Dịch giả: nhóm Tinh Tú Lầu
Biên dịch: anhhungsida
Nguồn: TTV - Thiên Hạ Hội
Kẻ này toát ra vẻ quý tộc sang trọng, tướng mạo phi phàm, xem ra còn rất trẻ, chỉ khoảng 25, 26 tuổi, trên người mặc một chiếc áo dài liền thân màu trắng đang rất thịnh hành trong giới trẻ. Tuy không mặc áo giáp thú, nhưng phần người trên của hắn rất đồ sộ, điều đó cho thấy chẳng qua là hắn chưa hóa áo giáp thú mà thôi. Trong mắt Á Văn, kẻ này là một người rất tự tin. Trên người ngoài một cây quạt trúc (loại để trang trí) không có một vũ khí nào khác.
Khi Á Văn nhìn đến khuôn mặt của hắn, vừa bắt gặp ánh mắt của hắn, bỗng đầu óc trống rỗng, không còn nhớ gì nữa, bất chợt một cảm giác làm Á Văn muốn quỳ lạy hắn, đầu gối của Á Văn mềm ra không điều khiển được nữa, dường như là đang quỳ xuống.
Vào đúng lúc này, tim Á Văn đột nhiên đập rất mạnh, rỗi trở nên lạnh toát. Hơi thở run rẩy phân đôi, xông vào não và mắt. Bỗng chốc hắn thấy đầu óc tỉnh táo trở lại, cặp mắt nhanh như xưa, ý định muốn quy hang ban nãy giờ mất hẳn. Hắn cũng thấy rõ tướng mạo của đối phương, thấy đối phương cũng không đến mức quá tuấn tú, đôi mắt sáng như lửa.
Còn đối phương thấy vẻ bình tĩnh của Á Văn, trong lòng cũng thấy rất ngạc nhiên, thực ra, khi hắn đứng trước mặt Á Văn, hắn cũng đã dùng đến chiêu được thầy truyền cho, khiến kẻ thù thấy được ý chí của hắn qua ánh mắt mà phải khiếp sợ quy hang. Trước giờ dùng đến chiêu này, không biết bao người đã thất bại trong tay hắn. Cho dù là không quy hang thì những đối thủ trước đây cũng chạy trốn.
Nhưng, người trước mặt hắn, duy ban đầu có chút mê muội song rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhanh đến mức hắn chưa kịp phản ứng. Hơn nữa, đôi mắt người này lại phát ra hai tia sáng màu bạc, trong giây lát, hắn cảm thấy ánh mắt ấy rất sáng, rất sáng, khiến hắn cũng cảm thấy bị lép vế.
Nếu không phải là tính kiêu ngạo và lòng tự tôn không cho phép thì hắn đã bỏ chạy từ lâu rùi.
Biết đối thủ không đơn giản, ngập trong ánh nhìn màu bạc của Á Văn, hắn từ từ thu lại chiêu pháp, ánh sáng bạc trong mắt Á Văn cũng theo đó mà nhạt dần đi.
Thực ra, hắn không biết, tinh lực của Á Văn lại là khắc tinh lớn nhất của chiêu pháp của hắn, chỉ là Á Văn chưa bao giờ gặp phải kiểu tấn công tinh lực như thế này nên không biết phản ứng ra sao.
Mọi điều Á Văn làm đều theo bản năng, vì thế Á Văn mới thoát đại nạn này một cách vô ý thức.
Khi ánh mắt của Á Văn và địch thủ trở về trạng thái bình thường.
Kẻ kia thấy Á Văn đang nhìn mình, không hề nói một lời, chỉ “xoạch” một tiếng, mở chiếc quạt trúc trong tay, rồi mới cất tiếng, ra vẻ như bạn hữu thân tình lắm: “Người anh em có phải là Á Văn Long Đệ, một mình giết cả trăm người ở thị trấn Thiệu Thư Đại Đề đấy không?”
Á Văn không trả lời, cứ im lặng nhìn 5 địch thủ trước mặt, trong năm người này có 3 kẻ mặc áo giáp thú của Lục Giới, một kẻ vừa nhìn đã biết là tu vi chân khí khá mạnh, một kẻ khác thì vẫn chưa biết tinh lực đến đâu, cứ nhìn tu vi của hắn như hiện nay, có lẽ trận này Á Văn sẽ lành ít dữ nhiều.
Đang vắt óc nghĩ cách rút lui, Á Văn đương nhiên không trả lời kịp câu hỏi của địch thủ. Vì thế trong mắt chúng, Á Văn có vẻ như đang coi thường chúng.
Chúng không khỏi cảm thấy bực bội trong lòng, nhưng vẫn hoài nghi không biết tại sao Á Văn lại chẳng thèm ngó ngàng đến các chiêu thức chúng sử dụng như vậy? Lẽ nào hắn có khả năng đặc biệt gì mà lại khinh thường chúng đến thế?
Trong khi Á Văn vẫn đang tìm cách thoát thân, đối phương lại nói thêm: “À! Ta quên chưa cho ngươi biết danh tính, chúng ta là đội quân Thái Kinh của thành Khải Đạt Tư Lặc, ta là phó chỉ huy - Ổ Ngụy. Nga Tứ Ly, người ở ngoài cùng bên phải của ta là chỉ huy đội 7 – Ai Liêm.
Đái, vị thứ 2 là chỉ huy đội 8 – Dụ Lâm. Trần, người ngoài cùng bên trái là giáo đầu võ thuật của đội này – Khải Lý. ? Nhiếp Hoa, vị thứ hai cũng là giáo đầu võ thuật – Phỉ Nhiếp Châu”.
Nói xong, Ổ Ngụy quan sát rất kỹ phản ứng của Á Văn, nhưng rồi hắn lại thất vọng, Á Văn trân trân nhìn chúng không nói nửa lời, không hề có chút phản ứng gì.
Cõ lẽ, Ổ Ngụy từ đầu đã đi sai nước rồi, Á Văn chưa chắc là người của Liên Minh Kỳ Lan Lầu, cho nên không biết thực lực của lũ người có thể làm kinh động cả thành Khải Đạt Tư Lặc.
Có thể nói, cái uy danh của đội quân Thái Kinh đều do chúng gây dựng. 5 người mỗi kẻ một sở trường, từ khi chúng gia nhập vào đội quân Thái Kinh đến nay, uy lực của đội quân Thái Kinh đã vượt xa đội quân Đông Đế, thậm chí có người nói Ổ Ngụy chính là người sẽ kế nhiệm chức vị chỉ huy đội quân Thái Kinh, thế mới biết uy danh của hắn đến đâu.
Bình thường, gặp ai trong số 5 người bọn chúng đều rất khó, vậy mà đêm nay cả 5 bỗng chốc đều xuất hiện trước mặt Á Văn, thật là hiếm có.
Thế nhưng Ổ Ngụy đã đi sai nước khi muốn dùng uy danh của mình để uy hiếp Á Văn và đồng thời tạo cơ hội cho đồng bọn nhân lúc Á Văn sơ hở.
Á Văn không phải là dân thành Khải Đạt Tư Lặc, cũng không phải người Liên Minh Kỳ Lan Lầu, hắn chỉ là một người qua đường đi qua đất này, sao biết được 5 địch thủ của mình là những ai, muốn dùng uy danh để uy hiếp Á Văn thì hoàn toàn vô ích.
Ổ Ngụy dùng sai sách lược làm cho Tam Đương Gia bang Thanh Y ở phía sau tỏ ra bất mãn: “Phó chỉ huy Ổ Ngụy, ta bỏ ra 3 vạn tiền vàng là để nhờ bọn ngươi đến trừ khử hắn chứ không phải để nói chuyện phiếm.”
Á Văn nghe tiếng và hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, thì ra là thuê người đến trừ khử hắn.
Hắn cười thầm, 3 vạn tiền Kỳ lan Lầu, tức là 4 vạn 5 nghìn tiền Công Quốc, hắn còn nhẩm tính ra, số tiền này đủ cho một nhà 5 người ăn trong 10 năm, nhiều tiền như vậy mà để thuê thích khách thì thật uổng.
Tuy vậy, Á Văn chợt nhận ra, phải dùng đến 3 vạn tiền vàng mới thuê được 5 đối thủ trước mặt, thực lực của chúng chắc không còn phải bàn cãi, huống hồ hắn vừa giết gần trăm người ba hôm trước, giờ lại có 5 kẻ đến gây sự với hắn, Á Văn càng cảnh giác hơn.
Cảm nhận được luồng sát khí phát ra từ người Á Văn, Ổ Ngụy mừng thầm vì rút cục thì Á Văn cũng không nhịn được nữa.
Tay phải giơ lên, lên tiếng: “ Liệu Nguyên, mau ra gặp mặt người anh em của ngươi!”
Một luồng ánh sáng đỏ phát ra từ ống tay áo trên người Ổ Ngụy và dừng lại trước mặt Tham Lang Tinh, cách chỗ Tham Lang Tinh 3 bước hiện ra một hoang thú to đúng bằng Tham Lang Tinh.
Đồng tử trong mắt Á Văn co lại, đó là một con hoang thú toàn thân màu lửa, thuộc cùng hệ Ốc Phu với Tham Lang Tinh.
Con hoang thú hình sói vừa hiện ra trước mặt Tham lang Tinh đã khẽ gầm lên một tiếng, Tham Lang Tinh cũng gầm lên đầy vẻ phẫn nộ, để lộ răng nhọn hoắt.
Ổ Ngụy thấy hai con cự lang màu bạc và màu đỏ cùng thuộc hệ Ốc Phu, liền cười đắc chí: Việc này không cần đích thân tar a tay, nhưng vì lâu nay nghe nói Á Văn huynh có một con hoang thú thuộc hệ Ốc Phu, rất trùng hợp là ta cũng có một con, cho nên muốn mở rộng tấm mắt. Huynh xem chúng hợp nhau chưa kìa!
Lúc này, người Á Văn đã phát ra từng luồng sát khí ớn lạnh, nhận thấy sát khí trên người Á Văn, trước mặt lại có một con hoang thú hình dạng giống mình đang khiêu chiến, Tham Lang Tinh lập tức kêu gào; sừng, răng, vuốt đều lộ ra.
Thấy vậy, 5 kẻ kia mặt mày biến sắc, trăm nghe không bằng một thấy, kẻ yếu tim mà thấy bộ dạng lúc này của Tham Lang Tinh thì chắc sẽ chết khiếp.
Còn con hoang thú Liệu Nguyên, khi thấy Tham lang Tinh như vậy, thì cũng không chịu thua mà kêu gào ầm trời, bộ lông màu lửa như đang rực cháy, trông Liệu Nguyên lúc này như một quả cầu lửa hình sói.
Á Văn thấy vậy, tâm trạng vốn không lạc quan lại càng trĩu xuống, không phải là hoang thú cấp 7 (thất giới) trở lên thì không thể phát ra năng lượng.
Ổ Ngụy nhận thấy tâm trạng Á Văn đang trĩu xuống, liền cười đắc ý: “Liệu Nguyên của ta là hoang thú cấp 7, không biết hoang thú của Á Văn huynh thuộc cấp mấy?”
Lúc này, trên người Á Văn đằng đằng sát khí: “Ngươi cứ thử rồi biết.”
Tiếp đó, hắn hô lớn: “Tiểu Tinh, tiến lên.”
Tham Lang Tinh vừa nghe thấy mệnh lệnh của chủ, lập tức kêu gầm, hóa thân thành một luồng sáng bạc xông về phía Liệu Nguyên, trong chớp mắt, hai con hoang thú một bạc một đỏ đang quần lẫn nhau.
Luồng ánh sáng vàng từ người Á Văn cũng xông đến Ổ Ngụy.
Ổ Ngụy cười lớn, nhanh như cắt lùi về sau 3, 5 bước. Khải Lý, kẻ ở ngoài cùng bên trái khẽ rên một tiếng, bước dài lên phía trước, tay phải giơ nắm đấm, một luồng sáng xanh tấn công trước ngực Á Văn.
Á Văn không nao núng, tay phải cũng giơ nắm đấm về phía tay phải của Khải Lý, cú đấm thép của hai người tương tác, phát ra những âm thanh lanh lảnh như tiếng kim loại va đập vào nhau. Cả hai cùng bị bật lại phía sau, Á Văn còn bị bật lại nhiều hơn Khải Lý vài bước.
Thầm thở dài, công lực của hắn không bằng công lực lâu năm của Khải Lý, nhưng lúc này không phải lúc so đo tài cao thấp, bởi vì cây thương dài màu xám của Ai Liêm, thanh đại đao của Phỉ Nhiếp đang chĩa vào trước ngực, sau lưng hắn. Không đợi đến khi đứng vững, Á Văn nhanh như cắt né sang phải, trường thương và đại đao quét ngang không gian theo chuyển động của Á Văn.
Á Văn kêu lên một tiếng, chân phải đạp lên mình cây thương, cây thương vẹo đi. Tay trái ra đấm, đấm về phía sau, lại trúng vào cánh tay đang cầm đao của Phỉ Nhiếp. Thanh đại đao chưa kịp chạm vào người Á Văn đã rơi xuống mặt đất, nhờ vậy mà hắn thoát nạn.
Khi đối thủ đã thu binh khí về, Á Văn chợt thấy một bóng đen, không hề nao núng, hắn né cả thân hình đang mất thăng bằng của mình nhanh như sóc. Bóng đen quét ngang qua phần trên Á Văn, vì phán đoán sai động tác của Á Văn nên chỉ chém sượt được một nhát vào vai trái của Á Văn.
Người Á Văn đổ về bên phải, rồi lại đứng dậy, nhìn vết máu ở vai trái, đây chính là “kiệt tác”của Dụ Lâm Như Hầu Trạng.
Dụ Lâm cười đáp: “Ngươi khá lắm, thế mà vẫn tránh được đòn của ta, quả là không thể xem thường ngươi được.”
Á văn chau mày, vừa thế mà hắn đã bị thế này, trong lòng không sao vui được.
Hắn tức giận, trợn trừng hai mắt, luồng sáng vàng phát ra từ đôi mắt thần ma, gào to một tiếng, đôi tay của Á Văn trông như bộ vuốt hổ, ánh sáng vàng chói lọi chiếu về phía Khải Lý.
Khải Lý cười lớn, năm ngón tay chụm lại như đao, hai vai vươn thẳng, phóng ra vô số ánh sáng xanh. Ánh sáng xanh và vàng vừa gặp nhau, cả hai người cùng bị bắn lên, nhưng Á Văn nhờ lực này mà quay người tấn công, để lại một vết móng trên người Dụ Lâm.
Dụ Lâm lúc này không để ý phòng bị, nhưng không nao núng, tuy bị vuốt của Á Văn cào vào vai phải, nhưng Dụ Lâm rất nhanh, lập tức đổ người về phía sau, hai chân đạp vào bụng dưới của Á Văn.
Á Văn bị bật lại về sau, trong bụng tiếc nuối, vứt mảnh áo giáp thú hắn lấy được trên vai Dụ Lâm xuống đất, hắn vốn là muốn Dụ Lâm – kẻ có thân thủ nhanh nhẹn nhất phải thua trong tay mình, nhưng hắn không thể đánh lén Dụ Lâm vì thân thủ của Dụ Lâm quá nhanh, làm hắn chỉ xé được một mảnh áo giáp thú, mà không sát thương được Dụ Lâm.
Tuy thoát nạn song Dụ Lâm vẫn sợ toát mồ hôi, vai phải bị mất một mạnh áo giáp, cảm giác lạnh lẽo như nhắc nhở hắn rằng hắn đã thua trong tay Á Văn một lần.
Cơn thịnh nộ đã lên đến tột đỉnh bỗng làm Dụ Lâm quên đi tất cả, hắn hung hăng vươn người về phía trước, xông về phía Á Văn nhanh như cắt, vẻ mặt đầy tức giận: “Ngươi nhất định sẽ phải trả giá.”
Thấy Dụ Lâm ra đòn hung hãn, Á Văn như mở cờ trong bụng, Dụ Lâm hành động y như những gì Á Văn dự đoán.
Chỉ sợ hắn không ra đòn, Á Văn tự biết thân thủ mình không nhanh bằng Dụ Lâm, nhưng giờ thấy hắn tự chui đầu vào giọ, thật hay quá.
Bộ 1 - Chương 23: Tham ngận hoá khải trung (thượng)
Dịch giả: nhóm Tinh Tú Lầu
Biên dịch: anhhungsida
Nguồn: TTV - Thiên Hạ Hội
Sức mạnh hội tụ, từ lòng bàn tay của Á Văn bắn ra một đường ánh sáng dài kim sắc, do đường ánh sáng này chỉ có chưa đến năm phần công lực, lại ẩn trong lòng bàn tay đang lấp lánh ánh kim quang, do vậy một Dụ Lâm đang hừng hực ý chí tấn công, không thể nào nhìn thấy đường ánh sáng này.
Dụ Lâm vừa xông đến trước mặt Á Văn, vừa hét lớn: “Thiên lưu trảo ảnh!”
Dường như có hàng ngàn quang ảnh, hai cánh tay Dụ Lâm chuyển động liên tục, trong nháy mắt, dường như hắn mọc thêm hàng trăm cánh tay, hàng ngàn hàng vạn cánh tay mang theo vô số móng tay sắc nhọn, chúng phát ra ánh sáng màu trắng u ám, bao vây lấy toàn thân Á Văn .
Á Văn kêu lên một tiếng, hai tay đan chéo, che lấy đầu và mặt, toàn thân phát ra một vòng kim quang sáng chói.
Với quyết tâm tốc chiến tốc thắng, Á Văn có ý chống đỡ chiêu này, dồn Thiên Tâm Chân Khí di chuyển khắp cơ thể, toàn thân Á Văn phát ra kim quang, dung sức mạnh của Thiên Tâm Chân Khí gia tăng sức chống đỡ của cơ thể, chỉ chờ đợi trảo ảnh của Dụ Lâm kéo đến bao vây toàn thân chàng, đồng thời tìm kiếm những sơ hở của hắn.
Cuối cùng ánh mắt ẩn dưới hai cánh tay của Á Văn đã phát ra ánh sáng chói loá, chàng đã nhìn thấy sơ hở của Dụ Lâm, khi hắn chuyển động liên tục hai cánh tay đã sơ ý thả lỏng phòng ngự trước ngực, đây chính là điều mà chàng chờ đợi.
Không chút do dự, nhân lúc Dụ Lâm không chú ý phòng ngự trước ngực, Á Văn hét lớn một tiếng: “Phá Ma Chi Tiễn!”
Trong tay chàng hai chưởng đạt năm phần công lực đã được chuẩn bị từ lâu bắn ra mũi tên Thiên Tâm Chân Khí, mũi tên này nhằm thẳng ngực của Dụ Lâm.
Mũi tên này là võ công bí mật của Kì Đạt Khắc Gia, kết tụ chân khí, phóng ra ngoài cơ thể, dùng đề tấn công kẻ địch, uy lực không những không thấp hơn cung tên, mà còn mạnh hơn cung tên một bậc, khiến cho kẻ địch khó mà đề phòng.
Mũi tên kim sắc chưa xuyên vào ngực, máu tươi lập tức như thác nước phun ra ngoài, Dụ Lâm kêu lên một tiếng, người lùi về sau mấy bước, một tay giữ lấy ngực, một tay chỉ Á Văn, kêu lên: “Ngươi…. Ngươi…. Ngươi….”
Hắn nằm mơ cũng không thể ngờ được kẻ đã bị hắn đánh cho không còn sức lực chống trả lại có thể bất ngờ bắn ra một mũi tên kim sắc ám sát hắn, ngực đau buốt khiến hắn không thể đứng vững nữa.
Hai mũi tên đã phát huy tác dụng, Á Văn cũng kinh ngạc trước công lực của Dụ Lâm, bị hai mũi tên do chân khí kết thành của chàng mà hắn vẫn có thể đứng được, không nói nhiều, Á Văn hét lên một tiếng, tay phải lại tiếp tục gia tăng sức mạnh bắn ra kim quang mạnh mẽ, đường ánh sáng này chém ngang cổ Dụ Lâm, chàng muốn cho hắn một chưởng cuối cùng.
Nhưng đúng lúc đó, ba người Khải Lí đứng bên cạnh thấy tình hình nguy cấp, đồng thời hét lên: Quyền, Đao, Thương tấn công Á Văn, chàng đành bỏ qua chưởng tấn công cuối cùng này, quay người tránh chưởng hợp lực của ba người.
Bị đẩy về sau ba thước, Á Văn nhìn thấy ba người họ tập trung bên cạnh Dụ Lâm, từ hai bàn tay của Khải Lí phát ra ánh sáng màu xanh, tập trung vào cơ thể của Dụ Lâm, chỉ thấy hai vết thương trước ngực của hắn đóng miệng, không còn chảy máu.
Thấy sự việc như vậy, trong lòng Á Văn khẽ lay động, đây là một loại liệu pháp dùng chân khí gia tăng tốc độ đóng miệng của vết thương, hiệu quả đạt được như Hồi Phục Chú của Ma Pháp Sư, chàng lập tức nghĩ ngay tới liệu pháp chân khí thuộc loại này mà chàng cũng biết, chỉ là trước đây thật sự không chú ý, như hôm nay nhìn thấy động tác của Khải Lí và Dụ Lâm, chàng bất giác tự mình thử liệu pháp này, vận dụng một loại tâm pháp mà chàng không nhớ tên lắm, hình như là Khí Nguyên Chú hoặc là Khí Liệu Chú, chỉ cảm thấy Thiên Tâm Chân Khí di chuyển một vòng khắp cơ thể, vết thương do bị Dụ Lâm tấn công ban nãy giờ có cảm giác mán mát, khiến chàng mừng thầm.
Chàng cũng từ trách mình, tại sao không sớm chú ý đến tác dụng kì lạ của liệu pháp này, như sức lực được tăng lên như hôm nay, chàng lại có thể kéo dài thời gian giao đấu của mình.
Giơ tay kéo lại chiếc áo dài tả tơi trên người, Á Văn một lần nữa lại sẵn sàng nghênh chiến.
Lúc này, Khải Lí đã đưa Dụ Lâm đến chỗ an toàn, quay người lại cùng với hai người Ai Liêm và Phì Nhiếp hướng về phía Á Văn, ánh mắt toát lên sát khí đằng đằng, rõ ràng là việc Á Văn làm Dụ Lâm trọng thương đã trọc tức ba người bọn họ, trận giao đấu tiếp theo tuyệt đối sẽ không hề thoải mái như trận trước.
Nhân cơ hội, Á Văn tranh thủ nhìn sang chỗ Tham Lang Tinh, Tham Lang Tinh và Liêu Nguyên đang đứng đối diện nhau, cách chỗ chàng ngoài hai mươi mét, trên người Thâm Ngận Tinh đã có không ít những vết thương do bị bỏng và những vết thương do bị cắn xé, còn Liêu Nguyên lại càng thảm hơn, có nhiều vết thương trên người hơn,
vết thương lớn nhất là một vết rách trên trán dài gần một phân, vừa nhìn đã biết vết thương này do bị Độc Giác trên đầu của Tham Lang Tinh đâm vào, còn Ô Nguỵ đứng cách chàng năm mét, hắn hơi nhíu mày nhìn Liêu Nguyên, để ý Á Văn đang nhìn hắn,
trên khuôn mặt Ô Nguỵ là nét cười kị dị, rõ ràng khiến cho Á Văn không thích, trong lòng chàng rất khó chịu, nhưng cũng biết Thâm Ngận Tinh đang chiếm thế thượng phong, nên chàng cũng yên tâm đôi chút.
Bây giờ mạng của chàng còn khó bảo toàn, thấy ba người bọn Khải Lí sát khí đằng đằng, chàng cũng không còn tâm trí để nghĩ xem nụ cười của Ô Nguỵ có hàm ý gì, chỉ có thể dồn hết mười hai phần công lực để nghênh tiếp những đòn tấn công của bọn Khải Lí.
Không để cho Á Văn nghĩ nhiều, Khải Lí đã bước lên trước một bước hét lớn một tiếng: “Tiểu tử, hãy thử nếm mùi Hàn Lãng Chưởng của ta.”
Nói rồi, Á Văn chỉ nhìn thấy ánh sáng màu xanh từ hai tay của Khải Lí sáng lên, bắt đầu chuyển động lên xuống, mang theo hàn khí u ám tấn công Á Văn.
Ảnh chưởng màu xanh đã biến thành đòn tấn công giống như từng đợt từng đợt sóng biển vậy, mang trong đó là hàn khí u ám, khiến chàng có ảo giác như đang ở giữa những con sóng lớn, rồi chàng lại nghe thấy Khải Lí gầm lên một tiếng:
Vô số chưởng ảnh khiến cho người ta không thể nhận ra đâu mới là sát cơ thật của hắn, nhưng lại không hề biết đến Thần Ma Nhãn của Á Văn chính là khắc tinh của chiêu này, ánh sáng kim ngân thêm lần nữa phát sáng, Á Văn dễ dàng tìm ra được vị trí thật song chưởng của Khải Lí, chỉ nghe thấy Á Văn nhẹ gầm lên:
“Đến rất đúng lúc.” Hai tay nắm chắc thế quyền, đồng thời ra chưởng hướng về hai hướng bên phải và chính giữa, vô cùng chuẩn xác cùng chặn đánh song chưởng của Khải Lí.
Trước tình hình như vậy, hai người lại cùng lùi về sau, nhưng lần này Á Văn không đợi cho cơ thể đứng vững, mà nhanh chóng bay người lên phía trước, chàng muốn bao vây lấy Khải Lí trước khi Ai Liêm và Phì Nhiếp kịp tấn công, để tránh khỏi tình thế nguy hiểm ba chọi một.
Quả nhiên, đúng lúc Á Văn bay lên phía trước, thương và đao của Ai Liêm và Phì Nhiếp đã chém ngay sau chàng.
Đến bên cạnh Khải Lí, cùng hét lớn: “Thân là kẻ luyện võ, đã nhận của các ngươi quá nhiều đòn tấn công, thật sự là ngại quá, sự đời phải có đi có lại, bây giờ đến lượt ngươi tiếp chiêu của ta “Lôi Ưng Chi Trảo”!”
Làm bao giờ cũng nhanh hơn nói, Á Văn nhảy phốc lên, phi người bay lên trên đầu Khải Lí.
Ai Liêm và Phì Nhiếp đều muốn xông lên, nhưng Khải Lí lại hét lên: “Các huynh đừng lại đây! Đây là việc của ta.”
Khải Lí đã bị câu nói “Thân vi luyện khí giả” khống chế, bất luận thế nào, hắn cũng phải một mình tiếp chiêu của Á Văn, nếu như có thêm sự giúp đỡ của Ai Liêm và Phì Nhiếp, không khác gì thừa nhận hắn không bằng Á Văn, nếu như vậy, là một kẻ luyện võ đầy vẻ cao ngạo, hắn không thể chấp nhận được việc đó.
Nghe thấy Khải Lí nói như vậy, đứng giữa trời, Á Văn thầm cảm thấy khâm phục Khải Lí, đồng thời cũng cảm thấy vui thầm, những điều Gia Gia nói quả nhiên không sai, luyện khí chi giả tuyệt đối không thừa nhận mình kém hơn người khác, chàng chỉ đánh trúng vào tâm lí của Khải Lí, quả nhiên hắn lập tức bị mắc lừa, nhất định phải một mình tiếp một chiêu của chàng.
Lúc đó, Á Văn không có chút gì nghi ngờ, dùng toàn bộ sức lực, Thiên Tâm Chân Khí được dồn vào hai cánh tay, dùng hai cánh tay thay cho kiếm, gầm lên: “Lôi Ưng Chi Trảo!”
Một trong những tuyệt chiêu của Á Nhược, do Á Văn thi triển, tuy không được như Á Nhược, có sự trợ giúp của sấm sét, nhưng với sự huy động toàn bộ Thiên Tâm Chân Khí của Á Văn, động tác nhanh nhẹn của hai cánh tay của chàng, với mắt thường thì khó mà nhìn thấy được, biến thành hàng trăm hàng ngàn móng vuốt sắc nhọn, đang lấp lánh ánh sáng kim sắc, khí thế bao trùm khắp bầu trời, nhằm hướng Khải Lí mà tấn công.
Nhìn thấy chiêu này của Á Văn, chưởng chưa tới gần nhưng uy lực đã lan toả, hắn cũng không dám coi thường, hét lên: “Hàn Lãng Chưởng Tam Đại Tuyệt Chiêu Chi Mí Thiên Hàn Lãng.”
Uy lực của song chưởng như cột chống trời, từ dưới dâng lên, mang theo ánh sáng màu xanh lấp lánh, giống như cột sóng chọc trời va chạm vào bộ móng vuốt sắc nhọn của Á Văn.
Trảo chưởng vừa va chạm, đã phát ra âm thanh chói tai giống như tiếng rít của kim loại khi tiếp xúc.
Kim quang và Lam quang giao tranh, ánh sáng phát ra vô cùng chói mắt, nhưng người ngoài thì thấy cảnh tượng rất đẹp, còn Khải Lí thì hoàn toàn thấy không hề dễ chịu chút nào.
Chưởng tấn công từ dưới lên hẳn sẽ yếu hơn từ trên xuống, lại thêm Á Văn dùng toàn bộ Thiên Tâm Chân Khí vốn đã không hề yếu hơn hắn là bao, những chiêu thức mà chàng dùng đều là tuyệt chiêu được Á Nhược đã trải nghiệm qua bao nhiêu trận chiến, do vậy Khải Lí chắc chắn mình sẽ thất bại.
Sau khi giao đấu trong thời gian ngắn, Khải Lí kêu thảm, bị móng vuốt Thiên Tâm Chân Khí sắc nhọn của Á Văn cào mạnh vào eo bên trái, để lại năm vết cào vừa sâu vừa dài trên người Khải Lí.
Vết thương khiến Khải Lí ngay tại chỗ mất đi khả năng chiến đấu, sau một tiếng kêu thảm, hắn bị rơi từ trên không trung xuống.
Từ trong không trung, Á Văn mượn lực phản chấn, quay người về sau, từ từ tiếp đất.
Trận giao tranh ban nãy tuy thời gian hao tổn sức lực ngắn, nhưng chàng đã mất tám phần công lực, rốt cuộc tên Khải Lí có cùng chân khí thật không dễ đối phó như trong tưởng tượng, mà chiêu này vốn phải kết hợp với sức mạnh của Thú Hoan Khải, nhưng Á Văn chỉ dùng sức của bản than, thi triển chiêu này, đương nhiên là rất vất vả, có điều không dùng chiêu này thì không được.
Hai Thú Hoan Khải cấp sáu, thêm vào Ô Nguỵ, một kẻ có Hoan Thú cấp bảy mà không rõ thực lực thế nào, chàng không muốn mất quá nhiều thời gian để ý đến một người, cho dù chàng có phải tốn nhiều chân khí.
Bề ngoài tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng sự lo lắng trong lòng không thể giấu được người khác, Ai Liêm và Phì Nhiếp nhìn nhau, từng trải qua hàng trăm trận chiến, bọn họ đương nhiên sẽ không thể không biết tình trạng bây giờ của Á Văn.
Cả hai rất ăn ý cùng nhau giơ binh khí của mình lên, tiến về phía Á Văn, lần này chàng đã nhìn thấy trên binh khí của hai người họ phát ra ánh sáng màu vàng đất và màu đỏ lửa, động tác cũng nhanh hơn trước rất nhiều, lần này thật sự không phải là chuyện đùa.
Bây giờ Á Văn không còn sức để có thể vận khí toàn thân, thêm vào đó cứ cho là chàng không còn sức lực đi nữa, thì chàng cũng không dám dễ dàng để cho những binh khí này chém lên người.
Cố gắng vận chân khí tập trung vào hai chân, gia tăng tốc độ của mình, Á Văn xoay người, nhanh như cắt chàng nhảy ngược lại ngoài bốn mét, tránh sự tấn công của hai vũ khí kia.
Nhưng đúng lúc Á Văn vừa tránh đòn tấn công và muốn phản kích, chàng bỗng giật mình, người lắc qua, ba đoản tên bay trượt qua eo của chàng, chàng nhìn thấy ở cách đó không xa là tên Bang Tam Đương Gia tay cầm nỏ ngắn, ba mũi tên ấy do chính hắn bắn ra, đúng lúc muốn chửi hắn bỉ ổi, chàng đột nhiên phát hiện ra trên cái nỏ ấy có năm cái lỗ, ban nãy Á Văn mới tránh được ba cái, trong lòng bắt đầu cảm thấy chuyện gì đó chẳng lành.
Lúc này, chiếc thương dài ánh lên ánh sáng màu vàng của Ai Liêm vừa hay đâm tới, Á Văn lé người, tránh nhát đâm của chiếc thương, liền đó chàng giơ tay phải ra túm lấy một đầu chiếc thương, quay người, muốn giành lấy chiếc thương, ai biết rằng đúng vào lúc nguy cấp ấy, Á Văn cảm thấy sau lưng có hai chỗ vừa đau vừa tê, nhất thời mất sức, không giành được thương, ngược lại tạo cơ hội cho Ai Liêm thừa cơ đập thân thương vào bụng chàng.
Dịch giả: nhóm Tinh Tú Lầu
Biên dịch: anhhungsida
Nguồn: TTV - Thiên Hạ Hội
Bị đập vào bụng, Á Văn đau đến nỗi suýt nữa gục xuống, đúng lúc này đại đao của Phì Nhiếp vừa hay chém xuống Á Văn, chàng rất bất ngờ, không kịp nghĩ nhiều, chỉ biết vội lăn trên đất, cũng coi như thoát khỏi phạm vi của đại đao.
Nhưng cũng vì lăn trên đất, mà hai đoản tên cắm sau lưng càng thêm ăn sâu vào trong, Á Văn đứng dậy, vội vàng đưa tay ra sau lưng rút hai đoản tên ra xem, đầu mũi tên phát ra ánh sáng màu xanh lá cây do có bôi thuốc.
Vừa rút mũi tên ra, sau lưng chàng có cảm giác tê tê, nóng nóng, Á Văn vội vàng vận Thiên Tâm Chân Khí còn lại dồn vào sau lưng, tuy có đỡ hơn chút ít, nhưng cảm giác tê nóng vẫn không thay đổi, mà còn đang có chiều hướng lan toả toàn thân.
Chàng quay đầu lại, phẫn nộ hét lớn: “Ngươi là kẻ tiểu nhân bỉ ổi!”
Tam Đương Gia cười một cách điên cuồng: “Ác Ma để xem lần này ngươi có chết không, thứ bôi trên mũi tên là chất kịch độc - Độc Má Tán, trúng độc, toàn thân ngươi sẽ tê liệt, rồi ngươi sẽ đau khổ mà chứng kiến cái chết từ từ đến, ha ha ha ha….”
Lúc đó, Ai Liêm và Phì Nhiếp dường như cũng cảm thấy thủ đoạn của Tam Đương Gia không hề quang minh, bất giác chau mày nhìn hắn.
Cảm nhận được ánh mắt của hai người bọn họ, Tam Đương Gia tức giận:
“Các người còn ngây ra đấy làm gì? Còn không mau tranh thủ lúc này ra tay giết chết hắn! Ta dùng ba vạn lạng vàng không phải mời các ngươi đến xem kịch.”
Phì Nhiếp lắc đầu nói: “Thôi, đã cầm tiền của người ta thì phải chấp nhận thôi, chúng ta ra tay thôi!”
Nói xong, Phì Nhiếp giơ thanh thương dài lên, tiếp tục đâm tới Á Văn, Ai Liêm thấy hắn ra tay cũng, cũng đành than một tiếng rồi cầm đại đao, chém tới Á Văn.
Giây phút này, Á Văn chỉ còn biết kêu trời, đối mặt với thanh thương dài và thanh đại đao, Á Văn tuy muốn phản kích, nhưng không còn sức lực, chỉ đành cố gắng tránh những nhát đâm và chém của Ai Liêm và Phì Nhiếp, may mà cả hai người bọn họ đều thấy như vậy không quang minh, lúc ra tay đã giảm đi mấy phần công lực, để cho Á Văn có thể dựa vào kinh nghiệm mà tránh được khá nhiều lần mất đầu, nhưng, cũng coi là như vậy, sau mấy lần chạm trán, toàn thân chàng vẫn đầy những vết thương to nhỏ.
Vừa tránh thương đao, vừa cười trong lòng một cách chua xót, xem ra lần này chàng không thể thoát được, bây giờ không cần đến sự phát tác của Độc Ma Tán, chỉ riêng máu chảy ra từ những vết thương toàn thân cũng đủ làm chàng hoa mắt chóng mặt, toàn thân như muốn run lên, chỉ là lòng kiên nghị được rèn luyện trong lúc trốn chạy đã giúp chàng cắn răng chịu đựng, cố gắng không bị ngã xuống.
Tam Đương Gia đứng một bên thấy bộ dạng thê thảm của Á Văn, không nhịn được cười, nói: “Tốt rồi, chính là như vậy, chính là như vậy, đừng để cho hắn chết quá thoải mái, hãy chém thêm cho hắn vài đao, để hắn thêm đau khổ.”
Nghe thấy lời nói của Tam Đương Gia, Á Văn nghiến răng căm giận, muốn chém hắn ra làm trăm mảnh, nhưng thương đao trước mặt lại không tha cho chàng.
Chính vào lúc đó, Á Văn nghe thấy tiếng kêu đau khổ của Tham Lang Tinh, quay đầu lại, trong lòng lập tức bị chấn động.
Cách đó ngoài hai mươi mét, trong trận chiến giữa Tham Lang Tinh và Liêu Nguyên, không biết từ lúc nào, Ô Nguỵ lại liên kết với Liêu Nguyên, thấy bộ dạng của hắn, toàn thân là bộ áo giáp màu đỏ lửa, Liêu Nguyên đang ở trên người của Ô Nguỵ, các bộ phận như đầu, cánh tay, bụng và phần chân từ dưới đầu gối, tất cả đều có hộ giáp trọng điểm thức, phần hộ giáp trước ngực màu đỏ có Tăng Phú Tinh Cầu của Ma Hoan Khải, tấm Tăng Phú Tinh Cầu này có màu đỏ, và kích thước của nó khoảng tám phân, đeo trên hai cánh tay cũng là hai tấm Tăng Phú Tinh Cầu, thì ra Ô Nguỵ là Ma Pháp Sư, thảo nào mà hắn không trực tiếp tham gia giao đấu.
Nhưng điều khiến cho thần sắc Á Văn biến đổi lại hoàn toàn không phải là chuyện Ô Nguỵ là Ma Pháp Sư, mà là, Tham Lang Tinh lúc này chân không chạm đất, hắn đang bị tay phải của Ô Nguỵ bóp chặt yết hầu, lơ lửng giữa không trung, còn dùng tay trái phóng ra ngọn đuốc màu xanh, ngọn đuốc này đang áp sát đầu của Tham Lang Tinh, nó muốn thiêu chết hắn.
Thấy tình hình nguy cấp, Á Văn dường như không chút đắn đo, quay phắt người lại, hoàn toàn không để ý đến thương đao của Ai Liêm và Phì Nhiếp đã để lại hai vết thương sâu tận vào xương, nhảy phốc qua chỗ Ô Nguỵ.
Đúng vào lúc Ô Nguỵ đinh ninh mình giết được Tham Lang Tinh, hắn không thể ngờ rằng Á Văn có thể bất chấp tất cả nhảy qua đây, nhất thời không cảnh giác, bị Á Văn huých một cái, Tham Lang Tinh cũng nhờ cú huých này mà thoát khỏi tay Ô Nguỵ, lấy lại tự do.
Sau khi đẩy ngã Ô Nguỵ, Á Văn không còn chút sức lực nào, ngã trên đất, Tham Lang Tinh phát ra một tiếng thở phì phì, cái đầu dụi dụi vào người Á Văn.
Á Văn thở dài, đưa cánh tay vô lực ra, xoa xoa đầu của Tham Lang Tinh, thấy hắn cũng giống chàng, bộ lông đẹp đẽ ban đầu đã bị thiêu trụi, vẫn còn bốc mùi khét lẹt, trên dưới toàn thân không dưới hai mươi vết thương do bị bỏng.
Chàng thở dài: “Tiểu Tinh à, xem ra hôm nay là ngày giỗ của chúng ta rồi, e rằng chúng ta không thể sống sót thoát khỏi nơi này.”
Nghe Á Văn nói vậy, Tham Lang Tinh dùng đầu lưỡi liếm mặt chàng, quay người, đối mặt với ba người Ai Liêm, Phì Nhiếp và Ô Nguỵ, phát ra một tiếng gầm phẫn nộ, bộ dạng quyết bảo vệ Á Văn.
Thấy Tham Lang Tinh hết sức cảnh giác như vậy, Ô Nguỵ bất giác than rằng:
“Long huynh, tại hạ cần phải nói cho huynh biết huynh là kẻ địch không đơn giản, không nói cái khác, với sức lực một mình huynh, huynh đã đánh gục hai người bạn của ta, Hoan thú của huynh làm Liêu Nguyên của ta bị thương nặng, khiến ta đành phải Khải hoá để đối phó với nó, hôm nay nếu huynh không tự dựa vào bản thân, mà ngay từ lúc đầu Khải hóa, ta nghĩ chúng ta đánh bại huynh e rằng không hề đơn giản.”
Một tay Á Văn chống lên lưng của Tham Lang Tinh, đứng dậy một cách khó khăn, đồng thời cười một cách chua xót, có thể Khải hoá, nó đã Khải hóa rồi, hà tất phải khổ sở như vậy, đây đúng là vận mệnh rồi!
Thấy Á Văn phải chống tay vào Tham Lang Tinh mới có thể đứng dậy, Ô Nguỵ biết rằng thắng bại đã phân minh.
Bộ 1 - Chương 24: Tham ngận hoá khải trung (Thượng)
Dịch giả: nhóm Tinh Tú Lầu
Biên dịch: anhhungsida
Nguồn: TTV - Thiên Hạ Hội
Thanh Y Bang Tam Đương Gia đứng một bên cũng biết Á Văn hoàn toàn không còn sức lực tiếp tục giao đấu, ý định của hắn là muốn Ô Nguỵ giết chết Á Văn, nhưng nỗi thù hận sâu sắc đã khiến hắn thay đổi chủ kiến.
Hắn quát: “Phó đoàn trưởng Ô Ngụy, hiện tại không không cần giết hắn vội, cứ bắt hắn dẫn về, ta sẽ trừng trị hắn thích đáng!”
Ô Ngụy nghe xong tiếc nuối mà rằng: “Thật sự có lỗi với Long huynh, ta vốn định giúp huyh có một cái chết anh hùng, nhưng Kim chủ của ta đã nói rồi, không còn cách nào khác, ta chỉ còn biết bắt huynh về, có chỗ nào mạo phạm mong được bỏ qua!”
Á Văn bất động, không nói một lời nào, chàng hoàn toàn không nghe thấy những lời nói của Tam Bang Chủ và Ô Ngụy, chỉ đến lúc này, khi đứng dậy chàng mới có cái cảm giác rằng, sau lưng mình giờ đây dường như đang bắt đầu một nỗi đau đớn mạnh mẽ, mặc dù không dễ chịu gì, nhưng suy cho cùng, so với khi chất độc phát tác có lẽ cũng tốt hơn rất nhiều rồi.
Trong đầu chàng lờ mờ cảm thấy, đại loại là sự đau đớn phát ra từ hai vết thương nứt toác trên da thịt. Mặc dù bị trọng thương nhưng chính nhờ vào những vết nứt và máu ứa ra mà chất độc từ đó cũng thoát ra ngoài cơ thể chàng, như thế mới phục hồi được cảm giác ở phần lưng.
Cùng lúc ấy, chàng cũng cảm thấy trong cơ thể mình, Thiên Tâm Chân Khí đang dần dần hồi phục, tuy chậm chạp và yết ớt nhưng so với lúc trước cũng coi như chàng đã có thêm một chút sức lực.
“Ít nhất cũng phải tìm một kẻ chịu thay!” Á Văn ngầm quyết định như vậy.
Từ nãy đến giờ, những đối thủ bị chàng đánh ngã chỉ bị trọng thương chứ không nguy hại gì đến tính mạng, tuy nói rằng điều này có liên quan đến công lực cao siêu và sự trợ giúp của bọn đồng minh, song……
Ngầm định liệu, Á Văn cố gắng dồn hết sức chờ đợi cho đến lúc bọn chúng đến bắt lấy chàng sẽ đột nhiên phản kháng lại và tóm lấy một kẻ chịu thay.
Ô Ngụy thấy Á Văn nghe xong, chàng cúi đầu không nói, một lúc sau, vẫn dáng điệu ấy, dường như hắn đã nghĩ rằng chàng đã chấp nhận số phận hoặc là không còn đủ sức để phản kháng.
Ba người cùng lúc đó chạy về phía Á Văn, trên thực tế, trong mắt bọn họ, Á Văn chẳng khác nào một kẻ đã chết.
Bất luận là do đã chấp nhận số phận hay không còn cách nào phản kháng, đối với bọn chúng chẳng có nghĩa lí gì, chỉ cần bắt được Á Văn thì cái nhiệm vụ trị giá ba vạn đồng của ngày hôm nay coi như đã hoàn tất.
Đúng lúc tay của Ô Ngụy chạm đến vai của Á Văn, Á Văn bỗng nhiên phản kháng, tay phải vùng vẫy cật lực, làm cho Ô Ngụy và Ai Liêm cùng bị đẩy lùi ra xa, tay trái cũng không kém phần với năm ngón tay chọc thẳng vào ngực Phì Nhiếp.
Với một đường kim quang vô cùng mạnh phát ra từ tay trái của Á Văn, dù Phì Nhiếp đã khoác trên người tấm Thú Hoan Khải cấp sáu, nhưng nếu hắn không chú ý, thì cũng khó thoát, kim quang có thể làm rách ngực vỡ bụng hắn.
Nhưng, dường như Phì Nhiếp đã sớm biết được ý đồ của Á Văn. Đúng lúc mà Á Văn đẩy Ô Ngụy và Ai Liêm đưa tay trái đâm thẳng vào ngực Phỉ Nhiếp thì bọn Ô Ngụy, Ái Liêm chỉ kịp phản ứng bằng một tiếng kêu cứu, chẳng biết từ lúc nào cây thương dài của Phỉ Xã đã xuất hiện ngay trước tay Á Văn, thân cây thương này cứ thế thẳng về phía tay Á Văn mà đập không ngớt.
Lực đánh rất lớn, cả Ô Ngụy và Ai Liêm đều nghe thấy vô số những tiếng ho rõ ràng, chẳng cần nói cũng biết kẻ bị đánh kia chính là Á Văn.
Cương nghị như Á Văn, bị trận đánh này của Phì Nhiếp cũng không kìm được những tiếng kêu rên khe khẽ. Chàng biết, bị đánh thế này, toàn bộ tay trái của chàng đã bị đánh đến gãy xương.
Cái đau thấu xương thấu thịt khiến chàng phải bị lùi về sau vài bước, lúc này, Tham Lang Tinh nhảy bổ tới Phỉ Nhiếp, xô hắn ngã nhào xuông đất, miệng há to, nhe nanh toan cắn vào yết hầu của Phỉ Nhiếp.
Đúng lúc này, một giọng ngâm nga vang lên, chính là Ô Ngụy - kẻ đã bị Á Văn đẩy ngã đang làm phép:
“Nhân danh ta, ta ra lệnh cho các ngươi, những tinh linh ngọn đuốc trong không khí, hãy tập hợp thành Viêm long trong bàn tay của ta.”
Mệnh lệnh đã được đưa ra, những tiếng lầm bầm của Ô Ngụy vừa dứt, ma lực tinh trước ngực hắn lập tức phát ra những tia sáng hồng, liền theo đó là ma lực tinh nhỏ trên cánh tay phải đang giơ ra cũng phát quang.
Á Văn có thể nhìn thấy một cách rõ ràng xung quanh Ô Ngụy xuất hiện những đốm lửa, tập trung ngay giữa bàn tay hắn, tạo thành ngọn đuốc có hình một con rồng lửa.
Khi Ô Ngụy hành phép xong, con rồng lửa nhanh chóng bay khỏi tay, nó bay rất nhanh, tấn công từ sau Tham Lang Tinh.
Á Văn kêu lên một tiếng kinh hãi, trong nháy mắt khi mà hàm răng của Tham Lang Tinh chạm tới yết hầu của Phỉ Nhiếp tức thì Viêm long lao trúng lưng Tham Lang Tinh, làm Tham Lang Tinh bị đâm trúng kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó bay đi.
Rơi bịch xuống dưới nền đất, rồi phát ra những tiếng rên rỉ.
Dùng Viêm long đánh thắng Tham Lang Tinh xong, Ô Ngụy vội vã hỏi: “Phỉ Nhiếp, ngươi không sao chứ?”
Tay phải của Á Văn nắm lấy cánh tay trái, cánh tay mà xương đã bị gãy thành nhiều đoạn, nhìn Phì Nhiếp, chàng không tin rằng mình có khả năng đoán trước sự việc, có thể chuẩn bị phòng thủ.
Phì Nhiếp đứng dậy, sờ nắn cái cổ của mình, trong lòng được phen bàng hoàng, nói : “Thật là may ta đã phòng bị trước con Hoan Thú kia, nếu không mạng ta đã thảm. ”
Ô Nguỵ hỏi dồn rút cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Phì Nhiếp mới nói: “Ta vốn không chú ý đến mấy chuyện này, nhưng khi đến gần hắn, ta đột nhiên chú ý đến con Hoan Thú vốn hung dữ nhưng bấy giờ lại ngoan ngoãn, tuy không lộ ra tinh thần cảnh giác, nhưng hai mắt nó lại nhìn chằm chằm vào ta, theo dõi từng cử chỉ của ta, bất giác ta cũng bắt đầu cảnh giác, ngầm chuẩn bị, quả nhiên, khi ta vừa tiếp cận, Á Văn liền tấn công trộm ta, đã có sự chuẩn bị, đương nhiên là ta sẽ không để hắn thành công. ”
Mọi người bây giờ mới hiểu ra, Á Văn càng thầm nuối tiếc, chàng không ngờ vấn đề lại nảy sinh ở Tham Lang Tinh, đại khái là Tham Lang Tinh và chàng có cảm ứng tâm linh, cho nên mới có thể để lộ ra sắc thái kì dị, khiến mọi chuyện thuận lợi xảy ra.
Thấy Á Văn vẫn còn sức lực phản kháng, Ô Nguỵ lanh lùng cười, rồi hắn nói: “Ai Liêm , hãy chặt đứt hai cánh tay của hắn cho ta, nhân tiện ngươi hãy giết luôn con Hoan Thú kia đi!”
Lúc này, Tham Lang Tinh đã trở lại bên cạnh Á Văn, nhe nanh gầm gừ ba kẻ đang đứng cáhc Á Văn năm mét.
Nhìn thấy Ai Liêm xoay từ từ thanh đao lớn trong tay hắn, và từng bước tiến gần Á Văn, chàng đã tuyệt vọng, những chàng tuyệt đối không cam tâm chịu thua như vậy.
Ngồi trên đất, hai chân khoanh lại, cố gắng chống tay trái, cánh tay đã bị gãy sưng tấy lên, hai tay hợp thu, hai mắt khẽ nhắm lại.
Ô Nguỵ trông thấy vậy, lập tức nghĩ ngay đến việc Á Văn đang sử dụng một loại mật pháp nào đó, lập tức hét lớn: “Hãy ngăn hắn lại !”
Nhưng Á Văn đã nhanh chóng niệm: “Dưới sự chứng giám của trời đất, sinh vật mạnh mẽ hội tụ cả ba yếu tố Dũng khí, Trí tuệ và Vẻ đẹp, Hoan Thú! Bằng linh tính sâu nhất, xin người hãy lắng nghe những lời cầu xin của con, con là Á Văn Tư Đạt Khắc, con sẽ lấy máu thề sẽ trung thành với người suốt đời, trong suốt cuộc đời chỉ có người mới là đồng minh của con, Khiết!”
Hồi Sinh Quyết, Nhà Tư Đạt Khắc hãnh diện vì điều này, chỉ khi thật sự nguy cấp mới được thi triển Hồi Sinh Quyết, suốt cuộc đời chỉ có thể dùng nó năm lần, đây là lần thứ hai Á Văn dùng Hồi Sinh Quyết.
Sau khi niệm chú xong, toàn than Á Văn toả ra Kim quang sang chói, bọn Ô Nguỵ vừa thấy toàn thân Á Văn phát ra Kim quang, cứ cho rằng chàng đang thi triển Tự Bạo Pháp, để tự huỷ diệt mình, do đó mà bọn Ô Nguỵ không xông vào, liền đó chạy ra phía xa.
Sự phán đoán nhầm này có thể làm cho tình hình lạc quan hơn, càng tạo cơ hội cho Á Văn có nhiều thời gian hơn để truyền toàn bộ năng lượng của chàng cho Tham Lang Tinh.
Khi bọn Ô Nguỵ lùi về sau mười năm mét, quay người lại nhìn về hướng Á Văn, chỉ thấy hai lòng bàn tay chàng đang hướng về Tham Lang Tinh, một cột ánh sáng kim sắc bắn ra từ hai lòng bàn tay, chiếu lên người Tham Lang Tinh, một chuyện kì lạ đã xảy ra, khi kim quang ấy chiếu đến, những vết thương lại dần dần mất đi, không, phải là hoàn toàn lành lại.
Bất kể là những vết thương bị cháy đen, hay những vết thương máu vẫn đang chảy, Kim quang đều có thể làm cho chúng biến mất dần dần, mà ngay cả lông màu bạc đã bị Liêu Nguyên thiêu cháy lỗ chỗ, bây giờ lại mọc lại như cũ.
Kim quang tiếp tục chiếu sáng khoảng ba mươi giây, lòng bàn tay của Á Văn mới không phát ra Kim quang nữa, những với ba mươi giây vừa rồi Tham Lang Tinh đã hoàn toàn hồi phục, đã hiện lại nguyên hình, thậm chí, còn có tinh thần hơn.
Kim quang ngừng chiếu sáng, Á Văn chỉ thấy có cảm giác mình đã đuối sức, thật ra vết thương của chàng quá nặng, lại thêm hao tổn chân khí quá nhiều, cho nên năng lượng chỉ đủ truyền cho Tham Lang Tinh trong ba mươi giây vừa rồi.
Nuối tiếc, chàng nói: “Tiểu Tinh, ngươi hãy mau về Tham Lam, báo cho ông ta, nói rằng ta đã gặp nạn, ta thật sự rất hận, nếu như ta có đủ sức mạnh, ta đã…….”
Đột nhiện, Á Văn không thể nói tiếp được nữa, bởi vì, một cơn đau đầu ghê gớm xuất hiện, càng đau hơn trước đây, càng mạnh hơn trước đây.
Nhất thời, cơn đau đã làm chàng không chịu nổi, ngã ra đất lăn lộn mấy vòng, chàng dùng sức nhảy phốc lên, gào thét đau đớn.
Tim chàng đập nhanh vô cùng, hàn lưu chạy toàn thân lạnh toát đột nhiên có cảm giác nó như làm vỡ tim thoát ra ngoài.
Bọn Ô Nguỵ đứng nhìn, chỉ thấy đột nhiên Á Văn lăn lộn trên đất, rồi lại nhảy lên kêu gào, tiếp đó toàn thân phát ra ánh sáng màu bạc, ánh sáng này vô cùng chói mắt, không kém gì Kim quang ban nãy, thậm chí còn chói mắt hơn, sau đó, từ trước ngực bật ra một đường ánh sáng màu bạc cực sáng chiếu lên người Tham Lang Tinh như lúc nãy.
Vừa nhận được đường Ngân quang này, Tham Lang Tinh lập tức ngẩng đầu gầm lên một tiếng kéo dài bất tận. Rồi từ từ, vừa tiếp nhận Ngân quang, vừa đi về phía Á Văn.
Còn Á Văn chỉ thấy khi Hàn lưu phá rách tim mình thì cảm giác đau đầu dường như cũng theo đó mà mất đi, khiến chàng thấy rất thoải mái, chàng cũng chú ý đến tim mình đang phát ra Ngân quang, liên tiếp chiếu lên người Tham Lang Tinh.
Ngân quang mà chàng phát ra càng nhiều, thì ánh sáng màu bạc trên người Tham Lang Tinh càng sáng, ngân quang chói loà đang lan toả toàn thân Tham Lang Tinh, cuối cùng, Ngân quang càng sáng bao nhiêu thì Lam quang cũng sáng bấy nhiêu, cho đến khi ngay cả Ngân quang do Tinh thần của Á Văn hoá thành cũng phát hết, thì ánh sáng ấy cũng không chiếu sáng nữa.
Vào lúc này, Á Văn thật sự trong lòng trống rỗng, cơ thể nhẹ như lông hồng, toàn thân không còn chút sức lực nào, ngay cả cái đầu cũng theo đó mà tê liệt, đã không còn khả năng suy nghĩ, còn những dị biến của Tham Lang Tinh lại đang bắt đầu.
Không còn được Á Văn tiếp sức mạnh nhờ Ngân quang, ánh hào quang màu bạc trên người Tham Lang Tinh cũng không còn sáng như trước, nhưng ánh hào quang màu xanh Thần Chi Toản lại vẫn tiếp tục sáng lên, ngày càng sáng hơn, ngày càng sáng hơn, sáng đến mức không thể mở được mắt.
Dịch giả: nhóm Tinh Tú Lầu
Biên dịch: anhhungsida
Nguồn: TTV - Thiên Hạ Hội
Đột nhiên, Tham Lang Tinh rú lên một tiếng chấn động trời đất, đứng cách đó mười năm mét, bọn Ô Nguỵ nhìn thấy một cảnh tượng kì quái không thể nói hết bằng lời.
Tiếng rú của Tham Lang Tinh vừa dứt, ánh sáng màu bạc trên người nó bỗng sáng bừng lên, cảm giác đó, dường như Ngân quang đã nuốt chửng Lam quang, không đến nửa giây sau, tất cả Lam quang đều bị biến mất, trên người nó giờ chỉ phát ra Ngân quang, nhưng sáng hơn lúc trước rất nhiều lần.
Tiếp đó, đứng trước mặt một Á Văn với khuôn mặt thất thần, trên người Tham Lang Tinh bắt đầu xuất hiện những hoa văn kim sắc.
Chỉ trong một thời gian ngắn sau khi những hoa văn kim sắc xuất hiện, Tham Lang Tinh lập tức biến hình mô phỏng hình dáng của Á Văn, bắt đầu kí gửi trên người Á Văn.
Nhưng lần này hoàn toàn khác với những lần mô phỏng hình dáng và kí gửi trước đây, lần này không chỉ là nửa trên cơ thể, mà là toàn bộ cơ thể, toàn bộ cơ thể của Á Văn dường như đã nằm bên trong người Tham Lang Tinh sau khi đã nghĩ thái.
Các bộ phận của Tham Lang Tinh không ngừng cắm vào các bộ phận của Á Văn, dần dần, mỗi bộ phận đều bắt đầu thành hình, hình dạng mới không có là màu hồng của thịt như Á Văn, hình dạng cũng không phải là theo hình dáng cũ của Á Văn mà phân đều trên từng bộ phận; màu sắc chính là màu bạc mà cơ thể Tham Lang Tinh phát ra dưới ánh trăng đêm, hình dáng từng khúc từng khúc một, gần giống như các bộ phận của bộ áo giáp ghép lại.
“Khải”, là Khải, Tham Lang Tinh cuối cùng đã hoá thành Khải rồi.
Nhưng, đứng một bên bọn Ô Nguỵ lại rõ ràng vô cùng kinh ngạc, còn Ai Liêm thì nuốt nước bọt liên tục, kinh ngạc nói :
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cái thứ đó…., cái thứ đó là Khải sao?”
Trong mắt bọn họ, thứ trước mặt họ là sự hợp lại của Á Văn và Tham Lang Tinh, bọn họ thật không biết có nên gọi nó là Khải không?
Cái nảy hoàn toàn khác với Khải theo quan niệm thông thường, tỷ lệ kí gửi của Khải mà Á Văn biến thành là một trăm phần trăm, đây là Thú Hoan Khải có tỷ lệ kí gửi cao nhất, khi hóa thành Khải, giới hạn thấp nhất là phải lộ mặt ra, hoặc là các bộ phận khác, nhưng lần này Khải của Tham Lang Tinh thì ngược lại, bao bọc toàn bộ cơ thể, từ đầu đến chân của Á Văn trong tấm áo giáp dày dặn, hoàn toàn không để lộ một bộ phận nào.
Trên tấm áo giáp, hoàn toàn không có bộ phận nào có thể phân biệt được cấp độ, không giống với cấp năm, cấp bốn, cấp năm, khi hình thành Khải sẽ xuất hiện những đặc trưng của Hoan Thú nguyên hình trên cơ thể; cũng không giống với cấp sáu, phải xuất hiện đầu nguyên hình trên cổ; cũng không có hoa văn trước ngực giống như cấp bảy; càng không giống với cấp tám, khi Khải hoá phải hình thành một nguồn sức mạnh nhất thời sau lưng; lẽ nào đây lại là Hoan Thú cấp chín?
Nhưng làm sao có thể như vậy được, tuy chưa từng gặp Hoan thú cấp chín, nhưng trong truyền thuyết, Hoan Thú cấp chín khi Khải hoá sẽ biến ra một con thú nguyên hình nhỏ, đi theo bên mình, nhưng hắn cũng không có.
Nếu nhất định phải nói đặc trưng, chỉ cần nói,bộ phận Khải giáp trên đầu của Á Văn, hình dáng cấu thành của nó giống như một con Ma Lang lúc gầm rú, mắt ở trên đỉnh đầu, răng ở bên, xung quanh gò má; ngoài những đặc điểm trên, khuôn mặt của nó còn có hai tinh thể không biết nên gọi tên là gì, chúng có màu đen, nằm bên ngoài mắt, miệng và mũi hoàn toàn ẩn dưới tấm mặt nạ bằng phẳng; ngoài ra trên cánh tay, phía sau chân, còn có tứ chi với móng vuốt sắc nhọn của Tham Lang Tinh; ngoài ra, không có một đặc điểm nào của một Hoan Thú Khải thông thường.
Hơn nữa, Ô Nguỵ cũng không có cách nào có thể phân biệt được rốt cuộc nó là Hoan Thú Khải hay là Ma Hoan Khải?
Lí do khiến hắn không thể phân biệt được chính là, Khải hóa của Tham Lang Tinh tuy bao phủ hoàn toàn cơ thể của Á Văn, giống như một Hoan Thú Khải thông thường, bao phủ lên cơ thể của chủ nhân đạt trên tám phần, nhưng, điều kì lạ ở đây đó là Hoan Thú Khải lần này lại có them Ma Lực Tinh.
Không còn nghi ngờ, Ô Nguỵ liền chú ý đến bộ phận chính giữa ngực của Á Văn sau khi Khải hoá, một viên Ma Lực Tăng Phù Kết Tinh to khoảng mười phân, rất sáng, nằm trước ngực của Á Văn, ngoài ra, trên hai cánh tay đều có Ma Lực Tinh to khoảng năm phân, bên cạnh đùi cũng có hai viên như vậy, ngay cả trên trán cũng có viên Ma Lực Tinh to khoảng hai phân, điều đặc biệt hơn là, trên phần bụng của Hoan Thú Khải có một viên tinh thể không rõ tên, nó có màu xanh lam, hình tròn, to như quả trứng, hình như là tinh thể lam sắc ở trước ngực trước đây của Á Văn.
Mà lần này lại có đồng thời đặc trưng của Thú Hoan Khải và Ma Hoan Khải, lại thêm tấm Khải bao bọc lấy toàn bộ cơ thể của chủ nhân, đừng nói là nhìn thấy, mà ngay cả nghe tên cũng chưa từng nghe thấy.
Hoá ra, khi Á Văn thi triển Hồi Sinh Quyết, lúc đầu với sức đẩy của Hồi Sinh Quyết, Thiên Tâm Chân Khí trong người được truyền sang cơ thể của Tham Lang Tinh, nhưng, chàng đã quên bản thân còn có một sức mạnh khác, chính là Dị lực tinh thần mà sinh ra chàng đã có, sau khi luyện tập Thiên Tâm Quyết, Dị lực tinh thần này vốn đã rất ổn định. Nếu không cố ý sử dụng, nó sẽ không đến nỗi bị hoá giải giống như Thiên Tâm Chân Khí, nhưng vừa hay lúc đó, trong lòng Á Văn tràn đầy sự hối hận, nuối tiếc và khát vọng sức mạnh, hơn nữa tinh thần lại quá không ổn định, do vậy cũng bị sức mạnh của Hồi Sinh Quyết hoá giải Dị lực tinh thần, đồng thời ý niệm mạnh mẽ của chàng cũng được hoá giải theo, tất cả đều được truyền sang cơ thể của Tham Lang Tinh.
Á Văn chưa từng sử dụng đến Dị lực tinh thần, cộng thêm năng lượng tinh thần to lớn mang theo ý niệm mạnh mẽ khi xâm nhập vào cơ thể của Tham Lang Tinh, nguồn năng lượng ấy quá mạnh, đã ảnh hưởng đến Thần Chi Toản từ trước đến nay vốn không có bất kì phản ứng nào, cũng theo đó bùng nổ sức mạnh.
Sức mạnh to lớn của Thần Chi Toản, ý chí mạnh mẽ, lực tinh thần sôi sục, ba thứ kết hợp lại, cuối cùng đã mở được cánh cửa bí mật trong cơ thể của Tham Lang Tinh, khiến cho Tham Lang Tinh chỉ trong nháy mắt từ giai đoạn sinh trưởng bước sang trưởng thành, cuối cùng đã hoá thân thành Khải.
Chỉ có điều, Á Văn càng không biết rằng, khi Tham Lang Tinh bước vào giai đoạn trưởng thành, trong giai đoạn này, tuy nói Thiên Tâm Chân Khí của nó đã tăng lên rất nhiều, và Khải mà nó biến thành chắc chắn phải là Thú Hoan Khải, nhưng chỉ một mình Á Văn có sự tồn tại của Dị lực tinh thần, Dị lực tinh thần này thực ra là sự kết hợp của Thần lực và Ma lực, sự tồn tại ấy khiến cho Tham Lang Tinh biến thành Ma Hoan Khải, sự trưởng thành về khí và lực này không khác gì một con thú bình thường sẽ chọn một mà hình thành, nhưng Tham Lang Tinh vẫn là Hoan Thú Thượng cổ, bởi nó vốn có những đặc điểm và sức mạnh kì lạ mà một Hoan Thú bây giờ không có, những đặc tính khi trưởng thành về Khí và Lực của Á Văn đều được biểu hiện ở Tham Lang Tinh, cho nên nó đã biến thành một Khải Giáp kì lạ như vậy, nó là sự kết hợp giữa Ma Hoan Khải và Thú Hoan Khải.
Bọn người Ô Nguỵ đương nhiên là không biết, còn Á Văn khì giải phóng toàn bộ Thiên Tâm Chân Khí và Tinh thần lực, chàng đã rơi vào tình trạng bán hôn mê, nên càng không thể biết được Tham Lang Tinh đã Khải hóa trên cơ thể chàng, đương nhiên càng không hiểu Khải của chàng có hình dáng ra sao.
Đứng một bên, Ô Nguỵ thấy sau khi Khải hóa xong Á Văn không hề nói năng gì cũng không cử động, trông giống như tảng đá đứng ở đó vậy, thật là không biết chàng định làm gì?
Đợi một lát, hắn thật sự không thể chịu nổi, nói:
“Đi, chúng ta lên xem thế nào, ta thật không tin hắn với cơ thể tàn tật như vậy, Khải hoá xong có thể làm được gì?”
Nói rồi, Ô Nguỵ xông lên phía trước, đến trước mặt Á Văn, cách khoảng năm bước, hắn dừng lại, Ai Liêm và Phì Nhiếp đồng thời bước đến đứng cạnh Ô Nguỵ.
Nhìn gần, Ô Nguỵ chỉ cảm thấy Á Văn ẩn dưới diện mạo của Khải, hai viên Tinh thể màu đen khắc trên mặt nạ bạc luôn toả ra sự kì dị không thể nói rõ được, khiến hắn nhất thời không đủ dũng khí nói rõ ý đồ của Á Văn, nhưng hắn đâu có biết Á Văn bây giờ đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đối với ba người chắc chắn là chàng nhìn mà không thấy.
Đứng bên phải Ô Nguỵ, Ai Liêm không thể nhẫn nại thêm được nữa, tức giận nói: “Ban nãy còn bộ dạng sắp chết, giờ ngươi tưởng có Khải cổ quái là thần khí lắm sao? Ta không tin!”
Nói xong, Ai Liêm vung đại đao trong tay lên, không nói thêm gì, nhằm trúng ngực của Á Văn mà đâm.
Cử động, thanh đao này của Ai Liêm đã gây sự chú ý của Á Văn, phản ứng bản năng bảo vệ cơ thể hoàn toàn không có chiêu thức nào có thể diễn tả nổi, tay Á Văn đột nhiên phóng điện về phía tay của Ai Liêm, hắn kêu đau đớn, tay buông ra, đại đao trong tay lập tức bị Á Văn cướp lấy, chém luôn một đao.
Hắn không kịp trở tay, chỉ thấy kêu lên một tiếng, nhát đao của Á Văn đã chém đứt đầu hắn, xem ra Ai Liêm đã chết.
Nhìn thấy Ai Liêm ngay cả một chiêu của Á Văn sau khi Khái hóa cũng không chống trả nổi, kinh hãi, không nghĩ ngợi nhiều, hai người Ô Nguỵ và Phì Nhiếp đồng thời thi triển một chưởng tấn công Á Văn.
Thật sự đã có vấn đề, nếu bọn họ không tấn công, Á Văn cũng không động đến họ, nhưng bây giờ Á Văn đang đứng trước thế tấn công của bọn họ, hai mắt sâu ánh lên một vầng sáng màu bạc, đại đao trong tay vung lên, Ô Nguỵ kêu lên đau đớn, hắn đã bị chàng đâm một nhát vào bụng.
Vốn không giỏi đánh giáp lá cà, như hôm nay hắn càng không phải là đối thủ của Á Văn, nhưng Á Văn cũng bị thương của Phì Nhiếp đâm xuyên qua vai trái, chàng không có cảm giác gì, chém xong Ô Nguỵ, quay người rút đao ra, chém một nhát, chỉ một đao mà đã chém rơi đầu Phì Nhiếp, hành động của Á Văn nhanh đến nỗi sau khi đầu rơi xuống, trên khuôn mặt vẫn còn giữ nguyên nét cười khi đâm xuyên vai trái của Á Văn.
Thật là bi thảm, bình thường ba người đều có thể đánh với Á Văn mấy chục hồi, đặc biệt là Ô Nguỵ, nhưng bây giờ ngay cả một chiêu cũng chưa kịp đánh, đều chết dưới tay của Á Văn.
Bọn Ô Nguỵ trong nháy mắt ngay cả một chiêu cũng chưa kịp xuất ra đều đã chết dưới tay của Á Văn, ba người đứng bên xem trận đánh khiếp sợ đến nỗi ngay cả ý đồ báo thù cũng không dám có, một kẻ tàn phế, hai kẻ trọng thương, ba người vội vã chạy khỏi đây, không dám ngoảnh đầu lại.
Giữa biển máu, Á Văn vẫn đứng im lặng.
Lúc này, ánh mặt trời đang dần dần xua đuổi bóng đen của màn đêm, đêm đã qua đi, một ngày mới lại đến.