Thiên Niên Mị Hồ
Thiên Đường Đích Già Phê
Quyển 2: Nhập môn
Chương 5: Thượng Quan Hồng Tụ
Dịch: True_Love
Hiệu đính: A Lìn
Nguồn:4vn.eu
Đợi Hàn Tự Hạo đi rồi, Tiêu Kiều lại nói: “Đêm qua, ta đã phái đệ tử toàn Huyền Thanh cung cẩn thận lục soát tất cả các nơi, kể cả ở thảo đường, cũng không phát hiện tung tích Trương sư huynh, có lẽ huynh ấy không có ở trong Huyền Thanh cung.” Giang Hàn nói: “Trương Tam Đạo là người lớn tuổi nhất trong sáu người chúng ta, tu vi cao thâm, thậm chí có người nói huynh ấy luyện thành Băng Tâm Quyết tầng thứ bảy, nếu quả là như thế, thì sẽ không kém hơn Tinh Thần Kiếm Pháp của Tiêu chưởng môn.”
Tiêu Kiều nói tiếp: “Trương sư huynh vài chục năm nay ngao du thiên hạ, ít hồi cung, chỉ chỉ biết tu vi của huynh ấy đạt đến Độ Kiếp hậu kỳ cảnh giới, nhưng nếu Băng Tâm Quyết luyện đến tầng thứ bảy, thì theo ta có phần nhỉnh hơn.”
Lý Nhượ Mai xen vào nói: “Dù cho Trương sư huynh có luyện Băng Tâm Quyết đến tầng thứ bảy thì đã sao, việc này có nhiều điểm nghi vấn, bây giờ không thể vội vàng kết luận, việc Tiêu chưởng môn mất tích có liên quan đến Trương sư huynh”
Tiêu Kiều nói: “Đúng là như vậy, bất quá Trương sư huynh vì sao quay trở về cung mà không gặp mặt chúng ta, việc này hơi có chút kỳ quái.”
Lý Nhược Mai lại nói: “Theo ta nghĩ Trương sư huynh có ẩn tình, nên không tiện cùng chúng ta gặp mặt, nếu Trương sư huynh cố tình dấu giếm hành tung, thì vị tất đã gọi Triệu Sở đi tìm Lâm Vũ, như vậy chẳng phải mâu thuẫn sao? “
Giang Hàn xen vào nói: “Mấy điều đó không quan trọng, mấu chốt là Triệu Sở từng nghe được Trương sư huynh cùng Tiêu chưởng môn đêm trước cùng uống rượu ngắm trăng đàm đạo, hơn nữa Tiêu chưởng môn cũng mất tích vào đêm đó, ai dám chắc việc này lại không có liên quan.”
Tiêu Kiều thở dài một cái nói: “Ai, hôm nay dừng ở đây, trước tiên đợi Hàn sư đệ tìm Lâm Vũ hỏi những việc xảy ra, lại phái các đệ tử xuống núi tìm hiểu tung tích của Trương sư huynh va Tiêu chưởng môn hạ lạc nơi nào.”
Mấy vị viện trưởng gật đầu đồng ý, chỉ có như vậy, mới có thể tìm ra nguồn gốc sự việc.
Cùng lúc này Hàn Tự Hạo về đến Thanh Tâm Viện, nhưng lại phát hiện Lâm Vũ không có ở trong viện, mấy đệ tử cũng không biết Lâm Vũ đi đâu, trong lòng Hàn Tự Hạo khẩn trương, không lẽ hắn sợ tội đào tẩu?
Đỗ Văn Thu thấy Hàn Tự Hạo tìm Lâm Vũ cấp bách, không biết vì việc gì? Trong lòng suy tư rồi nói: “Sư phụ, Lâm Vũ cùng hai vị bằng hữa, hôm qua chia ra gia nhập vào Thuỷ Động Viện cùng Hàn Mai Viện, Lâm Vũ có lẽ đến đó tìm bọn họ.”
Hàn Tự Hạo lúc này mới nhớ lại, Lâm Vũ trước lúc cùng mình hồi viện có cùng một nam, một nữ nói chuyện, liền phân phó Đỗ Văn Thu: “Con chờ ở đây nếu Lâm Vũ trở về, bảo hắn ở lại chờ ta trở về.” Dứt lời liền ngự kiếm đến Mai Lâm viện trước.
-o0o-
Lâm Vũ không biết đường, hỏi vài đồng môn đệ tử mới biết chỗ của Mai Lâm viện.
Lâm Vũ đi vào phía trong Mai Lâm viện, cảnh trí trước mắt, làm cho tâm hồn hắn cảm thấy thư thái, hôm qua có tuyết rơi, làm cho cảnh sắc Mai Lâm viện lung linh thật kỳ thú.
Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng người con gái đang ngâm thơ, Lâm Vũ lắng tai nghe:
“Niên niên phương tín phụ hồng mai
Tiểu viên thuỳ thuỳ hựu dục khai.
Trân trọng đa tình quan y lệnh.
Trực hoà căn bát tống xuân lai.”
Dịch thơ:
Năm qua lại nhớ cội hồng mai
Vườn cỏ buông cành vẫn không phai
Đa tình trân trọng dù xa cách
Đợi ngày xuân lại có cành mai.
(Dịch: huntercd)
“Thơ hay!” Lâm Vũ nhịn không được bật thốt lên.
“Người nào lén lút, vụng trộm ngoài đó!” Người đó giật mình, quát lên hỏi.
Lâm Vũ trên mặt đỏ lên, hướng về phía tiếng nói đi đến, vừa đi vừa nói: “Sư tỷ chớ có hiểu lầm, tại hạ Lâm Vũ, là đệ tử của Thanh Tâm viện, hôm nay mạo mụi đến Mai Lâm viện để tìm muội muội của ta. Không ngờ lại quấy rầy nhã hứng của sư tỷ!”
Đi đến trước mặt người con gái Lâm Vũ nhìn lên, trước mắt là một cô gái xinh đẹp bận hồng y, khuôn mặt thật thanh lệ, vóc người yểu điệu. Lâm Vũ nhận ra thiếu nữ này cùng với Vương Chỉ Y một lượt gia nhập Hàn Mai viện, tên là Thượng Quan Hồng Tụ.
“Không cần viện lý do, Mai Lâm viện của ta là nơi tĩnh tu, đâu thể để các người tuỳ ý ra vào.” Thượng Quan Hồng Tụ nói xong, mày nhướng lên không thèm để ý tới Lâm Vũ, xoay người đi vào bên trong.
Lâm Vũ ngẩn ra, Thượng Quan Hồng Tụ thốt ra những lời như thế, thật là ngoài dự liệu của hắn, dù sao mình với nàng ta một dạo cùng vượt qua bốn tầng khảo thí, gia nhập Huyền Thanh cung, tuy nói bình thường chưa từng có tiếp xúc, nhưng tốt xấu gì thì cũng từng biết mặt nhau.
Lâm Vũ tự nghĩ không chỉ dựa vào mấy lời nói của nàng mà dễ dàng bỏ về mà không gặp Vương Chỉ Y, nghĩ vậy hắn tiến vào trong nội viện, trong lòng cũng có chút khẩn trương, hắn đã hứa là sẽ đến thăm Vương Chỉ Y, có thể nào lại không thực hiện?
Khi Lâm Vũ tiến vào trong, thì không đi lối nào, vừa khi đó trong viện nội tiến ra một cô gái, Lâm Vũ cũng từng găp qua người này, lần đó lúc đang tiến hành khảo nghiệm thì nàng từng hí lộng mình, nàng chính là Tần Liễu Huyên.
“Ai da, ngốc tiểu tử, không ngờ gặp ngươi ở nơi này, ngươi không phải trở thành đệ tử Thanh Tâm viện sao? Chạy đến mai Lâm viện làm gì, tính ngắm mai, hay là tầm mai?”
Lâm Vũ trên mặt đỏ lên, vội hỏi: “Sư tỷ chớ có hiểu lầm, đệ đến Mai Lâm viện chỉ là muốn tìm muội muội.”
“Hừ! Ngươi trong lòng chỉ nghĩ đến vị muội muội kia, tỷ mấy ngày nay đều nghĩ đến đệ, ăn không ngon, ngủ không yên, ngươi không nghĩ đến xem ta sống chết ra sao?” Tần Liễu Huyên cái miệng nhỏ nhắn mím lại, ra dáng tức giận, Lâm Vũ nhìn thấy bộ dáng của nàng thật sung mãn dụ hoặc.
“Sao ….như thế nào! Trong lòng đệ cũng nghĩ đến ….” Lâm Vũ trên mặt đỏ lên, lắp bắp không nói nên lời, sợ rằng ngay cả bản thân mình nói gì cũng không biết.
Thật là trời cao xảo hơp a!
Đúng lúc đó, Vương Chỉ Y không ngờ lại vừa đi tới, tận mắt chứng kiến tình cảnh vừa rồi.
Vương Chỉ Y hoa dung thất sắc, hai hàng mi đẫm lệ, nước mắt rơi lả chả, uấc hận gào lên: “Ngươi đến đây làm gì, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, ngươi đi ngay cho ta!”
Không ngờ, Tần Liễu Huyên chẳng những không giải thích cho Lâm Vũ, ngược lại còn nói nhỏ bên tai Lâm Vũ, những lời bóng gió: “Tối nay lúc chín giờ, tại Lạc Diệp đình phía sau núi, không gặp không về!” nói xong, liền ngúng ngoảy bỏ đi.
Đáng tiếc, người tu chân, tai mắt quá linh mẫn, những lời thì thẩm đó, Vương Chỉ Y đều nghe được, thật như sấm nổ bên tai, trong lòng trào lên nỗi thống khổ, nước mắt tuôn rơi không ngừng, lả chả rơi xuống.
“Chỉ Y những lời của Liễu huyên sư tỷ vừa rồi chỉ là nói đùa, không phải là sự thật, ta ……” Lâm Vũ miệng lưỡi không lanh lợi, những tình huống như thế này hắn khó mà ứng phó, khó khăn không dưới Huyền Thanh cung nhập môn khảo thí. “Ngươi không cần phải giải thích, chứng cứ rành rành, ta tận mắt chứng kiến, tự tai ta nghe được, sao có thể là giả? Hơn nữa ta cũng không phải là gì của ngươi ….” Vương Chỉ Y nấc nghẹn không nói nên lời, quay đầu bỏ chạy vào viện nội, những giọt nước mắt rơi trên tuyết, ngưng tụ thành những giọt băng trong suốt.
“Chỉ Y! nàng hãy nghe ta giải thích!” Lâm Vũ khẩn trương, bất chấp cái gì là Mai Lâm viện, cái gì là nơi tĩnh tu, vội vàng hướng vào nội viện đuổi theo.
Không ngờ, nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, chỉ thấy một thân ảnh màu đỏ nhoáng lên cản trước mặt Lâm Vũ, chặn đường đi của hắn.
Lâm Vũ cả kinh, không kịp thu hồi cước bộ, chuẩn bị đâm vào nhân ảnh màu hồng phía trước.
“Hừ, đồ vô sỉ, dám đến Mai Lâm viện của ta làm loạn!” Hồng y thiếu nữ giận dữ quát lên, ngọc chưởng đánh ra một cỗ vô hình lực đạo, liền dễ dàng bức Lâm Vũ thoái lui mấy trượng.
“Hồng Tụ sư tỷ, người vừa rồi là muội muội ta, thỉnh sư tỷ không nên ngăn cản ta.” Lâm Vũ trong lòng vừa vội, vừa sợ, lại bị Thượng Quan Hồng Tụ làm kỳ đà cản mũi, Vương Chỉ Y đã chạy vào trong, không thấy bóng dáng đâu.
“Câm mồm! Vừa rồi ta tận mắt trong thấy ngươi khi dễ nàng ấy, không thì sao nàng ấy rơi lệ bỏ chạy?” Thượng Quan Hồng Tụ vẻ mặt giận dữ, xuất ngôn mắng Lâm Vũ.
Thiên Niên Mị Hồ
Thiên Đường Đích Già Phê
Quyển 2: Nhập môn
Chương 6: Tâm Sanh Tà Niệm
Dịch: True_Love
Hiệu đính: A Lìn
Nguồn:4vn.eu
“Sư tỷ, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, mời sư tỷ vào trong rồi giải thích sau. “ Lâm Vũ trong lòng khẩn trương, không muốn cùng Thượng Quan Hồng Tụ dây dưa, chuẩn bị động thân tiến vào nội viện.
“Chớ có hồ ngôn loạn ngữ, ngươi nếu tiến về trước một bước thì đừng trách là ta không khách khí.” Thượng Quan Hồng Tụ không cho Lâm Vũ có lấy một chút thể diện, thân hình chợt loé, chặn ngang trước mặt Lâm Vũ.
Lâm Vũ trong lòng như phát hoả. Thượng Quan Hồng Tụ tính tình ngang bướng, không nghe mình nói, lập tức quyết định xông thẳng vào Mai Lâm viện. Hắn không nói lời nào, mũi chân điểm xuống đất, mặt đất vang lên một một tiếng, phóng qua đầu Hồng Tụ nhằm hướng nội viện.
“Hừ, muốn vượt qua cửa ta giữ à! Không dễ thế đâu”. Thượng Quan Hồng Tụ quát lên một tiếng, hai tay áo vung lên, từ trong tay áo bay ra hai dãy lụa màu đỏ, như hai con linh xà nhắm hai chân Lâm Vũ quấn đến, Lâm Vũ bay qua được ba trượng, đột nhiên cảm thấy hai chân bị vật gì cuốn lấy, siết chặt.
Thượng Quan Hồng Tụ hai tay nắm chặt dải lụa kéo mạnh xuống dưới.
“Á!” Lâm Vũ kêu thảm một tiếng, từ không trung rơi thẳng xuống, mông đập xuống đất, hiển nhiên chịu đau đớn không ít.
Thượng Quan Hồng Tụ thấy bộ dạng Lâm Vũ như thế thì cũng hơi đỏ mặt, đồng thời nhếch miệng cười khinh miệt.
Lâm Vũ dưới đất bật dậy, vừa thẹn vừa giận, rút phắt thanh Hàn Sương kiếm sau lưng ra, nhắm vào hai dải lụa của Thượng Quan Hồng Tụ chém một phát đứt đôi.
“Ngươi dám …!” Thượng Quan Hồng Tụ trước là cười, sau lại giận dữ, xoạt một tiếng rút từ sau lưng ra một thanh trường kiếm, thủ thế trước ngực.
Lâm Vũ không biết ý nghĩa của hai dải lụa màu đỏ, đây chính là vật mà mẫu thân của Thượng Quan Hồng Tụ may tặng nàng đêm trước khi lên đường đến Huyền Thanh cung bái sư. Đối với người khác nó không là cái gì, nhưng đối với nàng nó có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Giờ phút này vật của mẫu thân bị Lâm Vũ huỷ, trách sau mà nộ hoả của nàng không bốc cao ba trượng, hạ thủ không không lưu tình.
“Hồi Vân Lạc Nhạn”
Thượng Quan Hồng Tụ quát lên một tiếng, mủi chân điểm một phát, phi thân lên cao mấy trượng, song thủ nàng xoè ra cả người nàng như cánh hạc cưỡi mây, trường kiếm trong tay lấp lánh, hướng về Lâm Vũ đâm tới, dường như là chiêu thức đoạt mạng!.
Lâm Vũ kinh hãi, hắn bất quá chỉ huỷ của nàng hai dãy lụa, làm gì mà nàng phản ứng như thế, hạ thủ độc ác, một kiếm muốn lấy mạng của hắn.
Lâm Vũ vội vàng nhảy về phía sau, tránh một kiếm của Thượng Quan Hồng Tụ. Nhưng Thượng Quan Hồng Tụ không ngừng tay, chuyển thân tiến lên, thức thứ bảy “ Lăng Sương kiếm pháp” như hành vân lưu thuỷ công tới Lâm Vũ.
Giờ phút này, Lâm Vũ trong lòng cực kỳ tức giận đối với thiếu nữ bản tính điêu ngoa, ngang bướng này. Tuy nói hảo nam không đấu với nữ nhi, nhưng nếu không hoàn thủ thì còn gì là thể diện của nam nhi.
"Sương nguyệt cô ảnh!"
Lâm Vũ không muốn bị Thượng Quan Hồng Tụ xem thường, vừa ra tay liền sử thức thứ tám của “Lăng Sương kiếm pháp”, một đạo kiếm khí sắc bén hình bán nguyệt phá không bay ra hướng vào Thượng Quan Hồng Tụ công tới.
“Hừ, chiêu thức hạ đẳng này bản cô nương không để vào mắt” Thượng Quan Hồng Tụ mặt không đổi sắc, trường kiếm hoá thành một bông hoa, đây là thức thứ tám của “Lăng Sương kiếm pháp.”
“Oanh!”
Lửa điện bắn tung toé hai đạo kiếm khí va vào nhau làm kiếm khí bay ra tứ phía.
Thượng Quan Hồng Tụ sắc mặt biến đổi, lấy làm kinh hãi, Lâm Vũ bất quá là Linh tịch sơ kỳ cảnh giới, còn mình đã là Linh tịch hậu kỳ cảnh giới, kiếm chiêu như nhau, nhưng tu vi bất đồng, không giống, uy lực cũng khác xa, nàng tuy chưa xuất toàn lực, nhưng cũng xử ra bảy tám thành công lực thế mà Lâm Vũ lại đấu ngang tay.
Thượng Quan Hồng Tụ không thể tin đó là sự thật, nàng nhướng mày, miệng niệm khẩu quyết.
"Huyễn kiếm sương ảnh!"
Đột nhiên cổ tay Thượng Quan Hồng Tụ rung lên, trường kiếm trong tay phát ra một tiếng kêu thanh thuý, chớp mắt huyễn hoá thành ba. Hai thanh huyễn kiến tách ra lấy nàng làm trung tâm không ngừng xoay tròn xung quanh.
Lâm Vũ cả kinh lúc này mới biết Thượng Quan Hồng Tụ muốn giết hắn thật, “Lăng Sương kiếm pháp” thức thứ chín "Huyễn kiếm sương ảnh!" cũng được nàng đem ra sử dụng, tuy chưa thành thục chỉ có thể huyễn hoá thành ba nhưng khí thế thật không thể coi thường.
Lâm Vũ không dám ngông cuồng, khinh thường, mũi chân điểm xuống đất một phát lui về phía sau mấy trượng, cách Thượng Quan Hồng Tụ một khoảng.
“Khứ!” Thượng Quan Hồng Tụ quát lên một tiếng, hai thanh huyễn kiếm đột nhiên bay tới hướng vào ngực Lâm Vũ bắn tới.
"Sương nguyệt cô ảnh!"
Lần này Lâm Vũ vẫn sử thức thứ tám của “Lăng Sương kiếm pháp” hắn lăng không chém tới một kiếm. một đạo kiếm quang màu bạc hình bán nguyệt nhắm đếm hai thanh huyễn kiếm chém tới.
Thượng Quan Hồng Tụ lại thấy Lâm Vũ sử dụng chiêu vừa rồi, thì cái miệng nhỏ nhắn lộ ra một nụ cười khinh miệt.
"Oanh!"
Kiếm quang hình bán nguyệt trong nháy mắt chấn tan hai thanh huyên kiếm, dự lực còn lại của kiếm khí vẫn hướng đến Thượng Quan Hồng Tụ mà chém tới.
“A!” Thượng Quan Hồng Tụ thét lên một tiếng hiển nhiên nàng không ngờ tới kết quả như thế này, nàng không ngờ chiêu thức của mình lại bị phá dễ dàng như vậy.
Lâm Vũ kinh hãi, mới vừa rồi tuy Thượng Quan Hồng Tụ động thủ trước, nhưng dù sao hai người dù sao cũng là đồng môn, vả lại nàng lại là nử tử. Nếu nàng có bị làm sao thì mình thật đáng chết
Chớp mắt kiếm quang đã đến trước mặt Thượng Quan Hồng Tụ, muốn thu về cũng không còn kịp.
Kỳ tích! Lâm Vũ trong lòng hy vọng xuất hiện kỳ tích!
Nhưng kỳ tích đã không xuất hiện, “A!” Thượng Quan Hồng Tụ kêu thảm một tiếng, trước ngực phún máu, thân hình của nàng bị chấn lui về sau mấy trượng, hai chân mềm nhũn, té trên mặt đật bất tĩnh nhân sự.
Lâm Vũ thấy cả bầu trời như sụp đổ, hai mắt hoa lên, đầu óc trống rỗng, ngây ngốc đứng tại chỗ.
"Sư tỷ!"
Lâm vũ hốt hoảng kêu lên, chạy đến đở Thượng Quan Hồng Tụ dậy. Máu không ngừng chảy ra từ vết thương trên ngực nàng làm cho xiêm y nàng ướt đẩm máu, nếu không có biện pháp cầm máu thì nàng sẽ mất máu mà chết.
“Nhưng … Nhưng nàng là con gái ta có thể nào lại … nếu mà đi kêu người đến cứu thì e là không kịp, lúc đó hối hận thì đã muộn” Lâm Vũ nóng lòng đến độ trán đổ mồ hôi, trong lòng như có kiến bò.
“Cứu người quan trọng hơn!” Lâm Vũ sau một hồi suy nghĩ liền hạ quyết tâm. Hắn cởi áo ngoài ra xé thành từng mảnh để băng vết thương.
Lâm Vũ nhắm lại một con mắt, vươn hai tay từ từ tiến đến bên người Thương Quan Hồng Tụ run rẩy bắt đầu cởi áo nàng ra, gần nửa ngày hắn mới cởi được lớp áo ngoài ra. Nhưng như thế quá chậm vì phía trong còn một lớp áo nữa, lớp áo này hắn chưa thấy bao giờ nên không biết phải làm sao, hắn cảm thấy vô cùng lúng túng không biết phải làm sao.
“Bất chấp vậy, cho dù Thượng Quan sư tỷ sau này có tìm mình liều mạng ta cũng chấp nhận.” trống ngực Lâm Vũ đập liên hồi, hắn từ từ mở mắt ra. Trước mắt hiện lên một cảnh tượng động nhân, làm cho Lâm Vũ đầu choáng mắt hoa, trống ngực đập liên hồi.
Bên trong Thượng Quan Hồng Tụ mặc một chiếc yếm màu hống, nhưng bất quá bây giờ đã bị máu tươi nhuộm đỏ, bên trên có thêu một đoá mẫu đơn thủ công thật tinh tế.
“Ai da! Bây giờ là lúc nào mà trong đầu còn có ý niệm như vậy!” Lâm Vũ tự vỗ mạnh vào đầu, làm cho tinh thần tỉnh táo lại.
Lâm Vũ hai tay run rẩy đưa tới, từ từ đến gần chiếc yếm, trống ngực hắn đập càng lúc càng mạnh, mồ hôi từng giọt kết trên lưng, từ từ rơi xuống đất.
Hai toà thiên nhiên cao vút, trắng muốt hiện ra trước mắt Lâm Vũ, hắn ngửi thấy một làm u hương thoang thoảng làm cho tâm thần hắn bay bổng, đầu ốc mê mụi.
“A!” đột nhiên Thượng Quan Hồng Tụ rên lên một tiếng, hiển nhiên nàng vẫn còn một chút ý thức, chưa hoàn toàn hôn mê.
Lâm Vũ kinh hãi tỉnh lại, vội vàng nhặt tấm vải lên, nhẹ nhàng, cẩn thận băng vết thương cho. Sau khi băng bó vết thương xong, Lâm Vũ lấy trong ngực áo ra một cái chén màu đen, hắn bốc một nắm tuyết, hai tay vận công ép nắm tuyết thành nước chảy vào trong chén, hắn nhẹ nhàng tách đôi môi nàng ra, từ từ để cho nước trong chén chảy vào miệng của nàng.
Thiên Niên Mị Hồ
Thiên Đường Đích Già Phê
Quyển 2: Nhập môn
Chương 7: Sanh tử nhất tuyến
Dịch: True_Love
Hiệu đính: A Lìn
Nguồn:4vn.eu
Lâm Vũ đỡ Thượng Quan Hồng Tụ uống hết chén nước, thì thần sắc nàng trở nên khá hơn, khuôn mặt dần dần khôi phục nét hồng nhuận. Nhưng hai mắt nàng vẫn nhắm chặt, không ngờ trên bờ mi khép chặt nước mắt trào ra, lăn dài trên má và rơi xuống cánh tay Lâm Vũ.
Trong nháy mắt trong lòng Lâm Vũ vừa cảm thấy hối hận, vừa thấy quan tâm trìu mến. Hai loại tình cảm này đan xen lẫn nhau, nếu không phải mình mạo muội, cố tình đi vào Mai Lâm viện, lại cùng nàng giao thủ.
Nếu không phải tại mình lỗ mãng, ra tay chẳng biết nặng nhẹ, âm thầm dùng Băng Tâm Huyền huyền đệ tam thức là Cực Quang Tuyết Ảnh dung nhập vào chiêu thứ tám Sương Nguyệt Cô Ảnh thì cũng không gây thương tích cho nàng như thế này?
Lâm Vũ để Thượng Quan Hồng Tụ dựa vào trong ngực, trong lòng hối tiếc vô cùng.
Đột nhiên, dưới đất vang lên một tiếng, xuất hiện một thanh trường kiếm, chớp mắt đâm tới cổ Lâm Vũ, mũi kiếm lấp loá ngân quang còn cách cổ Lâm Vũ nửa tấc.
Thượng Quan Hồng Tụ vừa rồi bị hôn mê, trong lòng mơ hồ cảm giác có người đang cởi xiêm y của mình, thậm chí còn …! Trong lòng nàng vừa thẹn, vừa vội, nhưng tay chân không chịu sự khống chế của bản thân, không có nửa điểm khí lực, cũng may người nọ cho nàng uống chén nước lạnh, nàng cảm thấy một luồng khí lạnh chạy trong cơ thể dần dần ý thức của nàng tỉnh táo trở lại.
Sự việc xảy ra như vậy làm sao nàng không tức giận? Thân thể của nàng bị Lâm Vũ sờ mó và nhìn thấy, nàng nghĩ Lâm Vũ có ý đồ xấu với mình.
“Ngươi là dâm tặc, ta muốngiết ngươi!” Thượng Quan Hồng Tụ nắm chăt trường kiếm, ngân quang loé lên tự trên mặt đất nhắm thẳng cổ Lâm Vũ đâm tới.
“Sư tỷ! người đã tỉnh lại!” Lâm Vũ trong lòng lo lắng thương thế Thượng Quan Hồng Tụ, thấy nàng tỉnh lại, trong lòng mừng rỡ, hai tay ôm chặt eo Thượng Quan Hồng Tụ, không để ý mũi kiếm chỉ còn cách cổ mình có nửa tấc.
Động tác của Lâm Vũ làm cho Thượng Quan Hồng Tụ phát giác là mình đang nằm trong lòng Lâm Vũ, mặt nàng đỏ lên, tay trái đẩy mạnh, giẫy giụa thoát ra khỏi lòng ngực Lâm Vũ.
Thượng Quan Hồng Tụ nghiến răng giận dữ, đôi mắt to tròn hung hăng trừng mặt nhìn Lâm Vũ, cơ hồ phun lửa, trường kiếm nơi tay không ngừng run rẩy, hiển nhiên nàng đang cực lực khắc chế sự giận dữ trong lòng.
“Sư tỷ, ta ….” Lâm Vũ không biết giải thích thế nào với Thượng Quan Hồng Tụ, trong lòng xấu hổ không dám ngẩng mặt lên nhìn nàng.
“Ngươi …. Ngươi dám, hôm nay ta phải giết ngươi mới có thể giữ được sự trong sạch!” Đột nhiên Thượng Quan Hồng Tụ quắc mắt, chuyển thân tiến lên, trường kiếm trong tay hung mãnh nhắm ngực Lâm Vũ đâm tới.
Đây là chiêu kiếm hết sức bình thường, không có gì ảo diệu cả, nhưng trong lòng Thượng Quan Hồng Tụ tràn ngập oán hận, dùng toàn lực đánh ra chiêu này.
“Xích ….” Trường kiếm đâm sâu vào trong ngực Lâm Vũ, một vòi máu từ trong ngực Lâm Vũ phun ra, lưu trên mặt tuyết, từng mảng, từng mảng màu đỏ lưu trên mặt tuyết như nhưng đoá hoa mai.
“A!” Thượng Quan Hồng Tụ thất thanh la lên một tiếng, trừng mắt, buông trường kiếm đang nắm chặt, thoái lui hơn mười bước, run giọng hỏi: “Ngươi vì sao …vì sao không tránh!”
“Sư tỷ, tha thứ cho ta …!” Lâm Vũ trước ngực bị kiếm của Thượng Quan Hồng Tụ đâm thủng, máu theo vết thương chảy xuống dưới, sắc mặt Lâm Vũ dần trở nên tái nhợt, hai chân không chống đỡ nổi sức nặng của thân hình, thân hình mềm nhũn quỵ xuống mặt tuyết.
Lâm Vũ ý thức dần trở nên mơ hồ, ngực cũng không còn cảm giác, trong lòng cảm giác vô cùng an tường, tâm tình vượt xa người thường, cảm thấy bình thản và mừng vui, thời gian như ngừng lại.
Mình sẽ chết? Bất quá trước khi chết cảm giác cảnh vật thật là kỳ diệu, hồng trần cuồn cuộn, chứa nhiều phiền não, còn không bằng tự mình giải thoát.
“Linh Tuyết …. Ta đi trước …..cái hẹn mười năm ….kiếp sau gặp lại ….” Rốt cục, một giọt nước mắt buồn bả rơi xuống
“Vũ nhi”
Đột nhiên trước mặt Lâm Vũ quang mang đại thịnh, tại giữa vầng sáng màu vàng, có hai người đang đứng, thân hình phát ra ngũ sắc quang hoa, mây lành phiêu đãng, hào quang sáng rực cả một vùng, đang nhìn Lâm Vũ một cách trìu mến.
“Hài tử, mẫu thân chưa từng cho con sự ấm áp của tình mẫu tử, trong lòng luôn tâm niệm, con là một hài tử kiên cường, hơn hẳn người thường, tương lai nhất định sẽ làm đảo lộn thiên địa, con không nên buông xuôi, mẫu thân vẫn dõi theo, phù hộ cho con.
“Tiểu Vũ, khi con khi còn sống tuy tràn ngập trong gai, trãi qua những kinh lịch ở đời, trãi qua phú quí, bần hàn ở đời, con hãy quí trọng mạng sống. Ta và mẫu thân luôn dõi theo và phù hộ cho con.”
Hai người nói xong dần dần tan biến vào trong vầng sáng.
“Cha”
“Mẹ”
Lâm Vũ kêu to một tiếng, đưa tay ra muốn giữ lại, nhưng không ngờ trước mắt tối sầm, té trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
“Sư đệ!” Thượng Quan Hồng Tụ mặt trắng bệch, sực tỉnh, chạy lại nâng Lâm Vũ dậy.
Đột nhiên biến cố phát sinh.
“Hô …Hô…” Mai Lâm viện đột nhiên một trận gió lốc mang theo hàn khí nổi lên, đường kính cơn gió lốc ước chừng nửa trượng, mang theo băng tuyết, ẩn chứa linh khí, cuốn đến Thượng Quan Hồng Tụ.
Thượng Quan Hồng Tụ chấn động, lập tức thoái lui về sau mấy trượng, khó khăn lắm mới trách được cơn gió lốc trước mặt, nhưng vẫn bị vài đạo phong nhận sắc bén cắt trúng cánh tay, trong nháy mắt nàng bị vài vết thương tuân máu.
Càng quái dị chính là thân hình Lâm Vũ, bị một cơn lốc màu trắng bao quanh người, cơn lốc như cái phểu tuyết, xoay quanh Lâm Vũ từ từ mang hắn bay lên bầu trời.
“Lâm sư đệ!” Thượng Quan Hồng Tụ khẩn trương, hướng lên trời, tung mình bay lên không, muốn cứu Lâm Vũ. Nhưng nàng không ngờ vừa tiếp xúc với cơn lốc liền bị một sức mạnh cường đại hất văng ra, rơi xuống trên mặt đất.
Qua vài lần hô hấp, cơn lốc màu trắng bao bộc lấy thân hình Lâm Vũ, bay lên cao khoảng một trăm trượng, vang lên một tiếng xé không cơn gió hướng về hậu sơn Huyền Thanh cung bay thẳng tới.
“Không! Sự đệ! Sư đệ ….” Thượng Quan Hồng Tụ thấy Lâm Vũ bị cơn lốc lạ mang đi, liền liều mạng đuổi theo, nhưng cơn lốc lạ tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt, đã biến mất trong từng trận gió tuyết.
“Thượng Quan Hồng Tụ phát sinh chuyện gì mà kinh hoàng như thế?” Hàn Tự Hạo ngự kiếm đứng trên bầu trời Mai Lâm viện, thấy Thượng Quan Hồng Tụ như thế liền hỏi xem việc gì.
“Hàn sư bá, Lâm Vũ sư đệ bị ta làm …trọng thương … sau đó bị một cơn gió lạ cuốn đi” Thượng Quan Hồng Tụ cảm thấy bất lực, nước mắt chảy ròng.
Hàn Tự Hạo nghe vậy tâm thần chấn động, sắc mặt trầm xuống vội hỏi: “Lâm Vũ bị ngươi làm trọng thương? Bị một cơn gió lạ cuốn đi? Theo hướng nào? Ngươi nói cho ta biết ngay!” Hàn Tự Hạo lòng nóng như lửa đốt, Lâm Vũ không chỉ là nhân vật trọng yếu của nghi án chưởng môn mất tích, đồng thời hắn còn là tân nhập môn đệ tử, nhược bằng Lâm Vũ mới nhập môn có một ngày mà mất tích thì mình còn mặt mũi nào nhìn chúng đệ tử và ăn nói sao với các người khác?
Thượng Quan Hống Tụ ấp úng, vội la lên: “Dường như là hướng phía sau núi Bích Liên Phong, cầu sư bá, người nhất định phải cứu hắn, hắn bị ta đâm một kiếm thủng ngực, nếu mà trì hoản, chỉ sợ …”
“A! ngươi dĩ nhiên cũng ….” Hàn Tự Hạo không có nói tiếp, ngự kiếm cực tốc nhắm phía sau núi Bích Liên Phong bay tới, trong lòng cực kỳ khẩn cấp tìm được Lâm Vũ, nếu không hậu quả thật khó lường.
Các bạn thân mến...trên tinh thần là có truyện cho mọi người đọc nên chúng tôi quyết định tiếp tục dịch bộ này. Tuy nhiên do chỉ có 2 người dịch là tôi và True_love nên truyện ra rất chậm, hoàn toàn không phải ém truyện hay gì gì đó, mong mọi người hiểu và ủng hộ. Tất nhiên, do có ít người nên trong quá trình dịch, chúng tôi không thể rà soát lại hết lỗi, mong mọi người bỏ qua nhé.
Thiên Niên Mị Hồ
Thiên Đường Đích Già Phê
Quyển 2: Nhập môn
Chương 8 Nhất Vẫn Trù Trướng
Dịch: True_Love
Hiệu đính: A Lìn
Nguồn:4vn.eu
Lâm Vũ từ từ mở mắt, hắn cảm thấy thật mơ hồ, hắn mơ hồ thấy được một chút ánh sáng.
“Hì hì! Ngốc tử ngươi rốt cục cũng đã tỉnh lại” Bên tai hắn chợt truyền đến âm thanh nữ tử êm ái tựa tiếng mưa rơi, hết sức dễ nghe, một mùi hương thơm ngát bay vào mũi, Lâm Vũ lúc này mới phát giác có vật gì đè trên ngực, đến việc hô hấp cũng có chút khó khăn.
Lâm Vũ nặng nhọc mở mắt, phát giác có ai đó đang đè lên người mình, đó là một cô gái xinh đẹp, đôi tay mềm mại ôm lấy hắn, mặt như dồi phấn, mày như lá liễu, cặp mắt to trong suốt như bảo thạch, như thế nào lại ở trên thân thể mình như vậy.Kỳ lạ nhất là trên lưng nữ tử có một đôi cánh như thạch anh, khẽ chớp động, trên trán nàng có hai cọng râu màu lam mọc ra.
“Ngươi …. Ngươi là Mộng Điệp nhi! Ngươi đã lớn như vậy à!” Lâm Vũ vô cùng kinh hãi, không ngờ nàng lại trưởng thành nhanh chóng như vậy, Lâm Vũ nhất thời cảm thấy sửng sốt, nữ tử trước mắt có đôi cánh trong suốt như thủy tinh, hai sợi râu màu lam mọc trên trán.Lại còn nói hắn “ngốc tử”, không là Mộng Điệp Nhi thì là ai? Chỉ kỳ quái là Mộng Điệp Nhi từ khi tự mình tiến vào Ngọc Giám động phủ cho đến nay không hề có tung tích gì, nếu không đột nhiên xuất hiện tại đây thì phỏng chừng Lậm Vũ cũng đã quên mất nàng.
“Ngốc tử, Hừ! người còn nhớ đến ta à, ta tưởng ngươi đã sớm quên ta rồi chứ” Mộng Điệp nhi hừ nhẹ một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, hiển nhiên trong lòng nàng cảm thấy bất mãn vô cùng.
“Điệp nhi … nàng có thể thể ngồi dậy được không … ta không thở nổi”, Lâm Vũ cố gắng cựa mình, hắn không ngờ làm đông đến vết thương nơi ngực, hắn cơ hồ nhịn không được kêu lên một tiếng, trán toát mồ hôi lạnh.
“Hừ, tên ngốc tử nhà ngươi không biết tốt xấu, bổn tiên tử cứu ngươi, lại còn chữa thương cho ngươi, ngươi không có một câu cảm ơn, ngược lại còn tị hiềm người ta, hừ nếu sớm biết như thế ta để ngươi chết dưới kiếm Thượng Quan Hồng Tụ luôn cho rồi!” Mộng Điệp nhi sắc mặt trầm xuống, chẳng những nàng không ngồi dậy mà còn ôm chặt lấy Lâm Vũ không buông.
Nếu đổi là người thường, được một cô gái xinh đẹp ôm ấp như vậy sẽ tình mê ý loạn, không còn biết gì nữa. Lâm Vũ tuy không phải là thường nhân, nhưng thân thể cũng được mang thai, cũng có thất tình lục dục. Giờ phút này vết thương nơi ngực cảm thấy đau đớn, đồng thời hai thân thể cọ sát tạo nên cảm giác đê mê, sung sướng, hai cảm giác trái ngược đan xen lẫn nhau, tư vị thật không bình thường a.
“Được rồi, Điệp nhi, sao ta ở đây, là nàng đã cứu ta?”
Lâm Vũ biết là nàng sẽ không dể dàng buông tha cho mình, nên liền đổi đề tài.
“Không phải là bổn tiên tử thì còn ai vào đây nữa?” Ngươi đi đâu cũng phong lưu khoái hoạt đến đó, khắp nơi lưu tình, ngươi có nhiều hồng nhan bên cạnh nên không còn nhớ đến ta chứ gì?” Mộng Điệp nhi cười chế nhạo hắn, vừa nói, vừa cọ hai cộng râu màu lam lên mặt Lâm Vũ, tỏ ra vô cùng khoan khoái.
Lâm Vũ bị Mộng Điệp nhi cọ hai cộng râu như vậy, nhất thời hắn hiểu ra, toàn thân như có luồng điện chạy qua, thân thể nhất thời nóng lên, một cảm giác khác thường mãnh liệt dâng lên trong đầu.
“Điệp nhi, mau mau dừng tay!” Lâm Vũ cảm thấy trong lòng nóng bừng, bùng lên ngọn lửa dục không thể khống chế
Mộng Điệp nhi nhìn thấy sắc mặt Lâm Vũ khác thường, ánh mắt dần trở nên mờ đục, tràn đầy dục vọng, biết hắn không thể chống đỡ được, liền thu hồi tay lại cười nói: “ Mới vừa rồi, bất quá ta chỉ thử một chút định lực của ngươi, ai ngờ ngươi làm cho ta quá thất vọng, cho ngươi một bài học nhỏ coi như là trừng phạt.!”
Lâm Vũ lắc đầu tỉnh táo lại, trong lòng nhất thời cảm thấy xấu hổ, thầm hô nguy hiểm, nếu Mộng Điệp nhi không kịp thời thu tay lại, thì sợ rằng mình thất thố, làm ra những việc không ngờ tới.
Mộng Điệp nhi nhìn thấu đáo Lâm Vũ liền liền yêu kiều nói khẽ bên tai hắn: “Tốt lắm, mau nhắm mắt lại, chuẩn bị nhận sự trừng phạt!”
“Không, ta đang bị trọng thương chưa lành, mặc dù ngươi đã cứu ta, ta sẽ báo đáp ơn này của ngươi, ngươi không được làm thế ….” Lâm Vũ trong lòng sợ hãi, Điệp tinh này thật là tinh quái, không biết trong lòng nảy ra ý định quỷ quái gì để hí lọng mình.
“Bảo nhắm mắt thì cứ nhắm mắt, không được nói nhiều, nếu không….” Mộng Điệp nhi khinh khỉnh lúc lắc đầu, hai cộng râu màu lam trên trán đung đưa qua lại.
“Hảo, hảo, ta nhắm mắt là được, bất quá nàng hay nương tay một chút a.” Lâm Vũ từ từ nhắm mắt lại, nếu mà mình quá tuyệt tình thì nhất định sẽ làm nổi giận, lúc đó không biết nàng sẽ để lại kỷ niệm gì trên người mình. Dù sao nàng cũng cứu mình một mạng, bất luận nàng có đối xử với mình ra sao, thì mình cũng chấp nhận, không oán thán nửa lời.
Lâm Vũ đang suy tư nghĩ về những kỷ niệm, thì chợt nghe hơi thở mang một làn hương thơm ngát, nhẹ nhàng đưa tới
Lâm Vũ toàn thân căng cứng, đột nhiên trong lòng trở nên vô cùng khẩn trương.
Rốt cục hai cánh môi ôn nhuyễn, mộng ướt dần dần di chuyển lên.
Giờ khắc này, Lâm Vũ trong đầu trống rỗng, quên cả hô hấp, quên cả đâu đớn, cảm giác đầu tiên là mạch đập nhanh một cách mãnh liệt, “thịch, thịch …”, tim đập như trống trận, cả người chở nên cuồng nhiệt. Lâm Vũ thân trên nhổm dậy, vươn hai tay ôm Mộng Điệp nhi thật chặt trong ngực, hướng tới đôi môi anh đào của nàng đặt lên một nụ hôn cháy bỏng.
Mộng Điệp nhi lấy làm kinh hãi mở mắt ôn nhu nhìn Lâm Vũ, hắn tựa như biến thành người khác, trong mắt hắn hiện lên sự cuồng nhiệt, khác vọng, thậm chí cả sự thống khổ
Một chút áp lực va cả sự phiền muộn.
Mộng Điệp nhi không có cự tuyệt, phối hợp với sự cuồng nhiệt của Lâm Vũ, vươn tay ra ôm lấy Lâm Vũ, nàng cảm giác, trong lòng ngực của Lâm Vũ đang phập phồng chuyển động mạnh mẽ, nàng cảm giác thân hình hắn đang run rẩy, thậm chí còn cảm giác được nỗi thống khổ trong lòng hắn.
Tuyết rơi, vô số bông tuyết như những bông hoa xinh đẹp nhảy múa trong không trung.
cũng không biết được giọt lệ của ai đó đang nhẹ nhàng rơi xuống, lặng lẽ tràn xuống bờ môi.
Mộng điệp nhi khẽ đảy nhẹ Lâm vũ ra. Trên mặt ửng hồng nhẹ giọng thì thầm:
“Phong trụ trấn hương hoa dĩ tẫn, nhật vãn quyện sơ đầu.
Vật thị nhân phi sự sự hưu, dục ngữ lệ tiên lưu
Văn thuyết song khê xuân thượng hảo, dã nghĩ phiếm khinh chu
Chích khủng song khê trách mãnh chu, tái bất động, hứa đa sầu”
Dịch thơ:
Gió ngừng ánh hương hoa đã tận, ngày thoáng đã qua rồi.
Chuyện đời thị phi ai có trách, muốn nói lệ lại rơi.
Có nghe khe suối xuân lại tới, lại nghĩ đến bóng đò
Chỉ sợ suối kia thuyền không đến, lại tĩnh lặng, sầu thêm sầu.
(Dịch thơ: huntercd)
“Hạ Linh Tuyết rốt cuộc là người như thế nào, nàng là người con gái như thế nào trong lòng chàng?” Mộng Điệp nhi kín đáo hỏi.
Lâm Vũ cả người rung mạnh hỏi. “Sao nàng biết Hạ Linh Tuyết? Chẳng lẽ bức họa nữ tử trong Ngọc Giám động phủ là nàng sao?”
Mộng Điệp nhi nhẹ nhàng khe khẽ lắc đầu nói: “ Ta ở trong thân thể ngươi mấy ngày mà chẳng thể biết ngươi suy nghĩ gì, ngươi hàng đêm trong mộng đều kêu cái tên Hạ Linh Tuyết, ta chẳng còn chút kí ức trước khi ta biến thành bướm , cho nên người con gái trong ảnh kia ta ko nhận ra được”
Lâm Vũ nghe vậy cúi đầu không nói, không còn cuồng nhiệt, không còn dục vọng. chỉ còn lại sự phiền muộn.
Mộng Điệp nhi nhẹ nhàng đứng lên, nhẹ giọng nói: “Một kiếm của Thượng Quan Hồng Tụ tuy đâm xuyên qua ngực, nhưng may mắn là chưa trúng tim, ta đã cầm máu, và cho uống nước trong cái ly màu đen, ngươi uống xong chỉ cần tĩnh tâm điều tức mấy ngày là ôn.”
Lâm Vũ lúc này tâm tình phức tạp, ngàn vạn lời muốn nói, nhẹ giọng nói: “Điệp nhi, hôm nay đa tạ nàng ra tay cứu giúp, nếu sau này có yêu cầu gì cứ nói, ta nhất định sẽ không từ chối.”
Mộng Điệp nhi cười ý nhị, trên mặt nét hồng nhuận vẫn chưa phai. Nhẹ nhàng nói: “ngốc tử, muội còn có một tâm nguyện chưa hoàn thành, muội chỉ có một thỉnh cầu với chàng, khi nào chàng thấy cô đơn thì hãy đến tìm muội, muội sẽ làm cho huynh hết cô đơn, phiền muốn” Mộng Điệp như nhẹ nhàng khe khẽ vỗ đôi cánh thuỷ tinh, từ từ bay lên, tựa như một nàng tiên tử xinh đẹp, trong lúc vô ý lạc xuống phàm trần.
“Ngốc tử, khi nào nhớ đến ta, hãy đến thuỷ Dao Trì tìm ta, hẹn gặp lại….” Mộng Điệp nhi nói xong, thân hình xoay tròn, quanh thân xuất hiện cơn gió lốc màu trắng, hướng đến chân trời bay đi.
Thiên Niên Mị Hồ
Thiên Đường Đích Già Phê
Quyển 2: Nhập môn
Chương 9 Thiên ý hoang ngôn
Dịch: True_Love
Hiệu đính: A Lìn
Nguồn:4vn.eu
gửi tặng sinh nhật tooltoy đại ca
Hàn Mai viện, từng đoá Hàn mai đang nghênh đón từng trận mưa tuyết.
Hai cô gái một áo vàng, một áo đỏ, một trước một sau như hai đoá hoa nổi bật trên nền tuyết trắng, hướng về Huyền Thanh cung lướt tới.
“Chỉ Y sư muội” Thượng Quan Hồng Tụ theo sát phía sau Vương Chỉ Y, nàng tu vi chỉ đạt tới Linh tịch hậu kỳ mà vẫn không theo kịp tốc độ của Vương Chỉ Y.
Vương Chỉ Y không để ý đến Thượng Quan Hồng Tụ đang gọi phía sau, nàng liều mạng dồn toàn bộ sức lực thi triển thân pháp chạy về phía trước, đột nhiên thân hình nàng lảo đảo ngã ra trên mặt tuyết, từng giọt lệ nóng long lanh rơi xuống mặt tuyết. Thượng Quan Hồng Tụ chạy đến nâng nàng dậy.
“Ba!” Vương Chỉ Y hất Thượng Quan Hồng Tụ ra, phẩn hận thét lên: “Không, ta không cần ngươi giúp, ngươi tránh ra!”
Nguyên lai, lúc Thượng Quan Hồng Tụ cùng với Lâm Vũ dây dưa tại Khấu viện thì Vương Chỉ Y đang ở hậu viện trong phòng, ngồi ở phía trước cửa sổ trong lòng phiền muộn không yên, tự nhủ: “cái gì tối nay lúc chín giờ, cái gì Lạc Diệp đình phía sau núi, cái gì không thấy không về. Hừ, đúng là Hồ Ly tinh mà!” Vương Chỉ Y đang tự nói với chính mình, cái miệng nhỏ nhắn hô lên: “nguy hiểm thật”, may mà Lâm Vũ không có ở đây, nếu để hắn nghe được mình nói hắn là “Hồ Ly tinh” thì không biết hắn phản ứng ra sao?. Dám chắc nộ hoả hắn bốc cao ba trượng, đại phát lôi đình, lúc đó địa vị của nàng trong lòng hắn như câu thơ: “Phi lưu trực hạ tam thiên xích” (Nước bay thẳng xuống ba ngàn thước).
Bất quá, Lâm Vũ đại ca thường ngày đối với mình lúc nào cũng ôn nhu, đôn hậu, không biết lúc nổi giận thì sẽ có bộ dáng thế nào nhỉ? A a, nhất định rất đáng sợ! Vương Chỉ Y thầm cười trộm, nàng chợt nghĩ đến rừng trúc nơi hai người từng ôm ấp, một cảm giác ngọt ngào trỗi dậy, khiến khuôn mặt nàng rạng ngời như dãy ngân hà.
Tục ngữ có câu "Nữ nhi diện, thiên thượng đích kiểm" (Khuôn mặt phụ nữ đại diện cho đất trời – huntercd), Vương Chỉ Y vừa lại nhớ lại đêm trong rừng trúc, thần thái Lâm Vũ trầm mặc, trong lòng hắn, mình không thể nào so sánh với Hạ Linh Tuyết được, Vương Chỉ Y thần sắc trở nên ảm đạm, trong lòng mơ hồ trống rỗng. Giá như Lâm Vũ đại ca vĩnh viễn không tìm được Hạ Linh Tuyết tỷ tỷ thì mình có thể …
“Không, sao ta lại có ý nghĩ như vậy?” Trong đầu Vương Chỉ Y hai luồng tư tưởng đấu tranh với nhau.
Vương Chỉ Y tại trong phòng miên man suy nghĩ rất lâu. Tiếng Thượng Quan Hồng Tụ bay trên mặt đất tiến đến, làm cho nàng sực tỉnh quay về thực tại.
Vương Chỉ Y đứng bật dậy, tiếp tục nhắm hướng Bích Liên phong chạy đi, trong lòng mặc niệm: “Lâm đại ca, huynh ngàn vạn lần không thể có bất trắc gì, huynh nhất định phải chờ muội tới”
Trên đỉnh Bích Liên, một mảnh tang thương, một bóng người cô độc, một mình đứng đối mặt với gió tuyết, thật lâu.
Một thanh trường kiếm nằm ngang trên mặt tuyết, trên chuôi kiếm có khắc hình đám mây ngũ sắc, trên mũi kiếm màu bạc còn vương mấy vệt máu hồng.
Lâm Vũ cuối người nhặt thanh trường kiếm, chỉ thấy nơi mũi kiếm có khắc hai chữ mềm mại và thanh tú “Lạc Hoa”. Trên thân kiếm có khắc mười một chữ “Sủng nhục bất không kinh, khán đình tiến hoa khai hoa lạc”. Lâm Vũ lật thanh kiếm lại một nửa bên mũi kiếm cũng có khắc hai chữ “Lưu vân” một nửa còn lại trên mũi kiếm có khắc hàng chữ “ Khứ lưu vô ý vọng thiên vân quyển vân thiên”
Lâm Vũ thu hồi trường kiếm, đứng trên đỉnh tuyết phong, nhìn về nơi xa xa, nơi những ngọn mây chậm rãi hững hờ trôi ảm đạm, nhất thời tâm cảnh trở nên trống trải.
“Tiểu Vũ!”
Đột nhiên có một tiếng gọi từ xa truyền tới, Lâm Vũ mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh ngự kiếm phi hành hướng về mình cấp tốc bay đến.
Qua vài cái hô hấp thì bóng người đó chỉ còn cách Lâm Vũ ba, bốn mươi trượng, Lâm Vũ chú mục nhìn thì thấy người mới đến chính là sự phụ Hàn Tự Hạo.
“Sư phụ” Lâm Vũ vòng tay thi lễ, trong lòng kích động, sư phụ biết mình gặp nạn, trong lòng lo lắng cho an nguy của đồ đệ nên đích thân tìm đến, điều này làm cho Lâm Vũ cảm động.
“Tiểu Vũ, ngươi không sao chứ?” Hàn Tự Hạo trên phi kiếm bay xuống, vội vã hỏi, trong mắt tràn ngập sự quan tâm.
“Sư phụ, con không việc gì” Lâm Vũ gãi đầu cười khúc khích, hệt như hài tử trước mặt phụ thân.
“Không việc gì thì tốt, vừa rồi là việc gì mà ngay đến cả sư phụ mà cũng không nói ra?” Hàn Tự Hạo nhìn Lâm Vũ, trên gương mặt hồng nhuận hiện lên vẻ mãn nguyện, thấy bộ dạng hắn không có việc gì, thì trong lòng như trút được tảng đá ngàn cân.
“Việc này hoàn toàn do lỗi của đệ tử, đệ tử nhất thời cao hứng tỷ thí kiếm thuật với Thượng Quan Hồng Tụ sư tỷ, ai ngờ kiếm pháp không tinh thông, bị sự tỷ đánh bại đâm bị thương, đệ tử tu vi không tinh, thật có lỗi với sự phụ” Lâm Vũ không dám đem sự thật kể ra là mình không ở Thanh Tâm viện luyện công, mà chạy đến Mai Lâm viện tìm Vương Chỉ Y, đồng thời làm bị thương Thượng Quan Hồng Tụ, thậm chí còn nhìn thấy thân thể của Thượng Quan Hồng Tụ, dù sao nàng cũng là nữ nhi nếu việc này truyền ra ngoài thì danh dự của nàng sẽ bị huỷ hoại?
Hàn Tự Hạo than nhẹ một tiếng: “Ai! Đồng môn trong lúc luôn bàn tỷ thí không thể tránh khỏi, nhưng phải chú ý phân lượng nặng nhẹ, cũng may chưa gây ra đại hoạ, tuy nàng ta có chỗ không đúng, nhưng ngươi không nên vì việc này mà có lòng oán hận với nàng ta.
Lâm Vũ nhìn sư phụ, đối với lời giải thích của mình vẫn có điều hoài nghi, âm thầm thở dài, hắn chỉnh lại sắc mặt rồi nói: “Sự phụ, việc này lỗi do đệ tử, Thượng Quan sư tỷ chỉ là vô tâm, đệ tử trong lòng chưa bao giờ nghĩ sẽ làm ra hành động gì bất lợi với nàng ấy cả.”
Hàn Tự Hạo nghe vậy mỉm cười, nhìn Lâm Vũ nói: “Hảo, ngươi nghĩ được như vậy là vi sư cảm thấy kiêu hãnh rồi!”
Lâm Vũ nghe sư phụ khen ngợi như vậy, trong lòng vui vẻ, mặt đỏ lên nói: “Đệ tử tu vi không tinh, kiếm pháp không thành thục mới bị Thượng Quan sư tỷ ngộ thương, làm Thanh Tâm viện mất mặt, xin sự phụ hãy trách phạt.”
Hàn Tự Hạo nhẹ nhành khe khẽ gật đầu nói:” Ngươi đích xác tu vi dưới Thượng Quan Hồng Tụ, thua nàng ta là chuyện bình thường, bất quá tục ngữ có câu: Cần cù bù thông minh, chỉ cần ngươi kiên định, trong lòng có đạo ngày sau nhất định sẽ có thành tựu không dưới Thượng Quan Hồng Tụ”.
Lâm Vũ nghe vậy, biết sư phụ vẫn chưa khám phá ra, trong lòng do dự nói: “Đệ tử đa tạ sư phụ dạy bảo”.
Hàn Tự Hạo vuồt râu cười, đột nhiên chợt nhớ ra một chuyện liền hỏi: “ Sau khi ngươi bị Thượng Quan Hồng Tụ đả thương, thì bị một cơn gió lốc quái dị mang đi, có thể có việc này?”
Lâm Vũ gật đầu, hắn hướng đến sư phụ bẩm cáo là tại Ngọc Giám động phủ gặp Điệp tinh và tại Mai Lâm viện đột nhiên hiện thân cứu hắn. Nhưng hắn không dám nói hết sự thật.
Hàn Tự Hạo trong lòng kinh ngạc, Ngọc Giám động phủ từng là nơi tiền nhiệm chưởng môm Tô Vận Hàn tiền bối tiềm tu, từ sau khi nàng mất tích thì nơi này bị bỏ hoang, bất quá, cách đây mấy năm Thuỷ động viện viên Trường Giang Hàn không muốn có tuỳ ý ra vào nơi này, nên tại cửa động bố trí một kết giới pháp trận, không nghĩ rằng Ngọc giám động phủ lại còn có Điệp tinh tồn tại như vậy.
Tô Vận Hàn mất tích không biết đối với việc này có liên quan hay không?
Hàn Tự Hạo trầm tư một hồi, đột nhiên chở lại chánh sự, trịnh trọng hỏi: “tiểu Vũ” ngươi trong ngày hôm nay có gặp qua Trương Ba Đạo tiền bối? Ngươi nhất định phải nói thật, không được lừa dối sư phụ”
“Khải bẩm sư phụ, đệ tử quả thật trong ngày nay có gặp Trương Ba Đạo tiền bối” Lâm Vũ có gặp Trương Ba Đạo là sự thật, nhưng sư phụ vì sao đối với việc này lại trịnh trọng như vậy, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
Hàn Tự Hạo nghe vậy sắc mặt trầm xuống nói: “Không nghĩ tới sự thật lại có chuyện này”.
có vẻ khá nhiều bạn bỏ rơi bộ này rồi nhỉ, số lượng thanks còn bằng 1 nửa so với hồi trước lão True_Love kêu quá trời. Nếu bộ này không còn hấp dẫn nữa thì các bạn thông báo 1 tiếng trong luận đàm, tụi mình sẽ chuyển hướng dịch những bộ khác hấp dẫn hơn phục vụ các bạn nhé.