Lúc Đường Dật Tán sao chép xong đi lên lầu hai Tiêu Tình đang ngồi trên giường nhìn vào máy tính cười to, ánh mắt trong veo, ngực tựa lên đầu gối chân hướng về phía trước đung đưa mang dáng vẻ nghịch ngợm đáng yêu.
“Tiêu Tình nên trở về nhà”. Đi đến bên giường Đường Dật Tán tiện tay cầm đồng hồ báo thức “Đã hơn 8h, anh đưa em về”.
“Đường lão sư, em xem tí nữa được không, em gọi điện về báo cho mẹ là được” Tiêu Tình vừa nói vừa ánh mắt vừa quay tròn tránh né ánh mắt Đường Dật Tán.
Nhìn bộ dáng Tiêu Tình, Đường Dật Tán biết nàng đang nói dối chỉ biết thở dài “ Em đi gọi điện thoại cho mẹ em đi”.
“A, em gọi ngay đây” ánh mắt Tiêu Tình vừa nhìn Đường Dật Tán một tay vừa móc túi lấy di động nhìn thoáng rồi lại cất vào.
“Không được, lập tức gọi ……..” Đường Dật Tán còn chưa dứt lời bỗng cảm giác từ ngực tản mát một cỗ nhiệt lưu sau đó liền phát hiện mình lại xuất hiện bên trong đường hầm ngũ sắc.
“Chẳng lẽ chính mình lại bị gọi về ?”
“Lộ Na tỷ tỷ, như vậy là thật sự gọi được ma sủng về sao?” La Lỵ Tháp hai tay khoanh trước ngực có chút bất an hết nhìn đông lại ngó tây. “Lộ Na tỷ không thì chúng ta đem ca ca kêu lên đây đi? Muội nghe hiền giả đại nhân nói Vân Mộng sâm lâm rất nguy hiểm thường xuyên gặp cao cấp ma thú, chúng ta như vậy có thể hay không rất nguy hiểm”
“Yên tâm đi La Lỵ Tháp ngươi cũng biết ma sủng của ta rất lợi hại mà. Nhất định đủ khả năng bảo vệ hai người chúng ta ra khỏi sâm lâm”. Lộ Na tin tưởng giơ ma trượng, chợt nhớ tới tử lão đầu kia một cỗ lửa giận không tên lại bùng lên, chết tiệt sắc lão đầu chẳng lẽ không biết mình đã hơn 100 tuổi cự nhiên còn thích ăn trộm quần lót nữ hài tử, thật là biến thái mà.
“Lao xao…lao xao…” gió mát từ hướng Bắc thổi tới làm cho thực vật trong sâm lâm rung rinh.
Sắc trời đã bắt đầu tối sầm lại, một tia cảm giác lo lắng tràn ngập sâm lâm, Lộ Na kiên cường tự trấn định phát động gọi về khế ước, buổi sáng mang theo La Lỵ Tháp chạy một mạch, trải qua thời gian dài như vậy Lộ Na lửa giận cũng dần hạ bớt, đại não cũng dần bình tĩnh lại, nơi này là Vân Mộng sâm lâm ở trên đại lục cũng thập phần nổi danh hiểm địa, chỉ bằng chính mình cùng La Lỵ Tháp nghĩ muốn đi ra khỏi sâm lâm tuyệt đối không dễ dàng, nhưng bảo nàng trở về để sắc lão đầu cười nhạo Lộ Na nguyện ý dựa vào ma sủng lực lượng rời khỏi địa phương này. Đi khỏi đường hầm ngũ sắc ,Đường Dật Tán có chút bất đắc dĩ, nha đầu kia gọi mình về cũng nên đón tiếp tử tế. Chính mình đang ở cùng Tiêu Tình tự nhiên tiêu thất cũng không biết cái kia tiểu nha đầu có phản ứng gì .Dù sao thời gian trước mắt còn chưa được nghiệm chứng. Lẳng lặng đứng trước mặt Lộ Na đánh giá hai thiếu nữ, ngày hôm qua hắn cũng không cẩn thận quan sát diện mạo hai người bọn họ, chỉ là hơi chút đánh giá Lộ Na mà thôi, đối với La Lỵ Tháp chỉ thoáng qua vài lần cũng không để lại ấn tượng quá lớn, có một chút ấn tượng cũng vì La Lỵ Tháp là ma pháp sư.
“Ngươi kêu là Đường Dật Tán đúng không” Lộ Na bị thần thú ma sủng của chính mình lặng lẽ nhìn chằm chằm có chút cảm giác khẩn trương, cố cười với Đường Dật Tán “ta có thể hay không gọi ngươi đến”. Có ông trời làm chứng Lộ Na đại tiểu thư chính mình thấy khẩn trương khó chịu gần chết, nguyên lai bị chính mình ma sủng nhìn như vậy lại thấy áp bách, cặp mắt màu đen quét tới quét lui trên người chính mình cùng La Lỵ Tháp không một tía cảm tình giống như đánh giá hàng hóa vậy. “Có thể, ngươi gọi Lộ Na hả”. Lộ Na cùng La Lỵ Tháp bộ dáng khẩn trương cùng gật đầu làm cho Đường Dật Tán cảm giác có hơi chút buồn cười, trong rất nhiều chuyện xưa không phải nói chủ nhân cùng ma sủng cảm tình tốt lắm sao như thế nào Lộ Na tựa hồ có chút sợ hãi chính mình? Chẳng lẽ diện mạo chính mình thật khủng bố? không đúng a, ở trường học mình nổi danh dễ nhìn a…..
“Nếu tên của ta có chút không được tự nhiên vậy ngươi kêu ta là Đường, ngươi tên là gì tiểu thư mỹ lệ?”. Đường Dật Tán rất có phong độ đối với La Lỵ Tháp tuy trên người quần áo có chút nhìn chẳng ra cái gì nhưng không làm ảnh hưởng đến khí chất của hắn, vẫn như cũ một tiêu chuẩn nho nhã lễ độ thân sĩ. Bị ánh mắt đánh giá, La Lỵ Tháp có chút khẩn trương nhưng là nhìn đến bộ dáng ôn hòa tươi cười thong dong của Đường Dật Tán La Lỵ Tháp thả lỏng tinh thần “Đường tiên sinh muội gọi là La Lỵ Tháp đây là Lộ Na - tỷ tỷ tốt của muội”
“Lộ Na tìm ta có chuyện gì sao?”. Đưa ánh mắt nhìn hoàn cảnh bốn phía, sâm lâm, chính mình đang ở trong sâm lâm như vậy xem ra các nàng hẳn là ở bên trong nguyên thủy sâm lâm, theo ngày hôm qua nghe được thí luyện thì hẳn là hôm nay đang tiến hành khảo nghiệm, ngày hôm qua đầu quái vật hẳn là Triểu Trạch Tê Long, chắc là mục tiêu khảo nghiệm của các nàng …
Chung quanh không có lão già kia cùng tên chiến sĩ, chẳng lẽ bọn họ rời đi? Sắc trời tối dần, Lộ Na đem chính mình gọi về đây nếu không để mình chiến đấu thì cũng để hộ vệ hoặc làm chỗ dựa ma sủng cường đại cho các nàng. Đường Dật Tán hít một hơi sâu lại quan sát bốn phía xác nhận phán đoán của mình. “Lộ Na hai người kia đâu?” hắn chằm chằm nhìn biểu tình Lộ Na cũng không nhận biết đó là chủ nhân, Đường Dật Tán biết rằng đại bộ phận người khi nói dối ánh mắt có tia bối rối cùng trốn tránh, nếu không có hàng năm huấn luyện, ít người có khả năng vượt qua loại này bản năng này, mà loại huấn luyện này là loại thủ đoạn của gián điệp, những chính khách thương nhân cáo già cũng đồng dạng nói dối không chớp mắt. “Bọn họ cùng chúng ta lạc nhau”. Lộ Na nhìn xuống chân mình thấp giọng nói “Bởi vậy ta mới gọi ngươi về ”
“Quả nhiên là như thế ngươi cố ý tách bọn họ ra. Nơi này là sâm lâm thường xuyên sẽ có nguy hiểm ngươi gọi ta về đây hẳn là làm bảo tiêu cho các ngươi”. Đường Dật Tán thấy biểu hiện của Lộ Na lập tức hiểu được sự tình xảy ra, cơ hồ không tự giác được mà bắt đầu giáo huấn, lúc này mới nhớ tới đối mặt với mình không phải là Tiêu Tình mà là chủ nhân. Đường Dật Tán chợt cười khổ chính mình làm cho chủ nhân gây thêm phiền toái cho mình. “Chúng ta hiện tại ở địa phương nào? Nếu muốn ra khỏi sâm lâm phải đi hướng nào?”
Lộ Na còn chưa kịp nói thì La Lỵ Tháp cướp lời “Đường tiên sinh chúng ta hiện tại ở sườn đông Vân Mộng sâm lâm nếu muốn đi ra tốt nhất theo hướng đông đi ra, đây là ca ca nói cho muội biết”
“Là như thế này sao” Đường Dật Tán híp mắt tiến về phía trước từng bước “Vậy hướng đông đi thôi, các ngươi tính toán đi suốt đêm hay tìm chỗ nghỉ ngơi? Sâu trong sâm lâm có giống như ngày hôm qua tại Triểu Trạch Tê Long, trong đêm tối ta không thể chiếu cố tốt cho các ngươi”
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Mà bây giờ Lộ Na kéo La Lỵ Tháp trốn đi, dọc theo đường đi để không bị Bố Lan Khắc cùng sắc lão đầu tìm được Lộ Na có thể nói đã hạ hết công phu, tình huống bây giờ chính nàng cùng La Lỵ Tháp muốn trở về nhưng không tìm được bọn họ mới triệu hồi “cường đại” ma sủng.
“Tốt lắm” nghe được ngữ khí chịu thua của Lộ Na Đường Dật Tán vừa lòng gật gật đầu, ánh mắt xuyên thấu màn đêm nhìn ra xung quanh, nơi dừng chân có thể đốt lửa trại hoặc các nàng là ma pháp sư có thể làm trên mặt đất một thổ phòng, bất quá mình cần tìm hiểu rõ địa thế, “Lộ Na ngươi có nước?”
“Không cần ta là ma pháp sư có thể phóng thích”. Đường Dật Tán trấn định làm cho Lộ Na cũng yên lòng, nhìn bộ dáng ma sủng hắn tựa hồ hiểu được rất nhiều điều
.
“Ma pháp sư sao ? ” Đường Dật Tán đi đến trước một gốc cây đại thụ, cây này hẳn nhiều năm tuổi, đường kính thân cây ước chừng một thước, nếu là nơi Đường Dật Tán thì được xem là trân quý nhưng ở Vân Mộng sâm lâm cũng không được coi trọng.
Xung quanh gốc đại thụ còn có hai đại thụ nữa, ba cây sắp thành hàng chữ phẩm, Đường Dật Tán đứng ở trung tâm ba cây hai tay trước ngực hơi khoa lên bắt đầu tính toán mấy phòng tạm thời, lúc này hắn mới nhẹ nhõm báo “Ngươi cùng La Lỵ Tháp thì ai am hiểu thổ hệ hơn?”
“Là ta am hiểu hơn” Lộ Na chặc lưỡi trả lời, vì chính mình tạo nghệ ở thổ hệ so với La Lỵ Tháp cảm thấy tốt hơn mà hiện một tia mãn ý.
“Vậy là tốt rồi, đầu tiên ngươi dùng ma pháp dọn hết cỏ dại xung quanh”. Đường Dật Tán tuy khoa tay múa chân trong phạm vi ba cây nhưng chính hắn cũng không có chuẩn bị kĩ càng phong hệ kĩ năng.
“Vì cái gi chẳng lẽ ngươi không được sao?” Lộ Na có chút bất mãn với Đường Dật Tán, tuy vậy cũng tùy tay phóng ra phong nhận, phong nhận ma pháp này cùng hỏa cầu thuật khống chế giống nhau đứng hàng tam đại cơ bản ma pháp, chỉ cần học quá vài ngày ma pháp tùy tiện tìm một ma pháp học đồ có thể thoải mái phóng xuất ra vài cái, đương nhiên uy lực do ma pháp học đồ phóng ra cũng không cao lắm. Lộ Na lúc này đã là ngũ cấp ma pháp sư, so với ma pháp học đồ đâu chỉ mạnh hơn 10 lần, cứ việc tùy tay phóng thích ma pháp, uy lực tự nhiên ma pháp học đồ không thể so sánh được, Lộ Na xuất một cái phong nhận Nguyệt Nha màu xanh nhạt khống chế sát mặt đất quay quanh một vòng trên mặt đất bụi cỏ lập tức bị chặt đến tận gốc nhất tề ngã xuống.
“Sau đó phóng thích một cái phong hệ ma pháp đem mấy thứ này thổi đi” Đường Dật Tán nhìn thần tình không nguyện ý của Lộ Na nhẹ nhàng mà cười cười không nói thêm gì ngược lại làm La Lỵ Tháp cảm thấy có chút kỳ quái đến trước mặt hắn nói “Đường ca ngươi bảo Lộ Na tỷ làm viêc ấy có tác dụng gì?”
Đường Dật Tán có chút ngạc nhiên trước cách xưng hô thân thiết của La Lỵ Tháp. Vừa mới nãy là Đường tiên sinh bây giờ đã Đường ca.Nàng hẳn cũng 16 tuổi rồi sao vẫn còn tính đơn giản thuần khiết chẳng lẽ cha mẹ nàng không bày. Nữ nhân cự nhiên đối với nam nhân không phòng bị.
"Ngươi không sợ ta sao?" Đường Dật Tán hứng thú nhìn La Lỵ Tháp, diện mạo của nàng cùng Lộ Na tương xứng đều thuộc loại hàng ngũ mỹ nữ sắc đạp hại nước hại dân nhưng nhìn qua vẫn khiến người ta cảm thấy ý cảnh tươi vui, đáng quý nhất là gương mặt La Lỵ Tháp còn chút tính trẻ con nhìn qua như tiểu cô nương, mà ngực nàng lại cao ngất như hai tòa núi phối hợp với gương mặt trẻ con là tiêu chuẩn nguyên tắc phát dục của cô gái xinh đẹp.
"Vì cái gì phải sợ ca a, ca không phải là ma sủng của Lộ Na tỷ sao” La Lỵ Tháp có chút đương nhiên đáp “Đường ca ngươi bao nhiêu tuổi? một ngàn hay hai ngàn tuổi? Khi nào thì cỏ thế biến thành nhân loại bộ dáng?”
“Này ….” Đường Dật Tán cảm thấy khóe mắt mình hơi run rẩy, chẳng lẽ các nàng coi mình là ma thú yêu quái “ Ta năm nay 17 tuổi , 17 năm trước là tiền nhân loại”
Đường Dật Tán nguyên bản còn tưởng La Lỵ Tháp nghe hẳn có thể hiểu không ngờ cô gái có chút vừa lòng gạt gật đầu đi quanh hắn “Ác, nguyên lai huynh trời sinh thần thú, hiện tại 17 tuổi vậy vẫn chưa trưởng thành?”
“Ta là nhân loại” đối mặt với đơn thuần cô gái hắn cũng có chút dở khóc dở cười, xoa nhẹ một chút mi tâm lãnh tĩnh ngồi xuống đảo mắt nhìn Lộ Na đang phóng thích ma pháp.
Ngâm xướng một đoạn ngắn ngủi chú ngữ, Lộ Na thoải mái mà đưa tới một trận cuồng phong, thổi đi tất cả cây cỏ.
“Tiếp tục sử dụng thổ hệ ma pháp, trên mặt đát làm ra tứ phía tường đất nếu làm được cái đỉnh là tốt nhất” Đường Dật Tán tùy tiện khoa tay múa chân với Lộ Na đồng thời nhìn thoáng qua không trung, không trung đã muốn tối dần xuống.
“Đến tột cùng ngươi là ma sủng của ta hay là chủ nhân của ta” Tuy rằng oán giận nhưng Lộ Na vẫn dễ dàng triệu hồi ra tứ phía tường đất sau đó tạo thêm một cái đỉnh.
“Nếu con dư lực ngươi có thể phóng thích một cái cố hóa tinh linh ma pháp làm cho phòng rắn chắc không đến mức lúc các ngươi đang ngủ có điểm nguy hiểm.
Bất mãn phóng ra một cái chắc chắn thuật Lộ Na hung hăng nhìn chằm chằm Đường Dật Tán “Ngươi rão ràng là thần thú lợi hại vì cái gì không làm còn muốn ta làm”.
"Ta sẽ không, hơn nữa, ta không phải thần thú, ta là nhân loại." Đã sớm dự đoán được Lộ Na tức giận Đường Dật Tán khoát tay bình tĩnh đối diện nàng, vừa thấy biểu hiện của Lộ Na và việc nàng mang La Lỵ Tháp chạy trốn rất dễ phán đoán tính tình tiểu thư của nàng.
“Ngươi là quý tộc tiểu thư” Đường Dật Tán xoa cằm xoay mặt đối diện với La Lỵ Tháp nói “La Lỵ Tháp có hay không chuẩn bị rắc thứ gì? Buổi tối trực tiếp ngủ trên mặt đất thất không tốt”
“Hẳn là có đi” La Lỵ Tháp chớp ánh mắt ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng ma sát tay trái với vào ma pháp bào lấy ra một trang giấy vàng rự hưng phấn nhảy dựng lên ,"Có có, muội nơi này còn có một bộ lều trại, chúng ta không cần ngủ trên mặt đất !"
"Kia tốt lắm, đem lều trại cho ta đi, ta giúp các ngươi cắm trại." Đường Dật Tán đối với La Lỵ Tháp giọng nói ôn hòa.
“Uy” Lộ Na giật áo Đường Dật Tán “Ngươi là ma sủng của ta cư nhiên không để ý đến chủ nhân là ta, ta thật sự rất giận ngươi ….”
“Làm sao vậy đại tiểu thư của ta” cười dài ,ột tiếng rồi đẩy ngón tay Lộ Na ra Đường Dật Tán nhặt lên lều trại La Lỵ Tháp đưa ra. “Ta nói Lộ Na có hay không phiền toái ngươi cho một chút ánh sáng bên trong tối đên như mực ta không nhìn thấy cái gì cả”
“Hừ!Biết thế không gọi hắn đi ra” Lộ Na vẻ mặt không tình nguyện lấy ra ma trượng, ở đầu ma trượng phóng ra một quang cầu bằng nắm tay nhỏ, tại nơi hắc ám có thể dị thường thấy được.
“Mau vào nếu ở bên ngoài hấp dẫn dã thú”. Một bên đem lều trại trải ra Đường Dật Tán một bên cười đùa với đại tiểu thư.Cùng là cô gái quý tộc nhưng La Lỵ Tháp so với Lộ Na tính tình tốt hơn nhiều, hắn không hy vọng sau này chính mình đối mặt Lộ Na có chút điêu ngoa, ít nhất muốn cho nàng đối với chính mình đừng cao cao tại thượng ít nhất nên dạy dỗ nàng một ít.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Đường Dật Tán nói xong bộ dạng có chút thê thảm, tuy rằng Lộ Na biết rõ mình có năng lực tự bảo vệ, nhưng vẫn có cảm giác hơi sợ, đi sau La Lỵ Tháp, đi vào căn phòng chính mình dùng ma pháp chế tạo ra, bên ngoài vuông vắn trông như cái hộp, đi vào trong, Lộ Na cảm thấy căn phòng này khiến người ta có cảm giác thật trống trải.
Góc tường đều rất vuông vức, mặc dù một mặt tường hơi ngắn một chút, nhưng khoảng trống tạo bởi bức tường ngắn đó lại tựa như một cái cánh cửa, ban đêm, chỉ cần canh ở cửa, người bên trong sẽ không lo lắng da thú, so với lều trại, căn phòng sử dụng ma pháp tạo ra này chắc chắn hơn rất nhiều, có thể làm người ta yên tâm hơn nhiều so với ở bên ngoài, chống lạnh tốt hơn lều trại, dù sao loại dụng cụ mang theo khi đi dã ngoại này không thể quá nặng, lều trại bởi vì phục vụ mục đích gọn nhẹ, nên mất đi tính an toàn cùng khả năng giữ ấm.
"Lộ Na, về sau khi ra ngoài, ngươi cứ tạo ra một căn phòng thế này, như vậy sẽ an toàn hơn, nhớ kỹ chưa?" Đem chăn đệm trải ra, Đường Dật Tán tủm tỉm cười, vén vài sợi tóc phất phơ che trước khuôn mặt Lộ Na, sau đó mới nhẹ nhàng nắm lấy cằm nàng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên.
Ngay lúc này, Đường Dật Tán nhìn ra được khuôn mặt cô gái hé ra chút bối rối, ánh mắt nàng có chút né tránh hắn, nhìn qua bộ dạng vô cùng khẩn trương, hắn ôn hòa cười, nói ở bên tai Lộ Na nói:" Ta hi vọng ngươi có năng lực bảo vệ mình, cho dù không có ta bên cạnh, ngươi cũng không nên quá kích động."
"Ta, ngươi là ma sủng của ta, sao lại, sao lại không ở bên cạnh ta chứ..." Trên mặt lộ ra hai rặng mây đỏ, Lộ Na cúi đầu, lắp bắp nói:" Về sau, ngươi phải ở cạnh ta, bảo vệ ta, không được nói lớn tiếng với ta...." Lắp bắp nói hết lời, Lộ Na bỗng cảm thấy thân thể căng ra, mình lại bị ma sủng của chính mình ôm vào lồng ngực, không khỏi căng cứng toàn thân.
Dưới tình trạng bối rối, Lộ Na vô pháp duy trì ma pháp quang cầu kia, ánh sáng lấp lánh ảm đạm dần, rốt cục không cam lòng rồi vụt tắt, toàn bộ căn phòng, lập tức lâm vào một mảnh bóng tối, chỉ còn tiếng hít thở của ba người.
Cảm giác được thân thể có chút cứng ngắc trong lồng ngực, Đường Dật Tán có chút bất đắc dĩ cười khổ, không thể đoán được mình cũng có bộ dạng háo sắc này a.
" Lộ Na tỷ tỷ, muội đói bụng." Ngay lúc miệng hai người đang sát gần nhau, giọng nói không thích hợp của La Lỵ Tháp truyền tới, cô gái ngốc này lấy ma pháp trượng xinh xắn của mình ra, nhẹ vung, một quang mang màu nhũ bạch lập tức từ ma pháp trượng phóng ra, ma pháp trượng của La Lỵ Tháp so với ma pháp trượng dài gần mét, đường kính ba bốn cm của Lộ Na, Đường Dật Tán cảm thấy nó chỉ là một cái thước dạy học, ma pháp trượng của nàng dài hơn 30cm, trừ chỗ nắm có chút lớn hơn, vị trí khác chỉ bằng ngón tay, vật liệu sử dụng rất đàn hồi, trên đầu có khảm một viên bảo thạch hình lăng trụ nhỏ như đầu ngón tay.
" Ngươi, ngươi không phải mang đồ ăn sao? Gọi ta làm gì!" Bối rối nhảy ra từ lồng ngực Đường Dật Tán, Lộ Na trừng mắt nhìn La Lỵ Tháp nói.
" Muội, muội chỉ muốn hỏi tỷ muốn ăn hay không thôi, sao phải lớn tiếng như vậy....." Cái miệng nhỏ của La Lỵ Tháp chu lên, ánh mắt đỏ lên, không ngờ rơi ra vài giọt nước mắt.
" Ta không ăn, ngươi mới......" Lộ Na há miệng nói xong, bụng lại bỗng kêu réo kiến nghị, khuôn mặt nàng liền đỏ lên, lén nhìn Đường Dật Tán một cái nói:" Ta cũng ăn một chút, ngươi muốn ăn không?"
"Hả, ta cũng ăn một chút." Khoang chân ngồi xuống, Đường Dật Tán nhìn thoáng ra bên ngoài hỏi:" Lộ Na, bình thường các ngươi thường minh tưởng sao?"
Nhìn La Lỵ Tháp ở một bên đang cầm dĩa ăn bánh ngọt, Lộ Na sốt ruột nói:" Đương nhiên, ta và La Lỵ Tháp là pháp sư, đương nhiên cần minh tưởng, ngươi hỏi cái này làm gì?"
" Ta hỏi một chút, các ngươi bình thường làm sao để minh tưởng?"
" Cái này á, đến đây muội dạy huynh! Rất đơn giản." La Lỵ Tháp không đợi Lộ Na trả lời, cướp lời nói:" Ma pháp sư chúng ta, khi minh tưởng chính là tích lũy tinh thần cùng ma lực, khiến tinh thần lực cùng ma lực kết hợp, sau đó ngươi sẽ trở thành người có ma lực bản nguyên, loại ma lực này, không thể dung hợp với ma lực của người khác, ma pháp sư khi phóng thích chính là ma lực bản nguyên, khi phóng thích ma pháp sẽ lấy ma lực bản nguyên dẫn động ma pháp nguyên tố ở bên ngoài, đó là nguyên nhân ma pháp uy lực cường đại hơn đấu khí của kiếm, kỵ sĩ.........., cái này ta nhớ rất rõ."
Đường Dật Tán gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ một lát, nghe đại khái nguyên tắc về ma pháp sư mà La Lỵ Tháp vừa giải thích, cũng phù hợp với suy nghĩ của hắn về ma pháp, lấy lực lượng bản thân dẫn động lực lượng bên ngoài, tạo ra đủ loại hiệu quả " Các muội làm sao để đề cao tinh thần lực?"
"Đương nhiên là minh tưởng a!" La Lỵ Tháp nói xong đưa chiếc bánh cho Đường Dật Tán, thò tay vào trong lồng ngực sờ soạng, một lát, lấy ra một tờ giấy, để trước mặt nhìn : "Ân, minh tưởng bước đầu tiên là tĩnh tâm, tập trung tinh thần, sau đó không nghĩ đến điều gì cả, à, chờ khi tâm linh huynh trống rỗng, lại cảm thụ tinh thần lực bản nguyên trong cơ thể, sau khi lần đầu cảm nhận được tinh thần lực của bản thân sẽ có người giúp huynh cảm ứng tinh thần lực, sau khi cảm ứng được tinh thần lực của mình, là có thể làm chi một tia tinh thần lực xoay tròn, hấp dẫn ma lực bên ngoài tiến vào cơ thể, làm cho tinh thần lực dung hợp cùng ma lực tạo ra ma lực bản nguyên......"
" Để ta giúp!" Lộ Na đoạt lấy tờ giấy trong tay La Lỵ Tháp, sau đó nhìn vài lần, bỏ vào túi.
"Lộ Na tỷ tỷ, tỷ không thể lấy bản ghi chép nhập môn ma pháp của muội, cái này chính là muội dành ba giờ để viết ra, nộp cho cha đó....."
" Là như vậy? Thật thế sao......" Cười lạnh với La Lỵ Tháp, Lộ Na nheo mắt, nắm tay nhỏ quơ quơ trước mặt La Lỵ Tháp hỏi: "Thật thế sao?"
ỦY khuất nhìn Đường Dật Tán, La Lỵ Tháp lại nghĩ hắn là ma sủng của Lộ Na tỷ hẳn sẽ không giúp mình, chỉ đành than thở nói:" Lộ Na tỷ tỷ, tỷ khi dễ muội! Muội, muội lại viết lại một tờ khác là được."
" Biết thế là tốt." Lộ Na vẫn rất tin tưởng vào uy nghiêm của mình. ( DG: Ác danh chứ?)
" Đoạn không!" Vung tay bày ra một cái lá chắn ở cửa, Đường Dật Tán duỗi tay, phát hiện mình chạm vào bức tương vô hình, rút cuộc yên lòng, xem ra mấy chiêu quỷ đạo chỉ cần hô to là được, lúc phóng thích kĩ năng cũng tiện hơn nhiều, tuy rằng nói " Phược đạo chiêu thứ 81" không dài lắm, nhưng khi chiến đấu, vẫn ảnh hưởng tới tốc độ phóng kỹ năng.
"Ma pháp của ngươi thật lợi hại sao lại cổ quái như vậy, từ trước tới giờ chưa từng nghe qua." Lộ Na nghiêng đầu, tuy rằng không rõ gì sao Đường Dật Tán lại hỏi mình về vấn đề minh tưởng, nhưng nếu hắn hỏi, thì cứ nói cho hắn, dù sao kĩ xảo minh tưởng, cơ hồ tất cả các ma pháp sư đều biết, mà những ma pháp sư cường đại, thường có kĩ năng rất độc đáo, Lộ Na mười lăm tuổi ngũ cấp ma pháp sư, bởi trong gia tộc được truyền cho kĩ năng minh tưởng Cư Công Chi Vĩ, phải biết rằng nếu dựa vào phương pháp minh tưởng thông thường, nàng muốn đạt được thực lực hiện giờ, ít nhất phải gần mười chín tuổi."
Đại gia tộc sở dĩ có thể trở thành đại gia tộc, sừng sững không đổ, trừ nguyên nhân thực lực, còn có cách bồi dưỡng nhân tài rất độc đáo.
"Ha ha, hệ thống ma pháp của ta khác các ngươi, cho nên mới tò mò với ma pháp của các ngươi." Thản nhiên cười, Đường Dật Tán nhẹ nhàng chuyển đề tài.
"Ai da, quên đi, ngươi đầu tiên ngồi xuống, sau đó thả lỏng tinh thần, cảm thụ tinh thần lực trong cơ thể đi!" Lộ Na lắc đầu không thèm suy nghĩ vấn đề này.
Dựa theo lời Lộ Na nói, Đường Dật Tán ngón trỏ đặt trên mi tâm, từ từ bỏ đi tạp niệm, thả lỏng tinh thần, sau đó dần tập trung lại, chỉ số thông minh của Đường Dật Tán rất cao, khi hắn học cũng hiểu nhanh hơn người thường rất nhiều, trừ việc hắn thông minh, còn do hắn biết tự điều tiết bản thân mình.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Thả lỏng tinh thần một lát, Đường Dật Tán chỉ thấy bản thân như ngồi giữa trời đêm, bên cạnh không có vật gì, cơ thể có chút lờ đờ, bỗng nhiên hắn thấy được một điểm ngân sắc quang mang, điểm quang mang này xuất hiện cực kì đột ngột, như là bỗng nhiên hiện ra vậy, trong bóng tối vô cùng bắt mắt.
Đường Dật Tán muốn đuổi theo, vươn tay, tóm lấy quang ảnh này, một cảm giác man mát truyền vào cánh tay khi hắn chạm vào quang điểm, nói là truyền tới, nhưng thực ra là cảm ứng được.
Đây là tinh thần lực? Sao dễ dàng cảm ứng như vậy? Cảm nhận được tia tinh thần lực đang xao động rất linh hoạt, Đường Dật Tán bỗng nhiên trong lòng nghi hoặc.
"Tên ngốc, trong đầu vừa suy nghĩ cái gì! " Vừa mở mắt, liền thấy Lộ Na đang thở dốc nói với hắn:" Ngươi vừa mới cảm giác được gì à?"
Hơi gật đầu, Đường Dật Tán nói ra cảm giác mình vừa trải qua:" Cảm giác được, ngân sắc quang mang, lành lạnh, có chút rung động kì quái."
"Thật sao? Ngươi thật sự cảm giác được?" Vốn còn đang tức giận nghe được thu hoạch của Đường Dật Tán, Lộ Na vô cùng hứng thú "Ngươi chắc chắn là cảm giác được?"
" Cảm giác được là cảm giác được, vừa rồi ngân sắc quang mang kia đến rất đột ngột, giống như là từ nơi nào đó hiện ra, không phải tinh thần lực của ta." Đường Dật Tán gỡ kính mắt, lấy khăn lau từ túi ra " Vừa rồi là ngươi giúp ta? Cảm ơn."
" Ách, ngươi đã cảm giác được, vậy từ từ minh tưởng đi, ta và La Lỵ Tháp đi ngủ." Trấn định gật đầu, Lộ Na cố làm cho mình tự nhiên một chút, trong đầu hiện lên hai chữ, thiên tài! Mình lại gặp được thiên tài trong truyền thuyết, giờ phải làm sao? Chế giễu bản thân sao? Rõ ràng là là một ma sủng, thiên phú ma pháp so với bổn tiểu thư còn cao hơn nhiều? Không đúng hắn là ma thú, chỉ là tò mò mới minh tưởng thôi...... Không hề biết trong lòng Lộ Na đang chấn động, Đường Dật Tán khoang chân ngồi ở đầu giường, nhìn thoáng qua bên ngoài, sờ sờ vị trí bức tường vô hình, rút cuộc phóng thêm một cái Đoạn Không, lúc này mới an ổn ngồi lại chỗ cũ, chậm rãi thả lỏng tinh thần, gạt bỏ tạp niệm, tiến vào trạng thái minh tưởng.
Có một lần kinh nghiệm, lần này Đường Dật Tán tiến vào không gian này nhanh hơn rất nhiều, Lộ Na thu hồi một tia tinh thân lực, Đường Dật Tán cảm thấy khoảng không xung quanh đen kịt, như không chút ánh sáng, nhưng hắn biết bên trong không gian này, nhất định có ánh sáng tồn tại, chỉ là mình trước mắt còn chưa phát hiện.
Tập trung tinh thần lực, hắn bắt đầu tìm kiếm, không biết qua bao lâu, rút cuộc cũng thấy một tia ngân quang nhỏ bé, nếu chuẩn xác mà nói, phải nói là ngân tuyến ( sợi chỉ bạc ) khác với hào quang màu bạc của Lộ Na, hắn phát hiện tinh thần lực của mình rất toán loạn, bị duỗi dài như sợi chỉ, khúc khửu dải đầy bên trong không gian.
Vươn tay chụp tới, Đường Dật Tán quơ được một ngân tuyến, như là tơ nhện màu bạc, nếu không phải là trong bóng tối, lực chú ý của hắn lại cao, không biết khi nào mới có thể phát hiện, hai tay tiếp tục thu thập sợi nhân tuyến này, dù chưa thấy cảm giác gì, nhưng Đường Dật Tán dám chắc mình đang dần thu thập được sợi ngân tuyến kia.
Rất chậm chạp, hai tay Đường Dật Tán như máy may chậm rãi cuộn ngân tuyến vào, rút cuộc hắn cảm thấy hành động của mình vô cùng chậm chạp, trong không gian bóng đêm vô hạn này, nếu mình cứ thu từng chút một như vậy, không biết khi nào mới thu được một cuộn tinh thần lực, nếu tạo ra một cái lốc xoáy, tốc độ không thể nghi ngờ sẽ nhanh hơn nhiều.
Vấn đề ra sợi tơ này sao có thể tạo ra lốc xoáy? Đường Dật Tán suy nghĩ đên vấn đề này, đồng thời lại nghĩ đến vấn đề khác, mình ở trong không gian này có thể suy trì ý thức? Rút cuộc là cái gì giúp mình duy trì ý thức, chả lẽ là tinh thần lực.......
Nhưng mà tinh thần lực sao lại như cái lưới thế kia? Toán loạn như vậy, tựa hồ không chắc chắn bằng một điểm, chắc là, tinh thần lực bản nguyên của mỗi người là một tấm lưới toán loạn, chỉ có thu thập lực lượng tinh thần tán loạn này, mới có thể chân chính phát huy lực lượng mình nắm giữ?
Vấn đề càng nghĩ càng nhiều, Đường Dật Tán lát sau chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, không biết mình đang làm gì, khi hắn lấy lại được tinh thần, lại phát hiện trước mặt chính mình đã xuất hiện một cái lốc xoáy nho nhỏ, đang thuận theo chiều kim đồng hồ không ngừng xoay tròn, ngân tuyến dần dần chuyển động theo lốc xoáy, bị cuốn dần vào, ngân tuyến ngày càng nhiều, đến khi toàn bộ ngân tuyến được cuốn vào, biên thành một cuồn chỉ lớn, đường kính chừng một thước, đang xoay tròn rất nhanh, vừa chuyển động, thể tích vừa nhỏ dần, cuối cùng biến thành một viên cầu đường kính khoảng năm cm.
Một bàn tay cầm lấy viên cầu tinh thần lực, Đường Dật Tán đánh giá viên cầu, viên cầu này kết cấu rất ổn định, ngân tuyến dưới áp lực to lớn, đã hoàn toàn dung hợp vơi nhau, sáng bóng vô cùng, hiện tượng này làm cho Đường Dật Tán hiểu được cái gọi là tinh thần lực có thể dung hợp, một cảm giác man mát từ viên cầu từ từ tỏa ra, làm sao để gia tăng tinh thần lực? Phương pháp La Lỵ Tháp nói dường như là cách minh tưởng ma lực, không phải là tự thân gia tăng tinh thần lực.
Chậm rãi thở dài, Đường Dật Tán mở mắt, phát hiện tinh thần mình ở ngoài chẳng có gì thay đổi, có chút tiếc nuối, mình chung quy vẫn bất đồng với thế giới này, thứ gọi là ma lực mình không thể cảm giác được, bất quá cái gọi là minh tưởng đúng là không sai, ít nhất làm cho tinh thần lực của mình tăng lên.
Nhắm mắt, Đường Dật Tán cảm giác không chút buồn ngủ, ban ngày học tập cả ngày, lại làm nhiều việc, bình thường hắn đã sớm mệt mỏi, nhưng hiện tại, lại như mình vừa ngủ dậy, không chút cảm giác mệt mỏi, nhẹ đứng dậy, hắn đi tới cửa, vươn tay sờ sờ, phát hiện Đoạn Không vẫn còn, nhất thời suy nghĩ lúc trước mình thi triển kĩ năng sẽ yếu dần, qua thơi gian sẽ biến mất, nhưng hiện tại quỷ đạo đoạn không vẫn còn ở chỗ này, vật thời gian minh tưởng của mình không quá dài.
Đây là đêm đầu tiên của mình ở dị giới a? Tiểu nha đầu Tiêu Tình cũng không biết ra sao rồi, chờ lúc mình trở về, liệu nàng có đang làm nũng, không muốn gọi điện báo cho mẹ ?
Đứng ở "cửa" Đường Dật Tán ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời phía đông, ánh trăng như ngọc ẩn vờn chút mây đen, nhìn qua thật tĩnh lặng, giống như chỉ cần chăm chú nhìn, đáy lòng sẽ thấy yên bình, khiến người ta bình tĩnh lại, có thể bình bình tĩnh đối diện với tất cả.
Ánh trăng chậm rãi di động, lát sau khuất dưới tán cây, Đường Dật Tán nhướng mày, cơ hồ như ma xui quỷ khiến, muốn đem tán cây kia dạt sang một bên.
Chờ hắn phát hiện mình đang nghĩ cái gì, nhất thời cười khổ, mình làm sao vậy, tán cây cao như vậy, mình sao có thể bay lên.......
Tự giễu một chút, hắn ngẩng đầu lên, mong đợi mình lại nhìn thấy ánh trăng, không ngờ, lần này ánh trăng lại lọt hết vào tầm mắt của hắn!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Đường Dật Tán rất rõ dị năng của mình là thu phóng kĩ năng giống máy ghi âm, về phần loại này cự ly xa bị ảnh hưởng bởi ngoại vật năng lực của mình bị ảnh hưởng. Như vậy đến tột cùng là cái gì quét chùm lá cây?.
Hắn giơ hai tay trước mặt nương nhờ ánh trăng tỉ mỉ nhìn bàn tay mình, bàn tay trắng noãn bóng loáng vô cùng giống như tay nữ nhân, lòng bàn tay các đường nét liên tiếp cùng nhau, bàn tay này theo như thầy tướng số chính là cực phẩm có thể trở thành mãnh tướng quân cũng có thể trở thành thiên sát cô tinh trong truyền thuyết, tuy nhiên ngày sinh của Đường Dật Tán chưa đạt tiêu chuẩn thiên sát cô tinh.
Hai bàn tay này được di truyền từ mẫu thân đã mất cùng với người kia, dù đạo đức người kia kém tới đâu thì sự thực vẫn như vậy.
Thở dài một hơi thoát ra khỏi những suy nghĩ lung tung hắn ngẩng đầu lại nhìn vào không trung, trong thời gian hắn trầm tư ánh trăng đã di chuyển khuất sau lá cây, Đường Dật Tán khẽ cười cười, khóe miệng nhếch lên thử lại công phu quả thực không có một chút phản ứng, hắn há to miệng đột nhiên phá lên cười, là công phu của chính mình sao? Ha ha, thật khờ.
“Lộ Na tỷ tỷ, chúng ta khi nào mới có thể trở về nhà, bánh ngọt ta ăn hết rồi, tỷ không lấy được đâu” La Lỵ Tháp mở miệng nói mơ, đôi bàn tay còn trẻ con đặt ở trước ngực như cầm nắm cái gì, giống như là muốn lấy về miếng bánh ngọt bị Lộ Na cướp lấy, khuôn măt hiện một tia cười nhẹ tựa hồ trong giấc mơ đoạt được bánh ngọt trở về.
“Ô ô ….” Xa xa bỗng truyền tới một tiếng sói tru, Đường Dật Tán có chút tò mò nhìn ra, bên kia có mấy con sói đây? Có phải sói đi săn không? Đêm nay ánh trăng sáng ngời, đi săn như vậy có thể thất bại hay không? Chắc là không thể nào thất bại, trong đêm tối sói là những thợ săn vĩ đại, những suy nghĩ lung tung không ngừng hiện lên, Đường Dật Tán bỗng nhiên ý thức được chính mình đêm nay tựa hồ có chút cổ quái, tâm tình đa sầu đa cảm này đã bao lâu ròi mình không gặp phải? ba năm ? hay năm năm ?
“Xào xạc … lao xao….” Thanh âm từ bụi cỏ nhanh chóng truyền từ xa đến, Đường Dật Tán tập trung tinh thần dò xét phía trước, có chút mừng rỡ phát hiện tu luyện nhiều nửa giờ hiệu quả vẫn không biến mất.
Tuy rằng có tường ngăn cách nhưng là Đường Dật Tán tinh thần vẫn trở nên căng thẳng, ánh trăng đã bị đại thụ hoàn toàn che mất, chung quanh là mảnh hắc ám mình thị lực lại không tốt, hắn thập phần rõ ràng phụ cận xung quanh đã rơi vào mảnh hắc ám, điều này làm cho hắn có chút khó chịu, nếu như xung quanh có chút ánh sáng thì tốt rồi, hắn nghĩ vậy.
Không cho hắn thời gian để cảm khái, một bóng đen đột ngột vọt tới. Bóng đen va chạm với tường phát ra chút hào quang, Đường Dật Tán nương theo chút ánh sáng đó nhìn thấy bóng đen đó là một đầu sói, không, phải nói là có chút giống sói, đầu ma thú ngoại hình có chút giống hắc cự lang, trên đầu có cặp sừng màu hồng trắng, cặp sừng húc lên bề mặt tường làm khuếch tán từng gợn sóng, quái lang có 2 lỗ tai dựng thẳng, ánh mắt không phải màu xanh biếc ngược lại lóe ra quang mang màu xanh da trời, miệng nhô ra răng nanh rất dài thậm chí che hết môi, hai bên má lộ ra như 2 cái sừng, lông trên đầu trên cổ cũng màu xanh da trời, quái lang hình thể rất lớn, cao tầm thước tám dài hơn ba thước.
Quái lang tứ chi cường tráng hữu lực, cơ thể lộ ra đường cong hoàn mỹ, nhìn qua tràn ngập lực lượng, hai móng chân trước như muốn phóng ra có hình dạng tựa vuốt mèo, móng vuốt cũng màu xanh da trời, chụp trên mặt đất, Đường Dật Tán tin rằng móng vuốt đó nếu xuyên vào cơ thể sẽ đông cứng thân thể lại rồi phá nát, quái lang tiến hóa thiên hướng tốc độ giảm xuống lực phá hoại không bằng hỏa trảo nhưng Đường Dật Tán tổn thương mang đến thống khổ tuyệt đối không bằng được làm cho cơ thể người ta đông cứng rồi đánh nát, cảm giác thật khủng bố.
Hắn quan sát đầu quái lang sau một hồi công phu phá hoại bức tường đã có dấu hiệu không chịu nổi, tuy rằng bức tường so với ngày hôm qua chắc chắn hơn nhưng thực lực đầu quái long mạnh không kém Chiểu Trạch Tê Long.
Hoàn toàn tương phản, so tính linh hoạt cùng che dấu thiên phú đầu quái lang vượt xa Chiểu Trạch Tê Long hình thể khổng lồ kia, ở thời điểm chiến đấu tuy cũng có chỗ tốt nhưng thể hình quá lớn không thể dấu được nhược điểm, mà đầu quái lang hình thể so với Đường Dật Tán đã to hơn không ít, không biết ở thế giới này thượng lang hình thể có to như vậy không? Đang suy nghĩ thì đầu quái lang lại âm thầm vọt tới không phát ra âm thanh quá lớn, chỉ bằng vào điểm này so với đầu Chuiểu Trạch Tê Long đã lợi hại hơn không ít.
Một thợ săn để con mồi thấy được thì không phải thợ săn giỏi, chỉ có che dấu hành tung đến tận lúc vồ mồi mới là thợ săn vĩ đại.
Đường Dật Tán tự nghĩ nếu không phải do ban đêm im ắng, chính mình không nghỉ ngơi, đồng thời nghe được tiếng sói tru, lực chú ý bị hấp dẫn mình tuyệt đối không thể phát hiện ra nó.
“Ba” quái lang lại một lần nữa va chạm, rốt cục đã phá nát tầng bảo vệ ngoài cùng đang tiến dần vào lớp thứ hai.
“Đường, phát sinh chuyện gì vậy?” thanh âm vang lên rốt cuộc đánh thức Lộ Na cùng La Lỵ Tháp, Lộ Na mang theo ánh mắt mơ màng ngồi dậy hỏi.
“Có một đầu cự lang lợi hại không kém Chiểu Trạch Tê Long, ngươi đến xem muốn hay không giết nó”. Đường Dật Tán không quay đầu lại, ngón trỏ chỉ về hướng đầu quái lang, đầu ngón tay lóng lánh chút hoàng quang mang “Lục trượng quang lao”.
Đầu quái lang bị đánh rơi xuống đất không đứng lên nổi, lục trượng quan lao so với hôm qua cường đại hơn, hơn nữa lực phòng ngự đầu quái lang so với Chiểu Trạch Tê Long thì kém hơn, ẩn nấp cùng sự linh hoạt là điểm mạnh của quái lang nhưng lực lượng so với Chiểu Trạch Tê Long nó còn kém hơn nhiều, đến tột cùng con nào mạnh hơn Đường Dật Tán cũng vô phương bình phán, nhưng hắn vẫn nghiêng về phía đầu quái lang, nếu chiến đấu tuy đầu Chiểu Trạch Tê Long lực lượng mạnh cộng thêm long uy nhưng đầu quái lang linh hoạt có thể tự do tiến thoái.
“Di, đây là bối phỉ mạc tư!” Lộ Na có chút bất mãn đứng lên, đi đến phía sau cửa, từ phía sau Đường Dật Tán vươn đầu ra nhìn đầu quái lang trên mặt đất kêu lên.
“Cái gì, bối phỉ mạc tư?” Đường Dật Tán đối với tên đầu quái lang có chút kỳ quái.
“Ân, bối phỉ mạc tư, một loại cường đại cửu cấp ma thú” Lộ Na hưng phấn quơ nắm tay, nhằm lưng Đường Dật Tán đánh đến “Này một đầu bối phỉ mạc tư chưa trưởng thành ngàn vạn lần không nên giết, chúng ta bắt nó, nó chính thực rất trân quý! Chờ tương lai nó trưởng thành thực lực so với thượng vị long tộc tuyệt không yếu hơn.”
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy