Đêm khuya, Trương Cường dưới sự bảo vệ của Thành Thái cùng mười tên thiếp thân nội thị, cải trang thành thị vệ tuần tra ban đêm, từ Chương phủ trở về cung A Phòng. Lần này bảy mươi nội thị do Thành Thái chọn lựa đã hoàn toàn đảm đương vai trò nội thị tùy thân của mình, đối với những nội thị do Triệu Cao phái tới, Trương Cường vẫn giữ nguyên như vậy, không thay thế bọn họ, tuy nhiên luôn kìm chân bọn họ trong tẩm điện, hiệu quả quả nhiên không tồi. Triệu Cao tuy rằng vẫn biết được như trước, nhưng mà tốc độ truyền tin ra ngoài đã suy giảm cực lớn, nội dung tin tức cũng trở nên mơ hồ, không thập phần chuẩn xác, khiến Trương Cường có nhiều không gian hoạt động hơn.
Cấm vệ quân phụ trách phòng vệ ban đêm trong hoàng cung tuy rằng Thành Thái không nắm giữ chức vị chính, nhưng lại ở bên cạnh thiên tử, hơn nữa trưởng thống lĩnh tuy rằng do Triệu Cao đề bạt lên, nhưng lại không được hoàng đế ưu ái, khiến cho các cấm vệ trong cung đều mơ hồ coi Thành Thái thành thống lĩnh cấm vệ chân chính, cho nên mới có thể thoải mái giả dạng tự nhiên ra vào cung A Phòng sâm nghiêm.
Khi Trương Cường nương theo bóng đêm vội vã trở về tẩm điện, còn chưa kịp thay y phục, đã nghe thấy nội thị tùy thân của mình là Hàn Hoán cách màn trướng nói: "Trần công công, đã trễ thế này, có chuyện gì sao?"
Chỉ nghe thấy Trần An quản lý tẩm điện thì thầm: "Hàn Hoán, bệ hạ ngủ chưa?"
Trương Cường nghe thấy thế không cần cởi y phục, liền lặng lẽ chui lên giường, đang định đắp chăn, chỉ cảm thấy một thân thể mềm mại mịn màng mang theo một loạt hương thơm chui vào trong lòng mình.
Đang lúc Trương Cường nao nao, thanh âm quen thuộc của Lệ Cơ truyền ra: "Hàn Hoán, có chuyện gì vậy? Bệ hạ vừa mới ngủ, cẩn thận tội kinh giá!"
Hàn Hoán nghe thấy thế vội vàng quỳ xuống nhẹ giọng nói: "Nương nương tha mạng, nô tài không dám!"
Trương Cường nghe thấy thế liền hôn một cái thật sâu xuống cặp môi thơm, lúc này mới làm bộ mệt mỏi nói: "Ái phi... mau ngủ đi, trẫm... ngày mai lại tiếp tục lâm hạnh ái phi..."
Trần An xác định nghe thấy được giọng Trương Cường bên trong, mới thấp giọng nói: "Bệ hạ nếu đã ngủ, nô tài cũng an tâm. Hàn Hoán, hầu hạ cho tốt vào!" Nói xong, cẩn thận chậm rãi rời khỏi đại điện.
Trương Cường hôm nay đã được sự ủng hộ của quân đội, tâm tình cũng hưng phấn hơn bình thường, nhìn thấy Trần An đã rời khỏi hoàng điện, lúc này mới ôm lấy mỹ nhân trong ngực, đôi tay to lướt đi trên cơ thể mềm mại nóng bỏng, nhẹ nhàng hôn lên vành tai ngọc ngà của Lệ Cơ, thấp giọng nói: "Làm không tồi, muốn trẫm thưởng cho thế nào?"
Lệ Cơ bị bàn tay to của Trương Cường khiêu khích khiến cho thân thể mềm nhũn, run giọng nói: "Bệ hạ, nô tỳ chỉ vì bệ hạ, những chuyện khác đều không hiểu, chỉ cần bệ hạ yêu thương nô tỳ nhiều hơn là được."
Trương Cường bị giọng nói nũng nịu làm cho chấn động, nghĩ lại nữ tử thời này đều phụ thuộc vào nam tử, vô luận là hoàng hậu tần phi cao cao tại thượng hay là dân chúng thường dân, một khi bị nam tử mình dựa vào ghét bỏ, thì cũng thê lương giống như đồ cũ bị vứt đi vậy. Chính mình trong lúc vô ý hoàn hồn trên người Tần Nhị Thế, luôn nợ một phần tình cảm với những nữ tử nhu nhược ở thâm cung.
Lúc này nghe thấy thế, nhịn không được nhẹ thở dài, ôm chặt lấy thân thể mềm mại bên cạnh, dùng hết mọi thủ pháp dịu dàng để an ủi, Lệ Cơ chưa bao giờ được đối xử như vậy hơi ý loạn tình mê, cúi đầu nỉ non: "Bệ hạ, đừng bỏ rơi Lệ Cơ... Bệ hạ..."
Trương Cường thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt thanh tú lên, thấp giọng nói: "Lệ Cơ yên tâm, chỉ cần trẫm còn sống, sẽ bảo hộ nàng cả đời."
Lệ Cơ cảm động vì lời nói này, giống như một con mèo nhỏ cuộn mình trong lòng Trương Cường, si ngốc nói: "Bệ hạ... được hầu hạ bệ hạ là phúc khí của nô tì."
Trương Cường trầm xuống, âm thầm cười khổ, nếu mình không thể thay đổi số mệnh lịch sử, những nữ tử nhu nhược trong thâm cung này, sau khi Đại Tần diệt vong sẽ phải trải qua gian truân thế nào? Nghĩ vậy, lại kìm lòng không đậu nhớ tới hoàng hậu Tã Uyên ở cung Hàm Dương, nghĩ tới thân ảnh cao gầy đó sẽ theo sự diệt vong của Đại Tần mà biến mất trong khói bụi lịch sử.
Nghĩ tới vận mệnh của những nữ tử xinh đẹp đang quấn trên người mình, Trương Cường bỗng nhiên cảm thấy nặng nề chưa từng thấy. Đến nơi này càng lâu, trách nhiệm tình cảm càng thêm nặng nề, bất luận là mình hay là vì những nữ tử xinh đẹp bạc mệnh, mình đều phải phấn đấu cố gắng hơn nữa, dù cho phía trước chính là kết cục."
Nhìn thấy Trương Cường hơi ngây người, Lệ Cơ nghĩ hắn lại lo việc triều chính, không khỏi cúi đầu an ủi: "Bệ hạ, nghỉ ngơi sớm đi vậy, nô tỳ xin được lui xuống."
Nói xong, liền chuẩn bị đứng dậy, lại bị Trương Cường kéo vào lòng, Lệ Cơ hơi kinh hãi, duyên dáng hô: "Bệ hạ..."
Trương Cường nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, thở dài nói: "Lệ Cơ, nếu mà trẫm chết, nàng sẽ thế nào?"
Lệ Cơ nghe thấy thế, thân thể mềm mại run lên, nói: "Bệ hạ chính là thiên tử, có thần bảo hộ, làm sao có thể..."
Nói tới đây, khuôn mặt ngọc đã sớm vương đầy nước mắt, khiến cho Trương Cường đau xót, vội dịu dàng an ủi: "Không phải là trẫm có ý dọa nàng, mà là hiện giờ triều đình tình thế hiểm ác, trẫm không thể không chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Nếu vạn nhất trẫm thực sự phát sinh bất trắc gì, nàng hãy tìm Thành Thái giúp nàng rời khỏi Hàm Dương, trẫm sẽ dặn dò hắn."
Nói tới đây, hắn nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại đang run rẩy, cúi đầu thầm thì: "Nàng cũng có thể tìm tới hoàng hậu, nàng ấy không được sủng ái, Triệu Cao có thể sẽ không để ý, cho dù tân đế có đăng cơ cũng không làm khó dễ các nàng được..."
Nói tới đây, mỹ nhân trong ngực đã sớm khóc không thành tiếng, ôm lấy Trương Cường, run rẩy không nói nên lời, thật vất vả mới nức nỡ nói: "Bệ hạ... nô tỳ thề sống chết... đi theo bệ hạ..."
Trương Cường đau lòng nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ trên má Lệ Cơ, dịu dàng nói: "Mỗi người đều có quyền được sống, các nàng phải học cách tự chăm sóc cho bản thân, trẫm mới có thể thoải mái mà lo chuyện quốc sự. Hơn nữa, trẫm chỉ lo cho tình huống xấu nhất thôi, chuyện có lẽ cũng không tới bước đó."
Lệ Cơ nghe thấy thế, vẫn kinh hồn nói: "Bệ hạ chính là thiên tử, tuyệt đối không thể có việc gì. Nếu thật sự có một ngày đáng sợ như vậy, nô tỳ..."
Nói tới đây, đôi mắt đẹp lại trở nên thập phần kiên định nhìn Trương Cường, cúi đầu nói: "Nô tỳ nhất định thề sống chết theo cùng!"
Trương Cường nhìn thấy mặt ngọc kiên định, trong lòng thầm thở dài một hơi, lén lút thổi tắt ngọn nến đặt ở cạnh giường, khiến đại điện chìm sâu trong bóng tối. Trương Cường dùng phương pháp ít gây chú ý này, để phát tín hiệu lui lại cho Thành Thái ở ngoài điện.
Thân thể mềm mại đang run run trong lòng hắn cũng không phát hiện ra, sát khí vừa mới chợt lóe rồi biến mất. Trương Cường nói những lời này, nghe như là chuẩn bị tư tưởng cho Lệ Cơ, nhưng kỳ thực cũng là một lần khảo nghiệm cẩn thận. Trong cuộc đua quyền lực ngươi chết ta sống này, cho dù là người ngủ chung với mình cũng có thể là lang sói bán đứng mình. Bối cảnh của Lệ Cơ mình còn chưa nắm được chắc chắn, ở trong thâm cung đã bị Triệu Cao khống chế hơn 20 năm này, chính mình không thể tự tiện tin tưởng bất cứ ai được. Dù cho Triệu Cao có muốn khống chế Lệ Cơ, đó cũng là chuyện cực kỳ dễ dàng.
Áy náy thoáng nhìn người đẹp cuộn lại trong ngực mình, một cơn mệt mỏi mãnh liệt nổi lên trong lòng. Kiếp trước mình tuy là một gã đặc công vào sống ra chết, nhưng lại chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như hôm nay, khó trách chủ nhân của thân thể này lại lựa chọn trốn tránh. Một cậu thanh niên mới hai mươi tuổi đã phải đối diện với cuộc sống phức tạp như thế này luôn sẽ mệt mỏi đúng không. Có điều mình lại không có cách nào trốn tránh, bởi vì không thể đối mặt với kết cục bi thảm kia được.
Trong bóng đêm, Lệ Cơ dường như càng thêm tham cái ôm của Trương Cường, thỉnh thoảng lại vuốt ve ngực hắn, hồi lâu mới nặng nề chìm vào giấc ngủ. Có lẽ là bị Trương Cường dọa, đến lúc ngủ say rồi vẫn không rời khỏi hắn.
Đêm càng tối, sự nặng nề giống như một cái lưới khổng lồ, bao trọn lấy toàn bộ thế gian, khiến cho người ta không thế giãy ra được, muốn ngừng cũng không được, chỉ còn có thể liều mạng mở một con đường máu!
Ánh rạng đông đỏ tươi hé lộ ở chân trời, vẫn còn chưa đủ để sưởi ấm mặt đất. Tới gần tháng tám, thành Hí Dương ở trước Hàm Cốc quan đã xa xa trong tầm mắt, ngói xanh xây tường thành chìm đắm trong màu đỏ rực của ban mai. Từ dưới chân thành nhìn lên, có thể mơ hồ thấy được những binh lính quân Tần thủ thành Hí Dương đằng đằng sát khí đứng đó.
Chu Văn theo Trần Thắng khởi nghĩa từ làng Đại Trạch suất lĩnh mười vạn nông dân, làm quân tiên phong tiến đến lá chắn cuối cùng của Hàm Cốc quan — Hí Dương. Trải qua một tháng tiến công thắng như chẻ tre, Trần Thắng cùng Ngô Quảng sau khi đánh hạ đất Trần chính thức thành lập "Chính quyền Trương Sở", kêu gọi thiên hạ chư hầu cùng phạt bạo Tần.
Đứng dưới ngọn cờ "Phạt vô đạo, tru bạo Tần" màu đen bay phần phật trong gió, Chu Văn thân mình cường tráng ngồi trên một con chiến mã màu vàng, cẩn thận nhìn những cây nỏ trên tay binh lính Tần quân trên thành Hí Dương. Không ngờ rằng quân Tần ở Hí Dương lại được trang bị bá nỏ uy lực cường đại. Loại nỏ cực mạnh này hình dạng và cấu tạo to hơn nỏ bình thường của kỵ binh, lực xuyên thấu cũng kinh người. Tuy rằng không thể xuyên thấu được chiến giáp như vương nỏ, nhưng mà đối với những binh lính trang bị đơn sơ như nông dân quân mà nói thì lực sát thương thật không thể khinh thường.
Ba ngày liền, nông dân quân liên tục tiến công, đều bị loại nỏ có lực sát thương cực lớn này bắn chết, tổn thất trầm trọng, sĩ khí cũng hạ không ít. Chu Văn ngoại trừ việc chờ đợi viện binh của Trần Thắng, còn thì không còn biện pháp nào khác.
Thành thủ Hí Dương là Hứa Thường, lúc này đang đứng trên tường thành nhìn xuống nông dân quân, chỉ thấy gần ba vạn đại quân, đông nghìn nghịt ở phía bên kia thành hào xếp thành đội hình nghiêm chỉnh, mà mười vạn binh mã ở phía sau, trong tiến gió phần phật không nghe ra được một tia ồn ào náo động, đằng đằng sát khí nghênh diện nhìn thẳng vào quân Tần trên tường thảnh.
Nhìn thấy đối phương bày ra thế trận công thủ đều có thể được, Hứa Thường vừa phái khoái mã đi gọi viện quân, vừa phái năm trăm nỏ binh duy nhất trong thành cố thủ, hy vọng có thể làm đối phương kinh sợ.
Nhìn thấy tòa thành đóng cửa liên tục ba ngày không hạ được, Chu Văn vô cùng lo lắng đá một cái vào chiến mã, khiến cho con ngựa giật mình hí một tiếng, mũi thở phì phì, dường như đang kháng nghị lại sự thô lỗ của chủ nhân. Chu Văn cũng không để ý đến nó, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào quân Tần ở trên thành, tâm tình phức tạp tới cực điểm.
Lúc này một gã tì tướng bên cạnh Chu Văn nói: "Tướng quân, quân Tần liên tục ba ngày không ra, nếu còn tiếp tục như vậy, nếu để viện binh đối phương tới, chỉ sợ chúng ta không còn nắm chắc phần thắng nữa!"
Hắn vừa dứt lời, một gã tì tướng khác đã nhịn không được xen vào: "Tướng quân đang lo ngại bá nỏ của đối phương? Chỉ có điều, nếu cứ trì hoãn nữa, chúng ta sẽ lại càng bất lợi."
Chu Văn sao lại không biết rõ tình hình, chỉ có điều hiện giờ chỉ có một mình mình ở đây, quân phòng thủ Hàm Cốc quan của quân Tần lại là một nhánh quân cực mạnh, nếu sau khi đánh hạ Hí Dương, mà Trần Thắng suất lĩnh hai mươi vạn đại quân vẫn còn chậm chạp chưa tới, vậy thì mười vạn quân nông dân này sau khi đã bị tiêu hao cả về số lượng lẫn sĩ khí sẽ khó có thể nắm chắc phần thắng với viện binh của quân Tần lấy sức nhàn thắng quân mỏi mệt.
Nghĩ đến đây, đang lúc do dự, chỉ thấy một con ngựa chạy như bay tới, không đợi ngựa dừng lại, kỵ sĩ đã nhảy mạnh xuống, thất thểu quỳ bước lê tới, khàn khàn tiếng nói: "Tướng quân, không ổn, ba mươi bảy vạn đại quân Tần đã đuổi tới Hàm Cốc quan, đang hỏa tốc tiếp viện cho Hí Dương, trước mắt còn cách Hí Dương khoảng 60 dặm nữa."
Chu Văn chấn động cả người, suýt chút nữa thì ngã luôn xuống ngựa, mấy viên tì tướng xung quanh nghe thấy vậy cũng ngẩn ra, tất cả mọi người đều không ngờ được quân Tần phân tán rải rác ở biên ải lại có thể trong thời gian ngắn như vậy tập trung được ba mươi bảy vạn đại quân.
Chu Văn hơi suy nghĩ một chút, khó tin nói: "Quân Tần ở Hàm Dương chỉ có khoảng năm sáu vạn, 60 vạn đại quân đều đang đóng ở biên ải, nhanh nhất cũng phải ba ngày mới có thể tới được Hàm Dương, từ Hàm Dương chạy tới Hàm Cốc quan, ít nhất cũng phải mất thêm hai ngày nữa, 37 vạn quân Tần này là từ đâu mà ra?"
Thám mã kia nghe thấy vậy, vội cao giọng nói: "37 vạn quân Tần này đều là hình đồ xây dựng lăng Li Sơn, sau khi được Tần vương đặc xá, còn đồng ý chỉ cần giết được năm người sẽ phong thường gấp bội, lúc này sĩ khí cực lớn."
Chu Văn bị tin này khiến cho cả kinh, suy nghĩ hồi lâu, liền phân phó cho chúng tướng: "Lệnh cho đại quân toàn bộ lui về sau."
Hứa Thường đang nghiêm mật quan sát động tĩnh của nông dân quân, lúc này cũng đã nhận được tin tức do khoái mã của Chương Hàm phái tới. Ba mươi bảy vạn đại quân! Hứa Thường kìm lòng không đậu thở dài một hơi, lau cái trán đã vã mồ hôi lạnh, âm thầm suy nghĩ: "Ba mươi bảy vạn đại quân, thanh thế như vậy, chắc mật thám của đối phương đã biết được, mười vạn nông dân quân, đương nhiên là không muốn phung phí mũi nhọn, nhận được tin tất sẽ lui đi.
Nghĩ đến đây, xoay người phân phó với gã quân hầu bên cạnh: "Lệnh cho toàn quân, đợi lúc đối phương lui lại thì tiến công, ai trảm được 5 đầu sẽ được thưởng 1 tạ quân thực."
Tì tướng bên cạnh nghe thấy vậy, hơi chần chừ nói: "Tướng quân, vạn nhất đối phương không lui, chúng ta..."
Hứa Thường hừ lạnh một tiếng nói: "Không lui? Bản tướng quân lại đóng cửa không ra, chỉ cần thêm nửa ngày nữa, viện quân đến là đại sự thành."
Khi nói chuyện, đã thấy gã binh lính đột nhiên kinh hô: "Tướng quân, phỉ binh đã lui!"
Hứa Thường nghe thấy thế vội vàng nhìn xuống dưới thành, quả nhiên thấy 10 vạn nông dân quân đang theo đúng đội hình chậm rãi lui về sau, không khỏi hơi kinh hãi, không thể tưởng được trong tình huống này mà đối phương vẫn có thế giữ được đội hình không loạn, dường như đã định liệu được cuộc xuất kích của quân Tần.
Chỉ có điều, không để cho ông nghĩ nhiều, quân Tần nhận được mệnh lệnh, đã như kiếm sắc phá thành mà ra, thẳng tiến về phía đối phương...
----------------------
Cung A Phòng đắm chìm trong ánh nắng buổi sớm, trong tẩm điện, Trương Cường không yên lòng đẩy mấy bản tấu chương ra, lo lắng nhìn ra ngoài điện. Trời vẫn còn chưa nóng lên, trong đại điện vẫn còn vô cùng mát mẻ, cho dù mặc quần áo đơn bạc cũng không cảm nhận được cái oi bức của thành thị thời hiện đại, thế mới hiểu vì sao y phục thời cổ đại lại rườm rà nặng nề mà không sợ nóng, đúng là cũng do chịu ảnh hưởng từ khí hậu.
Chương Hàm xuất phát đã ba ngày, chắc là đã tới tiền tuyến Hí Dương, vì sao vẫn chậm chạp chưa thấy động tĩnh? Tuy rằng lịch sử đã ghi lại, nhưng mà mình vẫn không yên lòng, chắc là do chính mình đang ở trong diễn biến. Nghĩ tới đây, chỉ hận không thể tự mình ra tiền tuyến. Hắn đã sớm mơ về chiến tranh vũ khí lạnh hào hùng, chỉ có điều trước mắt thân phận của mình tuyệt đối không thể một ngày lên chiến trường. Nghĩ tới đây, Trương Cường nhịn không được thở dài một tiếng, đứng dậy đi lòng vòng trong điện.
Lúc này, nội thị tùy thân Hàn Hoán tiến vào thấp giọng bẩm báo: "Bệ hạ, phủ lệnh đại nhân xin gặp bệ hạ."
Trương Cường nghe thấy thế, âm thầm nhíu mày, lúc này lão tới làm gì, hay là lại có độc kế gì khác?
Đang lúc suy nghĩ, cùng với một trận bước chân lộp bộp, đã nghe thấy tiếng nói lanh lảnh của Triệu Cao: "Lão nô nghe nói tâm tình hoàng thượng không tốt, chẳng lẽ là lo lắng vì loạn phỉ?"
Trương Cường còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Triệu Cao tiếp tục nói: "Lão nô biết bệ hạ bị loạn phỉ nhiễu loạn tâm tình, lo lắng đại sự thiên hạ, cho nên mới mời tới thuật sĩ linh nghiệm nhất để giải ưu cho bệ hạ."
Nói xong, liền vỗ tay ba cái, tiếng vỗ chưa dứt, đã thấy một lão trung niên mặc trường bào trắng, đầu đội mũ ngọc nhanh chóng nhập điện, nặng nề quỳ xuống, hô to: "Phương sĩ Hồ Phù, ra mắt hoàng đế bệ hạ!" (Phương sĩ là cách gọi đạo sĩ thời xưa)
Nhìn thấy phương sĩ đột nhiên xuất hiện trước mặt, Trương Cường nao nao, thiếu kiên nhẫn nói: "Phủ lệnh, đây là chuyện gì, sao ông lại tìm phương sĩ tới gặp trẫm, trẫm đâu có cần phương sĩ."
Triệu Cao nghe thấy thế, thở dài một tiếng, cẩn thận thoáng nhìn Trương Cường, lúc này mới vạn phần thương tiếc nói: "Bệ hạ, trời đất xoay vần quan hệ đến an nguy thiên hạ, phương sĩ Hồ Phù chính là bậc cao nhân, từng được tiên nhân chỉ điểm, chỉ cần ông ấy có thể ở bên cạnh phò tá bệ hạ, tất nhiên có thể khiến cho Đại Tần ta được ông trời phù hộ."
Lúc này, Hồ Phù kia cúi người tiến lên, cao giọng nói: "Trước mắt đạo phỉ nổi lên bốn phía, nếu không phải do bệ hạ trị quốc bất lực, thì chính là do yêu nghiệt trong triều làm loạn, chỉ cần bệ hạ sớm diệt yêu nghiệt, đương nhiên có thể khôi phục lại thái bình cho tứ hải. Bệ hạ không cần phải lo lắng vì đám loạn phỉ này, cứ làm thiên tử thần tiên thôi."
Triệu Cao nghe thấy thế, nhè nhẹ cười nói: "Chỉ cần tẩy trừ yêu nghiệt trong triều, Đại Tần ta đương nhiên có thể khôi phục uy phong khi xưa, chấn nhiếp tứ hải, thống lĩnh thiên hạ, bệ hạ chính là thiên tử Đại Tần, đương nhiên chính là thần tiên thiên tử rồi."
Trương Cường nhìn lướt qua Hồ Phù dáng vóc tiều tụy, khẽ gật đầu cười nói: "Trẫm đang nhàm chán đây, khó có được phương sĩ tiến cung, có thể biểu diễn cho trẫm xem ma... tiên thuật được không?"
Hồ Phù nghe thấy thế hai mắt sáng ngời, vội hưng phấn gật đầu nói: "Bệ hạ, tiên thuật của thảo dân chính là do tiên nhân tự tay giáo thụ, lúc trước khi dùng phải mộc dục canh y..." (ý là tắm rửa và thay y phục)
Nói tới đây, hắn hơi dừng lại, thoáng nhìn Trương Cường đang lười biếng ngồi trên ghế, bổ sung thêm: "Có điều, bệ hạ chính là thiên tử, không phải là người thường, cho nên hôm nay không cần mộc dục, chỉ cần thay y phục là có thể biểu diễn cho bệ hạ được rồi."
Trương Cường nghe thấy thế là biết hắn muốn chuẩn bị chút ít trước khi biểu diễn ma thuật, cũng không vạch trần, chỉ làm bộ hưng trí nồng hậu, liên tục gật đầu nói: "Đi nhanh về nhanh, trẫm sẽ ở đây chờ ái khanh."
Hồ Phù nghe thấy thế vội quỳ xuống hành đại lễ, sau đó mới theo nội thị đi ra ngoài. Nhìn thấy Hồ Phù đã rời khỏi đại điện, Triệu Cao chậm rãi bước tới trước ngự tọa, nhìn mấy bản tấu chương, lo lắng nói: "Khó có được hoàng thượng chăm lo triều chính như vậy, lão nô cuối cùng cũng yên tâm rồi. Chỉ có điều bệ hạ thân thể yếu ớt, không nên làm lụng vất vả, lão nô thực sự không đành lòng nhìn thấy bệ hạ như vậy, đáng tiếc rằng lão nô không thể chia sẻ nỗi lo với bệ hạ được!"
Trương Cường sao lại không nghe ra ý tứ trong lời của Triệu Cao, không khỏi âm thầm cười lạnh, mặt không đổi sắc xoa xoa huyệt thái dương, gật đầu cười khổ: "Phủ lệnh nói rất đúng, trẫm thật sự là đau đầu với mấy cái tấu chương này, may là có phủ lệnh san sẻ cùng, cho nên tấu chương mới không nhiều lắm, bằng không thì thật là khó chịu!"
Triệu Cao nghe thấy thế ảm đạm thở dài, rưng rưng nói: "Hoàng thượng vất vả như vậy, lão nô sao dám không san sẻ? Chỉ cần hoàng thượng biết được tấm lòng của lão nô, dù lão nô có tan xương nát thịt cũng cảm kích bệ hạ..."
Trương Cường cười ha ha, nhìn ra ngoài điện, nhíu mày nói: "Sao vị phương sĩ kia còn chưa quay lại, trẫm còn đang chờ hắn biểu diễn đó!"
Triệu Cao đang định há mồm, Hàn Hoán bỗng nhiên tiến điện bẩm tấu: "Bệ hạ, Thành Thái tướng quân cầu kiến, Hí Dương cấp báo!"
Trương Cường chấn động cả người, chiến báo cuối cùng cũng tới, nghĩ tới nông dân quân khí thế hừng hực, liền khống chế không được lạnh lùng nói với Hàn Hoán: "Mau dẫn Thành Thái tới gặp trẫm!"
Hắn vừa dứt lời, Thành Thái đã vội vàng tiến điện, quỳ một gối, trầm giọng nói: "Bệ hạ, đại sự không ổn! Hí Dương bị chiếm, tặc quân đã vây quanh Hàm Cốc quan, thành thủ Hí Dương đã bị tặc quân giết chết, Chương Hàm đã lĩnh quân lui giữ Hàm Cốc quan!"
Trương Cường bị tin này làm cho ngẩn người, đá văng phương sĩ vừa mới tiến điện, đang định hành lễ, vọt tới trước mặt Thành Thái, trầm giọng nói: "Hí Dương bị chiếm, Hàm Cốc quan có thể chống đỡ được bao lâu?"
Thành Thái biến sắc, gian nan nói: "Tặc quân tuy chỉ có mười vạn, nhưng do thành thủ Hí Dương khinh địch, nên mới bị đối phương áp chế. Chương tướng quân trước kia đã từng trong quân vũ thành hầu, trải qua trăm trận, hiểu rõ binh pháp, bệ hạ có thể yên tâm!"
Triệu Cao nghe thấy thế, hừ lạnh một tiếng, nói: "Theo lời Thành tướng quân, lão nô cảm thấy không ổn. Chương Hàm nếu đã tới Hí Dương, vì sao còn không đoạt thành trì mà còn phải lui về giữ Hàm Cốc quan? Hừ, chẳng lẽ là Chương Hàm lâm trận bỏ chạy? Nếu quả thực như thế, thì cần phải nghiêm trị mới phải!"
Thành Thái nghe thấy thế, lo lắng bước lên một bước, nói với Trương Cường: "Bệ hạ, tình trạng ở tiền phương như thế nào, thật sự là khó đoán, Chương tướng quân một lòng vì nước, bệ hạ tuyệt đối không thể nghe theo tin đồn, lâm trận đổi soái, chính là tối kỵ trong binh gia!"
Trương Cường thoáng nhìn Thành Thái có vẻ không khống chế được cảm xúc, bối rối nhíu mày nói: "Trẫm... rất phiền lòng, các người lui ra hết đi, trẫm cần phải yên tĩnh một chút..."
Triệu Cao nghe thấy thế, hơi nhíu mày, vẫn thành khẩn nói: "Bệ hạ bớt giận, để lão nô truyền ca nữ tới biểu diễn cho bệ hạ, việc này, bệ hạ không cần phải vất vã, hết thảy đã có lão nô."
Trương Cường nghe thấy thế thì cực kỳ giận dữ. nhưng lại không thể phản biện, chỉ có thể ngẩn ra, đang định nói gì, đã thấy Thành Thái cất cao giọng nói:
"Bệ hạ, thần may mắn được hầu hạ bệ hạ, nhưng tới nay chưa lập được một tấc công..."
Trương Cường nghĩ rằng hắn muốn lĩnh quân xuất chinh, không khỏi liên tục lắc đầu nói: "Ngươi là thống lĩnh cấm vệ của trẫm, trẫm ở đây còn cần ngươi huấn luyện múa kiếm, làm sao có thể đi được? Đúng rồi, thống lĩnh cấm vệ là ai?"
Thành Thái cùng Triệu Cao nghe thấy thế đồng thời ngẩn ra, Thành Thái vốn muốn mượn cơ hội này để phát triển thế lực phe mình, vốn tưởng hoàng đế cũng có ý này, lại không nghĩ rằng Trương Cường lại đề cập tới tâm phúc của Triệu Cao là Lý An. Triệu Cao sở dĩ vừa rồi gắng sức khuyên bảo Trương Cường đổi Chương Hàm, chính là muốn thay vào bằng tâm phúc của mình, do đó có thể nắm giữ sáu mươi vạn đại quân trong tay, lại không nghĩ tới Trương Cường lại chủ động nhắc tới tâm phúc của mình, thống lĩnh cấm vệ Lý An. không khỏi cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
Thành Thái nao nao, mới cẩn thận nói: "Thống lĩnh cấm vệ chính là con trai của Định An hầu, Vũ hoài quân Lý An, ý của hoàng thượng là..."
Trương Cường nghe thấy thế thoáng nhìn Thành Thái, chậm rãi gật đầu nói: "Trẫm mệnh cho Lý An lập tức đi tới Hàm Cốc quan, hiệp trợ Chương Hàm, chức thống lĩnh cấm vệ tạm thời do Thành Thái đảm nhận, chờ Lý An trở về, trẫm sẽ xem xét khôi phục chức."
Thành Thái nghe thấy thế cảm thấy kinh ngạc, tuy rằng cảm thấy sự bổ nhiệm của Trương Cường có hơi không ổn, nhưng tóm lại vẫn không biết không ổn ở chỗ nào, có lòng muốn can gián hoàng thượng, nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Đang lúc suy nghĩ, chỉ thấy Trương Cường nhẹ nhàng gật đầu nói: "Phủ lệnh nói không sai, Chương Hàm tay cầm trọng binh, trẫm đúng là đã hơi chủ quan. Lý An chính là người do phủ lệnh một tay đề bạt, nhất định là trung thành với Đại Tần ta, phái hắn đi trẫm mới yên tâm được, không biết phủ lệnh thấy thế nào?"
Triệu Cao nghe thấy thế, thật sự là quá đỗi vui mừng, kìm lòng không đậu thầm nghĩ: Lý An lần này là phụng chỉ khâm mệnh, đi tới cùng điều hành quân vụ. Chương Hàm chẳng qua chỉ là một thiếu phủ, làm sao dám có động tác gì, đến lúc đó, 30 vạn đại quân chẳng phải là đã vào tay mình sao, mục tiêu chờ đợi đã lâu thật sự đã cách mình không còn xa nữa.
Nghĩ vậy, không khỏi vẫn hơi hưng phấn, không phát hiện ra một chút sơ hở nào trong lời nói của Trương Cường, vội vàng kích động quỳ trên mặt đất, nghẹn ngào cơ hồ nói không ra lời, liên tục dập đầu nói: "Hoàng thượng tín nhiệm lão nô như vậy, lão nô dù có máu chảy đầu rơi nguyện xin tận trung với hoàng thượng!"
Trương Cường sao lại không biết tâm tư của Triệu Cao, trong lòng thầm cười lạnh: Cứ cho lão cái gối trước đã, ổn định tâm tư của lão thái giám này, chờ Chương Hàm mượn tay địch diệt trừ Lý An, mình cũng đã khống chế được hoàn toàn cấm vệ trong tay, vậy thì có thể thoải mái ra tay với đại gian tặc này rồi!
Suy nghĩ quá nhiều, hắn cũng cảm thấy mỏi mệt, liền gắng gượng gật đầu nói: "Hết thảy giao cho phủ lệnh đi, trẫm hơi không thoải mái, các người lui ra hết đi! Đúng rồi, Thành Thái lưu lại, trẫm muốn xem múa kiếm."
Triệu Cao lúc này trong lòng chỉ có hổ phù điều động ba mươi vạn quân Tần, sớm đã khó dằn lòng được, nghe thấy vậy cũng không nghĩ nhiều, vội vàng gật đầu nói: "Một khi đã như vậy, lão nô sẽ về dặn dò Lý An, mệnh cho hắn ngày đêm chạy tới Hàm Cốc quan. Bệ hạ yên tâm, hết thảy đã có lão nô bố trí."
Nói xong, cực kỳ cung kính hành đại lễ, lúc này mới chậm rãi rời khỏi đại điện, hưng phấn ra ngoài.
Thành Thái ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của Triệu Cao, hồi lâu sau, mới nhớ tới chiến hỏa ở Hàm Cốc quan, trong lòng không khỏi quýnh lên, nặng nề quỳ gối xuống trước mặt Trương Cường, trầm giọng nói: "Xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban!"
Trương Cường cười lạnh, quát lên: "Ngươi thật to gan! Người đâu!"
Cấm vệ ngoài điện nghe thấy vậy tới tấp xông vào điện định bắt người, lại phát hiện ra quỳ trên mặt đất chính là thống lĩnh cấm vệ Thành Thái được hoàng đế sũng ái, không khỏi ngẩn ra. Thành Thái lúc này đã quên đi hết thảy, chỉ nghĩ tới Triệu Cao đã thò một tay vào trong quân, cuộc chiến ở tiền phương lại đang lúc căng thẳng, không khỏi mạnh mẽ cắn răng nói: "Bệ hạ tuyệt đối không thể nghe lời gian nịnh, phái tướng lãnh khác lĩnh quân, chỉ sợ chẳng những Hàm Cốc quan khó thủ, ngay cả thiên hạ Đại Tần cũng bị hủy vào tay gian tặc!"
Trương Cường nghe thấy thế, tức giận tới mức gân xanh nổi lên, hồi lâu sau mới thở dài một hơi, cười lạnh nói: "Ngươi thân là thống lĩnh cấm vệ, lại dám gièm pha trọng thần triều đình, ngươi đã biết tội chưa?"
Thành Thái nghe thấy thế, tuyệt vọng giương mắt nhìn Trương Cường thần sắc lạnh lùng, run giọng nói: "Chỉ cần bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, Thành Thái nguyện xin được chết!"
Trương Cường cười lạnh, mặt không đổi sắc gật đầu nói: "Trẫm niệm tình ngươi luôn trung thành, có di ngôn gì, trẫm sẽ gắng sức thực hiện cho."
Thành Thái nghe thấy thế thì lòng trầm xuống, nghĩ tới mẹ già vợ con, không khỏi hơi đau xót, nhưng mà trước mắt đại loạn đang nổi lên, mình vẫn chưa đền được nợ nước, không ngờ lại rơi vào kết cục như vậy, không khỏi cắn răng nói: "Chỉ cần bệ hạ đừng làm liên lụy tới mẹ già và vợ con Thành Thái, Thành Thái dù có chết cũng không uổng!"
Nói xong, ảm đạm than nhẹ một tiếng, nhắm hai mắt lại chờ đợi Trương Cường hạ lệnh bắt mình. Hồi lâu sau, trong đại điện hoàn toàn im lặng, các cấm vệ dũng mãnh xông vào đại điện thấy Trương Cường không hạ lệnh, không ai dám cử động, chỉ ngơ ngác nhìn Thành Thái vẻ mặt sầu thảm cùng với Trương Cường lạnh lùng.
Thành Thái thấy trong điện hồi lâu vẫn không có động tĩnh, không khỏi kinh ngạc mở mắt, nhìn về phía Trương Cường, lại chạm phải ánh mắt khiếp người của Trương Cường, không khỏi sợ tới mức nao nao.
Lúc này, chỉ thấy Trương Cường bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài, nói: "Trẫm có thể có một thần tử không sợ chết như khanh, thật sự là may mắn, trẫm há có thể giết khanh? Nếu mà trẫm giết khanh, thì trẫm mới chân chính là hôn quân!"
Nói xong, tiến lên một bước, đưa tay kéo Thành Thái đang quỳ trên mặt đất lên, nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay hắn, thở dài xúc động: "Tướng quân chấn kinh rồi, trẫm chỉ là tránh tai mắt kẻ khác, không thể đừng được, tướng quân mau đứng lên đi!"
Thành Thái bị biến hóa này làm cho cả kinh, hồi lâu sau mới giật mình, quỳ mạnh xuống tiếp, áy náy nói: "Thành Thái không biết, suýt làm hỏng đại sự, lẽ ra phải nhận hình phạt!"
Trương Cường biết hắn đã nhìn ra mấu chốt của sự việc, nhịn không được khẽ cười nói: "Chính vì ngươi không nghĩ đến, trong tình thế cấp bách biểu lộ chân tình, nếu không Triệu Cao cũng sẽ không dễ dàng mắc mưu, trẫm còn phải tốn thêm nhiều công sức nữa."
Nói xong, xoay người ngồi xuống trước bàn, nói với Thành Thái: "Thành tướng quân viết thay cho trẫm một bức thư, mệnh cho Lý An giao cho Chương Hàm."
Thành Thái hơi kinh hãi, kinh ngạc nhìn Trương Cường, thấp giọng nói: "Mệnh Lý An giao cho Chương tướng quân?"
Trương Cường nhìn bầu trời xanh sâu thăm thẳm ngoài điện, hơi suy nghĩ, gật đầu nói: "Không sai, để Lý An giao cho Chương Hàm, nếu dùng người khác, Triệu Cao sẽ nghi ngờ, tâm tư của trẫm cũng sẽ uổng phí!"
Thành Thái nghe thấy thế vội nghiêm túc, xốc lại tinh thần, lấy ra một tấm lụa trắng, ngưng thần lắng nghe phân phó của Trương Cường.
Trương Cường hít sâu một hơi, thoáng suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Sát tẫn tặc khấu, lực thủ Hàm Cốc quan, an bang định quốc, bảo ngã Đại Tần!" (Giết hết giặc cỏ, gắng thủ Hàm Cốc quan, an bang định quốc, bảo vệ Đại Tần ta!)
Thành Thái hơi ngẩn ra, không nghĩ rằng thư của Trương Cường lại ngắn gọn vậy, giật mình, mới cực kỳ cung kính trịnh trọng viết lên tấm vải trắng mười bảy chữ mà Trương Cường vừa mới nói ra, cẩn thận dâng lên cho Trương Cường xem qua.
Trương Cường cẩn thận liếc mắt nhìn, chậm rãi gật đầu nói: "Với kinh nghiệm của Chương Hàm, hẳn là sẽ hiểu được ý trẫm, ngươi giao bức thư này cho Triệu Cao đóng ấn, sau đó mệnh cho Lý An đưa tới Hàm Cốc quan!"
Thành Thái nghe thấy thế trịnh trọng chắp tay nói: "Bệ hạ, vi thần tới phủ lệnh để đóng ấn."
Nói xong, liếc nhìn Trương Cường vẻ mặt đang ngưng trọng, xoay người rời đi.
Thân ảnh Thành Thái vừa biến mất, nội thị tùy thân Hàn Hoán đã nhẹ nhàng đi vào, thấp giọng nói: "Bệ hạ, thừa tướng suất lĩnh các quan lại ở ngoài cửa cung xin cầu kiến bệ hạ."
Trương Cường nghe thấy thế, hai hàng lông mày nhướng lên, trong lòng biết các quan tiến cung là vì chuyện Hí Dương thất thủ, mình nếu lại xác nhận chuyện thay Chương Hàm bằng tướng mới, không khỏi lại phải nghe các quan dài dòng, liền nhíu mày nói: "Ngươi đi truyền chỉ, nói rằng trẫm đã biết chuyện Hí Dương thất thủ, bảo bọn họ không phải ngạc nhiên, việc quân ở tiền phương khó lường, không thể lấy một trận thắng bại để xem xét đại cục, nói bọn họ an tâm để ý triều chính cho trẫm."
Nói xong, xoay người hướng đi vào trong điện, bước qua tấm bình phong phía sau ngự tọa. Đại điện vốn đã không nóng, lại được làm mát bằng băng đá nên lại càng thêm mát mẻ. Lệ Cơ cùng Triệu Yên hai người đang ngồi tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào bàn cờ, trận chiến đang kịch liệt, ngay cả Trương Cường đi vào cũng không biết.
Trương Cường nhẹ nhàng đi tới cạnh hai người, yên lặng nhìn về phía Triệu Yên, chỉ thấy mái tóc đen của cô tùy ý vấn ở sau đầu, dùng một cây trâm ngọc nhẹ nhàng cố định, mặc một bộ áo dài màu tím, đáng yêu dựa vào giường, một đoạn gáy ngọc lúc ẩn lúc hiện, khiến cho Trương Cường kìm lòng không đậu nuốt một ngụm nước miếng.
Trương Cường phất phất tay, ý bảo các nội giám hầu hạ trong điện chớ có lên tiếng, lúc này mới nhẹ nhàng bước tới, chỉ thấy quân đen đã bị quân trắng quần cho tơi tả vô cùng, khí thế của quân trắng ép tới, không cho quân đen tới một tấc đất. Lệ Cơ đang cầm quân đen, khuôn mặt diễm lệ giờ tái nhợt không còn tia máu, cắn chặt đôi môi anh đào, nâng tay ngọc chậm chạp không thể hạ xuống, hồi lâu sau, mới suy sụp thở dài nói: "Tỷ tỷ lại thắng! Lệ Cơ... ai!"
Triệu Yên khẽ liếc nhìn Lệ Cơ, gật đầu cười nói: "Lệ Cơ muội muội luôn không tập trung, Triệu Yên mới có thể thắng được."
Lệ Cơ nghe thấy thế hơi ngẩn ra, mới phát hiện ra mình vẫn luôn nhớ tới những lời nói đêm đó của Trương Cường, ngẫm lại vẫn cảm thấy kinh hoảng không thôi. Nghĩ tới ánh mắt lo lắng cùng lời nói chân thành thiết tha của Trương Cường, không khỏi lại hơi đần ra.
Lúc này, Triệu Yên xoay chuyển ánh mắt, vừa vặn thấy được Trương Cường mới vào, vội cả kinh đứng dậy khẽ hô: "Bệ hạ, Triệu Yên..."
Lệ Cơ nghe thấy thế mới phát giác ra Trương Cường đang đứng sau người, khẽ hô một tiếng, đang định hạ bái, đã bị Trương Cường ôm vào lòng, mùi hương cơ thể nam tính khiến cho Lệ Cơ cả người mềm nhũn, nhịn không được run giọng nói: "Bệ hạ thứ tội, Lệ Cơ..."
Lời còn chưa dứt, môi anh đào đã bị Trương Cường che trụ, một nụ hôn sau đầy dịu dàng, khiến cho Lệ Cơ uhm một tiếng rồi rốt cục không nói được gì nữa. Trương Cường lúc này thấy sự tình đã tiến triển được một bước thuận lợi, hơn nữa cũng biết rằng Chương Hàm sẽ bảo vệ được Hàm Cốc quan, cũng không còn hồi hộp cho chiến cuộc nữa, cho nên nhất thời tâm tình thoải mái, lại nhìn thấy hai mỹ nhân say đắm lòng người đang đánh cờ, càng thêm nổi cơn lợn lòng. Nếu không phải còn cố kỵ Triệu Yên, thì lúc này sớm đã ôm thiếu nữ trong lòng cùng lên đỉnh Vu Sơn rồi!
Triệu Yên bị màn xấu hổ trước mặt khiến cho đỏ bừng mặt, đang định lặng lẽ lui ra, đã thấy Trương Cường thở dài một tiếng, buông Lệ Cơ đã bị hôn mềm nhũn ra, gật đầu nói: "Trẫm thực không nên vào đây, chỉ nên trốn bên ngoài thưởng thức bức tranh hai mỹ nữ đánh cờ, cảnh đẹp như vậy lại bị trẫm làm cho hỏng bét, thực sự là có lỗi!"
Triệu Yên nghe thấy Trương Cường nói lời khôi hài, liền không nhịn được cười, giống như một đóa hoa nở rộ, khiến cho Trương Cường nhất thời hồn phách lên mây, hồi lâu sau mới tinh lại được.
Nhìn thấy bộ dáng cứng đờ của Trương Cường, Lệ Cơ cũng nhịn không được khẽ cười, Trương Cường nao nao, lúc này mới phát giác ra mình thất thố, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Gắng gượng cười một tiếng, nói: "Lớn mật, dám giễu cợt trẫm, xem tối nay trẫm giáo huấn các nàng thế nào!"
Khuôn mặt diễm lệ của Lệ Cơ lập tức nhiễm một chút xuân sắc say đắm lòng người, khiến cho Trương Cường cả người khô nóng, dường như không thể khống chế nổi dục niệm.
Triệu Yên cũng bị không khí ám muội này làm cho xấu hổ, vẻ mặt đỏ bừng thấp giọng nói: "Bệ hạ, Triệu Yên xin cáo lui."
Nói xong, liền định xoay người rời đi, đã bị Lệ Cơ nhẹ nhàng giữ chặt, cúi đầu cười nói: "Tỷ tỷ không cần thẹn thùng, tương lai chúng ta sẽ cùng nhau hầu hạ bệ hạ, chẳng lẽ tỷ tỷ còn muốn trốn sao?"
Triệu Yên nghe thấy thế, đôi mắt đẹp hơi chuyển, kiều mỵ liếc nhìn Trương Cường, khẽ gắt: "Nha đầu không biết xấu hổ, tự muội hầu hạ là được rồi, kéo ta tới làm gì?"
Triệu Yên lời vừa dứt khỏi miệng, Trương Cường mới cảm thấy rằng lời nói của mình quả là quá ám muội, nhưng thật không ngờ Triệu Yên chẳng những không giận, lại dường như rất có ý tứ. Nghĩ tới tư vị tiêu hồn nếu mỹ nhân tuyệt thế này ở dưới thân, trong lòng không khỏi điên cuồng.
Ánh mặt trời dần lặn xuống sau núi, chỉ để lại một chút dư quang, tỏa ra chút ráng vàng lên Hàm Cốc quan. Ngọn cờ trên tường thành màu đen bay phấp phới, trên cờ là một chữ 'Chương' thêu màu trắng rất lớn. Trên tường thành, binh lính thủ thành lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con đường uốn lượn, không một bóng người. Đại chiến sắp tới, dân chúng đã sớm tị nạn, trong Hàm Cốc quan ngoại trừ ba mươi vạn hình đồ ra, cũng chỉ còn một ít dân chúng lưu thủ trong thành.
Phủ đệ của thành phủ Hàm Cốc quan, giờ đã trở thành dinh thự của thống soái quân Tần Chương Hàm. Hắn vừa mới kết thúc cuộc tuần tra buổi chiều trở về phòng, đang định bỏ giáp trụ, chỉ nghe thấy một trận tiếng bước chân truyền tới từ ngoài cửa, một gã hộ vệ tùy thân thần sắc kích động đi vào sảnh, cất cao giọng nói: "Tướng quân, Vũ hoài quân Lý An phụng mệnh hoàng đế tới hiệp trợ tướng quân, hiện đã tới bên ngoài Hàm Cốc quan, thỉnh tướng quân mau nghênh đón."
Chương Hàm nghe thấy thế thì giật mình, nghĩ tới lần gặp mặt Trương Cường, Trương Cường đã có ý muốn diệt trừ Triệu Cao, như thế nào bỗng nhiên lại phái tâm phúc của Triệu Cao tới đây, không khỏi kinh ngạc nói: "Nghênh đón cái gì, đại chiến sắp tới, vạn nhất mở cổng thành bị phỉ quân khống chế, tội thất trách đó Lý An hắn có đảm đương được không?"
Nói xong, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi ở trên tường thành nói với Lý An, bảo hắn mau mau vào thành, nếu có chút gì sơ xuất, cứ theo quân pháp mà xử lý!"
Cận vệ kia nhận lệnh, liền xoay người đi ra ngoài, Chương Hàm lúc này mới kinh ngạc suy nghĩ: Dù cho ba mươi vạn hình đồ nhân số đông, nhưng mà chiến lực lại không đáng là bao. Trước mắt hai mươi vạn quân nông dân đã bao vây trước Hàm Cốc quan, mình chỉ có thể tạm thời ổn định cục diện, đợi cho ba mươi vạn đại quân biên ải đuổi tới, mới có thể đối mặt tác chiến với địch, cam đoan tiêu diệt toàn bộ quân địch, giảm bớt tổn thất của quân Tần.
Nghĩ đến đây, nhịn không được khẽ thở dài: Không biết vào thời khắc quan trọng này, hoàng đế phái Lý An tới đây là có dụng ý gì?
Suy nghĩ một chút vẫn không tìm ra trọng điểm, đành phải sửa sang lại giáp trụ, đang định bước ra ngoài, đã nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng vó ngựa. Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy mười mấy tên kỵ sĩ đang phi tới như tia chớp, người đi đầu chính là thống lĩnh cấm vệ Hàm Dương Lý An!
Nhìn thấy Chương Hàm ra cửa đón, Lý An sắc mặt âm trầm hừ lạnh một tiếng, không xoay người xuống ngựa mà kéo mạnh dây cương, con ngựa giơ móng trước đứng thẳng lên, khiến cho bãi đất trước trận doanh bụi bay mù mịt.
Chương Hàm nhíu nhíu mày, tiến lên nói: "Vũ hoài quân, lâu ngày không gặp. Chương Hàm bận việc quân không thể nghênh tiếp từ xa, xin thứ lỗi!"
Lạnh lùng liếc mắt nhìn Chương Hàm, Lý An ngồi trên lưng ngựa, khóe miệng hơi nhếch lên, nở nụ cười khinh mạn, ngạo nghễ gật đầu nói: "Chương tướng quân, bản tướng mang theo thư tay của hoàng thượng, mời tướng quân làm lễ rồi tiếp chỉ."
Chương Hàm nghe thấy thế thì chấn động, hắn thật không ngờ đối phương lại mang tới thư tay của hoàng đế, không khỏi hơn ngẩn ra, lúc này mới nặng nề quỳ xuống, cao giọng nói: "Chương Hàm tiếp chỉ! Hoàng đế vạn tuế!"
Sau khi Chương Hàm quỳ xuống, mấy trăm thân binh bên người hắn cũng đồng thời quỳ rạp xuống, cùng hô to. Lý An lúc này mới xoay người xuống ngựa, đi tới trước mặt Chương Hàm, lấy một chiếc túi gấm đã niêm phong, khinh thường giao cho Chương Hàm, ngang nhiên nói: "Bản tướng phụng mệnh cùng giải quyết quân vụ, hy vọng tướng quân có thể hiểu được dụng ý của hoàng thượng, chúng ta cùng đánh lui tặc quân, cũng là chia sẻ ưu phiền với hoàng thượng!"
Nói xong, liền mang theo mười mấy tên gia tướng tùy thân, không thèm để ý tới Chương Hàm, lập tức đi tới phủ nha nội.
Chương Hàm kinh nghi nhìn túi gấm trong tay, âm thầm suy nghĩ: Hoàng đế vừa phái thân tín của Triệu Cao tới đế giải quyết quân vụ, lại vừa gửi mật túi cho mình, không biết là có dụng ý gì.
Lúc này, viên tì tướng đi theo hắn lâu năm, tên là Chương Thành, tiến lên thấp giọng nói: "Tướng quân, hoàng thượng trong cung lâu ngày, chung quanh khó tránh khỏi tiểu nhân a dua. Hôm trước, tướng quân không đánh đã lui quân, bỏ lại Hí Dương, khó tránh khỏi sẽ có kẻ gièm pha, nếu hoàng thượng bởi vậy mà hoài nghi tướng quân, chỉ sợ..."
Chương Hàm nghe thấy thế hơi kinh hãi, giương mắt nhìn người tộc đệ của mình, Chương Thành đi theo bên mình luôn luôn thận trọng, giúp mình không ít việc, chỉ có điều lúc này, lời nói của hắn giống như là cây kim vậy, châm vào chỗ sâu nhất trong lòng.
Gắng gượng lấy lại bình tĩnh, Chương Hàm vội liếc mắt nhìn những thân binh đang vây quanh mình vẻ mặt nghiêm trọng, chậm rãi gật đầu nói: "Chương Thành, ngươi đi theo ta, việc này cần phải bàn bạc kĩ hơn!"
Cẩn thận cất túi gấm, quay đầu lại phân phó với gã hỏa đầu quân (đầu bếp trong quân) Ngũ Trường: "Các người hầu hạ Vũ an quân cho tốt, không được lười biếng."
Nói xong, mang theo Chương Thành đi vào trong trướng của hắn, hai người bất an liếc nhìn nhau, lại đều không mở miệng. Không khí trong trướng lại càng thêm trầm trọng, giống như có thể ngưng kết lại được, nặng nề đè nặng lên hai người.
Chương Hàm gắng gượng khống chế quả tim đang đập mãnh liệt, lấy lại bình tĩnh, lúc này mới run rẩy lấy chiếc túi gấm ra, cẩn thận đặt lên trên chiếc bàn nhỏ trước mặt, hít sâu một hơi, giương mắt nhìn Chương Thành vẻ mặt cũng đang xanh mét.
Chương Thành theo bản năng nắm chặt trường kiếm, lạnh giọng nói: "Đại ca xem xem mật túi của hoàng thượng viết gì, nếu hoàng thượng thực hoài nghi chúng ta, vậy thì chúng ta vẫn cứ phải làm đến cùng! Dù sao trong tay chúng ta cũng có ba mươi bảy vạn binh mã, hiện giờ triều đình đã bị mờ mắt, anh hùng thiên hạ xuất hiện lớp lớp, chúng ta phải tự lập nên sự nghiệp thôi!"
Chương Hàm lạnh lùng thoáng nhìn Chương Thành, lắc đầu nói: "Hoàng thượng gặp ta mấy lần, thật không giống như đồn đại ngoài dân gian, ngược lại còn vô cùng anh minh. Sự tình không chắc đã như chúng ta tưởng tượng, xem xong mật túi, chúng ta tính toán cũng không muộn."
Nói xong, lấy cây chủy thủ bên hông cẩn thận rạch túi gấm, lấy ra một tấm vải trắng, cẩn thận đọc. Hồi lâu sau, sắc mặt vốn âm trầm của Chương Hàm lại càng trở nên trầm trọng hơn, khiến cho Chương Thành ở bên cạnh dường như không thể kiềm chế nổi tâm tình lo lắng của mình.
Đang muốn mở miệng hỏi, liền thấy Chương Hàm sắc mặt âm tình bất định nói: "Ngươi xem giúp ta, hoàng thượng đến tột cùng là có ý gì?"
Nói xong, nhẹ nhàng xoay nhẹ tấm vải, những chữ viết rõ ràng rơi vào trong mắt Chương Thành: "Sát tần tặc khấu, lực thủ Hàm Cốc quan, an bang định quốc, bảo ngã Đại Tần!"
Chương Hàm tự mình nhìn hồi lâu, chỉ cảm thấy lời nói như là khen ngợi và chờ mong, cơ hồ chỉ là lời nói suông, không khỏi hơi ngẩn ra. Nghĩ rằng hoàng đế đã trịnh trọng giao mật tín cho mình như vậy, trong lòng không khỏi thấy nghi hoặc, chẳng lẽ mật tín chỉ có vài câu không liên quan như vậy?
Trong lúc suy nghĩ, chợt nhìn thấy một dấu đỏ ở trên tấm vải trắng, không ngờ lại là tám chữ đỏ tươi 'Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương", chính là ngọc tỷ truyền quốc tượng trưng cho quyền lực hoàng đế.
Khối ngọc tỷ này luôn do Triệu Cao cầm, nếu trên thư có dấu ngọc tỷ, vậy thì chắc chắn là Triệu Cao cũng đã xem qua. Một khi đã như vậy, mật tín mà hoàng đế phải hao tâm khổ tứ gửi cho mình, chắc chắn không chỉ có ý tứ bề ngoài như vậy.
Nghĩ đến đây, không khỏi lại cẩn thận quan sát, có suy nghĩ này, cho nên lúc này nhìn lại, liền không chỉ nhìn câu chữ đơn giản, mà còn xem chỉnh thể cả phong thư.
Lúc này, vài chữ nhập vào mắt Chương Hàm, khiến cho hắn chợt chấn động, khống chế không được lảo đảo thối lui.
Chương Thành đang suy nghĩ thấy thế hơi kinh hãi, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ đại ca phát hiện ra gì rồi?"
Chương Hàm liếc nhìn Chương Thành bên ánh lửa lập lòe, thấp giọng nói: "Thử ghép ba chữ đầu của ba câu đầu lại với nhau xem, rồi đọc lên."
Chương Thành nghe thấy thế, liền kinh ngạc nhìn lại vào tấm vải trắng, thấp giọng nói: "Sát Lý An, bảo vệ Đại Tần ta!" (Chữ 'lực' trong câu 'lực thủ Hàm Cốc quan' đồng âm với chữ 'Lý' trong tên 'Lý An1)
Hóa ra bốn câu này chính là một mật chỉ, ý là "Sát Lý An, bảo vệ Đại Tần ta!" Trương Cường vì biết Chương Hàm luôn luôn cẩn thận, hơn nữa còn mấy lần thổ lộ cõi lòng, Chương Hàm sẽ không thể không phát hiện ra được ảo diệu trong đó, về phần Lý An, chỉ là hạng vũ phu, chỉ nhìn ra được ý tứ bề ngoài đã là khó rồi. Triệu Cao dù có hoài nghi, cũng nhất định nghĩ rằng, chỉ cần Lý An hơi cẩn thận một chút, không để lộ sơ hở nào là Chương Hàm cũng không dễ dàng xuống tay, cho nên phong mật tín cực kì quan trọng này mới có thể tới được tay Chương Hàm.