Quyển 8: Núi trắng, nước đen.
Chương 29: Bí mật vượt xa hồn lực.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
- Ta đến từ...núi Luyện Ngục.
Âm thanh tê dại quái dị như có vô số du xà đang huyền phù trên không trung hội tụ lại cùng với tiếng trường mâu bay trên không trung rít chói tai đan xen lẫn nhau.
Lâm Tịch chấn động.
Không phải vì thanh trường mâu bay nhanh như vẫn thạch này, mà là vì khi người tu hành Huyệt man chăm chú nhìn hắn, sau đấy ném mạnh thanh trường mâu đất nung, Ngải Khí Lan bên cạnh hắn đã chắn trước người hắn.
Hắn không biết Ngải Khí Lan là thủ dạ giả của học viện Thanh Loan, nhưng hắn cảm thấy ngoại trừ những thủ đoạn rất kỳ lạ kia, sợ rằng tu vi hồn lực của Ngải Khí Lan còn không bằng hắn. Nhưng hiện giờ thân ảnh còn gầy yếu hơn hắn đấy lại rất kiên quyết chắn trước người hắn.
"Đang!"
Những ngón tay của nữ nhạc công mặc hồng sam tiếp tục di chuyển trên cây đàn cổ.
Tựa như có mười mấy ngón tay liên tục khảy đàn trên chiếc đàn cổ màu hồng đang huyền phù trên không trung. Tiếng nhạc như thiếu nữ ai oán khóc ỉ ôi vừa truyền ra, lập tức có một khí tức sát phạt khác cũng đồng thời xuất hiện. Từng vầng ánh sáng xuất hiện quanh người nữ nhạc công, sau đấy liên tục bắn đến thanh trường mâu đất nung, giống như có vô số thanh phi đao vô hình đột nhiên xuất hiện ngăn cản.
Trường mâu đất nung từ từ rơi rụng trên không trung, ngày càng nhỏ hơn, tốc độ phi hành cũng chậm đi.
Khi còn cách Ngải Khí Lan mấy thước, thanh trường mâu đấy đã nhỏ đi chỉ còn như một cây tên.
"Bốp!"
Đôi tay của nữ nhạc công mặc hồng sam vừa vỗ vào nhau, theo từng tiếng động truyền ra bên ngoài, quần áo và mái tóc đen của nàng đột ngột bay lên, cả người gần như huyền phù trên không trung. Mà đoạn trường mâu chỉ còn nhỏ như cây tên kia cuối cùng cũng dừng lại trên không trung, không thể nào tiến thêm được nữa, nổ tung thành những tia lửa nhỏ.
Cùng một lúc, Lâm Tịch quát lên một tiếng chói tai, trường kiếm Thần quang vung lên chém xuống vị trí ngay sau cổ nữ nhạc công mặc hồng sam.
Nơi đó có một thanh phi kiếm mỏng như cánh ve.
Đó là một thanh phi kiếm được ý chí và sức mạnh con người điều khiển, tự do phi hành trong không trung, luôn tạo thành hấp dẫn đối với hắn.
"Keng!"
Trường kiếm màu xanh nhạt trong tay hắn chính xác chém trúng thanh phi kiếm vừa vẽ nên một quỹ tích kỳ lạ trong không trung, xuyên phá qua màn sương nhạt, sau đấy tăng tốc tấn công nữ nhạc công mặc hồng sam, tạo nên một tiếng nổ đùng.
Thân thể hắn rung mạnh, hổ khẩu được vải băng bó bị xé rách, máu tươi dọc theo chuôi kiếm phiêu tán ra ngoài không trung.
Phi kiếm tà tà bay ra ngoài, lộ vẻ yếu ớt vô cùng. Nhưng cánh tay phải của Lâm Tịch bỗng nhiên trầm xuống, nhất thời không thể nào giơ lên đươc, từ bả vai cho đến mỗi một ngón tay, xương cốt từ trong ra ngoài, không có nơi nào không run rẩy.
Thật sự không thể tưởng tượng được một thanh phi kiếm nhẹ như vậy lại ẩn chứa một sức mạnh kinh khủng đến thế.
- Hử?
Khắp bốn phương tám hướng trong không khí, một tiếng kêu nhẹ đầy kinh ngạc bỗng phát ra. Người tu hành cường đại đến từ núi Luyện Ngục rất ngạc nhiên khi thấy Lâm Tịch với tu vi như vậy lại có thể chém trúng phi kiếm của mình.
Phi kiếm nhẹ như lông hồng không hề dừng lại, một lần nữa phá vỡ trường không, đâm thẳng vào sau gáy nữ nhạc công mặc hồng sam với một khí thế bén nhọn, dường như muốn xem thử Lâm Tịch còn đủ khả năng để chém trúng hay không.
Lâm Tịch chăm chú nhìn thanh phi kiếm này, thấy rõ được quỹ tích phi kiếm đang bay, nhưng khóe miệng lại nhếch lên tạo thành nụ cười vô cùng khó coi. Hắn cảm giác được mặc dù đoản kiếm trong tay trái mình có thể chém trúng thanh phi kiếm này, nhưng lại không thể ngăn cản được sức mạnh như bão táp ẩn ở bên trong.
Mái tóc đen của nữ nhạc công mặc hồng sam nhẹ nhàng bay lên.
Bởi vì từng đợt giao chiến tuy có ngắt quãng nhưng lại rất ngắn ngửi, nên tiếng đàn du dương nãy giờ vẫn không ngừng vang lên. Từ hai mươi ngón tay nhỏ nhắn đấy, hồn lực bàng bạc không ngừng tuôn ra, kết hợp với hồn binh đàn cổ tạo nên một sức mạnh kinh khủng.
Phi kiếm đang bay nhẹ trong không trung đột nhiên phát ra tiếng nổ như sấm vang, từng vầng sáng màu hồng cứ lóe lên rồi lại nổ tung, thanh phi kiếm vô cùng linh động giống như bị lưới trói lấy, phi hành trên không trung một cách khó khăn.
"Rống!"
Người tu hành Huyệt man phóng tới phía trước như một cơn cuồng phong. Khi còn cách nữ nhạc công mặc hồng sam khoảng mười thước, bỗng nhiên có một cơn gió mang theo nhiệt độ cực cao thổi đến, khiến làn da Lâm Tịch bị hơ nóng đến nỗi hơi khô vàng, sợi tóc cũng bắt đầu bốc cháy lên.
Có một đôi mắt lạnh như băng luôn chăm chú quan sát chiến cuộc.
Không có ai phát hiện Đông Vi ở đây, cho dù nữ nhạc công mặc hồng sam biết ông ta chắc chắn ở đây, nhưng cũng không biết ông ta ở nơi nào.
Bởi vì ông ta là Phong hành giả, Phong hành giả chân chính của học viện Thanh Loan, là thích khách mạnh mẽ nhất thế gian này.
Phong hành giả có rất nhiều thủ đoạn đặc biệt, bởi vì cả một đời họ đã hiểu rõ gió, thân với gió, khống chế gió, cho nên Phong hành giả luôn có một trực giác đặc biệt với gió. Gió chính là thính giác của họ, là khứu giác của họ, là thị lực của họ.
Từ lúc mới bắt đầu, ông ta là người đầu tiên phát hiện được phi kiếm của người tu hành núi Luyện Ngục. Ông ta đang tìm kiếm tung tích người tu hành núi Luyện Ngục.
Người tu hành núi Luyện Ngục này cũng là cường giả cùng giai như ông ta, là cường giả đứng đầu cả thế gian. Mặc dù chiến lực nữ nhạc công mặc hồng sam vượt xa dự liệu ông ta, nhưng hiển nhiên nàng còn chưa chắc là đối thủ của người tu hành Huyệt man, nên càng không có khả năng là đối thủ của một tổ hợp gồm người tu hành Huyệt man và Thánh sư núi Luyện Ngục.
Thực lực Lâm Tịch tăng lên vượt xa dự liệu ông ta, nhưng Lâm Tịch cũng giống như Ngải Khí Lan, còn quá non nớt, chưa trưởng thành.
Cho nên, kết quả cuối cùng của cuộc chiến này còn phụ thuộc rất lớn vào ông ta và Thánh sư núi Luyện Ngục.
Tuy nhiên, cho đến lúc này, ông ta vẫn không phát hiện được Thánh sư núi Luyện Ngục rốt cuộc đang ở nơi nào.
Mỗi một âm thanh do Thánh sư núi Luyện Ngục phát ra đều chân thật truyền qua không trung, giống như có vô số cái miệng trong suốt đang cùng lúc nói khắp bốn phương tám hướng. Thánh sư núi Luyện Ngục này giống như đang ẩn mình trong không trung, hòa vào những làn gió.
Không có mục tiêu, ông ta không thể nào tấn công.
Nhưng chiến cuộc hiện giờ đã khiến ông ta không còn lựa chọn khác, chỉ có thể đánh cuộc.
...
Phi kiếm mỏng như cánh ve chợt cảm ứng được điều gì đấy, đột nhiên bay lên trên làn sương mỏng.
So với bất kỳ lần quay lại nào lúc trước, thanh phi kiếm này trông nhẹ hơn rất nhiều, giống như có một cự nhân trong suốt nặng hơn nghìn cân đang nhặt một cọng rơm.
Bởi vì rất mềm nhẹ, nên thanh phi kiếm mỏng như cánh ve này không mạnh mẽ thoát khỏi làn sương nhạt, mà là từ từ xuyên vào, tựa như muốn cố gắng lẩn tránh một vật nào đấy.
Nhưng bỗng nhiên có một khí tức vô cùng cuồng bạo mà Lâm Tịch cảm thấy vô cùng quen thuộc, giống như một cây côn sắt bình thường, ầm ầm đập trúng thanh phi kiếm mỏng mà trong suốt này.
Không thể dùng ngôn từ nào để hình dung chiêu thức lạnh thấu xương này.
Thanh phi kiếm mỏng mà trong suốt phát nên tiếng vang chói tai, giống như một con chuồn chuồn bị quả đấm cự nhân đánh bay ra ngoài. "Xoẹt" một tiếng, không biết bay đến nơi nào.
"Khục khục...khục khục...khục khục..."
Tiếng ho khan như có như không vang lên khắp không trung.
- Lão sư?
Mặc dù sợi tóc đang bị thiêu đốt, nhưng Lâm Tịch rất vui mừng lên tiếng.
Cây thiết côn bình thường đã đánh bay thanh phi kiếm kia là một cây tên, từ trong cây tên này hắn cảm nhận được một khí tức thô bạo không ai bì nổi rất quen thuộc.
Tiếng đàn dày đặc như mưa.
Bởi vì thúc dục hồn lực quá mãnh liệt, nên đầu mười ngón tay nhỏ nhắn của nữ nhạc công mặc hồng sam xuất hiện máu tươi đỏ thắm. Trước người nàng xuất hiện ngàn vạn khe rãnh, một sức mạnh mang theo nước bùn và bụi đất hội tụ lại thành từng thanh tiểu kiếm nước bùn, đâm thẳng tới người tu hành Huyệt man.
Người tu hành Huyệt man đưa hai tay lên chắn trước ngực mình, thân thể đứng sừng sững như núi, nhưng vẫn bị sức mạnh kinh khủng ẩn chứa bên trong đánh bật ngược về phía sau, ngọn lửa màu đỏ quanh người gã cũng bị kéo về phía sau, giống như ánh nến lung linh theo gió.
Trong tiếng kêu vui mừng của Lâm Tịch, một loạt tiếng chân trầm thấp vang lên.
Một thân ảnh cao lớn màu đen từ trong làn sương nhạt bước nhanh ra ngoài, nhưng không phải là Đông Vi như Lâm Tịch vẫn tưởng tượng, mà là một tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen che mặt, lưng đeo chiến phủ.
- Khục ...khục...không ngờ ngươi không những không chạy đi mà còn âm thầm tới đây...
- Rất tốt...ngươi không phải là lão sư mà tên đệ tử học viện Thanh Loan Lâm Tịch kia vừa gọi...một lão Phong hành giả...một Phong hành giả còn chưa trưởng thành...Còn có một tinh anh học viện Thanh Loan có chiến phủ cô tinh...chuyến đi này rất đáng giá...
Vô số âm thanh rất nhỏ, giống như có vô số cái miệng trong suốt ở khắp nơi đây, không ngừng vang lên. Mặc dù có tiếng ho nhẹ, tựa như người nói đang hộc máu, nhưng giọng nói không những không kinh hoảng mà còn tràn đầy vui mừng.
Âm thanh này khiến cho tên Thánh sư núi Luyện Ngục này càng cường đại hơn, càng thần bí hơn.
...
Đông Vi không để ý đến âm thanh này.
Sau khi bắn ra cây tên này, ông ta đã vô thanh vô tức thối lui về khu rừng đằng sau.
Nhưng ngay lúc này, ông ta chợt ngẩng đầu lên, cau mày thật chặt.
Thanh phi kiếm rất mỏng kia đã phá vỡ màn sương nhạt, đánh tới ông ta.
"Keng!"
Ông ta đưa trường cung lên, dễ dàng chặn phi kiếm này, nhưng thâm tâm ông ta không khỏi trĩu lại.
Sau khi bắn ra cây tên vừa rồi, ông ta vẫn không phát hiện được vị trí của Thánh sư núi Luyện Ngục. Mà từ vị trí của ông ta đến chỗ Lâm Tịch và nữ nhạc công mặc hồm sam còn cách xa đến bốn trăm bước, nhưng thanh phi kiếm này đã trực tiếp tấn công tới chỗ ông ta.
Ông ta là một Phong hành giả chân chính, tu vi đã đạt đến Thánh sư. Tuy không thể phát hiện được Thánh sư núi Luyện Ngục đang ở đâu, nhưng ông ta có thể khẳng định với tu vi Thánh sư hiện giờ, tên cường giả núi Luyện Ngục kia tuyệt đối không thể khống chế phi kiếm vượt quá hai trăm bước. Tuy nhiên, khoảng cách giữa hai bên hiện giờ lại vượt quá hai trăm bước, cho thấy núi Luyện Ngục đã có bí mật mà học viện Thanh Loan không hay biết...Thứ bí mật hoàn toàn xa lạ với học viện Thanh Loan này, thậm chí còn không phù hợp với những lý lẽ thông thường về sức mạnh hồn lực, càng khiến ông ta phải kinh hãi hơn.
"Keng!"..."Keng!"..."Keng!"...
Đông Vi tung chiêu đón đỡ giống như một loạt tiếng đàn khẩn cấp bắt đầu vang lên, quanh người ông ta không ngừng vang lên những tiếng nổ vang thê lương và thanh thúy.
Chủ nhân thanh phi kiếm này rõ ràng biết sự đáng sợ của trường cung trong tay ông ta, căn bản không để ông ta có thời gian và không gian để kéo và mở cung. Thanh phi kiếm mỏng và trog suốt kia giống như một ngọn gió liên tục thổi quanh người ông ta, gần như là dán chặt vào người ông ta, di chuyển theo một quỹ tích rất kỳ lạ với tốc độ vô cùng khủng khiếp, không ngừng đâm vào các vị trí trên thân thể ông ta.
Bên ngoài làn da của Đông Vi bỗng nhiên xuất hiện một bộ chiến giáp màu đen.
Được hồn lực quán chú vào, một tầng giáp màu đen với những phù văn hiện rõ lên trên từ trong bộ áo bào ông ta đang mặc kéo dài đưa ra ngoài.
Đây là một loại giáp đáng lẽ không thể xuất hiện trên thế gian, nhưng lại đang dần hiện rõ, tạo thành hình dáng một con chim thanh loan quanh người hắn.
Phi kiếm cắt rách áo bào đen ngoài thân Đông Vi, nhanh chóng ma sát với bộ giáp màu đen ở bên trong, tạo thành ánh lửa chói mắt.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 8: Núi trắng, nước đen.
Chương 30: Có người như ma từ trên trời rơi xuống.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Tiếng ma sát kim khí cực kỳ chói tai, phi kiếm điên cuồng xoáy mạnh cắt nát sương mù và cành lá, từng ánh lửa chói mắt lóe lên, khiến cho đám người Lâm Tịch thấy rõ vị trí Đông Vi vốn đang ẩn mình không ai hề hay biết.
Trong thoáng chốc, bộ áo bào ngoài thân Đông Vi đã bị thanh phi kiếm bay với tốc độ cao kia xé nát thành phấn vụn, bị ánh lửa dẫn đốt biến thành vô số ngọn lửa nhỏ nhanh chóng lụi tàn trong không trung.
Tiểu kiếm mỏng mà trong suốt không ngừng chém mạnh vào, nhiệt độ thân kiếm cũng tăng lên rất nhanh, trở nên hơi ửng đỏ. Nhưng không biết thanh tiểu kiếm trong suốt này được làm từ chất liệu nào, tuy tấn công nãy giờ nhưng không hề có dấu hiệu bị hư hại hay mềm hóa, lưỡi kiếm vẫn cứng rắn và sắc bén, không một chút hao mòn.
Bộ giáp Đông Vi mặc đằng sau tấm áo bào màu đen đã hiển lộ ra ngoài.
Đây là một bộ áo giáp màu đen thoạt nhìn trông rất mềm mại, nhưng lại toát ra một khí thế vô cùng kinh người.
Từng mảnh từng mảnh tấm giáp kim loại, giống những từng lông chim phượng, chặt chẽ và nghiêm mật hội tụ lại chung một chỗ. Bên trong những phù văn rất nhỏ mắt thường không thể nhìn rõ đấy có những luồng ánh sáng màu đen đang lượn lờ, tập trung lại tạo thành một con chim thanh loan ngay trên người Đông Vi, lại có vài luồng ánh sáng màu đen khác chảy xuôi dưới chân ông ta, trông như những cái đuôi thật dài.
Bộ áo giáp này trông như từng sợi lông chim hội tụ lại mà thành, nhưng được hồn lực của Đông Vi quán chú vào, nên bộ giáp rất tự động kéo dài vươn ra, bao trùm toàn thân thể ông ta, ngay cả hai mắt ông ta cũng được hai miếng kim khí mỏng và trong suốt che kín.
Tuy bị thanh phi kiếm kia không ngừng đâm chém mạnh vào, nhưng trên bộ áo giáp Đông Vi đang mặc không hề có một vết xước nho nhỏ nào.
- Hồn binh học viện Thanh Loan...thật sự là thiên hạ vô song.
Giọng nói giống như có vô số cái miệng trong suốt cùng lúc tụ lại lại vang lên.
Học viện Thanh Loan kiêu ngạo không chỉ vì có vinh quang của Trương viện trưởng để lại, mà còn vì ở đấy có rất nhiều người tu hành mạnh mẽ thế gian không hay biết, lại có rất nhiều hồn binh cường đại thế nhân không thể tưởng tượng nổi.
...
Viên tướng lãnh Vân Tần lạnh lùng cầm chiến phủ trong tay sải bước chạy như điên tới phía sau nữ nhạc công mặc hồng sam. Sau khi gật đầu chào hỏi với mấy người Lâm Tịch, ông ta chợt xoay người, đứng thẳng cầm chặt rìu, nhìn từng ánh lửa lóe lên rồi tắt đi do thân kiếm mỏng nhẹ va chạm với bộ giáp màu đen kia tạo ra.
Ông ta cũng hiểu rõ với tu vi của mình hiện giờ, lúc này không thể xen tay vào được. Đây là một trận chiến hội tụ rất nhiều người tu hành mạnh mẽ, là đại chiến thế gian khó có, nhưng kết quả cuối cùng vẫn phụ thuộc vào trận chiến giữa Đông Vi và người tu hành núi Luyện Ngục. Hiện giờ ông ta chỉ có thể đứng kề cạnh nữ nhạc công mặc hồng sam, phòng ngừa thanh phi kiếm kia đột nhiên quay trở về tấn công, đồng thời trợ giúp nữ nhạc công mặc hồng sam đối phó với người tu hành Huyệt man cả người trông như ngọn đuốc, thực lực hơn ông ta.
Lâm Tịch đập tắt ánh lửa trên người mình, mặc dù làn da bên ngoài vẫn bị bỏng rát đau đớn, nhưng thâm tâm và lòng bàn tay hắn lại đang bị khí tức lạnh lẽo bao phủ.
Tuy hiện giờ trông Đông Vi như một chiến thần được đúc bằng sắt lạnh lẽo, bộ giáp ông ta đang mặc tựa hồ vĩnh viễn không thể bị tổn hại, nhưng Lâm Tịch lại nhớ rất rõ lời An Khả Y căn dặn: bất kỳ bộ giáp nào dù cường đại đến đâu cũng sẽ có khe hở. Hơn nữa, hắn là đệ tử thân truyền của Đông Vi, hắn biết rõ sự mạnh mẽ của Phong hành giả là ở đâu. Hắn biết nếu Đông Vi có thể phát hiện được đối phương ở đâu, vậy cây tên vừa rồi chắn chắn sẽ không bắn phi kiếm, mà là trực tiếp tấn công Thánh sư núi Luyện Ngục.
Cho đến lúc này, Lâm Tịch biết với năng lực của giảng viên của mình, chỉ cần xác định được vị trí của đối phương, Đông Vi vẫn có thể ổn định bắn được một cây tên, nhưng vì Đông Vi cuối cùng vẫn không thể phát hiện được đối thủ của mình đang ở đâu, nên ông ta không thể nào hoàn thủ.
...
Đôi tay nữ nhạc công mặc hồng sam không ngừng khảy đàn.
Bởi vì vận dụng hồn lực vượt quá cực hạn thân thể, cho nên ở ngay đầu móng tay nàng ta không ngừng có máu tươi chảy ra ngoài. Mỗi khí có một luồng khí tức bàng bạc từ trên người nàng phát ra, lại có thêm những giọt máu tươi xuất hiện.
Vô số khe rãnh xuất hiện ngay trước người nàng.
Một đống nước bùn hóa thành lợi kiếm, cấp tốc bay tới tấn công người tu hành Huyệt man. Tiếp đấy, lại có những dòng nước bùn khác từ nơi khác chảy xuôi tới, bổ sung những khe rãnh sâu, sau đấy, nước bùn trước người lại được nàng dùng hồn lực sử dụng.
Những thanh phi kiếm được tạo từ nước bùn bị nhiệt độ kinh khủng trên người tu hành Huyệt man đốt cháy thành hơi nước, một chút bùn đất đính trên người gã, khiến cho khắp người gã bắt đầu xuất hiện một tầng bùn đất dơ dáy.
Bởi vì loại bùn đất này rất dính, được nhiệt độ đốt nên càng dẻo và bền chắc hơn, không những không bị khí tức và ngọn lửa quanh người gã đánh rơi xuống, mà còn dán chặt trên làn da gã.
"Phốc!"
Một ngụm máu tươi từ trong miệng nữ nhạc công phun ra ngoài. Sau khi đánh rớt tấm khăn hồng che mặt mình, một khuôn mặt trắng sứ xinh đẹp hiện ra ngoài, ở khóe miệng có một nốt ruồi nhàn nhạt.
Sau khi phun máu tươi ra bên ngoài, hồn lực trong cơ thể nữ nhạc công mặc hồng sam gần như cạn kiệt. Bởi vì không còn hồn lực hỗ trợ nữa, nên mặc dù mười ngón tay vẫn chuyển động trên dây đàn, nhưng không những không thể phát huy được sức mạnh của hồn binh mà còn bị dây đàn cứa sâu vào trong da thịt.
Tiếng đàn ai oán nỉ non với trời cao bỗng nhiên im lặng.
Nữ nhạc công mặc hồng sam để hai tay lên đàn cổ, thầm cúi đầu xuống. Nàng đã sử dụng hết sức mạnh của mình, đồng thời biết kể từ thời khắc đó, trận đại chiến này không còn liên quan đến mình nữa.
Nhưng ngay lúc này, viên tướng lãnh Vân Tần cầm chiến phủ vẫn đang đứng bên cạnh bỗng nhiên lướt qua người nàng, giống như một con báo đã rình mồi từ lâu bây giờ mới nhảy ra ngoài, kiên quyết xông tới người tu hành Huyệt man kia.
Người tu hành Huyệt man điên cuồng gào thét.
Từ khí tức không ngừng tăng lên trên người tướng lãnh Vân Tần, gã biết đây mới là thời khắc nguy hiểm nhất mình đã từng đối mặt. Hai chân gã giẫm mạnh lên mặt đất, lún sâu vào trong đất bùn, khiến đất bùn xung quah bị thiêu đốt sạch sẽ biến thành những miếng đất khô cằn, sau đấy gã tung quyền, mạnh mẽ đánh tới phía trước.
Đây cũng là lúc viên tướng lãnh Vân Tần đã nhảy lên thật cao, chiến phủ nắm chặt trong tay vung lên chém xuống.
Hai người nắm chặt thời cơ cực kỳ tinh chuẩn, hơn nữa, dường như hai người cũng không muốn dùng bất kỳ kỹ xảo hoa lệ nào, nên đã dùng phương thức đơn giản nhất để phân thắng bại.
Lưỡi búa vốn đang phát sáng chói mắt bỗng nhiên tối hẳn đi, toàn bộ ánh sáng giống như dòng nước, tập trung lại ngay mép lưỡi búa.
Quả đấm của người tu hành Huyệt man va chạm mạnh mẽ với lưỡi búa của ông ta.
"Ầm!"
Một vòng sóng xung kích xen lẫn với ngọn lửa lấy hai người làm trung tâm nổ tung. Mặt đất dưới chân người tu hành Huyệt man nứt ra giống như những mạng nhện chằng chịt, từng miếng từng miếng đất khô cằn bật tung lên.
Quả đấm của gã biến thành nơi máu tươi và da thịt lẫn lộn với nhau, ngọn lửa trên người cũng nhanh chóng biến mất. Thân thể khôi ngô như núi cao đấy sau khi đứng vững dưới những đợt tấn công liên hồi của nữ nhạc công mặc hồng sam cuối cùng đã mệt mỏi ngồi xuống ngay đó, từ vô số lỗ chân lông trên cơ thể, từng tia máu nóng ẩn sâu bên trong rối rít phun ra bên ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, gã đã biến thành một người máu.
Tướng lãnh Vân Tần tay nắm chặt chiến phủ cũng bị đánh bay ra ngoài.
Đầu và lông mày ông ta bị ngọn lửa cực nóng đốt cháy, da thịt bắt đầu cháy đen. Ngay lúc quả đấm của người tu hành Huyệt man va chạm với đầu lưỡi búa, khi da thịt của người tu hành Huyệt man bị cắt sâu, ngay lập tức đã có mười mấy tia máu tươi đánh lên người ông ta.
Mười mấy tia máu tươi đấy giống như những cây tên cực nóng đốt lên bộ giáp đen ông ta đang mặc, đâm thẳng vào trong cơ thể ông ta, đốt cháy máu tươi và nội tạng.
- A!
Ông ta ngã mạnh xuống nước bùn, không ngừng ho khan, rồi cứ thế nằm ở đấy, không thể nào đứng lên được nữa.
- Hỏa vương!
Thiếu nữ có đôi mắt xanh khóc thảm, thân thể nhỏ nhắn lung lay xông tới người tu hành Huyệt man đã biến thành người máu đang ngồi dưới đất.
Lâm Tịch và Ngải Khí Lan không hẹn mà cùng lúc chạy như điên tói chỗ viên tướng lãnh Vân Tần.
Đến bây giờ, trận chiến này đã trở nên vô cùng thảm thiết.
...
Trong tíc tắc đấy, tốc độ thanh phi kiếm đánh lên người Đông Vi bỗng nhiên tăng nhanh hơn rất nhiều.
Phi kiếm mỏng nhẹ không ngừng chém lên vị trí hơi chếch dưới vai phải Đông Vi. Cứ mỗi lần chém vào, thanh phi kiếm đấy lại cấp tốc lui về phía sau, sau đấy đột nhiên tăng tốc tấn công tới. Tuy người đang quan sát chỉ có thể nghe thấy vài tiếng "keng!", "keng!", nhưng thật tế trong lúc đấy, thanh phi kiếm kia đã chém vào bộ giáp Đông Vi đang mặc hơn trăm lần.
Nữ nhạc công mặc hồng sam đã cúi đầu xuống bỗng nhiên xoay người nhìn về chỗ Đông Vi.
Lâm Tịch đang chạy như điên tới chỗ viên tướng lĩnh Vân Tần đã nằm xuống cũng đột nhiên sững người, nhanh chóng xoay người lại với một tốc độ nhanh nhất hắn có thể thực hiện được.
Mặc dù với tu vi hiện giờ hắn không thể nào hiểu được cảnh giới Thánh sư, nhưng hắn hiểu rõ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi lại thúc dục phi kiếm chém giết với một tốc độ kinh khủng như vậy chắc chắn sẽ cần rất nhiều hồn lực quán chú vào, giống như là vận dụng toàn bộ hồn lực trong người mình, không còn giữ lại gì cả. Có thể nói tên Thánh sư núi Luyện Ngục cũng là một người rất biết cách nắm chặt thời cơ, hiểu rằng đã đến hồi quyết chiến cuối cùng với Đông Vi.
Trong lúc Lâm Tịch xoay người lại, sau hơn trăm lần bị phi kiếm liên tục chém vào, một tấm kim loại ở ngay vị trí hơi chếch dưới vai phải Đông Vi đã bị đẩy lên trên, lộ ra một khe hở chỉ có Đông Vi và Thánh sư núi Luyện Ngục mới có thể cảm giác được.
Đông Vi dùng tay vỗ mạnh vào chỗ đấy.
Ý định của Đông Vi rất rõ ràng, ông ta muốn dùng bàn tay của mình che chỗ đấy lại, nhưng thanh phi kiếm kia đột nhiên tăng tốc hơn, tạo thành một luồng sáng mờ nhạt ở ngay khoảng giữa bàn tay Đông Vi và phần giáp vừa lộ ra bên ngoài.
"Xoẹt!"
Phi kiếm mỏng nhẹ dọc theo bàn tay Đông Vi, xuyên qua khe hở rất nhỏ trong bộ giáp tinh tế và chắc chắn Đông Vi đang mặc, giống như đầu lưỡi của một con quỷ, tham lam thè ra liếm một cái.
Máu tươi nóng hổi từ khe hở bộ giáp phun ra bên ngoài.
Phi kiếm mỏng và trong suốt này bị bàn tay Đông Vi ngăn chặn. Hai bên giằng co với nhau tạo thành những chấn động nho nhỏ và âm thanh chói tai vô cùng khó nghe. Tuy nhiên, chỉ một lúc sau, cánh tay phải nắm trường cung to lớn của Đông Vi đã vô lực thả xuống.
"Xoẹt!"
Nhờ có máu tươi trơn đang chảy xuôi, thanh phi kiếm kia rốt cuộc đã phát lực được, khó khăn thoát khỏi lòng bàn tay Đông Vi.
Bỗng nhiên có một tiếng kêu đau đớn vang lên khắp bốn phương tám hướng trong không trung, dường như cuộc giằng co vừa rồi đã khiến sức mạnh của tên Thánh sư núi Luyện Ngục cạn kiệt.
Nữ nhạc công mặc hồng sam và Đông Vi cách xa nhau mấy trăm bước, mà ngay lúc tiếng rên đau đớn này vang lên, bỗng nhiên có một cơn gió khác thường làm nhiễu loạn đi màn sương nhạt ở ngay trên bầu trời bao la phía trên hai người.
Đông Vi và Lâm Tịch là những người đầu tiên phát hiện cơ gió khác thường này, lập tức ngẩng đầu.
Sau đấy họ thấy có một cơn gió phá tan màn sương nhạt trên không trung, một thân ảnh nhẹ nhàng đáp xuống.
Đó là một bóng người sau lưng có đôi cánh kim loạt rất dài, một cái có ánh sáng màu đen bao quanh, một cái có ánh sáng màu xanh lượn lờ.
Nữ nhạc công mặc hồng sam vừa nhìn thấy bóng người này, khóe miệng nàng không khỏi hơi cau có tạo thành một nụ cười khổ tối nghĩa.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 8: Núi trắng, nước đen.
Chương 31: Hắn chưa bao giờ tuyệt vọng!
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Đây là một Thánh sư núi Luyện Ngục toàn thân mặc một bộ giáp kín.
Đây cũng là một bộ giáp đáng giá đến nỗi toàn bộ người tu hành trên thế gian này phải ao ước.
Một khối tinh thạch màu xanh dài hẹp được đặt giữa các mảnh giáp, tự nhiên tạo thành những phù văn màu xanh tinh tế.
Phần mắt được dùng hai khối thủy tinh màu trắng trong suốt che lại, ở ngay mũ bộ áo giáp có một chùm bím tóc dài, toàn bộ đều là những lưỡi đao màu xanh ngọc sắc bén.
Cánh tay, khuỷu tay, phần gối, bả vai...tất cả các bộ phận được dùng để thi triển vũ kỹ, tấn công đối thủ, đều có bố trí những lưỡi dao sắc bén hình cánh chim.
Thứ làm người ta phải chú ý nhất chính là đôi cánh kim loại dài hơn một trượng của bộ giáp này, mỗi một cánh tưởng chừng như được làm từ lông chim thật sự, trên bề mặt cánh có những phù văn tinh tế và mịn màng, tản phát ánh sáng màu xanh ngọc nhạt.
...
Trên thế gian này, không có một thánh địa tu hành nào có thể nghiên cứu hồn binh thấu triệt hơn học viện Thanh Loan.
Trên thế gian này, phần lớn các hồn binh cường đại nhất đều được làm từ học viện Thanh Loan, nhưng những thánh địa tu hành khác cũng có hồn binh có thể tranh đua với học viện Thanh Loan. Tỷ như trong núi Luyện Ngục ở Đại Mãng đã có hai bộ áo giáp hồn binh là "Dạ ma" và "Thiên ma", có thể chống lại áo giáp của học viện Thanh Loan.
Lâm Tịch từng gặp qua áo giáp mạnh nhất của núi Luyện Ngục - Trọng giáp Thiên ma.
Hiện giờ trong tầm mắt của hắn, bộ giáp tên Thánh sư núi Luyện Ngục đang mặc tràn đầy ma tính, khiến cho tâm thần người xem sinh ra cảm giác mình đang bị áp bách mãnh liệt, khí tức gần giống như trọng giáp Thiên ma, nhưng thoạt nhìn còn nhẹ hơn trọng giáp Thiên ma. Hơn nữa, thứ ở sau lưng trọng giáp Thiên ma là một tấm áo choàng có thể lướt đi, chứ không phải là đôi cánh khổng lồ trông như cánh ác ma này.
...
Ánh sáng màu xanh ngọc chuyển động như thủy ngân cùng đôi cánh khổng lồ, tất cả trông như một cơn ác mộng thật sự phủ xuống.
Đông Vi lạnh lùng nhìn tên đối thủ vừa đáp từ không trung xuống.
Thánh sư núi Luyện Ngục vừa đáp xuống đất cũng khẽ vuốt cằm nhìn Đông Vi.
Trong lòng hai người đều biết bất kể lập trường hai bên thế nào, đối phương cũng là đối thủ đáng tôn kính.
Gã có tư cách để kiêu ngạo. Đối mặt với một Phong hành giả cùng giai, hơn nữa ở đây lại có nhiều người tu hành Vân Tần như vậy, gã vẫn là người thắng lợi sau cùng. Trong tình hình ở đây có một Phong hành giả, thật ra tác dụng của người tu hành Huyệt man kia cũng không quá lớn, kết quả của chiến cuộc vẫn phải dựa vào gã để quyết định.
Trận chiến giữa gã và Đông Vi không chỉ là trận chiến cá nhân, mà còn là trận chiến giữa hai thánh địa mà hai người đã tu hành.
Gã thắng, có ít nhất một nửa yếu tố là phụ thuộc vào bộ áo giáp mà đối phương không hay biết. Lần này, là núi Luyện Ngục thắng được học viện Thanh Loan.
Đông Vi trầm lãnh nhìn núi Thánh Sư đang ngạo nghễ, mặc nhiên nói:
- Không ngờ núi Luyện Ngục đã có thể chế tạo áo giáp phi hành trong không trung lâu như vậy.
- So với đất trời càng rộng rãi hơn.
Thánh sư núi Luyện Ngục ho khan một tiếng, nhìn Đông Vi, khẽ thở dài:
- Bây giờ ta có thể tin tưởng lời ngươi nói sao?
Hai câu này của gã tựa như không liên quan gì đến câu nói vừa rồi của Đông Vi, nhưng hiện giờ những người ở đây đều không phải là kẻ ngốc, tất cả đều hiểu được ẩn ý trong câu nói của gã.
Một khi hai Thánh sư của hai thánh địa tu hành quyết đấu với nhau, như vậy tỷ thí giữa hai người chắc chắn sẽ không dừng lại ở võ lực. Câu nói đầu tiên của Đông Vi làm cho người ta có trực giác rằng học viện Thanh Loan chưa nghiên cứu ra áo giáp có thể phi hành trong không trung, nhưng tên Thánh sư núi Luyện Ngục vẫn tỏ thái độ hoài nghi, không muốn đối phương nói dối mình.
Đông Vi nhìn Thánh sư núi Luyện Ngục một cái, không nói thêm gì nữa.
Viên tướng lãnh Vân Tần đã ngã xuống vũng nước bùn được Ngải Khí Lan đỡ dậy, miễn cưỡng ngồi dưới đất, nuốt dược hoàn chữa thương, lặng lẽ điều tức.
Ý chí của vị sư huynh này của Lâm Tịch và Ngải Khí Lan này vô cùng bền bỉ, cho dù bị mười mấy ngọn lửa thiêu đốt nội tạng, nhưng không hề kêu rên gì cả. Tuy nhiên, ngay lúc này ông ta lại hơi đau đớn rên nhẹ.
Đau lòng hơn xa thân thể đau đớn.
Thiếu nữ có đôi mắt xanh đến từ sau vùng đất hoang vu có rất nhiều bí mật học viện Thanh Loan và đế quốc Vân Tần không biết.
Tên Thánh sư đến từ núi Luyện Ngục này cũng có rất nhiều bí mật mà học viện Thanh Loan và đế quốc Vân Tần không biết.
Những bí mật này đang ở trước mắt, nhưng cuối cùng lại không được giải đáp...Hôm nay có nhiều cường giả Vân Tần phải ngã xuống nơi này, mà sau này, không biết sẽ có bao nhiêu cường giả Vân Tần phải chết vì những bí mật đó, chính điều này khiến ông ta không thể cam tâm.
Ngải Khí Lan dùng bả vai gầy yếu đỡ lấy tấm lưng viên tướng lãnh Vân Tần nàng không biết tên, giúp viên tướng lãnh Vân Tần có thể ngồi dậy, tránh những nước bùn thối bẩn làm dơ vết thương ông ta. Nàng xoay đầu nhìn Lâm Tịch, hi vọng Lâm Tịch có thể hiểu được ý nàng...Trong những người ở đây, hơn ai hết nàng biết Lâm Tịch quan trọng như thế nào. Mà giờ khắc này, nàng biết thắng bại đã phân rõ, chỉ hi vọng cái chết của mọi người có thể đổi lấy Lâm Tịch chạy trốn được.
...
Lâm Tịch rung động, trầm mặc suy tư, đồng thời cảm thấy rất may mắn.
Hắn cảm thấy may mắn là vì từ lúc chiến đấu với thiếu nữ có đôi mắt xanh đến giờ, cho dù là bị thương, hắn cũng không sử dụng năng lực quay về mười phút trước. Nếu không, đến lúc gặp tên Thánh sư núi Luyện Ngục này, hắn sẽ không còn năng lực thay đổi chiến cuộc.
Nhưng hắn vẫn nhất định xác định trước một số chuyện, đến lúc đó mới đảm bảo đối phó được người tu hành núi Luyện Ngục.
Hắn vẫn đang tập trung quan sát bóng lưng Thánh sư núi Luyện Ngục, nên hiện giờ hắn không thể nhìn thấy ánh mắt của Ngải Khí Lan. Sau một hồi, hắn nhanh chóng tập trung, trịnh trọng lên tiếng:
- Lão sư...Nếu như lúc trước lão sư biết hắn ở trên trời, biết phương vị của hắn, lão sư có thể dùng một tên đối phó hắn được không?
Ánh mắt mọi người nhất thời tập trung đến người Lâm Tịch.
Đông Vi không lên tiếng. Thường ngày ông ta không thích nói nhiều, hơn nữa ông ta lại biết Lâm Tịch hay nói nhiều, mà hiện giờ ông ta lại cảm thấy có nói nhiều hơn cũng không có tác dụng, nên ông ta không lên tiếng.
- Uy lực một tên của hắn hơn hẳn ta, nếu như hắn có thể biết vị trí của ta...vậy người bại trong trận chiến này hẳn là ta nhỉ?
Tên Thánh sư núi Luyện Ngục trong bộ giáp như ác ma kia chậm rãi xoay người, nhìn Lâm Tịch một cái, trào phúng nói:
- Đáng tiếc các ngươi không thể biết vị trí của ta.
- Lão sư, tin tưởng đệ tử, đệ tử phải nghe đích thân lão sư trả lời.
Lâm Tịch tiến lên một bước, nhìn Đông Vi, gằn từng chữ.
Đông Vi nhìn Lâm Tịch, rốt cuộc lên tiếng:
- Hẳn là có thể.
Lâm Tịch càng nghiêm túc hơn hỏi:
- Vậy nếu lão sư không phát hiện ra hắn...đệ tử muốn ngài bắn hắn ở trên trời, ngài có thể phát hiện ra hắn không? Hay là phải biết được vị trí cụ thể, ngài mới có thể bắn trúng hắn?
Đôi lông mày của Đông Vi đằng sau chiếc mũ giáp nhíu lại thật chặt. Ông ta không hiểu những lời Lâm Tịch vừa hỏi có ý gì, nhưng thần sắc của Lâm Tịch lại khiến ông ta phải trả lời:
- Hắn còn sống, không thể chết được...Ta không biết hắn dùng thủ đoạn gì có thể khiến điều khiển phi kiếm vượt quá hai trăm bước, nhưng chắc ngươi cũng hiểu khoảng cách càng xa uy lực mũi tên càng yếu. Trong tình huống quyết đấu này, nếu như khoảng cách vượt quá bốn trăm bước chắc chắn sẽ không có cơ hội thắng...Chỉ biết là hắn ở trên trời, một cây tên không thể nào uy hiếp hắn được. Với năng lực của hắn, chúng ta cũng không thể chiến thắng.
Nghe được những gì Đông Vi nói, Thánh sư núi Luyện Ngục khẽ ngẩng đầu, thể hiện sự ngạo nghễ của mình.
Nhận được lời khẳng định của một đối thủ cường đại đáng tôn kính, chắc chắn gã sẽ cảm thấy kiêu ngạo hơn so với những đồng môn tu hành nói.
Nếu là lúc bình thường, gã nhất định muốn hưởng thụ cảm giác này thêm một chút nữa. Nhưng đây là vùng đất hoang vu, có lẽ bất cứ lúc nào cũng có thể có cường giả Vân Tần chạy tới, nên gã không muốn lãng phí thời gian.
"Oong!"
Một tiếng động vang lên, phi kiếm đã quay về trong tay gã lại bay lên cao.
- Đệ tử biết rồi.
Lâm Tịch không nhìn thanh phi kiếm vừa bay lên, chỉ xoat người lại, hơi áy náy khom người hành lễ với viên tướng lãnh Vân Tần đang ngồi trong bùn lầy, nói:
- Sư huynh, thật xin lỗi, không có cách nào để vết thương sư huynh biến mất...may mắn là tuy thương thế sư huynh rất nặng, nhưng lại còn chưa chết.
Hắn vừa nói câu này xong, viên tướng lãnh Vân Tần ngạc nhiên, tất cả mọi người cũng ngạc nhiên.
Trong lúc kinh ngạc, Thánh sư núi Luyện Ngục không biết tại sao lại đột nhiên cảm thấy Lâm Tịch rất nguy hiểm, phi kiếm vốn đang bay tới tấn công Đông Vi lập tức chuyển hướng bay đâm tới sau ót Lâm Tịch.
- Trở về!
Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch đã hô lên hai chữ không nỡ nói.
...
Cảnh vật nhanh chóng biến ảo, Lâm Tịch nắm thời gian rất chuẩn, quay về lúc tiếng đàn của nữ nhạc công mặc hồng sam vừa lúc im lặng.
Viên tướng lãnh Vân Tần cầm chặt chiến phủ xông ra ngoài, tấn công người tu hành Huyệt man.
Lâm Tịch hít sâu một hơi, nhanh chóng quên đi cảm giác khó chịu cảnh vật biến ảo quay về thời gian trước. Đồng thời hắn cố gắng loại bỏ những ấn tượng không cần thiết, cấp tốc nhớ lại vị trí mà tên Thánh sư núi Luyện Ngục đã đáp xuống.
Hắn lập tức cầm chặt trường cung Thần lê.
Không có ai chú ý đến những gì hắn đang làm, bởi vì ở đây, ngoại trừ Ngải Khí Lan ra, tu vi của những người còn lại đều hơn xa Đại hồn sư cao giai. Nếu như không dùng thủ pháp "Rơi nguyệt", sợ rằng cây tên do hắn bắn ra còn không thể đâm thủng da thịt của những người này.
Quả đấm của người tu hành Huyệt man va chạm với đầu lưỡi búa của viên tướng lãnh Vân Tần.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch đột nhiên xoay người, trường cung Thần lê được hắn kéo căng đến nỗi dây cung gần như tạo thành hình tròn với thân cung, bắn một cây tên về phía trời cao. Cùng lúc đấy, hắn nhanh chóng quát to lên, đanh thép và kiên định:
- Lão sư! Hắn ở phía trên!
"Xoẹt!"
Mũi tên phá không, không bắn trúng vật gì. Nhưng Đông Vi lại cảm thấy thanh tiểu kiếm nhẹ mỏng đang điên cuồng cắt mình bỗng nhiên dừng lại rất kỳ lạ, cũng cảm giác được tiếng va chạm khác thường của đầu mũi tên Lâm Tịch vừa bắn, cùng với tiếng gió chuyển động không tuân theo quy tắc trên trời cao.
Trái tim ông ta chợt co lại mãnh liệt, nhưng động tác của ông ta càng tỉnh táo, ổn định hơn bình thường.
Ông ta giơ tay lên, trong nháy mắt rút ra một mũi tên, bắn lên trời.
Trong nháy mắt, bỗng nhiên có thêm một mặt trời chói chan khác trên không trung.
Cũng ngay thời khắc đấy, sương mù đang tán tứ khắp nơi tạo thành vô số đường thằng màu trắng.
Một thân ảnh màu đen có ánh sáng màu xanh ngọc lưu chuyển quanh người xuất hiện trong đám sương mù mỏng bị xé tan, vầng mặt trời chói chan thứ hai mạnh mẽ bắn vào thân người này.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 8: Núi trắng, nước đen.
Chương 32: Kinh ngạc và khiếp sợ tột độ.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
- Lão sư, với tu vi của ngài, có thể tu luyện phi kiếm không?
- Có thể.
- Vậy người tu luyện phi kiếm, có phải phần lớn đều luôn cảnh giác hay không? Có thể dùng phi kiếm cắt gọt mũi tên được bắn ra không?
- Ta tưởng rằng ngươi muốn hỏi điều gì, đi một vòng lớn như vậy còn không phải nghĩ mũi tên không linh hoạt bằng phi kiếm?
- Mời lão sư giải thích nghi hoặc.
- Ngươi phải hiểu rằng mặc dù phi kiếm có thể tùy tâm thay đổi, vô cùng linh hoạt, giống như là bàn tay con người. Nhưng một cây tên do tiễn thủ bắn ra không chỉ có được sức mạnh và tu vi bản thân người bắn quán chú vào, mà còn có thể kết hợp với trọng lực, thậm chí là lực xuyên thấu của mũi tên được chế tạo đặc biệt. Cho nên, đối với những người tu hành có tu vi ngang hàng, sức mạnh của một cây tên được toàn lực bắn ra còn mạnh hơn phi kiếm một chút. Nói cách khác, mặc dù không thể thay đổi đường đi của cây tên ngay giữa không trung, nhưng ở nhiều địa hình thích hợp và lựa chọn thời cơ chuẩn xác, uy lực của tên chắc chắn sẽ mạnh hơn. Hơn nữa, cây tên do người tu hành bắn ra có thể tấn công hơn xa hai trăm bước, mà khu vực tấn công và phòng ngự mạnh nhất của phi kiếm bình thường chỉ là mấy chục bước quanh người. Một khi khoảng cách giữa phi kiếm và người điều khiển quá xa, không những không thể phòng ngự trong lúc cận chiến, mà đường quay về của cây tên cũng quá dài, không thể nào ngăn cản được mũi tên từ các nơi khác bắn tới. Một khi đối mặt với tiễn thủ cường đại, những người như vậy chỉ có thể lựa chọn phòng ngự hoặc bị đánh...Tiễn thủ cường đại cũng được, Phong hành giả cũng được, ưu thế lớn nhất của họ chính là có thể khiến sức mạnh của cây tên mình bắn ra có uy lực hơn xa kiếm hoặc đao, do đó có thể vượt cấp khiên chiến vài đối thủ có tu vi hơn mình.
...
Lâm Tịch híp mắt lại, tập trung nhìn cảnh tượng khó tả trên bầu trời.
Ngay từ lúc theo Đông Vi tu hành, hắn và Đông Vi đã từng có cuộc nói chuyện như vậy, hắn lắng nghe rất cẩn thận, thậm chí không quên từ nào, lúc này đoạn đối thoại ấy lại lần lượt hiện ra.
Đã không biết bao nhiêu lần hắn tưởng tượng ra các cuộc chiến đấu giữa Phong hành giả chân chính là Thánh sư ngự kiếm. Thánh sư ngự kiếm linh động, Phong hành giả xuất thủ mạnh mẽ, từng ưu khuyết điểm của mỗi bên đều được hắn tìm hiểu và so sánh với nhau.
Những ấn tượng và kinh nghiệm trận chiến này mang lại cho hắn chính là bài giảng thường ngày khó nghe được.
...
Phi kiếm nhỏ nhắn chấn động trên không trung.
Ngay lúc cây tên kia rời khỏi tay Đông Vi, phi kiếm màu bạc nhỏ nhắn này đã mang theo sự kinh hoàng của chủ nhân không biết bao nhiêu lần đánh trúng cây tên đó.
Nhưng cây tên màu hoàng kim Đông Vi đã bắn ra lại ẩn chứa sức mạnh kinh khủng đến nỗi thanh phi kiếm này vừa mới chạm vào đã bị đánh văng ra, thậm chí không thể nào thay đổi đường đi của cây tên đó. Mà sau khi cây tên này được bắn ra và cách Đông Vi khoảng mấy thước, nó đã đạt tới tốc độ mà thanh phi kiếm màu bạc này khó theo kịp được.
Cây tên màu hoàng kim bay lên cao như hóa thành một vầng mặt trời chói chan thứ hai, sinh ra những dòng khí lưu màu trắng xoáy theo thân tên, bỏ rơi phi kiếm ở đằng sau. Khi vầng mặt trời đó đánh trúng ma vương ở trên không trung, thanh phi kiếm này vô lực theo quán tính bay ra ngoài, rớt xuống một vũng nước bùn ở nơi xa.
Ngay lúc thanh phi kiếm màu bạc rơi xuống đất, trong không trung bỗng nhiên vang lên âm thanh chói tai do kim loại va chạm vào nhau cùng với tiếng rên đau đớn của một người.
Tên Thánh sư núi Luyện Ngục ở trên trời như một con chim ưng gãy cánh rơi xuống đất.
Đông Vi vẫn tập trung cảnh giác cao độ, đôi mắt sắc bén khóa chặt tên Thánh sư núi Luyện Ngục này, đồng thời nhanh chóng vận chuyển hồn lực của mình, những phù văn trên trường cung ông ta đang cầm phát sáng nhè nhẹ.
- Làm sao hắn biết tên Thánh sư núi Luyện Ngục này đang ở trên trời?
Giờ phút này, không riêng gì ông ta, sâu trong thâm tâm những người ở đây đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ, khiếp sợ vì cây tên Lâm Tịch đã bắn và những gì hắn đã nói, khiếp sợ vì bộ giáp tên Thánh sư núi Luyện Ngục đang mặc có thể giúp gã bay lượn trên không trung lâu như vậy.
Thánh sư núi Luyện Ngục lập tức đứng dậy khỏi mặt đất.
Một tiếng nứt vỡ từ phần giáp ngay ngực hắn vang lên, có rất nhiều miếng giáp kim loại xung quanh vang lên, tựa như có một đóa hoa cúc nở rộ ngay trên bộ giáp đáng sợ này. Có máu tươi không ngừng từ bên trong khe nứt chảy ra ngoài, trên bề mặt giáp ở bộ ngực cũng có rất nhiều khẽ hở, có bọt máu thẩm thấu ra bên ngoài.
Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có một tiếng vang trầm thấp từ trường cung Đông Vi đang cầm trỗi dậy.
Thánh sư núi Luyện Ngục dùng hai tay che ngực mình lại, nhưng mục tiêu của cây tên Đông Vi vừa bắn ra lại không phải vết thương ở ngực gã, mà là chuẩn xác bắn vào cổ họng của gã.
Uy lực cây tên Đông Vi vừa bắn ra không thể nào sánh bằng cây tên lúc trước, nhưng lực bắn mạnh mẽ vẫn khiến tên Thánh sư núi Luyện Ngục ngã bay ra ngoài, phần giáp ở cổ họng hãm sâu vào trong, khiến tất cả mọi người đều nghe được âm thanh "phốc" máu tươi phun ra bên ngoài.
Lâm Tịch thở ra một hơi.
Hắn đã từng trải qua thời điểm tên Thánh sư núi Luyện Ngục này từ trên trời cao hạ xuống, khống chế tình hình trận chiến, khiến tất cả mọi người phải rung động. Nên hiện giờ hắn không hề cảm thấy rung động nữa, chỉ có buông lỏng và mừng rỡ.
Đến lúc này, chiến cuộc hẳn đã được quyết định.
Nhưng ngay lúc Lâm Tịch thở ra một hơi, dị biến đột nhiên nảy sinh.
Không biết vì nguyên nhân nào mà tên Thánh sư núi Luyện Ngục đang bay ngược về phía sau đột nhiên ngừng lại ngay trong không trung, không khí quanh người gã bị khuấy động mãnh liệt, thậm chí gã còn ngẩng đầu hét lớn lên. Trong cơ thể, dường như tốc độ lưu chuyển máu đang tăng lên không biết bao nhiêu lần, phảng phất có sức mạnh vô hình trong trời đất rót vào trong người gã, ép hồn lực và máu tươi ra bên ngoài.
"Xoẹt!"
Ở ngay vết thương trên ngực gã có máu tươi biến thành hơi máu phun ra bên ngoài, mỗi một hạt máu cực nhỏ đều ẩn chứa sức mạnh rát kinh người, nhưng điều kỳ lạ nhất là mỗi hạt máu ấy lại không có màu đỏ, mà là màu đen thuần túy!
- Ma biến!
Thấy cảnh tượng như vậy, nữ nhạc công mặc hồng sam đột nhiên biến sắc, kinh hãi hét to lên.
Trận chiến này hung hiểm và thảm thiết đến thế, nàng vẫn luôn giữ thái độ bình tĩnh đối phó, nhưng khi nhìn thấy dị biến phát sinh, nữ nhạc công mặc hồng sam lại hoảng sợ thất sắc.
Tiếng kinh hô của nàng vừa vang lên.
"Xoẹt!"
Một luồng ánh sáng từ đầu ngón tay Đông Vi bay ra ngoài, đánh thẳng tới tên Thánh sư núi Luyện Ngục.
Một lần nữa luồng sáng này chuẩn xác bắn trúng cổ họng tên Thánh sư núi Luyện Ngục, khiến cho phần giáp nơi ấy đã hãm sâu vào nay càng hãm sâu hơn, đồng thời có mấy âm thanh nứt vỡ vang lên. Ai cũng có thể tưởng tượng được phần giáp nơi ấy đã bị đánh nát như thế nào, có thể nói là tựa như một cây đinh ngắn được đóng thẳng vào cổ họng tên Thánh sư núi Luyện Ngục, nhưng dị biến trên người tên Thánh sư núi Luyện Ngục này vẫn không dừng lại.
"Rắc!"..."Rắc!"...
Từng tiếng nổ kinh khủng liên tục từ trong bộ giáp gã đang mặc vang lên, dường như bộ giáp núi Luyện Ngục đã nghiên cứu rất lâu mới chế luyện được và lần đầu tiên xuất hiện trên thế gian đang bị nứt vỡ vì da thịt gã đang căng phồng lên.
Cùng lúc đó, đôi cánh bộ giáp sau lưng gã bắt đầu phát ra âm thanh chói tai, giống như vạn ma cùng thét.
Mỗi một miếng kim loại sắc bén chế tạo nên hai cánh này đều bắt đầu rung động mãnh liệt, đồng thời sáng lên, tựa hồ toàn bộ sẽ phải bay ra, biến thành một dòng xoáy kim loại kinh khủng.
Ma biến!
Đây chính là bí pháp độc hữu của núi Luyện Ngục, nhưng có rất ít người tu hành có thể luyện thành được, trong nháy mắt kích thích tu vi người tu hành tăng cao hơn!
Thông thường, chỉ có những người tu hành núi Luyện Ngục đã tu luyện thân thể mạnh mẽ đến một mức độ nào đó mới có thể tu hành loại bí pháp này. Điều này sẽ phần lớn người tu hành môn bí pháp này phải dành nhiều thời gian để luyện thể thuật, mà tu hành phi kiếm cũng phải tốn rất nhiều thời gian. Cho nên, trong mấy chục năm qua, việc ma biến và Thánh sư ngự kiếm cùng xuất hiện ở một người là điều rất hiếm hoi, nhưng tên Thánh sư núi Luyện Ngục này lại có thể đồng thời khống chế ma biến!
Đông Vi tiếp tục bắn tên.
Một luồng ánh sáng rừng rực bắn tới cổ họng tên Thánh sư núi Luyện Ngục với một tốc độ khó tưởng tượng nổi.
Thánh sư núi Luyện Ngục đưa hai tay lên cao.
Thật không ngờ gã có thể dùng tay không bắt được cây tên này!
Không khí quanh thân gã giống như đã bị hồn lực trên người gã chấn động gạt ra ngoài, cộng thêm ánh sáng màu đen do bộ giáp trên người phát ra, nên khiến không gian xung quanh gã giống như một cái hắc động.
Cây tên của Đông Vi bị gã dùng tay không bắt được, dừng lại ngay trước cổ họng gã.
Muốn làm việc này cần phải dùng đến sức mạnh và tốc độ kinh khủng như thế nào?
Tất cả mọi người đều biến sắc, ngay cả trời đất tựa như cũng đang biến sắc vì tên Thánh sư núi Luyện Ngục sau khi ma biến mày.
Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có một tiếng vang từ trường cung Thần lê trong tay Lâm Tịch vang lên, đó là một mũi tên tinh cương trong suốt, bắn thẳng vào người Thánh sư núi Luyện Ngục.
...
Lâm Tịch chưa từng thấy ma biến, tiếng kinh hô hoảng sợ của nữ nhạc công mặc hồng sam mới khiến hắn kịp phản ứng đang xảy ra chuyện gì, khiến hắn nhanh chóng khẩn trương đến mức hô hấp hoàn toàn ngừng lại.
Nhưng đôi tay hắn lại không hề ngừng lại.
Hắn nhanh chóng lấy một chai thuốc thủy tinh từ trong túi ra, sau đó nhỏ xuống áo mình một giọt nước trong chai thuốc thủy tinh ấy, tiếp theo, hắn cấp tốc bôi thứ nước ấy lên đầu mũi tên tinh cương của mình.
Sau đó hắn vẫn cầm cung chuẩn bị, đợi một thời cơ bắn tên không thể có bất kỳ sơ xuất nào.
Hắn đã dùng năng lực quay lại mười phút trước, nên hắn tuyệt đối không thể sai lầm.
Mà hiện giờ, hai tay của tên Thánh sư núi Luyện Ngục đang cầm lấy cây tên do Đông Vi bắn ra, cơ hội hắn chờ đợi rốt cuộc đã đến.
"Phốc!"
Cây tên tinh cương chuẩn xác bắn trúng vết thương trên ngực Thánh sư núi Luyện Ngục, nhưng đầu cây tên vừa mới đi vào được khoảng một phân, lập tức đã bị thân thể mạnh mẽ chí cực và hồn lực chấn bay ra ngoài, căn bản không thể tiến sâu thêm dược nữa.
Thánh sư núi Luyện Ngục chưa từng nhìn cây tên này, gã biết với tu vi Lâm Tịch hiện giờ, cho dù cây tên kia có thể bắn trúng mình cũng tuyệt đối không thể khiến mình bị thương nặng.
Gã tiếp tục khống chế hồn lực và máu của mình, sử dụng chúng để giúp sức mạnh của mình tăng nhiều hơn.
"Bùm!"..."Bùm!"..."Bùm!"
Trái tim của gã đập mạnh như tiếng trống trận, hai cánh sau lưng gã chấn động, khiến cho một lần nữa hắn lại bay vút lên trời cao, giống như một cơn ác mộng đột ngột xuất hiện và tiếp tục bành trướng.
Nhưng ngay lúc này, gã bất giác rên rỉ một tiếng.
Không phải vì đau đớn, mà gã chợt cảm giác được trong cơ thể mình, trong huyết mạch và trái tim mình, đang có thêm một đồ vật không tinh khiết, một vật gã chưa từng cảm thấy.
Tiếng rên rỉ này bắt nguồn từ sự sợ hãi tột độ.
Gã cảm thấy lồng ngực mình hơi lành lạnh, theo bản năng nhìn xuống bên dưới một lần. Gã thấy có từng hơi máu từ trong lồng ngực của mình phun ra bên ngoài, nhưng những hạt máu đó không còn là màu đen tinh khiết nữa, mà là màu đỏ nhàn nhạt được trộn lẫn. Gã không thể tin tưởng được, chỉ trong thoáng chốc, tâm tình cuồng ngạo đã bị thay thế bởi sự hoảng sợ và kinh ngạc tột độ.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 8: Núi trắng, nước đen.
Chương 33: Cường giả vẫn lạc.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Đông Vi chăm chú nhìn tên Thánh sư núi Luyện Ngục. Hiện giờ khí tức tên Thánh sư núi Luyện Ngục này vẫn rất khủng khiếp, ông ta cũng không biết dị biến trong cơ thể đối phương còn đang diễn ra hay không, cho nên, chính ông ta cũng cảm thấy khổ sở không thôi.
Ma biến cấp Thánh sư, trừ khi có thêm mấy cường giả học viện Thanh Loan cùng giai với ông ta xuất hiện ở đây. Bằng không, với sức mạnh một người của ông ta không thể nào chống lại được. Mà cho dù những người ở đây muốn chạy cũng không thể nào trốn được.
…
Sức mạnh trong cơ thể Thánh sư núi Luyện Ngục vẫn đang bành trướng.
Trong lúc hoảng sợ tột độ, gã biết mình chỉ còn lại cơ hội cuối cùng. Chính sự kinh ngạc và hoảng sợ không thôi kia đã nhắc nhở gã rằng so sánh với một người mang rất bí mật núi Luyện Ngục như mình, tên Phong hành giả chưa trưởng thành tên Lâm Tịch, mình từng nghĩ rằng còn rất non nớt kia, sợ rằng trên người hắn còn có nhiều bí mật kinh người hơn.
- Chết!
Một tiếng thét to đầy thê lương từ trọng miệng gã truyền ra ngoài.
Đôi cánh kim loại sau lưng gã phát ra tiếng động cộng minh khủng khiếp, từng luồng gió lớn thực chất bỗng nhiên xuất hiện. Ngay lập tức, các lưỡi đao sắc bén trên đôi cánh ấy bỗng nhiên chuyển động với một tốc độ vô cùng nhanh, giống như chuẩn bị bắn ra bên ngoài với một sức mạnh còn kinh khủng hơn uy lực cây tên do Đông Vi bắn ra, mà hắc động quanh thân gã cũng không ngừng mở rộng ra ngoài.
Lâm Tịch theo bản năng ngã người xuống đất, áp sát mặt với nền đất, lui về sau. Mà Ngải Khí Lan lại rất kiên quyết xông tới chỗ Lâm Tịch, muốn dùng thân thể gầy yếu để chống đỡ cho Lâm Tịch.
Một lần nữa trái tim Đông Vi đập mạnh, ánh mắt ông ta nhanh chóng khóa chặt khu vực xung quanh Lâm Tịch lại.
Trong tình huống hiện nay, ông ta chỉ có thể suy nghĩ có thể trả giá bằng tính mạng của mình, sau đó dùng mũi tên của mình để bảo vệ Lâm Tịch, giúp Lâm Tịch sống sót hay không.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ rằng chính là cảnh tượng diễn ra tiếp theo không phải là hơn một ngàn lưỡi đao bén nhọn đồng loạt tấn công tới, mà là một thanh phi kiếm từ dưới nước bùn bay lên, phát ra âm thanh vô cùng thê lương!
Thanh phi kiếm mỏng trong suốt này ma sát với không khí mạnh đến nỗi gần như muốn bốc cháy, hóa thành một viên vẫn thạch đỏ ửng, nhưng nó lại không hề tấn công Lâm Tịch, mục tiêu chính là cổ họng của Đông Vi!
Trường cung to lớn trong tay Đông Vi khó khăn chắn ngang ngay trước cổ họng.
Tiểu kiếm mỏng trong suốt sắp đụng vào thân cung to lớn.
Đôi cánh kim loại sau lưng Thánh sư núi Luyện Ngục đập mạnh làm gió lớn nổi lên, thân thể gã hóa thành một luồng khí lưu màu đen giống như thanh phi kiếm kia, một tay liền bắt được lưng thiếu nữ có đôi mắt xanh.
Người tu hành Huyệt man ngồi dưới đất rống to lên như dã thú, đôi tay đầy máu tươi của gã vươn lên muốn ngăn cản Thánh sư núi Luyện Ngục. Nhưng ngay lúc đó trên người Thánh sư núi Luyện Nguc lại toát ra một khí tức đáng sợ, khiến cho thân thể gã Huyệt man bị đẩy lui về sau, té xuống một vũng nước bùn.
Con ngươi Lâm Tịch chợt co lại.
Bởi vì trong khoảng thời gian chưa tới một hơi này, Thánh sư núi Luyện Ngục đã bắt được thiếu nữ có đôi mắt xanh, bay đến trước mặt hắn.
Ngay giây khắc đấy, hắn không thể suy nghĩ được nữa, theo bản năng dùng hai tay đẩy mạnh Ngải Khí Lan đang chắn trước người mình sang một bên.
Cánh tay được bao bọc bởi ánh sáng màu đen và màu xanh ngọc đã đến trước người hắn.
Mới chỉ hơi dùng sức một chút, những đầu ngón tay của Thánh sư núi Luyện Ngục đã xuyên vào cơ thể hắn, khiến cho thân thể hắn từ trong ra ngoài phải rung lên mãnh liệt, căn bản không thể tự khống chế được nữa.
"Ầm!"
Cho đến lúc này, âm thanh tiểu kiếm mỏng trong suốt đập mạnh vào thân cung khổng lồ mới vang lên.
Trong nháy mắt thanh tiểu kiếm kia bỗng nhiên rung động không biết bao nhiêu lần, sau đó, thanh phi kiếm đã từng khiến những người ở đây phải sợ hãi đột ngột vỡ vụn, bắt đầu từ mũi kiếm rồi lan tràn lên trên.
Sức mạnh kinh khủng ẩn chứa trong phi kiếm đánh vào khiến không khí quanh thân Đông Vi bị biến dạng, người xem có cảm tưởng như có một quả cầu pha lê trong suốt đang bao bọc ông ta lại.
Tiếp đó, Đông Vi đưa trường cung vào sát ngực mình, cả người ông ta bị đẩy mạnh ra phía sau, trông như một vẫn thạch từ trên trời rơi xuống.
Sau đấy, gã phấn khởi sử dụng sức mạnh trong người mình, hai tay nắm lấy thiếu nữ có đôi mắt xanh và Lâm Tịch, vỗ cánh bay lên bầu trời cao như một ma vương thật sự.
"Xoẹt!"
Tiếng xé gió kinh khủng vang lên, trong lúc bay ngược về sau Đông Vi bất chấp thương thế của mình, mặc kệ miệng đang chảy máu, vẫn rất ổn định giương cung lên, bắn ra một cây tên.
Một luồng ánh sáng đỏ rực mạnh mẽ bắn thẳng vào lưng Thánh sư núi Luyện Ngục.
Một luồng hơi máu từ trong vết thương tại phần ngực giáp của tên Thánh sư núi Luyện Ngục phun ra ngoài, giống như một đóa hồng màu đen nở rộ trên không trung.
Thân thể Thánh sư núi Luyện Ngục lung la lung lay, nhưng vẫn bay lên cao hơn, trong nháy mắt đã không còn thấy tung tích.
...
Lâm Tịch không thể nào cử động tay chân được, hai mắt hắn như bị lưỡi đao cắt lấy nên không mở ra được, chỉ cảm thấy khí tức đáng sợ trên người tên Thánh sư núi Luyện Ngục này đang nhanh chóng yếu đi, chỉ cảm thấy giờ này tên Thánh sư núi Luyện Ngục giống như một chiếc trực thăng bị hỏng động cơ, bay loạn trên không trung.
Tuy hắn cảm thấy khẩn trương, nhưng vẫn không hề tuyệt vọng.
Bởi vì hắn biết rõ vừa rồi tên Thánh sư núi Luyện Ngục hoàn toàn có cơ hội giết chết hắn, nếu như đã không giết hắn, nhất định gã muốn biết những bí mật trên người Lâm Tịch.
Hiện giờ tên Thánh sư núi Luyện Ngục cũng rất muốn biết tại sao Lâm Tịch có thể biết mình ở trên trời, đồng thời cũng muốn biết có phải học viện Thanh Loan đã thật sự chế tạo được dược vật đối phó với ma biến hay không.
...
Thánh sư núi Luyện Ngục cảm thấy tia hồn lực cuối cùng trong cơ thể mình đã hóa thành hư vô biến mất. Chỉ trong khoảng thời gian hai tức, gã đã kịp điều chỉnh đôi cánh sau lưng mình, giúp mình có thể thuận lợi hạ cánh hơn.
Hiện giờ gã đã biết mình phải đón nhận kết quả như thế nào, nên gã không hề sợ hãi, rất thản nhiên nghênh đón tử vong sẽ tới không bao lâu nữa.
Trong tim gã bất giác hiện lên một cảm giác thản nhiên mạc danh, bởi vì kết quả này là do học viện Thanh Loan quá mạnh mẽ, chứ không phải thực lực của gã thua kém những đối thủ đã từng gặp phải.
Gã có thể cảm giác được dược lực trong cơ thể mình đã lan tràn khắp thân thể, làm cho tất cả cơ quan nội tạng nhanh chóng yếu đi. Gã rất khiếp sợ trước dược lực quá mạnh này.
"Rầm!"
Rốt cuộc gã đã rơi xuống đất, cùng với Lâm Tịch, thiếu nữ có đôi mắt xanh liên tục quay cuồng trên mặt đất mới có thể làm mất đi lực rơi từ trên cao xuống.
Đây là một mảng cỏ lau bùn lầy.
Bên trong vùng đất hoang vu có rất nhiều loại cỏ lau này.
Thánh sư núi Luyện Ngục là người đầu tiên ngồi dậy.
Theo những tiếng ho khan to rõ như từ trong phổi phát ra, từng miếng giáp trên người gã đã được cởi xuống. Ngay cả phần giáp ở cánh tay, khuỷu chân cũng được gã cởi ra. Sau một tiếng kêu kim loại dễ nghe, đôi cánh gắn liền với phần giáp sau lưng đã được tháo rời như hai cái áo bình thường, trải rộng trên mặt đất.
Chỉ có phần giáp trước ngực gã, sau khi bị cây tên của Đông Vi bắn mạnh vào, một chút kim loại đã đâm sâu vào trong ngực, nên không thể nào cởi ra được.
Nhưng chỉ riêng những bộ phận áo giáp đã được cởi xuống cũng đủ giúp tên Thánh sư núi Luyện Ngục này cảm thấy dễ chịu và sảng khoái hơn, tiếng ho khan cũng dừng lại.
Tên Thánh sư núi Luyện Ngục này là một người đàn ông chỉ khoảng bốn mươi mấy tuổi, thân hình cao lớn, đầu tóc xám trắng.
Sau khi các bộ phận áo giáp trên người gã được tháo ra, làn da thịt ẩn ở bên trong cũng hiện ra bên ngoài trong trạng thái bị căng phồng lên, các mạch máu màu đen lộ rõ. Nhưng chỉ qua một thời gian ngắn ngủi, các mạch máu màu đen đó đã dần mất đi, mà đôi mắt của gã Thánh sư này cũng bắt đầu trở nên già nua, khóe mắt gã xuất hiện những nếp nhăn nhàn nhạt, khuôn mặt hung ác bất giác trở nên hiền hòa.
Tiếng ho khan của Lâm Tịch và thiếu nữ có đôi mắt xanh vang lên.
Đến bây giờ hai người mới có thể tự nhiên thở được.
Tên Thánh sư núi Luyện Ngục này không vội vã làm gì, chờ đến lúc hơi thở của Lâm Tịch và thiếu nữ có đôi mắt xanh đều đặn trở lại, rốt cuộc có thể ngồi trên mặt đất, gã mới bắt đầu mở miệng. Vừa nhìn Lâm Tịch đang không ngừng run rẩy nhưng vẫn quan sát mình, gã vừa nói:
- Tại sao ngươi có thể phát hiện được ta trên bầu trời? Tại sao có thể biết vị trí của ta?
Lâm Tịch cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, thật ra trạng thái hắn bây giờ không khác gì tên Thánh sư núi Luyện Ngục cả.
Sức mạnh trong một trảo cuối cùng của tên Thánh sư núi Luyện Ngục dường như đã khiến mỗi tấc da thịt trong cơ thể hắn phải chuyển dời sang chỗ khác, nên mặc dù hiện giờ hắn đã có thể dùng hồn lực chữa trị thương thế, nhưng vẫn cảm thấy cơ thể rất nhức nhói, ngay cả việc hô hấp cũng không khác gì cực hình cả.
- Ông có thể nói cho tôi biết tại sao khi ông nói chuyện lại giống như khắp nơi có những cái miệng trong suốt từ khắp bốn phương tám hướng hội tụ lại, khiến cho lão sư tôi không thể phát hiện được vị trí của ông, được không?
- Ông có thể nói cho tôi biết làm thế nào để phi kiếm tấn công với khoảng cách xa như vậy không? Theo những gì tôi biết, đáng lẽ không có một Thánh sư nào có thể điều khiển phi kiếm quá hai trăm bước chứ?
Nhưng Lâm Tịch lại bình thản nhìn tên Thánh sư núi Luyện Ngục đang dần già nua đi, từ từ nói chuyện, thậm chí còn hơi tươi cười.
Ngụ ý của Lâm Tịch rất rõ, nếu như ngươi không thể nói bí mật của ngươi cho ta biết, đương nhiên ta cũng không thể nói bí mật của ta cho ngươi.
Nhưng điều khiến hắn phải ngẩn ngơ chính là tên Thánh sư núi Luyện Ngục này lại rất tươi cười, nói:
- Ta có thể nói cho ngươi biết.
- Vậy ông hãy nói cho ta biết đi.
Sau khi ngây ngốc, Lâm Tịch liền tự nhiên nói.
Thánh sư núi Luyện Ngục thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi sẽ biết.
- Đằng sau vùng đất hoang vu rốt cuộc là nơi thiên thời địa lợi như thế nào? Có rất nhiều người tu hành giống ngươi sao?
Sau tiếng thở dài đấy, Thánh sư núi Luyện Ngục đột nhiên hỏi thiếu nữ có đôi mắt xanh.
Thiếu nữ có đôi mắt xanh nhất thời không phân rõ địch ta được, lại vì hiện có Lâm Tịch ở đây, nên nàng hơi do dự, quấn quýt không biết có nên trả lời hay không.
- Dược lực thuốc này thật quá mạnh, không thể nào chống lại được, giống như hoàn toàn thay đổi máu của ta...Từ thái độ của ngươi, ta ít nhất có thể biết học viện Thanh Loan đã thật sự nghiên cứu được loại thuốc có thể chống lại ma biến của núi Luyện Ngục ta...không ngờ dược lực của nó lại kinh người đến vậy.
Lâm Tịch im lặng, nhất thời không nói gì, chẳng qua càng lúc càng nhíu chặt mày hơn.
- Khi chết lại mang theo nhiều vấn đề như vậy, thật sự rất tiếc nuối.
Thánh sư núi Luyện Ngục hơi buồn bã thở dài, nhưng lại nhanh chóng thể hiện sự thỏa mãn, nói:
- Nhưng ít nhất không làm nhục sứ mạng, có thể mang hai ngươi tới đây.
- Ngươi dẫn chúng ta đến đây làm gì?
Thiếu nữ có đôi mắt xanh khó khăn lên tiếng.
Đây cũng là điều Lâm Tịch muốn biết. Hắn nhìn tên Thánh sư núi Luyện Ngục, muốn tìm câu trả lời.
Nhưng cái hắn nhận được là chỉ nhìn thấy tên Thánh sư núi Luyện Ngục này dùng hai tay kết ấn tạo thành hình một ngọn lửa, cúi thấp đầu xuống về phía nam, không bao giờ lên tiếng nữa.
Cường giả vẫn lạc.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế