Biên:Ngạo Thiên Dịch: Băng Như Ngọc Nguồn: Sưu tầm
Phía trước đội xe đột nhiên vang lên một trận tiếng động lớn xôn xao,Thục quốc phu nhân ngẩng đầu lên, xa xa chứng kiến phía trước đại đội kỵ binh đang vây quanh một thiếu nữ, cất cao âm thanh hỏi lai lịch của nàng.
Nữ tử kia nhìn qua chỉ có mười một, mười hai tuổi,y phục ẩm ướt, khuôn mặt mang theo vẻ thê lương kinh hoàng tuyệt vọng,run giọng hô cứu: "Cứu mạng! Cầu các ngươi hỗ trợ, cứu ...cứu hắn!"
Sự tình khiến cho Thục quốc phu nhân vốn đi một quãng đường dài rất nhàm chán trở nên vô cùng hứng thú.Hơn nữa thiếu nữ này mỹ mạo, thế gian hiếm có, cả người ẩm ướt tóc tai bù xù nhưng lại cố gắng ôm một nam hài trong lòng, thỉnh cầu viện trợ, vẻ nhu nhược yếu ớt lại mang theo một một tấm lòng kiên cường, làm Thục quốc phu nhân hết sức tán thưởng.
Thục quốc phu nhân phân phó xa phu một tiếng, xe ngựa nhanh chóng đi tới,đem kỵ binh vây quanh thiếu nữ hài nọ dạt sang hai bên.
Lúc này, nàng có thể thấy rõ, cách đó không xa chính là sông lớn, lại công thêm bộ dạng ướt sũng đó hẳn là mới từ trong sông ngoi lên.Dòng sông chảy xiết như vậy, cư nhiên còn có thể có người từ bên trong còn sống ngoi lên, thoạt nhìn xem ra thiếu nữ này cũng không yếu nhược như vẻ bề ngoài.
Nàng hứng thú đánh giá , sau đó ánh mắt chuyển qua thân thể trong lòng nàng ta.Đó là một nam hài có dung nhan anh tuấn, tuổi thoạt nhìn cùng thiếu nữ không sai biệt nhiều lắm, da tay vừa trắng lại vừa mịn,so với trẻ con mới sinh ra là hoàn toàn giống nhau.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào, cả người hắn tỏa ra quang mang lộng lẫy, làm cho Thục quốc phu nhân nhất thời không khỏi có chút thất thần,gắt gao theo dõi khuôn mặt hắn , ánh mắt không cách nào dời đi, trái tim không tự chủ được điên cuồng nhảy dựng lên.
Nam hài anh tuấn nàng đã gặp qua không ít nhưng lại chưa bao giờ giống như hôm nay vậy, trống ngực đập liên hồi thậm chí hô hấp cũng trở nên có chút dồn dập.
Thục quốc phu nhân cố gắng đè nén tâm tình cuồng loạn xuống, lấy tay che khuất gương mặt đỏ bừng, bình tĩnh phát ra thanh âm:"Xin mời Tần cô nương đến xem một chút."
Nữ thầy thuốc họ Tần địa sau vệ đội chạy tới, dò xét một chút, lập tức động thủ bắt đầu chẩn trị.
Nữ hài nọ chỉ là chấn kinh quá độ lại bị nước sông lạnh giá xung kích một chút chỉ cần dùng vài chén thuốc là tốt rồi.. Mà kia nam hài kia xương khớp toàn thân đều đứt đoạn, muốn khỏi hẳn e rằng phải điều dưỡng một thời gian dài.
Thục quốc phu nhân vẫn ngồi ở trên xe, buông rèm cửa sổ, từ khe hở tập trung nhìn lén sang.Thấy trong khi chẩn trị trang phục nam hài bị lột sạch, lộ ra da thịt trắng bóng không khỏi kinh hoàng,trái tim lại đập rôn lên, không cách nào tự khống chế.
Nha hoàn bên người bị Thục quốc phu nhân điều hết xuống chỉ chừa lại một mình nàng cùng nữ nhi trong xe,lấy tay che lên mặt run giọng than nhẹ:
"Tại sao có thể như vậy đây? Tại sao mới thấy hắn, đã..."
Tại sâu bên trong nội khố của nàng, hai cánh hoa đã có hoa mật chảy ra, khiến cho nó có chút ẩm ướt.Nàng đã có vài chục năm không có nam nhân rồi, có lẽ bởi vì mới ăn tiên dược không lâu nên khiến nàng như vậy chứ bình thường nàng tâm lạnh như băng, nắm giữ các loại sinh ý của hầu phủ từ trong ra ngoài cũng không có gì đặc biệt mãnh liệt về dục vọng.
Nhưng hôm nay vừa thấy tuấn mỹ nam hài này, nàng lại áp chế không được tâm lý đột nhiên dấy lên dục hỏa, cả thân đều nóng bừng khó chịu một chút khí lực cũng không còn.
Trong xe quý phụ xinh đẹp lấy ngọc thủ che mặt ,run rẩy thở dốc, hai tròng mắt như nước, xuyên thấu qua khe hở rèm che nhìn chằm chằm tại thân thể trần chuồng của nam hài,không cách nào đem ánh mắt tóe lửa rời đi.
Nữ thầy thuốc vội vàng thay Y Sơn Cận nối xương mang ca người hắn giơ lên phóng tới phía sau xe.
Nàng cũng không biết trên xe Thục Quốc Phu Nhân đang lưu luyến không rời nhìn hắn đi xa ,ánh mắt nóng rực cơ hồ muốn đem màn xe thiêu đi rồi.
Y Sơn Cận nằm trên cáng vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh.Mấy hộ vệ khiêng cáng đi ngang qua Văn Sa Nghê, nàng dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn phía bên ngoài,chứng kiến Y Sơn Cận xích lõa toàn thân không khỏi hừ lạnh một tiếng, tiện tay đem rèm cửa buông xuống, che khuất đi cái thân thể chán ghét đó.
Đội xe tiếp tục lên đường, Thục quốc phu nhân vẫn duy trì một bộ mất hồn mất vía, thường thường quay đầu nhìn về phía sau, biết rõ nam hài ở phía sau nhưng không các nào chứng kiến trong lòng vô cùng ức chế.
Một đoan đường dài không có sự tính gì xảy ra đoàn người rất nhanh đã tới độ khẩu,một chiếc thuyền lớn đang chờ ở đó.
Hầu phủ quản gia phụ trách chỉ huy, đem tất cả mọi người đưa lên thuyền, phát ra hiệu lệnh, thuyền lớn giương buồm nhằm hướng Tế Châu phủ thẳng tiến.
Đã có 67 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ
Biên:Ngạo Thiên
Dịch: Băng Như Ngọc
Nguồn: Sưu tầm
Lúc này, Triệu Phi Phượng đang phát động toàn bộ bang chúng đồng thời mời các bang phái lân cận ra sức tìm kiếm hai người Y Sơn Cận và Đương Ngọ.
Hai bên bờ sông khắp nơi đều có trọng binh tìm kiếm hy vọng có thể thấy được người sống hoặc thi thể, nhưng đều không thu hoạch được gì.Bang chủ mấy bang hội lân cận cũng cơ hồ phát động toàn bộ toàn bộ thành viên bổn bang ,bất luận hai người họ trốn tới nơi nào, đều nhất định phải tìm cho bằng được.
Bóng đêm dày đặc, bao trùm cả Hoàng Hà(do đây là một con sông lớn hơn nữa phù sa hai bên bờ đều có màu vàng nên gọi như vậy)
Nghe nói ở đây mấy trăm năm trước có thần tiên thực lực cường đại triển khai tiên thuật quyết chiến lẫn nhau , làm cho thiên địa biến sắc, nước sông chuyển biến rõ ràng nhưng tên Hoàng Hà vẫn vậy, không có sửa đổi.
Lúc này nước sông trong suốt cuồn cuộn trút ra về phía trước tỏa ra nhiệt độ lạnh giá nhưng lại không dập tắt được ngon lửa bùng cháy trong lòng Thục quốc phu nhân .
Cơm tối xong, chúng người hầu, vệ binh đều lui xuống đi ngủ chỉ có nàng mang theo hai tỳ nữ, lén lút từ phía trước boong tàu nhằm phía sau đi tới.
Hôm nay cơm tối nàng ăn không ngon miệng mà chính xác là không ăn , vẫn một bộ dạng mất hồn mất vía như hồi sáng.Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ tổn hại đến sức khỏe rồi.
Thục quốc phu nhân cũng không phải là loại nữ lưu nhát gan sợ cái này cái kia giống như các thiên kim tiểu thư chưa từng ra khỏi hào môn khuê các,, nhưng những năm gần đây nàng nắm giữ quyền cao chức trọng trong Hầu Phủ ,đem trên dưới mấy trăm nhân khẩu cùng với hàng vạn hàng nghìn điền hộ Điền Trang quản lý gọn gàng đâu ra đấy ,đảm lược cự nhiên không giống với nữ nhân tầm thường.
Mặc dù biết như vậy không tốt lắm nhưng dục hỏa bắt đầu khởi động không cách nào khắc chế, Thục quốc phu nhân cuối cùng cũng xuống quyết tâm.
Đứng trước phòng Y Sơn Cận hai nha hoàn nhẹ nhàng gõ cửa chỉ chốc lát cửa phòng được một nha hoàn bên trong mở ra .Thục quốc phu nhân ra lệnh mấy nàng ở chỗ này làm bạn với nhau rồi tự mình rời bước tiến vào.
Y Sơn Cận tựu vẫn hôn mê bất tỉnh chỉ khi ăn cơm tối mới miễn cưỡng hé miệng uống một ít cháo ,một chén thuốc vào bụng.
Mà Đương Ngọ trông nom hắn một hồi lâu cũng mệt mỏi thiếp đi ,chỉ có một tiểu nha hoàn phụng mệnh ở đây không được phép ly khai.
Thục quốc phu nhân nhẹ nhàng bước vào phòng ,đập vào mắt nàng là một đôi thiếu nam thiếu nữ tựa như một cặp đôi Kim Đồng Ngọc Nữ tuấn mỹ vô hạn.
Ánh mắt nàng như bị nam châm hút chặt gắt gao nhìn chằm chằm Y Sơn Cận, không cách nào dời đi, hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, sắc mặt ửng đỏ, lạnh lùng nhìn nha hoàn chướng mắt bên cạnh.
Tiểu nha hoàn này thật ra rất có ánh mắt, vẫn cúi đầu ở bên cạnh, hình như cái gì cũng không có chứng kiến qua tựa như một bức tượng được điêu khắc vậy.
Hầu môn thâm sâu như biển,thân là hầu cận trong nhà từng bước đều là nguy cơ,chỉ cần hơi không cẩn thận một chút đều sẽ bị gia pháp loạn côn đánh chết.Nàng đã chứng kiến rất nhiều ví dụ điển hình đương nhiên biết chuyện gì không nên xem, không nên nghe, lại càng không nên nhớ kỹ.
Thấy nàng nhu thuận như vậy Thục quốc phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng, phân phó: "Ngươi đi ra ngoài, không cho người khác tiến vào."
Sau khi tiểu nha hoàn rời đi trong phòng chỉ còn lại có Thục quốc phu nhân cùng Y Sơn Cận ,trong ánh mắt mỹ lệ của nàng ngay lập tức bắn ra rừng rực dục hỏa ,bắn tới trên người Y Sơn Cận , cơ hồ muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống.
Tựa như người luyện công bị tẩu hỏa nhập ma giống nhau , nàng đi từng bước đến trước giường , chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc, hô hấp khó khăn ,ánh mắt vẫn như cũ không rời khỏi Y Sơn Cận dù chỉ một khắc.
Tay nàng không tự chủ được vươn ra nhẹ nhàng mà xoa mặt Y Sơn Cận ,ánh mắt si mê nhìn hắn, trong đầu một mảnh hỗn độn, quả thực không cách nào khống chế được hành động của chính mình.
Mặc dù Thục quốc phu nhân đã cố gắng khắc chế,không muốn cử động nhưng dục hỏa càng ngày càng bùng cháy dữ dội , dần dần mất đi ý thức thậm chí còn ra sức vuốt ve động huyệt của chính mình.
Trong phòng một đôi thiếu nam thiếu nữ dung nhan tuấn mỹ trầm lắng ngủ say, mà ở bên người bọn họ một giai nhân cao quý gợi cảm, nhẹ nhàng thở gấp , khuôn mặt đỏ ửng đôi mắt tỏa ra vô hạn nhu tình ,thật sự là điên đảo.
Nàng run rẩy nhẹ nhàng mà hôn Y Sơn Cận ,đôi môi anh đào hồng nhuận ôn nhu áp vào bờ môi của hắn ,đem cái lưỡi mềm nhẵn thơm tho hướng về miệng hắn đùa nghịch
Hai đầu lưỡi khiêu khích kịch liệt triền miên quấn quít lấy nhau.
Y Sơn Cận nhìn qua so với hài tử của Thục quốc phu nhân còn nhỏ hơn một ít nhưng quả thực nàng xuân tình rộn dạo không thể nhịn được,run rẩy dùng cánh tay ngọc ôm chặt lấy thân thể hắn thậm chí đã quên đi lo lắng hắn có hay không tỉnh lại.
Ngọc thủ ấm áp mềm nhẵn kịch liệt vuốt ve khắp nơi trên người Y Sơn Cận ,xúc cảm làm cho hơi thở nàng càng thêm gấp gáp .Hương thơm trên người Thục quốc phu nhân tỏa ra khắp thân thể Y Sơn Cận,trên mặt, trong mũi, làm cho hắn trong lúc ngủ say vô ý thức hít vào gương mặt bỗng chốc cũng trở nên đỏ bừng.
Thục quốc phu nhân run rẩy ngọc thủ dần dần chuyển qua phía trước cách một lớp y phục mỏng nhè nhẹ vuốt ve hạ thân Y Sơn Cận cảm giác được trong đó có một vật gì đó càng làm cho hai má lúm đồng tiền của nàng ửng hồng,đôi mắt mỹ lệ không tự giác chuyển xuóng pia dưới.
Ngọc thủ trắng noãn như ngọc đặt tại hông Y Sơn Cận nhanh chóng giải khai đai lưng của hắn lột bỏ đi những y phục vưỡng víu.Lúc này mọi việc trên đời đời với Thục quốc phu nhân đã không còn ý nghĩa gì cả hình như đây mới là ý nghĩa sinh tồn của nàng.
Lột bỏ hoàn toàn y phục Y Sơn Cận xong chứng kiến cảnh quan trước mắt,Thục quốc phu nhân đột nhiên lâm vào mê muội chỉ có thể lấy tay chống giữ trụ giường, mới miễn cưỡng không có ngã vào người hắn.
Gợi cảm mê người quý phụ nhẹ nhàng ngồi lên giường,yểu điệu thân hình quỳ sát vào hạ thể Y Sơn Cận,ngọc thủ đặt ở phần eo hai sườn gắt gao theo dõi tiểu kê kê của hắn , ánh mắt nóng bỏng, không ngừng phát ra tinh quang cứ như thể nó là trân bảo hiếm có trên đời.
Tiểu kê kê của Y Sơn Cận tựa như bạch ngọc ,màu da phảng phất như trân châu, oánh nhuận mà lộng lẫy đối với thành thục quý phụ như nàng quả thật là có lực hấp dẫn chí mạng.
Gương mặt xinh xắn chầm chậm hạ xuống cách tiểu kê kê càng ngày càng gần.Thục quốc phu nhân trơ mắt nhìn khoảng cách rút ngắn gần nhưng không cách nào khống chế cử động của bản thân.Tựa như bị nam châm hút lấy,nàng kiều diễm ướt át dán đôi môi đỏ mọng lên tiểu kê kê của Y Sơn Cận ,êm ái hôn nó, đem nó chậm rãi ngậm sâu vào trong miệng.
Trong đầu nàng một mảng mơ hồ đợi đến lúc thanh tỉnh lại một chút bất ngờ phát hiện chính mình đã ngậm tiểu kê kê của nam hài xa lạ này,thậm chí còn dùng cái lưỡi thơm tho liếm lộng nó, đầu lưỡi tại đỉnh đầu tiểu kê kê khẽ liếm cố gắng mở ra quy đầu bên trong .
Một giọt nước mắt trong suốt từ mắt nàng tuôn ra rơi xuống tiểu ke ke của Y Sơn Cận .Thục quốc phu nhân vì hành động của chính mình mà cảm thấy xấu hổ nhưng trong lòng lại mừng rỡ tâm thần hoảng hốt tự hỏi :"Mình đang sống lại thời thiếu nữ sao?"
"Dù sao đã như vậy rồi..." Nàng tựa như cam chịu hoàn cảnh hưng phấn mà liếm lộng mút vào,cặp môi thơm sinh ra hấp lực càng ngày càng lớn.
Đột nhiên, tiểu kê kê trong miệng nàng kê bắt đầu có dị động.
Sau khi được mật ngọt từ miệng nàng tưới tắn tiểu kê kê của Y Sơn Cận như nắng hạn gặp trời mưa bắt đầu sinh trưởng.Cái lưỡi thơm tho của nàng có thể cảm giác được bao da bên ngoài đã chậm dãi rút lui để lộ ra quy đầu mượt mà bên trong chậm rãi cắm vào trong miệng nàng.
Thục quốc phu nhân run rẩy thở dốc,miệng anh đào sinh ra hấp lực ngày càng lớn kích thích tiểu kê kê của Y Sơn Cận làm cho nó sinh trưởng thêm rất nhanh,bành trướng tràn đầy trong miệng nàng.
Thục quốc phu nhân say mê mút vào , cảm giác nó càng lúc càng lớn thì càng thêm thoải mái .
Nhưng rất nhanh,hai tròng mắt nàng đã kinh ngạc trừng lớn bởi tiểu kê kê trong miệng vẫn tiếp tục sinh trưởng mà không có dấu hiệu dừng lại.
Hô hấp của Thục quốc phu nhân dần dần trở nên khó khăn cảm giác được quy đầu đã sắp xuống tận cổ họng, may thay đang lúc nàng hoảng sợ thì nó cũng ngừng lại không bành trướng thêm nữa nhường nàng thở dài một hơi.
Last edited by Tiểu Dê; 27-08-2010 at 07:16 PM.
Đã có 66 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Biên:Ngạo Thiên
Dịch: Băng Như Ngọc
Nguồn: Sưu tầm
Nàng chậm rãi phun tiểu kê kê trong miệng ra lưu luyến không rời rồi trừng lớn đôi mắt đẹp quan sát nó.
Lúc đầu còn nhỏ tựa ngón chân cái cuối cùng trưởng thành vươn cao như cây đại thụ đứng thẳng trước mắt nàng ,từ đầu tới đuôi đều dính đầy nước miếng của nàng,lại còn đang có chút lay động, hình như hướng nàng thăm hỏi, hoặc là thị uy.
Việc này làm nàng quả nhiên có chút kinh ngạc nhưng lại đầy hấp dẫn,không tự chủ được Thục Quốc Phu Nhân lại dán môi tới ngậm chặt quy đầu cố gắng mở rộng anh khẩu,đem tiểu kê kê nuốt vào trong miệng.
Tuyệt vời tư vị khiến nàng say mê, Thục quốc phu nhân trên dưới chớp lên hào thủ, ra sức hút , két két có âm thanh.
Tràn đầy cảm giác hạnh phúc từ trong miệng chảy tới trong tâm nàng liều mạng hút không muốn dừng lại.
Tại giờ khắc này, đối với nàng mà nói chỉ có tiểu kê kê này là chân thật còn tất cả việc khác đều là hư ảo căn bản không đáng để chú ý.
Thục quốc phu nhân hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm vô cùng say mê,thanh âm phát ra ngày càng vang dội,dần dần vang vọng cả phòng.
Nàng sớm cũng đã đã quên ngủ trên giường là hai người thêm nàng nữa tổng cộng vốn là ba.
Âm thanh vang dội đên như vậy chính là Phật ngủ cũng bị đánh thức, huống chi bên chỉ là một tiểu cô nương một mực lo lắng cho thân thể Y Sơn Cận .Hàng lông mi dài chậm dãi giơ lên Đương Ngọ mơ màng nhìn thấy tất cả,thất thần một hồi lâu cảm giác được hình như chính mình đang nằm mơ.
Nhưng dù là mộng cũng có lúc tỉnh lại,huống chi âm thanh ngày càng vang,Đương Ngọ rốt cục cũng thanh tỉnh,trừng lớn đôi mắt sáng kinh hãi nhìn ân nhân cứu mạng đang hé miệng liếm láp tiểu kê kê của người trong lòng ,quả thật không thể tin tưởng đó là sự thật.
Vo cùng khiếp sợ,thân thể nàng cứng ngắc không thể cử động đến nỗi nhắm mắt lại cũng không làm được chỉ có thể trơ mắt nhìn hết thảy.
Khung cảnh dâm mỹ ngay trước mắt làm hai má nàng đỏ chín như gấc tâm linh điên cuồng loạn nhảy, thanh âm thở gấp cũng trở nên kịch liệt.
Nhưng Thục quốc phu nhân lại đang trong cực độ hưng phí cái gì cũng không nghe được ,chỉ liều mình mút chặt côn thịt trên dưới sáo lộng, cố gắng làm cho nam hài trong mộng cảm giác được vui sướng.
Y Sơn Cận ngủ say, hồn nhiên không biết bản thân lại vừa một lần nữa bị chà đạp bị một nữ tử trưởng thành tiến hành kịch liệt khẩu gian.(số phận thằng này hinh như sinh ra là để bị cưỡng gian #-#)
Hôn mê đối với hắn mà nói vốn là chuyện may mắn, làm cho hắn không cần chứng kiến tình cảnh thảm khốc của mình.Nếu như phát hiện bản thân lại bị phụ nữ cưỡng gian, nói không chừng hắn không chịu nổi đả kích, mà lại ngất xỉu đi.
Ấm áp ngọc thủ vuốt ve khắp nơi ,bất luận cao hoàn hay cái mông đều bị Thục quốc phu nhân sờ soạng đủ cả,nàng đã nghiền đến cực điểm, sảng khoái đến độ sắp chết rồi.
Vì bị trọng thương, lại vừa ăn vào khá nhiều dược vật, Y Sơn Cận ngủ say bất tỉnh.Nhưng là thân thể cũng có phản ứng hưng phấn vui sướng, tiểu kê kê đứng thẳng, càng thêm thô cứng.
Thục quốc phu nhân sung sướng đến điên cuồng,ngọc thủ cầm chặt tiểu kê kê ,cái miệng anh đào liều mình mút ,mạnh mẽ hấp lực như muốn đem cả người hắn hút vào trong miệng.
Cái miệng cường lực nghiền ép tiểu kê kê,cái lưỡi thơm tho rất nhanh liếm lộng quy đầu, khoái cảm cuồn cuộn không ngừng mà truyền đến, rốt cục làm Y Sơn Cận đang ngủ đạt tới vui sướng đỉnh phong , thân thể đột nhiên căng thẳng, côn thịt mãnh liệt điên cuồng nhảy dựng lên ,đem nóng rực tinh dịch kịch liệt phun vào miệng giai nhân.
Phốc phốc một trận loạn xạ, Thục quốc phu nhân bị tinh dịch kích cho một trận tê dại nhưng trong lòng hạnh phúc sung sướng tràn đầy ,cảm giác hưng phấn đến cực điểm,ôm chặt lấy cái mông bóng loáng của Y Sơn Cận, từng ngụm từng ngụm nuốt sạch tinh dịch hắn tiết ra,hồn nhiên quên mất rồi nam hài này nhìn qua so nhi tử chính mình còn muốn nhỏ hơn.
Tinh dịch tiết ra quá nhiều làm Thục quốc phu nhân thống khổ ho khan đứng lên,mặt cười hạnh phúc,côn thịt từ trong miệng bật ra, nóng bỏng tinh dịch không kiêng nể phun thẳng vào ngọc dung nàng.
Thục quốc phu nhân cả người yếu mềm say mê nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác từng dòng tinh dịch nóng bỏng phun lên mặt mình trong lòng sảng khoái tột độ,hình như tất cả áp lực đều hoàn toàn tan biến.
Đương Ngọ hai mắt ngơ ngác,mọi việc trước mặt thật vượ khỏi sự tưởng tượng của nàng.
Ân nhân cứu mạng bọn họ ,đột nhiên làm ra chuyện hạ tiện đến như vậy,quỳ gối liếm lác cái vật to lù lù của bang chủ ,một lúc xong uống cái nước trắng đục của nó tiết ra thì mỉm cười dâm đãng ,đối với nàng mà nói quả thực là khó tin.
Hơn nữa,tiểu kê kê Y Sơn Cận đột nhiên trở nên lớn kinh người, làm nàng sợ đến nỗi tâm can không ngừng nhảy loạn, nhớ lại lần trước hầu hạ huynh ấy đi tiểu,nó cũng không tính là đại mà sao hiện giờ lại to lớn dọa người đến như vậy?
Thục quốc phu nhân thở gấp ngồi dậy ,vươn cái lưỡi thơm tho liếm đi chút tinh dịch còn xót lại trên mép đồng thời dùng ngón tay lau hết tinh dịch trên mặt bỏ vào miệng,, một bên liếm láp, một bên lộ ra nụ cười dâm đãng.
Đương Ngọ cuống quít bế chặt hai tròng mắt, lo lắng bị phát hiện, như vậy chính mình ngược lại mắc cỡ không biết làm sao rồi.
Thục quốc phu nhân nhấm nháp xong toàn bộ số tinh dịch lại ngã xuống mặt dí sát vào tiểu kê kê đưa tất cả tinh dịch trên đó liếm sach sẽ.
Y Sơn Cận sau một khoảng thời gian dài kìm nén, lần đầu tiên sử dụng tiểu kê kê, đã được Thục quốc phu nhân nếm rồi .
Mới phát tiết một lần đương nhiên không thể mang số lượng tinh dịch tích lũy hàng trắm năm phóng thích hết được,rất nhanh côn thịt trong miệng mỹ nhân lại đứng thẳng lên,một lần nữa trở nên thô cứng.
Đã có 67 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Thục quốc phu nhân phun tiểu gia hỏa ra,nhẹ nắm nó đặt ở trước mắt quan sát, đôi mắt đẹp mê ly, thở gấp càng ngày càng mãnh liệt.
Nàng đột nhiên xoay người ngồi dậy, rất nhanh lột bỏ y phục đem quần áo hoa lệ trên người thoát xuống.
Chỉ trong một tích tắc trên người nàng cũng chỉ còn chiếc yếm trước ngực ,hạ thân trần như nhộng lộ ra bộ lông đen nhánh che dấu hạ hoa viên.
Đương Ngọ híp mắt giả bộ ngủ, ánh mắt len lén về phía hông Thục Quốc phu nhân ,đối với thân thể nữ tính trưởng thành cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Nơi đó bộ lông mao nồng đậm đối với người trưởng thành mà nói thì vấn đề này rất bình thường nhưng đối với tiểu cô nương như nàng ,đám âm mao này có điểm khiến nàng giật mình.
Cánh hoa phấn hồng phía trên dính vài giọt lộ châu,hơn thế nữa lộ châu lại cuồn cuộn không ngừng từ nộn huyệt chảy xuống.
Nhìn thật lâu,Đương Ngọ đột nhiên nghĩ đến chính mình ở trên thuyền đã từng chứng kiến cao ngạo lạnh lùng Hầu phủ thiên kim tiểu thư Văn Sa Nghê,chẳng lẽ chính là từ nơi này sinh ra sao?
Ý niệm trong đầu làm nàng mắc cỡ trên mặt nóng bỏng,đợi đến khi tỉnh táo lại đã thấy xinh đẹp quý phụ ân nhân cứu mạng mình đang cưỡi lên người Y Sơn Cận ngón tay ngọc nhẹ nhàng nắm tiểu kê kê ,dẫn đạo nó hướng về địa phương Văn Sa Nghê sinh ra sáp tới.
Đương Ngọ khiếp sợ đến nỗi thân thể cứng ngắc, trơ mắt nhìn hết thảy, trong đầu vô tri vô giác, căn bản nghĩ không ra dùng cách gì ngăn cản.
Mỹ lệ quý phụ quỳ gối lên eo Y Sơn Cận mối lái hướng dẫn tiểu kê kê đặt phía trên nộn huyệt,quy đầu cắm vào huyệt khẩu, sự đụng chạm khoái cảm khiến nàng không nhịn được ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng rên rỉ vui sướng.
Hoa mật từ mật đạo chảy xuống, dính trên quy đầu theo tiểu kê kê chảy ra ngoài.
Huyệt khẩu nộn thịt run rẩy kẹp chặt quy đầu, có lẽ đã lâu chưa được hưởng khoái cảm đến vậy ,Thục quốc phu nhân hưng phấn cơ hồ muốn chảy nước mắt .
Lúc này tâm trí nàng đột nhiên xuất hiện hình ảnh nữ nhi ,không khỏi cả kinh, trong lòng có chút thanh tỉnh,tạm dừng động tác do dự đứng lên.
Nhưng dục hỏa đã chạy thẳng vào tâm không thể khắc chế được,Thục quốc phu nhân hung hăng cắn chặt răng mạnh mẽ ngồi xuống ,tận lực gian dâm Y Sơn Cận, hưởng thụ cực lạc khoái cảm.
Đương Ngọ khiếp sợ trừng to mắt cơ hồ muốn nhảy dựng lên, đem nàng đẩy xuống.Cho dù là ân nhân cứu mạng, làm như vậy quả thật cũng hơi quá đáng!
Đúng thời khắc ngàn cân treo sợi tóc,thuyền lớn đột nhiên kịch liệt lay động ,đem Thục quốc phu nhân cả người hất khỏi giường.
Ầm một tiếng,tuyệt sắc quý phụ đầu đập thẳng xuống sàn nhà chật vật không chịu nổi.Hơn nữa cái mông xích lõa trắng bóng lại quỳ rạp trên mặt đất , tình cảnh thật sự là rất khó coi.
"May là chưa có người nào chứng kiến..."Thục quốc phu nhân cố sức chuyển động thân thể ,đầu váng mắt hoa thầm nghĩ, nghe bên ngoài khắp nơi vang lên tiếng kinh hô, dục hỏa trong lòng cũng giảm bớt không ít.
Nhưng sự thật cũng không phải là không có người nào chứng kiến,Đương Ngọ tinh tường thấy được cảnh tượng xấu hổ của nàng nhưng cũng không dám lộ ra, chỉ có thể cắn môi tiếp tục giả bộ ngủ.
Bên ngoài thanh âm xôn xao càng ngày càng vang, Thục quốc phu nhân cũng không dám tiếp tục đùa bỡn Y Sơn Cận, cuống quít vơ lấy y phục mặc vào ,đồng thời lập tức giúp Y Sơn Cận kéo quần lại như trước, miễn cho người khác nhìn ra sơ hở.
Nàng mở cửa đi ra ngoài , nhanh chóng bày ra bộ dáng uy nghiêm, lạnh lùng nhìn mấy nha hoàn ngoài cửa, hỏi: "Xảy ra sự tình gì?"
"Hình như là thuyền va phải vật gì vậy rồi.."Một nha hoàn thân cận hồi đáp, đột nhiên chứng kiến ngọc nhan nàng vẫn còn dấu vết tinh dịch thì không khỏi kinh hãi, cơ hồ muốn kêu lên thành tiếng.
Nàng cuống quít cúi đầu,cắn chặt môi đến bật máu ,may mắn thay không có phát ra một thanh âm nào.
Thục quốc phu nhân hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía trước thuyền,tay áo phiêu phiêu theo gió tựa thiên tiên hạ phàm,cũng không biết chút ít tinh dịch dính trên mặt đã đem nàng bán đứng rồi.
Thiếp thân nha bàn Xuân Đào cuống quít theo sau, trống ngực đật mạnh, sợ bị Thục Quốc phu nhân biết chính mình phát hiện ra bí mật của nàng rồi.
Chỉ chớp mắt, Xuân Đào ngạc nhiên chứng kiến hai nha hoàn bênh cạnh gương mặt cũng trắng bệch không còn chút máu, một bộ dáng hoảng sợ, chợt hiểu rõ ràng các nàng cũng thấy được dấu vết trên mặt chủ nhân, đang lo sợ bị nàng giết người diệt khẩu.
Thục quốc phu nhân đón gió mà đi, hồn nhiên không phát giác chính mình đã sơ sẩy.. May thay ông trời có mắt,vài cơn gió lớn quét qua, thay nàng đem toàn bộ chứng cứ còn lại thổi bay tất cả như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ở đầu thuyền đã có rất nhiều người tụ lại lớn tiếng hô quát, trách mắng chiếc thuyền trước mặt không có mắt dám đụng vào thuyền của mình.Những người bên kia cũng cũng không phải hạng vừa, quay mặt chửi lại,lớn giọng buộc họ lập tức dừng thuyền, tiếp nhận kiểm tra.
Mười mấy chiến thuyền đem thuyền của Thục Quốc phu nhân vây lại ,mặc dù thuyền bon họ không lớn bằng thuyền của nàng nhưng mười mấy chiến thuyền tập hợp một chỗ uy thế cũng không thể xem thường.
Khúc sông này chính là thủy vực thượng thảo của Thanh Giao bang, cầm đầu bọn hắn là bang chủ Phong Toại.
Lúc Y Sơn Cận được các nàng nâng lên thuyền đã có người chứng kiến, lén lút bẩm báo với các bang hội.
Mặc dù có người hoài nghi nam hài kia chính là người Thải Phượng bang truy tìm, nhưng chủ thuyền lại là hoàng thân quốc thích địa vị tôn quý, bọn họ chỉ là mãng phu có chút danh tiếng trên giang hồ căn bản không cách nào cùng so sánh.
Bởi vậy, người hoài nghi tuy nhiều nhưng thuyền của Thục quốc phu nhân vẫn đi tới mà không có bị ảnh hưởng.Các bang hội cũng phải chịu sự khống chế của triều đình,cho dù bọn hắn gan lớn tày đình cũng tuyệt không dám đối với hoàng thân quý thích có chút kinh nhiễu.
Nhưng Thanh Giao bang cách địa phương Y Sơn Cận lên thuyền rất xa,lại bị đối thủ cạnh tranh gài bẫy cố ý truyền tin tức cho bọn hắn,chỉ nói đối tượng Thải Phượng bang truy nã đang ẩn núp trên thuyền,nhưng lại cố ý không lộ ra chính thức thân phận Thục quốc phu nhân, chỉ nói đây là một chiếc thuyền của thương nhân.
Thanh Giao bang tại vùng này hoành hành bá đạo,lại muốn giúp Triệu Phi Phượng một cái nhân tình, mới nghe nói đã lập tức triển khai truy tìm ,trong bóng đêm ngăn cản bức bọn hắn hạ thuyền tiếp nhận kiểm tra.
Thục quốc phu nhân đi tới đầu thuyền, nghe được chuyện như vậy, trong lòng không khỏi giận dữ.
Bang hội trên giang hồ ,trong trong quan phủ không khác biệt nhiều lắm, đều là xã hội hạ tầng tiện dân ,đương nhiên Thải Phượng bang có cường ngạnh hậu thuẫn thì lại là chuyện khác.
Thục quốc phu nhân vốn là hoàng thân quốc thích, cùng quan lại tầm thường tất nhiên có khác biệt ,đâu có đem đám giang hồ này để vào mắt,nàng , lạnh giọng quát lên: "Điều binh lại đây, cung tiến thủ chuẩn bị!"
Đại đội quan binh lập tức tuân mệnh từ khoang thuyền tuôn ra, cầm binh khí nhằm phía đầu thuyền đi tới.
Thanh Giao bang bang chủ Phong Toại tự mình lĩnh quân đến,đứng ở đầu thuyền, chỉ chiến thuyền phía trước , lớn tiếng quát:
"Mau đem hai tiểu tử kia giao ra đây, ta tạm tha cho các ngươi một mạng Nếu không bổn Bang Chủ giận dữ, tự mình lên thuyền, đánh cho các ngươi gà chó đều không để lại!"
Hắn thở hỗn hển ngửa mặt lên trời cười nói:
"Trong đó có một tên gọi là "Sừ Hòa", nghe nói vốn là một ăn mày nhỏ,sống dựa vào một ma tử khất cái bang chủ, sau đó sát hại y tự lâp môn hộ,đích thị là tên khi sư diệt tổ ta đã sớm không vừa mắt ! Hiện tại người này còn dám có chủ ý đi đánh Thải Phượng bang Bang chủ quả thực vốn là chán sống!Các ngươi mau giao hắn ra đây bổn bang chủ cho hắn vài cái bạt tai ,cho hắn biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì tuyệt đối không thể làm!"
Mấy tin tức này, có khi là Triệu Phi Phượng sai người đồn ra với mục đích bêu xấu danh tiếng Y Sơn Cận phát tiết mối hận trong lòng không ngờ lại có một Phong Toại chính mình dương dương tự đắc thổi phồng lên .nói xong ra vẻ rất là cao hứng.
Thục quốc phu nhân mới vừa rồi chưa phát tiết hết dục hỏa trong người rất là khó chịu ,nay lại nghe tên mãng phu này hướng về phía tiểu tình nhân trong lòng chửi mắng lại càng tức giận ,nàng lạnh lùng phất ngọc ngủ phẫn nộ quát: "Bắn tên "
Cung tiễn thủ đã sớm tập trung trước thuyền vừa nghe lệnh liền ầm ầm nhả cung ,vù vù âm thanh như cuồng phong bạo vũ vang lên, đem đầy trời vũ tiễn hướng về phía trước bắn ra.
Thanh Giao bang mọi người vốn nghĩ đây chỉ là một thương thuyền nào nghĩ đến đến bọn họ dám phản kháng.Trong đêm đen tối mịt hoàn toàn không thấy đầy trời vũ tiễn kéo tới, rừng tên ào ạt cắm vào trên thuyền và thân thể bang chúng Thanh Giao bang,phốc phốc nổ vang thành tiếng lớn.
Tiếng kêu thảm thiết rung trời vang lên, rất nhiều bang hãn đều trung tiễn,không ngớt rơi vào trong nước nước giãy dụa hô cứu.
Cung tiến thủ không chút nào thương xót tiếp tục bắn tên, thậm chí Thục quốc phu nhân còn hạ lệnh thay đổi hỏa tiễn, tại không trung xẹt từng đạo đỏ đậm quang mang, bắn về phía trước ngăn chặn hoàn toàn đường rút lui của kẻ địch.
Phong Toại cực kỳ hoảng sợ, quân cung, hỏa tiễn đều là vật phẩm cấm dùng trong dân gian, chỉ có quân đội mới có trữ bị. Chẳng lẽ những người này không phải thương nhân bình thường sao?
Lúc này tất cả nô phó trên thuyền đều động thủ , vô số đèn lồng được nang lên ,chiến kỳ "Bá Dương hầu phủ"trong đêm có chút chói mắt.
Thục quốc phu nhân cơ bản không nghĩ quá mức rêu rao,bởi vậy mới không phân phó hạ nhân dựng chiến kỳ lên mũi thuyền.Ai ngờ dĩ nhiên có đạo tặc không có mắt ngang nhiên chặn đường vây công ,trong cơn giận dữ, nên không ẩn dấu, xuất ra chiền kỳ uy hiếp đảm tặc,đồng thời hạ nghiêm lệnh cho cung tiến thủ chỉ cần không phải phe mình, lập tức giết không tha!
Phong Toại rút đao đánh bạt mấy mũi tên,, tâm lý rất là hoảng sợ ,biết lần này đã động thủ trên đầu thái tuế lập tức xoay người lại kêu to: "Mau mau dập lửa quay thuyền rút lui!"
Bất quá hỏa thế đã không thể khống chế bất kể vị trí nào trên thuyền đều khởi hỏa.Phong Toại thấy tình thế không thể vãn hồi, cắn răng một cái, thả người nhảy vào trong nước, miễn cho bị chết cháy ở trên thuyền
Vừa trầm mình xuống sông thì có một mũi tên nhọn truy đến lọt vào trong nước, phốc một tiếng cắm thẳng vào mông làm cho hắn chỉ có thể cắn răng nhịn đau, xuôi dòng bỏ chạy.
Tất cả bang chúng Thanh Giao bang đều bất chấp mạng sống của Phong Toại cuống cuồng chạy trối chết không dám có tâm tư tái đối với chiến thuyền Hầu phủ.
Last edited by Tiểu Dê; 28-08-2010 at 08:49 PM.
Đã có 62 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Lúc này, Y Sơn Cận được Đương Ngọ dìu đứng ở mạn thuyền chứng kiến vô số giang hồ hảo hán chết thảm trên Hoàng Hà,trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Hắn xuất thân từ trấn nhỏ hẻo lánh ,cũng nghe qua khá nhiều anh hùng sự tích ,trừ thần tiên tu luyện ra có thể nói uy phong của bọn họ là không thể chạm tới.
Lúc làm bang chủ Cái Bang,mặc dù chỉ là một bang nhỏ nhỏ cũng không dễ trêu vào chứ đừng nói đến mấy bang phái lớn như Thanh Giao bang, Thải Phượng bang.
Ai mà ngờ được Thanh Giao bang hùng cứ một phương đối diện với quan phủ lại nhỏ bé như vậy,cơ bản là không chịu nổi một kích ,mối chưa đầy một hiệp đã quay đầu bỏ chạy không dám tiếp chiến .Thực lực hai bên thế nào có thể nhìn qua đó mà biết được.
Đương nhiên, Y Sơn Cận đối với quan phủ cũng vô cùng tôn kính dù sao hắn cũng chỉ là một thôn dân sau này có làm một bang củ cũng chỉ là tên khất cái đối với quan môn kính sợ cũng là chuyện thường tình.Bởi vậy đối với quan phủ thế lực to lớn, Y Sơn Cận cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chỉ là hơi giật mình đại bang hội như vậy cũng không đấu lại quan phủ hóa ra trong mắt quan binh bọn họ so với tiểu dân cũng không có gì bất đồng.
Giữa sông khắp nơi đều vang lên tiếng kêu thảm ,thỉnh thoảng lại có thi thể từ dưới nước trồi lên .
Hai mạn thuyền đầy rẫy cung tiễn thủ lãnh khố dương cung bắn ,tựa như không cần tiền giống nhau ,không chút nào cố kỵ dùng số lượng lớn mũi tên nhọn bắn vào trong nước,đem bang chúng ẩn dấu dưới sông nhất tề bắn chết ,thi thể nổi trên nước càng lúc càng nhiều.
Y Sơn Cận hoảng sợ một hồi lâu đối với quan phủ tâm lý kính sợ lại sâu sắc thêm vài phần.
Trong bóng đêm Y Sơn Cận chứng kiến ở đầu thuyền, rất nhiều vệ binh vây quanh một nữ tử y phục hoa lệ ,hiển nhiên chính là quý nhân cứu mạng hắn.
Y Sơn Cận cố gắng đi vài bước dưới sự dìu đỡ của Đương Ngọ tiến tới trước măt đến Thục quốc phu nhân quỳ xuống đất thành tâm cảm tạ:"Tiểu dân Sừ Hòa, khấu tạ ân cứu mạng của phu nhân !"
Đương Ngọ cũng đi theo hắn bên người quỳ gối , nhớ tới mới vừa rồi Thục quốc phu nhân còn quỳ gối trên người Y Sơn Cận ,tình cảnh trong lònghiện lên, khiến cho nàng nhiệt tâm nhảy loạn, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu nhìn qua.
Tựa như tâm hữu linh tê giống nhau, Thục quốc phu nhân cũng muốn chính mình quỳ gối giữa hai chân nam hài này mắc cỡ má ngọc ửng hồng, nhìn hắn quỳ gối trước mặt mình dập đầu, xấu hổ không biết phải làm sao.
Bởi vì hành vi lén lút bị a hoàn phát giác đồng thời Thanh Giao bang có cử động vô lễ làm nàng tức giận cộng thêm sự việc trước mắt càng làm mặt nàng thêm đỏ bừng vội vàng cúi đầu, không dám nhìn đến.
Đương nhiên, ba tỳ nữ cũng không nghĩ như vậy,các nàng len lén nhìn Thục quốc phu nhân tuyệt sắc dung nhan trong phút chốc từ tức giận chuyển sang bén lẽn xấu hổ thì tâm trí đều như bị búa tạ đập vào không biết nên khoc hay nên cười.
Thục quốc phu nhân lấy lại bình tĩnh,dùng thanh âm êm tai , bình tĩnh nói: "Nguyên lai công tử đã đã tỉnh."Bất chợt tâm lý nàng lại nhảy vài cái, không biết hắn tỉnh dậy từ lúc nào, chẳng lẽ khi mình cưỡi lên hắn,hắn đã tỉnh sao ?
Y Sơn Cận không chút hoài nghi, chỉ là dập đầu mỉm cười nói: "Mới vừa rồi bên ngoài rất ầm ĩ, bất tri bất giác tiểu dân đã tỉnh dậy."
Trên thực tế, sự thật vốn là: Hắn được Thục quốc phu nhân hấp diêm rất sảng khoái, tinh dịch tích tụ hơn trăm năm trong cơ thể được phát tiết một phần ra ngoài,áp lực tâm lý giảm bớt khá nhiều cho dù lúc ấy vẫn còn mơ hồ, một lát sau, tự nhiên tỉnh lại thôi.
Hơn nữa, vào thời khắc Y Sơn Cân xuất tinh, thương thế hắn chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, diều ảo diệu ấy hắn hiện tại đương nhiên không thể giải thích được.
Thục quốc phu nhân nhìn tay hắn đang băng vải lại quỳ trên mặt đất dập đầu thì rất là đau lòng, cuống quít nói:"Mau đỡ Sừ công tử đứng lên. Ngươi có thương tích trong người, sau này không cần hành đại lễ!"
Thiếp thân mỹ tỳ Xuân Đào ,Xuân Hạnh cẩn thận đem Y Sơn Cận nâng dậy,không khỏi liếc nhìn hắn một chút , sâu trong thâm tâm tự hỏi:"Chẳng lẽ chất lỏng dính trên mặt phu nhân là do người này tiết ra?"
Y Sơn Cận đứng lên, lén lút nhìn Thục quốc phu nhân liếc mắt một cái,chỉ thấy nàng tuổi chừng ngoài hai mươi , dung tư mỹ lệ đến cực điểm, rồi lại cao quý vô cùng, giở tay nhấc chân đều lộ ra quý khí hơn người thêm vào đó còn có sát phạt quyết định uy nghiêm khiến hắn không khỏi kính sợ.
Mà gương mặt trắng noãn như ngọc của nàng lại đỏ ửng, diễm lệ quyến rũ, bộ ngực sữa cao vút, cả người tràn ngập mị lực mãnh liệt , Y Sơn Cận thậm chí có thể ngửi được mùi thơm mê người trên người nàng .
Mỹ lệ thành thục như vậy đối với Y Sơn Cận vừa là mãnh liệt hấp dẫn,vừa là ẩn hàm ý uy hiếp to lớn.Y Sơn Cận cuống quít dời ánh mắt, trên mặt không nhịn được có chút phiếm hồng.
"Hảo ngây thơ a!" Thục quốc phu nhân trong lòng mừng rỡ than thở ,đôi môi đỏ mọng không tự kìm hãm được dâng lên một nụ cười say đắm.
Nàng đã quyết định rồi, mặc kệ thế nào vẫn nhất định muốn chiếm nam hài này tới tay, làm cho hắn trở thành bạn bên người chính mình .
Tựa như trước mặt bày đặt nhất kiện hiếm thế đại trân bảo, làm sao có thể cho nó dễ dàng từ trong tầm mắt mình biến mất đây.
Đã có 60 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê