Liên hoa bảo giám 289
tối đại đích đổ cục (đánh cuộc lớn nhất)
theo ánh mắt bairu, mọi người trong thiên mục thần điện tất cả đều nhìn về vị trí Đỗ Trần bên tay phải giáo hoàng.
giáo hoàng cũng ziege cũng không ngoại lệ.
ziege trong lòng mơ hồ hiểu được ý tứ của giáo hoàng, nhưng hắn nghĩ, chống long tộc là trách nhiệm của thánh giáo cùng học viện, nếu giáo hòan thật sự mượn lực Francis, hơn nữa Francis cũng thật có năng lực naỳ, vậy mình phải ủng hộ giáo hoàng mamar! dù sao, Francis cũng là một thành viên học viện, có nghĩa vụ kháng kích long tộc.
ziege trầm mặc.
giáo hoàng nhìn chằm chằm Đỗ Trần, một lời không nói! hào khí lặng ngắt đáng sợ.
Đỗ Trần cúi đầu vuốt mũi, khéo miệng mỉm cười, nhưng là cười khổ.
thiên mục thần điện tĩnh lặng.
'uy, các ngươi sao lại nhìn ta không nói?" tiếng nói sang sảng của thomas phá tan sự yên tĩnh: 'nói chuyện đi, nhìn Francis làm gì? chúng ta còn không có thượng lượng xem ai sẽ thu thập long thần."
động tác mọi người đều nhất trí -- nhìn lại thomas, rồi lại nhìn Đỗ Trần.
'bệ hạ, sư phụ, còn có các vị giáo phụ."
Đỗ Trần biết không tránh khỏi, đứng dậy nói; 'Francis gia nhập thánh giáo không lâu, còn có nhiều chuỵen phải cần có bệ hạ cùng chư vị giáo phụ chỉ điểm, cho nên việc thảo luận đệ ngũ chiến này, Francis không dám tự tiện xuất ý kiến, nhưng đệ ngũ chiến vô cùng quan trọng, bệ hạ nếu có gì phân công, Francis vạn tử bất từ.'
dừng một chút, đánh giá phản ứng của giáo hoàng, Đỗ Trần bổ sung: 'đệ ngũ chiến này, chúng ta không thể bại, cũng không thể thua, nếu không, chẳng phải chứng minh là ba trùng cánh dài so với nhân loại cao quý hơn sao, càng mạnh hơn sao?"
thomas nghe được cười to ha hả, nhưng ngọai trừ hắn, khôgn ai cho rằng một câu nói này của Đỗ Trần là nói đùa.
ý đồ chính thức của giáo hoàng, là để cho Đỗ Trần thần sau lưng Francis đi đánh trận thứ năm.
mà một câu nói của Đỗ Trần là nói cho giáo hoàng nghe, được rồi, Đỗ Trần thần sẽ đánh trận thứ năm! mà câu thứ hai của hắn là cam đoan với giáo hoàng, Đỗ Trần thần dù không thể thẳng, nhưng cũng sẽ không thua.
cũng quả nhiên, sau khi Đỗ Trần biểu lộ thái độ, , giáo hoàng có chút gật đầu, vẻ mặt thân thiết: "francis giáo phụ có lòng dạ như thế, thật là may mắn cho thánh giáo, may mắn cho nhân loại! vậy, nguơi có thể mời vị bằng hữu nọ tham gia đệ ngũ chién này chứ?'
"Francis nghĩa bất nan từ.' Đỗ Trần nói rành mạch.
giáo hoàng lại hỏi; "đại biểu cho chúng thần trên đời cảm tạ Đỗ Trần thần vì nhân loại, vì thánh giáo cống hiến! Franics, đệ ngũ chiến sắp bắt đầu rồi, ngươi mau đi mời Đỗ Trần thần tới thiên mục lâm, thánh giáo ta sẽ vì hắn chuận bị một chút trước trận đấu."
bây giờ sao? vậy không được.
Đỗ Trần thần cơ thể cứng ngắc, vẻ mặt ngây ngốc, chẳng khác gì cương thi, nhưgn lại không nói chuyện được. hắn nếu lại hiện ra,, Francis ta chẳng phải rất nhanh sẽ bị lộ sao?
giáo hoàng, đối với Đỗ Trần thần chỉ có thể ở xa nhìn lại, không thể ở chung.
Đỗ Trần cười nói; 'bệ hạ, bằng hữu của ta tính tình cô tịch, không thích gặp người, hơn nữa hắn thường nói chiến giả tùy tâm, vô nhu khắc ý (chiến do tâm không cần chuẩn bị), cho nên, không phiền lao thánh giáo vì hắn chuẩn bị! bất quá bệ hạ yên tâm, francis dùng tính mạng cam đoan, ngày diễn ra đệ ngũ chiến, bằng hữu của ta nhất định xuất chiến.'
giáo hoàng liền nói; 'Francis, bây giờ là trạng thái chiến tranh! bất luận kẻ nào nói gì trong thiên mục thần điện, đều phải lập quân lệnh trạng."
Đỗ Trần nhìn thẳng giáo hoàng, cất cao giọng nói; "lời của Francis, xem như quân lệnh trang.'
giáo hoàng gật đầu, không hỏi gì nữa.
thomas vội la lên; 'huynh đệ, bằng hữu nọ của ngươi có đến thật không? vạn nhất hắn không tới, đệ ngũ chiến không tham gia, bệ hạ sẽ chém đầu ngươi đó.'
"bằng hữu của ta nhất định đến.' Đỗ Trần nhấn mạnh.
nhưng hắn lập tưc cười ha ha: "bệ hạ, bằgn hữu của ta không cần chuẩn bị trước trận chiến, nhưng ta lo lắng cho bằng hữu, vì bệ hạ phân ưu, còn có chuyện muốn nói rõ với ngài, mặt khắc, mấy ngày nay xin thomas đấu thần hiệp trợ ta xử lý mấy chuyện....'
'được." giáo hoàng không đợi Đỗ Trần nói xong, liền lạnh nhạt nói ra một chữ.
thánh giáo cao tầng hội nghị trong thiên mục thần điện không tới một khắc đã giải tán.
Đỗ Trần mỉm cười rời đi, những người khác cũng rời đi, thomas muốn đuổi theo Đỗ Trần thì bairu đứng ở cửa thần điện gị hắn lại.
'việc gì? không nghe bệ hạ nói, mấy ngày ta ta phải giúp francis sao?' thomas trừng mắt liếc bairu.
'ngươi vội vã đi uống rượu sao? hiện trong thiên mục lâm, cũng chỉ có nơi của francis có thể tìm thẩy rượu ngon.' bairu nói ra tâm tư của thomas, cười nói; 'bệ hạ có mấy câu chuyển cáo với ngươi, ngàn vạn lần nhớ kỹ."
"là mệnh lệnh sao?" Thomas lập tức nghiêm chỉnh.
'xem như mệnh lệnh.' bairu giải thích; 'vừa rồi bệ hạ phê chuẩn ngươi hiệp trợ Francis, nhưng sợ là nguơi không hiểu rõ ý của ngài, cho nên để ta giải thích cho ngươi."
thomas mặt đỏ lên, lập tức châm chú nghe; "hắc, bairu huynh đệ, ngươi cũng biết, ta thomas là kẻ thô lỗ... ngươi nói mau, đừng chậm trễ chuyện của lão đại.'
"thô lỗ cũng có chỗ tốt của thô lỗ.' bairu vô ý nói một câu, tiếp tục nói; 'nhỡ kỹ, vừa rồi trên hội nghị, bệ hạ bức đỗ trần thần xuất chiến bao hàm hai ý nghĩa....'
"bức Francis? ta vừa rồi nghe rõ là Franics chủ động yêu cầu xuất chiến! ngữ khí của lão đại là thương lượng mà." thomas gãi đầu.
bairu trừng mắ liếc hắn; "ngươi sao ngay cả điều này đều không thấy? bệ hạ đúng là bị Franics làm cho bất mãn vì nhiều lần không xuất ra Đỗ Trần thần, vừa rồi là nước bài cuối cùng của Francis! Franics nếu không chủ động xuất chién, bệ hạ sẽ lập tức hủy bỏ tất cả viện trợ với lãnh địa của hắn, hơn nữa sau này chẳng nhữn một đồng tệ đâu fkhông cho hắn, ngược lại còn phải nghĩ biện pháp thu thập hắn! ngươi nói Francis dám không chủ động sao?"
thấy thomas đã hiểu đôi chút, bairu tiếp tục nói; "ý tứ tiếp theo của bệ hạ là, đầu tiên, bệ hạ bức Đỗ Trần thần xuất chiến, là mượn tay long tộc tra rõ con bài lớn nhỏ của Francis."
"cách lão tử, cái này ta hiểu được, thứ hai?'
'thứ hai, là là trí tuệ của bệ hạ..." bairu cười lạnh; 'đệ ngũ chiến này do Đỗ Trần thần đánh, thắng, đó là uy phong của thánh giáo -- đứng quên. Đỗ Trần tâần đã quy nhập thánh giáo! nếu õỗ Trần thất bại...'
"lão tử hiểu rồi." thomas vỗ đùi, la lên; "tam đại lục ai biết Đỗ Trần là ai? hắn nếu thất bại, mọi người cũng sẽ nói, long thần bất quá đả bại một vô danh tiểu tốt của thánh giáo, nếu Đỗ Trần có thể chống đỡ tám chín mươi chiêu, vậy sẽ nói - có hấy không. một vô danh tiểu tốt của thánh giáo đều có thể chống long thần cả nửa ngày... hắc hắc, lão đại, thật giảo hoạt.'
'không những như vậy. vừa rồi trong hội nghị, ám ảnh giáo phụ không có mặt trong đó, ngươi biết hắn làm gì không?' bairu thấy thomas không nói được gì, cười nói: 'hắn bây giờ mang theo constantine. đi tới ngòai núi mi Gelie! chờ khi đệ ngũ chiến, cấp giáo hoàng một sự cúc cung xin lỗi.'
'cho nên đệ ngũ chiến có kết quả thế nào, thì thánh giáo chỉ tổn thất một vô danh tiểu tốt, sau đó long thần sẽ xin lỗi.
mà kết quả tốt nhất, là thánh giáo ta phái ra một vô danh tiểu tốt đánh thắng long thần. sau đó long thần sẽ cúi mặt xin lỗi.'
thomas nghe được cuống quít gật đầu, mặt mày hớn hở! nhưng kết quả sẽ thế nào?
bairu vỗ vỗ vai hắn; 'mà nhiệm vụ của ngươi là, để ý tới Francis mấy ngày này. nếu thật cso một đỗ trần thần đủ để chống lại long thần. ngươi thỏa mãn hết thảy yêu cầu của Francis -- dù soa tất cả mọi người hi vọng Đỗ Trần thần có thể thắng! nếu Đỗ Trần thần không có tồn tại hoặc là có một thực lực không đáng để ý, vậy Francis đã lập quân lệnh trạng nhất định sẽ nghĩ biện pháp chạy trốn. đến lúc đó, ngươi sẽ vận dung tòan bộ lực lượng chấp pháp thần điện, hoặc bắt, hoặc giếtt, tóm lại không để cho Francis chạy mất.'
thomas vuốt râu mép đỏ của hắn, thở dài; 'chỉ mogn Đỗ Trần thực lực thật sự cường đại tồn tại a, ta còn không đành lòng để máu Franics nhiễm râu mép! tiểu tử kia thật tốt ....'
"nhanh đi chấp hành nhiệm vụ." bairu phất tay từ biệt thomas, nhưgn trong lòng hắn còn nghĩ đến chuyện của mình.
đáng chêt,s hôm nay giáo hoàng bệ hạ sở dĩ dùng nước bài cuối cùng anỳ, bức Đỗ Trần thần ra mặt, chỉ sợ là tin tình báo mình đưa lên mất tác dụng.
bệ hạ vẫn tin vào sự chuẩn xác của chiêm tinh thuật do bặc thần bowen xem, bây giờ, hắn biết bowen đi theo Francis, vậy nhất định sẽ nghĩ đến, bowen là ai? bặc thần, bặc thần chấm một người, vậy chứng minh người này tương lai đã được bặc thần bowen đóan ra, là một đường quang minh, tiền đồ vô lượng.
cho nên, Francis sẽ không bị long thần chém đầu. vậy ngược lại, Francis nhất định có biện pháp khiến long thần chiến bại, thì đó không phải tuyệt lộ, như thế, đó là một phương thức bức hắn sao? Đỗ Trần trở lại trướng của mình, nói chuyện này với mọi người, dịch cốt nhíu mày; 'chuyện này thật phiền toái! khong thể tưởng giáo hoàng cư nhiên dụng long thần để dò thực lực Đỗ Trần thần! đối với Đỗ Thần của chúng ta, hay là Đỗ Tư giả mạo! thật sự là Đỗ Trần da tát thần đã qua đời, Đỗ Tư vô uận thế nào cũng không phải đối thủ của long thần a."
'phiền toái lần này thật sự lớn, lại bị người ta theo sát, thật không muốn lên đánh với long thần." tiểu bối bối cũng mặt mày âu sầu.
Đỗ Trần cười lạnh lùng: 'giáo hoàng cũng quả nhiên gian trá, ta vốn muốn tìm cơ hôi cho Đỗ Tữ mờ mờ ảo ảo lộ diện, dụng khí tức thần tháh của ahứn hù dọa giáo hoàng một chút để vượt qua kiểm tra! nhưng không nghĩ tới giáo hoàng lại lợi dụng long thần... hừ>"
nhún vai< Đỗ Trần quả quyết nói; 'phú quý cầu trong hiểm nguy! nếu giáo hoàng làm một, ta liền trả hắn mười."
andy ngáp dài, nói thầm: 'cái ì mà một ăn mười lăm?"
Đỗ Trần vỗ vỗ tuyết lang, cười giang ra hai tay, rất thân thiết nói; 'ý tứ là, giáo hoàng chơi ta, ta cũng chơi hắn, xem cuối cùng mèo nào cắn mửu nào...."
Đỗ Trần trong lòng cảm thán, có thể là thần đứng đầu tam đại lục, nhân vật đơn giản sao! giáo hoàng như thế, vậy long thần samuel tuy nói là vô cùng bá đạo, cương mãnh nóng nảy, nhưng đáy lòng, nói không chừng cũng cất dấu sự bình tĩnh.
lúc này nghe bên ngòai truyền đến thanh âm hò hét của thomas, Đỗ Trần ngồi trên giường ăn thịt bo cùng Ariza "ngươi đi bồi thomas uống rượu, trước tiên chuốc hắn say, ta có một số việc muốn xử lý."
ariza rời đi, đỗ trần gọi ra Đỗ Tư, do tiểu bối bối canh phòng, bắt đầu thương nghi với Đỗ Tứ chuyện 'đỗ trần' nghênh chiến long thần.
....
chuyện này, hai người thảo luận nhiều canh giờ! trong trướng, tiếng nói nhỏ nhẹ, vô cùng nặng nề.
cuối cùng, Đõ tư dụng tahnh âm đắc chí của ahứn, nói một câu tổng kết; 'dù sao chỉ cần ngươi không chết, vậy ta dù bị ai làm khó, cũng chẳng chết được....'
nghe thế, Đỗ Trần nở nụ cười, sau khi quyết định xong, ngay cả dịch cốt cô hồn dã quỷ cũng phì cười.
sự nặng nề trong trướng lập tức tan biến.
còn có vài câu nói đùa, Đỗ Trần đột nhiên lại nghiêm túc. lấy ra một đóa liên hoa, ngồi trên ghế, lấy những thứ trong đó ra, nhíu mày; "dịch cốt, tất cả những thứ có được từ thấm thủy doanh đều được ta xử lsy rồi, nhưng có một thứ, ta không biết an trí vào đâu....
dịch cốt bỗng nhúc nhích, muốn nói lại thôi, cúi đầu, sắc mặt biến đổi không ngừng.
'magaret thích nghệ thuật phẩm, ta trộm đi phần lớn đều là tinh mỹ điêu tố tự họa (điêu khắc phẩm tinh mỹ) có giá trị liên thành, chỉ cần hai năm sau, chờ khi chuyện này vãng đi, ta đem nó ra ẩn danh bán đấu giá là được. nhưng duy có thập câp thánh khsi - thấm thủy vân kỳ....'
Đỗ Trần từ trong liên hoa lấy ra một kim chúc cầu từ trong một bao lớn, dụng thủy hệ đấu khí nâng lên, huyền phù trước mặt mình; 'nó xử trí thế nào?'
trống ngực càng kịch liệt, dịch cốt cực không tình nguyện nói; 'thiếu gia, thấm thủy vân kỳ đã nhận ngài làm chủ, ngài chi cần bắt nó thay đổi hình dạng, là có thể dùng. có gì không tiện chứ?'
'đây là lời thiệt tình của ngươi sao?'
Đỗ Trần đứng dậy vỗ vỗ vai dịch cốt.
dịch cốt cười hai tiếng, đối mắt lại nhìn chằm chằm kim chúc cầu, nhưng lộ ra một cỗ khát vọng mãnh liệt - ziege có thực lực tương đương mình, bởi vì có một kiện thánh khsi chín cấp kinh ức thủy hoàn, liền cso thể cùng thập cấp thánh khí thấm thủy vân kỳ tranh phong, nếu thập cấp thánh khí này rơi vào tay mình...
lực hấp dẫn của thập cấp thánh khsi với đấu thần, không kém quyền trượng quốc vương đối với chính khách có tham vọng quyền lực, trăm triệu kim tệ với một tên khấ cái vô danh.
nhưng vân kỳ đã nhận thiếu gia làm chủ. dịch cốt không thể làm gì khác hơn, cười nói; 'thiếu gia là thủy hệ đấu thần, mà thập cấp thánh khsi thấm thủy vân kỳ này lại là thủy hệ thánh khí cao nhất, thiên hạ, rốt cuộc tim fkhông ra thánh khí thích hợp với ngài hơn nó.'
"đối với ngươi thì thánh khí này có nhiều ý nghĩa.' Đỗ Trần cầm lấy kim chúc cầu, chẩm ãi đánh giá quang hoa nhũ bạch trên mặt nó.
"ta có liên hoa thánh khí, thập cấp thấm thủy vân kỳ này đối với ta mà nói bất quá là làm đẹp. so với tặng đi tốt hơn... bác bì là hỏa hệ, đang dung hợp thổ hệ, thủy hệ vân kỳ đối với hắn vô dụng..." dịhc cốt tay nắm chặt, trống ngựuc đâp tới một tốc độ mà một cao thủ như hắnc không thể có được.
'ariza mặc dù là thiên tứ kim thân, nhưng khoảng cách diễn hóa thủy hệ còn quá sớm. mà lucy lão tổ mẫu chỉ là bảy cấp, dụng thập cấp thánh khí thật sự không phát huy được uy lực lớn nhất của nó...' Đỗ Trần tà nhãn liếc dịch cốt; "ngươi nói thấm thủy vân kỳ này cho ai?'
dịch cốt mừng như điên! cúi mình, vẫn run nhè nhẹ, nói không ra lời.
Đỗ Trần vuốt kim chúc cầu, hờ hững; 'ngươi muốn thập cấp thánh khí có hình dạng gì? câu? đao? kiếm, hay là hình khác?'
"đại ân của thiếu gia, brook, cả đời khó báo.'
dịch cốt huyết khí dâng lên (máu sôi lên chắc chết vì máu nóng quá), rốt cục phun ra một câu nói trong lòng, cui đầu, la lên; 'loại hình gì thiếu gia cũng có thể làm ra sao?'
Đỗ Trần phe phẩy ngón tay; "chỉ cần có quan hệ tới thánh khí, không nên hoài nghi năng lực theiéu gia của ngươi."
dịch cốt bật thốt lên;'loan đao! sa cứ loan đao." hắn chần chờ nói; 'thiếu gia, thập cấp thầm thủy vân kỳ tuy mạnh, nhưng nó dù sao cũng là thánh khí đơn thuộc tính... chẳng biết thiếu gia có hể cho nó cùng tám cấp kim phách dịch cốt câu của ta trước kia....'
'ý ngươi là hợp hai kiện thánh khí làm một, bién thành thánh khí phúc hợp song thuộc tính?'
Đỗ Trần giơ ngón cái tay quải quẹt mũi, bất ngờ nói: 'đưa thánh khí của ngươi cho ta.'
cầm thiết câu của dịch cốt, Đỗ Trần nhảy vào trong liên hoa, bắt đầu nghiên cứu.
dích cốt lo lắng chờ đợi, còn thỉnh thoảng trào phúng mình, bằng thực lực của mình cùng tuổi tác, sớm đã là tâm thần kiên định, không vì ngoại vật mà động lòng! nhưng sao lại giống một tiểu tử chưa hết lông tơ (mao đầu tiểu tử) tư lự bất an, lo có lo mất? đã bao nhiêu anưm nay, bao nhiêu năm rồi mình chưa trải qua tâm tình chờ đợi bức bách thế nào chứ?
nhưng hôm nay thật sự không giống, ngoại vật không có bình thường, là một kiện thánh khsi thập cấp, thập cấp thánh khí có thể giúp mình mở ra cánh cửa lớn của thần cảnh.
thần một chữ thôi.
tôn vị cao nhất trong cuộc sống, có lẽ không lâu sau sẽ phủ xuống người mình.
như thế, sẽ thế nào?
Đỗ Thị thánh khí lí luận phuc hợp thánh khí (lý luận về thánh khí của gia tộc họ Đỗ) - hạch tâm của thánh khí là khí hồn! hợp hai thánh khí làm một, đầu tiên phải dung hợp khí hồn.
đây là ý tưởng trên lý luận của Đỗ Trần, thật không dễ dàng, trong tay một đen một trắng, hai cái khí hồn lại khiến cho Đỗ Trần không biết làm sao! hai cái đồ vật này không như khóa, mà là hai cái quả cầu năng lượng thật tâm. sao cso thể cho hai quả cầu năng lượng dung hợp cùng một chỗ, vậy không ph**** chuyện Đỗ Trần nghiên cứu qua.
"đáng chết, lần này sợ rằng phải tốn hao tâm lực a.' Đỗ Trấn khó có một lần đỏ mặt, hòan hảo hắn trong liên hoa, không ai thấy, Đỗ Trần lại nghĩ; 'nếu lão tử không có biện pháp dung hợp chúng alị, vậy làm một thánh khí ó kết cấu đồng tâm song tỏa, mỗi bên một khsi hồn thì sao? đúng, cứ như vậy."
nghĩ đến liền làm, Đỗ Trần phá thẩm thủy vân kỳ bạch ngọc cùng vỏ ngoài thiết câu của dịch cốt, dùng một bộ phận nhỏ tài liệu làm ra một cái đồng tâm song tỏa - hai thánh khí tỏa, nhưng ngay cùng một chỗ. cộng đồng tổ hợp thánh một kiện thánh khí.
bên ngòai, dịch cốt lo lắng chờ đợi tới khi mặt trời lặn, không ngừng đi tới đi lui trong trướng bồng, tai nghe được tiến Đỗ Trần, lập tức.
nhìn xem.
chỉ thấy trong tay Đỗ Trần cầm một thánh loan đao, chuôi đao bạch ngọc, thân đao màu bạc, lưỡi đao cong lớn, như trăng trằm, lưỡi đao sắc bén sáng loáng. mà phía trong lại ngư răng cá (lưỡi cưa), vừa thấy lưỡi cưa này, dịch cốt trong lòng vui vẻ, dụng thứu này đi cắt cổ người, rọt xương thịt địch nhân, là tốt nhất rồi...
tiện tay càm loan đao của dịch cốt trong tay, Đỗ Trần cười nói; 'ta đã giải trừ quan hệ với thấm thủy vân kỳ trong đó, bây giờ nó thuộc về ngươi.'
dịch cốt tiếp tới tay. kim chúc khí hồn tảo bên trong vẫn liên lạc với mình như trước, nhưng có thêm một thủy hệ khí hồn thập cấp vô chủ."đa tạ thiếu gia.' hắn mừng như điên.
'chọn tái tên hay đi. đây là kiện phục hợp thánh khí đầu tiên mà ta chế tác."
thấy bộ dáng mừng như điên của dịch cốt, Đỗ Trần mỉm cười không nói, nhưng dịch cốt lại nói một câu khiến nụ cười đỗ trần cứng lại...
cầm chặt loan đao trong tay, dịch cốt nói; 'ta có thể cảm nhận được thủy hệ lực lượng, đúng vậy, thủy... cho ta mười năm, ta nhất định có thể đột phá mười một bậc, đến lúc đó, giáo hoàng, long thần...hừ!"
một kiện thánh khí, cư nhiên có thể khiến cho dịch cốt tự tin trong vòng mười năm đạt tới cảnh giới mười một bậc?
Đỗ Trần vội hỏi.
dịch cốt có chút mơ hồ; 'thiếu gai, còn nhớ kỹ nửa năm trước ta đột nhiên tiến bộ không/ lúc ấy, ta đã đạt tới đỉnh của kim chúc hệ, muốn tiến thêm một bước, phải diễn sinh, dung hợp đệ nhị nguyên tố - thủy.'
'ta đương nhiên nhớ.'
"Dung hợp đệ nhị nguyên tố có thể trở thành thập cấp phong hào đấu thần, đây là điều mà đệ tử một năm cấp trong đấu thần học viện đều biết, nhưugn dung hợp thế nào?" dịch cốt tâm tình hết sức kích động, thậm chí có thể nói là thất thố.
hắn lớn tiếng nói; "ngoại trừ thân có nhiều thuộc tính khoáng thế thiên tài, chúng ta đơn thuộc tính đấu thần muốnd ung hợp đệ nhị nguyên tố, pảhi thay đổi thuộc tính thân thể mình! chống lại quy luật tự nhiên, nghịch thiên cải mệnh.
điều này, quá khó....
nhưng nửa anưm trước, kim chúc đấu hồn của ta đình trệ nhiều năm không tiến, đột nhiên cảm ứng được thủy nguyên tố trong thiên địa kêu gọi, kêu gọi phi thường mãnh liệt! tiếp đó, thân thể ta sinh thành thủy nguyên tố, thành mười cấp đấu thàn... vốn ta tưởng rằng, với tốc độ bây giờ, ta ít nhất cần thời gian trăm năm mới có thể hòn toàn dung hợp thủy nguyên tố, nhưng có nó...'
ba!
dịch cốt giơ cao lên loan dao màu bạc, nhất thời hàn quang chói mát.
"thập cấp thủy hệ thấm thủy vân kỳ, có thể cho ta dùng tôc độ hâp thụ thủy nguyên tố gấp mười lần, mười năm, chỉ cần mười năm ta liền có thể ... thành thần."
lão thiên a.
Đỗ Trần bình sanh lần đầu tiên ý thức đuợc, những thứ tùy ý trong tay hắn, thánh khí hắn chẳng cần tới, cư nhien đối với một đấu thần sinh ra trợ giúp lớn đến thế, hay là sự hấp dẫn... chờ hcút! Đỗ Trần vội la lên;'bác bì thì sao? với tộc độ bây giờ của bác bì phải bao lâu thành thần?'
dịch cốt còn đang đắm chìm trong sự vui sướng dị thường, sững ra nói; 'hắn ư? đại khái cũng phải mất tâm mười năm.'
"nếu ta có thể cho hắn chúng thầm kim hòan trên đầu giáo hoàng thì sao?'
dịch cốt bừng tỉnh; 'cái gì? trộm của thần? thiếu gia,chúng thần kim hoàn của samar IX luôn không rời thân, ngài ngàn vạn lần không thể mạo hiểm a.'
Đỗ Trần nhún vai, khoát tay nói; "cũng là, ai, samar lão nhi, nguyện chúng thần phù hộ ngươi, ngàn vạn lần đừng hạ chúng thần kim hoàn trên đầu xuóng....'
không sợ trộm, chỉ sợ bị trộm để mắt.
hôm nay samar chín bị trộm để mắt tới, đang nhẹ nhàng dụng hai ngón tay vuốt vẻ kim hàon trên đầu, đang hỏi kim giáp đấu thần mà Đỗ Trần đã gặp qua lúc ban ngày: 'kẻ trộm thấm thủy doanh đã bắt được chưa, còn chưa bắt được soa?'
'bệ hạ, chẳng những chúng ta không bắt được, mà mật thám trong long tôc cũng báo cáo, long tộc đem hết lực lượng, cũng không bắt đượ tên trộm kia."
thánh chiến đấu thần nghi hoặc lắc đầu, kim giáp trên đầu ma xá với giáp trền mình, đinh đinh vang lên.
'chuyện hết sức cổ quái! tên trộm nọ đào tẩu biểu hiện thựuc lực không tới chín cấp, bất quá lại có bí pháp cổ quái gì đó, hoặc là vận khí, thoát qua tầng hộ vệ thứ nhất của thánh giáo mà khôgn bị bắt tại chỗ. nhưng hắn cũng bị trọng thương, không có khả năng chạy xa! nhưng chúng ta liên thủ với long tộc, lục soát mọi ngóc ngách ngân nguyệt đỏa, đều không tìm ra tung tích của hắn?'
giáo hoàng bình tĩnh nói; "chỉ có hai khả năng, một là, hắn có bí pháp thần bí để chạy thoát, hai, có ít nhất một cao thủ không kém ziege tới cứu hăn...'
'ba ba, ngươi rốt cục tỉnh lại rồi! người phía trước cứu người, hắn thật mạnh, so với thám thủy vân kỳ còn mạnh hơn.'
một người âm u, brockman ngày trước khi chạy trốn bị đánh thành trọng thương, sắc mặt trắng bệch, nằm trên mặt đất mở con mát, gnhe được thú seattle con hohman nhắc nhở, hắn hai tay cử đọng được, đầu vai lại đau, vô lực ngã quỵ, không thể làm gì khác hơn là đứng đứng dậy, giương mắt đánh giá bóng đen trước mặt.
không một chút ánh sáng, brockman mở to mắt nhìn cũng chỉ thấy bóng lưng người kia, tiếp đó, hắn thấy mình trần truồng, cuốn băng đầu mình, trong lòng cả kinh, dùng đấu thồn hỏi; 'hohman, mảnh bản đồ phillip bá bá cần đâu?'
"không còn.' hohman ủy khuất nói; 'mảnh bản đồ nhỏ bị người nọ cầm đi, chỉ có hohamn tránh trong tai ba ba, không bị hắn phát hiện. ngươi nọ thật lợi hại.'
Brockman khẩn trương, không để ý tới thânt hể suy hiểu không chịu nổi, cường ngạnh nói; 'các hạ....'
bóng đen nọ nghe tiếng động, lạnh lùng nói: "tỉnh rồi sao? ngươi bản lãnh khá thật.'
Brockman nói; 'ân cứu mạng của các hạ, ta ghi khắc trong lòng! ngàykhắc nhất định báo đáp...' hắn thở ra một hơi; "nhưng ta khi đêm buống xuốgn đã phải liều mạng với thấm thủy thần sử, rạch nát quần báo bọn họ, theo quỷ của của nhóm chúng ta, mảnh nhỏ quần áo này là kỷ niệm phẩm rất trọng yếu, các hạ có thể trao lại nó cho ta?'
'ha ha, ha ha'
người nọ đột nhiên ngửa đầu cười lớn! hai vai rung lên, dường như người điên.
'còn muốn gạt ta? ngươi lấy đi thứ này trên người các nàng vì nó là bản đồ mệnh môn thấm thủy hồ.' lời quái nhân khiến Brockman khiếp sợ.
Liên hoa bảo giám 291
họa thần đệ cứu bí đồ (bức bí đồ thứ chín của họa thần)
'nếu đã tỉnh, vậy cút đi, nơi này là huyệt động dưới hải vực ngân nguyện đảo, ngươi bơi lên mặt nước rồi chạy theo hướng đông là có thể tìm được đường thoát.'
brockman chẳng biết từ đâu có được lực lượng dư thừa, giãy dụa: "các hạ, sự quan trọng của bản đồ này, ngài có phải cũng....'
'cút." quái nhân lạnh lùng quát: "ta cứu ngươi một mạng, là vì thấy ngươi đã trộm sạch thấm thủy thần sử, thấm thủy bản đồ tất nhiên rưoi vào tay ngươi! cứu một mạng, ngươi dụng bản đồ này báo đáp ta, cái này không phải rất công bình sao! còn không cút mau? chẳng lẽ muốn đọat lại bản đồ trogn tay ta? ngươi nghĩ rằng ta cứu ngươi, nhất định ta sẽ không giết ngươi sao?'
Brockman hơi khó khăn nói; "các hạ cúu ta một mạng, ta tuỵet không dám quên, nhưng không có bản đồ, ta cũng không có thể diện về nhà! không bằng, ta liều chết cùng các hạ đánh một trận, cho dù đọat lại hay không, coi như là trả cái mạng này lai cho các hạ, hai bên không thiếu nhau nữa" nói xong, hắn thật sự lắc lư đứng dậy, đi về phía quái nhân, cước bộ tuy loạn, nhưng cũng có chút chần chừ.
'hi! ngươi cũng có chút cốt khí." quái nhân thấy brockman một lòng muốn chết, cười quái dị nói; "ta muốn bản đồ này để đi báo thù! ngươi cần bản đồ này làm cái gì?'
quái nhân vừa dứt lời, Brockman lập tức hỏi lại: "các hạ cùng thấm thủy hồ có cừu oán?"
"thù sâu như biển! bất cộng đái thiên.' quái nhân như phát bệnh điên, dễ dàng nói ra bí mật của chính mình, nghiến răng, ngữ hàn ngôn lãnh.
'nói, ngươi muốn bản đồ này làm cái gì?"
brockman hơi trầm ngâm: 'để diệt thấm thủy hồ." đây là một lời nói vô cùng thật.
'ha ha, ha ha.' quái nhân lại cười lên điên cuồng; 'như thế cũng nói ra rồi, chúng ta thật ra cùng có một cộng đồng địch nhân."
'đúng vậy." quái nhân thực lực siêu trác, brockman có ý muốn chiêu lãm cho tổ chức, liền thử hỏi; "magaret tại vẫn thần thừoi kỳ là nguyên soái liên minh. độc môn bí pháp thẩm thủy thánh quang tung hoàn tam đại lục, uy danh ngàn năm! các hạ một người thế cô lực mỏng, không cần một ít bằng hữu hiệp trợ sao?'
quái nhân thốt nhiên giận dữ; "ngươi cho ta là ai? bằng ngươi cũng muốn chiêu lãm ta? hừ, cút.'
Brockman còn muốn nói nữa, quái nhân nọ đột nhiên cúi đầu trầm tư, hồi lâu, hắn bắn ra một miếng vải rách: 'bản đồ này vốn của ngươi. giờ nó là của ta, nhưng ta cho phép ngươi giữ lấy một bản sao."
brockman kinh hãi nhìn, lập tức cấm lấy mảnh vải rách, một mảnh nhỏ, dùng máu cẩn thận vẽ lại! kỹ thuật trộm của ahứn toàn bộ diễn hóa thành nghệ thuật cao nha,x họa công tư nhiên không kém, chỉ chốc lát liền thấy được bản gốc và bản sao giống hệt nhau.
quái nhân thu hồi bản đồ, lạnh lùng nói: "cút đi, ngày nào đó các ngươi bằng bản đồ này giết tới thấm thủy hồ, thay ta giét mấy yêu phụ biến thái! nhưng, trong thấm thủy hồ có hai phần mộ, một lớn một nhỏ, toàn bộ màu bạc, các ngươi nếu dám chạm một chút vào hai phần mộ, ta dù phải tìm khắp thiên hạ, cũng phải cho ngươi thịt nát xương tan."
brockman lập ngay lời thề đấu thần; "ta brockman, với đấu thần huyết thệ làm chứng, nếu thật có ngày này, hai phần mộ nhất định sẽ hoàn hảo không hảo tổn gì.'
'cút đi." quái nhân giơ lên cánh tay dài, một đoàn đấu khí cuốn brockman đi, tống hắn một đoan đường, đưa hắn tới ngoài khơi phương đông xa xôi.
thu hồi đấu khí, quái nhân đi vào trong động khẩu dưới biển sâu, nương theo ánh sáng màu lam trong nuớc biển, dung mạo hắn hiện ra trong nước biển...
cùng Magaret có thù sát thê tử, hận thủy kiếm hoàn roland.
nhìn chằm chằm lam thủy, một tràng cảnh mười bảy năm trước vô ý xẹt qua trước amứt....
'ta magaret, tứ độc giả thần Roland chết... thấm thủy thánh quang.'
quang hoa màu vàng suốt đời khó quên bao phủ lên thân thể roland, thê tử mình, nhi tử mình, bị trói vào cây thiết mộc sam, mình muốn đi cứu, nhưng thấm thủy thánh quang đáng chết hòan toàn chế trụ mình.
tay mất khống chế, giơ kiếm giêt chết vợ. giết con...
vợ con chết thê thảm dưới kiếm của mình, lúc ấy mình còn sửng sốt, mơ hồ, chỉ nghe tiếng cười lạnh của yêu phụ: "mùi vị thân thủ giết chết vợ mình thế nào, có phải rất thú vị? độc thần giả Roland."
nghĩ vậy, Roland che mặt, quỳ gối trước động khẩu, khóc lớn.
"tuyết Lan! trượng phu của nàng quá vô dụng, mỗi lần thấy thẩm thủy yêu phụ mỗi lần lại chạy trốn! Kuzak, cha ngươi đáng chết! biết rõ bốn yêu phụ mất đi vân kỳ, ta một tay có thể giết chết các nàng, nhưng ... ta lại không làm gì.'
roland nổi giệt tự đánh vào đầu mình! sau đệ tứ chiến, hắn sợ uy danh của thấm thủy thần sử mà thoát khỏi thiên mục lâm, nhưng, cũng không có chạy xa.
sau nữa ngay chạy trốn, roland đột nhiên cảm thấy quái dị ngước đầu lên, cổ cừng ngắc, một đôi mắt... biến thành màu máu, hai má đầy nước mắt, cũng đỏ tươi kiều mị, cực kỳ quỷ dị.
tuy qủy dị, nhưng hết sức kiên định, roland tựa hồ làm ra một quyết định! hắn lại nghĩ tới mười bảy năm trước, thê tử sau khi chê sthảm có một việc, một việc mà hắn chônc hặt trong lòng....
lúc ấy ta được ziege liều chết cứu về, nhưng một thân đấu khí bị phế đi, vốn định tự sát tại bích thủy hàn đàm, thì lcú àny một người xuất hiện sau lưgn minh, không một tiếng động.
"ta thấy được dục vọng ở sâu trong đáy lòng ngươi, ngươi múôn báo thù cho thê tử, đúng không? ta có thể cho ngươi một cơ hội....ta tự giới thiệu một chút, ta là một người đã chết trong mắt ngươi, ngươi có thể gọi ta là Demis, cũng có thể gọi ta là.... họa thần Authetic."
'không cần kinh ngạc, đúng vậy, ta không chết! chỉ bất quá năm đó ta cùng charleman làm một giao dịch... tựa như hiện tại, ta cho charleman cơ hội thỏa mãn dục vọng trong lòng hắn, mà ahứn tiếp nhận một bức họa của ta, hơn nữa....'
"xem ngươi đang rất bối rối, đây là bức bí đồ thứ chín, ngươi trước tiên thu lấy, lúc nào ngươi hạ quyết tâm, không còn gì bứt rứt, hãy dùng máu của ngươi vẽ lên cuối bức họa này - đại biểu ngươi đã tiếp nhận tất cả điều kiện của ta, hơn nữa nhận được một cơ hội báo thù.'
nghĩ vậy, roland rống lên, không giống thanh âm của lòai người.
'là lúc này đây... dạy Ariza, trợ chiến thiên mục lâm! hậu ân của thiên đao Benz cùng ziege viện trưởng ta đã hoàn thành! thể tử của ta, nhi tử của ta, trựong phu cùng cha của các ngươi rốt cục không còn gì vương vấn, vậy có thể bỏ qua hết thảy báo thù rồi... ha ha ha ha."
tiếng cười của hắn trở nên quỷ dị, ngửa mặt lên trời gào thét, một quyền oanh nát cả huyệt động dưới đáy biển; 'họa thần nói đúng, chỉ cần có thể giết magaret, vậy đi lên con đuờng giống charleman có sao đâu?"
huyệt động sụp đổ, nước biển không ngừng ào vào, lúc này trong nươc chảy hỗn loạn, đứng đầu vạn lưu ngũ tuyệt phong, kiếm hoàng roland ngày trước, đã mất tích....
hai ngày sau, bích thủy hàn đàm tại đấu thần học viện bị thiên lôi đánh xuống, trở thành một phế khư, trong hàn đàm, hận thủy kiếm ngày trước từng khiến cho đấu thần thiên hạ táng đảm kinh hồn, không thấy đâu nữa....
sau charleman, kiếm hoàng roland mât tích thần bí.
cùng lúc đó, trong một tửu quán rách nát trên đấu thần đảo, ngõ ngách tù mù.
thầy bói răng bàng vuốt ve thủy tinh cầu, trong miệng còn đang nhóp nhép hàm ngư kiền (món ăn nổi tiếng của đấu thần đảo) giá một đồng tệ, hàm hồ nói; 'hăc hăc, hôm nay hận thủy kiếm bị lấy đi, roland do dự mười bảy năm, cuối cùng cũng tới rồi.'
khuôn mặt hèn mọn của hắn cười, dưới ngọn đèn y ám, cỏ vài phần âm trầm đáng sợ.
'so với charleman, thực lực roland còn kém hơn nhiều, bất quá cũng tốt hơn trước nhiều - lúc đó chúng ta từ khi charleman bắt đầu đi học, theo hắn mười năm, mới để cho tinh không hạ đệ nhất đấu thần cam tâm dụng máu hòan thánh bức bí đồ thứ tám của ta.... ai> nghệ thuật nhân sinh luôn thế! đi, chúng ta đã ba trăm năm rồi, từ sau charleman, rốt cục lại cạn chén với một cao thủ.'
'cạn chén! ha ha, Francis tiểu tử nọ sợ rằng giờ còn tưởng rằng. năm đó Roland thu hắn làm kí danh đệ tử bởi vì được hắn tặng lễ vật - nhưng trên thực tế... là chín hào roland thấy được bức họa của ngươi trên người thập hào Francis...phi, rượu gì chán thế? ta nói lão đổ quỷ, ngưoiư nắm chắc sẽ chiêu mộ được Francis a! không có tiểu tử này, tiền rượu cùng tiền đánh bạc tìm ai giải quyết?"
'gấp cái gì? năm đó charleman không có tránh được bức họa đồ thứ tám của ta, bây giờ roland cũng nhận bức bí đồ thứ chín. vậy Francis cầm trong tay bức bí đồ thứ mười... hăc hắc, tỉeu tử kai không chạy thóat được đâu.'
demis - giáo thụ nghệ thuật lại uống một ngụm rượu, cười hắc hắc cực kỳ tục tĩu, nhưng nụ cười lại lay động dưới ánh sáng le lói nơi ngõ tối, làm cho người đối diện thấy hắn càng âm trầm, có vẻ dữ tợn âm lãnh; "thực lực của tiểu huynh đệ tăng lên, hắn rất nhanh sẽ phát hiện, dưỡng nữ ma quỷ của hắn bắt đầu không giống với một món đồ chơi...."
"lão đổ quỷ... ngươi cười thật âm hiểm! chúng ta không thể là người xấu như vậy a."
'đúng, chúng ta đương nhiên không phải người xấu! dám chắc không là ngươi xấu! gì? không đúng, ngươi cùng ta, có ai như người sao?'
chuyện trên đấu thần đảo Đỗ Trần muốn biết thì còn lâu mới biết được.
mà bây giờ, hắn đang trong trướng giúp nữ nhi thu thập đồ chơi, trong miệng còn thương nghị với dịch cốt mới làm việc trở về, về chuyện đệ ngũ chién.
'trở lại? ngươi dò xét địa điểm đệ ngũ chiến chưa - thu hoạch nguyệt hồ thế nào?"
dịch cốt mứoi từ địa điểm đệ ngũ chiến trở về - nguyệt hồ, gật nhẹ đầu: "thiếu gia, nguyệt òồ ta cơ bản đã tra rõ.
đấy nguyệt hồ có môtị khối nham thạch màu đen lớn, ngày ấy theiéu gia ngài thấy huyễn tượng dưới đáy nguyệt hồ, chính là từ tảng đá màu đen phát ra! ta dụng minh nguyệt tử thủy đao do thiếu gia tặng cho thử chút, nham thạch nọ cứng rắng lại có công năng hấp thu đấu khí, bằgn vào lựuc lượng của ta trên mặt đất, phỏng chừng cũng khó có thể phá vỡ để xem xét nó tột cùng là cái gì, theo ta thấy, sợ rằng dùng long thần cùng giáo hoàng tự mình ra tay đều khó có thể đánh nát khối nham thạch."
'giáo hoàng cùng long thần cũng khônt hể hòan toàn đánh nát? thú vị!' Đỗ Trần trầm ngâm nói; 'vậy ngươi phỏng chừng biết được sự cổ quái của nguyệt hồ, có thể có ảnh hưởng tới kế hoạch của ta hay không?'
dịch cốt lắc đầu nói; "sẽ không! không nói tới bốn trận chiến trên nguyệt hồ trước đều không có ảnh hưởng, theo ta xem, nahm thạch màu đen cực hữu có thể là cự hình chiến tranh thánh khí vẫn thần thời kỳ, bị hư tổn! hâpt hú đấu khí, hơn nữa ánh trăng lưu lại một bộ phận công năng trên thánh khí, một kiện thánh khí tàn hủy, ngay cả khí hồn đều không cảm dứng được, tuyệt không có thể phá rối kế hoạch của chúng ta."
'vậy tốt rồi! đáng tiếc, là một kiến thánh khí tàn hủy, bằng không....' Đỗ Trần mở túi, thu thập tấ cả món đồ chơi bừa bãi vào; "đệ ngũ chiến ngày mai sẽ bắt đầu, đợi ta tự mình đưa đỗ tư ra nguyệt hồ, ngươi cũng chuẩn bị đi.'
dịch cốt xoay người ra ngaòi, mà Đỗ Trần chuyển đầu, nhìn lại túi phát hiện một vài món đồ mà tiểu bối bối tiện tay ném, không nhịn được nhíu mày cười khổ;
'tiểu bối bối, món đồ chơi của ngươi ngàn vạn làn không nên ném loạn.' Đỗ Trần cầm lên một bứ họa trên mặt đất, đúng là ấu nữ tịch dương đồ vẽ chính diện bối bối.
cát, bóng lưng ấu nữ, sóng biển màu vàng, ánh mặt trời lặn còn sót lại...
ánh mắt nhìn lên món đồ chơi này, tay đỗ trần đột nhiên khựng lại một chút.
rất kỳ quái, một nhóm bức họa về tiểu bối bối có mừoi chín bức, nhưgn chỉ cso một bứ này là vẽ bóng lưng, có thể dẫ động tâm tình của Đỗ Trần, để cho đáy lòng hắn nổi lên một cỗ cảm giác từ ái của người cha! tuặ như, bức họa này có ma lực.
lúc ban đầu, Đỗ Trần còn tưởng rằng cảm giác này là do họa công siêu tuyệt của Demis gây ra, từ vệt sáng biểu hiện nghệ thuật ý cảnh cực cao, nhưng tiếp đó càng ngày càng hiểu rõ demis, hắn nghĩ lại cảm giác từ bức họa này, hòan tòan không gióng.
tiểu bối bối như sống động chân thật, quay lưng về phía Đỗ Trần, vui vẻ chạy ra biển rộng, mắt nhìn nữ nhi, thiên luân chi nhạc của từ phụ làm người ta say mê, nhưng.... tiểu bối bối càng chạy càng xa, càng chạy càng xa...như muốn đi không trở lại, vĩnh viễn rời xa Đỗ Trần.
ý thức được, Đỗ Trần nhìn bức họa trước mặt, nảy sinh một ý niệm buồnc cười trong đầu - muốn vào trong bức họa đuổi theo tiểu bối bối.
đột nhiên bừng tỉnh, nhìn thoáng qua nữ nhi đang nắm trên giường mơ mơ màng màng sắp ngủ, hắn không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, lập tức tự giễu; "thật sự là gặp quỷ, bức họa cảu demis lão đổ quý này, bây giờ thoạt nhìn không giống trước kia?'
chờ chuyện thiên mục lâm chấm dứt, lập tức tới đấu thần đảo gặp demis.
Đỗ Trần thu ấu nữ tịch dương đồ vào trong liên hoa, vén màn trướng, nhìn ra ánh trăng đẩy lui bóng đêm: "Đỗ Tư, ta bây giờ đưa ngươi ra nguyệt hồ, ngày mai trông vào ngươi đó."
"có chuyện gì, kêu ngũ ca. đúng vậy.'
vẫn thần lịch năm 1279 tháng 10 ngay mồng 1, đêm!
đệ ngũ chiến tại thiên mục lâm giữa long tộc cùng giáo đình bắt đầu....
Tam chiêu chi ước, nhân vi ngã bất tưởng thương liễu nhĩ! (ươc định ba chiêu vì ta không muốn đả thương ngươi)
trời khôgn trắng, ánh sáng các vì sao lấp lánh, bầu trời đêm quang đãng không mấy, ánh sáng đêm nay phá lệ chiếu sáng nguyên nguyệt đảo lấp lãnh, dù là thiên mục lâm cây cối cành lá tươi tốt cũng khó mà ngăn tinh quang xuyên thấu, không thể làm gì hơn là để tinh quang tùy ý chiếu xuống.
bùn đất cùng lá rụng lộ ra trước tinh quang, phảng phất như có linh tính, hội tụ lại trung tâm của thiên mục lâm - ngân nguyệt huyễn tượng tại ngân nguyệt hồ, mà ánh trăng diễm lệ trong hồ nước sớm đã chiếu lên từ đáy hồ, giờ phút này, trên mặt hồ cso một bình đài kim loại, bốn phía bình đài, mấy trăm cự long kêu rống, hưon ngàn hắc giáp đấu thần nhìn vào, , một mảnh sát khí ép tới từ bốn phía, áp lực khiến người ta khó thở.
một nam một bắc, giáo đình cùng long tộc giằng co hơn ba canh giờ, song phương kiếm bạt cung giương, nhưng chú ý điểm của đêm anỳ, long thần, Đỗ Trần thần ai cũng chưa xuất hiện.
giáo hoàng đỉnh lập trên kim liễn, thanh âm bình thản truyền khắp thiên mục lâm, tự nhiên cũng truyền tới bờ đối diện nguyệt hồ, truyền vào tai liege đang đứng trên đầu cự long màu vàng; 'còn có một khắc nữa là tới trận quyết chiến, long thần vì sao còn chưa hiện thân?"
'hô! hô!"
Đông Đông!
theo thanh âm của giáo hoàng, đội hình rẻ quạt triển khai, trung tâm củ đọi hình là quân trận võ sĩ với thánh khí chỉ hướng nguyệthồ, thánh khí chính tề, biểu lộ thần ủy của đại biểu chúng thần trên đời.
'ngao... ' long tộc đối diện không chút yếu thế, đồng loạt ngâm lên, thánh âm chấn động trời cao, liege cũng cười sang sảng nói; 'giáo hoàng bệ hạ, Đỗ Trần thần không phải cũng chưa tới sao? yên tâm, giờ ngọ đêm nay, bệ hạ nhất định sẽ tới, còn Đỗ Trần thần của các ngươi, có khiếp sợ mà không dám chiến không đó?"
giáo hoàng lạnh nhạt không đáp, ghé mắt nhìn thaóng qua Đỗ Trần cũng đang ngồi trên kim long liễn, đúng vậy, vì sao Đỗ Trần thần bây giờ chưa có tới? Francis, ta đã thụ dư ngươi toàn quyền xử lý trận quyết đấu này, bất quá hỏi dù ngươi có kế hoạch gì, nhưng, tối này ngươi ngàn vạn lần đừng làm cho ta thất vọng, nếu không....
Đỗ Trần cúi mình, thi lễ giáo hoàng, cao giọng nói; "hừ, liege trưởng lão thật sự nhãn lực tinh tường, Đỗ Trần thần sớm đã tới! ngươi không thấy sao?"
lời vừa nói ra, long tộc khiếp sợ, giáo hoàng càng khiếp sợ.
ngày trước, Francis mang tới constantine. chứng minh Đỗ Trần thần một chiêu liền chế phục phản nghịch cự long, nhưng điều này không nói lên cái gì, ta samar IX còn không e ngại cao thủ một chiêu diệt sát vạn lưu ngũ tuyệt phong - bởi vi, ta cũng là thần! dưới trướng tùy thời có thể vận dụng trăm vạn đại quân.
nhưng bây giờ, Đỗ Trần thần thật sự tới rồi sao? nếu hắn tới thật, hơn nữa dấu được tai mắt của ta, vậy thực lực của hắn... lại một lần nữa lộ ra.
Đỗ Trần cao giọng; "long thần tới thì thần của ta sẽ tự động hiện thân! liege trưởng lão, ngươi gấp cái gì?'
liege hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn thoán qua tinh không, không nói gì.
cũng dưới một mảnh tinh không, doanh địa của long tộc, hành cung của long thần, long thần samuel đang quỳ gối trước cửa hành cung, lẳng lặng nhìn pho tượng cự long màu đỏ trong cung.
doanh địa tĩnh lặng, tinh duệ đã ra ngòai nguyệt hồ xem cuộc chiến, còn lại thủ vệ thì khôgn ai dám quấy rầy thói quan của long thần trước mỗi lần đại chiến - tế bái muội muội duy nhất, cự long màu đỏ, cùng samuel sống chung trăm năm, cuối cùng bị constantine trong đêm tân hôn giết chết.
thời gian cứ thế trôi đi, bầu trời không có ánh trăng, samuel lẳng lặng qùy gối...
nhừng giờ ngọ một khắc đêm nay đã tới.
tí tách.
một giọt lệ từ má long thần chảy xuống, cùng vứoi thanh âm thê lương thanh thủy của cánh cửa thủy thinh phát ra, các thủ vệ của logn tộc không dám tin, mạnh mẽ vô cùng, bá đạo tung hoành, loan thần samuel, cư nhien cũng có một khoảnh khắc thương tâm rơi lệ.
tiếng lệ rơi, người đã đi rồi.
cơ hồ cùng lúc, ầm một tiếng, kim chúc bình đai trên mặt hồ có một thân ảnh cuồng dã hạ xuống.
bình đài run rẩy, chấn động trời cao.
'ta long thần samuel ở đây, Đỗ Trần thần tiến lên nhận chết." nói xong, hỏa trong trong tay long thần chớp động, một cây quyền trượng thô dài có một con cự long màu đỏ ở trên nằm trong tay hắn, đập mạnh xuống đất.
'ngao! thần của ta tất thắng." quần long điên cuồng gào thét.
Đỗ Trần gật đầu với giáo hoàng, ánh mắt tự tin vô cùng, hắn đi xuống kim liễn, đi tới trước bình đài, không sợ không vội, cất cao giọng nói; 'long thần bệ hạ, Đỗ Trần thần của ta chờ ngài đã lâu."
long thần cầm quyền trượng, thần sắc bất động, hai mắt khép hờ ngạo nghễ nhìn Đỗ Trần; "tốt, cư nhiên có thể dấu diếm tai mắt ta, Đỗ Trần thần là đấu thủ tốt.'
Đỗ Trần nghiêm mặt nói: "bệ hạ, trước cuộc chiến ta thay thần của ta có vài câu muốn nói rõ - đánh trận này. thần ta thắng thì sao, thua thì sao?'
"Đỗ Trần thắng, ta lập tức lui binh, tội ngươi nuôi andy xóa bỏ, ta thắng, các ngươi giao ra constantine cùng andy, lập tức rút lui thiên mục lâm.'
"thần của ta đã rõ.' Đỗ Trần gật đàu, khom người lui lại, trong miệng ngâm dài: 'cung nghênh thần của ta.'
theo lời hắn nói, nguyệt hồ vốn bình ái đột nhiên nổi sóng.
bình đài quyết đầu lơ lửng giữa bầu trời nguyệt hồ, cách mặt nước khoảng abỷ tám thước, mà gợn sóng nguyệt hồ càng lúc càng lớn, sóng chậm rãi nổi lên cuồn cồộn, trăm ngàn cột nuớc theo ánh trăng chậm rãi bay lên không, cũng từ bốn phương tám huớng tiến tới bình đài, tụ tập phía trên bình đài, trên đầu samuel.
cột nước dần tụ lại.
khi nó trở thanh một thể, đột nhiên kim quang cùng quang hoa đại thịnh, khí tức đầy trời dày đặc thiên địa, như hư vô, như thực chất, bao phủ lấy mấy trăm cự long cùng ngàn hắc giáp võ sĩ trong đó.
một cỗ cảm giác, thần bí, ấm áp, khiến cho người ta thư sảng từ trong đáy long bộc phát, tí tách, tí tách, trên bầu trời nguyệt hồ xuất hiện một cơn mưa nhỏ màu vàng.
nước mưa hội tụ thành một cột nước, chậm rãi biến thành nhân hình, như lá rựng phiêu vũ, đứng trước mặt long thần.
Đỗ Trần đứng xa xa chắp tay cười khẽ, nghi thức xuất chiến này, hắn đã phải dụng tất cả các công năng của pháp bảo, mứoi một tay đạo diễn ra một tảng lớn bạch kim.
hai mắt dỏ như máu của logn thần đang khép hờ cũng trợn tròn: 'cũng quả nhiên là đối thủ tốt." thân hình người này bao phủ trong vụ khí màu vàng nồng đậm, khuôn mặt không rõ, chri có thể qua vụ khí tâấy đựoc đầu hắn tóc đen phiêu dật, còn có .. quỷ phủ thần công, thân hình hòan mỹ khiến cho vô số đại sư điêu khắc phải xấu hổ.
Đỗ Tư dụng bộ dáng kiếp trước của Đỗ Trần, vóc người, tự nhiên hòan mỹ như linh vật của thiên địa, hàm nghĩa một chữ thần.
long thần trong lòng chiến ý nồng đậm, nhưng mày giáo hoàng lại dựng lên cực kỳ hiếm thấy.
khí tức thật thần thánh! khí tức này, sov ứoi thẩm thủy thánh quang của thấm thủy hồ magaret giống bảy phần, còn lại ba phần không giống, bởi vì nó so với magaret càng thêm thần thánh! phải nói là thần thánh nhiều lắm! cho nên không thể so sánh được.
phải một lần nữa đánh giá lại giá trị của Francis.
long thần samuel gầm nhẹ một tiếng, ngữ nguyên khoảng cách, tay cầm quyền trượng; 'đến đây đi.'
'chờ một chút." Đỗ Trần đột nhiên mở miệng - đúng vậy, Đỗ Tư sẽ không nói chuyện, chi có thể dùng thần niệm trao đổi, nhưng dịch cốt có thể tựa như mayfair lưu lại thủy kính tượng, vì âấy trăm kim chúc lưu lại tiếng, cơ hồ hàm chưa tất cả tình ình mà Đỗ Trần nghĩ có khả năng xảy ra, cũng đủ để Đỗ Tư ẩn trong kim vụ vận dụng.
'samuel bệ hạ, ngươi ta cũng không thù oán, hôm nay ta Đỗ Trần cũng không muốn làm thương tổn hòa khí.' thánh âm thần bí mờ ảo, khiến lòng người nghe như bị chịu một cỗ áp lực.
"ngươi muốn thế nào?' long thàn thu trượng hỏi.
Đỗ Trần thần ngạo gnhễ đứng trên lôi đài, thân hình vững như núi Mi Gelie! "nghe nói đệ tứ chiến roland cùng đệ ngũ thần thánh cự long có ước định ba chiêu, song phương phân thắng bại, lại không thương tổn hòa khí, chẳgn phân biết được sinh tử! chúng ta cũng nên như đệ tứ chiến được không? ngươi công, ta thủ, ba chiêu định thắng thua, long thần có dám ứng chiến không?"
lời vừa nói ra, long tộc mỗi người đều cười nhạo, ba chiêu ước định của roland, là muốn trong ba chiêu công phá hộ thuẫn của thần thánh cự long, nhưng thần thánh cự long có thể hòan thủ, có thể né tránh, vậy nói ngược lại, là chỉ càn thực lực của thần thánh cự long không quá kém, đem hết toàn lực, tránh được ba chiêu cho dù thắng....
chỉ cần nghĩ tới tránh được ba chiêu của long thần là thắng, ám ảnh giáo phụ trong tay ta cũng làm được, điều này không nói rõ thực lực của Đỗ Trần thần, giáo hoàng có chút lắc đầu.
nếu long tâần đáp ứn, thì phải chịu thiệt nhiều.
nhưng long thần ngạo nghễ quát: "có gì không dám?"
"không hổ là long thần samuel."
vụ khí màu vàng trên người Đỗ Trần thần bắt đầu xoay tròn; 'đã như vây, ta sẽ đứng đây, đón đỡ bệ hạ ba chiêu! trong vòng ba chiêu, long thần có thể tùy ý, ta nếu ra tay phản công, đó là thua! nếu long tâần trong vòng ba chiêu có thể cho ta lắc mình né tránh, không dám ngạnh tiếc chiêu công của bệ hạ, cũng là ta thua! sau ba chieu, chỉ cần trên người ta có một vết thương, vậy cũng là ta thua... nhưng trong vòng ba chiêu mà bệ hạ không thể làm ta bị thương chút nào, thì ngươi thua.'
thiên mục lâm mọi người chấn động.
ý tứ của hắn khi nói ước chiến ba chiêu! lão thiên a, trốn tránh ba chiêu cùng ngạnh tiếp ba chieu hòan toàn là hai khái niệm bất đồng a! trốn tránh tốc độ nhanh là dược. nhưng ngạnh chống, vậy phải có đấu khí cường đại không dứơi long thần mới có thể làm đựoc, nếu không, long thần một chiêu có thể làm hắn nổ tan xác.
hơn nữa hắn nói gì? lắc mình tránh né cũng tính là thua? vậy chẳng phải Đỗ Trần thần sẽ đứng tại chỗ bất động, mặc cho mười một cấp long thần đánh ba chiêu? hơn nũa hắn còn không thể bị một chút thương tổn?
giáo hoàng mắt lộ vẹ kinh ngạc khó có thể che dấu! thật không nghi ngờ, mình tuyệt không dám đứng bất động cho long thần đánh ba chiêu, một chiêu không dám, Đỗ Trần thần cư nhiên có tự tin như thế? chẳng lẽ ahưn thật sự mạnh hơn giáo hoàng samar IX ta đây? chẳng lẽ thực lực hắn thực sự kinh khủng như vậy?
long thần nếu nhận, là chiếm đại tiện nghi. lợi thế lứon.
long thần cầm cự trượng trong tay; 'ta quyết không chiếm tiện nghi như tiểu nhân, Đỗ Trần thần, ngươi ta cứ thỏai mái ra tay.'
Đỗ Trần có chút lắc đầu, rất chậm, nhưng rất thần bí: 'long thần bớt giận, thật không dám dấu, ta từng thề vơi thiên địa, kiếp này trừ hành thiện, tru sát ác nhân, tuyệt không đả thuơng người khác! cho dù đại biểu cho ta trên đời cũng không ngoại lệ... tối nay, thật sự là thịnh tình của giáo hoàng không thể chối từ, ta cũng chỉ miễn cưỡng xuất chiến, nhưng, ta tuyệt sẽ không ra tay đả thuơng ngươi! long thần, chỉ ba chiêu định thắng bại."
long thần cầm chắc quyền trượng, hừ lạnh một tiếng: "tốt lắm, vậy thì ba chiêu, nhưng ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi... chiêu thứ nhất."
Liên hoa bảo giám 293
tam chiêu chi ước, ta bắt đầu nghĩ tới chuyện xưa...
'chiêu thứ nhất....'
thanh âm cuồng phách của long thần vang lên làm lỗ tai đau nhức, trận trận tiếng vọng vang lên trong rừng thiên mục.
long thàn quát lên một tiến, lửa bốc lên xung quanh hắn, quyền trượng trên tay trái đeo lên lưng, chậm rãi bước tới, hướng Đỗ Trần thần, tay phải nắm lại, tùy thời đám ra.
mặc dù ước định ba chiêu, nhưng chiêu thứ nhất của long thân thực sự không có chiếm tiện nghi của Đỗ Trần thần.
"chiêu thứ nhất của ta, chỉ dùng một tay, sẽ đánh vào vai phải của ngươi! ngạoi trừ mười một bậc hỏa hệ đấu khí, không có biến hóa gì hết, ngươi tiếp được, cho qua chiêu thứ nhất." long thần nói rõ ý đồ của mình, rất đơn giản, một câu thôi.
'chiêu thứ nhất, ta không chiếm tiện nghi của ngươi, chỉ ngạnh đấu sống chết."
nói xong, long thần đi tới trước mặt Đỗ Trần thần, một quít cuồng vũ chém ra.
quyền động, gío nổi lên, lửa bốc lên, sương mù trên nguyệt hồ đồng thời hấp thu dấu khí khuyếch tán.
giờ khắc này, mọi người đều trầm tư, nhưng tâm bất đồng, long tộc cười nhạo Đỗ Trần thần cuồng vọng tự đại, mà giáo hoàng, lại tĩnh lặng tính tóan trong lòng, một chiêu này nếu mình ở vào cảnh ngộ của Đỗ Trần thần, sẽ ứng đối thế nào? thắng bại thế nào?
đáp án là,... mình sẽ hội tụ lực vào hữu quyền, ngưng kết thổ nguyên tố trong hai nguyên tố, dùng đại địa quyền ngạnh tiếp long thần, cuối cùng, có lẽ mình chỉ bị bức lui nửa bước tới một bước! hẳn là sẽ không bị thuwong...
đây là phương thức chiến đấu mà giáo hoàng lựa chọn cùng chiến quả đóan định, nhưng Đỗ Trần thần...
quyền phong tới gần, vụ khí màu vàng trên người Đỗ Trần thần đột nhiên trở nên nồng hậu vô cùng, làm cho người ta tâấy không rõ hết thảy xung quanh, tiếp đó, một đảo thủy sắc quang hoa bao phủ tất cả vụ khí, bảo vệ tòan hân - liên hoa thủy minh thuẫn.
nắm tay cùng thủy minh thuẫn va chạm, tựa như sét đánh sấm rền, samuel cảm thấy hộ thuẫn vô kiên bất tồi, không thể phá. khí tức thần thánh dị thường, hơn nữa... một cỗ phản lực cực lớn bắn ngược lại! đây là lực lượng phòng ngự gì vậy? điều này sao có thể? hắn cư nhiên thật sự không có ra tay chống đỡ.
Đông, Đông, Đông.
lực phản chấn đẩy Long thần lùi về sau ba bước, hai mắt đang khép hờ trợn tròn. có chút lay động, thủy hệ hộ thuẫn trong vụ khí lay động, nhưng hắn bị đẩy lùi ba bước, tựa như đinh cắm trên lôi đài, không lui về sau một chút.
'tốt! ủa nhiên là đối thủ tốt." long thần ngửa mặt lên trời cười to, lập tức nhanh chóng rút ngắn khoảng cách; 'chiêu thứ nhất, ngươi qua.'
long tộc trầm lặng, giáo đình hoan hô, nhưng đồng tử của giáo hoàng lại co rút lại.
đáng chết! kết quả là logn thần bị chấn lui ba bước, mà Đỗ Trần thần vẫn đứng yên tại chỗ? mình không lam được như vậy, tuyệt không làm được.... giáo hoàng hiểu rõ, long thần bi lực lượng của mình phản chấn lại bức lui, nhưng, giáo hoàng không có bản lãnh làm ra hiệu quả phản chấn đồng dạng.
điều này chứng minh, trình độ đấu khí của Đỗ Trần thần, cư nhiên đủ để sau khi hóa giải quyền kình của long thần, còn thừa lục phản chấn long thần, bức hắn liên tục lui ba bước! đây là cảnh giới tu vì gì? magaret có thể làm được không?
"bồ Đào phù hộ, ngũ ca ngươi nahnh hồi phục như cũ a.' người bên ngòai đều bị kim vụ lừa gạt, chẳng biết Đỗ Trần tâần trong kim vụ thê thảm thế nào, nhưng Đỗ trần trong lòng rõ ràng.
xa xa, bởi vì giáo hoàng ở đây mà tiểu bối bối không dám lạm dụng tinh thần lực, dùng đấu hồn hỏi tình huống, Đỗ Trần lo lắng nói: "bối bối, long thần quá lợi hại, Đỗ Tư thuc thúc của ngươi bề ngoài là bình thường, thậm chí dùng thủy minh thuẫn bức lui long thần ba bước lớn, nhưng thực tế lực lượng truyền vào, bây giờ...
đỗ tư thúc thúc của ngươi đã dị đánh nát như tương! nếu không phải vừa rồi kim vụ che dấu, dùng chết chín ti tuyến, cùng công năng của hấp thu của tấm chắn, hắn bây giờ không biết đã bay đi đâu rồi."
"Đỗ tư mặt dày cố lên." tiểu bối bối khẩn trương hô.
lúc này đây, Đỗ Trần thu được thần niệm của Đỗ tư; "samuel quả nhiên trâu bò! nếu Francis ngươi tiếp chiêu này, ngũ ca ta cung phải chuyển sinh cùng ngươi.. hắc hắc, nhưng lão tủ ta lại càng tròn! samuel ngươi, tiếp tục dày xéo ngũ ca ta đi. ta đợi ngươi đây.'
trên lôi đài, hộ thuẫn của Đỗ Trần thần biến mất tăm hơi, vụ khí màu vàng cũng ảm đạm không ít, thân hình hắn ẩn ẩn xuất hiện trước mắt long thần, không chút thương tổn! thanh âm hán vẫn thần bí như trước: "samuel bệ hạ, ta đang đợi chiêu thứ hai của ngươi đây.'
long thật đột nhiên bay lên cao, hỏa quan trên người tán đi, nhưng bui đất tựa hồ bốc lên, bắt đầu chỉ là tro bụi rất nhỏ, dần dần, hình thành sương khói nồng hậu, tiếp đó, sương khói tụ lại càng lúc càng nhiều, cư nhiên thành một núi đất.
'chiêu thứ hai, ta sẽ dụng nguyên tố thứ hai - thổ! với mười một bậc núi đất đè xuống đầu ngươi, mà chiêu này tên gọi là trọng hổ núi Mi Gelie.
vừa dứt lời, thổ nguyên tố trong thiên địa tựa hồ tòan bộ bị long thần thao khống, hội tụ trước mặt hắn thành một ngón núi nguy nga, từ trên trời giáng xuống, đè xuống Đỗ Trần thần.
áp lực thật mạnh ..chiêu thứ hai của long thần cũng không dám coi thường, hắn vận dụng bí pháp rồi.
giáo hoàng tâm niệm tính tóan nhanh, chiêu này nếu mình ngăn cản, vậy có hai biện pháp, đầu tiên, lợi dụng nguyệt hồ rẽ nước bỏ chạy, thứ hai, dụng một thuộc tính nguyên tố của mình - kim, trực tiếp bổ núi trên đầu ra làm hai, công kích long thần! mặc dù không nhất định chém đôi được, nhưng bảo trì bất lại có thể.
nhưng Đỗ Trần thần không tránh, thứ hai, không thể phản kích... đáng chết, mình nếu là hắn, sẽ làm thế nào? chờ chết?
nháy mắt, giáo hoàng không nghĩ ra biện pháp, hắn biết, nếu khi thân trên lôi đài, cũng tuân thủ quy củ ước chiến ba chieu, vậy nhất định đã bại rồi.
giáo hoàng chằm chằm nhìn Đỗ Trần thần .
chỉ thấy, vụ khí chậm rại tập trung trên đàu Đỗ Trần thần, liếc mát nhìn ngọn rúi trên đầu, mờ hồ thấy vẻ mặt cực kỳ tự tin, cực kỳ dễ dàng, tựa hồ có một con muối nhỏ bay trên đầu! thủy minh thuẫn lại hiện ra, bao phủ toàn thân Đỗ Trần thần, giáo hoàng rốt cục không thấy rõ tình hình trong vụ khí, nhưng hắn đã thấy, một đóa liên hoa bay lên xuất hiện trên đầu Đỗ Trần thần, càng lúc càng lớn, bay múa tuyệt đẹp, càng lúc càng đẹp, úoôi cùng như một cái bồn lớn, tiếp núi cao trên đầu.
tiếp đó...
liên hoa tiêu thất, núi cao cũng theo đó tiêu thất.
lão thiên! trọng thổ của long thần còn có thể phá giải như vậy sao? tiếng kinh ngạc, tiếng hít thở, tiếng hô lớn không thể tin tưởng. thanh âm hỗn độn vang lên khắp một vùng thiên mục sơn.
vô thanh vô tức phá giải bí pháp của long thần? hơn nữa dễ dàng như thế, thích ý như thế, ưu nhã thần bí như thế, ngoại trừ khiếp sợ, không có ý nghĩ gì khác! giáo hoàng thần tình dù không dao động nhưng cũng có đôi chút chấn động, náhy mắt lại như thường! nhưng trong lòng hắn đã hạ quyết định.
buộc Đỗ Trần thần xuất chiến là đánh cuộc lớn nhất của mình, nhưng tràng đánh cuộc trước mắt đối với thánh giáo tuyệt đối có lợi.
vậy là đủ rồi, Đỗ Trần thần đã chứng minh rõ thực lực kinh khủng của hắn, giá trị lợi dụng của Francis một lần nữa phải nâng len.
ẩn thần trong vụ khí, không biết ngũ ca bây giờ là cái dạng gì? vừa rồi lòng thần dùng chiêu thái sơn áp đỉnh, ta dụng liên hoa thu núi của hán, sau đó trogn nháy mắt cho núi cao nhỏ đi, để cho người khác thấy ta dễ dàng phá giải sát chiêu của long thần. nhưng...
long thần cũng quá trâu bò! núi cao sau khi vào trong liên hoa, lực ép nhất định không yếu đi. ép liên hoa tới đỉnh đàu - ta ngay cả thời gian tránh cũng không có! bây giờ, ngũ ca bị liên hoa dè từ đỉnh đầu tới đít rồi... bị ép ep lép như con tép rồi."
nói xong, trong vụ khí màu vàng thịt nát cố gắng vận động. biến thành hai phiến thân thể, hợp lại một chỗ! không thể không bội phục 'ngũ ca', hắn nháy mắt đã phuc hồi như cũ.
xa xa, Đỗ Trần âm thầm than; 'đáng chết, tạc đạn ngày đó diệt sát mười vạn ngư nhân cũng không có nhịu lận ngươi thành dạng này.'
'ai nói không? bất quá cũng không khắn lắm! he he! theo ta thấy, long thần này so với giáo hoàng mạnh hơn một chút, giáo hoàng có thể nhất chiêu diệt sát một thành thị, vậy long thần đánh ta thành thịt nát cũng không kém a.'
"được rồi, còn một chiêu, xem ngũ ca tiếp tục bị ngược đãi a." núi cao bị thu lại, đứng giữa không trung hồi lâu không có ử động.
tâm tình khiếp sợ tại thiên mục lâm dần lắng xuống, Đỗ Trần thần lại lần mờ hồ nữa lộ ra than hình hòan mĩ, nhưng khôgn chút thương tích.
"long thần, còn một chiêu cuối cùng! đây là cơ hôi cuối cùng của ngươi! xin ngươi nắm chắc." samuel chậm rãi hạ xuống bình đài trước mặt Đỗ Trần: 'miện hạ quả nhiên lợi hại! mời vừa rồi một câu không muốn đả thương ta cũng không phải là không thật. nhưng ta samuel tung hoành tam đại lục mấy trăm năm, chưa bao giờ ại! tói tay, ta cũng không thua.'
hắn cầm long thần quyền trượng trong tay, giơ cao lên qua đỉnh đầu; 'tổ tiên của giáo đình các ngươi, thần hoàng prince, học được tuyệt học bí pháp vô số....' hắn trong lòng còn bất ngờ về việc Đỗ Tràn thần dụng liên hoa thu núi cao của hắn, đó là bí pháp thánh giáo che dấu 'với tổ tiên núi MI Gelie MuTuo, cùng thần hậu, thủ hộ đấu thần cảu nguyệt thần nữ! nếu các hạ dùng bí pháp của thần hoàng prince nghênh chiến,vậy, ta samuel cũng không ẩn giấu nữa, xin miện hạ gặp lại một lần nữa tuyệt học của thần hậu năm đó - thương nguyệt tinh hỏa vũ.'
nói xong, long thần quyền trượng trong tay bắt đầu xoay tròn.
thần hậu gì đó? chính là ngoài ý muốn ah> Đỗ Trần sờ mũi, thầm nghĩ, Đỗ Tư hẳn là chịu được, dù sao nguyên thần bất diệt, phân thân bấ tử là bồ đào lão gia này, bò đảo hẳn so với thần hậu mạnh hơn nhiều?
Đỗ Trần nhìn lôi đài, nhưng trong tai lại gnhe được tiếng andy trong đấu thần óan thán; 'ta, sủng nhi của nguyệt thần nữ,. crist andy là qúy tộc tuyết lang có khẩu vị, cso giấc mộng, mà giấc mộng lớn nhất bây giờ của ta là... chủ nhân tôn qúy mà vĩ đại, andy đã hai canh giờ không có gì ăn.. ngài có thể phát từ bi a.'
andy cũng là ma sủng của Đỗ Trần, tư nhiên cũng có thể liên họa với Đỗ Trần bằng dấu hồn.
Đỗ Tầ không tức tưc giận khiển trách 'ngươi nhẫn nại một chút, bây giờ là lúc nào? là quyết định vận mệnh đó, đói bụng? vậy trước tiên nhìn ánh trăng đi, hy vọng ánh trăng chợt lóe, sẽ có thực vật miễn phí đưa tới."