Thấy Hồ Tĩnh trầm mặc, Triệu Quảng còn tưởng rằng mình đã nói động đối phương. Hắn như tăng thêm lửa trong lòng, cô bé này chỉ cần đi cùng mình còn không phải mình muốn bài bố thế nào cũng được hay sao, nghĩ tới muốn chơi thế nào chẳng được, trong lòng hắn không kìm nổi mà nóng lên.
“Sư muội yên tâm, có ta ở đây, chẳng khác nào có Triệu gia bảo hộ, bất kể đi tới nơi nào cũng có đãi ngộ tốt nhất. Muội có biết Triệu gia chúng ta chứ, một trong bốn đại gia tộc của Thánh Đường, hơn nữa phía cô cô của ta cũng không cần phải lo lắng, có ta nói, người sẽ hiểu.”
Triệu Quảng nhìn đôi môi đỏ mọng ướt át của Hồ Tĩnh, càng nhìn càng thấy thích thú.
“Nói xong chưa?” Hồ Tĩnh hỏi.
Triệu Quảng sửng sốt: “Sư muội có yêu cầu gì cứ nói.”
Hồ Tĩnh gật gật đầu, đi qua người Triệu Quảng, không mang theo một chút bụi bặm gì cả. Triệu Quảng đứng sững sờ tại chỗ.
Nha, cô bé này là đùa giỡn hắn sao!
Triệu Quảng hung hăng trừng mắt nhìn Hồ Tĩnh, đồ nghèo kiết hủ lậu, rắm cũng không có còn ra vẻ ngạo khí chẳng đáng tiền, có ngày nàng ta sẽ hối hận.
Nếu không có chuyện kiếm mộ, Triệu Quảng khẳng định lưu lại, chậm rãi thu thập tiểu mỹ nhân này. Nhưng hiện giờ kiếm mộ đã không còn, phải chuyển đường mà tu hành, bằng không sau muốn chạy đi cũng không được.
Chỉ cần có thực lực, nữ nhân còn không phải có cả bó lớn.
Triệu Quảng dứt khoát rời khỏi, vì tu hành, cái gì cũng có thể bỏ qua!
Lúc này Vương Mãnh còn đang chăm chú thu dọn ngôi nhà cỏ của mình, còn phải chiếu cố linh điền. Trong khoảng thời gian này, chỉ sợ phải ở đây thôi, cũng không thể mỗi ngày đều chui trong đống rơm khô mà ngủ.
Mất non nửa ngày, một gian nhà tranh tinh xảo đã hiện lên. Thoạt nhìn nó như một căn nhà tranh bình thường, kỳ thực cấu tạo có ẩn chứa nhiều thứ, chẳng qua là người không có cảnh giới, căn bản không thể ngộ, nhiều lắm chỉ cảm thấy khá đặc biệt mà thôi.
Nó giống như chữ “Xá” trên tường, không chỉ có ý tứ là xá. Tự thân nó có môn đạo của mình, chẳng qua cái tên Lôi Đình đã sớm biến mất trong ký ức xa xưa của Mạc Sơn rồi.
Liên tục ba ngày, Vương Mãnh đều trồng trọt trên linh điền một cách nghiêm túc. Thời gian hắn cầm cái quốc hỏng kia còn nhiều hơn cả cầm kiếm.
Vương Mãnh cũng không nóng nảy, bận rộn trong chốc lát, nghỉ ngơi trong chốc lát, có khi ngơ ngác nhìn trời, có khi tự tiêu khiển bằng ngâm nga một đoạn vui tươi. Cần gì phải dùng toàn lực trí não vào tu hành, tu hành vì tu hành, hiện tại ngẫm lại trước đây hắn đã xem nhẹ sinh mệnh bản thân mình.
Tiểu thừa kiếm quyết kia, lấy cảnh giới hiện tại của Vương Mãnh, không hề có gì đáng nói cả. Tuy nhiên lấy nguyên lực hiện tại, cũng có thể sử dụng tiểu thừa kiếm quyết, nâng cao mệnh ngân là chuyện cấp bách.
Trong thời gian nghỉ ngơi, Vương Mãnh đã chọn lựa mấy công pháp, thấu triệt hiểu biết hoàn toàn thân thể. Thân thể này thiên phú là bình thường, nhưng có đặc điểm hơn so với bất luận người tu hành nào. Vương Mãnh có chấp nhất và nhiệt tình bất diệt chính là một loại quý giá nhất. Bằng không thần cách cũng sẽ không tuyển hắn, thiên tài sẽ ngã xuống, nhưng người như thế này sớm muộn gì cũng thành công.
Bạo dẫn quyết, một loại công pháp bá đạo của tà tu, tích lũy nguyên lực, do con người cưỡng ép xung quan, nâng cao mệnh ngân. Mệnh ngân sẽ được nâng cao, nhưng tương lai sẽ xuất hiện một ít vấn đề, ví dụ như thời điểm mấu chốt tiềm lực không đủ, hoặc là có chút hoảng hốt không tưởng được. Tuy nhiên Thánh Tu Bồi Nguyên Công lại vừa có thể bù lại điểm này, tương đối phù hợp. Sau khi tu luyện hai mệnh ngân kia thật tốt, Vương Mãnh đã bắt đầu nếm thử Bạo Dẫn Quyết.
Xuất ra cái Phong Vân Phù, đưa linh lực đánh ra ngoài, bầu trời trong sáng đột nhiên vang lên tiếng sấm. Mây đen dần dần hình thành, dường như trời đang muốn mưa, nhưng cuối cùng giống như ông trời hà hơi một cái rồi lại rụt trở về.
Công lực chế phù của tiểu cô nương kia thật là không đủ dùng, cái tên thật khí phách như hiệu quả thì…
Nhìn mặt trời nóng bỏng, Vương Mãnh thật đúng là phải tìm được biện pháp để tạo thành mưa nhỏ, bằng không mùa thu hoạch linh cốc này sẽ không được tốt.
“Thị phi ân oán chung quy đều thành không, nhân sinh trên đời ân đền oán trả, có một số việc ngươi không cần phải quá để ý, rất nhiều con đường đang ở trước mắt ngươi.”
Cầm Đoạn Nhận gõ cái quốc, Vương Mãnh tự tiêu khiển tự vui, nhưng trên không trung mây đen dần dần ngưng tụ. Chu sa trên phù lục di chuyển, chỉ thay đổi một chút mà uy lực của phù chú này đã xảy ra biến hoá.
Ầm vang…
Từng tiếng sấm vang lên, Lôi Quang phong vốn nhiều lôi điện, sử dụng loại phong vân quyết này kỳ thực rất dễ dàng. Phù lục tuy rằng hơn kém một chút, nhưng chỉ cần cải biến nhỏ, không mất đi bao nhiêu khí lực của Vương Mãnh, đúng là vẫn phải cảm tạ tiểu cô nương kia.
Tí tách.
Một giọt mưa rơi xuống trên người Vương Mãnh, chỉ trong chốc lát, mưa nhỏ đã rầm rĩ trút xuống rồi. Vương Mãnh thản nhiên tự đắc đứng trong mưa, chăm chú ngắm nhìn linh điền. Dưới mặt đất cách đó không xa, những hạt giống linh cốc hấp thụ nước mưa, tản ra sức sống nồng đậm, đó là loại cảm giác nảy mầm trỗi dậy.
Nơi này ẩn chứa ý nghĩa sâu xa rất mạnh mẽ, những thứ này trước đây Mạc Sơn đều xem nhẹ, chưa từng nhận thức. Hiện giờ, Vương Mãnh lại có thể lấy ý cảnh mà đi tìm tòi phát hiện ra những ý nghĩ sâu xa ẩn hiện trong thế giới Tiểu Thiên.
Những sinh mệnh này dường như đang nói cái gì đó. Vương Mãnh như si như mộng, giang rộng hai tay, tùy ý khua loạn, đoạn kiếm và cốc gõ vào nhau leng keng.
“Bát Chiết, ngươi nói có phải hắn điên rồi không? Tại sao lại vui vẻ như vậy nhỉ?”
Triệu Lăng Huyên chu cái miệng nhỏ nhắn của mình, thật sự không hiểu gì cả, người này sao lại vui vẻ như thế chứ?
Đổi thành Thánh Đường bắt nàng đi trồng trọt, nàng khẳng định làm loạn cả phòng ở của trưởng lão lên. Bằng vào cái gì mà bắt nàng làm vậy, nàng tới đây để tu hành cũng không phải làm việc nhà nông. Chính ra nàng là người rất nóng tính.
Cửu Thiên Hỏa Loan bên cạnh run run cái cánh, thân thể tràn ngập lửa đỏ, đây là nàng đang kháng nghị mãnh liệt.
“Hì hì, thỉnh thoảng cũng thấy khá nghệ thuật đấy, thôi đi cũng không làm chậm trễ việc nông phu của hắn, chúng ta trở về ăn là được.”
Lúc này trong Thánh Đường.
“Nghe nói kiếm trong kiếm mộ bị Lôi lão nhân hủy hết đi rồi, chắc bị những tiểu tử không chịu tranh hơn thua này làm tức chết đi, ha ha.”
Nói chuyện chính là một trong lục đại tổ sư, vô pháp vô thiên Ngô Pháp Thiên, vẫn đối đầu với Lôi Đình không ngừng.
“Ngô sư huynh cũng đừng kích thích Lôi sư huynh, vừa mới nghe được tin tức Ma Tu và Tà Tu, thế hệ trẻ tuổi đã có mấy người đột phá tầng hai mươi rồi.”
Người nói chuyện là một nữ nhân xinh đẹp cao quý, có một loại khí chất không thể với tới. Nàng chính là Thánh Đường Đan Đạo tổ sư Chu Lạc Đan, Chu Lạc Đan trên phương diện luyện đan thuật đứng ở thế giới Tiểu Thiên cũng được danh hào.
“Chu sư muội, Thánh Đường chúng ta sao có thể để ý tới những bàng môn tà đạo này. Đừng nói là Lý Thiên Nhất và Triệu Lăng Huyên hai đứa nhỏ này, các đường cũng đều có đệ tử kiệt xuất. Những bàng môn tà đạo đó tới một người giết một người, tới một đôi giết một đôi.” Ngô Pháp Thiên khinh thường nói.
“Đứa nhỏ Lăng Huyên này thiên phú rất tốt, lại nhu thuận, nhưng rất thiện lương. Thiên Nhất vẫn là quá mức ngạo khí, không thể khinh thường đối thủ. Một khi bọn họ chuẩn bị hoàn tất, chắc chắn sẽ nổi lên một hồi gió tanh mưa máu trong thế hệ trẻ này.”
Chu Lạc Đan rất sầu lo, Thánh Tu công pháp lâu dài điềm đạm, chắc chắn tác dụng chậm mười phần. Những giai đoạn trước cũng rất khó đột phá, mà Ma Tu và Tà Tu cấp tiến mạnh mẽ, cứng rắn. Lần trước sau khi đại chiến, tam tông phân tranh không ngừng, hiện giờ đã chuyển lên thế hệ trẻ rồi. Trong Thánh Đường, thậm chí trong phạm vi thế lực của Thánh Đường cảm giác này không lớn lắm. Nhưng một khi đi ra ngoài, nhất là tình huống không có bề trên bảo hộ, liền là một thế giới hoàn toàn khác.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Ma Tu và Tà Tu cổ vũ đệ tử thông qua giết chóc mà nâng cao thực lực. Nhất là đánh chết đệ tử Thánh Đường, chiến lợi phẩm càng nhiều, đạt được thưởng cho cũng càng lớn.
Ba tông thù hận cũng không tiêu tan theo thời gian, ngược lại càng ngày càng thêm sâu. Chỉ có điều thế hệ trước cũng không dễ dàng ra tay. Cho nên biểu hiện của đệ tử càng thêm trọng yếu, điểm này ngay cả Thánh Đường cũng giống hai tông kia, mất là đánh chết đệ tử ma tu, đạt được điểm cống hiến tương đối cao.
“Muội cũng hơi buồn lo vô cớ đi, cho dù là thực đấu, ai thắng ai thua cũng không nhất định.”
Ngô Pháp Thiên rất tự tin.
“Thánh Tu chúng ta nhiều quy củ, không giống Ma Tu và Tà Tu không kiêng nể gì cả. Chúng ta thua không dậy nổi, gần đây may mắn lấy được một gốc cây Huyết Sâm ngàn năm. Ta chuẩn bị luyện chế một lô tiểu hoàn đan vì đại hội hai năm sau, trợ giúp bọn trẻ một tay.”
“A, chuyện tốt đây, muội cho đám đồ tôn của ta một ít đi!” Ngô Pháp Thiên lập tức mở to hai mắt nhìn, đây chính là thứ tốt nha.
“Ngô Tiểu tử, ngươi ngoại trừ đi cửa sau thì còn có thể làm gì?” Bên ngoài một giọng nói lớn vang lên.
Lập tức mái tóc Ngô Pháp Thiên dựng ngược lên: “Lão bất tử, ngươi thử nói lại một câu vừa nãy xem nào, ta với ngươi đại chiến một ngàn hiệp!”
“Thôi đi, ngươi là tên quỷ vẽ phù lục, cho ngươi đánh một năm cũng không mảy may thương tổn tới ta.
Lôi Đình nói.
Chu Lạc Đan bất đắc dĩ ngăn cản hai người, đã trăm năm rồi, hai người này vẫn một bộ dạng như cũ, gặp mặt lập tức như biến thành gà chọi vậy.
“Hai vi sư huynh, tiếp tục náo nhiệt đi, ta trực tiếp bỏ Lôi Quang Đường và Linh Ẩn Đường.” Chu Lạc Đan nói.
Sư muội phát hỏa, hai vị sư huynh lập tức thành thật lại, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua.
“Sư muội, ngàn vạn lần đừng bởi vì lão già hư hỏng ở Lôi Quang Đường mà liên lụy tới Linh Ẩn Đường chúng ta, hoàn toàn không phải là cùng một cấp bậc!” Ngô Pháp Thiên ngạo khí nói.
Thật đúng là biết cách làm cho Lôi Đình tức giận, nhưng mà lão nói cũng đúng là sự thật. Linh Ẩn Đường vốn có thực lực trước ba trong chín đường của Thánh Đường. Hiện tại nhiều hơn một Lý Thiên Nhất, kiêu ngạo vô cùng, Lôi Quang Đường…
Lôi Đình buồn bã ngồi một chỗ, Ngô Pháp Thiên thấy vậy càng thêm đắc ý.
“Lôi sư huynh, nhìn thần sắc của ngươi, dường như có gì lĩnh ngộ a.” Chu Lạc Đan cười nói.
Lôi Đình lập tức tỉnh táo lại cười nói: “Sư muội có ánh mắt thật tốt, ta chuẩn bị bế quan một thời gian. Hừ chờ khi ta đi ra, Ngô tiểu tử cứ theo sau mông ta mà ăn bụi đi.”
Nghe thấy Chu Lạc Đan nói như vậy, Ngô Pháp Thiên cũng phát hiện ra thần sắc Lôi Đình không đúng. Trạng thái của lão tương đối tốt nha, điềm báo đột phá, sao lại như vậy chứ?
Thể Tu nhập đạo dễ dàng nhưng càng lên cao càng khó.
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Ngô Pháp Thiên, tới lượt Lôi Đình đắc ý.
Đối với hai lão sư huynh tính tình trẻ con này, Chu Lạc Đan cũng không còn cách nào.
Chu sư tổ muốn luyện đan, cái tin tức này lập tức truyền đi khắp Thánh Đường. Đại hội Thánh Đường hai năm sau, người xuất sắc sẽ được tiểu hoàn đan.
Chu sư tổ luyện tiểu hoàn đan, cho dù là phế vật ăn vào cũng có thể sinh ra tiên căn, lập tức nâng cao một hai cấp bậc không thành vấn đề. Chuyện này đối với những đệ tử trong môn phái mà nói đó là ước mơ tuyệt đối tha thiết.
Vương Mãnh thì ở trong linh điền, luyện luyện công, đùa giỡn đùa giỡn Đoạn Nhận. Bạo dẫn quyết của hắn còn trong giai đoạn súc lực. Vương Mãnh cũng không tính toán đi khỏi nơi này, có mệnh ngân năm tầng mới có thể thi triển tốt tiểu thừa kiếm quyết.
Vương Mãnh thật ra không bị ai quấy rầy, trên thực tế ở Lôi Quang Đường gần đây lại vô cùng náo nhiệt. Tám đường khác đều biết rằng, đại sư huynh Lôi Quang Đường Triệu Quảng sắp sửa đầu quân vào Đạo Quang Đường. Điều này làm cho Đạo Quang Đường vốn đứng tiền tam thực lực càng trở nên hùng hậu. Hai năm sau, đại hội bắt đầu không phải là một trường cướp bóc sao.
Mà Lôi Quang Đường đã hoàn toàn mất đi hy vọng, nếu không có Triệu Quảng, Lôi Quang Đường chính là một phân đường không chút thực lực. Bốn vị trưởng lão cũng sốt ruột nhưng hiện không có biện pháp nào cả. Dưa hái xanh không ngọt, Triệu Quảng vừa đi, vài đệ tử Kiếm Tu không tồi cũng đi rồi. Bọn họ kỳ thực cũng hướng về kiếm mộ mà tới, hiện tại kiếm mộ không còn, ai còn nguyện ý ngây ngốc ở nơi này.
Không riêng gì kiếm mộ, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, đây là câu danh ngôn chí lý, bên cạnh người yếu chính mình cũng sẽ yếu đi. Hơn nữa, có đồng bạn tài năng mạnh mẽ mới có thể đi làm một ít nhiệm vụ Thánh Đường, lại có một câu danh ngôn chí lý khác: Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn mà thôi.
Mà Lôi Quang Đường trong mắt người bên ngoài mà xem không sai biệt một chuồng heo lắm.
Mấy năm nay, Lôi Quang đường cũng có chút hy vọng, từ khi Triệu Nhã tới, mang tới Triệu Quảng thì tốt hơn một chút. Nhưng thành tại Triệu Quảng mà bại cũng bởi Triệu Quảng. Chẳng ai ngờ được Triệu Quảng lại bỏ đi như vậy, cũng mang theo một tia hy vọng cuối cùng của Lôi Quang Đường.
Toàn bộ Lôi Quang Đường hiện giờ là một bầu không khí trầm lặng, còn những phân đường khác thì lại đang cười.
Nếu có thể làm cho bốn vị trưởng lão từ trong buồn bực tìm được một điểm hy vọng thì chính là Hồ Tĩnh và Trương Tiểu Giang.
Trương Tiểu Giang Trương chân nhân chỉ tu hành một tháng đã thành tiểu thừa cung dẫn quyết. Mệnh ngân cũng tăng tới sáu tầng, chấn động toàn bộ cung tu Lôi Quang Đường. Mà Hồ Tĩnh lại khó lường hơn, tu thành tiểu thừa quy nguyên quyết, bạo phát lên tận mệnh ngân bảy tầng, thể hiện ra thiên phú kinh người. Nghe nói nàng trên phương diện luyện đan rất có linh tính.
Bình thường lúc đệ tử mới tu hành là thời điểm rất dễ bùng nổ bạo phát đề thăng. Thiên phú càng tốt, càng như vậy, nhưng bình thường nửa năm thăng một tầng coi như không tồi rồi. Chưa từng gặp người nào bùng nổ mạnh mẽ như vậy, hơn nữa chỉ trong một tháng tăng lên hai tầng.
Đây cũng khiến cho Triệu Nhã và Vạn Tình cười không dứt miệng. Lôi Quang Đường rốt cuộc cũng có vài mầm mống tốt, nếu cố gắng bồi dưỡng mà nói, trong đại hội thi đấu hai năm sau coi như không thu hoạch được gì cũng có thể duy trì chút mặt mũi. Dù sao thời gian tu hành của bọn họ vẫn còn ngắn.
Thứ tự còn là thứ yếu, mấu chốt là làm cho người ta nhìn thấy tiềm lực của Lôi Quang Đường. Bằng không lúc tổng đường phân phối tới tài nguyên, Lôi Quang Đường lại chỉ có thể được phân ít nhất. Như vậy mà liên tục tiếp diễn, trời mới biết Lôi Quang Đường có thể chống đỡ được nữa hay không.
Lúc hai người biểu hiện ra thiên phú như vậy Triệu Nhã và Vạn Tĩnh đương nhiên cũng muốn toàn lực tài bồi. Việc này đã làm cho Trương mập mạp không có cách gì phân thân ra được, nếu không đổi lại là trước kia e rằng hắn đã sớm chạy tới chỗ Vương Mãnh tống tiền rồi.
Khi nhận được tin tức này, mập mạp lập tức phải Hổ Ưng Vương “Hạt Dẻ” chạy tới truyền tin cho Vương Mãnh, chuyện đánh nhau này là bọn họ thích nhất.
Nhiệm vụ hoàn thành xong mập mạp muốn phóng sinh Hổ Ưng Vương, nhưng mà không biết tại sao tên này cứ dựa vào mập mạp, đánh cũng không đi. Mập mạp nghĩ trời cao có đức hiếu sinh cho nên thu Hổ Ưng lại, nhàn rỗi không có việc gì liền đặt tên Hổ Ưng vương này là “Hạt Dẻ”.
Vương Mãnh nhìn tin tức khóe miệng cười cười, tiểu mập mạp này cũng tập chơi trò người lớn rồi. Bỗng nhiên hắn nghĩ lại, mình cũng là tiểu hài tử mà…
Sờ sờ đầu Hổ Ưng vương hắn nói: “Trở về nói với Trương mập mạp, đừng lười biếng, bằng không bị ngươi ta đánh dập mũi cũng không ai quản đâu.”
Hổ Ưng gật đầu, vui vẻ phóng lên cao, biến mất không thấy. Đương nhiên đối với chủ nhân chỉ cần có thời gian là ăn với ngủ này, Hạt Dẻ cảm giác độ khó rất là lớn nha.
Màn đêm buông xuống, Hồ Tĩnh lẳng lặng ngồi trong sân nhà Vương Mãnh. Vương Mãnh ra trông linh điền, nơi này liền giao cho Hồ Tĩnh và Trương Tiểu Giang quản lý rồi. Trương Tiểu Giang tên quỷ lười này hiển nhiên không đáng tin cậy, nhưng Hồ Tĩnh mỗi ngày đều tới quét dọn một chút, sau đó ngồi yên vị trước bàn cờ mà ngẩn người, ngẩn ngơ một hai canh giờ.
Hiện tại thì tốt rồi, bắt đầu ngẩn ngơ suốt một đêm rồi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Trương Tiểu Giang giữa trưa có tới không có làm gì cả. Người trẻ tuổi tham ngủ, hắn đi ngủ từ sớm, ngủ dậy đã là trưa muộn rồi, chỉ có thể tới đây lúc giữa trưa mà thôi. Lúc bắt đầu hắn cũng muốn giải ván cờ này, nhưng tiểu mập mạp vẫn không tin Vương Mãnh chơi cờ có thể thắng được hắn, nhưng nhìn nhìn một lúc liền tiến nhập vào trong đó.
Cũng không biết tại sao mỗi lần xem hết ván cờ, sau đó tu hành liền có cảm ngộ đặc biết, vô tình tiến bộ cũng rất lớn.
Về phần Vương Mãnh cho dù nhắc tới đại khái cũng không có mấy người nhớ được.
Vương Mãnh vốn cẩn thận chăm sóc linh điền, cho nên hiện giờ linh điền là vô cùng tốt. Vương Mãnh còn tự nghĩ ra một vài bí quyết nhuận vật, tẩm bổ sinh mệnh, đơn thuần là vi nâng cao lực lượng. Phương pháp của Tà Tu rất nhiều, nhưng kết quả đều là cái gì thì Vương Mãnh rất rõ ràng. Hiện tại hắn phải thể ngộ được ý tứ sâu xa của Thánh Tu, bắt đầu từ đơn giản nhất.
Tu hành phải kiên trì đồng thời còn phải muốn có tình cảm mãnh liệt, đắm chìm trong đó, điểm này Vương Mãnh rất mạnh.
Khối linh thạch kia cũng bị Vương Mãnh dùng rồi, bạo dẫn quyết tầng thứ nhất đã hoàn thành, phá tan tầng thứ nhất cho Vương Mãnh một niềm vui bất ngờ. Xông quan khó khăn càng cao, cường độ mệnh ngân càng cao, khó trách Vương Mãnh cố gắng tu hành lại có hiệu quả không tốt. Bởi vì mệnh ngân là quá thâm sâu, đơn giản mà nói, người như thế nếu tu hành ở một thế gia có tài nguyên sung túc, tiền đồ là không hạn lượng, nhưng nếu lẻ loi một mình, vậy thực có khả năng chết non.
Linh cốc nửa năm là có thể thu hoạch, nhưng Vương Mãnh lại không muốn lâu như vậy. Thôi tính một chút, nếu có linh tuyền, lại thêm pháp thuật, chỉ cần nửa tháng là có thể thu hoạch được lần đầu tiên.
Mà vui vẻ chính là từ khi Triệu Quảng đi rồi, Lôi Quang Các cũng trở nên rảnh rỗi hơn nhiều. Đừng nói là nhiệm vụ tổng đường, nhiệm vụ của chính Lôi Quang Đường cũng ít có người tới tiếp nhận. Những sư tỷ sư huynh nhiều năm tuổi ngẫu nhiên đi tới xem cũng thường xuyên lắc đầu thở dài. Nhiệm vụ đơn giản làm thì giá trị không cao, một ít nhiệm vụ khó khăn cao, lại không tìm thấy đội hữu thích hợp, một mình mạo hiểm không đáng giá lắm.
Mà một vài phân đường hùng mạnh chung quanh, nhiệm vụ đều phải đoạt, chậm chân lập tức bị người khác dành được. Nhất là nhiệm vụ tổng đường, treo giải thưởng không tồi chút nào, khó khăn cũng lớn, thưởng cho càng dày.
“Tiểu sư muội, chúng ta lại gặp nhau.” Vương Mãnh hướng về Tiểu Điềm đang nhàn hạ nháy mắt mấy cái. Tiểu cô nương lập tức đỏ mặt, vội vàng đứng lên, sửa sang lại một chút tóc tai, rồi tiếp tục cúi đầu.
“Ngại quá, ngại quá, a, là ngươi, Vương sư huynh!” Ánh mắt của tiểu Điềm sáng rực lên, lộ ra hàm răng xinh đẹp, rất là đáng yêu.
“Ha ha, sư muội còn nhớ rõ ta à, còn phải cảm tạ lần trước sư muội đưa phong vân quyết cho ta, dùng tốt lắm.”
Vương Mãnh nói.
Mã Điềm Nhi lập tức đỏ mặt, vội vàng xua tay: “Sư huynh không cần chê cười ta, ta sau lại làm một cái, kết quả…”
“Thật không, có thể là nhất thời sai lầm đó, đây cũng là điều khó tránh khỏi. Phù tu nào dám nói cả đời mình cũng không làm nhầm chứ, ít nhất cái muội cho ta rất tốt.”
Nói xong đem cái phong vân quyết kia cho Mã Điềm Nhi nói: “Không tin muội tự mình xem đi.”
Mã Điềm Nhi tiếp nhận phù lục, lập tức sửng sốt: “A, đây là ta làm sao??”
“Ha ha, chẳng lẽ là ta làm.”
“Oa, ta thật là lợi hại nha!” Mã Điềm Nhi cao hứng nhảy dựng lên, dẫn tới mấy cô gái bên cạnh ghé mắt không ngừng.
Mã Điềm Nhi vội vàng im tiếng, mặt đỏ lên nói: “Mấy ngày nay bị sư tỷ mắng muốn chết, cảm ơn ngươi, ta lại có tin tưởng rồi.”
Vương Mãnh khẽ mỉm cười nói: “Nơi này có linh tuyền bán không, tuy nhiên ta muốn ký sổ, lúc linh điền thu hoạch thì trả lại sau.”
“Có a, có a, chỉ cần 15 điểm cống hiến là được, ta giúp ngươi ký sổ.”
Nói xong không đợi Vương Mãnh có mua hay không vội vàng chạy đi lấy.
Vương Mãnh tiếp nhận linh tuyền không kìm nổi cười cười nói: “Muội không sợ ta quỵt nợ sao?”
Mã Điềm Nhi lắc đầu nói: “Sao có khả năng đó được, sư huynh là người tốt!”
Người tốt sao? Cảm giác thật xa lạ.
“Vậy cám ơn muội.”
Lúc Vương Mãnh rời khỏi, mấy cô gái lập tức xông tới.
“Tiểu Điềm ngươi si ngốc cái gì thế, nơi này làm gì có ký sổ chứ. Nhìn dáng vẻ của hắn làm gì có bản lĩnh gì, ngươi không phải tự mình phải trả nợ sao?”
“Tiểu Điềm, thành thật trả lời, ngươi không phải coi trọng cái tên kia chứ?” Một cô gái tóc ngắn lập tức kích phát lòng tò mò của mọi người.
“Khẳng định vậy đi, bằng không Tiểu Điềm nhà chúng ta sao lại làm như vậy chứ”!
“Kỳ quái, đại sư huynh tìm người ngươi cũng không phản ứng, ngược lại đúng là xum xoe tiểu tử này, chẳng lẽ thích món ăn thôn quê sao?”
Tiểu Điềm bị vây trung quanh, vẻ mặt đỏ bừng, nàng là năm vừa rồi tới Lôi Quang Đường. Phù tông thuật tu, chuyên phù tu tấn công, tính cách dịu dàng, rất nhanh được mọi người nhận thức. Nàng có tu vi mệnh ngân mười tầng, trong hàng ngũ đệ tử cũng không tồi, hiển nhiên có bản lĩnh nhất định.
Thánh Đường đệ tử nếu không đủ giàu có, đều phải thông qua điểm cống hiến mới đổi được pháp thuật mà học. Việc này cũng làm tăng cường thực lực cho Thánh Đường, về phương diện khác cũng không ngăn cấm gì cả, khiến cho đệ tử càng thêm cố gắng trong tu hành.
Bình thường đệ tử nam làm việc khổ cực, tỷ như Vương Mãnh phải làm linh điền vậy. Nhưng nữ đệ tử vận khí tốt một chút, có thể ở Lôi Quang Các, hoặc là Kiếm Các …các địa phương như vậy mà kiếm chức. Mã Điềm Nhi năm đó có thể tới Lôi Quang Các cũng là do Triệu Quảng thông qua. Lúc đó đám đệ tử cũng náo nhiệt một trận, nghĩ tới Đại sư huynh có ý tứ với nàng, kết quả là đầu voi đuôi chuột à.
“Sư tỷ, các ngươi không được cười ta, ta chỉ là …” Mã Điềm Nhi bị một đám nữ đệ tử vây công lập tức bại trận ngay.
“Giải thích chính là che dấu, che dấu chính là sự thật, Điềm Nhi, ngươi liền ra chiêu đi. Ngươi nhìn hắn vừa mắt chính là phúc tổ tám đời của tiểu tử này rồi!”
Một vài sư tỷ lớn tuổi nói, đại khái làm cảm thấy nếu tiếp tục nói cô bé này sẽ tìm một kẻ hở dưới đất mà chui vào mất.
Nói như vậy, nam tu phải xứng đôi với nữ tu mới được. Hai người chênh lệch cũng lớn một chút, một mệnh ngân mười tầng, một chưa tới năm tầng, chỉ có Điềm Nhi tính cách hiền lành mới ngốc như vậy.
“Được rồi, nói thật với sư tỷ, ngươi làm sao mà quen người này?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Mấy nữ tu khác cũng mở to hai mắt nhìn, không phải tiểu tử kia dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt nàng đi chứ.
Tiểu Điềm Nhi nha đầu kia rất mơ hồ, cảm thấy ai cũng tốt, nếu có nam nhân cố ý lừa gạt nàng, nàng dễ dàng bị mắc mưu mất. Tâm tính trời sinh muốn bảo hộ kẻ yếu của nữ nhân bị kích phát rồi.
Mã Điềm Nhi xoa tay nhỏ bé của mình, cúi đầu, mặt đỏ tới hồ đồ rồi, không ngờ cũng cố lấy dũng khí mà nói: “Kỳ thực… chúng ta mới chỉ gặp nhau hai lần.”
Lập tức vài vị sư tỷ có một loại kích động muốn hộc máu, bị sư tỷ cầm đầu mặc quần áo màu tím sờ sờ trán Mã Điềm Nhi nói: “Tiểu Điềm, ngươi không phải mới phát sốt chứ, thấy hai lần liền coi trọng người ta, các ngươi vừa rồi ai thấy rõ, tên kia đẹp trai không?”
“Ta cũng không để ý nữa.”
“Tạm được, ta thấy không xứng với Tiểu Điềm của chúng ta.”
“Các vị sư tỷ, các người tha ta đi mà.” Mã Điềm Nhi vốn khá thẹn thùng, bị vài sư tỷ trêu chọc chỉ kém tìm lỗ dưới đất mà chui vào thôi.
“Được, vậy ngươi nói cho chúng ta biết, ngươi coi trọng hắn ở điểm nào, chúng ta tạm tha ngươi.”
Mã Điềm Nhi ngẩn ngơ nói: “Kỳ thực ta cũng không biết, chỉ có điều rất thích ánh mắt của hắn.”
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Lôi Quang Các làm gì có vụ ký nợ sổ sách, Mã Điềm Nhi vừa lấy Thánh lệnh của mình mà khấu trừ điểm cống hiến. Lúc này nàng mới phát hiện ra phong vân phù kia vẫn còn trong tay mình.
Bên ngoài cửa làm gì có bóng người nào, bỗng nhiên tiểu cô nương đỏ mặt, có phải là hắn đưa cho mình không?
Cẩn thận sờ soạng phù lục, bỗng nhiên Mã Điềm Nhi sửng sốt, đưa vào nguyên lực lập tức ngây ngẩn cả người.
Tại sao có thể như vậy?
Đây thực sự là mình làm sao?
Quả thực là phong vân phù, tuy rằng là phù lục cấp thấp nhưng cũng phải tu luyện tới mệnh ngân mười tầng mới có thể chế tác được. Đây cũng là loại phù lục đầu tiên mà nàng nắm giữ thao tác chế tác. Là một gã phù tu, đúng là độ mẫn cảm của phù lục này chỉ sợ còn cao hơn cả bản thân mình, quả thực là tới trình độ hoàn mỹ rồi.
Phong vân phù này so với phong vân phù tiêu chuẩn còn muốn hoàn mỹ hơn.
Tại sao có thể như vậy?
Mã Điềm Nhi cũng cảm nhận được, nhất là sau khi nàng làm vài phù lục thất bại, cũng rất nhanh tìm được vấn đề ở đâu.
Trong tu hành, phương pháp là bày ra đó, nhưng có thể lý giải được bao nhiêu, lý giải được tới trình độ nào phải xem chính mình. Các trưởng lão chỉ có ngẫu nhiên giải thích nghi hoặc, thân truyền đệ tử cũng chẳng qua là có nhiều cơ hội thỉnh giáo hơn một chút, phần lớn phải dựa vào chính mình.
Có khi sẽ có sư tỷ chỉ đạo, nhưng nói thật ra, trình độ của sư tỷ chỉ điểm cũng tương đối có hạn.
Sau một hồi lâu Mã Điềm Nhi mới từ trong minh tra phong vân phù đi ra. Đại khái hiểu được một chút, đều nói lần đầu tiên thành công sẽ có được thu hoạch không ngờ, cũng không sai.
Hiện tại nàng tìm được phương pháp chế tác phong vân phù rồi, còn có không ít lĩnh ngộ.
Mà Vương Mãnh nhận được linh tuyền cũng không lập tức rời khỏi, mà là tới khu nhiệm vụ của Lôi Quang Đường.
Nhân khí coi như không tồi, tuy nhiên người tiếp nhận nhiệm vụ khá ít, người tới xem náo nhiệt thì nhiều hơn.
Trên cơ bản nhiệm vụ chung quanh Lôi Quang Đường đều bị làm hết rồi, an toàn lớn, khó khăn thấp, tuy rằng thù lao thấp nhưng có còn hơn không.
Trong phạm vi thế lực của Thánh Đường, cho dù là bí cảnh khá nguy hiểm đi nữa thì cũng tương đối an toàn. Địch nhân lớn nhất của người tu hành chính là người tu hành, ngẫu nhiên đụng phải ma tu hay tà tu. Nhưng mà tỉ lệ cũng không nhỏ, điểm này đồng thời cũng áp dụng cho ma tu và tà tu. Một khi đi ra khỏi phạm vi này, dễ dàng gặp phải ma tu và tà tu đệ tử. Ngươi chiến thắng yêu thú đồ vật này nọ cũng không nhất định là của ngươi, thậm chí còn có thể đáp mệnh đi vào nữa. Bình thường đệ tử dưới mười lăm tầng mệnh ngân sẽ không ai rời khỏi phạm vi thế lực của Thánh Đường, người bảo thủ một chút, dưới hai mươi tầng cũng không ra khỏi cửa.
Sát thương của Ma Tu và Tà Tu dưới tình huống đồng cấp bình thường đều là mạnh hơn một chút. Mà hiện tại địa phương nguy hiểm giống như lôi trì, hoặc là ở phạm vi bên ngoài Thánh Đường.
Trên một cái ngọc bài tản mát ra ánh sáng huỳnh quang mênh mông biểu thị tình huống hoàn thành của các nhiệm vụ. Từ trong này cũng nhìn ra được thực lực đối lập của các phân đường.
Đứng đầu không thể nghi ngờ chính là Đạo Quang Đường, theo sát phía sau chính là Tiên Duyên Đường và Linh Ẩn Đường.
Ba đường ở giữa phân biệt là Phi Phượng Đường, Hỏa Vân Đường, Hoành Sơn Đường, mà lót đáy chính là Ngự Thú Đường, Bách Thảo Đường, Lôi Quang Đường.
Đạo Quang Đường phần đông nhân tài, cơ bản người tu hành đều hướng tới đây. Tiên Duyên đường đứng cuối, mà Linh Ẩn Đường tuy rằng xếp thứ ba nhưng thực lực sợ rằng vẫn là mạnh nhất.
Ngự Thú Đường đứng cuối cùng, nhưng đường này sử dụng yêu thú là chính, cho nên tiếp nhận nhiệm vụ cũng tương đối có hạn. Tuy rằng không có linh thú chạy đầy đường, nhưng Ngự Thú Đường sử dụng linh thú chiến đấu có một không hai của Thánh Đường. Bách Thảo Đường linh khí có thừa, xem như là đại bản doanh của Thánh Đường, nơi này linh thảo dược đặc biệt nhiều, cung cấp cho toàn bộ thánh đường. Cho nên đệ tử Bách Thảo Đường đi đâu cũng được hoan nghênh, bọn họ cũng sẽ không đi mạo hiểm tranh đấu làm gì.
Lôi Quang Đường… từng có thời là phân đường tiền tam, năm đó dựa vào thế hệ thể tu thiên tài mà mạnh mẽ uy danh hiển hách trong Thánh Đường. Nhưng từ khi Lôi Đình tới địa vị tổ sư, Lôi Quang Đường thực không có biện pháp nào, cho dù có thể tu nhưng dường như thiên tài trên phương diện thể tu rất ít.
Trong tất cả người tu hành thì Kiếm tu là mạnh nhất. Không thể nói bản thân kiếm tu có bao nhiêu ưu thế, mà kiếm tu yêu cầu thấp, dễ dàng phát huy, mà không giống như các người tu hành khác phải có yêu cầu khách quan. Ví dụ như thể tu, ngươi không thể chuyển hóa nguyên lực luyện thể, hoặc chuyển hóa có hiệu quả thấp, chính là làm nhiều công ít mà thôi.
Tỷ như đan tu, đúng là phải có lĩnh ngộ trên phương diện luyện đan, chỉ hiểu mà không diễn đạt lại được, không được vẫn là không được.
Phù lục, trận pháp, luyện khí đều có đạo lý như vậy cả. Mà kiếm tu thì không kể, đều có thể luyện kiếm, chậm rãi tìm cảm giác, chậm rãi lĩnh ngộ, lúc mới bắt đầu cũng không có kiếm chiêu gì phức tạp cả.
Đương nhiên muốn làm một danh kiếm tu xuất sắc, phải có năng lực nhất định, chỉ là điều này phải hậu kỳ mới có thể phát hiện ra được.
“Mẹ nó, nhiệm vụ này cũng phải có đoàn dội, không có kiếm tu hay thể tu mạnh mẽ, chơi cái khỉ gì?”
“Phong hiểm cao, cống hiến ít, chậc chậc, Lôi Quang Đường thực không có cách nào lăn lộn nữa rồi. Ta có một bằng hữu, đi Tiên Duyên đường, theo các sư huynh trợ giúp đi làm nhiệm vụ, từng tháng có thể lăn lộn ra được mấy khối linh thạch. Hắn trước kia còn kém ta một tầng, người ta hiện giờ đã hơn ta hai tầng rồi, thật chán chẳng buồn chết à!”
Một cung tu lắc đầu nói.
“Chỗ chúng ta thì làm gì có người nào muốn ở, còn nhớ trước ta có thích một sư muội ở Ngự Thú đường chứ. Một thời gian không gặp mặt, nàng mang theo một linh thú, tín sứ của lão tử vẫn là tiểu yêu nha, thật không còn mặt mũi nào nữa. Ta cũng không thể mở miệng với nàng, đành phải trực tiếp bỏ qua thôi.”
“Ôi, ai bảo mệnh chúng ta không tốt, đừng oán giận, ta tính toán mở linh điền, tốt xấu gì cũng thu được linh cốc đổi điểm cống hiến, còn có thể đổi được linh thạch.”
“Thôi đi, theo nguyên khí của Lôi Quang Đường chúng ta, người ta Bách Thảo Đường tùy tiện làm một chút, chúng ta cũng không thể làm gì được.”
Sau khi Triệu Quảng đi, Lôi Quang Đường quả thực một mảnh quạnh quẽ, thực lực lại không có, hiện tại lại càng trì trệ mười phần.
Nhìn ra được bốn trưởng lão của Lôi Quang Đường ngoại trừ Triệu Nhã ra thì cũng không có bối cảnh gì cả, không thể tranh thủ được tài nguyên cho Lôi Quang Đường. Triệu Nhã tuy rằng là người Triệu gia, nhưng thế lực Triệu gia chủ yếu đặt ở phân đường khác. Họ đưa Triệu Nhã tới nơi này chỉ sợ cũng tính toán khuếch trương lực ảnh hưởng một chút mà thôi. Nhưng khi phát hiện ra Lôi Quang Đường hoàn toàn khó đứng dậy, tài nguyên có hạn, Triệu gia cũng không phải thằng ngốc.
“Các ngươi nói sao, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ Triệu trưởng lão cũng muốn bỏ của chạy lấy người.”
Lập tức đám đệ tử khe khẽ nói nhỏ một hồi.
Trưởng lão cũng là một tài nguyên trọng yếu trong phân đường, các đệ tử có ai không muốn có chỗ dựa vững chắc. Nếu Triệu Nhã cũng đi rồi, bọn họ thực sự không có ngày ngẩng đầu lên được.
Vương Mãnh ở bên cạnh nghe thấy không kìm nổi mà lắc đầu, nhớ lại thời xưa, năm đó mình dựa vào bản thân là chủ yếu. Để có lực lượng không từ thủ đoạn, hiện tại dường như biến thành người khác, nhưng trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác khác biệt, đây mới là con đường của Thánh Tu.
Tà Tu phải là một người nghịch thiên, nhưng thánh tu lại là một mặt khác của tâm tính cường giả, càng thêm rộng lớn.
Vương Mãnh cũng có chút lĩnh ngộ, là một thành viên của Lôi Quang Đường, dường như hắn phải có ý thức trách nhiệm, mà không phải là những người đứng xem. Nghĩ vậy hắn tùy ý đi lên tầng hai.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nơi này nhiệm phải khó hơn một chút, chọn ra một nhiệm vụ, đưa thánh lệnh của mình để lại đây. Cho dù là tiếp nhiệm vụ rồi, nếu hoàn thành đi Lôi Quang Các giao là có thể được thưởng cho. Nhưng nếu thất bại liền chỉ còn hai bàn tay trắng. Cũng may loại nhiệm vụ có độ khó khăn cao này cũng không khấu trừ điểm cống hiến, mà cũng không giống như nhiệm vụ tránh đoạt bình thường. Đây là phòng ngừa có người không chịu cố gắng, phải đặt một số điểm cống hiến nhất định.
“A, ta nhìn thấy tiểu tử vừa rồi hình như lên tầng hai.”
“Lại có người không muốn sống nữa rồi, sư huynh, nếu ngươi có phương pháp đừng quên chúng ta, chúng ta cùng nhau đi.”
Mới ra cửa Vương Mãnh liền đụng phải người quen, Chu Khiêm.
Chu Khiêm vừa nhìn thấy tránh đi không được lập tức khuôn mặt nở nụ cười tươi nói: “Đây không phải là Vương sư đệ sao, xem ra tu vi nâng cao một bước nha.”
Vương Mãnh cười cười, người này coi như cũng có chút thú vị.
“Chu sư huynh thực khách khí, lấy thực lực của Chu sư huynh, còn khiêm tốn như vậy cũng thật hiếm thấy.”
Chu Khiêm hơi hơi sửng sốt nói: “Thực lực cái gì chứ, sư đệ đang nói ta sao, ha ha.”
Vương Mãnh thấy đối phương cũng không muốn bại lộ, cũng không nói gì nữa. Chu Khiêm dường như cũng muốn đi tiếp nhận nhiệm vụ.
Bỗng nhiên Vương Mãnh quay đầu lại nói: “Chu sư huynh, lại nói, lần trước vẫn là phải cám ơn ngươi rồi.”
Chu Khiêm dừng chân lại, phòng ngừa đối phương trả thù chuyện trước kia. Dù sao Hồ Tĩnh Trương Tiểu Gian cũng là nhân vật tâm phúc của trưởng lão, mà Vương Mãnh là bằng hữu của bọn họ, vẫn còn có lực áp bức hắn.
“Sư đệ, khụ khụ, ta không phải có mắt như mù sao? Như vậy đi, ngươi có cái gì cần, ta nếu có thể giúp đỡ được tuyệt không chối từ, kết giao bằng hữu thôi mà.”
Chu Khiêm vẫn vẻ mặt tươi cười như trước.
Vương Mãnh lắc đầu nói: “Thần hành phù của ngươi vẫn dùng tốt lắm. Chuyện quá khí đã trôi qua rồi, tuy nhiên, lắc lư trái phải có thể sống yên phận, nhưng cái này không phải là tu hành.”
Nói xong Vương Mãnh bước đi, lưu lại Chu Khiêm đứng tại chỗ, trên mặt nụ cười cứng lại.
“Đây là tu hành sao?” Chu Khiêm cười khổ, bỗng nhiên hơi hoảng hốt nghĩ: “Nha, một tiểu tử hai tầng cũng tinh tướng trước mặt ta, cái gì mà thế đạo, tu hành nếu khờ dại như ngươi nghĩ thì đã chết lâu rồi!”
Triệu Quảng đi rồi, Chu Khiêm thật ra sống tốt hơn nhiều, muốn làm cái gì thì làm.
Vương Mãnh khó có được một lần tới Lôi Quang Đường, thuận tiện nhìn Hồ Tĩnh và Trương Tiểu Giang một chút. Tuy nhiên hai người cũng không ở đây, đang nhận chỉ bảo của trưởng lão. Nhìn phòng ở sạch sẽ, thật ra hắn cười cười, bàn cờ không hề động, nhưng có cảm giác có người vẫn thường xem.
Không có dừng lại, Vương Mãnh chậm rãi đi về nhà tranh nhỏ của mình. Linh điền mọc là khá khả quan, tuy nhiên nguyên khí của Lôi Quang Đường cũng không sung túc lắm, linh cốc sinh trưởng cũng chậm. Nếu như ở Bách Thảo đường, loại linh cốc này có thể kiếm được không ít linh thạch.
Mở chai linh tuyền ra, lập tức một cỗ linh khí phát ra. Vương Mãnh không biết làm sao, cái này cũng kêu là linh tuyền sao, chỉ có thể tạm thông qua mà thôi.
Hai tay tạo thành một pháp quyết, đúng là phong vân quyết của Mã Điềm Nhi. Chẳng qua vào trong tay Vương Mãnh đã có cải tiến rất nhiều rồi. Chẳng qua nguyên lực không đủ nếu không thì khu vực này đã dậy sấm rồi. Nhưng như vậy cũng đủ biến linh điền thành một phiến mây mưa.
Linh tuyền từ trong chai trào ra, dung nhập vào phong vân quyết, biến thành những hạt mưa rơi xuống linh điền, nhuận vật không một tiếng động.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Vương Mãnh mới kết thúc công việc, nguyên khí tiêu hao cũng không còn một chút nào, thật có chút không thích ứng.
Trực tiếp ngồi xuống dưới đất bắt đầu tu hành Bồi Nguyên Công, bổ sung một chút nguyên lực, dự thích thời gian thu hoạch linh cốc thì mình cũng có thể thăng cấp rồi.
Ngoại trừ Lôi Quang đường không người chú ý ra, ở những phân đường khác thì lại náo nhiệt phi thường, cứ cách một thời gian lại có chuyện lớn xảy ra.
Phi Phượng Đường, phân đường lấy nữ tu làm chính, nhân khí ở đây tương đối vượng nhất. Thậm chí đệ tử Đạo Quang đường cũng thường xuyên lên đây. Nhưng phải là người trên mười lăm tầng, có năng lực ngự kiếm phi hành, bằng không dùng thần hành phù chạy tới cũng mệt muốn chết.
Phi Phượng Đường nhân vật cầm đầu một thế hệ trẻ, một trong cửu kiệt của Thánh Đường Phi Phượng Dương Dĩnh là một người hoàn toàn xứng với danh hiệu thiên kiêu chi nữ (con gái cưng của trời). Nàng tụ tập hàng vạn sủng ái trong một thân, nàng quả thực cũng đáng để kiêu ngạo, mệnh ngân mười chín tầng.
Đương nhiên mệnh ngân cũng không thể thay thế toàn bộ năng lực, nhưng trong lần đại hội lần trước, nàng dẫn dắt Phi Phượng Đường đạt được hạng bốn, cũng đầy đủ thể hiện ra thực lực cá nhân của mình. Cá nhân nàng xếp hạng hai, nếu không phải ba đường khác thực lực chỉnh thể quá mạnh mẽ, Phi Phượng Đường khẳng định còn có thể tiến thêm được bước nữa. Mà năng lực cá nhân của nàng không thể nghi ngờ, tuy nhiên Dương Dĩnh đúng là không cam lòng trước biểu hiện lần trước.
Đồng dạng là nơi tiếp nhận nhiệm vụ nhưng nhìn Phi Phượng Đường mới biết thế nào là rộn ràng nhốn nháo. Không hề ít những đệ tử hơi có thực lực ở phân đường khác cũng đi vào đây, không vì cái gì khác ngoại trừ việc giúp đỡ một số sư muội làm nhiệm vụ. Đồng thời bồi dưỡng tình cảm, cái này là ưu thế trời sinh của nữ tu.
Cho dù Dương Dĩnh có chút phản cảm nhưng cũng biết, không phải mỗi người đều có tài nguyên như nàng.
“Các ngươi nghe nói chưa, Tiên Duyên Đường Lương Nguyên tìm được một lọ Bổ Nguyên Đan, hiện giờ đang bế quan.” Một đệ tử Bách Thảo Đường nói.
“Thật hay giả vậy, đây là vốn gốc của Tôn trưởng lão nha, một lọ, thật liều mạng nha, lúc nào ta mới gặp được một sư phụ như vậy chứ.”
“Sặc, Bách Thảo Đường chúng ta nói ra còn giả sao?”
Đúng là trên phương diện tin tức linh thông, Bách Thảo Đường nhận thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất.
“Lương Nguyên quá dữ, lần trước đã xếp hạng ba cá nhân, một lọ Bổ Nguyên Đan, đây là muốn xông tới vị trí của Dương Dĩnh sư tỷ đi.”
Đệ tử Bách Thảo Đường thần bí lắc đầu nói: “Sai, mười phần sai, lần này không dễ dàng như vậy đâu. Bất kể là Lương Nguyên, Dương Dĩnh hay Đạo Quang Đường Ninh Chí Viễn đều phải gặp một khiêu chiến cực mạnh khác.”
“Ai vậy, lợi hại như thế sao, chẳng lẽ vị sư huynh ấy có kỳ ngộ. Trương Lương, đừng thừa nước đục thả câu. Tất cả mọi người đều biết tin tức của ngươi linh thông, nói mau đi?” Một nữ đệ tử ngồi bên cạnh nói.
“Ha ha, sai, mười phần sai, người này kêu là Lý Thiên Nhất!” Trương Lương đắc ý nói, hắn thích nhất cảm giác được mọi người chú ý.
“Lý Thiên Nhất, không có nghe nói qua, cho dù là Lý gia cũng không mạnh như vậy.”
“Các ngươi cũng không biết, chuyện của Lý Thiên Nhất bây giờ cũng chỉ giới hạn trong thượng tầng. Các ngươi không phát hiện ra Linh Ẩn Đường gần đây phất lên rất nhanh sao?”
“Đúng là có chút, trước đây hai ngày một nhiệm vụ của tổng đường bị người làm, chẳng lẽ là Lý Thiên Nhất?”
“Lấy mệnh ngân mười lăm tầng có thể tu thành Cửu Thiên Ngự Hỏa Kiếm, các ngươi nói có bao nhiêu ngoan độc!” Trương Lương đắc ý nói, giống như hắn chính là Lý Thiên Nhất vậy.
Chung quanh lập tức một mảnh lặng ngắt như tờ, Cửu Thiên Ngự Hỏa Kiếm là tuyệt học của Lý gia, cũng là một trong những kiếm pháp nổi tiếng của Thánh Đường. Nghe nói phải có mệnh ngân hai mươi tầng trở nên mới có tư cách tu hành. Vậy mà người này mười lăm tầng đã tu thành, lấy uy lực của Cửu Thiên Ngự Hỏa Kiếm chỉ sợ thế hệ trẻ tuổi không ai có thể ngăn nha!
“Ngươi nói là sự thật?” Một thanh âm lạnh như băng vang lên, người vây xem lập tức tránh ra một đường.
Trên địa bàn của Phi Phượng Đường, có địa vị như vậy chỉ có Phượng Vũ Cửu Thiên Dương Dĩnh.
Trương Lương ngẩn người, hai mắt hơi kích động, hắn đến Phi Phượng Đường nhiều lần rồi, chỉ là nhìn thấy mặt Dương Dĩnh từ xa, không nghĩ tới Dương sư tỷ không ngờ chủ động nói chuyện với hắn.
“Thực sự, cực kỳ chính xác, hơn nữa…” Trương Lương dừng lại một chút. “Nếu sư tử mở miệng, ta cũng mạnh bạo nói ra. Sở dĩ Tôn trưởng lão cấp cho Lương Nguyên một lọ Bổ Nguyên Đan chính là bởi vì Lương Nguyên đã thu trên tay Lý Thiên Nhất, hơn nữa còn thua rất thảm!”
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina