Chương 25: Buổi Lên Lớp Đầu Tiên.
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn: 4vn.eu
"Hây da, này Duy ta biết ngươi học kiếm sĩ rồi mà quên hỏi ngươi định học nhánh nào?" Hạo Bằng hỏi bằng giọng điệu thân thiết.
"Ta chưa cũng chưa nghĩ tới, còn ngươi học cái gì?" Liễu Duy u mơ chưa định hướng, hắn chỉ nghĩ là chọn kiếm sĩ thôi chứ ai ngờ giờ chưa biết nên chọn nhánh nào.
"Ta là thuẫn kiếm sĩ" Hạo Bằng chống nạnh hai tay, ưỡn ngực tự hào nói.
"Tại sao?"
Trong con mắt của Hạo Bằng liền hiện lên một niềm mất mát sâu thẳm, u buồn nói: "Từ nhỏ cha mẹ ta bị người Ám Nguyệt đế quốc giết, ta lúc đó không thể làm gì được, nên bây giờ ta muốn làm thuẫn kiếm sĩ để bảo vệ bạn bè và người thân".
Liễu Duy nhìn Hạo Bằng, trong lòng sinh ra một tia thân thuộc, đi lại vỗ nhẹ lên vai Hạo Bằng: "Ngươi là một người mạnh mẽ, việc đã qua thì cho nó qua đi".
"Ây za, ta đa cảm quá rồi, bây giờ trong lúc nguơi chưa quyết định chọn nhánh nào thì theo ta tới ký túc xá của ta một chút, chúng ta cần làm một chuyện hết sức quan trọng" Hạo Bằng đè nhỏ âm thanh thần thần bí bí nói với Liễu Duy như sợ ai nghe được.
Liễu Duy hơi e dè cái giọng điệu thần bí này của Hạo Bằng, rồi cũng cất bước đi theo hắn đến cái gọi là ký túc xá.
Khi Liễu Duy bước vào căn phòng của tên Hạo Bằng này, liền choáng váng với cách ăn ở của tên này, phải nói là "quá sạch sẽ" và "gọn gàng" Liễu Duy phải tìm tòi trong cái đống "gọn gàng" một lúc mới thấy được cái chỗ để mà ngồi xuống.
"hahaa..ha.ha. Ngươi thấy sao một mình ta ở trong phòng này có hơi rộng một chút, nếu được thì ngươi cứ xin học viện dọn vào chỗ ta làm bạn cùng phòng luôn." vừa nói tên Hạo Bằng này lom khom tìm kiếm một cái gì đó dưới giường.
Liễu Duy nghe hắn nói mà dở khóc dở cười, nhìn căn phòng rồi nghĩ: "Nếu đặt thêm một cái giường vào nữa thì không biết đi đứng bằng cách nào đây".
Một lúc sau, tên Hạo Bằng này lôi ra được một cái bình đen lòm được bao bọc rất kỹ, kích thước cũng chỉ bằng một lòng bàn tay, nhưng lại có một mùi hắc nhẹ thoang thoảng, Liễu Duy liền đoán được tên này giấu rượu trong phòng.
Hạo Bằng thần bí cười hề hề: "Đã là bạn bè với nhau nên ta không giấu nữa, hai chúng ta nhấm nháp một tý cho nó tình cảm thân thiết hơn."
Với cách ăn nói của cái tên Hạo Bằng này rất khiến nhiều người nghe dễ hiểu lầm, Liễu Duy cũng đành mặc với hắn, giơ tay bắt lấy ly rượu liền uống cạn.
"Hảo, như thế mới coi được" Hạo Bằng liền bắt một cái chén uống một húp (phòng một người mà lấy đâu ra hai cái), vừa uống xong, Liễu Duy nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cái tên Hạo Bằng này mà buồn cười xém nữa là phun hết cả ly rượu vừa uống vào mặt hắn rồi.
"Khặc..khặc.." Liễu Duy liền ho khan nhịn cười, một lúc bình ổn lại rồi mới sực nhớ hỏi tên trước mặt này: "Uống rượu vào không sợ bị phạt sao?".
"Phạt thì phạt kệ tía nó" uống rượu vào nên gan to hơn một chút liền nói bất cần, quay sang hỏi Liễu Duy: "Bây giờ, ngươi định vào nhánh nào, hay theo ta học thuẫn kiếm sĩ luôn đi".
Liễu Duy thật sự đau đầu trong cách chọn nhánh này liền quay sang nói Hạo Bằng: "Ta muốn dùng kiếm nhưng không thích dùng thuẫn, lại càng không thích nhánh chiến sĩ giác đấu, lại càng ghét thích khách hệ".
"Ôi ! Ngươi thật là đàn bà quá đi" Hạo Bằng làm ra vẻ như đàn anh đang mắng em mình vậy.
Ngồi tán dóc một hồi thì cả hai người nghe một âm thanh.
"Bùm...Bùm...Bùm"
Vừa nghe ba tiếng này, Hạo Bằng liền quay sang nói gấp với Liễu Duy: "Nhanh, đó là tiếng báo tập trung của lớp kiếm sĩ đó" nói xong liền chạy ào ra ngoài, chưa đợi Liễu Duy nói một lời.
Liễu Duy làm lạ với cái tên này, không biết tại sao tên này lại sốt sắng đến vậy nên chạy theo sau hắn. Một lúc sau, một đám đông toàn người là người hiện ra trước mặt Liễu Duy, màu sắc Bạch-Lam-Lục-Hắc hiện đủ trên sân, Liễu Duy nhìn quanh một hồi mới phát hiện tên Hạo Bằng này đang đừng ở cách hắn mấy dãy người, Liễu Duy đi tới gần Hạo Bằng thì nghe tên này lẩm nhẩm: "y dà, em này vóc người tạm được, khuôn mặt xinh xắn 7,5 điểm...Ô là la em này dáng người vừa đủ, nhưng khuôn mặt thì...ôi thật thất vọng đành 6 điểm vậy..Ô ô em này dáng người ba vòng như một quả là mỹ nữ hiếm gặp a...."
Lúc này Liễu Duy hiểu tại sao cái tên này lại sốt sắng đến vậy, thì ra là ra đây đứng ngắm gái, Liễu Duy cười khổ với cái tên Hạo Bằng này.
Hạo Bằng đang xuất ra-đa thì thấy Liễu Duy đứng sau lưng mình thì quay lại cười thần bí nói nhỏ: "ê Duy, học viện năm nay có nhiều người đẹp lắm, nếu ngươi vừa ý em nào thì nói với ta, ta chấp nhận hy sinh làm cầu nối cho ngươi, nhưng cũng có cái giới hạn của nó, như mấy em được xưng là những bông hoa tuyệt sắc của học viện thì ta đành chịu với lại nhìn tướng tá ngươi coi cũng được nhưng với không tới đâu nên cũng đừng trông mong gì".
Liễu Duy nghe tên này thao thao bất tuyệt, nhếch miệng cười khổ: "Vậy những bông hoa đó là những người nào?".
Hạo Bằng nhìn chằm chằm vào Liễu Duy như tìm được đồng minh vậy, đôi mắt ửng đỏ, như nổi uất ức bao ngày giờ mới được xuất ra, liền hào hứng nói: "Bên lớp kiếm sĩ của chúng ta có hai chị em đều là tuyệt sắc mỹ nữ đó, một là Yến Nhi của nhánh thích khách hệ- Lam nghe nói sắp tấng lên lục sắc rồi, hai là Yến Phượng là chiến sĩ giác đấu là lục sắc bào rồi. Còn bên Pháp sư cũng có một đôi chị em nhà họ Nguyệt nhưng nghe nói người chị tên là Nguyệt Lâm lúc trước bị bệnh nằm giường một năm trời rồi chưa khỏe được bao nhiêu thì bị gả cho một tên ở rễ rồi, còn người em thì là Nguyệt Mộng tuy so với chị mình kém hơn một chút nhưng nếu so với hai chị em bên lớp Kiếm Sĩ này thì ngang sức ngang tài aaa... Vậy ngươi đủ hiểu nhan sắc Nguyệt Lâm thế nào rồi chứ, aaaa tên khốn kia may mắn cưới được Nguyệt Lâm, mặc dù là ở rễ thì sao chứ, chứ gặp ta thi ta sẵn sằng cả 5 chân ấy chứ" giọng Hạo Bằng mang theo một tia tiếc nuối.
Liễu Duy biểu tình quái dị trên khuôn mặt, Hạo Bằng nhìn hắn đồng cảm vỗ vai thân thiết nói: "Ta biết ngươi tiếc nuối nhưng chúng ta chỉ là bình dân (Hạo Bằng tưởng tên này giống hắn) với lại cũng không phải con nhà thế gia, hiện tại chúng ta không với tới được đâu, với lại các nàng đó ông bướm ve vẩy đông lắm sợ ngươi chưa tới gần đã bị bọn chúng đè bẹp chết tươi rồi đó. Đợi sau này hai chúng ta thành tài thì cái gì mà không có, đúng không nào". Hạo Bằng nói với Liễu Duy với niềm tin mãnh liệt.
Hai tên này ham tán dóc không chú ý bên cạnh đã đứng sẵn một người mang hắc bào, ánh mắt lạnh băng đang nhìn hai người, một lúc sau người mang hắc bào quát lên khiến hai người tỉnh mộng: "Hai tên này to gan, vào giờ tập trung lại còn tán dóc đã vậy còn uống rượu, hai ngươi chạy hai mươi vòng sân cho ta"
Mọi người nghe vậy, liền ôm miệng nín cười, khiến cho cả đám người run lên chỉ nghe những tiếng "hí hí" nhỏ vang lên nhìn vào hai thân ảnh bị phạt chạy. Mà ai có biết rằng chính hai người đang bị phạt chạy này, sau này sẽ khiến cho những con dân đế quốc ngẩng đầu, ưỡn ngực tự hào vì mình là người của Nhật Quang đế quốc.
Chương 26: Thử Thách Đầu Tiên
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn: 4vn.eu
Mười vòng sân, Tây viện nói nhiều thì không nhiều, nói ít thì không ít, nhưng diện tích của Tây viện thực sự rất lớn rồi cộng thêm với thể lực hiện tại của Liễu Duy thì đây căn bản là một thử thách đối với hắn, Liễu Duy khi chạy đến vòng thứ 17 thì cả người hắn đã ướt đẫm mồ hôi, còn Hạo Bằng đã hoàn thành từ lúc nào đang đứng nhìn về phía Liễu Duy đang bước từng bước nặng nề trên nên đất đá đã thấm đẫm mồ hôi của hắn.
Thời tiết mang theo cái giá lạnh của mùa đông, nhưng lúc này Liễu Duy cảm thấy toàn thân nóng bức, mồ hôi trên trán cứ liên tục chảy xuống rồi nhỏ giọt xuống mặt đất, trong thâm tâm hắn liên tục tự cổ vũ bản thân: "Không, mình nhất định phải kiên trì đến cùng. Không được đầu hàng, chỉ còn hai vòng nữa thôi." Liễu Duy nghiến răng, cố gắng bước nhanh thêm một chút. Vì muốn bản thân thoát khỏi cảm giác mệt mỏi tinh thần, hắn thậm chí dùng răng cắn vào đầu lưỡi chính mình. Hiệu quả từ cơn đau quả nhiên hiệu quả, thân thể hắn bị kích thích tăng tốc lên vài phần nhưng từ miệng hắn đã chảy ra một tia máu rất nhỏ.
Liễu Duy thở hồng hộc cố gắng bước từng bước về phía trước, con mắt hắn lúc này đã mờ hẵn đi, hắn bây giờ như là bước trong vô thức có thể ngã bất cứ lúc nào, đột nhiên hắn cảm thấy cơ thể nhẹ hẵng đi, quay sang thì thấy Hạo Bằng đang vác vai đỡ giúp hắn một phần trọng lượng, Liễu Duy bây giờ thật sự quá mệt không thể nói gì được nữa, rồi bên tai nghe âm thanh: "Ta thật sự không hiểu ngươi, thể lực vậy sao mà học được lớp kiếm sĩ chứ?".
Liễu Duy nghe Hạo Bằng nói vậy, hắn quay sang nhìn Hạo Bằng nở nụ cười cảm kích từ tận đáy lòng.
"Thôi, không cần cảm kích ta, chúng ta đã là bạn bè thì giúp đỡ lẫn nhau là bình thường thôi" hắn tiếp tục vác vai của Liễu Duy cùng bước những bước chân nặng nề, lúc này Hạo Bằng cũng mồ hôi mồ kê đầy mình nhưng vẫn đỡ hơn Liễu Duy nhiều.
Cuối cùng, cũng hoàn thành hai mươi vòng sân, cả hai cùng nhau ngả lăn nằm sải lai trên nền đất cứng cáp, liên tục thở hồng hộc, những khí trắng rõ rệt bốc lên từ hơi thở hai người.
Hai người đang nằm thờ hồng hộc thì bên tai nghe một âm thanh: "Ai cho hai ngươi nằm đó, đứng dậy cho ta".
Liễu Duy bây giờ thật sự không còn sức làm bất cứ điều gì, phải nhờ Hạo Bằng kéo vai đứng ngả dựa vào hắn thở hồng hộc.
Người nam tử mặc hắc bào, khuôn mặt không cảm xúc nhìn hai người rồi quay sang nhìn Hạo Bằng lạnh lùng nói: "Ngươi có vẻ còn sức nhỉ, ngươi chạy thêm 5 vòng sân cho ta."
Lúc này, đám người trên sân không dám gây ra một tiếng động nào nữa mà nhìn vào hai thân ảnh kia và hình ảnh nam tử hắc bào này đã để lại sự ấn tượng cho mọi người.
Lúc này, Liễu Duy hiểu ra, thì ra người này muốn dùng hai người họ "giết gà dọa khỉ", Hạo Bằng trong lòng tuy tức giận nhưng không nói một câu nào, đợi cho Liễu Duy đứng vững rồi tiếp tục quay người chạy.
Hắn chạy chưa được nửa vòng thì sau lưng hắn xuất hiện thêm một âm thanh thở dốc, quay lại thì thấy đó là Liễu Duy đang chạy với những bước chân nặng nề theo sau hắn. Trong tâm của Hạo Bằng sinh ra một tia cảm động, hắn chạy chậm lại đợi Liễu Duy đang từng bước tiến gần hắn, hai thân ảnh chậm chạp cùng chạy quanh trên sân, những giọt mồ hôi của hai người thấm ướt xuống mặt sân đã tạo thành một hình ảnh con đường trên sân.
"Rầm..." Người ngã xuống là Liễu Duy nhưng hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, hắn chống đỡ thân người mình lên bằng đôi tay đang run rẩy vì mệt, Hạo Bằng quay lại đỡ hắn lên rồi tiếp tục bước đi, hai người khoát vai lẫn nhau cùng bước lên về phía trước.
Hạo Bằng tuy thể lực tốt nhưng cũng đã đến giới hạn của hắn, lúc này đôi chân hắn đã run rẩy bần bật, bước đi xiêu vẹo, nếu không có Liễu Duy bên cạnh thì hắn cũng đã khụy xuống rồi.
"Rầm..." Hạo Bằng khụy xuống kéo theo Liễu Duy theo, nhưng Liễu Duy phản xạ khom lưng lại, cơ thể run rẩy, nghiến răng cố sức kéo Hạo Bằng đứng lên rồi tiếp tục bước tiếp.
Hình ảnh hai người, khiến cho đám đông lặng đi, trong đôi mắt mọi người có một chút hồng lên và tỏ rỏ sự tôn kính với hai người.
Nam tử hắc bào trong đôi mắt cũng lóe lên dị quang rồi mau chóng vụt tắt rồi tiếp tục nhìn hai thân ảnh hô lên: "Vòng cuối cùng, chỗ ta đang đứng là đích".
Hai người nghe điều đó như tiếp thêm được một chút sức lực, bước nhanh hơn một chút, chỉ còn khoảng vài chục bước chân nữa sẽ đến đích, khi hai người cùng nhau đến cái gọi là giới hạn thì họ cùng té nhào lên mặt đất cứng rắn và hôn mê bất tỉnh đi.
Lúc này bên cạnh, nam tử hắc bào đó đã xuất hiện một lão nhân khuôn mặt hiền từ nói: "Người có cần làm đến vậy không?" nói rồi ông đi tới hai người ôm lấy lên rồi liền biến mất. Nếu lúc này Liễu Duy mở mắt có thể thấy ông lão hiền từ này là người đã phúc khảo mình lúc sáng nhưng bây giờ hình ảnh đó lại khá mâu thuẫn, một ông lão xách hai người thanh niên bất tỉnh lướt đi nhẹ nhàng trong gió.
Nam tử áo đen nhìn hướng ông lão xẹt đi miệng lẩm bẩm: "Thầy không nghiêm, trò không giỏi". Nói rồi quay sang với đám người đang si ngốc nhìn mình, lạnh lùng quát lên: "Có kẻ nào muốn bị phạt thì bước ra đây"
Mọi người không dám nói gì, lặng lẻ thu lại ánh mắt của mình, quay đầu nhìn lại nam tử hắc bào, trong lòng sinh ra tia sợ hãi với người trước mặt này.
Hiện giờ tớ ngày thường ít thời gian nên chắc 1 chương/1 ngày thôi, còn cưối tuần thì có thể có pháo hơặc boom nhỏ cho mọi người. Enjoy!!
Chương 27: Song Tu
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn: 4vn.eu
Khi Liễu Duy tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trong một căn phòng trang trí đơn sơ, tĩnh lặng, nó hầu như cách biệt với thế giới bên ngoài, hiện tại cơ thể của hắn chưa vận động được nhiều nên hắn chỉ có thể mở đôi mắt nhìn xung quanh mà thôi.
"Tỉnh rồi hả?" âm thanh già nua vang lên gần đấy.
Liễu Duy gương mắt nhìn theo phía âm thanh đấy thì thấy một lão nhân với khuôn mặt mỉm cười đang nhìn mình, hắn nghĩ chắc người này đem hắn tới đây, nhẹ giọng đáp lại: "Đây là ở đâu?".
"Phòng của ta, còn tên kia khi tỉnh lại có qua thăm ngươi nhưng lúc đó ngươi còn hôn mê, nên hắn đi rồi" ông từ từ nói một cách hiền từ với Liễu Duy, ông càng nhìn hắn càng thấy thích con người của tên học viên này.
Một lúc sau, ông nghi vấn hỏi Liễu Duy: "Có thể cho ta biết tại sao ngươi lại chọn lớp Kiếm Sĩ không?".
"Không biết" Liễu Duy lắc đầu giả vờ, hắn không muốn cho lão nhân này biết rằng đối với hắn từng sống trong sợ hãi và thù hận, hắn không có ai để tin tưởng, hắn chỉ có mỗi thanh kiếm để mà tin tưởng vào, thanh kiếm mà luôn phát ra khí tức lạnh lẽo và sặc mùi máu tanh len lỏi vào các giác quan của hắn, giúp hắn tin vào là mình vẫn còn tồn tại. Với lại một kiếp người, một người một kiếm đã là thói quen của Liễu Duy, hắn làm sao mà chọn vào Pháp sư được, Liễu Duy không muốn trở thành cường giả khiến cho mọi người khiếp sợ, hắn chỉ muốn nắm lấy sức mạnh mà để bảo vệ người thân, gia đình mà thôi.
"Vậy ngươi chọn nhánh nào trong đó?" lão nhân tiếp tục hỏi.
Liễu Duy vẫn ngu ngơ lắc đầu, hắn thật sự bí trong tình cảnh này.
Ông lão nhìn hắn cười ôn hòa rồi nói: "Ngươi có thiên phú về "PHONG" rất mạnh, rất mạnh. Nếu bây giờ ngươi chuyển sang lớp Pháp Sư cũng không muộn đâu, thân thể của ngươi không hợp học kiếm sĩ" giọng ông pha một chút tiếc nuối.
"Không, học sinh vẫn muốn học kiếm sĩ" Liễu Duy kiên quyết từ chối.
Ông lắc đầu ngao ngán với Liễu Duy: "Hầy!! vậy ngươi muốn học kiếm sĩ nhưng vẫn không biết chọn nhánh nào. Ta cũng thật sự không thể chọn dùm ngươi được vì với thân thể ngươi căn bản không hợp là một kiếm sĩ rồi".
Ông nói tiếp với Liễu Duy: " Dù bây giờ ngươi chăm vào luyện thể (thân thể) thì cũng muộn rồi, cơ thể ngươi đã coi như định hình, rất khó để thay đổi, nhưng đó chỉ là mới là một yêu cầu cơ bản của kiếm sĩ mà thôi. Ngươi biết một kiếm sĩ thật thụ sẽ cần những yếu tố cơ bản nào không? một là sức bền, hai là lực, cuối cùng là dẻo dai, nhưng ngươi không hề có một cái nào cả. Trong khi đó, ngươi lại có thiên phú về "Phong" cực mạnh, cơ hội ngươi trở thành một pháp sư cường giả không hề nhỏ đâu." trong con mắt ông hiện lên một tia dị sắc.
"Cảm tạ ngài cho ta biết, nhưng ta vẫn muốn làm kiếm sĩ" Liễu Duy giọng nói rõ ràng, chắc chắn.
"Người chắc chắn, không hối hận."
"Không hối hận" Liễu Duy ánh mắt kiên định, hắn chưa bao giờ hối hận với sự lựa chọn của bản thân.
"Hảo" lão nhân khuôn mặt hiền từ bỗng trở nên đỏ rực hưng phấn. Thật ra còn một yếu tố hết sức quan trọng mà ông không nói đó là "sự kiên định" nếu không có cái này thì dù là thiên tài ngàn năm có một thì cũng là phế tài mà thôi. Với sự kiên định này thì dù "đường có xa cũng sẽ có ngày đến đích".
Ông nhìn Liễu Duy tán thưởng, một lúc sau nói với giọng điệu nghiêm túc: " Nếu ngươi đã vậy, ta sẽ giúp ngươi một con đường, vì nó hoàn toàn giành cho ngươi, nhưng con đường này lại khó khăn hơn trăm lần người khác, ngươi có chịu bước đi hay không đó là quyền của ngươi" ông nói xong, nhắm mắt đợi chờ câu trả lời của Liễu Duy.
Ánh mắt Liễu Duy lóe tinh quang nhìn lão nhân hiền từ này, đáp: " sống chết có số, tại sao phải sợ, đi thì đi thôi, ai cản đường ta thì ta đập nát báy nó" giọng nói pha một chút sát khí ẩn giấu bên trong.
"Hảo..." Ông lão nhìn Liễu Duy khen ngợi. Suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Ngươi có thiên bẩm về Phong nhưng lại thích tu kiếm vậy tại sao không Song Tu cả hai, chủ tủ là kiếm sĩ, còn về Pháp sư thì ngươi lấy "Phong Nguyên Tố" làm phụ, với những ưu điểm của "Phong" mang lại cho ngươi thì những nhược điểm của ngươi không là vấn đề gì cả." Ông hào hứng nói với Liễu Duy.
Liễu Duy nhíu mày, rồi thật thà nhìn ông hỏi: " Học sinh thật không biết nên làm thế nào cho hợp lý cả."
Lão nhân chưa kịp trả lời thì bên ngoài cửa xuất hiện một âm thanh: " Hahaaa...Ngươi không biết nhưng người trước mặt ngươi lại biết rõ hoàn toàn đấy".
Ngoài cửa, xuất hiện một lão nhân khác, nhưng người này nhìn còn "lão" hơn nữa, tóc bạc trắng dài xuống lưng, lông mi cũng đã trắng bạc, mang một bộ đồ cùng màu khiến Liễu Duy khi nhìn người này có cảm giác không thật, phiêu diêu.
"hahaaa...Viện trưởng quá lời rồi, ta tuy biết nhưng cũng chỉ là một góc băng nhỏ của nó mà thôi" Lão nhân khiêm tốn đáp.
"ahahaaa...Người được xưng là Kiếm Sĩ- Phong Hệ tầng 7 đỉnh mạnh nhất đế quốc Nhật Quang mà kêu chỉ biết một góc băng thì những tên ngoài kia chắc cũng chỉ là đang làm trò hề thôi nhỉ?" người được xưng là viện trưởng châm chọc lão nhân kia.
"Bản thân Phong Pháp ta khong dám xưng là mạnh nhất, núi cao thì có núi khác cao hơn, cái từ đó ta không dám nhận đâu." Phong pháp đáp lời.
Người kia quay lại nói với Liễu Duy: " Nếu ngươi muốn mình trở nên mạnh hơn thì nên nghe theo tên Phong Pháp kia đi."
Liễu Duy ngạc nhiên, nhìn người lão nhân hiền từ không ngờ trước mặt mình lại có thân phận như vậy, ánh mắt hắn nhìn chằm vào Phong Pháp, một bầu lửa nhiệt huyết nổi lên trong lòng, ánh mắt nghiêm túc nhìn lão nhân hiền từ đó, cố ướn người đứng dậy, rồi khom lưng tôn kính nói: "Học sinh mong Phong lão sư dạy dỗ."
Cũng chính từ bây giờ, con đường chông gai của Liễu Duy bắt đầu, nước mắt lại chảy, máu lại rơi, nhưng hắn vẫn kiên định bước đi để hoàn thành mục đích của hắn, một huyền thoại máu lại bắt đầu.
Chương 28: Lại Gặp Rắc Rối
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn: 4vn.eu
Phong Pháp lắc đầu nói: "Dạy dỗ ngươi, ta không làm được, mỗi người có một con đường riêng của nó, ta có cách của ta, ngươi có cách của ngươi, ta chỉ giúp ngươi nhìn ra con đường của ngươi nên đi mà thôi, còn đi thế nào thì tự ngươi đi đi."
Trong mắt của Liễu Duy thoáng hiện một chút thất vọng, nhưng trong ánh mắt đó lại trần ngập kiên nghị muốn đi trên con đường này. Hắn tôn trọng ông, khom người tạ ơn rồi quay người bước ra khỏi cửa, không quên chào tạm biệt lão nhân được xưng là viện trưởng kia, khi hắn bước ra cửa thì sau lưng vang lên giọng nói của Phong Pháp.
Phong Pháp nói mông lung khó hiểu: " Khi cơ thể ngươi đạt tới giới hạn nhất định chính là lúc ngươi cảm nhận rõ được thế nào là PHONG."
Liễu Duy liền khựng người, trong đầu liên tục nhắc đi nhắc lại câu nói của Phong Pháp, hắn đứng lặng người một lúc rồi cất bước đi ra khỏi nơi này.
"Ây, Phong đệ à, ta thấy cậu thanh niên này tuy đã qua độ tuổi để tu luyện nhưng nhìn nó không tệ chút nào với lại sự cảm nhận về Phong Nguyên Tố còn mạnh hơn cả đệ, sao đệ không nhận hắn làm đệ tử chân truyền đi" âm thanh mang theo sự luyến tiếc, than vãn.
Phong Pháp nhìn người kia, hiền từ đáp: "Cũng tại vì nó có cảm nhận mạnh hơn ta, nên ta căn bản không có xứng làm thầy chỉ dạy cho hắn, với cảm nhận của ta, nếu hắn theo ta học thì cả đời hắn không thể vượt qua ta hoặc trở thành một cường giả chân chính được, vì năng lực của hắn sẽ bị sự hiểu biết hạn chế của ta mà sinh ra ảnh hưởng. Nếu muốn tương lai của hắn trở thành một cường giả đỉnh phong thì phải để hắn tự đi tìm hiểu về sức mạnh của bản thân mình. Với ta hiện giờ vẫn mãi là Tầng 7- Đỉnh vì ta đã đến giới hạn cái gọi là "Phong" nhưng còn với hắn thì con đường còn dài gấp mấy lần của ta."
"Haizzz...mong là đệ nói đúng". Giọng nói vang lên sự tiếc nuối.
~~~.
Liễu Duy bước đi ra ngoài, lúc này ánh sáng náo nhiệt đã nhường vị trí cho màn đêm u tĩnh, con người hắn đang bị màn đêm dần dần bao trùm trong bóng tối, hắn bước đi trên sân, nhưng trong đầu lúc nào cũng đang suy nghĩ về câu nói của Phong Pháp nói với hắn.
"Thế nào mới gọi là Phong? đến giới hạn cơ thể thì lúc đó cảm nhận rõ được PHONG" hắn bước đi và trong lòng luôn thầm nghĩ về điều đó. Hắn đi nhưng không chú ý là bản thân mình đang đi đến đâu, hắn không phát hiện là hắn đã đi vào khu của lớp Pháp Sư đang tan tầm trở về ký túc xá.
"Ai ui !" Liễu Duy va vào một học sinh, khiến cho hắn thoát khỏi ra khỏi suy nghĩ của mình, nhìn đến thân ảnh kia. Liễu Duy liền bước tới xin lỗi thì thấy người bị mình đụng vào lại là Mộng Nguyệt.
Lúc này, Mộng Nguyệt mới nhìn rõ người đụng mình là ai, liền hừ lạnh, chống tay đứng dậy nói đanh với Liễu Duy: "Ngươi tại sao lại ở đây, ngươi không biết đây là ký túc xá của nữ sao, ngươi định tìm nữ nhân để mà chọc ghẹo phải không, muốn thì ra bên ngoài ở đây không phải là chỗ để ngươi tới chơi đùa". Mộng Nguyệt nói to để cho những người gần đó nghe được, rồi tò mò để tiến lại gần xem mục đích là chỉ một, muốn cho Liễu Duy bị mất mặt.
Liễu Duy nghe Nguyệt Mộng nói vậy liền lạnh lùng đáp lại: "Xin ngươi tự trọng, đừng suy bụng ta ra bụng người, dù ngươi có cởi hết quần áo ra đợi ta thì ta cũng không thèm đụng".
Nguyệt Mộng tức giận, khuôn mặt đỏ bừng vì lời nói của Liễu Duy, đang định ra tay cho tên này một bài học thì. Lúc này, đám đông đã ngày càng kéo tới, nghe hai người này cãi nhau, trong đó lại có một đám đi tới bên cạnh Nguyệt Mộng hỏi han.
"Này Mộng tên này là ai mà sao lại xuất hiện tại đây" một nữ bạn học của Nguyệt Mộng nghi vấn hỏi.
"Hắn căn bản là một tên vô sĩ, vứt bỏ lòng tự trọng của một nam nhân đi ở rễ ở nhà ta"
Nguyệt Mộng khinh thường Liễu Duy, giọng nói to lên như muốn cho mọi người đều nghe. Khi mọi người nghe vậy liền kinh ngạc nhìn sang Liễu Duy âm thầm đánh giá người nam nhân này, trong con mắt các nàng hiện lên một vẻ tiếc nuối không tên.
Liễu Duy không muốn nói gì hơn với nữ nhân này nữa, liền cất bước quay người rời đi.
Vì âm thanh của Nguyệt Mộng nên đám đông càng ngày càng tới nhiều, dẫn đến sự chú ý của mọi người nên lúc này xuất hiện một đám nam sinh chạy qua, khi nghe chính miệng Nguyệt Mộng nói tên nam nhân trước mặt này lại là một tên ở rễ mà nếu không phải cưới Nguyệt Mộng thì chắc là Nguyệt Lâm, bông hoa đẹp nhất của học viện lại là vợ của tên vô sĩ này, khiến cho đám nam học sinh này nhìn Liễu Duy không mấy thân thiện, trong đó còn ẩn chứa sát khí hư vô.
Nguyệt Mộng nhìn tình cảnh này, khiến trong lòng vô cùng hứng khởi, nàng muốn là mọi người đều biết Liễu Duy là một người vô sĩ như thế nào, khiến cho mọi người trong học viện tẩy chay hắn rồi khiến hắn rời khỏi học viện để hắn khỏi xuất hiện trước tầm mắt nàng nữa.
Đối với những ánh mắt của đám đông, Liễu Duy căn bản không thèm để ý, chen chúc ra khỏi đám đông rời đi, nhưng hắn lại không được điều đó, vì lúc này trước mặt hắn là một đám nam sinh cố tình chặn đường ra của Liễu Duy, ánh mắt khinh bỉ và thù hần nhìn Liễu Duy.
Một tên nam sinh tầm hai hai tuổi, mặc lục bào bước từ trong đoàn người đi ra, nhìn Liễu Duy hăm dọa nói: " Một tên nam nhân không có tự tôn như ngươi thì đến cả tư cách ở rễ đều không có, ngươi lấy cái gì mà đòi cưới Nguyệt Lâm" người nói mang lên một tia không phục với Liễu Duy.
Mọi người nhìn nam sinh này thì cũng không ngạc nhiên vì lời nói của hắn, vì mọi người biết nam sinh này khi vừa gặp được Nguyệt Lâm đã nhất kiến chung tình với nàng, hắn đối xử chân thành với nàng nhưng đáp lại chỉ là sự hờ hững vốn có của Nguyệt Lâm nhưng điều đó không khiến hắn thất vọng mà ý định muốn chiếm lấy nàng càng mạnh mẽ hơn.
Nam sinh này tên là Nguyên Đông một trong những thiên tài đứng đầu của học viện chỉ mới hai hai tuổi đã mặc lục bào thì đã biết năng lực của hắn thế nào rồi, nhưng tính cách của hắn lại là tỷ lệ nghịch với nâng lực của hắn, Nguyên Đông là một tên âm hiểm, có thù tất báo và đặc biệt khi hắn nhìn không thuận mắt người nào đó thì hắn sẽ tìm đủ mọi cách khiến cho đối phương phải từ bỏ học viện ra đi, nên đa số mọi người trong học viện đều không muốn dính dáng gì đến hắn cả.
Nguyệt Mộng thấy Nguyên Đong bước ra liền cao hứng, vì nàng hiểu con người của tên này, liền thêm dầu vào lửa nói: "dù tỷ tỷ ta gả cho ngươi nhưng chẳng qua là tỷ ấy bị ép buộc mà thôi".
Liễu Duy liền thấy tình hình không ổn, đang định tìm cách để bước đi thì sau lưng xuất hiện một một khối kim loại sắc bén lóe lên ánh vàng, trong suốt đang bay thẳng đến hắn.
Chương 29: Không Khuất Phục
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn: 4vn.eu
Liễu Duy cảm thấy một tia uy hiếp xuất phát từ sau lưng, liền nhanh chóng phản xạ, chân phải liền dẫm mạnh xuống lướt qua một bên, tuy hắn phản xạ khá nhanh nhưng khối kim loại vàng óng đó còn nhanh hơn hắn, xẹt qua cắt vào vai trái của hắn, máu từ cánh tay chảy xuống làm ướt cả một bên áo của hắn.
Liễu Duy không để ý đến vết thương đang chảy máu, xoay người lại nhìn vào Nguyên Đông lạnh lùng nhìn tên này nói: "Ngươi làm vậy là có ý gì?".
"Chẳng gì cả, thấy ngươi không thuận mắt. Thế thôi" Nguyên Đông giọng điệu lười biếng nói lại, nhưng trong lòng hắn đã sinh ra một tia sát khí với Liễu Duy, hắn nghĩ bây giờ cho tên này một bài học thì biết đâu chừng sẽ được điểm với cô em Nguyệt Mộng này, nhờ thế càng dễ phát triển với Nguyệt Lâm thì sao.
Liễu Duy tuy rất tức giận với tên này nhưng trong lòng hắn luôn thầm nhắc nhở không được làm ẩu, Liễu Duy biết hậu quả thế nào khi đối chọi với tên này, căn bản chỉ mới là Kiếm Sĩ nhập môn, nhất giai Pháp Sư miễn cưỡng trung đoạn thì lấy cái gì chọi với tên pháp sư tứ giai kia chứ. Hắn bèn nói: "Ngươi thân là một pháp sư tứ giai mà đi ăn hiếp một tên mới nhập môn như ta không biết xấu hổ sao, lại càng không biết bản thân mình bị người ta vứt cho một khối xương mà ở đó lại còn vẫy đuôi ăn mừng." giọng điệu Liễu Duy trào phúng, châm chọc Nguyên Đông.
Với câu nói sắc bén đầy hàm ý bên trong của Liễu Duy khiến cho Nguyên Đông khuôn mặt trở nên dặn dữ, khó coi, bỗng xung quanh người bên người Nguyên Đông xuất hiện những ánh sáng lờ mờ vàng kim, không khí mang theo một tia sắc bén lượn lờ tùy thời có thể cẳt vào da thịt đối phương. Nguyên Đông bây giờ tuy muốn giết cái tên trước mắt này nhưng nội quy học viện lại vô cùng khắc khe nên hắn không dám làm ẩu, với lại hiện giờ rất nhiều người ở đây.
Nguyên Đông chợt xảo trá, âm độc nói: "Được, vậy ta với người cùng bình luận với nhau để cùng học tập".
Chưa để cho Liễu Duy trả lời thì trên cánh tay của hắn xuất hiện một khối vàng óng hình nón dẹp, ánh sáng lung linh quanh vật thể khiến người nhìn vào sẽ bị chói mắt, Liễu Duy thấy tên kia không thèm nói gì liền ra tay, trong tâm của Liễu Duy sinh ra một tia bất ngờ, liền định lướt tới Nguyên Đông thật nhanh để ra tay phá đi "chú niệm" của hắn, vì Liễu Duy biết mỗi pháp sư cơ thể có chút suy nhược còn có nhược điểm là khi muốn tấn công thì họ cần một khoảng thời gian ngắn để "chú niệm", pháp kỹ có sức tấn công càng cao thì thời gian "chú niệm" càng lâu.
*Chú niệm: nói vắng tắt là pháp sư trước khi dùng phép thì phải ngâm nga vài s rồi mới tấn công được.
Nhưng khi Liễu Duy lướt nhanh đến thì một tia cười mỉm xuất hiện trên khuôn mặt của Nguyên Đông, Liễu Duy thấy vậy liền biết không ổn nhưng mọi việc dường như diễn biến quá nhanh khiến hắn không kịp trở tay. Trước mặt hắn liền xuất hiện những viên pha lê màu vàng sặc sỡ bao quanh cơ thể hắn, liên tục xoay tròn rất nhanh, những tia sáng càng ngày càng lóe lên, khiến cho Liễu Duy phải nhắm mắt lại để né đi ánh sáng đó, ngay lúc đó một tiếng nổ to vang lên trong đầu hắn, khiến cho Liễu Duy đầu như bị choáng đi và mọi vật trước mắt hắn không thấy gì ngoài một màu trắng xóa.
Đối với những học viên mới nhập học thì đương nhiên lấy làm lạ biểu hiện của Liễu Duy nhưng còn đối với những học viên cũ thì đây cũng chẳng có gì mới cả, họ biết Liễu Duy bị Nguyên Đông làm cái gì, đây là một "Khoái Pháp*" nổi danh của Nguyên Đông, ảnh hưởng của "Khoái Pháp" này là khiến cho đối phương bị choáng và mù trong một khoảng thời gian nhất định tùy vào nâng lực của bản thân người sử dụng.
*Khoái Pháp: tức là dùng phép không cần niệm, hoặc là niệm trong một thời gian cực ngắn.
Lúc này, vật thể ánh vàng rực rỡ trên tay của Nguyên Đông đã run lên bần bật có thể xuất đi bất cứ lúc nào, Nguyên Đông nhìn Liễu Duy vẫn còn đang bị ảnh hưởng của Khoái Pháp của mình liền cười lạnh, hất mạnh tay về phía Liễu Duy, vật thể vàng kim đó liền bay nhanh về hướng Liễu Duy.
Liễu Duy lúc này vừa hết ảnh hưởng, liền trông thấy trước mặt mình là một khối vàng kim đang bay về phía mình, Liễu Duy liền nhanh chóng quyết định nhảy sang một bên tránh khỏi tầm bay của vật kia.
"Xoẹt !" một tiếng cắt bén sắc ngọt vang lên.
Vật kia đâm xuyên qua áo của Liễu Duy, cắm vào phần eo bên phải của Liễu Duy, điều này khiến cho mọi hoạt động của Liễu Duy hầu như bị đình trệ, ngả xuống nền đất cứng cáp, khuôn mặt hắn đã trắng bệch vì cơn đau từ eo mang lại, liên tục bị thổ huyết nặng nề.
Nguyên Đông thấy vậy liền đi tới gần chỗ Liễu Duy, ánh mắt khinh thường nhìn hắn, giở giọng điệu thản nhiên: "Học đệ, kinh nghiệm thực chiến còn quá thấp, huynh lỡ tay đệ bỏ qua cho".
Liễu Duy nhìn Nguyên Đông, ánh mắt trở nên đỏ rực như muốn ăn tươi nuốt sống tên trước mặt này.
Nguyên Đông thấy như vậy, bản thân hắn càng khinh thường Liễu Duy, trên tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện một khối hình đầu nhọn nhưng màu sắc lại ảm đạm hơn lúc đầu, cầm vân vê trước mặt Liễu Duy nói nhỏ chỉ để mội Liễu Duy nghe thấy: "Ngươi căn bản trong mắt ta chỉ là con sâu cái kiến mà thôi", hắn vừa nói vừa lấy vật vừa ngưng tụ rạch một đường lên khuôn mặt của Liễu Duy, một đường máu xuất hiện từ trên trán xuống đến khuôn mặt bên phải của Liễu Duy, hành động quá nhanh nên mọi người đều không thấy Nguyên Đông vừa làm gì cả.
Nguyên Đông giả vờ nói: "Đệ không còn sức nữa, nên chấp nhận thua đi thôi".
Liễu Duy không nói gì với Nguyên Đông, liền cố sức phun lên mặt hắn một bãi nước bọt pha lẫn máu bên trong.
Nguyên Đông khuôn mặt liền trở nên âm trầm, mắt trợn lên thập phần dữ tợn, định cho Liễu Duy một bài học nữa thì, cánh tay phải của Liễu Duy lúc này vung lên đấm thẳng vào mặt của Nguyên Đông một cú thật mạnh khiến cho khuôn mặt hớn hở của Nguyên Đông lập tức biến đổi, một tia máu từ miệng của Nguyên Đông chảy ra rồi thấm vào vạt áo của hắn.
Nguyệt Mộng lúc này đứng quan sát tình huống nãy giờ, trong tâm bỗng sinh ra một tia hối hận, và hầu như sự việc diễn ra trước mặt này đã vượt qua tầm kiểm soát của nàng, hiện giờ trong lòng của Nguyệt Mộng vô cùng rối bời không biết làm gì.
Nguyên Đông lúc này tuy có thể giết Liễu Duy bất cứ lúc nào nhưng hắn e ngại học viện, hắn nói nhỏ với Liễu Duy: "Tuy ta không thể giết ngươi nhưng ngươi yên tâm, từ bây giờ ngươi sẽ vĩnh viễn chỉ có thể nằm một chỗ rồi chờ chết mà thôi." đôi bàn tay của Nguyên Lâm lúc này đã hóa lên ánh vàng rất giống lão nhân hôm nọ đi chung với tên thiếu gia họ Đường kia.
Nguyên Đông định dồn tất cả đánh lên vùng đan điền của Liễu Duy muốn cho Liễu Duy bị phế hoàn toàn trước con đường tu luyện, hắn nghĩ cùng lắm là bị phạt môt chút mà thôi, học viện tất nhiên sẽ không vì một tên phế vật mà đi trách phạt với một người thiên tài như hắn.
Lúc Nguyên Đông vừa định xuất tay thì trước mặt hắn xuất hiện một lực đẩy kinh người khiến hắn phải văng ra gần ba mét, tóc tai trở nên bù xù, đứng dậy nhìn vào thân ảnh kia. Nghiến răng nghiến lợi giọng điệu đầy hăm dọa: "Nếu ngươi muốn được như hắn ta đây thành toàn cho ngươi."