Cầu đạo chính là cầu trường sinh, những chi sĩ tu hành, nếu không phải là sinh tử đại thù, bình thường sẽ không đối chiến.
Chỉ có những thứ bàng môn tà đạo, mới có những thủ đoạn tranh đấu tàn nhẫn. Chỉ cần liếc mắt không hợp là tranh đấu, cho dù phải đặt cược với tu vi mấy thập niên hoặc mấy trăm năm, họ nhất định cũng không tiếc phải trả giá cao.
Tỷ như sư đồ Diêu Khai Sơn, luận về tu vi, chỉ sợ ngay cả luyện khí tầng Nhập Khiếu cũng chưa hẳn luyện thành, tối đa chỉ là cảnh giới Thai Động. Cũng đã tung hoành một phương, Hòa Sơn Đạo đã trở thành hoàng đế trong Miêu Cương Thập Đại Vạn Sơn, cho dù thiên tử Lý Gia cũng chưa chắc làm được.
Hòa Sơn Đạo dựa vào đủ loại pháp thuật tà môn, đến đệ tử chân truyền của Huyền Tông Đạo Môn cho dù luyện khí thuật đến tầng thứ ba Cảm Ứng cũng chưa chắc chống đỡ nổi. Trừ phi luyện đến tầng Ngưng Sát mới không sợ những thứ pháp thuật tà môn ngoại đạo này, lúc đó nhấc chân lên cũng có thể phá vỡ những pháp thuật tà môn.
Tên hán tử áo vàng nay là đệ tử Bàng Môn, nhưng mà tu vi bản thân so với sư đồ Diêu Khai Sơn cao minh hơn không biết bao nhiêu, đã sớm cảm ứng được vạn vật, quán thâu thiên địa, khó khăn lắm mới đến cảnh giới Ngưng Sát, lúc này mới có theo gió nổi lên, phi hành cách mặt đất. Trong cơn giận dữ, hắn thu đoàn muỗi vào, rồi giơ tay ra, mấy chục đoàn lôi hỏa loạn đả khắp nơi.
Pháp thuật lôi hỏa này, thu thập được ở lân hỏa chi khí ở trong đầm lầy, sử dụng pháp thuật sẽ ngưng tụ thành một đoàn, dung hợp thành một khối với chân khí bản thân, rồi phát ra ngoài, giống lôi pháp của Huyền Môn Đạo Gia, mặc dù lôi pháp của Huyền Môn Đạo Gia chính tông kông có lừng lẫy uy danh, nhưng mà cũng phi thường lợi hại.
Tên hán tử áo vàng này nổi giận lên, cũng quên mất chuyện muốn đem Tiêu Phi bắt sống, ép hỏi tung tich Lam Lê đạo nhân. Hắn chỉ muốn oanh tạc chết tiểu tử này, lúc đó mới có thể phá bỏ mối hận bị phá nửa đoàn muỗi. Lúc đầu vì muốn bồi dưỡng một hang ổ muỗi hút máu, hắn cũng không biết đã tốn bao nhiêu thời gian, lần này tổn thất phân nửa, hắn cực kỳ đau đớn.
Tiêu Phi đã sớm dùng thuật xuyên tường, trốn vào một tảng đá lớn bằng nửa gian phòng, thuật xuyên tường này chỉ cần là đất gạch cũng có thể trống vào thoát ra. Tên hán tử áo vàng kia không có mục tiêu oanh tạc, liền đánh vào tảng đá, chẳng qua là tảng đá này vô cùng cứng rắn, người này phát hỏa lôi thuật, cũng không thể sánh bằng lôi pháp của Huyền Môn Đạo Gia chính tông, bị lôi hỏa thuật này đánh vào, tảng đá chỉ có một tầng hun đen, cũng không làm thương tổn Tiêu Phi ở bên trong.
Tô Hoàn rất thông minh, vốn Tiêu Phi muốn cùng nàng người trong tối kẻ ngoài sáng, tính kế với tên đại địch này, nàng thấy Tiêu Phi hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của tên hán tử áo vàng này, liền đem cây Hồn Thiên Phiên trong tay áo nhẹ run lên, Hồn Thiên Phiên nhất thời hóa thành cây trường phiên dài tám trượng, như một luồn hắc khí đánh vào tên đại hán đang bay kia.
Tên đại hán áo vàng này chỉ cho rằng Tô Hoàn là môt bé gái tầm thường, cũng không nghĩ được nàng có một thân pháp lực như vậy, vốn Hồn Thiên Phiên này chính là pháp thuật vô cùng lợi hại của Hòa Sơn Đạo, Tô Hoàn lại từ Tiêu Phi có được pháp môn tế luyện của Hòa Sơn Đạo, còn có Cửu Tự Đại Nhật Quang Minh Chú, nên mấy ngày nay đã đem pháp môn tà khí này của Hòa Sơn Đạo tế luyện dễ dàng sai khiến, không kém so với Vương Đạo Duyên lúc trước. Lúc này đột nhiên xuất thủ, làm đại hán kia không kịp chuẩn bị, mặc dù kịp thời cầm đại kiếm ngăn cản, phát ra một đoàn ánh lửa màu lục bích, phá vỡ hơn phân nửa luồng hắc khí, nhưng mà nửa người trái vẫn bị hai ba tia hắc khí quét trúng, nhất thời chuyển động hết linh hoạt.
Cũng cùng lúc đó Tiêu Phi thả ra chín miếng kim hoàn, chín miếng kim hoàn này gặp gió liền hóa thành kim quang, liên tiếp nên xuống, cự kiếm trong tay tên đại hán kia phát ra ánh lửa lục bích ngăn cản, thoạt nhìn thế nghèo lực quẫn, sắp gặp nguy hiểm.
Thiên Hà Kiếm phái là một trong cửu đạo phái của Đạo môn, Thiên Hà Cửu Lục chính là chân truyền của tông môn, mặc dù Tiêu Phi tập luyện không lâu, nhưng chín miếng kim hoàn này cũng thần diệu vô cùng, dần dần phát huy uy lực bản thân của kiếm quyết.
Nhưng mà tên đại hán áo vàng này, một thân pháp lực của hắn còn thâm hậu hơn mấy phần so với Tiêu Phi và Tô Hoàn, chỉ bởi vì nhất thời khinh thường, lại bị hai gã tiểu bối này đánh đến mức hoàn thủ không được. Hồn Thiên Phiên của Tô Hoàn còn đỡ, hắn ỷ vào cảnh giới Ngưng Sát, đã luyện được sát khí hộ thân còn có thể ngăn cản vài cái. Nhưng chín miếng kim hoàn của Tiêu Phi chính là chân truyên của Thiên Hà Kiếm phái, kiếm thuật chẵng những tinh diệu mà còn vô cùng sắc bén, chỉ cần ai lọt vào, lập tức bị chém thành hai đoạn, khi đó thần tiên cũng không cứu nổi.
Tiêu Phi và Tô Hoàn cũng biết, lần này là chiến đấu sinh tử, một khi trì hoãn thì tên đại hán này nhất định sẽ như lôi đình đánh tới. Tiêu Phi thầm nghĩ: “Pháp khí của Hòa Sơn Đạo mặc dù uy lực bất phàm, nhưng cũng chưa chắc có thể làm gì được người này, ta còn phải xuất thêm gì đó, mới có thể đánh bại tên địch nhân không biết lai lịch này.”
Tiêu Phi tu luyện Hắc Thủy Chân Pháp không đứt đoạn ngày nào, từ có thể điều khiển một đoàn sương mù loạn biến ở trong lòng bàn tay đến điều khiển một dòng nước, gần đây còn có thể ngưng tụ hơi nước hóa thành thủy tiễn, mặc dù uy lực không mạnh, nhưng lại vô hình, khó đề phòng hơn so với pháp thuật của Hòa Sơn Đạo.
Tiêu Phi sử dụng Hắc Thủy Chân Pháp đánh ra, không khí trước mặt tên đại hán áo vàng bỗng nhiên run lên, sinh ra một đạo thủy tiễn tinh vi, mặc dù đại hán áo vàng kia đã phát hiện, nhưng không kịp né tránh, hắn liều mạng nghiêng đầu, vẫn bị thủy tiễn làm ướt hai mắt.
Thật ra pháp thuật của Tiêu Phi cũng không có uy lực gì, chẳng qua là vô cùng thần diệu, nếu đại hán kia không né, cũng chỉ có thể ướt nhẹp đầu, không bị tổn thưởng bao nhiêu. Nhưng nếu mà hắn né, cự kiếm trong tay liền trì hoãn lại, liền bị Tiêu Phi nắm lấy cơ hội, hai khỏa kim hoàn chạm vào nhau, di chuyển ngoài dự tính, lách khỏi ánh lửa lục bích của cự kiếm hạ xuống người của tên đại hán.
Tên đại hán kia thầm nghĩ một tiếng không tốt, nhưng không kịp trở tay, liền bị Thiên Tinh Kiếm Hoàn của Tiêu Phi vẽ từ dưới bụng đi lên, nửa người bị cắt xéo ra. Tô Hoàn lại run Túi ngũ âm của mình lên, phát ra một đoàn hắc khí, thu thi thể tên đại hán áo vàng này vào. Cái Túi ngũ âm này, là do Diêu Khai Sơn luyện thành, nên có uy lực lớn hơn so với cái của Vương Đạo Duyên, bất quá chỉ trong chốc lát thi thể tên đại hán kia sẽ bị tiêu hóa sạch sẽ.
Rừng cây cách chỗ Tiêu Phi và Tô Hoàn chiến đấu cùng tên đại hán chừng mười dặm, một lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng, trên người phát ra ánh lửa cao hơn một trượng, lăng không bay lên, trông như một vị thần, trong ngọn lửa có một con xích long lớn hơn một trượng đang phun lửa, toàn thân đỏ thẫm, thoạt nhìn có chút dữ tợn. Không biết lão đạo sĩ này thi triển pháp thuật gì, một phiến hư không trước mắt như một mảnh gương, đem chuyện phát sinh trong rừng, hiển lộ ra rõ ràng.
Cạnh lão đạo sĩ, là Dương Minh Hà của Tây Huyền Sơn Long Hổ phái, vẻ mặt rất sợ hãi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
“Dạy dỗ ngươi mấy chục năm thật là vô ích, không bằng một tên thanh niên nhỏ bé của bàng môn tả đạo, lại để cho nó trốn đi trước mắt mình? Ngươi nói đi, ta dạy tên đồ đệ ngu dốt như người có ích lợi gì chứ?”
Mặc dù giọng nói lão đạo sĩ kia lạnh nhạt, nhưng mà Dương Minh Hà bị hù đến nỗi không dám ngẩng đầu lên, khác hắn với lúc ngang ngược kiêu ngạo trút hết hỏa khí lên đầu Tiêu Phi, vậy mà gần trong gang tấc bỏ lỡ người bên cạnh Lam Lê đạo nhân, hắn tự đánh giá mình đã sơ ý, lại đem cỗ hỏa khí tát lên người Tiêu Phi, liền thấp giọng nói: “Đệ tử biết sai lầm rồi, bây giờ đi bắt tên tiểu tặc lại, để cho sư phụ tra hỏi kỹ lưỡng.”
“Hắc, ta cũng thật có tiền đồ, đường đường là đại trưởng lão của Long Hổ phái, luyện thành Xích Long nguyên thần, lại đi làm khó dễ một tên thiếu niên mới nhập môn, ngươi không thấy mất mặt, nhưng ta đây cũng không có da mặt dầy như vậy.”
Bị sư phụ quát lạt, Dương Minh Hà cũng không dám nói nữa. Sư phụ của hắn tên là Xích Long Tử, tính tình rất nóng nảy, lần này bởi vì vướng một số chuyện, nên đến muộn một bước, để cho Lam Lê đạo nhân cướp lấy Thuần Quân Hồ, vốn trong lòng đã có rất nhiều hỏa khí. Không ngờ đồ nhi lại sơ sót, bỏ mất con đường duy nhất tìm ra Lam Lê đạo nhân, sao hắn không phát cáu được chứ?
Xích Long Tử cười hắc hắc hai tiếng, nhìn Ly Hỏa Giám đang chiếu rọi dung mạo Tiêu Phi và Tô Hoàn, hắn nhàn nhạt phân phó một câu: “Ngươi theo sau hai người nam nử này, không được lộ hành tung, nếu mà Lam Lê đạo nhân tìm đến, lập tức báo tin hỏa tốc, vi sư cùng với các vị sư thúc sư bá sẽ cố lấy hết pháp lực chạy đến. Chuyện này có liên quan đến căn cơ ngàn năm sau của Long Hổ phái, người không thể nói cho bất luận người nào biết, cho dù la sư huynh đệ bản môn cũng không được nhắc tới, đừng nói chi là những đồng đạo gặp gỡ mấy ngày thường.”
“Nếu ngươi không cẩn thận, làm hư chuyện này, vi sư sẽ nhốt ngươi trong thạch động ở hậu sơn, khi nào tu thành Long Hổ Kim Đan mới thả ngươi ra ngoài.”
Dương Minh Hà thấp giọng nói một tiếng: “Dạ!”
Lúc này Xích Long Tử mới phất tay áo bào một cái, thu lấy Ly Hỏa Giám có thể chiếu sáng trăm dặm, con xích long trong ngọn lửa cũng hóa thành một đạo hồng quang, như một đạo cầu vồng, chợt lóe ở chân trời, biến mất vô ảnh vô tung.
Đây mới là Huyền Môn Đạo Gia, đại cao thủ luyện thành nguyên thần, sẽ có đại thần thông kinh hãi thế tục.
Dương Minh Hà lộ ra ánh mắt căm giận, mắt nhìn rừng cây, trong lòng thầm nghĩ: “Chờ sư phụ cùng sư thúc, sư bá giết Lam Lê đạo nhân, ta sẽ sửa trị tên tiểu tử mặt vàng này. Ngươi dám làm cho ta mất hết thể diện trước mặt sư phụ, ta sẽ để ngươi cầu sinh không được, muốn chết không xong, cuối cùng nghiền xương thành tro, chém giết hồn phách, ngay cả luân hồi cũng không thể bỏ qua.”
Tiêu Phi và Tô Hoàn chỉ có thể nói là thiên tân vạn khổ, rốt cuộc diệt xong đại địch, lại bị bọ ngựa rình ve sầu, hoàng tước tại hậu, nhân vật phía sau còn lợi hại hơn.
Tiêu Phi thuận tay nhặt túi da báo cùng cự kiếm của đại hán áo vàng lên, xem xét một phen, tên đại hán áo vàng này, mặc dù xuất thân cũng là bàng tả đạo, nhưng pháp thuật hắn tu luyện bất đồng với Hòa Sơn Đạo, cũng không phải dem pháp thuật cùng pháp khí luyện thành luyện một thể, để phát huy uy lực, bản thân của tu luyện vài loại pháp thuật, vì vậy trong túi da chỉ có ba bốn pháp khí, bảy tám cái Hoàng Bì Hồ Lô, cùng một túi Kim Sa nặng trịch.
Tiêu Phi cẩn thận móc Hoàng Bì Hồ Lô trong túi ra ra, có thể làm muỗi hút máu, nên nó càng cẩn thận gấp mấy lần. Trước tiên nó đem những pháp khí trong túi da thu vào, rồi mới dùng vận chuyển thuật chuẩn bị đem một cái Hoàng Bì Hồ Lô mở ra, lập tức bên trong thoát ra một đầu Lục Vĩ Ngô Công(rết).
Tiêu Phi trước dùng Túi ngũ âm thả luồng hắc sắc ra, thu Lục Vĩ Ngô Công vào trong, lòng sợ hãi nói: “Không biết tên đại hán này có lai lịch ra sao, lại nuôi độc vật lợi hại như vậy, những thứ khác trong hồ lô chỉ sợ cũng là độc trùng như vậy. Nếu không phải vừa rồi đánh hắn trở tay không kịp, mà bị hắn thả những thứ độc vật này ra, chỉ sợ người chết chính là chúng ta.”
Tô Hoàn cũng có chút sợ hãi nói: “Ngươi này đích thị là muốn bắt sống công tử, để ép hỏi tung tích Lam Lê đạo nhân, nếu như mới vừa bắt đầu hắn dùng toàn lực, chúng ta sao có thể ngăn cản nổi.”
Tiêu Phi cũng gật đầu lia lịa, con đường cầu trường sinh ở trong lòng cũng tăng thêm một tầng kính sợ.
“Cho dù thân thông vô biên, tu thành phương pháp trường sinh đi nữa, nhưng nếu nhất thời cáu giận, chiến đấu không suy nghĩ, vẫn là phải bỏ mình, hồn phi phách tán. Trời ạ, sau này nhất định còn nhiều cảnh đáng sợ hơn, không thể kinh thường, cũng không thể có tham niệm vọng động, bất quá cuối cùng muốn phải luyện thành pháp lực, không thể tránh thoát tranh đấu, hoặc là phải bằng vào bản lãnh của mình để thoát thân.”
“Cũng không biết lúc nào, mình mới có thể tu thành tầng thứ mười ba của Hắc Thủy Chân Pháp. Thần Tông Ma Môn chúng ta, chỉ có luyện thành thân thể của Thượng Cổ Ma Thần, mới có thể sánh ngang cùng chi sĩ luyện nguyên thần của Huyền Môn Đạo Gia, cũng có thể trường sinh bất tử. Đến cảnh giới đó, mới xem như thoát khỏi thời đại hỗn loạn đen tối của hồng trần, thành tựu thần tiên.”
Tiêu Phi đem bảy tám cái Hoàng Bì Hồ Lô thu vào trong Túi ngũ âm, lúc này mới lên đường cùng Tô Hoàn, lần này hai người cũng cẩn thận rất nhiều, không dám đi đường lớn, chỉ chọn đường mòn hoang vắng mà đi.
Thiên hạ có bốn con sông lớn, Hoài Hà, Tế Thủy, Hắc Thủy, Lan Thương Giang, nước Hoài Hà chảy qua nhiều châu phủ nhất, là sông lớn nhất ở Trung thổ. Trường An hùng cứ ở Hoài Hà. Mặc dù triều đại thay đổi, nhưng vẫn là kinh đô, nơi đây có long khí thiên tử nồng đậm nhất thiên hạ. Có một núi một sông vây quanh, thổ địa phì nhiêu, bốn phương thông suốt, nhân khẩu phồn thịnh.
Khoảng cách từ Trường An đến Hoài Hà không xa, chỉ cần ra khỏi Đồng Quan(tên huyện, ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc), đi thêm trăm dặm chính là chỗ con sông lớn nhất thiên hạ.
Tiêu Phi và Tô Hoàn không biết có Dương Minh Hà theo sau, một đường dạ hành(đi vào ban đêm), ra khỏi Đồng Quan xong, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Phi ở Trường An chỉ mua vài đạo bào, đã sớm bẩn không còn hình dáng, dọc dường cũng không có giặt rửa. Ra khỏi đường Đồng Quan, trong bụng nó cảm thấy phóng khoáng rất nhiều, nhớ đến lúc cùng sư phụ Lam Lê đạo nhân trên đường tới Trường An, từng qua con đường này, ở phụ cận Đồng Quan co một cái trấn nhỏ, tên là Ngư Phổ. Ở con đường phong trần này, những thương lữ đi ngang qua nhưng không còn kịp, cửa thành đã đóng, thường thường nghỉ ngơi ở trấn này.
“Đợi chúng ta đến Ngư Phổ trấn, nghỉ ngơi ở đó mấy ngày, sẵn mua đồ dùng thường ngày luôn.”
“Công tử cũng thật là, chúng ta muốn tu hành ở Hoài Hà, nhiều thứ cần không ít. Ít nhất cũng phải mua mấy cái chăn, còn có áo ấm, dụng cụ nấu ăn, dầu cải, lương thực nữa….”
Tô Hoàn sống trong núi, hết thảy thức ăn, dụng cụ đều tự mình thu xếp, vì vậy đối với những chuyện này rành như lòng bàn tay. Còn Tiêu Phi, những chuyện này xưa nay đều do cha mẹ thu xếp, cũng không biết thu xếp như thế nào, nghe được liền nhíu mày lại.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
“Đây là chúng ta có pháp thuật trong người, nếu không phải chuẩn bị những thứ này còn nhiều hơn rất nhiều. Ta và tỷ tỷ ở trong động phủ của Thập Đại Vạn Sơn, cũng phải mất trước sau hơn trăm năm mới mua đầy đủ hết, đến nay còn phải thường xuyên sửa đổi, mua thêm vài thứ.”
“Tô Hoàn cô nương, ta đi Hoài Hà một là vì tu luyện, hai là vì chờ sư phụ, cũng không cần nhiều đồ vậy như vậy, người tu hành vốn không ham sự an nhàn.”
Tiêu Phi nghe một hồi, liền lắc đầu phản đối đề nghị của Tô Hoàn, nó một đường đi theo sư phụ, có gì ăn đó, ngã đầu nằm ngủ ven đường, dù thế nào cũng không để ý, trừ tu luyện trong mỗi ngày, toàn bộ chuyện khác đều không quan tâm. Dựa theo lời nói của Tô Hoàn, hằng ngày củi gạo tương muối dấm trà, ăn mặc, đi ở, mọi thứ đều phải suy tính, còn gì là tu đạo?
“Đến Ngư Phổ rồi chúng ta chia nhau đi mua đồ, một lúc sau, ta sẽ chờ ngươi ở bên ngoài trấn sau một nén nhang, nếu Tô cô nương còn chưa mua xong, Tiêu mỗ cũng chỉ biết lên đường đi trước thôi.”
Tô Hoàn vốn muốn biện bạch, nhưng nghe lời của Tiêu Phi xong, liền không dám nhiều lời, hai người vào Ngư Phổ trấn, Tiêu Phi liền tìm tới của hàng thợ may, mua toàn bộ quần áo thích hợp với vóc người của mình, dù sao túi ngũ âm của nó cũng lớn chừng nửa gian phòng, đủ có thể chứa những đồ này. Điếm chủ cửa hàng thơ may kia, thấy nó hào phóng như vậy, không biết đây là thiếu gia của nhà nào ra ngoài tiêu xài, liền cố ý kê giá cao hơn gấp ba lần.
Trên tay Tiêu Phi có không ít bạc trắng hoàng kim, nó là người tu hành, đối với tiền tài nó cũng không để ý, tiện tay thanh toán tiền, liền đi tới chỗ tiếp theo.
“Vật ngoài thân, không câu nệ có bao nhiêu trân quý, người tu đạo, thân thể cũng phải vứt bỏ đi, huống chi là những vậy ngoại thân này.”
Tiêu Phi đã suy nghĩ cẩn thận, nên không keo kiệt kim ngân trong tay chút nào, dù sao kim ngân trong tay của nó rất nhiều, cho dù mua cả Ngư Phổ trấn cũng còn dư, nhiêu đây cũng đủ xài rồi, đồ vật những ngày thường, căn bản không đáng bao nhiêu.
Chưa đầy một canh giờ, Tiêu Phi đã mua đủ đồ, ra ngoài Ngư Phổ trấn đã thấy Tô Hoàn đang đợi nó. Cô bé này sợ Tiêu Phi đi trước, tỷ tỷ của nàng không có người cứu, nên dứt khoát mua nhanh lấy những đồ dùng cần thiết, vì vậy còn nhanh hơn một chút so với Tiêu Phi.
Dù sao Tô Hoàn cũng là một bé gái, nên tâm tư tỉ mỉ, còn mua sẵn hai con tuấn mã, Tiêu Phi cũng không hỏi Tô Hoàn mua những thứ gì, nó nhận lấy dây cương một con tuấn mã, liền nhảy thân lên ngựa, giục ngựa chạy như điên hướng đến Hoài Hà.
Thẳng phía sau hai người là Dương Minh Hà, lòng hắn cực kỳ thống hận, thấy hai người này cư nhiên mua rất nhiều đồ vật ở Ngư Phổ trấn, liền phát hiện có chút không đúng. Hắn thầm nghĩ: “Nếu mà Lam Lê đạo nhân quay lại tìm tên thiếu niên mặt vàng này, chắc chắn sẽ dẫn nó về tông môn của Ma Môn Bắc Phương, chỗ đó cái gì cũng có, chẳng lẽ còn cần những thứ đồ vật bình thường này sao? Hay là Lam Lê đạo nhân dặn tên thiếu niên mặt vàng này phải ở lại lâu một chút, để cho hắn đi chỗ khác tu luyện xong rồi mới trở lại? Nếu là như vậy, ta còn phải coi chừng tên thiếu niên này đến lúc nào? Chuyện này so với việc bế quan ở hậu sơn có khác nhau chút nào đâu.”
Dương Minh Hà hận không thể đem Tiêu Phi và Tô Hoàn chém làm hai mảnh, sau đó trở về núi xin lỗi sư phụ, bất quá hắn chỉ dám nghĩ vậy thôi, cũng không dám làm thật. Sư phụ Xích Long Tử của hắn tánh khí rất nóng nảy, nếu hắn làm không xong, còn phải chịu phạt, huống chi dám công khai cãi lời sư phụ, nói không chừng còn bị trục xuất khỏi sư môn.
Dù sao Tiêu Phi mới xuất môn nên kinh nghiệm còn ít, nó giục ngựa chạy như điên gần nửa ngày, càng chạy càng hoang vu, nó không biết đây là chỗ nào. Nhưng mà hơi nước nồng nặc đập vào mặt, làm cho Tiêu Phi không nhịn được mà thư sướng cả người, từng lỗ chân lông tựa hồ cũng giãn ra, trong lòng nó cũng biết, nơi này đã sắp đến gần Hoài Hà.
Đi thêm nửa giờ nửa, Tiêu Phi liền nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, nó ngẩng đầu nhìn thấy cách đó không xa có một ngọn núi nằm cạnh Hoài Hà, trên ngọn núi còn có một toàn miếu hoang đổ nát, nhìn có chút thê lương. Nó liền chỉ tay nói: “Tối nay chúng ta ở chỗ này thôi.”
Tô Hoàn khẽ giật mình nói: “Công tử, thi khí nơi đó rất nặng, chỉ sợ không phải là nơi để ở.”
Tiêu Phi cũng nhìn ra, chỗ căn miếu hoang có hơn mười đạo hắc khí hoành không, nó ỷ vào trong tay có nhiều pháp bảo của Hòa Sơn Đạo, nên cũng không thèm để ý. Mà tòa miếu hoang này rất gần Hoài Hà, thích hợp cho nó tu luyện Hắc Thủy Chân Pháp, dọc theo còn đường này Tiêu Phi cũng không thấy nơi nào thích hợp hơn, nên nó liền chọn chỗ này làm nơi đặt chân.
“Ta cũng biết nơi này có chút thi khí tà ma, chỉ sợ ở đó có những thứ không tốt, nhưng mà ta và ngươi đều có chút bản lãnh, bây giờ còn là ban ngày, không ngại vào trong trừ bỏ chúng đi, coi như là làm chuyện tốt cho phương này.”
Tô Hoàn nghĩ xong cũng không khuyên can lại, có điều đỉnh núi này cũng không có đường mòn thông đến, cỏ cây thật rậm rạp, hai người phải mất một phen tay chân, xuống ngựa đi bộ, lúc này mới dễ dàng đến chân ngọn núi. Ngọn núi này cũng không cao lắm, chỉ có mấy trăm trượng, nhưng mà hoang vu hẻo lạnh, đá lởm chởm khắp nơi.
Tiêu Phi thấy thớt ngựa thật sự không thể đi lên, lúc này mới dùng túi ngũ âm, đem hai con ngựa đưa cho pháp khí tà môn này ăn hết. Nó và Tô Hoàn đều có thể hình nhẹ, Tiêu Phi còn kém một chút, mặc dù nó tu luyện Hắc Thủy Chân Pháp cũng có khả năng rèn luyện thân thể, nhưng mà dù sao thời gian vẫn còn ngắn, còn Tô Hoàn là đại xà có hỏa hầu năm trăm năm, có thể “Thảo Thượng Phi”(bay trên cỏ), mặc dù bây giờ là thân người, nhưng cũng đi như bay.
Không quá một khắc, hai người đã đứng trước tòa cổ miếu hoang vu hẻo lánh. Đầu tiên Tiêu Phi thi lễ thật sâu, bái lạy chư vị Kim Cương, La Hán, Bồ Tát, Phật Tổ của Phật Môn. Sau đó mới chậm rãi bước chân vào cửa miếu. Nó chính là đệ tử của Thần Tông Ma Môn, cũng có lễ nghi như Huyền Môn, Phật Môn. Mặc dù ba môn có chút bất đồng, nhưng vẫn có chung mục tiêu tu hành, đó chính là tu thành trường sinh., có được pháp lực vô biên. Vì vậy môn hạ của ba môn này có tranh đấu nhau, cũng không dám chửi bới tông môn hai nhà còn lại.
Nếu mà mấy lão gia hỏa trên cao này bỗng nhiên mất hứng, đúng lúc có mặt, thì người không cung kính với hắn chỉ sợ cho dù chạy xa ngàn dặm cũng sẽ bị tia sét đánh chết.
Các tông môn này cũng có chút lễ nghi, Tiêu Phi nhập môn không lâu, sư phụ nó Lam Lê đạo nhân liền nói cho nó biết. Chỉ có Bàng Môn Tạp Gia, không được liệt vào tam môn, cũng không phải là một tông môn chính đáng, phương pháp tu hành cũng sai lệch quá nhiều, có khi truyền thừa từ Huyền Môn, cũng có khi đánh cấp khẩu quyết của Thần Tông Ma Môn, thậm chí tự nghĩ ra pháp môn, nên cũng không cần tôn sùng những thứ lễ phép này.
Tiêu Phi vừa vào cửa liền nghe thấy một cỗ khí hôi thối xộc vào mũi, nó vội che miệng, vung ống tay áo lên, thả ra pháp khí “Lục Đạo Hắc Tác” đoạt được của Diêu Khai Sơn. Cái pháp bảo này chính là cái Diêu Khai Sơn dùng để mai phục ở Đại Bằng Minh Vương tháp, để ám toán nó.
(*)Tô Thức (1036-1101) tự là Tử Chiêm, hiệu là Đông Pha cư sĩ, người My Sơn (nay thuộc tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc). Ông từng làm quan Thông phán, Thái thú. Cha là Tô Tuân, em là Tô Triệt, đều là các đại thi hào thời Tống, đương thời người ta gọi là Tam Tô. Tất cả các tác phẩm của ông cộng lại khoảng 1 triệu chữ. Riêng về thi từ, ông có khoảng 1700 bài. Còn cổ văn của ông là "thiên hạ vô địch", cứ hạ bút là thành văn, không cần lập dàn ý, cứ như là "hành vân, lưu thủy".
Tình cảm của Tô Thức đối với người em trai Tô Triệt rất sâu sắc, "Thủy Điệu ca đầu" là một trong những bài từ tiêu biểu của Tô Thức, tác giả mượn vầng trăng để bày tỏ nỗi lòng nhớ người em trai của mình đang ở xa. Năm 1076, Tô Thức bị hạ chức đến Mật châu, năm đó ông̣ 41 tuổi, con đường chính trị của ông không được như ý, lại đúng vào dịp Tết Trung Thu, ông nhớ em trai mình đến nỗi bị trầm tư, nhìn vầng trăng lại càng nhớ người thân, thế là ông liền sáng tác bài từ "Thủy điệu ca đầu".
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Lục Đạo Hắc Tác này là từ những thứ ô uế dưới lòng đất ngàn vạn năm luyện thành, vốn chỉ là một đoàn khí xám trắng, hôi thối không chịu nổi, phải dùng bí truyền của Hòa Sơn Đạo, thiên tân vạn khổ cô đọng lại, cuối cùng trở thành không màu không mùi, hóa thành hắc tuyến như những luồng tơ nhện, mới có thể xem là đại thành.
Lục Đạo Hắc Tác này một khi đã vào trong người, độc khí lập tức ăn tận xương, cho dù là luyện khí chi sĩ của Huyền Môn chính tông, nếu không tới cảnh giới Ngưng Sát, Luyện Cương trở lên, tu vi cũng sẽ bị đánh tan, cho dù không chết, tu vi cũng trở lại lúc ban đầu. Ở trong sáu mươi bảy loại pháp thuật của Hòa Sơn Đạo, thì Lục Đạo Hắc Tác này xếp hàng thứ ba, âm độc hơn nó, cũng chỉ có Hồn Thiên Phiên và túi ngũ âm.
Tiêu Phi thả Lục Đạo Hắc Tác này ra, cũng không phải để trói ai, mà muốn mượn Lục Đạo Hắc Tác hấp thu lấy những thứ dơ bẩn, đem cỗ mùi hôi thối trong tòa miếu trừ đi. Lục Đạo Hắc Tác này vừa được thả ra, thì sáu đạo hắc sắc trực tiếp phóng ra, khẽ chấn động, phát ra tiếng động cổ quái. Giống như dây cung bị đứt vậy, cỗ tanh khí trong miếu liền bị hút lấy, trào vào trong Lục Đạo Hắc Tác này. Lục Đạo Hắc Tác hấp thu hết mùi hôi thối, càng phát ra ánh sáng màu đen nhánh, Tiêu Phi thu Lục Đạo Hắc Tác này lại, lúc này mới dám hít thở không khí thật sâu mấy cái, nói: “Mùi vị trong miếu hoang này thật tệ, chỉ sợ đã vài thập niên không có người lui đến.”
Tô Hoàn che mũi, đi theo Tiêu Phi, mặc dù nàng là một thân tinh quái tu thành, nhưng mà rất thuần khiết, mặc dù chỗ này đã bị Tiêu Phi thanh trừ mùi hôi thối, nhưng vẫn còn một ít tàn tích…Dã thú, chim chóc lưu lại rất nhiều phân và nước tiểu, trong nội tâm nàng hết sức không thoải mái.
“Tòa cổ miếu này dơ bẩn như vậy, thà rằng tìm một cây đại thụ sạch sẽ dưới núi nghỉ ngơi một đêm.”
Tiêu Phi thấy Tô Hoàn chau mày lên, có chút đáng yêu, không khỏi cười nói: “Chỉ cần có thời gian, ta sẽ làm vệ sinh nơi này như mới, Tô cô nương không cần phải lo lắng nơi này không đủ sạch. Có điều trong đại điện quả nhiên có nhiều thứ, chúng ta trước phải thanh trừ hết.”
Tiêu Phi rung y quan lên, bước đến chánh điện của tòa cổ miếu. Phật tông chú trọng khổ hạnh, môn hạ đệ tử thường thường nhập môn không lâu, liền sản sinh chí nguyện to lớn, nguyện ý lấy sức một mình, ở chỗ hoang vu nhất, nơi không có người ở, một gạch một ngói, tự xây dựng một ngọn miếu thờ. Vì vậy ở Trung Nguyên, cho dù là chỗ không có người ở, thường thường cũng có những loại cổ miếu như thế này.
Khi những đệ tử cửa phật có chí nguyện to lớn đó tu thành thần thông, sẽ được trưởng lão Phật Môn tiếp dẫn, muốn đến cực lạc phải ngồi một chỗ tu hành, vì vậy những thứ miếu thờ này cũng thành hoang phế. Nếu như những đệ tử của phật có chí nguyện to lớn kia, tu luyện không thành, vậy kết quả không nằm trong bụng của sói hổ trong rừng, thì cũng bị yêu tinh quỷ quái ăn thịt, khiến cho tòa miếu thờ này từ từ đổ nát xuống. Tương đối mà nói, nếu như vậy thì đương nhiên là đệ tử Phật Gia mất mạng ở nơi hoang dã rất nhiều.
Muốn đi vào con đường trường sinh, trong ngàn vạn con người, chỉ có một người thành công. Nhưng mà những người đó muốn tìm đến đại đạo, phải trải qua rất nhiều khốn khổ, không biết có bao nhiêu nguy hiểm, vượt qua mọi chông gai, ngay cả gặp tường đồng vách sắt cũng phải đá một cước phá ra, tìm chỗ đi vào. Nếu mà trong lòng có chút e ngại, sợ chết, thì cũng giống như thường nhân, chờ sinh lão bệnh tử, lấy vợ sinh nhi nữ, rồi chôn trong một hũ đất vàng, đi con đường này không được có vướng bận, mà phải lẻ loi độc hành trên đường.
Tiêu Phi và Tô Hoàn liên thủ giết tên đại hán áo vàng xong, liền hiểu người tu đạo không thích tranh đấu, nhưng không thể sợ hãi sinh tử, mà phải từ trong hàng vạn nghìn tử lộ, tìm ra một con đường sống. Vốn lá gan của Tiêu Phi rất lớn, tòa cổ miếu này lại có thi khí ngất trời, mặc dù giờ phút này mặt trời đã ngã bóng về tây, nhưng dương khí vẫn còn tràn đầy, thêm việc bản thân cũng luyện thành pháp lực, hết sức nắm chắc mới dám xông vào tòa cổ miếu này.
Ở chánh điện của cổ miếu, trái phải có tám khối tượng gỗ màu vàng tạc thành Kim Cương, có điều thủ công thô sơ, lại bị mục nát, thoạt nhìn tám khối tượng này có chút quỷ dị. Chính diện là một tòa phật đài, có điều đã khác trước, chẳng thấy có nửa điểm giống tòa phật đài.
Trong chánh điện có mười cỗ quan tài làm bằng gỗ đen, mùi hôi thối trong cổ miếu này, chính là từ miệng những cỗ quan tài phát ra. Tiêu Phi đưa tay ra, sử dụng vận chuyển pháp, nhất thời đem một cỗ quan tài trong đó bay lên, lao ra khỏi chánh diện, rơi ở ngoài cửa miếu.
Tiêu Phi đưa tay bắn ra Lục Đạo Hắc Tác, quấn trên miệng miệng hòm quan tài, chỉ nghe vài tiếng lách bách, Lục Đạo Hắc Tác nhất thời đem cái nắp rắn chắc của quan tài xiết vỡ thành từng mảnh, chỉ nghe bên trong phát ra một tiếng rống to, một đầu cương thi cao lớn lông toàn thân màu đen phá quan tài chui ra, bị ánh tà dương chiếu trúng, nhất thời la hét liên tục.
Mặc dù nắp quan tài kia bị đầu cương thi này một trảo phá ra, nhưng mà Lục Đạo Hắc Tác ở phía bên ngoài lập tức co rút lại, trói nó chặt chẽ, làm cho đầu cương thi này giãy dụa không được.
Tô Hoàn thấy đầu cương thi này, kinh ngạc la lên một tiếng, lấy Hồn Thiên Phiên ra, một luồng hắc khí thoát ra, giúp Tiêu Phi một tay, khống chế đầu cương thi này lại, tăng thêm một tầng giam cầm, rồi mới nói với Tiêu Phi: “Tiêu công tử, đây là một đầu Thiết Thi chưa luyện ra linh hồn, tuyệt không phải do thiên nhiên tạo ra, nhất định là có cao nhân thi đạo luyện chế pháp vật, chúng ta đừng đa sự nữa.”
Tiêu Phi thấy đầu cương thi này, gặp ánh sáng mặt trời liền rống lên dữ dội, nó liền không có chút úy kỵ, trong lòng cũng cảm thấy kì quái, vội hỏi: “Cái gì gọi là Thiết Thi? Sao ngươi biết được, đầu cương thi toàn thân lông màu đen này chính là pháp vật do người tu đạo luyện chế?”
Tô Hoàn kiên nhẫn giải thích cho Tiêu Phi: “Mặc dù ở Thập Vạn Đại Sơn chỉ có Hòa Sơn Đạo, Vạn Cổ Tiên Nương và Hắc Sa Đồng Tử, nhưng cũng có một vài phái nhỏ khác, trong đó có Ma gia Trại chuyên luyện thi đạo. Theo một người trong làng quen biết với ta và tỷ tỷ nói, mặc dù luyện thi chỉ là tiểu đạo, nhưng cũng chia làm bốn loại Kim Ngân Đồng Thiết. Đầu tiên là Thiết Thi tương đương với tu sĩ luyện đến cảnh giới Nhập Khiếu, Đồng Thi tương đương với cảnh giới Ngưng Sát, Ngân Thi tương đương với cảnh giới Luyện Cương, Kim Thi tương đương với cảnh giới Kim Đan của tu sĩ Huyền Môn. Phàm là cương thi đã qua luyện chế, sẽ không sợ ánh sáng mặt trời, ngọn lửa, các ngón tay chân cũng có thể cầm nắm, cương thi trời sinh sẽ không thể có năng lực như vậy, tay chân nhất định phải cứng ngắc, đụng ngã không thể đứng lên, cũng không thể gặp ánh sáng mặt trời.”
Tiêu Phi thất kinh nói: “Hả? Nếu lợi hại như vậy, sao chúng ta có thể ứng phó được? Hắc Thủy Chân Pháp của ta ngay cả tầng thứ nhất cũng chưa luyện tới. Đầu cương thi này cũng chưa chắc lợi hại như vậy? Nếu không thì Lục Đạo Hắc Tác của ta và Hồn Thiên Phiên của ngươi cũng không thể vây khốn nó.”
Tô Hoàn mỉm cười nói: “Công tử cũng quá coi nhẹ mình rồi. Mặc dù bản lãnh Tô Hoàn không bao nhiêu, nhưng luyện khí cũng có tu vi Nhập Khiếu, nếu mà chính diện giao đấu, thì bảy tám đầu Thiết Thi cũng không làm khó dễ được ta. Những thứ này mặc dù mình đồng da sắt, nhưng không có thần hồn, không có ai điều khiển, thì cũng không phát ra bao nhiêu uy lực. Mặc dù công tử tu luyện chưa thành, nhưng cũng là Thần Môn chính tông, chỉ cần không để những thứ này tiến tới gần, cũng có thể dễ dàng thủ thắng.”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Lục Đạo Hắc Tác dần dần phát huy uy lực, từ trong nội thể đầu cương thi màu đen, hấp thu nguyệt hoa địa sát, luyện thành thi khí, từ từ phình to ra, đem đầu cương thi đang gào khóc kêu loạn này xiết lại, làm nó chỉ giãy dụa mà không thoát ra được.
Tiêu Phi thấy Lục Đạo Hắc Tác có uy lực bất phàm, lúc này mới móc Thiên Tinh Kiếm Hoàn ra, muốn nhất cử đánh chết đầu cương thi này, mặc dù Tô Hoàn nói đầu cương thi này là pháp vật do cao nhân thi đạo luyện thành, nhưng mà nó đã xuất thủ cũng sẽ không bận tâm những thứ khác. Tiêu Phi ngược lại có chút tiếc, nếu chỗ này đã bị tu sĩ khác nhanh chân đến trước, dĩ nhiên là không thể sống ở đây nữa.
“Chỗ này gần Hoài Hà, hơi nước tràn đầy, chính là nơi tuyệt hảo để tu luyện Hắc Thủy Chân Pháp. Nếu không phải là có người chiếm trước, mình ở chỗ này khổ tu ba đến năm năm, đem tầng một Hắc Thủy Chân Pháp tu luyện viên mãn cũng tốt.”
Lục Đạo Hắc Tác hấp thu hết thi khí dư thừa. Uy lực càng lớn ra, đem đầu cương thi kia xiết đến vang lên tiếng rắc rắc, tựa hồ xương cốt cũng muốn bị gãy. Đầu cương thi rống lên càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cũng chỉ thở dốc hồng hộc, dùng toàn bộ lực lượng cũng không phản kháng nổi uy lực của Lục Đạo Hắc Tác.
Chín miếng kim hoàn của Tiêu Phi bay ra, muốn chém nó thành sáu bảy mươi mảnh, nhưng ngay lúc này đột nhiên nội thể đầu cương thi kia lộ ra một đạo bùa màu xanh biếc, mặt khác một khối quan tài trong chánh điện đột nhiên rung động, từ đó thoát ra một đạo thân ảnh màu xám trắng.
Tiêu Phi thấy vậy liền bị giật mình, đang muốn phát Thiên Tinh Kiếm Hoàn ra, lại nghe thân ảnh xám trắng kia quát lớn: “Ta còn tưởng cái tên khốp kiếp nhà ai, đến quấy rầy lão tử tiềm tu luyện thi. Không ngờ lại là vãn bối của Hòa Sơn Đạo, sư phụ ngươi là ai? Chẳng lẽ không thấy được trước miếu có ấn ký của lão phu sao?”
Tô Hoàn kéo ống tay áo của Tiêu Phi lại, Tiêu Phi không cần nàng nhắc nhở, cũng thấy được thân ảnh trắng xám này không có ác ý. Nó nhìn chăm chú đạo thân ảnh kia, đó là một thân hình cao lớn, một lão giả mặc đạo bào màu xám. Lão đạo sĩ này cao chừng chín xích, trên khuôn mặt lộ ra một cỗ khí hung ác mãnh liệt, thoạt nhìn giống như đang tuyệt thế mãnh tướng đang ở chiến trường đạp phá thiên quân vạn mã, chém tướng đoạt cờ, không có nửa điểm của người xuất gia.
Nó vội thu hồi Lục Đạo Hắc Tác lại, kính cẩn thi lễ nói: “Gia sư Diêu Khai Sơn, không biết tiền bối xưng hô thế nào?”
Tiêu Phi chỉ biết có hai người của Hòa Sơn Đạo, dĩ nhiên nó phải chọn người có bối phận tương đối cao một chút, huống chi Vương Đạo Duyên bất quá chỉ là một đầu Thiết Bối Thương Lang quái ở Thập Vạn Đại Sơn, mới đầu nhập Hòa Sơn Đạo không lâu, còn chưa có nhiều người biết.
Lão đạo sĩ mặc đạo bào màu xám run cái chuông đồng trên đai lưng một cái, đầu cương thi kia liền chạy tới chui vào miệng quan tài của hắn rồi nằm vào. Lão đạo sĩ này cười hắc hắc nói: “Nguyên lai ngươi chính là đồ đệ của đồ đệ Phong Cửu. Mặc dù thiên tư của Diêu Khai Sơn không tệ, tu luyện thành sáu bảy phần mười pháp thuật của Hòa Sơn Đạo, nhưng mà tính tình hắn lỗ mãng, không chịu thu liễm, không ra Thập Đại Vạn Sơn thì thôi, nếu ra rồi thì sớm muộn gì cũng bị người ta giết chết. Một tên thô tục như Diêu Khai Sơn lại có thể thu nhận một đồ đệ ưu nhã như ngươi, quả thật là chuyện có chút cổ quái. Lão đạo là Ma Cửu Long, có chút giao tình với tổ sư khai phái Hòa Sơn Đạo, lần này vì tránh né một đại địch, mà giấu mình trong cổ miếu này, không nghĩ tới lại bị ngươi quấy rầy.”
Nghe ngữ khí của lão đại này như vậy, Tiêu Phi còn không cảm thấy gì, nhưng Tô Hoàn đã hít một ngụm lãnh khí. Hòa Sơn Đạo khai phái có trên bốn trăm năm, tổ sư sáng lập ra môn phái này đã mất ba trăm năm trước, nếu Ma Cửu Long này có thể biết tổ sư sáng lập Hòa Sơn Đạo, ít nhất cũng phải hơn ba trăm tuổi. Có thể sống trên ba trăm năm, cho dù chưa luyện thành trường sinh, ít nhất cũng là nhân vật khó lường.
Tiêu Phi cung kính nói: “Vãn bối cũng vì muốn ở tạm đây mấy ngày, không nghĩ tới lại gặp phải Ma tiền bối.”
Lão đạo sĩ Ma Đạo Long cười hắc hắc nói: “Ngôi miếu đổ nát này có gì tốt, thật sự là do ta không còn chỗ ẩn náo, mới tìm tới đây, chờ vài ngày nữa, ta sẽ đem chỗ này tặng cho ngươi.”
Tiêu Phi vội khom người cảm tạ: “Sao dám làm phiền tiền bối như thế! Không biết tiền bối đã kết thù với ai, vãn bối có thể giúp chút gì hay không?”
Ma Cửu Long thở dài nói: “Vốn ta không sợ nàng ta, lần này là do ta tham quá mức, muốn đoạt lấy Thuần Quân Hồ. Không nghĩ rằng đoạt bảo vật không được, lại bị Lam Lê đạo nhân đánh cho một cái Huyền Minh Thủy Lôi, một thân công lực cũng bị mất đi bảy tám phần, chỉ còn lại ba bốn phần công lực. Ngay cả tám đầu Kim Thi hộ thân, tất cả cũng bị đánh thành tro bụi, hiện tai vội luyện thành chín đầu Thiết Thi, hỏa hầu cũng chưa đủ.”
“Ngươi muốn giúp ta?” Ma Cửu Long sảng khoái liếc xéo Tiêu Phi, lớn tiếng nói: “Điều mà ngươi giúp được, chính là cùng cô gái nhỏ này dâng hai cỗ thân thể cho ta, ta sẽ nhanh chóng động thủ, luyện ra hai đầu Thiết Thi nữa.”
Tiêu Phi nghe lời nói này, nhất thời không dám nói hỗ trợ gì nữa.
Ma Cửu Long cực kỳ hào sảng, cho dù mặc một thân đạo bào cũng không thể che hết, mặc dù hắn không được tính là Huyền Môn chính tông gì, nhưng lại làm cho người khác sinh ra hảo cảm vô cùng. Tiêu Phi dù bị hắn hù dọa một cái, nhưng cũng không tức giận, mà ngược lại chỉ có chút lo sợ đối với việc che dấu thân phận của mình.
Ma Cửu Long hỏi hai người mấy câu, nghe đến Diêu Khai Sơn tới Trường An tham gia đại hội Thủy Lục, nhất thời có chút khinh thường nói: “Cho dù là hoàng đế lão nhân đem long ỷ cho ta, ta cũng lười ngồi vào, huống chi là một chút phú quý? Người tu hành nếu không vứt bỏ hết thảy mọi thứ được, vướng bận cẩm y ngọc thực, thì còn tu luyện cái gì. Ngươi nhất định không được học theo sư phụ ngươi, mặc dù Hòa Sơn Đạo trừ Thất Sát Nguyên Thần ra, cũng không có pháp môn làm tăng tuổi thọ, nhưng mà chỉ cần người tìm đến một đầu linh thú có thọ nguyên thật dài, nói ít cũng có thể sống tốt mấy trăm năm, nếu mà có chút cơ duyên vận khí, cũng chưa chắc không thể trường sinh.”
Tiêu Phi tò mò, liền hỏi: “Không biết Ma tiền bối tu luyện pháp môn gì, đã sống bao nhiêu năm?”
Ma Cửu Long cười hắc hắc nói: “Tên tiểu tử mặt vàng ngươi thật nhanh như chớp, vừa nhìn đã biết ngươi là người có tâm tư linh hoạt mà. Ta chỉ một thân một mình, cũng không có môn phái ước thúc, pháp môn này cũng có thể truyền cho ngươi, chỉ không biết là ngươi luyện như thế nào thôi.”
Tiêu Phi nghe xong, trong lòng liền động, thầm nghĩ: “Mặc dù Hắc Thủy Chân Pháp là pháp môn luyện thành trường sinh, nhưng mà mình chưa chắc có thể luyện tới cảnh giới hóa thành Hắc Long. Nếu mà có thể thọ thêm mấy năm, nói không chừng sẽ nắm chắc thêm một chút.” Tiêu Phi lập tức quỳ xuống đất dập đầu, thành tâm thành ý nói: “Nếu mà tiền bối chịu truyền pháp môn kéo dài tuổi tho, không chấp những việc làm của ta, Tiêu Phi ta cũng không dám hai lời.”
Ma Cửu Long vuốt vuốt chòm râu, hào sảng cười nói: “Cũng không biết tại sao, ta thấy tính khí của ngươi liền rất hợp, pháp môn này là do ta trong lúc ra ngoài ra vô tình có được, truyền thụ cũng không có gì. Ta cũng không muốn làm khó chuyện này, chỉ là ta và ca ca trong nhà nguyên bản là võ tướng triều trước, tình cờ đi hành quân đánh giặc, lọt vào trong một ngôi làng của Miêu Cương….”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius