Cơ thể này nếu dùng để so sánh với huyền thoại năm xưa e là chỉ có hơn chứ không hề thua kém. Để có được cơ hình như thế chắc chắn cậu ta phải trải qua những đợt tập luyện “đáng sợ” kéo dài cả chục năm chứ chẳng đùa. Lão Trần vừa quan sát vừa đánh giá lại con người trước mặt mình, lúc nãy còn trông cậu ta như thư sinh trói gà không chặt, giờ thì lại như một chiến thần đã từng trải qua vạn trận sinh tử. Nhưng Trần cục trưởng đâu biết rằng cơ thể “bạch tạng” vốn dĩ có “chút ít” biến thái, cơ xương của gã chịu được cường độ lớn hơn người bình thường rất nhiều nên chỉ cần tới 5 năm “bạch tạng” cũng đã có “thành quả” ngày hôm nay.
-Để có một cơ thể thế này…cậu phải luyện tập những…gì vậy? – lão Trần vừa hỏi vừa dùng đôi mắt “nghiệp vụ” thăm dò động thái của “bạch tạng”.
Vỏ quýt dày sẽ có móng tay nhọn, ông ta sao biết rằng “bạch tạng” cũng được đào tạo để đánh giá người khác qua nét mặt hoặc cử chỉ. Thoáng thấy ông lão nheo mắt nhìn mình rồi hỏi như vậy, gã hiểu ngay ông ta đang thắc mắc tại sao một thằng trẻ con mặt búng ra sữa lại có một cơ thể như được trải qua rèn dũa hàng chục năm trong khổ luyện như vậy, thì ra ông ta không phải thần kinh mà là có con mắt khá tinh tường. Đời nào “bạch tạng” lại nói ra sự thật, gã thản nhiên nói, gương mặt hoàn toàn không biến sắc.
-Cháu cũng chỉ tập qua một số bài tập rèn luyện cơ thể mà trên ti vi người ta dậy thôi, chứ chẳng có gì đặc biệt.
-Chỉ vậy thôi sao? – lão Trần hoài nghi hỏi.
-Vâng, chuyện này thì có gì đâu mà phải giấu diếm làm gì cho mệt hả bác. – “bạch tạng” khẽ nhún vai làm bộ như thật.
Quả thực trên nét mặt của cậu thanh niên này không hề có nét dối trá nào, hơn nữa chuyện tập luyện này cũng không có gì mà để cậu ta phải giấu. Có lẽ là do tạng người của cậu ta bẩm sinh đã đã như vậy, nên chỉ cần tập luyện một chút là đã hình thành được cơ bắp thế này, con người này đúng là triệu người mới có một. Cả đời tìm không ra, tới khi không tìm nữa lại vô tình bắt gặp, quả đúng là “ hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.” Bằng mọi giá mình phải lôi kéo được cậu ta vào đội tuyển, chỉ cần được huấn luyện bài bản trong vài ba năm, đảm bảo cậu ta sẽ làm rạng danh nước nhà. Suy tính hồi lâu, cuối cùng Trần cục trưởng cất giọng trầm ổn.
-Cậu có hứng thú với quyền anh không?
-Không ạ.
-Tại sao không?
-Cháu ghét đánh nhau.
-Tập luyện môn này còn tốt gấp mấy lần mấy bài tập vớ vẩn trên ti vi đấy.
-Nhưng cháu sợ đau.
-Con trai mà sợ đau ư? Cháu có đàn bà quá không?
-Cháu không thấy thế.
-Bác trả cho cháu 10 triệu một tháng, cháu không cần phải lau dọn gì hết, chỉ cần cháu tới đây tập luyện …… một chút.
-Không ạ.
-20 triệu.
-Không ạ.
-……50 triệu một tháng thì sao?
-Ummm……không thưa bác.
-Trời…sao cháu lại có thể chê mức lương 50 triệu một tháng hả?
-Vì cháu ghét đánh nhau và sợ đau.
-……
Hết dùng lời ngon tiếng ngọt, rồi tới khích tướng và cuối cùng là sẵn sàng bỏ ra 50 triệu một tháng nhưng vẫn không mảy may làm cậu thanh niên trước mặt rung động, Trần cục trưởng bắt đầu có chút hứng thú về thân thế của “bạch tạng”. “ Giờ cứ tạm cho nó tới đây làm lau dọn ít ngày, sau đó mình sẽ từ từ khuyên nhủ, cộng thêm tác động vào cả gia đình của nó. Mình không tin không thể lôi kéo nó vào câu lạc bộ.” – Trần cục trưởng nghĩ bụng.
-Thôi được rồi… nếu cháu không đồng ý thì bác đành chấp nhận vậy. Từ ngày mai, cháu bắt đầu làm công việc lau dọn ở đây. Thời gian làm từ 8 giờ sáng đến 6 giờ chiều, cháu có thắc mắc gì không? – lão Trần vui vẻ nói, dù sao ông ta cũng đã có tính toán của riêng mình.
-Không vấn đề gì bác ạ. – “bạch tạng” vừa nói vừa cười toe toét.
………
Rời khỏi câu lạc bộ, “bạch tạng” hớn hở trở về nhà, trên đường trở về gã thuận tay rút điện thoại ra rồi gọi cho một người.
-Tít, tít, tít…… Ôlala, gì vậy thằng em? – Đầu dây bên kia cất giọng
-Em cái đạp vào mặt mày, ăn nói với tao thế à? – “bạch tạng” nạt nộ.
-Hắc hắc…làm gì nóng thế. Thế gọi cho tao có chuyện gì không?
-À, cũng không có gì. Chỉ là tao tìm được việc làm rồi nên thông báo cho mày một tiếng.
-Mày… tìm được việc làm rồi á…… thằng chủ nào “khôn” dữ vậy?
-Ý tứ gì đấy mày ?
-Không có gì… hắc hắc… thế mày làm công việc gì vậy?
-À ….ùmmm…… lau dọn, làm vệ sinh….và…
-Hả…. há há há…. Lau dọn… há há há… lại còn làm vệ sinh… mày…mày làm tao….bò ra đất rồi đây… há há…
“Tít, tít, tít”
Hắc Vân nhanh chóng dập máy,
-Nói chuyện với thằng này lúc nữa chắc mình ói máu quá… - “bạch tạng” lẩm bẩm, gương mặt có phần bực bội.
………
Từ CLB Nắm Đấm Sắt về tới nhà chỉ mất tầm 20 phút đi bộ, vừa bước vào nhà “bạch tạng” nhanh chóng nhảy tót vào phòng tắm mà rũ cho sạch cả “tấn” mồ hôi dính trên người. Sau khi tắm xong thì cũng đã tới 1 giờ chiều, gã liền qua quán của bác Tám xem có gì lót dạ hay không.
Quán của bác Tám chủ yếu chỉ đông vào sáng, trưa và chiều tối, chứ tầm này thì hầu như chẳng có mấy người tới ăn. Nên tới giờ mọi nhân viên trong quán mới bắt đầu ăn cơm trưa. Vừa bước vào cửa quán, người nhìn thấy gã đầu tiên không ai khác chính là Bích Thủy.
-Bạch tạng qua rồi đấy hả? Đã ăn gì chưa em?
Lúc này mọi người đang ngồi ăn trưa với nhau, số nhân viên ngồi vừa khít một bàn, nên bác Tám và Bích Thủy phải ngồi ăn với nhau ở bàn bên cạnh. Bác Tám ngồi quay lưng với lối ra vào, nghe thấy vậy thì liền quay lại nhìn rồi mỉm cười.
-Vào đây ăn chung cho vui nào Vân! – Bác Tám cất giọng ôn nhu.
-Thằng nhóc này ke giờ giỏi gớm… khà khà …
-Vào đây ăn đi, khỏi phải ngại…
Mọi người đang ngồi ăn cũng lên tiếng mời mọc, dĩ nhiên “bạch tạng” đâu có từ chối, gã qua đây cốt yếu để kiếm bữa trưa mà. Nhanh chóng ngồi xuống cùng bàn với bác Tám và Bích Thủy, gã lập tức liếc xéo cô gái đang ngồi kế.
-Lần sau đừng gọi em là “bạch tạng”, em ghét ai gọi em như thế. – Hắc Vân nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật.
-Nhưng rõ ràng là em trắng như bị bệnh ấy, gọi bạch tạng là đúng rồi còn gì? – Bích Thủy rúc rích cười.
-Mà thằng nhóc này tên Hắc Vân mà da nó trắng như da con gái ấy. Khéo phải đổi tên cậu ta thành Bạch Vân mới hợp… ha ha ha…. – Người đầu bếp ngồi bàn kế bên châm chọc.
Nghe thấy thế mọi người cũng hùa theo.
-Ha ha ha…Có lẽ phải làm lại giấy khai sinh cho cậu ta thôi…
-Lí do vì tên không giống với người …ha ha ha ha….
Thấy mọi người bâu vào chêu chọc nên bác Tám bèn đứng ra giải vây cho gã.
-Mấy cái đứa này, ăn thì ăn đi còn chêu nó…… thôi cháu đừng để ý, ăn đi không cơm canh nguội cả rồi.
Hắc Vân cười cười với bác Tám, rồi quay qua dứ dứ nắm đấm trước mặt chị Thủy, ý gã muốn nói “ Chị nhớ mặt em đấy.” Bích Thủy chỉ cười mỉm rồi nhìn đi chỗ khác tỏ ra như thể mình vô can.
……
Sau khi cơm nước xong xuôi, bát đũa đã được “xử lí”, mọi người liền lên tầng hai tìm chỗ mà chợp mắt, từ giờ tới lúc có khách tới ăn chắc cũng phải 2 tiếng nữa. Chỉ còn lại Bích Thủy và Hắc Vân đang ngồi trông quán, dĩ nhiên “bạch tạng” phải lôi chuyện gã vừa tìm được việc làm ra mà kể rồi.
-Sao, em đã tìm được việc làm rồi hả? Thế làm gì, ở đâu?– Bích Thủy vui mừng nói.
-À… chỉ là lau dọn phòng cho một câu lạc bộ quyền anh chị ạ. – Hắc Vân gãi đầu tỏ ra có chút ngại ngùng khi nói tới công việc mình sắp làm.
Thấy cử chỉ của “bạch tạng”, nàng hiểu ngay gã có chút tự ti về công việc vừa xin được, nên liền động viên.
-Công việc nào cũng như nhau cả thôi, chứ không phân biệt sang hèn gì đâu, chỉ cần dùng chính sức lực của mình mà kiếm sống, không phải dựa vào ai khác đó mới là điều quan trọng. Như chị đây, mặc dù cầm tấm bằng đại học trong tay, nhưng hơn một năm nay chị vẫn làm chân bưng bê đấy thôi. – Bích Thủy không quên nở một nụ cười hiền hậu.
-Chị nói đúng, dùng chính sức mình để kiếm sống, đó là điều đáng tự hào chẳng có gì phải ngại cả. – “bạch tạng” vui vẻ đáp lời.
Hắc Vân khoanh hai tay, áp mặt xuống bàn rồi tiếp.
-Mà chị dù sao cũng đã học hết đại học rồi, sao không xin việc ở một công ti nào đó làm có phải tốt hơn không?
Bích Thủy tay chống cằm, mắt nhìn vào mông lung, trong giọng nói có phần suy tư.
-Có bằng là một chuyện, nhưng bây giờ xin vào đâu cũng cần có quan hệ này nọ mới mong có một chân. Chứ chị chẳng quen biết ai cả, muốn tìm được một công việc ổn định cũng khó khăn lắm, đấy là còn chưa kể khi vào làm rồi lại phải bon chen, nịnh bợ cấp trên. Thà cứ làm cùng với cô chị, công việc tuy vất vả đôi chút nhưng không phải lo lắng điều gì, hơn nữa ở đây ai cũng quý mến nhau nên lúc nào chị cũng cảm thấy vui vẻ.
-Nếu như chị nói thì thà làm mấy công việc như bưng bê, lau dọn tuy mệt một chút nhưng chẳng phải suy nghĩ nhiều, khéo lại hay! – “bạch tạng” như vừa hiểu ra một số chuyện.
-Mà quán ăn này cũng chính là tâm huyết cả đời của cô chị, nên chị muốn góp một chút sức lực của mình để thực hiện mong ước của cô… - Gương mặt Bích Thủy phảng phất sự vui vẻ.
Hắc Vân ngẩng lên nhìn người con gái trước mặt, càng lúc gã càng có cảm tình với “bà chị” này. Chợt nhớ ra một chuyện, gã liền cất giọng hỏi.
-Vậy… ước mơ của chị là gì?
-Của chị hả? – nàng chỉ tay vào mình, như muốn xác minh lại câu hỏi vừa rồi.
-Đúng vậy. – “bạch tạng” cười nói.
Không biết là do Bích Thủy nhìn thấy nụ cười của Hắc Vân, hay do câu hỏi động chạm tới một số vấn đề khiến nàng ngại ngùng, chỉ thấy hai má của Thủy như vừa đánh một lớp phấn hồng, giọng nói có phần dè dặt.
Gã thanh niên đô con khi nãy nghe thấy lão Trần nói vậy thì nhanh chóng đeo găng tay chuyên dụng của quyền anh rồi bước lên sàn đấu. Hãy thử so sánh hai cơ thể trên võ đài một chút, một bên cao to còn một bên nhỏ thó, một bên cơ bắp cuồn cuộn một bên có phần mảnh khảnh, một bên hùng dũng như núi một bên như cái nắm cát thổi là biến mất.. Hiển nhiên gã Kiên chẳng hề coi tên nhóc trước mặt ra gì, nếu coi trọng “bạch tạng” khác nào hắn hạ thấp bản thân.
-Bác Cảnh, cháu sẽ phải tập luyện với cậu ta thật sao? – Kiên đang đứng trên võ đài nhìn xuống chỗ lão Trần ái ngại hỏi.
-Cậu không phải lo lắng chuyện đó, có bao nhiêu sức lực thì cứ lấy ra mà tập luyện với cậu ta. Khỏi cần kiêng nể gì cả. – khoanh hai tay, Trần cục trưởng nhạt giọng đáp.
Với kinh nghiệm nhiều năm trong ngành cảnh sát của lão Trần, một kẻ luôn tỏ ra bình thản trước mọi chuyện chỉ có hai loại, đó là kẻ có thực tài hoặc kẻ ngốc. Nhưng với cơ thể đáng sợ của “bạch tạng” thì cái khả năng gã là kẻ ngốc vốn không có trong suy nghĩ của lão.
-Hắc Vân, để xem cậu có cái gì nào… - Lão Trần lẩm bẩm.
Mọi người trong phòng tập thấy gã “da trắng yếu ớt” kia vừa mới đến đã bị lôi lên tập luyện cùng với tên thanh niên đô con thì không khỏi có chút sửng sốt. Kiên vốn tập quyền anh đã được 6 năm, xếp hạng trong câu lạc bộ đứng hàng thứ 8, khả năng của gã là những cú đấm trực diện mạnh như đại bác, kẻ chịu được nắm đấm của gã thì trong câu lạc bộ không có mấy người. Với một kẻ mới buổi đầu đi làm như Hắc Vân, đáng lẽ gã chỉ phải tập luyện với một số thành viên mới vào câu lạc bộ mà thôi. Và chuyện lạ này nhanh chóng nhận được sự quan tâm của đông đảo “quần chúng”, vài người tiến lại gần chỗ lão Trần.
-Bác à, …thế này có gượng ép quá không… cậu ta mới đến mà…
-Kiên không phải người hay nương tay đâu bác…
-Cháu nghĩ… nên đổi người tập luyện cho cậu ấy quen dần đi đã…
Mọi người thực sự không mong muốn phải thấy cảnh cậu thanh niên yếu ớt kia nằm xõng xoài trên sàn đấu chút nào. Lão Cảnh cười thầm khi nghe thấy những câu lo lắng của mấy tay tuyển thủ.
-Nếu các cháu có thể khuyên cậu Vân đó rời khỏi sàn đấu thì ta sẽ đổi người tập khác. – Ánh mắt của lão như đang ẩn chứa một suy nghĩ sâu xa, nhìn về phía Hắc Vân.
Trần cục trưởng tiếp tục muốn thử thách “bạch tạng” thêm một lần nữa, lão thực sự muốn xem phản ứng của cậu nhóc “yếu đuối” kia ra sao? Nghe thấy Trần cục trưởng nói vậy vài tuyển thủ vội chạy lại gần võ đài, lớn tiếng nói.
-Hắc Vân, cậu mau xuống khỏi võ đài đi. Cậu không phải người đủ sức để tập luyện với anh Kiên đâu.
-Mau xuống đi rồi bác Cảnh sẽ cho cậu tập cùng một người khác…..
-Chúng tôi không muốn sau hôm nay cậu nằm bẹp ở nhà cả tuần…
Thấy mọi người nói vậy “bạch tạng” cũng thầm hiểu gã Kiên này cũng có “số má” trong câu lạc bộ, hắn chắc phải là kẻ có ít thực lực nên mọi người mới lo lắng như vậy. Nhưng công việc của mình là hỗ trợ mọi người tập luyện, giờ chỉ hỗ trợ được cho một số người thì lão già kia chắc chắn sẽ đánh giá thấp khả năng của mình, biết đâu lại cho mình nghỉ việc. Ngày đầu tiên đến làm không nên gây ấn tượng xấu như vậy, xem ra cũng nên tỏ ra hữu dụng đôi chút.
Gã Kiên thì chả muốn tập luyện với một “cọng bún thiu” nên cũng khuyên nhủ “bạch tạng”.
-Cậu nghe thấy mọi người nói rồi đấy. Tôi cũng không muốn lỡ tay làm cậu bị thương, mau xuống bảo bác Cảnh chọn người tập khác đi.
Đáp lại những lời khuyên nhủ, răn đe kia là một nụ cười vui vẻ, Hắc Vân bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
-Cũng chỉ là tập luyện thôi, anh nhẹ tay một chút thì được rồi.
Xem ra “bạch tạng” hoàn toàn để ngoài tai mấy lời khuyên nhủ của các tuyển thủ có lòng tốt, gã hoàn toàn không có ý định rời sàn đấu. Điều này không khỏi làm cho lão Trần nhếch mép mỉm cười, lão đã đoán trước cậu nhóc “yếu ớt” kia sẽ không chịu bỏ cuộc.
-Ai da……
-Rồi cậu sẽ phải hối hận đó…
-Tí nằm vật ra đấy thì chúng tôi mặc kệ cậu…
Mấy tuyển thủ vừa khuyên nhủ cậu ta khẽ lắc đầu thở dài.
Lúc này sự việc sắp diễn ra trên võ đài nhanh chóng thu hút được tất cả các ánh mắt trong phòng đấu. Mọi người thật sự không hiểu thần kinh của “bạch tạng” có vấn đề hay không, chỉ cần nhìn sự chênh lệch về vóc người thì cũng đủ biết ai thắng ai thua, cậu nhóc kia cũng nên biết sợ mà rút lui chứ. Các tuyển thủ có mặt trong phòng tập lúc này đều đình chỉ hoạt động để theo dõi, những tiếng xì xào bàn tán nhanh chóng rộ lên, toàn bộ đều là trách móc cậu nhóc “yếu ớt” không biết tự lượng sức mình.
-Tay Kiên này trước nay đấu chưa bao giờ nương tay…
-Thật là khổ cho cậu ta…
-Xem ra cậu nhóc này chắc cũng chỉ làm được ở đây một ngày mà thôi…
Trong khi mọi người đang xôn xao bàn tán thì tại góc phòng đặt các bao cát, có năm người hoàn toàn chẳng để ý tới sự việc sắp diễn ra trên võ đài, họ thủy chung vẫn tập luyện, các cú đấm không ngừng đánh vào bao cát trước mặt.
-Anh Duy, chúng ta có nên ra coi một chút không? – Một người thanh niên vóc dáng nhỏ bé cất giọng.
-Biết trước kết quả rồi thì xem làm gì cho tốn hơi! – Một người thanh niên dáng người tầm thước để tóc xõa qua mắt lên tiếng.
-Trong lúc tập không nên phân tâm. – Một giọng nói trần ổn cất lên.
Năm người này xem chừng chẳng mấy bận tâm tới sự lạ trước mắt, có lẽ với họ tập luyện cần thiết hơn là đứng hóng chuyện.
Trở lại võ đài nơi có hai người đang đứng, tuy chỉ là một việc tập luyện bình thường nhưng qua cách sắp đặt của lão Trần thì nó lại trở nên rất đặc biệt. Nếu có một cách để giới thiệu về cậu nhóc “yếu ớt” rõ ràng nhất thì chỉ có thể là cách này, lão Trần xem ra đã sớm có sắp đặt từ trước.
-Cậu nhóc, trước nay ta chưa hề nương tay với bất kì ai đâu, dù là tập luyện hay chính thức. – Gã thanh niên đô con cho “bạch tạng” một cơ hội cuối cùng.
-Nếu đã nói vậy thì anh cứ tung hết sức ra đi. – “bạch tạng” lúc lắc cái đầu theo thói quen.
Quả thực từ nãy tới giờ “bạch tạng” đã nghe đủ nhiều những lời xì xào bàn tán chê bai gã, nếu giờ mà không tỏ chút bản lĩnh chỉ e từ nay tới đây làm chỉ có nước đeo mo vào mặt. “To con là ngon chắc? Mấy người cứ chờ đó!” – “bạch tạng” nhủ thầm.
Thấy tên nhóc “yếu đuối” kia đã không biết trời cao đất dày mà còn lên tiếng thách thức khiến cho gã Kiên cảm thấy bực mình. Đấm mạnh hai tay vào nhau, gã tuyển thủ to cao trầm giọng.
-Cậu đã thực sự muốn thử qua nắm đấm này thì tôi cũng không thể từ chối.
“Ai cần ngươi từ chối cơ chứ!” – Toan nói thế nhưng nghĩ lại nói vậy thì cao ngạo quá, nên “bạch tạng” chỉ để ý nghĩ đó trong đầu không phát ra miệng.
Gã tuyển thủ nhanh chóng xáp lại gần rồi tung một đấm mạnh mẽ về phía “bạch tạng”, có lẽ do sợ tên nhóc yếu đuối trước mặt không chịu nổi nên đòn này gã Kiên chỉ tung ra một nửa sức mạnh.
“Bụp”
Cú đấm nhanh chóng được “bạch tạng” đưa tấm đệm trên tay ra đỡ lấy. Liên tiếp sau đó là các cú đấm từ cả hai tay tấn công trực diện, toàn bộ đều được Hắc Vân đón nhận không chút khó khăn.
-Mạnh lên một chút đi nào! – “bạch tạng” châm chọc.
Bình thường đỡ phải những cú đấm của gã Kiên mấy tay hỗ trợ đều phải lảo đảo lùi về sau, vậy mà tên nhóc này liên tiếp đỡ các cú đánh của gã mà vẫn đứng vững như tường thành. Không những thế tên nhóc đó còn buông lời khích bác, khiến cho gã tuyển thủ to con thực sự tức giận. “Thằng oắt con này, giờ ta ra tay xem mày còn vênh váo được không?” Nghĩ là làm gã Kiên nhanh chóng tăng cường sức mạnh vào hai nắm tay, liên tục tung ra các cú đấm hiểm hóc.
“BỤP, BỤP, BỤP……”
Hết móc trái rồi móc phải, sau đó lại xoay qua đấm vào sườn và bụng, với những đòn đánh này dù là những tuyển thủ tương đồng sức mạnh muốn đỡ cũng còn phải chật vật chứ đừng nói là một kẻ tay ngang, mà thân hình “bạch tạng” lại khiêm tốn hơn gã tuyển thủ to con kia khá nhiều. Tuy nhiên, trái ngược với những gì gã Kiên tưởng tượng, những cú đấm bạo liệt của gã toàn bộ đều bị “bạch tạng” hóa giải một cách nhanh chóng, gọn nhẹ. Đặc biệt, những cú đấm ác liệt như vậy nhưng cũng chẳng làm “bạch tạng” mảy may xê dịch nửa bước chân. Điều này làm cho không chỉ gã tuyển thủ đứng trên sàn đấu tròn mắt mà tất cả những ai đang nhìn cũng phải kinh ngạc.
Thiết nghĩ nếu ngay cả một tên nhóc con “trói gà không chặt” mà gã còn không làm khó được, thì còn đâu danh hiệu top 8 câu lạc bộ Nắm Đấm Sắt, còn đâu mặt mũi mà nhìn anh em. Không nghĩ ngợi gì thêm, gã Kiên dồn nén toàn bộ lực lượng vốn có của mình vào nắm đấm, cơ bắp của gã căng ra hết cỡ, nhất định tron một đấm này phải cho tên oắt con kia hiểu thế nào là “cú đấm đại bác”. Khi sức mạnh dồn nén đã đủ, gã tuyển thủ to lớn lập tức tung một quyền khí thế như hổ vồ, nhằm mặt “bạch tạng” mà tống thẳng tới. Với lực công kích này ngay đến một bao cát nặng 80 cân cũng phải bắn tung ra xa chứ đừng nói là một thân hình nhỏ thó đứng trước mặt gã.
Chương 29:
Lão già lắm trò, lại tính bảo ta làm gì đây?
“BỤP”
Cú đấm đủ sức làm bật tung một bao cát cũng chỉ đáng để “bạch tạng” đưa một tay ra đỡ, hiển nhiên gã vẫn ung dung đứng tại chỗ, hai chân từ nãy đến giờ chẳng mảy may lay động.
Gã tuyển thủ to lớn thì kinh hãi lùi vài bước về sau, cú đấm vừa rồi của gã như thể chạm phải một bức tường bê tông, dù là đánh vào một tấm đệm nhưng chẳng hiểu sao bàn tay của gã nhức buốt không thể nắm lại được nữa. Thằng nhóc này trông yếu đuối như một cọng bún tại sao có thể đỡ được một đòn đánh dồn nén sức mạnh cường đại như vậy? Gã Kiên mặt mày biến sắc nhìn tên nhóc trước mặt, trong đầu không ngừng đặt ra hàng tỉ câu hỏi tại sao.
Còn “khán giả” đứng phía dưới thì không khỏi thất kinh, cú đấm vừa rồi sức mạnh ra sao họ chẳng lẽ lại không rõ? Ấy vậy mà tên nhóc kia chỉ nhẹ nhàng đưa một tay lên là có thể đỡ được, nếu gã không phải là mình đồng da sắt thì cơ thể cũng làm bằng bê tông cốt thép. Chẳng trách sao bác Cảnh lại nói do chính bác tuyển lựa mọi người có thể hoàn toàn yên tâm, xem ra tên này biến thái không kém gì những kẻ “đó”.
Ở phía xa năm người đang tập luyện thì thấy phòng tập bỗng im bặt, nên mới đảo mắt nhìn ra, vô tình lại bắt gặp đúng lúc Kiên tung một quyền uy mãnh nhất của gã về phía Hắc Vân.
-Anh Duy, anh xem……- Người thanh niên nhỏ con cất giọng có đôi chút ngạc nhiên.
-Ông bác lại tìm thêm được người mới à, chả trách sao vừa rồi giới thiệu trang trọng như vậy. – Một người thanh niên có viết sẹo dài chạy ngang qua mắt trái cất giọng.
-Được rồi, để khi nào có dịp phải qua “chào hỏi” cậu ta một chút mới được! – người thanh niên để tóc xõa qua mắt nói một cách thâm ý.
-Trông cậu ta giống công tử bột vậy mà cũng có chút tài nghệ… - người thanh niên để tóc dựng đứng như quả chôm chôm gật gù tỏ ra khen ngợi.
-Tiếp tục tập luyện nào. Mấy người nhiều chuyện quá – Giọng nói trần ổn một lần nữa cất lên.
Là một người thanh niên có xăm hình con bọ cạp bên bả vai trái, gã chỉ liếc nhìn qua Hắc Vân một cái rồi quay đi.
Tỏ ra mừng rỡ duy nhất trong phòng tập lúc này chỉ có thể là Trần cục trưởng. “Thằng nhóc này quả nhiên có thực lực, chẳng trách sao nó lại có một cơ hình ghê gớm như vậy.” – lão Trần thầm nghĩ, sau việc này lão càng quyết tâm lôi kéo “bạch tạng” vào câu lạc bộ cho bằng được. Đôi mắt của Trần cục trưởng không khỏi ánh lên sự vui sướng, khao khát có được gã thanh niên có tạng người của “Rồng đen”.
-Thôi nào mọi người mau về vị trí tiếp tục luyện tập đi, hết thời gian đứng chơi rồi. – lão Trần nói lớn.
Nghe thấy giọng nói trầm ấm của Trần cục trưởng đám tuyển thủ đang ngây người ra giờ mới hoàn hồn, vội vã quay trở lại với công việc luyện tập. Giờ đây không còn ai trong câu lạc bộ dám coi thường tên thanh niên da trắng như bị bệnh kia, không chỉ vậy họ còn hoài nghi sức mạnh thực sự của gã liệu lớn tới đâu? Nên nhớ vừa rồi gã không hề đánh trả mà chỉ đơn giản là đỡ đòn.
Hắc Vân chậm rãi rời khỏi võ đài, mặc kệ tên tuyển thủ to con cứ trân trân nhìn mình, gã bước tới trước mặt lão Trần.
-Bác cố tình sắp đặt chuyện này có phải không? – “bạch tạng” nheo mắt.
-Nếu không làm vậy thì mọi người sẽ còn xì xào bàn tán về cậu trong một thời gian dài. Chi bằng trực tiếp dập tắt nghi vấn của họ có phải hơn không? –Trần cục trưởng khoanh tay, vui vẻ nhìn “mục tiêu” của lão.
-Vậy tôi cũng nói rõ cho bác biết, tôi tuyệt đối không tham gia vào câu lạc bộ này đâu! – “bạch tạng” xem ra sớm đã đọc được suy nghĩ của đối phương.
-Vẫn còn nhiều thời gian cho cậu suy nghĩ , đâu cần gấp gáp vậy? – thấy cậu thanh niên đã sớm nhận ra ý định của mình, thì lão không khỏi cười khổ.
-Tôi không có hứng thú với môn này, đơn giản chỉ có vậy mà thôi. – Trước nay Hắc Vân rất ghét bị ai thao túng, điều này động chạm tới nhiều vấn đề trong quá khứ của gã.
-Thôi được, thôi được…cứ coi như cậu chỉ làm chân lau dọn ở đây là được chứ gì? – Để tính kế lâu dài Trần cục trưởng buộc phải xuống nước.
Đang tính nói gì đó thì từ phía cửa phòng tập một giọng nói oang oanh cất lên khiến cho “bạch tạng” phải dừng lại mà quay ra nhìn.
Tiến vào phòng tập lúc này là một thiếu nữ độ tầm 18, cô nàng để tóc dài qua ngực, mái hất qua một bên, đôi mắt to tròn và ngây thơ như một đứa trẻ, cùng với chiếc mũi cao và bờ môi được tô son hồng nhạt tạo nên một vẻ đẹp kiều mị, quyến rũ như một vị thần sắc đẹp. Không những thế cùng với vòng một đầy đặn, eo thon và bờ mông căng tròn, chỉ cần nhìn qua dáng người của nàng cũng đã khiến cho mấy gã tuyển thủ trong phòng tập phải ngất ngây, đờ đẫn. Tấn công bằng cơ thể chưa đủ nàng còn dùng tới cả bộ quần áo đang mặc để trợ lực, vận trên người mĩ nhân này là một chiếc áo T-shirt ngắn tay bó sát người, chiếc quần bò dài lắm là hơn một gang tay, khoe ra cặp đùi thon gọi đầy ma lực và nàng trang trí hai bàn chân mình bằng đôi giầy thể thao màu trắng. Bộ đồ vô tình đã tôn lên tất cả sự nổi bật vốn có ở cơ thể của nàng.
Theo ngay sau mỹ nhân là một người thanh niên dáng người tầm thước, khôi ngô tuấn tú, đầu tóc bóng mượt, trông qua cách ăn mặc thì có vẻ là con của một gia đình giàu có, gã thanh niên này chỉ khoảng tầm 20 là cùng.
-Cha ơi, xem con tìm được ai này… - Mỹ nhân vừa nói lớn vừa lôi người thanh niên đi sau mình về phía lão Trần.
Khi đã đứng đối diện với Trần cục trưởng, mỹ nhân hớn hở nói như thể một đứa trẻ đang khoe điểm mười với cha mẹ.
-Cha xem, con tìm được rồi, con tìm được rồi…. – Vừa nói mỹ nhân vừa lại gần ôm lấy một tay của lão Trần.
-Kim Chi, cha đã nói là con không nên tự tiện tới đây rồi cơ mà. Đây là phòng tập chứ không phải chỗ để chơi. – lão Trần thở dài nhìn cô con gái xinh đẹp của mình.
-Con đâu đến để chơi? Con tìm được một người mà cha cần nên mới tới mà. – Mỹ nhân phụng phịu đáp lời.
-Tìm người cho cha? Cha đâu có bảo con tìm ai? – Chân mày lão Trần hơi cau lại.
Lúc này Kim Chi mới phấn khởi chỉ tay vào gã thanh niên “bóng mượt” mà nàng vừa dẫn tới.
-Cha chẳng phải từng nói muốn tìm được “Rồng đen” hay sao? Con nghĩ anh ta chính là “Rồng đen” mà cha muốn tìm đó! – Nàng nói với chất giọng như thể vừa khám phá ra một lục địa mới.
Do muốn nhanh nhanh cho cha biết nên mỹ nhân nói rất lớn, vô tình những lời nàng nói đều được mọi người nghe rõ ràng. Hai chữ “Rồng đen” vừa cất lên lập tức thu hút được sự chú ý của tất cả các tuyển thủ, ngay đến năm gã thanh niên nãy giờ chỉ cắm đầu vào luyện tập cũng phải đình chỉ hoạt động quay ra nhìn. “Bạch tạng” đang đứng phía sau lão trần thì chả hiểu mô tê chi rứa, thấy mỹ nhân chỉ tay vào gã thanh niên “bóng mượt” thì cũng chỉ nhìn qua cho biết chứ chả hiểu “Rồng đen” là gì.
Thấy mỹ nhân giới thiệu mình, gã thanh niên “bóng mượt” liền vui vẻ chào lão Trần.
-Cháu chào bác, cháu là Đoàn Ngọc Phú, là bạn của em Chi. Rất vui được gặp bác.
Lão Trần nheo mắt nhìn gã thanh niên được con gái mình giới thiệu, lúc này gã thanh niên “bóng mượt” mặc một chiếc áo ngắn tay bó sát người nên hầu như cơ bắp của gã đều lộ rõ ra ngoài. Người tuy có to con một chút, nhưng cơ bắp thì trông toàn thịt chả thấy đường cơ gân nào, liếc qua lão cũng biết là con gái mình nhìn nhầm đối tượng.
-Tại sao con lại nói cậu ta là “Rồng đen”? – Trần cục trưởng quay qua nhìn Kim Chi.
-Cha không biết đấy thôi, hôm nay con vừa đi qua một khu phố thì bị hai mấy tên lưu manh bắt nạt, chúng buộc con phải đi chơi với chúng. Chúng đang tính lôi con đi thì anh Phú xuất hiện, rồi một mình đánh gục toàn bộ hai mấy tên đó. Cha không biết đâu, nhìn anh ấy lúc đó rất mạnh mẽ, oai phong, nếu không phải có sức mạnh của huyền thoại “Rồng đen” năm xưa thì làm sao anh ấy làm được như thế. – mỹ nhân cất giọng đầy thán phục, như thể đang kể về thần tượng của mình.
Các tuyển thủ có mặt trong phòng tập lúc này đang không ngừng dò xét đối tượng được mỹ nhân đề cao. Trong lòng không khỏi đặt ra nghi vấn, tên này thân thể có to con chút ít, nhưng cơ hình thì chẳng có vẻ gì là của người tập võ, chẳng lẽ lại là một tên “quái vật” giống gã Hắc Vân?
Trần cục trưởng quay ra xem xét lại đối tượng đứng trước mặt, trước nay khi lão tin vào chuyện gì cũng phải dựa trên một cơ sở. Như chuyện của “bạch tạng”, lão tin tưởng gã là “Rồng đen” bởi cơ hình cùng khí độ bình thản đến bất thường. Nhưng gã thanh niên “bóng mượt” này ngoài khí độ con nhà giàu ra, thực sự lão chẳng thể tìm được gì khác. Một mình đánh hai mấy tên lưu manh? Nếu nói gã thanh niên “bóng mượt” cầm tiền ném chết hai mấy tên đó thì lão còn tin tưởng gấp mấy lần. Hiểu rõ con gái mình vốn có vẻ đẹp “nghiêng nước nghiêng thành” khiến bất kì gã đàn ông nào cũng phải thèm muốn, nên cái chuyện sắp đặt một vụ “anh hùng cứu mỹ nhân” để lấy lòng hoàn toàn là điều dễ hiểu. Trước nay lão Trần luôn tuyệt đối tin tưởng vào khả năng nhìn người của lão, nếu không thì lão cũng chẳng leo lên được vị trí Cục Trưởng như ngày hôm nay.
Bỗng lão Trần đảo mắt qua nhìn “bạch tạng” một cách quái lạ, hiển nhiên cậu nhóc “yếu ớt” nhận ra hành động khác thường này. “Lão già lắm trò! Lại tính bảo ta làm gì đây?”
“Con gái, nếu con thực sự muốn tìm “Rồng đen” như vậy thì cha cũng giới thiệu cho con biết một con rồng mà cha vừa tìm được!” – lão Trần thầm nghĩ.
-Con gái nếu con đã tin tưởng cậu thanh niên này đến vậy, liệu có thể bảo cậu ta thể hiện một chút cho cha xem không? – lão Trần trìu mến nhìn Kim Chi.
Nghe thấy vậy, mĩ nhân liền bĩu môi, giọng nói tỏ ra không vừa ý.
-Cha không tin con chứ gì, được rồi để con bảo anh Phú cho cha xem tài nghệ của anh ấy.
Nói đoạn nàng liền tiến lại gần, tươi cười nhìn gã thanh niên “bóng mượt”, nũng nịu nói.
-Anh à! Cha không tin em, anh có thể chứng tỏ một chút cho mọi người thấy được không?
Giờ đây vẻ mặt của Kim Chi mĩ nhân được phủ thêm một sự ảm đạm, ánh mắt thì như thể cầu xin, với những tác động này dù sỏi đá cũng phải tan chảy ra chứ đừng nói gì là một gã thanh niên tuổi đời hai chục. Nhưng kì thực gã thanh niên “bóng mượt” đang thầm cười khổ trong lòng, những tưởng tỏ ra chút bản lĩnh trước mặt mĩ nhân là có thể chiếm được cảm tình dẫn nàng đi chơi, ai ngờ gã chơi “trội” quá khiến cho mĩ nhân lập tức dẫn về nhà ra mắt cha nàng. Giờ lại bảo chứng tỏ một chút võ vẽ trước mặt toàn là các dân quyền anh chuyên nghiệp thế này, khác nào bảo gã thanh niên “bóng mượt” múa rìu qua mắt thợ cả. Đúng là không cái dại nào giống cái dại nào, thôi thì đã cưỡi lưng cọp rồi phải theo đến cùng vậy.
-Không biết…anh sẽ phải chứng tỏ thế nào đây? – gã thanh niên “bóng mượt” ngập ngừng hỏi lại mĩ nhân.
-Chỉ là muốn cậu trao đổi một chút tài nghệ với gã đứng sau lưng tôi đây. – Không để con gái trả lời, lão Trần nhanh chóng chen ngang.
Mĩ nhân cùng thanh niên “bóng mượt” nhìn về phía sau lưng lão Trần, một dáng người trông rất đỗi bình thường ,không hề có gì nổi trội, so ra còn thấp bé hơn tay Đoàn Ngọc Phú này đôi chút. Thấy đối thủ là một tay thư sinh, nước da trắng như công tử bột, trông yếu xìu thì gã thanh niên “bóng mượt” không khỏi khấp khởi mừng thầm, “Tưởng sẽ phải đối đầu với tay cao to lực lưỡng nào chứ tỉ thí với tên nhóc con kia thì mình dư sức.”
Kim Chi mĩ nhân còn táo bạo hơn, nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
-Cái gì? Đấu với tên đó á?
Thực sự từ lúc vào câu lạc bộ tới giờ nàng chẳng để ai trong mắt trừ cha mình, giờ thấy lão Trần nói thì mới để ý kẻ đứng ngay sau lưng lão. Kim Chi nhanh chóng lại gần “bạch tạng” nhìn gã từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới nhìn lên trên, ánh mắt của mĩ nhân tỏ ra xem thường thấy rõ.
Theo phép lịch sự, “bạch tạng” cười cười chào hỏi.
-Chào em, anh tên là……
Chẳng quan tâm tới thái độ cởi mở của “bạch tạng”, Kim Chi quay ngoắt đi nhìn cha mình.
-Cái tên da trắng như bệnh này thì đánh đấm gì được chứ. Con trông qua cũng biết là hàng “phế thải” rồi. – mĩ nhân bĩu môi nói.
-Kim Chi, không được hỗn, cậu ấy lớn tuổi hơn con đó… - lão Trần trừng mắt nhìn cô con gái đỏng đảnh.
-Không sao đâu bác… - “bạch tạng” vẫn tươi cười như chẳng nghe thấy gì.
Tuy nói không có gì nhưng Hắc Vân bắt đầu khó chịu với cô nhóc trước mặt, cứ tưởng xinh đẹp là có quyền để coi thường người khác chắc? Sau này nhất định phải dậy bảo nhóc con nhà ngươi một trận.
Mĩ nhân lại chạy tới ôm tay cha mình, hai hàng lông mày hơi nhăn lại.
-Tên đó mà đọ sức cùng anh Phú thì khác nào hạ thấp anh ý, ít nhất cha cũng phải bảo anh Kiên mới được.
Lúc này gã Kiên đã rời khỏi sàn đấu, đứng ngay gần đó, thấy mĩ nhân nhắc tên thì liền hỏi lại.
-Lại là cháu sao, bác Cảnh? – gã vừa nói vừa chỉ tay vào mặt mình.
Gã thanh niên “bóng mượt” quay qua nhìn tên tuyển thủ to con như quả núi thì ba hồn bảy vía thi nhau chạy sạch, “Trời! mình mà đấu với gã “rambo” kia thì có mà nát thành cám mất.” – trong lòng gã không khỏi run sợ, chỉ trách sao gã phô diễn hơi quá khiến cho mĩ nhân tưởng rằng mình là một “siêu nhân”. May sao cha của nàng vẫn giúp gã giữ chút thể diện.
-Chẳng qua chỉ là để cậu ấy thể hiện chút bản lĩnh là chính, chứ ai đấu mà chả được. – lão Trần ôn tồn nói.
-Sao lại thế, tên da trắng kia chỉ e chịu không nổi một đòn của anh Phú thôi, tới lúc đó thì còn thể hiện gì nữa? – Kim Chi dậm dậm chân tỏ ra không bằng lòng.
“Chịu không nổi một đòn? Tiểu thư à, dù anh chàng tiểu thư dẫn về kia có húc cả người vào thì gã da trắng đó cũng chẳng xê dịch nửa ngón chân đâu.” – gã Kiên nghĩ bụng. Cả phòng tập nghe thấy mĩ nhân đánh giá thấp “bạch tạng” như họ đã từng làm thì không khỏi hối hận thay cho nàng, nếu có một câu mà họ lúc này muốn nói với mĩ nhân thì đó chính là “Đừng trông mặt mà bắt hình dong”.
-Cha chỉ muốn xem khả năng của cậu ta tới đâu thôi, giờ chỉ cần cậu ta đánh ngã được gã da trắng kia lập tức cha sẽ tin lời con. – lão Trần biết tính con mình ngang bướng nên dùng lời lẽ thách thức để khích bác.
-Chính là cha nói đó!
Nói rồi mĩ nhân nhìn qua gã thanh niên “bóng mượt” phụng phịu yêu cầu.
-Anh thấy đó, anh mau cho tên “phế thải” kia một trận để cha em sáng mắt ra. Người già đúng là hay lú lẫn.
Các tuyển thủ trong phòng đều thở dài nhìn mĩ nhân, không biết ai mới là người sáng mắt đây. Lão Trần thì quay người lại gần “bạch tạng” thì thầm.
-Cậu tốt nhất đừng để ta mất mặt.
-Tôi không phải là bức tượng mà bác muốn đặt đâu thì đặt, lần này tôi sẽ thua. – Hắc Vân nhàn nhạt đáp.
-Cậu không thể vì lão già này mà làm chút chuyện sao chứ? Tôi chỉ muốn cho con gái tôi thấy nó vốn đã nhìn nhầm người mà thôi! – lão Trần thở dài.
-Tôi không quan tâm. – Hắc Vân lúc lắc cái đầu
Đang kì kèo với nhau thì chiếc điện thoại nằm trong túi quần “bạch tạng” bỗng reo vang. “Tính tong, tính tong, tính tong…..” Gã nhanh chóng rút điện thoại ra khỏi túi quần. Nhìn tên hiển thị trên màn hình “bạch tạng” có phần giao động. “Chị Thủy sao tự nhiên gọi cho mình? Không phải là nhớ mình quá mà gọi đấy chứ?” – trong lòng “bạch tạng” có chút vui sướng dâng lên, gã nhanh chóng nhấc máy.
-Alo, chị Thủy hả có….
Toan nói nốt câu thì đầu dây bên kia đã nói gì đó khiến cho Hắc Vân lập tức dừng lại lắng nghe. Sau độ tầm 10 giây, gương mặt của Hắc Vân nhanh chóng biến chuyển qua sắc thái lo lắng tột độ, gã khẩn trương đáp lời.
-Chị đợi chút em tới ngay.
Gã nhanh chóng cúp máy rồi rảo bước rời khỏi phòng tập, không quên nói vọng lại.
-Bác Cảnh nhà cháu có việc gấp, cháu xin về sớm một chút. - Nói xong Hắc Vân cũng mất dạng phía sau cánh cửa.
Còn tưởng sẽ được chứng kiến thực lực của “bạch tạng” nhưng nào ngờ gã lại đột nhiên bỏ đi khiến cho không ít người cảm thấy tiếc rẻ. Lão Trần thấy cậu ta có việc đột xuất cũng chỉ cười khổ nhìn theo.
-Cha thấy đó, hắn ta sợ tới nỗi viện cớ bỏ chạy kìa! Con đã bảo hắn chỉ là “phế thải” mà, sao có thể so sánh được với anh Phú. – Kim Chi nhanh nhảu nói.
Vốn dĩ nhìn qua nàng đã thấy Hắc Vân chẳng thể làm được trò trống gì, giờ thấy đúng lúc chuẩn bị tỉ thí thì gã lại viện cớ xin về sớm, thì suy nghĩ của Kim Chi mĩ nhân càng có một niềm tin vững chắc. Về phía gã thanh niên “bóng mượt” thấy đối thủ không đấu mà lui cũng tưởng rằng gã thấy mình to con nên sợ hãi, thì không khỏi đắc chí nhìn theo. Phỏng chừng hôm nay “mĩ nhân” và “anh hùng” được dịp ăn “dưa bở” hơi nhiều.
………
Rời khỏi câu lạc bộ, Hắc Vân nhanh chóng đón một chiếc xe taxi để đến bệnh viện khu 13. Sau 15 phút, chiếc taxi đã đỗ trước cổng bệnh viện, gã nhanh chóng tiến vào trong.
Sau khi hỏi han mấy cô y tá gã cũng tới được phòng 301, vừa bước vào trong phòng thì gã đã thấy các nhân viên của quán bác Tám cùng chị Thủy đứng cạnh một chiếc giường bệnh, Hắc Vân vội vã bước tới gần. Vừa thấy gã tới mọi người toan nói gì đó nhưng lại thôi, như sợ kinh động tới người nằm trên giường.
Nằm trên giường bệnh lúc này không ai khác chính là bác Tám, vẫn là bộ quần áo thường nhật đó, chỉ có điều đầu của bà lúc này phải băng những tấm vải trắng, có loang nổ thêm những vết máu.
-Bác…… -
Hắc Vân đau như đứt từng khúc ruột, lo lắng toan gọi thì bị mọi người ra dấu im lặng, chị Thủy thì thào nói.
-Bác vừa thiếp đi được lúc, đừng đánh thức.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho bác Tám bị thương ở đầu như vậy? Không thể chờ đợi thêm nữa Hắc Vân kéo tay của Bích Thủy, lôi nàng ra hành lang.
-Chị mau nói cho em…
Đang nói thì đột ngột Hắc Vân dừng lại nhìn kĩ khuôn mặt của Bích Thủy, lúc này nàng đang xõa tóc che đi một bên mặt, bình thường Bích Thủy không bao giờ để như vậy, bởi vì nàng bảo để thế rất khó chịu. Trân trân nhìn vào khuôn mặt đang cúi gằm xuống, như đang lo sợ Hắc Vân sẽ nhìn ra điều gì. Gã lặng lẽ đưa tay lên vén mái tóc đang xõa xuống qua một bên. Điều mà Hắc Vân nhìn thấy khiến trái tim gã như bị ai đó bóp chặt, giọng nói của gã cũng không thể giữ nổi bình tĩnh.
-Chuyện này ….là thế nào…
Lúc này trên má của Bích Thủy là một vết bầm tím, khóe miệng còn hơi dính một ít máu, chắc chắn vết thương này là do nàng vừa bị đánh chứ không thể sai được. Lấy bàn tay ấm áp của mình Hắc Vân chầm chậm áp vào má của Bích Thủy, che đi vết thương, gã buồn bã nhìn người con gái trước mặt.
-Chị…có đau không? – Trong giọng nói của Hắc Vân ẩn chứa một tình cảm sâu sắc.
Câu nói này như giọt nước làm tràn li, bao nhiêu ấm ức để trong lòng nhanh chóng trào ra khóe mắt, Bích Thủy gục đầu vào bờ vai của Hắc Vân mà khóc nức nở.
Ấm ức trong lòng trào hết ra ngoài, Bích Thủy mới kể lại đầu đuôi sự việc.
Sau khi Hắc Vân rời đi được một lúc, thì đám người ở Tiệt Quyền Võ Đường và cầm đầu là họ Vương tới quán ăn uống. Do lúc này mới là sáng sớm nên nhân viên quán chưa ai tới, mà cũng chẳng có người khách nào, họ Vương mới nảy sinh tà tâm. Hắn ra lệnh cho tụi đàn em đóng chặt cửa quán lại rồi muốn sàm sỡ Bích Thủy, trong lúc giằng co không làm cách nào thoát ra được nên nàng đã cắn mạnh vào tay tên họ Vương đó, làm hắn tức điên lên tát nàng một cái rõ mạnh. Bác Tám thấy vậy thì lao vào thề sống thề chết với tay dâm ô sư phụ một phen, nhưng hắn chẳng nể tình mà đẩy mạnh bác qua một bên khiến cho bác Tám ngã ra, đầu đập mạnh vào thành bàn rồi ngất lịm. Tên họ Vương còn toan lao vào làm nhục Bích Thủy ngay tại chỗ, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay hai tên “đầu đinh” và “đầu nồi” tốt tính đột xuất. Chúng vội gàn họ Vương lại, bảo hắn nhanh chóng rời đi, chuyện đánh người gây thương tích rồi còn cưỡng dâm phụ nữ thực sự là tội lớn không nên dây vào. Do dâm ý đang lên cao nhưng không được thỏa mãn, tên họ Vương đã lồng lộn lên đập tan cả quán ăn sau đó mới chịu bỏ đi. Đưa bác Tám vào bệnh viện, Bích Thủy nhanh chóng gọi cho mọi người và Hắc Vân.
Nghe xong câu chuyện, gương mặt Hắc Vân chẳng hề tỏ ra bất kì cảm xúc nào, không căm phẫn, không tức giận, chỉ đơn thuần là nét mặt có phần trầm xuống. Người ta có câu “trước một trận bão lớn thì trời luôn lặng gió”, gã “bạch tạng” này chính là cơn bão, gã luôn biết che giấu cảm xúc dữ dội của mình bằng một vẻ mặt trầm lắng. Càng phẫn nộ thì gã càng tỏ ra lặng lẽ, vốn dĩ sự phẫn nộ của Hắc Vân được ràng buộc bởi bác Tám cùng quán ăn kia, nhưng ngày hôm nay chính tay họ Vương đã đập tan những xiềng xích đó. Một con thú dữ khi đã thoát ra khỏi lồng thì hậu quả khó lòng lường trước được.
Thấy Hắc Vân vẻ mặt trầm xuống, Bích Thủy còn tưởng gã đang tự trách mình bất lực không thể làm gì để giúp cho mình và bác Tám, nàng liền cất giọng an ủi.
-Em đừng buồn, chị biết em rất lo lắng cho chị và cô Tám, nhưng em cũng đừng tự trách mình như vậy…
Đang khuyên nhủ Hắc Vân, thì một người chạy ra gọi.
-Hai người mau vào trong đi, bác Tám tỉnh rồi…
Mọi người nhanh chóng quây quanh bác Tám, Hắc Vân thì nắm tay bà tỏ ra lo lắng.
-Bác còn đau không? Trong người thế nào rồi? Cháu gọi bác sĩ tới khám lại nhé……
Đám người không giấu nổi xúc động nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh, họ chỉ trách mình bất lực không thể làm gì để trả thù cho bác.
-Nếu mọi người đã ở cả đây rồi…thì tiện đây bác cũng muốn thông báo một chuyện…đó là quán ăn từ mai sẽ đóng cửa. Sau khi bác đỡ sẽ vào miền nam sống cùng con trai bác trong đó… - bác Tám buồn bã tuyên bố.
Điều này làm tất cả những ai có mặt ở đây vô cùng sửng sốt.
-Sao lại thế ……
-Quán ăn đó bác phải mất cả đời để tạo dựng…
-Bác đi rồi thì bọn cháu sẽ làm ở đâu đây……
-Cô nỡ bỏ cháu đi sao… - Hai hàng lệ lại trào ra từ khóe mắt của Bích Thủy.
-Bác đừng bỏ vào trong nam, sau khi bác khỏi chúng cháu sẽ sửa sang lại quán, việc kinh doanh vẫn sẽ trôi chảy thôi... – Hắc Vân cố nặn ra một nụ cười trên gương mặt đau khổ của gã.
Bác Tám chỉ thở dài, mỉm cười một cách đôn hậu.
-Các cháu nên đi tìm một việc khác…không nên chôn chân cả đời ở cái quán nhỏ đó nữa…còn Thủy, cháu dù sao cũng nên tìm một công việc đúng với khả năng của mình, tấm bằng đại học của cháu đừng bỏ phí như vậy…bác cũng già rồi… đến lúc phải nghỉ ngơi thôi…không nên bon chen ở nơi này làm gì nữa … Vân à, cái Thủy là một đứa con gái tốt…sau này khi bác đi rồi cháu nhớ để ý tới nó giùm…
Vừa nói hai hàng lệ vừa chảy ra từ đôi mắt đã hằn nhiều nếp nhăn, cả đời bà lăn lộn kiếm sống giờ cũng đến lúc nghỉ ngơi được rồi, còn về tâm huyết bao năm gây dựng thì giờ có lẽ cũng để nó qua đi như mây gió mà thôi.
-Bác nhất định phải ở lại với chúng cháu…- Hắc Vân trầm giọng, xem ra sự bi thương trong lòng gã đã đạt tới giới hạn.
Một không gian yên lặng tới nao lòng, chẳng ai có thể cất thêm được tiếng nào nữa, bác ấy đã quyết như vậy thì mọi người cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Hắc Vân rời khỏi đám người, nặng nề bước ra khỏi phòng.
-Em đi đâu đó? – Bích Thủy gọi với theo.
-Tìm lí do để bác ấy ở lại ? – Hắc Vân cười khổ nhìn nàng.
………
10 giờ sáng, không khí bắt đầu trở nên nóng bức…
Sau khi hỏi han người dân, lúc này Hắc Vân đã đứng trước một võ đường nằm trong một cái ngõ ít người qua lại, có lẽ do sợ phải chạm mặt với những kẻ trong võ đường này nên không mấy người dám qua lại nơi đây, “Tiệt Quyền Võ Đường”.
Đẩy cửa bước vào, sau khi đã vào trong “bạch tạng” liền đóng chặt cửa lại, gã không mong có thêm ai khác bước vào.
Bây giờ vẫn là lúc tập luyện của võ đường, không gian bên trong hoàn toàn trống trải, phía cuối gian phòng là tên họ Vương đang ngồi khoanh chân, xem xét đám đồ đệ tập luyện, phía sau lưng gã có tên đệ tử đang đấm bóp cho hắn. Hơn 50 tên mặc võ phục : áo me ô sau lưng có chữ tiệt bằng tiếng trung, quần vải và giầy đế bệt, xếp rất có hàng lối đang không ngừng tập những động tác cơ bản trong Tiệt Quyền Đạo.
Hắc Vân chậm rãi bước vào, vẻ mặt vẫn điềm nhiên như đi tới chỗ không người. Thấy có kẻ lạ mặt bước tới, gương mặt còn tỏ ra ung dung, khiến cho đám đồ đệ đang tập luyện phải dừng lại nhìn. Mấy gã đợt trước đã gặp qua Hắc Vân thì không khỏi quái lạ, “Thằng này chán sống rồi hay sao mà dám vác xác đến đây?” Tên Vương sư phụ cũng đã nhận ra sự có mặt của tên oắt con bữa trước bị hắn dậy dỗ. Họ Vương cười nhạt rồi cất giọng oang oang bằng tiếng trung.
-Thằng mặt trắng, lậy tao một cái chưa đủ tính tới đây lậy thêm ba bốn cái nữa hả?
-Căn phòng cũng rộng rãi, trông cũng không đến nỗi nào. Chỉ tiếc lại dùng để nuôi chó. – Hắc Vân dùng tiếng trung đáp lại.
Trong võ đường này đa số toàn là người Việt, nên chỉ có năm người là hiểu đoạn đối thoại của gã họ Vương và Hắc Vân: bốn tên người Trung Quốc – đệ tử ruột của họ Vương và gã “đầu nồi” bữa trước. Nghe thấy vậy họ Vương trợn mắt đứng phắt dậy, giọng nói gằn xuống.
-Oắt con mày chán sống rồi có phải không?
-Không, tao rất sợ chết là đằng khác. – Hắc Vân cười một cách mỉa mai.
Họ Vương nheo mắt nhìn Hắc Vân, rồi hắn liền tỏ ra khoái trá cười lớn.
-Hắc hắc…Ta biết rồi, có phải mày đến đây vì chuyện tao nắn bóp hai trái đào của con nhỏ Thủy không?…hắc hắc…
Bốn tên đệ tử ruột nghe thấy họ Vương nói vậy cũng khoái chí ha hả cười theo. Chỉ có hai tên “đầu đinh” và “đầu nồi” là hiểu rõ nhất sáng nay vừa xảy ra chuyện gì, chỉ thấy chúng đang tỏ ra buồn bã nhìn xuống sàn nhà.
Câu nói vừa rồi thực sự đã kích động được sự điên cuồng đang dâng trào trong lòng Hắc Vân, gương mặt gã đanh lại, rồi nở một nụ cười đáng sợ.
-Lũ chó Trung Quốc chúng mày cũng chỉ có thể bắt nạt trẻ con và cưỡng dâm đàn bà thôi, chứ chẳng làm được việc mẹ gì tốt đẹp. Vậy mà còn vênh mặt lên khoe khoang, có lẽ tao bảo họ Vương mày là chó e là đề cao mày quá rồi.
“Muốn thử sự kiên nhẫn của tao ư? Vậy để xem thằng nào mất kiên nhẫn trước.” – Hắc Vân cười thầm. Quả nhiên câu nói vừa rồi đã khiến cho họ Vương mặt mày tím ngắt, rít lên.
-Thằng oắt con, xem ra hôm nay mày ngứa thịt phải không? Vậy sau khi dần cho mày một trận, tao sẽ còn bắt mày liếm giày của tất cả đám đệ tử, để xem từ nay mày con mặt mũi nào ra đường.
-Sở thích biến thái như vậy có lẽ chỉ thích hợp với họ Vương mày thôi, tao thực sự là không có nhã hứng đó… hắc hắc… - gã “bạch tạng” này quả thực có cái miệng sắc còn hơn dao.
Nói ra câu nào bị Hắc Vân đốp chát lại câu đó, họ Vương không khỏi điên tiết, sôi gan, hắn gầm lên ra lệnh cho đám đệ tử.
-Tất cả xông vào giết nó cho tao, hôm nay nó mà không chết thì lũ chúng mày sẽ chết thay nó.
Bốn tên đệ tử người Trung quốc xem chừng biết tiếng Việt, lập tức gào lên hô hào bọn đồ đệ từ nãy tới giờ đứng ngây người ra nhìn.
-Lũ chúng mày xông lê đánh chết thằng chó mặt trắng đó…
-Nó không chết thì tụi mày tự đào hố mà chôn mình đi…
-Đập bét xác nó nghe chưa…
Đám đồ đệ chưa hiểu chuyện gì, chỉ thấy mấy tay đại huynh gào rống lên đòi chém đòi giết tên thanh niên vừa bước vào, thì cũng không suy nghĩ gì nhiều chỉ quay lại chuẩn bị xử lý kẻ dám chọc giận tới Họ Vương.
Bỗng từ trong đám đệ tử có hai kẻ chạy ra đứng chắn trước mặt Hắc Vân, chính là “đầu đinh” và “đầu nồi”. Gã “đầu nồi” giọng nói vạn phần sợ hãi.
-Vương sư phụ, chuyện giết người này không thể đùa được đâu…. sẽ liên quan tới cảnh sát đó. Xin ngài xem lại cho, cậu ta chỉ nhất thời nóng giận ngài đừng chấp nhặt…. – Đầu nồi dùng tiếng trung nói.
“Đầu đinh” thì giang hai tay, chặn đám huynh đệ đang bước tới, gào tướng lên.
-Anh em đừng làm vậy, giết người là phải vào tù đó, mau lùi lại đi…
Đám đệ tử vốn chỉ toàn là mấy tên lưu manh, nào có biết được tiếng ngoại quốc nào, nên tuyệt nhiên từ nãy tới giờ chẳng hiểu chuyện gì. Một đằng đòi chém đòi giết , một đằng thì gàn lại.
-Cuối cùng là có chuyện gì vậy Hùng?...
-Chúng tao chả hiểu mịe gì cả…
-Thế là giết hay không đây?...
Đám đệ tử ồn ồn lên.
Thấy hai gã đứng ra bênh vực tên mặt trắng thì họ Vương không khỏi nóng mắt.
-Hai thằng súc sinh kia, có phải chúng mày muốn làm phản không? Sáng nay đã làm hỏng chuyện tốt của tao, giờ lại bênh vực thằng oắt đó. Chúng mày muốn chết theo nó hả?