Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 26: Khách cơ
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
- Lẽ ra chúng tôi còn chặn được.
Khuất Hoàn hổn hển báo cáo:
- Nhưng lúc này Vương Tiểu Thạch lại xuất hiện. Còn có một cô gái, dáng vẻ xinh đẹp nhưng ra tay rất tàn nhẫn, không nói lời nào, chỉ dùng một cây tiêu bắn ra ám khí xuất quỷ nhập thần, đánh ngã bảy tám huynh đệ của chúng tôi. Những người bị đánh trúng chỉ hiện lên một điểm đỏ như bị muỗi chích, nhưng không lâu sau cả người bỗng hóa thành một vũng nước, còn nổi lên vài bong bóng.
Nghe đến đây, con ngươi Bạch Sầu Phi co lại, nói:
- Vô Mộng Nữ? Tại sao cô ta lại giúp Vương Tiểu Thạch?
- Cô ta đánh ngã mấy người bên phía chúng tôi, còn nói với Vương Tiểu Thạch giống như muốn tranh công “ngươi thiếu ân tình của ta, nên trả lại tâm cho ta”.
Lê Tỉnh Đường như vẫn còn sợ, kể lại:
- Một cô gái áo đỏ khác lại kêu lên “cái gì, hắn đã trộm tâm của cô”.
Bạch Sầu Phi nhíu mày:
- Đó chắc là Ôn Nhu.
- Là cô ta.
Lê Tỉnh Đường cũng biết Ôn Nhu có giao tình khá tốt với Bạch lâu chủ, nhưng hôm nay vị cô nương này lại giúp đỡ “người ngoài” đối phó với bọn họ, khiến cho hắn cũng cảm thấy khó hiểu:
- Cô gái dùng tiêu phát ra ám khí cười nói “không phải trộm tâm của ta, mà là thương tâm của ta”. Ôn cô nương liền trừng mắt nhìn Vương Tiểu Thạch. Vương Tiểu Thạch lại nói “đó không phải là tâm thật”. Ôn cô nương “ồ” một tiếng. Vương Tiểu Thạch vội vàng nói thêm “là tên, Thương Tâm tiểu tiễn”.
- Tiểu tử này lại lấy được Thương Tâm tiễn quyết?
Sắc mặt Bạch Sầu Phi lại trắng lên, hừ lạnh nói:
- Đúng là không ngờ.
Hắn lập tức thầm nghĩ: “Tiểu Thạch Đầu này đi mất bốn năm, trải qua giang hồ hiểm ác, nhưng đối xử với cô nương điêu ngoa kia vẫn giống như trước, vừa sợ vừa yêu, điểm này không hề thay đổi.”
Hắn cười lạnh hỏi:
- Vương Tiểu Thạch đã giết Nguyên Thập Tam Hạn rồi chứ?
Khuất Hoàn đáp:
- Đã giết.
Bạch Sầu Phi hỏi:
- Thương thế của hắn không nặng chứ?
Lê Tỉnh Đường đáp:
- Không tính là quá nặng.
Bạch Sầu Phi lại hỏi:
- Hắn đã xuất hiện, cộng thêm đám huynh đệ của hắn cũng có mặt ở đó, các ngươi làm thế nào sống sót trở về?
Lê Tỉnh Đường hiên ngang nói:
- Chúng tôi vì muốn hoàn thành mệnh lệnh của lâu chủ, khổ chiến không khuất phục, mang theo khí khái đại trượng phu thà chết không chịu nhục, dùng một địch trăm, dũng cảm chống địch, giết khỏi trùng vây, mở ra đường máu…
Bạch Sầu Phi quát một tiếng:
- Ta không muốn nghe nói nhảm.
Khuất Hoàn nói ngay:
- Vương Tiểu Thạch đã cứu chúng tôi.
Bạch Sầu Phi ngạc nhiên:
- Hắn à?
Khuất Hoàn nói:
- Hắn bảo cô gái phóng ám khí kia dừng lại, nói rằng “đừng giết hại bọn họ, bọn họ cũng chỉ nhận lệnh của người ta, không dám không nghe theo mà thôi”. Hắn cũng ngăn cản mấy tên huynh đệ kia động võ với chúng tôi.
Bạch Sầu Phi cười lạnh nói:
- Cho nên các ngươi liền bỏ chạy?
Lê Tỉnh Đường ưỡn ngực nói:
- Tôi vốn đang định nghiến răng khổ chiến, không sợ hi sinh. Chỉ cần có thể chấp hành ý chỉ của Bạch lâu chủ, cho dù lên núi đao, xuống chảo dầu, tôi cũng không sợ…
Bạch Sầu Phi cắt lời:
- Kết quả thế nào?
Lê Tỉnh Đường tràn đầy khí khái, nói:
- Kết quả không quan trọng, quá trình mới đáng nói. Tôi dũng cảm không sợ, chiến đấu đến cùng, không ngại liều chết, nhưng mà tên Khuất Hoàn này, hừ, hắn lại nhát gan đánh trống rút lui…
Bạch Sầu Phi nhíu mày cắt ngang:
- Ta muốn nghe sự thật.
Khuất Hoàn lập tức đáp:
- Chúng tôi lập tức chạy trốn, giống như dưới chân có bôi dầu.
Bạch Sầu Phi nghênh đón gió sông, tay áo vang lên phần phật, giống như gió thổi mây bay. Nhưng trong lòng hắn không hề nhàn rồi, hơn nữa chí khí rất lớn, muốn tạo nên một phen sự nghiệp, thực thi hoài bão, thi triển thân thủ.
Hôm nay hắn đã thành công, cuối cùng đã trở thành tổng lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu. Bây giờ hắn đã thắng lợi, đã đánh ngã được Tô Mộng Chẩm.
Nhưng hôm nay hắn cũng thất bại, bởi vì chưa lấy được cái xác của Tô Mộng Chẩm. Đồng thời hắn cũng khó hài lòng, bởi vì trong ngày mà hắn đắc chí, Vương Tiểu Thạch lại giết chết Nguyên Thập Tam Hạn, hơn nữa hình như còn lấy được “Thương Tâm tiễn quyết”. Đó chẳng phải là như hổ thêm cánh? Không được, hắn nhất định phải giết chết Vương Tiểu Thạch, đoạt lấy “Thương Tâm tiễn quyết” này.
Hắn càng hăng hái vì có thêm một cái cớ để đối phó với Vương Tiểu Thạch.
Hắn hỏi Khuất Hoàn (dường như hắn không muốn nghe Lê Tỉnh Đường nói chuyện nữa):
- Hắn còn nói gì nữa không?
“Hắn” ở đây đương nhiên là chỉ Vương Tiểu Thạch.
Khuất Hoàn đáp:
- Có.
Nhưng cũng không lập tức nói tiếp.
Bạch Sầu Phi liếc nhìn Khuất Hoàn một cái. Ánh mắt Khuất Hoàn lại không hề nhượng bộ.
Bạch Sầu Phi lập tức hiểu ý của hắn, vì vậy liền nghiêng người về phía Khuất Hoàn, như vậy thì Khuất Hoàn có thể nói nhỏ bên tai hắn.
- Vương Tiểu Thạch nói “trở về nói với Bạch lão nhị, người đó dám làm hại Tô lão đại, ta sẽ lấy mạng của người đó”.
Bạch Sầu Phi gật đầu.
Người đã hại rồi, không còn đường để quay đầu nữa. Dù sao mình và Vương Tiểu Thạch đã chắc chắn là địch chứ không phải bạn.
Hắn cũng đã từng nghĩ, có nên lôi kéo Vương Tiểu Thạch về bên phe mình, khiến cho trong tay mình có thêm một đại tướng hay không?
Nhưng hắn lập tức cho rằng đó là chuyện không thể.
Một là bởi vì Vương Tiểu Thạch rất trung thành với Tô Mộng Chẩm, còn mình lại rất bất trung với Tô Mộng Chẩm, đây rõ ràng là thế cục đối lập.
Hai là hắn cũng không chứa chấp được Vương Tiểu Thạch. Cho dù bây giờ Vương Tiểu Thạch chịu nghe theo hắn, nhưng làm sao bảo đảm sau này Vương Tiểu Thạch sẽ không tìm cách diệt trừ hắn, giống như hắn diệt trừ Tô Mộng Chẩm?
Nếu Vương Tiểu Thạch đã nói như vậy, cũng đồng nghĩa với việc tuyên chiến.
Bạch Sầu Phi hiểu được dụng ý Khuất Hoàn khi nhỏ giọng kể lại những lời này, đó là chừa lại đường lui.
Nếu như lớn tiếng kể lại những lời của Vương Tiểu Thạch, lỡ may Bạch Sầu Phi không muốn đối địch với Vương Tiểu Thạch, hoặc là có ý hóa địch thành bạn, nhưng người người đều đã nghe thấy những lời này, sẽ không có cơ hội quay đầu nữa.
Hắn tin lời của Khuất Hoàn, bởi vì Khuất Hoàn là một người dám chịu trách nhiệm. Có lúc, Khuất Hoàn chỉ cần dựa vào cái lý, chẳng những dám tranh luận với hắn, thậm chí còn dám “cãi vã” với hắn.
Hắn thích loại người này. Là một nam tử hán, hắn xem thường nhất là loại nam nhân thích “bợ đỡ”. Nam nhân đại trượng phu, trước tiên phải biết gánh vác, dám chịu trách nhiệm, người như vậy thì lời nói ra mới có sức nặng.
Nhưng hắn lại không biết, lần này hắn đã nhìn lầm Khuất Hoàn.
Những lời vừa rồi của Khuất Hoàn, mặc dù không phải nói dối, nhưng lại là bóp méo sự thực.
Hắn hi vọng nhìn thấy lúc Bạch Sầu Phi đắc chí mãn nguyện, hả lòng hả dạ, lại có thêm một chút bực mình.
Khuất Hoàn đã nhìn thấy Vương Tiểu Thạch ra tay. Mặc dù Vương Tiểu Thạch vừa mới liều mạng chiến đấu với Nguyên Thập Tam Hạn, người đã bị thương, nguyên khí cũng tổn thương nặng nề, nhưng hắn chỉ tiện tay nhặt ba viên cầu tuyết nho nhỏ trên mặt đất, một viên đánh vào huyệt Khúc Trạch của Lê Tỉnh Đường, một viên bắn vào huyệt Độc Tị của mình, còn một viên nắm ở trong tay, vừa ngăn cản đám người Trương Thán và Đường Bảo Ngưu truy kích, vừa quát lên:
- Trước khi cầu tuyết trên tay ta tan hết, các ngươi còn không đi thì e rằng vĩnh viễn sẽ không đi được nữa.
Bọn họ có thể không đi sao?
Một tay của Lê Tỉnh Đường đã nhấc không lên, một chân của Khuất Hoàn đến bây giờ vẫn còn cảm thấy có phần khập khiễng.
Vương Tiểu Thạch lúc đó vô cùng uy phong, điều này đã phản ánh sự vô năng của mình. Cho nên Khuất Hoàn rất không thích Vương Tiểu Thạch, hắn hi vọng Bạch Sầu Phi có thể trừ khử đối phương.
Hắn cũng nhìn Bạch Sầu Phi rất không vừa mắt.
Bạch Sầu Phi có thể thành công, nhưng như vậy xem là thành công gì?
Đoạt quyền soán vị thành công? Chỉ cần thủ đoạn đủ độc, lương tâm đủ đen, vận may đủ tốt, ai cũng có thể làm được.
Khuất Hoàn cảm thấy mình là một người phụ trách một phái, không có lý do gì phải cúi đầu xưng thần, cung kính bẩm báo với Bạch Sầu Phi trẻ hơn hắn mười mấy tuổi. Hắn rất không cam lòng, cho nên hắn cũng hi vọng Bạch Sầu Phi bị Vương Tiểu Thạch trừ khử.
Hắn và hai người đó vốn không thù không oán, nhưng thế sự thường là như vậy. Một người hận ngươi, ghét ngươi, thù hằn ngươi, chỉ cần hắn nhìn không vừa mắt, căn bản không cần lý do nào khác.
Đối với Khuất Hoàn, lý do của hắn có rất nhiều. Hắn cho rằng “trò chơi tranh đoạt quyền lực” trong võ lâm kinh thành này, hắn vẫn không có cơ hội nhúng tay làm nhà cái, cho dù có cơ hội, cũng chỉ là một loại “trợ thủ”, vĩnh viễn không phải là “chủ nhân trên lôi đài”.
Nói cách khác, hắn chỉ là “người khách”.
Khuất Hoàn lại thích làm chủ nhân. Hắn muốn “làm chủ”, chứ không phải mặc cho người ta quyết định. Vì vậy hắn không thích Vương Tiểu Thạch, cũng ghét Bạch Sầu Phi.
Hắn đương nhiên sẽ không lộ ra, thứ hắn biểu đạt ra ngoài chỉ có sự chính trực trung thành. Loại người như vậy, những lời nói ra, cho dù là người thông minh tuyệt đỉnh cũng sẽ không đề phòng. Như vậy mục đích của hắn xem như đã đạt được.
Thực ra, câu nói kia của Vương Tiểu Thạch vốn là: “Trở về nói cho bạch nhị ca, trước giờ Tô lão đại vẫn luôn nâng đỡ dìu dắt chúng ta, có ơn tái tạo, hi vọng có thể niệm tình kết nghĩa, đừng làm tổn thương hòa khí. Có người nào làm tổn thương đến Tô đại ca, chúng ta nên liên hiệp đối phó với người đó thì tốt hơn.”
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 27: Hóa cơ
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
Khuất Hoàn nói như vậy, Bạch Sầu Phi dĩ nhiên tin tưởng.
Bản thân hắn vẫn luôn đề phòng Vương Tiểu Thạch, cũng không có ý định bỏ qua cho đối phương. Thậm chí vì nghe nói Vương Tiểu Thạch trở về kinh thành, cho nên hắn mới quyết định ra tay sớm với Tô Mộng Chẩm.
Nếu là Lê Tỉnh Đường nói, có lẽ Bạch Sầu Phi còn hoài nghi, bởi vì Lê Tỉnh Đường vốn là một kẻ thích đao to búa lớn, không dám chịu trách nhiệm, chỉ biết a dua xu nịnh và khoác lác.
Khuất Hoàn lại không giống, hắn rất thẳng thắn, có lúc thậm chí còn dám cãi vã với cấp trên.
Cho nên Bạch Sầu Phi vốn giỏi về tâm kế lại không đề phòng loại người này. Bởi vì hắn là một người thông minh, hắn biết người thông minh thật sự sẽ không lỗ mãng, nói thẳng nói thật, bẻ lại cấp trên như vậy.
Loại người này bình thường sẽ không nói dối, rất đáng tín nhiệm.
Chỉ là, trên đời có rất nhiều người thông minh vẫn bị lừa gạt, nhất là rất dễ bị người trung thực lừa gạt (ít nhất hắn cho rằng đó là người trung thực).
Sai lầm mà người thông minh dễ phạm phải nhất, đó là thông minh sẽ bị thông minh hại.
Khi thuyền của Bạch Sầu Phi còn chưa trở về Kim Phong Tế Vũ lâu, trên con đường thủy ngắn ngủi này, một chiếc thyền nhỏ đã chặn thuyền lớn lại, một người lập tức bước lên thuyền.
Nhìn thấy người này, trong lòng Bạch Sầu Phi thầm gật đầu.
Chỉ cần người này vừa xuất hiện, hắn biết “vấn đề” vốn tồn tại đã không thành vấn đề nữa. Bởi vì đây là một người chuyên môn giải quyết vấn đề, cũng là một người do hắn tự tay bồi dưỡng ra.
Người trẻ tuổi này gọi là Lương Hà.
Bạch Sầu Phi đã ngầm huấn luyện một trăm lẻ tám đệ tử tinh anh, bọn họ có một danh hiệu, gọi là “Nhất Linh Bát Công Án”. Một trăm lẻ tám tên đệ tử này do hắn trực tiếp chỉ huy, còn khi hắn không có mặt, sẽ do hai người khác một chính một phụ dẫn dắt. Người thống lĩnh này chính là Lương Hà.
Người này vừa xuất hiện, Bạch Sầu Phi biết trợ thủ đã đến, cục diện nơi Kim Phong Tế Vũ lâu nhất định đã được Lương Hà và Nhất Linh Bát Công Án ổn định xong.
Nhưng khuôn mặt của hắn vẫn nghiêm nghị.
Đối phó với thủ hạ không thể dung túng, một khi dung túng thì sẽ không biết lớn nhỏ, cũng sẽ không hoàn toàn chấp hành mệnh lệnh. Cho nên hắn vẫn luôn nói năng thận trọng, lời nói sắc bén, hơn nữa còn thưởng phạt nghiêm minh, mệnh lệnh như núi.
Mặc dù trong lòng Bạch Sầu Phi đối với những người này rất yên tâm, cũng rất đắc ý, dù sao những người này cũng là đệ tử tâm phúc do một tay hắn dạy dỗ ra, nhưng hắn lại quyết không biểu lộ sự đắc ý và yên tâm này ra mặt.
Vui giận không hề đổi sắc, thiên uy khó dò.
Trước mặt những người này, trong lúc vui vẻ cười lớn, sướng lòng say mèm, hắn lại đột nhiên chặt xuống cái đầu của người rót rượu ca múa; mà trong lúc giận dữ mắng chửi những người phạm sai lầm, hắn lại đột nhiên khen ngợi đề bạt, khiến cho người khác hoàn toàn không thể nắm được, trong lòng vị lãnh tụ vui giận thất thường này rốt cuộc đang nghĩ gì.
Nhưng trong một trăm lẻ tám tên đệ tử kia, người mà hắn tán thưởng nhất chính là Lương Hà. Bởi vì Lương Hà không hề đoán xem hắn đang nghĩ gì, chỉ làm việc mà mình nên làm. Lương Hà cũng rất thẳng thắn, có sai lầm thì thẳng thắn thừa nhận, có vấn đề thì đưa ra thảo luận, có chuyện thì lập tức giải quyết.
Chỉ có loại người này mới là nhân tài thật sự, mới có thể làm được chuyện, cho nên Bạch Sầu Phi rất coi trọng hắn, càng nghiêm khắc với hắn hơn.
Muốn một nhân tài thành tài, không bức hắn chẳng còn đường lui, đến bước đường cùng, vậy thì chỉ là một nhân vật nhỏ còn chưa dốc hết tiềm lực để phát huy bản lĩnh của mình.
Nhân vật lớn là phải bức ra. Có lúc là thời đại lớn, có lúc là sự tình lớn mới bức ra được nhân vật lớn.
Lương Hà vừa lên thuyền liền đi thẳng về phía Bạch Sầu Phi, sau đó cung kính hành lễ. Từ đầu đến cuối, chẳng những động tác của hắn hoàn mỹ không tỳ vết, thậm chí cũng không cho người ta một chút sơ hở nào.
Bạch Sầu Phi chỉ gật đầu một cái.
- Cục diện nơi Kim Phong Tế Vũ lâu đã ổn định chưa?
- Đã ổn.
- Tô Mộng Chẩm có thể vẫn còn ở trong phạm vi Kim Phong Tế Vũ lâu hay không?
- Tuyệt đối không thể.
- Lục Phân Bán đường có hành động khác thường nào không?
Bạch Sầu Phi vẫn luôn đề phòng khi phát động tạo phản, Lục Phân Bán đường ở gần đó sẽ thừa dịp đánh lén.
- Chúng ta đã bày bố nghi trận, bọn chúng vẫn còn đang đề phòng chúng ta tập kích.
- Ngươi còn gì muốn báo cáo không?
- Có.
Lương Hà lại báo cáo, trong thời gian ngắn ngủi này, hắn đã biết rõ quan hệ, ân tình và ngọn nguồn giữa ba người Nhan Hạc Phát, Chu Tiểu Yêu và Tô Mộng Chẩm.
Nhan Hạc Phát là đại thánh chủ trong Mê Thiên Thất Thánh minh, nhưng cách phân chia cấp bậc trong Mê Thiên Thất Thánh lại rất đặc biệt, khác với quy tắc võ lâm thông thường. Đại thánh chủ thật ra là người ít quyền lực nhất trong Thất Thánh. Trên thực tế, võ công của y tuy đã xem là cao thủ hạng nhất trong võ lâm, nhưng trong Thất Thánh thì lại là người yếu nhất.
Ngày đó, khi thần trí của Quan Thất vẫn còn sáng suốt thì cũng đã không trọng dụng Nhan Hạc Phát. Còn Chu Tiểu Yêu vốn là cô gái bán thân trong thanh lâu, Nhan Hạc Phát thấy nàng có tư chất tốt, lại xinh đẹp, cho nên đã chuộc nàng ra, dạy nàng võ công, đề cử nàng vào Mê Thiên Thất Thánh minh.
Y không nhìn sai, Chu Tiểu Yêu đúng là nữ trung hào kiệt. Dưới sự chỉ bảo của Quan Thất, cộng thêm nhiều lần gặp kỳ ngộ, võ công và chiến công của Chu Tiểu Yêu dần dần cao hơn Nhan Hạc Phát, địa vị trong minh rất nhanh cũng vượt qua y.
Nhan Hạc Phát có lẽ đã làm sai một chuyện, đó là ngày đó hắn thật sự muốn tranh giành quyền lợi với Chu Tiểu Yêu. Cho nên Chu Tiểu Yêu một khi được cất nhắc, leo lên trên đầu Nhan lão, cũng xem như thừa cơ trút giận, đối chọi gay gắt với Nhan Hạc Phát, không hề nhượng bộ. Có điều, thực ra nàng vẫn rất cảm kích Nhan Hạc Phát từng dìu dắt nàng, vào những thời điểm quan trọng đều đứng chung trận tuyến với Nhan Hạc Phát, cùng tiến cùng lui.
Cho đến khi Quan Thất dần dần đánh mất thần trí, tin theo ngũ, lục thánh chủ xúi giục, thường xuyên kiếm cớ trách phạt hai thánh chủ Nhan, Chu. Phương thức thường dùng nhất là bảo Nhan Hạc Phát và Chu Tiểu Yêu đi đối phó với Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu, thậm chí còn hạ lệnh cho bọn họ phụ trách ám sát Tô Mộng Chẩm và Lôi Tổn.
Với công lực của Chu Tiểu Yêu và Nhan Hạc Phát, muốn hành thích nhân vật như tổng đường chủ Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường và tổng lâu chủ Tô Mộng Chẩm của Kim Phong Tế Vũ lâu, dĩ nhiên là không đủ khả năng. Nhưng nếu bọn họ không đánh mà lui, trở lại trong minh nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Nếu không có Tô Mộng Chẩm âm thầm tương trợ, Nhan Hạc Phát và Chu Tiểu Yêu có thể nói là chết chắc.
Có một lần bọn họ thất thủ, bị Tô Mộng Chẩm bắt được, nhưng Tô Mộng Chẩm lại bảo vệ tính mạng của bọn họ, dùng lễ đối đãi, còn ban ơn huệ, để bọn họ mang công trở về. Y còn âm thầm giúp bọn họ đối phó với Lục Phân Bán đường, có lần còn cứu thoát hai người Nhan, Chu từ trong vòng vây của Lục Phân Bán đường, nhiều lần khiến cho ngũ, lục, thất thánh chủ mất đi lý do trừng phạt hai người.
Cho nên Nhan Hạc Phát và Chu Tiểu Yêu rất cảm kích Tô Mộng Chẩm. Tô Mộng Chẩm không chỉ bảo vệ tính mạng của bọn họ, còn bảo vệ mặt mũi cho bọn họ.
Đối với người giang hồ, có lúc mặt mũi thậm chí còn quan trọng hơn so với tính mạng.
Vì vậy Nhan Hạc Phát đã thề phải báo đáp Tô Mộng Chẩm.
Lần đó huyết chiến trên đường, Quan Thất thảm bại, về sau mai danh ẩn tích. Nhan Hạc Phát và Chu Tiểu Yêu liền nhân dịp này xúi giục bang chúng, khuyên bảo mọi người gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu. Hai người vốn đã sớm có lòng phục vụ cho Tô Mộng Chẩm.
Bởi vì Bạch Sầu Phi là thân tín của Tô Mộng Chẩm, cho nên cũng biết rõ nguyên nhân chuyện này, hiểu được hai người Nhan, Chu là bạn chứ không phải địch. Do đó, Bạch Sầu Phi từng dùng danh nghĩa Tô Mộng Chẩm âm thầm hạ lệnh, bảo Nhan Hạc Phát cố ý dẫn Vương Tiểu Thạch đến Đại Lý ngục cứu Trương Thán, lại lén lút dùng lời kích động Lãnh Huyết, nói rằng Trương Thán là lưu manh cường đạo, còn Vương Tiểu Thạch lại mượn quan hệ với Kim Phong Tế Vũ lâu và Hình bộ, cứng rắn muốn nha môn giao người. Lãnh Huyết đương nhiên cảm thấy bất bình, cho dù thả người cũng muốn dạy dỗ Vương Tiểu Thạch một phen, từ đó dẫn đến hai người long tranh hổ đấu, khiến cho Vương Tiểu Thạch căm hận Tứ Đại Danh Bổ, đồng ý hành thích đầu sỏ Gia Cát tiên sinh. Hắn lại dùng danh nghĩa Tô lâu chủ gợi ý cho Chu Tiểu Yêu, cố ý dẫn Vương Tiểu Thạch đến hẻm Ngõa Tử, tận mắt nhìn thấy Lục Hợp Thanh Long giả mạo Tứ Đại Danh Bổ, cưỡng chế trưng thu, ức hiếp lương dân, để cho Vương Tiểu Thạch đối với chuyện ám sát Gia Cát tiên sinh không còn hoài nghi, quyết không mềm lòng.
Nhan Hạc Phát từ lâu đã muốn báo đáp Tô Mộng Chẩm. Bạch Sầu Phi lại xem nhẹ phần tình cảm này, cho rằng Nhan Hạc Phát chỉ là loại thừa gió xoay buồm, trông thấy tình hình của Mê Thiên Thất Thánh minh nguy ngập, cho nên mới quay sang gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu. Theo đạo lý, một kẻ bất trung với chủ cũ thì cũng sẽ không trung thành đến cùng với chủ mới.
Vì vậy trong hành động lần này, Bạch Sầu Phi đã có phần xem thường hai người Nhan Hạc Phát và Chu Tiểu Yêu.
Không ngờ đối với Nhan Hạc Phát, Tô Mộng Chẩm chính là một người biết “phân biệt tốt xấu”, hơn nữa còn dùng lễ đối đãi với y, cho y “cơ hội”, cho y “mặt mũi”. Hôm nay “thời cơ” đã đến, y dĩ nhiên không tiếc lấy thân báo đáp ân huệ của Tô công tử.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 28: Thượng cơ
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
Thuyền của Bạch Sầu Phi vừa mới cập bờ, Lương Hà lại báo cáo “phát hiện” thứ hai.
Đó là tư liệu phân tích về đệ tử Dư Thiếu Danh của Kim Phong Tế Vũ lâu, người vừa rồi đã giết chết Nhan Hạc Phát diệt khẩu, còn có những mối quan hệ hảo hữu của y.
Những tài liệu này đương nhiên rất hữu dụng, Bạch Sầu Phi phải dựa vào nó để tìm ra những người nào trung thành với Tô Mộng Chẩm. Hắn muốn lần lượt thanh trừ những kẻ địch trong lâu.
Hắn cảm thấy rất hài lòng, đương nhiên hắn cũng không biểu thị sự “hài lòng” này ra ngoài.
Một khi đã “hài lòng”, sau này người khác sẽ biết làm cách nào để nịnh hót hắn, đồng thời cũng sẽ trở nên kiêu ngạo, cảm thấy mình đã làm đủ tốt. Chỉ cần bắt đầu có ý nghĩ như vậy, rất có thể tiếp theo sẽ là muốn “thay thế” hắn.
Cho nên hắn bình tĩnh, nghiêm mặt, trừng mắt, nhíu mày nói:
- Trước tiên ngươi nên điều tra một người.
- Ban Ban Biện?
Lương Hà lập tức đáp:
- Tôi đã phái người đi điều tra rồi.
Mặc dù cơ quan mà Tô Mộng Chẩm dùng để chạy trốn bao gồm của Thục Trung Đường môn, Lão Tự Hiệu Ôn gia và Giang Nam Phích Lịch đường, nhưng cơ quan đường hầm vẫn chủ yếu do môn đệ họ Ban xây dựng. Nếu có thể tìm ra Ban Ban Biện, dĩ nhiên cũng sẽ biết được lối ra của thông đạo và tung tích của Tô Mộng Chẩm.
- Sau khi Ban Ban Biện rời khỏi Kim Phong Tế Vũ lâu, quả thật từng trở lại Diệu Thủ Ban gia, giúp lão đại Ban Siêu Tân của Ban môn xây dựng lăng mộ. Sau đó hình như xảy ra bất hòa với người nắm thực quyền Ban gia là Ban Nhân Mã, nghe nói đã được người của Thần Thương hội Sơn Đông chiêu mộ. Những năm gần đây y lại mai danh ẩn tích, không biết đi đâu.
Lương Hà báo cáo tới đây lại ngừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Tôi sẽ phái người tra xét, xem ai là người chiêu mộ Ban Ban Biện gia nhập Thần Thương Tôn thị, cũng sẽ tra xem Ban Ban Biện rốt cuộc đang ở đâu, còn sống hay đã chết, có còn qua lại với Tô Mộng Chẩm hay không.
Bạch Sầu Phi vừa chắp tay bước về phía Hoàng lâu, vừa trầm ngâm hỏi:
- Ban Ban Biện có thân nhân không?
Lương Hà đáp:
- Có.
Bạch Sầu Phi hỏi:
- Thân nhân gì?
Lương Hà nói:
- Phụ thân của y chết sớm, chỉ còn lại mẹ già, một anh trai và một em gái.
Bạch Sầu Phi lại hỏi:
- Y không lấy vợ sao?
Lương Hà đáp:
- Y luôn luôn nói với người khác, rằng đi vào giang hồ cũng giống như xuất gia, càng ít bận tâm thì càng tốt. Trong Ban môn thì chi nhánh của y là ít nhất.
Bạch Sầu Phi nói:
- Cho dù ít đến đâu thì y vẫn có người nhà, có người nhà thì tốt rồi.
Lương Hà cung kính nói:
- Vâng.
Hắn vẫn luôn bội phục con người đào tạo hắn trước giờ, bởi vì từ một cử một động, một lời một câu của người này đều có thể học được rất nhiều thứ mà hắn chưa thông thạo.
Bạch Sầu Phi nhìn thấy Hoàng lâu trong tầm mắt, chợt dừng bước, ngửa đầu chắp tay nhìn về mái cong trên lầu, thong thả hỏi:
- Trên giang hồ Ban Ban Biện có ngoại hiệu là gì?
Lương Hà lập tức trả lời:
- Năm xưa người trong võ lâm gọi y là “Ngũ quỷ vận chuyển, xuất quỷ nhập thần, gặp y không có biện pháp”, gần đây trên giang hồ chỉ gọi đơn giản là “Ban Sư”.
Bạch Sầu Phi gật đầu.
Nghe được báo cáo của Lương Hà, trong lòng hắn cũng bị kích động.
Sự kích động này là vì trong tay hắn có một nhân vật như Lương Hà. Nhân tài như vậy, chỉ cần cho hắn thời cơ, thời gian, thời thế, sẽ rất dễ dàng vượt qua mình, thậm chí lỡ may sơ suất, hắn muốn thay thế mình cũng không phải là chuyện khó.
Nhưng phải có thuộc hạ như vậy, thế lực của mình mới có thể lớn mạnh, tổ chức mới có tiền đồ. Chuyện mà hắn chưa nghĩ tới thì thuộc hạ đã nghĩ thay hắn, chuyện mà hắn chưa làm được thì thuộc hạ đã làm giúp hắn, đây mới thực sự là thuộc hạ hữu dụng.
Chỉ tiếc nhân tài hữu dụng thông thường cũng là nhân tài nguy hiểm.
Bạch Sầu Phi thấy Lương Hà cẩn thận khôn khéo như vậy, điều tra kỹ càng về thân thế lý lịch và những thứ liên quan đến đối tượng, việc lớn việc nhỏ không bỏ sót, trong lòng hắn cảm thấy cao hứng, mừng vì có nhân tài, nhưng cũng ngầm cảnh giác phòng bị. Tuy hiện giờ có rất nhiều chuyện đang cần hắn tập trung xử lý, nhưng ý niệm này vẫn lóe lên như tia chớp, như bóng ngựa qua khe cửa, hơn nữa còn ẩn hiện nhiều lần.
Nội gian còn đáng sợ hơn ngoại địch, giặc nhà còn khó phòng hơn cường đạo.
Tổng đường chủ Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường bị giết như thế nào? Đó là bởi vì hắn tin lầm Quách Đông Thần, cho rằng đó là “nội ứng” mà hắn phái đi, giao cho trọng trách, vì vậy chẳng hề đề phòng, không ngờ lại trúng kế “phản nội ứng” của Tô Mộng Chẩm, thất bại thảm hại, chết thảm đương trường. Hiện nay tuy Địch Phi Kinh và Lôi Thuần đang nắm giữ đại cục, nhưng có thể nói khí thế của Lục Phân Bán đường đã kém xa bốn năm trước.
Tể tướng Phó Tông Thư lúc trước chết như thế nào? Đó là bởi vì hắn tin tưởng Vương Tiểu Thạch sẽ giúp hắn ám sát Gia Cát tiên sinh, đến nỗi chết thảm dưới “một đòn phản chiến” của Vương Tiểu Thạch. Nói như vậy, hắn cũng xem như chết trong tay một tên “nội ứng”. Nếu như hắn không tin tưởng Vương Tiểu Thạch sẽ giúp hắn hành thích Gia Cát, cũng sẽ không lơ là với với Vương Tiểu Thạch như vậy.
Mê Thiên Thất Thánh minh vì sao suy sụp? Quan Thất dần dần đánh mất thần trí cũng là một nguyên nhân, nhưng một nguyên nhân quan trọng khác là sau đó Quan Thất quá tin tưởng ngũ, lục thánh chủ. Ngũ, lục thánh chủ này rốt cuộc là ai? Rốt cuộc có lai lịch gì? Không ai biết rõ. Nhưng từ sau khi bọn họ cầm quyền, Mê Thiên minh đã trở thành gà chó không yên, nội chiến nhiều lần, cũng là vì “người mình” mà làm hỏng đại cục đại thế.
Tô Mộng Chẩm hôm nay vì sao thàm bại, sống chết chưa biết? Nguyên nhân quan trọng nhất cũng là hắn quá tin tưởng “người mình”.
“Nội ứng”, đây là hai chữ đáng sợ nhất.
Không sợ bên ngoài tập kích, chỉ sợ ăn mòn từ trong, đây mới là thứ không có thuốc chữa. Vật trước tiên mục nát sau đó sinh ra sâu bọ. “Nội ứng” trước tiên mặt ngoài tán đồng, theo gương, cùng một trận tuyến với ngươi, cho đến khi hắn hoàn toàn dung hợp với ngươi thành phần tử trong một đoàn thể. Sau đó khi thời cơ thích hợp đến, hắn mới phân hóa, dị hóa, cải cách, thay đổi, cuối cùng còn muốn lấy mạng của ngươi, không hề tốn sức thay thế quyền lực ban đầu.
Kẻ địch muốn đối phó với ngươi, cho dù thắng hay bại, ngươi đều có thể chống đỡ phản kích, bởi vì khi hắn công kích ngươi cũng có sơ hở để ngươi thừa cơ. Nội ứng thì không phải vậy, hắn ở trong tối còn ngươi ở ngoài sáng, chỉ có ngươi tin tưởng hắn. Hắn ở vị trí an toàn, đến khi ngươi đối xử chân thành với hắn thì lại ám toán ngươi, để cho ngươi chết không nhắm mắt, trở tay không kịp. Cho nên kẻ địch đáng sợ nhất chính là nội ứng. Khi ngươi phát hiện hắn là “ngọa để” (nội ứng), hắn đã có đủ khả năng lật đổ “để” (cơ sở) của ngươi. Chỉ cần có một ngày “nội ứng” bước lên “cơ hội”, hoặc là nắm được “thời cơ” tuyệt diệu, vậy thì ngươi có thể sẽ đối mặt với nguy cơ sụp đổ thất bại, giống như Lôi Tổn, Phó Tông Thư hay Tô Mộng Chẩm.
Bạch Sầu Phi hơi nghiến răng. Hắn hít thở sâu, khí vào đan điền, hóa thành một viên cầu trắng, chạy vòng nhấp nhô, ngưng tụ phân hợp, lúc này đầu óc của hắn mới cảm thấy rõ ràng.
Vào lúc trăm công ngàn việc này, hắn vẫn âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải đề phòng thủ hạ của mình, lúc cần thiết có thể giết vài tên thủ hạ hữu dụng, còn tốt hơn có một ngày nuôi hổ trong nhà, khiến cho mình anh hùng không có đất dụng võ.
Hắn quyết không để kẻ “nằm vùng” có thể “nằm” lên thời thế và thời cơ do hắn khổ cực tạo ra.
Hắn cũng không phải là Tô Mộng Chẩm. Tô Mộng Chẩm yêu tài, cầu nhân tài như khát, còn hắn lại yêu quyền.
Bất cứ nhân tài nào có thể uy hiếp đến quyền lực của hắn, hắn đều coi là đống củi mục, củi là thứ dùng để đốt.
Chính hắn mới là cây đại thụ duy nhất trên núi, cũng không ngại cây lớn phải hứng gió. Trên tay hắn chỉ cần có cỏ, không cần cây cao bóng cả.
“Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại; sơn cao thiên nhận, vô dục tắc cương” *. Bạch Sầu Phi có dã tâm cực lớn, đương nhiên là có dục vọng, hơn nữa dục vọng còn rất mạnh. Nhưng nếu như hắn muốn thành đại cục, làm đại sự, sáng tạo đại nghiệp, lại không có lòng dạ bao dung hào kiệt tinh anh trên đời, vậy thì làm sao có căn cơ?
Bạch Sầu Phi cũng mặc kệ chuyện này. Hắn cho rằng trên đời chỉ có hai loại nhân tài, một loại là nghe lời, còn một loại là không nghe lời. Hắn chỉ cần loại thứ nhất, hắn muốn thanh trừ hết loại thứ hai.
Vấn đề là, những kẻ luôn vâng vâng dạ dạ, cúi đầu phụ họa, rốt cuộc có tính là nhân tài hay không? Loại người này khi gặp khó, gặp chuyện, gặp thử thách, rốt cuộc có thể tận trung cứu nguy, nghĩa không chùn bước hay không?
Bạch Sầu Phi không biết, hắn cũng không quan tâm đến những thứ này.
Phương pháp mà hắn làm việc khác với Tô Mộng Chẩm, phương thức cũng không giống.
Cho nên trên đời này, kết giao được hảo hữu tri âm đúng là chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Còn dùng người, đặc biệt là sử dụng nhân tài lại là chuyện khó khăn nhất.
Chú thích:
* Biển chứa trăm sông, bao dung rộng lớn; núi cao ngàn nhận, không dục vọng hiên ngang.
Đây là hai câu danh ngôn của Lâm Tắc Từ. Con người phải có tấm lòng bao dung rộng lượng như biến chứa trăm sông. Núi cao sở dĩ có thể đứng sừng sững là vì nó không có dục vọng của thế gian, con người phải biết khắc chế dục vọng, mới có thể đạt đến cảnh giới hiên ngang lẫm liệt.
Một nhận bằng khoảng sáu thước bốn tấc tám phân hiện giờ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 29: Cựu cơ
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
- Tước hiệu là tổng kết của một người, bất kể là đúng hay sai, dù sao vẫn là một sự tổng kết.
Trong lòng Bạch Sầu Phi nghĩ rất nhiều, nhưng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Không ai biết hắn đang suy nghĩ gì, hơn nữa đã đưa ra quyết định gì:
- Ngươi nên căn cứ vào ngoại hiệu của hắn để tra xét.
Lương Hà nhất thời không hiểu rõ:
- Ngoại hiệu?
- Nếu như một người gọi là “Kim Cương Bất Hoại”, vậy thì hắn nhất định phải trải qua khổ luyện, võ công đi theo con đường cương mãnh, không gần nữ sắc, hơn nữa phải tìm được điểm yếu của hắn mới dễ đối phó. Nếu một người gọi là “Độc Tí Thần Ni”, trước tiên ngươi phải biết rõ bà ta bị đứt cánh tay nào, vì sao lại đứt, nếu như bị người ta chặt đứt, vậy rốt cuộc cừu nhân của bà ta là ai? Bà ta cư ngụ trong miếu nào? Vì sao lại xuất gia? Tìm được những thứ này, thông thường cũng có thể tìm được phương pháp đối phó, thậm chí còn có thể tìm ra hành tung của bà ta.
Bạch Sầu Phi nói:
- Nếu Ban Ban Biện đã được gọi là “Ngũ quỷ vận chuyển, xuất quỷ nhập thần, gặp hắn không có biện pháp”, vậy thì khinh công, sự khéo léo và trận pháp của y dĩ nhiên không kém, khi đối phó cần phải cẩn thận lưu ý điểm này. Người ta gọi y là “Ban Sư”, có thể suy ra năm xưa y thích đao to búa lớn, bây giờ đã chuyển thành thích đơn giản bình phàm, hơn nữa tên như ý nghĩa, dĩ nhiên sẽ có không ít đệ tử khâm phục y. Tìm ra nguyên nhân y rời khỏi Ban gia, tìm ra những người liên kết với y đối đầu Ban Nhân Mã, tìm ra đệ tử của y, Ban Ban Biện sẽ ban (dời) không đi đâu, biện (làm) không được chuyện lớn gì.
- Vâng.
Lương Hà đã hiểu được. Hắn đi theo bên cạnh Bạch Sầu Phi, có được quyền lực chỉ là thứ yếu. Nhân tài giống như hắn, hắn tự tin đi đến đâu cũng sẽ được người khác coi trọng. Nhưng càng đáng quý là từ trên người Bạch Sầu Phi, bất kể một lời một câu, một cử một động, hắn đều học được không ít đạo lý, đây mới là thứ hắn coi trọng nhất:
- Tôi hiểu rồi.
- Còn có một đầu mối.
Bạch Sầu Phi lãnh đạm nói:
- Ngươi đã bỏ sót.
Thần sắc Lương Hà không thay đổi, nói:
- Ngài muốn nói đến Dư Thiếu Danh?
Trong lòng Bạch Sầu Phi lạnh đi, không ngờ tên Lương Hà này cũng lưu ý đến.
Nhưng hắn chỉ cười một tiếng, hỏi:
- Hắn nhận lệnh của ai? Đồng bọn với ai? Đây là gốc rễ của bệnh tật, cần phải tra rõ.
Lương Hà cung kính nói:
- Chuyện này tôi cũng đã bảo người tra xét.
Bạch Sầu Phi hỏi:
- Người nào tra xét?
Lương Hà kính cẩn đáp:
- Tôn Ngư.
Bạch Sầu Phi nói ngay:
- Truyền!
Tôn Ngư lập tức chạy tới.
Tôn Ngư còn trẻ tuổi hơn Lương Hà, thần sắc càng lễ độ cung kính, mày thô mắt nhỏ, trên mặt thường mang theo ý cười, khuôn mặt có nhiều nốt đậu. Bên hông hắn đeo một thanh đoản đao, trang sức trên vỏ đao rất tinh xảo trang nhã.
Báo cáo của hắn còn ngắn gọn hơn Lương Hà, giọng điệu cũng khiêm nhường hơn.
- Bẩm báo lâu chủ, Dư Thiếu Danh vốn thuộc về đội ngũ Bát Bì Phong của Đao Nam Thần. Chúng tôi đã tìm người theo dõi, biết được hắn thường qua lại với ba bằng hữu, cũng đã phái nhân thủ giám thị người nhà của hắn. Xin lâu chủ chỉ thị, chúng ta nên làm thế nào?
Bạch Sầu Phi nói:
- Ba người bạn thân kia của Dư Thiếu Danh, nếu như có thể cung cấp đầu mối, lập tức ép bọn chúng nói ra. Còn nếu không chịu nói, không phân biệt trung và gian, không có lập trường rõ ràng, hãy giết hết tất cả diệt khẩu. Giết sai cũng không phải lỗi lầm gì, giữ lại có thể khiến cho mình gặp nguy hiểm, đó mới là ngu xuẩn.
Tôn Ngư chắp tay đáp:
- Vâng.
Bạch Sầu Phi hỏi:
- Ngươi sẽ xử lý chuyện này thế nào?
Tôn Ngư lập tức đáp:
- Trước tiên tôi sẽ xin chỉ thị của Lương đại ca.
Tôn Ngư lập tức nói:
- Trước tiên tôi sẽ ép cung người nhà và bằng hữu của Dư Thiếu Danh, bất kể có chịu nói hay không đều giết hết. Tôi sẽ tạo hiện trường ba người kia tàn sát lẫn nhau, còn người của Dư gia là do ba người kia giết chết.
Bạch Sầu Phi gật đầu, không biết vô tình hay cố ý liếc nhìn Lương Hà một cái, lại hỏi:
- Lý do giết người thì sao?
Ánh mắt Tôn Ngư khẽ chớp:
- Tôi sẽ xin chỉ thị của Lương đà chủ.
Bạch Sầu Phi cắt lời:
- Ta muốn ngươi nói!
Tôn Ngư lập tức nói:
- Tôi sẽ loan ra tin tức, nói rằng Dư Thiếu Danh kết bè kết đảng mưu phản Tô lâu chủ, đại nghịch bất đạo, cho nên đã bị Bạch lâu chủ trừ khử. Ba đồng đảng của hắn hoảng sợ, diệt khẩu lẫn nhau, cũng giết cả người của Dư gia. Nhưng Bạch lâu chủ vẫn niệm tình cũ, an táng trọng thể cho bọn họ… chuyện này còn phải xin lâu chủ ngài phê chuẩn.
Bạch Sầu Phi lại liếc Lương Hà một cái.
Thế đứng của Lương Hà hơi thay đổi, nhưng thần thái vẫn cung kính như trước.
Lúc này Bạch Sầu Phi mới nói với Tôn Ngư:
- Rất tốt, cứ làm như vậy đi. Sau này ngươi hãy theo ta nhiều hơn.
Lương Hà lập tức vui mừng cho Tôn Ngư, nói:
- Tiểu Tôn Tử, đây là Bạch lâu chủ muốn trọng dụng ngươi, ngươi tu luyện mấy kiếp mới có được đấy, còn không mau cám ơn!
Bạch Sầu Phi lại đi thẳng về hướng Hoàng lâu. Hắn đã khẳng định một điểm, sự tin tưởng giữa Lương Hà và Tôn Ngư đã bị hắn thành công ly gián.
Sau vụ nổ, gạch vỡ ngói vụn trên đất đã tạo thành không ít chướng ngại, nhất thời không dễ dọn dẹp. Lúc này hắn có rất nhiều chuyện phải làm, trăm chuyện cần xử lý, mọi sự vừa mới bắt đầu, lại vô cùng phức tạp, ngàn cân treo sợi tóc.
Hắn vốn có chí lớn, ngoại trừ muốn đoạt lấy quyền hành của Tô Mộng Chẩm, hắn còn muốn cải cách.
Hắn bất mãn vì Tô Mộng Chẩm lại hạn chế tổ chức trong thế cục giang hồ, không muốn đi lên.
Tô Mộng Chẩm cho rằng một khi móc nối bang hội với đảng phái triều đình, bang hội sẽ mất đi đặc tính ban đầu, không thuần túy nữa, biến thành công cụ đấu tranh của hoạn quan triều thần. Cái gì hành hiệp trượng nghĩa, thay trời hành đạo, tất cả đều sẽ biến thành đao phủ, sát thủ và bàn tay đen của đám quyền thần.
Bạch Sầu Phi lại không đồng ý. Hắn cho rằng phải lợi dụng lực lượng của triều đình. Đi lên từ quân đội, đó là con đường chính. Nhưng hiện giờ đang nhốn nháo hoảng loạn, triều đình và ngoại địch giao chiến cầu hòa, trong ngoài không đồng nhất, nhân tài có thể chiến đấu thông thường chỉ biến thành vật hi sinh. Bạch Sầu Phi muốn mượn thế lực của bang hội để mặc cả với triều đình, dấn thân vào quan trường, theo đuổi công danh, giữ chức đại tướng, trở một nhân vật võ lâm tung hoành cả trong triều và bên ngoài. Ít nhất cũng phải giống như Gia Cát tiên sinh, nhưng nếu so với Gia Cát Tiểu Hoa thông minh, nắm giữ thực quyền, mượn việc này hiệu lệnh thiên hạ võ lâm, ngược lại là con đường tắt.
Hắn muốn cải cách Kim Phong Tế Vũ lâu, hơn nữa còn muốn dùng thực lực của Phong Vũ lâu để gia tăng sức ảnh hưởng của hắn trong triều chính.
Hắn phải làm một nhân vật đệ nhất.
Hắn chẳng những muốn Kim Phong Tế Vũ lâu tiếp tục trở thành đệ nhất đại bang trong kinh thành, mà còn muốn trở thành đệ nhất thế lực trên giang hồ, trong võ lâm và hai đạo hắc bạch.
Hắn cho rằng ánh mắt của Tô Mộng Chẩm quá hạn hẹp. Tô Mộng Chẩm không muốn đụng vào ân oán giang hồ bên ngoài kinh thành, nhưng nếu như ngươi không đủ mạnh, một khi người khác lớn mạnh sẽ đụng đến ngươi. Nếu như vậy, không bằng dùng ác chế ác, tiên hạ thủ vi cường.
Phòng thủ vững chắc, dũng cảm rút lui, tự bảo vệ mình, đây đều là cơ mưu lỗi thời. Cơ hội thật sự là phải tìm thấy trong nguy cơ.
Trong cuộc đấu tranh với Mê Thiên Thất Thánh minh và Lục Phân Bán đường, một khi Kim Phong Tế Vũ lâu chiếm thượng phong, Tô Mộng Chẩm đều hạ lệnh không được đuổi tận giết tuyệt, chừa cho người khác một con đường sống, sau này gặp nhau vui vẻ. Bạch Sầu Phi lại cho rằng “cơ mưu” này quá “bảo thủ”.
Hắn từng khuyên như Tô Mộng Chẩm, nhưng Tô Mộng Chẩm lại nói: “Không nên ép hổ nhảy tường. Nếu như ngươi nhổ cỏ tận gốc, sẽ chỉ khiến cho tất cả tàn quân liên hợp, quyết một trận tử chiến. Khi đó, có thể cả cơ nghiệp ban đầu cũng không giữ được. Hơn nữa, một khi trong kinh thống nhất dưới một bang một phái, có người sẽ nhìn không vừa mắt, nơi cao bị lạnh, trở thành đối tượng bị đả kích, mục tiêu rõ ràng, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta nhổ tận gốc.”
Nhưng Bạch Sầu Phi lại không sợ điều này.
Đầu tiên, hắn liên kết với những người có thế lực nhất trong triều, sẽ không sợ bị người ta đâm sau lưng. Còn về Mê Thiên Thất Thánh minh, hai đảng Phát và Mộng và Lục Phân Bán đường, nếu không thừa dịp bọn họ suy yếu trừ khử một lần, vĩnh viễn không siêu sinh, một khi bọn họ khôi phục nguyên khí, nhất định sẽ nổi dậy lần nữa, kéo nhau trở lại. Khi đó nếu như Kim Phong Tế Vũ lâu không chống đỡ được, chưa chắc quân địch đã tha cho một con đường sống.
Cho nên phải diệt cỏ tận gốc, giết địch vô tình.
Bạch Sầu Phi muốn biến Kim Phong Tế Vũ lâu thành đệ nhất đại bang trong kinh thành, đệ nhất đại phái trong thiên hạ. Chờ khi tiếng tăm đã lớn, thực lực đã đủ, hắn lại trừ gian diệt ác, vì nước giết địch, lưu danh muôn thuở.
Hắn muốn từng bước tiến tới, từng bước hoàn thành, đưa Kim Phong Tế Vũ lâu đi lên.
Nhưng bước đầu tiên và cấp bách nhất của hắn chính là phải giết chết Tô Mộng Chẩm. Ngày nào Tô Mộng Chẩm vẫn chưa chết, vị trí tổng lâu chủ của hắn cũng khó mà giữ được.
Nhưng Tô Mộng Chẩm hiện đang ở đâu? Rốt cuộc y có còn sống hay không?
Bạch Sầu Phi còn nghĩ đến một khả năng. Nếu như Tô Mộng Chẩm thực sự đã chết, chỉ cần y khiến cho thi thể của mình vĩnh viễn không xuất hiện, hoặc là dứt khoát bị nổ tan xương nát thịt, như vậy ngày nào mình chưa nhìn thấy thi thể của y, ngày đó sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, làm lâu chủ không ổn, chẳng phải là cả đời lo lắng vì âm hồn không tan của y?
Nghĩ tới đây, Bạch Sầu Phi nhìn vào nụ cười của mấy ngàn tên đệ tử thân cận đang cung nghênh hắn đi đến Hoàng lâu, khổ sở giống như nuốt phải một lòng đỏ trứng có gai.
Tô Mộng Chẩm, lúc còn sống ngươi cưỡi trên đầu ta, đến khi chết rồi vẫn muốn làm lão đại sao?
Bạch Sầu Phi vừa đi, tránh khỏi một số chướng ngại vật trên đường, vừa thản nhiên tiếp nhận nghi lễ hoan hô dành cho anh hùng của các đệ tử.
Lương Hà đi theo phía sau hắn, cách xa một bờ vai. Tôn Ngư lại đi theo phía sau Lương Hà, càng cách xa một bước.
Hai người đều rất khiêm nhường, không ai dám thơm lây, cũng không dám cướp công.
Bạch Sầu Phi vẫn lưu ý đến bọn họ, hắn thích để ý biểu hiện của một người khi thất bại và đắc ý.
Hắn cho rằng lúc thất bại thì không được nản lòng, càng bại càng chiến, nếu không thì chẳng phải là nam tử hán. Gặp địch thủ dĩ nhiên phải gặp mạnh càng mạnh, thất bại vẫn đứng lên, nếu không thì chẳng phải là cao thủ. Nhưng một người khi đắc chí hài lòng, vẫn có thể không kiêu ngạo tự mãn, đó mới là nhân vật lợi hại đáng phục, tiền đồ không thể hạn chế.
Hắn quan sát Lương Hà và Tôn Ngư, vì vậy chợt cảm thấy cảnh tượng này có phần quen mắt.
Giống như năm đó Tô Mộng Chẩm vừa gặp hắn và Vương Tiểu Thạch, một đường phản công Phá Bản môn, chính diện đả kích Lục Phân Bán đường.
Hắn lại cảm thấy một thứ gì đó quen thuộc.
Đao, bên hông Tôn Ngư có đao, chuôi đao khảm bảo thạch, vỏ đao sáng ngời trang nhã.
Trước mắt hắn cũng sáng lên, bởi vì hắn đã nghĩ được biện pháp để “ép” Tô Mộng Chẩm ra ngoài.
Chỉ cần Tô Mộng Chẩm còn sống, hắn không lo sẽ không ép được đối phương.
Hắn nhớ kỹ Tô Mộng Chẩm đã từng nói với hắn: “Bằng hữu thật sự sẽ không phân biệt xa gần. Chẳng lẽ có người chặt ngón út của ngươi, ngươi sẽ cảm tạ hắn vì không chặt đứt ngón trỏ của mình sao? Hãm hại chính là hãm hại, bằng hữu chính là bằng hữu, cuối cùng vẫn phân biệt được. Là kẻ phản bội thì sớm muộn gì cũng sẽ phản bội ngươi, còn huynh đệ chân chính thì vĩnh viễn sẽ là huynh đệ.”
Đối với điểm này, Bạch Sầu Phi cũng có một nguyên tắc. Ngươi tốt nhất nên kết làm bằng hữu với người khác, không nên trở thành kẻ địch. Cho dù ngươi muốn đối phó với hắn, cũng không cần để cho hắn biết. Nếu hắn đã biết ngươi muốn đối phó với hắn, vậy thì không thể bỏ qua cho hắn, nếu không một khi có cơ hội, hắn sẽ đối phó với ngươi.
Hắn muốn diệt trừ Tô Mộng Chẩm, Tô Mộng Chẩm đã biết, mọi chuyện đã không thể vãn hồi.
Nếu muốn Tô Mộng Chẩm và huynh đệ, thuộc hạ, bằng hữu của y không thể phản kích, phương pháp duy nhất là làm cho Tô Mộng Chẩm không có cơ hội trở mình.
Kẻ nào ủng hộ Tô Mộng Chẩm, kẻ đó chính là kẻ địch của hắn, bất kể là ai.
Nghĩ tới đây, hắn đang đi, chợt đá bay một hòn đá chắn trước chân.
Hòn đá bay thẳng, đụng vào trên tường.
Đá vỡ, tường lõm xuống một cái lỗ to.
Một hòn đá nho nhỏ, nhờ vào sức mạnh một cước của hắn, lại gây nên một vết lõm thật sâu trên bức tường dày và kiên cố.
Bạch Sầu Phi cũng không chú ý đến dấu vết không lớn không nhỏ này, tâm trí của hắn rất bay bổng. Trong tiếng hoan hô và vỗ tay, tay áo của hắn phất phơ như thần tiên, giống như một bước đi lên một tầng lầu.
Mặc dù vẫn có một chút ngăn trở, mặc dù còn chưa hoàn hảo, nhưng hắn đã thắng lợi, ít nhất cũng đã đứng trong thắng lợi, hơn nữa còn đang bước đến thắng lợi lớn hơn.
Cho dù hoàn cảnh khốc liệt đến đâu, bao nhiêu thử thách vô tình, hắn đều nhất định phải vượt lên, nhất định phải chuyển bại thành thắng.
Đối với Bạch Sầu Phi, ước mơ muốn bay của hắn sẽ vĩnh viễn không chết… Hi vọng vốn có cánh, cánh chim càng dài, càng lớn thì sẽ bay càng cao, càng lâu, càng tự tại.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 30: Tân cơ
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
Phải làm thế nào để theo đuổi cô gái kia, chuyện này làm cho Đường Bảo Ngưu rất khổ tâm.
Đường Bảo Ngưu luôn cho rằng hắn là một anh hùng hảo hán đại trượng phu, điều kiện rất tốt. Luận về hình dáng thì hắn tướng mạo đường đường, luận về phong thái thì hắn đâu chỉ bất phàm, luận về cơ trí hắn quả là thiên hạ vô song, luận về tâm địa thì hắn chân thực nhiệt tình, luận về văn tài thì hắn cũng có thể xem là kinh luân đầy bụng, luận về võ công thì hắn càng là… mặc dù không phải là đệ nhất võ lâm, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Hắn đã không nhặt được bí kíp hiếm thấy, cũng không có cao nhân thần bí truyền dạy võ công tuyệt thế, chỉ có thể bái sư từng bước, luyện tập võ nghệ từng bậc. Hắn còn trẻ mà đã luyện võ công đến mức cao cường như vậy (hắn luôn cảm thấy mình vẫn rất trẻ, không khác gì so với mười mấy tuổi… mặc dù tuổi tác hiện giờ của hắn là mười mấy tuổi cộng thêm hơn trăm tháng), chỉ vì hắn quá khiêm tốn nên mới không kiêu ngạo, nhưng tự mãn một chút cũng là chuyện đương nhiên, có bản lĩnh thì tự có danh tiếng.
Căn cứ vào các điều kiện ở trên, lẽ ra mỹ nữ phải chủ động lao vào lòng hắn, chứ không phải hắn chủ động nghĩ cách để “theo đuổi” nữ nhân như vậy.
Đây là chuyện không hợp lý, cũng là không hợp “pháp”.
Hắn thậm chí còn cho rằng đúng là “không có thiên lý”.
Có điều trên đời này, không biết hắn số khổ ra sao, luôn luôn gặp phải những chuyện “không có thiên lý”.
Đương nhiên, trên đời này có rất nhiều chuyện vốn là “không có đạo lý”. Đường Bảo Ngưu cảm thấy hắn đi đến nhân gian chuyến này, chính là để thay người ta “đòi lại công lý”. Đương nhiên hắn không để ý đến phương thức “đòi công lý” là dùng nắm tay để “đòi”.
Có lần Thẩm Hổ Thiền hỏi hắn:
- Khi chính ngươi cũng không biết đạo lý ở đâu, làm sao thay người đòi công lý? Lỡ may làm không tốt, ngươi tự cho mình đúng, lẽ thẳng khí ngay, dùng võ lực ức hiếp người đàng hoàng, vậy thì phải nhờ hiệp sĩ khác dùng “nắm tay” để trả lại công lý cho ngươi.
Câu trả lời của Đường Bảo Ngưu là:
- Đạo lý mà ta không hiểu, cũng sẽ không vung tay bừa bãi. Trừ khi là kẻ ác ức hiếp người, ta mới dùng ác chế ác. Người khác đạp ngón chân ta, ta sẽ chặt đuôi của hắn. Nếu người khác nói lý với ta, ta sẽ nói đến cùng với hắn, nói không lại hắn thì ta sẽ chấp nhận. Hắn ức hiếp người thì ta mới ức hiếp hắn, hắn dùng võ lực thì ta mới dùng võ lực giải quyết hắn, như vậy không đến nỗi đánh lầm người tốt, giết lầm lương dân.
Lúc đó Thẩm Hổ Thiền gật đầu nói:
- Người luyện võ chúng ta, bản thân giống như một món vũ khí, quan trọng nhất không phải chỉ là biết cách thương người giết người, mà còn phải biết làm thế nào để tự kiềm chế, không giết người thương người bừa bãi. Ngươi có thể khống chế võ lực, mới xem là hiểu được võ công, nếu không thì chỉ là bị võ lực nô dịch, không khác gì so với răng nanh móng vuốt của cầm thú, thậm chí còn tệ hơn.
Đối với chuyện này, Đường Bảo Ngưu đương nhiên cũng không thể dùng võ lực giải quyết.
Ngươi bảo hắn dùng hai nắm đấm để khiến cho một cái cô gái thích hắn sao?
Ái tình không thể miễn cưỡng, đây là đạo lý mà ai cũng biết. Nhưng khi ngươi thích một người mà lại không chiếm được tình yêu của người đó, nhắc đến đạo lý này e rằng cũng chỉ đồng ý một cách miễn cưỡng.
Đường Bảo Ngưu cũng giống như phần lớn người thất tình, yêu đơn phương và yêu thầm, nghĩ tới nghĩ lui, gãi rách da đầu cũng không hiểu tại sao nàng lại không để ý đến mình? Tại sao không thích mình? Tại sao không phát hiện ra là mình thích nàng?
Cuối cùng, hắn nghĩ đến một lý do. Lý do này chắc chắn có đạo lý, rất có thể sự thật chính là như vậy.
Cho nên hắn tìm một bằng hữu tri kỷ để nói chuyện.
Người bằng hữu tri kỷ này là Trương Thán.
Hắn mời Trương Thán đến tiệm ăn cơm, trước khi gọi món ăn lại uống ba mươi chén rượu, sau đó dốc bầu tâm sự.
- Ta rốt cuộc đã hiểu, vì sao nàng vẫn không hiểu được tâm ý của ta.
- Vì sao?
- Ta vẫn cho rằng nàng không thích ta, hoặc là ta biểu đạt không được rõ ràng, bây giờ nghĩ lại, hoàn toàn là sai.
- Rốt cuộc thế nào mới đúng?
Trương Thán rất nóng lòng.
Nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng của Trương Thán, hắn cảm thấy rất vui vẻ. Dù sao nơi này cũng có một bằng hữu thật sự quan tâm đến hắn, không chỉ quan tâm đến cá nhân hắn mà còn quan tâm đến chuyện tình cảm của hắn.
- Ta phát hiện…
Hắn nói:
- Hóa ra…
Hắn tiếp tục nói:
- Chuyện là như vậy.
Hắn chậm rãi nói tiếp:
- Nàng cũng thầm mến ta, chỉ là nàng xấu hổ không dám nói ra mà thôi, cho nên đành phải giả vờ như không biết tâm ý của ta.
Sau đó hắn dùng một cảnh giới tối cao “lĩnh ngộ”, cảm giác vui sướng giống như “giữa đám người tìm trăm ngàn lần, bỗng quay đầu lại, người lại ở ngay trước mắt dưới ánh lửa tàn *”, cảm giác thành tựu và cảm giác tương tri hỏi Trương Thán:
- Thế nào? Ngươi kinh ngạc lắm phải không? Đồng ý không? Có phải chỉ ước thành uyên ương chứ không ước thành tiên? Cảm thấy tiếc nuối vì chúng ta? Ngươi cho rằng bây giờ ta nên làm gì?
Khuôn mặt đen của Trương Thán lúc này rốt cuộc đã có vẻ hồng hào, giồng như “cuối cùng ngươi cũng nói xong rồi.”
Đường Bảo Ngưu hơi áy náy:
- Thật xấu hổ, để cho ngươi phải lo lắng suông một trận.
Trương Thán khuyên giải:
- Không sao cả, rốt cuộc cũng nói xong rồi.
Đường Bảo Ngưu khẩn thiết nói:
- Nhưng ta còn cần ý kiến của ngươi, bây giờ ta nên bắt tay vào làm như thế nào?
Trương Thán cũng rất thành khẩn nói:
- Bây giờ à? Chỉ cần làm một chuyện là được rồi.
Trương Thán có phần do dự:
- Nói ra chỉ sợ sẽ làm ngươi mất hứng.
Đường Bảo Ngưu càng nóng ruột:
- Chúng ta là bạn cũ, cũng là bạn tốt, có việc gì phải e ngại chứ. Ngươi cứ nói đi, không sao cả!
- Được rồi.
Trương Thán đành phải nói ra, cũng thật sự không nói thì khó chịu:
- Mau gọi thức ăn đi, ta đói bụng, đói lắm đói lắm rồi. Ta không thích uống rượu, ngươi cứ gọi rượu làm gì? Ta càng uống thì càng đói. Ta thật sự sợ ngươi nói hoài không hết, không biết đến năm nào tháng nào, giờ nào phút nào mới có thể ăn cơm.
Đường Bảo Ngưu cực kỳ thất vọng, sự bực bội cũng theo đó tăng lên.
- Cái thùng cơm ngươi!
Đường Bảo Ngưu tức giận nói:
- Ngoại trừ quan tâm đến bữa cơm này, ngươi còn quan tâm gì nữa?
- Ngoại trừ bữa cơm này, đương nhiên là quan tâm đến bữa cơm tiếp theo.
Trương Thán giống như lúc này mới phát hiện ra sắc mặt của Đường Bảo Ngưu không ổn, ngạc nhiên hỏi:
- Thế nào? Dáng vẻ của ngươi thật giống như tám ngày không ăn cơm, lại nhìn thấy người ta đem cơm nóng hổi đổ ra cho chó ăn, không sao chứ?
Không sao là nói dối.
Đường Bảo Ngưu cảm thấy mình không hề gặp được tri âm.
Khi ngươi tìm được một tri âm nhưng lại không phải là tri âm, dốc hết nỗi lòng, kết quả lại bị bẽ mặt, ngươi nên làm gì đây?
Phương pháp mà Đường Bảo Ngưu ứng phó rất đơn giản, hắn lập tức tìm một người khác, đó là Phương Hận Thiếu.
Trên đời này không thiếu người, bằng hữu có được là nhờ kết giao.
Nếu như bằng hữu không cùng chung hoạn nạn với ngươi, không nên trách cứ, trước tiên hãy hỏi xem mình có cùng hưởng phú quý với bằng hữu hay không. Nếu như hắn thật sự có lỗi với ngươi, vậy thì không đáng cùng sống cùng chết với hắn, nên đi kết giao với bằng hữu khác thì tốt hơn. Bạn cũ chưa chắc đã là bạn tốt, bạn mới chưa chắc đã thua kém bạn cũ.
Chỉ có điều, rượu là rượu cũ, bằng hữu cũng giống như đôi giày thường mang, vẫn cảm thấy thân thiết.
Đường Bảo Ngưu không có của cải, nhưng lại có rất nhiều một thứ, đó chính là bằng hữu.
Đáng tiếc không phải bạc, cũng không phải nữ nhân.
Ít nhất, khi Đường Bảo Ngưu đắc chí vì có nhiều bạn tốt như vậy, trong lòng cũng có phần tiếc nuối vì thiếu đi hai thứ này.
Sau khi Phương Hận Thiếu nghe Đường Bảo Ngưu thổ lộ tâm tình, liền hớp một ngụm rượu lớn, trầm ngâm một lúc, nhíu mày vuốt cằm, ngón tay gõ lên bàn, giống như đang khổ công suy nghĩ một vấn đề nan giải.
Lúc này Đường Bảo Ngưu lại sốt ruột, hỏi:
- Đại Phương, ngươi thấy chuyện này…
Phương Hận Thiếu lắc đầu một cái, muốn nói lại thôi.
Đường Bảo Ngưu biến sắc:
- Ngươi nói xem ta còn có hi vọng hay không?
Sắc mặt Phương Hận Thiếu rất khó coi, mở quạt xếp ra, che nửa khuôn mặt.
Đường Bảo Ngưu thấy Phương Hận Thiếu ấp úng, liền lấy hết cam đảm hỏi:
- Ngươi làm như vậy rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cũng… thích… Chu cô nương sao?
Lúc này Phương Hận Thiếu cuối cùng đã không nhịn được, phun hết rượu ra ngoài, phần lớn còn bắn vào trên mặt Đường Bảo Ngưu.
Đường Bảo Ngưu ngẩn ra.
Phương Hận Thiếu lại cười đến sặc sụa, gập người trên bàn, không ngừng co rúm giống như bị đứt hơi.
Đường Bảo Ngưu nổi giận quát lên:
- Ngươi cười cái gì?
Phương Hận Thiếu vẫn cười đến thở hổn hển.
Đường Bảo Ngưu mà nhịn được chuyện này thì đúng là không chuyện gì không nhịn được nữa, hắn đã tức giận, liền một cước đạp bay ghế, chỉ tay mắng:
- Họ Phương kia, uổng công ta còn xem ngươi là bằng hữu, ngươi lại dám cười ta!
Lúc này Trương Thán đã nhanh chóng ăn cơm xong.
“Nhanh” ở đây là hắn đã ăn mười tám chén cơm, chỉ còn dư lại một hạt cơm trắng trên mũi.
Mười tám chén cơm xuống bụng, hắn đã “ung dung thoải mái” hơn nhiều.
Một người sau khi no bụng, sẽ nói nhiều hơn, cũng dễ xen vào chuyện của người khác hơn. Vì vậy hắn không biết vô tình hay cố ý nói một câu:
- Đại Phương không phải cười ngươi, mà là bị sặc rượu. Ngươi không biết là hắn không uống rượu được sao?
Nói xong, hắn le chiếc lưỡi dài liếm một cái, vét cả hạt cơm cuối cùng nơi chóp mũi vào trong miệng.
Đường Bảo Ngưu nghe được, lúc này mới bớt giận. Lại nghe Phương Hận Thiếu vẫn cười sằng sặc, lỗ mũi nổi lên những nếp nhăn như chuồn chuồn chạm nước, hổn hển nói:
- Ta… ta… ta là cười hắn…
Đường Bảo Ngưu dùng một tay nắm lấy Phương Hận Thiếu, mắt hổ trợn trừng, nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi…
Phương Hận Thiếu vẫn còn cười, hắn vừa cười vừa dùng chiếc quạt gõ gõ vào cánh tay nổi gân xanh của đối phương, thừa lúc cười đến mềm nhũn, dư âm chưa hết, nửa cười nửa nghiêm túc nói:
- Ta là cười ngươi. Ngươi cũng đừng nóng giận. Nếu như Chu Tiểu Yêu không phải ghét ngươi, vậy thì chắc chắn là không biết ngươi thích nàng. Ngươi đúng là thích người ta một cách vô ích.
Đường Bảo Ngưu không hiểu:
- Cái gì?
Phương Hận Thiếu cười đến lệch mũ, vội vàng sửa lại. Lúc này phân tâm, hắn mới ổn định tâm thần lại, nói:
- Ngươi đừng sốt ruột, hãy nghe ta nói. Ngươi có từng nói với Chu cô nương là ngươi thích nàng hay chưa?
Con ngươi tròn xoe của Đường Bảo Ngưu xoay chuyển, thành thật đáp:
- Không có.
Phương Hận Thiếu hỏi:
- Ngươi không biểu đạt với nàng, làm sao nàng biết được là ngươi thích nàng?
Đường Bảo Ngưu liền buông lỏng bàn tay đang nắm chặt vạt áo của Phương Hận Thiếu:
- Đúng thế.
Phương Hận Thiếu sửa sang vạt áo lại một chút, lại hỏi:
- Trong những ngày qua, nàng có bày tỏ với ngươi hay không?
Đường Bảo Ngưu ngạc nhiên hỏi:
- Bày tỏ cái gì?
Phương Hận Thiếu “ha” một tiếng:
- Bày tỏ nàng thích ngươi, chẳng lẽ là bày tỏ nàng có con với ngươi hay sao?
Đường Bảo Ngưu lập tức đỏ mặt, nhất thời cổ cũng phồng lên:
- Ngươi, ngươi đừng sỉ nhục nàng!
- Được, được!
Phương Hận Thiếu dùng quạt giấy gõ nhẹ lên chiếc môi mỏng của mình, nói:
- Coi như ta không đúng. Như vậy, nàng có từng bày tỏ chung tình với ngươi hay không?
- Chuyện này… đương nhiên không có.
Đường Bảo Ngưu lắp bắp nói, sau đó lập tức bổ sung:
- Trước mắt còn không có.
- Vậy là đúng rồi.
Phương Hận Thiếu làm ra vẻ giống như quân sư âm mưu, tính trước mọi việc, nắm chắc phần thắng, nói:
- Trước mắt, chuyện mà ngươi cần làm chính là từ bỏ khuôn mẫu cũ, sáng tạo tân cơ.
Đường Bảo Ngưu không hiểu:
- Tân cơ?
- Tân cơ.
Phương Hận Thiếu làm ra vẻ từng trải nói:
- Theo đuổi một cô gái, không có tân cơ thì đúng là uổng phí tâm cơ.
Chú thích:
* Trích từ bài thơ Thanh Ngọc Án của Tân Khí Tật.
Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,
Cánh xuy lạc, tinh như vũ.
Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.
Phụng tiêu thanh động,
Ngọc hồ quang chuyển,
Nhất dạ ngư long vũ.
Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,
Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.
Chúng lý tầm tha thiên bách độ,
Mạch nhiên hồi thủ,
Na nhân khước tại,
Đăng hoả lan san xứ.
Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,
Phảng phất hương bay, cười nói rộ.
Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,
Bỗng quay đầu lại,
Người ngay trước mắt,
Dưới lửa tàn đứng đó.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này