|
|
25-03-2008, 03:12 AM
|
|
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
Hồi 24:
Ma nhân trừng ác
Vu Phi cố gắng lấy hết can đảm giÆ¡ chiếc giây xÃch bạc lên tấn công, đồng thá»i tay trái cầm má»™t cái ghế ở bên cạnh ném luôn và o ngÆ°á»i ná».
NgÆ°á»i ná» xê dịch rất cháºm chạp, nhÆ°ng sá»± thá»±c nhanh khôn tả, ngÆ°á»i chỉ khẽ lách sang bên má»™t cái, chiếc ghế của Tam Phi ném qua đã lÆ°á»›t qua cạnh ngÆ°á»i đó bay tá»›i trÆ°á»›c cá»a sổ phá vỡ cánh cá»a ấy bắn ra bên ngoà i.
NgÆ°á»i ấy giÆ¡ hai tay lên, mÆ°á»i ngón tay của y nhÆ° mÆ°á»i cái móc nhảy xổ lại chá»™p Vu Phi mồm vẫn kêu gá»i:
-Vu Phi thÆ°á»ng mạng cho ta! Tam Phi Ä‘á»n mạng cho ta!...
Lúc ấy ngá»n đèn ở trong phòng sáng tá». V Phi lui vá» phÃa sau lia lịa nhÆ°ng nhá» có ánh sáng đèn y đã trông thấy rõ mặt đối phÆ°Æ¡ng, y thấy ngÆ°á»i đó hạt mắt rất sắc bén mặt đầy sát khÃ, râu dà i xuống táºn ngá»±c mặc áo dà i Ä‘en phủ xuống táºn đất che lấp cả hai chân, hai tay chỉa thẳng vá» phÃa trÆ°á»›c, những ngón tay khô và và ng trông giống hệt những móng tay quỉ, nhất là chung quanh ngÆ°á»i y lại đầy những sÆ°Æ¡ng mù bao phủ. NhÆ° váºy không phải là ma sao được.
Vu Phi hoảng sợ đến hai mắt lòi ra ngÆ°á»i run lẩy bẩy tay cầm khà giá»›i nhÆ°ng không biết xá» dụng. Y vừa lùi ra hoảng sợ vá»›i giá»ng run run há»i:
-NgÆ°Æ¡i… Cô Äá»™c Khách… là ngÆ°á»i hay là ma.
NgÆ°á»i ná» bá»—ng rú lên má»™t tiếng rất rùng rợn và ngÆ°á»i của y từ từ tá»a ra những là n hÆ¡i lạnh buốt rồi vá»›i giá»ng âm âm đáp:
-Vu Tam Phi mau Ä‘á»n mạng cho ta Ä‘i.
Vu Tam Phi biết mình không hòng sống sót nữa vì ngÆ°á»i đối diện vá»›i mình dù không phải là ma mà ngÆ°á»i Ä‘i chăng nữa thì tà i ba của Cô Äá»™c Khách nhÆ° thế nà o y đã biết huống hồ bây giỠđối phÆ°Æ¡ng là má»™t con ma.
Vu Khuyết đứng cạnh đó cÅ©ng hãi sợ khôn tả, tay cầm trÆ°á»ng kiếm cứ run lẩy bẩy nhÆ°ng y rất có hiếu lúc nà y thấy cha hoảng sợ nhÆ° váºy y liá»n gắng can đảm định giÆ¡ kiếm định tiến lên cứu cha, ngỠđâu y chÆ°a cá» Ä‘á»™ng thì nghe thấy Vu Tam Phi quát bảo:
-Khuyết nhi con chớ nên…
Y vừa ngẩn ngÆ°á»i ra má»™t cái đã thấy ngÆ°á»i cha quỳ ngay xuống trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i ná» nÆ°á»›c mắt dà n dụa vừa khóc vừa nói:
-Lão tiá»n bối mạng Vu Tam Phi tôi thể nà o cÅ©ng tuân theo, nhÆ°ng lão tiá»n bối nÆ°Æ¡ng tay đừng giết hại hai cháu.
Cô Äá»™c Khách thấy bá»—ng Tam Phi quỳ ngay xuống van lÆ¡n nhÆ° váºy cÅ©ng phải ngẩn ngÆ°á»i ra vì không ngá» Tam Phi lại hèn hạ nhÆ° thế nhÆ°ng ông ta có dụng tâm khác, liá»n dùng hai tay từ từ bóp và o cổ há»ng Tam Phi, còn hai mắt cứ nhìn chằm chặp và o mặt Tam Phi không chá»›p.
Trên Ä‘á»i không có việc gì khó chịu nhất bằng lúc chá» chết. Tam Phi là ngÆ°á»i gian ác tà n nhẫn xÆ°a nay tất nhiên y là kẻ tham sống sÆ¡ chết nhÆ° ai, nên khi thấy hai bà n tay ma sắp chá»™p tá»›i cổ há»ng mình, y liá»n rú lên má»™t tiếng tháºt lá»›n nằm xuống đất lăn ra ngoà i hÆ¡n má»™t trượng và chạm và o tÆ°á»ng kêu đánh bùng má»™t tiếng rồi y lá»›n tiếng nói tiếp:
-Lão tiá»n bối bị sÆ° phụ cha tiểu bối giết chết. Sao lão tiá»n bối lại tá»›i đây bắt tiểu bối thÆ°á»ng mạng nhÆ° váºy? À không, không riêng gì sÆ° phụ của tiểu bối, còn Tiêu Dao chân nhân, Phù Long, Phù Hổ của phái Hằng SÆ¡n, Thiên Hòa lão đạo của phái Hoa SÆ¡n, Phi Vân và Trì Nguyệt của phái Võ Äang, Huyá»n Phát của phái Thiếu Lâm, Ta Gia của phái Äiểm ThÆ°Æ¡ng .v.v., Tam Phi tôi chỉ là má»™t vô danh tiểu tốt đứng cạnh đó hò hét thôi, chứ tiểu bối đâu xứng đấu vá»›i lão tiá»n bối nhÆ° váºy. Tại sao lão tiá»n bối không Ä‘i kiếm mấy ngÆ°á»i đó đòi thÆ°á»ng mạng? Lão tiá»n bối kiếm Tam Phi tôi là m chi… Tá»™i nghiệp cho tôi…
Cô Äá»™c Khách vẫn đứng yên, hai tay đã từ từ buông xuôi xuống, lắng tai nghe. Lúc ấy Vu Hoà nh đã lóp ngóp bò dáºy đứng sát vai vá»›i Vu Khuyết và cÅ©ng ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn quỉ hồn Ä‘ang đứng ở trÆ°á»›c mặt, đồng thá»i y lại cảm thấy chân tay giá lạnh và y định ra tay tấn công lén đối phÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng chân tay ý cứng Ä‘á» ra không chịu nghe y sai bảo.
Quỉ hồn ná» chá» Tam Phi nói xong rồi yên lặng nhìn mặt anh em Vu Hoà nh rồi kêu hú lên má»™t tiếng, ngoà i cá»a sổ bá»—ng có hai bóng ngÆ°á»i nhảy và o. Má»™t là lão ăn mà y què quần áo rách rÆ°á»›i và má»™t là VÆ°Æ¡ng KÃnh Tháºt.
NgÆ°á»i ăn mà y què vừa nhảy xuống đất đã cÆ°á»i ha hả nhÆ° Ä‘iên nhÆ° khùng, tiếng cÆ°á»i kêu nhÆ° thanh la vỡ khiến ba cha con Vu Tam Phi Ä‘inh tai nhức óc nhÆ°ng tiếng cÆ°á»i của ông ta đã là m cho ba cha con Vu Tam Phi thức tỉnh, Tam Phi Ä‘ang nằm ở dÆ°á»›i đất van lÆ¡n khóc lóc, bị tiếng cÆ°á»i của Phả cái là m cho y thức tỉnh, nhÆ°ng y vừa ngá»ng đầu lên trông thấy KÃnh Tháºt y lại la lá»›n má»™t tiếng và nằm phục xuống đất run sợ.
Phả Cái thấy váºy liá»n ngắt ngang tiếng cÆ°á»i liá»n lá»›n tiếng há»i:
-Vu Tam Phi, thực khốn nạn, nếu ngươi là hảo hán thì đã là m thì phải ráng chịu, chứ bắt chước đà n bà trẻ con khóc lóc như thế nà y có ăn thua gì đâu.
Giá»ng nói của ông khà n khà n, nhÆ°ng câu nà o cÅ©ng nhÆ° má»™t lưỡi dao bén đâm và o tim phế của Tam Phi.
Tam Phi bò dáºy, trông thấy Phả Cái, tuy y biết đối phÆ°Æ¡ng là má»™t vị sát tinh của võ lâm nhÆ°ng nhất thá»i không nghÄ© ra được tên há» là gì, nên y lại vá»™i lên tiếng há»i:
-Ngươi… là ai?
Phả Cái cÆ°á»i ha hả đáp:
-Äến Tiếu Diện Phả Cái nầy mà ngÆ°Æ¡i không nháºn ra, thá» há»i Vu Tam Phi ngÆ°Æ¡i còn mặt mÅ©i nà o mà xÆ°ng tên trong giá»›i tiêu cục ở Kim Lăng nà y nữa.
Vu Khuyết và Vu Hoà nh Ä‘ang kinh hãi đến ngẩn ngÆ°á»i ra, lúc nà y nghe thấy Phả Cái báo danh hiệu, chúng má»›i đỡ sợ và gắng gượng lên tiếng há»i:
-Là ngÆ°á»i chứ không phải là …
Phả Cái trợn mắt lên nhìn anh em chúng má»™t cái, nhÆ°ng không thèm đếm xỉa hai tên ấy, ông quay lại há»i Tam Phi tiếp:
-Vu Tam Phi, ta há»i ngÆ°Æ¡i vấn Ä‘á» nà y, sao ngÆ°Æ¡i lại đê hèn vô sỉ giết hại VÆ°Æ¡ng KÃnh Tháºt vá»›i Uyển Nam tứ kiếm nhÆ° váºy? Có phải ngÆ°Æ¡i thèm thuồng má»› châu báu ở trong tay KÃnh Tháºt không? Hay là ngÆ°Æ¡i có thù riêng?
Vu Khuyết và Vu Hoà nh chỉ biết Phả Cái là ngÆ°á»i chứ không phải là ma, nhÆ°ng chúng hãy còn thắc mắc sao ngÆ°á»i lại cùng Ä‘i vá»›i ma nhÆ° váºy? Và sao lại biết cha con chúng giết hại KÃnh Tháºt các ngÆ°á»i nhÆ° thế?
Tam Phi thấy KÃnh Tháºt, Cô Äá»™c Khách đứng cạnh Phả Cái chÆ°a biến mất vì váºy vẫn còn thắc mắc nên không trả lá»i Phả Cái ngay mà chỉ giÆ¡ tay lên run run chỉ hai ngÆ°á»i má»™t cái rồi há»i tiếp:
-Hai ngÆ°á»i nà y… là ngÆ°á»i… hay là ma…?
Phả Cái thấy đối thủ hèn nhát nhÆ° váºy cà ng ghét thêm quát mắng rằng:
-Cái gì là ma vá»›i chả ma, há» Ä‘á»u là bạn của ăn mà y già què nà y vì thấy hà nh vi của ngÆ°Æ¡i rất khốn nạn cho nên má»›i cùng ta tá»›i đây để lấy tÃnh mạng của cha con ngÆ°Æ¡i…
Tam Phi má»›i tỉnh ngá»™ liá»n can đảm vá»— ngá»±c và há»i lại:
-Các ngÆ°Æ¡i không phải là Cô Äá»™c Khách vá»›i VÆ°Æ¡ng KÃnh Tháºt phải không?
NgÆ°á»i mặt nhÆ° VÆ°Æ¡ng KÃnh Tháºt đáp:
-Tại hạ là Thiên diện thư sinh.
NgÆ°á»i giống Cô Äá»™c Khách bá»—ng thâu những là n sÆ°Æ¡ng mù ở quanh ngÆ°á»i lại nhìn Thiên Diện ThÆ° sinh dùng giá»ng Ä‘Ã n bà đỡ lá»i:
-Ta là đồ đệ của Cô Äá»™c Khách, Thiên Diện phu nhân.
Cha con Tam Phi thấy ông già râu xồm bá»—ng nói giá»ng Ä‘Ã n bà đã giáºt mình kinh hãi, sa lại nghe thấy đối phÆ°Æ¡ng nháºn là đồ đệ của Cô Äá»™c Khách lại cà ng kinh hãi thêm vì chúng thấy trong võ lâm chÆ°a há» có hai nhân váºt nhÆ° váºy.
Phả Cái chá» hai ngÆ°á»i báo danh xong liá»n đỡ lá»i nói và o vấn Ä‘á» chÃnh ngay, mồm thì quát bảo:
-Vu Tam Phi ngÆ°Æ¡i muốn trối trăn gì thì mau dặn bảo hai con ngÆ°Æ¡i Ä‘i, dặn bảo xong ngÆ°Æ¡i sai hai con ngÆ°Æ¡i Ä‘i lấy hết tang váºt ra đây rồi cả ba cha con cùng xuống báo danh dÆ°á»›i địa phủ má»™t lúc, để sau khi các ngÆ°Æ¡i chết rồi già què nà y khá»i phải Ä‘i khắp nÆ¡i lục soát là m cho nữ quyến của các ngÆ°Æ¡i kinh hoảng.
Cha con Tam Phi lúc nà y không những đã xác định đối phÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i chứ không phải là hồn ma và còn biết hai ngÆ°á»i kia không có tên tuổi gì ở giang hồ hết cho nên chúng má»›i kinh thÆ°á»ng, mặc dầu chúng đã biết đại danh của Tiếu Diện Phả Cái, nhÆ°ng chúng thấy Phả Cái chỉ có má»™t mình thôi, vá»›i tà i ba của Tam Phi và mấy chục tên tiêu sÆ° là m gì mà chả hạ được ba kẻ địch.
Nhất là thái Ä‘á»™ ngông cuồng của Phả Cái khiến Tam Phi không sao nhịn được, từ khi y ra Ä‘á»i đến giá», năm xÆ°a đã bị Cô Äá»™c Khách đánh bại nhÆ°ng sau y đã Ä‘i dụ bảy môn phái, phái ngÆ°á»i ra vây đánh Cô Äá»™c Khách má»™t tay cao thủ hạng nhất trong võ lâm bị đánh rá»›t xuống vá»±c thẳm mang thÆ°Æ¡ng nặng mà chết. MÆ°á»i mấy năm sau y đã đổi nghỠđến Kim Lăng đây sáng láºp Tam Giang tiêu cục, từ đó tá»›i giá» không há» bị vấp váp lần nà o và hà ng ngà y chỉ thấy ngÆ°á»i ta tâng bốc chá»› không bao giá» bị khinh thị nhÆ° thế nà y đâu. Äêm nay bị đối phÆ°Æ¡ng đôi ba phen đùa giỡn nhÆ° thế, thoạt tiên y tưởng hai ngÆ°á»i ná» hiển thánh hiển linh, nên cả ba cha con má»›i quì lạy van lÆ¡n nhÆ° thế.
Bây giá» chúng nghÄ© đến những tình cảnh mất sÄ© diện hồi nãy chúng chịu nhịn sao nổi. Nên cả ba cha con cùng giáºn dữ quát luôn mồm. NhÆ°ng y không nghÄ© lại Thiên Diện ThÆ° sinh tuy chÆ°a có tên tuổi gì nhÆ°ng thân pháp nhanh khôn tả, chỉ má»™t khinh công đó cÅ©ng hÆ¡n ba cha con y nhiá»u và Thiên Diện phu nhân tuy là môn đồ của Cô Äá»™c Khách tuy chÆ°a biểu diá»…n võ công ch chúng xem nhÆ°ng những là n sÆ°Æ¡ng mù ở chung quanh cÅ©ng đủ tá» nà ng luyện khà thà nh hình rồi, chỉ má»™t mình nà ng cÅ©ng đủ đánh bại hết những ngÆ°á»i của Tam Giang tiêu cục rồi, huống hồ lại còn hai ngÆ°á»i kia nữa.
TÃnh của Vu Khuyết nóng nảy hÆ¡n bây giá» y biết đối phÆ°Æ¡ng không phải là ma liá»n nổi giáºn chỉ kiếm và o Phả Cái quát mắng:
-Lão ăn mà y què kia đừng có là m bá»™ là m tịch nhÆ° váºy, ngÆ°á»i khác sợ ngÆ°Æ¡i chứ ta không sợ ngÆ°Æ¡i đâu. NgÆ°Æ¡i muốn chia tang váºt không khó, nhÆ°ng trÆ°á»›c hết phải thắng được thanh kiếm nà y của thiếu gia đã.
Nói xong y múa tÃt thanh kiếm và nói:
-Äi, ra ngoà i sân chúng ta so tà i vá»›i nhau.
Phả Cái tức giáºn quá hóa cÆ°á»i, tiếng cÆ°á»i của ông ta là m rung chuyển cả căn nhà ấy khiến cho cha con há» Vu hoảng sợ biến sắc mặt, trống ngá»±c Ä‘áºp rất mạnh.
Phả Cái cÆ°á»i xong liá»n trợn mắt lên quát bảo:
-Äối phó vá»›i má»™t tên tiểu yêu nhÆ° ngÆ°Æ¡i việc gì mà phải ra chá»— rá»™ng nà o. NgÆ°Æ¡i không phục thì hãy đỡ má»™t thế của già què nà y xem đã.
Tam Phi đảo tròn đôi ngÆ°Æ¡i má»™t vòng Ä‘ang định nghÄ© cách đối phó, Ä‘á»™t nhiên nghe thấy Phả Cái nói nhÆ° váºy, y sá»±c nghÄ© tá»›i ông ta có má»™t môn tuyệt kỹ là Äà n Chỉ thần công, y liá»n giá»±t mình kinh hãi Ä‘ang định cảnh cáo Vu Khuyết.
NhÆ°ng Phả Cái vừa nói xong, đã ra tay tấn công liá»n, chỉ mạnh nhÆ° bà i sÆ¡n đảo hải nhằm ngá»±c Vu Khuyết phi tá»›i kêu đánh vù má»™t tiếng.
Ba cha con há» Vu biết thế công rất lợi hại, nên cả ba Ä‘á»u giáºt mình kinh hãi nhất là vu Khuyết y Ä‘anh định nhảy sang bên tránh né.
NgỠđâu chỉ phong của Phả Cái vừa nhanh vừa vô hình nên y chưa kịp nhảy thì Kỳ Môn huyệt ở ngực bên trái đã bị điểm trúng.
Vu Khuyết la lá»›n loạng choạng lui vá» phÃa sau mấy bÆ°á»›c. TrÆ°á»›c ngá»±c đã bị thủng má»™t lá»— nhá», máu tÆ°Æ¡i ở trong phá»t ra nhÆ° suối. Chỉ nghe thấy kêu bá»™p má»™t tiếng y đã ngã vá» phÃa sau, hai chân ruá»—i mấy cái rồi tắt thở.
Tam Phi thấy váºy cả kinh thất sắc, y không ngá» Äà n Chỉ thần công của Phả Cái lại lợi hại đến nhÆ° váºy!
Vu Hoà nh đứng cạnh Vu Khuyết thấy anh mình vừa bị tấn công má»™t thế chết tốt, tuy y rất hoảng sợ thần công của Phả Cái, nhÆ°ng tình anh em và cÅ©ng vì nghe thấy Phả Cái định giết hết ba cha con má»™t lúc cho nên y ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát không kịp suy nghÄ© liá»n múa kiếm Ä‘ang định xông lên để trả thù cho anh.
Tam Phi tự biết công lực của mình còn kém Phả Cái xa, dù có ra tay đánh hai cha con mình chưa chắc đã địch nổi. Nên y vội ra hiệu cho Vu Hoà nh đừng đấu nữa.
Vu Hoà nh thấy cha ra hiệu, liá»n lẳng lặng thâu kiếm lại không nói năng gì nữa vá»™i Ä‘i ra ngoà i ngay.
Phả Cái thấy váºy nhÆ°ng không ngăn cản gì cả, mà cứ để mặc cho Vu Hoà nh Ä‘i. Lúc nà y Thiên Diện phu phụ hay bá»n Tam Phi quả thá»±c đã giết chết bá»n KÃnh Tháºt, chết được má»™t cách oan uổng nhÆ° váºy cÅ©ng không sao nhịn được.
Chà ng liá»n trợn tròn xoe đôi mắt lên nhìn thẳng và o mặt kẻ thù, lên tiếng há»i dõng dạc từng câu rằng:
-Tam Phi có thá»±c ngÆ°Æ¡i đã giết chết VÆ°Æ¡ng KÃnh Tháºt không? Những ngÆ°á»i đó không thù không oán vá»›i ngÆ°Æ¡i sao ngÆ°Æ¡i lại nhẫn tâm hạ Ä‘á»™c thu nhÆ° thế? Mà có thù chi chăng nữa ngÆ°Æ¡i cÅ©ng phải Ä‘em tà i ba thá»±c há»c ra đấu vá»›i há» nhÆ° thế?
Tam Phi nghe nói hổ thẹn vô cùng thở dà i má»™t tiếng mặt tá» vẻ ăn năn hối háºn vô cùng.
Tam Phi tỠvẻ ăn năn và nói:
-Ba vị chÆ°a biết đấy thôi, VÆ°Æ¡ng KÃnh Tháºt vá»›i Uyển Nam tứ kiếm thoạt tiên lão không biết gì hết, chỉ do khuyển tá» bất hiếu của tiểu lão là Vu Khuyết cùng mấy sÆ° huynh mất dáºy của nó mà nên hết. Vì chúng thấy ông chủ há» VÆ°Æ¡ng Ä‘em rất nhiá»u châu báu, viên nà o cÅ©ng Ä‘á»u vô giá nên chúng má»›i nổi lòng tham, nhân lúc tiểu nhân không để ý ngầm bá» thuốc mê và o trong rượu, không những năm vị tân khách bị mê man mà tiểu nhân cÅ©ng không hay gì hết.
Phả Cái thấy y nói nhÆ° thá»±c, nhÆ°ng sá»± tháºt những lá»i nói đó Ä‘á»u giả dối hết, nhất là câu nà o y cÅ©ng tá»± nháºn là tiểu nhân thá»±c đê hèn vô cùng. Nên ông ta tức giáºn cÆ°á»i ha hả.
Riêng có Long Uyên thì hÆ¡i tin, nhÆ°ng trong lòng vẫn còn mấy nghi vấn, đồng thá»i chà ng cÅ©ng khinh thị tên đó hèn hạ vô sỉ, nên chà ng không sao nhịn được liá»n xen lá»i há»i:
-Vu Tam Phi, con ngÆ°á»i đồ đệ của ngÆ°Æ¡i, không được ngÆ°Æ¡i cho phép khi nà o chúng lại là m những việc thÆ°Æ¡ng luân bại lý nhÆ° váºy? Tuy lúc ngÆ°Æ¡i không biết nhÆ°ng khi tỉnh dáºy sao ngÆ°Æ¡i không trừng trị những tên hung đồ ấy. Trái lại ngÆ°Æ¡i còn giả bá»™ là m trò thân chinh tiá»…n há» ra ngoà i cá»a để cho thiên hạ khá»i nghi ngá»?
Tam Phi giảo hoạt khôn tả, thoạt nghe Long Uyên đã biết chà ng hÆ¡i tin lá»i xảo quyệt của mình rồi.
Vân Tuệ vá»›i Phả Cái thấy y nói nhÆ° váºy lại cà ng khinh thÆ°á»ng y thêm. Phả Cái liá»n cÆ°á»i ha hả và quát mắng tiếp:
-Vu Tam Phi, ngÆ°Æ¡i đừng tá»± phụ nữa; vá»›i tà i ba của ngÆ°Æ¡i lão chả cần phải thị nhiá»u mà thắng ngÆ°Æ¡i. Nay lão chỉ má»™t mình thôi sẽ cho ngÆ°Æ¡i nếm mùi NgÅ© Quỉ Tảo Hồn Ä‘au Ä‘á»›n ná»a tháng rồi chết. NhÆ°ng đêm nay già què nà y đặc biệt từ bi cho ngÆ°Æ¡i chết má»™t cách nhanh chóng, biết Ä‘iá»u thì tá»± tá» ngay Ä‘i.
Nói đến câu cuối cùng, Phả Cái dùng chân khà ở Ä‘Æ¡n Ä‘iá»n thốt ra, tá»±a nhÆ° sấm sét váºy, khiến Tam Phi rùng mình sợ suýt tà nữa cả sợi xÃch cầm ở trong tay cÅ©ng rá»›t xuống đất.
Vì ngÆ°á»i trong võ lâm ai ai cÅ©ng biết Phả Cái ngÆ°á»i rất Ä‘á»™c ác và đã định giết thì không bao giá» cho đối phÆ°Æ¡ng thoát chết cả. Nhất là NgÅ© Quỉ Tảo Hồn thủ pháp của ông thá»±c lợi hại khôn tả, năm xÆ°a ông ta Ä‘i đâu những kẻ gian ác gặp phải ông là ông ta giở thủ pháp nầy ra đối phó liá»n, khiến cho tên ấy kêu la khóc lóc ná»a tháng, gân cốt da lóc, huyết mạch đứt từng khúc rồi thịt nứt, máu hôi, khà huyết khô khan dần mà chết.
Vì thế ngÆ°á»i trong hắc đạo sợ ông ta nhÆ° sợ cá»p và cÅ©ng tức giáºn ông ta vô cùng.
Bây giá» Tam Phi nghe thấy ông ta nhắc nhở đến môn thủ pháp đó là m sao mà không giáºt mình kinh hãi ngÆ°á»i run lẩy bẩy. NhÆ°ng y đã trót nói khoác rồi, chẳng lẽ rụt vòi quì lạy gá»i đối phÆ°Æ¡ng là ông, là cha hay sao?
Äồng thá»i trÆ°á»›c mặt mấy chục tên tiêu đầu vá»›i hai tiểu nhị, bảo y ngoan ngoãn tá»± tá» thì y không thể nà o là m được nhÆ° thế. Nên y do dá»± không biết xá» trà thế nà o cho phải. Trong lúc y chÆ°a nghÄ© được cách vẹn toà n thì y đã thấy ngÆ°á»i tá»± xÆ°ng là Thiên Diện ThÆ° sinh đã từ từ bÆ°á»›c lên lá»›n tiếng quát há»i:
-Tam Phi, Phả Cái lão tiá»n bối không thèm ra tay đấu vá»›i ngÆ°Æ¡i, mà ngÆ°Æ¡i không chịu tá»± xá» váºy để Thiên Diện ThÆ° sinh ta giúp ngÆ°Æ¡i má»™t tay váºy.
Nói xong, chà ng đã lướt tới chỗ cách Tam Phi chừng năm thước rồi.
Phả Cái đứng cạnh đó thấy váºy cÅ©ng phải kinh hãi thầm, và bụng bảo dạ rằng:
“Lạ thá»±c thằng nhá» hiá»n là nh và từ tâm nhÆ° váºy, sao bá»—ng dÆ°ng lại có ý niệm giết ngÆ°á»i nhÆ° thế?â€
NhÆ°ng Vân Tuệ rất hiểu tâm sá»± của chà ng, vì lúc nà y chà ng đã ghét háºn Tam Phi đến mức tối cùng rồi, vì chà ng nháºn thấy Tam Phi không những đã giết chết ngÆ°á»i vô tá»™i nhÆ° KÃnh Tháºt đồng thá»i lại còn phụ cả tấm lòng từ bi của chà ng, và y còn Ä‘áºp vỡ má»™ng đẹp cùng lý tưởng của chà ng trên Ä‘á»i nà y có ai không thể hòa giải được. Lần thứ nhứt Long Uyên được trông thấy mặt trái của Ä‘á»i, bao nhiêu sá»± thù háºn của chà ng Ä‘á»u trút cả và o Tam Phi.
Vân Tuệ nghe thấy Long Uyên nói nhÆ° váºy trong lòng khoan khoái nên nà ng nháºn thấy đến giá» Long Uyên má»›i trở thà nh ngÆ°á»i lá»›n thá»±c sá»±. Äồng thá»i nà ng cÅ©ng hÆ¡i Ä‘au lòng và oán háºn vì sao ông trá»i lại cứ để bá»n tà ác tồn tại nhÆ° thế? Là m hoen ố cả tấm lòng trong trắng của Long Uyên Ä‘i.
Còn Tam Phi thì bất chấp những Ä‘iá»u đó, trái lại y còn khoái chà là khác vì y cho đối phó vá»›i má»™t ngÆ°á»i không biết tên tuổi nà y hÆ¡n là đối phó vá»›i lão ăn mà y què nhiá»u. Cho nên y rất Ä‘Ã ng hoà ng theo đúng luáºt lệ của Võ lâm hai tay cầm sẵn hai sợi xÃch bạc, mồm thì khẽ bảo:
-Xin bạn giở khà giới ra.
Thiên Diện thÆ° sinh nhìn thẳng và o mặt y, thái Ä‘á»™ rất ân háºn vì đã tin và o má»™t kẻ lòng lang dạ sói nhÆ° váºy. Giá»ng chà ng lạnh lùng vang lên:
-Khá»i cần.
Tam Phi mừng thầm: “Tiểu tá» nà y muốn chết.â€
Tuy y nghÄ© nhÆ° váºy, nhÆ°ng miệng lại nói:
-Nếu váºy lão xin thất lá»… trÆ°á»›c.
Nói xong y múa tÃt sợi xÃch bạc, tiến lên nhắm đầu của Long Uyên bổ xuống.
Vá» môn võ nà y của Tam Phi rất lợi hại, y đã giết không biết bao nhiêu ngÆ°á»i bằng thế xÃch nà y rồi.
Long Uyên thấy Tam Phi tiến lên tấn công mình nhÆ° váºy chà ng liá»n biến sắc mặt, vì theo lá» luáºt của võ lâm má»›i ra tay đấu không ai lại giở những thế võ lợi hại nhất của mình ra tấn công nhÆ° váºy. Chà ng vá»™i nhảy sang ben tránh né, đáng lẽ chà ng chỉ khẽ ra tay má»™t cái cÅ©ng hạ được đối thủ chứ chả cần phải tránh né nhÆ° thế, nhÆ°ng chà ng nghÄ© lại Tam Phi đã đùa giỡn bá»n mình nhÆ° thế thì chà ng cÅ©ng biểu diá»…n lại má»™t tấn tuồng.
Chà ng vừa thấy xÃch bạc của đối thủ ra tay má»™t cái, chà ng vá»™i nhảy sang bên tránh né, hai tay Ä‘Æ°a vá» phÃa sau trông rất an nhà n và cÅ©ng giống nhÆ° ngÆ°á»i không biết võ váºy.
Tam Phi thấy thế cà ng mừng thêm bụng bảo dạ:
“Phen nà y đại gia chỉ khẽ đẩy má»™t cái tiểu tá» kia ắt phải toi mạng ngay. Thù con tất báo. Hừ!â€
NghÄ© tá»›i đó y liá»n xông lên bÆ°á»›c nữa để tấn công và o đầu của Long Uyên. Äá»™t nhiên y cảm thấy hai mắt hÆ¡i hoa, ngá»±c và bên hông tá»± nhÆ° có kiến bò và cắn vừa Ä‘au vừa ngứa. Y còn trông thấy đối phÆ°Æ¡ng cÆ°á»i vẻ nhạo báng, lúc nà y y má»›i giáºt mình kinh hãi. Y không ngá» thế công của y lợi hại nhÆ° thế mà lại đánh hụt, y lại giở thế Dạ Chiến Bát PhÆ°Æ¡ng ra tấn công và o hạ bà n của kẻ giả thần giả quá»·.
Trái lại mông và đùi của y lại bị đối thủ dẫm và đạp một cái, khiến y bắn ra ngoà i xa hơn trượng.
Y vừa kinh hãi vừa tức giáºn và nháºn thấy trong Ä‘á»i mình chÆ°a bao giá» bị nhục nhã nhÆ° thế nà y cả y liá»n thét lá»›n má»™t tiếng Ä‘ang định quay ngÆ°á»i lại đấu vá»›i địch thủ.
NhÆ°ng y Ä‘Æ°a mắt nhìn thấy mình ra khá»i vòng chiến và cách bụi cây nÆ¡i có các mục tiêu đầu và bá»™ hạ của y ẩn núp chỉ chừng hai trượng thôi. Y nháºn thấy bảo tồn tÃnh mạng vẫn quan trá»ng hÆ¡n, nên y vá»™i phi thân chạy ngay và o trong bụi ẩn núp tức thì. NgỠđâu y vừa tung mình nhảy lên thì đã nghe thấy trên đầu có ngÆ°á»i giáºn dữ quát bảo:
-Äi đâu? Quay trở lại.
Tiếp theo đó y thấy má»™t luồng gió mạnh đè xuống, y vá»™i váºn chân khà ra chống đỡ nhÆ°ng sức đè nén bên trên quá mạnh khiến y té ngay ra đó.
Y ngẩng đầu lên nhìn, má»›i hay ngÆ°á»i ngăn cản mình chÃnh là Thiên Diện ThÆ° sinh. Y thấy chà ng ta lượn ở trên không giÆ¡ hai cánh tay ra nhÆ° hai cái cánh và trông không khác gì má»™t con rồng bay lượn ở trên mây váºy. Vừa rồi thế công của chà ng không trúng, chang ra tay tấn công chung quanh mấy trượng Ä‘á»u bị oai lá»±c của chà ng bao trùm hết.
Tam Phi hà nh tẩu giang hồ cả Ä‘á»i năm xÆ°a đã được đấu ba hiệp vá»›i Cô Äá»™c Khách Äệ Nhất cao thủ thiên hạ nhÆ°ng chÆ°a há» thấy ai có thân pháp và võ công quái dị nhÆ° Thiên Diện ThÆ° sinh nà y. Y hoảng sợ vô cùng vá»™i giở thế Tuyết Hoa Cái đỉnh ra múa tÃt hai tay để bảo vệ lấy toà n thân đồng thá»i miệng thì rú lên má»™t tiếng thá»±c dà i.
Long Uyên tức giáºn kẻ phản phúc nà y vô cùng, thá»±c là đê hèn vô sỉ nên chà ng chỉ muốn giết chết ngay đối phÆ°Æ¡ng má»›i hả dạ. Nên chà ng xoay ngÆ°á»i má»™t cái đã lượn tá»›i phÃa sau Tam Phi giÆ¡ tay phải chá»™p dÆ°á»›i hông y hai cái, rồi thuáºn chân đạp luôn. Thế là Tam Phi bị bắn vá» phÃa trÆ°á»›c. Vá»›i ba thế công ấy Long Uyên chÆ°a hoà n toà n giở hết công lá»±c ra bằng không Tam Phi có là mình đồng da sắt cÅ©ng không chịu nổi má»™t thế của chà ng.
Äá té Tam Phi rồi Long Uyên khoanh tay vá» phÃa sau cÆ°á»i khì, đợi chá» Tam Phi xông lại tấn công tiếp. NgỠđâu tên côn đồ ấy lại tầm thÆ°á»ng đến nhÆ° váºy, y vừa đứng dáºy đã định Ä‘Ã o tẩu ngay.
Cho nên bắt buá»™c Long Uyên phải giở Phi Long Cá»u thức thân pháp ra Ä‘uổi theo lôi y trở lại. Lúc nà y chà ng thấy y biến sắc mặt lá»›n tiếng rú kêu. Chà ng liá»n ngá»ng đầu nhìn và o trong rừng ở cạnh đó.
Quả nhiên thấy trong rừng có hai mÅ©i ám khà ném ra. Chà ng tức giáºn khôn tả, liá»n giở ÄÆ¡n Thiết thần công ra rú lên má»™t tiếng thá»±c dà i rồi giÆ¡ song chưởng lên gạt má»™t cái, má»™t tay đánh và o Tam Phi còn má»™t tay chống đỡ hai mÅ©i kim khà giá»›i kia.
Chỉ nghe thấy kêu “bùng†má»™t tiếng, hai mÅ©i ám khà đã bay ngược trở lại và chá»— mặt đất ở cạnh Tam Phi bị chà ng đánh trúng lõm ngay thà nh má»™t cái lá»— hổng lá»›n, cát bụi bay tung tóe, còn hai mÅ©i ám khà bị chà ng đánh bắn trở lại vừa và o tá»›i trong rừng đã có tiếng ngÆ°á»i kêu la thảm khốc. Lúc ấy chà ng má»›i biết trong đó có rất nhiá»u ngÆ°á»i ẩn núp và chắc mấy ngÆ°á»i đó đã chết. Còn những ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng nhẹ lóp ngóp ngồi dáºy Ä‘Ã o tẩu luôn.
Long Uyên liá»n hạ thân xuống, thấy Tam Phi nằm ở cạnh cái hố không biết sống chết ra sao, chà ng nhìn và o trong rừng thì thấy có mÆ°á»i mấy cái xác chết liá»n giáºt mình kinh hãi.
Long Uyên tuy tức háºn bá»n ngÆ°á»i ná» tấn công lén mình, nhÆ°ng chà ng chỉ định tâm cảnh cáo thôi chứ không muốn giết há», ngỠđâu so lá»±c ÄÆ¡n Thiết Thần công nà y diệu vô cùng, hệ gặp sá»± cản trở cà ng mạnh bao nhiêu thì sức mạnh của nó cÅ©ng tăng cÆ°á»ng thêm bấy nhiêu.
Những ngÆ°á»i ná» bị ám khà bắn trở lại không kịp tránh né nên ám khà đã xuyên qua ngá»±c và bụng mà chết. Còn Tam Phi sở dÄ© thoát chết là vì thấy thân pháp của Long Uyên kỳ ảo nhÆ° váºy biết mình địch không nổi nên kình phong của chà ng ta chÆ°a tá»›i nÆ¡i, y đã vá»™i lăn ra ngoà i xa hÆ¡n trượng.
Tuy y thoát chết nhưng vẫn còn bị chấn động đến chết giấc tại chỗ.
Phả Cái trông thấy tuyệt há»c của Long Uyên nhÆ° váºy kinh hãi miệng há hốc, mắt trợn tròn. Nhất thá»i ông ta cứ đứng ngẩn ngÆ°á»i ra. Vân Tuệ thấy trong rừng có ám khà bay ra, tuy biết Long Uyên cÅ©ng có cách chống đỡ, nhÆ°ng nà ng cÅ©ng tức háºn những ngÆ°á»i ở trong rừng đê hèn vô sỉ. Vì thế nà ng không đợi chà ng ra tay đã lẳng lặng phi thân vòng ra phÃa sau rừng để đón đánh những tên tiêu đầu Ä‘Ã o tẩu kia.
Thế là bá»n võ lâm bại loại ấy chỉ trong nháy mắt đã bị nà ng giết chết hết, nà ng vừa giết xong bá»n tiêu đầu thì nghe thấy Long Uyên ở bên ngoà i thở ra má»™t cách rất rầu rÄ©. Nà ng lại tưởng bên ngoà i lại xảy ra việc gì vá»™i chạy ra xem, thì thấy Long Uyên Ä‘ang đứng ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn Tam Phi và mắt nhìn thẳng và o những xác chết ở bên lá» rừng.
Còn Phả Cái cÅ©ng đứng cách đó hÆ¡n hai trượng ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn Long Uyên. Nà ng thấy váºy má»›i biết chà ng hối háºn ra tay quá Ä‘á»™c ác nên định tiến lên khuyên giải chà ng và i câu. NhÆ°ng nà ng Ä‘á»™t nhiên thấy Tam Phi đã thức tỉnh và váºn hết toà n lá»±c lẳng lặng nhằm Há»™i Âm huyệt ở dÆ°á»›i bụng của Long Uyên tấn công luôn má»™t thế rất mạnh.
Vân Tuệ thấy váºy lo âu vô cùng liá»n quát lá»›n má»™t tiếng:
-Uyên đệ cẩn tháºn.
Long Uyên Ä‘ang lúc hối háºn ngẩn ra vừa nghe thấy Vân Tuệ cảnh báo thì đã thấy má»™t luông gió lạnh lấn át tá»›i bụng dÆ°á»›i rồi, chà ng vá»™i lui ngay vá» phÃa sau chỉ sai má»™t li thôi chà ng đã bị toi mạng rồi.
Vân Tuệ vừa kêu la vừa phai thân tá»›i giÆ¡ chân lên đạp mạnh má»™t cái ngay và o lÆ°ng của Tam Phi, chỉ thấy Tam Phi kêu rú lên má»™t tiếng rất thảm khốc, miệng phun máu tÆ°Æ¡i, ngÆ°á»i bắn ra ngoà i xa ba trượng chết tốt.
Phả Cái nghe thấy tiếng kêu la thảm khốc ấy má»›i giáºt mình hồi tỉnh thấy váºy cÆ°á»i ha hả vá»— tay và nói:
-Khoái lắm! Khoái lắm! Hiá»n Ä‘iệt nữ đá má»™t cái rất hay rất Ä‘Ãch đáng.
Vân Tuệ mỉm cÆ°á»i Ä‘ang định lên tiếng thì trong rừng lại có tiếng cây lá Ä‘á»™ng kêu sá»™t soạt, biết trong đó còn có ngÆ°á»i nà ng vá»™i phi thân và o trong đó ngay.
Long Uyên thấy váºy không muốn nà ng giết chóc quá nhiá»u vá»™i gá»i:
-Chị Tuệ đừng có giết há»!
Vân Tuệ vừa nhảy và o trong rừng, nghe thấy nhÆ° thế nên không nhẫn tâm phụ lòng chà ng liá»n đáp: “được†rồi nà ng tung mình nhẩy lên trên cà nh Ä‘Æ°a mắt nhìn và o trong bụi ráºm, quả thấy có mÆ°á»i mấy ngÆ°á»i Ä‘ang cắm Ä‘Ã u ù té chạy. Nà ng nhảy xuống chá»™p lấy ngÆ°á»i sau cùng Ä‘iểm và o yếu huyệt tê rồi lôi y ra ngoà i rừng ném xuống mặt đất.
NhỠánh sáng trăng nà ng má»›i thấy rõ ngÆ°á»i ấy không phải ai xa lạ mà chÃnh là con của Tam Phi, Vu Hoà nh.
Thì ra vừa rồi Vu Hoà nh Ä‘i lấy váºt báu ra khá»i phòng rồi, cà ng nghÄ© cà ng cảm thấy ba cha con mình đã tốn không biết bao nhiêu cÆ¡ trà và tâm huyết, ngấm ngầm giết hại năm tÃnh mạng má»›i cÆ°á»›p được, bây giá» bá»—ng dÆ°ng lại trao trả cho ngÆ°á»i, nhÆ° váºy chịu là m sao được.
Vì váºy y liá»n lẳng lặng và o trong vÆ°á»n gá»i các tiêu đầu thức dáºy, nói dối bá»n ngÆ°á»i đó là có giặc cÆ°á»›p Ä‘ang mặc cả vá»›i cha mình, chúng đòi há»i nhiá»u tiá»n bạc lắm, nên y má»›i phải gá»i các tiêu đầu ra bắt bá»n giặc ấy, rồi y bảo các tiêu đầu ấy núp ở trên những cây cao, để y dụ bốn tên giặc ở trong nhà ra rồi tấn công. Tam Giang tiêu cục là má»™t tiêu cục qui mô nhất của thà nh phó Kim Lăng nà y có tá»›i trên ba mÆ°Æ¡i tiêu sÆ°, ngà y thÆ°á»ng ngoà i việc bảo tiêu ra lại còn đảm nhiệm cả trách nhiệm há»™ viện nữa.
Tam Phi là kẻ đại gian, bá» mặt y là m ra vẻ rất nhân nghÄ©a đối vá»›i các thủ hạ, tiêu đầu ban Æ¡n nghÄ©a và quản lý cÅ©ng nghiêm ngặt lắm, cho nên rất được lòng má»i ngÆ°á»i.
Lúc ấy Tam Phi vừa chạy ra ngoà i nhà , y biết thủ hạ đã mai phục ở gần đó rồi, nên y nói khoác nhÆ° váºy, và muốn láy sÄ© diện vá»›i các thủ hạ, y đòi đấu vá»›i Long Uyên là thế. Sau y thấy Long Uyên võ công cái thé không thể địch nổi, y má»›i kêu rú bảo các tiêu đầu dùng ám khà vây đánh.
NgỠđâu những tiêu sÆ° ở khu rừng bên trái bị chết rất nhiá»u nên những tiêu sÆ° ở bên rừng bên phải hoảng sợ không dám ra tay nữa.
Vu Hoà nh núp ở khu rừng bên phải, y thấy chưởng lá»±c của Long Uyên mạnh nhÆ° váºy đã mất hết cả hồn vÃa. Sao y thấy cha bị Vân Tuệ đá chết má»™t cách thảm khốc, y biết không còn hy vá»ng gì nữa, liá»n cho ra lệnh cho các tiêu sÆ° lẳng lặng lẻn trốn.
NgỠđâu công lá»±c của Vân Tuệ quá cao, đừng nói là bá»n chúng ở cách có mấy trượng thôi, dù ở xa ngoà i mÆ°á»i trượng mà má»™t bông hoa hay tà u lá rá»›t xuống nà ng cÅ©ng nghe thấy hết. Nên chúng vừa hà nh Ä‘á»™ng má»™t cái nà ng đã biết liá»n và đuổi theo bắt được ngay.
Phả Cái thấy Vu Hoà nh tức giáºn khôn tả liá»n quát há»i:
-Thằng nhãi, ngÆ°Æ¡i không biết sống biết chết gì cả, dám gá»i ngÆ°á»i đến hà nh hung nhÆ° váºy, thá»±c là trá»i quả báo ăn trá»™m lại bị toi mạng, ngà y hôm nay ngÆ°Æ¡i có còn nói gì nữa không?
Long Uyên thấy y nằm ở dưới đất mặt hoảng sợ không còn sắc máu, không nhẫn tâm chút nà o vội tiến lên giải huyệt đạo cho y và an ủi rằng:
-Quà hồ ngươi khai ra chỗ dấu châu báu ở đâu ta cam đoan không giết ngươi đâu…
Vu Hoà nh nghe nói nhÆ° được ân xá, chỉ sợ chà ng đổi ý và nuốt lá»i, nên quì phục xuống cứ gõ đầu xuống đất kêu cồm cá»™p rồi đáp:
-Vu Hoà nh cám ơn đại gia không giết chết, còn châu báu thì tiểu nhân không hỠđộng đến một hạt nà o hết, hãy còn để ở trong nhà của tiểu nhân, để tiểu nhân đi lấy ra ngay.
Nói xong y liá»n bò dáºy Ä‘i và o trong nhà .
Phả Cái cÆ°á»i nhạt vá»™i cảnh cáo rằng:
-Tiểu tỠđừng giở trò xảo quyệt, cẩn tháºn tÃnh mạng của ngÆ°Æ¡i đấy.
Vu Hoà nh vừa đi vừa đáp:
-Tiểu nhân không dám.
Long Uyên thấy y trả lá»i nhanh nhẩu biết nói thá»±c chứ không dám giở trò xảo quyệt ra đâu. Vân Tuệ xem sắc mặt cÅ©ng hân hoan nói:
-Uyên đệ, ngÆ°á»i trong giang hồ xảo quyệt lắm có nhiá»u kẻ lÆ°u manh đến chết vẫn không giác ngá»™. TrÆ°á»›c kia Phả Cái thúc thúc chả nói rồi là gì, diệt trừ kẻ ác tức là là m việc thiện. Bây giá» hiện đệ đã biết rõ rồi chứ. Những kẻ nà y, chúng chÆ°a trông thấy quan tà i chúng vẫn chÆ°a chịu nhá» lệ đâu.
Long Uyên thở dà i một tiếng và nói tiếp.
-Tuy váºy chúng ta cÅ©ng phải để cho há» có dịp hối cải chứ, và dụ nhÆ° những tiêu sÆ° đây, Ä‘á»u là nhân váºt của Bạch đạo mà há» còn là m nhÆ° thế thì trong hắc đạo không còn là m ngÆ°á»i nà o tá» tế hết. Bây giá» thiên hạ nà y những kẻ nhÆ° chúng tháºt là hằng hà sa số. Là m sao giết hết được?
Phả Cái nghe nói cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng rồi đỡ lá»i:
-NgÆ°Æ¡i không thể coi bá»™ mặt mà định thiện ác được, cho nên ngÆ°á»i ở trong bạch đạo không thể nói hoà n toà n là toà n tốt, mà ngÆ°á»i ở trong hắc đạo cÅ©ng chắc là toà n xấu.
Long Uyên thắc mắc vô cùng, vì từ khi chà ng ra Ä‘á»i tá»›i giá» gặp khá nhiá»u ngÆ°á»i rồi, nhÆ°ng Ä‘a số Ä‘á»u là kẻ tham lam, hiếu lợi. TrÆ°á»›c kia chà ng dùng lòng thà nh thá»±c để đối đãi vá»›i ngÆ°á»i, dù ngÆ°á»i ta thất lá»… vá»›i chà ng đôi chút, chà ng cÅ©ng không tức giáºn, nhÆ°ng bây giá» chà ng thấy Tam Phi xảo hoạt thiên hạ Ä‘a số là những kẻ nhÆ° Tam Phi hết.
Vu Hoà nh vẻ mặt rầu rĩ xách túi da ở trong nhà ra lẳng lặng trao cho … Long Uyên.
Long Uyên nhìn những xác chết trên mặt đất thở dà i một tiếng, chà ng lại nghe thấy Phả Cái dạy bảo Vu Hoà nh:
-Tiểu tá», già què nà y không sợ gì ngÆ°Æ¡i trả thù đâu. Nếu ngÆ°Æ¡i tá»± nháºn thấy đủ tà i trả thù được cho cha, thì cứ việc Ä‘i kiếm ba chúng ta mà trả thù. Nếu ngÆ°Æ¡i còn bắt chÆ°á»›c cha ngÆ°Æ¡i tác ác tác quái ngấm ngầm giết hại ngÆ°á»i nhÆ° ngÆ°á»i váºy, thì ngÆ°Æ¡i sẽ chết không có đất chôn ngay.
Nói xong ông ta không cần biết Vu Hoà nh phản ứng nhÆ° thế nà o, liá»n bảo Long Uyên và Vân Tuệ Ä‘em hai túi châu báu Ä‘i luôn.
Vu Hoà nh nhìn ba ngÆ°á»i Ä‘i khá»i cứ lẳng lặng đứng ở giữa sân ngá»ng mặt nhìn trăng hồi lâu má»›i nghiến răng mÃm môi Ä‘i và o trong nhà . Má»™t lát sau y lại vác má»™t cái bá»c ra Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c xác chết của Tam Phi quì xuống vái lạy:
-Mong hồn cha thiêng liêng phù hộ cho con trả được mối thù nà y.
Khấn xong y liá»n đứng dáºy giở khinh công ra Ä‘i luôn.
Ngà y hôm sau Long Uyên dáºy mở cá»a phòng ra đã thấy VÆ°Æ¡ng Äa Khẩu vẻ mặt gây cấn mang cái ấm nÆ°á»›c to và o. Y vừa thấy Long Uyên chÆ°a kịp pha nÆ°á»›c đã khẽ nói:
-Äại gia. Khiếp lắm, thà nh Kim Lăng đã xảy ra má»™t việc rất lá»›n!
Vân Tuệ vừa rá»a mặt xong ở bên trong Ä‘i ra vá»™i xen lá»i há»i:
-Việc gì thế?
Äa Khẩu thấy nà ng há»i má»™t cách ôn tồn dịu dà ng nhÆ° váºy tinh thần liá»n thấy phấn chấn vô cùng, vá»™i cÆ°á»i “hì hì†chạy lại đáp:
-ThÆ°a bà , việc nà y ghê lắm. Tiểu nhân nói ra lát nữa đại gai đừng có trách tiểu nhân là dá»a đại gia nhé…?
Vân Tuệ vá»›i Long Uyên hai ngÆ°á»i biế y định nói gì rồi, vá»™i đáp:
-Không sao, chú cứ nói đi.
Äa Khẩu thấy đôi vợ chồng trung niên nà y tá» vẻ hiếu kỳ trông thÆ¡ ngây nhÆ° hai đứa trẻ váºy, y liá»n vênh váo nói tiếp:
-ThÆ°a đại gia và phu nhân tối hôm qua ông chủ chúng tôi tức Tổng tiêu đầu của Tam Giang tiêu cục bị bá»n giặc đả thÆ°Æ¡ng hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i vị tiêu đầu cả cụ chủ lẫn ngÆ°á»i con trai Ä‘á»u bị giết chết hết. TrÆ°á»›c khi bá»n giặc ấy còn lấy hết những của cải quà giá nhất của cụ chủ đã kiếm được trong bấy lâu nay. Nghe nói váºt quà giá nhất của cụ chủ là con dao găm của Nguyá»…n Thái Tổ dùng năm xÆ°a.
Long Uyên vá»›i Vân Tuệ nghe đến đây kinh ngạc vô cùng Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau nhÆ°ng không nói ná»a lá»i.
Äa Khẩu cà ng nói cà ng hăng hái múa tay múa chân kể tiếp:
-Con dao găm ấy nghe nói nó vô giá, ngoà i cán dao khảm rất nhiá»u châu báu. Lưỡi dao của nó lại còn quà hÆ¡n, có thể chặt sắt nhÆ° chặt bùn, và chỉ xem lưỡi dao cÅ©ng có thể biết cát hung há»a phúc liá»n… Hà nói tóm lại nó là má»™t lưỡi dao rất quà báu. Riêng có Vu nhị thiếu gia là phúc đức vô cùng, ông ta may mắn thoát chết. NhÆ°ng ông ta tá»± biết không đủ sức trả thù cho cha, liá»n cả giáºn, viết lại mấy chữ rồi má»›i ra Ä‘i. Nghe nói, hình nhÆ° ông ta lên núi Không Äá»™ng gì đó.
Long Uyên nghe Äa Khẩu nói cÅ©ng tá»± biết sau nà y thế nà o cÅ©ng sẽ phiá»n phức lắm. Trái lại Vân Tuệ há»›n hở bụng bảo dạ rằng:
“Lão đạo sÄ© của phái Không Äá»™ng thế nà o cÅ©ng bị Vu Hoà nh súi giục hạ sÆ¡n để tầm thù. NhÆ° váºy mình khá»i phải Ä‘i xa nữa. NhÆ° y tìm đến táºn nÆ¡i, nhân dịp nà y ta có thể trả thù được cho sÆ° phụ.â€
Äa Khẩu thấy hai ngÆ°á»i ngẩn ngÆ°á»i ra nghe nhÆ° váºy cà ng hứng thú liá»n nói tiếp:
-Còn nữa: sáng sá»›m nay Tam Giang tiêu cục đã đóng cá»a rồi do phó Tổng tiêu đầu Hồ Diên Di đứng lên là m ma chay cho Vu Tổng tiêu đầu. Äồng thá»i còn gởi thiếp Ä‘i má»i những ngÆ°á»i có tên tuổi của chÃn tiêu cục ở đất Kim Lăng nầy đến bà n cách tìm hung thủ để trả thù cho Tổng tiêu đầu. Vừa rồi tiểu nhân nghe nói, phe Tổng tiêu đầu còn má»i cả Tổng bá»™ đầu ở phủ nha tá»›i dá»± nữa.
Long Uyên nghe nói có quan binh dá»± và o, liá»n kinh hãi và ân háºn. NgỠđâu Äa Khẩu lại xoay giá»ng nói tiếp:
-NhÆ°ng ngÆ°á»i ta không muốn nhá» vả tá»›i quan binh đâu. Äại gia là ngÆ°á»i ăn há»c, có lẽ không biết lá» luáºt và thói quen của những ngÆ°á»i giang hồ. Há» Ä‘Ã nh sống chết tồn vong cÅ©ng không bao giá» nhá» vả tá»›i quan binh hết, bằng không, há» sẽ không bao giá» là anh hùng hảo hán nữa. Cho nên lần nà y Hồ Diên tiêu đầu, tuy có má»i bá»™ đầu tá»›i, nhÆ°ng má»i bằng cách tình bạn thôi. Nghe nói ông ta má»i bá»™ đầu tá»›i là có ý muốn má»™t là nhá» bá»™ đầu giữ kÃn há»™ chuyện nà y, đừng để lá»t tá»›i tai đại đô đốc. Hai là nhá» bá»™ đầu dò thăm xem hung thủ ở đâu?
Long Uyên cà ng nghe cà ng chăm chú. Äa Khẩu lại nói tiếp:
-Nghe đâu hung thủ đã tá»± báo danh, tên là cái gì Thiên Diện ThÆ° sinh và cái gì Thiên Diện phu nhân, và còn cái gì Tiếu Diện Phả Cái nữa. Những nhân váºt ấy Ä‘á»u là những ngÆ°á»i có tên tuổi trên giang hồ cả. NhÆ°ng tiểu nhân không hiểu, ngÆ°á»i gì mà lại có những nghìn cái mặt nhÆ° thế? Lại còn Tiếu Diện Phả Cái cÅ©ng lạ lùng nốt. Cõ lẽ ngÆ°á»i đó đã què mà lại còn Ä‘i ăn mà y…
Nói tá»›i đó, Äa Khẩu bá»—ng ngắt lá»i và kêu “ối chà †mấy tiếng, rồi khẽ há»i:
-Äại gia, ngÆ°á»i bạn của đại gia có lẽ không tin cáºy được đâu. Y…y…
Vân Tuệ thấy Äa Khẩu có vẻ nghi ngá», vá»™i ném lên trên mặt bà n má»™t nén bạc rồi vừa cÆ°á»i vừa nói:
-Chú đừng có Ä‘oán báºy bạ nhÆ° thế. Ông cụ ấy đã bảy tám mÆ°Æ¡i tuổi rồi ăn mặc rách rÆ°á»›i mà khinh thÆ°á»ng. Sá»± thá»±c ông cụ ấy là má»™t đại tà i chủ. Chỉ vì ông ta không thÃch ăn mặc quần áo đẹp nên má»›i rách rÆ°á»›i nhÆ° thế thôi.
Nói xong, nà ng lại cÆ°á»i khì và nói tiếp:
-Chú kể chuyện lâu nhÆ° váºy chắc má»i mệt lắm rồi. Nén bạc nà y là để thưởng cho chú Ä‘i uống rượu đấy. Chá» lát nữa còn có những tin tức gì, chú lại và o đây kể cho chúng tôi nghe thêm nhé?
Äa Khẩu được tiá»n bạc, lại được trông thấy mỹ nhân cÆ°á»i nhÆ° váºy thÃch chà cÆ°á»i tÃt mắt lại suýt tà nữa thì y quên cả tên há» của mình, vá»™i pha nÆ°á»›c, miệng cám Æ¡n lia lại, rồi Ä‘i ra ngay.
Long Uyên chá» cho Äa Khẩu Ä‘i khá»i, má»›i quay trở và o trong phòng, mở túi ra xem. Quả nhiên trong đó có má»™t dao găm, trên cán có khảm trân châu ngá»c xanh, mã não và kim cÆ°Æ¡ng tháºt. Lưỡi dao thì và ng và có ánh sáng lóe mắt. Chà ng kinh ngạc vô cùng, không hiểu tại sao Vu Hoà nh lại Ä‘Æ°a thừa thanh Ä‘oản kiếm quà báu ấy là m chi?
Vân Tuê cau mà y lại suy nghÄ© giây lát, liá»n nghÄ© ra được mÆ°u kế của Vu Hoà nh liá»n. Nà ng háºm há»±c nói:
-Tên giặc nhãi ấy vô sỉ tháºt, y nhét tang váºt và o túi của cải của chúng ta để đổ tá»™i cho chúng ta. Lần sau cô nÆ°Æ¡ng bắt gặp…
Nà ng chÆ°a nói dứt thì Phả Cái ở bên trong đã cÆ°á»i và nói vá»ng ra rằng:
-Cháu gái của lão mau và o đây xem. NgÆ°á»i ta chÃn đại tiêu cục của thà nh phố Kim Lăng nà y, đã hạ chiến thÆ° cho già què nà y rồi.
|
25-03-2008, 03:17 AM
|
|
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
Hồi 25:
Trung Sơn hội quần hùng
Long Uyên vá»›i Vân Tuệ nghe thấy Phả Cái nói nhÆ° váºy, vá»™i cất của báu Ä‘i. Long Uyên thuáºn tay nhét con dao găm sau lÆ°ng, rồi hai ngÆ°á»i má»›i cùng Ä‘i và o phòng trong. Quả thấy Phả Cái Ä‘ang cầm má»™t cái thiếp giấy Ä‘á». Vân Tuệ vá»™i đỡ lấy cái thiếp ấy lên xem, Long Uyên cÅ©ng ngó đầu và o xem.
Hai ngÆ°á»i thấy trên lá thiếp viết rằng:
“KÃnh gá»i Tiếu Diện phả Cái, Thiên Diện thÆ° sinh và Thiên Diện phu nhân ba vị.
Chúng tôi được biết hiệp danh của ba vị đã lâu các đồng đạo ở Lưỡng Giang Ä‘á»u hâm má»™ ba vị vô cùng. Duy có đêm hôm qua tấn kịch ở Tam Giang tiêu cục của Vu tiêu đầu vá»›i các bá»™ hạ hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i đã bị ba vị giết hại và đã thÆ°Æ¡ng rồi cÆ°á»›p hết châu báu của nhà há» Vu, hà nh vi nhÆ° váºy không những Ä‘á»™c ác còn kiêm cả gian tham đã chấn Ä‘á»™ng hết kinh sÆ°.
Chúng tôi là đồng nghiệp vì cảm thấy máu chảy ruá»™t má»m là m sao mà không Ä‘á»™ng lòng thÆ°Æ¡ng và công phẩn, vì thế má»›i viết lá thÆ° nà y và má»i ba vị đến trăng tròn xin lên núi Trung SÆ¡n để chỉ giáo.â€
DÆ°á»›i kà tên Kim Ngân Tiên Hồ Diên Dị vị vá»›i chÃn Äại Tổng tiêu đầu.
Long Uyên Ä‘á»c xong cảm thấy nhức óc vô cùng chà ng lẳng lặng nhìn Vân Tuệ, Phả Cái xem hai ngÆ°á»i định Ä‘á»at ra sao?
NgỠđâu Vân Tuệ lại cÆ°á»i tÆ°Æ¡i nhÆ° hoa nở, đôi mắt chứa đầy thần khÃ. Còn phả Cái thì cÅ©ng cÆ°á»i nhÆ° Ä‘iên nhÆ° khùng đủ thấy ông ta tức giáºn khôn tả. Bất đắc dÄ© chà ng cÅ©ng thở dà i má»™t tiếng và nói:
-Vừa rồi VÆ°Æ¡ng Äa Khẩu tá»›i đây kể, bảo tối hôm qua Tam Giang tiêu cục có má»™t bá»n giặc tá»›i đã thÆ°Æ¡ng hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i vị tiêu đầu, khi Ä‘i lại còn cÆ°á»›p hết của cải của Vu đại thái gia, trong đó có má»™t con dao găm rất quà báu, giá trị liên thà nh, vì dao đó là dao của Nguyên Thái Tổ năm xÆ°a. Vu nhị thiếu gia tá»± nháºn không đủ sức trả thù cho cha, liá»n giáºn dữ bá» Ä‘i lên núi Không Äá»™ng tìm tổ sÆ° gia để há»c há»i thêm võ công.
Phả cái nghe Long Uyên nói nhÆ° váºy trong lòng tức giáºn đến ná»—i hai mắt nổi lữa, ông ta chỉ nói được má»™t câu “Äược, được lắm†rồi ông ta không nói năng gì nữa.
Long Uyên cầm cái thiếp đỠtay run run và nói tiếp:
-Cho nên sáng hôm nay phó tổng tiêu đầu của Tam Giang tiêu cục là Hồ Diên Dị má»›i đứng ra chỉ huy. Má»™t mặt y lo mai táng cho Vu tổng tiêu đầu vá»›i các tiêu đầu khác, má»™t mặt y viết thiệp má»›i các anh hùng hà o kiệt và tiêu đầu của chÃn đại tiêu cục ở Kim Lăng nà y tá»›i tầm hung báo thù.
Nói xong, chà ng rút con dao găm đeo ở ngang lưng ra đưa cho Phả Cái và nói tiếp:
-Lão tiá»n bối xem con dao nà y đây... Hà ! Nếu tối hôm qua lúc Vu Hoà nh trao trả hai cái túi châu báu mà chúng ta để ý kiểm sóat lại má»™t chút thì đâu đến ná»—i có chuyện nà y xảy ra.
Phả cái đỡ lấy con dao găm, thấy con dao ấy dà i chừng hai thÆ°á»›c, trên cán có khảm mấy hạt châu báu, kim cÆ°Æ¡ng. Những hạt châu báu và kim cÆ°Æ¡ng Ä‘á»u to nhÆ° trứng bồ câu, đủ thấy giá trị và công dụng của nó nhÆ° thế nà o rồi. Ông ta nghe thấy Long Uyên nói là mình sÆ¡ xuất không để ý xem lại những đồ châu báu liá»n cÆ°á»i ha hả:
-Hiá»n Ä‘iệt lầm rồi, tục ngữ có câu “rồng sinh rồng, chuá»™t sinh chuá»™tâ€. Chuá»™t nhắt chỉ biết chui trong những lá»— hổng thôi. Tam Phi thiếu thá»i là m giặc đến già cÅ©ng không thay đổi tÃnh, con của y hấp thụ tÃnh giặc từ hồi nhá», nhÆ° váºy y là m sao biến thà nh chân chÃnh quân tỠđược?
Nói xong, ông ta cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng và nói tiếp:
-Già què nà y bây giá» cùng lúc ấy không giết tên tiểu quá»· kia. Nên bây giá» y má»›i có cÆ¡ há»™i giở ác kế nà y ra ngấm ngầm giấu tang váºt và o trong túi châu báu của chúng ta để có cá»› rủ các đồng nghiệp thù hằn chúng ta vì y tá»›i đây mà ná»™p mạng. Còn y thì cao chạy xa bay, đủ thấy tâm địa y ác Ä‘á»™c nhÆ° thế nà o.
Long Uyên liá»n tỉnh ngá»™, trong lòng vừa kinh hãi vừa tức giáºn háºm há»±c nói:
-Y... Y muốn để cho tất cả ngÆ°á»i trên thiên hạ hiểu lầm bác cháu chúng ta và coi chúng ta nhÆ° nhân váºt của hắc đạo và ác Ä‘á»™c không tả.
-Không những thế già què nà y còn đoán Vu Hoà nh với tên Kim Ngân Tiên gì đó hai tiểu tỠấy còn có âm mưu khác nữa.
Long Uyên ngạc nhiên và thắc mắc vô cùng. Vân Tuệ sáng trà hÆ¡n nà ng còn đóan Vu Hoà nh cố ý để lại tang váºt và o trong đồ đạc của mình nhÆ° váºy ắt phải là độc kế. Nên bây giá» thấy Phả Cái nhắc nhở tá»›i nà ng liá»n xen lá»i nói:
-Hà ! Phả Cái thúc thúc nói rất đúng, chúng muốn nhỠsức lực chúng ta để mà diệt những kẻ chống với chúng.
Phả Cái vỗ và o con dao găm và nói tiếp:
-Phải, hiá»n Ä‘iệt nữ Ä‘oán không sai, Vu Hoà nh vá»›i Hồ Diên Dị cùng má»™t bá»n vá»›i nhau, già què nà y Ä‘oán chắc chúng đã nghÄ© ra được má»™t nÆ°á»›c cá» Ä‘á»™c để đối phó vá»›i chúng ta rồi.
Nói xong, y thấy Long Uyên còn vẻ không tin liá»n giải thÃch:
-Hiá»n Ä‘iệt thá» nghÄ© xem Kim Ngân tiá»n thân là phó tiêu đầu của Tam Giang tiêu cục. Sao tối hôm qua y lại không có mặt tại tráºn? Dù y không có mặt tại đó Ä‘i chăng nữa, tiểu tá» Vu Hoà nh đã trông thấy vá»›i cha y đã có tà i lãnh đạo được tất cả tiêu cục của thà nh phố Kim Lăng nà y mà còn địch không nổi chúng ta. ChÃn đại tiêu hãng ở Kim Lăng nà y Ä‘á»u là kẻ bị Tam Phi đánh bại, thá» há»i chúng là m gì có nhân tà i đặc biệt để thắng ná»—i chúng ta?
Long Uyên thấy lá»i nói của Phả Cái rất phải, nếu trong các tiêu cục ở Kim Lăng nà y mà địch nổi bá»n há» ba ngÆ°á»i thì tiếng tăm của ngÆ°á»i đó đã lững lẫy từ lâu, khi nà o ngÆ°á»i đó lại chịu khuất phục Tam Phi nhÆ° thế.
Phả Cái thấy Long Uyên gáºt đầu liá»n cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng và nói tiếp:
-Vá»›i hai ba chục tiêu đầu của Tam Giang tiêu cục liá»n tay tấn công ngầm mà chẳng là m gì nổi chúng ta, thì Hồ Diên Dị có má»i tất cả nhân tà i của chÃn tiêu cục cÅ©ng không sao thắng ná»—i chúng ta đâu. Äiá»u nà y y không phải là không biết, nhÆ°ng biết mà y còn hẹn Æ°á»›c chúng ta Ä‘i đấu nhÆ° thế, đủ thấy bên trong thế nà o cÅ©ng có âm mÆ°u gì chứ không chỉ có ý định tả thù đâu, theo ý lão thì đấy là kế má»™t tên bắn hai chim, kế ấy của y là muốn nhá» sức chúng ta diệt trừ những đồng đạo mà y không Æ°ng xÆ°a nay, rồi thừa dịp may nà y mà y cÆ°á»›p luôn địa vị của Tam Phi. Sau nà y lâu lâu ngà y việc đó hóa mù ra mÆ°a dù Vu Hoà nh quay trở vá» có muốn gầy dá»±ng lại gia thanh cÅ©ng không dá»±ng được nữa.
Long Uyên thấy Phả Cái giải thÃch nhÆ° váºy nhÆ° sét đánh ngang tai, chà ng nhức óc vô cùng và cÅ©ng phấn khởi hết sức nữa. Chà ng nghÄ© dến sá»± khóc lóc van lÆ¡n của Tam Phi, sau tên đó lại giở mặt nhÆ° thế nà o và Vu Hòanh đê hèn vô sÄ© ra sao rút cục tiểu tặc ấy lại còn vu oan giá há»a cho mình, và còn giở Ä‘á»™c kế má»™t đá ném hai chim ra hãm hại mình v.v... Chà ng cà ng nghÄ© cà ng Ä‘au lòng, chà ng không hiểu tại sao lòng ngÆ°á»i lại gian giảo, xảo trá đến nhÆ° váºy. Tá»›i lúc nà y lòng tin tưởng ngÆ°á»i khác của chà ng đã bị lung lay.
Vân Tuệ đứng cạnh đó thấy sắc mặt Long Uyên lúc trắng lúc Ä‘á» bừng, thay đổi luôn luôn, nà ng biết tâm lý của chà ng thay đổi nhÆ° thế nà o liá»n khuyên chà ng:
-Uyên hiá»n đệ, lần nà y chúng ta được má»™t bà i há»c Ä‘Ãnh đáng, hiá»n đệ không nên báºn tâm chuyện ấy nữa, tục ngữ có câu ‘ta không nên có lòng hại ngÆ°á»i, nhÆ°ng lúc nà o ta cÅ©ng để ý phòng ngừa ngÆ°á»i.’ Từ giá» trở Ä‘i hiá»n đệ cÅ©ng nên thay đổi thái Ä‘á»™ đối phó vá»›i bá»n hiểm trá nhÆ° Vu Hoà nh chẳng hạn không thể nà o nÆ°Æ¡ng tay được, hiá»n đệ nên biết lúc ấy y địch không ná»—i hiá»n đệ nên má»›i quì lạy van lÆ¡n. NhÆ°ng đó chỉ là má»™t thủ Ä‘oạn của y thôi, chứ y có hối cải thá»±c đâu? Nếu hiá»n đệ Ä‘á»™ng lòng tha cho chúng, chúng không những không biết cám Æ¡n và hối cải ngay. Trái lại há»… có dịp may là chúng quay đầu lại cắn hiá»n đệ liá»n.
Long Uyên thở dà i đáp:
-Chị Tuệ lá»i nói của chị tuy rất có lý, nhÆ°ng chúng ta có phải hạng ngÆ°á»i hÆ¡i má»™t tà là ra tay giết ngÆ°á»i đâu? Chị nên hiểu ông trá»i bao giá» cÅ©ng hiếu sinh và tÃnh của con ngÆ°á»i vốn là thiện. Sở dÄ© chúng tác ác tác quái nhÆ° thế cÅ©ng Ä‘á»u do hòan cảnh háºu thiên ảnh hưởng nêu chúng ta lấy đức khuất phục chúng rồi lại lấy nghÄ©a để khuyên bảo và chỉ má»™t con Ä‘Æ°á»ng má»›i cho chúng Ä‘i. NhÆ° váºy thế nà o chúng cÅ©ng hối cải.
Phả Cái Ä‘ang tức giáºn nghe Long Uyên nói chÆ°á»›ng tai quá liá»n quát lá»›n:
-Sao hiá»n Ä‘iệt lại hủ hóa đến nhÆ° thế? Thá» há»i hôm qua hiá»n Ä‘iệt đã đôi ba phen dung túng cho kẻ tiểu nhân gian ác mục Ä‘Ãch của hiá»n Ä‘iệt muốn chúng cải tà quy chánh, đức Ä‘á»™ của hiá»n Ä‘iệt đáng khen lắm. NhÆ°ng hiá»n Ä‘iệt phải biết những kẻ gian ác tà i ba không phải tầm thÆ°á»ng đâu. Chúng chỉ giở chân hay chìa cẳng má»™t cái cÅ©ng đủ giết ngÆ°á»i khác rồi. Từ lúc hiá»n Ä‘iệt chịu thÆ°Æ¡ng chúng là m thiện cho tá»›i chúng thá»±c tâm hối cải thá»i gian đó phải khá lâu má»›i được, nhÆ°ng trong thá»i gian ấy biến hóa ra sao mình là m sao mà biết trÆ°á»›c được? Thá» há»i hiá»n Ä‘iệt có dám bảo đảm trong thá»i gian đó chúng không giết hại những kẻ vô tá»™i không?â€
Long Uyên thở dà i má»™t tiếng, vì chà ng nhìn thấy lá»i nói của Phả Cái rất có lý vì chà ng nháºn thấy hà nh vi của Vu Tam Phi vá»›i con của y là Vu Hoà nh thá»±c là hiểm trá gian ác khiến chà ng không ngỠđược, nhất là chà ng nghÄ© đến KÃnh Tháºt má»™t ngÆ°á»i có lòng hiệp nghÄ©a nhÆ° thế, ngỠđâu cÅ©ng lại cùng tứ kiếm bị ngÆ°á»i ám hại chết má»™t cách oan uổng nhÆ° váºy, chà ng không Ä‘á»™ng lòng thÆ°Æ¡ng và uất sao được? Chà ng bắt đầu nháºn thấy thủ Ä‘á»an ‘dùng rết trị ná»c rết’ quả thá»±c là má»™t kế hay.
Vân Tuệ thấy Long Uyên cau mà y suy nghĩ đã biết chà ng nghĩ gì, vội nói sang chuyện khác mà nói:
-Tối ngà y kia đã tá»›i ngà y hẹn Æ°á»›c của chúng rồi, chẳng hay Phả thúc thúc có mÆ°u kế gì để đối phó bá»n ngÆ°á»i ấy chÆ°a?
Phả cái cÆ°á»i ha hả đáp:
-Hiá»n Ä‘iệt khá»i phải lo nghÄ© chuyện ấy, nÆ°á»›c lên thì thuyá»n lên, đến lúc đó chúng ta tùy cÆ¡ ứng biến chứ chả cần nghÄ© trÆ°á»›c cho mệt óc.
Äêm rằm, trăng tròn và nh vạnh tá»a sáng xuống khắp nÆ¡i. Trên đỉnh núi Trung SÆ¡n phong cảnh đẹp nhÆ° tranh vẽ, nhÆ°ng ngoà i tiếng côn trùng kêu ra thì bốn bá» yên lặng nhÆ° tá». Lúc ấy là canh ba trong thà nh Kim Lăng có ba cái bóng Ä‘en phi ra Ä‘i thà nh hình chữ phẩm nhanh nhÆ° sao sa tiến thẳng vá» phà núi Trung SÆ¡n, Phả Cái Ä‘i trÆ°á»›c, ông ta vẫn mặc bá»™ quần ấo rách rÆ°á»›i ấy, Long Uyên và Vân Tuệ Ä‘i sau đã hẹn bảo nhau rồi, lúc nà o cÅ©ng để Phả Cái Ä‘i trÆ°á»›c và hai ngÆ°á»i theo sau chỉ thóang cái ba ngÆ°á»i đã tá»›i Trung SÆ¡n ngay.
Long Uyên mắt sáng hÆ¡n hai ngÆ°á»i, xa xa chà ng đã trông thấy trong rừng thông có ẩn núp hÆ¡n ba mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i.
Phả Cái cÆ°á»i ha hả, tiếng cÆ°á»i của ông ta rung Ä‘á»™ng cả cây cối ở trong rừng. Khi ba ngÆ°á»i tá»›i trÆ°á»›c rừng liá»n ngừng chân lại Phải Cái lá»›n tiếng nói:
-Bằng hữu ở trong rừng sao không ra đây còn đợi đến bao giá» nữa? â€
Trong Rừng láºp tức có hai mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i váºn võ trang, lÆ°ng Ä‘eo khà giá»›i phi ra, vừa tá»›i nÆ¡i chúng đã bao vây luôn ba ngÆ°á»i và o giữa. Äồng thá»i phÃa đằng trÆ°á»›c chợt có má»™t ngÆ°á»i bÆ°á»›c ra, dÆ°á»›c ánh trăng ba ngÆ°á»i trông thấy rõ ngÆ°á»i ấy vạm vỡ lá»±c lưỡng, nhÆ°ng chỉ tiếc thay mắt chuá»™t, mÅ©i chim két, trông không xứng vá»›i bá»™ mặt to ấy chút nà o.
LÆ°ng y Ä‘eo hai chiếc roi chÃn khúc, má»™t cái bằng và ng, má»™t cái bằng bạc, khi Ä‘i tá»›i gần y chắp tay chà o ba ngÆ°á»i và nói:
-Chắc các hạ là Tiếu Diện Phả Cái lão tiá»n bối danh chấn võ lâm từ lâu vá»›i Thiên Diện ThÆ° Sinh và Thiên Diện Phu Nhân phải không?
Phả cái liá»n đáp:
-Phải!
Tiêu đầu nỠcau mà y lại nói tiếp:
-Tại hạ là Kim Ngân Tiên Hồ Diên Dị dám táo gan há»™i há»p vá»›i các đồng đạo ở thà nh Kim Lăng nà y má»i ba vị tá»›i đây, trÆ°á»›c hết là muốn ba vị cho chúng tôi được biết rõ nguyên nhân tại sao các vị lại giết chết hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i mấy ngÆ°á»i tiêu đầu và tổng tiêu đầu của Tam Giang tiêu cục nhÆ° thế? Sau lại lấy hết tiá»n tà i châu báu của tổng tiêu đầu đã tÃch trữ bấy nhiêu lâu nay, lại còn lấy Linh Xà bảo kiếm triá»u cung của triá»u đình trÆ°á»›c...
Phả Cái nhìn thẳng và o mặt Hồ Diên Dị rồi ngắt lá»i y:
-Hồ Diên tiêu đầu, già què nà y có một việc không hiểu muốn thỉnh giáo tiêu đầu.
-Lão tiá»n bối muốn há»i việc gì thế?
-Nhà buôn VÆ°Æ¡ng Kinh Tháºt vá»›i Uyển Nam tứ kiếm có còn ở trong tiêu cục không? Tiêu đầu nói những châu báu của Tam Phi đã gom góp được bấy nhiêu năm đó có phải là những châu báu đã Ä‘em và o quý tiêu cục để nhá» bảo vệ không?
Hồ Diên Dị mặt hơi biến sắc ấp úng một hồi mới đáp:
-Việc nà y... theo tại hạ biết thì KÃnh Tháºt vá»›i Uyển Nam tứ kiếm đã sá»›m rá»i khá»i bổn tiêu cục, còn chá»— châu báu mà các hạ nói thì tại hạ không biết...
Phả Cái nghe y nói nhÆ° váºy ngá»ng mặt lên trá»i cÆ°á»i ha hả, tiếng cÆ°á»i của ông ta khiến ai nghe thấy cÅ©ng phải rùng mình, cÆ°á»i xong ông ta kêu hừ má»™t tiếng và nói tiếp:
-Ta, Tiếu Diện Phả Cái suốt Ä‘á»i lên Bắc xuống Nam chÆ°a há» thấy má»™t quân nà o lại giảo hoạt nhÆ° các ngÆ°Æ¡i và cÅ©ng chÆ°a nghe thấy má»™t tiêu cục nà o lại giết hại ‘hóa chủ’ nhÆ° quà cục. NgÆ°Æ¡i là phó tổng tiêu đầu của Tam Giang tiêu cục mà không hay biết má»™t tà gì vá» chuyện đó thì thá»±c già què nà y không tin chút nà o.
Ông ta chÆ°a nói dứt, các ngÆ°á»i của chÃn tiêu cục kia Ä‘á»u xôn xao bà n tán và chúng còn Ä‘ang thắc mắc không hiểu lá»i của ông già què nà y là thá»±c hay giả?
Hồ Diên Dị mặt biến sắc vội gà o thét lên chữa thẹn:
-Lão tiá»n bối tiếng tăm lừng lẫy oai trấn giang hồ bấy nhiêu năm khi nà o đêm khuya đến nhà ngÆ°á»i ta giết ngÆ°á»i cÆ°á»›p của, đến giá» không chịu nhìn nháºn mà trái lại bây giá» còn vu khống nhÆ° thế. Hừ thá»±c là nghe danh không bằng thấy mặt.
Phả Cái thấy Hồ Diên Dị Ä‘iên đảo thị phi, ăn nói vô lá»… liá»n cả giáºn hai mắt của ông ta tia ra hai luồng ánh sáng, ông ta cà ng tức giáºn bao nhiêu thì cà ng cÆ°á»i lá»›n bấy nhiêu.
Vân Tuệ không sao nhịn được liá»n xen lá»i:
-NgÆ°á»i nà y ăn nói phải cẩn tháºn má»™t chút. Vu Tam Phi thấy báu váºt nổi lòng tham giết hại ngầm KÃnh Tháºt và tứ kiếm năm ngÆ°á»i, không nghÄ© qui cÅ© võ lâm, táng táºn lÆ°Æ¡ng tâm nhÆ° thế, tá»™i lá»—i của y không đáng chết hay sao? NhÆ° thế là y đã sỉ nhục các đồng nghiệp mà Hồ Diên Di ngÆ°Æ¡i lại...
Hồ Diên Di thấy nà ng ta nói quá lá»™ liá»…u chỉ sợ má»i ngÆ°á»i tin là sá»± tháºt thì bao nhiêu công việc của y đã là m Ä‘á»u bị tan vỡ hết, cho nên y không đợi Vân Tuệ nói dứt, y vá»™i cÆ°á»i lá»›n và ngắt lá»i nà ng ta:
-NÆ°Æ¡ng tá» múa mép nhÆ° váºy, dù khéo nói đến đâu cÅ©ng không thể chối cải được sá»± thá»±c giết chết hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i. Nói nhiá»u vô Ãch, có giá»i thì cứ việc ra tay đấu ngay, ai thắng là phải, ai bại là trái.
Trong lịch sá» loà i ngÆ°á»i từ xÆ°a tá»›i nay mạnh được yếu thua, sau nà y xã há»™i phát triển có thêm tình lý, nhÆ°ng giá»›i võ lâm xÆ°a nà y vẫn còn giữ lại qui luáºt của tổ tiên đó là chuyện gì giải quyết bằng lá»i nói không xong là phải đấu vá»›i nhau và cứ lấy chuyện được thua quyết định sá»± phải trái.
Những ngÆ°á»i của chÃn đại tiêu cục bao vây ở bên ngoà i đã bị Hồ Diên Dị xúi bẩy từ trÆ°á»›c nên đối vá»›i ba ngÆ°á»i có thà nh kiến xấu sẵn, vì váºy dù Phả Cái vá»›i Vân Tuệ nói nhÆ° thế nà o chúng cÅ©ng không dám tin là sá»± thá»±c. Äồng thá»i chúng lại thấy Long Uyên và Vân Tuệ má»™t ngÆ°á»i là thÆ° sinh yếu á»›t, má»™t ngÆ°á»i là thiếu phụ ẻo lả mà tại sao lại tá»± nháºn là Thiên Diện thÆ° sinh và Thiên Diện phu nhân nhÆ° váºy, hai cái tên nà y chÆ°a há» nghe nói bao giá», nhÆ°ng vừa rồi tuy chúng đã trông thấy khinh công hai ngÆ°á»i rất cao siêu nhÆ°ng vẫn tưởng hai ngÆ°á»i không có tà i ba gì hết.
Chúng biết Phả Cái nổi danh từ lâu, nhÆ°ng bây giá» thấy ông ta là má»™t ăn mà y xấu xà chân lại què, hÆ¡n nữa chúng lại cáºy ngÆ°á»i nhiá»u, cho nên nghÄ© rằng Phả Cái có lợi hại đến đâu cÅ©ng chÆ°a chắc địch ná»—i chúng mấy chục ngÆ°á»i nhÆ° thế.
Long Uyên từ lúc đến nÆ¡i tá»›i giá» chÆ°a há» nói ná»a lá»i, bây giá» chà ng nghe Hồ Diên Dị Ä‘á» nghị nhÆ° váºy lấy sá»± thắng bại là m phải trái, trong lòng tức giáºn Ä‘ang định lên tiếng giải thÃch, ngỠđâu chÆ°a kịp nói thì trong bá»n ngÆ°á»i đó đã có má»™t ngÆ°á»i Ä‘en đúa cao lá»›n lá»±c lưỡng trông không khác gì má»™t cái tháp sắt váºy, mặt Ä‘en nhánh râu quai nón, tá»±a nhÆ° Lý Quì, má»™t tên giặc LÆ°Æ¡ng SÆ¡n Bạc váºy, tay cầm đại Ä‘ao, tiến ra vÅ© trÆ°á»ng lá»›n tiếng nói:
-Hồ Diên Di ca nói mãi mà mổ Báºt Mã Ôn Thần Lục Äạt chỉ thÃch có câu cuối cùng của nhị ca mà thôi.
Nói xong, y liá»n vẫy tay gá»i Long Uyên rồi nói tiếp:
-Lại đây, cáºu bé kia lại đây để Báºt Mã Ôn Thần chém ngÆ°á»i hai nhát để trả thù cho đại má»—.
Äại hán to lá»›n và đen nhánh ấy là tiêu đầu của Võ Anh tiêu cục, tÃnh rất khùng và đần Ä‘á»™n, bình sinh chỉ thÃch đánh nhau, nghe thấy đánh nhau ở đâu y cÅ©ng phải đến dá»± má»™t tay. NhÆ°ng ngÆ°á»i khùng có ba thà nh thông minh, y tá»± biết Tiếu Diện Phả Cái là ngÆ°á»i có tên tuổi mấy chục năm tất nhiên không phải dá»… đối phó mà vá»›i Vân Tuệ là má»™t thiếu phụ cho nên y có thắng cÅ©ng không vẻ vang nên y lá»±a chá»n Long Uyên là thế. Vì váºy y vừa bÆ°á»›c ra đã khiêu chiến vá»›i Long Uyên liá»n.
Long Uyên thấy y là một tên khùng không muốn ra tay đấu với y nên nói:
-Huynh hà tất phải nóng lòng nhÆ° váºy hãy nghe tại hạ nói đôi lá»i...
Lục Äạt thấy chà ng không chịu ra tay liá»n tức giáºn trợn tròn xoe mắt lên nhìn, liá»n múa đại Ä‘ao nói:
-Tiểu tỠđừng có nói lôi thôi nữa, mau ra đây chịu chết đi.
Phả Cái thấy Long Uyên nhÆ° váºy biết chà ng mắc phải cái ‘bệnh từ bi’ rồi, không sao nhịn được đồng thá»i lại thấy Lục Äạt ăn nói vô lá»… nhÆ° thế liá»n cả cÆ°á»i nói:
-Tiểu tỠđen xì kia, muốn đánh nhau không khó, để già què nà y tiếp ngươi và i hiệp.
Ông ta vừa nói vừa nhảy cà thá»t tá»›i nhÆ°ng nhanh khôn tả chỉ thoáng má»™t cái đã tá»›i trÆ°á»›c mặt Lục Äạt rồi, giÆ¡ hai tay lên đánh cho hai tát tay kêu “bá»™p, bá»™pâ€.
Lục Äạt thấy Phả Cái tiến tá»›i, y đã biết mình không địch nổi, nhÆ°ng chÆ°a kịp nghÄ© ngợi và chÆ°a kịp múa Ä‘ao chống thì đã bị tất luôn hai bạt tai, hai má sÆ°ng húp và miệng chảy máu tÆ°Æ¡i lui vá» sau năm bÆ°á»›c ngồi bịch xuống đất liá»n.
Phả Cái tát xong lại quay trở vỠchỗ cũ lạnh lùng nói tiếp:
-Những quân vô dụng như thế mà cũng đòi ra bêu xấu thực không biết xấu hổ, có mau bước đi không?
Lục Äạt bị đánh xong nồi ở dÆ°á»›i đất lắc đầu mấy cái, nghe thấy Phả Cái nói nhÆ° váºy y hổ thẹn vô cùng, lóp ngóp bò dáºy lấy cái áo chùi máu ở trên mép mà gượng cÆ°á»i đáp:
-Nà y... nà y, lão ăn mà y kia có biết luáºt lệ của giang hồ không? Má»— khiêu chiến vá»›i y chứ có phải khiêu chiên vá»›i lão đâu? Việc gì đến lão mà lão phải ná»—i khùng đến thế? Lão là ngÆ°á»i có tên tuổi trên giang hồ má»— tá»± biết địch không nổi, nên má»— có khiêu chiến vá»›i lão đâu?
Long Uyên vá»›i Vân Tuệ thấy y ngây thÆ¡ nhÆ° váºy cÅ©ng phải báºt cÆ°á»i. Lục Äại thấy Long Uyên cÆ°á»i liá»n trợn đôi mắt lên nhìn và chỉ và o mặt chà ng to tiếng:
- Nà y tiểu tá» kia, ngÆ°Æ¡i cÆ°á»i cái chi? Phải, ta bị hai cái tát đấy, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i thắng sao nổi ta có giá»i thì ra đây đánh nhau vá»›i má»— má»™t phen chứ cứ đứng yên má»™t chá»— xem ngÆ°á»i ta...
Bá»n ngÆ°á»i trong chÃn tiêu cục thấy Lục Äạt nói năng quà ng xiêng nhÆ° váºy ngượng vô cùng. Má»™t ngÆ°á»i trong bá»n râu dà i và lá»›n tuổi vá»™i bÆ°á»›c lên quát bảo:
-Chú Lục Äạt mau rút lui Ä‘i...
Ông già chÆ°a kịp nói xong thì Lục Äạt đã múa đại Ä‘ao nói lá»›n:
-Tổng tiêu đầu mặc kệ tôi nếu tiểu tỠấy không đấu với tôi thì dù lão có giết chết mỗ, mỗ cũng không đi.
Long Uyên thấy đối phÆ°Æ¡ng nhất định chỉ định mình đấu nhÆ° váºy trong lòng có chút giáºn, lại nháºn thấy y tuy là má»™t ngÆ°á»i ngu ngốc nhÆ°ng tâm địa của y lại không giảo hoạt nhÆ° những ngÆ°á»i khác. Vì váºy chà ng quyết định là m hà i lòng đối phÆ°Æ¡ng trÆ°á»›c rồi nghÄ© cách thuyết phục y sau để y biết rõ sá»± thá»±c và từ nay đừng có tức háºn bá» há» nữa. Long Uyên quyết định nhÆ° váºy liá»n tiến tá»›i trÆ°á»›c mặt Lục Äạt há»i:
-Huynh nhất định đấu với tại hạ phải không?
-Phải, mỗ nhất định đòi đấu với ngươi đấy!
-Nếu váºy tại hạ xin tuân theo, nhÆ°ng huynh cÅ©ng phải nháºn lá»i tại hạ má»™t chuyện.
-Tiểu quỉ nà y chắc xuất thân là tú tà i nên mới ăn nói lôi thôi như thế.
Long Uyên quay mình giả bá»™ định Ä‘i. Lục Äạt vá»™i gá»i:
-Nà y, ngÆ°á»i có Ä‘iá»u gì nói ra cho má»— nghe xem.
-Nếu huynh thắng được tại hạ thì tùy huynh muốn chém, muốn giết nếu tại hạ may mắn thắng tráºn thì huynh phải nghe lá»i tại hạ là m má»™t việc!
Lục Äạt nghÄ© thầm:
“Tưởng việc gì chứ việc nà y thì dá»… lắm.â€
NhÆ°ng y vẫn trả lá»i rằng:
-Nếu là việc xấu xa mỗ nhất định không là m đâu.
Long Uyên thầm tán thưởng và nói tiếp:
-Nếu việc không chÃnh đáng không bao giá» tại hạ bắt huynh là m đâu.
-Äược! Má»— vá»›i tiểu tá» ngÆ°Æ¡i quân tá» nhất ngôn, nếu ai nuốt lá»i là con thú bò bốn chân nhé. Bây giá» tiểu tá» rút khà giá»›i cỡi áo dà i ra chuẫn bị Ä‘i.
-Khá»i cần.
Lục Äạt cả giáºn nói:
-Tiểu tá» ngÆ°Æ¡i giá»i thá»±c. Dám khinh thÆ°á»ng má»— nhÆ° thế phải không, được má»— cÅ©ng không cần dùng Ä‘ao.
Nói xong y dắt hai con dao và o sau lÆ°ng, rồi y giÆ¡ bà n tay há»™ pháp lên tay trái để lên trên cá», tay phải đứng lấy thế và nói:
-Má»i tiểu tá» tiến lên Ä‘i.
Nói xong, y lần bÆ°á»›c tiến lên di tá»›i gần Long Uyên liá»n giở thế Kim bà o lá»™ trảo (con beo và ng giÆ°Æ¡ng vuốt) năm ngón tay của y nhÆ° năm cái móc nhắm mặt Long Uyên chá»™p tá»›i.
Long Uyên vẫn đứng yên không cá» Ä‘á»™ng, thấy Lục Äạt váºn Äại Lá»±c Ưng Trảo Công liá»n cÆ°á»i khì, ngấm ngầm váºn ÄÆ¡n Thiến thần công lên bảo vệ lấy thân và chá» bà n tay của đối phÆ°Æ¡ng sắp chá»™p tá»›i. Khi chỉ còn cách mình hÆ¡n thÆ°á»›c chà ng giÆ¡ tay phải lên dùng hai ngón tay từ từ quắt lấy cổ tay của Lục Äạt.
Lục đạt tuy không thông minh nhÆ°ng võ công khá cao siêu, y giở thế công đó tuy mạnh, nhÆ°ng sá»± thá»±c có thể ná»a thá»±c ná»a hÆ° đây là má»™t thế thỠđịch cho nên vừa thấy Long Uyên giÆ¡ tay ra định chá»™p cổ tay mình y liá»n quát lá»›n:
-Giá»i lắm!
Tay phải bá»—ng giá» thế Kim Ty Chiá»n Uyển (dây và ng cuốn cổ tay) giÆ¡ ngược lên chống đỡ tay phải của Long Uyên, chân thì tiến lên má»™t bÆ°á»›c, rồi dùng tả chưởng nhằm lÆ°ng Long Uyen, tấn công luôn.Má»™t thế hai thứ y ra tay cÅ©ng khác nhanh nhẹn. Long Uyên cÅ©ng thầm khen “hảoâ€, vì váºy chà ng cà ng quyết tâm phải là m cho đối phÆ°Æ¡ng phải kÃnh phục.
Cho nên tay phải của chà ng vẫn giữ nguyên thế thức cÅ©, chỉ dùng cánh tay trái hất ngược vá» phà sau để bảo vệ lấy sau lÆ°ng, láºp tức hai tiếng kêu “bá»™p, bá»™p†chưởng lá»±c chạm và o nhau.
Lục Äạt rống lên má»™t tiếng lui vá» phÃa sau ba bÆ°á»›c, trợn trừng mắt lên nhìn long Uyên và nói:
-Tiểu tá» giá»i thá»±c, quả biết hai miếng võ, lại đây để má»— đấu vá»›i ngÆ°Æ¡i lần nữa.
Long Uyên má»›i dùng hai thà nh công lá»±c mà đã đẩy đối phÆ°Æ¡ng lùi mấy bÆ°á»›c chà ng không muốn đã thÆ°Æ¡ng đối phÆ°Æ¡ng nên má»›i dùng nhÆ° thế thôi. Nà y chà ng nghe thấy đối phÆ°Æ¡ng thách thức nhÆ° váºy liá»n mỉm cÆ°á»i đáp:
-Tùy theo ý muốn của huynh.
Lục Äạt giá» song chưởng lên tấn công luôn và chân thì bÆ°á»›c lên hai bÆ°á»›c đứng lấy tấn và miệng thì quát lá»›n:
-Tiểu tỠtiếp chưởng.
Y chÆ°a nói dứt, chưởng của y đã tấn công tá»›i trÆ°á»›c ngá»±c Long Uyên liá»n.
Long Uyên vẫn đứng nhÆ° thÆ°á»ng, khi chưởng đối phÆ°Æ¡ng công tá»›i liá»n khẽ phất tả chưởng má»™t cái, trông thì cháºm nhÆ°ng sá»± thá»±c rất nhanh.
Chưởng của hai ngÆ°á»i lại va chạm nhau kêu đánh “bá»™p†má»™t tiếng. Long Uyên chìa tay ra khẽ chá»™p lấy cổ tay của Lục Äạt và buông má»™t cái, Lục Äạt không sao đứng vững lá»ang chá»ang đâm bổ và o Tiếu Diện Phả Cái.
Phả Cái thấy Lục Äạt nhÆ° bò Ä‘iên xông tá»›i, ông ta cau mà y lại Ä‘á»™t nhiên giÆ¡ chân què ra móc má»™t cái. Thế là tên ná» ngã xòai xuống đất.
Lục Äạt kêu “ối chà †má»™t tiếng ngã xấp xuống, sao lại khéo thế, trên mặt đát chá»— ấy lại có má»™t đống phân bò, y không há mồm kêu thì không sao, y hả mồm kêu “ối chà †thì mồm của y ngoạm ngay và o đống phân bò ấy liá»n, khiến y cứ phải nôn á»c luôn miệng trông rất tức cÆ°á»i.
Vân Tuệ thấy váºy không sao nhịn cÆ°á»i được cứ ôm bụng cÆ°á»i hòai.
Long Uyên thấy váºy thÆ°Æ¡ng hại định lên tiếng.
DÆ°á»›i ánh sáng trăng chà ng bá»—ng thấy có mấy ngÆ°á»i ở trong nhóm tiêu cục phi thân nhảy và o trong đấu trÆ°á»ng, hai tay giÆ¡ lên ném ám khà và o bá»n Phả Cái ba ngÆ°á»i, mÆ°á»i mấy mÅ©i ám khà đen nhánh nhắm các nÆ¡i yếu hiểm của ba ngÆ°á»i phi tá»›i. Äồng thá»i bá»n ngÆ°á»i kia lên tiếng quát lá»›n:
-Lão tiá»n bối oai danh lừng lẫy xa gần nhÆ° váºy, sao lại đùa giỡn má»™t tiểu bối nhÆ° thế?
Long Uyên thấy những mÅ©i ám khà của địch có ánh sáng Ä‘en nhánh biết những ám khà đó có tẩm Ä‘á»™c, chà ng thấy Vân Tuệ cứ ôm bụng cÆ°á»i nhÆ° thế, sợ nà ng không kịp né tránh. Nên chà ng vá»™i nhảy tá»›i trÆ°á»›c mặt Vân Tuệ, giÆ¡ hai tay áo lên múa tÃt đồng thá»i cảnh báo Phả Cái nên cẩn tháºn.
MÆ°á»i mấy mÅ©i ám khà đó bắn và o ngÆ°á»i Vân Tuệ rất nhanh, nhÆ°ng nhanh sao bằng khinh công cái thế của Long Uyên, chà ng hất tay áo má»™t cái, những ám khà đó Ä‘á»u mất tÃch hết, tá»±a nhÆ° rá»›t xuống đáy bể váºy.
PhÃa đăng kia Phả Cái tung hoà nh giang hồ mấ chục năm rất già u kiến thức, đối phÆ°Æ¡ng nhất cá», nhất Ä‘á»™ng là m sao mà tránh khá»i đôi mắt của ông ta? Cho nên ông ta chÆ°a nghe Long Uyên cảnh báo đã cÆ°á»i ha hả hai tiếng giÆ¡ tay lên mÆ°á»i ngón tay cùng búng ra má»™t lúc, liá»n có mÆ°á»i luồng chân khà dồn và o những mÅ©i ám khà bắn ngược trở lại, thế chạy ngược của ám khà đó còn nhanh hÆ¡n lúc bá»n ngÆ°á»i kia ném ra.
Bá»n ngÆ°á»i nảy xổ tá»›i ném ám khà đó có hai ngÆ°á»i Ä‘i trÆ°á»›c thấy váºy cả kinh vá»™i giở Thiên Cân Trụy ra hạ thân xuống đất và nhảy sang hai bên tránh né. CÅ©ng may những mÅ©i ám khà đó bay quá cao nên chúng thoát chết mà chỉ bị kinh hoảng không thôi.
NgỠđâu bá»n ngÆ°á»i của chÃn đại tiêu cục ở bốn phÃa chung quanh thấy khinh công và thủ pháp của ba ngÆ°á»i Ä‘á»u cao siêu khôn tả nhất là chúng thấy Äà n Chỉ Thần Công của Phả Cái lại cà ng sợ hải thêm. Hai tên nhảy tá»›i cứu Lục Äạt là tổng tiểu đầu của Võ Anh tiêu cục Kim Xà Äại Bà ng Äinh Thừa Uyên vá»›i phó tổng tiêu đầu Vạn Thắng Äao Mạnh Tá» Thanh, chúng thấy thủ hạ của mình bị ngÆ°á»i ta là m nhục nhÆ° váºy nên nhảy và o trong vÅ© trÆ°á»ng và đã nhảy tá»›i rồi không lẽ lại rút lui hay sao? Nên cả hai Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau rồi kẻ rút Ä‘ao ngÆ°á»i rút roi không quản sống chết xông lên đấu thà mạng má»™t phen trÆ°á»›c rồi hãy nói chuyện sau
Kim Ngân Tiên Hồ Diên Di đứng ở cạnh thấy váºy lá»›n tiếng nói:
-Lão tiá»n bối quả thá»±c bất phà m, nhÆ°ng có dám xông và o tiểu tráºn của chúng tôi không?
Cái ngá»ng mặt lên cÆ°á»i ha hả đáp:
-Phó tổng tiêu đầu khá»i cần phải khách khÃ, có tà i ba xảo quyệt gì thì cứ giở ra hết Ä‘i.
Hồ Diên Dị mặt đỠbừng vội nói sang chuyện khác để chữa thẹn:
-Các anh em, hôm nay thá»±c là phiá»n đến các anh em nhiá»u lắm.
Nói xong, y giÆ¡ tay ra hiệu má»™t cái rồi thuáºn tay rút đôi roi bằng bạc trên lÆ°ng xuống.
Các ngÆ°á»i Äúng ở vòng ngoà i thấy Hồ Diên Dị ra lệnh nhÆ° váºy liá»n rút lui và o trong rừng. Nhá» váºy Äinh Thừa Uyên vá»›i Mạnh Tá» Khánh má»›i có dịp may rút lui theo má»i ngÆ°á»i Ä‘i và o trong rừng liá»n.
Lục Äạt nhổ mãi má»›i hết phân bò trong miệng rồi y háºm há»±c nhìn Phả Cái và nói:
-Tiểu tá» kia có giá»i thì và o rừng đấu vá»›i má»—.
Nói xong, y không đợi chá» Phả Cái tả lá»i đã nhặt thanh Ä‘ao chạy và o rừng ngay.
Long Uyên thấy má»i ngÆ°á»i vá»™i và ng rút lui và o trong rừng cÅ©ng định quay bảo thì Vân Tuệ đã rỉ tai chà ng khẽ nói và i lá»i:
“Äánh xong rồi hãy nói sau.â€
Long Uyên thấy Vân Tuệ nói nhÆ° váºy liá»n im lặng đợi chá» cho đối phÆ°Æ¡ng và o trong rừng, chỠđánh thắng kẻ địch xong rồi hãy bá»™c lá»™ âm mÆ°u của Hô Diên Dị cho má»i ngÆ°á»i ngÆ°á»i hay cÅ©ng chÆ°a muá»™n.
Hồ Diên Dị thấy má»i ngÆ°á»i đã lui và o rừng rồi, liá»n múa tÃt song tiên, quay lại má»i Phả Cái ba ngÆ°á»i và o tráºn.Y cÅ©ng nhảy và o rừng mất dạng liá»n.
Phả Cái quay đầu nhìn Long Uyên và Vân Tuệ chÆ°a kịp lên tiếng thì Long Uyên đã dùng thiên lý truyá»n âm khẽ bảo Vân Tuệ:
“Xin hai vị đừng giết chóc nhiá»u, tốt hÆ¡n hết chỉ Ä‘iểm yếu huyệt của chúng thôi bằng không, gây nên sá»± hiểu lầm lá»›n thì khó giải thÃch lắm.
Tiếu Diện Phả cái nghe nói kinh ngạc hết sức, bao nhiêu hà o khà của ông ta má»›i tá»›i Ä‘á»u tiêu tên hết vì trÆ°á»›c kia ông ta tuy biết Long Uyên và Vân Tuệ công lá»±c rất thâm háºu nhÆ°ng ông không ngá» hai ngÆ°á»i đã luyện tá»›i mức cao siêu nhÆ° váºy. Ông ta cÅ©ng tá»± nháºn thấy mình còn kém xa, nhÆ° váºy mình còn tÆ° cách gì chỉ huy ngÆ°á»i ta nữa?
Trong lúc ông ta suy nghÄ© má»›i thấy mình đã già nua thá»±c và cÅ©ng nên trở vá» núi qui ẩn thì hÆ¡n. Vì nghÄ© nhÆ° thế ông ta liá»n rầu rỉ gáºt đầu tá» vẻ nháºn lá»i, rồi cứ đứng yên ở đó không chịu Ä‘i.
Long Uyên thấy ông ta đã nháºn lá»i rồi, trong lòng mừng rỡ, hú lên má»™t tiếng thá»±c dà i rồi chà ng phi thân Ä‘i và o trong rừng ngay.
Vân Tuệ thấy Phả Cái nhÆ° kẻ mất hồn, và trông ông hình nhÆ° bá»—ng già thêm mÆ°á»i năm váºy, nhất thá»i không sao hiểu được ý nghÄ© của ông ta ra sao, nà ng không nhẫn tâm chút nà o liá»n thá» thẻ nói:
-Thúc thúc, chúng ta cũng đi và o trong rừng đi.
Phả Cái kêu “ồ†một tiếng như nằm mơ mới thức tỉnh, rồi cùng Vân Tuệ song song đi và o trong rừng ngay.
Trong rừng cây cối thÆ°a thá»›t, nhÆ°ng có má»™t cây cổ thụ rất lá»›n, cao mấy trượng, hiển nhiên cây nà y đã má»c từ mấy chục năm vá» trÆ°á»›c.
Lúc ấy tuy có mặt trăng nhÆ°ng vì cảnh là ở trong rừng khá ráºm rạp nên tối om. Thỉnh thoảng cÅ©ng có má»™t và i chá»— có ánh sáng trăng chiếu xuống nhÆ°ng không lá»›n lắm. Nếu không có má»™t ná»™i công thâm háºu thì khó mà trông thấy được, nhÆ°ng Phả Cái công lá»±c rất thâm háºu, Vân Tuệ lại cà ng thâm háºu hÆ¡n, hai ngÆ°á»i có thể trông đêm tối nhÆ° ban ngà y váºy.
Hai ngÆ°á»i vừa Ä‘i và o trong rừng đã không thấy bóng hình Long Uyên đâu hết.
Vân Tuệ lắng tai nghe thấy giữa rừng hình như có tiếng đao kiếm va chạm nhau. Tuy Vân Tuệ biết võ công của Long Uyên rất cái thế chắc không việc gì nhưng cũng vội tiến thẳng và o bên trong.
Phả Cái theo sau Ä‘i và o, ngỠđâu má»›i vòng qua bốn năm cây thì bá»—ng không thấy hình bóng Vân Tuệ đâu nữa. Ông Ä‘ang ngạc nhiên, ngỠđâu vừa ngừng chân thì bốn mặt tám phÆ°Æ¡ng đã có khà giá»›i chém tá»›i. Ông ta quay lại nhìn má»›i hay sau má»—i thân cây Ä‘á»u có Ä‘ao kiếm nhắm mặt mình tấn công tá»›i. Ông ta nháºn lá»i Long Uyên là không giết ngÆ°á»i nên ông ta chỉ quay tÃt má»™t vòng giÆ¡ song chưởng lên đẩy những khà giá»›i đó bắn tứ phÃa.
Äá»™t nhiên ông thấy bên phÃa trái lại có má»™t thanh đại Ä‘ao đâm tá»›i, ông ta liá»n nghÄ© ra má»™t thế, tay trái không đẩy mà lại thà nh ra má»™t thế bắt và lẹ là ng giÆ¡ hai ngón tay ra kẹp lấy thanh Ä‘ao, mồm thì lá»›n tiếng nói:
-Tiểu tỠto lớn nà y mau ra đây.
NgÆ°á»i đứng ở phà sau cây đã lá»™ nữa mặt, bị ông ta giáºt mạnh má»™t cái, y chỉ kêu được má»™t tiếng “ối chà †rồi loạng chá»ang đâm bổ ra, ngÆ°á»i đó chinh là Lục Äạt.
Những ngÆ°á»i phÃa sau cây thấy Lục Äạt bị phát hiện chúng liá»n quát tháo rồi múa khà giá»›i xông ra cứu.
Phả Cái cÆ°á»i ha hả giở ngón tuyệt ká»· của Thiếu Lâm ra phản công.
Lục Äạt Ä‘ang giáºt mình kinh hãi y biết bị đố phÆ°Æ¡ng hà nh hạ tá»›i nÆ¡i vá»™i buông Ä‘ao ra định dùng hai tay tấn công nhÆ°ng y chỉ thấy mắt hoa má»™t cái thân hình khổng lồ của y đã tá»±a nhÆ° đằng vân giả từ từ bắn lên trên cao. Chỉ nghe thấy kêu “bá»™p†má»™t tiếng y lại rá»›t xuống đất mặt và mồm Ä‘á»u dÃnh đầy bùn bẩn.
Äang lúc ấy khà giá»›i của ba tên khách sắp va chạm đến ngÆ°á»i của Phả Cái, ông ta lại cÆ°á»i ha hả mấy tiếng múa tÃt hai cánh tay lên tiến đến sau thân cây ở trÆ°á»›c mặt lại lôi má»™t tên nữa, tên nà y cÅ©ng bị té ngã nhÆ° Lục Äại mặt mÅ©i sÆ°ng húp.
Hai ngÆ°á»i khác thấy váºy liá»n bảo chúng nhân lui ra sau ngay.
Phả cái cÆ°á»i ha hả nói:
-Còn chạy Ä‘i Ä‘au nữa, hai ngÆ°á»i ở lại đây tiếp hai tên nà y chứ.
Nói xong ông ta Ä‘uổi theo, giÆ¡ hai tay ra đã chá»™p lấy cổ của hai tên ấy thuáºn tay ném luôn và o chá»— Lục Äạt Ä‘ang nằm. Tiếp theo, ông ta không thèm nhìn đến mấy tên ấy cứ tiến thẳng và o bên trong rừng.
NgỠđâu ông ta má»›i Ä‘i qua được hai cây lá»›n lại gặp má»™t bá»n nữa ngăn cản. Bá»n ngÆ°á»i nà y cÅ©ng bốn ngÆ°á»i nhÆ° bá»n Lục Äạt nhÆ°ng công lá»±c cao thâm hÆ¡n và chúng hợp tác vá»›i nhau rất chặt chẽ khi tiến thoái, má»—i ngÆ°á»i dùng má»™t cây trÆ°á»ng thÆ°Æ¡ng đâm ngang và lẹ là ng không tả. Vì đã trót nháºn lá»i vá»›i Long Uyên. Phả Cái không tiện mạnh tay nên bị chúng giữ lại đó khá lâu.
Còn Vân Tuệ ở phÃa đằng trÆ°á»›c cÅ©ng tÆ°Æ¡ng tá»± nhÆ° ông ta váºy, cùng bị tấn công lén nhÆ° thế. Nà ng chÆ°a tìm thấy Long Uyên má»›i quay được mấy vòng thì đã gặp má»™t đại hán to lá»›n Ä‘en thui nhÆ° má»™t cái tháp sắt váºy, tay cầm đại Ä‘ao đứng vững nhÆ° núi, hai mắt to nhÆ° hai cái chuông nhá». Nà ng giáºt mình kinh hãi định thần kỹ má»›i hay y là Lục Äạt nà ng cÆ°á»i khì má»™t tiếng Ä‘ang định tiến lên. NgỠđâu tên ấy vừa trông thấy nà ng đã vá»™i lui vá» phÃa sau ấp úng nói:
-Mỗ... không đánh nhau với đà n bà con gái, cô nương nên đi đi.
Vân Tuệ thấy váºy má»›i nghÄ© tá»›i lá»i Long Uyên liá»n tiến thẳng và o bên trong. NgỠđâu nà ng vừa quanh mấy vòng đã thấy cái móc câu liêm định móc hai chân mình, cÅ©ng may nà ng trông thấy bằng không nà ng đã bị móc trúng và té ngã rồi. Nà ng tức giáºn không tả liá»n thét lá»›n má»™t tiếng rồi đá hai cái móc ở phÃa trÆ°á»›c bắn ra xa. Äồng thá»i nà ng mượn thế đá đó tung mình nhảy lên để tránh hai cái móc ở phÃa sau ngỠđâu nà ng nhảy chÆ°a tá»›i má»™t trượng cao thì trên đỉnh đầu đã có má»™t cái thiết bà i đánh xuống.
Nếu là ngÆ°á»i khác thế nà o cÅ©ng chết ngay tại chá»— rồi nhÆ°ng Vân Tuệ có phải ngÆ°á»i thÆ°á»ng đâu? Nghe thấy tiếng gió Ä‘á»™ng đã biết đối phÆ°Æ¡ng dùng những thứ gì để tấn công mình rồi. Nà ng liá»n giÆ¡ tay phải lên chống đỡ thế công liá»n. CÆ°Æ¡ng khà và chân lá»±c của ngÆ°á»i nà ng dồn ra đụng mạnh và o cái thiết bà i ấy, chỉ nghe “bá»™p†má»™t tiếng, những cà nh cây ở bên bị đánh gãy bà bắn tứ tung ra hoà i. NgÆ°á»i nằm phục ở trên tấn công lén đó cÅ©ng chỉ la được má»™t tiếng ngÆ°á»i bắn lên cao năm thÆ°á»›c và rÆ¡i xuống.
Lúc ấy Vân Tuệ mượn sức phản chấn của thiết bà i bay chéo vá» phÃa sau thân cây, ngÆ°á»i núp ở phÃa sau cây đó thấy nà ng lợi hại nhÆ° váºy hoảng sợ đến ngẩn ngÆ°á»i ra cứ tưởng mình Ä‘ang nằm mê chÆ°a tỉnh. Lúc ấy chỉ thấy hai mắt hoa má»™t cái, trÆ°á»›c mặt đã hiện ra má»™t thiếu phụ trông nhÆ° bóng ma váºy. Y liá»n rú lên má»™t tiếng và xông ra tấn công luôn.
NgỠđâu y không đâm thì còn không sao, y vừa giÆ¡ thÆ°Æ¡ng lên đâm, bóng ngÆ°á»i ở trÆ°á»›c mặt đã biến mất và má đã bị tát má»™t cái, y chÆ°a kịp kêu lên thì mặt mÅ©i đã tối tăm, ngã lăn ra chết giấc liá»n.
Vân Tuệ thấy mình đã đắc thắng Ä‘ang khoái chà đột nhiên phát hiện phÃa đằng sau có má»™t lưỡi Ä‘ao đâm tá»›i, nà ng Ä‘Æ°a tay vá» phÃa sau thúc mạnh má»™t cái, lưỡi Ä‘ao ấy gãy là m đôi và bay vá» phÃa sau cắm và o thân cây.
NgÆ°á»i tấn công lén kêu má»™t tiếng “ối chà †quay mình định Ä‘Ã o tẩu nhÆ°ng y đã thấy đầu bị đâu nhức, mắt nổ Ä‘om đóm chá»— ngang lÆ°ng tê tái rồi chết giấc ngay.
Vân Tuệ Ä‘iểm trúng yếu huyệt của ngÆ°á»i ấy rồi nà ng tức giáºn tên ấy tấn công lén, liá»n phi thân đá cho y lá»™n mấy vòng.
Nà ng nhìn chung quanh không thấy bóng ngÆ°á»i nà o nữa lại tiến vá» phÃa trÆ°á»›c tìm kiếm Long Uyên, nà ng thấy trong đó có mÆ°á»i mấy ngÆ°á»i nằm ngổn ngang, nà ng đã biết mấy ngÆ°á»i nà y đã bị Long Uyên Ä‘iểm yếu huyệt mê rồi. Nà ng không bị ai cản trở hết chỉ trong nháy mắt tìm thấy long Uyên liá»n.
Lúc ấy, Long Uyên Ä‘ang bị bao vây, bảy ngÆ°á»i tiêu sÆ° vây quanh chà ng, kẻ Ä‘ao ngÆ°á»i kiếm tiến thóai có tráºt tá»±, thì ra chúng đã dùng Cá»u môn tráºn thức là m quẩn chân chà ng. Vì Long Uyên không muốn giết ngÆ°á»i nên phải tránh né vừa thừa cÆ¡ Ä‘iểm huyệt chúng. Vì váºy tráºn đấu má»›i kéo dà i nhÆ° thế.
NgỠđâu lúc ấy Phả Cái và o tá»›i Vân Tuệ liá»n gá»i:
-Thúc, thúc...
Nà ng Ä‘ang định lên tiếng há»i thì bá»—ng nghe thấy bên phải có tiếng kêu la thảm khốc vá»ng tá»›i, nà ng vá»›i Phả Cái ngạc nhiên vô cùng. Vân Tuệ trợn mắt má»™t cái rồi la lá»›n.
-Nguy tai.
Nà ng vá»™i phi thân vá» phÃa đó:
-Thúc thúc mau nghÄ© cách cứu tỉnh bá»n hỠđừng để ác đồ hà nh hung.
Phả Cái nghe nà ng nói nhÆ° váºy liá»n hiểu ra tức giáºn không tả cÆ°á»i ha hả mấy tiếng và mắng chữi:
-Tiểu tỠác Ä‘á»™c thá»±c, ngÆ°Æ¡i đừng có hòng tẩu thóat ngà y hôm nay, già què nà y nếu không lá»™t da rút gân kẻ ác Ä‘á»™c nhÆ° rắn rết nhà ngÆ°Æ¡i thì không là m ngÆ°á»i.
Ông ta chÆ°a mắng chá»i xong nhảy luôn và o bụi cây. Äang lúc đêm khuya tiếng kêu thảm khốc vá»›i tiếng quát tháo của ông ta vá»ng lại Ä‘i ra rất xa. Mấy ngÆ°á»i Ä‘ang đối địch vá»›i Long Uyên Ä‘á»u nghe thấy hết.
Long Uyên biết việc nà y không phải là Vân Tuệ vá»›i Phả Cái hạ Ä‘á»™c thủ, chà ng hÆ¡i nghÄ© ngợi má»™t chút liá»n biết sá»± thể ngay, vá»™i giở khinh công tuyệt mức ra lÆ°á»›t ra vòng vây và lên tiếng nói:
-Các vị hãy dừng tay đã, hiện giá» các vị đã trúng phải gian kế của kẻ ác mà không hay xin quà vị hãy ngÆ°ng tay Ä‘i ra ngoà i rừng để tại hạ bắt tên hung thủ chÃnh rồi nói cho các bị hay.
Chà ng chÆ°a dứt lá»i thì tung mình nhảy luôn lên trên ngá»n cây cao, Ä‘ang định phi thân ra ngoà i rừng thì đã trông thấy mấy cái bóng ngÆ°á»i chạy tháºt nhanh nhÆ° chim cắt tiến vá» phÃa Kim Lăng. Chà ng có đôi mắt rất sắc bén dù đối phÆ°Æ¡ng xa đến đâu chà ng cÅ©ng trông thấy rõ, chà ng đã nháºn ra ngÆ°á»i Ä‘i đầu là Hô Diên Dị, phó tổng tiểu đầu của Tam Giang tiêu cục. Chà ng cả giáºn rú lên má»™t tiếng thá»±c dà i rồi giở thân pháp Thần Long Cữu Thức ra nhanh nhÆ° Ä‘iện chá»›p Ä‘uổi theo luôn.
Bảy ngÆ°á»i ở trong rừng đó đã biết bá»n Long Uyên lợi hại nhÆ° thế nà o, vừa rồi nghe thấy tiếng kêu la thảm khốc của đồng bá»n mình tưởng Phả Cái hạ Ä‘á»™c thủ, cho nên tên nà o tên nấy Ä‘á»u giáºt mình kinh hãi vừa lo vừa sợ. NhÆ°ng tá»›i khi chúng thấy tiếng mắng chá»i của Phả Cái, chúng lại ngạc nhiên vô cùng không hiểu ông ta Ä‘ang mắng chá»i ai? NhÆ°ng lúc ấy chúng đã biết kẻ giết ngÆ°á»i không phải là bá»n Phả Cái rồi.
Sau chúng lại thấy Long Uyên nói nhÆ° váºy lại cà ng thắc mắc thêm, không hiểu gì hết. NhÆ°ng chúng thấy công lá»±c của chà ng cao siêu nhÆ° váºy phi thân lên không Ä‘i mất, có Ä‘uổi cÅ©ng không kịp và ngÆ°á»i ta nói nhÆ° váºy, nên chúng cÅ©ng Ä‘Ã nh ra khá»i rừng xem hung thủ giết ngÆ°á»i là ai thôi.
Bảy ngÆ°á»i đó Ä‘i tá»›i Ä‘á»u thấy ngÆ°á»i của mình nằm ngổn ngang tá»›i đó. Ai nấy Ä‘á»u kinh hãi và đau lòng vô cùng, nhÆ°ng chúng xem xét kỹ lưỡng má»›i hay những ngÆ°á»i của chúng hỉ bị Ä‘iểm trúng yếu huyệt mê thôi và thủ pháp Ä‘iểm huyệt đó không những rất tầm thÆ°á»ng và lại rất dá»… giải. Không cần giải cứ má»™t giá» ba khắc sau cÅ©ng tá»± tỉnh dáºy liá»n.
Bảy ngÆ°á»i đó chÆ°a kịp giải cho các ngÆ°á»i đồng bá»n đã vá»™i dẫn bá»n há» Ä‘i ra ngòai rừng. Vừa Ä‘i ra tá»›i nÆ¡i chúng đã thấy trên mặt đát có bốn ngÆ°á»i xếp hà ng ở đó.
Bảy ngÆ°á»i đó tiến tá»›i gần xem, cúi mình định giải huyệt há»™, ngỠđâu chúng nhìn kỹ liá»n giáºt mình kinh hãi.
Thì ra không hiểu ai đã dùng dao đâm và o ngá»±c của những ngÆ°á»i đó chết mà mắt trợn trừng trông rất kinh khủng, hình nhÆ° lúc chết không chịu nhắm mắt váºy, ngoà i ra còn má»™t ngÆ°á»i nữa là Lục Äạt không việc gì cả nhÆ°ng đầu vỡ máu chảy, mắt thâm tÃm Ä‘ang má»m nhÅ©ng nằm ở gốc cây thông mê man bất tỉnh.
Má»i ngÆ°á»i vá»™i đến cứu chữa má»›i hay y chỉ vỡ đầu trầy da thôi chứ không nguy đến tÃnh mạng.
Má»™t lát sau các ngÆ°á»i đã cứu Lục Äạt tỉnh lại, y thấy má»i ngÆ°á»i đứng quanh mình liá»n lá»›n tiếng mắng chá»i:
-Tức quá, mỗ bị tên khốn nạn đánh lừa! Không biết thằng khốn nạn đó định là m gì? Hạ độc thủ định giết chết mỗ với ba tiểu tỠkia.
Y cứ chá»i luôn mồm, má»i ngÆ°á»i không hiểu y chá»i ai thắc mắc vô cùng, vá»™i hổi:
-Ai giết thế, lão Ôn nói đi...
Lục Äạt mắng tiếp:
-Còn có ai và o đây nữa?
Má»i ngÆ°á»i thấy y mắng chá»i nhÆ° váºy vẫn chÆ°a biết là ai, cà ng nóng lòng sốt ruá»™t thêm lại lên tiếng há»i tiếp:
-Thằng khốn nạn ấy là ai? Lão Ôn nói...
Tiếng ngÆ°á»i Ä‘ang ồn à o thì bá»—ng ngoà i rừng má»™t tiếng rú thảnh thót, át cả giá»ng nói má»i ngÆ°á»i và tiếng ngÆ°á»i rất dõng dạc rót và o tai má»i ngÆ°á»i:
-Nguyên ác đã bắt được, má»i quà vị ra đây xem sẽ rõ liá»n.
|
25-03-2008, 03:22 AM
|
|
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
Hồi 26
Song yến trên sông chia đôi ngả.
Những ngÆ°á»i đó nghe tiếng ở ngoà i rừng nói nhÆ° váºy liá»n chạy ra ngay thì thấy ngoà i Phả Cái, Thiên Diện thÆ° sinh và Thiên Diện phu nhân ra, trên mặt đất còn có ba ngÆ°á»i nằm thẳng cẳng tại đó.
Ai nấy trông thấy hình dáng của những ngÆ°á»i nằm ở dÆ°á»›i đất có vẻ quen thuá»™c lắm Ä‘á»u kêu “ủa†má»™t tiếng.
Cái ngÆ°á»i ở trong rừng lần lượt bÆ°á»›c ra trong thấy ba ngÆ°á»i bịt mặt đó tá» vẻ kinh ngạc vô cùng. NgÆ°á»i Ä‘i sau cùng là Lục Äạt, vì bi thÆ°Æ¡ng nên phải nhá» ngÆ°á»i dìu Ä‘i, vừa ra tá»›i nÆ¡i y đã trong thấy ba tên nỠđã giáºn dữ mắng chá»i:
-Äá quả..... chúng khéo giả bá»™ thá»±c!...
Y vừa mắng chá»i vừa giằng tay hai ngÆ°á»i dìu giắt lá»›n bÆ°á»›c tiến lên tát cho ba ngÆ°á»i má»—i ngÆ°á»i má»™t cái bạt tai. Y đánh mạnh quá, khăn che mặt của ba tên ná» Ä‘á»u tung ra hết.
Lúc ấy má»i ngÆ°á»i má»›i trông thấy rõ mặt thá»±c của ba ngÆ°á»i kia, ai nấy Ä‘á»u đồng thanh mắng chá»i om sòm.
Ba ngÆ°á»i đó không phải là ai mà chÃnh ba kẻ đã viết thiếp má»i má»i ngÆ°á»i tá»›i và cÅ©ng là chủ nhân tầm thù bá»n Phả Cái ba ngÆ°á»i: phó tổng tiêu đầu của Tam Giang tiêu cục Kim Ngân Tiên Hồ Diện Dị vá»›i hai tên tiêu sÆ° thủ hạ đắc lá»±c của y là LÆ°u Quảng Thái và TrÆ°Æ¡ng Quảng Võ.
Thì ra Hồ Diên Dị đã có dã tâm và đã định Ä‘á»™c kế từ trÆ°á»›c. Tối hôm trÆ°á»›c ở trong Tam giang tiêu cục chÃnh mắt y trong thấy Phả Cái vá»›i Thiên Diện thÆ° sinh, Thiên Diện phu nhân nhÆ° thế nà o, y biết hai nhân váºt kia võ công cà ng lợi hại hÆ¡n Phả Cái nhiá»u. Y tá»± biết địch không nổi ba ngÆ°á»i, cho nên y cứ ẩn thân ở trên ngá»n cây mà không dám lá»™ diện.
Ngà y hôm sau Vu Hoà ng viết thÆ¡ để lại ra Ä‘i đã ngấm ngầm dấu tang váºt và o hai cái túi châu báu để vu khống bá»n Phả Cái và o nhà y giết ngÆ°á»i cÆ°á»›p của. Hồ Diên Dị bèn nghÄ© ra được má»™t mÆ°u kế, võ công của y không cao siêu mấy nhÆ°ng lúc nà o y cÅ©ng muốn được là m lãnh đạo quần hùng, nên y má»›i láºp ra mÆ°u kế ném đá hai chim nà y.
Cho nên y má»›i ra mặt viết thiếp má»i ba mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i có tên tuổi của chÃn đại tiêu cục. Trong lúc há»p mặt y giả bá»™ là ra vẻ Ä‘au Ä‘á»›n và kể lể cha con Tam Phi vá»›i hai mÆ°Æ¡i mấy ngÆ°á»i tiêu sÆ° bị giết thảm khốc nhÆ° thế nà o cho má»i ngÆ°á»i nghe, và mong má»i ngÆ°á»i trả thù há»™.
Thế là ngÆ°á»i nà o ngÆ°á»i nấy Ä‘á»u tán thà nh cùng hiệp sức Ä‘i đối phó vá»›i bá»n Phả Cái ba ngÆ°á»i. NgỠđâu cuá»™c gặp mặt ở trên Trung sÆ¡n, bá»n Phả Cái các ngÆ°á»i định láºt mặt nạ của chúng, nên chúng tức giáºn khôn tả định dùng quá»· kế khÃch tÆ°á»›ng để gây nên tráºn huyết sát. NhÆ°ng có ngỠđâu trong lúc ẩn núp ở trong bóng tối nhìn ra thấy bá»n Phả Cái ngÆ°á»i lại trái hẳn thÆ°á»ng lệ không giết chết má»™t ai. Khiến cho y khó xá» vô cùng. Sau y nghÄ© thầm:
“Nếu những ngÆ°á»i nà y bị Ä‘iểm huyệt hết rồi bá»n Phả Cái ba ngÆ°á»i nói rõ quá»· kế của mình ra, nhÆ° váºy kế hoạch của mình sẽ thất bại hết và điá»u đáng sợ nhất là mình không thể nà o sinh sống ở đất Kim Lăng nà y nữa.â€
Núp ở trên cây nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, sau nghÄ© ra được má»™t kế, y liá»n tìm đến hai tên thủ hạ đắc lá»±c rồi nhảy xuống dÆ°á»›i cây để thanh toán má»™t phen.
Y phát giác Long Uyên vá»›i Vân Tuệ ra tay rất nhẹ chỉ Ä‘iểm cho các ngÆ°á»i chết giấc và ngủ thôi, chứ không bị thÆ°Æ¡ng chút nà o. Y thấy có dịp may có thể ra tay được, liá»n lẳng lặng dặn hai tên thủ hạ chia nhau ra mà hà nh sá»±, nhân lúc má»i ngÆ°á»i bị Ä‘iểm huyệt mê, y vá»›i hai tên thủ hạ dùng dao giết chết những ngÆ°á»i đó tÃnh vu khống cho Long Uyên ba ngÆ°á»i giết chết.
NgỠđâu lÆ°á»›i trá»i lồng lá»™ng TrÆ°Æ¡ng Quảng Võ vá»›i LÆ°u Quang Thái xuống bên dÆ°á»›i hạ Ä‘á»™c thủ, y không kiếm ai mà lại kiếm trúng ngay bá»n Lục Äạt bốn ngÆ°á»i.
Bốn ngÆ°á»i nà y lần đầu tiên gặp Phả Cái bị ông ta Ä‘iểm huyệt mê nên chỉ trong chốc lát tỉnh dáºy liá»n. Trong lúc há» vừa tỉnh đã thấy trên cà nh cây có hai ngÆ°á»i nhảy xuống và lẳng lặng giÆ¡ Ä‘ao ra đâm luôn.
Ba ngÆ°á»i ná» vừa hồi tỉnh chÆ°a kịp Ä‘á» phòng đã bị giết ngay, nên chúng chỉ kêu rú được má»™t tiếng rất thảm khốc là chết luôn. Riêng có Lục Äạt Bình tỉnh sá»›m hÆ¡n, không Ä‘á»i chỠđối phÆ°Æ¡ng ra tay đã vá»™i lăn sang má»™t bên tránh né mồm thì mắng chá»i om sòm.
Quảng Võ và Quảng Thái hai ngÆ°á»i tuy có khăn bịt mặt tháºt, nhÆ°ng dù sao giết ngÆ°á»i không quen nên trong lòng vẫn không nỡ nên sau khi chúng nghe thấy tiếng rú của mấy ngÆ°á»i kia đã giáºt mình kinh hãi vô cùng rồi.
Lúc ấy chúng lại nghe thấy trong rừng có tiếng quát tháo của Phả Cái vá»ng ra xen vá»›i tiếng thảnh thót của Vân Tuệ nữa. Chúng biết võ công của hai ngÆ°á»i lợi hại nhÆ° thế nà o, nên chúng phải bá» Lục Äạt mà cắm đầu ù té chạy ngay.
Hồ Diên Di Ä‘ang ở trong rừng định ra tay giết ngÆ°á»i khác bá»—ng nghe thấy tiếng la thảm khốc và tiếng mắng chá»i của Phả Cái y liá»n thay đổi ý kiến vá»™i lẻn ra ngoà i rừng cắm đầu ù té chạy ngay.
NhÆ°ng dù chúng chạy nhanh đến đâu cÅ©ng không sao nhanh bằng Long Uyên nên chúng chÆ°a chạy tá»›i chân núi đã thấy má»™t bóng ngÆ°á»i thấp thoáng. Chúng chÆ°a kịp nhìn rõ là ai, đã bị Ä‘iểm trúng huyệt tê và bị xách Ä‘em lên trên núi liá»n.
Lúc ấy má»i ngÆ°á»i đã nháºn ra chúng là những ai, chúng cà ng hối háºn và hãi sợ vô cùng. NhÆ°ng khổ ná»—i vì bị Ä‘iểm huyệt ngÆ°á»i của y bị cứng cả đôi tròng con mắt cÅ©ng lá» Ä‘á» nốt.
Phả Cái vừa cÆ°á»i vừa nhìn chúng mà lòng háºm há»±c hết sức. Ông lại cÆ°á»i ha hả Ä‘Æ°a mắt nhìn khắp má»i ngÆ°á»i rồi nói:
-Các ngÆ°á»i bị tên ác đồ nà y lừa dối không biết phân biệt phải trái Ä‘en trắng gì hết. Nếu già què nà y vá»›i hai vị kia mà không sá»›m biết chủ ý của y vá»›i má»™t lòng nhân nghÄ©a thì thá» há»i bây giá» các ngÆ°á»i có còn sống sót hay không?
Lục Äạt nhanh nhẩu và cÅ©ng là ngÆ°á»i ân oán phân minh. Lúc nà y y không sao chịu được vá»™i chạy lại đánh cho má»—i tên giặc má»™t cái tát mà y vẫn chÆ°a nguôi cÆ¡n giáºn, phi thân đá má»™t cái trúng ngay và o mông Ä‘Ãt của Quảng Thái mà giáºn dữ mắng chá»i:
-Lục mỗ với ngươi có thù hằn gì mà ngươi lại đánh giết Lục mỗ như thế? Sao ngươi lại lòng lang dạ thú...
Quảng Thái bị y đá má»™t cái lăn ra ngoà i xa hai trượng quần áo bị đá và o gai góc nên bị móc rách nhiá»u chá»—. Y còn chÆ°a hà i lòng định xông lại đá Hồ Diên Dị vá»›i Quảng Võ.
Long Uyên vội lên tiếng cản trở:
-Huynh hãy nghe tại hạ nói đã.
Lục Äạt trợn tròn đôi mắt lên định không nghe nhÆ°ng y trông thấy mặt của Long Uyên đầy hà o khà nhÆ° váºy, y bá»—ng sợ hãi buông tay xuống không dám cá» Ä‘á»™ng nữa.
Long Uyên chắp tay chà o các ngÆ°á»i má»™t lượt, rồi kể chuyện Kinh Tháºt Ä‘em châu báu và o đất thần kinh nà y để đối ra tiá»n bạc mua thóc lúa để cứu tế nạn nhân ở Sao Hồ.
Tứ kiếm e bá»n mình không đủ sức bảo vệ nên má»›i nhá» Vu Phi cục chủ Tam Giang tiêu cục. NgỠđâu Vu Phi thấy châu báu nổi lòng tham giết hại năm ngÆ°á»i Ä‘oạt bảo.
Bá»n chà ng nghe tin Ä‘á»™ng lòng nghÄ©a hiệp đêm khuya và o nhà VÅ© Phi dùng đại nghÄ©a khiển trách ra lệnh bắt y phải chỉ châu báu giấu ở đâu? NgỠđâu lúc đầu Vu Phi nháºn lá»i, nhÆ°ng y lại ngấm ngầm sai con là Vu Hoà nh Ä‘i gá»i bá»n tiêu sÆ° vá»›i tiểu nhị thì nhiá»u ngÆ°á»i để thắng bá»n chà ng, nhÆ°ng rốt cuá»™c vẫn bị bá»n chà ng diệt trừ. Vu Hoà nh thấy mãi không địch nổi liá»n van lÆ¡n.
Nhưng y nhân lúc hoà n châu báu lại ngấm ngầm nhét con dao găm và o để vu tội cho chà ng và để lại một lá thư rồi đà o tẩu ngay.
Hồ Diên Dị lại thừa cÆ¡ xúi giục giá»›i bảo tiêu trả thù há»™ cha con Vu Phi nhÆ°ng thá»±c sá»± ý của y là muốn mượn tay của ba ngÆ°á»i diệt trừ hết giá»›i bảo tiêu.
Má»i ngÆ°á»i nghe thấy chà ng nói váºy Ä‘á»u biến sắc mặt, giáºn dữ mắng chá»i om sòm. Äồng thá»i trong bá»n có má»™t ông già bÆ°á»›c ra vừa cÆ°á»i vừa vái chà o Phả Cái ba ngÆ°á»i và nói:
-Tại hạ là Nháºp Vân Äiêu Hoa Hoa, phụ trách Hoa Hung tiêu cục ở Nam Thà nh. Hôm nay được nghe lá»i chỉ bảo của tiá»n bối và các hạ và được mục kÃch hà nh vi của bá»n lòng là ng dạ thú má»›i tá»± hổ thẹn là mình có mắt nhÆ° mù, uổng sống hÆ¡n năm mÆ°Æ¡i năm.
Y chÆ°a nói dứt, tam vị cụ chủ của chÃn đại tiêu cục đã bÆ°á»›c ra đồng thanh nói:
-Lá»i nói của Hoa huynh cÅ©ng nhÆ° ý kiến của chúng đệ vừa rồi được ba vị lượng thứ cho, vả lại còn vạch rõ gian mÆ°u của bá»n chó má, chúng tôi rất lấy là m cảm kÃch...
Long Uyên thấy các ngÆ°á»i can đảm nháºn lá»—i nhÆ° váºy trong lòng rất mừng rỡ mỉm cÆ°á»i Ä‘Æ°a mắt nhìn Vân Tuệ và đang định nói thì trong đám đông có má»™t ngÆ°á»i bÆ°á»›c ra lá»›n tiếng nói:
-Lá»i nói của các hạ vừa rồi, Ä‘iá»u thứ nhất không ai là m chứng, Ä‘iá»u thứ hai không có việc gì chứng minh, nên chúng tôi vẫn chÆ°a dám tin cáºy hoà n toà n và chịu phục.
Má»i ngÆ°á»i thấy đó chÃnh là tiêu đầu của Tam giang tiêu cục, biệt hiệu là Trại Trá»ng Liêu Lá»— Trà là ngÆ°á»i chÃnh trá»±c vô tÆ°, hay hòa giải những vụ tranh chấp của má»i ngÆ°á»i và cÅ©ng hay giúp ngÆ°á»i cùng quẫn. Tuy võ há»c của y không cao siêu cho lắm, nhÆ°ng được ngÆ°á»i trong thà nh Kim Lăng kÃnh trá»ng.
Những lá»i nói của Long Uyên vừa rồi ai nấy Ä‘á»u tin tưởng hết, riêng có má»™t mình y hoà i nghi thôi, nếu ngÆ°á»i khác lên tiếng chất vấn thì may ra còn tưởng lầm là đồng đảng của Hồ Diên Dị, nhÆ°ng bây giá» Lá»— Trà lên tiếng, nên ai nấy Ä‘á»u bán tÃn bán nghi.
Phả Cái không biết y là ai, nhÆ°ng thấy y tai to mặt vuông trông rất chÃnh trá»±c và thấy y nói xong ai nấy Ä‘á»u tá» vẻ thắc mắc. Lão biết y là ngÆ°á»i đáng được má»i ngÆ°á»i tin tưởng.
Nên ông ta sầm nét mặt lại và lên tiếng há»i:
-Các hạ là ngÆ°á»i ở đâu? Quý danh là gì có thể cho già què nà y biết rõ được không?
Lá»— Trà thấy ngÆ°á»i lên tiếng đó là Phả Cái trong tâm có chút kinh hãi, nhÆ°ng y tá»± tin mình không có việc gì lầm lá»—i hết nên ung dung lên tiếng đáp:
-Tại hạ là tiêu đầu của Tam Giang tiêu cục tên là Lá»— TrÃ.
Phả Cái nghe thấy Lá»— Trà nháºn là ngÆ°á»i của Tam Giang tiêu cục liá»n cÆ°á»i ha hả trợn mắt lên nhìn y và đang định lên tiếng nói tiếp. Thì Long Uyên đứng cạnh đó đã nháºn ra Lá»— Trà không phải ngÆ°á»i tà ác, sợ Phả Cái không há»i nếp tẻ gì hết Ä‘á»™t nhiên ra tay tấn công ngay. Nên chà ng vá»™i xen lá»i há»i:
-Mấy ngà y hôm nay các hạ có ở trong tiêu cục không? Và có dá»± tráºn há»—n chiến tối ná» không?
Lỗ Trà lắc đầu tỠvẻ không có.
Phả Cái xen lá»i há»i luôn:
-Nếu ngươi không có mặt tại đó sao lại cam đoan việc nà y không phải là thực?
Lỗ Trà đang định biện bạch thì Phả Cái lại nói tiếp:
-Äược, nếu ngÆ°Æ¡i không tin để già què nà y bảo bá»n Hồ Diên tiêu đầu thân chinh khai khẩu cung ở trÆ°á»›c mặt ngÆ°Æ¡i cho mà coi.
Nói xong, ông ta liá»n túm tóc Hồ Diên lôi lên tát cho tên ấy má»™t cái lại vá»— và o lÆ°ng y má»™t cái, rồi giải huyệt cho y mà lá»›n tiếng quát há»i:
-Lòng của các hạ nhÆ° thế nà o già què nà y đã biết rõ hết nhÆ°ng ngà y hôm nay còn có má»™t ngÆ°á»i bạn của quý tiêu cục không tin, váºy phiá»n các hạ nói cho y biết.
Tuy nằm ở dÆ°á»i đất không cá» Ä‘á»™ng được và lên tiếng nói được, nhÆ°ng tai của Hồ Diên Dị vẫn nghe thấy ai nói gì. Y biết hôm nay khó mà qua khá»i được tai kiếp nà y, dù y cố nghÄ© mãi cÅ©ng không sao nghÄ© ra được cách giải cứu.
Lúc ấy y đã được giải huyệt liá»n kiếm cách thoát thân nên y vá»™i ưỡn ngá»±c đáp:
-Lão tiá»n bối đùng có vu khống ngÆ°á»i nhÆ° thế, má»—...
Y chÆ°a nói dứt, Phả Cái cÆ°á»i ha hả giÆ¡ tay lên tát cho y hai cái, Hồ Diên bị rụng mấy cái răng mồm Ä‘á» máu lui vá» phÃa sau năm sáu bÆ°á»›c.
Lá»— Trà thấy váºy trợn ngược đôi lông mà y lên và đang định lên tiếng thì Phả Cái đã giÆ¡ tay chá»™p cổ tay của Hồ Diên Dị ngấm ngầm váºn thần công bóp chặt rồi vừa cÆ°á»i vừa quát:
-Nhà ngÆ°Æ¡i khôn hồn thì hãy khai ra hết sá»± tháºt, nếu ngoan cố che Ä‘áºy, ta không tiếc gì cho ngÆ°Æ¡i nếm thá» thủ pháp NgÅ© quá»· tảo hồn pháp.
Hồ Diên Di bị Phả Cái bóp mạnh cánh tay đau đớn như bị gãy, lại nghe thấy Phả Cái nói dùng Ngũ quỷ tảo hồn pháp đối phó, ồ Diên Di lại cà ng sợ hãi thêm.
NgÅ© quá»· tảo hồn pháp là má»™t thủ pháp ngÆ°á»i trong võ lâm dùng là m Ä‘á»™c hình để đối phó vá»›i những kẻ cứng đầu cứng cổ, nhÆ°ng rất Ãt ngÆ°á»i biết được môn thủ pháp ấy. NhÆ°ng Hồ Diên Dị đã biết tiếng Phả Cái là ngÆ°á»i ác Ä‘á»™c có tiếng, nên y Ä‘oán chắc ông ta thể nà o cÅ©ng biết thủ pháp đó.
Lá»— Trà nghe nói cÅ©ng giáºt mình đánh thót má»™t cái, y là ngÆ°á»i rất trá»±c tÃnh, biết mình không địch nổi má»™t ngón tay của Phả cái, nhÆ°ng vẫn không hãi sợ mà lên tiếng nói:
-Lão tiá»n bối sá» dụng thủ pháp âm Ä‘á»™c nhÆ° thế ngÆ°á»i nà o chịu nổi mà chẳng phải nháºn bừa tá»™i lá»—i.
Long Uyên thấy y nói váºy cÅ©ng khen ngợi thầm. Phả Cái liá»n trợn mắt lên quát bảo:
-Tiểu từ ngươi còn nói lôi thôi gì nữa, có mau đứng sang một bên không?
Nói xong ông ta giÆ¡ tay lên Ä‘iểm và o ngÆ°á»i Hồ Diên Dị và há»i:
-Ngươi chịu nói hay không?
Hồ Diên Dị hoảng sợ đến run láºp cáºp và thấy mình mẩy tay chân không còn hÆ¡i sức nà o nữa liá»n gáºt đầu đáp:
-Vâng, vâng lá»i nói của lão tiá»n bối quả là sá»± tháºt.
Lá»— Trà cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng quất tay áo quay mình Ä‘i thì Long Uyên đã đỡ lá»i há»i Hồ Diên Dị rằng:
-Váºy xác của VÆ°Æ¡ng KÃnh Tháºt chôn ở đâu?
Phả Cái liá»n bóp tay y má»™t cái rồi há»i tiếp:
-Phải đấy! Nói đi.
Hồ Diên Dị run run đáp:
-Ở .... trong hầm dÆ°á»›i nói giả tại vÆ°á»n hoa.
-Thực không?
Hồ Diên Dị gáºt đầu đáp:
-Tiểu nhân đâu dám nói dối lão.
Y nói chÆ°a dứt Phả Cái đã nói ngay má»™t câu “Äược†rồi Ä‘iểm luôn và o Thất Khảm huyệt của y má»™t cái má»›i buông tay ra.
Hồ Diên Dị ngÆ°á»i má»m nhÅ©n ngã lăn ra đất chết tốt.
Lá»— Trà thấy Long Uyên há»i tá»›i xác của bá»n VÆ°Æ¡ng KÃnh Tháºt lại ngừng bÆ°á»›c, và thấy váºy chỉ cau mà y lại thôi chứ không dám nói thêm.
Phả Cái Ä‘iểm và o tá» huyệt của Hồ Diên Dị rồi lá»›n bÆ°á»›c tá»›i cạnh bên Quảng Thái chừng hai trượng, lôi y vứt chồng chất lên trên ngÆ°á»i Quảng Võ và đứng cách xa Ä‘iểm hai cái cÅ©ng Ä‘iểm và o huyệt tá» của hai ngÆ°á»i ấy, rồi ông ta sầm nét mặt lại nói vá»›i các tiêu cục rằng:
-Äó là kết quả của bá»n gian ác, các vị nên lấy chúng là m gÆ°Æ¡ng. Ai có lá»—i thì thay đổi, bằng không thì cÅ©ng nên lấy chúng để khÃch lệ mình sau nà y.
Long Uyên ngá»ng đầu lên nhìn, thấy mặt trá»i đã má»c liá»n bảo má»i ngÆ°á»i rằng:
-Câu chuyện tá»›i đây tuy có thể gá»i là kết thúc được rồi, nhÆ°ng tại hạ thiết nghÄ©, trong các vị có ngÆ°á»i hoà i nghi, cho nên định phiá»n Lá»— huynh vá»›i tám vị cục chủ cùng vá»›i Tam giang tiêu cục Ä‘Ã o xác của KÃnh Tháºt các ngÆ°á»i lên tra xét xem.
Nói xong, chà ng ngừng lại giây lát lại nói tiếp:
-Chuyến nà y KÃnh Tháºt các ngÆ°á»i tá»›i đây chÆ°a hoà n thà nh công việc đã mất mạng nhÆ° váºy, tại hạ ở đây không quen biết ai, có lòng mà không có sức, định má»i Tiếu Diện tiá»n bối chủ trì đại cục và má»i các vị cục chủ và bạn há» Lá»— trợ giúp sá»›m bán hết châu báu ấy để mua lÆ°Æ¡ng thá»±c rồi Ä‘em thi hà i của KÃnh Tháºt các ngÆ°á»i vá» Sà o Hồ chôn cất và tế bần, không biết các vị có vui lòng trợ giúp hay không?
Lá»— Trà vá»›i các ngÆ°á»i đến giá» má»›i tin là sá»± thá»±c, ai nấy liá»n thay đổi thái Ä‘á»™ đồng thanh há»i lại. Lá»— Trà lên tiếng trÆ°á»›c:
-Lá»— Trà ngu muá»™i nhất thá»i không biết rõ lòng nghÄ©a hiệp và cá» chỉ hà o hùng của các hạ nên vừa rồi má»›i có vẻ hoà i nghi nhÆ° váºy. Bây giá» tại hạ cà ng hổ thẹn hết sức, nay lại được các hạ rá»™ng lượng nhÆ° thế, tại hạ tuy bất tà i, nhÆ°ng cÅ©ng xin thá» hoà n thà nh công việc của các hạ dặn bảo và kế tiếp di chỉ của VÆ°Æ¡ng KÃnh Tháºt...
Hoa Hoa cục chủ của Hoa Hùng tiêu cục cũng lên tiếng:
-Lòng hà o hiệp của các hạ thực sự trên thiên hạ nà y có mấy ai sách kịp, Hoa mỗ tuy bất tà i nhưng rất vui lòng chỠcác hạ sai bảo.
Lục Äạt má»™t ngÆ°á»i khùng và trá»±c tÃnh cÅ©ng la lá»›n:
-Nà y... nà y ... nà y, có cho lão Lục nà y dự và o với...
Vân Tuệ đứng ở phÃa sau Long Uyên chÆ°a nói ná»a lá»i, bây giá» trông thấy hình dáng cá» chỉ của Lục Äạt nhÆ° váºy cÅ©ng phải cÆ°á»i khì và khẽ đáp:
-Äược, ‘đại’ hiệp thể nà o cÅ©ng có phần dá»±.
Lục Äạt nghe thấy nà ng nói thế định nói tiếp, nhÆ°ng nuốt lá»i ngay rồi ấp úng má»™t hồi má»›i mở lá»i:
-Mỗ không nói chuyện với đà n bà , việc gì tới cô nương mà cũng can thiệp và o...
Lá»i nói của y tuy nhá» nhÆ°ng ai nấy cÅ©ng Ä‘á»u nghe thấy hết và cÆ°á»i ồ.
Long Uyên thấy đã xong chuyện rồi liá»n nói:
-Những việc ở đây chÆ°a xong, còn lại mấy cái xác phiá»n quý vị mai táng há»™ cho. TrÆ°a hôm nay tại hạ vá»›i Tiếu Diện tiá»n bối đợi chá» quý vị ở khách sạn Phúc Long.
Lá»— Trà vá»›i các ngÆ°á»i Ä‘á»u chắp tay chà o và đáp:
-Má»i các hạ vá»›i các ngÆ°á»i vá» trÆ°á»›c, Lá»— Trà vá»›i các cục chủ chôn cất mấy cái xác nà y xong sẽ tá»›i khách sạn ngay.
Long Uyên cÅ©ng chắp tay đáp lá»…, rồi cùng Vân Tuệ vá»›i Phả Cái Ä‘i luôn. Phả Cái Ä‘i trÆ°á»›c, chà ng vá»›i Vân Tuệ Ä‘i sát cạnh nhau, trông hai ngÆ°á»i Ä‘i rất ung dung nhÆ°ng tốc Ä‘á»™ rất kinh ngÆ°á»i, chỉ thoáng cái đã xuống tá»›i chân núi.
NgÆ°á»i của tiêu cục thấy khinh công của hai ngÆ°á»i nhÆ° váºy Ä‘á»u kinh ngạc và thán phục. Má»™t lát sau các ngÆ°á»i má»›i định thần và bà n cách chôn cất cho mấy kẻ gian ác kia.
TrÆ°a hôm đó má»i ngÆ°á»i đã tá»›i Phúc Long khách sạn, tên tá»u bảo Äa Khẩu vá»™i chạy ra nghênh đón. Hoa Hoa liá»n há»i y rằng:
-Tá»u bảo, Tiếu Diện tiá»n bối ở phòng nà o mau Ä‘i bẩm báo cho ngÆ°á»i hay là có bá»n lão phu chÃn ngÆ°á»i đến thăm.
Äa Khẩu ngẩn ngÆ°á»i ra đáp:
-Quý vị lão gia tá»›i kiếm ai? Tiếu Diện tiá»n bối là gì? Tiểu Ä‘iếm không có váºt đó.
Má»i ngÆ°á»i má»›i biết y hiểu lầm và chắc y cÅ©ng không biết danh hiệu của Phả Cái, định giải thÃch cho y hay, nhÆ°ng lại thấy không tiện. Äang tiến thoái lưỡng nan thì bá»—ng nghe thấy ở phÃa sau có ngÆ°á»i lên tiếng gá»i:
-Tá»u bảo, có má»™t ngÆ°á»i ăn mà y già vá»›i má»™t tiểu tÆ°á»›ng công ở khách Ä‘iếm của các ngÆ°á»i không?
Má»i ngÆ°á»i quay đầu lại nhìn má»›i hay y là Lục Äạt
Lục Äạt vừa và o tá»›i nÆ¡i thấy tám vị cục chủ ở trong khách Ä‘iếm liá»n ngạc nhiên há»i:
-Các vị đã đến rồi à ?
Cùng lúc ấy Phả Cái xuất hiện má»i má»i ngÆ°á»i Ä‘i và o trong phòng, ngồi xuống và nói:
-Äược các bị cùng giá lâm nhÆ° váºy già què đây mừng rỡ vô cùng. Vợ chồng Long công từ nhá» già què nà y công việc đó, nhÆ°ng lão má»›i tá»›i kinh sÆ° lần đầu việc gì cÅ©ng bỡ ngỡ. Váºy phải trông mong và o các vị giúp sức cho má»›i được.
Nói xong ông ta mở hai cai bá»c để ở trên bà n ra, má»i ngÆ°á»i liá»n thấy có vô số châu báu, ánh sáng của những châu báu đó chiếu sáng lóe cả căn phòng.
Äa Khẩu thấy nhiá»u châu báu nhÆ° thế cÅ©ng phải kinh hãi đến Ä‘á» ngÆ°á»i ra, hồi lâu má»›i hoà n hồn và bụng bảo dạ rằng:
“á»i cha mẹ Æ¡i, ông già nà y kỳ lạ thá»±c, có nhiá»u châu báu thế không biết hưởng dụng, lại cứ ăn mặc rách rÆ°á»›i nhÆ° ăn mà y thế nà y. Thá»±c là trá»i sinh ra kẻ chỉ biết giữ của thôi nếu là ta ... ối cha mẹ Æ¡i!â€
Các cục chủ của chÃn tiêu cục hà nh nghá» bảo tiêu cả Ä‘á»i, đã bảo tiêu cho ngÆ°á»i rất nhiá»u và ng bạc châu báu quý giá, nhÆ°ng nhiá»u châu báu nhÆ° thế nà y thì chÆ°a thấy bao giá» cả. Nên ngÆ°á»i nà o ngÆ°á»i nấy Ä‘á»u kinh ngạc đến Ä‘á» ngÆ°á»i ra.
Lục Äạt nhanh mồm nói:
-á»i chà ! những váºt báu nà y đáng tiá»n lắm, nà y nà y, tÆ°á»›ng công vá»›i ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà kia đâu?
Phả Cái thấy y ăn nói vô lá»… nhÆ° váºy trừng mắt lên nhìn, rồi má»›i móc túi lấy má»™t tá» giấy ra để lên trên bà n thủng thẳng nói:
-Chá»— châu báu nà y chia là m chÃn phần, má»—i vị mang má»™t phần Ä‘i bán rồi theo hóa Ä‘Æ¡n nà y mà mua quần áo, thức ăn, dụng cụ, xong đâu đấy dùng thuyá»n chở Ä‘i Sà o Hồ. Còn xác của KÃnh Tháºt năm ngÆ°á»i phiá»n Lá»— lão đệ vất cả thêm má»™t chút mua há»™ mấy cá»— quan tà i cho và o, rồi đợi chá» ngà y lên Ä‘Æ°á»ng mà cùng chở Ä‘i Sà o Hồ má»™t thể...
Nói xong, ông ta má»›i quay đầu trả lá»i:
-Long công tá» vá»›i phu nhân vì có việc cần đã lên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i Hoà ng sÆ¡n rồi, hai vị ấy có nhá» lão ăn mà y há»i thăm quý vị và mong quý vị thÆ°Æ¡ng hại những nạn nhân mà lao tâm giúp sức há»™. Long công tá» còn dặn lại Ä‘iá»u nà y nữa, quý vị má»—i ngÆ°á»i được lá»±a chá»n má»™t váºt báu trong đống châu báu nà y, tùy theo ý muốn của mình, ai thÃch váºt gì thì lấy váºt đó...
Lá»— Trà là ngÆ°á»i chÃnh trá»±c vô tÆ° nên y không đợi chá» Phả Cái nói dứt đã vá»™i đáp:
-Tiá»n bối vá»›i Long công tá» là ngÆ°á»i hà o hiệp nghÄ©a khÃ, Lá»— Trà tôi tuy bất tà i thá»±c, nhÆ°ng không dám lấy nhÆ° thế. Hà tất lão tiá»n bối phải nhắc nhở đến tiá»n công nhÆ° váºy là m chi. Thiết nghÄ© vá»›i danh vá»ng của lão tiá»n bối oai trấn lưỡng giang. Nay lão tiá»n bối tá»a trần còn trá»™m cÆ°á»›p nà o dám dòm ngõ tá»›i tiá»n bạc và châu báu nà y. Còn chúng tôi Ä‘i theo nhÆ° thế nà y chỉ gá»i là táºn má»™t chút sức má»n thôi, chứ có việc gì đến chúng tôi phải bảo tiêu đâu. Nên chúng tôi không dám nháºn tiện công gì hết.
Má»i ngÆ°á»i thấy Lá»— Trà nói nhÆ° váºy Ä‘á»u hùa theo, nhÆ°ng Phả Cái vẫn cÆ°Æ¡ng quyết nói:
-Nói thá»±c cho quý gị biết, những châu báu nà y là của Long công tá» giao cho KÃnh Tháºt để cứu nạn nhân ở Sà o Hồ. Gia tà i của Long công tá» có hà ng muôn ức, hồi nhá» công tỠđã gặp kỳ ngá»™ và tìm thấy bảo tà ng lượm được rất nhiá»u châu báu. Công tá» nói: ‘Má»™t váºt má»n nà y là Long công tá» tặng các gị là m ká»· niệm thôi, chứ không dám nói đến tiá»n công tiá»n cán gì cả’. Mong các vị đừng có từ chối phụ lòng của Long công tá»."
Má»i ngÆ°á»i nghe thấy Phả Cái nói nhÆ° váºy kinh ngạc vô cùng và cÅ©ng kinh ngưỡng Long Uyên không thể tưởng tượng được.
Nên không ai từ chối gì nữa, má»—i ngÆ°á»i liá»n cầm má»™t váºt báu, nhÆ°ng đầu óc ngÆ°á»i nà o cÅ©ng trông thấy hình bóng của văn sÄ© trung niên hiện ra trÆ°á»›c mặt Ä‘ang tủm tỉm cÆ°á»i và gáºt đầu tán thà nh. Äồng thá»i còn văng vẳng nghe thấy lá»i phó thác của chà ng nữa.
Má»™t chiếc thuyện buồm Ä‘ang Ä‘i ngược lên phÃa trên sông TrÆ°á»ng giang, nhÆ°ng nhá» thuáºn buồm xuôi gió chạy rất nhanh. Trong khoang thuyện Ä‘ang có má»™t thiếu nữ đẹp nhÆ° hoa nở, nà ng không ngắm nhìn cảnh đẹp bên sông mà cứ nhin thằng và o mặt thiếu niên xấu xà ngồi cạnh.
Thiếu niên ấy trông rất tao nhã, mình váºn áo nho phục mà u và ng, đầu Ä‘á»™i má»™t cái khăn, giữa trán có Ä‘Ãnh má»™t viên ngá»c ám mà u hồng, trong hình dáng của chà ng rất phong lÆ°u và tao nhã. NhÆ°ng tiếc thay mặt và ng nhÆ° sáp, má có má»™t cái thẹo lá»›n, rá»™ng xấu xà không thể tượng tượng được. Thiếu nữ là ngÆ°á»i ngoại quốc tóc và ng, mắt xanh, nà ng không ngắm nhìn cảnh bên ngoà i mà lại cứ nhìn thẳng và o mặt thiếu niên xấu xà rồi cất giá»ng thá» thẻ há»i:
-Uyên đệ nghĩ gì thế?
Hẳn má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u biết thiếu niên xấu xà ấy chÃnh là Long Uyên, còn nà ng ná» không cần nói rõ quý vị cÅ©ng biết là Vân Tuệ.
Long Uyên thở dà i một tiếng rồi đáp:
-Thá»i gian nhanh thá»±c, chỉ thoát cái đã được bảy tháng rồi, đệ hẹn Æ°á»›c vá»›i gia đình má»™t năm là phải trở vá», chỉ còn năm tháng nữa là đã tá»›i kỳ hẹn nhÆ°ng dù sao Ä‘á» cÅ©ng phải vá» nhà má»™t phen cho trá»n hiếu đạo.
Vân Tuệ nghe nói cÅ©ng thắc mắc hết sức, nà ng không biết có nên theo chà ng Ä‘i vá» chuyến nà y không? Nà ng rất yêu Long Uyên, hai ngÆ°á»i đã Ä‘Ãnh hôn vá»›i nhau rồi, nhÆ°ng nà ng được Cô Äá»™c Khách nuôi nấng dạy bảo từ hồi thÆ¡ ấu, Æ¡n đức của vị sÆ° phụ ấy rất lá»›n rá»™ng. Từ khi Cô Äá»™c Khách bị thÆ°Æ¡ng nặng mất Ä‘i đến giá», nà ng đã thá» thế nà o cÅ©ng phải trả thù cho sá»± phụ, nhÆ°ng bây giá» nà ng nghe Tam Phi nói má»›i biết những kẻ thù của sÆ° phụ mình Ä‘á»u là những tay có võ nghệ rất cao siêu mà đa số là chưởng môn nhân của các đại môn phái. Äang phân vân muốn nhá» tình nhân liên tay trả thù cho sÆ° phụ mình. NgỠđâu lại nghe thấy Long Uyên nhắc nhở đến chuyện Ä‘i vá».
Sá»± thá»±c chuyện vá» nhà đó là má»™t chuyện rất giản dị, nhÆ°ng gia đình Long Uyên chÃn ngÆ°á»i chú bác chỉ có má»™t mình chà ng để nối dòng giõi.
NhÆ° váºy đã vá» tá»›i nhà thì khi nà o các vị ấy lại chịu cho chà ng ra Ä‘i lần nữa. Nếu nà ng theo chà ng vá» nhà không được các vị bá» trên Æ°ng ý cÅ©ng không sao, nhược bằng có má»™t, hai vị thÆ°Æ¡ng nà ng mà bắt hai ngÆ°á»i phải thà nh hôn rồi nà ng đã trở nên má»™t nà ng dâu má»›i, váºy thá» há»i khi nà o các vị bá» trên để cho má»™t nà ng dâu Ä‘i lại trên giang hồ nhÆ° thế. ChÆ°a biết chừng có chá»a lại cà ng không Ä‘i được nữa.
NhÆ° váºy có phải là mối thù của sÆ° phụ không sao trả được không? Vì thế nà ng má»›i phân vân khó xá», nhÆ°ng không theo chà ng vá» lỡ chà ng bị các vị bá» trên bắt lấy vợ sinh con để nối dõi tông Ä‘Æ°á»ng thì có phải mình bị bá» rÆ¡i không?
Long Uyên bá»—ng thấy Vân Tuệ cau mà y nghÄ© ngợi và mặt lá»™ vẻ âu sầu, chà ng ngạc nhiên vá»™i nắm tay nà ng khẽ há»i:
-Chị Tuệ chả lẽ chị không muốn theo tôi vỠnhà hay sao?
Vân Tuệ tựa và o ngực Long Uyên u oán đáp:
-Uyên đệ, không phải là tôi không muốn vỠnhưng sự thực không thể...
Long Uyên nghe thấy nà ng trả lá»i nhÆ° váºy kinh ngạc hết sức vá»™i há»i:
-Tại sao?
Vân Tuệ khẽ thở dà i má»™t tiếng và khẽ giải thÃch:
-Uyên đệ sống vá»›i tôi từ hồi còn nhá» tá»›i giá», tất nhiên phải biết tôi nhá» có ân sÆ° thì má»›i có ngà y nay, tâm nguyện duy nhất của tôi là phải là m thế nà o trả thù cho sÆ° phụ. Nếu tôi theo...
Nói tới đó, nà ng bèn nói đến tâm sự của mình cho chà ng ta hay và nói tiếp:
-Äấy hiá»n đệ thủ nghÄ© xem, tôi là m sao mà bá» mối thù tà y trá»i của ân sÆ° mà không lý tá»›i?
Long Uyên nghe xong má»›i vỡ nhẽ và chà ng nháºn thấy sá»± Æ°á»›c Ä‘oán của nà ng rất đúng, nà ng có thể không vá» ngay cÅ©ng được, nhÆ°ng mình thì không được và nà ng theo mình thế nà o cÅ©ng bị thà nh hôn, nhÆ° thế là m sao mà đi trả thù cho sÆ° phụ nà ng được? Vấn Ä‘á» nà y quả thá»±c khó giải quyết vô cùng.
Vân Tuệ thấy chà ng không nói năng gì, lại thở dà i một tiếng và nói tiếp:
-Tôi cÅ©ng biết việc nà y đối vá»›i hiá»n đệ quả tháºt là khó nghÄ© nên tôi nháºn thấy hiện đệ không nên yêu tôi ...
Long Uyên nghe thấy nà ng nói nhÆ° thế giáºt mình kinh hãi vá»™i há»i lại:
-Sao chị lại nói nhÆ° váºy? Chị trong nom tôi và dạy bảo tôi từ hồi nhá» tá»›i giá», lại được chị hứa hôn cho, Æ¡n đức nà y tôi không biết lấy gì để báo Ä‘á»u dù gạt hai chữ Æ¡n đức sang bên mà chỉ nói đến chữ yêu, chúng ta gần gÅ©i nhau bấy lâu lúc nà o mà tôi chẳng yêu chị, quả thá»±c ngoà i chị ra tôi không thể nà o yêu má»™t ngÆ°á»i thứ hai được.
Vân Tuệ nghe nói giơ tay ôm lấy cổ chà ng cảm động vô cùng nức nở khóc và đáp:
-Hiá»n đệ, tôi biết lòng của hiện đệ… Nên tôi cà ng không yên. Sá»± thá»±c hiện đệ không nên nhÆ° thế... Hiá»n đệ có thể lấy tam thê, tứ thiếp.. quý hồ đừng có bá» rÆ¡i tôi là tôi toại nguyện lắm rồi...
-Tại sao chị lại nói nhÆ° thế? Chị đã biết lòng rôi, sao chị lại không biết tÃnh nết của tôi.... ngoà i chị ra chỉ còn Lan muá»™n nữa, có thế thôi, tôi nhất định không lấy ngÆ°á»i khác nữa. Vì tôi ...
Chà ng bỗng nghĩ tới Phong Lan sự thực lúc nà y Phong Lan đã chiếm được một phần trái tim của chà ng rồi.
Vân Tuệ nghe chà ng nhắc nhở tá»›i Phong Lan liá»n ngẩng đầu lên lÆ°á»m chà ng má»™t cái, nét mặt hết rầu rÄ© ngay và lÆ°á»m chà ng má»™t cách huyện bÃ.
Long Uyên thấy nà ng lÆ°á»m mình không hiểu cái lÆ°á»m ấy ngụ ý gì, nên chà ng không dám nói tiếp nữa.
Vân Tuệ thấy váºy vá»™i há»i:
-Sao hiá»n đệ lại không nói nữa?
Long Uyên có vẻ lo sợ bụng bảo dạ:
“Chẳng lẽ nà ng có lòng ghen chăng?â€
NhÆ°ng chà ng không dám nói ra, phần sợ nà ng hổ thẹn, phần vì sợ nà ng có ý định ấy thá»±c. Vì xấu hổ quá mà hóa giáºn, hiểu lầm lại tưởng mình yêu Phong Lan hÆ¡n nà ng, nhÆ° váºy có phiá»n phức không. Rồi chà ng cau mà y lại giả bá»™ không hiểu gì, trái lại còn há»i Vân Tuệ rằng:
-Chị nói gì thế?
Vân Tuệ không ngá» chà ng lại khéo đóng kịch nhÆ° váºy liá»n cÆ°á»i khì má»™t tiếng và mắng yêu:
-Hiá»n đệ hÆ° lắm! Có phải lỡ lá»i nói hết tâm sá»± ra cho tôi nghe rồi phải không? Hừ! Äà n ông cá mè má»™t lứa cả, tưởng tôi là con ngốc không biết sao?
Long Uyên má»›i hay ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà nà o cÅ©ng hay ghen hết, chà ng lại nắm lấy hai tay Vân Tuệ thà nh thá»±c há»i:
-Thế nà o gá»i là cá mè má»™t lứa, chị đừng có trách lầm ngÆ°á»i tốt, Long Uyên tôi dù hÆ° thân mất nết cÅ©ng không đến ná»—i nhÆ° ngÆ°á»i thÆ°á»ng tục mà được voi đòi tiên nhÆ° thế. Nói tá»›i Phong Lan tiểu đệ quen biết nà ng đã lâu nhÆ°ng xÆ°a nay chỉ coi nà ng nhÆ° má»™t ngÆ°á»i em gái thôi. Nếu không phải chị cố kéo nà ng và o trong bảo cái gì chị em đồng tâm thì tôi đâu...
Vân Tuệ thấy thái Ä‘á»™ của Long Uyên thà nh thá»±c nhÆ° váºy, không đợi chá» chà ng nói xong đã vá»™i nghiêm nét mặt lại thở dà i má»™t tiếng rồi má»›i đỡ lá»i:
-Nói thá»±c đấy, Ä‘Ã n bà con gái ai mà chẳng hay ghen, có ai bằng lòng chia sẻ chồng mình cho ngÆ°á»i khác đâu. Vân Tuệ tôi tuy không dám tá»± coi rẻ mình và tá»± cho mình là thôn phu ngu nữ nhÆ° thế, nhÆ°ng vẫn thÆ°á»ng áy náy trong lòng. Tuy váºy tình thế bắt buá»™c tôi không thể nà o không chịu Ä‘au Ä‘á»›n mà san sẻ tình yêu cho ngÆ°á»i khác được.
Long Uyên thấy nà ng đã tá»± nháºn mình có ghen thá»±c và thái Ä‘á»™ của nà ng thà nh thá»±c nhÆ° thế chà ng cÅ©ng phải thÃch thú muốn cÆ°á»i không dám cÆ°á»i Ä‘Ã nh phải cố bấm bụng chịu nhịn.
Vân Tuệ thấy bá»™ dạng của chà ng buồn cÆ°á»i nhÆ° váºy mặt Ä‘á» bừng và nói tiếp:
-Uyên đệ chá»› có hiểu lầm ý nghÄ©a lá»i nói của tôi, sở dÄ© trÆ°á»›c kia tôi muốn lôi kéo Phong Lan vá» hùa, dụng ý của tôi đã nói cho hiá»n đệ nghe rồi. NhÆ°ng bây giá» nghe thấy hiá»n đệ nói phải vá» nhà thì tôi sang má»™t chuyện khác.
Long Uyên thắc mắc vô cùng vá»™i há»i:
-Việc gì thế?
-Chúng ta tá»›i Hoà ng sÆ¡n rồi, dù sao hiá»n đệ cÅ©ng phải nghÄ© cách là m cho Phong Lan khá»i hiểu lầm và để nà ng cùng hiá»n đệ trở vá» nhà trÆ°á»›c. Khi vá» tá»›i nhà rồi hiá»n đệ có thể xin phép mà ra Ä‘i được cà ng hay, bằng không ở nhà thà nh hôn vá»›i Phong Lan trÆ°á»›c để an ủi các vị chú, bác, cha, me. NhÆ° váºy vẫn...
Nà ng chưa nói dứt, Long Uyên đã vội xua tay phản đối rằng:
-Không được, thế còn chị thì sao? Việc của chúng ta chưa là m xong thì khi nà o tôi chịu cùng Phong Lan ...
Vân Tuệ tủm tỉm cÆ°á»i vá»™i ngắt lá»i chà ng và nói tiếp:
-Quà hồ tôi vá»›i Phong Lan nói vá»›i nhau trÆ°á»›c thì dù ai kết hôn trÆ°á»›c ai kết hôn sau cÅ©ng không thà nh vấn Ä‘á». Hiá»n đệ nên biết các vị thúc bá mong sá»›m có cháu, vì sá»± thá»±c bắt buá»™c tôi phải theo đệ vá» nhà , nếu không Ä‘em theo Phong Lan Ä‘i thì các thúc bá thế nà o cÅ©ng bắt hiá»n đệ lấy ngÆ°á»i khác. Cho nên nếu hiá»n đệ phải lấy má»™t ngÆ°á»i tôi không quen biết thì sao? Thà rằng để hiá»n đệ lấy Phong Lan ngÆ°á»i quen biết tôi có hÆ¡n không?
Nà ng nói tá»›i đó đổi giá»ng từ từ nói tiếp:
-Còn việc của tôi quyết định sau khi hiá»n đệ Ä‘i vá» nhà rồi thì rồi sẽ tìm Phả Cái thúc thúc để thÆ°Æ¡ng lượng cách Ä‘iá»u tra ra hung thủ chÃnh để trả thù cho an sÆ° tôi má»›i quay trở vá» kiếm hiá»n đệ...
Long Uyên cau mà y lại há»i:
-Tất cả bao lâu mới xong?
Vân Tuệ u oán thở dà i một tiếng rồi đáp:
-Chóng thì một năm lâu thì ba năm theo sự ước đoán của tôi thì ba năm thì đủ lắm rồi.
Long Uyên kêu “ ồ†một tiếng rồi nói tiếp:
-Ba năm ư? Lâu quá tôi chỉ muốn ở cạnh chị để giúp chị.
Vân Tuệ vội giơ tay vuốt ve má của chà ng tỠvẻ thương yêu và nói tiếp:
-Có phải là tôi muốn sống má»™t thân má»™t mình đâu, tất nhiên thể nà o cÅ©ng mong có hiá»n đệ ở bên cạnh.
Giá»ng nói của nà ng vừa dịu dà ng vừa run run mặt nà ng trong cÅ©ng đáng yêu vô cùng. Long Uyên thấy váºy vừa thÆ°Æ¡ng vừa yêu, trong lòng cảm Ä‘á»™ng hết sức liá»n giÆ¡ hai tay ra ôm nà ng và o lòng vừa hôn vừa nói:
-Chị Tuệ.
Vân Tuệ nằm trong lòng chà ng vừa hổ thẹn vừa mừng rỡ khẽ nhắm nghiá»n hai mắt lại cho chà ng hôn hÃt. Thuyá»n vẫn tiếp tục trôi ở trên mặt sông, bốn bá» yên lặng ngoà i tiếng gió thổi vi vu ra, hai ngÆ°á»i chỉ nghe thấy trống ngá»±c Ä‘áºp liên hồi.
|
25-03-2008, 03:28 AM
|
|
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
Hồi 27
NgÅ© Tuyết Äà i Ä‘a thị phi
Lúc ấy đã là tháng mÆ°á»i đầu mùa Äông, trong khu núi Hoà ng sÆ¡n đã giá lạnh vô cùng. Những cây cối ở dÆ°á»›i núi đã trÆ¡ trá»i chỉ còn lại cà nh khô gió bắc thổi à o à o khiến ai cÅ©ng không dám Ä‘i lại bên ngoà i.
Lúc ấy bá»—ng có hai ngÆ°á»i xuất hiện, hai ngÆ°á»i đó má»™t nam má»™t nữ, ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông mặc áo nho sinh má»ng mảnh, mặt và ng khè trên má có vết sẹo Ä‘en tá»±a nhÆ° má»™t lá thuốc cao lá»›n dán trên mặt váºy. NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà ăn váºn kiểu quê mùa, quần áo má»ng mảnh nhÆ°ng không sao che lấp được bá»™ mặt xinh đẹp của nà ng.
Hai ngÆ°á»i sát cánh nhau Ä‘i trên con Ä‘Æ°á»ng nho nhỠđể tiến lên trên đỉnh núi, thái Ä‘á»™ rất ung dung, không khác gì má»™t đôi vợ chồng má»›i cÆ°á»›i mà đi ra du ngoạn váºy.
Tuy trông thấy hai ngÆ°á»i Ä‘i rất thong thả, nhÆ°ng sá»± thá»±c tốc Ä‘á»™ nhanh khôn tả, chỉ trong chốc lát đã mất dạng trong rừng cây khô ngay.
Không bao lâu Long Uyên vá»›i Vân Tuệ đã lên tá»›i cá»a chùa. Tri khách tăng thấy hình dáng của hai ngÆ°á»i biết là đi chÆ¡i núi, thấy trá»i tối định và o xin ngủ trá».
Hòa thượng ấy liá»n Ä‘Æ°a hai ngÆ°á»i và o phòng khách, dẫn má»—i ngÆ°á»i và o má»™t phòng riêng biệt, Vân Tuệ có vẻ không vui, nhÆ°ng biết luáºt lệ của nhà chùa nhÆ° váºy, dù vợ chồng cÅ©ng không được ngủ chung má»™t phòng.
Sáng ngà y hôm sau hai ngÆ°á»i ăn Ä‘iểm tâm xong, há»i rõ Ä‘Æ°á»ng lối lên núi, cúng má»™t Ãt tiá»n và ng, rồi cả hai ngÆ°Æ¡i Ä‘i lên núi ngay. Không bao lâu hai ngÆ°á»i đã lên tá»›i Vân Sà o.
Vân Sà o là tên má»™t cái Ä‘á»™ng, Ä‘á»™ng ấy sâu chừng hai ba trượng, phÃa đông nam của Ä‘á»™ng ấy ánh sáng mặt trá»i có thể chiếu và o được, nhÆ°ng trong Ä‘á»™ng lúc nà o cÅ©ng có mây và sÆ°Æ¡ng mù cho nên má»›i được ngÆ°á»i ta đặt cho cái tên nhÆ° thế.
Trong Ä‘á»™ng còn có mấy chục báºc thang đá, Ä‘i theo báºc thang đó lên tá»›i bên trên thì tá»±a nhÆ° mình ở trong giếng Ä‘i ra bên ngoà i váºy. Khi lên khá»i hang Ä‘á»™ng thoạt tiên tưởng là không có lối Ä‘i ở nÆ¡i đây cho du khách lên núi.
Long Uyên và Vân Tuệ hai ngÆ°á»i giở khinh công tuyệt mức ra leo lên thang tiến thẳng lên bên trên, hai ngÆ°á»i nhìn xuống thấy mình nhÆ° Ä‘ang ở lÆ°ng chừng trá»i váºy.
Lúc ấy mặt trá»i má»c, Long Uyên đứng ngắm nhìn vá» phÃa xa thấy các ngá»n núi nhÆ° nằm phục ở trong bể mây trong rất tráng lệ. Long Uyên cảm thấy khoan khoái vô cùng không sao nhịn được liá»n ngá»ng lên trá»i hú lên má»™t tiếng thá»±c dà i. Tiếng hú của chà ng quả thá»±c lá»›n và mạnh khôn tả khiến những khoảng núi ở vùng đó Ä‘á»u có tiếng vang vá»ng mãi mãi không ngá»›t.
Vân Tuệ thấy chà ng khoái chà nhÆ° thế trong lòng cÅ©ng vui vẻ và cÅ©ng hú theo để há»a tiếng hú của chà ng.
NgỠđâu tiếng rú của hai ngÆ°á»i chÆ°a ngá»›t thì trên sÆ°á»n núi ở phÃa bên phải Ä‘á»™t nhiên có hai tiếng hú khác vá»ng tá»›i. Hai tiếng hú đó vừa dứt, Vân Tuệ vá»›i Long Uyên đã thấy có hai ngÆ°á»i lần lượt hiện ra. NgÆ°á»i Ä‘i đầu tuổi đã ngoà i năm mÆ°Æ¡i mình gầy gò da Ä‘en nhánh, tóc hoa râm sá»a xuống hai vai, dÆ°á»›i cằm có bá»™ râu dê quăn lên, mình váºn áo dà i mà u và ng chân Ä‘i hia, vừa xuất hiện y đã đứng ở trên má»™t cà nh thông chá»— cách Long Uyên chừng hai trượng, tay phải y cầm má»™t cây thiết trượng to bằng cánh tay trẻ con. Còn bên tay trái thì chỉ có tay áo phất phÆ¡ thôi, vì từ khuá»·u tay trở xuống đã cụt, y nhìn thẳng và o Long Uyên vá»›i Vân Tuệ ngắm nghÃa hai ngÆ°á»i hồi lâu. NgÆ°á»i ra sau cÅ©ng là má»™t ông già mặc y phục nhà nông, chân Ä‘i đất, tay cầm má»™t cái ống Ä‘iếu Ä‘ang hút phi phèo, đứng ở trên má»™t tảng đá nhô ra và cÅ©ng Ä‘Æ°a mắt ngắm nhìn Long Uyên hai ngÆ°á»i.
Long Uyên vá»›i Vân Tuệ bá»—ng thấy hai ngÆ°á»i xuất hiện nhÆ° váºy, thoạt tiên hai ngÆ°á»i ngẩn ra, sau nghÄ© lại Thiết Trượng Tú vá»›i Hoà ng sÆ¡n lão nông chả ở trên núi nà y là gì. Hai ngÆ°á»i đó chÃnh là hai lão nà y, nên chà ng vá»›i Vân Tuệ không lấy gì là m ngạc nhiên nữa.
Thiết Trượng Tú vá»›i Hoà ng sÆ¡n lão nông Tả Cảnh ở Sà o Hồ thiết láºp lôi Ä‘Ã i để dụ thiên hạ anh hùng đến đó cÆ°á»›p váºt báu của con tỉ kim giao ngỠđâu gian mÆ°u của cả hai chÆ°a thà nh thì song song đã bị Phong Lan vá»›i Hổ Hùng đả thÆ°Æ¡ng, đồng thá»i hai ngÆ°á»i đã được gặp Long Uyên má»™t lần rồi.
NhÆ°ng bây giá» Long Uyên đã hóa trang thà nh má»™t ngÆ°á»i khác cho nên gặp nhau cÅ©ng không sao nháºn được mặt chà ng.
Hãy nói Thiết Trượng Tú ở trên cà nh thông ngắm nhìn hai ngÆ°á»i má»™t hồi, thấy thiếu niên mặt xấu xà vá»›i má»™t cô nÆ°Æ¡ng mặt đẹp kỳ lạ nhìn mình không có vẻ gì nao núng cả. Y giáºn liá»n lên tiếng há»i:
-Hai ngÆ°á»i tên há» là gì? Môn hạ của ai? Lên núi Hoà ng sÆ¡n nà y la om sòm nhÆ° thế là có ý gì? SÆ° trưởng của hai ngÆ°á»i không nói cho hai ngÆ°á»i biết những Ä‘iá»u cấm kỵ của lão phu vá»›i luáºt lệ của Tả huynh hay sao?
Giá»ng nói của y kiêu ngoại và ngang tà ng vô cùng đủ thấy y không coi Long Uyên vá»›i Vân Tuệ và o đâu hết.
Tuy Long Uyên là ngÆ°á»i rất nhân háºu, việc gì cÅ©ng có thể nhẫn nại được, nhÆ°ng phần vì chà ng vẫn không có thiện cảm vá»›i Thiết Trượng Tú, phần vì hai ngÆ°á»i đến má»™t cách quá Ä‘á»™t ngá»™t khiến cho chà ng mất cảm hứng du ngoạn nên chà ng không vui.
Ngà y nỠở Sà o Hồ tuy Vân Tuệ chÆ°a xuất đầu lá»™ diện nhÆ°ng đã hóa trang thà nh má»™t bà cụ già ngồi ở dÆ°á»›i đất. Nên nhất cá» nhất Ä‘á»™ng của má»i ngÆ°á»i ở trên Ä‘Ã i nà ng Ä‘á»u thấy rõ hết. Äối vá»›i tác phong Ãch ká»· và kiêu ngạo của Thiết Trượng Tú nà ng đã bất mãn rồi, bây giá» thấy cá» chỉ và thái Ä‘á»™ của y nà ng lại cà ng tá» vẻ không vui. Nà ng không sao chịu được nữa liá»n nổi giáºn quát há»i:
-Ông già kia ăn nói khoác lác quá, chẳng lẽ Hoà ng sÆ¡n nà y của hai ông đã mua nhà vua rồi chăng? NgÆ°á»i khác sợ ông hay không thèm chấp nhứt ông, nhÆ°ng Thiên Diện phu nhân nà y thì khác chứ không phải những ngÆ°á»i mà xÆ°a nay vẫn sợ ông đâu. Nếu ông không tin cứ thá» xem có là m gì nổi bổn phu nhân không?
Thiết Trượng Tú vá»›i Hoà ng sÆ¡n lão nông thấy nà ng nói nhÆ° váºy đã có vẻ giáºn, nhÆ°ng sau nghe thấy nà ng nói Thiên Diện phu nhân cả hai Ä‘á»u lá»™ vẻ kinh ngạc ngÆ¡ ngác nhìn nhau má»™t cái.
Sau Hoà ng sÆ¡n lão nông liá»n cất giá»ng khà n khà n nhÆ° tiếng thanh la vỡ và há»i lại:
-Con nhá» kia nói gì? Chẳng lẽ mi là Thiên Diện phu nhân Æ°? Nếu váºy ...
Thì ra cái tên Thiên Diện thÆ° sinh vá»›i Thiên Diện phu nhân ở Kim Lăng đánh bại bát đại tiêu cục và phá tan Tam Giang tiêu cục đã lừng lấy khắp nÆ¡i, tiếng tăm của hai ngÆ°á»i cÅ©ng lan rá»™ng trong giang hồ rồi. Sá»± thá»±c việc là m của hai ngÆ°á»i ở Kim Lăng cÅ©ng chÆ°a đủ khiến ngÆ°á»i ta phải kinh hãi. Sở dÄ© ngÆ°á»i ta hãi sợ Thiên Diện phu nhân là vì nà ng đã tuyên bố nà ng là mô hạ của Cô Äá»™c khách, thiên hạ đệ nhất kiếm năm xÆ°a.
Năm xÆ°a Cô Äá»™c khách má»™t mình đả thÆ°Æ¡ng và giết mấy chục cao thủ của giang hồ. Bây giỠđồ đệ của Cô Äá»™c khách lại giáng lâm Trung nguyên, chắc thể nà o cÅ©ng trả thù cho sÆ° phụ và gây nên phong ba bão táp. HÆ¡n nữa Thiên Diện phu nhân phải nhÆ° thế nà o má»›i dám công khai xÆ°ng danh hiệu ở giang hồ bằng nà ng đâu dám mạo phạm nhÆ° thế? NhÆ°ng Thiết Trượng Tú chót nói khoác từ trÆ°á»›c rồi chẳng lẽ bây giá» lại tá» ra đầu hổ Ä‘uôi rắn mà chịu khuất phục rút lui hay sao?
Mà dù y chưa nói khoác đi chăng nữa, nghe thấy Vân Tuệ mỉa mai như thế cũng không sao chịu được.
Thiết Trượng Tú cau mà y nhẹ nhà ng nhảy xuống đất, chống cây thiết trượng xuống đất má»™t cái, Ä‘uôi gáºy đã cắm sâu và o mặt đất hÆ¡n thÆ°á»›c, rồi y trợn ngược má»™t bên mắt lên cÆ°á»i nhạt và nói tiếp:
-Con nhãi kia, đừng có ngông cuồng nhÆ° váºy! Lão phu Thiết Trượng Tú, chÆ°a há» biết sợ là gì hết! Ngà y hôm nay, các ngÆ°Æ¡i đã xâm nháºp và o Hoà ng sÆ¡n, lại còn kêu om sá»m, rõ rà ng khinh thị Hoà ng sÆ¡n của ta không ngÆ°á»i. Lão phu vá»›i vị Tả huynh đây, thân là địa chủ, dù sao cÅ©ng phải lãnh giáo xem Thiên Diện phu nhân má»›i ra Ä‘á»i có tà i ba nhÆ° thế nà o má»›i được.
Thoạt tiên Long Uyên nghe thấy Vân Tuệ nói nhÆ° váºy biết ngà y hôm nay tráºn đấu nà y không thể nà o tránh được. Lúc nà y chà ng lại nghe thấy Thiết Trượng Tú là m bá»™ là m tịch nhÆ° váºy, má»›i nghÄ© tá»›i y đã bị Phong Lan đánh bại liá»n tủm tỉm cÆ°á»i.
Vân Tuệ thấy Long Uyên không có ý ngăn cản mình, lại cà ng hăng hái thêm, liá»n cÆ°á»i khanh khách, tiếng cÆ°á»i của nà ng nhÆ° tiếng chuông bạc váºy.
Long Uyên vá»›i Thiết Trượng Tú các ngÆ°á»i thấy nà ng cÆ°á»i nhÆ° thế Ä‘á»u ngạc nhiên, không hiểu tại sao nà ng lại cÆ°á»i, cùng ngÆ¡ ngác nhìn nà ng. NgỠđâu nà ng cÆ°á»i xong đã sầm nét mặt lại quát lá»›n:
-Lão già nà y không biết xấu hổ, mồm mép lại cứng cá»i đến nhÆ° thế! Nếu ngÆ°á»i quên, để bổn phu nhân nhắc nhở cho ngÆ°Æ¡i nhá»›. Hay là ngÆ°Æ¡i thá» cúi đầu nhìn lại cánh tay trái xem! Trên đỉnh núi Bạch Thạch tại Sà o Hồ...
Thiết Trượng Tú bị chế nhạo nhÆ° váºy mặt xám sì, râu tóc dá»±ng ngược, liá»n thét lá»›n má»™t tiếng rồi múa cây thiết trượng nhằm đầu Vân Tuệ đánh mạnh xuống, miệng y vẫn quát tháo mắng chá»i:
-Con tiện tỳ nà y đáng chết thực! Nộp mạng cho lão phu!
Vân Tuệ vẫn đứng yên không cá» Ä‘á»™ng nhìn thế trượng của đối phÆ°Æ¡ng tấn công tá»›i, cất giá»ng nhÆ° tiếng oanh:
-Chưa chắc.
Nà ng vừa nói xong đã giở Thiên CÆ¡ bá»™ pháp ra tránh né. Chỉ thoáng cái, nà ng đã lÆ°á»›t tá»›i cạnh Thiết Trượng Tú liá»n rồi nà ng giÆ¡ tay lên chá»™p tay áo bên trái của Thiết Trượng Tú Ä‘ang bay phất phá»›i.
Thiết Trượng Tú láºp lôi Ä‘Ã i ở núi Bạch Thạch, định dùng tà i ba của mình là m cho quần hùng khiếp phục, rồi má»™t mình chiếm váºt báu là con Tỉ Kim Giao, ngỠđâu đấu vá»›i Phong Lan chÆ°a đầy trăm hiệp đã cụt mất má»™t cánh tay. Thế là y không những bị mất sÄ© diện mà bao nhiêu tráng khà hùng tâm cÅ©ng theo cánh tay đó mà biến mất. Từ khi thua tráºn đó rồi y cùng Hoà ng sÆ¡n lão nông quay trở vá» Hoà ng sÆ¡n táºp thêm võ công để trả thù mối háºn ấy.
Bây giá» tà i nghệ chÆ°a luyện thà nh nhÆ°ng đối vá»›i những ngÆ°á»i trẻ tuổi của thiên hạ, y không dám khinh thÆ°á»ng nhÆ° trÆ°á»›c nữa. Cho nên y vừa ra tay đã tấn công má»™t thế rất mạnh, trông nhÆ° là định đấu thà mạng váºy nhÆ°ng sá»± thá»±c thì y chỉ cần dùng có năm thà nh công lá»±c thôi còn thì chuẩn bị thâu thế và biến thức.
Lúc ấy, y thấy thân pháp của Vân Tuệ nhÆ° hà nh vân lÆ°u thủy, thái Ä‘á»™ ung dung và đẹp khôn tả, nhiá»u lần y thấy rõ rà ng nà ng bị đánh trúng rồi, nhÆ°ng chỉ sai có má»™t ly thôi mà nà ng lại tránh thoát. Thấy váºy, y kinh hãi thầm và bụng bảo dạ:
“Hôm nay Ãt nhất cÅ©ng phải đấu mấy trăm hiệp...â€
Vì thế y cà ng cẩn tháºn tấn công từng thế từng thức má»™t, và cây gáºy của y tá»±a nhÆ° linh xà cứ nhằm các ná»›i yếu huyệt của Vân Tuệ tấn công tá»›i.
Vân Tuệ thấy trượng pháp của y cao siêu nhÆ° váºy cÅ©ng phải lên tiếng khen ngợi:
-Giá»i lắm!
NhÆ°ng nà ng vẫn tiếp tục dùng Thiên CÆ¡ bá»™ pháp, chỉ thoáng cái nà ng đã lui vá» phÃa sau Thiết Trượng Tú liá»n.
Thiết Trượng Tú vá»™i giở thế Bát Diệm oai phong ra, múa tÃt cây trượng không để cho nạng tá»›i gần.
BỠngoà i trong thấy Vân Tuệ như bị bóng trượng của đối thủ bao vây, nhưng sự thực thì nà ng chưa giở tới năm thà nh chân lực ra đối phó, mà đối phương đã không là m gì nổi nà ng rồi.
Äồng thá»i, nà ng cÅ©ng chÆ°a giÆ¡ tay ra tấn công vá»™i, chỉ dùng hai tay áo để đối phó thôi. NhÆ°ng trong nà ng tá»±a nhÆ° hồ Ä‘iệp xuyên hoa, thà hồ cây gáºy sắt của Thiết Trượng Tú múa tÃt đến đâu, có thể nói là mÆ°a gió cÅ©ng không lá»t qua được, mà cÅ©ng không sao va đụng nổi má»™t chút vạt áo của nà ng.
Thiết Trượng Tú tức giáºn đến Ä‘á»™ miệng quát lia lịa, tiếng quát của y trấn Ä‘á»™ng cả bốn phÆ°Æ¡ng.
Hoà ng sÆ¡n lão nông đứng ở tảng đá chăm chú nhìn và o đấu trÆ°á»ng, thấy váºy cÅ©ng phải lo âu há»™ bằng hữu. Y có ý muốn nhảy và o giúp Thiết Trượng Tú má»™t tay, nhÆ°ng cứ thấy Long Uyên đứng đó khoanh tay mỉm cÆ°á»i, trông rất an nhà n, hình nhÆ° chà ng ta đã yên trà ngÆ°á»i của phe chà ng thể nà o cÅ©ng đắc thắng váºy, nên lão nông cà ng lo ngại không dám nhảy xuống giúp bằng hữu mình nữa, vì sợ nhảy xuống thế nà o thiếu niên ná» cÅ©ng cản trở mình.
Thiếu niên ấy đã tá»± nháºn là Thiên Diện thÆ° sinh, ắt là chồng của Thiên Diện phu nhân. Võ công của vợ đã cao siêu nhÆ° thế thì võ công của chồng tất phải ngang bằng hoặc hÆ¡n. Vì váºy, lão nông thầm nghÄ©:
“Nếu bây giá» mình Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™t ra tay giúp Thiết Trượng Tú thể nà o Thiên Diện thÆ° sinh cÅ©ng ra tay ngăn cản. NhÆ° váºy có phải là má»™t tráºn đấu vá»›i má»™t không? Nếu thế...
Tả Cảnh Sinh suy nghÄ© hoà i mà vẫn do dá»± không dám ra tay. Long Uyên biết rõ võ công của Vân Tuệ không kém gì mình, đồng thá»i cÅ©ng hiểu biết sức lá»±c của Thiết TrÆ°Æ¡ng Tú ra sao. Hiện giá» bá» ngoà i thì trông nhÆ° Thiết TrÆ°Æ¡ng Tú thắng thế, nhÆ°ng Vân Tuệ đã giở toà n lá»±c ra đâu? Có lẽ chỉ đấu má»™t lát nữa thì Thiết Trượng Tú sẽ thấm mệt mà thua nà ng liá»n. Vì váºy chà ng má»›i ung dung đứng yên chá»— đó, má»™t mặt xem tráºn đấu, má»™t mặt ngắm cảnh ở phÃa xa.
Vân Tuệ vừa đấu vừa Ä‘Æ°a mắt liếc nhìn Hoà ng sÆ¡n lão nông, thấy ông già ấy Ä‘ang nhìn trÆ°á»›c nhìn sau, có lẽ nóng lòng sốt ruá»™t. Äồng thá»i nà ng lại thấy Thiết Trượng Tú cứ quát tháo luôn miệng nà ng liá»n nghÄ© ra má»™t kết vá»™i lên tiếng gá»i:
-Nà y lão khỉ già kia! Äã ngứa tay rồi phải không? Còn đợi chá» gì nữa! Mau mau xuống đây để bổn phu nhân cho hai ngÆ°Æ¡i được liên tay đấu!
Hoà ng sÆ¡n lão nông tuy chÆ°a có tên tuổi gì ở trên giang hồ nhÆ°ng y là ngÆ°á»i rất tá»± phụ, những nhà nông vá»›i tiá»u phu ở vùng Hoà ng sÆ¡n nà y Ä‘á»u coi y nhÆ° thần thánh, dù y mặt hÆ¡i giống khỉ nhÆ°ng không ai dám gá»i y là khỉ hết! Nay bá»—ng thấy Vân Tuệ gá»i y là khỉ già là m sao mà y không tức giáºn liá»n vÆ°Æ¡n cổ hú lên má»™t tiếng rồi nhảy lên trên cao ba trượng, tay cầm ống Ä‘iếu mồm thì quát:
-Tiện tì vá»— lá»… nhÆ° váºy! Khi ngÆ°á»i quá ná»—i! Äể lão phu cÅ©ng...
Y chÆ°a nói dứt thì đầu đã đâm bổ xuống nhằm đỉnh đầu của Vân Tuệ tấn công luôn. NgÆ°á»i của y chÆ°a tá»›i nÆ¡i, mồm thì phu ra má»™t là n khói thuốc khét lẹt. Là n khói đó xuyên qua trÆ°á»ng phong vẫn tụ nhÆ° thÆ°á»ng, và cứ nhắm đầu Vân Tuệ úp chụp xuống.
Thiết Trượng Tú vá»›i Tả Cảnh Sinh cùng ở Hoà ng sÆ¡n tất nhiên y biết rõ công lá»±c của lão nông nhÆ° thế nà o. Lúc nà y thấy ngÆ°á»i bạn ra tay trợ giúp mà lại sá» dụng Mãng NgÆ°u Khà công, má»™t môn ná»™i công rất lợi hại của lão nông nên y mừng rỡ thầm, nhÆ°ng ngoà i mặt y vẫn không nói năng gì hết, cứ tiếp tục múa thiết trượng giở hai thế tuyệt há»c ra tấn công và o hai cánh tay của Vân Tuệ.
Vân Tuệ giÆ¡ hai tay áo lên khẽ hóa giải hai thế công ấy. Nà ng hiểu ngay dụng ý vá» hai thế công ấy của Thiết Trượng Tú rồi, đối phÆ°Æ¡ng không định đả thÆ°Æ¡ng mình mà chỉ muốn là m cho mình vÆ°á»›ng tay để là n khói tấn công xuống mà mình không sao chống đỡ được. NhÆ°ng Vân Tuệ đã được chân truyá»n của Cô Äá»™c khách từ thuở nhá», lại nghiên cứu võ công vá»›i Long Uyên sáu bảy năm, sau lại nhá» có sức của Kinh châu vạn năm đã luyện thà nh Thiên địa cÆ°Æ¡ng khà tùy theo ý muốn của mình muốn cÆ°Æ¡ng muốn nhu cÅ©ng được nên nà ng có coi Mãng NgÆ°u Khà công của Tả Cảnh Sinh và o đâu? Tuy váºy nà ng vẫn giả bá»™ không biết cứ ung dung hóa giải hai thế công của Thiết Trượng Tú. Chá» tá»›i khi là n khói thuốc của lão nông lấn át xuống tá»›i chá»— cách đỉnh đầu nà ng chừng má»™t thÆ°á»›c thì nà ng bá»—ng ngá»ng ngÆ°á»i vá» phÃa sau hai chân nhÆ° đóng Ä‘inh và o mặt đất, ná»a ngÆ°á»i trên vừa ngá»a vá» phÃa sau.
Thiết Trượng Tú thấy váºy mừng rỡ vô cùng, bụng bảo dạ:
“Con nhãi nà y, phen nà y mi phải ná»™p mạng cho lão phu!â€
NghÄ© Ä‘oạn, y liá»n múa gáºy nhằm thân dÆ°á»›i của Vân Tuệ mà thúc luôn. Äồng thá»i, là n khói thuốc ở trên đỉnh đầu Vân Tuệ, tuy không đè xuống trúng đầu, nhÆ°ng nó cÅ©ng bay xuống lấn áp bụng dÆ°á»›i nà ng.
Tả Cảnh Sinh ở trên cao trông xuống thấy rõ rà ng Vân Tuệ không tránh né mà chỉ ngá»a ngÆ°á»i vá» phÃa sau cÅ©ng nghÄ© thầm:
“Con nhãi nà y khinh địch nhÆ° váºy, thá»±c đáng chết lắm!â€
Nhưng y có ngỠđâu Vân Tuệ định tâm ra sao, nên y vẫn tiếp tục múa ống điếu nhằm giữa ngực nà ng điểm xuống.
Trong lúc ba mặt bị tấn công nhanh nhÆ° vÅ© bão mà Vân Tuệ thì ngá»a ngÆ°á»i vá» phÃa sau, trông nhÆ° nà ng đã dùng hết hÆ¡i sức rồi, ai cÅ©ng yên trà thể nà o nà ng cÅ©ng bị hai kẻ địch đả thÆ°Æ¡ng chứ không sai.
Long Uyên đứng cạnh, thấy váºy, tuy biết Vân Tuệ thế nà o cÅ©ng tá»± cứu được, nhÆ°ng chà ng cùng lo âu há»™ nà ng và toát mồ hôi lạnh ra, liá»n kêu “ồâ€má»™t tiếng, nhÆ°ng chà ng vẫn chÆ°a ra tay. Sá»± thá»±c, dù chà ng có ra tay chắc cÅ©ng không cứu kịp.
Nói thì cháºm, lúc ấy rất nhanh chỉ trong nháy mắt Vân Tuệ đã thét lên má»™t tiếng “đi†nà ng phất tau áo lên má»™t cái, mồm thổi phù má»™t hÆ¡i, đồng thá»i chân phải đá lên phÃa trên má»™t thế. Chỉ thấy Tả Cảnh Sinh chÆ°a kịp tấn công xuống ngÆ°á»i đã nhÆ° má»™t chiếc diá»u đứt dây, miệng thì kêu “hự†má»™t tiếng, ngÆ°á»i đã bị hất bắn ra ngoà i mấy trượng, là n khói thuốc của y sắp xuống tá»›i ngá»±c của Thiết Trượng Tú đứng cách đó năm thÆ°á»›c. Äiá»u lạ nhất là chân nà ng đá trúng ngay và o đầu chiếc gáºy sắt của Thiết Trượng Tú. Y liá»n cảm thấy hồ khẩu tay phải Ä‘au nhức nhÆ° bị dao cắt, không sao cầm vững nổi chiếc gáºy ấy nữa. Thế là gáºy của y bị đá tung lên không, rÆ¡i xuống dÆ°á»›i núi.
Thiết Trượng Tú giáºt mình kinh hãi, chÆ°a kịp thấy rõ là váºt gì thì đã thấy là n khói thuốc nhanh nhÆ° Ä‘iện chợp nhằm ngá»±c mình lấn át tá»›i. Y cả kinh thất sắc, không kịp xem vết thÆ°Æ¡ng ở trên tay nữa, vá»™i nhảy lui vá» phÃa sau năm sáu thÆ°á»›c để tránh né, nhÆ°ng là n khói thuốc đó nhÆ° có má»™t luồng sức mạnh ở phÃa sau đẩy Ä‘i nhÆ° váºy và cứ Ä‘uổi theo y hoà i.
Thiết Trượng Tú đã Ä‘uối sức rồi, bất đắc dÄ© phải cúi đầu và dùng đầu để đỡ. Chỉ nghe thấy “bá»™p†má»™t tiếng là n khói thuốc ấy nhÆ° cái búa nặng nghìn cân đánh trúng đầu. Y loạng choạng lui vá» phÃa sau ba bÆ°á»›c đầu nhÆ° bị nứt rạn hai mắt tối tăm, cổ há»ng thất ngòn ngá»t và thổ ngay ra hai đống máu tÆ°Æ¡i, rồi ngã lăn ra đất chết giấc.
Hoà ng sÆ¡n lão nông tuy bị bắn ra ngoà i xa mấy trượng nhÆ°ng còn miá»…n cưỡng hạ chân đứng vững được. Y thấy váºy hối háºn vô cùng, thấy lợm giá»ng, cố hết sức nén cục máu tÆ°Æ¡i ấy xuống, nhÆ°ng không sao được, rốt cuá»™c phải phun ra.
Còn Vân Tuệ thì nhẹ nhõm vô cùng. Nà ng tấn công ba thế xong, liá»n nhảy ra ngoà i xa hÆ¡n trượng, hạ thân xuống cạnh Long Uyên đứng sát cánh vá»›i chà ng, mặt không Ä‘á» hÆ¡i thở không đứt Ä‘oạn, miệng vẫn tủm tỉm cÆ°á»i nhÆ° chÆ°a há» Ä‘á»™ng thủ váºy.
Tả Cảnh Sinh Ä‘ang tức giáºn khôn tả, thấy thái Ä‘á»™ của nà ng nhÆ° váºy liá»n nản chà vô cùng, vá»™i cúi đầu xuống, trong không khác gì má»™t con gà thua tráºn.
Long Uyên thấy váºy không nỡ, liá»n Ä‘i tá»›i gần nói:
-Thắng bại là sá»± trưởng thà nh của binh gia, tiá»n bối mau váºn công Ä‘iá»u khà chữa thÆ°Æ¡ng Ä‘i!
Nói xong, chà ng từ từ đi tới chỗ cạnh Thiết Trượng Tú, đang định cứu cho y tỉnh lại.
NgỠđâu Tả Cảnh Sinh không chịu ân huệ đó, vội chạy tới cạnh Thiết Trượng Tú rồi hùng hổ quát bảo:
-Tiểu tá»! NgÆ°á»i đừng có giả từ bi! Lão phu không Æ°a cái trò nà y đâu.
Nói xong y liá»n ẵm Thiết Trượng Tú lên, háºm há»±c nói vá»›i Vân Tuệ tiếp:
-Ngà y hôm nay, lão phu bại trong tay mi, tá»± trách há»c nghệ không tinh, nhÆ°ng lão phu còn sống sót ngà y nà o, quyết phải trả được mối nhục ngà y hôm nay...
Long Uyên vá»›i Vân Tuệ hai ngÆ°á»i không ngỠông già nà y lại có tÃnh quái dị nhÆ° váºy, nên bá»±c mình hết sức.
Vân Tuệ không sao nhịn nổi, liá»n cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng, Ä‘ang định lên tiếng mắng chá»i và i câu, thì Ä‘á»™t nhiên nghe thấy phÃa bên trái có tiếng giá Ä‘á»™ng. Nà ng vá»™i quay ngÆ°á»i nhìn lại má»›i hay trên đầu cây thông đã có hai hòa thượng vạm vỡ, tuổi chừng bốn mÆ°Æ¡i.
Hai hòa thượng to vạm vỡ nhÆ° thế, đứng ở trên cà nh cây mà cà nh cây không bị công chút nà o quả tháºt võ công của hai hòa thượng ấy không phải thÆ°á»ng.
Hoà ng sÆ¡n lão nông vừa quay đầu lại trông thấy hai hòa thượng ấy tá»±a nhÆ° đứa con gặp mẹ váºy, liá»n lá»›n tiếng kêu gá»i:
-Äá»™ Thiên! Äá»™ Äịa! Hai vị đại sÆ° tá»›i thá»±c vừa lúc qua. Thiết Trượng huynh đã...
Nói xong, y lại đặt Thiết Trượng Tú xuống đất.
Hòa thượng đứng bên trái chắp tay chà o và há»i Cảnh Sinh:
-Tả thà chủ cứ yên tâm giao Trượng Tú cho bần tăng được rồi...
Y vừa nói vừa ngồi xổm xuống, dùng thủ pháp Thôi cung quá huyệt xoa bóp cho Thiết Trượng Tú. Còn má»™t hòa thượng nữa thì ngắm nhìn Long Uyên vá»›i Vân Tuệ má»™t hồi rồi lá»›n tiếng niệm Pháºt hiệu há»i Long Uyên:
-Các hạ là ai? Dám ở chá»— chú thÃch của anh em bần tăng đây mà thị cÆ°á»ng nhÆ° váºy? Và còn đánh lão thà chủ của bổn sÆ¡n bị thÆ°Æ¡ng nặng nhÆ° thế? Các hạ khinh thÆ°á»ng Vân Thù viện chúng tôi không có ngÆ°á»i tà i phải không?
Long Uyên nghe giá»ng nói và thấy mặt hai hòa thượng hung ác nhÆ° váºy, biết hai ngÆ°á»i nà y không phải là ngÆ°á»i chân tu nên chà ng không thèm đếm xỉa tá»›i.
Vân Tuệ thầm nghĩ:
“Nếu hai hòa thượng nà y can thiệp nà o, bổn cô nÆ°Æ¡ng thế nà o cÅ©ng cho chúng biết lợi hại.â€
Quả nhiên hai ngÆ°á»i Ä‘oán không sai, hòa thượng đó vừa lên tiếng đã ghép tá»™i cho hai ngÆ°á»i. Nhất là tên thứ hai vẻ mặt kiêu ngạo trông lại cà ng đáng ghét nữa.
Long Uyên đã hÆ¡i nổi giáºn vì chà ng cảm thấy hai hòa thượng nà y không có vẻ gì là ngÆ°á»i Ä‘i tu hết, nhÆ°ng tÃnh chà ng là ngÆ°á»i rất ôn hòa, không định lôi thôi, nên định lên tiếng giải thÃch. NgỠđâu Vân Tuệ đã không sao nhịn được, cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng cÅ©ng bắt chÆ°á»›c đối phÆ°Æ¡ng, hai tay chống nạnh, ngắm nhìn hòa thượng cao lá»›n má»™t hồi rồi kiêu ngạo đáp:
-Äại hòa thượng không ở trong chùa tụng kinh niệm pháºt mà lại Ä‘i ra ngoà i nà y du ngoạn váºy! Chẳng lẽ Văn Thù viện không có chủ trì cai quản các ngÆ°á»i, nên các ngÆ°á»i má»›i há»—n nhÆ° thế hay sao?
Hòa thượng ná» nghe nà ng nói nhÆ° váºy, tức giáºn vô cùng rống lên má»™t tiếng lá»›n mắng chá»i:
-Con tiện tì đáng chết kia, dám ở Văn Thù viện nà y quấy nhiá»…u nhÆ° váºy phải không? Nếu pháºt gia không cho ngÆ°Æ¡i má»™t bà i há»c lại tưởng trên Hoà ng sÆ¡n nà y không có ngÆ°á»i...
Nói tá»›i đó y bá»—ng ngắt lá»i, hai mắt hầu nhÆ° đổ lá»a, nhìn thẳng và o mặt Vân Tuệ, trông tháºt tức cÆ°á»i. NhÆ°ng mặt y đã nổi lên má»™t là n hắc khà và cả hai bà n tay của y cÅ©ng Ä‘en nhánh.
Long Uyên vá»›i Vân Tuệ thấy váºy cÅ©ng phải kinh hãi thầm không hiá»u hòa thượng nà y Ä‘ang giở trò gì? NhÆ°ng hai ngÆ°á»i tá»± tin công lá»±c của mình nên không coi y và o đâu, vấn cứ sát cạnh nhau, tá» vẻ thá» Æ¡ nhìn thẳng và o hòa thượng ấy.
Hòa thượng ná»™ váºn khà giây lát, miệng bá»—ng cÆ°á»i khỉnh má»™t tiếng, mắt lá»™ sát khà và không chá»›p tý nà o cứ nhìn thẳng và o Vân Tuệ và đôi ngÆ°Æ¡i hình nhÆ° sắp nổ vỡ váºy.
Vân Tuệ thấy mặt y hung ác nhÆ° váºy trong lòng cÅ©ng thấy hÆ¡i kinh hãi, và nà ng cÅ©ng ngầm váºn tuyệt há»c của sÆ° môn là Thiên Äịa CÆ°Æ¡ng Khà ra bảo vệ lấy các yếu huyệt rồi cÆ°á»i khì nói vá»›i Long Uyên:
-Hiá»n đệ xem hòa thượng kia có giống nhÆ° má»™t con cóc Ä‘ang phun hÆ¡i không?
Nà ng vừa sao nhãng, hòa thượng nỠđã lợi dụng thá»i cÆ¡ đó, quát lá»›n má»™t tiếng, nhÆ° khùng xông lại tá»›i chá»— cách chừng năm bÆ°á»›c và giÆ¡ tay đẩy hai luồn hắc khà ra xen lẫn mùi hôi tanh, nhằm hai ngÆ°á»i lấn át tá»›i.
Nhưng y vừa giơ hai chưởng lên thì Long Uyên với Vân Tuệ đã đồng thanh quát một tiếng.
Hòa thượng ra tay tấn công nhân lúc ngÆ°á»i bất phòng nhÆ° váºy, yên trà đôi thiếu niêm nam nữ nà y dù công lá»±c có sao siêu tá»›i đâu cÅ©ng không sao thoát được. NgỠđâu Long Uyên giÆ¡ hai tay áo phát mạnh má»™t cái, luồng gió của chà ng va chạm và o chưởng phong của y thì nghe thấy kêu “bùng†má»™t tiếng thá»±c lá»›n, cây cối quanh đó Ä‘á»u gẫy rụng rất nhiá»u và cả ngá»n núi cÅ©ng rung chuyển. Luống hắc khà của hòa thượng biến thà nh má»™t trụ gió bay lên trên cao hÆ¡n hai trượng.
Sau tiếng nổ đó hòa thượng bị chưởng phong của Long Uyên đẩy bắn ra ngoà i xa hÆ¡n hai trượng, rá»›t xuống vá»±c thẳm, chân tay má»m nhÅ©n, nhÆ° ngÆ°á»i chết giấc váºy.
Hòa thượng kia Ä‘ang xoa bóp cho Thiết Trượng Tú và Tả Cảnh Sinh không để ý tá»›i, nhÆ°ng nghe tiếng kêu nhÆ° sấm Ä‘á»™ng cả hai Ä‘á»u giáºt mình kinh hãi, quay đầu lại nhìn mặt Ä‘á»u biến sắc.
Hòa thượng ná» thấy ngÆ°á»i đồng môn của mình sắp rá»›t xuống vá»±c thẳm, lo âu đến hai mắt trợn tròn, nhÆ°ng vô kế khả thi chỉ háºm há»±c dáºm chân xuống đất lia lịa, đá trên mặt đất liên tục bị y dẫm nát.
Vừa rồi Long Uyên không chuẩn bị ra tay phản công lại vì chà ng thấy đối phÆ°Æ¡ng đứng gần Vân Tuệ nhÆ° thế mà trong chưởng phong ấy thế nà o cÅ©ng kèm hÆ¡i Ä‘á»™c. Chà ng chỉ sợ Vân Tuệ bị hÆ¡i Ä‘á»™c ấy dÃnh phải, cho nên má»›i cùng ra tay vá»›i Vân Tuệ má»™t lúc.
Chà ng mới dùng có ba thà nh công lực mà thôi nhưng ngỠđâu Vân Tuệ lại dùng đến bảy thà nh công lực của Thiên địa cương khà nên hòa thượng nỠmới bị đẩy lui bắn ra xa như thế.
Lúc ấy Vân Tuệ đã trông thấy hòa thÆ°Æ¡ng kia rá»›t xuống táºn mép đỉnh núi rồi mà bên dÆ°á»›i là vá»±c thẳm, nếu để yên cho y rá»›t xuống thì thể nà o y cÅ©ng tan xÆ°Æ¡ng nát thịt ở dÆ°á»›i đấy vá»±c thẳm sâu muôn trượng đó chứ không sai.
Long Uyên giáºt mình nghÄ©:
“Hòa thượng nà y tuy không phải là ngÆ°á»i tốt nhÆ°ng vừa ra tay mình đã giết chết đối phÆ°Æ¡ng, nhÆ° váºy không nên. Huống hồ bên mình lại hai ngÆ°á»i đấu má»™t đẩy ngÆ°á»i ta rá»›t xuống nhÆ° thế?â€
Chà ng vốn là ngÆ°á»i không thÃch tranh đấu, bất đắc dÄ© lắm má»›i ra tay đấu vá»›i ngÆ°á»i. Lúc nà y chà ng lại nháºn thấy lá»—i trÆ°á»›c, chẳng lẽ thấy lá»—i mà không sá»a hay sao? Vì váºy chà ng thở dà i má»™t tiếng, tung mình nhảy lên, hú lên nhÆ° long ngâm và giở thân pháp Phi Long cá»u thức, má»™t môn khinh công tuyệt há»c hãn thế ra, phi tá»›i chá»— mép vúi và đâm bổ xuống bên dÆ°á»›i ná»a trượng để Ä‘uổi theo hòa thượng kia. Thấy cá» chỉ của chà ng nhÆ° váºy, ai nấy Ä‘á»u ngạc nhiên hết sức, nhất là Vân Tuệ. Nang giáºt mình lo sợ thốt lên “ối chà †cùng lúc chạy ra mép núi cúi đầu nhìn xuống.
Còn hòa thượng ná» vá»›i Tả Cảnh Sinh cÅ©ng giáºt mình kinh hãi vì cá» chỉ cứu ngÆ°á»i nhÆ° váºy có khác gì nhảy xuống giếng cứu ngÆ°á»i không? Tháºt nguy hiểm vô cùng! Và chúng còn lấy là m kinh ngạc nhất là hai bên Ä‘ang đối địch, trừ phi Long Uyên là ngÆ°á»i có bệnh thần kinh thì má»›i dám Ä‘i cứu kẻ địch nhÆ° thế.
Tả Cảnh Sinh quên cả vết thÆ°Æ¡ng của mình và hòa thượng kia cÅ©ng quên cả cứu thÆ°Æ¡ng, cả hai cùng chạy ra mép núi nhìn xuống bên dÆ°á»›i để xem cuá»™c cứu ngÆ°á»i nguy hiểm ấy.
Long Uyên nhảy xuống nhanh nhÆ° sao sa, chỉ thoáng cái đã kịp hòa thượng ná». Chà ng giÆ¡ tay ra chá»™p lấy áo của hòa thượng ấy. Hòa thÆ°Æ¡ng ấy đã mất hết tri giác nên không biết lấy hÆ¡i váºn sức, ngÆ°á»i y cao lá»›n vạm vỡ, lại thêm lá»±c rÆ¡i xuống, tất nhiên phải nặng gấp đôi lúc thÆ°á»ng. Tuy Long Uyên đã chụp được áo của y rồi, hai ngÆ°á»i vẫn còn rá»›t xuống thêm hai thÆ°á»›c nữa. Chà ng vá»™i váºn sức và o cánh tay, thét lá»›n má»™t tiếng ném mạnh lên trên. NgỠđâu hòa thượng ấy chÆ°a bắn lên thì đã nghe thấy má»™t tiếng “Soạt†áo của y không chịu nổi sức mạnh, đã bị rách toạc má»™t lá»— tháºt lá»›n, Long Uyên cÅ©ng bị rá»›t xuống theo. Chà ng không ngá» mình không hất được hòa thượng tung lên mà trái lại còn bị lôi xuống vá»±c sâu.
Vân Tuệ ở trên mép núi thấy váºy cả kinh thất sắc, nhÆ°ng nà ng biết lúc nguy hiểm mảy may nà y không nên là m phân tâm Long Uyên, cho nên nà ng chỉ kinh hãi nhìn má»i chuyện xảy ra, không dám kêu lên má»™t tiếng. NÆ°á»›c mắt của nà ng không sao cầm được đã nhá» ròng xuống má rồi.
Nà ng run lẩy bẩy, chân tay lạnh ngắt, trống ngá»±c Ä‘áºp rất mạnh, trong lòng đã định nếu Long Uyên có mệnh hệ nà o là nà ng nhảy xuống tá»± tá» chết theo chà ng.
Äang lúc ấy, Long Uyên đã cảm thấy mình rá»›t xuống hÆ¡n trượng rồi, nếu không mau tụ khà ngay thì thế nà o cÅ©ng ngáºm há»n suốt Ä‘á»i. Chà ng Ä‘Æ°a mắt nhìn, thấy hòa thượng ná» còn mê man bất tỉnh và rá»›t xuống nhanh hÆ¡n mình. Lúc ấy đối phÆ°Æ¡ng rá»›t tá»›i ngang lÆ°ng mình rồi, hai ngÆ°á»i cách nhau gần, nếu chà ng không nghÄ© gì tá»›i sống chế của đối phÆ°Æ¡ng, chỉ đợi đối phÆ°Æ¡ng rá»›t thêm má»™t thÆ°á»›c nữa là chà ng dẫm và o ngÆ°á»i y giở Phi Long thăng thiên ra là có thể thoát được. NhÆ°ng có khi nà o chà ng lại là m nhÆ° thế.
Bằng không hà tất chà ng phải nhảy xuống cứu đối phương là m chi?
Trong lúc nguy nan nà y, chà ng cÅ©ng không nghÄ© ra được cách lưỡng toà n nà o. Nếu chà ng váºn hết hÆ¡i sức chá»™p lấy hòa thượng vứt mạnh lên trên vẫn có thể vứt đối phÆ°Æ¡ng cao hÆ¡n trượng, dù không lên tá»›i đỉnh núi, ngÆ°á»i ở trên cÅ©ng có cách bắt được hòa thượng. Là m nhÆ° váºy, tuy hòa thượng được thoát chết nhÆ°ng chà ng đã dùng hết chân khà rồi, không sao thay đổi được nữa, nhÆ° váºy thể nà o cÅ©ng bị rá»›t xuống rất nhanh, rút cục mình sẽ tan xÆ°Æ¡ng nát thịt ở dÆ°á»›i đá vá»±c thẳm chứ không sai. Chà ng nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại vẫn chÆ°a nghÄ© ra cách gì. Lúc ấy hai ngÆ°á»i lại rá»›t xuống hÆ¡n hai trượng nữa.
Sau chà ng liá»n cúi ngÆ°á»i xuống lấy hai chân của hòa thượng, hÃt má»™t hÆ¡i mạnh để lấy sức rồi má»™t tay bất hòa thượng bắn lên phÃa trên nhÆ° má»™t múi tên và bay cáo lên hÆ¡n hai trÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng bản thân của Long Uyên thì nhanh hÆ¡n sao sa, rá»›t xuống phÃa dÆ°á»›i.
Vân Tuệ đứng ở phÃa trên, thất vá»ng vô cùng, la lá»›n má»™t tiếng ngÆ°á»i loạng choạng nhÆ° suýt ngã xuống bên dÆ°á»›i và đang lúc nguy hiểm mảy may ấy, Ä‘á»™t nhiêu tiếng kêu sao Ä‘á»™ng nổi lên ở cạnh Vân Tuệ. Tiếp theo đó có tiếng kêu “vèo vèo†thổi lên.
Vân Tuệ không Ä‘á» phòng giáºt mình đến thót má»™t cái, nà ng Ä‘ang mê hoảng, đầu óc bổng tỉnh táo liá»n. Nà ng phản ứng rất nhanh nghe tiếng gió đã vá»™i ngá»ng đầu lên nhìn, thì đã thấy hòa thượng to lá»›n nỠở bên dÆ°á»›i bay lên và hòa thượng nỠđã thét lên má»™t tiếng nhảy lên đỡ hòa thượng kia rồi.
Khi bắt được hòa thượng đó, hai ngÆ°á»i rá»›t xuống mặt núi còn lăn Ä‘i ba vòng má»›i ngừng lại được.
Vân Tuệ thấy hòa thượng kia đã cứu được đồng môn của y rồi, lúc ấy nà ng má»›i nghÄ© tá»›i Long Uyên liá»n nức nở khóc quát bảo:
-Uyên đệ! Hãy đợi tôi với!
Nói xong liá»n nhắm liá»n hai mắt lại, định nhảy xuống vá»±c thẳm để chết theo chà ng.
Vân Tuệ nhắm nghiá»n hai mắt lại, khóc òa lên má»™t tiếng và trong lúc nà ng vừa nhắm mắt sắp sá»a nhảy xuống vá»±c thẳm thì đã nghe thấy tiếng rú của Long Uyên vá»ng lên. Nà ng mừng rỡ vô cùng, vá»™i mở mắt ra và cúi đầu nhìn xuống và lá»›n tiếng há»i:
-Uyên đệ không có việc gì chứ? Ủa! Sao...
Nà ng chỉ thấy dÆ°á»›i có những đám mây trắng bay lÆ¡ lá»ng thôi, chứ không thấy Long Uyên đâu cả. Nà ng vá»™i lấy tay áo chùi nÆ°á»›c mắt và mở to mắt ra nhìn kỹ thì bá»—ng thấy bên dÆ°á»›i có má»™t váºt gì dà i hÆ¡n trượng nhÆ° má»™t con rắn váºy, Ä‘Æ°a thẳng lên. Nà ng hoảng sợ vô cùng không dám há»i nữa, sợ chà ng trả lá»i mình nhỡ bị nguy hiểm thì sao?
Tả Cảnh Sinh đứng ở cạnh đó xem. Y có má»™t đôi mắt Ä‘á» hồng, có thể trông suốt qua những đám mây bay lÆ¡ lá»ng. Y trong thấy hết cá» chỉ của Long Uyên nên kinh hãi vô cùng, và không ngá» ngÆ°á»i nà y lại có thần công dị tà i nhÆ° váºy.
Thì ra vừa rồi Long Uyên tung hòa thượng ná» lên rồi, ngÆ°á»i chà ng lại rởi xuống nhanh nhÆ° sao sa, đáng lẽ đã hết hy vá»ng sống còn. Trong lúc chà ng rÆ¡i xuống được hai trượng bá»—ng trong thấy vách đá có má»™t con mối Ä‘ang bò. Chà ng bá»—ng nghÄ© ra má»™t kế, bụng bảo dạ:
“Trong ngÆ°á»i ra có Ä‘oản kiếm sắc bén và khà giá»›i lợi hại nhÆ° váºy mà không biết lợi dụng thì thá»±c là ngu muá»™i quá. "
Chà ng vừa nghÄ© vừa móc túi lấy chiếu roi Ä‘uôi thuồng ra, buông thõng chân tay để cho ngÆ°á»i rá»›t xuống hÆ¡n trượng nữa, rồi chà ng má»›i thừa cÆ¡ váºn chân khà bá»—ng rún lên má»™t cái cây roi Ä‘uôi thuồng luồng liá»n thẳng nhÆ° má»™t cây thÆ°Æ¡ng đâm ngay và o trong vách đá sâu hÆ¡n tấc.
NgÆ°á»i chà ng cách xa vách đá hÆ¡n trượng, bây giỠđầu roi đã đâm và o vách đá rồi, ngÆ°á»i chà ng vừa rá»›t xuống liá»n va chạm ngà y và o cây roi, rồi tá»±a nhÆ° nó treo chà ng lÆ¡ lá»ng ở trên vách váºy. Chà ng cả mừng má»™t tay thò và o túi lấy thanh bảo kiếm Ä‘Æ¡n huyết ra, khẽ đâm má»™t nhát thanh kiếm cắm sâu và o trong vách. Nhá» váºy chà ng có chá»— ngừng chân và nghỉ ngÆ¡i rồi.
Lão nông trông thấy rõ rà ng, vừa kinh hãi, vừa ngưỡng mộ bụng bảo dạ:
“Äừng nói y có khà giá»›i sắc bén, cứ nói trà tuệ, công lá»±c và thân pháp của y, quả thá»±c ta chÆ°a được trông thấy bao giá» và cÅ©ng chÆ°a há» nghe được thấy ai nói tá»›i tà i ba của y cao siêu nhÆ° thế, có thể nói là độc bá võ lâm chứ không sai.â€
NghÄ© tá»›i đó, y cảm thấy hổ thẹn vô cùng, đồng thá»i y lại nghÄ© tá»›i mối thù háºn vừa rồi, y liá»n chăm chú nhìn Vân Tuệ ở trên mép núi và Long Uyên ở dÆ°á»›i mép núi để nghÄ© cách trả thù. Y nháºn thấy Vân Tuệ cách y có năm thÆ°á»›c thôi và lúc nà y nà ng Ä‘ang chăm chú nhìn xuống bên dÆ°á»›i, tất nhiên không há» Ä‘á» phòng ngÆ°á»i khác đánh lén, bây giá» chỉ khẽ ra tay là có thể đẩy được nà ng xuống vá»±c thẳm tức thì.
|
25-03-2008, 03:33 AM
|
|
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
-Long đại ca...
Chưa nói dứt, nà ng đã ngã ngay và o lòng chà ng.
Long Uyên vừa xuống tá»›i mặt đất, trông thấy hai thiếu nữ lại và thấy hai nà ng nhÆ° say mê không sao cầm lòng được vá»™i thâu bảo kiếm và o bao và giÆ¡ hai tay ra đỡ lấy ngÆ°á»i Phong Lan. Tuy trong lòng chà ng rất thÃch thú nhÆ°ng vì có Vân Tuệ vá»›i Võ Di bà bà ở đó nên chà ng cảm thấy ngượng vô cùng.
NgỠđâu chỉ trong nháy mắt, chà ng ngá»ng đầu nhìn lên đã không thấy tung tÃch của hai ngÆ°á»i rồi, chà ng biết chắc Vân Tuệ có ý để hai ngÆ°á»i được bên nhau nên đã cùng Võ Di bà bà đi chá»— khác, khiến chà ng cảm Ä‘á»™ng đến ná»—i không nói lên lá»i.
Phong Lan nằm ở trong tay chà ng đầu gục và o ngá»±c, chỉ nghe thấy trống ngá»±c của chà ng, mà không thấy chà ng có phản ứng gì cả, nà ng hÆ¡i u oán và nghÄ© đến những việc trÆ°á»›c kia, vá»›i thân thế của chà ng do Vân Tuệ kể cho hay, nà ng tưởng lầm, chà ng vẫn nhÆ° trÆ°á»›c kia, chỉ coi mình là má»™t cô em nhá» thôi chứ không có luyến ái gì cả, nghÄ© nhÆ° thế, con tim nà ng nhÆ° bị kim châm, ngÆ°á»i tá»±c nhÆ° té xuống hố băng, mặt biến sắc, buông hai tay từ từ lùi lại.
Lúc ấy Long Uyên hai mắt dang nhìn thẳng nghÄ© ngợi tâm sá»±, Ä‘á»™t nhiên thấy sắc mặt của Phong Lan nhợt nhạt và đôi mắt lá»™ u oán, chà ng cả kinh vá»™i nắm chặt lấy hai tay nà ng há»i:
-Lan muộn bị.... thương phải không?
Phong Lan ai oán nhìn chà ng lắc đầu, chẳng nói chẳng rằng, nhưng trong lòng rất muốn nói cho chà ng hay rằng:
“Phải, tôi bị thÆ°Æ¡ng, trái tim của tôi đã mất rồi, ruá»™t gan tôi đã đứt rồi mà không bị đả thÆ°Æ¡ng hết, chÃnh là anh, anh đã ...â€
Nghĩ tới đó nà ng không sao cầm lòng được, nước mắt đổ xuống như mưa.
Long Uyên thấy thái Ä‘á»™ và sắc mặt nà ng thay đổi nhanh chóng nhÆ° váºy, vừa bá»±c vừa lo âu há»i tiếp:
-Lan muá»™n bị ai hà hiếp thế? Mau nói cho huynh hay, ai dám hà hiếp em để anh cho tên đó má»™t tráºn...
Nà ng nghe chà ng nói câu “huynh†ấy lại cà ng yên chà chà ng chỉ coi mình là má»™t đứa em nhá» thôi, nà ng cà ng oán háºn thêm.
Long Uyên trông thấy sắc mặt của nà ng lại biến thà nh oán háºn liá»n cả kinh, vá»™i há»i:
-Lan muá»™i háºn tôi phải không?
Phong Lan vá»™i nhìn thẳng và o mặt chà ng, thấy chà ng bá»—ng tá» vẻ hoảng sợ, trong lòng không nhẫn tâm chút nà o, nhÆ°ng nghe thấy chà ng há»i câu há»i ấy, nà ng khẽ gáºt đầu nhìn nhân câu há»i đó là phải.
Long Uyên cà ng thắc mắc thêm ngẩn ngÆ°á»i ra nghÄ© ngợi tá»±a nhÆ° đã vá»›i nhẽ vá»™i há»i tiếp:
-A, có phải Lan muá»™n háºn lúc chia tay tôi không từ biệt mà bá» Ä‘i phải không? Quả tháºt tôi có ná»—i khổ tâm không thể nà o nói ra được, tôi...
Nghe chà ng nói tá»›i đó Phong Lan ứa nÆ°á»›c mắt ra vá»›i giá»ng run run đáp:
-Việc đó đã thà nh quá khứ rồi, đại ca đừng nhắc tới nữa còn vỠnỗi khổ tâm của đại ca tôi cũng biết đôi chút, nhưng...
Nà ng muốn trách chà ng: “Nếu không thể giải quyết được thì hà tất phải hẹn đến gặp gỡ là m chi!†nhÆ°ng nà ng nghÄ© lại, lại không dám nói nữa, vì Long Uyên có hứa hẹn gì vá»›i nà ng đâu, mấy tháng trÆ°á»›c ngÆ°á»i hẹn nà ng là má»™t nà ng thiếu nữ tóc và ng mắt xanh chứ đâu phải là chà ng. Trong mấy tháng nay nà ng đã suy nghÄ© nhiá»u, thấy Long đại ca má»™t ngÆ°á»i mặt xấu, lòng hiá»n đã chiếm hết trái tim của nà ng, khiến nà ng đêm quên ngủ, ngà y biếng ăn, chỉ mong sá»›m tá»›i Hoà ng sÆ¡n gặp ý trung nhân mà thổ lá»™ hết ná»—i nhá»› nhung.
Võ Di bà bà là ngÆ°á»i từng trải, thấy cháu gái mình suốt ngà y u uất, biết cháu mình nhá»› nhÆ°ng thằng nhá» xấu xà kia, tuy bà không bằng lòng cho cháu mình lấy má»™t thằng nhá» xấu xà nhÆ° váºy, nhÆ°ng bà ta lại không tiện phản đối, sợ vì thế mất lòng cháu gái cÆ°ng, nên bà ta cÅ©ng phải chiá»u lòng cháu và đưa lên Hoà ng sÆ¡n nà y.
Sá»± tháºt hai bà cháu đã đến đây được ná»a tháng rồi đã lục tung bảy mÆ°Æ¡i hai ngá»n núi mà không tìm thấy hình bóng Long Linh Vân đâu hết.
Phong Lan cùng rầu rÄ© thêm, nà ng cứ nhÆ° kẻ Ä‘au nặng không chịu ăn và cÅ©ng không chịu uống, bà cụ thấy váºy lo lắng vô cùng nên Ä‘i tá»›i ngá»n núi nà o cÅ©ng dùng tay vạch và o vách đá để mấy chữ: “Võ Di bà bà cùng cháu là Phong Lan đã tá»›i nÆ¡i đây.â€
Sở dÄ© bà ta viết lại những chữ nhÆ° thế là để cho Linh Vân trông thấy sẽ tá»± Ä‘á»™ng Ä‘uổi theo tìm hai ngÆ°á»i.
Ngay hôm đó hai bà cháu vừa lên đỉnh Thiên Äá»™ phong, không ngá» lại gặp Linh Vân ở đây, Phong Lan mừng rỡ khôn tả, ngỠđâu nà ng lại thấy chà ng ta lạnh nhÆ° băng, nà ng Ä‘au lòng không thể tưởng tượng được, Ä‘ang trông mong mỹ nữ tóc và ng mắt xanh mau xuất hiện, chỉ vì có nà ng ấy má»›i hiểu rõ tâm sá»± của nà ng thôi, nếu có nà ng ta ở đây thể nà o nà ng ta cÅ©ng giúp được mình.
Phong Lan lại bá»—ng nghÄ© đến bà mình vá»›i cô nÆ°Æ¡ng vừa rồi chà o mình má»™t cái, rồi cả hai Ä‘á»u biến mất, nà ng Ä‘á»™ng lòng nghÄ© thầm:
“Chẳng lẽ cô nÆ°Æ¡ng đó là ngÆ°á»i yêu của Long đại ca chăng, bằng không sao nà ng ra lại gá»i Long đại ca là Long đệ? mà tiếng nói nghe quen lắm, chẳng lẽ ta đã gặp nà ng ở đâu rồi chăng?â€
NghÄ© tá»›i đó nà ng lại quay đầu tìm kiếm bà bà và nà ng ná».
Tuy Long Uyên gần gÅ©i Vân Tuệ, sau lại quen Phong Lan nhÆ°ng vẫn không hiểu tâm lý của thiếu nữ nhất là bây giá», chà ng thấy Phong Lan lúc mừng lúc giáºn, bá»™ mặt thay đổi luôn luôn khiến chà ng cà ng bối rối không biết xá» lý ra sao. Chà ng thấy Phong Lan quay đầu tìm kiếm, biết nà ng định kiếm Võ Di bà bà vá»›i Vân Tuệ chà ng liá»n buá»™t miệng nói:
-Bà bà vá»›i chị Tuệ Ä‘i sang phÃa đằng kia đấy...
NhÆ°ng vừa nói tá»›i đó Phong Lan đã nghe thấy chà ng nói chị Tuệ liá»n hiểu ngay, vá»™i khẽ há»i:
-Có phải chị Tuệ là ...
Nà ng định há»i:
“Chị Tuệ có phải là thiếu nữ tóc và ng mắt xanh không?†NhÆ°ng nà ng nói tá»›i đó vá»™i nghÄ© lại, dù quần áo của nà ng ta thay đổi Ä‘i chăng nữa, nhÆ°ng còn bá»™ tóc và ng ấy là m sao mà thay đổi thà nh Ä‘en được? Nên nà ng chỉ há»i được ná»a câu và bao nhiêu hy vá»ng tiêu tan hết.
Long Uyên tưởng nà ng đã nháºn ra Vân Tuệ bây giá» Ä‘á»™t nhiên thấy nà ng ngÆ¡ ngác nhÆ° váºy, chà ng má»›i nhá»› ra chị Tuệ đã cải trang, vì váºy liá»n giải thÃch:
-Chị ấy là chị Tuệ đấy, nhÆ°ng chị ấy cải trang nên Lan muá»™n không nháºn ra được
Lúc nà y Phong Lan má»›i kêu “ủa†má»™t tiếng nghÄ© đến Long đại ca mình là má»™t tay hóa trang giá»i, nà ng buá»™t miệng há»i:
-Thế ra chị ấy là sÆ° tá»· của đại ca? TrÆ°á»›c kia tiểu muá»™i chỉ trong thấy mặt tháºt của chị ấy thôi, không ngá» chị ấy hóa trang được nhÆ° váºy...
Long Uyên gáºt đầu nhìn nháºn, đồng thá»i chà ng nghÄ© đến lá»i bà n tán vá»›i Vân Tuệ, lúc nà y chà ng thấy sắc mặt Phong Lan đã bá»›t gay cấn chà ng cả mừng liá»n thừa cÆ¡ hân hoan nói tiếp:
-Tuy nà ng không phải là sÆ° tá»· của huynh, nhÆ°ng cÅ©ng nhÆ° sÆ° tá»· váºy, lần nà y chị ấy vá»›i huynh cùng lên núi Hoà ng sÆ¡n là để phó Æ°á»›c đấy.
Chà ng nói nhÆ° váºy không khác gì đã nhìn nháºn cảm tình của mình đối vá»›i Phong Lan nhÆ° thế nà o.
Phong Lan là ngÆ°á»i rất thông minh, nghe thấy chà ng nói nhÆ° váºy mừng rỡ khôn tả, bao nhiêu buồn rầu Ä‘á»u tiêu tan hết nà ng lại cÆ°á»i nhÆ° hoa nở.
Long Uyên thấy mặt nà ng thay đổi nhanh nhÆ° thế, vừa mừng rỡ vừa thắc mắc, đồng thá»i chà ng lại thấy sắc đẹp của Phong Lan không kém gì Vân Tuệ cứ đứng ngẩn ngÆ°á»i ra.
Phong Lan thấy Long Uyên cứ ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn mình, liá»n cúi đầu Ä‘á» mặt giả bá»™ há»n giáºn há»i:
-Mặt muá»™i có gì lạ lùng đâu mà đại ca cứ nhìn chòng chá»c nhÆ° thế, không nháºn ra muá»™i hay sao!
Long Uyên cÆ°á»i ha hả đáp:
-Vắng mặt có mấy ngà y Lan muá»™i đẹp hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u, nên ngu huynh má»›i phải ngắm nhìn hÆ¡n nhÆ° thế đấy.
Phong Lan thấy chà ng nói nhÆ° váºy, trong lòng mừng rỡ vô cùng, không sao nhịn được, nà ng giả bá»™ há»n giáºn giÆ¡ tay đấm ngá»±c chà ng mấy cái:
-Äại ca không biết xấu hổ.
Nà ng chÆ°a nói dứt, đã thấy Long Uyên mặt mà y nhợt nhạt mồ hôi nhá» xuống đồng thá»i hai tay cứ ôm lấy ngá»±c, ngÆ°á»i lảo đảo từ từ vá» phÃa trÆ°á»›c.
Phong Lan thấy váºy cả kinh không hiểu tại sao lại xảy ra má»™t cách Ä‘á»™t ngá»™ nhÆ° thế, nà ng vá»™i ôm lấy chà ng nÆ°á»›c mắt nhá» ròng xuống giá»ng run run há»i:
-Long đại ca là m sao thế? Có phải tại muội đấm đại ca...
Long Uyên ngÆ°á»i uể oải không có hÆ¡i sức tá»±a và o ngÆ°á»i nà ng rồi rên rỉ đáp:
-á»i chà , ối chà Lan muá»™n đánh trúng trái tim huynh...
-Có tháºt không, tiểu muá»™n có dùng sức đâu, sao đại ca nhÆ° thế?
Nói xong, nà ng đặt chà ng nằm trên tảng đá để đầu chà ng gối trên đùi mình rồi khẽ xoa bóp ngá»±c cho chà ng. NhÆ°ng Long Uyên không muốn để cho nà ng tiêu hao chân khÃ, liá»n ngồi dáºy tá»±a và o lòng nà ng khẽ nói tiếp:
-Lan muá»™i đừng đụng đến ngu huynh, để má»™t lát sẽ khá»i ngay, cái đánh của hiện muá»™n tuy nhẹ nhÆ°ng trúng ngay và o đúng chá»— Ä‘au của trái tim huynh... cho nên...
Long Uyên nằm gác đầu lên cánh tay của Phong Lan nên nà ng không trông thấy rõ bộ mặt xấu xà của chà ng, nếu lúc nà y nà ng trông thấy thì nà ng phải kinh hãi chứ không sai. Lúc ấy mồ hôi trên mặt chà ng nhỠròng xuống, cái sẹo đen ở trên má của chà ng cũng mất dần.
Phong Lan ôm chặt lấy Long Uyên, nghe thấy chà ng nói nhÆ° váºy, kinh hãi há»i lại:
-Long đại ca bị nội thương ư? Trước kia tiểu muộn có nghe thấy đại ca nói như thế đâu, nếu tiểu muội biết thì có khi nà o ra tay như thế?
-Lan muá»™i, Ä‘iá»u nà y ngu huynh không trách hiá»n muá»™i được, sá»± tháºt ngu huynh rất hổ thẹn vá»›i lÆ°Æ¡ng tâm trÆ°á»›c kia nhiá»u việc ngu huynh đã dấu diếm, hiá»n muá»™n không trách ngu huynh đấy chứ?
Phong Lan thấy chà ng lại nhắc tá»›i việc khác, tuy nà ng nóng lòng muốn biết chà ng bị thÆ°Æ¡ng nhÆ° thế nà o, nhÆ°ng không nhẫn tâm Ä‘Ã nh phải thuáºn lòng:
-Long đại ca, khi nà o tiểu muá»™n lại dám trách đại ca, không khi nà o đâu! Những chuyện quá khứ dù đại ca có gì thì tiểu muá»™i cÅ©ng không oán trách, quà hồ đại ca sau nà y... đối xá»... tiểu muá»™i... đã hà i lòng lắm rồi.
Nà ng gắng sức lắm, má»›i thổ lá»™ được những câu nói đó, tuy rất nhá», nhÆ°ng Long Uyên đã nghe rõ mồn má»™t, chà ng lại nói tiếp:
-TrÆ°á»›c kia ngu huynh có phải là ngốc tỠđâu mà không hiểu được tấm lòng của Lan muá»™i. Ngu huynh không dám nháºn tấm lòng yêu thÆ°Æ¡ng ấy là vì sợ nháºn nhÆ° thế ngu huynh má»›i cÆ°Æ¡ng quyết cao chạy xa bay...
Phong Lan nghe nói cảm Ä‘á»™ng vô cùng, thấy quả tháºt mắt mình không hoa, nháºn xét không sai, trÆ°á»›c kia sở dÄ© Long đại ca Ä‘á»™t nhiên bá» Ä‘i nhÆ° thế không phải là vô tình mà sá»± tháºt rất yêu mình là khác, đồng thá»i nà ng lại cà ng cảm Æ¡n Vân Tuệ, nếu không được Vân Tuệ nói há»™, thì đâu có chuyện hôm nay và hai ngÆ°á»i được dịp bà y tá» tâm tÆ° vá»›i nhau nhÆ° thế, bằng không sẽ cứ mãi mãi ôm háºn suốt Ä‘á»i. Nà ng cà ng nghÄ© cà ng cảm Ä‘á»™ng, liá»n nói tiếp:
-Long đại ca, tôi biết rõ lòng của đại ca và đồng thá»i tôi biết, trÆ°á»›c đại ca đã có vợ rồi, nhÆ°ng Ä‘iá»u đó tôi không quản ngại gì đâu dù danh pháºn địa vị gì tôi cÅ©ng không chấp nhất, quà hồ đại ca yêu tôi là được rồi.
Nghe thấy nà ng nói như thế, Long Uyên cảm động vô cùng một lát chà ng mới lên tiếng được:
-Nhà của ngu huynh là đại gia đình, tất cả có chÃn phòng mà chỉ có má»™t mình ngu huynh nối dõi thôi, cho nên tám vị thúc, bá kia coi ngu huynh nhÆ° con đẻ váºy.
Phong Lan đã được Vân Tuệ nói cho nghe Ä‘iá»u nà y rồi, nên vá»™i đỡ lá»i:
-Những Ä‘iá»u nà y muá»™i đã nghe chị Tuệ nói rồi, Long đại ca mau váºn khà điá»u tức Ä‘i, đừng có nói nhiá»u nữa.
Nhưng Long Uyên cứ thao thao bất tuyệt:
-Bây giá» ngu huynh đã khá»i nhiá»u rồi và nhân hai ngÆ°á»i chÆ°a quay trở lại để ngu huynh nói nốt câu chuyện nà y đã. Năm ngu huynh lên tám bị má»™t tên hải tặc bắt cóc mang Ä‘i. Y định giữ ngu huynh là m mồi để bắt gia đình phải trả cho y má»™t món tiá»n rất lá»›n. NgỠđâu lúc ấy trên mặt biển có má»™t con cá kình tháºt lá»›n xuất hiện nuốt chiếu thuyá»n của tên giặc và cả huynh và o trong bụng của nó...
Phong Lan nghe thấy Long Uyên nói tá»›i đó giáºt mình kinh hãi vá»™i kêu lên. Long Uyên liá»n lần lượt kể chuyện mình ngá»™ hiểm nhÆ° thế nà o, sau được Vân Tuệ cứu giúp và ở trên đảo được nà ng nuôi nấng dạy bảo ra sao.
Phong Lan nghe tá»›i đó vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên, đối vá»›i Vân Tuệ nà ng không những cảm Æ¡n nà ng ta và còn cảm phục lẫn thÆ°Æ¡ng mến là khác. Nà ng nghÄ© ngợi giây lát, bá»—ng sá»±c nghÄ© ra việc gì liá»n lá»›n tiếng há»i:
-Long đại ca, có phải tên tháºt của đại ca không phải là Long Vân mà là Long Uyên phải không?
Long Uyên lá»›n tiếng cÆ°á»i ha hả, bệnh của chà ng đã hoà n toà n khá»i hết, chà ng vá»™i lấy tay áo chùi mặt má»™t cái và đứng dáºy ngay.
Phong Lan ngẩng mặt lên đột nhiên kinh hãi la lớn:
-Ủa... quả tháºt... đại ca đùa giỡn... khiến tôi Ä‘au khổ... đêm ngà y.
Phong Lan tuy kêu khổ luôn mồm nhÆ° váºy nhÆ°ng thấy ngÆ°á»i yêu của mình đẹp trai và tao nhã nhÆ° thế, trong lòng lại mừng rỡ hết sức, mắt cứ tÃt lại, mặt Ä‘á» bừng. Hai ngÆ°á»i nhìn nhau giây lát rồi má»›i ôm chặt lấy nhau.
Äang lúc ấy bá»—ng có má»™t tiếng cÆ°á»i nổi lên ở phái sau. Cả hai giáºt mình kinh hãi vá»™i buông nhau ra nhìn lại. Má»›i nháºn ra là Vân Tuệ, lúc nà y nà ng đã tẩy trang rồi, hai ngÆ°á»i mặt Ä‘á» bừng. Vân Tuệ nói:
-Xin lá»—i nhé, tôi vô ý xuất hiện trong lúc hai ngÆ°á»i Ä‘ang âu yếm, nhÆ°ng bà ta cÅ©ng đã tá»›i kìa, không nên để cho bà cụ trông thấy.
Phong Lan là m ra vẻ giáºn, dáºm chân má»™t cái, lÆ°á»m Vân Tuệ và giÆ¡ hai tay ra ôm chặt lấy nà ng ta rồi cù léc nà ng và nÅ©ng nịu nói:
-Chị hÆ° lắm, dá»a nạt ngÆ°á»i ta hoà i, em nhất định không tha cho chị đâu.
Vân Tuệ không ngá» Phong Lân lại cù léc mình, nà ng nhá»™t quá không chịu nổi cứ cÆ°á»i khanh khách và đáp:
-Xin lôi em... nhÆ°ng... em đã được chồng rồi... quên ngay bà mai... tháºt không nên.
Phong Lan lại dáºm chân xuống đất mấy cái, nÅ©ng nịu nói:
-Chị còn nói, chị còn nói... em không chịu đâu...
Vân Tuệ vẫn cÆ°á»i hi hi và nói tiếp:
-Thôi được... chị không nói nữa.
Lúc ấy Phong Lan mới chịu ngừng tay, nhưng vẫn ôm chặt lấy Vân Tuệ không chịu buông. Nghĩ ngợi giây lát Vân Tuệ mới nói tiếp:
-Cô em của chị tháºt lợi hại.
Phong Lan vẫn ôm chặt nà ng, lÆ°á»m nà ng má»™t cái rất tình tứ và đáp:
-Bây giỠchị mới biết ư?
Vân Tuệ là m mặt xấu, ghẹo Long Uyên:
-Hiá»n đệ nghe thấy chÆ°a, sau nà y phải cẩn tháºn đấy nhé, bằng không cái con hổ cái nà y...
Phong Lan không để nà ng nói tiếp, định chạy lại cù léc lần nữa, nhÆ°ng lần nà y Vân Tuệ đã núp phÃa sau Long Uyên không để cho nà ng ta bắt nhÆ° trÆ°á»›c nữa.
Long Uyên có được hai ngÆ°á»i Ä‘á»u đẹp nhÆ° tiên, chà ng khoái chà vô cùng. Phong Lan thấy chà ng có vẻ đắc chà cÅ©ng khoan khoái hết sức, nhÆ°ng bên ngoà i vẫn là m ra vẻ há»n giáºn, háºm há»±c dẫm chân mấy cái. NgỠđâu chà ng chÆ°a kịp nói thì phÃa sau có giá»ng khà n khà n lên tiếng:
-Lan nhi cháu là m gì thế? Dẫm nhÆ° váºy không sợ thủng già y hay sao chứ?
Phong Lan nghe tiếng nói đã biết là ai rồi liá»n quay đầu lại nhõng nhẽo nói:
-Bà bà cũng bắt nạt cháu nốt, cháu không chịu đâu.
Vân Tuệ nhân lúc Long Uyên vá»›i Phong Lan tâm sá»± đã nói chuyện cho Võ Di bà bà hay, nên bà cÅ©ng há»›n hở tÆ°Æ¡i cÆ°á»i không có vẻ gì u uất nhÆ° mấy tháng trÆ°á»›c nữa. Bà ta cÆ°á»i lá»›n Ä‘Æ°a tay ôm lấy Phong Lan và nói:
-Thôi thôi, ai mà dám bắt nạt con hổ cái của bà .
Long Uyên vội tiến tới trước mặt Võ Di bà bà quỳ xuống vái chà o và nói:
-Long Uyên bái kiến bà bà , xin bà xá tội cho.
Bà cụ vốn không Æ°a chà ng ta vì chà ng có bá»™ mặt xấu xà không xứng hợp vá»›i Phong Lan cháu gái xinh đẹp của bà , bây giá» thấy chà ng ta đẹp trai nhÆ° váºy thì đã trút được gánh nặng trong lòng, vá»™i chỉ Phong Lan và nói:
-Hiá»n Ä‘iệt đứng dáºy Ä‘i, đừng là m bẩn áo nữa, Lan nhi cháu xem Long đại ca con lá»… phép biết bao chứ có giống nhÆ° cháu đâu.
Phong Lan nghe thấy bà nói nhÆ° váºy lại chẩu môi. Bà cụ trông bá»™ mặt tức cÆ°á»i của nà ng liá»n đổi giá»ng nói tiếp:
-Việc của hai ngÆ°á»i Tuệ cô nÆ°Æ¡ng đã nói hết cho bà nghe rồi, tháºt hiếm có ngÆ°á»i nhân nghÄ©a và quảng đại nhÆ° cô nÆ°Æ¡ng nên già nà y cảm Æ¡n vô cùng. Vừa rồi Tuệ cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng có nói những chuyện khác nữa. Già chỉ có má»™t cách là tán thà nh thôi, chứ không có dị nghị gì hết.
Long Uyên, Phong Lan Ä‘á»u quay đầu lại nhìn Vân Tuệ, ngỠđâu Vân Tuệ Ä‘ang mỉm cÆ°á»i đứng nhìn trá»i và nói:
-Äã đến lúc chúng ra ăn cÆ¡m rồi, chúng ra xuống núi nhé.
Bà bà mỉm cÆ°á»i gáºt đầu.
Thế là bốn ngÆ°á»i xuống núi ngay.
|
|
|
| |