lôi Cương vào bên trong. Thanh trường kiếm màu tím của Đạo Vân không ngờ trong thời gian ngắn không thể phá được lớp phòng ngực của lực lôi điện ngưng tụ đó.
- Đây là... - Tử Lôi và Trận Ý kinh ngạc nhìn Tiểu Hổ đang gầm gừ dưới chân Tử Vận.
Đạo Vân cũng ngẩng đầu nhìn về phía tiểu Hổ, ánh mắt có sự kinh ngạc.
- Vận nhi...đây...đây chẳng lẽ là.... - Tử Lôi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, kích động nhìn tiểu Hổ đang gầm gừ. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tử Lôi, tiểu Hổ liền quay sang gã mà nhe răng trợn mắt.
- Tử Lôi ca ca! Lần này Vận nhi đi vào trong Chí Bảo đã tìm được thứ mà mình muốn. - Tử Vận nhìn Tử Lôi mà cười nói.
Nghe Tử Vận nói vậy, Tử Lôi hít một hơi, hai mắt tròn xoe , quan sát tiểu Hổ thật kỹ. Lúc sau, Tử Lôi lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ...đây là Ngự...Ngự lôi thánh thú?
Tử Vận cười nhạt một tiếng, nói:
- Lúc này tiểu Hổ đang còn nhỏ.
Ngay lập tức nàng nhìn Lôi Cương đang nằm trên mặt đất rồi cùng với tiểu Hổ xuất hiện bên cạnh Lôi Cương. Nàng lạnh lùng nhìn Đạo Vân, ánh mắt trở nên hết sức phức tạp và đau lòng. Nàng ngồi xổm xuống, trong lòng muốn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đã bao năm không gặp nhưng lý trí lại ngăn Tử Vận kìm chế sự xúc động đó. Tử Vận hiểu được, nếu nàng làm như vậy thì Lôi Cương sẽ gặp nguy hiểm.
Đạo Vân nhìn Tử Vận đang run rẩy, ánh mắt của y lập tức trở nên sắc bén. Hơi thở toàn thân cùng với linh khí thuộc tính Lôi quanh người cũng trở nên sắc bén. Y cố gắng kìm chế sự ghen tị mà cười nói:
- Xem ra Lôi Cương này đúng là người mà ngươi đã nói trước đây. Không ngờ hắn lại có thể trốn được sự đuổi giết của Đạo Ảnh.
Tử Vận giật mình, từ từ nhìn về phía Đạo Vân, ánh mắt trở nên lạnh giá nói:
- Đạo Vân! Không ngờ ngươi lại làm như vậy. Lôi Cương chẳng qua là người bạn duy nhất của Tử Vận ở Trung Xu giới. Chẳng lẽ bằng hữu mà Tử Vận kết giao mà người cũng không bỏ qua. Ngươi có tư cách gì để ý tới ta? - Âm thanh của Tử Vận hết sức lạnh lùng, ẩn chứa một sự phẫn nộ.
Đạo Vân sững sờ, nhìn gương mặt phẫn nộ của Tử Vận rồi lại nhìn Lôi Cương, sự ghen tị trên nét mặt y từ từ biến mất. Nhưng y vẫn không nói gì chỉ nhìn Tử Vận chằm chằm.
- Đạo Vân! Có phải ngươi làm hơi quá đáng hay không? - Tử Lôi ở phía sau, nghe Tử Vận nói vậy cũng cảm nhận được đã xảy ra chuyện gì đó, đồng thời cũng đoán được tại sao Đạo Vân lại phải đẩy Lôi Cương vào chỗ chết. Gương mặt của gã trở nên lạnh lùng xuất hiện bên cạnh Tử Vận, nhìn Đạo Vận âm trầm.
Đạo Vân liếc mắt nhìn Tử Lôi rồi lại nhìn Tử Vận mà nói:
- Tử Vận! Đạo Vân ta đối với ngươi chỉ sợ toàn bộ mọi người trên Vô Thượng giới đều biết. Tại sao ngươi nhiều lần từ chối ta? Thậm chí còn không ngại trở mặt với bá phụ. Chẳng lẽ Đạo Vân ta thực sự không xứng với tiểu thư của Tử gia? - Đạo Vân càng nói, gương mặt càng trở nên dữ tợn. Một thiên tài như Đạo Vân đối với mọi việc đều rất cực đoan. Một khi đã nhận định sẽ không sửa lại. Mặc dù hiểu Tử Vận coi mình như một vị huynh trưởng nhưng sự yêu mến trong lòng y cũng không mất, ngược lại càng ngày càng lớn.
Ánh mắt lạnh lùng của Tử Lôi biến mất, quay đầu nhìn nét mặt đầy tức giận của Tử Vận mà nhieus mày, chỉ đứng đó yên lặng không nói. Việc này, Tử Lôi biết bản thân không thể nhúng tay vào được bởi vì gia chủ của Tử gia cũng là sư tôn của mình thúc đẩy nên bản thân gã không thể trái ý của sư tôn.
Lồng ngực của Tử Vận phập phồng, nhìn Đạo Vân với ánh mắt chán ghét. Tử Vận nói một cách kiên quyết:
- Ta coi ngươi như một người ca ca. Không hề có tình cảm với ngươi. Tại sao ngươi cứ cố chấp như vậy? Đạo Vân ca ca trước kia đâu rồi, tại sao ngươi cứ phải như vậy? - Âm thanh của Tử Vận hết sức đau đớn, gương mặt lạnh lùng giống như phủ kín bởi một lớp băng ngàn năm.
Đạo Vân sững người, ánh mắt trở nên mơ hồ như nhớ lại những chuyện trước kia. Nhưng nghĩ tới chuyện Tử Vận mấy lần từ chối mình, lại càng có thể là do người đang nằm dưới chân, sát khí trong lòng Đạo Vân lại trỗi dậy. Y trầm giọng nói:
- Cho dù như thế nào, Đạo Vân ta cũng phải đến được với ngươi. Mà người dám vượt qua mặt ta, ta nhất định sẽ đuổi tận giết tuyệt không có ai là ngoại lệ. - Đạo Vạn nhìn Tử Lôi rồi thanh trường kiếm trong tay tản ra ánh sáng màu tím rực rỡ. Một kiếm khuấy động linh khí thuộc tính Lôi trong không gian rồi hóa thành một đòn công kích sắc bén đánh thẳng vào Lôi Cương đang nằm trên mặt đất.
"Oành..." Thanh trường kiếm của Đạo Vân xé rách lực lôi điện đang bảo vệ quanh người linh khí thuộc tính mà chui vào đan điền của hắn.
- Không..... - Tử Vận mở to đôi mắt đẹp. Hai hàng nước mắt trong vắt chảy xuống đôi gò má. Tiểu Hổ dưới chân nàng dựng đứng lông trên người nhìn Đạo Vân mà nhe răng trợn mắt.
Đan điền của Lôi Cương bị thương nặng khiến cho hai hạt châu còn lại bên cạnh đứa bé màu tím bắt đầu vận chuyển. Mà trong Nê Hoàn cung của linh khí thuộc tính cũng tản ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng từ từ khuếch tán rồi cuối cùng, toàn bộ thân thể của linh khí thuộc tính được bao phủ trong ánh sáng màu tím. Mà thanh trường kiếm của Đạo Vân bắn ngượi ra ngoài.
Tử Lôi, Tử Vận, Đạo Vân và tiểu Hổ cùng lui lại mấy bước. Trận Ý đứng trên không trung cũng giật mình, nhanh chóng hạ xuống, kinh ngạc nhìn Lôi Cương đang tản ra ánh sáng màu tím.
Tiểu Hổ nhìn ánh sáng màu tím đang tản ra từ Lôi Cương mà kêu lên mấy tiếng rồi lui lại.
Hai mắt đầy nước của Tử Vận kinh ngạc nhìn Lôi Cương.
Đạo Vân cũng nhìn chằm chằm vào gương mặt Tử Vận, thấy hai mắt nàng long lanh mà sát khí trong lòng gã lại tăng lên.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Quyển 4: Hành Trình
Chương 293: Tiên khí màu tím.
Nhóm Dịch: metruyen
Nguồn: Mê Truyện
"Graooo..." Phảng phất như có những tiếng hổ gầm, long ngâm từ trong cơ thể của Lôi cương vang lên. Ánh mắt mấy người xung quanh như không thể tin vào tai mình. "Chẳng lẽ...trong cơ thể tên tiểu tử này có Thần Long?" Trong lúc mọi người đang suy nghĩ, nước mắt của Tử Vận cũng thôi rơi, khiếp sợ mà nhìn Lôi Cương.
Đây là người thiếu niên chất phác, chăm chỉ trước kia đó sao? Có lẽ với sự chất phác và nghị lực kiên cường đó nên hắn mới có thể trong vòng ba trăm năm đạt được tới mức này. Hơn nữa trong cơ thể lại còn có được vật mạnh như vậy nữa. Lông mi của Tử Vận run nhẹ. "Hắn...trong mấy năm qua không biết hắn phải chịu khổ tới mức nào?"
Mặc dù Đạo Vân kinh ngạc với dị biến của Lôi Cương nhưng phần lớn là gã vẫn chú ý tới nét mặt của Tử Vận. Vì vậy khi thấy gương mặt của Tử Vận hiện nét đau lòng, trong lòng Đạo Vân như bị dao cứa. Hắn cảm thấy ghen tị. Sát khí khiến cho hai mắt của Đạo Vân đỏ ửng.
Tử Lôi đứng bên đang nhìn Lôi Cương chằm chằm, cảm nhận được sát khí của Đạo Vân liền nhìn về phía y. Cuối cùng gã lại nhìn sang Tử Vận, ánh mắt trở nên suy tư. Một lúc sau, gã cũng không nói gì thêm chỉ đứng im lặng ở đó, như không muốn nhúng tay vào. Mặc dù gã rất thích Lôi Cương nhưng nếu chỉ vì một người mà mình cảm thấy thích mà kết thù với Đạo Vân thì đúng là không có suy nghĩ.
- Tử Vận! Người trong lòng ngươi có phải là hắn không? - Đạo Vân cười lạnh, ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Thanh trường kiếm màu tím trong tay đột nhiên tản ra ánh sáng rực rỡ. Uy thế quá mạnh đẩy lui Tử Vận, Tử Lôi và Trận Ý mấy chục thước.
- Ngươi định làm gì? - Tử Vận sực tỉnh, lùng lành nhìn Đạo Vân mà quát.
- Ta muốn làm gì? Ha ha! - Đạo Vân cất tiếng cười rồi đột nhiên trợn mắt cầm thanh trường kiếm đang tản ra ánh sáng rực rỡ mà đâm thẳng về phía Lôi Cương. Hơi thở mạnh mẽ khiến cho linh khí thuộc tính Lôi trong không gian đảo lộn, tập trung về phía Đạo Vân. Thanh trường kiếm bao phủ bởi một lớp lôi điện màu tím dày đặc chém thẳng vào đan điền của Lôi Cương.
"Oành..." Một tiếng nổ long trời lở đất vang vọng khắp cả không gian Lôi hệ. Làn sóng khủng bố tản ra xung quanh đẩy ba người Tử Vận lui lại mấy trăm thước. Tử Vận ngây người nhìn sự tàn phá dưới ánh sáng màu tím rồi run rẩy. Đột nhiên, Tử Vận lấy ra một thanh trường kiếm màu đen rồi bộc phát khí thế lao thẳng vào Đạo Vân.
Đạo Vân thu hồi trường kiếm lạnh lùng nhìn mặt đất. Đột nhiên ánh mắt của y trở nên sững sờ, khi thấy thân thể của Lôi Cương vẫn còn nguyên vẹn. "Tại sao lại như vậy? Cho dù là cường giả Cương Tiên, Đạo Tiên địa giai cũng khó có thể chịu nổi một đòn của gã mà còn có thể bảo vệ được bản thân." Trong lúc Đạo Vân đang khiếp sợ thì giật mình khi phát hiện, trong lớp da thịt cháy đen của Lôi Cương chợt tản ra một vầng sáng màu tím. Rồi vầng sáng đó chợt ngưng tụ thành một con tiểu long màu tím.
Bên tai Đạo Vân đột nhiên vang lên tiếng gió khiến cho y biến sắc, ngưng tụ lớp cương khí bảo vệ toàn thân rồi quay đầu nhìn lại thì thấy Tử Vận đã công kích tới vị trí của mình. Gương mặt Đạo Vân giật giật rồi quát to:
- Tử Vận! Ngươi làm cho ta thất vọng. Ngươi đã cố ý như vậy thì Đạo Vân ta sẽ thành toàn cho hai người các ngươi, để cho đôi uyên ương các ngươi được bỏ mạng ở đây. - Âm thanh của Đạo Vân hết sức cứng rắn, khí thế của bản thân bốc lên cao khiến cho không trung như sôi lên. Y hơi tránh sang một bên thoát khỏi thế công của Tử Vận. Thanh trường kiếm trong tay như một tia chớp đâu thẳng vào bụng của Tử Vận.
Lúc này Đạo Vân đã thực sự nổi giận. Tử Vận cự tuyệt hắn không biết bao nhiêu lần, cuối cùng lại còn muốn giết gã. Điều này khiến cho lửa giận của Đạo Vân như tìm được chỗ để phát tiết. Công kích của y như muốn lấy tính mạng của Tử Vận. Nhưng ánh mắt của Tử Vận hết sức vững vàng, dường như cũng không e ngại Đạo Vân. Nàng đột nhiên biến mất, rồi xuất hiện trong không trung. Thanh trường kiếm đen thui đâm thẳng vào đỉnh mấy. Mà Tử Lôi và Trận Ý đứng bên đều biến sắc. Lúc này, bất kể là Tử Vận hay Đạo Vân chỉ cần có một người gặp chuyện không may thì Vô Thượng giới chỉ sợ sẽ rơi vào một trận đại chiến. Khi Tử Lôi kịp phản ứng liền quát lên:
- Đạo Vân! Ngươi dám ra tay với Tử Vận?
Nói xong, Tử Lôi lấy ra một cây phủ dài màu tím rồi nhảy lên, bổ về phía Đạo Vân. Một dải ánh sáng kéo dài từ trong cây phủ phát ra lao thẳng về phía Đạo Vân.
Tiểu Hổ hoảng sợ lui lại cũng cảm nhận được Tử Vận gặp nguy hiểm liền gầm lên một tiếng. Sau tiếng gầm của Tiểu Hổ, không gian màu tím nhạt đột nhiên chuyển thành màu tím sẫm. Một đạo thiên lôi to như cây đại thụ đánh thẳng về phía Đạo Vân.
Đồng thời gặp phải ba đạo công kích, Đạo Vân nheo mắt, đột nhiên biến mất. Mà ba đạo công kích va chạm với nhau phát ra những tiếng nổ lớn. Đạo Vân xuất hiện cách đó mấy chục thước, lạnh lùng nhìn Tử Vận, Tử Lôi mà nói:
- Các ngươi muốn đối địch với Đạo Vân ta hay sao?
- Ngươi dám làm cho Tử Vận bị thương, Tử Lôi ta cho dù có phải liều mạng cũng phải làm cho người vĩnh viễn ở lại trong Chí Bảo. - Sát khí trong mắt của Tử Lôi lóe lên, nhìn Đạo Vân chằm chằm rồi nói.
Còn Tử Vận nhìn Lôi Cương chăm chú. Trong đôi mắt đẹp không giấu được sự kinh hãi. Đạo Vân và Tử Lôi cũng giật mình khi thấy một làn hơi thở mạnh mẽ đang tản ra cả không gian. Cả hai cùng nhìn về phía Lôi Cương thì thấy một con tiểu long dài mười thước xoay quanh trên linh khí thuộc tính. Đôi mắt màu tím của nó nhìn Đạo Vân chằm chằm.
"Graooo..." Con thần long màu tím gầm lên rồi hóa thành một tia sáng bay lên giữa không trung. Linh khí thuộc tính Lôi trong không trung cũng bị đảo lộn. Toàn bộ linh khí trong phạm vi ngàn dặm nhanh chóng ngưng tụ. Ánh mắt của tiểu Hổ có chút kính sợ nhưng không giống đám tiên thú khác phủ phục trên mặt đất mà run lẩy bẩy.
Tử Lôi, Đạo Vân, Tử Vận, Trận Ý đều ngẩng đầu nhìn con thần long màu tím đang bay lượn trong không gian. Bọn họ kinh ngạc khi phát hiện ra con thần long màu tím sau khi hấp thu vô cùng vô tận linh khí thuộc tính Lôi trong không gian lập tức lớn lên. Chỉ trong nửa khắc, con thần long màu tím đã dài tới cả ngàn mét.
"Đây là...đây mới thực sự là thần thú Lôi hệ hay sao?" Ánh mắt Tử Lôi trở nên nóng bỏng, lẩm bẩm nói.
- Không phải! Con thần long này cũng không tản ra hơi thở của thần thú. Hơn nữa, nó hấp thu linh khí thuộc tính Lôi mới lớn lên. - Chẳng biết tử lúc nào, Trận Ý đã xuất hiện bên cạnh Tử Lôi rồi trầm giọng nói.
- Không phải thần thú? Nếu không phải thần thú thì chẳng lẽ là lực Lôi hệ? - Tử Lôi hít một hơi mà nói.
- Nếu hắn thực sự lĩnh ngộc lực Lôi hệ thì chỉ sợ bây giờ người đang nằm chính là Đạo Vân. - Gương mặt Trận Ý hết sức âm trầm, suy nghĩ xem có chuyện gì xẩy ra.
Đạo Vân nghe hai người nói chuyện với nhau liền từ từ nhìn xuống thân thể vẫn còn nguyên vẹn của linh khí thuộc tính. Ánh mắt y có chút trầm tư. Rồi đột nhiên, y nhếch mép cười lại tiếp tục tấn công Lôi Cương.
"Graoooo..." Một tiếng long ngâm vang lên khiến cho không gian rung chuyển. Năm đạo lôi điện mạnh mẽ đánh thẳng vào Đạo Vân.
"Oành..." Ngay khi Đạo Vân chạm tới linh khí thuộc tính, thân thể y liền bị năm đạo Lôi điện đánh trúng. Linh khí thuộc tính Lôi mạnh mẽ chui vào trong cơ thể Đạo Vân. Thân là Cương Tiên địa giai nhưng y vẫn không nhịn được phải phun ra một ngụm máu tươi, hoảng sợ nhìn con thần long trong không gian. Lúc này, con thần long đang nhìn y chằm chằm khiến cho trống ngực Đạo Vân đập thình thịch.
"Rầm...rầm..." Trong không gian đột nhiên vang lên hai tiếng nổ rồi cả không gian như bị đánh nát.
Một âm thanh như xé rách không khí vang lên.
Cả bốn người Đạo Vân giật mình rồi cùng nhìn về phía đối diện với con thần long màu tím lúc này xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ.
Thanh kiếm đó được bao phủ bởi một lớp Lôi điện dảy đặc. Uy thế của nó khiến cho mấy người Đạo Vân cảm thấy áp lực như có một ngọn núi đè nặng trong lòng bốn người.
"Tiên khí mạnh thật!" Cả bốn đều kinh ngạc thốt lên.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Quyển 4: Hành Trình
Chương 294: Đại chiến.
Nhóm Dịch: metruyen
Nguồn: Mê Truyện
"Tiên khí màu tím đột nhiên xuất hiện khí cho Đạo Vân, Tử Lôi, Trận Ý khiếp sợ. Trong lòng cả ba đều có một sự thèm muốn. Lần này bọn họ đi vào trong chí bảo chính là vì tiên khí mạnh như vậy. Lúc này, không hiểu tại sao tiên khí lại xuất hiện, làm sao mà không làm cho họ vui sướng.
Cả ba người không kiềm chế được nhìn nhau, khóe miệng cùng xuất hiện nụ cười. Tiên khí mạnh như vậy cũng chỉ có người có duyên mới có được.
Tiên khí khổng lồ xuất hiện hấp dẫn sự chú ý của thần long. Ánh mắt thần long chuyển về phía tiên khí màu tím. Lúc này, tiên khí chợt phát ra những tiếng động rồi lao về phía thần long.
- Thế này....tiên khí lao về phía con thần long? - Cả mấy người giật mình đều tự tạo cho mình một lớp chân khí và cương khí để bảo vệ. Sau đó lấy ra tiên khí mà chuẩn bị. Tiên khí của Trận Ý là một thanh tiểu kiếm bằng ngọc bích. Thanh tiểu kiếm đó dài một thước, giống như một món đồ chơi. Nhưng từ thanh tiểu kiếm lại tản ra một sự sắc bén khiến cho người ta ớn lạnh.
Tử Vận vẫn không để ý tới thanh tiên khí màu tím trên trời. Nàng bước tới bên cạnh Lôi Cương bị sét đánh cháy rồi ngồi xổm xuống. Ánh mắt nàng dịu dàng nhìn Lôi Cương. Cảm nhận được sức sống của hắn vẫn ngoan cường như trước, Tử Vận cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Nàng lấy tay xoa nhẹ hai má của Lôi Cương, xóa đi lớp cháy đen để lộ ra gương mặt cương nghị của hắn. Tử Vận run người khi thấy sự non nớt bị năm tháng xóa nhòa thay vào đó là sự bình tĩnh. Vuốt ve hai má của Lôi Cương, trái tim Tử Vận đập thình thịch.
Đạo Vân âm thầm liếc mắt nhìn Tử Vận, một tía lóe lên trong mắt. Nhưng lúc này, gã cũng không nói gì chỉ để ý tới trận đại chiến trên không trung.
Tiên khí màu tím tranh đấu với thần long không hề chịu kém. Nó phát ra những tiếng động ong ong, như tức giận tại sao thần long màu tím lại mạnh đến vậy, từ đó nảy sinh lòng ganh đua. Mà dường như thần long màu tím cũng nghĩ như vậy nên điên cuồng công kích tiên khí màu tím.
Tiên khí màu tím lúc ẩn lúc hiện. Mỗi lần xuất hiện lại giáng cho thần long một đòn cực mạnh. Nhưng thần long hứng chịu công kích của tiên khí như chẳng có vấn đề. Cho dù thân thể khổng lồ của nó bị tiên khí đánh cho thương nặng vỡ ra một miếng lớn thì linh khí thuộc tính Lôi cũng nhanh chóng tụ lại làm cho hồi phục.
Tiên khí màu tím dường như cũng không thoải mái. Thần long màu tím liên tục gầm lên rồi phát ra lực lôi điện cực mạnh đánh trúng tiên khí. Cả hai cứ thế giằng co bất phân thắng bại.
Mà cả hai va chạm khiến cho những cao thủ đứng xem bên dưới chịu khổ. Những làn sóng chấn động liên tục đánh tan lớp cương khí và chân khí bảo vệ của họ. Nếu như không có sự bảo vệ của tiên khí thì lúc này có lẽ họ không chịu nổi nữa. Còn Tử Vận vẫn dịu dàng nhìn Lôi Cương mà tiểu Hổ thì di động bên cạnh nàng tạo ra một lớp phòng ngự bằng lôi điện bảo vệ hai người.
"Xoẹt...xoẹt..." Những âm thanh bén nhọn vang lên. Tiên khí màu tím dường như bị thần long làm cho nổi giận, chợt nhỏ đi cho tới một thước mới dừng lại. Lúc này, lực lượng của nó dường như được nén lại phát ra hơi thở hủy diệt khiến cho mấy người Đạo Vân biến sắc nhanh chóng rút lui.
- Tử Vận! Lui ngay. - Ánh mắt của Tử Lôi hết sức nặng nề quát lên.
Tử Vận sửng sốt nhìn Tử Lôi cùng với tiểu Hổ đang hoảng sợ rồi chậm rãi đặt hai tay bên hông Lôi Cương định ôm lấy hắn. Nhưng chợt nàng nhận ra rằng thân thể linh khí thuộc tính như dính chặt với mặt đất khiến cho nàng không thể ôm lấy. Sau khi thử vài lần, thấy Lôi Cương vẫn không nhúc nhích, Tử Vận nhìn gương mặt cương nghị của hắn rồi lại ngồi xuống.
- Tử Vận! - Tử Lôi sựng người, nhìn Tử Vận đang ngồi xuống một cách khó hiểu. Còn Đạo Vân giật mình, ánh mắt trở nên hung dữ nhưng vẫn phi ra ngoài vạn thước mới dừng lại. Tử Lôi nhìn làn hơi thở càng lúc càng mạnh trên không trung, lập tức xuất hiện bên cạnh Tử Vận rồi kéo nàng chạy như điên.
Tử Lôi dùng hết sức mình khiến cho Tử Vân không thể cưỡng lại được. Còn tiểu Hổ xuất hiện bên cạnh Tử Vận, kinh hãi nhìn phía trước. Tử Vận thì lo lắng nhìn Lôi Cương đang nằm đó.
- Hừ... Ánh mắt của đại tiểu thư Tử gia cũng thường thôi. - Đạo Vân đứng bên châm chọc. Ánh mắt y liếc qua Lôi Cương đầy sát khí rồi nhanh chóng biến mất.
Tử Vận cũng chẳng thèm liếc nhìn Đạo Vân vẫn chỉ nhìn Lôi Cương. Còn gương mặt Tử Lôi khẽ biến sắc, nét mặt có chút tức giận.
- Hừ... - Thấy Tử Vận không nhìn mình, Đạo Vân hừ một tiếng rồi im lặng, ngẩng đầu lên nhìn trận đại chiến.
Tiên khí màu tím thu nhỏ khiến cho thần long cảm thấy áp lực. Nó nhìn tiên khí chằm chằm, cái đuôi khổng lồ quẫy mạnh đánh tới tiên khí, kéo theo lôi điện điên cuồng công kích.
Từ tiên khí màu tím vang lên một tiếng động, tản ra hơi thở mạnh mẽ. Toàn bộ thân kiếm không ngờ lại xuất hiện những cơn lốc lôi điện, đập nát cái đuôi thần long đang cuốn tới. Nhưng những cơn lốc vẫn không biến mất, thậm chí còn mở rộng phạm vi. Thần long màu tím cũng cảm nhận được sự uy hiếp khủng bố nên gầm lên những tiếng liên tục, thân thể khổng lồ hóa thành một cột lôi điện màu tím công kích tiên khí.
Trận chiến như thế này khiến cho bốn người Đạo Vân biến sắc. Không nói tới gió lốc khủng bố của tiên khí màu tím mà con thần long còn hóa thành lực lôi điện mạnh tới vậy. Hai thứ va chạm với nhau có thể nói là hủy thiên diệt địa. Tất cả nhanh chóng lui lại.
"Rầm...rầm..." Những tiếng nổ long trời lở đất vang lên khiến cho không gian rung chuyển gần như bị phát nát. Một vầng hào quan nhàn nhạt bao phủ bên ngoài mới khiến cho không gian không bị phá nát.
Sắc mặt bốn người Đạo Vân tái nhợt, yết hầu gợn gợn cố gắng nuốt ngụm máu xuống bụng. Gương mặt Tử Vận tái nhợt nhìn về phía trước đầy lo lắng. Nàng hơi giẫy nhẹ nhưng khí thế tản ra từ phía trước khiến cho nàng không thể di chuyển lấy được một chút.
"Graooo..." Một tiếng long ngâm vang lên, phía chân trời xuất hiện con thần long màu tím. Lúc này, nó chỉ còn chừng trăm thước mà trước mặt là tiên khí màu tím. Cả hai cùng thu nhỏ, nén ép sức mạnh khiến cho mọi người kinh hãi.
Ba người Đạo Vân, Tử Lôi và Trận Ý cùng nằm chặt tay, ánh mắt nóng bỏng. Thần lóng màu tím quá mạnh khiến cho bọn họ đều có thể cảm nhận được điều đó. Mà sự hùng mạnh của tiên khí càng làm cho họ phỏng đoán, có lẽ là thứ mạnh nhất dưới thần khí.
Mà thần khí ở Vô Thượng giới mọi người cũng chỉ mới nghe thấy chứ chưa hề nhìn tận mắt.
Trong mắt của bốn người, hình bóng của tiên khí và thần long liên tục xuất hiện cùng với những đòn tấn công cực mạnh làm tản ra những đợt sóng chấn động lan tới họ.
Trong giây lát, cả bốn người chán động, nhìn phía trước đột ngột xuất hiện vô số thanh tiên khí màu tím khiến cho mọi người sợ hãi. Mà mỗi thanh đều có thể phát huy lực lượng mạnh nhất của chính mình. Chẳng lẽ khí linh trong tiên khí vẫn không bị hủy diệt? Điều đó khiến cho ba người Tử Lôi, Đạo Vân, Trận ý đều nhíu mày. Nếu như khí linh vẫn còn thì để có được tiên khí màu tím càng thêm khó khăn.
"Xoẹt...xoẹt..."
"Graooo..." Tiếng sắt thép va chạm với nhau chói tai cùng với tiếng gào thảm thiết của thần long vang lên. Linh khí thuộc tính Lôi trong không gian giảm đi nhanh chóng. Con thần long màu tím đột nhiên hóa thành một đạo thiên lôi bao phủ vô số tiên khí vào bên trong.
"Oành..." Một tiếng động vang lên, tiên khí đang bị lôi điện bao vây đột nhiên bắn ra rồi xoay tròn nhanh chóng tập trung lại. Phía trước không ngờ xuất hiện một cơn gió lốc lôi điện...
"Graooo..." Con thần long màu tím gầm lên một tiếng tức giận rồi há miệng phun ra một luồng ánh sáng màu tím thổi tan cơn gió lốc ở đằng trước.
Chỉ nghe thấy một tiếng động vang lên, cơn gió lốc biến mất một lần nữa hiện ra tiên khí màu tím. Lúc này, ánh sáng của tiên khí lúc ẩn lúc hiện như bị thương nặng. Mà thân hình của con thần long cũng nhanh chóng thu nhỏ rồi phóng xuống mặt đất mà biến mất. Thần long đột ngột biến mất khiến cho tiên khí lơ lửng trong không trung chĩa mũi kiếm vào Lôi Cương.
Tử Vận biến sắc định lao tới nhưng cơ bản không thể nhúc nhích. Đạo Vân nhìn thanh tiên khí màu tím mà nhếch miệng cười.
Tiên khí màu tím phát ra một tiếng động rồi lao thẳng xuống Lôi Cương đang nằm dưới đất.
Một tiếng sắt thép va chạm vang lên khiến cho lớp phòng ngự của bốn người vỡ nát. Bọn họ nhanh chóng bịt kín lỗ tai. Còn tiểu Hổ thì nấp sau lưng Tử Vận.
Thật lâu sau, bốn người nhìn về phía trước mà choáng váng. Cảnh tưởng trước mặt khiến cho bọn họ kinh ngạc. Một thanh trường kiếm màu vàng không biết xuất hiện từ lúc nào đang chặn lại thanh kiếm màu tím.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Quyển 4: Hành Trình
Chương 295: Trận chiến tiên khí
Nhóm Dịch: metruyen
Nguồn: Mê Truyện
Thanh tiên khí màu vàng xuất hiện khiến cho linh khí thuộc tính Lôi đang bao phủ không gian trong nháy mắt co lại bị linh khí thuộc tính Kim chiếm cứ.
- Thanh...thanh tiên khí màu vàng kia không ngờ lại có thể giằng co được với thanh tiên khí màu tím? - Trận Ý đột nhiên lên tiếng, bên trong sự lạnh lùng ẩn chứa sự khiếp sợ. Hai mắt y nhìn chằm chằm về phía thanh tiên khí màu vàng.
- Ha ha...thanh tiên khí màu vàng đó có lẽ là tiên khí hệ Kim. Mà có thể giằng co được với tiên khí màu tím có lẽ là tiên khí cấp chín. Đúng là trời chiếu cố cho Đạo Vân ta. - Ánh mắt của Đạo Vân đảo liên tục, âm thanh có chút run run, dường như hai thanh tiên khí trước mặt đã là vật trong tay. Trong số bốn người chỉ có Đạo Vân là người có thân thể hai thuộc tính Kim, Lôi. Như vậy thì lần này tỷ lệ Đạo Vân có được tiên khí cực phẩm cấp chín là cực cao.
Tử Lôi và Trận Ý liếc mắt nhìn nhau một cái mà hơi nhướng mày. Còn Tử Vận nhìn thanh tiên khí màu vàng, trong lòng lo lắng cho tình trạng của Lôi Cương. Cảnh tượng trước mắt Tử Vận nhìn thấy rất rõ. Khi thanh kiếm màu tím tấn công Lôi Cương, thanh tiên khí màu vàng mới bay ra. Mà ba người Đạo Vân cũng chỉ thấy tiên khí chứ không nghĩ nhiều. Nhưng đối với Tử Vận không có lòng tham đối với tiên khí nên suy nghĩ sâu xa lại càng cảm thấy khó hiểu.
Mà thanh tiên khí màu vàng xuất hiện khiến cho ba người Đạo Vân quên mất Lôi Cương chỉ suy nghĩ xem làm thế nào mới có được hai thanh tiên khí đó. Trong việc chiếm đoạt tiên khí, tình cảm giữa ba người hoàn toàn không còn, chỉ còn suy tính làm sao có được tiên khí. Dù sao thì tiên khí như vậy gặp được cũng là chuyện hiếm có.
Tiên khí màu vàng tản ra hơi thở khiến cho không gian tràn ngập linh khí thuộc tính Lôi lập tức bị xen lẫn linh khí thuộc tính Kim. Chỉ với hơi thở của thanh tiên khí màu vàng tản ra khiến cho trong không gian như xuất hiện vô số những lưỡi đao sắc bén. Có thể thấy được sự mạnh mẽ của thanh tiên khí đó như thế nào. Tiên khí màu tím liên tục vang lên những tiếng động nén ép khiến cho linh khí thuộc tính Lôi càng đậm thêm. Liên tục có những tia chớp nhỏ đánh xuống tiên khí màu vàng như muốn thử nó.
Mặc dù thanh tiên khí màu vàng vẫn trôi nổi đối diện với thanh tiên khí màu tím, không công kích nhưng những lưỡi dao sắc bén vô hình cũng liên tục công kích thanh tiên khí màu tím khiến cho xung quanh thanh tiên khí màu tím rung chuyển liên tục.
Trận Ý, Đạo Vân và Tử Lôi cùng tăng thêm lớp phòng ngự cho mình, đồng thời vừa suy tính vừa nhìn chằm chằm vào không trung. Bọn họ hiểu được sau khi hai bên thử nhau sẽ giao chiến. Lúc này, điều bọn họ phải làm là tọa sơn quan hổ đầu rồi thừa cơ mà đoạt lấy tiên khí. Tử Vận cảm nhận được khí thế phía trước càng lúc càng mạnh, khiến cho nàng càng thêm lo lắng. Tử Vạn từ từ ngồi xuống, ôm lấy tiểu Hổ đang hoảng sợ, mắt nhìn phía trước mà suy nghĩ. Cuối cùng, nàng có một cái kết luận khó tin đó là thanh tiên khí màu vàng đó ở trong cơ thể của Lôi Cương.
Ba người Đạo Vân đang suy tính thì trận đại chiến giữa hai thanh tiên khí đã nổ ra. Hai làn hơi thở kinh người tản ra. Thanh tiên khí màu vàng tỏa ra ánh sáng chói mắt nhìn từ xa giống như một thanh kiếm khổng lồ. Trong không gian tràn ngập một làn khí thế khiến cho người ta không thể hít thở nổi. Bốn người Đạo Vân nhanh chóng rút lui. Tiểu Hổ giẫy ra khỏi tay của Tử Vận mà bay ngược về phía sau, ánh mắt nó hết sức hoảng sợ. Dường như khí thế của hai thanh tiên khí, nó chưa thể đối mặt. Nhưng trong mắt tiểu Hổ cũng có một sự tức giận và cao quý, biểu hiện cho thân phận không tầm thường của tiểu Hổ. Chỉ có điều, lúc này nó vẫn còn nhỏ.
"Oành..." Hai thanh kiếm đột ngột va chạm với nhau phát ra âm thanh long trời lở đất. Mặt đất giống như bị vạn thanh kiếm oanh kích mà vỡ nát. Ánh mắt của Tử Vẫn sững sờ, đứng dậy. Đôi mắt đẹp dao động nhìn về phía trước.
Cả ba người Đạo Vân đều lấy tiên khí, rục rịch. Cho dù thân phận của họ cao quý nhưng đối mặt với tiên khí cực phẩm cũng không thể giữ được bình tĩnh.
Trong ánh mắt của bốn người, hai thanh cực phẩm tiên khí phát ra lực lượng mạnh nhất của mình khiến cho không gian rung chuyển. Phía sau thanh tiên kiếm màu vàng, trời đất nhuộm một màu rực rỡ còn sau lưng thanh tiên kiếm màu vàng là một vùng bao phủ toàn ánh sáng màu tím.
"Oành..." Lại một tiếng nổ nữa vang lên. Hai thanh tiên khí va chạm với nhau. Cú va chạm khiến cho bốn người Đạo Vân hoảng hốt, không thể ngăn chặn được khí huyết đang sôi lên trong người mà phun ra một ngụm máu tươi. Sau khi bốn người lui ra vạn thước liền ngồi xuống khôi phục đồng thời vẫn nhìn chằm chằm nơi hai thanh tiên khí tranh đấu.
Sau khi hai thanh tiên khí va chạm liền nhanh chóng tách ra. Mà quanh thanh tiên khí màu tím xuất hiện vô số sấm chớp. Nhưng tia lửa điện to bằng ngón tay cái dày đặc bao phủ cả nửa bầu trời, còn lan tới cả phía bốn người Đạo Vân. Mặc dù những tia chớp chỉ bằng ngón út nhưng tản ra ánh sáng rực rỡ chứng tỏ đã được nén ép mạnh tới mức cao nhất mới trở nên như vậy. Ba người Đạo Vân kinh hãi chứng kiến sự mạnh mẽ của thanh tiên khí mà thêm quyết tâm.
So với thanh tiên khí màu tím, khí thế của thanh tiên khí màu vàng lại càng thêm vô biên. Phía sau thanh tiên khí màu vàng, ánh sáng vàng kim rực rỡ bao phủ cả nữa bầu trời. Không biết là do phải đối mặt với đối thủ quá mạnh hay là muốn một chiêu đánh bại đối phương. Không ngờ, ngay từ đầu cả hai thanh tiên khí đã bốc phát thực lực mạnh nhất của mình.
Cả hai thanh tiên khí cùng chuyển động, lao vào nhau. Cùng lúc đó, sau lưng hai thanh tiên khí, những thanh tiểu kiếm màu vàng và lôi điện to bằng ngón út rung chuyển nhanh chóng lao vào đối phương. Đúng lúc này, Đạo Vân, Trận Ý, Tử Lôi đều đứng dậy, cầm tiên khí trong tay, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía trước chờ đợi cơ hội thu phục hai thanh tiên khí.
"Rầm...rầm...rầm..." Trong khoảng thời gian ngắn, những tiếng sấm sét cùng với tiếng sắt thép vang vọng trong trời đất, những làn sóng hùng mạnh tản ra bốn phương tám hướng.
- Không hay. - Ba người Đạo Vân cùng với Tử Vận biến sắc nhanh chóng để cho tiên khí tan vào trong cơ thể ngăn cản làn sóng hủy thiên diệt địa đó.
Nhưng cho dù cả bốn người có tu vi Cương Tiên, Đạo Tiên nhưng đối mặt với làn sóng đó cũng phải phun máu. Ba người Đạo Vân, Tử Lôi và Trận Ý chẳng hề do dự, lấy trong giới chỉ ra đan dược mà nuốt. Ngay lập tức khuôn mặt tái nhợt của họ nhanh chóng trở lại hồng hào.
Sau khi làn sóng biến mất thì khí thế kinh khủng cũng yếu đi rất nhiều, dường như cả hai thanh tiên khí đều bị thương nặng. Mà Đạo Vân nhanh chóng lao về phía trước đầu tiên. Tử Lôi và Trận Ý cũng bám theo sau. Tử Vận cũng lo lắng mà bay đi.
Nhưng ánh sáng trước mặt vẫn còn chưa biến mất. Cả ba người mới di chuyển được vạn thước thì một làn khí thế khủng bố bộc phát khiến cho ánh hào quang đằng trước càng thêm rực rỡ, khiến cho họ không thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra.
Một tiếng động vang lên trong không gian khiến cho bốn người cùng với tiểu Hổ đang bám theo đằng sau Tử Vận bị đánh bay cả mấy vạn mét.
- Có chuyện gì thế? - Cả bốn đều biến sắc, trong lòng hết sức khiếp sợ. Làn khí thế này không ngờ còn khủng bố hơn cả so với hai thanh tiên khí trước kia.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai