Dịch giả: Hôi Lông
Biên Dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 24: Mục Dương Tương Mã.
Bởi vì chuyện Ngưu Lang Chức Nữ đều lưu truyền rộng rãi ở Thần Châu đại địa cho nên mỗi một danh môn quý tộc có khuên nữ đều đề phòng tất cả những đồng chí chăn trâu Ngưu Lang.
Lý Mục Dương chính là chàng Ngưu Lang chăn trâu mà hai nhà Thôi – Yến đề phòng.
Đừng nhìn cả người Lý Mục Dương đen, kỳ thật hắn cũng không ngốc chút nào.
Hắn và Thôi Tiểu Tâm là bạn học 3 năm, , tuy rằng trước kia chưa từng có cơ hội nói chuyện , nhưng mà hắn đều rõ ràng bộ dạng khí chất ngôn hành cử chỉ… của Thôi Tiểu Tâm. Trước đó, đã có những lời đồn về gia thế xuất thân bất phàm của Thôi Tiểu Tâm, bất quá khi đó Lý Mục Dương ngất ngây con gà tây, cả ngày không ngủ thì cũng ngẩu, làm gì có tâm tình mà đi chú ý chuyện nhàm chán đó?
Nếu như hắn dám cả gan mặt dày mày dạn chạy tới nói đôi lời với Thôi Tiểu Tâm, không nói sẽ trở thành chuyện cười trong lớp chỉ sợ ở trường sẽ xuất hiện thêm một vở kích đó là cóc nhỏ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Quán CF khi bị sát thủ tập kích, hắn liền đoán được Thôi Tiểu Tâm có gia thế bất phàm. Con trong gia đình bình thường làm sao có thể gặp chuyện nguy hiểm như vậy?
Thuê sát thủ rất tốn tiền a. không có việc gì mời sát thủ về nhà chỉ là vì giết một con heo ăn tết sao?
Sau đó khi hắn chạy ra tiễn Thôi Tiểu Tâm về thì thấy được chiếc xe màu đen sang trọng kia đơn đón, hơn nữa người mặc áo bào màu xanh kia lại dùng lễ nghi kỵ sĩ quý tộc, có thể có võ lâm cao thủ như vậy thì chỉ có những thế gia cự phiệt đứng sừng sững ngàn vạn năm ở đế quốc mà thôi.
Lý Mục Dương thì không không cần xác định một việc , Thôi Tiểu Tâm có lại lịch bất phàm, với mình là 2 thế giới khác nhau.
Cho nên hắn cũng chẳng suy nghĩ hôm nay Yến Tương Mã sẽ chủ động tìm tới tận cửa.
Thậm chí trong dự đoán của hắn thì phản ứng của đối phương sẽ gay gắt hơn một chút mới đúng.
Nói cách khác , sao có thể để cho hắn tên Ngưu Lang này có một giáo huấn để biết khó mà lui đây?
- Bản thân tôi muốn đi học ở ĐH Tây Phong.
Vẻ mặt Lý Mục Dương thành khẩn nhìn thẳng vào Yến Tương Mã, nói:
- Tôi và Tiểu Tâm đã có hẹn, chúng ta sẽ đi ngắm hoàng hôn ở bờ hồ Vô Danh.
- Hẹn?
Yến Tương Mã lặng đi một chút , sau đó cười ha hả . Hắn dùng cây quạt chỉ vào Lý Mục Dương, nói:
- Lý Mục Dương, hôm nay tôi đã phát hiện, cậu không chỉ không ngu ngốc, cậu là một người rất thích thú. Cậu và Tiểu Tâm có hẹn cùng nhau đi ngắm hoàng hôn ở bờ hồ Vô Danh sao? Cậu đang nói đùa với tôi sao?
- Tôi không có.
Lý Mục Dương lắc đầu:
- Chúng tôi đã hẹn, không tin thì anh về hỏi Tiểu Tâm đi. Tôi khổ cực để học như vậy, không lãng phí từng giây cũng không phải tôi muốn thi vào ĐH Tây Phong mà là làm một người đàn ông thì phải giữ lời. Tôi đã nói muốn đi ĐH Tây Phong, tại sao có thể không tuân thủ hứa đây?"
- Cậu cảm thấy mình có thể thi đậu vào không?
Yến Tương Mã hít hít cái mũi , híp mắt cười .
- Ai đon nâu.
Lý Mục Dương lắc đầu:
- Nhưng mà phải thử một chút, không đến một khắc cuối cùng , làm sao lại có thể bỏ cuộc được?
- Lý Mục Dương.
Yến Tương Mã đập cây quạt xuống bàn, sự kiên nhẫn cũng đã hết, hắn thật sự không muốn lãng phí thời gian vào một tiểu nhân vật. Sở dĩ cho tới bây giờ hắn còn có thể dùng thái độ như vậy nói chuyện cùng Lý Mục Dương , là bởi vì dù sao Lý Mục Dương đã cứu em họ của mình, hai nhà Yên Thôi cũng không phải là kẻ vô ơn. Còn một nguyên nhân quan trọng hơn là Lý Mục Dương đã mời hắn ăn dưa hấu ướp lạnh, đây là dưa hấu ngon nhất mà hắn đã từng ăn qua:
- Vừa rồi tôi còn nói cậu là người thông minh nhưng hiển nhiên cậu có chút vấn đề không chịu suy nghĩ cẩn thận rồi, hoặc là nói cậu không muốn suy nghĩ. Cậu có biết bản thân cậu là ai không?
- Biết.
Lý Mục Dương gật đầu nói.
- Thân thể có bệnh, vẻ bề ngoài không được, học tập rất kém cỏi , trước đây không giống một học sinh trung học chút nào.
- Chính xác.
Yến Tương Mã gật đầu nói:
- Vậy cậu biết Tiểu Tâm là kiểu người gì không?
Lý Mục Dương suy nghĩ một chút, nói:
- Là bạn của tôi.
- Bạn?
Yến Tương Mã nhếch miệng cười cười , nói:
- 2 đứa chỉ là bạn thôi sao? Cậu không có chút tình cảm nam nữ với Tiểu Tâm sao?
- Có.
Lý Mục Dương nói:
- Tôi thích Thôi Tiểu Tâm, đây là chuyện mà mấy ngày trước tôi mới phát hiện.
- Cho nên nói…
Giọng nói của Yến Tương Mã đột nhiên trở nên chanh chua, hỏi:
- Cậu xứng sao?
"—— "
- Như thế nào? Xúc phạm tới lòng tự ái của cậu?
Thấy Lý Mục Dương không nói lời nào, khóe miệng của Yến Tương Mã hơi vểnh lên nói:
- Chỉ là đây là một sự thật mà không ai có thể phủ nhận được, cậu không biết thân thế của Tiểu Tâm, tôi cũng không thể nói cho cậu biết nhưng mà tôi Yến Tương Mã, cha của tôi là Yến Bá Lai, là thành chủ của tòa Giang Nam thành này, là quan phụ mẫu lớn nhất ở thành phố này. Coi như Tiểu Tâm là em ruột của tôi thì cậu cảm thấy Yến gia của tôi sẽ đồng ý gả nàng cho một tên có bệnh, diện mạo rất xấu, học tập lại kém hay không?
- Không biết.
Lý Mục Dương trả lời một cách khẳng định.
- Vậy hãy cứ để mọi chuyện bắt đầu như lúc trước đi, cậu vẫn là cậu, Tiểu Tâm vẫn là Tiểu Tâm. Cậu nhận lấy cái hộp này, sau đó ăn chơi mà đợi giấy trúng tuyển vào ĐH Giang Nam, ngày mai khi TIểu Tâm đến thì cậu nói cho Tiểu Tâm biết rằng cậu học không vào, cậu muốn bỏ cuộc, có phải như vậy là một lựa chọn thông minh không?
- Đúng.
Lý Mục Dương nói.
- Như vậy là ok rồi chứ?
- Tôi có chút không rõ.
Lý Mục Dương nói.
- Chỗ nào không rõ.
- Tôi cũng không nói mình sẽ theo đuổi Thôi Tiểu Tâm.
Lý Mục Dương trầm giọng nói:
- Tôi thích Tiểu Tâm, cảm giác mình thích nàng một chút nhưng mà tôi cũng không nói hiện tại bản thân sẽ theo đuổi nàng. Hiện tại tôi chỉ muốn làm bạn với Tiểu Tâm, mặc dù là bạn bình thường nhất. Tôi sẽ cố gắng dùng hết khả năng, dùng hết sức của mình, nếu như tôi có thể thi vào ĐH Tây Phong với Tiểu Tâm, đây là vận may của tôi. Nếu thi không đậu thì tôi cũng có thể chấp nhận vận mệnh như vậy.
- Tôi sẽ làm cho bản thân mình trở nên vĩ đại, làm cho một ngày kia tôi sẽ xứng với Tiểu Tâm, để Tiểu Tâm nhìn tôi với cặp mắt khác xưa, để cho nàng sẽ thích tôi một chút. Tôi càng rõ ràng hơn các người, tôi không xứng, tôi không xứng với nàng nhưng mà đó không phải là lý do để tôi tuyệt giao với Tiểu Tâm. Nếu như tôi có thể mang đến hạnh phúc cho Tiểu Tâm thì tôi sẽ thỉnh cầu nàng nhận lấy tình cảm của tôi. Nếu như tôi cảm thấy bản thân mình làm không được thì lúc ở trước mặt nàng tôi sẽ có cảm giác mình mãi mãi không xứng với nàng. Như vậy, tôi cũng có thể chân thành mà chúc nàng tìm được một người mà mình thích. Tôi nghĩ trước khi Tiểu Tâm tìm thấy một nửa của mình thì nàng vẫn sẽ cần một vài người bạn, đúng không?
- Tiểu Tâm là một cô gái cố chấp, việc nàng đã quyết định thì nàng sẽ toàn lực ứng phó, chỉ là nàng cảm thấy chuyện học của tôi có hy vọng, cho nên mới cố gắng tranh thủ một lần. Cho nên bản thân tôi mới cùng nàng cùng nhau cố gắng, mười mấy năm qua, tôi chưa bao giờ cảm thấy có một chuyện gì mà có động lực lớn đến như vậy, lại nói tôi có thể nói cho Tiểu Tâm biết rằng tôi muốn bỏ cuộc không?
- Dường như tôi đã bị cậu thuyết phục, nhưng mà nếu cậu kiên trì thì có thể cậu sẽ thua hết. Không đi được ĐH Tây Phong, cũng có thể không trúng tuyển vào ĐH Giang Nam, khi đó cậu sẽ hai bàn tay trắng, đến lúc đó cậu cảm thấy mình và Tiển Tâm có khả năng không?
- Nếu như hiện tại tôi nói với Tiểu Tâm rằng tôi muốn bỏ cuộc thì giữa chúng ta sẽ có khả năng sao?
- Ít nhất cậu cũng đã vào được ĐH Giang Nam.
- Nhưng mà tôi lại muốn vào ĐH Tây Phong.
- Cậu xem một chút, như vậy sẽ không có cách nào để nói chuyện nữa rồi.
Yến Tương Mã cười nói.
“Vù”
Quạt giấy trong tay Yến Tương Mã vung lên, bên trong quạt xuất hiện một mũi nhọn sắc bén.
Mũi nhọn này phát ra ánh sáng màu đen, giống như là đã ngâm trong kịch độc.
- Quạt này tên là Đả Long Tích, chém sắt như chén quyền, chuyên chặt đứt gân cốt của người ta, lão nhân nhà tôi nói cho tôi biết nó có thể chặt đứt sống lưng của rồng.
Lúc Yến Tương Mã nói chuyện, khung xương tối đen giống như sắt ở trên cây quạt đã xoay tròn như bay ở trên ngón giữa của hắn, kình phong nổi lên, một đạo quang mang màu trắng nhấp nháy ở bốn phía.
“Xoạt”
Cán quạt trực tiếp tiếp xúc với cái bàn, một góc bàn đã bị cắt ra.
“Xoạt”
Lại một lần tiếp xúc nữa, lúc này cái bàn đá đã mất đi một miếng đá lớn.
“Vù”
Yến Tương Mã thu hồi mặt quạt nắm ở lòng bàn tay , vẻ mặt cười cười nhìn Lý Mục Dương, nói:
- Cậu xem một chút, tôi cũng có thể đổi cách để nói chuyện với cậu nhưng mà tôi là một người làm công việc văn hoa, là danh gia quý tộc cho nên không dùng nhưng thủ đoạn như mấy tên lưu manh ngoài được, cho nên cậu hãy suy nghĩ một chút?
- Thật là lợi hại.
Ánh mắt Lý Mục Dương tràn đầy lửa nóng nhìn vào cây quạt của Yến Tương Mã, nói:
- Chém sắt như chém bùn , cắt đá như cắt đậu hủ , cây quạt này của anh họ quả thật rất lợi hịa.
Yến Tương Mã là cao thủ số hai mà hắn đã gặp, cũng mạnh như sát thủ Ô Nha mà nhìn thấy lúc trước.
Không biết có chuyện gì, tự dưng thấy người sử dụng năng lực vượt qua năng lực của người thường thì thân thể của hắn liền có một loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào . Giống như là bị cảm xúc nào đó gọi về.
Yến Tương Mã rất hài lòng với phản ứng của Lý Mục Dương, nói:
- Tay chân của cậu gầy, nếu như đánh vào đó thì toàn bộ xương cốt cả người đều vỡ vụn a. Chuyện như vậy, Yến Tương Mã ta không làm được, cho nên Mục Dương cậu phải tự thu xếp ổn thoả mới tốt . Hòa hòa khí khí , bình an mới tốt.
Tay phải Lý Mục Dương nắm lấy một góc bàn, chỉ thấy sắc mặt hắn đỏ hồng, hồng quang trong ánh mắt lan tràn, một mảnh vẩy cá lại xuất hiện trên mu bàn tay phải, trên mặt lân phiến có mây vụ quay cuồng , kinh lôi tung hoành .
Vùng đan điền mạnh dùng sức , chỉ nghe một tiếng “ Rắc”, cứ như vậy mà bẻ gãy một cạnh góc bàn.
Hắn lắc lắc đầu, nhìn vào Yến Tương Mã đang trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hắn, nói:
- Vẫn là anh họ lợi hại hơn một chút, anh xem cục đá trong tay tôi cũng không có thẳng thớm như cục đá mà anh dùng quạt cắt xuống.
"—— "
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Hôi Lông
Biên Dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 25: Hoàn khố đại thiếu !
Yến Tương Mã tỏ ra kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm , trong lòng muốn mắng chửi người.
Kịch bản không đúng, chuyện xưa phát triển không phải như vậy . Thân là đại thiếu gia trong danh môn vọng tộc phú gia, sau khi hắn làm rõ ý đồ đến đây thì tên tiểu tử ngồi trước mặt phải dạ dạ vâng vâng mà đáp ứng, hơn nữa cũng không bao giờ tiếp xúc với nữ tử của Thôi gia nữa, hắn sẽ nhân từ mà vỗ vỗ bờ vai của tên tiểu tử kia, an ủi vài câu để thể hiện phong phạm của một công tử thế gia. Từ nay về sau mọi người sẽ không lui tới với nnha nữa, tên này sẽ không bao giờ xuất hiện trong từ điển cuộc sống của hắn nữa.
Tên tiểu tử này dùng bàn tay bẻ gãy góc bàn đá kia là có ý gì?
Hắn không phục? Làm ra hành động phản kích sao?
- Tôi cũng không phải là người bình thường để ai vuốt mặt cũng được, nếu có một ai bắt tôi làm chuyện không thích thì người đó sẽ phải trả giá vì hành động của mình.
Tự nhiên trong lòng Yến Tương Mã cho ra một câu kinh điển như vậy để đánh giá Lý Mục Dương.
Yến Tương Mã dùng cái quạt vỗ vỗ vào cái bàn đá để kiểm tra độ cứng, lại nhìn vào một góc mà hắn đã dùng quạt cắt, nói:
- Tôi đã bảo người điều tra về cậu, xem ra chúng ta vẫn không hiểu biết rõ về cậu rồi.
- Anh đã giải thích rất rõ ràng.
Lý Mục Dương nói:
- Chỉ là mỗi ngày đều sẽ luôn phát sinh biến hóa, đúng không?
- Cậu muốn làm thế nào?
Yến Tương Mã nhìn Lý Mục Dương, hỏi.
- Tôi muốn làm thi sẽ làm được.
- Đáp án này không thuyết phục được tôi.
Lý Mục Dương híp mắt nở nụ cười , nói:
- Tôi cũng không muốn thuyết phục anh, tôi chỉ nói ra sự thật mà tôi, kỳ thật tôi cũng không có đáp án rõ ràng.
Yến Tương Mã lại mở quạt ra, nói:
- Cây quạt này tên là Đả Long Tích, là do Mạc Càn đại sư về luyện vũ khí đã luyện ra từ một khối thiên ngoại thần thiết. Thuở nhỏ khi ta tập võ, nhận được danh sư, hiện tại đã tiến vào cảnh giới Cao Sơn trung phẩm, cho nên tôi có thể dễ dàng dùng Đả Long Tích để cắt gãy mặt bàn này. Cậu thì sao? Cậu chỉ là một tên tiểu tử bị bệnh suốt ngày, một tên học sinh tay trói gà không chặt, tại sao cậu lại làm được, cậu làm bằng cách gì?
- Anh hỏi tôi làm sao làm được cũng không có ý nghĩa gì cả đúng không? Tôi có thể làm được chuyện như vậy, đây mới là điều anh nên quan tâm, đúng không?
Yến Tương Mã nhìn chằm chằm thật sâu vào Lý Mục Dương, hỏi:
- Còn dưa hấu nữa không?
- Còn.
Lý Mục Dương gật đầu .
- Cho tôi thêm 2 miếng nữa.
Yến Tương Mã nói:
- Trời nóng quá, tôi khát rồi.
- Được.
Lý Mục Dương cười nói .
Lại ăn tiếp 2 miếng dưa hấu ướplạnh, Yến Tương Mã hài lòng đứng lên , nhìn Lý Mục Dương nói:
- Tôi rất chân thành đề nghị cậu, đề nghị cậu cũng chân thành mà suy nghĩ lại lời đề nghị của tôi, đừng làm chuyện điên rồ, được không?
- Cảm ơn anh họ đã quan tâm, bất quá tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.
Lý Mục Dương cười nói .
Yến Tương Mã lắc đầu thở dài , nói:
- Đừng tưởng rằng mình còn trẻ, có chút công phu là có thể tự bảo vệ mình , có chút người là cậu không trêu chọc nổi
- Tôi không muốn chọc ai.
Vẻ mặt Lý Mục Dương tỏ ra ngại ngùng mà cười, nói:
- Tôi chỉ cầu nguyện sẽ không có người trêu chọc tôi là được.
- Không biết điều.
Yến Tương Mã lắc lắc đầu , quơ cái quạt trong tay rồi đi nhanh ra ngoài.
- Tôi cho cậu biết, là một tên hoàn khổ nổi danh nhất Giang Nam thành này, chuyện gì tôi cũng có thể làm được.
Lý Mục Dương tiễn Yến Tương Mã ra khỏi cửa, sau đó trở lại, ngẩn người nhìn vào góc bàn mà Yến Tương Mã đã cắt.
Lý Mục Dương nhặt một miếng đá đã bị dùng Đả Long Tích cắt, dùng đầu ngón tay khẽ chà lên một chút.
Sau đó, hắn lại nhặt miếng đá bị mình bẻ ra, dùng đầu ngón tay khẽ chà lên.
- Ấy za.
Lý Mục Dương khẽ hô, trên đầu ngón tay xuất hiện một vết rách, máu tươi chảy ra nhưng mà mới vừa chảy ra thì tự nhiên miệng vết thương cũng đã khép lại .
- Hắn dùng quạt cắt ra càng gọn gang hơn mình.
Lý Mục Dương vô cùng hâm mộ nói .
…
Yến Tương Mã ngồi ở trong hậu viện hoa viên, ở trong đình cũng có một cái bàn đá.
Yến Tương Mã bỏ Đả Long Tích sang một bên, sau đó mở tay ra cầm lấy một góc mặt bàn.
- AAA.
Yến Tương Mã kêu lên một tiếng đau đớn , đột nhiên dùng sức , nhưng mà góc bàn kia đầu cứng rắn vô cùng , căn bản không có bất cứ dị thường nào .
Yến Tương Mã dồn khí đan điền , một cảm giác khí thế hào hùng xuyên suốt toàn thân .
Bàn tay cầm miếng đá kia phát ra ánh sáng màu hồng, giống như là một đốm lửa đang bốc cháy.
Liệt Diễm quyền !
Tuyệt học gia truyền của Thôi gia cũng là bảo vật mà Thôi gia có thể đứng sừng sững trăm ngàn năm không ngã ở đế quốc Tây Phong này.
Bờ vai Yến Tương Mã khẽ run lên, sau đó bóp nát.
Miếng đá này đã bị quyền của hắn thiêu cháy, giống như cũng có thể thiêu đốt. cả đá.
Đá màu xanh có chứa hoa văn vàng thẫm nhanh chóng biến hóa, lúc tiếp cận bàn tay của hắn thì liền biến thành bụi mà bay đi.
“Bịch”
Còn lại nửa miếng đá rơi xuống đất rồi bể tan tành.
- Tương Mã tiến bộ thần tốc , Liệt Diễm quyền này đã tiến vào cảnh giới Cao Sơn cảnh trung phẩm, chỉ sợ cần thêm nửa năm nữa là có thể tiến vào thượng phẩm a? Khi đó cậu chính là người trẻ tuổi số một có võ cảnh cao nhất ở Giang Nam thành này.
Một thân mặc áo bào xanh nam nhân đứng ở hoa viên, vẻ mặt mang theo nụ cười nhìn Yến Tương Mã mà nói.
- Ninh sư phụ.
Yến Tương Mã cung kính hướng Ninh Tâm Hải hành lễ , hoàn toàn không có vẻ ngạo khí ăn chơi trác tang như bên ngoài truyền đến.
- Sư phụ không cùng mẫu thân và Tiểu Tâm đi Vĩnh Khánh tự lễ Phật sao?
- Có Yến bá đi cùng, cần gì phải lo lắng nữa.
Ninh Tâm Hải nở nụ cười, vô cùng tôn kính vị Yến bá kia.
- Tiểu Tâm tiểu thư cảm thấy ta đã hộ vệ nhiều ngày vất vả , để cho ta hôm nay ở nhà nghỉ ngơi một chút .
- Cũng đúng.
Yến Tương Mã cười cười.
- Bởi vì chuyện Ô Nha tập kích, mấy ngày nay đã làm cho Ninh sư phụ vất vả rồi. Người thủ hộ ở biểu muội bên cạnh, không dám có chút lười biếng . Vẫn là biểu muội biết suy nghĩ, có thể để sư phụ nghỉ ngơi một ngày.
- Tiểu Tâm tiểu thư thông tuệ thiện lương , tâm tư cẩn thận , đối với mấy người đi bên người của tiểu thư mà nói thì đó là phúc khí.
Ninh Tâm Hải nói, nhìn miếng đá đen kịt trên mặt đất đã cháy sạch, hỏi:
- Đang tốt đẹp như thế này, tại sao lại chạy đến thiêu cháy góc bàn này?
- Bởi vì hắn làm được .
Vẻ mặt Yến Tương Mã tỏ ra nghiêm túc, nói.
- Cái gì? Ai làm được?
- Lý Mục Dương, tên phế vật trong miệng mọi người.
Yến Tương Mã nhìn Ninh Tâm Hải, nói:
- Sư phụ tiếp xúc với hắn nhiều lần , hẳn là rõ ràng hắn là dạng người gì chứ?
- Nhìn không thấu.
Ninh Tâm Hải lắc đầu nói:
- Lần trước khi Ô Nha đánh lén , mà ta lại đang ở bên ngoài quán muốn cứu viện đã không kịp CF, nhưng mà một Lý Mục Dương thoạt nhìn như bình thường lại dùng máu thịt của mình để ngăn Ô Nha lại.
- Nhưng mà hắn còn sót.
Ánh mắt Yến Tương Mã lóe lên, bộ dạng như có điều suy nghĩ , nói:
- Ô Nha là sát thủ có thể xếp hạng 20 ở đế quốc, hắn dùng thân thể máu thịt để ngăn cản Ô Nha, nhưng mà hắn còn sống ., không biết sư phụ có cảm thấy kỳ quái không?
- Ta cũng cảm thấy kỳ quái.
Vẻ mặt Ninh Tâm Hải trầm tư nói:
- Lúc ấy tình huống vô cùng khẩn cấp, hắn lại một lần lại một lần ngăn được công kích của Ô Nha, ta nghe tiểu thư nói, hắn đã dùng bàn tay ngăn cản dao của Ô Nha 2 lần, mỗi một lần Ô Nha muốn đâm vào tiểu thư thì kết quả đều đâm vào lòng bàn tay của hắn.
- Ô Nha đã coi việc giết người trở thành nghệ thuật, công kích gần lại dùng sát chiêu ưa thích nhất của hắn là Anh Hoa lạc, sư phụ, con có một vấn đề muốn hỏi, nếu là người thì người có thể ngăn được Anh Hoa Lạc của Ô Nha không?
Ninh Tâm Hải nghĩ nghĩ , nói:
- Ta có thể đỡ nhưng mà ta không thể xác định mỗi một lần đều có thể đỡ. Anh Hoa rơi như mưa , khoái đao trảm phong tuyết . Sở dĩ xưng là Anh Hoa Lạc là bởi vì một đao kia kia rực rỡ tươi đẹp cực kỳ , lại nhanh như chớp giật biến ảo đa dạng . Ta cũng không thể biến được mỗi lần biến hóa của hắn.
- Nhưng mà hắn chặn lại.
Yến Tương Mã lạnh giọng nói . Hắn chỉ vào miếng đá rơi ở dưới đất, nói:
- Đúng như hắn dùng một bàn tay có thể bẽ đứt miếng đá kia.
- Tương Mã cũng làm được như vậy mà.
- Vậy thì không giống.
Yến Tương Mã lắc đầu , nói:
- Còn dùng” 'Liệt Hỏa Liệu Nguyên” trong Liệt Hỏa quyền nhưng hắn lại không có, cứ như vậy mà ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng mà bẽ, khi con ngồi đối diện với hắn, trên mặt hắn cũng không có chút biến hóa nào mà lại có thể dễ dàng bẽ gãy một góc bàn. Sư phụ, người không biết là điều này rất chi là khủng bố sao?
- Đúng, rất khủng bố.
Ninh Tâm Hải nhíu mày:
- Xem ra tên Lý Mục Dương này càng thêm phức tạp một ít so với tưởng tượng của ta. Trước đó ta cũng đã nhắc nhở tiểu thư rằng tên bạn học này của tiểu thư là một người rất nguy hiểu. Nhưng mà cậu cũng biết tính khí của tiểu thư, nàng đã quyết định chuyện gì thì ai cũng miễn cưỡng không được. Hơn nữa ta đã âm thầm thử qua, trên người Lý Mục Dương không có một tia khí cơ du động nào, thoạt nhìn hắn không phải là người tu hành.
- Đúng vậy, con vốn tưởng rằng hắn chỉ là một người thường có suy nghĩ cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, bằng vào chúng ta cũng sẽ không để hắn vào trong mắt, thậm chí còn muốn dùng một cách nhẹ nhàng để giải quyết chuyện này. Hiện tại xem ra , chỉ sợ sự tình đã vượt qua tầm kiểm soát của chúng ta, nếu tùy ý có một tên gia hỏa có thực lực và ý đồ dính ở bên người Tiểu Tâm, đối với chúng ta mà nói thì đó là một chuyện có tính khiêu chiến. 2 tháng nữa Tiểu TÂm sẽ trở lại Thiên Đô, hiện tại thế cục Thiên Đô rất phức tạp nếu lúc sau nàng xảy ra chuyện gì thì chỉ sợ đế đô lại sẽ lâm vào một vòng xung đột và đụng chạm mới.
- Ý của Tương Mã là?
Ninh Tâm Hải nhìn thiếu niên anh tuấn ở trước mặt, lên tiếng hỏi .
- Con đã nhắc nhở hắn, là một tên hoàn khố có tiếng ở Giang Nam thành, chuyện gì con cũng có thể làm được.
Dịch giả: Hôi Lông
Biên Dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 26: Dung mạo của anh xấu.
Hẻm nhỏ sâu thẳm, giống như mỗi một hòn đá đều cất dấu vô số bí mật
Phía sau cửa là một sân nhỏ có chút củ kỹ.
Trong sân có một cái cối xây, trên cối xay có đặt một cái thùng sắt.
Trong thùng có băng, tràn đầy những khối băng.
Khối băng bị mặt trời chói chan làm tan chảy, toát ra hơi lạnh bao phủ toàn sân nhỏ.
Nam nhân thân mặc hắc ý ngồi ở bên cạnh đả toái, trên người của hắn khói mù lượn lờ , cái trán đầm đìa mồ hôi, thoạt nhìn giống như là là đang tắm hơi.
Tay của hắn giơ lên không trung, mười ngón tay nhanh chóng kết xuất hơn mười đạo ấn kết quỷ dị rườm rà.
“Vù”
Ánh sáng trắng bùng cháy mạnh !
Mặt đá ở trền sàn nhà đột nhiên xuất hiện một hắc động tối đen như kịt.
Hắc động kia phát ra những khí âm trầm làm cho người ta nhìn vào đã cảm thấy toàn thân run rẩy, giống như là con đường đi vào địa ngục tu la vậy.
Vốn là ngắn ngủi trầm tĩnh , sau đó liền nghe được những âm thân “ Xoạt xoạt”
Một con quả bay ra từ hắc động, đang nhào về phía thân thể của nam nhân hắc y kia.
Càng nhiều quạ bay ra ngoài, đều dựa vào thân thể của nam nhân hắc y này.
Chúng nó rậm rạp bao lấy toàn bộ nam nhân, há mồm thôn phệ hắc ám chi khí phát ra từ thân thể của nam nhân kia.
Có vô số cái miệng không ngừng mở rồi khép lại, một màn này thoạt nhìn làm cho lưng người ta phát lạnh .
Kih quạ tan hết khói đen biến mất . Nam nhân áo đen rốt cục lộ ra tướng mạo sẵn có .
Hắn tưới toàn bộ nước lạnh trong thùng băng từ trên đầu xuống dưới chân, sau đó phát ra những tiếng vang. Giống như thân thể cuả hắn là một cái bếp đang cháy, mà tất cả những khối băng cùng nước đều dội vào cái bếp này.
Đến giờ phút này, quang minh chi khí trên người Ô Nha mới chính thức bị đuổi đi sạch sẽ.
Từ xưa tới nay , Quang Minh cùng hắc ám khó có thể cùng tương dung. Ô Nha đi theo con đường âm u tà ác, đúng như những loài chim do hắn nuôi cũng là từ những vật dơ bẩn. Vị bảo tiêu của tiểu thư Khôi gia kia đã dùng chiêu “ Vạn Gia Sinh Phật”, đây là công phu Phật môn chính tong, thuộc Khu Ma thuật cấp cao trong Phật tong.
Quang minh chi khí nhập vào người, Ô Nha trọng thương mà chạy .
Lén vào trong hẻm nhỏ ngày, giết chết một lão góa phụ, cái này là chỗ để hắn chữa thương.
Thuật nghiệp có chuyên tấn công , cho tới nay , Ô Nha đều có lòng tin vào tài nghệ của mình.
Hắn là một người kiêu ngạo, là một sát thủ kiêu ngạo.
Nhưng mà, vạn vô nhất thất kế hoạch thất bại , đây chính là một bạt tai trắng trợn vào mặt của hắn.
Hắn có thể tưởng tượng , khi tin tức thất bại của mình được truyền vào lỗ tai của các tên gia hỏa sát thủ trong nghiệp đoàn sát thủ thì bọn họ là như thế nào trào phúng nhạo báng của mình
- Không thể tha thứ.
Ô Nha vỗ một chưởng, cái cối xay nặng cả ngàn cân liền vỡ vụn ra.
Khi đang dưỡng thương, Ô Nha cũng nghiêm túc nhớ lại tình cảnh lúc ấy.
Khi hắn thấy được Thôi Tiểu Tâm đi ra khỏi trường thì trước tiên hắn liền mai phục trong quán CF, quả nhiên hắn đã thành công, quả thật Thôi Tiểu Tâm và người bạn của nàng đã đi vào quán CF.
Cũng đúng như hắn nghĩ, hộ vệ Thôi gia cũng không vào mà là thủ hộ đứng ở trước quán CF đánh giá vẻ mặt của những khách nhân ra vào.
Khi hộ vệ của Thôi gia không đi vào, hắn đã biết hắn sẽ có 99% cơ hội thành công, sở dĩ chỉ có 1% thất bại chính là trong 1s Thôi Tiểu Tâm biến thân trở thành người tu hành Tinh Không.
Nhưng mà điều này có thể sao?
Quả thật Thôi Tiểu Tâm không thể biến thân , quả thật nàng cũng không phải người tu hành Tinh KHông.
Công chúa phải bảo trì tao nhã , không thể tùy tùy tiện tiện biến thân. Nhưng mà tên thiếu niên phế vật bên cạnh nàng lại biến thành rồi.
Nếu không thì tại sao mỗi lần hắn đều đỡ được chính xác đòn Anh Hoa Lạc của mình?
Vì sao khi mình sử dụng sát chieu là “ Nhất Khí Phách Hoa Sơn” thì lại bị một quyền của hắn đánh bay?
Đây không phải là biến thân thì là cái gì?
Cho nên , xét đến cùng , lần thất bại này đầu sỏ chính là tên thiếu niên đen thui kia.
- Ta muốn giết hắn .
Ô Nha ở trong lòng thầm nghĩ.
Hắn dùng tay phải lấy ra một đồng xu trong túi sau đó bỏ đồng xu này vào tay trái của mình.
- Đây là tiền thù lao .
Ô Nha tự nhủ . Hắn mặc kệ là có thể kiếm được tiền hay không.
“Vù”
Một con hắc điểu vuốt cánh bay vào sân .
Nha vẫy tay , con hắc điểu kia liền dừng ở tay hắn.
Hắn lấy ra một cái ống trúc từ chân của con hắc điểu kia, sau đó từ trong ống trúc rút ra một tờ giấy.
Rất nhanh Ô Nha đã xem xong.
Hắn nhẹ nhàng nắm tờ giấy lại, tờ giấy kia liền bốc cháy lên .
- Lý Mục Dương.
Ô Nha ác nhớ kỹ tên này , trong mắt tràn ngập sát cơ.
- Một cái tên xứng đáng, ngươi đã là một đầu dê đợi làm thịt.
…
- Con chim non trên cành cao, hót nữa đi…
Lý Tư Niệm vừa hát vửa đầy cửa đi vào sân, hoảng hồn khi thấy cảnh tượng hỗn loạn ở trong sân, hô lên:
- Lý Mục Dương…Lý Mục Dương….
Lý Mục Dương từ trong nhà đi ra , hỏi:
- Cái gì thế?
- Cái bàn trong sân bị gì thế?
Lý Tư Niệm chỉ vào cái bàn, hỏi:
- Một cái bàn tốt tại sao lại biến thành như vậy?
- Anh cũng không biết.
Lý Mục Dương đi ra bên ngoài , làm bộ đánh giá một phen , nói:
- Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ cái bàn bị sét đánh?
- Làm sao có thể?
Lý Tư Niệm tức giận nói:
- Cái bàn tốt thế này làm sao bị sét đánh được?
- Người cũng bị sét đánh, nói chi là một cái bàn.
Lý Mục Dương phản bác nói .
Lý Tư Niệm con mắt trợn tròn , nhìn chằm chằm Lý Mục Dương nhìn một hồi , nói:
- Anh không biết thật sao?
Lý Mục Dương nhếch môi nở nụ cười , nói:
- Được rồi được rồi, anh sẽ nói cho em biết, là anh dùng tay bẽ đó, anh viết chữ vào đó nhưng cũng không biết là sao lại thế này.
- Anh cho em là kẻ ngốc à?
Lý Tư Niệm cắt ngang lời giải thích của Lý Mục Dương:
- Em tình nguyện tin tưởng là bị sét đánh.
"—— "
Đương nhiên là Lý Tư Niệm cũng không để một cái bàn vào mắt, liếc mắt nhìn bốn phía, hỏi:
- Hôm nay chị Tiểu Tâm chưa tới sao?
- Không tới.
Lý Mục Dương cười nói, cũng không kể chuyện Yến Tương Mã đến cho Lý Tư Niệm nghe, nói cách khác không duyên cớ làm tiểu nha đầu này lo lắng.
Nàng đã học lớp 11 rồi, hiện tại cũng đang bước vào thời gian thi cử, tuy rằng Lý Tư Niệm có thành tích tốt nhưng mà Lý Mục Dương cũng không muốn để cho nàng gánh lấy những chuyện này nọ.
- Hôm qua Tiểu Tâm nói hôm nay sẽ không tới, nàng ấy cùng trưởng bối trong nhà đi chùa thắp hương ."
Con ngươi của Lý Tư Niệm chớp chớp, nói:
- Chúng ta cũng có thể đi cầu nguyện cho anh.
- Anh không tin cái kia.
Lý Mục Dương từ chối:
- Nếu thắp hương bái Phật là có thể làm cho người ta thi đậu ĐH, vậy sau này còn có thi rớt người sao?
- Cũng không phải cầu cái này.
Lý Tư Niệm đảo cặp mắt trắng dã , nói:
- Bất kể như thế nào thì anh cũng sẽ thi rớt, loại chuyện này cho dù là Phật tổ cũng không giúp được anh.
- Vậy em cầu cái gì?
- Cầu chị Tiểu Tâm cũng không thi đậu mà thi rớt a, như vậy hai người đều thi rớt cả, đồng bệnh tương liên, sau đó sẽ về trường học lại, đến lúc đó 3 người chúng ta vẫn lại cùng học chung một trường. Năm sau 3 người chúng ta sẽ cùng nhau đề tên bảng vàng, tay nắm tay đi vào ĐH Tây Phong, trở thành một câu chuyện kinh điển ở Giang Nam thành, anh cảm thấy như vậy có tốt hay không?
Lý Mục Dương đi tới, véo lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Mục Dương, bộ dạng lo lắng nhìn nàng, nói:
- Lý Tư Niệm, em không bị bệnh đó chứ?
- Anh mới có bệnh.
Lý Tư Niệm hất tay của Lý Mục Dương ra, nói:
- Hôm nay em suy nghĩ mãi, muốn để anh cùng chị Tiểu Tâm ở cùng một chỗ, trừ phi anh có thể thi vào ĐH Tây Phong hoặc là chị Tiểu Tâm có thể cùng nhau đi học với anh.
- Như vậy chúng ta là có thể ở cùng một chỗ sao?
- Không thể.
Lý Tư Niệm lắc đầu.
- Bất quá ít nhất anh còn có một cơ hội để cạnh tranh, đúng không?
"—— "
Lời tuy tàn nhẫn , nhưng Lý Mục Dương biết Lý Tư Niệm nói ra một sự thật .
Nếu như mình không thể phát huy siêu cấp ở lần thi ĐH này thì như vậy hắn và Thôi Tiểu Tâm sẽ mỗi người một nơi, ngay cả cơ hội cạnh tranh cũng không có.
- Anh cũng không nhất định nên theo đuổi Thôi Tiểu Tâm a.
Lý Mục Dương cãi bướng:
- Dù sao anh còn trẻ, chuyện từ nay về sau ai cũng không nói chắc được . Nói không chừng anh có thể tìm được người tốt a?
- Anh…
- Sao?
- Dung mạo của anh xấu.
- Anh biết, em có thể đừng nói trắng ra như vậy được không?
- Nhưng mà không phải cô gái nào cũng có cặp mắt như chị Tiểu Tâm đâu.
"——"
……
Thôi Tiểu Tâm để đũa xuống , dùng khăn ăn lau miệng , nói:
- Dì nhỏ, dượng, anh họ, mọi người cứ ăn từ từ, con đi ra ngoài.
Yến Bá Lai để tờ báo trong tay xuống , nhìn Thôi Tiểu Tâm hỏi:
- Tiểu Tâm ăn no rồi sao? Sắp thi tốt nghiệp rồi, phải chú ý ăn uống.
- Con đã ăn xong, cảm ơn dượng quan tâm.
Thôi Tiểu Tâm khom người nói cảm ơn.
- Tiểu Tâm, cháu đi đâu vậy?
Dì nhỏ lên tiếng hỏi:
- Lại đi giúp người bạn học kia học sao? Sắp đến kỳ thi rồi, con cũng không thể giúp người khác , ảnh hưởng tới thành tích của mình a . Mặc dù nói nhà chúng ta cũng không cần cái này nhưng mà nếu có thành tích không tốt, để người ở ngoài biết. Cháu cũng biết đó, đợi cho cháu trở lại Thiên Đô thì sẽ có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào cháu.
- Dì nhỏ, yên tâm đi, cháu đã chuẩn bị xong rồi.
Vẻ mặt Thôi Tiểu Tâm nhu mà kiên định , nhìn dì nhỏ, nói:
- Vô luận là kỳ thi hay Thiên Đô.
Yến Tương Mã cười ha hả nói:
- Cha mẹ cũng đừng nên quan tâm, 2 người còn chưa tin Tiểu Tâm nhà chúng ta sao? Tiểu Tâm Tiểu Tâm, nàng còn cẩn thận hơn chúng ta nữa.
Chờ sau khi Thôi Tiểu Tâm rời đi, ánh mắt Yến Bá Lai sắc bén nhìn Yến Tương Mã, hỏi:
- Người bạn nào có phúc khí như vậy, có thể để Tiểu Tâm đến giúp học tập?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius
Dịch giả: Hôi Lông
Biên Dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 27: Tặng túi gấm.
Yến Bá Lai mày rậm mắt to , khuôn mặt gầy cao , không giận mà có vài phần uy nghiêm . Khi hắn dùng loại ánh mắt sắc bén này nhìn chăm chú vào ngươi thì cũng làm người ta có cảm giác hô hấp dồn dập, ngực bị tảng đá lớn chặn vào, có cảm giác hít thở không thông.
Mặc dù là con hắn, Yến Tương Mã cũng có cảm giác khó chịu.
Hắn cúi đầu vuốt cái thìa trong tay, né tránh ánh mắt của Yến Bá Lai, nói:
- Là người lần trước đã cứu Tiểu Tâm ở quán CF, con đã đưa hắn vào bệnh viện để an dưỡng. Con đã tìm người điều tra qua, nam sinh kia tên là Lý Mục Dương, là bạn thân cùng học lớp với Tiểu Tâm, cảm thấy hắn có chút thua thiệt cho nên Tiểu Tâm đã giúp hắn ôn tập khi gần đến kỳ thi tốt nghiệp.
- Anh hùng cứu mỹ nhân?
Sắc mặt Yến Bá Lai càng thêm âm trầm, nói:
- Tra lõ lai lịch cùng bối cảnh sau lưng của tên đó chưa?
- Thân phận trong sạch . Cả nhà bọn họ ở Giang Nam thành đã hơn mười mầy năm rồi, không thể nào là người mà những nhà kia an bài được, mười mấy năm trước Tiểu Tâm còn chưa đến Giang Nam thành, thậm chí Thôi gia còn chưa có suy nghĩ để Tiểu Tâm đến Giang Nam thành nữa.
Yến Tương Mã trả lời.
- Không thể khinh thường .
Ánh mắt Yến Bá Lai dịu đi, nhìn con trai của mình là Yến Tương Mã, nói:
- Thôi gia có cô gái mới lớn , chỉ sợ một số người có ý đồ riêng cố gắng tiếp cân. Đến lúc đó xử lý không tốt , lại là một trận thiên đại tai hoạ . Thiên Đô gần đây cũng không yên ổn , Thôi gia có lòng muốn cùng với Tống gia kết minh , mà Tiểu Tâm lại cùng vị “ Tống gia mỹ ngọc” kia của Tống là Tống Đình Vân lại là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên cho nên hai nhà đều có ý định ghép bọn họ thành một đôi. Lần này Tiểu Tâm hồi kinh , sợ là việc này sẽ đăng lên nhật báo . Sau đó , vạn lần không được sinh ra những chuyện khác.
- Tiểu Tâm đính hôn với Tống Đình Vân sao?
Vẻ mặt Thôi Tân Từ ngạc nhiên, hỏi:
- Chuyện lớn như vậy tại sao tôi lại không có chút tin tức nào?
- Vẫn còn đang trong thương nghị, rốt cuộc có thể có được hay không cũng phải đợi hai lão gia tử của hai nhà Thôi- Tống gật đầu đồng ý mới được. Vị lão thái gia kia của Tống gia năm đó rung chuyển trời đất tuổi tác hơn trăm , gần đây bệnh cũ phát tác , nghe nói trạng thái thân thể rất kém, có thể qua được mùa đông năm nay hay không cũng là một chuyện mà không ai dám nói trước được. Dưới tình huống như vậy , Tống gia cũng cần một cường viện để giúp bọn hắn vượt qua lần tai nạn khi lão thái gia mất đi, chỉ sợ là Tống gia bên kia càng coi trọng cuộc hôn nhân này.
- Tống Đình Vân có biệt danh là “ Tống gia mỹ ngọc”, dung mạo cùng khí chất không thể xoi xét nữa, hơn nữa lại là người sớm nhất trong những người trẻ tuổi đã bước vào Nhàn Vân cảnh, là một trong những người trẻ tuổi được đế quốc coi trọng. Nếu thật sự Tiểu Tâm cùng hắn kết làm liền cành, thì cũng không tính là ủy khuất gì.
Vẻ mặt Thôi Tân Từ mang theo nụ cười, nàng cao hứng khi cháu gái của mình tìm được một nửa còn lại.
- Bất quá chuyện như vậy không phải là nên cùng thương lượng lại với Tiểu Tâm sao? Tiểu Tâm ngoài mềm trong cứng , tính khí quật cường, nếu trong lòng nó có người thích thì chỉ sợ là anh hay chị dâu cũng miễn cưỡng không được.
Yến Bá Lai nhìn vợ của mình, trên mặt nở ra nụ cười, nói:
- Đó là chuyện Thôi gia của em, anh là người ngoài không thể làm chủ được, nếu không thì em đi hỏi thử một chút?
- Anh không làm chủ được, bộ em có thể làm chủ được sao? Nữ nhi đã gả ra ngoài như tát nước ra ngoài , chỉ sợ em đây cũng không còn phân lượng gì rồi, dù sao anh cũng là người đứng đầu Giang Nam thành, bọn họ cũng suy nghĩ mặt mũi của anh.
Yến Bá Lai biết tính nói thẳng của vợ mình, cười lắc đầu nói:
- Chuyện của Tiểu Tâm cần phải xử lý thích đáng, cho dù là một chút mồi lửa lên thôi thì cũng phải kịp bóp tắt, bằng không đợi cho đến khu lửa bùng lên rồi thì chỉ sợ chúng ta cũng vô kế khả thi.
- Phụ thân cứ yên tâm, con sẽ xử lý tốt.
Yến Tương Mã cung kính trả lời.
Yến Bá Lai gật đầu, nói:
- Hai mẹ con cứ ăn đi, tôi đi có việc.
Nói xong, đẩy ghế ra rồi đi ra bên ngoài.
Yến Tương Mã tiễn phụ thân ra khỏi cửa, sau đó trở về thì thấy mẹ của mình đang pha trà ở phòng khách.
Thấy Yến Tương Mã trở về, Thôi Tân Từ hỏi:
- Tương Mã, chuyện mà mẹ nói với con, con đã làm xong chưa?
- Mẹ, con cũng muốn nói chuyện này với mẹ.
Yến Tương Mã cười khổ, nói:
- Tiểu tử đó cự tuyệt .
- Cự tuyệt?
Thôi Tân Từ chấn động , nói:
- Hộp trân châu kia vô giá , cũng đủ để cả nhà nó ngon mặc đẹp vượt qua cả đời . Còn có giấy trúng tuyển vào ĐH Giang Nam, bọn họ vẫn cảm thấy chưa đủ sao? Rốt cuộc tên tiểu tử kia muốn cái gì?
- Mẹ, hắn không phải là phế vật.
- Như thế nào? Không phải phế vật là có thể công phu sư tử ngoạm sao?
Thôi Tân Từ vô cùng tức giận, nàng đã đối đãi rất chân thành, đưa ra điều kiện cũng hậu đãi nhưng không nghĩ tới lại gặp phải một tên gia hỏa được voi đòi tên, đây không phải là đốt đèn trong WC, muốn chết sao?
Yến Tương Mã bĩu môi , nói:
- Mẹ, nếu như con nói người ta là thành tâm thì mẹ có tin không?
- Thành tâm?
Thôi Tân Từ nghe được một từ quá xa lạ này, từ nhỏ đến lớn chưa có người nào nhắc đến chữ này khi nói chuyện với nàng cả.
- Thành tâm.
Yến Tương Mã còn thật sự gật gật đầu , nói:
- Nói thật là con cũng bị hắn làm cho cảm động, nếu không thì chúng ta hãy để em họ đến với hắn đi, con tin tưởng hắn sẽ đối xử thành tâm với em họ.
“Bốp”
Thôi Tân Từ cứ một cái vào đầu của con trai mình, tức giận nói:
- Lúc này con còn có tâm tình để nói giỡn à? Vốn mẹ cho con ra mặt để giải quyết là muốn kết một thiện duyên với tiểu tử kia, bất kể là như thế nào thì nó cũng là người đã cứu mạng Tiểu Tâm, Thôi gia chúng ta thiếu nó một ân tình. Nó muốn tiền thì chúng ta sẽ trả, muốn tiền đồ thì chúng ta sẽ cho nó một phần tiền đồ, nhưng mà nếu là Tiểu Tâm thì trăm triệu không được .
- Vừa rồi con không nghe phụ thân của con nói sao? Nó là con của một gia đình bình thường, có thể đi tranh cùng Thôi gia sao? Đi tranh cùng Tống gia sao? Đây không phải là tự tìm đường chết sao? Chúng ta cố gắng tạo điều kiện để 2 đứa tiến tới với nhau, đây không phải là đang giúp nó mà là hại nó. Tương Mã, con mau chóng nghĩ biện pháp để giải quyết chuyện này, nếu để cho phụ thân của con ra tay thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
- Mẹ…
Yến Tương Mã xoa đầu vì bị mẹ của mình cú vào, nghi hoặc hỏi:
- Chỉ là một tên tiểu tử nghèo kiết hủ lậu mà thôi, tại sao mẹ lại quan tâm như vậy?
- Con nhà bình thường cũng là hài tử a.
Thôi Tân Từ nhẹ giọng thở dài:
- Ở độ tuổi này những đứa nhỏ này thường không biết trời cao đất dầy , muốn đưa tay hái sao bắt trăng nhưng mà đây không phải là dũng cảm mà là ngu xuẩn. Đi đi, dùng thủ đoạn ôn hòa một chút, mẹ không hy vọng nó có oán hận gì với chúng ta, cũng không hy vọng Tiểu Tâm thương tâm khó chịu .
- Mẹ, Lý Mục Dương kia…
Yến Tương Mã muốn nói lại thôi.
- Lý Mục Dương làm sao?
- Hắn rất đen.
Yến Tương Mã cười nói:
- Ở cùng một chỗ với em họ thì giống như cục than được đặt ở trong tuyết vậy.
“Bốp”
Trên đầu Yến Tương Mã lại nổi lên một cục.
….
Lý Mục Dương không biết mình đã trở thành chủ đề để nói chuyện trên bàn ăn của Thôi gia, càng không biết vì chuyện của hắn mà Thiên Đô sắp nổi lên một hồi phong bạo.
Sự cao hứng của hắn đơn thuần là bởi vì Thôi Tiểu Tâm đến mà thôi, vì một cái ánh mắt ngọt ngào của người ở đối diện.
Đây là lĩnh vực mà hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua, cũng không phải cảm giác khi ở bên cạnh em gái của hắn.
Yêu là đường, ngọt đến đau buồn.
Tâm tình bây giờ của Lý Mục Dương vừa ngọt vừa lo bị tổn thương.
Lúc Thôi Tiểu Tâm đến, Lý Mục Dương đã ăn xong bữa sáng, làm xong 2 bộ đề thi.
Thấy Thôi Tiểu Tâm đi vào, Lý Mục Dương bước nhanh đi ra ngoài đón , cười nói:
- Ăn sáng chưa, muốn ăn hay uống gì không?
Mấy chú nhìn một chút, nam nhân không có bất kỳ kinh nghiệm yêu đương nào đều có suy nghĩ là nghĩ gì nói nấy thôi.
- Cho tôi một chén nước trà là được.
Thôi Tiểu Tâm gật đầu nói .
- Cậu ngồi xuống đi.
Lý Mục Dương mời Thôi Tiểu Tâm ngồi xuống, sau đó chạy đi pha trà.
Thôi Tiểu Tâm chỉ vào cái bàn mà bọn họ thường ngồi học, hỏi:
- Tại sao cái bàn lại biến thành như vậy?
- Oh, là ngày hôm qua cha tôi luyện công không cẩn thận nên đẩy ngã cái bàn cho nên mới biến thành như vậy.
Lý Mục Dương đoán Thôi Tiểu Tâm sẽ hỏi cho nên đã tìm đáp án rồi, mấy chú xem bây giờ bạn học Lý Mục Dương có phải là thông minh rồi chứ gì?
- Oh.
Thôi Tiểu Tâm gật gật đầu , nói:
- Lý thúc thúc luyện kiếm sao?
- Tại sao lại hỏi như vậy?
- Nếu không thì tại sao cái bàn lại bị cắt một cạnh gọn gang như vậy?
"—— "
Cũng may Thôi Tiểu Tâm cũng không phải là một người nhiều chuyện, nàng cũng không đặt quá nhiều tâm tư vào việc này. Nàng giở xem 2 bài kiểm tra mà Lý Mục Dương đã làm, nói:
- Chỉ cần cậu có thể trả lời được, như vậy tôi sẽ giảng cho cậu những vẫn đề mà cậu vẫn chưa hiểu rõ, như dụ như câu này, cậu cảm thấy không rõ ở chỗ nào?
Lúc ở chung với Thôi Tiểu Tâm, thời gian luôn trôi qua nhanh.
Chờ đến sắc trời tối mờ, cha mẹ của Lý Mục Dương tan tầm về nhà , Lý Tư Niệm cũng tan học trở về
Giống như thường ngày, Thôi Tiểu Tâm lại đứng dậy cáo từ .
Lý Mục Dương lưu lại không được, cũng đứng lên tiễn nàng.
- Ngày mai cậu lại đến chứ?
Lý Mục Dương lên tiếng hỏi .
Thôi Tiểu Tâm nhẹ phẩy tóc ở trên trán.
- Thẳng cho đến trước ngày thi.
- Cảm ơn.
Lý Mục Dương cảm kích nói, hắn biết nếu Yến Tương Mã nếu tìm tới tận cửa, chứng minh Thôi Tiểu Tâm ở nhà khẳng định cũng chịu áp lực, nhưng mà nàng vẫn chưa nhắc một chữ nào với mình, vẫn kiên trì giúp mình học.
Đây quả thật là một cô gái rất dễ làm cho người ta sinh ra lòng ái mộ.
Thôi Tiểu Tâm suy nghĩ rồi lấy ra một cái túi gấm từ trong lòng ngực.
- Tặng cho cậu.
Thôi Tiểu Tâm mỉm cười đưa túi gấm tới.
- Đây là cái gì?
Lý Mục Dương hỏi.
- Tôi cầu 2 phần.
Sắc mặt Thôi Tiểu Tâm khẽ ửng hồng, dưới ánh đèn, nàng giống như là một cây hoa trà mặc cho cơn gió lay động.
- Nó có thể phù hộ giúp thành tích của 2 chúng ta tốt hơn.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Hôi Lông
Biên Dịch: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 28:
Ngoài Lý Tư Niệm ra thì đây là lần đầu tiên Lý Mục Dương nhận được quà từ một người bạn của mình.
Lý Mục Dương không có bạn cùng giới.
Túi gấm tản ra mùi nhàn nhạt, không biết là bởi vì hương liệu ở bên trong hay là mùi thơm từ cơ thể của Thôi Tiểu Tâm.
Lý Mục Dương đặt nó ở mũi, tham lam mà ngửi, giống như là nhận được món kỳ trân dị bảo có giá trị liên thành.
- Lý Mục Dương, anh có biết bộ dạng bây giờ của anh giống như một kẻ hoa si (mê gái) hay không?
Lý Tư Niệm bĩu môi , vẻ mặt khinh thường nói .
- Làm hoa si cũng không phải là chuyện mất mặt gì.
Lý Mục Dương nở nụ cười:
- Trước kia luôn có người mắng anh là kẻ ngốc, so với kẻ ngốc thì không phải mê gái sẽ cao cấp hơn nhiều sao?
- Anh, anh à, anh có tự tôn một chút được không?
Lý Tư Niệm tức giận lăn lộn ở trên giường, nói:
- Không phải chỉ là một túi gấm thôi sao? Tại sao anh lại kích động như vậy? Anh vào phòng em mà nhìn, xem trong tủ quần áo có bao nhiều là món quà kìa, em chỉ muốn giống như anh, chỉ có thế thôi mà tỏ ra vui vẻ ngất ngây con gà tây à.
Lý Tư Niệm xinh đẹp lại thông minh , thái độ làm người lại đặc biệt nói nghĩa khí , là đại tỷ ở trong lớp. Bất kể là nam sinh hay nữ sinh đều có thể cùng nàng hoà mình , vô luận đi đến nơi nào đều là tiền hô hậu ủng . Mỗi lần đến sinh nhật của nàng thì giống như là một ngày hội lớn, số lễ vật mà nàng nhận được đều cần dùng xe mới có thể kéo trở về .
Cho nên , khi đó Lý Mục Dương chính là công nhân bốc vác chính hiệu, giống như một con kiến cần cù không ngừng mang lễ vật vào phòng của Lý Tư Niệm.
Căn phòng của Lý Tư Niệm còn lớn hơn nhiều so với phòng của Lý Mục Dương, dùng lời của cha mẹ để giải thích chính là con gái sẽ cần phòng rộng để bỏ nhiều quần áo. Kỳ thật trong lòng Lý Mục Dương rất rõ ràng, lễ vật của Lý Tư Niệm rất nhiều, cần dùng một phòng để cất.
- Cũng bởi ít khi anh nhận được lễ vật cho nên anh mới cao hứng như thế.
Lý Mục Dương vui tươi hớn hở mà cười lên , Lý Tư Niệm đả kích cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn:
- Tư Niệm, kinh nghiệm của em phong phú hơn anh, em nói cho anh biết, ở tình huống gì thì em mới tặng quà cho một nam sinh khác?
Lý Tư Niệm từ trên giường bò lên , kéo cổ áo đưa Lý Mục Dương đến bên giường , tươi cười ngọt mà nhìn hắn , nói:
- Lý Mục Dương, anh vừa nói cái gì? Em không nghe rõ a.
- Anh nói là em có kinh nghiệm phong phú hơn anh, ở tình huống nào…
Lý Mục Dương nói không được nữa . Lúc này hắn mới phát hiện chính mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng .
- Nói a . Tại sao không nói nữa?
- Ha ha, em hiểu anh không có ý đó mà.
- Ha ha, nhưng mà em lại nghe được anh có ý đó.
- Em gái thân yêu, anh thành tâm muốn em chỉ giáo mà.
Nụ cười trên mặt Lý Tư Niệm biến mất, vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm Lý Mục Dương , nói:
- Em là em gái của anh, loại chuyện này không phải là anh có kinh nghiệm hơn em sao? Dựa vào cái gì anh muốn hỏi em?
- Anh…
Lý Mục Dương đều nhanh muốn khóc , vội vàng giải thích nói:
- Anh cảm thấy em thông minh, không có vấn đề gì mà em không giải quyết được.
- Cảm giác của anh rất chính xác.
Lý Tư Niệm gật đầu nói .
- Hả?
- Hả cái gì mà hả? Hỏi đi.
Lý Tư Niệm thả cổ áo của Lý Mục Dương ra, rồi vuốt vuốt vào nếp nhăn trên cổ áo của Lý Mục Dương, chiêu đường cong cứu quốc của Lý Mục Dương càng ngày càng không có tác dụng với Lý Tư Niệm rồi.
- Anh nói là ở tình huống nào thì em mới tặng quà cho nam sinh?
- Khi Tết đến, lúc sinh nhật của hắn, khi hắn có được thành tích cao, khi hắn thương tâm bị người ta khi dễ, lúc em đi du lịch nhớ tới hắn, khi em cảm thấy hắn rất đáng yêu thì em liền muốn mua quà cho hắn.
Lý Tư Niệm cười hì hì nhìn Lý Mục Dương , nói:
- Em đều tặng quà cho hắn.
- Vậy em thích hắn sao?
Lý Mục Dương sốt ruột truy vấn .
Lý Tư Niệm trả lời cũng không có nói đến điểm mấu chốt lên a... . Hôm nay không phải là ngày lễ cũng không phải là sinh nhật của hắn mà cũng chẳng phải là ngày hắn bị ai đó khi dễ. Như vậy Thôi Tiểu Tâm tặng quà cho hắn chỉ có 2 khả năng: Nhất là để ăn mừng thành tích học tập của hắn được nâng cao, thứ hai là Thôi Tiểu Tâm cảm thấy hắn đang yêu?
Hai loại đáp án này đều làm cho lòng của hắn vắng vẻ.
- Thích a.
Lý Tư Niệm đưa ra một đáp án vô cùng kiên định.
- Thật sao?
Cảm xúc của Lý Mục Dương lại một lần nữa phấn khởi , nói:
- Bởi vì em thích hắn cho nên em mới tặng quà cho hắn đúng không?
- Đúng.
Lý Tư Niệm liên tục gật đầu.
- Anh biết mà.
Lý Mục Dương cao hứng nắm lấy tay của Lý Tư Niệm nói:
- Anh biết ngay là Tiểu Tâm cũng có một chút hảo cảm với anh, nếu không thì tại sao bạn ấy lại tặng túi gấm cho anh? Nghe nói thứ này cũng không thể tùy tiện tặng được.
- Đúng vậy.
Lý Tư Niệm nói:
- Nếu không thích thì nữ sinh sẽ không tặng quà cho nam sinh đâu.
Đột nhiên Lý Mục Dương nhớ ra cái gì, đó , ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Tư Niệm , nói:
- Tư Niệm, nam sinh mà em thích là ai? Không phải là yêu sớm đó chứ?
- Yêu sớm sao?
Lý Tư Niệm nở ra nụ cười ngọt ngào, nói:
- Cũng có thể.
- Tên của hắn là gì? Anh có biết không?
- Đương nhiên là biết rồi.
Lý Tư Niệm kéo lấy tay của Lý Mục Dương, nói:
- Là anh á, người anh ngu ngốc của em.
"——"
……
Mỗi ngày Thôi Tiểu Tâm đều đến giúp Lý Mục Dương học, Mỗi ngày Lý Mục Dương cũng đều cảm thấy lòng tràn đầy vui sướng , hắn thích thời khắc hắn ở chung với Thôi Tiểu Tâm.
Càng ngày quan hệ giữa Thôi Tiểu Tâm và Lý Tư Niệm càng tốt, khi Lý Mục Dương làm bài thì 2 người bọn họ đến phòng của Lý Tư Niệm mà nói chuyện. Đương nhiên chủ yếu là Lý Tư Niệm nói, Thôi Tiểu Tâm thì nghe, Thôi Tiểu Tâm cũng không nói nhiều.
Mẹ của Lý Mục Dương là La Kỳ cũng càng ngày càng thích Thôi Tiểu Tâm, mỗi ngày đều về nhà trước tan tầm, đều mang về những điểm tâm mà Thôi Tiểu Tâm thích ăn. Một lần lại một lần muốn giữ Thôi Tiểu Tâm ở lại ăn cơm, thậm chí hắn không thể lưu Thôi Tiểu Tâm ở lại nhà, tuy rằng mỗi lần đều bị từ chối nhưng mà cũng không thể nào dập tắt được lòng nhiệt tình của bà.
Dưới sự giúp đỡ của Thôi Tiểu Tâm, Lý Mục Dương lại một lần nữa học lại những kiến thức căn bản. Mặc dù có chút nuốt cả quả táo , nhưng cũng không phải là chuyện nề hà gì, bởi vì thời gian cấp bách, khi hắn làm xong bài kiểm tra cuối cùng mà Thôi Tiểu Tâm ra thì chỉ còn 1 ngày nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp.
Thôi Tiểu Tâm đã thực hiện lời hứa của nàng là giúp Lý Mục Dương học đến đêm trước kỳ thi tốt nghiệp.
Ngày mai, Lý Mục Dương cũng vô số thi sinh khác của cả nước sẽ cùng nhau lấy bút làm cung, lấy tri thức làm tên , ra sức bắn vào những trường ĐH danh giá mà bọn họ muốn vào.
Bắn trúng, tên đề bảng vàng chuẩn bị hoa tươi cùng tiếng vỗ tay để nghênh đón.
Bắn hụt, mất đi tư cách so tài tiếp theo thậm chí là mất đi nhân sinh .
Thiên quân vạn mã , ai là anh hùng?
Thôi Tiểu Tâm lại từ chối bữa cơm tối mà La Kỳ mời, Lý Mục Dương không cần mẹ của mình nhắc nhở, cũng đi phía sau để tiễn nàng.
- Lý Mục Dương.
Thôi Tiểu Tâm đứng ở dưới cây trước nhà nhìn vào Lý Mục Dương, nói:
- Tôi đã cố gắng, cậu cũng cố gắng. Tôi cũng không biết cậu có thể làm ra thành tích gì mà tôi có dự cảm, cậu nhất định sẽ mang đến kinh hỉ cho mọi người. Những người khi dễ cậu, những người cười nhạo cậu, những người hoài nghi hay là hạ thấp cậu, bọn hắn sẽ cảm thấy hối hận vì sự ích kỷ cùng hẹp hòi của bọn hắn.
- Tôi không cố gắng vì bọn họ.
Lý Mục Dương nhìn Thôi Tiểu Tâm , cười nói:
- Tôi là vì cậu.
- Lý Mục Dương.
Môi mỏng của Thôi Tiểu Tâm khẽ nhúc nhích nhưng cũng không biết nói với Lý Mục Dương cái gì. Nói chúng ta không phải là người cùng thế giới? Nói rất có thể chúng ta sẽ phân cách lưỡng địa khó mà gặp lại? Nói chúng ta không có bất kỳ khả năng nào?
- Bởi vì chúng ta đã hẹn rồi, sẽ cùng nhau ngắm mặt trời lặn ở bờ hồ Vô Danh ở ĐH TÂy Phong, đúng không?
Đôi mắt Thôi Tiểu Tâm phát sáng, khóe miệng hơi vểnh lên , nói:
- Đúng, cho nên bạn học Lý Mục Dương, hãy cố gắng lên.
Thôi Tiểu Tâm phất phất tay với Lý Mục Dương, bước nhẹ nhàng về phía trước.
- Như vậy cậu sẽ thoải mái một chút chứ gì?
Lý Mục Dương nhìn bóng dáng đi xa của nàng thì thào nói, thân ảnh của hắn đứng dưới ánh đèn thoạt nhìn có chút phong phanh .
Lúc Lý Mục Dương về nhà, La Kỳ đã chuẩn bị xong cơm tối.
- Mục Dương, Tiểu Tâm đã về rồi à?
La Kỳ bưng canh từ trong bếp ra, cười hỏi.
- Dạ, đã về rồi.
Lý Mục Dương trả lời.
- Cất sách vở vào rồi xuống ăn cơm.
La Kỳ cười nói:
- Gọi đồ lười trên lầu xuống, bảo nó xuống rửa rau thì nó nói lên lầu làm bài.
- Vâng.
Lý Mục Dương cười nói . Lý Tư Niệm rất giỏi mọi chuyện nhưng mà nàng cũng giống như những nữ sinh khác đều không thích làm việc nhà, bảo nàng rửa rau rửa chén thì nàng tìm các loại lý do để thoái thác .
Lúc Lý Mục Dương lên lầu thì đột nhiên La Kỳ hô:
- Mục DUwuowng.
- Mẹ, có chuyện gì vậy?
Lý Mục Dương xoay người , nhìn La Kỳ hỏi.
- Con thi vào ĐH Tây Phong à?
La Kỳ hỏi, trên mặt nàng mang theo nụ cười nhưng mà trong ánh mắt lại có chút xa lạ.
- Vâng.
Lý Mục Dương gật đầu:
- Mẹ, mẹ cũng hiểu được con không có chút hy vọng nào đúng không?
- Dĩ nhiên không phải .
La Kỳ thanh âm kiên định nói:
- Con của mẹ cố gắng như vậy, mẹ đều nhìn thấy cả, làm sao lại không có chút hy vọng nào được? Con muốn thi vào ĐH Tây PHong thì cứ thi vào đó, mẹ nhất định sẽ ủng hộ con.
Lý Mục Dương nhếch miệng nở nụ cười , nói:
- Mẹ, con cảm ơn mẹ.
- Thằng nhỏ ngốc, còn nói cảm ơn mẹ nữa à.
- Con gọi Tư Niệm xuống ăn cơm.
Lý Mục Dương cười nói .
Chờ đến Lý Mục Dương xoay người rời đi , nụ cười trên mặt La Kỳ đọng lại , sắc mặt trắng bệch , ánh mắt cũng vô cùng kiên định .