Đàm Ngọc Trúc nghe thấy thế, kinh hoảng quỳ rạp xuống lạy lục liên hồi: “Hoàng thượng, thần thiếp có tội. Thần thiếp có tội.”
Lý Hạo há mồm nhìn vị hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ đang lạy như tế sao, nghĩ thầm: “Ặc, tội quái gì vậy. Con bé này hoảng sợ quá độ dẫn đến bệnh hoang tưởng rồi. Ha hả, Hạo ta phải xuất thủ chữa trị mới được, bảo đảm căn tiêu bệnh tán.”
Hắn khẽ vươn hai tay nắm lấy vùng eo thon của Đàm hoàng hậu, miết nhẹ vài lần, đỡ nàng đứng lên. Rồi một tay vòng qua, ôm luôn nàng vào lòng, kéo nàng đến bên cạnh cửa sổ, nói: “Trẫm có quà tặng cho hoàng hậu, tới đây.”
Gương mặt Đàm Ngọc Trúc ửng hồng, khi bàn tay Lý Hạo ôm lấy nàng, mùi hương đặc trưng của đàn ông xộc vào mũi nàng. Lần đầu tiên tiếp xúc với cơ thể người khác giới, trái tim thiếu nữ đập càng lúc càng nhanh, tạo cho nàng cảm giác xúc động lạ thường.
Chỉ tay lên bầu trời đêm, Lý Hạo ghé vào tai Đàm Ngọc Trúc mà nói như thở: “Món quà của trẫm là cả bầu trời đầy sao này, nàng xem có đẹp không?”
Ngước nhìn trời cao, từng làn gió thổi mái tóc Đàm hoàng hậu bay bay, nàng thủ thỉ: “Thần thiếp đã nhiều lần ngắm sao trời, nhưng lần này thần thiếp có cảm giác rất khác lạ so với trước kia, bầu trời đêm nay đẹp thật.”
Vuốt ve mái tóc dài bóng mượt của nàng, Lý Hạo khẽ nói: “Những ngôi sao ở xa kia, ái hậu có thấy không? Rất lộng lẫy, rất đẹp. Nhưng vẫn không bằng tuyệt đại mỹ nhân đang ở bên cạnh trẫm đây.”
Đàm hoàng hậu mỉm cười, ngả đầu lên vai hắn, đôi mắt nàng từ từ trở nên mông lung. Lý Hạo cùng nàng tâm sự rất nhiều chuyện. Từ những chuyện thời còn thơ ấu tới lúc trưởng thành. Hắn kể cho nàng nghe những câu chuyện lạ kỳ mà nàng chưa bao giờ được biết. Và cả hai ở bên nhau, mãi đến lúc hắn bảo khuya rồi. Nàng e lệ cùng hắn hoàn tất buổi động phòng còn dang dở.
* * * * * * * * * *
Trên con đường lớn dẫn đến điện Trường Xuân, cái bóng chập chờn của lão thái úy Đỗ Kính Tu trải dài trên nền đất. Sau buổi chầu lúc sáng, Đỗ Kính Tu được tiểu thái giám Lê Việt Công mật truyền ý chỉ, phải diện kiến long nhan vào đầu giờ mùi. Đỗ Kính Tu lo âu nghĩ mãi vẫn không ra lý do vua cho gọi mình. Từ linh cảm của bản thân, lão tiên đoán có đại sự sắp xảy ra.
Từ khi Lý Sảm đăng cơ đến nay, hắn chưa bao giờ gặp riêng Đỗ Kính Tu. Bởi vậy, Đỗ Kính Tu ngạc nhiên cũng phải. Lão là công thần dưới thời Lý Cao Tông, từng lập nhiều công lớn cho triều đình. Lúc vua Lý Cao Tông còn nhỏ, thái hậu Chiêu Linh từng muốn gạt vua Lý Cao Tông xuống đài, để thay đổi Lý Long Xưởng là con ruột của bà lên ngôi. Nhờ có Đỗ Kính Tu dẫn đầu quan viên triều đình cực lực phản đối, khiến cho thái hậu Chiêu Linh sợ hãi bỏ qua. Lão thái úy còn từng lập nhiều công lao đào kênh, đào mương các vùng để giải trừ nạn lũ lụt cho dân chúng, nên rất được lòng dân.
Có một lần Đỗ Kính Tu cầm quân ra trận đi đánh bọn nổi loạn ở vùng Đại Hoàng nhưng không được. Cầm đầu cuộc nổi loạn là Phi Long vốn là một quan chức cùa triều đình, từng vạch tội thái úy Đàm Dĩ Mông đục khoét nhân dân nên bị Đàm Dĩ Mông âm mưu sát hại. Phi Long trốn về quê ở vùng Đại Hoàng rồi cùng nhân dân khởi nghĩa. Khi Đỗ Kính Tu đem quân tới, Phi Long ra trước ngựa phân trần. Cảm thông với hoàn cảnh của Phi Long, Kính Tu giao chiến chiếu lệ rồi thu quân. Việc này đã mang lại hậu họa cho lão.
Đàm Dĩ Mông ôm hận, cùng với Đàm hoàng hậu thường xuyên buông lời gièm pha Đỗ Kính Tu trước mặt Lý Cao Tông. Lý Cao Tông nghe lời sàm tấu khép tội, giáng chức của lão thái úy, khiến cho Đỗ Kính Tu lạnh lòng với triều Lý từ ngày ấy.
Về sau, Lý Cao Tông nhận ra sai lầm, rất hối hận. Trước lúc băng hà, Lý Cao tông đã tin tưởng giao cho Đỗ Kính Tu nhận di chiếu lập Lý Sảm làm vua, tức Lý Huệ Tông. Sau đó, Lý Huệ Tông đã thăng chức quan thái phó Đỗ Kính Tu làm thái uý theo lời vua cha Cao Tông. Nhưng Đỗ Kính Tu vẫn luôn tỏ thái độ không mặn không nhạt với vị vua mới đăng cơ này.
Thái úy Đỗ Kính Tu bước vào điện Trường Xuân, thấy Lý Hạo đang cầm bút nghiên viết gì đó trên bức hoành phi. Lão quỳ lạy tung hô xong, được Lý Hạo cho phép đứng lên, nhưng Lý Hạo vẫn chẳng mảy may để ý tới lão. Đỗ Kính Tu bình thản như chưa có gì xảy ra, lặng yên đứng đợi, không hề nóng vội.
Lý Hạo đặt nét bút cuối cùng đoạn cười vang ha hả, cầm bức hoành phi đặt ngang trước ngực, giơ lên cho Đỗ Kính Tu xem, hắn nói: “Ha ha, Đỗ ái khanh nhận xét thế nào về bức hoành phi này?”
Dòng chữ “Lãng Tử Hồi Đầu” trên bức hoành phi đập vào mắt thái úy Đỗ Kính Tu. Lão nhíu mày nhìn chằm chặp vào dòng chữ, chốc lát sau cơ thể run nhẹ, rồi bất động ngay, lão chậm rãi đáp: “Bẩm hoàng thượng, bút lực của hoàng thượng vẫn đẹp như ngày nào. Có điểm khác biệt, chính là ở chữ mạnh, lão thần cảm nhận được sự mạnh mẽ qua những nét hằn xuống của đầu bút. Trước kia nét bút của ngài bay bổng, nhẹ nhàng hơn nhiều, không giống bây giờ. Thời gian quả thực có thể thay đổi nhiều điều.”
Đặt bức hoành phi xuống bàn, Lý Hạo sảng khoái nói: “Bàn về thư pháp, trẫm còn phải học hỏi ở Đỗ ái khanh rất nhiều. Thật không dám múa rìu qua cửa lỗ ban. Chẳng lẽ ái khanh chỉ có bấy nhiêu nhận xét về bức hoành phi.”
Môi Đỗ thái úy mấp máy hai lần rồi thôi, thản nhiên trả lời: “Bẩm hoàng thượng, lão thần ngu muội, chỉ hiểu có vậy.”
Lý Hạo lộ vẻ ngạc nhiên, nói lớn: “Chẳng lẽ Đỗ thái úy Đỗ đại nhân, tiếng tốt lan xa, vang danh thiên hạ, lại có lúc buông lời dối trá? Chuyện này mà truyền ra ngoài, không biết dân chúng sẽ cảm nhận ra sao đây?”
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của heocons
Đỗ Kính Tu nhíu mày chốc lát, khom người cung kính nói: “Bẩm hoàng thượng, lão thần tự cảm thấy, chưa từng làm chuyện gì sai trái, hổ thẹn với lương tâm.”
Lý Hạo cảm khái, giọng không nhanh không chậm như tự nói với chính mình: “À... thì ra trẫm nhìn lầm khanh. Coi như trẫm chưa từng nói qua điều gì. Bất quá, trẫm thật ngạc nhiên. Đỗ đại nhân, lão đại trung thần, một người từng được xưng tụng như một trong bốn đại công thần của triều Lý từ khi lập quốc đến nay. Công đức vô lượng, có thể sánh ngang với các bậc thánh hiền. Hùng tâm tráng chí khi xưa của khanh, đã bay biến đi đâu hết rồi.”
Thở dài một hơi, đôi mắt mờ đục già nua của Đỗ Kính Tu nhìn vào cõi xa xăm: “Đời người như phù vân. Công danh như bọt nước. Được, mất, thắng, thua, coi như đã trải qua đủ cả. Bây giờ, lão thần chỉ còn là một lão già chuẩn bị nhắm mắt xuôi tay, bàn gì đến hùng tâm tráng chí.”
Không ngờ rằng, lão già cổ hủ kia lại cố chấp đến thế, Lý Hạo cắn răng ngả bài: “Dòng chữ trên bức hoành phi kia, hẳn là khanh đã hiểu ý nghĩa của nó. Trẫm biết khanh có nỗi khổ riêng, cả trẫm cũng vậy. Khanh cũng như trẫm, gọi như thế nào cho phải đây? Ẩn giấu, thu mình hay nhẫn nhịn. Tất cả chỉ là ngụy biện, đó chính là nhục nhã. Nỗi ô nhục của triều Lý, nỗi ô nhục của hoàng tộc, nỗi ô nhục đối với những ai được ca ngợi là trung thần. Chẳng lẽ ngày tàn của triều Lý đã tới thật rồi hay sao?”
Thái úy Đỗ Kính Tu rùng mình. Khuôn mặt ai oán, trách móc của vị huynh trưởng kết nghĩa kim lan ngày xưa, Tô Hiến Thành, chợt hiện lên trong đầu lão đại thần. Tô Hiến Thành là vị tể tướng tài năng và đức độ của nhà Lý. Ông từng lập được nhiều công lao hiển hách như mở mang bờ cõi, bình định phản loạn, khai hoang lấn biển, trừ diệt gian thần.
Cả hai người Tô Hiến Thành và Đỗ Kính Tu có nhiều điểm rất giống nhau. Đặc biệt là, nếu Tô Hiến Thành nhận di chiếu của Lý Anh Tông lập Lý Long Trát làm vua, tức Cao Tông thì Đỗ Kính Tu nhận di chiếu của Lý Cao Tông lập Lý Sảm làm vua, tức Lý Huệ Tông.
Trước lúc lâm chung Tô Hiến Thành đã cầm tay Đỗ Kính Tu, nhắn nhủ: “Kính Tu, nhớ, chúng ta là thần tử của triều Lý. Trọng trách gánh vác giang sơn, anh đành phải giao cho em rồi. Đừng phụ lòng anh.”
“Em, đã nhớ.” Hồi tưởng lại ký ức bị lãng quên, bây giờ chợt ùa về như đang xảy ra trước mắt, lão do dự bất quyết: “Lời hứa ấy văng vẳng bên tai Kính Tu chưa bao giờ dứt. Trọng trách ấy Kính Tu chưa bao giờ dám quên. Đạo tam cương, Kính Tu thấm tận ruột gan, hai chữ trung hiếu luôn để trên đầu. Nhưng thời thế đổi thay, Kính Tu đành lực bất tòng tâm. Lòng vua khó đoán, ý quân vương khó dò. Vua tin tưởng gian thần, sủng ái nguyên phi. Có chắc chắn vị vua này sẽ quyết chí tới cùng, hay lại giữa đường buông tay? Mạng của Kính Tu là nhỏ. Vận mệnh của gia tộc, Kính Tu làm sao gánh nổi đây?”
Quan sát trạng thái mông lung, chần chờ, nửa muốn nửa không, ẩn hiện trong đôi mắt của vị đại nhân có thể ảnh hưởng đến cục diện tương lai. Lý Hạo dứt khoát xuất chiêu bài cuối cùng.
Một thanh âm nặng nề vang lên, “Bụp”, Lý Hạo làm ra hành động kinh người. Hắn bước ra khỏi bàn, quỳ sụp xuống trước mặt Đỗ Kính Tu, cúi đầu chạm đất, hô lớn: “Đây là một lạy của trẫm, để tạ tội cho những lỗi lầm trước đây mà phụ hoàng đã gây ra. Mong Đỗ ái khanh hãy vì bách tính trăm họ, vì an nguy của giang sơn xã tắc, mà nhận một lạy này của trẫm. Trẫm thề, từ giờ trở đi trẫm sẽ là một minh quân sáng suốt, yêu nước thương dân. Nếu vi phạm lời thề, trời tru đất diệt, vĩnh bất siêu sinh. Đỗ ái khanh, hãy giúp trẫm giành lại giang sơn.”
Vô cùng kinh ngạc, Đỗ Kính Tu lập cập chạy lại, vươn hai tay đỡ Lý Hạo nâng lên, run rẩy nói: “Hoàng thượng, tội tình gì phải thế. Lão thần, thực không gánh nổi. Lão thần vẫn luôn khắc cốt ghi tâm bốn chữ trung quân ái quốc. Đạo tam cương ngũ thường vẫn canh cánh không quên. Nào dám có lòng riêng, phản trắc bao giờ. Nay hoàng thượng đã hạ mình coi trọng lão thần, lão thần nguyện vì ngài tận lực, xuất thân khuyển mã.”
Cầm hai cánh tay Đỗ Kính Tu dìu lão ngồi xuống ghế, Lý Hạo đau lòng cảm thán như đứt từng khúc ruột: “Trẫm biết khanh vẫn còn oán hận trong lòng. Những việc sai lầm của phụ hoàng trước kia, quả thực đã khiến cho những bậc trung thần nguội lạnh. Trẫm nguyện rằng có thể làm gì đó để đền bù lại mất mát xưa kia. Khanh cũng biết rõ tình thế hiện nay, tiếng dân ai oán ngập trời, giặc giã nổi lên khắp nơi, quyền thần lộng hành giữa chốn triều đình. Trẫm cảm thấy rất đau lòng, như xé nát tâm can, hàng đêm trằn trọc không sao ngủ được. Nhưng trẫm có lòng mà không có lực, trẫm thực không còn cách nào có thể vãn hồi cục diện. Chỉ đành muối mặt cậy nhờ Đỗ ái khanh.”
Lão đại thần được Lý Hạo đỡ ngồi, lại đứng lên ngay, cuống quýt thưa: “Bẩm hoàng thượng, mời hoàng thượng về ghế ngồi, lão thần không dám đảm đương. Chuyện lão thần đã đáp ứng qua, không bao giờ từ bỏ. Mời hoàng thượng về ghế ngồi ạ.”
Nghe đến đó, Lý Hạo biết có thể dừng, không cần phô diễn thái quá, chẳng may khéo quá hóa vụng, lại được không bằng mất. Hắn đi về bàn đặt tấu chương, ung dung ngồi xuống. Tuy nhiên, vẻ mặt vẫn hồi hộp, không yên, chăm chú nhìn Đỗ Kính Tu, tựa như sợ lão chạy mất, bồi thêm liều thuốc an thần: “Trước nay, trẫm luôn hiểu rõ đại cuộc. Chỉ vì đại kế trăm năm, trẫm phải ủy khuất các vị trung thần. Khanh hãy hiểu cho trẫm. Trẫm coi trọng Đàm Dĩ Mông cũng chỉ là quyền biến nhất thời. Còn đêm qua, trẫm đã ngủ ở cung hoàng hậu. Có lẽ từ giờ trở đi trẫm sẽ ghé qua cung điện của các phi tần khác.”
Những ý nghĩa sâu xa trong từng câu nói của Lý Hạo, Đỗ Kính Tu sao có thể không hiểu. Lão ngầm gật đầu thán phục, lại nghi hoặc băn khoăn, chẳng lẽ con mắt nhìn người của bản thân cũng có khi sai lầm. Không sao ngờ được, vị hoàng đế trẻ tuổi kia lại biết ẩn mình sâu đến vậy. Lão cung tay, thành thật tán thán: “Có được vị minh quân như hoàng thượng, đại nghiệp tất thành. Lão thần bội phục.”
Hài lòng trước thái độ của lão thái úy, Lý Hạo vồn vã hỏi: “Tình thế giờ đây như lửa xém lông mày, Đỗ ái khanh hãy giúp trẫm vạch ra đường sáng, thoát khỏi bến mê.”
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của heocons
Suy nghĩ thật lâu, Đỗ Kính Tu chậm rãi hồi đáp: “Khải bẩm hoàng thượng, thần trộm nghĩ, hoàng thượng đã rõ thế lực triều đình bị Tô Trung Từ thâu tóm vào tay. Từ lâu, lão thần đã vạch ra kế sách đại khái. Mặc dù chưa thể gọi là chu toàn, tuy nhiên để giải quyết vấn đề trước mắt, tạm thời có thể coi như một trong những thượng sách. Đầu tiên, chúng ta phải toàn lực giành lại quyền lực về mình. Khi hoàn toàn kiểm soát kinh thành, lập tức giết chết những người cầm đầu thuộc gia tộc họ Trần. Kế đó, chúng ta phải đối mặt với những thế lực cát cứ ở địa phương.”
Nói đến đây, Đỗ Kính Tu ngưng lời, ngước nhìn Lý Hạo. Trầm ngâm chốc lát, Lý Hạo nói: “Không khác biệt lắm so với những dự định của trẫm. Gồm có những thế lực nào?”
Lão đại thần tiếp lời: “Bẩm hoàng thượng, chỉ có thể dùng từ hỗn loạn để hình dung. Cơ bản có ba thế lực lớn. Đó là Đoàn Thượng ở phía đông, khu vực Hồng Châu. Nguyễn Nộn ở phía bắc, khu vực Bắc Giang , và gia tộc họ Trần ở phía nam, vùng Hải Ấp. Ngoài mấy lực lượng lớn, còn có những thế lực nhỏ ở các địa phương. Một thế lực cát cứ khá quan trọng là Đô Kim hầu Lý Bát ở đất Đô Kim. Ở Quy Hóa, dọc sông Hồng có họ Hà, cha truyền con nối cai trị đất trại này. Ngoài ra, còn họ Phạm ở Nam Sách.”
Lý Hạo ngây người lúc nghe được những thông tin trên, tựa hẳn lưng vào thành ghế, lẩm bẩm: “Quá hỗn loạn. Thật không ngờ, đất nước Đại Việt thái bình thịnh trị, lại có ngày chia năm xẻ bảy tới vậy.”
Hắn nghiêng người về phía trước, gối cánh tay phải lên bàn, nhíu mày hỏi: “Nếu như Đỗ ái khanh có thể tường tận nhường ấy. Có phải đã chuẩn bị kế sách chu toàn đối phó với cục diện này?”
Giọng nói già nua nhưng sự tự tin vẫn bộc lộ trong từng câu nói của lão thái úy: “Bẩm hoàng thượng, chu toàn thì lão thần không dám nói. Tuy nhiên, lão thần có một kế, khả dĩ đối phó được tình hình hiện tại.”
Ánh mắt Lý Hạo le lói tỏa ra ánh sáng, cất tiếng: “Kế gì?”
“Hợp tung.” Hai từ đơn giản, mà tràn đầy khí thế bật thốt ra từ miệng Đỗ Kính Tu.
Nở nụ cười như đã hiểu, Lý Hạo nói: “Diệu kế. Nghe có vẻ bình thường, nhưng biết áp dụng sẽ mang lại hiệu quả lớn lao. Trẫm thật bội phục khanh. Nói, hợp tung như thế nào?”
Tới thời điểm này, không ngờ Đỗ Kính Tu lại lắc đầu thở dài: “Bẩm hoàng thượng. Hợp tung. Nói thì dễ, thực hiện lại khó. Chỉ một nước sai lầm, sẽ dẫn đến thua cả ván cờ. Lão thần có thể đi được đến bước đường ngày nay, công ơn của một vị cố nhân là không thể không nhắc tới.”
Đang bàn về kế sách hợp tung, lão già Đỗ Kính Tu lại quay ngang đi ôn chuyện cố nhân. Thật tức cười! Lý Hạo ngồi dựa lưng vào ghế, vuốt ve ngón tay út, thờ ơ nói: “Ồ, vị cố nhân? Có liên quan đến kế sách diệt địch hay không?”
Đỗ Kính Tu mỉm cười: “Hoàng thượng trẻ tuổi khí thịnh. Lão thần có thể hiểu. Nhưng hấp tấp cũng là thói quen không tốt cần chỉnh sửa.”
“Trẻ tuổi? Lão già coi thường mình trẻ tuổi, nông cạn, dễ bồng bột. Không biết lão lớn hơn ta được bao nhiêu? Muốn kiểm tra đức tính tiếp nhận lời chỉ trích ngay thẳng của trung thần. Cái đó bổn lão gia có thừa. Mà nói chuyện với những lão già kiểu này quá nguy hiểm. Sập bẫy lúc nào không hay.” Lý Hạo cười khẩy trong lòng, ngoài mặt ra vẻ hối lỗi, ân cần nói: “Cám ơn Đỗ ái khanh đã có lời răn dạy. Trẫm sẽ cố gắng khắc ghi.”
Lão đại thần gật gù, hài lòng trước thái độ khiêm nhường, không vì chút mặt mũi bề ngoài mà nổi giận với lão. Nếu như Lý Hạo chỉ cần nhíu mày phật ý, có thể Đỗ Kính Tu sẽ tìm lời thoái thác, phủi đít bỏ đi ngay lập tức. Dù gì Đỗ Kính Tu đã có dớp bị hoàng đế bạc đãi một lần, như chim sợ cành cong, luôn lo lắng thờ sai minh chủ. Nói rằng lão coi trọng lễ quân thần là không sai, nhưng vị quân vương trước mặt lão bây giờ chỉ như một con hổ giấy, có thể làm ra được trò mèo nào nữa đây.
Muốn làm vua phải có thực lực. Một tên vua bù nhìn, so với một gã dân đen còn thống khổ hơn gấp trăm lần. Dù cho Đỗ Kính Tu ngay lúc này vỗ mông ra về, Lý Hạo cũng chẳng làm được gì lão. Bài kiểm tra vừa rồi, chính là một trong những bài kiểm tra mà Lý Hạo cần phải vượt qua. May mắn thay, hắn đã hoàn thành xuất sắc. Đổi lại là một Lý Hạo nông nổi khi hai mươi tuổi, có lẽ đã thất bại thảm hại trong việc chiêu mộ lão đại thần mất rồi.
Đỗ Kính Tu tươi cười nói: “Bẩm hoàng thượng, lão thần nhắc về vị cố nhân đó, vì người này có ảnh hưởng rất lớn đến kế sách hợp tung. Người ấy là Tô Hiến Thành.”
Kinh ngạc trước câu trả lời của lão đại thần, Lý Hạo ngắt lời: “Tể tướng Tô Hiến Thành. Chẳng phải ông ấy đã chết rồi ư? Sao có thể giúp trẫm được?”
Lắc đầu tiếc nuối, Đỗ Kính Tu thở dài: “Tể tướng Tô Hiến Thành chính là người anh kết nghĩa kim lan với lão thần. Nếu anh Hiến Thành còn sống, chắc có lẽ cục diện nước Đại Việt ta đã không tới nông nỗi như vầy. Mặc dầu anh ấy đã mất, nhưng ảnh hưởng to lớn của anh ấy vẫn còn. Anh Hiến Thành là một người văn võ toàn tài, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, không gì không biết, không gì không hiểu. Một tay anh ấy đã dìu dắt lão thần từng bước đi lên. Lão thần xem anh ấy như anh ruột, cũng xem như người thầy.”
Kiên nhẫn lắng nghe lão đại thần ca ngợi vị tể tướng quá cố tựa thần minh, Lý Hạo cố gắng nuốt từng lời của lão như đang uống từng giọt nước cam lộ ngọt ngào. Hắn vui vẻ, hứng khởi ra mặt theo những chiến tích của vị đại thần Tô Hiến Thành. Nào là cầm quân ra trận, đánh tan quân phản loạn. Tiếp theo là mở rộng cương thổ Đại Việt về phía tây bắc. Chống lại cuộc xâm lăng của Chân Lạp, chinh phạt Chiêm Thành ở phương nam. Để rồi, bắt buộc Đại Tống phải công nhận Đại Việt là một quốc gia độc lập. Sự nghiệp làm quan văn của Tô Hiến Thành cũng hiển hách không kém. Trong đó công lao lớn nhất của ông là việc ông tổ chức khai hoang lấn biển các vùng ven biển thuộc các lộ Thanh Hóa và Hải Đông.
Lý Hạo thầm cảm thán: “Nếu ta có một vị hiền thần như thế, kiếp này chỉ cần kê cao đầu mà ngủ. Tội tình gì phải vắt óc bày mưu tính kế, tổn hao chất xám tới nhường này. Ông Trời khốn kiếp!”
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của heocons
Tường thuật hầu như toàn bộ chiến tích huy hoàng của tể tướng Tô Hiến Thành, cho đến khi không còn gì để kể nữa. Lão thái úy Đỗ Kính Tu mới tạm thời thỏa mãn, dừng công việc khoe khoang thần tượng, lão tiếp tục nói: “Bẩm hoàng thượng, lão thần kể nhiều như vậy, mục đích duy nhất để khẳng định vị thế của tể tướng Tô Hiến Thành. Những người nhận ân huệ của Tô tể tướng rất nhiều. Trong đó có Phạm Lãi, tộc trưởng của gia tộc họ Phạm ở Nam Sách. Con người Phạm Lãi quang minh chính trực, luôn ghi nhớ ơn cứu mạng của tể tướng. Bởi vì từng đắc tội tiên đế, mới lập binh tạo phản, đứng riêng một cõi. Lão thần cùng với Phạm Lãi có tình bằng hữu thâm giao. Lão thần nguyện tới vùng Nam Sách để làm thuyết khách, múa ba tấc lưỡi khuyên bảo Phạm Lãi chấp nhận liên minh với hoàng thượng.”
Lý Hạo mừng rỡ, lên tiếng: “Tốt, trăm sự nhờ Đỗ ái khanh.”
Đỗ Kính Tu bình thản nói tiếp: “Hà Cao, tộc trưởng của gia tộc họ Hà, là hào trưởng ở vùng Quy Hóa. Con người này hào sảng, phóng khoáng từng là học trò Tô tể tướng. Hắn luôn sùng bái, tôn kính anh ấy. Ngày tang lễ của anh Hiến Thành, Hà Cao một mạch dong thuyền trên sông Hồng, kiêm trình ngày đêm để kịp dự đám tang của thầy. Lão thần định bụng dựa vào đoạn tình nghĩa thầy trò này, để khơi dậy lòng trung quân ái quốc, thức tỉnh hắn đầu nhập dưới trướng hoàng thượng.”
Ngưng lại giây lát, Đỗ Kính Tu cất tiếng: “Đối với Đô Kim hầu Lý Bát thì có chút khó khăn. Lý Bát là con người cương trực, thẳng thắn, nhưng có phần kiêu ngạo, cố chấp. Mặc dù ông là người hoàng tộc, được tiên đế Anh Tông cắt đất phong hầu từ xưa. Nhưng về sau tiên đế Cao Tông hủ bại, có một lần nhục mạ Lý Bát, khiến Lý Bát giận dữ quay về đất phong, đóng cửa không hỏi chuyện thế sự. Về sau chiến loạn nổi lên, Lý Bát vẫn nhớ mối hận năm xưa, nên chưa bao giờ đem quân trợ giúp tiên đế Cao Tông. Nhờ vào lực lượng quân đội tương đối hùng mạnh và địa hình miền núi, dễ thủ khó công. Cho nên vẫn không bị các thế lực to lớn hơn thôn tính.”
Nhăn mày trầm tư, Lý Hạo băn khoăn: “Chẳng lẽ phải bỏ qua Lý Bát?”
“Bẩm hoàng thượng, cũng không phải không có cách. Tuy nhiên, cách này tương đối khó khăn. Có lẽ phải ủy khuất hoàng thượng ngự giá thân chinh.” Đỗ Kính Tu hồi đáp.
“Ha hả, Đỗ ái khanh thật biết nói đùa, trẫm làm sao có thể rời khỏi kinh thành đi lên tận vùng núi rừng xa xôi đó được? Với lại trẫm mà đi, chắc là không còn mạng để về.” Lý Hạo mở miệng cười.
Đỗ thái úy hỏi: “Tại sao hoàng thượng chắc chắn sẽ chết? Nếu bọn tặc tử đó giết hoàng thượng, chúng sẽ mất đi quân cờ hoàng tộc để hiệu triệu lòng dân.”
Cười gằn một tiếng, Lý Hạo trả lời: “Đỗ ái khanh đã quên mất một người.”
“Bẩm hoàng thượng, thần nghĩ không ra là người nào.” Đỗ Kính Tu suy nghĩ một lát, đoạn nói.
“Hoàng đệ của trẫm, Lý Thầm. Giả sử chúng giết trẫm thành công, chúng sẽ giá họa cho Đô Kim hầu Lý Bát phái người giết trẫm. Ngay lập tức, đưa hoàng đệ của trẫm lên vương vị. Tiếp theo kích động lòng người, quang minh chính đại dẫn quân đi thảo phạt Lý Bát, diệt tận gốc hoàng tộc Lý triều. Về phần hoàng đế mới Lý Thầm ư? Quân cờ vẫn chỉ là quân cờ.” Lý Hạo nở nụ cười nửa miệng.
Lão thái úy Đỗ Kính Tu có hai đức tính tốt, chính trực và lòng nhân từ. Những công lao của ông trong quá khứ đã hoàn toàn chứng minh hai phẩm chất đó. Thế nhưng đối với chính trị gia, đó lại là họa hại. Chính vì vậy, ông không ngờ được về sau ông lại bị người nhà bán đứng, dẫn đến kết cục bị Tô Trung Từ tận tay dìm chết dưới hồ. So về cái nhìn đại cuộc, Lý Hạo không bằng Đỗ Kính Tu. Tuy nhiên so về âm mưu, thủ đoạn thì chắc chắn Lý Hạo hơn xa lão thái úy.
Lý Hạo khinh thường những kẻ tự xưng anh hùng, thích đâm đầu vào chỗ chết trong khi biết rõ con đường đó là tử lộ. Đối với hắn, kết quả cuối cùng chính là chân lý. Đỗ Kính Tu khinh thường sử dụng tiểu xảo. Ông chưa bao giờ làm vậy và khinh thường những kẻ sử dụng âm mưu để giành thắng lợi. Về điểm này là thuộc về bản chất, không thể thay đổi được. Tuy thế, có thể khẳng định rằng, hai người một già một trẻ này kết hợp với nhau đã tạo thành một tổ hợp tuyệt vời.
Ngạc nhiên nhìn Lý Hạo, Đỗ thái úy cẩn thận đánh giá lại cách nhìn mới về người trẻ tuổi đang ngồi trước mặt. Giờ đây, lão cảm nhận được trên người Lý Hạo đang tỏa ra khí thế mà trước kia lão đã từng được chứng kiến qua, phảng phất như tiên đế Lý Anh Tông, khí thế của bậc Vương giả.
Khi nãy, Lý Hạo quỳ xuống van xin Đỗ Kính Tu trợ giúp. Có lẽ một phần bị ảnh hưởng bởi tư tưởng nho gia, một phần chịu trách nhiệm bởi lời hứa năm xưa, Đỗ Kính Tu mới chấp thuận lời thỉnh cầu của Lý Hạo. Tuy nhiên, cho đến giờ lão thái úy đã chính thức đưa ra quyết định.
Đỗ Kính Tu quỳ gối cúi đầu, giọng vang vọng không chút già nua: “Thực không ngờ, hoàng thượng có thể tính đến kỳ chiêu ấy. Lão thần chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề đó. Thứ tội cho lão thần nói thẳng. Tính cách của lão thần bộc trực. Kính mong hoàng thượng khai ân. Vừa rồi lão thần còn có lòng riêng, nhưng từ thời khắc này, hàng ngàn con cháu gia tộc họ Đỗ, nguyện sống chết cùng hoàng thượng.”
Thả lòng toàn thân, đến hiện tại Lý Hạo đã chính thức có được sự thần phục của lão đại thần đương triều. Hắn gian nan cực khổ, đấu trí cân não với Đỗ Kính Tu từ lúc bắt đầu gặp mặt cho đến giờ phút này mới thành công. Nếu hắn có một chút sai sót, hắn sẽ phải trả giá bằng tương lai tối tăm, mù mịt, hoặc có thể bằng cả mạng sống của hắn. Chỉ khi hắn bộc lộ ra tài năng mưu lược mới khuất phục được lão. Thực lực, chỉ có thực lực mới giải quyết được vấn đề. Hắn càng ngày càng khao khát thực lực. Phải làm thế nào để có được thực lực hùng mạnh đây? Hắn còn phải nỗ lực thật nhiều, thật nhiều nữa.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của heocons
Chương 28: Chở thuyền là dân, lật thuyền cũng là dân
Lý Hạo ân cần bảo: “Đỗ ái khanh, mau bình thân, không cần đa lễ. Mọi chuyện đã qua, hãy cứ để cho qua. Điều cần thiết nhất của quân thần chúng ta lúc này là đồng lòng đồng dạ. Chỉ cần trẫm còn sống, kiếp này trẫm sẽ không bao giờ phụ khanh. Được rồi. Bàn chuyện chính sự. Chẳng lẽ không còn cách nào lung lạc được Lý Bát hay sao?”
Đỗ Kính Tu đứng dậy, cúi đầu trầm tư suy nghĩ thật lâu. Lý Hạo cũng không gấp gáp thúc giục, lẳng lặng ngồi một chỗ, xoay xoay ngọc tỷ mát lạnh trên bàn tay. Khoảng một lúc sau, Đỗ thái úy ngẩng đầu nói: “Bẩm hoàng thượng, lão thần nghĩ đến một người… Tuy nhiên … Hoàng thượng cũng phải đích thân đi mời.”
“Trẫm không nề hà gì cả. Bất quá, người đó ở nơi nào?” Lý Hạo bình thản cất tiếng.
“Bẩm hoàng thượng, người đó ở không xa, ngay tại kinh thành.” Đỗ Kính Tu ngập ngừng đáp.
“Kinh thành thì tốt. Trẫm có thể đi. Mà có gì uẩn khúc ở đây, khiến cho khanh cứ mãi ấp úng không nói được?” Lý Hạo chợt có cảm giác hứng thú về người được Đỗ Kính Tu tiến cử.
Lý Hạo nhận thấy ngón trỏ ở bàn tay phải của Đỗ Kính Tu giật giật ba lần, sau đó lão thái úy mới trả lời: “Người đó là Trần Trung Tá.”
Cố gắng lật ngược trí nhớ trong đầu của mình, Lý Hạo cũng không hề có chút thông tin gì về con người này, ngờ vực nói: “Tại sao lại là người của gia tộc họ Trần?”
Đỗ thái úy lắc đầu mà rằng: “Tuy cùng là người họ Trần, nhưng ông ấy là người của nhánh khác, không thuộc nhánh của gia tộc họ Trần ở vùng Hải Ấp. Trần Trung Tá trước kia là quan đồng liêu với lão thần. Thực ra người mà tể tướng Tô Hiến Thành coi trọng là Trần Trung Tá. Tô tể tướng lúc bệnh nặng sắp qua đời, đã đề bạt đưa ông ấy lên làm thái úy phụ chính. Nhưng thái hậu Chiêu Linh có dã tâm phế lập ngôi vua, hòng đưa ngoại thích lên nắm quyền hành. Nên bà bỏ ngoài tai lời dặn của Tô tể tướng, mà đưa lão thần lên làm thái úy phụ chính.”
Thở dài một tiếng, lão thái úy hồi tưởng lại quá khứ: “Rốt cục, thái hậu Chiêu Linh lại tính sai nước cờ. Lão thần lên làm thái úy phụ chính vẫn chi trì tiên đế Cao Tông. Thái hậu từ đấy từ bỏ việc phế lập, rút lui khỏi chính trường. Còn Trần Trung Tá sau này lại bị Đàm tộc chèn ép, ông ấy chán ngán chốn quan trường, cáo lão từ quan. Hiện nay, đang cư ngụ ở phủ đệ được tiên đế Anh Tông ban cho lúc xưa tại kinh thành.”
“Nói như thế, Trần Trung Tá còn có điểm đặc biệt hơn Đỗ ái khanh.” Lý Hạo cười cười ngắt lời Đỗ Kính Tu.
Ngước nhìn Lý Hạo, Đỗ Kính Tu gật mạnh đầu: “Bẩm hoàng thượng, đúng vậy, nếu luận về tài trị quốc an bang, lão thần so với Trần Trung Tá chỉ như đom đóm so với trăng rằm.”
Kinh ngạc trước lời nhận xét thẳng thắn của Đỗ Kính Tu, Lý Hạo cảm thán: “Thực có người như vậy? Hay là Đỗ ái khanh thổi phồng quá lên.”
Mỉm cười, lão thái úy nói với giọng tán dương: “Người được anh Hiến Thành thưởng thức, há có thể là người bình thường cho được. Dòng sông lịch sử vô cùng khắc nghiệt, dù cho người đó có tài năng thiên bẩm tới đâu, mà không có đất dụng võ, cũng sẽ bị cuốn trôi đi mất. Bẩm hoàng thượng, nếu như Trần Trung Tá gặp được minh quân, có thể thi thố tài năng, chắc là đất nước sẽ không rơi vào loạn lạc như bây giờ. Còn một điều nữa, ông ấy chính là bằng hữu chí cốt thâm giao với Lý Bát. Lão thần nói tới đây, có lẽ hoàng thượng đã hiểu.”
Vỗ mạnh lên bàn, Lý Hạo sảng khoái cất tiếng: “Hiểu, trẫm đã hiểu. Con người này, trẫm nhất định phải mời cho bằng được. Kế sách hợp tung, cơ bản đã định. Về phần ba thế lực hùng mạnh còn lại phải đối phó như thế nào?”
“Về phần ba thế lực còn lại, lão thần vẫn chưa có kế hoạch nào cụ thể. Nếu như tới lúc chúng ta liên minh các thế lực nhỏ yếu thành công. Lão thần dự đoán ba thế lực lớn sẽ nghĩ tới kế sách liên hoành. Điều chúng ta cần phải làm, là phá hủy kế sách này từ trong trứng nước. Để thực hiện được những kế đó, tất yếu sẽ trải qua muôn vàn khó khăn. Mặc dầu vậy, lão thần trộm nghĩ, kế sách khả thi nhất mà chúng ta có thể thực hiện được là kế ly gián.” Đỗ Kính Tu chầm chậm nói.
“Hợp tung, liên hoành, ly gián. Cao thâm quá. Khanh cứ từ từ nói, trẫm từ từ tiếp thu.” Lý Hạo đưa tay xoa lên hai bên huyệt thái dương, chớp chớp mắt để cho đầu óc tỉnh táo hơn.
Lão thái úy nói với giọng không nhanh không chậm: “Bẩm hoàng thượng, thời gian trước, lão thần vừa làm quan vừa làm nghề dạy học. Qua bao năm tháng, số lượng học trò của lão thần có rất nhiều, có những học trò được lão thần đề bạt tiến cử làm quan viên địa phương ở nhiều nơi. Có thể nói môn sinh của lão thần trải rộng khắp thiên hạ. Đó là một trong những điều khiến lão thần cảm thấy tự hào, đã một phần giúp ích cho giang sơn xã tắc.”
“Hoàng thượng đừng coi thường những kẻ thư sinh trói gà không chặt. Dù họ không có khả năng cầm đao cầm kiếm ra trận, nhưng họ có sự hữu dụng rất lớn. Tuy rằng họ chỉ là những người yếu đuối, nhưng trong đáy lòng họ có sự kiệt ngạo của bậc nho sinh. Lão thần sẽ bí mật gửi thư cho những môn sinh trung thành với hoàng thất, đưa ra lời hiệu triệu. Lão thần chắc rằng với tư tưởng nho gia thấm nhuần trong mỗi con người nho sinh này, họ sẽ đáp ứng. Từ đó họ sẽ trở thành lực lượng ngầm, chủ yếu thực hiện những việc kích động lòng dân, xúi giục nổi loạn, hoặc là loan truyền tin đồn ở những vùng cát cứ của ba thế lực lớn.” Đỗ Kính Tu càng nói càng hăng say như muốn thể hiện tất cả hoài bão đã ôm ấp trong lòng của lão bấy lâu.
Lý Hạo gật gù với vẻ huyền bí lên tiếng: “Chở thuyền là dân, lật thuyền cũng là dân.”
Đỗ Kính Tu ngây người, chìm vào suy nghĩ câu nói vừa rồi của Lý Hạo, lát sau than thở: “Hoàng thượng còn trẻ mà đã hiểu được đạo lý này, thật hiếm có.”
Chú thích:
“Chở thuyền là dân, lật thuyền cũng là dân”
Câu nói của Tuân Tử, là một nhà Nho, nhà tư tưởng của Trung Hoa vào cuối thời Chiến Quốc. Sau này, được danh nhân Việt Nam là Nguyễn Trãi trích lại.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của heocons