Dịch: Bất Tử
Biên: Cửu Long Ngọc Linh
Nguồn: TuChanGioi
Mặc dù trong thiên địa linh khí vốn biến hóa không ngừng, nhưng lần này linh khí trong quán cơm của Uông bá biến hóa lại không phải bình thường. Trương Văn Trọng đã bước vào Dưỡng Khí cảnh, ngay lập tức nhận thấy linh khí này đã bị người ta điều khiển rồi.
"Rốt cuộc là ai điều khiển linh khí này? Mục đích của hắn là gì?" Trương Văn Trọng khẽ cau mày, trong lòng suy nghĩ.
Nhìn Trương Văn Trọng nhíu mày, hai cha con Uông bá và Uông Đình nhất thời khẩn trương, Uông bá lại càng không yên hỏi: "Sao hả Tiểu Trương, cậu sao lại nhíu mày? Chẳng lẽ mấy món này cậu không thích? Nhưng cậu còn chưa nếm thử mà."
Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không nói thực nguyên nhân khiến mình cau mày cho Uông bá và Uông Đình. Hắn tìm một cái cớ, cười trừ nói: "Uông bá, bác lần này hiểu lầm rồi, cháu nhíu mày, cũng không phải không muốn ăn mấy món này, mà vì cháu lo lắng, mỗi lần đến đây bác đều cho cháu đủ loại món ăn ngon, làm hư cái miệng của cháu rồi, hiện tại cháu đi ăn ở chỗ khác đều cảm thấy khó nuốt, bác bảo cháu sau này phải làm sao cho tốt đây?"
Lòng đang lo lắng liền bình tĩnh lại, Uông bá ha ha cười lớn nói: "Ta còn tưởng cậu vì chuyện gì mà nhíu mày, thì ra là vì chuyện này sao? Xử lý à, sau này cậu ngày ba bữa tới đây ăn cơm, không phải là ổn sao?"
"Vậy thì phiền Uông bá rồi." Trương Văn Trọng cười nói, đưa đũa gắp một miếng bỏ vào mồm, cẩn thận cảm nhận, cảm thán từ đáy lòng: "Ân, thực ngon, vừa mềm vừa ngọt, thực sự là không tệ. Uông bá, không ngờ không gặp một tháng, tài nấu nướng của bác lại tăng lên không ít rồi."
Thấy Trương Văn Trọng khen, Uông bá vừa kiêu ngạo vừa cao hứng, cười nói: "Nếu ngon, vậy cháu ăn nhiều một chút."
"Vâng." Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Uông bá, bác cũng đừng cứ đứng ở đây nói chuyện với cháu, hay là cứ đi lo việc của mình đi."
"Được rồi, bác cũng không khách khí với cháu làm gì, cháu cứ ăn tự nhiên, có gì cần thì cứ bảo bác." Uông bá bây giờ thực sự rất bận, sau khi nói xong lập tức quay người đi vào trong bếp, tiếp tục nấu nướng.
Uông bá vừa đi, Uông Đình cũng không có ý ở lại bên cạnh Trương Văn Trọng, cô cường khẽ nói với Trương Văn Trọng: "Thầy cứ ăn tự nhiên, cần gì thì cứ gọi em."
Rồi lại bận rộn với công việc trong quán. Bất quá, ánh mắt của cô vẫn thường hướng về phía Trương Văn Trọng.
Đợi Uông bá và Uông Đình đi khỏi, Trương Văn Trọng đưa tay vỗ nhẹ lên Tam Túc Ô đang đậu trên vai hắn. Tam Túc Ô hiểu ý hắn, cẩn thận phân biệt linh khí biến hóa quỷ dị quanh mình, sau đó vỗ cánh bay ra khỏi quán cơm, hòa vào màn đêm, dùng tốc độ cực nhanh, tìm về phía ngọn nguồn gây ra sự biến hóa linh khí này chạy đi.
Uông Đình trùng hợp nhìn thấy một màn này, theo tiềm thức hỏi: "Trương giáo sư, chim của thầy…"
Vừa nói ra, cô đã nhận ra không ổn, trên mặt ửng hồng, xấu hổ không biết nên nói tiếp hay thôi. Trương Văn Trọng lại không nghe ra trong lời nói có gì không ổn, cười nói: "Ác, không việc gì đâu. Chim của tôi bay đi tìm thức ăn rồi."
Nghe Trương Văn Trọng trả lời, mặt Uông Đình càng đỏ thêm, sau khi ấp úng mấy câu, vội chạy đi chỗ khác.
Mặc dù rất hiếu kỳ tại sao Uông Đình lại có phản ứng như vậy, nhưng Trương Văn Trọng cũng không có tâm tư tìm hiểu. Hắn híp mắt lại, cảm thụ linh khí biến hóa quanh mình, muốn xem xem người điều khiển linh khí kia đến tột cùng là muốn làm gì.
Trương Văn Trọng rất nhanh đã đoán ra mục đích của đối phương, sắc mặt nhất thời trầm xuống, cau mày, thầm nghĩ: "Đến tột cùng là ai mà lại ác độc như thế? Cư nhiên lại thi triển hàng thuật trong quán cơm của Uông bá. Linh khí này dưới tác dụng của hàng thuật, đã trở thành độc dược trí mạng. Hơn nữa lại thâm nhập vào đồ ăn thức uống, một khi ai ăn uống vào, không đến nửa giờ tất sẽ gặp phải cảnh miệng nôn trôn tháo, hơn nữa bệnh trạng này không chữa trị theo cách trị liệu ngộ độc thực phẩm thông thường được. Cuối cùng những người ăn cơm trong quán cơm của Uông bá, sẽ vì hao tổn tân dịch quá độ mà nguy hiểm đến tính mạng."
Trương Văn Trọng vốn muốn thúc dục chân nguyên bản thân cướp lấy quyền điều khiển chân nguyên ở nơi này, làm hàng thuật của đối phương hoàn toàn mất đi hiệu lực. Nhưng hắn nghĩ lại, người này nếu có thể vượt qua pháp khí hắn bố trí ở quán cơm của Uông bá, cường hành thi triển hàng thuật, đã nói lên trên phương diện hàng thuật tu vi của hắn cũng không thấp, nói không chừng một thân tu vi này, so với tên hái hoa dâm tăng lần trước Trương Văn Trọng gặp còn cai hơn vài phần. Dưới tình huống như vậy, Trương Văn Trọng mặc dù có thể thông qua chân nguyên bản thân cản trở đối phương thi triển hàng thuật, nhưng làm như vậy sẽ đả thảo kinh xà, khiến trước khi Tam Túc Ô tìm được thì hắn đã thành công lẩn trốn.
Hàng thuật người kia thi triển ra ác độc như thế, nếu để hắn chạy thoát, vậy lần sau hắn tất càng cẩn thận hơn, ẩn núp từ một nơi bí mật gần đó thi triển tà thuật đông nam á như hàng thuật. Trương Văn Trọng cho dù có thể ứng phó loại tà thuật này, nhưng cũng không có khả năng ngày nào cũng phải trông chừng.
Cho nên, trải qua khoảnh khắc suy nghĩ, Trương Văn Trọng quyết định không đả thảo kinh xà, ít nhất trước khi Tam Túc Ô thành công tìm ra tung tích của hắn, không thể để hắn biết mình đã phát hiện sự tồn tại của hắn được.
Nhưng cũng không thể mặc hắn thi triển hàng thuật. Lúc này trong quán cơm của Uông bá có gần trăm người đang dùng bữa. Nếu cứ mặc kệ, để cho trăm người này trúng phải hàng thuật, sẽ có ảnh hưởng vô cùng lớn, Uông bá có thể bị giam giữ, nói không chừng còn có thể bị xử tử.
Cần có một biện pháp vừa không kinh động đến người thi triển hàng thuật, vừa có thể hóa giả kịch độc do hàng thuật gây ra. Trương Văn Trọng nhíu mày suy tư. Khi ánh mắt lướt qua bát canh xương củ cải trên bàn, trong lòng chợt động, nhất thời có chủ ý, vội gọi Uông Đình lại, phân phó: "Uông Đình, gọi bác trai lại đây hộ tôi một chút được không?"
"Được." Uông Đình nhu thuận trả lời. Mặc dù cô rất hiếu kỳ muốn biết Trương Văn Trọng rốt cuộc gọi cha cô có chuyện gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, mà vội quay người đi vào bếp, gọi Uông bá.
Uông bá đi tới trước mặt Trương Văn Trọng, thấy thức ăn trên bàn hắn vẫn chưa động đũa, không hỏi hiếu kỳ hỏi: "Sao thế Tiểu Trương, chẳng lẽ mấy món ăn này cháu thực không hứng thú ư?"
Trương Văn Trọng mỉm cười nói: "Làm sao thế được? Mấy món ăn này mùi vị cũng rất tuyệt, cháu rất thích. Chỉ là cháu muốn hỏi Uông bá một chút, canh xương củ cải này còn nhiều không?"
Uông bá trả lời: "Còn, ta còn cả một nồi lớn. Thế nào, cháu muốn dùng sao?"
"Cháu cũng không dùng được nhiều như vậy, một bát này là đủ rồi." Trương Văn Trọng cười nói: "Cháu chỉ muốn đề nghị Uông bá, nếu như canh này còn nhiều, có thể mời mỗi thực khách một bát. Có câu 'đông dùng củ cải, hạ dùng gừng, khỏi phải thầy thuốc đến khai phương'. Mùa đông ăn củ cải, không chỉ bồi bổ nguyên khí, hơn nữa còn có thể giữ ấm phòng lạnh, ôn trung kiện vị, phối hợp với canh xương, càng có thể khu hàn phòng bệnh."
Uông bá cũng là một người lương thiện, nghe Trương Văn Trọng nói, liền đáp ứng: "Cứ theo ý Tiểu Trương mà làm, tặng mỗi người đang ăn cơm một bát canh, coi như là đáp tạ bọn họ trong những ngày gần đây chiếu cố chúng ta."
Uông bá nói được làm được, lập tức bảo mọi người vào bếp lấy canh đưa đến các bàn, hơn nữa còn nói rõ cho bọn họ, bát canh này là tặng miễn phí, lại còn nói thêm chỗ tốt mà Trương Văn Trọng vừa nói cho mọi người.
Thực khách trong quán cơm, nghe nói đến Trương Văn Trọng, biết hắn là thầy thuốc nổi nhanh nhất Trung Quốc hiện nay, hơn nữa lúc này mọi người lại cực kỳ quan tâm đến sức khỏe của bản thân, cho nên nghe nói những chỗ tốt mà Trương Văn Trọng nói, bọn họ liên tục cảm tạ, rồi đều húp bát canh đó, thậm chí một số người thường ăn cơm khô, hôm nay cũng dùng một bát nhỏ.
Thấy mọi người đều đã uống xong canh, tâm tình Trương Văn Trọng mới trùng xuống.
Thì ra, Trương Văn Trọng đã đưa chân nguyên của mình vào trong bát canh, đợi sau khi mọi người uống canh, chân nguyên cũng theo đó tiến vào trong thân thể họ, giúp họ hóa giải kịch độc hàng thuật.
Bởi vì trực tiếp tiến vào hóa giải kịch độc trong cơ thể, mà không phải là tác động đến linh khí để cản trở hàng thuật, nên cũng sẽ không bị kẻ thi triển hàng thuật phát hiện. Từ đó, cũng có thể như Trương Văn Trọng mong muốn, dưới tình huống không kinh động đến người thi triển hàng thuật, hóa giải kịch độc hàng thuật trong người thực khách.
Đồng thời, Trương Văn Trọng cũng không lo lắng người thi triển hàng thuật sẽ biết mình làm. Bởi vì hắn đã đặt trong quán cơm một khối pháp khí phòng ngự. Bất cứ người nào có ý định bất chính trong quán cơm nó đều có thể báo cho Trương Văn Trọng.
Người thi triển hàng thuật mặc dù có thể dựa vào phương pháp đặc thù, khiến hàng thuật vượt qua pháp khí phòng ngự, thi triển trong quán cơm. Nhưng hắn và đồng bọn cũng không thể vượt qua kiểm tra của pháp khí, tự mình vào trong quán cơm tìm hiểu tình hình. Bọn họ nhiều nhất chỉ có thể ở trong những căn phòng đối diện quán cơm rình xem thôi. Nhưng như vậy, thì không thể phát hiện bên trong quán cơm đến tột cùng phát sinh chuyện gì.
Ngay khi mọi người trong quán cơm dùng xong canh, thì Trương Văn Trọng cũng ăn hết thức ăn mà Uông bá mang ra. Tam Túc Ô sau khi tìm kiếm vị trí của người thi triển hàng thuật, rốt cuộc đã mang theo tin tức trở về. Nó đã tìm được hành tung của người thi triển hàng thuật kia!
Đã có 69 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gà Có Đẳng Cấp
Dịch: Bất Tử
Biên: Cửu Long Ngọc Linh
Nguồn: TuChanGioi
"Được lắm, cuối cùng thì cũng coi như tìm được chỗ ngươi trốn rồi." Trương Văn Trọng cau mày thầm nghĩ. Hắn buông đôi đũa trong tay, đứng dậy chuẩn bị ra khỏi quán cơm của Uông bá, chạy tới chỗ người thi triển hàng thuật ẩn trốn, thừa dịp hắn chưa phát giác ra hành tung bại lộ, một lần giải quyết hoàn toàn vấn đề!
Thấy Trương Văn Trọng đứng lên, Uông Đình vội bước nhanh tới trước người hắn, ân cần dò hỏi: "Trương giáo sư, thầy ăn xong rồi à, giờ phải đi sao?"
Trương Văn Trọng cười trả lời: "Đúng vậy. Tôi ăn xong rồi, trùng hợp cũng có chút việc gấp cần làm, cho nên phải đi. Ác, đúng rồi, tiền cơm tôi đã để trên bàn, cũng không biết có đủ không. Nếu như không đủ, lần sau tôi tới ăn sẽ trả bù vậy."
Nghe Trương Văn Trọng nói vậy, Uông Đình vội cầm lấy tiền hắn để trên bàn, mạnh mẽ nhét vào trong tay hắn, hơn nữa còn không ngừng nói: "Không được, không được. Trương giáo sư, thầy ăn cơm sao lại còn phải trả tiền chứ? Thầy là đại cổ đông của quán cơm này mà, đến quán cơm của mình ăn cơm mà còn phải trả tiền, làm gì có đạo lý này. Hơn nữa, từ khi quán cơm khai trương đến giờ, thầy còn chưa đến lấy tiền lãi. Thầy chờ một chút, em gọi ba em đến, ba cũng đã chuẩn bị đầy đủ tiền để trả cho thầy rồi, chỉ chờ thầy đến lấy thôi."
Vừa nói, Uông Đình vội xoay người chạy về phía phòng bếp.
Trương Văn Trọng biết, một khi để Uông Đình gọi Uông bá ra, vậy thời gian chậm trễ, nói không chừng sẽ khiến tên thi triển hàng thuật kia thấy khác thường mà bỏ trốn. Cho nên hắn vội ngăn Uông Đình lại: "Uông Đình, bây giờ ba cô đang rất bận, đừng làm phiền bác. Dù sao gần đây tôi cũng không thiếu tiền, vậy số tiền kia cứ để nhà cô cầm đi. Đợi khi nào tôi cần, sẽ đến lấy sau. Tôi bây giờ có việc gấp cần xử lý, nhất định phải đi ngay. Cô nói với bác hộ tôi một tiếng, mấy món mới hôm nay, mùi vị hết sức không tệ, thay tôi cảm ơn bác."
Dứt lời, không để Uông Đình kịp phản ứng, hắn đã vội bước ra ngoài quán cơm. Uông Đình vốn còn muốn nói gì đó, nhưng Trương Văn Trọng đã ra ngoài quán cơm, cô đang muốn đuổi theo, lại bị thực khách gọi lại, cuối cùng cũng không thể đuổi theo.
Đi ra khỏi quán cơm, Trương Văn Trọng nhìn xung quanh. Bây giờ khoảng bảy, tám giờ tối, mặc dù sắc trời đã hoàn toàn tối đen, lại còn gió lạnh hiu hiu thổi, nhưng người qua đường vẫn không ít. Dưới tình huống như vậy, muốn hắn chạy hết sức đến chỗ người thi triển hàng thuật ẩn thân, hẳn là vô cùng không thực tế.
Sau chút trầm ngâm, Trương Văn Trọng đã có chủ ý, hắn bước nhanh tới sát lề đường, vẫy tay bắt một chiếc taxi, nhưng lại không đi về vị trí ghế phụ lái, mà bước tới ngoài cửa ghế lái xe, dùng thanh âm có quy luật, nói với tài xế: "Ngồi sang vị trí tay lái phụ đi, chiếc xe này để tôi lái cho."
Yêu cầu như vậy không thể nghi ngờ là hết sức quá đáng. Dưới tình huống bình thường, tài xế taxi chẳng những sẽ cự tuyệt, thậm chí còn có thể mắng thêm một câu 'bệnh thần kinh'. Nhưng lúc này, tài xế này trong lòng đột nhiên có cảm giác mơ hồ, tiềm thức của hắn cảm giác được hẳn là nên theo Trương Văn Trọng phân phó, cho nên chẳng những không cự tuyệt, ngược lại còn gật đầu: "Được." Sau đó di chuyển sang ngồi ghế phụ.
Đây là hiệu quả do Trương Văn Trọng thi triển Chúc Do Thuật mà ra.
Trương Văn Trọng lập tức mở cửa xe, ngồi xuống ghế lái, nhấn ga, rất nhanh đã tăng tốc đến tối đa, chạy tới chỗ ẩn nấp của người thi triển hàng thuật.
Đối với Trương Văn Trọng mà nói, điều khiển xe chạy với tốc độ cao căn bản là không hề khó khăn, mặc dù giờ phút này trên đường xe đi lại rất nhiều, nhưng hắn vẫn có thể duy trì tốc độ cực nhanh xuyên qua làn xe, một chút va chạm cũng không có. Kỹ thuật lái xe 'lụa' đến vậy, quả là khiến người khác trợn mắt há mồm.
Mà những cảnh thường chỉ thấy trong phim này, tự nhiên cũng không thể thoát được sự chú ý của người khác, vô luận là người đi bộ hay đang lái xe trên đường, đều trợn mắt khiếp sợ nhìn chiếc xe ấy.
Có người cảm khái nói:
"Trước kia vẫn chỉ nhìn thấy những người lái xe lợi hại trên mạng, giờ ta mới biết, thì ra thành phố Ung Thành chúng ta cũng có người lợi hại không kém bọn họ. Nhìn người này, dám chạy với tốc độ cao đến như vậy giữa dòng xe, quả thực là kích thích a!"
"Kỹ thuật lái xe của người này thực là lợi hại nha. Chạy nhanh như vậy, lại còn nhiều xe như vậy, vậy mà hắn vẫn có thể thoải mái chạy qua. Kỹ thuật điều khiển xe của hắn như vậy, dù đi đua công thức một hẳn cũng thừa sức? Nhân gian quả thực là nơi ngọa hổ tàng long a."
"Nếu sau này có cơ hội , ta được ngồi trên xe do tài xế ấy lái, khẳng định có thể như ngồi siêu xe, trải nghiệm cảm giác kích thích cao độ!"
Cũng có người nghi ngờ nói:
"Ta kháo, trên đường nhiều xe như vậy, người này cư nhiên còn dám chạy nhanh như vậy, chẳng lẽ hắn thực sự không sợ sẽ gặp chuyện gì không may sao?"
"Ngươi thấy tài xế taxi nào lái xe chậm chưa? Chỉ bất quá người này lái nhanh hơn so với những tài xế khác mà thôi! Bất quá nói đi cũng phải nói lại nữa, vào giờ tan tầm đông người như vậy, chỉ sợ người này cũng là nhân vật có chút bối cảnh."
Trương Văn Trọng lái xe với tốc độ cao, tự nhiên là không nghe được dự đoán và nghị luận của mọi người. Cho dù có nghe thấy, hẳn cũng chỉ cười trừ. Nếu không dưới tình trạng cấp bách, hắn cũng sẽ không làm việc khiến người khác chú ý đến thế. May mắn là, người khác cũng không biết người lái xe là hắn, mà tưởng là một tài xế taxi nào đó.
Trương Văn Trọng mặc dù đã biết chỗ ở của người thi triển hàng thuật kia qua Tam Túc Ô, nhưng hắn cũng không trực tiếp lái xe đến nơi đó. Vì tránh đả thảo kinh xà, khi còn cách nơi đó hai con phố, đã để lại chiếc xe dừng lại trên một con phố không người qua lại, sau đó lấy ra một sấp tiền dày nhét vào tay tài xế.
Hắn vừa lái xe tốc độ cao như thế, trên đường vượt qua vài chỗ đèn đỏ, hẳn là lúc này đã bị phạt một số tiền lớn. Số tiền hắn đưa này, hẳn là tạm đủ trả tiền phạt thôi.
Trương Văn Trọng lúc xuống xe, lại dùng thanh âm chứa âm luật kỳ lạ, nói với người tài xế: "Ngươi tới giờ vẫn chưa từng gặp ta. Ngươi hôm nay sở dĩ lái xe nhanh như vậy, đó là vì ngươi phải đưa một người phụ nữ sắp chuyển dạ đến bệnh viện."
Tài xế mờ mịt gật đầu, trong miệng không ngừng lặp lại những lời Trương Văn Trọng vừa nói: "Đúng vậy, ta đến giờ vẫn chưa từng gặp qua ngươi, hôm nay ta sở dĩ chạy nhanh như vậy, là vì muốn đưa một người phụ nữ sắp chuyển dạ tới bệnh viện."
Đến khi thân ảnh Trương Văn Trọng hoàn toàn biến mất trong màn đêm, thần trí của hắn mới khôi phục lại bình thường. Sau khi hơi có vẻ buồn bực, hắn bắt đầu lái xe, đi ra đường, giống như hàng ngày, tìm khách.
Khoảng cách hai con phố với Trương Văn Trọng căn bản không tính là gì, hắn rất nhanh đã tới nơi người thi triển hàng thuật ẩn thân. Là bên ngoài cửa lớn một tòa nhà cao tầng.
Trương Văn Trọng vừa tới nơi này, Tam Túc Ô cũng đã sớm tới đây, từ một cây cột đèn bên đường bay xuống, đã bay xuống đầu vai hắn, nghé mỏ vào sát tai hắn, dùng thanh âm chỉ có hắn mới nghe thấy nói: "Chủ nhân, tên thi triển hàng thuật kia đang ở trên tầng mười bảy của tòa nhà này."
"Ân." Trương Văn Trọng nhẹ gật đầu, tỏ vẻ hắn đã hiểu rồi. Sau đó bước về phía thang máy của tòa này.
Vừa mới bước tới cửa lớn, Trương Văn Trọng đã bị bảo vệ tòa nhà này ngăn lại: "Xin lỗi, vị tiên sinh này. Nơi này là tòa nhà tư nhân, không có lời mời thì không được đi vào."
Trương Văn Trọng không hề hoang mang, vẻ mặt mỉm cười nói: "Tôi không phải sống ở nơi này sao? Thế nào, chẳng lẽ anh không nhận ra tôi sao? Cẩn thận nhìn lại xem." Hắn lại một lần nữa thi triển Chúc Do Thuật.
Nhân viên bảo vệ dù vóc người khôi ngô, nhưng vẫn như cũ không thể thoát được Trương Văn Trọng thi triển Chúc Do Thuật. Nhất thời người này bị hôn mê, tiềm thức nhất thời tin lời hắn nói, cho rằng hắn chính xác là có một gian phòng trong tòa nhà này, vội vàng xin lỗi nói: "A, thực xin lỗi, tôi mới tới đây một tháng, vẫn chưa nhận ra tất cả mọi người, mong ngài ngàn vạn lần bỏ qua cho tôi."
"Không việc gì. Tôi không trách anh, anh làm như vậy là đang làm hết trách nhiệm của mình mà." Trương Văn Trọng cười nhẹ nói. Sau đó cất bước vào thang máy, trực tiếp lên tầng mười bảy.
Nhìn dãy hành lang dài hai bên, Trương Văn Trọng quay lại hỏi Tam Túc Ô đậu trên vai mình, trầm giọng hỏi: "Hắn đang ở phòng nào?"
Tam Túc Ô lập tức vỗ cánh bay tới trước cửa một căn phòng bên trái rồi dừng lại.
Trương Văn Trọng bước tới trước cửa phòng này, lập tức ngửi được một mùi xác thối và máu tươi nhàn nhạt. Loại mùi này, đúng là mùi đặc hữu của người tu luyện hàng thuật ở đông nam á. Mặc dù người bình thường sẽ không ngửi thấy gì, nhưng Trương Văn Trọng thân là tu chân giả, đương nhiên có thể nhận ra.
Trương Văn Trọng hướng về phía Tam Túc Ô làm một thủ thế, ý là cứ làm theo kế hoạch. Tam Túc Ô lập tức vỗ cánh bay ra ngoài.
Trương Văn Trọng giơ tay gõ cửa.
Đã có 67 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Trong phòng có hai gian khác nhau, rộng khoảng tám mươi mét vuông, trong đó hàng hiệu có ở khắp nơi, chỉ là đại bộ phận đồ dùng đều màu hồng, mang vẻ nữ tính nồng đậm.
Lúc này, trong phòng có năm người bốn nam một nữ. Trong đó ba nam nhân khoảng ngoài ba mươi, đều là ông chủ Nhất Phẩm Dược Thiện Phường, mặc dù là chó đội lốt người, nhưng từ cách ăn mặc đến nói năng, đều có phong phạm của một nhân sĩ thành công trên thương trường.
Về phần nam tử vừa gầy vừa đen còn lại, khuôn mặt đậm chất đông nam á. Còn mặc một bộ trường bào màu xám cũ kỹ, tay phải đầy vết chai sần và sẹo cầm một con dao găm màu đỏ sậm, tay trái thì cầm một chiếc chén nhỏ màu đen, bên trong để rết, bọ cạp, nhện các loại động vật.
Trước người hắn, bày một bàn cúng phong cách cổ xưa, trên nàm có hai ngọn nến lớn đang cháy, tỏa ra mùi xác chết. Giữa bàn còn để một cái xương sọ, để trên một bát máu đen nồng nặc mùi hôi thối.
Thỉnh thoảng, gã người đông nam á này còn đâm dao găm vào trong bát, lấy ra một con rết, bọ cạp hoặc nhện, để lên trên đầu khô lâu ngâm trong bát máu, để khô lâu ăn mòn những độc vật kia, chớp mắt hóa thành máu đen trong bát. Nhìn cử động của người đông nam á này, những người còn lại mặt đều trắng bệch, trong lòng rất muốn nôn ọe, nhất là cô gái xinh đẹp, ước chừng chỉ hai mươi tuổi kia. Cô không chỉ dùng khăn ướt bịt mũi, thậm chí hai chân cũng bắt đầu run rẩy. Biểu hiện của cô, hiển nhiên là vì quá sợ hãi.
Nữ nhân này gắt gao rúc vào lòng nam nhân bên cạnh, làm nũng nói: "Ai da, gã người đông nam á này đến cùng là làm cái gì trong phòng em vậy. Hết khô lâu lại độc trùng, nhìn đúng là dọa người mà. Ai nha, hắn không phải là thi triển tà thuật gì đó chứ. Đừng mà, nơi này chính là tổ ấm nhỏ bé của hai ta, hắn chuẩn bị nhiều thứ tà môn thế này, sau này sao em dám ở đây một mình nữa?"
Nam nhân bên cạnh cố gắng áp chế cơn buồn nôn trong lòng, miễn cưỡng cười nói: "Không việc gì đâu, bảo bối của anh. Đợi A Mông Thái đại sư thi triển xong nghi thức này, anh sẽ tới công ty gia chánh (trong cụm từ nữ công gia chánh) tốt nhất thành phố Ung Thành này, để bọn họ sửa sang lại toàn bộ phòng này. Hơn nữa, để bồi thường, anh sẽ mua cho em chiếc ví da mà em vẫn thích nữa."
"Oa, thực hay quá. Em biết anh là người giỏi nhất thế giới mà!" Nữ nhân này nhất thời vui mừng khôn xiết, cư nhiên không hề sợ hãi mùi vị tanh tưởi này, bỏ chiếc khăn ướt vẫn che trên miệng, hôn lên mặt nam nhân một cái, sau đó lại hiếu kỳ hỏi: "Bất quá, anh yên, sao lại phải thực hiện nghi thức này ở tổ ấm nho nhỏ của chúng ta chứ? Anh không phải còn rất nhiều căn phòng khác sao? Sao lại không tới đó làm?"
Người đông nam á tên là A Mông Thái đột nhiên quay đầu về phía họ, dùng ánh mắt âm trầm nhìn vào người phụ nữ, nói bằng tiếng trung không hoàn toàn chính xác: "Bởi vì từ trường nơi này thích hợp để đốt nến mỡ người nhất. Mà châm nến mỡ người lại có ảnh hưởng trực tiếp đến thành bại của lần thi triển hàng thuật này. Cho nên ta mới lựa chọn nơpi này để làm phép. Còn nữa, ngươi tốt nhất là ngậm miệng lại cho ta, đừng có lảm nhảm làm phiền người khác nữa. Nếu không, ta sẽ nhét con rết này vào miệng người!"
Dứt lời, hắn đâm con dao trên tay phải vào một con nhện trong bát, đưa lên miệng nhai ngấu nghiễn.
Nghe A Mông Thái nói hai ngọn nến kia làm từ mỡ người, sắc mặt người phụ nữ trở nên tái mét, lại thấy cảnh A Mông Thái nhai ngấu nghiến nhện độc, hai chân cô lại càng run rẩy, cả người mềm nhũn vô lực. Nếu không phải có nam nhân đang ôm đỡ lấy thì cô sớm đã ngã quỵ ra đất rồi. Vốn cô muốn hét lớn lên, nhưng khi thấy ánh mắt âm tà lạnh như băng kia, lại liên tưởng tới hắn vừa nói sẽ nhét rết vào miệng mình, cô nhất thời không có dũng khí hét lên, cứ như vậy mà hôn mê đi.
Không khí trong gian phòng, cũng vì cô ta hôn mê mà trở nên nặng nề và đầy gượng gạo.
Qua một hồi lâu, người đàn ông đeo kính, thoạt nhìn có vẻ văn nhã, mở miệng hỏi: "A Mông Thái đại sư, mạo muội hỏi một câu, ngài ở chỗ này, khoảng cách đến quán cơm kia xa như vậy, phép thuật còn giữ được hiệu quả như mong muốn không?"
A Mông Thái liếc xéo hắn, lạnh giọng chất vấn: "Ngươi đang hoài nghi ta?"
Trung niên nam tử vì ánh mắt lạnh như băng của A Mông Thái mà mồ hôi toát ra như tắm, nhưng hắn vẫn kiên trì nói:
"Đâu dám nói là hoài nghi, chỉ là có chút lo lắng thôi. Dù sao trước giờ chúng tôi chưa từng được tiếp xúc với pháp thuật bao giờ."
Nam tử trẻ tuổi ôm cô gái vội đứng ra hòa giải, vừa cười vừa nói: "Trần ca, anh không cần phải hoài nghi. Hàng đầu thuật của A Mông Thái đại sư nhất định sẽ có hiệu quả. Các anh chưa từng sang đông nam á, cho nên không biết tên tuổi của A Mông Thái đại sư lớn đến thế nào đâu. Nhớ năm đó, em có đi qua đông nam á mấy lần, đều là nhờ vào A Mông Thái đại sư mới giữ được tính mạng đấy."
A Mông Thái lạnh lùng nói: "Đừng nói như vậy, đó đều là vì ngươi ngay từ đầu đã cứu ta một mạng. Những chuyện ta làm sau đó, cũng chỉ là hồi báo ân cứu mạng của ngươi mà thôi. Lần này ta giúp ngươi là lần cuối cùng, sau này chúng ta không ai nợ ai. Từ nay về sau, ngươi muốn nhờ ta làm gì, nhất định phải bỏ ra rất nhiều tiền đấy!"
"Vâng, vâng!"
Nam tử trẻ tuổi cười đáp, nhưng trong lòng lại oán hận: "Ngươi còn không biết xấu hổ nói mình báo ân. Mỗi lần lão tử tìm ngươi hỗ trợ, ngươi đều thu một khoản đẹp a."
A Mông Thái cũng không biết suy nghĩ trong lòng nam tử trẻ tuổi, hắn tiếp tục nói: "Bây giờ, ta đã thi triển chướng khí hàng đầu thuật với quán ăn đó. Giờ phút này, toàn bộ những người dùng cơm trong đó đều đã trúng chướng khí hàng đầu thuật. Trong vòng nửa tiếng sẽ gặp phải tình trạng miệng nôn trôn tháo kịch liệt. Hơn nữa bệnh trạng này không có thuốc nào chữa được, chỉ có ta mới có thể hóa giải. Tới lúc đó, các ngươi có thể nhân cơ hội áp chế chủ quán kia. Nếu hắn không chịu theo ý các ngươi, vậy người dùng cơm trong quán của hắn sẽ vì mất nước quá độ mà mất mạng. Tới lúc đó, hắn cũng chỉ có một con đường nhà tan cửa nát mà thôi. Thiết nghĩ, chỉ cần hắn không phải kẻ điên rồ hay ngu xuẩn, hẳn là sẽ thỏa hiệp với các ngươi."
Cả đám không khỏi nhìn nhau cười, đều nghĩ đến cảnh lấy được công thức dược thiện, bọn họ tuyệt đối sẽ không như Uông bá, chỉ mở một quán ăn nho nhỏ, mà sẽ khai trương các đại lý của nhất phẩm dược thiện đường trong phạm vi cả nước, đồng thời còn gia tăng tuyên truyền, nói mấy món dược thiện này thành dinh dưỡng phẩm, bảo vệ sức khỏe… từ đó kiếm về những khoản lợi nhuận khổng lồ.
Ba người không hẹn mà cùng nghĩ: "Công thức mấy món dược thiện kia, chỉ có vào trong tay chúng ta, mới có thể tạo ra của cải, còn ở trong tay lão già cổ hủ kia, chỉ có thể làm lãng phí tài nguyên mà thôi!"
Ngay lúc ba người đang mơ mộng, có tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, làm ba người đột nhiên khẩn trương.
"Ai đấy? Có chuyện gì?" Thân là chủ nhà, gã nam tử trẻ tuổi lập tức mở miệng hỏi.
Một âm thanh ôn hòa từ ngoài cửa truyền vào: "Xin chào, tôi là người của tổ điều tra nhân khẩu, muốn hỏi các vị một chút. Xin mở cửa ra được không?"
"Điều tra nhân khẩu?" Nam tử trẻ tuổi hơi sửng sốt, nhưng lại không quá hoài nghi, vì trong thời gian gần đây, cả nước đích xác đang tiến hành tổng điều tra dân số. Bất quá, tình trạng trong phòng trước mắt, không thể nghi ngờ là không thích hợp cho người ngoài thấy. Cho nên hắn nói: "Hôm nay không rảnh, hôm khác hãy đến đi."
Đối phương tựa hồ đã sớm dự liệu hắn sẽ trả lời như thế, không hề lúng túng, đúng mực nói: "Chúng tôi đã làm việc xong với tất cả các hộ gia đình trong tòa nhà này, giờ chỉ còn lại căn hộ của anh thôi. Xin anh thông cảm phối hợp một chút được không? Chỉ cần hỏi qua mấy câu thôi, không làm mất nhiều thời gian của anh đâu. Nếu như không tiện để tôi vào phòng, anh có thể đi ra ký tên hộ tôi được mà."
"Thực là phiền toái." Nam tử trẻ tuổi thầm nhủ. Nhưng vì không muốn đối phương hoài nghi, lại phải ra ngoài ký tên, nên hắn quay đầu nói với mấy người trong phòng: "Tôi đi gặp tên điều tra nhân khẩu đáng ghét đó, tránh cho bọn họ hoài nghi, dẫn tới xảy ra phiền phức không cần thiết."
"Cẩn thận một chút." Mấy người không quên dặn dò.
Nam tử này lại không hề lo lắng, thậm chí còn cười nói: "Yên tâm đi, chúng ta cách quán cơm đó xa như vậy, cho dù là cao nhân sau lưng lão Uông kia, cũng không thể tra ra được."
Dứt lời, hắn bước tới cửa phòng, đưa tay mở cửa, chuẩn bị bước ra ngoài.
Nhưng đúng lúc đó, hắn chợt cảm thấy một cỗ lực lượng thực lớn đột nhiên va mạnh về phía mình. 'Phanh' một tiếng đã hất hắn bay thẳng về phía sau. Cùng lúc đó, một toàn thân chợt cảm thấy đau nhức. Chỉ nghe một trận 'ba ba' rất nhỏ. Tất cả xương trên người hắn, cư nhiên bởi vì va chạm này mà toàn bộ gãy nát.
"Đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?" Trước khi hôn mê, trong đầu hắn hiện ra nghi vấn. Cùng lúc đó, hắn cũng nhìn thấy rõ ràng người vừa đánh bay hắn đi.
Người này chính là Trương Văn Trọng.
Đã có 62 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Thân thể nam tử trẻ tuổi bay thẳng về phía sau, chuẩn xác rơi lên bàn cúng. 'Bịch' một tiếng đã làm cho các đồ vật trên bàn văng tứ tung. Khối khô lâu trên bàn còn bị cự lực trên người nam nhân trẻ tuổi chấn vỡ. Hai cây nến mỡ người rơi trên sàn cũng không tắt luôn, mà ánh lửa lại càng xanh thêm vài phần.
Hai nam tử trung biên mặt tái mét, bị một màn vừa rồi dọa giật mình. Không phải dân giang hồ như nam tử trẻ tuổi, hai người bọn họ tuy cũng không phải loại tốt đẹp gì, nhưng cũng chưa gặp qua trường hợp nào như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người mặt cắt không còn giọt máu, thậm chí ngay cả dũng khí kêu cứu cũng không có, vội vàng tìm chỗ trốn, tránh qua một lần họa này.
Khác với hai tên phế vật này, A Mông Thái mặc dù vì bất thình lình có biến nên có phần trở tay không kịp. Nhưng hắn vẫn khôi phục trấn định trước tiên. Dao găm trong tay phải vẽ một đường, ngay lúc đó tay trái lấy từ sau lưng một cái hộp. Máu tươi từ trong đó chảy ra, đổ vào bát máu có trùng độc trong tay trái. Cùng lúc đó, tay trái hắn hất về phía Trương Văn Trọng, mồm lẩm bẩm, dùng tốc độ cực nhanh niệm một câu chú ngữ tối nghĩa. Một đạo huyết quang màu đỏ sậm hiện lên. Ngay sau đó, huyết quang yêu dị như ong vỡ tổ tràn về phía Trương Văn Trọng. Lúc ở giữa không trung, những trùng độc dưới tác dụng của huyết quang này, bắt đầu quần lấy nhau.
Đột nhiên, huyết quang bỗng thịnh, đến mức mọi người không mở mắt ra được.
Không đến một giây đồng hồ, huyết quang nhạt đi. Song, độc trùng từ trong bát bắn ra, dưới tác dụng của huyết quang, hóa thành một con độc trùng dữ tợn, có đuôi và ngòi độc của bọ cạp, thân rết, đầu và ngực nhện, giương nanh múa vuốt đánh về phía Trương Văn Trọng.
Lúc này, Trương Văn Trọng đã bước vào trong phòng, hơn nữa còn thuận tay đóng cửa lại. Nhìn về phía độc trùng đang lao về phía hắn, hắn nhíu mày, lẩm bẩm: "Âm Hồn Tang Nguyên Trùng? Dùng máu của ba loại độc vật dung hợp với tang hồn chú mà thành Âm Hồn Tang Nguyên Trùng, ngươi xuất thủ cũng thực có ý? Hừ, thực quá coi thường ta đó."
Hắn đưa tay lấy Tam Xích Kiếm quấn bên hông ra, mạnh mẽ thúc đẩy chân nguyên, vô số kiếm khí sắc bén lập tức lấy Tam Xích Kiếm làm trung tâm phóng ra. Hơn nữa còn đan vào nhau thành một đạo long quyển kiếm khí vô hình. Một tràng tiếng 'ca ca' khiến người khác rợn người vang lên. Con trùng độc nháy mắt bị biến thành bột mịn.
Vô số thịt vụn và độc dịch tanh hôi, lơ lửng trước người Trương Văn Trọng, hình thành một đạo sương mù.
A Mông Thái 'khằng khặc' cười âm hiểm, đắc ý nói: "Nếu Âm Hồn Tang Nguyên Trùng không hại được ngươi, vậy màn Thực Linh Độc Vụ này thì thế nào? Nói ra ta còn phải cảm tạ ngươi. Nếu ngươi không phóng ra kiếm khí sắc bén như vậy giúp đỡ, ta cũng sẽ không thể thi triển ra Thực Linh Độc Vụ tinh thuần như vậy. Hiện tại, ta nên cho ngươi nếm thử uy lực của Thực Linh Độc Vụ này nhé!"
Chiếc bát trong tay A Mông Thái sớm đã ném ra. Lúc này tay trái hắn kết ấn quỷ dị, chỉ về phía Trương Văn Trọng, miệng lại niệm chú ngữ tối nghĩa khó hiểu với tốc độ cực nhanh.
Dưới sự điều khiển của hắn, Thực Linh Độc Vụ chia thành hai phiến màu đỏ sậm và xanh thẫm, không gió mà vẫn bay về phía Trương Văn Trọng.
Thực Linh Độc Vụ chính là thuật pháp cao cấp trong hàng đầu thuật của đông nam á. Thuật pháp này đối với người bình thường cơ hồ không gây ra tổn thương gì, nhưng với tu chân giả lại là độc dược trí mệnh. Chỉ nhìn cái tên Thực Linh Độc Vụ là biết, công hiệu của nó là ăn mòn linh khí. Đối với tu chân giả mà nói, thuật pháp của bọn họ toàn bộ đều dựa vào linh khí mới có thể thi triển ra. Nếu như linh khí bị ăn mòn, như vậy pháp thuật của bọn họ thi triển ra, sẽ bị giảm đi một mức lớn, thậm chí một số thuật pháp căn bản thấp phẩm căn bản là không thi triển được.
Bất quá, muốn thi triển Thực Linh Độc Vụ cũng không phải là dễ dàng. Đầu tiên hàng thuật sư nhất định phải có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, mặt khác còn nhất định phải có một con Âm Hồn Tang Nguyên Trùng làm vật dẫn, hơn nữa sau khi thi triển thuật pháp này, hàng đầu sư sẽ chịu đau khổ vạn độc phệ tâm trong bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Cho nên thuật pháp như Thực Linh Độc Vụ, thường thường đều là tuyệt chiêu bảo mệnh của các hàng đầu sư, không tới lúc vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không dùng đến. Kỳ thực lúc mới bắt đầu, A Mông Thái thực không hề để Trương Văn Trọng vào mắt. Bất quá, sau khi thấy Trương Văn Trọng phóng ra kiếm khí sắc bén như vậy, hắn lập tức thay đổi cách nhìn, đặt Trương Văn Trọng ở vị trí đối thủ bình sinh khó gặp. Cho nên mới bất kể hậu quả thi triển ra thuật pháp Thực Linh Độc Vụ giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm này.
Muốn phá giải Thực Linh Độc Vụ chỉ có ba cách: một là, có thực lực áp đảo, dù là chân nguyên, linh khí bị ăn mòn đại bộ phận, vẫn có thể dựa vào uy thế cường ngạnh hạ đối thủ, hai là có thuật pháp hoặc pháp bảo đặc thù, có thể nhiễu loạn Thực Linh Độc Vụ, giảm mức nguy hại của nó xuống thấp nhất, thậm chí là đánh tan nó, ba là bản thân am hiểu thể thuật ( thuật sử dụng thân thể) cao minh, bỏ qua linh khí và thuật pháp, dựa vào thể thuật đánh chết kẻ thi triển Thực Linh Độc Vụ, vì thế khiến độc vụ tiêu tán vô hình.
Đối với Trương Văn Trọng mà nói, hai phương pháp đầu hiển nhiên là không thực tế, cho nên hắn quyết định bỏ qua linh khí thuật pháp, dùng thể thuật đánh chết A Mông Thái.
Trương Văn Trọng tu luyện Y Giám Tâm Kinh, vốn là một pháp môn tu luyện thông theo lẽ thường. Cảnh giới thứ nhất của nó là Luyện Thể. Hiện tại Trương Văn Trọng đã bước vào Dưỡng Khí cảnh, trình độ cường hãn của cơ thể so với các võ giả đạt đến võ tu thành thánh mà nói, chỉ có hơn chứ không kém.
Ý Trương Văn Trọng đã quyết, liền lao về phía độc vụ.
A Mông Thái thấy thế không những không hề vui mừng mà còn kinh hãi. Hắn hiểu rõ 'mọi chuyện khác thường tất có đạo lý', đối phương nếu có dũng khí không thèm chú ý tới Thực Linh Độc Vụ mà công kích về phía hắn, chính là nói rõ đối phương đã có cách phá giải. A Mông Thái cũng không cho rằng tu vi của Trương Văn Trọng cao hơn so với hắn nhiều, cho nên hắn nhận định Trương Văn Trọng nếu không nắm giữ pháp bảo có thể khắc chế Thực Linh Độc Vụ, thì cũng nắm giữ một thể thuật cường hãn. Mà hắn xem ra, khả năng sau không thể nghi ngờ là lớn hơn nhiều.
Không chút do dự, ngay khi Trương Văn Trọng vừa bắt đầu công kích, A Mông Thái cũng có phản ứng. Hắn cắn mạnh đầu lưỡi mình, phun một ngụm máu tươi lên con dao găm trong tay, sau đó ném lên không, hai tay hợp lại kết một ấn quyết quỷ dị, miệng niệm chú ngữ thực nhanh.
Trong tiếng chú ngữ, con dao găm đỏ sậm cũng không rơi xuống, mà lơ lửng giữa không trung. Trong mơ hồ, còn như ẩn hiện một thân ảnh nắm lấy dao găm, đâm về phía Trương Văn Trọng.
Đây là một loại thuật pháp riêng có của đông nam á, tên là 'tiểu quỷ ngự kiếm thuật'.
Bởi vì sau khi nhận thức uy lực đáng sợ của các kiếm tu trong các tu chân giả Trung Quốc, các tu chân giả đông nam á cũng bắt đầu nghiên cứu kiếm tu thuật. Bất quá, bọn họ căn bản không học được tinh túy của kiếm tu, chỉ học được chút da lông, sau đó phối hợp với hàng đầu thuật, chú văn của bản thân, sáng tạo ra 'tiểu quỷ ngự kiếm thuật' dựa vào tiểu quỷ bản thân mình nuôi dưỡng.
Tiểu quỷ ngự kiếm thuật, uy lực tự nhiên kém xa so với kiếm tu chính tông, nhưng nó thắng ở chỗ không cần chú ý tu luyện kiếm thuật và kiếm ý, chỉ cần tìm kiếm âm hồn một đứa trẻ chưa chào đời, dùng bí pháp tà thuật luyện hóa, liền có thể tạo thành tiểu quỷ ngự kiếm của chính mình, nghe lệnh của mình mà hành sự. Mặc dù uy lực còn xa mới lợi hại được như phi kiếm của các kiếm tu, nhưng dưới tình huống đột ngột, tiểu quỷ ngự kiếm thuật lại có thể phát ra uy lực cực đại.
Tiểu quỷ cầm trong tay con dao găm, lập tức nghênh đón Trương Văn Trọng vừa xông ra khỏi Thực Linh Độc Vụ. Dao găm và Tam Xích Kiếm giao kích, phát ra tiếng vang chói tai. Dao găm vì không chịu được phong lợi (độ sắc bén) của Tam Xích Kiếm và cường lực của Trương Văn Trọng, nhanh chóng sinh ra các vết nứt, sắp vỡ tan tới nơi.
Thấy một màn này, trán A Mông Thái chảy đầy mồ hôi, không nhịn được kinh hãi thầm nghĩ: "Một tu chân giả, thế nào lại rèn luyện thân thể cường hãn đến vậy? Chẳng lẽ người này dùng võ nhập đạo? Ghê tởm! Đúng là đi sai một bước, hỏng cả ván cờ. Bất quá, ta còn có chiêu cuối cùng để bảo mệnh. Hai tay hắn đột nhiên đưa vào trong người, tay phải lấy ra một con rết bỏ vào miệng nhai rau ráu, tay trái lại lấy ra một chiếc hộp sắt đen thui, trên có khắc hoa văn quỷ dị, nhắm về phía Trương Văn Trọng.
"Trước mặt bảo bối này, cho dù ngươi có là cao thủ đã ngưng luyện ra Nguyên Anh, cũng chỉ có một con đường chết mà thôi." A Mông Thái cười khằng khặc, đợi thời cơ kích hoạt kiện bảo bối này, nhất cử đánh chết Trương Văn Trọng.
Vừa lúc đó, cửa sổ vốn đóng kín đột nhiên bung ra, một con chim màu vàng kim lấy tốc độ cực nhanh bay vào trong phòng, lao về phía A Mông Thái, giơ chân về phía hắn.
Lúc mới bắt đầu, A Mông Thái cũng không để con chim này vào trong mắt, chỉ vung tay lên muốn đuổi con chim này đi. Song hắn tuyệt đối không ngờ, chính là con chim này không chỉ trong nháy mắt trở lên lớn hơn, mà còn được bao phủ bởi một đạo hỏa diễm hừng hực.
"Tam Túc Kim Ô?" A Mông Thái thất thanh kinh hô, thế mới biết con chim nhìn có vẻ bình thường này trên thực tế cũng không bình thường. Song lúc này, hắn đã không kịp phản ứng, chỉ có thể nghiêng đầu qua một bên, tránh móng vuốt sắc bén đầy hỏa diễm của Tam Túc Kim Ô.
Móng vuốt của Tam Túc Ô mặc dù không chụp trúng đầu A Mông Thái, nhưng lại chộp được tay trái của hắn. Móng vuốt mạnh mẽ, thoáng cái đã xé đứt cánh tay của hắn.
Một mảnh huyết vụ hôi tanh nhất thời lan khắp phòng.
'Đương' một tiếng, chiếc hộp sắt đen thui rơi trên mặt đất, lăn mấy vòng rồi dừng lại.
Cùng lúc đó, thái dương tinh hỏa hừng hực cháy cũng theo móng vuốt truyền đến trên người A Mông Thái, biến hắn trong nháy mắt trở thành một hỏa nhân.
Đã có 70 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
A Mông Thái bị mất đi cánh tay trái, toàn thân lại bị ngọn lửa bao phủ nhưng hắn vẫn không chịu thua. Hắn lớn tiếng thét lên một tiếng chói tai, dùng bàn tay phải còn lại kết một pháp ấn, chuẩn bị lần nữa thi triển ra pháp thuật đánh cược một lần cuối cùng. Giờ phút này, A Mông Thái đã quyết định, nếu như không thể sống sót, hắn cũng phải cùng Trương Văn Trọng đồng quy vu tận, kéo Trương Văn Trọng cùng xuống hoàng tuyền với mình!
Chính vào lúc này, Trương Văn Trọng bổ xuống một kiếm mạnh mẽ, chấn vỡ con dao trong tay tiểu quỷ. Kèm theo những mảnh dao găm vỡ vụn rơi lả tả xuống đất là một tiếng kêu thảm thiết làm cho người ta sởn cả gai ốc của tên tiểu quỷ, sau đó nó hóa thành một luồng khói xanh dần tiêu tan vào trong không khí.
Âm hồn tên tiểu quỷ này vốn là ẩn náu trong con dao găm, giờ đây lưỡi dao bị phá hủy thì dĩ nhiên là nó cũng không thể tồn tại trên thế giới này nữa.
Sau khi phá vỡ ‘tiểu quỷ ngự kiếm thuật’ của A Mông Thái, Trương Văn Trọng bước đến trước mặt A Mông Thái, giơ kiếm lên một nhát chém ngang đầu hắn.
A Mông Thái thấy vậy thì lấy làm kinh hãi, bằng vào cử chỉ này của Trương Văn Trọng đã chứng tỏ rằng đối phương biết rất rõ nhược điểm của hàng đầu sư ở đâu. Nếu một kiếm này của Trương Văn Trọng thật sự chém trúng đầu hắn thì dù hắn có luyện thành ‘Ti La Bình’ đi nữa thì cũng sẽ vĩnh viễn không có cơ hội trở mình!
Mắt thấy nhát kiếm đã sắp chém tới, A Mông Thái vội cúi thấp thân thể đang bị lửa bao phủ của hắn xuống tránh đi. Hắn vừa hạ người thấp xuống thì Tam Xích Kiếm trong tay Trương Văn Trọng đang chém ngang đột nhiên lại chuyển hướng bổ dọc xuống, mục tiêu như cũ vẫn là đầu của hắn.
Trong sự sợ hãi, A Mông Thái không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng ngửa phần thân trên ra sau để tránh cho phần đầu yếu hại của hắn không bị trúng phải nhát kiếm này của Trương Văn Trọng, bất quá như thế thì ngực và bụng hắn lại không thể nào tránh khỏi, lập tức chém trúng. A Mông Thái thân thể co quắp ngã xuống đất, máu tươi từ ngực, bụng hắn chảy ra lênh láng, nhìn là biết sẽ không sống nổi nữa, Thực Linh Độc Vụ kia cũng trong nháy mắt biến mất.
Nhưng Trương Văn Trọng biết rõ mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, đối với hàng đầu sư mà nói, khi nào đầu của hắn còn chưa hoàn toàn bị hủy diệt thì hắn vẫn còn có cơ hội sống lại!
Trương Văn Trọng tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra chuyện này, cho nên hắn tiếp tục bước thêm một bước, giơ kiếm đâm vào đầu A Mông Thái.
Cả người bị lửa bao phủ, ngực và bụng lại bị chém thương mà A Mông Thái vẫn chưa mất mạng, hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi đỏ thẫm, ngụm máu hóa thành hai đạo máu tươi, bay nhanh tạo tiếng rít bắn vào hai mắt của Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng vội vàng nghiêng người né khỏi hai đạo máu tươi này, chém ra một kiếm nhẹ nhàng chặn lại.
A Mông Thái đang đợi chính là cơ hội này, trong miệng hắn bỗng nhiên phát ra một thanh âm bén nhọn làm người ta cảm thấy tê dại da đầu. Sau đó một đoàn huyết vụ chợt trào ra từ cổ hắn, đầu hắn đã tách rời khỏi thân, lấy tốc độ cực nhanh bay về ô cửa sổ đã bị Tam Túc Ô đánh vỡ, ý định trốn đi.
Đối với hàng đầu sư như hắn thì chỉ cần đầu không bị phá hủy, như vậy hắn sẽ không chết. Cho dù thân thể hắn không có, hắn vẫn có thể dựa vào bí pháp tu luyện thành ‘Ti La Bình’, mạnh mẽ cướp đoạt thân thể của người khác mà tiếp tục sống trên thế giới này với hình dạng của người đó.
Đầu A Mông Thái bay với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã bay ra khỏi cửa sổ. Tam Túc Ô đối với chuyện này không kịp chuẩn bị nên không thể ngăn lại đầu của A Mông Thái đang bay đi. Bất quá nó đã nhanh chóng phản ứng lại, lập tức vỗ cánh bay lên, đuổi theo đầu của A Mông Thái.
Trương Văn Trọng vừa tránh khỏi hai đạo máu tươi, thấy một cảnh này thì chân mày cau lại, ý niệm vừa động lập tức hai đạo âm dương hàn khí sắc nhọn xuất hiện, nháy mắt hiện ra hai bên đầu A Mông Thái, đâm vào hai bên huyệt Thái Dương của hắn. Tam Túc Ô đúng lúc này đã đuổi tới cửa sổ, vung đôi trảo sắc nhọn của nó chộp thẳng vào đầu A Mông Thái.
Đột nhiên một lưới tơ vàng óng xuất hiện, trong nháy mắt phủ lên đầu của A Mông Thái. Đôi móng của Tam Túc Ô nhất thời chụp lên mặt lưới, hỏa diễm và kim quang va chạm, tỏa ra một dòng ánh sáng mỹ lệ vô thanh.
"Là ai phá đám ta?" Trương Văn Trọng nhíu mày, trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, kiếm ý bỗng nhiên dâng cao, cư nhiên được thực thể hóa, hóa thành một con Ứng Long nhỏ toàn thân bao phủ bởi một ngọn lửa, quanh quẩn bên cạnh hắn, trừng lớn đôi long nhãn đỏ bừng của mình nhìn ra ngoài cửa sổ. Một khi thấy ở ngoài cửa sổ xuất hiện bất cứ biến cố nào bất lợi, thì Ứng Long hóa thân từ kiếm ý này sẽ lập tức lấy thế tấn công lăng lệ mà công kích địch nhân.
‘Thuần Dương Ứng Long Kiếm Ý’ này chính là năm đó Trương Văn Trọng học được từ Thuần Dương chân nhân Lã Động Tân, có lực công kích mạnh kinh người. Lúc này được thi triển ra thì lập tức cùng với Thái Dương Tinh Hỏa trên người Tam Túc Ô tương trợ lẫn nhau, làm cho nhiệt độ xung quanh địch nhân đột nhiên tăng cao, trong chốc lát nhiệt độ đang lạnh thấu xương đã biến thành nóng rực khó chịu, khiến cho trên người kẻ đó ngăn không được toát mồ hôi đầm đìa.
"A Di Đà Phật, không nên động thủ, ngàn vạn lần không nên động thủ, hòa thượng tôi hôm nay tới đây không phải là để cùng ngài đánh nhau." Một tiếng hô lên, một người mập mạp trọc đầu từ phía bên ngoài cửa sổ ló đầu vào, nhìn về phía Trương Văn Trọng trong phòng nhếch miệng cười một tiếng: "Trương thiếu tướng, hòa thượng tôi đây chỉ vừa mới bước vào nhà thôi, ngài ngàn vạn lần đừng nên động thủ nha. Tôi đây cũng không giống như tiểu hồ đồ Phong nha đầu kia, động một chút lại muốn cùng ngài tỷ thí a."
Lời nói chưa dứt thì hòa thượng mập mạp này đã từ cửa sổ bên ngoài đi vào. Theo đạo lí thì người mập mạp là những người rất sợ nóng, điều này thật đúng là có mấy phần đạo lý nha, kể từ khi tiến vào trong phòng, hắn liên tục không ngừng dùng tay áo tăng bào của hắn lau đi những giọt mồ hôi trên mặt. Hắn trộm liếc mắt nhìn Thuần Dương Ứng Long đang quanh quẩn bên cạnh Trương Văn Trọng, le lưỡi nói: "Trương thiếu tướng, có thể thu hồi kiếm ý của ngài lại được không? Nếu cứ tiếp tục như vậy… E rằng hòa thượng tôi sẽ chết vì nóng mất thôi."
Trong lúc nói những lời này, trong lòng vị hòa thượng béo này cũng đang chắc lưỡi hít hà không dứt. Hắn mặc dù từng gặp qua mấy vị kiếm tu đã tu luyện ra kiếm ý, trong đó có vài vị kiếm tu tu vi so với Trương Văn Trọng còn mạnh hơn mấy phần, nhưng mà uy áp từ kiếm ý của mấy vị kiếm tu đó thì xa xa còn không bằng với Thuần Dương Ứng Long Kiếm Ý của Trương Văn Trọng.
Hòa thượng béo trong lòng cảm khái thầm nói: "Người này nhìn sao cũng không giống như là kiếm tu mà sao lại có thể phóng xuất ra một đạo kiếm ý kinh thế hãi tục như vậy chứ? Tu vi hiện tại của hắn ta chỉ tầm Trúc Cơ Kỳ thôi mà đạo kiếm ý của hắn cũng đã cường hãn như thế rồi, vậy nếu như chờ hắn tu luyện đạt đến cảnh giới Kết Đan Kỳ trở lên thì uy lực của đạo kiếm ý này chẳng phải nói là đã biến thành kinh thiên động địa rồi hay sao?
Trong lúc hòa thượng béo đang trộm nhìn đánh giá Trương Văn Trọng một hồi thì Trương Văn Trọng cũng đồng thời khép hờ hai mắt đánh giá hòa thượng béo này. Trên cái đầu trọc bóng loáng của hắn ta có sáu vết xăm của hòa thượng, mặc một bộ tăng bào xám nhạt, tay trái cầm một chuỗi tràng hạt, tay phải cầm một cây gậy bằng gỗ màu đen.
Chớ nhìn thấy vẻ mặt hắn luôn vui tươi cười đùa mà chủ quan, kì thực tinh thần của hắn luôn trong trạng thái tập trung cao độ, tùy thời đều có thể thi triển ra Phật gia thần thông đối phó với đạo Thuần Dương Ứng Long Kiếm Ý này của Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng cũng không thu hồi Thuần Dương Ứng Long Kiếm Ý vào trong cơ thể theo lời hòa thượng, mà giơ kiếm lên chỉ thẳng vào vị khách không mời mà tới này, trầm giọng dò hỏi: "Ngươi tu luyện thần thông Quảng Đại Bát Pháp Kim Võng? Như vậy có nghĩa ngươi là đệ tử của Tịnh Vân Tông Ngũ Đài Sơn đúng không? Ngươi chạy đến nơi này làm gì? Tại sao muốn dùng Kim Võng thu lấy đầu của hàng đầu sư A Mông Thái? Quan hệ giữa ngươi và hắn đến tột cùng là như thế nào? Còn nữa, tại sao ngươi lại biết được cấp bậc của ta?"
"Ngài… Làm sao ngài biết tôi tu luyện là thần thông Quảng Đại Bát Pháp Kim Võng?" Hòa thượng béo kinh ngạc, hai mắt mở to, nét mặt đầy vẻ không thể tin được nhìn Trương Văn Trọng.
Thấy Trương Văn Trọng không có ý định trả lời câu hỏi của mình, hòa thượng béo liền xoa đầu lúng túng cười nói, đàng hoàng trả lời: "Trương thiếu tướng, ngài là phó tổ trưởng đặc cần tổ cục cảnh vệ bộ tổng tham mưu, mà tôi lại là một thành viên trong đặc cần tổ, pháp danh là Bất Khả Thuyết, tôi đúng là xuất thân từ Tịnh Vân Tông Ngũ Đài Sơn. Lần này tôi tới thành phố Ung Thành chính là vì tên A Mông Thái này. Không ngờ tôi còn chưa kịp động thủ thì Trương thiếu tướng đã ra tay giết hắn trước rồi. Bất quá đầu của hắn thì không thể phá hủy được, ít nhất là ở nơi này thì chưa được, bởi vì tôi còn phải mang đầu của hắn trở về phục mệnh nữa. Nhưng Trương thiếu tướng cứ yên tâm đi, có Kim Võng bao bọc lấy, cho dù A Mông Thái có biến thành ‘Ti La Bình’ chăng nữa thì hắn cũng không thể thoát thân. Mặt khác, Trương thiếu tướng cũng không cần lo lắng tôi sẽ cướp mất công lao của ngài, tôi sẽ mang sự việc này từ đầu đến cuối báo cáo chính xác lại cho tổ trưởng."
Một khi đã mở miệng thì hòa thượng béo này cứ như một cái máy hát hoạt động không ngừng nghỉ, thao thao bất tuyệt không dứt. Thấy một màn này, Trương Văn Trọng rốt cuộc hiểu được tại sao hòa thượng béo này lại lấy pháp danh là Bất Khả Thuyết rồi, có vẻ như là lão hòa thượng mà đặt pháp danh cho hắn đã chịu khổ không ít vì hắn a.
Bất đắc dĩ, Trương Văn Trọng chỉ có thể mạnh mẽ cắt ngang lời hắn, chất vấn: "Được rồi, đừng nói nữa. Ngươi nói ngươi là người của đặc cần tổ cục cảnh vệ bộ tổng tham mưu phải không? Ngươi có cái gì để chứng minh?"
Hòa thượng béo Bất Khả Thuyết lập tức lấy từ trong ngực ra hai tờ chứng nhận đưa tới Trương Văn Trọng: "Đây là giấy chứng nhận sĩ quan được cục cảnh vệ bộ tổng tham mưu cấp, đây là chứng nhận hòa thượng được hiệp hội phật giáo cấp, hai tờ giấy chứng nhận này đều là vật tùy thân bên người tôi, bằng không muốn nghỉ trọ cũng là một vấn đề khó khăn. Nếu như ngài cảm thấy hai tờ giấy này vẫn không cách nào chứng minh được thân phận của tôi thì ngài có thể gọi điện tới Bạch thiếu gia hỏi một chút, ngài ấy có biết tôi."
Trương Văn Trọng đầu tiên là kiểm tra kỹ lưỡng hai tờ chứng nhận này, sau khi đã xác định là thật, hắn lại lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Quang Minh, sau khi nhận được sự khẳng định từ Bạch Quang Minh, lúc này hắn mới thu hồi lại Thuần Dương Ứng Long Kiếm Ý vào trong người, đồng thời cũng thu hồi Tam Xích Kiếm.
Trương Văn Trọng nói: "Đầu của A Mông Thái ngươi có thể mang đi, cũng không cần lo lắng hắn sẽ biến thành ‘Ti La Bình’. Vì ta đã phá nát bộ óc của hắn rồi. Ngoài ra công việc giải quyết tốt hậu quả ở nơi này cũng giao cho ngươi. Ngươi đã gia nhập đặc cần tổ, hẳn là có kinh nghiệm trong việc giải quyết tốt hậu quả có phải không?"
Hòa thượng béo đưa tay ra, thu lấy đầu của A Mông Thái đang bị kim võng bao trùm, nhỏ giọng thầm nói: "Tôi cũng chỉ vừa mới được sư phụ cho đến đặc cần tổ lịch lãm thôi à."
Ngay khi đó, đồng bọn của nam tử trẻ tuổi vừa mới sợ hãi tới mức chui xuống gầm bàn lúc này không biết lấy dũng khí từ đâu bỗng nhiên chui ra, tay cầm một cái hộp sắt màu đen bị rơi trên mặt đất, thanh âm run rẩy nói với Trương Văn Trọng và hòa thượng béo: "Đừng giết ta, ta còn chưa muốn chết, nếu các ngươi không chịu bỏ qua cho ta… Ta liền dùng vật này giết chết các ngươi, lời nói vừa rồi của A Mông Thái ta đã nghe thấy tất cả, ta biết, cái hộp sắt màu đen này chính là một vũ khí có uy lực bất phàm."
"Mau để cái hộp đó xuống."
"Thất Sát Phệ Hồn Hạp."
Trương Văn Trọng và hòa thượng béo sắc mặt nhất tề biến đổi, lớn giọng quát lên.
Đã có 64 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc