Đồ Thần Chi Lộ
Tác giả: La Bá Đạo
Chương 291: Giao long Trung Quốc
Dịch: colaoban
Nguồn: st
“Này này, sao lại chỉ có mình ta luyện ‘Tiên Đạo Mạn Mạn’ hả ? Ta nhớ kỹ ai đó từng nói đã có người luyện ‘Tiên Đạo Mạn Mạn’ đến cảnh giới cao nhất, có thể dời núi lấp biển, phẩy tay một cái có thể khiến cho trăm vạn giáp binh biến mất như khói…”
Trương Dương vội vàng biện bạch. Hắn chính là không muốn chịu trách nhiệm cứu vớt địa cầu như siêu nhân, đấy cũng không phải là chuyện vui vẻ cho lắm. Huống hồ theo một số tin tức, thế giới loài người còn có một số cường giả thực lực kinh khủng, mà Tướng quân và Đại Hà của Nhật Bản kia là hai trong số đó.
Đột nhiên!
Tiểu hòa thượng lâm vào trầm mặc, vẻ mặt đau buồn, dường như sắp muốn khóc. Chứng kiến vẻ mặt non nớt đang đau thương kia, Trương Dương cảm giác rất quỷ dị, nhưng hắn không dám làm gián đoạn tiểu hòa thượng, chỉ lẳng lặng nhìn tiểu hòa thượng, thấy được tiểu hòa thượng đang rất đau thương, dường như đang nhớ về chuyện trong quá khứ.
Chẳng lẽ tiểu hòa thượng có liên quan gì đến nhân vật trong truyền thuyết có thể hủy thiên diệt địa kia sao?
“Ngươi muốn ta làm thế nào?” Nhìn vẻ mặt đau thương kia, Trương Dương đột nhiên có chút không đành lòng, thở dài một tiếng nói.
“Giúp ta tìm một cái viện nghiên cứu, hồi trước có tên là ‘Viện nghiên cứu mật mã sinh mệnh NY’. Mười tám năm trước, viện nghiên cứu này đột nhiên biến mất, ta gần như đã lục soát tin tức tư liệu Internet trên toàn thế giới nhưng không cách nào tìm ra được tung tích của nó. Đương nhiên ta tin rằng cái viện nghiên cứu này không thể bỗng dưng mà biến mất được. Khả năng duy nhất chính là bọn họ dùng cách liên lạc nguyên thủy nhất bằng thư tín, cho nên ta không có cách nào khác tìm được tin tức gì liên quan đến bọn họ” Tiểu hòa thượng hung tợn nói.
‘Viện nghiên cứu mật mã sinh mệnh NY… nước Anh?” Trương Dương dường như đối với cái tên này có chút quen thuộc, nhớ kỹ chắc mấy năm trước đã từng có báo chí đưa tin nói. Viện này nghiên cứu về đột phá mật mã gen loài người và di truyền sinh vật học. Nghe nói có thể đem gen của cừu và tế bào người tổ hợp, lúc đó đã gây nên chấn động rất lớn, vô số tổ chức trên thế giới đã kháng nghị phản đối.
“Bây giờ không nhất định chỉ là nước Anh, có thể cả Châu Âu và Mỹ cũng tham dự vào kế hoạch nghiên cứu trong viện này rồi..” Tiểu hòa thượng lo lắng nói.
“Bọn họ có kế hoạch gì vậy?
“Không biết!”
“Sau khi ta tìm được bọn họ sẽ làm gì nữa?” Trương Dương mờ mịt hỏi.
“Không biết, chẳng qua nhiệm vụ của ngươi rất đơn giản, mặc kệ bọn họ làm gì, ngươi chỉ việc… phá hoại. Bởi vì kế hoạch nghiên cứu của bọn họ toàn nhắm vào người da vàng, theo ta suy đoán thì kế hoạch này chỉ đem mỗi Nhật Bản loại trừ bên ngoài, như vậy rõ ràng là kế hoạch này nhắm vào những nước còn lại..Cho nên đây là một nhiệm vụ phi thường đơn giản mà cũng rất khó khăn” Tiểu hòa thượng trong mắt lóe lên quang mang.
“Vẫn còn có người đang truy xét chuyện này chứ?” Trương Dương đột nhiên nghĩ đến Na Na, cô gái đầy thần bí.
“Có, rất nhiều, gần như mỗi một quốc gia cũng đều có người tra xét chuyện này, bởi vì ‘Viện nghiên cứu mật mã sinh mệnh NY’ này biến mất rất bí hiểm, khiến cho rất nhiều quốc gia coi trọng”.
“Trung Quốc có không?”
“Khẳng định là có, nhưng mà ta không rõ ràng lắm. Bởi vì phòng thí nghiệm này rất quỷ dị, chưa bao giờ dùng Internet để liên lạc, như vậy người truy tìm cũng không có cách nào thông qua Internet để lần ra dấu vết. Ta nghĩ những người đi tra xét khẳng định cũng phải dùng thủ đoạn nguyên thủy nhất để tìm, chính vì vậy ta đối với việc này bất lực!” Tiểu hòa thượng buồn bực, loài người càng dùng các cách lạc hậu hắn càng khó giám sát hơn. Hắn cuối cùng cũng rõ ràng vì sao chính phủ Mỹ bất lực trong việc đuổi giết phần tử khủng bố số một thế giới Bin Laden. Ở chỗ giao thông nguyên thủy, thông tin liên lạc nguyên thủy đó, kỹ thuật khoa học trinh sát hiện đại có vẻ trở nên bất lực.
“Biết đây là cái gì không?”
Trương Dương suy tư một chút, rồi đem cái bình nhỏ giấu trong người lấy ra cái chai bên trong chứa chất lỏng kỳ lạ màu xanh biếc, dưới ánh sáng đèn phát ra ánh quang mang kỳ dị.
Tiểu hòa thượng không lên tiếng, biến mất ở màn hình, sau đó trên màn hình xuất hiện cái bình nhỏ, cái bình càng lúc càng rõ ràng hơn, các số liệu điên cuồng xoay quanh chiếc bình, rõ ràng tiểu hòa thượng đang tính toán số liệu để phân tích chất bên trong cái bình.
Rốt cục, tiểu hòa thượng lại xuất hiện trên màn hình.
“Không thể tính toán. Chẳng qua từ dấu hiệu cho thấy đây là vật phẩm hóa học có độc, nhưng mà những vật phẩm kiểu này nhiều lắm, căn bản không có cách nào tính toán. Ô, đúng rồi, ngươi đưa cái đáy chai lên nhìn kỹ một chút…”
Trương Dương nhịn không được trước tiên đảo mắt liếc qua, quả nhiên dưới đáy có mấy chữ tiếng Anh viết: Tính toán tổ hợp ba chữ, màn hình máy tính nhanh chóng xuất hiện các dạng tổ hợp của ba chữ Z, H, J
Đây là một sự tính toán vô cùng nặng nề, toàn bộ văn tự của thế giới có hơn một nghìn loại, mỗi một văn tự đều có một tổ hợp từ riêng biệt khác nhau. Nếu như muốn từ trong biển văn tự tìm được thứ mà mình cần quả là mò kim đáy bể, vô cùng gian nan.
Cũng may tiểu hòa thượng là một trí tuệ lập trình, hắn có thể lợi dụng toàn bộ máy vi tính trên thế giới phục vụ cho mình.
Hơn mười phút sau, tất cả các số liệu tin tức tổ hợp có liên quan của ba chữ mẫu đều được tìm ra, phân loại, rồi sau đó lại phân loại tiếp.
Chưa tới hai phút sau, Trương Dương đã chứng kiến tiểu hòa thượng phân loại mười mấy lần, càng ngày càng cẩn thận hơn, bắt đầu là tổ hợp ghép ba chữ mẫu thường thấy, rồi phân loại ra tên riêng, quốc gia, tính chất, địa danh, động vật…
Phạm vi phân loại càng ngày càng nhỏ, tiểu hòa thượng hình như đã có chủ định phân loại, cuối cùng chỉ tập trung phân loại chủ yếu về tên động vật.
Sau đó, số liệu thu lại chỉ còn một nửa, một nửa màn hình còn lại xuất hiện một con giao long đang giương nanh múa vuốt. Cái hình tượng này đối với Trương Dương rất quen thuộc, bởi vì người Trung Quốc lấy Rồng làm biểu tượng. Giao long mặc dù không phải là Rồng, nhưng trong truyền thuyết đó là sinh vật gần với Rồng nhất, có thể tu luyện để tiến hóa thành Rồng được.
“Thân dài bốn chân, đầu ngựa đuôi rắn. Thân có lân giáp, đầu có sừng, ngũ trảo (Bản thảo cương mục) được gọi là ‘Long’ Có chín loại căn cứ vào các đặc điểm sở trường của từng loại. Có lân giáp gọi là ‘giao long’, có cánh gọi là ‘ứng long’, có sừng gọi là ‘giả long’ , không sừng gọi là ‘cầu long’… nhỏ thì gọi là ‘giao long’, lớn thì gọi là ‘long’… Không sai, ba chữ này chính là chỉ ‘Giao Long’ của Trung Quốc” Tiểu hòa thượng khẳng định nói.
“Ặc, ngươi sẽ không cho rằng giao long có thật đấy chứ?” Trương Dương không nhịn được ho khan nói.
“Vậy ngươi có chứng cớ gì là không có ?” Tiểu hòa thượng trừng hai mắt.
Trương Dương không nói gì. Điều này giống như người ta nói là có phượng hoàng , ngươi bảo không có thì phải nêu ra dẫn chứng là không có!
“Trên thực tế, sách cổ ghi lại đại bộ phận động vật đều có. Loại giao long Trung Quốc này thực tế có tồn tại, đã từng sống ở Trung Quốc, hầu hết đều ở trong các vùng sông hồ, ngẫu nhiên cũng có xuất hiện ở biển. Theo sách cổ phỏng đoán, giao long Trung Quốc là động vật lưỡng thê, ở các quốc gia khác không có, giống như gấu mèo vậy, chỉ có ở Trung Quốc. Người cổ đại Trung Quốc đã thần thánh hóa giao long lên rất nhiều, nó chỉ là một loại động vật lưỡng thê khổng lồ mà thôi. Chẳng qua, nó đích thực hung mãnh dị thường… điều này khẳng định không sai”.
“Ừm, có lẽ vậy. Nhưng rồi sao, chẳng lẽ trong cái chai be bé này có một con giao long sao?” Trương Dương mở to mắt nhìn cái chai, thực tế hắn cũng đồng ý với ý kiến của tiểu hòa thượng. Mấy ngàn vạn năm trước, chuyện gì cũng có thể phát sinh cả. Có cả côn bằng giương cánh ngàn dặm, thì có thần long uy phong cưỡi mây đạp gió cũng chẳng phải chuyện ngạc nhiên. Chim khổng lồ thời cổ đại khẳng định có, về phần ‘long’, càng dễ giải thích. Nếu có một động vật so với kình ngư lớn hơn vài lần, một lần uống nước có thể uống vạn tấn nước, bay lên trời phun ra tạo thành mưa to, cũng không có gì kỳ quái cả.
Loài người thời viễn cổ gặp loại chuyện này khẳng định thêm mắm dặm muối khuếch đại lên trăm lần, qua nhiều đời truyền xuống, mấy giống chim thú bình thường cũng trở thành thần tiên hết!
“Vì sao không thể?” Tiểu hòa thượng cười quái dị.
“Á…” Trương Dương tay run lên, cái chai thiếu chút nữa rơi xuống. Chứng kiến nụ cười âm trầm kỳ quái của tiểu hòa thượng, hắn chỉ sợ trong chai đột nhiên bay ra một con rồng.
“Sặc, sao phải khẩn trương thế? Ta nói có thể, chứ không phải thật sự có. Ta hỏi ngươi có phải đoạt được cái chai này từ tay một người rất quái dị không?” Tiểu hòa thượng trừng mắt , mắng hỏi.
“Ưm… cái này đúng là có chút cổ quái” Trương Dương nghĩ đến tên da trắng trên tàu bị mình một quyền đấm chết.
“Hừm, như vậy đúng rồi. Tiểu nạp khẳng định, cái chai nhỏ này là bọn chúng thu thập tiêu bản (mẫu vật) từ Trung Quốc” Tiểu hòa thượng vẻ mặt khẳng định.
“Tiêu bản của giao long…”
“Đúng, có tiêu bản này, bọn họ có thể thông qua kỹ thuật trọng tổ tế bào, cải tạo gen cho bọn người sinh hóa ngày càng mạnh mẽ và hoàn thiện! Ngươi ngẫm lại xem, nếu bọn họ thành công đem tế bào giao long cấy ghép vào cơ thể người. Lúc này một người mà có sức mạnh của giao long, không, chỉ cần có 1/10 sức mạnh đó, cũng đã khủng bố đến mức nào rồi…” Tiểu hòa thượng vẻ mặt nghiêm túc nói.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của aimabietdc
Đồ Thần Chi Lộ
Tác giả: La Bá Đạo
Chương 292: Mua bán súng đạn
Dịch: colaoban
Nguồn: st
“Vậy bọn họ từ nơi nào lấy được tiêu bản này?” Trương Dương nhìn cái chai màu xanh biếc mà cứng lưỡi. Thật khó có thể tưởng tượng ở xã hội hiện đại vẫn có giao long trong truyền thuyết tồn tại…
“Ài… dựa theo đạo lý mà nói, ngươi kế thừa trí nhớ của vô số tinh anh, đáng lẽ phải thông minh chứ, vì sao cái này cũng không nghĩ ra? Voi ma mút vài vạn năm trước ngươi biết không? Mọi người ở dưới băng tuyết tìm được những thi thể hoàn hảo của chúng. Khủng long ngươi có biết không? Trên thế giới, rất nhiều nơi đã phát hiện ra nhiều xác khủng long và xương hóa thạch, cũng có thể lấy ra tế bào, thậm chí ở bên trong hổ phách còn có thể tìm được một ít gen tế bào của các sinh vật thời viễn cổ. ‘Công viên khủng long kỷ Jura – Jurassic Park’ ngươi đã từng xem chưa?”
“Từng xem… ta hiểu được rồi…” Trương Dương vội vàng gật đầu. Trong phim ‘Công viên kỷ Jura’, khủng long sống lại là một phim khoa học viễn tưởng thật sự có ý nghĩa. Với trình độ kỹ thuật về gen hiện nay, loài người muốn sống lại nhiều sinh vật thời cổ đại quả thực không phải việc khó.
“Ừm, cứ vậy đi. Nếu ngươi tìm được viện nghiên cứu mật mã sinh mệnh NY thì hãy báo cho ta, để ta đối phó. Giờ ta phải đi chơi cờ năm quân cùng Lưu Bưu đây, lúc này không thể thua được, bọn ta là đang đánh cuộc…”
Tiểu hòa thượng còn chưa nói dứt câu, màn hình laptop chợt lóe, khôi phục lại trang chủ như cũ, tiểu hòa thượng đã biến mất không thấy.
Trương Dương kinh ngạc nhìn máy tính, cảm thấy thật kỳ lạ. Hình như tiểu hòa thượng này không nói cho hắn làm thế nào để cứu loài người, cũng không nói cho hắn làm sao để phong tỏa không gian thông đạo.
Tìm cái viện nghiên cứu mật mã sinh mệnh NY kia hình như cũng là một nhiệm vụ xa vời.
Đột nhiên trong lúc đó, Trương Dương cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Tại sao lại không thích hợp?
Loại cảm giác này giống như một con kiến đang gặm nhấm trái tim hắn, vô cùng khó chịu. Vấn đề nằm ở chỗ nào nhỉ? Rốt cục vấn đề ở đâu?
Trương Dương hít sâu một hơi, uống một ngụm trà, chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu từ từ nhớ lại cuộc nói chuyện lúc nãy với tiểu hòa thượng, nhớ từng tí một, một chữ cũng không quên.
Bất ngờ, Trương Dương toát hết cả mồ hôi lạnh!
Tiểu hòa thượng sao lại biết hắn kế thừa trí nhớ của vô số tinh anh chứ?
Cuối cùng Trương Dương cũng tìm được điểm không thích hợp. Tất cả chỉ vì tiểu hòa thượng nói một câu nhắc tới việc hắn kế thừa trí nhớ của các tinh anh. Điều này trước giờ vẫn là bí mật của Trương Dương, hắn chưa từng nói cho một ai biết, nhưng tiểu hòa thượng lại biết.
Chẳng lẽ tiểu hòa thượng có thể xâm nhập linh hồn hắn? Rõ ràng không thể có khả năng này được. Trương Dương trên trán ướt đẫm mồ hôi… Cái cảm giác bị người ta nhìn thấu tất cả này quả là vô cùng khó chịu. Có thể nói, bí mật lớn nhất của hắn bây giờ ở trước mặt tiểu hòa thượng cũng chẳng còn gì là bí mật nữa.
“Tiểu hòa thượng!”
“Tiểu hòa thượng!”
“Nói, tại sao ngươi lại biết ta kế thừa vô số trí nhớ?” Không có gì xuất hiện, rõ ràng không phải tiểu hòa thượng không biết hắn gọi mà là không muốn trả lời vấn đề này.
“Rắc!” Trương Dương một chưởng chụp mạnh xuống, chiếc ghế rắn chắc bỗng vỡ vụn.
Cường đại!
Cường đại!
Chỉ có cường đại mới có thể thoát khỏi sự bố trí khống chế của người khác.
Trương Dương ngồi lên giường, trên thân thể cởi trần bắt đầu tỏa ra một tầng quang hoa màu xanh nhạt, quang hoa dường như đang chuyển động chậm rãi xung quanh thân thể , dần dần hình thành một dòng chảy thật lớn, như cơn lốc xoáy cắn nuốt cả không gian, giống như hắc động (hố đen) hút hết tất cả, đến như ánh sáng cũng biến mất trong đó.
Dần dần, Trương Dương cảm giác được có một dòng chảy ấm áp chảy khắp ngõ ngách thân thể mình, mỗi một kinh mạch, mỗi dây thần kinh, mỗi huyết mạch và mỗi tế bào, đều đắm chìm trong dòng chảy ấm áp đó.
Tư cảm cũng theo dòng chảy ấm áp đó mà khuếch tán ra!
Cảm giác được hoàn cảnh xung quanh, cảm giác được sự yên tĩnh của Mogadishu về đêm, cảm giác được Lưu Bưu đang ngồi vò đầu bứt tai đánh cờ trước laptop, cảm giác thấy lão đầu đang gọi điện thoại còn lão bà đang ôn nhu xoa bóp vai cho lão đầu…
Cảm giác được tiếng giày da ma sát của quân cảnh Mogadishu đang tuần tra.
Cảm giác được sóng biển rì rào vỗ bờ cùng với tiếng gió thổi vi vu…
Năng lượng hội tụ quanh thân thể Trương Dương, Ngân Mị đang ngủ say cũng tỉnh dậy, hưng phấn chạy quanh Trương Dương, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng như một dải ngân tuyến không ngừng xoay quanh thân thể Trương Dương.
Trương Dương cảm giác được thân thể Ngân Mị đang điên cuồng hấp thu năng lượng tập hợp kia. Trương Dương cuối cùng cũng rõ, Ngân Mị bởi vì tính chất trời sinh mà không có cách nào tập hợp được năng lượng ngoài không trung, chỉ có thông qua khoáng thạch trực tiếp lấy ra năng lượng. Chỉ khi chính hắn đem năng lượng tập trung lại một khoảng cách nhất định, tiểu Ngân Mị mới có thể chuyển hóa năng lượng để tiến hóa thân thể.
Đương nhiên, sự tình không hề đơn giản như Trương Dương tưởng tượng. Thân thể tiểu Ngân Mị không chỉ không có cách nào hấp thu năng lượng phạm vi lớn, mà cũng không thể lấy năng lượng từ chỗ nhiệt độ cao được. Cái đó và Trương Dương về bản chất khác nhau. Trương Dương hấp thụ năng lượng, chỉ cần công lực đạt tới trạng thái nhất định , cho dù là nhiệt lượng sinh ra lúc động cơ hoạt động hắn cũng có thể hấp thu.
Lúc luyện công luôn là lúc thời gian trôi qua nhanh nhất.
Lúc Trương Dương thu công cũng là lúc chân trời hửng sáng.
Sáng sớm, đánh thức Lưu Bưu vẫn còn đang mơ mơ màng màng mắt đỏ ké dậy, mọi người ăn bữa sáng xong liền ra ngoài khách sạn. Ngay khi ra ngoài cửa, Trương Dương nhất thời kinh ngạc đến ngây cả người.
Ở cửa khách sạn đang có một đội xe, không, phải nói là một đoàn bộ đội tác chiến vũ trang hạng nặng. Những người này không có quân hàm, rõ ràng là một đoàn vũ trang tư nhân.
Năm chiếc xe địa hình và thêm hai chiếc xe địa hình đặc biệt xa hoa, hai chiếc xe bọc thép, hai chiếc xe tải, có ít nhất năm mươi binh lính vũ trang hạng nặng, vũ khí vô cùng đa dạng. Trên xe địa hình có gắn súng máy hạng nặng, pháo bách kích, bazooka , súng tự động…
Khi bọn hắn đi ra ngoài, một người da đen cao lớn dường như là thủ lĩnh đi nhanh tới, mà lão đầu cũng đi lên nghênh đón.
Hai người gặp nhau, ôm nhau nhiệt liệt.
“Hoan nghênh trở về!”
“Thật vui khi gặp lại ngươi”.
Hai người dường như rất quen thuộc, sau một phen hàn huyên, mọi người bắt đầu từ Mogadishu lên xe đi. Đi tầm hai giờ đồng hồ mà đội xe dừng lại giữa đường cả thảy sáu lần, mà mỗi lần dừng lại, số tiền mặt do lão đầu quản lý lại vơi dần đi một ít.
Trong khoảng thời gian này, Trương Dương cũng hiểu ra đơn vị đội ngũ này thực chất là đám lính đánh thuê trong truyền thuyết. Đoàn trưởng của đoàn lính đánh thuê này là người quen cũ của lão đầu, quan hệ khá tốt. Đương nhiên quan hệ khá tốt ở đây chỉ là dừng ở mức giao dịch, bảo đảm danh dự uy tín thì không vấn đề, nhưng còn chưa đến mức có thể bán mạng vì lão đầu.
Đồng thời Trương Dương cũng hiểu được lão đầu đã đem tiền gửi vào một số ngân hàng ‘ngầm’, thông qua một số con đường chính quy biến thành thu nhập hợp pháp, sau đó chuyển đến tài khoản của lão đầu ở trong nước. Nghe nói uy tín của mấy ngân hàng này rất tốt, tuyệt đối sẽ không vì hơn trăm triệu đô la Mỹ mà mất uy tín vất vả tạo dựng được. Hơn nữa mấy ngân hàng ngầm này thích ở vùng chiến loạn nguy hiểm này thành lập mạng lưới rửa tiền.
Đương nhiên mấy con đường rửa tiền này chi phí đều vô cùng đắt, ‘rửa’ 10 triệu thì mất gần 2 triệu ‘phí thủ tục’, điều này làm Trương Dương đau lòng vô cùng.
Chứng kiến lão đầu thành thạo an bài mọi chuyện, Trương Dương không khỏi cảm thán. Quả nhiên giang hồ, gừng càng già càng cay. Nếu như không có lão đầu, số tiền triệu đô la kia quả khiến cho hắn đau đầu. Đây là lần đầu tiên ‘đau đầu vì nhiều tiền’, vì nhiều tiền mà phải suy nghĩ tính toán hao tâm tổn trí. Trương Dương rất nhanh chóng phát hiện ra năng lực của lão đầu lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Đội xe sau khi rời khỏi Mogadishu chưa đầy 100 km, không ngừng có các đội xe khác nhập đội cùng. Mà các đội xe mới nhập đội này mỗi xe đều chở đầy vũ khí. Trương Dương đi theo lão đầu kiểm tra đại khái một chút, các vũ khí bình thường gần như cần cái gì đều có cái đó. Súng ngắm, súng bán tự động, súng máy tự động, cơ quan pháo, các loại đạn dược… chất đầy các xe lớn.
“Lão đầu, lão từ đâu mà mua được những thứ này?” Nhìn đám súng ống mới tinh , trái tim Trương Dương đập mạnh. Ở Trung Quốc, kiếm một khẩu súng lục cũng còn không dễ dàng. Thế mà ở chỗ này… quả thực là điên cuồng… Chỉ một buổi tối có thể gom được nhiều vũ khí đạn dược như vậy, chừng này cũng đủ để đánh một chiến dịch quy mô nhỏ.
“Ha ha, ở Somali, chỉ cần có tiền đừng nói mấy thứ đơn giản như vũ khí này. Chỉ cần ngươi đủ tiền, ta có thể chuẩn bị cả máy bay lẫn xe tăng cho ngươi luôn. Ngươi có biết tại sao ta ngay từ đầu phải mời đám lính đánh thuê này không? Đó là vì sợ đám buôn lậu vũ khí trở mặt, cho nên ta mới mời tổ chức lính đánh thuê nổi tiếng nhất Somali. Tổ chức này có lịch sử lâu đời, uy tín rất tốt, kẻ khác đều phải nể mặt mũi một chút”.
Lão đầu có lối suy nghĩ rất kín kẽ, gần như tính toán không bỏ sót gì, điều này làm cho Trương Dương cũng không thể không bội phục.
Ở Somali, trên các con đường gần như đã hư hại nặng, một đoàn xe kéo dài hướng về phía mục đích của bọn họ mà đi tới. Đó là một cái thôn làng ven biển, sẽ cùng A Trạch hội hợp ở đó. Đó cũng là trụ sở đầu tiên của Trương Dương.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của aimabietdc
Đồ Thần Chi Lộ
Tác giả: La Bá Đạo
Chương 293: Thôn làng nghèo khó
Dịch: colaoban
Nguồn: st
Trương Dương rất kinh ngạc, nhưng mà hắn không biết là bốn người da đen do Kindness Bull phái đi theo còn kinh ngạc hơn hắn. Bọn họ không biết Trương Dương có tiền, cũng không biết số vũ khí này đều là dùng tiền mua. Trong mắt bọn họ, Trương Dương đột nhiên trở nên vừa thần bí vừa cường đại, ánh mắt bốn người nhìn hắn cũng trở nên kính sợ.
Trên thực tế, bốn người này còn có một nhiệm vụ trọng yếu đó là giám sát Trương Dương, xem hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Không thể nghi ngờ, bây giờ hình tượng Trương Dương trong mắt bốn người nông dân này đã trở nên vô cùng cường đại.
Đương nhiên, Lưu Bưu trong lòng bọn họ là hình tượng một đại gia hào sảng và nhiều tiền. Chính là Lưu Bưu giờ có vẻ rất uể oải, cả khi Trương Dương kéo hắn đi xem vũ khí, hắn cũng không có hứng thú, lười biếng nằm ở sau xe địa hình, hắn đang muốn nghỉ ngơi.
Mãi đến lúc ăn cơm chiều xong, tinh thần Lưu Bưu mới tốt lên đôi chút.
“Thức suốt đêm?” Trương Dương ngồi ở buồng lái, liếc mắt về phía sau hỏi Lưu Bưu
“Ưm, cả đêm không ngủ” Lưu Bưu dụi dụi hai mắt, thò đầu ra ngoài cửa xe nhìn một chút, dường như muốn xem đây là chỗ nào, chỉ thấy đường quốc lộ, chẳng có dấu hiệu gì cả, giống như nông thôn Trung Quốc thập niên tám mươi vậy. Hắn nhìn không được gì, bèn bỏ qua không nhìn nữa.
“Chơi carô à?”
“Ừ, mẹ kiếp, chơi cả đêm mà thắng được mỗi một ván” Nhắc tới carô, Lưu Bưu nhất thời cáu tiết lên, hùng hổ nói.
“Thắng một ván! Ngươi thắng một ván?” Trương Dương hoài nghi hỏi.
“Gì thế! Chẳng lẽ ta không có khả năng thắng sao?” Thấy ánh mắt vẫn hoài nghi của Trương Dương, Lưu Bưu đột nhiên hạ giọng xuống nước: “Ta rút phích điện, sau đó lại online, rồi nói là ta thắng…”
“Khụ khụ…”
Trương Dương mãnh liệt khống chế cơn buồn cười. Gần như có thể tưởng tượng được Lưu Bưu không phải là đối thủ của một trí tuệ lập trình, có lẽ là bị thua cả đêm, thua trắng mắt nên cuối cùng dùng thủ đoạn kiếm một trận thắng của tiểu hòa thượng.
Không biết lúc đó có cùng tiểu hòa thượng tranh cãi không nữa?
Trương Dương cố nén cười, nghĩ đến việc Lưu Bưu rút phích điện sau đó online nói mình thắng, có lẽ tiểu hòa thượng vì giấu việc mình là trí tuệ lập trình nên cũng chẳng có cách nào đối phó với Lưu Bưu được.
Không biết ván ‘Thắng’ này đem lại chỗ tốt gì cho Lưu Bưu không?
Có lẽ là tiểu hòa thượng đã ‘bức ép’ Lưu Bưu quá, như vậy Lưu Bưu hẳn cũng ‘xin xỏ’ tiểu hòa thượng một chút chỗ tốt.
“Trương Dương, lần huấn luyện sát thủ này, phân cho ta ba mươi người, Bưu đại gia ta tự mình huấn luyện họ” Lưu Bưu nhếch miệng cười to, dường như nhớ đến chuyện nào đó rất vui vẻ.
“Vì sao cần ba mươi người?” Trương Dương hiếu kỳ hỏi, Lưu Bưu là một con người không có khái niệm về con số lắm, nếu hắn đã nói ba mươi người, như vậy số liệu này khẳng định phải có ý nghĩa thực tế gì đó.
“Ta, ngươi, A Trạch chúng ta ba người, mỗi người sẽ có mười tên vệ sỹ cho nên vị chi phải cần ba mươi người. Ái chà, tí nữa quên, còn có lão đầu nữa, vậy thì cần bốn mươi người…”
Trương Dương không nói được gì nữa, chẳng qua Trương Dương lập tức đoán được ý đồ của Lưu Bưu. Có lẽ thằng nhãi này tối qua ‘thắng’ được một ván chính là đã yêu cầu tiểu hòa thượng cung cấp cho một số phương pháp huấn luyện sát thủ hoặc vệ sỹ.
“Mười tám tuổi, chiều cao từ 1m8 trở lên, thân thể cường tráng, là con nhà nghèo… Tốt nhất có thể khống chế người nhà của hắn, phát cho phí trợ giúp ‘an gia’, mua chuộc lòng người… Còn thiếu cái gì nữa nhỉ….” Lưu Bưu nhắm mắt ngồi lẩm bẩm.
“Vấn đề gì nữa?”
“Đó là một ít yêu cầu huấn luyện vệ sỹ. Mười tám tuổi mặc dù đã qua tuổi phát dục, hoàn toàn không thích hợp huấn luyện, nhưng nếu chọn người nhỏ tuổi thì chúng ta lại không có thời gian chờ bọn chúng lớn lên. Hơn nữa thân thể cường tráng uy phong sẽ có khí thế, cho nên chúng ta chọn mười tám tuổi…. Ha ha, người nào có gia đình sẽ càng trung thành hơn…” Lưu Bưu vẻ mặt cười gian, đầy vẻ đắc ý, có lẽ đây là chủ ý mà tiểu hòa thượng nói cho hắn.
“Ừm, không sai, thế việc huấn luyện vệ sỹ giao cho ngươi” Trương Dương rất đồng ý với suy nghĩ của Lưu Bưu. Bị đuổi giết gần nửa năm, nếm bao đau khổ. Nếu có một đám vệ sỹ mạnh mẽ đi theo bên người, ít nhất sẽ có cảm giác an toàn hơn nhiều… Trên đường đi thường xuyên gặp phải một số đội ngũ vũ trang nhỏ, nhưng khi thấy đội trưởng đội lính đánh thuê thì đều thân thiện chào hỏi, có khi còn mời đội trưởng mấy bao thuốc lá. Xem ra vị này ở Somali cũng có tiếng tăm không tệ.
Theo lão đầu giới thiệu hiện trạng của Somali, đừng nhìn thủ đô Mogadishu có vẻ yên bình, trên thực tế cả Somali có vô số tổ chức hải tặc có lực lượng vũ trang siêu việt hơn cả lực lượng vũ trang của chính phủ, mà địa bàn quản lý của họ cũng lớn hơn địa bàn quản lý của chính phủ.
Đương nhiên, nói đến thế lực chính trị thì thủ đô vẫn chiếm vị trí lãnh đạo. Hơn nữa, đại bộ phận hải tặc đều có thế lực chính trị hùng hậu sau lưng, người có tiền đều lo tính đến đường rút lui an toàn, đi theo một thế lực, hoặc vì chính mình xây dựng một thế lực chính trị làm hậu thuẫn.
Cứ nhìn cái tên hải tặc bị Ngân Mị cắn chết thì biết, hắn có lẽ muốn lôi kéo hoặc xây dựng thế lực chính trị ở Somali, nếu không đã không chuẩn bị nhiều tiền mặt như vậy.
Chẳng qua Trương Dương phỏng đoán, tên hải tặc kia hơn phân nửa là muốn cùng một thế lực chính trị nào đó tiến hành binh biến, muốn khống chế Mogadishu, đạt được lợi ích chính trị. Chẳng qua giờ hắn đã toi mạng nên vụ phát động binh biến tự nhiên cũng tan theo mây khói.
Nghĩ đến tên hải tặc chết thảm đó, Trương Dương không khỏi thở dài một lần nữa. Dã tâm của một người, vĩnh viễn sẽ không thỏa mãn, tên hải tặc kia có lẽ lúc bắt đầu làm hải tặc cũng chỉ mong có cuộc sống tốt hơn một chút. Sau một thời gian lăn lộn, phát tài lên, có được thế lực nhất định, dã tâm bắt đầu bành trướng kịch liệt, bành trướng đến mức muốn lên ‘chơi’ ở sân chơi chính trị.
Dã tâm khiến cho nhân loại phát triển lên, nhưng cũng dã tâm khiến cho nhân loại bị diệt!
Nghĩ đến đây, Trương Dương không khỏi nghĩ đến tiểu hòa thượng trí tuệ lập trình nọ. Nếu như văn minh cơ giới của nhân loại phát triển đến một trình độ nhất định, không hiểu trí tuệ lập trình nọ liệu có khiến nhân loại gặp phải tai nạn không?
Đây là một câu hỏi chưa có đáp án. Đợi khi nhân loại thực sự tìm được đáp án này, có lẽ lúc đó loài người đã không có cách nào khống chế xu hướng phát triển của lịch sử nữa rồi.
Không biết, ngoại tinh văn minh kia cường đại đến mức độ nào rồi? Chẳng qua Trương Dương tin tưởng chắc chắn sẽ phát triển gấp trăm lần so với địa cầu. Từ việc họ có thể nắm giữ kỹ thuật ‘Bước nhảy không gian’ là có thể thấy được.
Mặc dù quãng đường chỉ có gần 200 km, nhưng ở quốc gia kinh tế nghèo nàn suy thoái đến mức gần như tê liệt này, nên trên dường nhiều lần đoàn xe bị lún vào bùn lầy, nếu như không phải đông người, hơn nữa các xe bọc thép mã lực mạnh mẽ thì quả là đã gặp phiền toái rất lớn.
Đến hơn 2 giờ sáng, đoàn xe mới chậm rãi tiến tới một cái thôn làng, đường vào thôn làng nhỏ hẹp, đoàn xe phải đi rất cẩn thận, may mà bốn người da đen đi theo thuộc đường, nên cũng không vấn đề gì.
Cuối cùng!
Len lỏi trên con đường làng đơn sơ ước chừng nửa tiếng, dưới ánh trăng cuối cùng tiến vào một thôn làng nhân khẩu đông đúc, ven đường các căn nhà tụm năm tụm ba xiêu vẹo tồi tàn như sắp đổ… Gần như không cần nghĩ cũng thấy đây là một thôn làng nghèo khó lạc hậu.
Từ vị trí địa lý mà phỏng đoán, từ thôn làng này không xa bờ biển lắm, chỉ tầm 20km.
“Két!” một tiếng phanh xe vang lên, chiếc xe bọc thép đi đầu mở đường dừng lại, mọi người xuống xe nhìn, thì ra càng vào sâu, đường đi chất lượng càng kém. Ngay cả xe bọc thép mã lực mạnh mẽ cũng không thể đi tiếp được, đường không chỉ lầy lội mà còn chật hẹp.
“Không cần lo lắng, các ngươi lại đây…” Lão đầu cười lơ đễnh, quay lại dùng tiếng Ả Rập nói với bốn người da đen vẻ mặt kích động đang không ngừng vuốt mấy bộ âu phục.
Bốn người da đen lập tức chạy tới, mấy người này vừa rồi là đang chìm trong mộng đẹp ‘áo gấm về làng’
“Đi, về thông báo cho lão Đại của các ngươi , bảo hắn tập trung tất cả thanh niên trung niên trong phạm vi vài km xung quanh lại đây. À không, chỉ cần có thể bê đồ đạc di chuyển được thì gọi hết đến. Nhanh, chỗ tiền mặt này phát cho bọn hắn, mỗi hộ gia đình một suất, đừng tính sai, nhớ kỹ đấy!” Lão đầu vô cùng khí phái rút ra bốn xấp đô la, đưa cho bốn người da đen, rồi nói.
“Được, lập tức đi ngay…”
Mấy người da đen nhanh như chớp chạy đi, vừa chạy được vài bước đột nhiên dừng lại, trong lúc mọi người đang hồ nghi thì thấy bọn hắn cúi xuống… cởi hết giày da, xắn gấu quần lên cao, sau đó ôm giày đi đất, chạy biến vào trong màn đêm…
“… Bọn họ…” Lưu Bưu mở to mắt nhìn theo bóng bốn người khuất dần sau ánh đèn xe, há hốc mồm không biết nên nói gì.
“Anh Bưu, ngươi đừng dùng vẻ mặt ngây ngốc đó nữa được không? Ngươi phải biết bọn họ nghèo lắm, vô cùng nghèo… Đôi giày da kia là đôi giày xa hoa đắt tiền nhất trong đời bọn họ từng được đi. Nơi này đầy bùn, tự nhiên họ không nỡ giẫm lên. Ta dám khẳng định, lát nữa bọn họ cũng thay luôn cả bộ âu phục…” Lão đầu vỗ một phát vào đầu Lưu Bưu, vẻ mặt khôi hài nói.
“****, nghèo đến nỗi thế là cùng… Ta còn tưởng rằng lúc ta còn đọc sách đi học là nghèo lắm rồi, không ngờ so với ta còn nghèo hơn. Không được, ta phải thay đổi bọn họ. Là thủ hạ của Bưu đại gia, đi chân đất như vậy, mất mặt quá…”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của aimabietdc