Ánh mắt Tô Phong dừng lại chỗ tiểu hòa thượng, mãi không rời đi, trong lòng đã đại khái phán đoán ra tiểu hòa thượng là người nào. Tiểu hòa thượng mới mười ba mười bốn tuổi mà tu vi đã đến Tiên Thiên tầng tám, hơn tiểu đệ Cổ Thần của Tô Phong một cảnh giới.
Nếu như tiểu hòa thượng này dựa vào thiên tư bản thân để đạt đến Tiên Thiên cảnh tầng tám, thì thiên tài có chút biến thái. Tốc độ phi độn của tiểu hòa thượng chỉ kém hơn hai người phía sau một chút, chứng tỏ tu vi của tiểu hòa thượng đã đạt đến Tiên Thiên cảnh tầng tám đỉnh phong.
"Đúng là tuyệt thế thiên tài biến thái..."
Nói như vậy nhưng Tô Phong lại không nghĩ đến hắn cùng Cổ Thần, hai tên siêu thiên tài biến thái đích thực.
Tô Phong thầm cảm thán:
"Không hổ danh người chỉ đứng sau nvc trong truyện này, có khi còn hơn một chút, toàn mấy tên biến thái".
Ba người phi độn cực nhanh, chiu một cái, xẹt qua đầu Tô Phong, đi thẳng vào trong Đông Hoang, xem ra Đông Hoang luôn là lựa chọn hàng đầu của các tu sĩ ẩn trốn.
Bám sát theo ba đường độn quang, Tô Phong bay là là trong khu rừng rậm.
Không lâu sau, hai tu sĩ đằng sau cuối cùng cũng đuổi kịp tiểu hòa thượng, giữa không trung đột nhiên xuất hiện hai đường cương khí, sau đó, ba đường độn độn quang đáp xuống, vào giữa khu rừng rậm.
Tô Phong thấy vậy, tăng tốc độ, rất nhanh tìm thấy ba người. Tô Phong núp trên một cái cây lớn cách đó vài chục trượng, thu hết cảnh tượng ba người vào trong tầm mắt, ngay cả giọng nói cũng nghe rất rõ.
Không có Thần Hải cảnh tu sĩ, Tô Phong dù ở rất gần nhưng nấp mình trên cây, mấy người họ không hề hay biết.
Tiểu hòa thượng bị hai đường cương mang ép đáp xuống, nói:
"Hai vị thí chủ, hai người đuổi theo ta mấy ngàn dặm, không mệt sao?".
"Tiểu tặc, dám đến Nhưỡng Tiên Các trộm đồ, đúng là tự tìm đến cái chết".
Tu sĩ bên phải chỉ pháp khí vào tiểu hòa thượng, quát.
Tiểu hòa thượng nhún vai, cười nói:
- Các ngươi cũng thật ki bo, ta chỉ lấy một chút xíu thôi, đâu có cần phải đuổi theo như vậy? Phật dạy: nếu đã nhớ thì chẳng có gì trong thiên hạ này là không thể lấy, ta nhớ thịt rượu trong thiên hạ, lấy mấy bình rượu cho các ngươi là mở rộng phật tâm lắm rồi, ta công đức viên mãn, sao các ngươi lại không cảm thấy vui? Các ngươi khổ sở đuổi theo ta mấy ngàn dặm, có nhiều thời gian rảnh như vậy, sao không ủ thêm ấy bình rượu nữa, để lần sau ta đến còn có cái mà lấy..."
Tu sĩ bên trái mắng:
- Ngươi chỉ lấy một chút ít? "Ngọc quỳnh tiên nhưỡng" cả năm mới ủ được ba mươi sáu bình, ba mươi sáu bình này phải cống lên Đế Đình mười tám bình, Thân gia ba bình, tổng cộng chỉ còn lại mười lăm bình, bị ngươi một lần trộm mất mười bốn bình, vậy mà gọi là một chút ít thôi sao? Tiểu tặc, có phải ngươi muốn trộm hết mười lăm bình mới cam tâm sao?
Tu sĩ bên phải mắng:
- Một tiểu hòa thượng thối như ngươi mà cũng tự xưng phật? Thêm nữa, cẩu phật của ngươi thì có liên quan gì đến ta? Giao hết "ngọc quỳnh tiên nhưỡng" mà ngươi trộm ra đây, đền thêm một ngàn viên linh thạch nữa, nếu không, hôm nay đừng hòng chạy khỏi đây...
Tiểu hòa thượng hắc hắc cười, nói:
- Các ngươi muốn bắt nạt ta? Nói cho các ngươi biết, sư phụ của ta ở gần đây, sư phụ ta thích nhất là việc lớn bắt nạt nhỏ, ỷ đông hiếp yếu, các ngươi nếu như chọc giận sư phụ ta, thì mua sẵn quan tài đợi chết đi, đừng nói hai người các ngươi, cả Nhưỡng Tiên Các, sư phụ ta mà giận, chỉ cần đập một cái là mọi thứ nát như tương. Hắc hắc... các ngươi mau về đi, đừng để sư phụ ta nhìn thấy, đến lúc đó đừng trách ta không nhắc các ngươi.
Những lời của tiểu hòa thượng khiến hai tu sĩ của Nhưỡng Tiên Các giật mình, ngẩng đầu nhìn bốn phía, có thể dạy được một đồ đệ Tiên Thiên cảnh tầng tám mười ba mười bốn tuổi, tu vi của sư phụ nhất định không kém.
Tô Phong thầm nghĩ, tiểu hòa thượng này là đệ tử của lão gia hỏa kia tất nhiên không kém rồi. Kém thì lão cũng làm mọi cách cho hắn manh lên.
Nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có tông tích một ai, tu sĩ bên phải hắc hắc cười nói:
- Tiểu tặc, cho dù sư phụ của ngươi có là thiên vương lão tử, ăn trộm ngọc quỳnh tiên nhưỡng của Nhưỡng Tiên Các thì phải nghe theo Nhưỡng Tiên Các, hắc hắc... nếu ngươi không chủ động giao ngọc quỳnh tiên nhưỡng ra, vậy chúng ta đành phải động thủ...
Tu sĩ bên trái nói:
- Nhưỡng Tiên Các ta chuyên môn luyện chế ngọc quỳnh tiên nhưỡng cho Đế Đình, đắc tội với Nhưỡng Tiên Các, là đắc tội với Đế Đình, hắc hắc... bất luận sư phụ ngươi bản lĩnh lớn thế nào, dám chống đối Đế Đình hay không? Tề sư phụ, đối phó với tên tiểu tặc này mình đệ đủ rồi, huynh đứng một bên giúp đệ áp trận, đợi đệ bắt sống hắn, giải về Nhưỡng Tiên Các giao để các vị trưởng lão, lột da rút gân...
Tu sĩ họ Tề lùi ra sau mấy bước, nói:
- Được, Hàn sư đệ, chỉ là một Tiên Thiên cảnh tầng tám mà thôi, đệ ra tay một mình là đủ rồi...
Thấy hai ngươi muốn động thủ thật, tiểu hòa thượng lẩm bẩm:
- A di đà Phật, hai vị thí chủ sao phải động thủ chứ? Các vị xem khu rừng này có hoa có cỏ, đẹp biết chừng nào, ngộ nhỡ các vị không đánh trúng ta mà làm hỏng số hoa cỏ này thì không tốt chút nào, như vậy sẽ phá hoại hoàn cảnh, nếu hai vị thí chủ tức giận thật, tiểu hòa thượng niệm cho các vị vài đoạn vô lượng thọ kinh, đại từ bi chú, dưỡng sinh kinh, an thần chú, vãng sinh chú có được không? Đảm bảo khiến các vị hết giận, tâm tư an nhàn, sớm siêu thoát vô lượng vãng sinh...
- Tên tiểu tặc này, tóc không có một cọng mà nói nhiều thế, đợi lão tử siêu thoát cho ngươi trước, rồi ngươi muốn niệm vô lượng thọ kinh, vãng sinh chú gì cũng được!
Tu sĩ họ Hàn giận dữ quát một tiếng, một chân dẫm mạnh, một đường kiếm cương dài hơn mười trượng đột nhiên xuất hiện, chém về phía tiểu hòa thượng, trường kiếm trong tay hắn là một món thượng phẩm pháp khí, uy lực một kiếm vô cùng lớn.
Tô Phong núp trên cây, tạm thời không có ý định ra tay, tiểu hòa thượng có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng tám, một chọi một không dễ gì đánh bại, vừa hay có thể xem tiểu hòa thượng chiến đấu.
Hơn nữa, cứu người cũng là một môn học, nhất định phải ra tay vào thời điểm người được cứu nguy hiểm nhất, như vậy người cứu mới khiến người được cứu sản sinh cảm kích.
Một đường kiếm cương chém xuống, tiểu hòa thượng không né không tránh, thân thể bất ngờ lóe lên, bắn ra một trận kim quang, nhìn đường kiếm cương đang chém xuống, tiểu hòa thượng tay phải chỉ về phía trước, một đường chỉ cương chói mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng đột nhiên bắn ra, điểm lên kiếm cương.
Ầm một tiếng lớn, vô số sóng khí trào dâng, tỏa ra bốn phía, tiểu hòa thượng thân thể không lùi, kiếm cương của tu sĩ họ Hàn bị chỉ cương điểm, biến mất không chút dấu vết.
Tô Phong hai mắt trợn tròn, giật mình không ngờ tiểu hòa thượng này cũng khá mạnh. Mặc dù đọc qua truyện, nhưng Tô Phong vẫn không thể phủ nhận chiêu "Kinh tiên nhất chỉ" của Hư Thiên Tông mà tiểu hòa thượng này dùng rất trâu bò.
Tô Phong hai mắt sáng rực, nhờ lại tình tiết trong truyện, Hư Thiên Tông bị Tàng Thiên Cơ diệt, còn Cổ Thần bị Vô Chân bắt, có một ngày, đột nhiên xuất hiện một đạo sĩ trung niên, một hòa thượng thanh niên, đạo sĩ và Tàng Thiên Cơ cùng xuất thủ, không bên nào thua kém bên nào, tiểu hòa thượng đấu với Vô Chân, cũng chiếm ưu thế.
Cổ Thần tranh thủ lúc đạo sĩ và hòa thượng đấu với Tàng Thiên Cơ và Vô Chân mới có thể chạy thoát, kể từ sau đó, Cổ Thần không gặp lại đạo sĩ và hòa thượng nữa. Nhưng đạo sĩ và hòa thượng đó cũng có thể coi như ân nhân cứu mạng của Cổ Thần, không có họ, Cổ Thần không thể chạy thoát khỏi tay Tàng Thiên Cơ và Vô Chân.
Tu sĩ họ Tề thấy hòa thượng chỉ một cái mà đã tiêu diệt kiếm cương của tu sĩ họ Hàn, mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc, liền sau đó, kiếm cương lóe lên, quát:
"Hàn sư đệ, tiểu tặc thực lực không thấp, chúng ta liên thủ cùng lên...".
"Được...".
Tu sĩ họ Hàn quát một tiếng, đồng thời kiếm cương nổi lên, chém thêm một đường về phía tiểu hòa thượng.
Đối diện với hai đường kiếm cương, khuôn mặt nhăn nhở của tiểu hòa thượng cũng lộ ra vài phần nghiêm trọng, hai người này đều có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín, một chọi một còn khó đối phó, hai người đồng thời ra tay, uy lực tăng gấp đôi.
Tiểu hòa thượng hai chân cùng động, là bí pháp Ngưng Hư Đạp Thiên bộ của Hư Thiên Tông, tránh khỏi kiếm cương của tu sĩ họ Hàn, kinh tiên nhất chỉ lại xuất ra, đánh trúng kiếm cương của tu sĩ họ Tề. Cũng giống như một kiếm vừa rồi, chỉ cương vừa điểm, kiếm cương lập tức tan.
Chỉ có điều, tu vi của tu sĩ họ Tề cao hơn tu sĩ họ Hàn, tiểu hòa thượng điểm tan kiếm cương, thân thể rung một cái, tự động lùi lại phía sau một bước, tu sĩ họ Hàn thấy vậy, kiếm cương bạo trướng, một kiếm vung ngang.
Tu sĩ họ Tề thúc Tiên Thiên chân lực, kiếm cương lại nổi lên, kiếm ảnh vừa động, liên tục chém ra ba kiếm, từ ba phương hướng chém thẳng về phía tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượng nghiêm sắc mặt, chặn đứng đòn liên thủ của hai người. nhưng hình như có chút khó khăn....
Đúng lúc nãy, không trung đột nhiên có một đường kiếm cương chém xuống, đường cương dài hơn mười trượng tỏa ra hàn khí lạnh cóng chụp cả tu sĩ họ Tề lẫn họ Hàn vào trong.
Lúc nãy tiểu hòa thượng nói sư phụ của hắn đang ở gần đây, lúc đường kiếm cương đột nhiên xuất hiện, cả họ Tề lẫn họ Hàn đều giật mình, từ bỏ việc công kích tiểu hòa thượng, kiếm ảnh nhảy lên, hai đường kiếm cương nhất tề chém vào đường kiếm cương trong không trung.
Tô Phong chỉ dùng hai thành công lực chém xuống, nhưng như vậy uy lực một kiếm vượt xa hai người Tề, Hàn.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Quyển 1: Sơ nhập Chân Tiên Chương 24: Tô Phong ra tay
Tác giả: ™Icy Nguồn: 4vn
"Keng..." một tiếng lớn, Tề, Hàn hai người hai tay rung mạnh, thoáng giật mình, nhưng vẫn chặn được một kiếm của Tô Phong. Đợi đến khi nhìn rõ người mới đến cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn mười năm tuổi, trong lòng mới yên tâm phần nào.
Trẻ như vậy, sao có thể là sư phụ của tiểu hòa thượng này.
Hai người Tề, Hàn yên tâm không ít, công kích của Tô Phong vẫn chưa hoàn tất, thấy hai người cùng đỡ kiếm cương của mình, một tay đột nhiên đập mạnh xuống, đánh trúng đỉnh đầu tu sĩ họ Tề.
Tiểu hòa thượng thấy có người đến cứu, thân tình chấn động, một chỉ điểm trúng tu sĩ họ Hàn. Tu sĩ họ Hàn biết thân mình còn chưa lo xong, chỉ có thể vung kiếm chặn, một đường kiếm cương xuất hiện, chặn đứng chỉ cương của tiểu hòa thượng.
Một chưởng của Tô Phong đến quá nhanh, trường kiếm của hai người vẫn còn dính với nhau, tu sĩ họ Tề không kịp tránh, đồng thời bổ xuống một chưởng, đón lấy cánh tay Tô Phong, bụng thầm nghĩ:
"Tiểu tử này chỉ là Tiên Thiên cảnh tầng tám, lúc nãy đã dùng hết sức, lần này đối chưởng với ta, chắc chắn sẽ bị thương...".
Tu sĩ họ Tề nghĩ vậy, mặt lộ ra một nụ cười, đột nhiên hai mắt ngỡ ngàng, một cả giác lạnh thấu xương đột nhiên chụp lấy toàn bộ thân thể hắn. Lúc hai bàn tay chạm vào nhau, Tô Phong bất ngờ phóng tử diễm băng viêm, bàn tay tu sĩ họ Tề nhanh chóng đóng băng, sau đó, lan ra khắp cả người.
Tốc độ lan rất nhanh, trong nháy mắt, toàn thần hóa thành một bức tượng băng.
Tô Phong ấn chưởng lực, rắc một tiếng, cả bức tượng băng vỡ tan, thân thể tu sĩ họ Tề cũng vỡ theo băng, biến thành vô số mảnh vụn, rơi xuống đất.
Tu sĩ họ Tề thiệt mạnh trong chớp mắt, ngay cả thi thể toàn vẹn cũng không còn, tử diễm băng viêm ngay cả Thần Hải cảnh tu sĩ cũng không dám sờ trực tiếp, tu sĩ họ Tề chỉ là Tiên Thiên cảnh tầng chín, mới chạm vào tử diễm băng viêm, là đã bị giết trong giây lát.
"Tề sư huynh...".
Hàn tu sĩ hét lên một tiếng, hai mắt lộ vẻ kinh sợ, chém một kiếm vào tiểu hòa thượng, đẩy lùi hắn, còn mình thì quay người bỏ chạy.
Tô Phong giết sư huynh của hắn, nếu như để hắn chạy thoát, sau này sẽ thành thù sinh tử với Nhưỡng Tiên Các, vậy nên Tô Phong sao có thể để tu sĩ họ Hàn chạy thoát dễ như vậy?
Một đường kiếm cương bắn ra, dưới tác dụng của tử diễm băng viêm, Tô Phong đánh ra một đòn, kiếm khí ngút trời nổi lên, dài hơn hai mươi trượng mang theo tử diễm băng viêm, tu sĩ họ Hàn vừa mới nhấc chân, một đường kiếm cương dài hơn mười trượng mang theo kiếm ảnh hư huyễn dài hai mươi trượng, chém xuống tu sĩ họ Hàn.
Một kiếm này, nhanh... mạnh... chuẩn.
Tu sĩ họ Hàn vung kiếm đỡ, lập tức bị đóng băng tại chỗ.
Tô Phong xuất hiện chỉ một lúc mà giết chết liền hai tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng chín.
Nhìn kết cục bi thảm của hai tu sĩ, tiểu hòa thượng không kìm nổi, lầm bầm với hai thi thể:
"Thiện tai thiện tai...".
Sau đó tiểu hòa thượng lại niệm chú vãng sinh, sau đó mới đi về phía Tô Phong, nói:
"Đa tạ ân nhân tương cứu".
Tô Phong tỏ ra rất thân mật với tiểu hòa thượng, nói:
"Ta tên Tô Phong, năm nay mười bốn tuổi, có duyên gặp nhau thì không cần phải gọi ân nhân gì nữa, nếu như ngươi lớn hơn ta thì gọi ta một tiếng lão đệ, nếu như nhỏ hơn ta thì gọi ta một tiếng lão huynh".
Tiểu hòa thượng cũng là người thoải mái, cười nói:
"Như vậy cũng tốt, ha ha... Ta tên Mao Vinh, năm nay mười bốn, xem ngươi mạnh hơn ta đành phải gọi ngươi sư huynh rồi, ngươi có thể gọi ta là Mao đệ, hoặc gọi ta tiểu hòa thượng cũng được.
Trao đổi một lúc với tiểu hòa thượng, cộng thêm cuộc nói chuyện ban nãy giữa tiểu hòa thượng và hai vị tu sĩ Tề, Hàn, Tô Phong hiểu ra lý do Mao Vinh bị hai người họ truy đuổi.
Nhưỡng Tiên Các là một tông môn đặc thù không lớn không nhỏ, tông môn này không nổi danh bởi việc tu luyện pháp quyết! Cũng không nổi danh bởi việc tu luyện đan dược, luyện chế pháp bảo, pháp khí!
Mà là một năng lực rất đặc thù: ủ rượu...
Rượu mà Nhưỡng Tiên Các ủ ra, không phải rượu thường, mà dùng tiên lương, linh quả... các loại vật phẩm tràn ngập linh khí làm thành loại tiên nhưỡng thượng phẩm, sau đó cộng thêm một chút linh đan diệu dược nữa.
Tiên nhưỡng ủ ra, không chỉ mỹ vị, hơn nữa sau khi dùng còn bổ sung linh lực, nâng cao tu vi, đối với tu sĩ mê rượu, tiên nhưỡng do Nhưỡng Tiên Các làm ra thực sự là một món bảo bối quý.
Ngọc quỳnh tiên nhưỡng là loại tiên nhưỡng thượng phẩm nhất trong các loại tiên nhưỡng do Nhưỡng Tiên Các làm ra. Như hai tu sĩ Tề, Hàn nói, cả năm Nhưỡng Tiên Các mới ủ đủ ba mươi sáu bình ngọc quỳnh tiên nhưỡng.
Mười tám bình trong số đó cống cho đế đình, ba bình cống lên Thân gia, mười lăm bình còn lại mới thuộc về Nhưỡng Tiên Các. Chỉ có những trưởng lão cấp một của Nhưỡng Tiên Các, một năm mới được phân một bình ngọc quỳnh tiên nhưỡng.
Tu sĩ bên ngoài chỉ có thể mua được tiên nhưỡng bình thường của Nhưỡng Tiên Các, ngọc quỳnh tiên nhưỡng, muốn nhìn cũng không được. Mao Vinh mặc dù là hòa thượng, nhưng lại là một tên tửu quỷ, không biết từ đâu có được thông tin ngọc quỳnh tiên nhưỡng, chạy đến Nhưỡng Tiên Các, trộm mười bốn bình.
Nhưỡng Tiên Các chuyên môn làm tiên nhưỡng cho đế đình, mặc dù thực lực không mạnh, nhưng tự nhận là thực lực đế đình, ai dám động vào? Bởi vậy, phòng thủ cũng không nghiêm ngặt , Mao Vinh lại vô cùng lanh lẹ, nên lấy được ngọc quỳnh tiên nhưỡng ra ngoài thật.
Hai người cùng ngồi bệt trên mặt đất, Tô Phong nghe Mao Vinh tường thuật xong, nói:
"Tại sao mười lăm bình ngọc quỳnh tiên nhưỡng xếp cùng nhau mà huynh chỉ trộm có mười bốn bình?"
"Ấy ấy ấy..."
Mao Vinh khoát khoát tay, nói:
"Không phải trộm, mà là lấy".
Tô Phong cười nói:
"Trộm và lấy không phải như nhau sao?"
"Đương nhiên không giống rồi".
Mao Vinh trịnh trọng nói:
"Trộm là trộm cướp, lấy là hiệp đạo, trộm và lấy sao có thể giống nhau được?"
Tô Phong không khỏi mỉm cười, nói:
"Vậy tại sao đệ lại chỉ lấy mười bốn bình?"
Mao Vinh hắc hắc cười, nói:
"Đó chính là sự khác nhau giữa trộm và lấy, nếu như là trộm, chắc chắn sẽ phải khoắng sạch, nếu như là lấy, phải để lại cho người khác một phần, nên, đệ chỉ lấy mười bốn bình, để lại một bình ở đó, hắc hắc..."
Tô Phong tròn mắt:
" Mười lăm bình bị đệ lấy mất mười bốn, đệ quả nhiên không phải một kẻ tham lam..."
Mao Vinh vỗ vào túi trữ vật, hai chiếc bình ngọc màu trắng đột nhiên xuất hiện, bình dài độ một bàn tay, lớn chừng một nắm tay, nhìn không có chút gì gọi là đặc biệt.
Mao Vinh ném một bình cho Tô Phong, nói:
"Đây chính là ngọc quỳnh tiên nhưỡng, nhờ có lão huynh ra tay tương cứu, ngọc quỳnh tiên nhưỡng này, ta nguyện cùng lão huynh chia sẻ".
Nói đoạn, Mao Vinh mở nắp bình, mặc dù Tô Phong ngồi cách hắn vài tấc mà vẫn có thể ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt. Mao Vinh ngẩng đầu, ực một tiếng, uống một ngụm, mặt đầy vẻ thỏa mãn như vừa được uống thứ tuyệt vời nhất thế gian.
"Ngọc quỳnh tiên nhưỡng, quả nhiên là rượu ngon, tuyệt vời quá...ha ha".
Mao Vinh vui vẻ cười.
Tô Phong thấy vậy, khẽ khàng mở nắp bình, ngửi. Ở cự ly gần, mùi thơm càng nồng đậm hơn, hương thơm xộc lên mũi, Tô Phong lập tức cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông trên người như nở ra, thoải mái vô cùng.
Mới ngửi thôi mà đã như vậy, nếu như uống một ngụm thì còn tuyệt vời đến thế nào? Cảm giác mỹ diệu ra sao?
Tô Phong ngẩng đầu, nhấp một ngụm nhỏ, ực một tiếng, ngọc quỳnh tiên nhưỡng thuận theo cổ họng, chảy xuống bụng. Cảm giác sảng khoái khiến toàn thân Tô Phong run rẩy, mặt đất dưới chân bỗng trở nên mềm mại như bông, thân thể nhẹ bẫng như đáng cưỡi mây đạp gió. Cảm giác đó, nếu chưa từng trải qua, rất khó diễn tả.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Quyển 1: Sơ nhập Chân Tiên Chương 25: Nam Thiên đạo nhân
Tác giả: ™Icy Nguồn: 4vn
"Rượu ngon..."
Tô Phong mở mắt, không chịu nổi phải lên tiếng tấm tắc, uống một ngụm ngọc quỳnh tiên nhưỡng, gần như thanh lọc toàn bộ cơ thể, loại bỏ mọi phiền não trong lòng, cùng thiên địa hoàn toàn dung hợp, rất có hiệu quả trong việc nâng cao tâm cảnh.
" So với quỳnh tương ngọc dịch trong truyền thuyết, e rằng không hề thua kém, nếu như uống rượu này lâu dài còn có tác dụng tẩy rửa tâm linh, đả thông kinh mạch, dẻo dai gân cốt, thật đúng là không tầm thường, rượu ngon..."
Uống thêm một ngụm, Tô Phong vẫn còn tấm tắc.
Mao Vinh ha ha cười, nói:
"Tiên nhưỡng này cũng bõ công ta đi lấy, ha ha, đợi năm sau, ta lại đến Nhưỡng Tiên Các, lấy thêm lần nữa".
Cổ Thần nhìn Mao Vinh, nói:
"Mao đệ, người của Phật môn, không phải ghi nhớ lời Phật không uống rượu sao? Hòa thượng uống rượu, đệ là người đầu tiên ta gặp đấy.
"Rượu ngon thế này, nhịn sao được?"
Mao Vinh nói:
"Tu sĩ như đệ, quan trọng là tâm niệm thông suốt, muốn làm gì thì làm, tự do tự tại, sao phải kiêng cữ nhiều? đệ thích uống rượu thì uống, đệ thích ăn thịt thì ăn, có người bắt nạt đệ thì đệ giết, ha ha, hành động theo ý muốn, không phải vui vẻ hơn sao?
Tô Phong cười nói:
"Mao đệ thật hợp với ta, ha ha... xem ra hòa thượng như đệ chẳng phải kiêng cữ gì, mặc dù đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hòa thượng uống rượu, nhưng không phải lần đầu tiên ta nghe thấy, rất nhiều cao tăng Phật môn uống rượu ăn thịt, nói: rượu thịt đi qua ruột, Phật ở lại trong tim. Mao đệ tuổi còn trẻ mà đã đạt đến tâm cảnh đó, quả nhiên phi thường".
"Đâu có đâu có..."
Mao Vinh uống một ngụm ngọc quỳnh tiên nhưỡng, nói:
"Phật là cái gì? Phật là ta, ta là Phật, trong lòng ta chỉ có bản thân mình mà thôi, Phật gì đó, sớm đã theo phân, theo nước tiểu, không biết chảy đi đâu rồi, ha ha..."
Những lời Mao Vinh nói, dù là Tô Phong, cũng phải lộ vẻ kinh ngạc. Mặc dù tự cổ đến nay, Phật môn có không ít cuồng tăng, nhưng những cuồng tăng này cũng chỉ đặt mình ngang hàng với Phật tổ. Mao Vinh này tự xưng mình là Phật, coi Phật chẳng ra gì, tâm cảnh này, thực sự cuồng đến không còn gì để nói...
Tô Phong giơ giơ ngón tay cái, nói:
"Mao đệ trong lòng tự tại, không bị bất cứ ngoại vật nào ảnh hưởng, thật đúng cao nhân, nghe Mao đệ nói, ta cũng được mở mang".
"Lão huynh quá khen, ta thì là cao nhân gì chứ? Chỉ là một tên hòa thượng uống rượu ăn thịt mà thôi, hắc hắc..."
Mao Vinh khoát tay, nói:
"Sư phụ trách ta ham ăn ham uống, đặt cho ta pháp danh Bất Giới... Phì, dù ta chẳng kiêng cái gì những cũng không cần đặt pháp danh kiểu ấy, khác gì vẽ rắn thêm chân, đối với ta, ngoài cái tên Mao Vinh ra, không cần phải đặt pháp danh gì nữa, rượu cứ uống, thịt cứ ăn, muốn làm gì thì làm... Sư phụ giận, bỏ lại ta, một mình đi trước rồi..."
Nói đến đây, mặt Mao Vinh lộ vẻ phiền muộn, có vẻ cũng nhớ sư phụ.
Tô Phong lắc đầu, nghĩ: Nếu như ta có một đồ đệ khốn nạn như thế này, ta cũng giận xì khói? Người này muốn làm gì là cương quyết làm cho bằng được, ai cũng không thể thay đổi. Một thiên tư như vậy, sau này nhất định sẽ trở thành một tu sĩ có tu vi cao thâm, nếu như tâm thiện, thì còn dễ nói, nếu như tâm sinh tà niệm, e rằng trưởng thành rồi sẽ thành một ma đầu kinh thiên động địa...
Nghĩ đến đây, Tô Phong nói:
"Mao đệ tính tình thẳng thắn, nghĩ sao làm vậy, chỉ là tu sĩ Cổ Hoang vô số, Mao đệ sau này sẽ phải đụng độ rất nhiều. Muốn gì làm nấy đúng là tốt thật, nhưng đừng nên làm khó những tu sĩ khác, trong lòng phải có thiện niệm".
Nói đến đây, Tô Phong thoáng giật mình, không ngờ hắn cũng nói được những lời hướng thiện này.
Nghĩ đến hai tu sĩ Tề, Hàn chết dưới tay mình, Mao Vinh còn niệm chú vãng sinh siêu sinh cho họ, Tô Phong cảm thấy mặt có chút nong nóng, vội vàng nói:
"Ha ha... Ta nói năng linh tinh, Mao đệ nghe cũng được, không nghe thì cứ để nó bay đi theo gió!"
"Huynh không cần lo lắng, đệ chỉ thích uống rượu, thích ăn thịt mà thôi, ha ha..."
Mao Vinh ha ha cười, nói:
"Mặc dù ta không biết thế nào là thiện, thế nào là ác, nhưng không cố ý làm khó ai, cùng lắm, thèm rượu thèm thịt, ta đi lấy một ít, ha ha..."
"Ngọc quỳnh tiên nhưỡng dù ngon, nhưng rượu không thịt, có chút đơn điệu, Mao huynh ở đây đợi một lát, đệ đi bắt yêu thú, về nướng uống rượu mới ngon..."
Thấy Mao Vinh không có vẻ khó chịu với những gì mình nói, Tô Phong đứng dậy, đề nghị.
Mao Vinh ngạc nhiên:
"Huynh còn biết nướng thịt?"
Tô Phong gật đầu nói:
"Biết sơ sơ, Mao đệ đợi một chút, đợi đệ đi bắt yêu thú, nướng thơm thịt, chúng ta cùng uống, ha ha..."
Nói đoạn, Tô Phong tung phi kiếm, bay về hướng Đông Hoang.
Tô Phong bay rất nhanh, lại dùng Tật Vũ Phi Phong tăng tốc, chớp mắt đã bay xa trăm dặm.
Có Tật Vũ Phi Phong gia tốc, Tô Phong phi độn rất nhanh, nửa canh giờ sau, đã vào phạm vi một ngàn dặm trong Đông Hoang, bắt một con mê hương thú Tiên Thiên cảnh tầng hai. Thịt mê hương thú rất ngon, nướng lên uống với ngọc quỳnh tiên nhưỡng chắc sẽ rất hợp.
Sợ một con hơi ít, Tô Phong giết liền ba con, bỏ vào Càn Khôn Trạc, dù sao thời gian trong Càn Khôn Trạc cũng không lưu động, thi thể mê hương thú bỏ trong đó bao lâu cũng không sợ hỏng.
Đợi Tô Phong quay về, Mao Vinh đã nhặt được không ít củi, đốt một đống lớn, chỉ còn đợi Tô Phong nướng thịt. Tô Phong có kinh nghiệm kiếp trước, mấy năm trước hắn cũng ở trong Đông Hoang một thời gian, kĩ thuật nướng thịt không hề suy giảm, một lúc sau, con mê hương thú đã biến thành món thịt nướng thơm phức.
Một con mê hương thú nặng hơn trăm cân, đủ cho Tô Phong và Mao Vinh ăn liền hai ngày.
"Ngon... rất ngon, không ngờ lão huynh còn có thủ nghệ này, ha ha, đây là món thịt nướng ngon nhất mà ta được ăn, đáng tiếc sư phụ ta không ở đây, nếu không chắc chắn sẽ thích món thịt mà đệ nướng, ừm, ngon quá..."
Ăn thịt do Tô Phong nướng, Mao Vinh không ngừng tán thưởng.
Tô Phong cắn một miếng thịt, nói:
"Sư phụ đệ cũng thích ăn thịt?"
Mao Vinh gật đầu, nói:
"Đương nhiên, mặc dù bản tính đệ thích ăn thịt uống rượu, nhưng những ảnh hưởng này đều đến từ sư phụ, lão huynh, thịt huynh nướng quá ngon, ha ha, nếu như một ngày ta tỉnh dậy, ngẩng đầu thấy cả căn phòng treo đầy thịt đệ nướng, cúi đầu thấy một hồ đầy ngọc quỳnh tiên nhưỡng thì tốt biết mấy..."
Tô Phong kinh ngạc nhìn Mao Vinh, nghĩ: Tên này định sống cả đời trong rượu thịt sao.
Nghe Mao Vinh nhắc đến sư phụ, mặc dù biết là ai, nhưng Tô Phong vẫn hỏi:
"Sư phụ của đệ là người thế nào?"
Nhắc đến sư phụ, khuôn mặt Mao Vinh thêm sáng bừng, nói:
"Sư phụ đệ tên Nam Thiên đạo nhân, ông ấy lợi hại lắm, lợi hại hơn ta gấp vạn lần, đối với đệ cũng rất tốt, nhưng, lúc nào cũng đá vào mông đệ, hắc hắc... Đợi một ngày, đệ lợi hại được như sư phụ, đệ sẽ quay lại đá vào mông ông ta.
Nam Thiên đạo nhân? Tô Phong lẩm bẩm nghĩ:Không biết lão boss này đang ở đâu nhỉ. Nghĩ xong Tô Phong nói:
"Nếu như may mắn gặp được sư phụ của huynh thì tốt biết mấy".
Tô Phong cảm thán, đối với Nam Thiên đạo nhân, hắn vô cùng hiếu kì, Nam Thiên đạo nhân là một trong những nhân vật khá trâu bò trong truyện.
"Huynh muốn gặp sư phụ ta? Cứ đi cùng ta, sư phụ sẽ tìm đến ta nhanh thôi".
Mao Vinh nói, nói xong lại ngoạm một miếng thịt lớn và tán thưởng thêm một câu:
"Ngon..."
Tô Phong vui vẻ cười nói:
"Ta phải đi Linh Hư Sơn Hư Thiên Tông, chúng ta đồng hành nhé?"
"Hư Thiên Tông?"
Mao Vinh ngây người, lắc đầu điên cuồng, nói:
"Không được không được, sư phụ nếu như biết đệ đến Hư Thiên Tông, chắc chắn sẽ cắt đệ làm tám mảnh, không đi được... không đi được..."
"Tại sao?"
Tô Phong ngạc nhiên, mặc dù đã đọc qua truyện nhưng Tô Phong nhiều chỗ vẫn quên mất, nhất là mối quan hệ của Nam Thiên đạo nhân và Hư Thiên Tông thì hắn chỉ nhớ mang máng.
Mao Vinh nuốt miếng thịt nướng, nói:
"Sư phụ nói, tất cả mọi nơi trong thiên hạ ta đều có thể đi, chỉ có duy nhất Hư Thiên Tông là ta không được đặt chân đến, hơn nữa, không được tiếp cận Hư Thiên Tông trong vòng phạm vi một vạn dặm".
Thấy Tô Phong vẫn thắc mắc nhìn mình, Mao Vinh nhún vai, nói:
"Đệ cũng không biết tại sao? Sư phụ nói sao thì đệ làm vậy".
Tô Phong ngẫm nghĩ, nói:
"Nơi này cách Hư Thiên Tông còn mấy vạn dặm, đệ có thể đi cùng ta một đoạn, chỉ cần không ở gần Hư Thiên Tông một vạn dặm là được chứ gì".
Mao Vinh suy nghĩ một lúc, nói:
"Vậy cũng được, nhưng trên đường huynh phải nướng thịt cho ta ăn đấy".
"Không vấn đề gì..."
Tô Phong gật đầu nói, hỏi lại:
"Nhưng, sư phụ của đệ sẽ đến tìm đệ thật chứ?"
Mao Vinh nâng bình ngọc quỳnh tiên nhưỡng trong tay, nói:
"Hắc hắc, trong tay đệ có thứ này, sư phụ khẳng định đến tìm đệ".
Nói đoạn, lại giơ miếng thịt nướng trong tay, nói:
"Nếu đệ cứ nướng thịt thơm như thế này, sư phụ sẽ đến tìm chúng ta nhanh hơn, mũi của sư phụ đệ thính với mùi rượu ngon thịt thơm lắm".
"Vậy được... Con mê hương thú đó đủ cho chúng ta ăn hai ba ngày, bên trong túi trữ vật của đệ còn hai con mê hương thú nữa, đủ cho chúng ta ăn liền tám chín ngày. Lâu như vậy, đủ để sư phụ đệ đến tìm chúng ta, huynh đệ ta đi về phía Bắc, mỗi ngày đi thật chậm, nơi này cách Linh Hư Sơn khoảng năm vạn dặm nữa, một ngày đi ba bốn ngàn dặm, đủ để chúng ta đi khoảng mười ngày.
Tô Phong nói.
Mao Vinh gật đầu cười nói:
"Cứ thế đi, ha ha... thịt huynh nướng, ngon quá, chi bằng chúng ta mỗi ngày đi hai ngàn dặm, cứ từ từ đi khoảng hai mươi ngày càng tốt, hắc hắc..."
Tô Phong nói:
"Hai tháng sau huynh phải đến Hư Thiên Tông có chút chuyện, quãng đường còn lại cùng lắm chỉ có thể đi trong một tháng, đợi ăn no thịt, chúng ta tiếp tục lên đường..."
"Trước khi lên đường, có một chuyện ta phải nhắc nhở huynh..."
"Là chuyện gì?"
Thấy thần sắc Mao Vinh có chút kì quái, Tô Phong hỏi.
"Huynh bị truy nã..."
Mao Vinh nói.
"Cái gì?"
Tô Phong lập tức nghĩ đến Tàng Truy Dương, khẳng định lúc xuất thành, hắn đã ra lệnh truy nã.
"Trên lệnh truy nã nói gì?"
Mao Vinh nói:
"Đế Đình nghi ngờ huynh là Lý Nghiêm cải trang, dán hình của huynh với hình Lý Nghiêm cạnh nhau, lúc nhìn thấy huynh, ta cứ tưởng huynh đúng là Lý Nghiêm thật, nhưng thông qua cách huynh xuất thủ, biết huynh không phải, Lý Nghiêm là một tu sĩ Thần Hải cảnh, tu vi cao hơn huynh rất nhiều".
"Bây giờ cả giới tuyền này có rất nhiều tu sĩ tuần tra, Lý Nghiêm vẫn còn trong lãnh địa Thân gia sao?"
Tô Phong hỏi.
Mao Vinh gật gật đầu, nói:
"Không có tin đã rời đi, có lẽ sau khi thay đổi diện mạo, ở một nơi nào đó, đệ có ý định vào lãnh địa Thân gia bằng cách nào không? Bộ dạng này của huynh đã bị một tu sĩ nhìn thấy rồi, rất nguy hiểm".
Tô Phong nói:
"Ba tháng trước cấm thành, ta cùng đệ đệ ta chỉ xông qua có một lần thôi, một lúc chủ quan ta cùng đệ đệ ta bị lạc nhau, không ngờ ta lại bị biến thành Lý Nghiêm. Nhưng, đệ không cần lo lắng, ta có vài viên thuốc thay đổi diện mạo, không phải Tu sĩ Thần Hải cảnh trở lên, không thể nhìn ra điểm dị thường đâu.
Nói đoạn, Tô Phong nuốt một viên thuốc nấm rỗ, lập tức biến thành một ông già tay chân nấm ngứa còn mặt thì chi chít vết rỗ.
Mao Vinh vỗ tay tán thưởng:
"Thế này tốt quá, chúng ta không vào thành nữa, đi qua một vài thôn làng nhỏ, rất khó đụng phải Tu sĩ Thần Hải cảnh".
Dùng thuốc thay đổi dung mạo, Tô Phong cùng Mao Vinh vào lãnh địa Thân gia, tu sĩ tuần tra biên giới cùng làm chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín, không thể nhìn ra trò mèo này được.
Nghe Mao Vinh nói, lệnh cấm thành được thực hiện một tháng, sau đó bị quá nhiều tu sĩ phản đối kịch liệt, hai tháng trước, sớm đã khai cấm, chỉ có điều, bây giờ trong thành thậm chí còn có Tu sĩ Thần Hải cảnh tọa trấn. Trước thần thức của Tu sĩ Thần Hải cảnh, thuốc biến hình gần như không có hiệu quả, hai người quyết định sẽ đi vòng qua thành.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Một viên thuốc viến hình chỉ duy trì được trong ba canh giờ, mỗi ngày Tô Phong và Mao Vinh phi độn ba canh giờ, đi được hai ngàn dặm, thời gian còn lại tìm hoang sơn nào đó, thức ăn của hai người chính là thịt do Tô Phong nướng, ở đâu qua đêm cũng được.
Sau khi một viên thuốc biến hình mất tác dụng, Tô Phong phải đợi ba canh giờ nữa mới được uống viên thứ hai, như vậy thuốc mới phát huy tác dụng, bởi vậy, trừ lúc gấp rút, Tô Phong mới uống thuốc biến hình, bình thường nghỉ ngơi ở hoang sơn, giữ nguyên khuôn mặt thật.
Liên tục như vậy mấy ngày, mọi thứ trôi qua trong yên lặng, hai người đã đi được gần vạn dặm về phía Tây Bắc, cả quãng đường, nếu không vội, Tô Phong trừ nướng thịt, thời gian còn lại, đều dùng cho việc tu luyện. Linh khí ẩn hàm trong ngọc quỳnh tiên nhưỡng so với nguyên linh đan cực phẩm đầy đủ hơn. Uống ngọc quỳnh tiên nhưỡng xong rồi tu luyện, tu vi sẽ tăng rất nhanh.
Mao Vinh tu luyện rất ít, lúc không đi, hắn cũng chỉ uống rượu, ăn thịt.
Hôm đó, trời đã về chiều, hai người lúc này đã bay được hơn hai ngàn dặm về hướng Bắc, dừng lại ở một hoang sơn, nổi lửa, Tô Phong chuẩn bị nướng thịt mê hương thú.
"Ai da..."
Đột nhiên, Mao Vinh kêu lên một tiếng.
Tô Phong chỉ cảm thấy một cái gì đó loáng qua mặt, bụp một tiếng, Mao Vinh ngã lăn ra đất, trên mông vẫn còn nguyên một dấu chân.
Tô Phng giật mình, liếc mắt nhìn, một đạo nhân tuổi độ tứ tuần, không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh, khoái chí nhìn miếng thịt nướng trên tay Tô Phong.
Tô Phong nhìn đạo sĩ,liền xác định đó là sư phụ của Mao Vinh, Nam Thiên đạo nhân.
"Đạo sĩ thối, đây là cái đá thứ chín trắm chín mươi chín rồi đấy, sẽ có ngày ta trả lại hết cho ông..."
Mao Vinh từ dưới đất lồm cồm bò dậy, phủi phủi mông nói.
Nam Thiên đạo nhân đã thu hết tu vi lại nên Tô Phong không thể nhìn ra ông ta đang ở cảnh giới nào, nhưng, thần không hay quỷ không biết đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, tu vi của Nam Thiên đạo nhân, so với Tô Phong và Mao Vinh, cao hơn không chỉ trăm lần.
Ông ta là sư phụ của Mao Vinh, Tô Phong tỏ ra hết sức cung kính, nói:
"Ngài là sư phụ của Mao đệ? Vãn bối Tô Phong, chào tiền bối".
Nam Thiên đạo nhân liếc nhìn Mao Vinh rồi mỉm cười với Tô Phong, nói:
"Tiểu tử, kĩ nghệ nướng thịt của ngươi không tệ".
Tô Phong gật đầu nói:
"Được lọt pháp nhãn của tiền bối, vãn bối vinh hạnh vô cùng, mời tiền bối đợi một lúc, rồi cùng nhau thưởng thức!"
"Ha ha... tiểu tử được lắm, biết tôn trọng người lớn, rất hợp khẩu vị ta, không tệ không tệ..."
Nam Thiên đại nhân ha ha cười nói.
Thấy thần sắc Nam Thiên đạo nhân có vẻ hòa nhã, Tô Phong cẩn thận quan sát ông ta kĩ thêm một chút. Mặc dù để râu dài nhưng sắc mặt hồng hào, có lẽ chưa đến bốn mươi tuổi, trên người khoác một bộ đạo y bát quái, tay xách hồ lô, thỉnh thoảng lại uống một ngụm, có lẽ thứ đựng trong hồ lồ này là mỹ tửu.
"Đạo sĩ thối, xem trên tay ta là cái gì đây?"
Mao Vinh đứng cách xa vài trượng, thần sắc hưng phấn nói, tay cầm một chiếc bình ngọc trắng, chính là ngọc quỳnh tiên nhưỡng.
Nam Thiên đạo nhân khịt khịt mũi, rồi lại ngửi rượu trong hồ lô của mình, nói:
"Hòa thượng chết tiệt, ngươi thì có thứ gì tốt chứ?"
"Hắc hắc..."
Mao Vinh đắc ý cười, mở nắp bình, một mùi hương ngào ngạt bay ra, nói:
"Là ngọc quỳnh tiên nhưỡng, là mỹ tửu ngon nhất đấy".
"Ồ..."
Nam Thiên đạo nhân gật đầu nói:
"Hòa thượng chết tiệt, thì ra kẻ trộm ngọc quỳnh tiên nhưỡng ở Nhưỡng Tiên Các là ngươi?"
"Đạo sĩ thối, có muốn không?"
Mao Vinh giơ giơ chiếc bình ngọc trên tay, thần tình rất đắc ý.
"Ái da..."
Mao Vinh vừa dứt lời, lại một tiếng kêu thất thanh nữa vang lên, thân thể bay xa vài trượng, trên mông có thêm một vết chân, chiếc bình ngọc lúc này đã chuyển sang tay Thiên Nam đạo nhân.
"Hòa thượng chết tiệt, có thứ tốt như vậy mà không đưa cho sư phụ, còn dám bày ra trước mặt ta... để ta đá chết ngươi".
Nam Thiên đạo nhân mắng một câu, ngửi ngọc quỳnh tiên nhưỡng trong tay, sắc mặt hớn hở, cười nói:
"Rượu ngon... ha ha, rượu ngon..."
Nói đoạn, ực một tiếng, uống một ngụm lớn, thần tình sảng khoái cực độ.
Mao Vinh bò dậy từ dưới đất, miệng lẩm bẩm:
"Đạo sĩ thối, đây là cái đá thứ một ngàn, ta ghi nhớ trong lòng rồi đấy, đợi đến một ngày, ta sẽ trả đủ cho ông".
Tô Phong kinh ngạc nhìn một tăng một đạo, nhủ thầm: thầy trò nhà này đúng là không phải người thường, nếu như không nhìn thấy Mao Vinh nhớ sư phụ của hắn thế nào, chắc đã nghĩ hai người này phải có thâm thì gì với nhau!
Nam Thiên đạo nhân thỏa mãn ngồi xuống bên cạnh Tô Phong, nói:
"Tiểu Tử, ngươi tên Tô Phong?"
"Vâng".
Tô Phong gật gật đầu, giữ lễ phép với người lớn chí ít không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Nam Thiên đạo nhân nói:
"Kĩ năng nướng thịt của ngươi không tệ, chẳng trách đồ đệ ngốc của ta muốn đi cùng ngươi, các ngươi đi về phía Bắc, là muốn đi đến đâu?"
Linh Hư Sơn, Hư Thiên Tông...
Tô Phong ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn nói ra sự thật. Mặc dù từ miệng Mao Vinh, hắn biết Nam Thiên đạo nhân có thành kiến gì đó với Hư Thiên Tông, nhưng với một cao nhân, nói sự thật vẫn tốt hơn là nói dối.
Nam Thiên đạo nhân nghe vậy, không nói gì chỉ nhìn về phía Hư Thiên Tông.
Mao Vinh chạy đến, cũng ngồi bên cạnh Tô Phong, nói:
"Ta không đi Hư Thiên Tông, phạm vi một vạn dặm quanh Hư Thiên Tông cũng không tiếp cận".
Đối với những gì Nam Thiên đạo nhân nói, Mao Vinh vẫn nhớ rất kĩ.
"Ngươi đến Hư Thiên Tông làm gì?"
Một lúc lâu sau, Nam Thiên đạo nhân hỏi.
Tô Phong nói:
"Bái sư học nghệ".
Nam Thiên đạo nhân liếc nhìn Tô Phong, nói:
"Với tu vi của ngươi, từ cổ chí kim rất ít người hơn được".
Tô Phong năm nay mười bốn tuổi tuổi, tu vi đã đến Thần Hải cảnh Bồi Nguyên kỳ, với tộc độ tu luyện này, cho dù thời thượng cổ cũng rất ít người có thể so với hắn.
Tô Phong cười cười, nói:
"Vãn bối đật được chút cơ duyên mới có thành tựu hôm nay, luận thiên tư, còn kém xa Mao đệ. Người ta nói minh sư xuất cao đồ, có thể dạy ra một đồ đồ đệ như Mao đệ, tiền bối khiến vãn bối vô cùng ngưỡng mộ".
"Không không không..."
Mao Vinh lập tức lắc đầu nói:
"Lão huynh lợi hại hơn ta nhiều lắm, ta đâu thể giết được hai tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng chín trong nháy mắt như huynh..."
Thấy Nam Thiên đạo nhận ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, Mao Vinh lập tức vui vẻ nói:
"Hôm đó, con bị hai tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng chín của Nhưỡng Tiên Các truy sát, tưởng không thể địch nổi thì đột nhiên một đường kiếm cưỡng dài gần trăm trượng từ trên trời chém xuống. Tô huynh lao xuống, một kiếm chém nát một Tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng chín, một Tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng chín khác thì bị đóng thành băng, chỉ có mấy giây, hai Tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng chín đều chết... quá lợi hại".
Kiếm cương dài gần trăm trượng? Tô Phong tròn mắt, nói thế thì khoa trương quá, dù là đại tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không thể một kiếm chém ra kiếm cương dài trăm trượng? Lợi hại như vậy mà cũng chẳng thể giết chết kẻ thù ở khoảng cách một trăm trượng?
Nhưng, mặc dù những gì Mao Vinh nói có phần khoa trương, nhưng Nam Thiên đạo nhân rõ ràng rất hiểu đồ đệ mình, tình huống đó về cơ bản đã xuất hiện nguyên trạng trong mắt Nam Thiên đạo nhân.
Đợi Mao Vinh nói xong, Tô Phong cũng nướng xong thịt. Đúng như Mao Vinh nói, Nam Thiên đạo nhân cũng giống như hắn, thích uống rượu ăn thịt nên tuyệt đối không từ chối thịt nướng của Tô Phong.
"Ngươi muốn đến Hư Thiên Tông bái sư học nghệ?"
Đang ăn thịt nướng, Nam Thiên đạo nhân đột nhiên hỏi.
Tô Phong gật gật đầu, nói:
"Vãn bối nghe nói Hư Thiên Tông không chỉ pháp thuật lợi hại, hơn nữa có một vị tên là Đan Tiên Hoàng Dược Tiên tiền bối, kĩ thuật luyện đan, vang khắp Đại Doanh, vãn bối đi Hư Thiên Tông một là muốn học pháp thuật lợi hại, hai là muốn học thuật luyện đan của Đan Tiên tiền bối".
Nam Thiên đạo nhân gật gật đầu, giở tay, trong đó đột nhiên xuất hiện một tấm lệnh bài, ném vế phía Tô Phong. Tô Phong đón lấy, đó là một miếng lệnh bài lớn cỡ bàn tay, một mặt khắc hai chữ Hư Thiên, một mặt khắc một tòa đại điện, Tô Phong đọc qua đoạn này nên biết nó là gì.
"Đây là cái gì?"
Mặc dù trong lòng biết đây là Hư thiên lệnh, nhưng Tô Phong vẫn ra vẻ kinh ngạc, hỏi.
Nam Thiên đạo nhân nói:
"Đây là Hư thiên lệnh, tiểu tử, ta ăn thịt nướng của ngươi mà không có gì cảm ơn ngươi, nếu như ngươi đã muốn đến Hư Thiên Tông, vậy thì Hư Thiên lệnh này, có thể giúp được ngươi những lúc khó khăn".
"Đa tạ tiền bối".
Hư Thiên lệnh quyền lực cực đại, có Hư Thiên lệnh, tháng ngày trong Hư Thiên Tông sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Tô Phong mừng rỡ, nhưng vần không quên tranh thủ hỏi:
"Tiền bối, ngài sao lại có Hư Thiên lệnh? ngài là trưởng bối của Hư Thiên Tông sao?"
Nam Thiên đạo nhân lắc lắc đầu, nói:
"Ta không có liên quan gì đến Hư Thiên Tông, ngươi đừng hỏi nhiều, tiểu tử, Hư Thiên lệnh này không phải vật tầm thường đâu, mấy ngày tới, ngươi phải nướng thật nhiều thịt đấy".
"Chỉ cần tiền bối muốn ăn, vãn bối nướng bao nhiêu cũng được".
Tô Phong gật đầu nói.
Tô Phong mỗi ngày nướng không ít thịt, mỗi ngày đều tiếp tục di chuyển về phía Bắc, có Nam Thiên đạo nhân ở đây, Mao Vinh cũng an phận rất nhiều, nhưng mỗi ngày đều bị Nam Thiên đạo nhân đá cho mấy cái vào mông".
Mỗi lần bị đá, Mao Vinh đều bò dậy, nói:
"Đây là lần thứ xxx ông đá ta, ta ghi nhớ hết rồi đấy, sẽ có một ngày, ta trả lại hết cho ông".
Có Nam Thiên đạo nhân ở đây, Tô Phong căn bản không cần dùng đến thuốc biến hình. Những ngày sau đó, bọn Tô Phong đi thêm được một vạn dặm nữa, thịt mê hương thú trong Càn Khôn Trạc đã hết.
Ngọc quỳnh tiên nhưỡng trong tay Mao Vinh dưới sức uống của Tô Phong, Nam Thiên đạo nhân, Mao Vinh, toàn bộ đều đã thấy đáy.
Rượu ngon thịt thơm, toàn bộ không còn.
Một ngày, phía trước xuất hiện một tòa thành trì, Tô Phong đang định vòng qua thì Nam Thiên đạo nhân nói:
"Không cần đi qua, không còn rượu thịt nữa, hôm nay chúng ta phải vào thành ăn một bữa mới được".
"Tiền bối, vãn bối là tội phạm truy nã Đế Đình! Vào thành, e rằng không ổn!"
Tô Phong kinh ngạc nói.
"Ngươi cũng không phải là tội phạm thật? Sợ cái gì! Xem trong thành có bán thịt mê hương thú ngon không, mua một ít nướng ăn... haizzz, ăn bao nhiêu ngày, bây giờ nghiện rồi".
Nam Thiên đạo nhân nói.
Tô Phong nói:
"Cái này, mặc dù vãn bối không phải Lý Nghiêm, nhưng người của Đế Đình không nghe vãn bối giải thich, vào thành, vãn bối có miệng cũng không nói rõ được!"
Tô Phong vẫn có chút lo lắng, quan trọng nhất, Tàng Truy Dương đuổi theo hắn đến Đông Hoang, kết quả chết mất xác, mặc dù không phải Tô Phong giết, nhưng nguyên nhân cũng đều là do Tô Phong.
Nam Thiên đạo nhân vỗ vỗ ngực, nói:
"Sợ cái gì? Có ta ở đây, ai dám bắt người? Cứ đi theo ta".
Mao Vinh đứng bên cạnh gật đầu nói:
"Đúng đúng đúng, có đạo sĩ thối ở đây, ai dám làm càn, lão đệ, đệ cứ vào thành, có phiền phức gì, đạo sĩ thôi chỉ cần đụng một ngón tay là ổn hết".
"Vậy... được!"
Có Nam Thiên đạo nhân đảm bảo, Tô Phong gật gật đầu.
Để cho an toàn, Tô Phong nuốt một viên thuốc biến hình, rồi mới cùng Nam Thiên đạo nhân, Mao Vinh hai người phi độn vào thành,
Thành này tên là Hằng Châu Thành, ba người đáp xuống trước cổng thành, đi vào bên trong. Tu sĩ thủ thành chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng năm, đương nhiên không thể nhìn ra tướng mạo thực sự của Tô Phong.
Ba người nhanh chóng đi vào khu chợ trong thành, mê hương thú mặc dù rất hiếm nhưng trong Hằng Châu Thành vừa hay có một con, bị Tô Phong mua lại. Thấy không có ai phát hiện ra mình, Tô Phong thở phào nhẹ nhõm, nói:
"Tiền bối, mê hương thú đã mua được rồi, chúng ta ra ngoài thành nướng thôi!"
"Không vội..."
Nam Thiên đạo nhân vuốt vuốt râu, nói:
"Thành này ta đến rất nhiều lần, thành Đông có một tửu lầu, tên gọi Túy Tiên Lầu, ở đó có một loại mỹ tửu, tên gọi "Tiên bất quá tam". Mặc dù không bằng ngọc quỳnh tiên nhưỡng, nhưng cũng rất ngon. Đã đến đây rồi thì đi uống một trận cho đã".
"Tiên bất quá tam? Được được..."
Nghe thấy có rượu uống, Mao Vinh vỗ tay tán thưởng.
Nam Thành đạo nhân cùng Mao Vinh đã hứng thú như vậy, Tô Phong chẳng biết thế nào, đành phải cùng họ đi đến Túy Tiên Lầu.
Tìm một vị trí thật tốt, ba người ngồi xuống, một lúc sau mỹ tửu đã được dọn lên. Nam Thành đạo nhân và Mao Vinh uống "tiên bất quá tam", tấm tắc khen ngon mãi, Tô Phong sợ bị phát hiện, trong lòng cảnh giác, "tiên bất quá tâm mặc dù ngon nhưng uống vào miệng chẳng có chút cảm giác nào.
Rượu hết nửa tuần, Nam Thiên đạo nhân lên tiếng nói:
"Tiểu tử, ngươi có biết tại sao ta lại đến đây không?"
Tô Phong lắc lắc đầu, nói:
"Tiền bối mời nói".
Nam Thiên đạo nhân nhấp một ngụm tiên bất quá tam, nói:
"Bọn ta không đi cùng ngươi tới Hư Thiên Tông nữa, ngươi đi một mình đi".
"Tại sao?"
Tô Phong hỏi.
"Đạo sĩ thối đã nói vậy, chắc chắn có nguyên nhân..."
Mao Vinh vừa nói hết, đột nhiên kêu lên một tiếng:
"Ây da..."
Thân thể hắn bay xa vài trượng, trên mông lại thêm một vết chân, Nam Thiên đạo nhân phủi phủi ống quần, nói:
"Lúc sư phụ nói chuyện, không được nói leo".
Mao Vinh từ dưới đất bò lên, nói:
"Đây là cú đá thứ một ngàn không trăm hai mươi ba, ta ghi nhớ hết đấy, sẽ có một ngày ta trả toàn bộ lại cho ông".
Túy Tiên Lầu có không ít người đến, những tiếng nghị luận bắt đầu nổi lên, nhưng Mao Vinh không để ý, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên hắn bị Nam Thiên đạo nhân đá ở chỗ công cộng.
Tô Phong than thầm trong bụng, Hằng Châu Thành là một tòa thành rất lớn, Tu sĩ Thần Hải cảnh trong thành có lẽ cũng không ít không biết có Bồi Nguyền kỳ cùng Kim Đan kỳ không. Làm ồn như vậy, nếu như làm người khác chú ý, thì rắc rối to.
Nam Thành đạo nhân chẳng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này, nói:
"Bởi vì quãng đường đến Hư Thiên Tông, đều bị Đế Đình phong tỏa hết".
"Tại sao?"
Tô Phong lại hỏi tiếp.
Nam Thiên đạo nhân nói:
"Bởi vì Đế Đình đã xác định, Lý Nghiêm ẩn nấp trong phạm vi này, để thể hiện sự tôn trọng của mình với Đế Đình Tàng gia, tám đại thế gia còn lại cùng Tàng gia, góp sức quản lý Đại Doanh, tất cả tông môn đều phải thần phục các tiên tu thế gia, tông môn không thần phục, đều là kẻ thù của Đế Đình. Hư Thiên Tông chính là tông môn không hành phục Đế Đình, Đế Đình đương nhiên không muốn khiến Lý Nghiêm chạy vào Hư Thiên Tông".
Tô Phong nhíu mày, nói:
"Không lẽ vãn bối phải lén lút lẻn vào?"
"Không được".
Nam Thiên đạo nhân lắc đầu nói:
"Vì Tàng Thiên Cơ đã đích thân phong tỏa đoạn đó, tiến hành tìm kiếm rải thảm, một tháng nữa, bất kể Lý Nghiêm trốn ở đâu, đều bị Tàng Thiên Cơ tìm ra".
"Tàng Thiên Cơ..."
Tô Phong híp mắt lại lẩm bẩm.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x