Quyển 1: Tiêu gia, Tiêu thành, Tiêu Thần
Chương 26: Điều tra nguồn gốc
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả : Zerog31
Biên tập : Trảm Phong
Nguồn : 4vn.eu
Hai gã chân truyền đệ tử của Lạc Vân Cốc ở ngoài Điển Tịch Các thấy Tiêu Thần bước tới liền dùng thần thức đảo qua một cái, ngay lập tức trên mặt bọn họ lộ ra vài phần kính cẩn, cùng nhau thi lễ:
- Chào sư huynh.
Tiêu Thần gật đầu, khuôn mặt không chút thay đổi, hắn lạnh nhạt nói:
- Ta muốn vào trong Điển Tịch Các.
- Tầng thứ nhất mỗi canh giờ tốn một khối hạ phẩm linh thạch, tầng thứ hai mỗi canh giờ tốn hai khối hạ phẩm linh thạch, tầng thứ ba thì chỉ khi nào cầm theo lệnh bài của chưởng môn mới được vào, tuy nhiên cũng xin nhắc qua sư huynh một chút, không được mang theo thứ gì từ bên trong đó ra ngoài - Đệ tử bên trái cung kính nói với Tiêu Thần.
Tiêu Thần nghe thế thì gật đầu, không chút do dự liền trực tiếp đưa ra hai khối hạ phẩm linh thạch giao cho hai người bọn hắn:
- Ta sẽ ở tầng thứ nhất hai canh giờ.
Hiệu quả của Biến Hình Đan chỉ có thể duy trì trong ba canh giờ, lần này cũng là Tiêu Thần bất đắc dĩ mới phải dùng đến nó.
Hai gã đệ tử kia nghe thế cảm thấy kì quái nhưng vẫn cung kính đem ngọc giản cho Tiêu Thần:
- Sư huynh cầm theo ngọc giản này thì có thể ở bên trong xem xét điển tịch trong vòng hai canh giờ.
Tiêu Thần bình thản cầm lấy ngọc giản rồi đi vào.
- Vị sư huynh này là đệ tử nơi nào nhỉ, nhìn thế nào cũng không thấy quen mặt, lại còn đi tầng một nữa, đây không phải là lãng phí tinh thạch sao?
- Quản nhiều thế làm gì, cấm chế của Điển Tịch Các không công kích hắn cho thấy người này là đệ tử của Lạc Vân Cốc chứ không phải là gian tế từ bên ngoài trà trộn vào. Chắc vị này là một sư huynh mãi bế quan không ra ngoài, nếu không cũng chẳng thể luyện đến tầng bảy Luyện Khí kì. Về chuyện người ta đi tầng mấy là do tâm tình của người ra, ngươi chỉ việc thu tinh thạch thôi, tò mò quá không phải là một chuyện tốt đâu!
- Sư huynh nói có lí, đệ xin ghi nhớ!
Hai người nhỏ giọng thì thầm vài câu, trên mặt lộ ra vài phần hâm mộ, nhìn nhau một cái rồi về vị trí của mình.
Đây cũng là lần đầu đi vào Điển Tịch Các của tông môn. Trong này chia làm ba tầng, tầng thứ nhất chủ yếu là các ngọc giản ghi chép về các chuyện kì bí của tu chân giới, hầu như bị tất cả các đệ tử của Lạc Vân Cốc bỏ qua.
Tầng thứ hai là một ít công pháp, pháp quyết, không gian cũng nhỏ hơn nhiều. Tu luyện công pháp của các chân truyền đệ tử gần như đều lấy từ chỗ này ra.
Còn tầng thứ ba chính là nơi chứa các công pháp cao cấp nhất cũng như các tâm đắc trong khi tu luyện của các vị tiền bối, cực kì trân quí, trong tông môn cũng chỉ có vài người có tư cách xem mà thôi.
Tuy nhiên lần này Tiêu Thần đến đây cũng không phải vì công pháp hay pháp quyết mà là muốn tìm hiểu xem vì sao hắn không thể thăng cấp Trúc Cơ. Rốt cuộc hắn cũng dừng lại, bắt đầu tra xét các ngọc giản ở lầu một.
Trong hai canh giờ, có không ít đệ tử Lạc Vân Cốc tiến vào Điển Tịch Các. Sau khi đi vào, bọn họ nhìn thấy Tiêu Thần đang vùi đầu vào trong đống ngọc giản ở lầu một thì ngơ ngác, nhưng cũng lộ ra ánh mắt khinh bỉ, thầm nghĩ không hiểu là tên nhà quê nào, chẳng lẽ không biết trong Lạc Vân Cốc này cái gì dùng được cũng đều ở trên tầng hai sao. Nhưng dù có khinh bỉ thì cũng không có ai muốn đến chỗ hắn, dù sao thời gian trong này mua bằng tinh thạch , không thể lãng phí được.
Sau hai canh giờ, cảnh vật trước mắt bỗng nhiên biến đổi, Tiêu Thần bị truyền tống ra khỏi Điển Tịch Các. Hắn ngẩng đầu lên, đem ngọc giản trả lại cho hai đệ tử của Lạc Vân Cốc kia rồi vội vã cúi đầu rời đi. Tuy có học được không ít kiến thức, biết thêm nhiều sự tình bí ẩn của tu chân giới nhưng hắn vẫn không thể tìm ra được nguyên do tại sao mình không thể đột phá Trúc Cơ . Xem ra chỉ có thể đợi hai canh giờ sau ăn tiếp một viên Biến Hình Đan rồi vào xem tiếp.
Nhìn ra xung quanh bốn bề yên ắng, Tiêu Thần liền ẩn dấu hơi thở rồi ngồi xuống phía sau một tảng đá lớn, kiên nhẫn chờ đợi thời gian trôi qua.
Đợi đến khi hiệu quả của Biến Hình Đan kế thúc, Tiêu Thần lại đợi tiếp một canh giờ rồi ăn tiếp một viên vào, biến thành một một thanh niên mặt đen tiếp tục đi vào Điển Tịch Các.
Giao cho hai gã đệ tử kia ba khối tinh thạch hạ phẩm, Tiêu Thần lại vui đầu trong đống ngọc giản kia không ngừng tìm kiếm mà không để ý đến ánh mắt quái dị của hai đệ tử kia.
Thời gian trôi qua thật nhanh, Tiêu Thần đột nhiên ngẩn đầu lên, đi ra ngoài cửa, sau khi trả lại ngọc giản liền nhanh chóng rời đi. Quả nhiên là vừa biến khỏi tầm mắt của bọn hắn, hiệu quả của Biến Hình Đan liền mất đi. Tiêu Thần lại tiếp tục ẩn nặc hơi thể như cũ, chờ hết một canh giờ, lại nuốt vào một viên Biến Hình Đan, biến thành một thanh niên tầm thường, lại chạy đến Điển Tịch Các.
Bên ngoài Điển Tịch Các, hai gã đệ tử quái dị liếc mắt nhìn nhau đồng thời cũng nhận thấy đối phương nghi hoặc như mình. Chỉ trong một ngày ngắn ngủn mà có ba người hướng đến tầng một của Điển Tịch Các tìm kiếm, chẳng lẽ trong này có giấu bảo vật gì đó?
Vì thế mà mấy ngày sau, trong Lạc Vân Cốc liền bắt đầu lưu truyền một tin tức rằng tầng một Điển Tịch Các có giấu tâm đắc tu luyện đến Kim Đan kì của tiền bối cũng với pháp quyết tu luyện. Đó là tông môn cố ý để trong đó chờ người có duyên. Thậm chí còn có cái tin đồn nói rằng nếu có người chiếm được pháp quyết đó thì thực lực lập tức tăng lên mấy lần, hơn nữa còn nói rất rõ ràng giống như là hắn tận mắt nhìn thấy vậy. Kết quả là lầu một của Điển Tịch Các liền trở nên cực kì náo nhiệt, vô số đệ tử chân truyền đỏ mắt tìm cách chui vào bên trong. Mà thật sự có người tìm thấy trong đó đống hỗn tạp đó hai ba loại pháp quyết, điều này càng làm mọi người đổ xô đến.
Đương nhiên, chuyện đó là về sau. Tiêu thần không biết đến chuyện hai kẻ đó đoán mò lung tung. Cuối cùng trời không phụ kẻ có lòng, sau khi hắn lật qua mấy trăm miếng ngọc giản cũng tìm được thứ mình muốn.
Chìm đắm vào bên trong xem xét, một lúc lâu sau hắn mới ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ "hẳn là thế"
- Linh căn? Theo như ngọc giản này ghi lại, ta không thể Trúc Cơ sợ là do bên trong cơ thể không có linh căn, nhưng rốt cục làm sao mới giải quyết được cái nan đề này đây?
Tiêu Thần xem đi xem lại cả nghìn lần những vẫn không tìm ra cách giải quyết.
Thời gian còn thừa, Tiêu Thần xem qua hơn mười miếng ngọc giản nữa vẫn không thấy đầu mối. Ngay lúc nhận thấy Biến Hình Đan sắp hết hiệu qua, hắn không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng rời khỏi Điển Tịch Các.
- Có thể tìm ra nguyên nhân đã là may mắn rồi, muốn tìm ra cách giải quyết quả là có hơi tham!
Tiêu Thần tự giễu, nét mặt cũng lộ ra vẻ chua xót.
Điều chỉnh tâm tình, ngay cả Nghịch Thiên Kim Ấn còn có thể lấy được thì Tiêu Thần không tin rằng mình có thể bị chuyện này làm khó. Hắn ngẩng đầu nhìn quanh xác định phương hướng một lát nhanh chóng bỏ đi.
- Nguyệt Vũ sư muội, ngày thường ngươi là kẻ chăm chỉ nhất trong số các huynh muội chúng ta nhưng sao hôm nay lại không bế quan thế?
Lưu Nguyệt Như nhìn hai vị sư huynh không hề che giấu ánh mắt nóng bỏng của mình, trong lòng có chút chua xót. Tuy nhiên, Cơ Nguyệt Vũ cũng quá ưu tú khiến nàng khó có thể sinh ra nửa điểm ghen ghét.
- Không sai, ta thấy hình như sư muội có chút lo lắng, chẳng lẻ có vấn đề gì khó quá sao? Hay là muội cứ nói ra đi, chúng ta cũng có thể giúp một chút
Lê Nguyệt Đô ân cần, cũng không quá mức đường đột.
Đoạn Hoa Minh liên lục gật đầu, tỏ vẻ đồng tình. Cơ Nguyệt Vũ nghe vậy có chút sửng sốt nhưng sau đó thản nhiên nói:
- Không có gì đâu, chỉ là tu luyện có chút buồn chán nên hôm nay muội muốn buông lỏng một chút, cũng không có tâm sự gì.
Mặc dù Cơ Nguyệt Vũ nói ngoài miệng như thế nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên hình ảnh của Tiêu Thần, đã ba tháng qua, hẳn là hắn cũng đã sắp trả Trúc Cơ Đan rồi chăng?
Quyển 1: Tiêu gia, Tiêu thành, Tiêu Thần
Chương 27: Cường thế
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả : Zerog31
Biên tập : Trảm Phong
Nguồn : 4vn.eu
- Ồ, thì ra là thế!
Ba người nhìn nhau, vẻ mặt nghi ngờ, hiển nhiên là đều không tin cái lí do này. Tuy nhiên Cơ Nguyệt Vũ cũng không để ý đến, vẻ mặt bình thản.
- Khụ khụ! Vừa qua, ta liên tục cố gắng luyện chế Trúc Cơ Đan, cuối cùng quả không uổng công, hôm qua vừa lúc luyện ra được một viên.
Đoạn Hoa Minh lộ ra vài phần đắc ý, lấy một viên Trúc Cơ Đan từ trong túi trữ vật ra đặt trên tay nhưng mắt lại không ngừng nhìn về phía Cơ Nguyệt Vũ.
- Trúc Cơ Đan! Thật không ngờ sư huynh lại có thể tự mình luyện chế thành công, vậy chẳng phải cảnh giới luyện đan của sư huynh đã đã tăng đến bậc tam phẩm rồi sao!
Lưu Nguyệt Như kinh ngạc, nói với vẻ mặt hết sức hâm mộ. Lê Nguyệt Đô cũng nói vài lời, tuy nhiên lại có vẻ miễn cưỡng, sắc mặt có chút khó coi.
Tuy nhiên điều khiến Đoạn Hoa Minh thất vọng chính là Cơ Nguyệt Vũ chỉ thản nhiên chúc mừng một câu, cũng không có phản ứng gì khác nữa. Chẳng lẽ nàng không biết, ở cái tuổi này đã có thể luyện ra Trúc Cơ Đan là một chuyện rất khó tin sao?
Đúng lúc này, một thân ảnh chậm rãi bước vào trong đại đường, người này nhìn thấy ở đây có nhiều người như vậy vẻ mặt cũng có chút sửng sốt nhưng liền lập tức thi lễ:
- Tiêu Thần ra mắt các vị sư huynh, sư tỉ.
Ánh mắt Cơ Nguyệt Vũ sáng lên, khuôn mặt lạnh lùng cũng hòa hoãn đi một ít, nhẹ nhàng gật đầu.
Đoạn Hoa Minh, Lê Nguyệt Đô mặt dù không ưa nhau nhưng cũng thừa nhận tư cách theo đuổi Cơ Nguyệt Vũ của đối phương, còn Tiêu Thần này chẳng qua là một phế nhân không có linh căn lại dám không lượng sức mình làm hai người thầm tức giận không thôi.
Còn phía Lưu Nguyệt Như thì từ đầu đến cuối cũng chưa từng nhìn sư đệ củi mục của mình lấy một cái.
- Nghe Đoạn Hoa Minh nói thời gian gần đây Tiêu sư đệ đang nghiên cứu luyện chế Trúc Cơ Đan, điều này quả làm cho sư huynh khâm phục! Phải chăng hôm nay đệ xuất quan cũng giống như Đoạn sư huynh, cũng đã luyện chế thành công?
Lê Nguyệt Đô chớp mắt, cười đầy thâm ý. Cơ Nguyệt Vũ nghe thế liền nhíu mày nhưng cũng cũng không nói gì, ánh mắt nhìn Tiêu Thần có vài phần chờ mong.
Tiêu Thần nghe vậy khẽ cau mày, lúc này hắn đang bận lo lắng suy nghĩ biện pháp giải quyết chướng ngại Trúc Cơ, không có nhiều tâm tư để ý những lời châm biếm này, thản nhiên nói:
- Luyện chế Trúc Cơ đan có độ khó cực cao, tư chất của tiểu đệ kém cỏi, cũng không có thành công, hôm nay đến đây là để thực hiện lời hứa trả lại Trúc Cơ Đan mà thôi.
Mặc dù biết là hi vọng có chút xa vời nhưng trong mắt Cơ Nguyệt Vũ cũng không khỏi có chút thất vọng, trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Không biết vì sao nàng luôn có cảm giác nhìn không thấu đối với vị sư đệ này, nhất sau lần "gặp nhau" trước đây, trong lòng thường xuyên xuất hiện hình bóng của hắn.
- Ai, có duyên nhưng không có phận, đã thế cũng không cần suy nghĩ nhiều.
Sự thay đổi của ánh mắt Cơ Nguyệt Vũ cũng không tránh được đôi mắt của Tiêu Thần, hắn do dự một lát rồi lấy một viên Trúc Cơ Đan từ trong túi trữ vật ra đặt vào tay nàng rồi lập tức lui về sau nói:
Nói xong cũng không để ý đến vẻ mặt chế nhạo của đám người Đoạn Hoa Minh mà trực tiếp xoay người đi.
- Phi! Ta đã sớm nói rồi, sư muội đem Trúc Cơ đan cho hắn mượn chỉ làm chậm trễ việc tu luyện của mình thôi, hắn mà có thể luyện ra sao? Buồn cười!
Đoạn Hoa Minh nói với vẻ khinh bỉ, bộ dáng như nếu tiểu tử này có luyện tập thêm một ngàn tám trăm năm nữa cũng không theo kịp ta. Lê Nguyệt Đô cũng tỏ vẻ đồng ý, thứ tôm tép này mà cũng dám có ý đồ với Cơ sư muội, đúng là không biết sống chết. Lưu Ngọc Như thì cười cười, dường như nàng thấy chuyện Tiêu Thần chật vật phi thường buồn cười vậy.
- Được rồi, hôm nay ta thấy trong người hơi mệt, gặp lại sư huynh, sư tỷ sau!
Dường như tâm tình không được tốt lắm, Cơ Nguyệt Vũ chậm rãi nâng chén trà lên, khẽ nói. Đám người Đoạn Hoa Minh biết tính tình của nàng, vừa nghe vậy liền đứng dậy cáo từ.
Đợi ba người đi khỏi, Cơ Nguyệt Vũ mở bàn tay ra nhìn viên Trúc Cơ Đan tròn trĩnh màu trắng sữa còn đang tỏa ra quang mang lờ mờ trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên, cuối cùng hiện ra một nụ cười rung động lòng người:
- Trung phẩm Trúc Cơ Đan, xem ra ba người kia quả là loại người có mắt không tròng, không nhìn thấy điểm khác lạ nào. Tiêu Thần a Tiêu Thần! Ta quả thật muốn biết rốt cuộc ngươi còn che giấu bao nhiêu bí mật nữa đây, thật là mong chờ!
- Ai! Vẫn còn chưa kinh nghiệm, tâm trí còn chưa đủ trầm ổn, qua không nổi khảo nghiệm a!
Tiêu Thần vừa phi độn vừa than ngắn thở dài làm ra một bộ dáng vô cùng hối hận. Lúc nãy đưa cho Cơ Nguyệt Vũ một viên Trúc Cơ Đan trung phẩm chắc chắn đã để lộ không ít tin tức, nếu nàng cố tình truy cứu thì sợ rằng bí mật mà hắn liều mình bảo vệ bấy lâu nay sẽ bị mọi người phát hiện mất, hậu quả của việc tin tức truyền bá ra ngoài hắn quả thật không thể chịu nổi.
- Thôi, đã là phúc thì không phải họa, đã là họa thì không thể tránh khỏi, bây giờ đã làm rồi có hối hận cũng vô dụng! Nếu như tin tức bị tiết lộ thì coi như ta nhìn lầm người, cùng lắm thì trốn thôi. Hơn nữa, ta không tin nàng là người như thế!
Ánh mắt Tiêu Thần lập tức kiên định trở lại, tăng tốc trở về Dược Viên.
- A?
Tiêu Thần nhíu mày, cố ý giả vờ như không cảm thấy được có người từ đằng sau đang rất nhanh đuổi về phía này.
- Tiêu Thần, ngươi đứng lại đó!
Hai giọng nói với vẻ cao cao tại thượng lạnh lùng từ sau lưng hắn truyền đến.
Tiêu Thần quay đầu lại, mặt không đổi sắc, hắn liền thấy hai người Đoạn Hoa Minh và Lê Nguyệt Đô hung hăng bay đến, còn có Lưu Nguyệt Nhu đang hưng phấn theo sau, thỉnh thoảng còn ném cho hắn một cái ánh mắt đáng thương.
Hô! Ba người đồng thời độn quang tiến tới, chắn trước mặt Tiêu Thần.
Tiêu Thần khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng chắp tay nói:
- Không biết sư huynh sư tỷ tìm ta có chuyện gì?
Đoạn Hoa Minh nghe thấy khuôn mặt liền lộ ra vài phần chán ghét. Hắn ghét nhất chính là thấy cái bộ dạng bình tĩnh tự tin này của Tiêu Thần. Một người địa vị thấp kém không có linh căn lại dám trước mặt bọn họ nói chuyện ngang hàng quả là không biết sống chết.
- Ta đi thẳng vào vấn đề, chúng ta không có nhiều thời gian lãng phí với ngươi. Tiêu Thần, sau này ngươi tốt nhất nên duy trì khoảng cách với Cơ sư muội, dù là tu luyện hay luyện đan, Cơ sư muội đều có thiên phú, là nhân tài hiếm có, thậm chí còn được chưởng môn nhân xác định là đệ tử hạch tâm. Loại người không có linh căn, cả đời phải sống cuộc sống tầm thường như ngươi mà dám mơ tưởng Cơ sư muội à! Nếu ngươi muốn được tiếp tục yên ổn tại Lạc Vân Cốc thì tốt nhất là làm theo lời ta, nếu không .. Hừ hừ!
Lê Nguyệt Đô đứng ở bên cạnh, vẻ mặt hết sức lạnh lùng, mặc dù hắn chưa mở miệng nhưng ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần cũng đầy địch ý,
Còn Lưu Nguyệt Như vẻ mặt lại mang theo vài phần cười cợt, yêu kiều mỉm cười, tựa như nàng cảm thấy chuyện này có chút gì đó thú vị.
- Mặc dù ta chỉ là đệ tử kí danh của sư tôn nhưng thân phận cũng tương đương với các ngươi, ta cũng không phải là nô lệ của các ngươi, các ngươi dựa vào cái gì ra lệnh cho ta? Mơ tưởng đến sư tỉ thì khắng định là có, nhưng hình như kẻ đó không phải là Tiêu Thần ta!
Tiêu Thần cười lạnh nói, lúc này hắn có kim ấn tương trợ khiến tu vi tăng vọt đến Luyện Khí Kì tầng mười lăm, phẩy tay một cái là có thể giết chết Đoạn Hoa Minh, nên cũng không có gì phải lo lắng.
Hàn quang lóe lên trong mắt Đoạn Minh Hoa và Lê Nguyệt, trong đó ẩn giấu vài phần sát khí.
Lưu Ngọc Như nhìn về phía Tiêu Thần, vô cùng kinh ngạc, không nghĩ đến một người không có linh căn như hắn mà cũng dám cùng Đoạn Hoa nói chuyện, phải biết rằng Đoạn Hoa Minh là một cao thủ trong lớp trẻ của Lạc Vân Cốc, hắn không chỉ có tu vi cao mà còn có cảnh giới Luyện Đan sư nhị phẩm đỉnh có thể luyện chế ra Trúc Cơ đan, không có mấy người dám cùng hắn nói chuyện như thể.
- Được! Được lắm!
Đoạn Hoa Minh tức giận cười lớn, quang mang trong mắt lóe lên, hắn phát ra vài phần linh lực uy áp cường hoành hướng về phía Tiêu Thần.
Tiêu Thần mặt không chút biến đổi nhìn Đoạn Hoa Minh, thản nhiên nói:
- Đồng môn tương tàn, bất luận đúng sai, trục xuất sư môn vĩnh viễn không thể trở về. Đây chính là môn quy do tổ sư định ra, chẵng lẻ Đoàn sư huynh định vi phạm sao ??
Tiêu Thần nhíu mày, Lạc Vân Cốc vì muốn kiểm tra tiến độ tu hành của đệ tử nên mỗi năm đều tổ chức một lần sát hạch. Bất kể ngoại môn hay nội môn đệ tử đều phải tham gia, tu vi nếu có tiến bộ thì sẽ được ban thưởng còn không thì phải chịu trừng phạt. Sau khi sát hạch thì tông môn sẽ dựng lôi đài để các đệ tử có thể giải quyết mâu thuẫn với nhau. Tuy rằng quy định là không được giết đối thủ nhưng nếu đánh cho đối thủ bị nằm trên giường mười ngày nửa tháng hay mặt mũi bầm dập thì nằm trong phạm vi cho phép
Sợ rằng tên Đoạn Minh Hoa kia tính toán sẽ làm nhục Tiêu Thần trên lôi đài.
- Đoạn Minh Hoa, kẻ này lòng dạ hẹp hòi, ánh mắt thiển cận, vừa rồi lại động sát ý với ta. Ngươi không đến trêu chọc ta thì tốt nhất, không thì cho dù bại lộ tu vi ta cũng sẽ giết ngươi.
Ánh mắt Tiêu Thần trở nên lạnh lùng khẽ lẩm bẩm, sau đó độn quang đi về phía dược cốc.
Tiêu Thần nếu có thể Trúc Cơ thành công , lại có Nghịch Thiên Kim ấn ở tay, không cần phải thăm dò động phủ của thượng cổ tu sĩ làm gì, nhưng giờ phút này hắn lại gặp rắc rối trong việc Trúc Cơ nên đành đặt hi vọng vào đấy, dù sao thì thượng cổ tu sĩ phần lớn đền có thần thông quảng đại, có lẽ sẽ giải quyết vấn đề Trúc Cơ nan giải này.
Ngày ước định cùng Sở Cuồng không còn xa, trong thời gian ngắn đột phá tu vi là chuyện không có thể, thời gian này Tiêu Thần đành bắt đầu luyện chế đan dược thật nhiều , dù sao thì đan dược chính là bảo bối cứu mạng trong thời khắc mấu chốt.
Tụ Linh đan và Tôi Linh đan đối với Tiêu Thần lúc này đều không có tác dụng quá lớn, mà Trúc Cơ đan tuy có thể hồi phục lượng lớn linh lực nhưng dược lực hấp thu chậm, khi sử dụng lại xảy ra hiện tượng linh lực sôi trào không thể khống chế, hiển nhiên lại càng không thích hợp khi đang luận võ. Sau nhiều lần xem xét thì Tiêu Thần quyết định luyện chế Bồi Nguyên đan, đan dược này dùng để khôi phục linh lực cho Trúc Cơ tu sĩ sử dụng. Loại đan dược này có hiệu quả với Tiêu Thần, hơn nữa thần thức đã được tăng cười nên việc luyện chế đan dược Trúc Cơ kỳ đã trở nên dễ dàng hơn.
Sau khi bắt đầu khai lò luyện đan thì Tiêu Thần đem hết thảy mọi chuyện ném ra sau đầu bắt đầu điên cuồng luyện chế.
Bồi Nguyên Đan luyện chế ra mấy trăm khỏa thì không sợ thiếu thốn nữa. Phục Linh đan, dùng cho việc khôi phục thần thức, đối với Tiêu Thần cũng vô cùng quan trọng nên hắn cũng luyện chế ra mấy chục khỏa.
Cửu Chuyển Huyết Ngọc Cao, dùng trị liệu thương thế trên thân thể, trừ khi bị chặt đứt thì không thể hoàn toàn chữa trị còn những vết thương đều có thể. Trước Kim Đan Kỳ thì thân thể tu sĩ đều vô cùng yếu ớt, nếu bị vết thương trí mạng thì khó có thể phục hồi như cũ, loại đan dược cứu mạng này đươc nhiên vô cùng cần thiết.
Gã sai vặt phụ trách ghi chép trướng vụ cảm ứng được tu vi của Tiêu Thần nên cẩn thận hỏi. Tiêu Thần tuy đã thu liễm bớt nhưng vẫn duy trì tu vi tại Luyện Khí kỳ tầng bảy, nếu không thì qua một thời gian dài chỉ nhìn ngắm mà không mua chỉ sợ người ta mắng cho té tát rồi.
- Ta muốn mở cửa hàng tại nơi này thì cần phải đóng bao nhiêu linh thạch ?
- Mỗi bốn canh giờ một khỏa hạ phẩm linh thạch, không đủ bốn canh giờ vẫn tính theo bốn canh giờ, bất quá tiền bối nếu muốn mở cửa hàng tại đây thì tiểu nhân có thể ưu đãi chiết khấu ba mươi phần trăm cho ngài.
Gã sai vặt lộ ra vẻ mặt nịnh bợ nói.
Trong lòng thầm run rẩy, thấy trong lọ này có trên trăm viên đan dược, hắn không nhịn được nghĩ xấu nhưng lại nghĩ đến tu vi của Tiêu Thần thì ý tưởng vừa định hình thành nhất thời biến mất, sau đó hắn thành thật cầm ba viên đan dược rồi vội vã rời đi.
Một khắc sau lại có một thiếu nữ phát hiện ra cửa hàng của Tiêu Thần, sau khi mua được hai viên tụ linh đan thiếu nữ sung sướng biến mất.
Về sau cả phường thì đều biết đến tại góc phía đông có một vị tiền bối bán đang dược, giá cả vô cùng ưu đãi. Kết quả là cả phường thị trong nháy mắt đều trở nên điên cuồng, vô số tu chân giả cấp thấp chen chút mà đến.
Quyển 1: Tiêu gia, Tiêu thành, Tiêu Thần
Chương 30: Diệt Trúc cơ
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả : Ngaohon1230
Biên tập : Tiểu Mạc Tà
Nguồn : 4vn.eu
Thiếu niên nghe mọi người châm biếm thì sắc mặt trở nên đỏ bừng, có chút kinh sợ nhìn về phía Tiêu Thần, nếu không phải vì tu vi dậm chân tại chỗ không thể đột phá thì hắn cũng không dám liều lĩnh làm vậy.
- Tiền bối, vãn bối si tâm vọng tưởng rồi, ngài làm sao để ý đến loại phù lục cấp thấp này, vãn bối sẽ lập tức rời đi ngay.
- Chậm đã.
Tiêu Thần nhìn hắn một cái rồi nói:
- Lưu lại một trăm tờ Hỏa Cầu Thuật, rồi lấy từ trong bình ra hai viên thuốc
Tiêu Thần vừa nói xong, toàn trường vừa yên tĩnh lại lập tức trở nên náo động.
Thiếu niên kia vừa mừng vừa sợ, không chút do dự bỏ trăm tấm Hỏa Cầu Thuật phù lục xuống rồi cầm hai viên tôi linh đan trong bình ngọc sau đó vui mừng rời khỏi.
- Tiền bối, vãn bối trong tay có Khuê Thủy Kim châm, bạo liệt hỏa cầu, nê chiểu phù tổng cộng mười ba tấm, hi vọng có thể đổi lấy hai khỏa tụ linh đan, công thêm một phần cưu chuyển huyết ngọc cao.
Hơn nửa canh giờ trôi qua, linh đan Tiêu Thần đem ra trao đổi đã tiêu hao gần một nửa, số lượng phù lục trong túi trữ vật cũng hơn một ngàn tấm, điều này làm cho hắn có chút vừa lòng.
Hỏa Cầu Thuật phù lục tuy uy lực chỉ tương đương một kích của Luyện khí kỳ tầng ba nhưng nếu cùng lúc thi triển cả trăm tờ thì chỉ sợ cho dù là Trúc Cơ kỳ tu sĩ bị đánh trúng không chết thì cũng bị trong thương, nếu có thể sử dụng tốt nói không chừng có thể bảo mệnh trong khi nguy cấp.
- Hừ
Một tiếng hừ lạnh truyền đến từ sau đám người, trong thanh âm ẩn chứa linh lực vô cùng mạnh mẽ cùng thần thức bá đạo, nhất thời khiến toàn trường trở nên yên tĩnh ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Đám người vội vàng tách ra thành một lối đi nhỏ, giữa lối đi là một gã khoảng chừng trên ba mươi tuổi, sắc mặt u tối. Gã hắc y nam tử bước đến trước cửa hàng Tiêu Thần, nhìn về phía linh đan được bày bán phía trước thì trong mắt nhất thời hiện ra quang mang đầy nóng bỏng. (Biên: ặc cái này giống như nhìn thấy bưởi hay sao đó , tên Ngáo hờn này cũng thiệt là )
Trúc Cơ tu sĩ.
Tiêu Thần trong lòng cả kinh nhưng lập tức bình tĩnh lại. Hắn hiện giờ mặc dù tu vi chưa đạt đến Trúc Cơ nhưng lượng linh lực hùng hậu cùng đấu pháp đối chiến thì khi giao đấu cũng chưa chắc nằm ở thế yếu hơn Trúc Cơ tu sĩ.
- Tiền bối muốn mua đan dược ?
Hắc y nam tử nghe vậy thì có chút do dự, sau đó hắn chậm rãi nói:
- Trong tay ta có phù lục, một tấm này thì e những thứ đang bày bán ở đây không xứng để đổi..
Trên mặt lộ ra vài phần tự mãn, hắc y nam tử lấy từ trong túi trữ vật ra một tờ phù lục màu đỏ, trên đó có hoa văn dày đặt trông vô cùng phức tạp, rọ ràng không phải là vật bình thường.
- Hỏa bạo thuật, khi đưa linh lực vào thì sẽ nổ mạnh, uy lực tương đương với một kích của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, ngươi đổi không ?
Trong mắt Tiêu Thần hiện lên vài phần nóng bỏng, tấm Hỏa Bạo Thuật này là phù lục cấp hai, hơn nữa lại là phục lục công kích, nếu lấy được thì thủ đoạn bảo mệnh lại nhiều hơn một cái.
- Ba khỏa Bồi Nguyên đan.
Tiêu Thần thoáng suy tư một chút rồi xuất từ trong túi trữ vật ra ba viên đan dược, mùi dược hương nồng đậm nhất thời phát ra, rõ ràng phẩm cấp của ba viên này cao hơn một tầng so với những thứ đang được bày bán.
Bồi Nguyên Đan, đây chính là đan dược gia tăng tu vi cho Trúc Cơ kỳ tu sĩ, ánh mắt mọi người nhất thời trở nên nóng bỏng,
Ánh mắt hắc y nam tử trở nên kích động khơng chút do dự liền nói:
- Thành giao.
Cẩn thận đem ba viên bồi nguyên đan vào trong túi trữ vật, sau một hồi do dự hắn nói tiếp:
- Trong tay ta còn có một tấm cao giao Thủy châm thuật phù lục, sau khi thi triển có thể phóng xuất ra ngàn vạn không thủy châm. Cho dù đối mặt với Trúc Cơ trung kỳ tu sĩ cũng có trợ giúp nhất định.
- Đổi.
Tiêu Thần không chút do dự nói, nhưng hắn không xuất ra Bồi Nguyên Đan nữa mà lấy ra năm viên phục linh đan giao cho đối phương.
- Phục Linh Đan.
Hắc y nam tử cũng là người biết xem hàng, lập tức trở nên vui mừng, sau khi cẩn thận kiểm tra một phen thì gật đầu tỏ ý hài lòng trong đổi, đem cao giao thủy châm thuật phù lục giao cho Tiêu Thần.
Tuy rằng còn có nhiều người muốn trao đổi đan dược nhưng Tiêu Thần biểu lộ ra tu vi Luyên Khí kỳ tầng bảy cũng làm cho họ không dám có chút bất mãn nào chỉ có thể mang vẻ không cam lòng chậm rãi rời đi. Đương nhiên cũng có một vài kẻ tuy rằng cũng rời đi nhưng lại không đi xa.
Tiêu Thần lạnh lùng cười , sau khi thu thập xong mọi thứ thì hướngra ngoài chạy đi.
Rời khỏi Tiểu sơn nhai phường thị, tốc độ Tiêu Thần không nhanh không chậm, sau khi đi được chừng mấy trăm dặm, thì trước mặt hắn không gian chợt rung động một đạo nhân ảnh hiện ra chặn đường.
Tiêu Thần mặt không đổi sắc liếc mắt nhìn đối phương một cái thản nhiên nói:
- Đạo hữu có ý gì, chúng ta giao dịch đã thành, vì sao còn chặn đường của ta ?
Hắc y nam tử cười lạnh nói:
- Hắc hắn mục đích của ta rất đơn giản, nếu ngươi thức thời thì đem hai tấm phù lục trả lại cho ta, mặt khác lại cung phụng ta hơn vài chục viên linh đan thì bản nhân có lẽ sẽ suy nghĩ thả cho ngươi một con đường sống.
Theo suy nghĩ của hắn, Tiêu Thần có lẽ là dòng chính đệ tử trong đại môn phái, nếu không cũng không thề với tu vi Luyện Khí kỳ mà có nhiều đan dược trong người như vậy. Cho nên trong phường thị hắn mới ẩn dấu chờ khi xác định Tiêu Thần không có người bảo hộ thì mới hiện thân. Lần này thu hoạch e không nhỏ, nghĩ đến đây thì ánh mắt của hắn trở nên cuồng nhiệt.
Tiêu Thần lộ ra vẻ sợ hãi, thân thể làm ra vẻ muốn chạy trốn .
- Hắc hắc, ta khuyên ngươi không nên phí sức, nếu không thì e phải chịu nỗi đau thể xác .
Hắc y nam tử lộ ra vẻ tự tin, tuy rằng hắn chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ cảnh giới nhưng muốn diệt sác Luyện Khí kỳ tu sĩ thì thật sự là vô cùng đơn giản.
- Chết đi.
Hắc y nam tử há mồm phun ra một đạo hồng man, đó là linh khí trong thể nội, đạo linh khí hướng thẳng đến Tiêu Thần. Đối mặt với Luyện Khí kỳ tu chân giả thì một kích tòan lực này dĩ nhiên có thể diệt sát. Hắc y nam tử tâm tư có thể nói là vô cùng cẩn thận, nếu gặp kẻ khác thì một kích này e rằng đã chết nhưng kẻ đối mặt hắn hôm nay lại là Tiêu Thần.
- Chính là lúc này.
Hắc y nam tử há mồm phun ra linh khí, cho rằng Tiêu Thần nhất định sẽ chết nên trong lòng thả lỏng cảnh giác, Tiêu Thần trong nháy mắt đột nhiên khôi phục vẻ trấn tính, bộ dáng kinh hoàn lúc nãy đã biến mất không thấy.
Hắc y nam tử cả kinh, không đợt cho hắn có hành động tiếp theo, một đạo thần thức tiến về phía hắn, giống như bị một người dùng thiết trùy hung hăn đập vào người, hắn nhất thời phun ra một ngụm máu, thân thể rơi xuống mặt đất.
Linh khí mất đi hơi thở của chủ nhân, uy thế đại giảm, phát ra âm thanh vù vù muốn đào thoát. Tiêu Thần mặt không thay đổi tiến đến, linh khí màu đỏ kia nhất thời phát ra một trận gào thét đã bị hắn giữ trong tay.
- Trung phẩm linh khí.
Tiêu Thần trong lòng vui mừng, nhưng lúc này không phải lúc tra xét cho nên hắn dán lên đó hai tấm cấm chế phù lục rồi bỏ vào túi trữ vật.
Hắc y nam tử khi rơi xuống đất, thần thức lại bị thiệt hại nghiêm trọng cho nên từ trên không rớt xuống đã sớm tuyệt khí bỏ mình. Tiêu Thần không chút áy náy, nếu không phải kẻ này tâm địa độc ác ý đồ muốn lấy tính mệnh của hắn th2i như thế nào lại rơi vào kết quả ngày hôm nay. Thuận tay cầm lấy túi trữ vật của đối phương, ánh mắt Tiêu Thần lạnh lùng quét một vòng về phía sau, lập tức hừ lạnh một tiếng, độn quang hướng về phía xa chạy đi..
Một lát sau, một số đạo nhân ảnh hiện ra nhìn về phía cái xác thì tất cả nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Trong nháy mắt giết chết Trúc Cơ sơ kỳ tu sĩ, người này tất nhiên là ẩn giấu tu vi. Hơn nữa ánh mắt hắn trước khi rời đi ẩn hàm ý tứ cảnh cáo, chỉ sợ đã sớm phát hiện ra bọn hắn. Nghĩ đến vừa rối cả nhóm vừa đi về từ Quỷ Môn quan thì tất cả nhịn không được mà da đầu run lên rồi nhanh chóng trốn đi,
Không kinh động bất kỳ ai trở lại Lạc Vân cốc, Tiêu Thần cẩn thận kiểm tra cấm chế ngoài cốc, lúc này hắn mới vừa lòng gật đầu rồi tiến nhập vào Dược Viên trong lòng núi.
Trước tiên đem tất cả phù lục phân loại rồi cất kỹ, tuy rằng mỗi cái đều là phù lục cấp thấp uy lực nhỏ yếu nhưng nếu cùng phóng ra thì chỉ sợ Trúc Cơ tu sĩ cũng không dám trực diện chống đỡ.
Sau đó hắn lại đem hai tấm phù lục cao giai của hắc y nam tử ra ngắm nghía thưởng thức một hồi rồi mới cẩn thận thu lại.
Xuất ra một túi trự vật, đây chính là túi trữ vật của hắc y nam tử kia. Sau khi bài trừ toàn bộ cấm chế phía ngoài, hắn trút toàn bộ vật phẩm phía trong ra mặt đất.
Nhất thời ánh mắt Tiêu Thần tỏa sáng, kẻ này không nói đến phẩm hạnh ra sao nhưng độ giàu có quả thật là kẻ đứng đầu trong những Trúc Cơ tu chân giả mà hắn biết. Hạ phẩm linh thạch có tới mấy trăm khỏa, trung phẩm linh thạch cũng có mấy khối, Tiêu Thần vui mừng thu vào túi trữ vật. Trừ cái trung phẩm linh khí màu hồng kia thì trong túi trữ vật này còn ba kiện linh khí, một món trung phẩm hai món hạ phẩm. Tiêu Thần cẩn thận thu vào, tuy rằng đan dược trong mắt người ngoài cũng là một thu hoạch không nhỏ nhưng đối với Tiêu Thần mà nói thì quả thật như gân gà, sau khi tìm tòi mà vẫn không không thấy cao giao đan dược thì hắn liền tùy tay bỏ qua một bên.
Cuối cùng còn lại một ít phù lục cùng hai hộp ngọc, Tiêu Thần cầm lên kiểm tra cẩn thận thì phát hiện đây là ba tờ hỏa bạo thuật cùng hai tờ cao giao thủy châm thuật phù lục. Phát hiện này khiến Tiêu Thần có chút kinh hỉ.
Vật trong hộp ngọc được hắc y nam tử cẩn thận cất giữ thì có thể hiểu được độ trân quý, Tiêu Thần nuốt nước bọt, cẩn thận mở ra. Xuất hiện trước mắt hắn là một tấm phù lục kỳ quái, sở dĩ nói kỳ quái là vì tấm phù lục này không giống với những tấm bùa có hoa văn phức tạp khác mà ngược lại vô cùng đơn giản nhưng mà rất chân thực sống động.
Sau khi cầm trong tay tinh tế cảm nhận một phen hắn vẫn không thể biết được tấm phù lục này có gì đặc biệt, thậm chí không có cả một tia linh lực khác thường dao động. Tấm phù lục này trông vô cùng bình thường nhưng trực giác bảo hắn là đây không phải vật đơn giản nên Tiêu Thần cản thận đem nó đặt lại vào hộp ngọc rồi cất kỹ.
Mở ra hộp ngọc thứ hai, bênh trong là hai khỏa ngọc giản, một màu xanh một màu trắng ngà. Tiêu Thần cầm lấy ngọc giản màu xanh quan sát một hồi liền lắc đầu buông xuống. Trong này nghi lại công pháp tên "Ba nguyên chân thủy quyết" thuộc về hạ phẩm đỉnh cấp công pháp, đối với Tiêu Thần thì có tác dụng không lớn. Đem một khỏa ngọc giản khác đặt trước trán, xuất hiện trước mặt Tiêu Thần là bốn chữ "Trận phù chi đạo" thật to, trong đó bao gồm cách bố trí trận pháp, cách chế tạo phù lục. Tiêu Thần trong lòng vui vẻ, tuy rằng hắn có được "Trận pháp cơ sổ thiên" trong đó cũng có một chút giảng giải về trận phù, nhưng dù sao cũng vô cùng đơn giản , tuy rằng thích hợp cho người mới nhưng kiến thức trận pháp được ghi bên trong cũng vô cùng tầm thường. Giờ đây hắn lại có thêm "Trận phù chi đạo", cả hai kết hop thì vô cùng thích hop cho Tiêu Thần học tập.
Sau nửa canh giờ, thần thức Tiêu Thần mới rời khỏi ngọc giản, cẩn thận đem ngọc giản cất kỹ, Trận phù chi đạo vô cùng uyên thâm đợt sau khi có thời gian thì nghiên cứu cũng không muộn.
Last edited by Tiểu Mạc Tà; 16-04-2012 at 11:12 PM.