Ông ta không chỉ giúp Lâm Hi giải độc, dạy cho hắn chiêu thức cường đại, vẫn còn uy hiếp Thánh Nữ Liệt Dương Tông phải thay đổi chủ ý, không hề đối phó Lâm Hi nữa.
Lâm Hi chỉ nói vị cường giả thần bí này có tính tình cổ quái, đi tới đi lui. Mà ngay cả Lâm Hi đều chưa từng thấy gương mặt thật của lão ta. Cho nên Lâm Như Vân suy ra nàng càng không có khả năng.
- Có thật không?
Lâm Như Vân nửa tin nửa ngờ.
Lâm Hi giải thích, cũng không phải cực kì hoàn hảo, nếu có tâm thì vẫn có thể phát hiện một đôi chỗ có thể nghi ngờ. Nhưng mà Lâm Như Vân lại hiển nhiên xuất phát từ tâm lí yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên nói về tiềm thức thì bà liền tin tưởng.
Cho dù thế nào, Lâm Hi hơn sáu năm chưa gượng dậy nổi. Trong lòng Lâm Như Vân đã không biết bao nhiêu lần muốn nhìn thấy ngày chắt nhi này của mình đích thực quật khởi. Hiện nay kỳ tích thật sự xảy ra, trong lòng Lâm Như Vân không biết có nhiều kích động và hưng phấn đến đâu.
Liên tưởng đến biểu hiện mười một năm thiên tài trước đây của Lâm Hi, Lâm Như Vân càng nguyện ý tin tưởng bản thân Lâm Hi là thiên tài, rồi hắn góp gió thành bão nên mới đột nhiên bộc phát như thế. Thật giống như dây cung kéo đến cực hạn, rồi đột nhiên lại buông ra trong tích tắc.
- Đúng vậy, cô cô.
Lâm Hi trả lời. Hắn biết rõ ràng nữ nhân trước mắt này cũng không có quan hệ thân tình trực tiếp. Nhưng không biết tại sao, ngay mặt trả lời bà, Lâm Hi rõ ràng cảm giác được một loại tôn kính và yêu quí phát ra từ đáy lòng, không muốn bà bị thương tổn.
Loại tâm tình, tựa hồ cũng không phải trong đầu, đích thực "Lâm Hi" lưu lại trí nhớ ảnh hưởng. Mà là Lâm Hi và nguyên bổn "Lâm Hi" sinh ra tâm tình giống nhau.
Lâm Hi từ Lâm Như Vân cảm nhận được mối thân tình và yêu quí, khiến cho trong lòng Lâm Hi đã bất tri bất giác coi bà trở thành người thân đích thực.
- Hi nhi, có lẽ là ta quá lo lắng. Nếu vị tiền bối kia không muốn lộ diện, quên đi. Giới tông phái xác thật có một số cường giả ẩn cư, tính tình phi thường cổ quái. Hi nhi cố gắng không nên chọc giận ông ta.
Lâm Như Vân mặt mày giãn ra, vươn một tay sờ sờ đầu Lâm Hi, lộ ra nụ cười yêu thương:
- Cho dù nói như thế nào, hôm nay thấy chắt nhi có tiền đồ như vậy, cô cô thật sự thật cao hứng. Phụ thân Hi nhi dưới đất có biết, cũng nhất định sẽ vui mừng.
Lâm Như Vân trong mắt có chút ướt át, cũng có chút vui mừng. Đó là cái nhìn của trưởng bối đối với vãn bối.
Trong lòng Lâm Hi trào dâng một dòng nước ấm áp, hắn nhìn khuôn mặt trước mắt. Vài ngày bôn ba, hiển nhiên đã khiến cho tâm thần Lâm Như Vân có hơi mệt mỏi. Lâm Hi từ trên người bà cảm giác được một sự tiều tụy.
Trong linh thức, Lâm Hi có loại cảm giác hoảng hốt. Trong đầu, trí nhớ thuộc về một thế giới khác bỗng bất tri bất giác từ từ mơ hồ nổi lên. Mà trí nhớ thuộc về thế giới này lại trở nên càng rõ ràng.
Lâm Hi biết, linh hồn và trí nhớ của hai người đã hoàn toàn kết hợp.
- Từ giờ trở đi, ta chính là Lâm Hi đích thực!...
Ánh mắt Lâm Hi bỗng chợt lóe ra, trong lòng dâng lên một loại cảm giác hoàn toàn mới .
- Cô cô, xin người cứ yên tâm. Sau này Lâm Hi sẽ không giống như trước để người được yên tâm.
Lâm Hi nói một cách thành tâm.
- Hi nhi, xem ra chắt nhi đã thật sự trưởng thành.
Lâm Như Vân khẽ hé môi để lộ ra một nụ cười vui mừng.
Trong đại điện yên tĩnh chỉ chốc lát, Lâm Hi rốt cục nói tiếp:
- Cô cô, có phải người còn có gì đó muốn nói với chắt nhi chăng.
Hắn đã sớm chú ý tới, từ khi Lâm Như Vân đi ra từ đại điện chưởng giáo thì chính là lo lo lắng lắng, dáng vẻ đầy một bụng tâm sự. Theo đạo lý, khi Lâm Hi thắng Mạnh Quân thì Lâm Như Vân hẳn là phải vui mừng, hài lòng.
Nhưng sự thực, vẻ lo âu ở sâu trong đôi mắt của Lâm Như Vân cũng không hề giảm bớt đi bao nhiêu.
Lâm Hi làm sao mà còn không biết là bà có giấu tâm sự nào đó.
Lâm Hi vừa mới dứt lời, liền thấy Lâm Như Vân thân hình chấn động, dáng vẻ giật mình này thì hiển nhiên là đã bị Lâm Hi nói trúng tâm sự.
- Hi nhi..., mặc dù lần này chắt nhi thắng Mạnh Quân, nhưng mà không thể sơ ý.
Lâm Như Vân do dự chỉ chốc lát, rốt cục vẫn quyết định nói ra:
- Sau năm tháng nữa, chắt nhi sẽ mười tám tuổi. Đến lúc đó, ta chỉ sợ đám Mạnh Quân sẽ lại lợi dụng cơ hội này, lại lần nữa nhằm vào chắt nhi!
Lúc này trong mắt Lâm Như Vân khó nén vẻ buồn rầu.
- Gì cơ?
Lâm Hi nhướng mày, kinh ngạc hỏi:
- Mười tám tuổi thì làm sao vậy? Chẳng lẽ chắt nhi lại còn phải sợ đến lúc đó bọn họ sẽ đối phó mình sao?
Lâm Như Vân lắc đầu:
- Không phải. Hi nhi, chắt nhi có lẽ còn không biết. Ngũ Lôi Phái chúng ta đối với địa vị Thiếu chưởng môn kế thừa quyền to trong môn phái, vẫn còn có một quy củ riêng. Đó chính là Thiếu chưởng môn của môn phái vào lúc mười tám tuổi, nếu như còn chưa đột phá đến cảnh giới Thần Hành Đệ Lục Trọng thì sẽ bị cho rằng là không có đủ tư chất và thiên phú kế thừa chưởng môn, sẽ trực tiếp bị tước đoạt thân phận Thiếu chưởng môn.
- Quy củ này là tổ phụ của chắt nhi đặt ra. Chính là để từ trong lớp hậu thế lấy ra thiên tài, tránh khỏi đại vị chưởng môn rơi vào trong tay kẻ tài trí bình thường. Chắt nhi bỏ phí võ đạo mất sáu năm, sáu năm này tương đương là lãng phí mất không. Tuy rằng lúc tại hội nghị trưởng lão chắt nhi đánh bại Đệ Ngũ Trọng Vương Nhạc Hạc. Nhưng mà cảnh giới của chắt nhi chỉ đạt tu vi Tôi Thể Kỳ Đệ Tam Trọng. Còn cách cảnh giới Thần Hành Đệ Lục Trọng ước chừng là chênh lệch đến ba đại cảnh giới. Mà quy tắc này của môn phái chúng ta là chỉ chấp nhận cảnh giới, chứ không công nhận lực lượng!
Lâm Như Vân không hề che dấu nỗi lo âu nặng trĩu trong lòng nữa.
- Cái gì? Có loại quy củ này sao!
Trong lòng Lâm Hi cả kinh, dường như bất chợt bị sét đánh mà trợn mắt há hốc mồm.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe nhắc tới quy củ này.
- Ai, đó cũng là nguyên nhân tại sao mà ta một mực cảm thấy lo âu. Lúc này chắt nhi vẫn còn chỉ là cảnh giới Tôi Thể Kỳ Đệ Tam Trọng, phải tu vượt cấp liền ba cảnh giới mới có thể đạt tới Đệ Lục Trọng cảnh giới Thần Hành. Muốn đến một bước này, đệ tử trọng yếu trong Ngũ Lôi Phái chúng ta ít nhất cần năm năm; ta mất tới bốn năm; phụ thân ngươi cũng phải cần ba năm; mà cho dù là Đại trưởng lão cảnh giới Long Lực, hồi đó cũng phải bỏ ra thời gian hai năm rưỡi!
Lâm Như Vân thở dài một tiếng:
- Nếu như cũng có đủ thời gian thì với thiên tài của chắt nhi, cô cô đương nhiên sẽ không lo lắng. Tuy nhiên hiện tại, thời gian còn lại cho Hi nhi chỉ có năm tháng!...
Lâm Hi nghe xong câu nói này, trong lòng vèo vèo rơi đến đáy nước.
Ngay cả Đại trưởng lão, người được xưng là cao thủ đệ nhất Ngũ Lôi Phái, khí lực có khả năng vật lộn đọ sức với Cự Long đều cũng cần thời gian hai năm rưỡi. Mà Lâm Hi, lại chỉ còn có năm tháng!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Năm tháng có thể làm được chuyện gì, đối với ngay cả rất nhiều Thiên chi kiêu tử (con cưng của trời) của các đại môn phái, e rằng đạt được tới cảnh giới Thiết Cốt Đệ Tứ Trọng cũng đã được coi là không tệ. Chớ nói chi là cảnh giới Thần Hành Đệ Lục Trọng!
Trước năm mười tám tuổi mà đạt tới cảnh giới Thần Hành Đệ Lục Trọng, mặc dù là có khó khăn nhưng quyết không phải không thể đạt được. Tuy nhiên, thời gian bỏ phí trước đây sáu năm của Lâm Hi đã trở thành đả kích trí mạng đối với hắn!
Cho dù là cuồng vọng, lại là thiên tài võ đạo kiêu ngạo thì cũng không dám nói ra những lời cuồng ngôn như vậy. Có thể ở trong thời gian năm tháng ngắn ngủn mà từ Tôi Thể Kỳ Đệ Tam Trọng tiến vào Đệ Lục Trọng Thần Hành Kỳ!
Lâm Hi cảm giác được phân lượng nặng trĩu.
Một khoảng cách thật lớn đang nằm ngang ở ngay trước mặt hắn.
Tin tức này rất ngoài ý muốn !
Có điều, khoảng cách mặc dù thật lớn, nhưng Lâm Hi lại căn bản chưa từng có suy nghĩ lui bước.
- Cô cô, người không cần lo lắng. Mục tiêu này đối với người khác mà nói, có lẽ là không có khả năng hoàn thành được nổi. Nhưng đối với chắt nhi mà nói lại là chưa chắc đã thế. Cô cô, xin người cứ quên đi. Mặc dù chắt nhi chỉ có tu vi Tôi Thể Kỳ, còn không phải cũng đã đánh bại Vương Nhạc Hạc ở Đệ Ngũ Trọng sao. Lúc ấy, ai mà không cho rằng chắt nhi nhất định phải thua. Nếu như chắt nhi đã có thể làm được chuyện mà người khác không làm được, thì nhất định cũng có thể hoàn thành đạt đến cái đích này!
Lâm Hi ha ha cười một tiếng, chân mày giãn ra. Thách thức mặc dù rất lớn, nhưng cũng đã thành công khơi dậy ý chí chiến đấu của hắn.
- Cái này..., nói cũng phải. Tình huống ngay lúc đó, chỉ sợ đổi lại là Đại trưởng lão cũng không có khả năng làm được. Nói không chừng, Hi nhi ngươi vẫn thật sự có thể làm được.
Lâm Như Vân đứng trước biểu hiện sự tin tưởng mạnh mẽ của Lâm Hi nên như cũng bị lây theo. Bà nhớ lại trận khiêu chiến phát sinh kia trên đại điện của chưởng môn mà đột nhiên cảm giác được, chuyện này đặt ở trên người Lâm Hi, thật đúng là vị tất không có khả năng:
- Ngươi tiểu gia hỏa này, hãy nói cho cô cô, rốt cuộc chắt nhi sẽ làm như thế nào mà được?
Lâm Hi đã dùng một chiêu nội gia quyền pháp Thốn Quyền, đánh xuyên thấu qua làn da cứng rắn của Vương Nhạc Hạc, đả thương nội tạng của hắn. Một màn này, hiển nhiên trong lòng tất cả trưởng lão của Ngũ Lôi Phái đều để lại ấn tượng sâu đậm. Cơ hồ là đánh đổ nhận thức của bọn họ đối với võ đạo.
Lâm Như Vân hiển nhiên cũng là như thế.
- Đó là một bí mật. Cô cô thử đoán đi?
Lâm Hi đương nhiên sẽ không nói ra bí mật của phép Nội Gia Quyền. Đây là bí mật lớn nhất của hắn, căn bản không thuộc về thế giới này. Tới một mức độ nào đó, đây là bí mật mà Lâm Hi tuyệt đối không thể nói ra cho bất luận người nào.
- Ngươi cái... tên Tiểu hoạt đầu ( láu cá ) này...
Lâm Như Vân cười mắng một tiếng. Bị Lâm Hi làm cho hồ đồ như vậy, trong lòng bà cũng nhẹ nhõm đi không ít.
- Được, có món đồ, cũng đã đến lúc giao cho chắt nhi.
Lâm Như Vân đột nhiên đứng dậy. Trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Hi, bà lấy ra một món đồ từ một chỗ bí ẩn trong đại điện.
- Món đồ này, vốn là thuộc về mẹ của Hi nhi. Sau này được cha Hi nhi một mực cất dấu bên người. Còn về sau, lúc cha Hi nhi xảy ra chuyện liền lưu truyền đến tay ta. Hiện tại, Hi nhi đã trưởng thành, cũng là lúc hẳn nên giao lại cho chắt nhi.
Lâm Như Vân vừa nói, vừa đưa đồ vật cầm trong tay tới, như trút được gánh nặng.
- Quyển trục họa ( bức tranh cuộn)?
Lâm Hi lấy làm kinh hãi. Hắn ngẩng đầu lên, sau đó thấy Lâm Như Vân gật đầu liền từ từ mở ra.
Đây là một bức họa nữ nhân. Nữ nhân trong tranh mặc một bộ trang phục cung đình màu đỏ, trông thướt tha nhu mì kín đáo, dung mạo như tiên. Khóe miệng nàng mỉm cười, cũng không mị hoặc, mà có một vẻ nhu mì khác thường. Làm cho người nào được thấy đều sinh ra từ trong lòng một loại cảm giác ấm áp, yên bình.
Lâm Hi vừa mới nhìn thấy nữ nhân, trong lòng liền sinh ra một loại cảm giác kỳ dị quen thuộc, thật giống như là thấy người nào đó phi thường gần gũi, lại phi thường qua trọng với chính mình.
Trong linh thức, có một mối liên hệ kỳ dị, nối liền hắn và nữ nhân trong bức họa chung một chỗ. Tuy nhiên, Lâm Hi đồng thời lại phi thường tin tưởng, chính mình trước đây căn bản chưa hề gặp mặt nữ nhân này một lần nào.
- Đây là...
Lâm Hi như có điều suy nghĩ. Hắn mơ hồ nghĩ tới điều gì, nhưng lại không dám khẳng định.
- Đây chính là mẫu thân của Hi nhi.
Lâm Như Vân một câu nói rõ thân phận của nữ nhân trong bức họa.
- Cái gì? ! Mẫu thân của chắt nhi...
Trong lòng Lâm Hi chấn động. Hắn vốn mới chỉ mở bức họa này ra một nửa, nghe được những lời này bèn lập tức mở ra hoàn toàn cả bức họa.
Trong lòng bất luận kẻ nào, mẫu thân đều là thần thánh. Lâm Hi cũng là như vậy.
- Sau khi sinh hạ Hi nhi không lâu, mẹ của ngươi liền rời khỏi Ngũ Lôi Phái. Vốn bà là Công Chúa hoàng thất, kim chi ngọc diệp. Ở bên ngoài đã lâu nên tự nhiên khó tránh khỏi nhớ nhà. Nhưng mà trên đường bà trở về thăm viếng, đã xảy ra chuyện Đại Lương Triều bị người tiêu diệt. Trên đường mẫu thân của ngươi quay về núi Ngũ Lôi, đã bị người bắt đi mất vô tung. Cha của chắt nhi nhận được tin tức kia đã chịu đại đả kích, gần như phát cuồng! Từ đó, đối với mọi chuyện bên trong phái đều không để bụng, cả người thất hồn lạc phách như thể phát điên. Cha của Hi nhi đi mọi nơi tìm kiếm tung tích mẫu thân. Sở dĩ người bị chết ở vùng núi mãnh thú, thì trong phần lỗi cũng không thoát được quan hệ cùng chuyện này.
Ở trong mắt Lâm Như Vân để lộ ra đau thương và cô đơn sâu sắc:
- Quyển trục họa này là vật duy nhất của mẫu thân Hi nhi lưu lại. Cha chắt nhi ngày ngày treo trên tường, đối mặt với bà mà tưởng nhớ đến mẫu thân chắt nhi. Hiện nay cha chắt nhi đã qua đời, chắt nhi cũng đã trưởng thành, bức họa mẫu thân của chắt nhi cũng nên trả lại cho chắt nhi.
- Ý của cô cô là mẫu thân cũng chưa chết? !
Trong lòng Lâm Hi như có những cơn sóng to gió lớn, không ngừng phập phồng.
Tin tức kia với hắn mà nói, hoàn toàn là tin tức cực lớn, hoàn toàn đánh đổ nhận thức của hắn đối với mẫu thân.
Trong trí nhớ của Lâm Hi, hắn chỉ biết mẫu thân của mình là một vị Công Chúa hoàng thất, cái khác một mực không biết. Phụ thân của Lâm Hi là Lâm Hùng, cũng giữ kín như bưng, cũng không nói đến chuyện của mẫu thân hắn.
Lâm Hi vốn tưởng rằng mẫu thân của mình đã sớm chết, nhưng Lâm Như Vân hiện tại lại nói cho hắn, mẫu thân hắn là công chúa Dương Dương có thể căn bản còn chưa chết!
- Đúng vậy, phụ thân của chắt nhi một mực tin tưởng, mẫu thân còn sống. Hi nhi, hãy đồng ý với cô cô, bất kể trong tình huống nào cũng không làm chuyện xúc động. Thực lực bây giờ của chắt nhi còn quá yếu. Nếu rời khỏi núi Ngũ Lôi, căn bản không có năng lực tự bảo vệ mình. Cha chắt nhi đã chết, cô cô cũng chỉ còn lại có một người thân này. Nếu như chắt nhi lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì chắt nhi bảo cô cô biết làm sao bây giờ?
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Lâm Như Vân vẻ mặt căng thẳng. Bà cầm lấy tay Lâm Hi, hết lời cầu khẩn.
Lúc bà nói ra chuyện này thì kỳ thật cũng đã hối hận. Nếu như Lâm Hi liều lĩnh, muốn chạy đi tìm mẫu thân, bà liền thật sự khó lòng không khỏi tự trách mình! Dẫu có chết cũng không mặt mũi nào đi gặp ca ca dưới mồ.
Trong lòng Lâm Hi cực kì cảm động. Ở trên thế giới này, không hề nghi ngờ rằng người tốt nhất với hắn chính là cô cô trước mặt !
- Cô cô, xin người yên tâm. Chắt nhi sẽ không xúc động. Trước khi đánh bại Mạnh Quân, kế thừa vị trí chưởng môn nhân thì chắt nhi cũng sẽ không đi đâu cả! Hiện tại chắt nhi đã qua mười bảy tuổi, đã phân biệt được rõ ràng việc cần việc gấp, đã biết nên làm cái nào, không nên làm cái gì.
Lâm Hi mỉm cười nói.
Hắn cuộn kĩ lại bức họa mẫu thân rồi cất vào trong ngực. Đối với Lâm Hi mà nói, đây là đồ vật duy nhất hắn nhận được mà có liên quan đến mẫu thân.
- Hi nhi, chắt nhi thật sự đã trưởng thành.
Lâm Như Vân như trút được gánh nặng.
Lâm Hi cười cười, hắn bề ngoài bình tĩnh, thế nhưng trong lòng là bốn bề sóng dậy.
Thách thức của lúc mười tám tuổi, tuy rằng ở trong đại điện hắn nói là việc dễ dàng. Nhưng có đến một nửa những lời này, đều là dùng để an ủi cô cô Lâm Như Vân. Ở sâu trong nội tâm, Lâm Hi cũng không có hoàn toàn nắm chắc.
Tuy nhiên, trên con đường tranh đoạt quyền lực tông phái này, Lâm Hi không có lựa chọn. Coi như không vì chính mình, Lâm Hi cũng phải suy nghĩ cho cô cô của mình.
Một khi đám người Mạnh Quân nắm giữ đại quyền trong tông phái thì chờ đợi cô cô Lâm Như Vân tuyệt đối không là kết cục tốt đẹp gì! truyện copy từ tunghoanh.com
Bà là thân nhân duy nhất của mình ở trên thế giới này. Lâm Hi tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào làm thương tổn đến bà!
- Mẫu thân là nhất định phải đi cứu. Nhưng cô cô, cũng không có thể làm cho bà thất vọng. Chỉ có nắm chắc hiện tại, mới có khả năng nắm giữ tương lai...
Lâm Hi ánh mắt chợt lóe, lập tức liền dẹp đi tất cả tạp niệm trong lòng.
Nắm chắc những gì mình có thể nắm trước mắt, mới là quan trọng nhất.
Chả mấy chốc, có thị nữ đưa lên thức ăn, phi thường thịnh soạn. Lâm Hi đã thật lâu không ăn cơm chung với cô cô. Bữa tiệc này, cả hai cô cháu đều ăn rất vui vẻ.
Đi ra từ điện Minh Vân của cô cô, mặt trời đã ngả về tây, cũng đã là khá muộn.
Trên núi Ngũ Lôi đệ tử đã tản mát đi không ít, nhưng vẫn có rất nhiều người lưu lại. Vừa nhìn thấy Lâm Hi đi ra từ điện Minh Vân, không ít người lập tức sáng mắt lên, vội vàng đứng dậy.
- Ra rồi, ra rồi! Thiếu chưởng môn đã ra rồi! Mọi người mau nhìn a!
- Hô! Thật sự là quá lợi hại ! Mới đạt tu vi Tôi Thể Kỳ, lại có khả năng liên tiếp đánh bại Mạnh sư đệ và Vương sư huynh. Rốt cuộc là hắn làm như thế nào mà được!
- Ta thừa nhận ta mắt chó nhìn người thấp, có mắt như mù! Lúc trước ta cho là hôm nay phải phế Thiếu chưởng môn, không nghĩ tới hắn lại có loại bản lĩnh này. Lúc Mạnh trưởng lão đi ra, đều tức đến sắp thổ huyết !
- Trước kia ta còn tưởng rằng hắn là phế vật, không nghĩ tới hắn thâm tàng bất lộ (giấu tài). Có điều, nhìn thân thể của hắn, so với chúng ta cũng không rắn chắc hơn bao nhiêu. Làm thế nào mà hắn có được đại khí lực như vậy?...
...
Mọi ánh mắt đều nhìn chăm chú vào Lâm Hi đang đi tới, trong ánh mắt tràn đầy hưng phấn và ngạc nhiên. Thật giống như đang nhìn một nhân vật cường đại thần bí nào đó.
Lâm Hi chỉ nhìn lướt qua là biết rõ mọi chuyện xảy ra trong hội nghị trưởng lão đã được lan truyền rộng rãi. Kế hoạch của hắn nhân cơ hội này để xây dựng lại uy tín đã quá thành công.
- Chào Thiếu chưởng môn!
Một tên đệ tử tuổi còn trẻ đi đến gần, bái chào trước mặt Lâm Hi, vẻ mặt phi thường cung kính. Tiếp theo còn có người thứ hai, người thứ ba.
- Chào Thiếu chưởng môn!
- Chào Thiếu chưởng môn!
...
Trên núi Ngũ Lôi, những nơi Lâm Hi đi qua. Có không ít đệ tử Ngũ Lôi Phái vội vàng đứng dậy, cung kính chào hỏi, quy cách hoàn toàn là đối với Thiếu chưởng môn đích thực.
Trong mắt Lâm Hi hiện lên những tia sáng như tuyết. Hắn nhìn ra được, những đệ tử này đều đặc biệt đứng ở đây để chờ hắn. Không thể không thừa nhận, khi nhìn thấy những đệ tử trước kia xem thường mình, hiện tại ai nấy đều đi tới rồi chào hỏi hành lễ với mình thì trong lòng Lâm Hi thật là tương đối hưởng thụ. Hắn có loại cảm giác tự hào, toàn thân đều hơi lắc lư.
Lâm Hi trước kia ở bên trong môn phái, lấy đâu ra chuyện được hưởng thụ loại quy cách đãi ngộ thế này. Những người gặp hắn, ai nấy đều là khinh miệt, xem thường. Ngay cả kẻ đưa cơm cũng đều muốn ức hiếp đè đầu hắn.
Làm Thiếu chưởng môn nhiều năm như vậy, Lâm Hi xem như lần đầu tiên đích thực được hưởng thụ quy cách đãi ngộ đối với Thiếu chưởng môn. Không hề nghi ngờ, hành động thị uy của Lâm Hi tại hội nghị trưởng lão đã có hiệu quả vượt xa ngoài sự mong đợi.
Mặc dù là các đệ tử trọng yếu về võ đạo hơn xa Lâm Hi, đến lúc nhìn thấy Lâm Hi đi qua thì cũng khẽ gật đầu để tỏ lòng tôn trọng hắn!
Một quyền của Lâm Hi dùng để đánh bại Vương Nhạc Hạc đã làm cho những đệ tử này của Ngũ Lôi Phái đều tự coi đó như chuyện không có khả năng làm được. Đó là một quyền hoàn toàn vượt ra ngoài lẽ thường.
Hiện tại Lâm Hi, mặc dù về cảnh giới võ đạo vẫn còn thấp hơn bọn hắn. Nhưng ở trong mắt những đệ tử trọng yếu này thì đã được bọn họ tăng lên tới địa vị ngang hàng với mình, ít nhất là cũng sẽ không lại khinh thường.
Lâm Hi khẽ gật đầu, xem như chào hỏi với những người này.
- Đây chính là thực tế a!
Trong lòng Lâm Hi âm thầm cảm khái một tiếng.
Qui luật của giới tông phái chính là cá lớn nuốt cá bé, ngươi nhỏ yếu thì tất cả mọi người xem thường ngươi, bắt nạt ngươi; Ngươi lợi hại thì mọi người liền kính sợ ngươi, tôn kính ngươi.
Đây chính là thực tế!
Lâm Hi khẽ hít vào một hơi, cố nén tâm thần. Không hề dừng lại nữa mà lập tức bước nhanh về chỗ ở của chính mình.
- Tiểu tử, thật là uy phong a! Tiếp một quyền của ta thử xem!
Đột nhiên, một giọng điệu âm u lạnh lẽo, âm thanh không hề có hảo ý vang lên từ sau lưng. Cơ hồ là đồng thời, Lâm Hi cảm giác được một cơn nguy hiểm mãnh liệt, như đâm vào phía sau khiến cho sau lưng đều nổi da gà!
Chuyện xảy ra quá đột nhiên, Lâm Hi cơ hồ là không chút nghĩ ngợi, lập tức xoay người lại mà tung ra một quyền.
Oanh!
Song quyền giao nhau làm bộc phát ra một tiếng nổ vang dội. Lâm Hi chỉ cảm thấy nắm đấm của đối phương cứng như sắt thép, một cỗ lực lượng dồi dào khó có thể ngăn được với ưu thế áp đảo đang chèn ép lại đây.
Cỗ lực lượng này vô cùng cường đại, so sánh với Vương Nhạc Hạc mà Lâm Hi đã giao thủ thì vẫn còn phải cường đại hơn nhiều!
Răng rắc!
Bên tai truyền đến tiếng vật gì đó vỡ vụn. Đồng thời, Lâm Hi kêu lên một tiếng đau đớn, cả thân hình bị cỗ lực lượng cường đại này đánh bay lên, thân thể bay lên không văng ra xa đến hơn mười trượng. Rẹt rẹt rẹt, hắn liên tiếp lui mấy bước rồi mới ngừng lại được xu thế này.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Sắc mặt Lâm Hi đã tái nhợt, khí huyết bốc lên, một vòi máu tươi liền chảy ra từ khóe miệng .
Lúc Lâm Hi đối phó Vương Nhạc Hạc, để xuất ra một phép Nội Gia Quyền thì hắn đã dốc toàn lực. Đã vắt kiệt không ít năng lượng và thể lực trong cơ thể hắn. Trạng thái hiện tại của hắn so với lúc trong đại điện thì có vẻ vẫn không bằng. Mà lực lượng của đối phương, so với Vương Nhạc Hạc còn phải lợi hại hơn. Nhưng lại là ra tay trong tình huống đánh lén.
Nếu như không phải Lâm Hi phản ứng nhanh, kịp thời ra tay ngăn cản, đồng thời vào lúc ngã xuống đã vận dụng một chút pháp môn giảm bớt lực, làm suy yếu lực đối phương đánh vào đi rất nhiều thì lúc này chỉ sợ đã bị trọng thương.
- Ai đánh lén ta? !
Lâm Hi quát lên một tiếng lớn, hai mắt như kiếm, quét về phía sau. Vẻ mặt kinh ngạc, không mạnh mẽ nhưng oai phong.
Đối phương cực kì hèn hạ, rõ ràng cảnh giới, thực lực đều đã vượt qua Lâm Hi. Nhưng còn muốn đánh lén sau lưng. Hơn nữa là tại lúc sau cùng khi ra chiêu thì mới lên tiếng nhắc nhở. Bề ngoài xem như đường đường chính chính, trên thực tế là cực kì nham hiểm.
- Đánh lén? Chỉ bằng ngươi cũng đáng cho ta đánh lén? Chẳng qua là thử xem phản ứng của ngươi thôi! Nói cho cùng, thật sự không được tốt lắm.
- Nghe mấy gia hỏa trên núi, đồn thổi ngươi thành trời cao hiếm có, dưới đất tuyệt không. Đến ngay cả sư đệ Nhạc Hạc đều bị ngươi đánh bại thì còn tưởng rằng ngươi lợi hại thế nào. Bây giờ nhìn lại, chỉ là đến như vậy!
- Với chút thân thủ ấy, ngay cả xách giày cho chúng ta cũng không đáng. Chớ nói chi là đả thương sư đệ Nhạc Hạc. Xem ra, chỉ sợ có lẽ là sư đệ ấy tự mình học nghệ không tinh, nên tự đả thương chính mình thì phải.
Ở trên một tảng đá lớn phía sau Lâm Hi, có ba thanh niên hơn hai mươi tuổi đứng xếp thành hàng chữ nhất, đang khoanh tay đứng thẳng, vẻ mặt cực kì lạnh lùng.
Nhìn thấy Lâm Hi, chúng đều là ngươi một lời ta một câu, không hề coi trọng Lâm Hi chút nào.
Trong số người ở chỗ này, có kẻ phát ra một tiếng la lên giật mình. Những ai nhận ra mấy người này thì càng là liên tục rút lui, sợ gặp vạ lây.
Lâm Hi nheo mắt lại, trong mắt lộ ra một tia sáng lạnh. Ba người này tới đây với khí thế hùng hùng hổ hổ, hiển nhiên không có ý tốt đẹp gì.
- Các ngươi là đến ra mặt vì Vương Nhạc Hạc? !
Mặc dù là hỏi, nhưng Lâm Hi trên cơ bản đã khẳng định, ba người là đến vì ý đồ này.
- Hừ! Ra mặt? Ngươi cũng quá xem trọng một mình ngươi. Chỉ bằng bản lĩnh nho nhỏ của ngươi mà cũng đáng để cho ba người chúng ta liên thủ đối phó ngươi?
Vương Hải mở miệng với vẻ mặt đầy khinh thường:
- Chúng ta đến chỉ có hai mục đích. Đầu tiên là giáo huấn cho ngươi một chút, để ngươi biết tôn trọng các sư huynh trong môn phái. Thứ hai, chính là để ngươi ở trước mặt mọi người làm sáng tỏ một việc, nói rõ rằng sư huynh Nhạc Hạc không phải là bị ngươi đánh bại. Mà chẳng qua trước đây bị nội thương, nên ngươi thắng huynh ấy chỉ là nhờ may mắn, căn bản không có bản lĩnh này. Ngươi làm được hai điểm này thì chúng ta dành một con đường lại cho ngươi, để ngươi rời đi.
Lâm Hi không nói một lời, trong mắt lấp lánh ánh sáng. Hắn nhanh chóng phân tích đối sách trước mắt.
- Thế nào? Tiểu sư đệ, ngươi không phục sao?
Bóng người chợt lóe, một bóng áo xanh nhảy xuống từ trên tảng đá, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Lâm Hi. Trong ánh mắt của hắn đầy những tia sáng hung ác, còn trong giọng nói để lộ ra uy hiếp không che dấu chút nào.
Người này đúng là Trương Long, có võ công cao nhất trong ba người.
Trương Long, Vương Hải, Triệu Tuyết, Vương Nhạc Hạc đều là hảo huynh đệ cùng tụ tập tu luyện. Bình thường có quan hệ mật thiết. Ăn, ngủ, tu luyện đều chung một chỗ.
Trong đó thì Vương Nhạc Hạc có tu vi thấp nhất, chỉ có chút thành tựu đã đạt tu vi Nhận Bì Kỳ. Mà Trương Long, Vương Hải, Triệu Tuyết toàn bộ là tu vi Đệ Ngũ Trọng đỉnh cao. Trương Long thậm chí sắp đột phá đến Đệ Lục Trọng Thần Hành Kỳ .
Đều là tu vi Đệ Ngũ Trọng Nhận Bì Kỳ, nhưng Vương Nhạc Hạc cùng bọn họ lại cũng là một trời một vực!
Lần hội nghị trưởng lão này, ba người vì có việc nên muộn một chút, không chạy về kịp. Vốn lúc trước chúng đều cho là sẽ không hề có bất ngờ, chuyện Lâm Hi bị phế là đã định rồi. Không nghĩ tới lại xảy ra chuyện này. Ngay cả Vương Nhạc Hạc đều bị đánh chết .
- Sư huynh, không cần dài dòng cùng hắn như vậy.
Triệu Tuyết một mực không nói lời nào đột nhiên mở miệng. Hắn đứng ở trên tảng đá, ánh sáng trong mắt chợt lóe, thân hình búng lên liền nhảy xuống từ trên tảng đá:
- Hắn nếu không phục, liền đánh cho hắn chịu thua!
Phanh!
Âm thanh chưa dứt, lập tức chính là vung tay xuất ra một quyền, một chiêu "Nộ Phách Thiên Quân" bổ tới. Tuy chiêu thức vô cùng đơn giản, nhưng bởi vì Vương Hải có tu vi Nhận Bì Kỳ tuyệt đỉnh nên nó có khí thế hào hùng, vô cùng uy lực.
Bàn tay chém tới, ngay cả không khí đều xé rách mà phát ra những tiếng rít "u u "đáng sợ, hình như muốn chọc thủng màng nhĩ. Nắm đấm của Vương Hải thật giống như một khối cự thạch mấy ngàn cân nện thẳng tới Lâm Hi.
Lâm Hi cũng không ngờ rằng, Vương Hải đương nhiên lại hung ác như vậy. Một lời không hợp, lập tức liền động thủ thay nói. Lúc trước hắn đã bị thương, mà lực lượng của Vương Hải lại càng hơn xa Vương Nhạc Hạc. E rằng ngay cả hắn ở trong tình trạng khỏe khoắn thì cũng tuyệt đối không tiếp nổi một quyền này.
Oanh!
Lâm Hi bị buộc phải ứng chiến. Trong giây lát khi song quyền giao nhau thì hắn như bị thương nặng, "ục" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Cả người đều đánh ngã lăn trên mặt đất.
- Hãy nhớ lấy, ở trước mặt sư huynh thực lực cường đại hơn thì phải học cách có lễ phép. Lần này chỉ là một bài giáo huấn nho nhỏ. Lần sau có thể sẽ không được may mắn như vậy.
Triệu Tuyết đi tới trước mặt Lâm Hi, ánh mắt cao cao tại thượng, từ tận xương tủy để lộ ra một vẻ đầy khinh miệt.
- Ha ha, được! Trương Long, Vương Hải, Triệu Tuyết, ta còn tưởng rằng các ngươi lợi hại đến đâu, thì ra là cũng chỉ có chút chút bản lĩnh như thế!
Lâm Hi đột nhiên nở nụ cười. Trong mắt của hắn lấp lánh ánh sáng, trong lòng tràn ngập một cơn tức giận.
- Cái gì!
Ba người nghe vậy biến sắc, mà ngay cả Trương Long cũng hung hăng nhìn chăm chú Lâm Hi, trong thần sắc để lộ ra một vẻ tàn độc.
- Lâm Hi, ngươi nói cái gì? Nói lại cho ta nghe một lần!
Trương Long lạnh lùng hỏi, hàm chứa thập phần ý tứ uy hiếp.
- Hừ! Ngươi lại muốn được nghe một lần nữa à. Vậy ta đây liền lặp lại lần nữa. Đánh lén sau lưng! Giậu đổ bìm leo! Trương Long, Vương Hải, Triệu Tuyết các ngươi chỉ có chút ấy bản lĩnh sao? Các ngươi có dám cho ta thời gian hai tháng không, đến lúc đó mọi người ra sân luyện công để đường đường chánh chánh quyết phân cao thấp!
Trong mắt Lâm Hi lửa giận phun trào. Ba tên này lại cưỡng ép lần nữa, cũng đã khơi dậy cơn tức giận của hắn.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
- Không phải khiêu chiến ngươi, mà là khiêu chiến ba người các ngươi!
Lâm Hi giơ một ngón tay chỉ về phía ba người, thật là kinh động lòng người.
- Cái gì!
Trước mắt bao người, lại nghe được Lâm Hi muốn khiêu chiến cả ba. Ba người Trương Long, Vương Hải, Triệu Tuyết lập tức sắc mặt xanh mét. Đây là sự khiêu khích và làm nhục thô thiển.
- Thế nào, các ngươi sợ?
Lâm Hi nở nụ cười.
- Sợ? Ngươi cũng quá xem trọng chính mình. Được! Liền cho ngươi hai tháng, ta xem ngươi có thể xuất ra được mưa gió gì đây!
Mặc dù biết rõ Lâm Hi làm phép khích tướng, nhưng Trương Long, Triệu Tuyết, Vương Hải lại cũng chỉ có thể đồng ý.
Nhiều người như vậy đang nhìn, ba tên tuyệt đối không có khả năng khiếp sợ lui bước.
- Đây chính là ngươi tự tìm! Lâm Hi, lần này lúc đầu chỉ là nghĩ muốn cho ngươi một phen giáo huấn nho nhỏ. Nhưng nếu như ngươi phát ra khiêu chiến, vậy thì đến lúc đó đâu phải chỉ là một chút giáo huấn nho nhỏ như vậy !
Vương Hải ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chăm chú Lâm Hi. Hai mắt đảo quanh, trong giọng nói để lộ ra rõ rệt sự uy hiếp.
- Không cần nhiều lời cùng hắn. Đến lúc đó, đánh cho hắn dở sống dở chết là được. Lưu lại cho hắn nửa hơi tàn là được. Chúng ta đi!
Trương Long vung tay lên, ba người lập tức bỏ lại Lâm Hi, coi như bên cạnh không người mà rời đi.
Lâm Hi đứng dậy, nhìn theo phương hướng ba người rời đi, trong mắt hiện lên cừu hận.
Hắn cũng không nói gì, chỉ vỗ vỗ phủi bụi trên người, cứ thế trở lại trong đại điện mình đang ở.
- Phụt!
Lâm Hi vừa mới trở lại chỗ ở, cũng không nhịn được nữa mà ọc một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Đôi môi hắn đỏ sẫm.
- Đáng hận! Trương Long, Triệu Tuyết, Vương Hải, ta nhất định sẽ bắt các ngươi phải trả giá thật đắt!
Sau khi Lâm Hi tiến vào thế giới này, có lẽ là lần đầu tiên hắn bị chịu thiệt hại lớn như vậy.
Trương Long, Triệu Tuyết, Vương Hải nói rõ là ỷ thế hiếp người, ỷ vào cảnh giới của mình cao hơn để mạnh tay chèn ép Lâm Hi. Mặc dù Lâm Hi tư chất cực cao, nhưng tiến vào thế giới này, nếu tính toán cho đầy đủ thì cũng là mới luyện võ công được có bảy ngày.
Liên tiếp ứng chiến Mạnh Thạch, Vương Nhạc Hạc đã là cực hạn của Lâm Hi. Tiếp theo lại phải đối chọi với ba tên đệ tử trọng yếu Trương Long, Triệu Tuyết, Vương Hải đã tu luyện hơn hai mươi năm. Vô luận như thế nào thì hắn cũng không đánh lại .
Đây không phải vấn đề thực lực, mà là bản thân hắn phải gánh chịu sự một loại khiêu chiến với trình tự chênh lệch, ngay từ đầu đã là không công bình!
- Đáng hận! Cơn hận này ta nhẫn nhịn, chờ luyện võ công xong xuôi thì sẽ quay lại thu thập ba người bọn họ! Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Nhưng bọn chúng sẽ không được lâu như vậy. Trong vòng một tháng, nhất định phải làm cho bọn chúng hối hận khi dám đối địch cùng ta!
Lâm Hi hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ kìm nén cơn tức giận trong lòng xuống. Hắn có bất lợi là thời gian tu luyện võ đạo quá ngắn. Nếu như cũng cho hắn đủ thời gian, thì có lẽ hắn cũng khá chắc chắn về việc có khả năng trừng trị đám người Vương Hải, Triệu Tuyết, Trương Long.
- Chuyện báo thù, sau này lại nói nữa. Trước cứ tiếp nhận bức họa mẫu thân kĩ lưỡng đã.
Lâm Hi suy nghĩ một chút, liền thò tay vào trong lòng, chuẩn bị lấy ra bức họa mẫu thân đã được cất dấu kĩ. Đây là món đồ duy nhất trên người hắn về mẫu thân. Với hắn mà nói, ý nghĩa không cần nói cũng biết.
Thế nhưng, ngón tay vừa mới tiếp xúc với quyển trục trong ngực thì Lâm Hi cả kinh.
- Không tốt, quyển trục bị vỡ!
Lâm Hi vội vàng mở bức họa ra. Chỉ thấy trên quyển trục để cuộn bức họa này phân bố đầy vết rách nhỏ, còn có rất nhiều mảnh vụn rơi ra. Thế nhưng may là bản thân bức họa thì cũng không bị tổn thương nào rõ rệt..
- Nhất định là trong lúc giao đấu vừa rồi bị quyền kình của mấy tên Trương Long làm vỡ ra!
Lâm Hi nhớ ra trong lúc giao đấu thì bên tai nghe được một tiếng răng rắc giòn tan, thì ra lúc đó là âm thanh quyển trục bị vỡ. Vừa nghĩ tới việc đám người Trương Long, Vương Hải thiếu chút nữa đã hủy hoại bức họa duy nhất mẫu thân lưu lại cho mình, trong lòng Lâm Hi càng phẫn nộ.
- Bọn người kia, tuyệt đối không tha cho bọn chúng được! May là bức họa không bị hư hại. Sau này nhờ cô cô hỗ trợ, tìm họa sĩ tài ba để họa lại bức tranh cho tốt.
Trong lòng Lâm Hi vừa nảy ra ý nghĩ, hắn lập tức có chủ ý. Mau chóng làm lại một quyển trục cho bức họa cũng không phải chuyện gì khó khăn cho lắm.
Lâm Hi cẩn thận chỉnh lý những mảnh nhỏ trên quyển trục của bức họa, đồng thời chuẩn bị gỡ xuống bộ phận quyển trục của bức họa .
- Hả? !
Đang lúc chỉnh lý bức họa, khóe mắt hắn chợt thấy một ánh kim loại, lập tức làm cho trong lòng Lâm Hi chấn động:
- Bên trong quyển trục có cái gì đây? !
Quyển trục là ống rỗng, Lâm Hi thấy một ánh kim loại kia chính là từ trong lỗ thủng của quyển trục bắn ra.
Răng rắc!
Lâm Hi chỉ nhẹ nhàng siết mạnh, quyển trục rỗng với những hoa văn tinh xảo lập tức bị bóp nát, ở giữa bị cắt thành hai đoạn. Hắn nhẹ nhàng nghiêng một cái, lập tức một thứ gì đó màu vàng rơi ra ống quyển trục.
Thứ giấu trong quyển trục phảng phất như một lá vàng, mỏng như cánh ve, cuộn thành một cuộn. Ở mặt ngoài có hoa văn tuyệt đẹp, phảng phất kinh mạch sơn hà. Nó để lộ ra một cỗ khí tức cao quý.
- Hình như là một bức họa!
Trong lòng Lâm Hi chợt giật thột một cái. Hắn mơ hồ nhớ ra, cô cô đã nói qua, rằng bức họa này vốn là thuộc về mẫu thân của Lâm Hi. Mà mẫu thân Lâm Hi chính là hoàng thất Công Chúa Đại Lương Triều .
- Chẳng lẽ đây là mẫu thân mang ra từ trong hoàng thất, là của hồi môn hoàng thất?
Trong lòng Lâm Hi thầm nghĩ, hắn lại mở bức họa ra.
Đây là một lá vàng làm ra bức họa tinh xảo đến mức khó có thể tưởng tượng. Bức họa không có hoa văn xung quanh, mỏng như cánh ve không nói, hơn nữa lại nhẹ đến mức như không có gì. Khi cầm ở trong tay, cơ hồ không cảm giác được trọng lượng.
Mặc dù là sắp xếp cuộn lại bên trong ống rỗng của quyển trục, nhưng dùng sức mà lắc thì cũng không cảm giác được bất cứ điều gì dị thường. Nếu như không phải khi Lâm Hi và Vương Hải giao thủ, trong lúc vô tình quyển trục bị chấn nát thì vẫn còn không nhất thiết có thể phát hiện bí mật bên trong.
Sau khi Lâm Hi hoàn toàn triển khai bức họa làm từ lá vàng này ra, bộ mặt thật sự của bức họa rốt cục lộ ra trước mặt Lâm Hi.
Đây là một bức họa tinh xảo tuyệt đẹp làm từ kim loại, nhưng dị thường đơn giản không có hoa văn xung quanh!
Hình ảnh ở trung tâm là một đỉnh núi hoàng kim cao nguy nga. Trên đỉnh núi có một con Kim Long cửu trảo ( chín vuốt )chiếm cứ. Móng vuốt của nó cắm thật sâu vào thân núi, long thân thì quấn quanh ngọn núi hết vòng nọ đến vòng kia. Những sợi Long Tu ( râu rồng ) của con Kim Long tõe ra, quấn vòng quanh bức họa đầy oai phong ngạo nghễ!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555