Truyền Thuyết Côn Lôn Nguyên Tác : Văn Càn Khôn
Hiệu Đính : Vũ Dạ Tiêu Tử
Chương Hai Mươi Sáu
Đông Phương
Phương Đông gió lộng , Chí Âm Tự sừng sững giữa trời đất bao la như vị thiền sư nhập định trên bồ đoàn . Ngôi chùa vỹ đại này vạn năm nay vẫn cùng Bạch Vân Thành và Tam Cung lãnh đạo thiên hạ .
Trụ trì đương nhiệm Chí Âm Tự là Không Linh đại sư ! cốt cách bất phàm !
Râu mày phơ phất bay dạt theo gió , Không Linh đại sư đăm đôi mắt chói ngời linh khí nhìn , khoảng không trong tầm mắt ông bao la và tráng lệ ! Xa xa những cánh chim lạc bầy liệng giữa vầng đông , điểm xuyến nét cô tịch lắt lay !
Lạ thật ! Nhà sư cũng biết thưởng cảnh ! Nhưng xem ra thần tình ông ta có vẻ không phải thưởng cảnh , mà như mang tâm sự u ám . Nhưng khoảng không ấy chẳng có gì lạ cả ! Ông ta tâm sự điều chi ?
Chợt thấy phía xa xa , dưới chân núi Chí Âm dật giờ mây trắng , một thân hình vàng chói lóa đội mây mà bay lên . Đấy là một nhà sư trẻ , khí độ tiêu sái !
Tiểu tăng đến trước Không Linh đại sư quỳ xuống nói :
-Sư phụ , đệ tử bất tài không khám phá nổi điều gì lạ !
Không Linh đại sư phất tà áo lấp lánh hoàng kim rồi đến đỡ hắn đậy . ông cất giọng trầm ấm như chuông đồng ngân lên giữa thánh địa nhà phật :
-Không trách ! Không trách con được !
Ánh hoàng kim rực rỡ hắt xuống ngôi chùa vỹ đại, những ngọn tháp bằng vàng trên các mái vòm lớn của mấy trang viện lấp lánh ánh quang . Tiểu Tăng thấy chói mắt khi nhìn chúng , nhưng hắn quả thật không dám đối diện với sư phụ !
Đây là lần đầu tiên hắn không hoàn thành nhiệm vụ do ông ta giao !
Không Linh đại sư tâm cơ bén nhạy , đối với tâm tình của đứa học trò yêu đương nhiên phải nhận ra , liền nói :
-Con hãy thu xếp đến Nam Phương , sắp có biến động lớn ở đấy , hãy phụ giúp họ một tay !
Tiểu hòa thượng gật đầu , hắn không hỏi lại câu nào vì biết ông ta muốn phái mình đến đấu , hắn cúi chào sư phụ rồi ngự gió bay đi , loáng chốc đã chìm vào nắng mai !
Không Linh Đại sư bước vào , ánh mắt cơ hồ cũng chìm đắm trong suy tư !
Tại một nơi tưởng như là tận cùng của phương Đông huyền diệu , ánh mặt trời dường như không chiếu rọi tới . Trời đất mênh mông một màu u tối , chỉ đây đó một vài làn khói mỏng vi vút bay lên , tạo cho khung cảnh một sắc màu bí dị !
Xen giữa không gian u tịch ấy , đâm trọc một vài ngọn núi khổng lồ , tranh sáng tranh tối , huyễn hoặc vô ngần , kẻ tầm thường đứng đó vạn bề khó mà thấy được hết sự vỹ đại của những ngọn núi này !
Trên một mõm đá heo hút gió địa ngục , giữa thâm sâu trùng điệp có hai đốm quang lấp loáng , nó được buông tỏa từ ánh mắt kinh tâm của một hắc y nhân . Toàn bộ thân hình hắn cô đọng cùng bóng đen , chỉ ánh mắt ấy sáng rực rỡ như hai ngọn hải đăng kỳ bí !
Một làn khói trắng vi vút bay lên , không gian như mờ ảo mà sáng lên đôi chút , trong phút giây ấy , có thể quan sát được kẻ đứng đó . Tà đạo bào đen tuyền phiêu phất , mái tóc buông xõa dật dờ theo gió lạnh . Khuôn mặt trắng nhạt như chưa bao giờ tiếp xúc cùng ánh sáng . Hắn hướng mắt về phương Nam xa xôi , nơi đó với hắn có cái gì đấy đầy mị lực !
Hắn cười vang , tiếng cười u uất nghe thật cô liêu ! Dải khói nhạt vi diệu biến đi , màu âm u vây bủa ...
Bất chợt trên bầu trời đen tối , một vệt sáng như sao băng xuất hiện , nhìn kỹ đấy là do một người đang ngự kiếm phi hành . Thân kiếm cọ sát vào màn đêm chói lòa bạch sắc !
Kẻ đó đáp xuống mõm đá cạnh hắc y nhân cúi đầu :
-Nhiệm vụ không thành , xin giáo chủ trừng phạt !
Nghe giọng nói thì có thể đoán được hắn là nam nhân , tuổi cũng không nhiều vì âm hưởng hãy còn trong trẻo !
Hắc y nhân xoay người , hắn thở dài u uất :
-Bất tất phải để tâm , vài con quái vật ấy không ăn thua là phải !
-Ngài đã dự đoán được điều này ?
-Đúng vậy ! Chỉ là muốn xem khả năng của nó đến đâu mà thôi !
Hắn dừng lại một chút , đoạn đưa tay nói tiếp :
-Chí Âm Tự đã cho người đến đây dò xét , dường như lão trọc Không Linh có ý nghi hoặc trong lòng , ngươi hãy về chuẩn bị , chúng ta khởi sự sớm !
-Vâng !
Hắn ngự kiếm bay đi luôn , dường như vạn bề tin tưởng vào sự anh minh của hắc y nhân nên không hề hỏi thêm điều gì !
Ở một thế giới khác , nơi có ánh mặt trời gay gắt chiếu rọi . Một tòa cung điện cháy sáng màn hỏa quang đứng uy nghi lẫm liệt ! So với Chí Âm Tự hay Ngọc Hư cung thì tòa cung điện này có bề kỳ vỹ hơn rất nhiều , cây cối nơi này dường như không có sắc tự nhiên , tất cả đều mang đậm màu lửa đỏ .
Toàn bộ cung điện này được thiết kế theo kiểu dáng một ngọn lửa khổng lồ , nơi tận cùng ngọn lửa điểm xuyến một cái cột nhọn đâm thẳng lên trời xanh đầy ngạo nghễ !
Không khí giữa chốn rực lửa ấy vẫn không hề nóng chút nào , ngược lại còn có cái gì đấy như giá lạnh .
Trước tòa cung điện hiện hữu một con đường lớn , phía bên phải con đường xây một cái đài khổng lồ , ngự trên đài này là Xí Thiên Phượng Hoàng ... Toàn thân nó cháy ngời sắc lửa , màu đỏ kinh tâm mà tráng lệ !
Xí Thiên Phượng Hoàng rúc đầu vào cánh , dường như chưa muốn tỉnh dậy sau giấc ngủ dài .
Lại nghe phía cửa cung điện có tiếng cót két , tiếp đấy cánh cửa khổng lồ nơi mái vòm khom khom lay động . Hai gã tráng đinh vận y phục vàng sậm đẩy cửa sang hai bên , trông dáng vẻ vất vả như đẩy ngọn núi !
Bên trong xuất hiện hai nhân ảnh , một thiếu nữ độ mười bốn , mười lăm , dung nhan tú lệ bất phàm . Thế nhân xem ra nàng ta là số một !
Thiếu nữ vận y phục màu vàng xẻ tà , trên đầu đội một cái vòng vàng lấp loáng , nét đẹp mang mấy phần quý phái !
Bên cạnh thiếu nữ là lão nhân mày tóc như sương , ông ta vận y phục sậm vàng , dường như màu lửa ở đây rất thịnh !
Thiếu nữ dừng bước dưới cái đài nơi Xí Thiên Phượng Hoàng đang ngự nói :
-Quản gia hãy vào đi !
Lão nhân gật đầu nói :
-Đợi tiểu thư đi rồi ta vào cũng chưa muộn !
Thiếu nữ không phản đối , nàng đưa cánh tay trắng trong như ngọc lên vẫy vẫy mấy cái . Xí Thiên Phượng Hoàng vỗ cánh bay khỏi đài , toàn thân phiêu phất tàn lửa !
Nó chao đảo trên không một vòng rồi đáp xuống , thiếu nữ nhìn cung điện khổng lồ một chốc , tâm tình có chút xúc động rồi điểm chân bay lên lưng Phụng Hoàng .
Xí Thiên Phụng Hoàng cất cánh bay lên trời cao , cung điện tráng lệ dần chìm trong nắng mai ...
Đông Lai Hồ
Sau giây phút ngẩn ngơ , mọi người liền giật mình nhớ đến cuộc đua thuyền . Nhược Hàn phất cờ nói lớn :
-Quay lại thôi , quay lại thôi !
Lập tức ai nấy bắt đầu chèo thuyền như chớp ! Những con thuyền vùn vụt lao đi . Sau thời gian nghỉ ngơi thì cơ hồ các tay chèo đã lấy được lại sức lực . Chính điều đó đã làm thuyền bên phía Lan Tộc thiệt thòi không ít .
Nhược Hàn thấy con thuyền do mình làm chỉ huy tụt lại phía sau cùng thì tâm tình bấn loạn , hắn liên tục phất cờ hô :
-Mạnh tay ! Mạnh tay xem nào ,
Nhưng sự tình dường như không có tiến triển . Những tay chèo đã vận hết sức , Độc Cô Thiên Phi còn bất mãn ra mặt !
Hắn nhớ tới việc mình vừa mới thu phục được linh khí Ngũ Hành Thủy thì hứng khởi , lập tức bất kể hậu quả bèn niệm chú đẩy về sau một luồng chưởng khí tựa hồ như thác đổ .
Mặt hồ "ùm"lên một tiếng , lập tức những tay chèo của các con thuyền ngước mắt lại nhìn , mái chèo lơi lỏng , còn con thuyền của hắn bị lực đẩy phóng đi vun vút !
Chúng nhân giật mình hốt hoảng vội cặm cụi chèo . Nhược Hàn thích chí phóng bùa phép liên hồi , con thuyền phăng phăng trên mặt nước , chỉ chốc sau đã vươn lên đầu .
Phía Ngô Tộc , Tiểu Ngọc tức khí cũng vứt mái chèo xuống phóng bùa loạn lên . Hai đạo sỹ Bích Du Cung cũng vậy ! Mặt nước ầm ầm cuộn sóng , các tay chèo khác thất kinh !
Phút chốc cuộc đua chỉ còn sự tranh chấp giữa Lan Tộc , Ngô Tộc và Khoai Tộc , các con thuyền còn lại đều mãi mê chống chọi với sóng nước như thần long vùng vẫy !
Bọn tráng đinh bên Lan Tộc vốn đã coi Nhược Hàn là thần tiên cho nên liền nghĩ đã đến lúc hắn sử dụng tiên phép trợ giúp , ai nấy reo hò ầm ĩ !
Bên Ngô Tộc và Khoai Tộc bọn chèo thuyền chẳng hiểu gì nhưng thấy bên kia họ reo hò thì cũng reo hò theo , mặt hồ ầm ĩ tiếng hét hòa lẫn tiếng nổ !
Lâm Bảo Quân , Giang Huy , Thiên Phi và Đạo Sơn thấy một mình Nhược hàn khó bề chống cự nổi với mấy người kia liền nhất tề xuất thủ . mặt nước chuyển rung dữ dội , con thuyền Lan Tộc phóng đi như bay , thoáng cái đã đáp vào bờ trong tiếng reo hò .
Tuy nhiên dư lực quá lớn khiến nó lao thẳng lên cái đài cao chỗ sáu vị tộc Trưởng đang an tọa , vỡ tan nát . Cũng may không có ai thiệt mạng , chỉ vài kẻ xấu số bị gãy chân , gãy tay !
Hai con thuyền của Ngô Tộc và Khoai Tộc cũng lao lên bờ mấy trượng , tuy nhiên cũng không đến nỗi tan nát hết toàn bộ , ít ra Tiểu Ngọc và mấy gã trai đinh vẫn còn giữ được mấy cái mái chèo !
Khoảng mấy khắc sau thì các con thuyền khác mới thấy xuất hiện , tuy nhiên nhìn thảm thương hết sức . Thì ra sóng cuộn ầm ầm đã khiến mấy con thuyền kia chìm nghỉm . Bọn trai đinh vì hết sức sợ hãi thần long nổi giận cho nên mỗi tên tóm một phần con thuyền mà bơi vào bờ , thật chẳng khác nào người chở thuyền !
Cũng do hôm nay xảy ra nhiều chuyện quái lạ , nhất là chuyện thần long phi thăng cho nên các tộc trưởng không lưu tâm nhiều . Sau khi hội ý liền đưa ra quyết định Lan Tộc chiến thắng , điều đấy làm bọn Nhược Hàn xuýt nữa chết ngạt trong mớ da thịt mềm mại của bọn nữ dân .
Truyền Thuyết Côn Lôn Nguyên Tác : Văn Càn Khôn
Hiệu Đính : Vũ Dạ Tiêu Tử
Chương Hai Mươi Bảy
Tận Cùng Phương Nam
Đám thần dân Lan Tộc reo hò vui sướng , họ chẳng thèm để ý đến tình cảnh của mấy nam nhân không may gãy chân , què tay trong cuộc thi vỹ đại . Họ lo ăn mừng , lo uống rượu đến tận đêm sâu . Bọn Nhược Hàn sau khi được họ khiêng từ bến nước về thì ngập chìm trong men rượu , trong hoa Lan !
Cũng may thứ rượu ở đây được ướp cánh lan rừng rất thơm nên không đến nỗi khó uống . Tuy nhiên không có nghĩa là không say ! Mật ngọt hay chết ruồi . Tầm canh hai thì Nhược Hàn say bí tỉ , hắn không biết đến trời đất gì , bạ đâu nằm đấy , lảm nhảm đủ thứ lời vớ vẩn !
Đột nhiên , dưới bầu trời bàng bạc ánh trăng , ở phía tưởng như tận cùng phương Nam kia , một vầng sáng vùn vụt bốc lên trời cao , mới nhìn cơ hồ tưởng như một đám cháy , tuy nhiên trông nó tráng lệ và kỳ vỹ hơn rất nhiều .
Nhược Hàn được Bảo Quân khu dụng một đạo bùa chú cổ quái , hắn hoàn toàn tỉnh rượu nên đăm mắt mà nhìn , chỉ thấy cột sáng ấy ngày càng đại thịnh , bầu trời như rực cháy sắc vàng . Chúng nhân Lan Tộc ngẩn ngơ , sau đấy quỳ rạp hết xuống mà hô :
-Hỏa Thần tái sinh ! Hỏa thần tái sinh !
Lâm Bao Quân nghe vậy thì mấy bề rúng động , nàng bước đến Thi Lan hỏi :
-Nguồn ánh sáng ấy được bốc lên từ đâu vậy ?
Thi Lan trầm ngâm đáp :
-Hỏa Phụng Sơn , nơi thánh địa linh thiêng !
Lâm Bảo Quân lùi lại , bờ vai nàng run lên , dưới ánh sáng rực rỡ của đạo hỏa quang khổng lồ , mặt cắt không ra máu !
Nhược Hàn vội đến đỡ nàng ngồi xuống , hắn run giọng hỏi :
-Sư muội sao vậy ?
Lâm Bảo Quân trấn tĩnh , nàng nở nụ cười u ám đáp :
-Không có gì đâu sư huynh !
Cột sáng phía trời Nam khuếch tán dữ dội , bầu trời như run lên bần bật , chúng nhân bắt đầu hoang mang tột độ !
Một miền trời đất như chìm trong hỏa quang , tráng lệ nguy nga mà linh thiêng huyền diệu !
Không gian biến dạng , nom như mặt trời gặp tai kiếp mà vỡ vụn xuống nhân gian , tiếp đấy vần vũ luân chuyển , khi chúng nhân cảm thấy mắt nhức lên cũng là lúc ánh sáng tột cùng nguy nga , định hình thành một con phượng hoàng bảy sắc khổng lồ , dập dìu cùng ánh sáng , phiêu phất như mây ngàn ... rồi chập chờn lay lắt mà biến tan ...
Đêm trăng một màu bàng bạc bao phủ , hình dạng đấy đích thị là của Tứ Linh Phụng Hoàng ! Nhưng tại sao chỉ là hư vô ảo ảnh ? Phải chăng Tứ Linh Phụng Hoàng thật sự đã bị tiêu diệt ?
Nhược Hàn bước đến chỗ Thi Lan hỏi :
-Năm nào cũng có chuyện này sao ?
Thi Lan lắc đầu :
-Chuyện này ta mới chỉ nghe truyền thuyết lưu truyền lại , từ khi lớn lên đây là lần đầu tiên chứng nghiệm !
-Truyền thuyết nói gì ?
-Truyền thuyết truyền rằng , khi nào Tứ Linh Phụng Hoàng xuất hiện , ấy là lúc thánh giáo Hỏa Linh tái sinh !
Nhược Hàn thảng thốt giật mình ! Chẳng phải sáu ngàn năm trước Hỏa Linh giáo tiến đánh toàn bộ Trùng Lai đại lục là có ý muốn khu dụng thiên hạ đấy sao ? Nhân gian ai cũng coi họ là ma đạo , tại sao những người hoang vu này lại tôn thờ là Thánh Giáo ?
Mọi chuyện đối với Nhược hàn bắt đầu trở nên mơ hồ , hắn thấy mình tựa như đang lạc vào mê vụ đầy mê khí , càng đi càng không thấy lối ...
Lâm Bảo Quân vẫn ngồi run run bên bậc thang nhà hoa , ánh sáng linh thiêng ấy đã tắt đi từ lâu , nhưng đôi mắt hiu hiu buồn của nàng vẫn hướng về nơi ấy , bằng một thứ cảm xúc mơ hồ đến khó tả !
Hỏa Linh Sơn rốt cuộc là nơi nào ? Nhược hàn không biết , hắn hỏi bọn Lan tộc thì họ cơ hồ cũng chỉ nghe truyền thuyết nói lại rằng ở tận cùng phương Nam , nơi nắng và gió ấm nồng , nơi mặt trời phát quang rực rỡ nhất !
Hắn đành gác lại tâm tư rồi dìu Bảo Quân về phòng , những người khác cơ hồ nửa say nửa tỉnh nên chẳng mấy ai thể hiện sự khác lạ gì . Ngoại trừ Giang Huy , thần thái hắn tuy rằng lả lướt say nhưng vẫn bí dị vô vàn , dường như đêm nay hắn không phải là hắn ...
Tận cùng Phương Nam
Đêm trăng lành lạnh , tiểu hòa thượng Chí Âm Tự ngự mây bay vù vù , dường như hắn không nghỉ ! Không hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao cho đối với hẳn đã day dứt tâm can lắm rồi , cho nên lần này hắn quyết định dù vất vả đến đâu cũng phải làm cho bằng được việc này !
Gió đêm mơn man thổi bay đạo tăng bào , trông hắn phiêu dật và thóat tục như phật . Đột nhiên , ở nơi tưởng như là tận cùng của trời đất ấy , ánh hoàng kim tráng lệ chói lòa ! Tiểu hòa thượng kinh hãi ! Hắn khựng người lại đáp xuống một ngọn núi cao nhất lẩm nhẩm :
-Tại sao lại như vậy ? Không lẽ nơi đó có biến sự ?
Hắn xoa cái dầu láng coóng , đăm mắt nhìn , tà áo tung bay giữa đêm hoang ... chợt đằng sau hắn có tiếng Phượng Hoàng gáy lớn , âm hưởng muôn phần phấn khích , rồi từ vùng ánh sáng nhuốm màu lửa xuất hiện một hoàng y thiếu nữ đang ngự Phượng Hoàng bay tới !
Tiểu hòa thượng mừng rỡ gọi :
-Lâm Yến Hoa cô nương !
Thiếu nữ như nhận ra người quen , nàng vẫy tay chào hắn rồi nhảy khỏi lưng Xí Thiên Phụng Hoàng bay xuống ...
Nàng cốc vào cái đầu láng coóng của hắn một cái hỏi :
-Hòa thượng thúi ! Ngươi đến đây làm gì ?
Tiểu hòa thượng không lấy làm giận , hắn xoa đầu một cái rồi chỉ tay về hướng ánh hoàng kim bùng phát nói :
-Cô nương xem !
Lâm Yến Hoa "hứ" một tiếng :
-Cái đấy ta cũng thấy , đâu cần ngươi chỉ ? Trả lời câu hỏi của ta mau !
Hòa thượng gãi đầu :
-Sư phụ biết thế nào ở đấy cũng có biến sự , vì vậy mới bảo ta đến xem thế nào !
Lâm Yến Hoa chống tay phải vào hông , tay trái chỉ vào mặt hòa thượng nói :
-Rõ ràng lão ấy sợ bọn ta sẽ gặp điều chẳng lành cho nên mới sai tiểu hòa thượng ngươi đến bảo vệ ! Hừ , càng ngày càng xem thường người khác !
Tiểu hòa thượng chưa kịp giải thích thì ánh hoàng kim bùng phát , Tứ Linh Phụng Hoàng tan biến dần vào hư không , chỉ thấy nơi đó lại một màu huyền bí chập chờn dưới sương đêm !
Lâm Yến Hoa mắt phượng nheo lại , nàng trầm ngâm hỏi :
-Tại sao linh khí của Tứ Linh Phụng Hoàng lại tan biến đi ?
Hòa Thượng mỉm cười đáp :
-Đấy là Phụng Hoàng phi thăng , sao cô nương lại nói là tan biến ?
Lâm Yến Hoa cốc vào đầu hắn một cái nói :
-Ta không rõ hơn hòa thượng thúi ngươi hay sao mà phải xen vào ?
Tiểu hòa thượng xuýt xoa mấy cái rồi cũng gật đầu thừa nhận . Chợt hắn nhớ ra điều gì liền hỏi :
-Cô nương chưa gặp tỷ tỷ của mình sao ?
Lâm Yến Hoa điểm chân bay lên mình Xí Thiên Phượng Hoàng , nàng nói vọng xuống :
-Bọn sư cọ các ngươi nên lo mà tĩnh tu , suốt ngày chạy nhảy như vậy thì khi nào mới thành phật ?
Tiểu hòa thượng nghe giọng nói mấy phần trẻ con ấy thì chỉ lắc đầu , hắn thở dài một tiếng rồi cũng điểm chân bay theo Xí Thiên Phượng Hoàng !
Côn Lôn sơn hùng vỹ , tưởng như không bao giờ tuyết trên này ngừng rơi , gió ngừng gào thét ! Tuy nhiên đêm nay thì khác ! Ánh trăng mờ nhạt lần đầu tiên điểm xuyến xuống tòa cung điện tô thêm phần lộng lẫy .
Ngọc Hư chân nhân kiết đà trong một căn thạch thất nhỏ , tứ bề im ắng , đột nhiên hai mắt đang nhắm khẽ lay chuyển , ánh thần quang lấp loáng . Ông bước xuống khỏi bồ đoàn lẩm nhẩm :
-Đến rồi ! Cuối cùng cũng đến thời khắc đó rồi !
Nói đoạn đẩy cửa thạch thất bước ra hậu sơn , tâm tình ông không hề ánh lên chút ngạc nhiên nào trước biến sự vỹ đại của thiên nhiên .
Ông chắp tay niệm một đạo bùa chú chói chang bao phủ lên Ngọc Hư cung , không gian chập chờn một màu huyền diệu như muốn xô người ta vào giấc ngủ ...
Rất lâu sau Ngọc Hư chân nhân thu bùa chú , ông chắp tay ra sau đăm mắt nhìn về phương Nam .
Chỉ chốc sau , phía Ngọc Hư cung hai nhân ảnh bước ra . Đích thị Mai Nhược Hoa và Ngọc Tuyền chân nhân !
Hai người đến cúi đầu trước Ngọc Hư chân nhân , ông ra hiệu cho họ đứng dậy nói :
-Đêm nay có biến sự cho nên ta mới ru lũ đệ tử đi sâu vào giấc ngủ , hai người đừng quá lo lắng !
Lời nói dứt thì phương Nam bùng sáng sắc vàng , khung cảnh muôn phần vỹ đại !
Ngọc Tuyền chân nhân thảng thốt hỏi :
-Tại sao lại như vậy ? Đấy chẳng phải hướng Hỏa Phụng Sơn sao ?
Ngọc Hư chân nhân thở dài nói :
-Chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra thôi !
Mai Nhược Hoa đạo cô lo lắng hỏi :
-Phải chăng họ muốn trả thù chúng ta ?
Ngọc Hư chân nhân đăm chiêu , ông nhìn vầng sáng không ngừng phát quang đáp :
-Họ không muốn , chỉ một số người trong số họ muốn mà thôi ...
Chí Âm Tự linh thiêng , bên vách núi huyền diệu nhấp nhô ... Không Linh đại sư nhìn Tứ Linh Phượng Hoàng phiêu phất vào chân mây , tâm tình lay động , than thở :
-A di đà phật ! Tai kiếp ! Phải chăng là tai kiếp ?
Truyền Thuyết Côn Lôn Nguyên Tác : Văn Càn Khôn
Hiệu Đính : Vũ Dạ Tiêu Tử
Chương Hai Mươi Tám
Hé Mở
Sáng hôm sau , bọn Nhược Hàn bắt đầu khởi hành . Trước khi họ rời khỏi Lan Tộc , Thi Lan đã ôm Nhược Hàn một cái rất có ý nghĩa , cho nên đến bây giờ hắn vẫn còn thấy vương lại khóai cảm trong người .
Mỗi tội cái khóai cảm ấy dường như bị tâm trạng u ám của Lâm Bảo Quân kéo tuột xuống rất nhiều . Từ lúc khởi hành nàng không nói lời nào , cũng chẳng mảy may có ý kiến gì khác .
Nhược Hàn không biết khuyên nhủ thế nào cho phải . Đối với hắn , trêu trọc người ta là một việc không khó , nhưng động viên , an ủi người khác lại là vấn đề hết sức nan giải . Hắn đành phá vỡ sự im lặng bằng lời than thở rất có ý nghĩa :
-Bây giờ chúng ta phải đi đâu để tìm mấy bốn loại ngũ hành còn lại đây ?
Chẳng ai nói gì , khi trước Ngọc Hư chân nhân cùng Độc Cô Hồng chỉ bảo họ đi về phương Nam , chẳng lẽ nơi này hội tụ đủ năm loại Ngũ Hành hay sao ?
Lâm Bảo Quân dừng lại , nàng ngước ngọc diện nhìn trời đất bao la nói :
-Muội biết các chi hành còn lại ở đâu rồi !
Nhược Hàn trừng mắt nhìn hắn , sau đấy bước đến níu áo Bảo Quân hỏi :
-Thật sao ? Nơi đó cách xa đây không ?
Bảo Quân đăm chiêu , nàng đưa hữu thủ lên chỉ về nơi trời Nam nói :
-Chúng ở đấy ! Hỏa Phụng Sơn !
Giang Huy mặt mày tái nhợt , hắn chẳng quan tâm tới thái độ của Nhược Hàn mà bước thẳng đến bên Bảo Quân trầm giọng nói :
-Sư muội ! Chuyện này không đùa được đâu !
Nhược Hàn cốc vào đầu hắn một cái nói :
-Sao hôm nay ngươi toàn bàn lùi thế ?
Giang Huy không phản ứng , hắn đứng lặng lẽ quan sát thái độ của Lâm Bảo Quân . vạn Đạo Sơn , Độc Cô Thiên Phi cũng chẳng có ý kiến , đối với chuyện này ai nấy đều mù mịt cho nên đành nhắm mắt làm theo những hy vọng mỏng manh !
Lâm Bảo Quân đăm chiêu một hồi , nàng mím môi nói :
-Chúng ta đến đó !
Nói đoạn niệm chú dùng "Truy Phong Bùa" đi trước ! Mọi người cũng lặng lẽ đi theo .
Phương Nam Trùng Lai Đại lục tuy rằng ấm áp nhưng chỉ toàn thứ rừng rậm rạp , thưa nhặt người ở , thi thoảng chỉ một vài bộ tộc sống hoang dã .
Nhược Hàn chợt nhớ đến Tuyết Anh , Tiểu Ngọc cùng hai gã đạo sỹ Bích Du Cung , không hiểu bọn họ có biết đường mà tới đây khu dụng linh khí hay không ?
Nhưng chỉ là hắn nghĩ thừa , gần đây hắn thấy sự minh mẫn của mình cơ hồ lu mờ đi rất nhiều ! Buổi chiều hôm đó , khi ánh mặt trời dạt hẳn về phương Tây , bọn Nhược Hàn dừng lại bên bìa một cánh rừng âm u . Nơi đây không khí có vẻ nóng hơn rất nhiều , nhưng từng mảng tối chập chờn vẫn rất ư khiến người ta thấy lòng u ám !
Bọn họ đang ngồi lặng lẽ nhìn ánh tà dương đỏ ối thì phía sau thấp thoáng bóng người . Nhược Hàn ngẩn ngơ , bọn người mới đến không phải ai khác mà chính là Tuyết Anh , Tiểu Ngọc , hai gã đạo sỹ Bích Du cung . Ngoài ra đi theo họ còn có một đạo nhân vận huyền y mày tóc như sương , râu ria nhẵn bóng , và một đạo cô tuổi ngoài tứ tuần , dung nhan bất phàm !
Nhược hàn nhìn thoáng qua phong thái là đoán được đấy chính là Minh Nguyệt cung chủ và Bích Du cung chủ !
Đoán xong hắn mới lấy làm ngạc nhiên trong lòng ! Tại sao hai vị cung chủ này lại đích thân tới đây ? Còn Ngọc Hư chân nhân và Độc Cô Hồng liệu có đến hay không ?
Hắn đưa mắt nhìn bốn người còn lại , thần tình ai nấy cũng chẳng tốt hơn hắn bao nhiêu . Chỉ duy có Lâm bảo Quân là sự u ám vẫn bao trùm !
Bích Du chân nhân bước đến mỉm cười hỏi :
-Các vị hẳn là đệ tử của Ngọc Hư cung và Khai Minh viện ?
Nhược Hàn gật đầu , hắn cũng không tiện hỏi thêm . Bích Du chân nhân gật gật đầu , đoạn ông quay lại đám người đồng hành cùng mình rồi đi thẳng vào khu rừng rậm !
Hai gã đạo sỹ có cung chủ đi cùng thì tâm trạng có vẻ phấn khích và ngạo nghễ hơn rất nhiều , chẳng thèm nhìn bọn Nhược hàn lấy một cái . Chỉ duy có Tiểu Ngọc là nhìn hắn bằng con mắt khinh khi vốn có , hắn quen rồi nên cũng chẳng để trong lòng .
Khi bóng sáu người này khuất dạng cũng là lúc màn đêm phủ dầy . Nhược Hàn thấy trong năm người cũng chẳng có ai nắm chắc là thông thạo địa hình trong này , cho nên quyết định ngủ lại bên bìa rừng một đêm rồi sáng mai mới đi tiếp !
Nơi đây ẩm ướt lại nhiều muỗi cho nên chẳng mấy ai ngủ được , tầm canh ba mới bắt đầu thiêm thiếp đi .
Vào giấc ngủ chưa sâu thì Nhược Hàn cảm thấy sương rơi xuống người lành lạnh nên tỉnh dậy , hắn ngó qua một vòng không thấy Bảo Quân đâu thì lấy làm lo lắng , liền mò dậy đi tìm , tuy nhiên sau một hồi vòng vo , bóng dáng nàng tuyệt nhiên vẫn không thấy đâu . Nhược hàn bắt đầu thấy chắc chắn với tiên đoán trước kia của mình . Hắn đi thẳng vào rừng lần mò tìm kiếm !
Nhưng chỉ thấy cây cối âm u không vương lại chút hơi người nào . Hắn đi thêm hơn một khắc thì hình như đã vượt ra ngoài cả khu rừng đầy muỗi . Nơi đây , dưới đêm sâu mờ nhạt cây cối hiện ra có vẻ thưa thớt hơn rất nhiều . Không ngờ khu rừng nhìn rậm rạp đến vậy mà lại nhỏ có thế !
Đột nhiên phía trước le lói có ánh lửa bốc lên , Nhược hàn thích thú trong lòng , hắn từng thấy qua Lâm Bảo Quân dụng thứ bùa pháp ngập tràn sắc lửa , so với thứ ánh sáng này quả nhiên không khác là bao !
Hắn lần mò đến thì không khỏi rụng rời chân tay , phía đó không thấy bóng dáng Lâm Bảo Quân đâu , chỉ có con Xí Thiên Phượng Hoàng đứng rúc đầu vào cánh , thân hình khổng lồ ấy quét dọn sạch sẽ màn đêm u tối trong vòng mấy chục trượng vuông !
Tại sao Xí Thiên Phụng Hoàng lại có mặt ở đây ? Ban đầu khi mới gặp linh vật này hắn còn tưởng là một trong Tứ Linh , nhưng sau này mới hay thêm Tứ Linh Phụng Hoàng phát quang ánh sáng bảy sắc cầu vồng . Như vậy Xí Thiên Phụng Hoàng này cũng chỉ là một linh vật đặc biệt !
Nhưng nó là của Bảo Quân , chẳng phải nàng đã ra lệnh cho nó quay về từ lâu rồi còn gì ? bây giờ xuất hiện ở đây là ý làm sao ? Không lẽ bọn hắn có điềm chẳng lành nên Xí Thiên Phượng Hoàng mới đến ?
Hắn còn đăm chiêu vật lộn với hàng mớ câu hỏi thì trước mắt xuất hiện một thiếu nữ , mặt hoa mày liễu , lấp loáng dưới ánh sáng chập chờn vi diệu , toàn thân như bừng sáng hỏa quang .
Nàng ta tuổi tác không nhiều nhưng so với những đại mỹ nhân hắn đã gặp và quen như Thiên Phi , Bảo Quân , Tuyết Anh thì rạng rỡ hơn hẳn , sâu trong đôi mắt đen lúng liếng ấy ẩn chứa cái duyên rúng động lòng người . Hắn thẫn thờ , rồi như phát hiện ra điều gì nên giật mình một cái ! Phải rồi ! Hình như nàng ta có nét gì đấy giống Lâm Bảo Quân !
Chợt thấy thiếu nữ lay động thân mình , nàng vút đến án trước mặt Nhược hàn nhanh như chớp . Hắn giật mình lùi lại sau mấy bước , té ngửa ra đất !
Lâm Yến Hoa mỉm cười nói :
-Ngươi đêm hôm đến đây rình mò là ý gì ? Có phải chán sống rồi hay không ?
Lời nói dứt , trên tay nàng xuất hiện một khối cầu rực rỡ ánh hoàng kim , to như quả trứng gà , xoay chuyển liên tục . Lâm Yến Hoa ném khối cầu vào một gốc cây khiến cái cây nổ tung gốc , đổ rạp xuống !
Nhược Hàn hồn bay phách tán , hắn trấn tĩnh cười xòa nói :
-Chỉ là ta tình cờ mà tới đây , tuyệt nhiên không có ý tứ gì khác !
Lâm Yến Hoa thấy vẻ mặt sợ hãi của hắn thì lại lấy làm thích thú . Nàng chẳng thèm để tâm đến lời giải thích rất ư ... chân thật ấy , lặng lẽ niệm bùa chú . Trên tay nàng lại xuất hiện một dải hoàng kim như thanh gươm dài , liên tục tỏa ánh sáng lạnh lẽo . Lâm Yến Hoa huơ huơ cột sáng ấy lên , rồi thổi phù một cái ! Cột sáng xiêu vẹo biến hóa thành vô số mũi gươm gãy xoay chuyển quanh người nàng .
Nhược Hàn còn chưa biết nàng ta tính làm gì thì đã thấy những mũi gươm gãy ấy dạt về mình với một tốc độ khủng bố , hắn hoảng hồn bò qua tránh né . Những tiếng nổ lép bép vang lên . Hắn mở mắt quan sát đã thấy đất quanh người mình bị đào sâu thành những lỗ nhỏ , âm u như mắt ác quỷ !
Nhược Hàn toát mồ hôi , nhưng nghĩ mình đường đường là một nam nhân , mình cao sáu thước mà để cô gái nhỏ tuổi này hú lộng . Mọi người biết được thì còn ra cái thể thống gì nữa ! Nghĩ đến đó tinh thần đôi chút ... can đảm , hắn đứng dậy hùng hổ nói :
-Ta thấy cô nương còn nhỏ không muốn xuống tay , đừng có làm quá đáng !
Lâm Yến Hoa cười nhạt , nàng lắc lư đầu nói :
-Ngươi nghĩ mình đủ sức xuống tay với ta hay sao ?
Nói đoạn lại niệm bùa chú , Nhược Hàn sợ hãi , mấy đạo bùa chú tiếp thu được cơ hồ cũng theo sự hoảng sợ ấy mà tuột khỏi não , hắn lùi lại mấy bước .
Chợt đằng xa có tiếng nói vọng lại , tâm tình mang mấy phần bất nhẫn :
-Muội muội lại trêu trọc ai đó ?
Nhược Hàn thảng thốt , chẳng phải giọng nói này là của Lâm Bảo Quân hay sao ?" Muội muội " ! Không lẽ ...
-Muội chỉ là thấy tên này mặt mũi rất ư sở khanh cho nên mới ...
Nàng dừng lại vì thấy chân diện Lâm Bảo Quân đột nhiên biến đổi khi chạm mắt đến tên " sở khanh " mà nàng nói . Nhược Hàn gãi đầu :
-Sư muội ! Chuyện này là thế nào ?
Lâm Bảo Quân thở dài một tiếng , Nhược Hàn tính chạy đến bên nàng thì bị Lâm Yến Hoa cản lại , nàng nhìn vẻ mặt hý hửng của hắn nói :
-Thì ra ngươi là gã sư huynh mà ngày đêm tỷ tỷ ta ... Còn tưởng thế nào , hóa ra chỉ là một tên nhát chết chẳng ra gì !
Nàng bước đến mấy bước dí tay vào trán hắn gằn từng tiếng :
-Từ nay ngươi còn bén mảng đến gần tỷ tỷ ta thì ...
Lâm Bảo Quân vội bước đến đẩy Lâm Yến Hoa qua một bên , đoạn cầm tay Nhược Hàn lôi đi , nói :
-Muội muội đừng ăn nói hồ đồ nữa !
Lâm Yến Hoa rũ áo nói :
-Rõ ràng hắn chẳng ra gì mà tỷ tỷ còn bênh !
Nói đoạn cũng ngúng nguẩy bước đến chỗ Xí Thiên Phượng Hoàng , nàng định ngự lên lưng nó bay đi thì thấy một bóng dáng lấp ló , liền quát :
-Cái tên hòa thượng đê tiện này , bây giờ cũng học được cái trò lén lén lút lút của bọn chẳng ra gì sao ?
Truyền Thuyết Côn Lôn Nguyên Tác : Văn Càn Khôn
Hiệu Đính : Vũ Dạ Tiêu Tử
Chương Hai Mươi Chín
Sự Thật
Tiểu hòa thượng Chí Âm Tự bước ra , hắn xoa cái đầu láng bóng nói :
-Lâm cô nương ngày càng lợi hại !
Lâm Yến Hoa có phần thích thú với câu nói của hắn , xong nàng vẫn lấy bộ dạng tức tối nói :
-Làm hòa thượng thì nên lo mà dưỡng tâm , tại sao cứ thích xen vào chuyện của bọn ta làm gì ?
Tiểu hòa thượng dường như rất quen với mấy lời ... dạy dỗ này , cho nên hắn không quan tâm mà hỏi :
-Người vừa rồi là đạo sỹ của Ngọc Hư cung sao ?
-Đúng vậy ! Ta còn tưởng hắn thế nào , ai ngờ chỉ là một tên chẳng ra gì , thật uổng công tỷ tỷ ta hy sinh quá lớn như vậy !
Tiểu hòa thượng niệm phật hiệu :
-A di đà phật ! Trần gian có nhiều chuyện mà những người xuất gia không tiện bình luận !
Lâm Yến Hoa nghe hắn nói vậy thì cụt hứng , nàng bay lên mình Xí Thiên Phượng Hoàng , ra lệnh cho nó cất cánh . Tiểu hòa thượng giật mình hỏi :
-Cô nương định đi đâu ?
-Tất nhiên là đến Hỏa Phụng sơn ! Ngươi còn nghĩ ta có thể đi đâu được ?
Tiểu hòa thượng thở dài một tiếng , sau đấy cũng bay theo ...
Cách đấy gần một trăm dặm về hướng Đông , nơi thung lũng hoang vu thiếu vắng ánh sáng . Ngọc Hư chân nhân ngồi kiết đà bên phiến đá lớn , mái tóc trắng buông xõa vào đêm sâu . Chợt phía xa có tiếng niệm phật hiệu :
-A di đà phật ! Đã mười năm rồi không gặp , chân nhân cung chủ xem ra vẫn không có gì thay đổi !
Ngọc Hư chân nhân chống gối đứng dậy , ông lắc mình rời khỏi phiến đá nói :
-Không Linh đại sư cũng thế vậy !
-A di đà phật ! Mười năm đối với thường nhân thì lớn , nhưng với những kẻ tu hành như chúng ta thì thật cũng không đáng bao nhiêu !
Ông dừng lại một chút , ánh mắt lấp lánh thần quang hướng vào đêm đen hỏi :
-Độc Cô Thành chủ không đi cùng chân nhân sao ?
Ngọc Hư chân nhân thở dài đáp :
-Ông ta xưa nay tính khí ngạo nghễ , thích độc lai độc vãng một mình nên ta cũng không tiện đi cùng !
-Nhân tài hiếm có thì khi nào cũng đi kèm một vài cái kỳ quặc !
Hai người im lặng , cùng đăm mắt hướng về phía Hỏa Phụng sơn , nơi ấy vẫn le lói ánh hoàng kim còn vương lại sau sự kiện hy hữu đêm qua ! Không Linh đại sư hỏi :
-Bích Du chân nhân và Minh Nguyệt tiên cô hẳn cũng đã đến đó ?
Ngọc hư chân nhân gật đầu thừa nhận :
-Cũng chính vì biết họ đến cho nên ta mới phát tín hiệu mời đại sư cùng quang giá !
-Nói vậy chân nhân có ý e ngại họ ?
Ngọc Hư chân nhân mặc nhiên không phản đối . Chợt đằng xa có một vài ánh chớp lấp loáng , trông ngụy dị và kỳ bí lạ lùng . Không Linh đại sư chắp tay :
-A di đà phật !Kẻ muốn đến cuối cùng cũng đã đến !
Hai người nhìn nhau rồi cùng điểm chân bay thẳng về hướng ánh chớp phát ra . Nơi ấy một màu u tối , dường như màn đêm sâu hơn hẳn các nơi khác . Hai người đáp xuống một mõm đá lớn , Không Linh đại sư niệm phật hiệu :
-A di đà phật ! Phải chăng người ở đó là Phong Lôi Giáo Chủ ?
Màn đêm lay động , rồi một âm hưởng lạnh lùng cất lên :
-Thì ra là hai vị ! Không hiểu đến đây là ý gì ?
Ngọc Hư chân nhân mỉm cười :
-Câu này bọn ta nên hỏi mới phải , tại sao Giáo Chủ không ở nơi đáng lẽ dành cho mình mà lại đến nơi này ?
Trong bóng đêm u uất xuất hiện một nhân ảnh , song mục lấp lánh thần quang , toàn thân vận y phục đen tuyền hòa nhập màn đêm . Chỉ có khuôn mặt ấy , trắng nhợt nhạt như chưa bao giờ tiếp xúc cùng ánh dương quang ! Hắn nghe Ngọc hư chân nhân hỏi như vậy thì tâm tình có vẻ như run rẩy , chỉ tay nói :
-ông cũng xứng hỏi ta câu này sao ?
Ngọc Hư chân nhân không nổi chút sắc giận nào , ông mỉm cười đáp :
-Chuyện đã qua rất nhiều năm , thời thế cũng đã luân chuyển không ngừng , tại sao cứ nhất thiết phải cố chấp như vậy ?
Hắc y nhân cười vang , tiếng cười lạnh lẽo mang đầy uất khí :
-Các ngươi gây ra tội rồi nói rằng cho qua thì qua ư ?
Không Linh Đại sư chắp tay nói :
-Chuyện là của đời trước , chúng ta nên bỏ qua thì hơn !
Hắc y nhân cười nhạt :
-Nếu ta không muốn ?
Không Linh đại sư thở dài :
-Mười năm trước đã là một câu trả lời xác đáng vậy !
Hắc y nhân hừ lạnh :
-Ta không tin lịch sử có thể lặp lại !
Nói đoạn băng mình vào đêm đen mất dạng , thân pháp quỷ dị vô ngần !
Ngọc Hư chân nhân nhìn Không Linh đại sư nói :
-Chúng ta nên đến đó trước y !
Không Linh đại sư gật đầu , hai người buông mình vào đêm đen ...
Nhược Hàn bị Lâm Bảo Quân kéo đi một đoạn dài , hắn không phản ứng , chỉ là đầu óc không ngớt xoay vần với mớ câu hỏi hỗn tạp !
Lâm Bảo Quân dừng lại bên bìa rừng , nàng thả tay hắn ra lặng lẽ nhìn đêm sâu .
Nhược hàn thấy vậy cũng chẳng tiện nói gì , hắn ngồi xuống , hai tay chống má nhìn nàng !
Lâm Bảo Quân thở dài :
-Sao huynh không nói gì ?
-Ta đã nói rồi , mọi chuyện của sư muội ta không cần biết nếu như muội chẳng muốn nói !
Lâm Bảo Quân ngồi xuống cạnh hắn , nàng vén cánh tay trắng trong như ngọc lên , gần sát bờ vai có săm hình một ngọn lửa chập chờn , sống động như thật !
-Sư huynh có hiểu biểu tượng này là gì không ?
Nhược Hàn lắc đầu , hắn cũng lờ mờ đoán ra nhưng chẳng muốn tin đó là sự thật !
-Đấy là biểu tượng của Hỏa Linh Giáo đấy , và hơn nữa muội còn là ... Giáo chủ của Hỏa Linh giáo !
Nhược Hàn giật mình , hắn tý nữa ngã ngửa ra sau , tuy rằng từ lâu có ý nghi ngờ Lâm Bảo Quân là người của Hỏa Linh giáo , nhưng hắn vạn phần không nghĩ nàng lại chính là Giáo chủ của giáo phái này !
-Sư muội định đùa ta sao ?
Lâm bảo Quân mơ hồ nói :
-Muội đùa sư huynh để làm gì ?
-Vậy muội đã là giáo chủ Hỏa Linh Giáo thì còn đến Ngọc Hư cung để làm gì ?
-Chuyện này rất dài ... phải bắt đầu từ sáu ngàn hai trăm năm trước !
Nhược Hàn đích thị đang có ý nghi ngờ chuyện ấy từ khi ở Lan Tộc , cho nên hắn không phản đối . Lâm Bảo Quân nói :
-Hớn sáu nghìn năm trước , Thuần Dương chân nhân cùng Hỏa Linh chân nhân là bằng hữu chi giao ...
-Bằng hữu chi giao ?
-Đúng vậy ! Chuyện này muội cũng mới biết chưa được bao lâu , chính vì vậy , muốn lên Ngọc Hư cung để am tường mọi chuyện ! Hỏa Linh Giáo cùng Thuần Dương giáo vốn dĩ có cùng cách tu luyện , ấy là vận dụng cách khu dụng Ngũ Hành và tinh hoa Bát Bộ .
Tuy nhiên trước đây hai phái chân tu đều mờ nhạt , cho đến khi Thuần Dương tìm đến Hỏa Linh chân nhân kết giao và cùng tu luyện ! Kết quả là họ khu dụng được đầy đủ Ngũ Hành !
Tuy nhiên vì Hỏa Linh chân nhân cho rằng nếu đi sâu vào một thứ thì sẽ nhanh đạt đến kế quả hơn , cho nên mới chọn thứ lửa linh thiêng để tu hành .
Thuần Dương chân nhân thì lại khác , ông nghĩ kết hợp tất cả những thứ thu nhận được tất sẽ hiệu quả hơn !
Vì chuyện này nên hai người mới chia tay ! Thuần Dương chân nhân về Ngọc Hư cung , ngày đêm tu luyện , cuối cùng đạt được thành tựu cao nhất là Thiên Địa Vô Cực và Lôi Động Cửu Thiên !
-Còn Hỏa Linh chân nhân thì sao ?
-Hỏa Linh chân nhân đạt đến cảnh giới chi hành Hỏa , gọi được lửa địa ngục , uy lực vô song !
Nhược Hàn trầm ngâm :
-Nếu đã nói như vậy thì họ là bằng hữu , cớ sao lại có chuyện Hỏa Linh giáo muốn khu dụng toàn bộ Trùng Lai đại lục ?
-Sau khi tu luyện được Ngũ hành thì cần đạt mốc quan trọng hơn , đấy là lấy được chi hồn của Bát Bộ , tức Tám bộ tộc "Phi Nhân" đầy huyền diệu !
Đứng đầu trong Bát Bộ là Thiên Tộc ( Deva - Thiên Thần ) , do Đế Thích Thiên đứng đầu .
Thứ hai là Long Tộc ( Naga - Long Thần )
Thứ ba là Dạ Xoa ( Tiếng Phạn nghĩa là Thần ăn được Quỷ - Dạ Xoa trong Phật giáo có tốt và xấu . Dạ Xoa Bát Đại Tướng bảo vệ chúng sinh )
Thứ tư là Càn Thát Bà (Apsaras)
Thứ năm là A Tu La (Ashura) đứng đầu là A Tu La Nữ Vương
Thứ sáu là Ca Lâu La (Garuda)
Thứ Bảy Là Khẩn Na La
Thứ Tám là Ma Hầu Gia La (1)
Lẽ ra phải đến từ bộ tộc thấp đến bộ tộc cao , tuy nhiên khi Thuần Dương chân nhân cùng Hỏa Linh chân nhân đến đó thì cũng là lúc diễn ra tranh chấp giữa A Tu La Vương và Đế Thích Thiên .
Hai người đều là những đạo sỹ cho nên không muốn dây dưa với nữ nhân , mới đến thẳng Thiên Tộc . Chính điều này đã dẫn đến tai họa !
Đế Thích Thiên là bất tử chi hồn , lại là kẻ tham lam tàn độc , cho nên quyết không giao Thiên Hồn cho họ . Cuối cùng dẫn đến tranh chấp . Thuần Dương chân nhân vì cứu Hỏa Linh chân nhân cho nên mới trúng phải U Khí của Đế Thích Thiên !
-U Khí đấy lợi hại lắm sao ?
-Lợi hại ! Nó là một phần của Thiên Hồn , nhưng lại gần với Mê Tâm Ngải , có điều là không có phương pháp giải trừ !
-Phải chăng Thuần Dương chân nhân bị Đế Thích Thiên sai khiến ?
-Theo như muội biết thì cũng gần như vậy , sau khi thóat chết với sự giúp đỡ của Dạ Xoa Bát Đại Tướng , họ trở về . Thuần Dương chân nhân tâm tính bất thường , ác thiện thay đổi !
Hỏa Linh chân nhân cho rằng tội lỗi tất cả là do mình , cho nên đích thân đến Thuần Dương Giáo có ý muốn tìm cách chữa trị ...
Tuy nhiên Thuần Dương chân nhân cho rằng ông ấy có ý xấu , liền cùng với Chí Âm tự trụ trì và Bạch vân thành chủ hợp công đánh Hỏa Linh giáo !
-Chuyện này là thật sao ?
Lâm bảo Quân dường như biết hắn sẽ phản ứng như vậy nên cũng chẳng bận tâm , nàng kể tiếp :
-Trong trận chiến đó , Hỏa Linh Giáo sụp đổ , Thuần Dương Chân nhân cùng Hỏa Linh chân nhân đồng ư quy tận ! Những chuyện còn lại muội cũng chưa được rõ ! Chỉ biết về sau những phần tử còn lại của Hỏa Linh Giáo đến Phương Đông tôn xưng dòng họ Lâm làm giáo chủ ! Muội nghĩ sau này Chí Âm Tự cũng hay sự tình cho nên mới hay chiếu cố cho Hỏa Linh Giáo !
Nhược Hàn lắc đầu :
-Hẳn là chuyện này liên quan tới ba đại phái đứng đầu trong thiên hạ , họ không muốn bị cười chê cho nên mới quyết định che dấu sự thật . Nhưng như vậy cũng vạn phần không phải !
Truyền Thuyết Côn Lôn Nguyên Tác : Văn Càn Khôn
Hiệu Đính : Vũ Dạ Tiêu Tử
Chương Ba Mươi
Hỏa Linh Giáo Chủ
Lâm Bảo Quân ánh mắt có chút mơ hồ , nhưng tuyệt nhiên là nàng chẳng hề phản ứng gì trước câu nói đó . Nhược hàn quay sang hỏi :
-Sư muội bảo các hòa thượng ở Chí Âm Tự chiếu cố cho Hỏa Linh Giáo là ý gì ?
Lâm Bảo Quân khẽ run một cái , nét mặt cũng trở nên sầu thảm khác lạ . Dường như Nhược hàn hỏi câu ấy là đã đụng đến nỗi đau sâu kín trong lòng ... Nàng hít một hơi dài , tĩnh tâm lại nói :
-Chuyện mười năm rồi ,... hồi đấy phụ thân muội làm giáo chủ Hỏa Linh Giáo . Giáo phái đại tịnh ! Nhưng người cũng như những giáo chủ trước đấy , không có ý kiến về chuyện xưa . Tuy nhiên , đệ đệ của người , lúc đấy đang làm hữu hộ pháp thì muốn nhân cơ hội Hỏa Linh Giáo đang thời kỳ cường thịnh mà báo thù xưa ...
Tất nhiên với chuyện này cha muội không đồng ý , sau đấy thì người kia dẫn thuộc hạ làm loạn . Thế lực ông ta không nhỏ , lại trong tình cảnh bất ngờ ... phụ mẫu muội không may ... nhưng sau đấy thì Chí Âm Tự Không Linh đại sư, Ngọc Hư chân nhân có đến giúp , cho nên Hỏa Linh giáo được bảo tồn . Chỉ là người kia tâm địa bất phục cho nên sau khi cùng thuộc hạ bỏ chạy khỏi Hỏa Linh giáo vẫn có ý muốn quay lại ! Họ đã thành lập một giáo phái tên gọi Phong Lôi ...
Mấy lần đi tìm ngải vừa rồi , kỳ thực những con mãnh thú khổng lồ ấy đều do ông ta phái thuộc hạ ngấm ngầm mà thả ra ... mục tiêu là muội chứ không phải mọi người !... Muội đã liên lụy đến huynh và mấy người kia ...
Nhược Hàn thở dài , hắn nhớ lại mảnh ngọc bội lần trước nhặt được , trên ấy trạm khắc hình những ngọn lửa chứ không phải hình giọt nước như hắn nghĩ .
Trông nó giống những hình dạng được trạm khắc kỳ quái trên lọ hoa trong phòng Lâm Bảo Quân ! Bây giờ thì hắn đã rõ ! Nhưng rõ để làm gì đây ?
Hắn thấy bờ vai Lâm Bảo Quân run nhẹ lên từng hồi , có lẽ những chuyện thương tâm của phụ mẫu khiến nàng ta không cầm được lòng , hắn ôm nàng vào lòng , ngồi lẳng lặng . Chợt nhớ ra chuyện gì liền hỏi :
-Muội nói ngũ hành tập hợp trên Hỏa Phụng Sơn là ý gì ?
-Trước đây khi Thuần Dương chân nhân và Hỏa Linh chân nhân cùng tu luyện với nhau đã ngộ ra rất nhiều điều . Hỏa Linh chân nhân tuy rằng không đi sâu vào cả năm loại thuộc tính , nhưng không có nghĩa là không biết .
Chính vì thế khi Thuần Dương chân nhân về rồi mới thu dụng ngũ hành , sau lại niệm chú phong ấn trong một căn thạch thất lớn . Cuộc chiến hơn sáu nghìn năm trước tuy rằng Hỏa Linh Giáo bị tàn phá nhưng tuyệt nhiên căn thạch động nằm sâu dưới lòng đất ấy vẫn không bị ảnh hưởng !
Theo như lưu truyền thì trong ấy không chỉ có linh khí ngũ hành mà còn có những khẩu quyết chân tu bất phàm của Thuần Dương chân nhân và Hỏa Linh chân nhân . Chính vì thế cho nên Phong Lôi giáo của người mười năm trước làm loạn mới có ý nhòm ngó !
Hôm qua tự nhiên ở Hỏa Phụng Sơn xảy ra biến sự , Tứ Linh Phượng Hoàng ấy chính là linh vật trấn sơn của Hỏa Linh Giáo . Tuy rằng năm xưa thảm tử trong cuộc chiến , nhưng linh hồn còn lại vẫn ngày đêm canh giữ Thạch Động ấy , chính vì vậy mới chẳng có kẻ nào dám đến làm nhiễu . Bây giờ tự nhiên nó tiêu tán thì tất là điềm báo chẳng lành rồi !
Trời mây phảng phất chút u khí , Nhược Hàn tự nhiên thấy tâm trạng trùng xuống , hắn cũng chẳng biết mình nên làm gì và cư xử ra sao cho phải . Hắn vốn dĩ cũng không phải kẻ đa tâm hay thiện lương gì cho lắm . Chỉ là trời thì sắp sáng , mà nàng vẫn run run lên từng hồi , ý chừng cảm xúc không đè nén được . Hai người của bạch Vân Thành và Giang Huy khi tỉnh dậy sẽ ...
A ! Phải rồi , sao hắn lại quên bẵng cái đêm Giang Huy cùng nàng ở trên Ngọc hư cung nhỉ ? Chuyện này cần phải làm cho rõ ràng mới được !
-Sư muội ! Giang Huy là ai ?
Lâm Bảo Quân thấy tâm trạng của hắn như ngồi trên lửa thì cũng buồn cười , nàng đẩy hắn ra nói :
-Huynh ấy là hộ pháp của Hỏa Linh Giáo !
Nhược Hàn giật mình một cái , hắn gãi đầu hỏi :
-Muội không đùa đấy chứ ? Gã mập ú ấy mà là ... hộ pháp sao ?
-Huynh ấy chân tu bất phàm , chỉ là nghe lời muội một cách tuyệt đối cho nên mới không hiển hiện đấy thôi !
Chuyện này thật khó khiến người ta tin , tuy nhiên Nhược hàn cũng phải công nhận gã sư đệ của mình có quá nhiều điều khác lạ , nhất là gần đây ! Chợt nghe Lâm Bảo Quân nét mày u ám nói :
-Chuyến đi này chưa hẳn muội đã cùng mọi người trở về Ngọc Hư cung được !...
Nhược Hàn sững người :
-Muội nói vậy là ý gì ...
Hắn chợt nhận thấy mình hỏi câu ấy thật vô duyên , nàng đường đường là giáo chủ Hỏa Linh giáo , tất nhiên lên Ngọc Hư cung xong rồi sẽ phải về ... tự nhiên hắn thấy lòng mình trống vắng lạ lùng !
-Muội lên đấy chẳng qua muốn xem thực hư chân tu của Ngọc Hư cung là thế nào , nhưng lại gặp sư huynh , cho nên mới ... lưỡng lự mà chưa muốn về ... chính điều này đã xảy ra rất nhiều chuyện , cho nên ...
Nhược Hàn ôm lấy nàng nói :
-Muội không về Hỏa Linh giáo nữa có được không ?
Lâm Bảo Quân nước mắt chảy dài xuống , ánh dương quang le lói chiếu rọi không gian , phía Hỏa Phụng sơn phảng phất một tia chớp nhỏ như từ dưới đất mà chạy thẳng lên trời . Lâm Bảo Quân có chút biến đổi , nàng gượng cười đáp :
-Chuyện này ... không thể rồi ! Sư huynh hãy ... hiểu cho muội , gần đây Yến Hoa muội có nói lại rằng Phong Lôi giáo có ý tấn công vào Hỏa Linh giáo ... muội không thể vì chút ... tư tình mà bỏ quên chúng giáo đồ được ...!
Nhược Hàn hung hăng nói :
-Hừ , bọn chúng dám tấn công giáo phái của muội sao ? Huynh sẽ liều mạng ...
Nói đến đây hắn cảm thấy ngượng ngùng , chân tu của hắn nếu mà đi liều mạng với người ta thì phỏng là có ích hay sao ?
Lâm Bảo Quân đẩy hắn ra rồi đứng lên , nàng bước vào khu rừng , bờ vai run run theo giọng nói :
-Sư huynh hãy trở lại bìa rừng , muội sẽ đến ngay thôi !
Nhược hàn đành lủi thủi trở về bìa rừng , tâm trạng hắn chẳng có tý gì là thỏai mái cả . Giang Huy cùng Vạn Đạo Sơn đang ngáp ngắn ngáp dài , lẽ đương nhiên là bị ép mà phải dậy , còn Độc Cô Thiên Phi thì khinh khinh nhìn Nhược hàn , thái độ mười phần ... bất kính !
-Ngươi và cái cô họ Lâm kia đi đâu cả đêm ?
Thủy Nhược Hàn nhìn bộ dạng Giang Huy lạch bà lạch bạch thì lại có ý nghi ngờ đến lời nói của Lâm Bảo Quân , hắn chẳng để tâm tới Thiên Phi mà băng mình đến quỳ rạp xuống dưới chân Giang Huy , lấy giọng đầy run sợ nói :
-Hữu hộ pháp ! Xin người hãy tha lỗi cho ta vì lâu nay đã bất kính !
Giang Huy giật mình cái thót , tuy rằng giọng nói của Nhược Hàn có đến tám phần châm biếm , nghe là muốn đấm vào mặt nhưng Giang Huy vẫn lấy làm hãi tâm ! Hắn xua tay cười gượng :
-Sư huynh làm cái gì vậy ? Không lẽ đi một đêm rồi giờ hóa điên sao ?
Nhược Hàn lại dập đầu xuống nói :
-Đúng là ta hóa điên rồi cho nên mới dám đặt mình trên cả Giáo Chủ và Hữu hộ pháp !... Mong các người tha tội cho kẻ điên này !
Giang Huy giật mình , nét mày hắn đăm chiêu một cách khác lạ . Độc Cô Thiên Phi quát :
-Ngươi điên đủ hay chưa ?
Còn Vạn Đạo Sơn thì thấy hay hay cho nên ở ngoài vỗ tay , vỗ chân mà cười . Thiên Phi lườm hắn một cái rồi quay mặt đi , dường như thấy ba gã đàn ông này thật chẳng có ai ra gì !
Chợt thấy phía rừng cây lay động , tiếp đấy có rất nhiều bóng người loáng thoáng , rồi Lâm Bảo Quân và hơn chục người xuất hiện .
Chỉ là bây giờ nàng vận một bộ y phục lấp lánh như dát vàng , lại còn hở cả cái eo thon ra nữa . Hai tai đeo đôi khuyên lấp lánh hoàng kim , chảy dài xuống đến gần vai . Còn trên đầu đội một cái vương miện tạc hình nhiều ánh lửa chập chờn , hẳn cũng bằng vàng nốt . Tay Bảo Quân chống cái thiền trượng cao ngang vai nàng ảotên ấy trạm khắc hình Tứ Linh Phượng Hoàng , lấp lánh hào quang bảy sắc , sống động như thật .
Nếu như không ở cùng nàng lâu ngày thì Nhược hàn tuyệt đối không nhận ra thiếu nữ đầy quý phái và trang nghiêm này là sư muội của mình !
Sau nàng còn hơn mười đại hán trung niên , tất tần tật đều vận trường bào vàng lấp lánh ánh kim , thần sắc ai nấy vô ùng trang nghiêm . Họ thấy Giang Huy thì cúi đầu nói :
-Hữu Hộ Pháp !
Giang Huy gãi đầu nhìn Lâm Bảo Quân , nàng nói :
-Lần này chúng ta hẳn cũng không trở về Ngọc Hư cung nữa , mọi chuyện ta đã nói rõ với Hàn sư huynh rồi , Hộ Pháp cũng không cần thiết phải như vậy !
Giang Huy nghe nàng nói vậy thì cũng hiểu ý tứ của sư huynh , hắn bỏ mặc luôn Nhược Hàn , phong thái trở nên uy nghi như thần tướng , bước đến bên phải nàng đứng cúi đầu !
Độc Cô Thiên Phi cùng Vạn Đạo Sơn sững sờ , họ nhất thời chẳng hiểu chuyện này rốt cuộc la ra sao nữa !
-Chuyện này là thế nào ?
Nhược hàn đứng dậy , hắn phủi phủi tà áo nói :
-Nghĩa là sư muội ta vốn dĩ là giáo chủ Hỏa Linh Giáo , còn sư đệ ta là hữu Hộ pháp của Hỏa Linh giáo , có hiểu hay không ?
Vạn Đạo Sơn há hốc mồm , chân diện mười phần ngưỡng mộ ! Còn Độc Cô Thiên Phi quát :
-Tà ma !
Nói đoạn định xuất thủ tấn công Bảo Quân , tuy nhiên Nhược Hàn cản lại nói :
-Mọi chuyện không phải như cô nghĩ đâu , đừng có mà hành động hồ đồ !
Thiên Phi trừng mắt :
-Ta nghĩ thế nào ? Còn mọi chuyện thế nào ? lẽ nào ngươi biết hay sao ?
Nhược hàn cười nhạt nói :
-Tất nhiên là biết , những gì cô nương nghĩ là xấu thì chưa hẳn là xấu , còn những gì cô nương nghĩ là tốt thì chưa hẳn đã tốt , khi nào đến Hỏa Phụng Sơn thì mọi chuyện chắc sẽ rõ , còn bây giờ đừng manh động mà chuốc vạ vào thân !
Vạn Đạo Sơn nhăn nhở nói :
-Phải đấy sư tỷ !
Hắn liếc mắt qua nhìn đám người Bảo Quân , chân tay tất nhiên vài phần mất tự nhiên cho nên mới khuyên Độc Cô Thiên Phi một câu thật lòng . Nàng gườm gườm quan sát một hồi rồi cũng lui lại , tuy nhiên tâm trạng hãy còn mấy phần khó chịu !
Lâm Bảo Quân nói :
-Hàn sư huynh nói đúng , sau này tất cô nương sẽ hiểu , còn bây giờ chúng ta nên đến Hỏa Phụng Sơn thôi !