Ánh kiếm chớp lên xẹt thẳng vào yết hầu của Thượng Quan Phi .
Mũi kiếm lún sâu khoảng bảy phân .
Hơi thở của Thượng Quan Phi hãy còn , gân xanh trên trán hắn nổi lên cuồn cuộn , hai mắt hắn lồi ra ngó sững vào mặt Kinh Vô Mạng .
Hình như hắn kinh ngạc tận cùng , hắn không hiểu nhát kiếm ấy Kinh Vô Mạng làm sao xuất phát ?
Kinh Vô Mạng nói từng tiếng một :
- So với tay trái , tay phải của ta còn nhanh hơn gấp bội , đó là bí mật của ta .
Bựt !
Mũi kiếm được rút ra , máu từ yết hầu của Thượng Quan Phi bứn thẳng một vòi .
Đôi mắt của Thượng Quan Phi như muốn lồi hẳn ra ngoài , hắn bộc lọ một thái độ hoài nghi và kinh khủng .
Hình như hắn không tin , chết vẫn chưa tin .
Thế nhưng hắn phải tin .
Cặp Long Phụng Song Hoàn của Thượng Quan Phi dính vào tay trái của Kinh Vô Mạng , hắn đã dùng cánh tay tàn phế ấy , hắn đã cố sức tận dụng để đỡ lấy cặp vòng sinh tử của Thượng Quan Phi và tay phải từ dưới nách đâm thẳng ra một kiếm .
Mũi kiếm đi ngay vào yết hầu của Thượng Quan Phi .
Kiếm pháp lạ thường .
Nhát kiếm vừa nhanh , vừa hiểm vừa chính xác .
" So với tay trái , tay phải của ta còn nhanh hơn gấp bội , đó là bí mật của ta "
Kinh Vô Mạng không hề nói láo .
Nhưng thật là một chuyện khó tin .
Đã cùng Kinh Vô Mạng ở chung mười mấy năm trời , Thượng Quan Phi chưa bao giờ thấy Kinh Vô Mạng rờ đốc kiếm bằng tay phải .
Cho đến chết hắn cũng không biết Kinh Vô Mạng luyện kiếm bằng tay phải tự bao giờ .
Nhưng hắn vẫn phải tin vì trên đời này không có một vấn đề nào thật hơn cái chết , chết là thật hơn tất cả , Thượng Quan Phi có thể vẫn chưa tin Kinh Vô Mạng sử dụng thanh kiếm bằng tay phải hữu hiệu nhưng hắn phải tin rằng hắn chết .
Kinh Vô Mạng đứng nhìn thi thể Thượng Quan Phi thật lâu và hắn chợt thở dài :
- Ngươi không cần thiét phải giết ta , ta cũng không cần thiết phải giết ngươi .
Hắn quay mình đi thẳng .
Trên cánh tay trái của hắn vẫn còn dính cặp Long Phụng Song Hoàn .
*** http://come.to/kimdung
Hoài nghi , khủng khiếp và khó tin .
Nó là tâm tình của Tiểu Phi hiện tại .
Kiếm pháp Kinh Vô Mạng thật đáng sợ , có thể không nhanh hơn Tiểu Phi nhưng thật độc , thật kỳ ảo .
Chẳng lẽ mình không có cách nào thắng hắn ?
Cho dầu biết đó là sự thật nhưng con người của Tiểu Phi không thể nào dễ dàng công nhận .
Nhìn theo hướng đi của Kinh Vô Mạng , Tiểu Phi chợt nghe thấy nóng từ trong người sôi sục .
Hắn không còn dằn được nữa , hắn định bay xuống núi .
Nhưng ngay khi ấy có một bàn tay từ sau đưa tới giữ hắn lại .
Một bàn tay thật vững , bàn tay xương xẩu nhưng hữu lực .
Tiểu Phi quay đầu , bắt gặp cặp mắt của Lý Tầm Hoan , cặp mắt đầy nhiệt ái và nặng tình .
Giữ được Tiểu Phi không phải ở bàn tay mà là ở đôi mắt đó .
Tiểu Phi thở dài :
- Có lẽ tôi thật không bằng hắn .
Lý Tầm Hoan nói :
- Anh chỉ có một điểm không bằng hắn .
Tiểu Phi hỏi :
- Điểm nào ?
Lý Tầm Hoan nói:
- Vì để giết người , Kinh Vô Mạng không từ một thủ đoạn nào cả thậm chí hắn không tiếc cả sinh mạng của hắn nhưng anh thì không thể .
Tiểu Phi trầm ngâm :
- Quả thật tôi không thể .
Lý Tầm Hoan nói :
-Anh không thể là tại vì anh có tình cảm , kiếm của anh tuy vô tình nhưng con người của anh lại có tình .
Tiểu Phi nói :
- Vì thế , tôi mãi mãi không thể thắng hắn được .
Lý Tầm Hoan lắc đầu :
- Anh lầm , anh nhất định thắng hắn .
Tiểu Phi không nói , hắn chỉ lắng nghe .
Lý Tầm Hoan nói tiếp :
- Có tình cảm mới có sinh mạng , có sinh mạng mới có tâm linh và có tâm linh thì mới có cơ biến thái .
Tiểu Phi trầm ngâm và chầm chậm gật đầu :
- Tôi hiểu .
Lý Tầm Hoan nói :
- Nhưng đó không phải là điều tối trọng yếu .
Tiểu Phi hỏi :
- Tối trọng yếu là gì ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Điểm trọng yếu là anh không cần phải giết hắn , không thể giết hắn .
Tiểu Phi hỏi :
- Tại sao không cần ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Bởi vì hắn đã chết rồi , cần gì anh phải giết ?
Tiểu Phi có vẻ trầm tư :
- Đúng , hắn đã chết rồi nhưng đã không cần thì tại sao anh còn thêm không thể ?
Lý Tầm Hoan không trả lời mà hỏi lại :
- Anh có biết hắn âm thầm khổ luyện cách sử dụng kiếm tay phải để làm gì không ?
Tiểu Phi hỏi :
- Anh nói hắn để làm gì ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Nếu tôi đoán không lầm thì vì Thượng Quan Kim Hồng .
Tiểu Phi hỏi :
- Anh cho rằng Thượng Quan Kim Hồng vẫn không biết về bí mật của hắn ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Tay phải của Kinh Vô Mạng đã nhanh hơn tay trái , đáng lý có thể lấy mạng của Thượng Quan Phi dễ như chơi , nhất định Thượng Quan Phi không làm sao đánh trả .
Tiểu Phi gật đầu :
- Đúng như thế .
Lý Tầm Hoan nói :
- Thế nhưng hắn lại cứ để cho Thượng Quan Phi ra tay trước rồi hắn mới dùng tay trái chịu lấy cặp vòng lợi hại , tại làm sao hắn lại phải làm chuyện đau thêm cho mình như thế ?
Tiểu Phi rầm ngâm :
- Có lẽ tay trái hắn đã bị tàn phế , bây giờ nếu chịu thêm một đòn nữa cũng chẳng có gì quan trọng .
Lý Tầm Hoan nói :
- Cũng không phải là nguyên nhân trọng yếu .
Tiểu Phi làm thinh .
Lý Tầm Hoan nói tiếp :
- Hắn làm như thế , theo tôi cũng chỉ vì Thượng Quan Kim Hồng .
Tiểu Phi lắc đầu :
- Tôi chưa hiểu lẽ đó .
Lý Tầm Hoan nói :
- Đương nhiên hắn rất hiểu Thượng Quan Kim Hồng , biết rằng Thượng Quan Kim Hồng xem bất cứ người nào cũng đều như công cụ , nếu một người bộ hạ nào của hắn mà không còn lợi dụng được nữa thì hắn sẽ giết ngay .
Tiểu Phi nói :
- Điều đó Thượng Quan Phi đã nói rồi .
Lý Tầm Hoan nói :
- Kinh Vô Mạng sợ Thượng Quan Kim Hồng cũng sẽ đối xử với hắn như thế .
Tiểu Phi nói :
- Nếu Thượng Quan Kim Hồng biết rằng tay phải của hắn còn nhanh hơn tay trái thì đâu có đối xử với hắn như thế được .
Lý Tầm Hoan nói :
- Thế nhưng Thượng Quan Kim Hồng đâu có biết .
Tiểu Phi hỏi :
- Thế tại sao hắn lại không cho Thượng Quan Kim Hồng biết ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Bởi vì giữa hắn và Thượng Quan Kim Hồng hình như có một thứ tình cảm đặc biệt , hắn hy vọng Thượng Quan Kim Hồng cũng sẽ đối xử tốt với hắn , không phải vì thanh kiếm của hắn mà là vì con người của hắn .
Tiểu Phi làm thinh .
Lý Tầm Hoan nói tiếp :
- Vì thế nên bây giờ chính là lúc hắn đang thăm dò Thượng Quan Kim Hồng , hắn muốn biết sau khi thấy cánh tay trái của hắn bị tàn phế , thái độ của Thượng Quan Kim Hồng sẽ ra sao .
Tiểu Phi gật đầu :
- Có lẽ tôi đã hiểu .
Lý Tầm Hoan nói :
- Thượng Quan Phi nói đúng , quả thật Kinh Vô Mạng có hơi sợ sệt nhưng hắn không phải vì sợ chết mà là sợ Thượng Quan Kim Hồng sẽ lãnh đạm đối với hắn .
Tiểu Phi nói :
- Nếu thế thì con người của hắn há chẳng có tình cảm hay sao ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Đối với ai hắn cũng đều vô tình nhưng đối với Thượng Quan Kim Hồng thì ngoại lệ bởi vì hình như đời hắn đã vì Thượng Quan Kim Hồng sống .
Tiểu Phi nói thở ra :
- Trên đời này những kẻ vì chính mình mà sống thì biết có được mấy ai .
Lý Tầm Hoan nói :
- Hắn có thể vì Thượng Quan Kim Hồng mà chết nhưng không muốn chết vào tay của Thượng Quan Kim Hồng .
Tiểu Phi nói :
- Vì thế nên hắn mới âm thầm khỏ luyện cánh tay phải .
Lý Tầm Hoan gật đầu :
- Đúng như thế .
Tiểu Phi nói :
- Hắn cố chịu cho cặp vòng của Thượng Quan Phi đánh vào tay , có lẽ hắn muốn luyện phương pháp đối phó với cặp vòng của Thượng Quan Kim Hồng .
Lý Tầm Hoan nói :
- Chính tôi cũng nghĩ như thế ấy .
Tiểu Phi nói :
- Hắn định nếu Thượng Quan Kim Hồng thay đổi thái độ đối với hắn thì hắn sẽ dùng cách đó mà đối phó .
Lý Tầm Hoan nói :
- Có thể hắn không làm được nhưng hắn ít nhất cũng phải làm một chuyện thăm dò .
Tiểu Phi làm thinh , thần thái hắn vô cùng ảm đạm . Hình như hắn bị một xúc cảm trầm trọng .
Lý Tầm Hoan nói :
- Long Phụng Song Hoàn của Thượng Quan Kim Hồng được liệt vào hàng thứ hai trong Binh Khí Phổ hoàn toàn không phải vì chiêu thức của hăns hiểm độc cao thâm mà chính do sự ổn định vững chắc .
Tiểu Phi cau mày :
- ổn định ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Có thể đem thứ binh khí thật tuyệt , thật hiểm luyện đến mức " ổn " , nghĩ thật thật là vững vàng , nó không phải vững về chiêu thức không thôi , nó vững vàng mà tôi dùng tiếng " ổn " ở đây là về một thế " ổn " trong võ học người ta cho rằng đã nhập vào cảnh giới vô thực vô hư , đó là chỗ mà không ai có thể bì kịp Thượng Quan Kim Hồng , võ công của Thượng Quan Phi không so được một phần ngàn cha hắn .
Tiểu Phi định hỏi nhưng Lý Tầm Hoan đã hỏi luôn :
- Thượng Quan Phi sở dĩ hận Kinh Vô Mạng là vì hắn cho rằng cha hắn không tận truyền cho hắn mà lại tận truyền cho Kinh Vô Mạng .
Tiểu Phi hỏi :
- Đối với Thượng Quan Kim Hồng , Kinh Vô Mạng có thoát được khi lão ta muốn giết hắn không ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Nếu Thượng Quan Kim Hồng đừng dùng chiêu Long Tường Phụng Vũ Thoát Thủ Song Phi như Thượng Quan Phi thì cơ hội để Kinh Vô Mạng thắng hắn rất ít .
Tiểu Phi gật đầu :
- Có lẽ .
Lý Tầm Hoan nói :
- Nhưng có lẽ Thượng Quan Kim Hồng sẽ dùng chiêu thế ấy bởi vì hắn thấy Kinh Vô Mạng đã bị phế cánh tay trái , chắc chắn sẽ chẳng đắn đo cho nên Kinh Vô Mạng hoàn toàn không có cơ hội .
Tiểu Phi vụt như giật mình :
- Như Thượng Quan Phi đã nói , Kinh Vô Mạng là con riêng của Thượng Quan Kim Hồng .
Lý Tầm Hoan nói :
- Hoàn toàn không phải .
Tiểu Phi nhướng mắt :
- Nhưng chính Thượng Quan Phi đã ...
Lý Tầm Hoan ngẵt ngang :
- Thượng Quan Phi chỉ độ chừng .
Tiểu Phi nói :
- Thế thì những lời nói của hắn đều không đúng cả hay sao ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Chuyện đó thì đúng nhưng hắn nhìn lầm .
Tiểu Phi hỏi :
- Sao lại nhìn lầm ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Hắn nói từ lúc Kinh Vô Mạng tới Kim Tiền Bang thì cha hắn bắt đầu lãnh đạm với hắn , đó là một sự thật nhưng hắn không hiểu đó là do Thượng Quan Kim Hồng vì quá thương yêu hắn mà thôi chứ không phải vì coi trọng Kinh Vô Mạng hơn hắn .
Tiểu Phi hỏi :
- Thương hắn thì sao lại lãnh đạm với hắn ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Bởi vì Thượng Quan Kim Hồng toàn tâm toàn ý huấn luyện cho Kinh Vô Mạng thành một công cụ giết người , chính cuộc sống của Kinh Vô Mạng bắt đầu bị huỷ diệt từ dạo ấy .
Tiểu Phi có vẻ buồn buồn :
- Đúng , con người chỉ sống bằng cách giết người thì sẽ là một chuyện bi ai .
Lý Tầm Hoan nói :
Nhưng Thượng Quan Kim Hồng cũng là người , hắn không làm sao thoát khỏi tình phụ tử vì thế hắn khong đem võ công tận truyền cho Thượng Quan Phi . Hắn muốn lập nghiệp bằng " công cụ Kinh Vô Mạng " cho nên tôi mới nói Kinh Vô Mạng đã " chết " từ dạo ấy .
Tiểu Phi cau mắt , hắn bộc lộ nỗi buồn vô hạn .
Lý Tầm Hoan thở dài nói tiếp :
- Đáng tiếc là Thượng Quan Phi không thấy nỗi lòng của cha mình .
Tiểu Phi gật đầu :
- Như vậy , mặc nhiên Thượng Quan Phi lại chết vì chính hành động của cha hắn .
Lý Tầm Hoan thở dài :
- Một con người mà dục vọng quá cao , nhất định sẽ nghĩ sai và làm sai nhiều chuyện . http://hello.to/kimdung
***
Rừng thu , cây trơ như xác chết .
Xuyên qua cánh rừng là một con đường vắng tênh .
Tiểu Phi chỉ mút con đường :
- Đó là nhà của tôi .
" Nhà " .
Cái tiếng ấy đối với Lý Tầm Hoan thật là quá xa xôi , quá lạ .
Tiểu Phi đưa ánh mắt về phía đèn đỏ xa xa :
- Đèn còn sáng nghĩa là nàng chưa ngủ .
Ai cũng có thể tưởng tượng , trong một gian nhà nhỏ , một ngọn đèn vừa đủ sáng , một người thiếu phụ trẻ tuổi đang ngồi khâu vá đợi chồng .
Đó là một bức tranh hạnh phúc .
Nghĩ đến đó là Tiểu Phi cảm nghe hơi ấm lạ lùng , đôi mắt hắn chợt như thu nhỏ lại êm đềm .
Hắn vốn là một con người cô đơn tịch mịch nhưng bây giờ thì khác hẳn , bây giờ hắn biết hắn có một người đang đợi , một người thương cảm đang đợi .
Cảm giác đó quả là hạnh phúc , trên đời này không có chuyện gì có thể so sánh , không có chuyện gì thay thế được .
Lương tâm của Lý Tầm Hoan vùng nặng trĩu .
Nhìn vào vẻ mặt rạng rỡ của Tiểu Phi , hắn chợt cảm thấy như mang trọng tội .
Hắn không muốn cho Tiểu Phi thất vọng .
Hắn không đành lòng .
Hắn bằng lòng cho mình nhận tất cả thống khổ trên đời chứ không muốn cho Tiểu Phi bị thất vọng .
Nhưng bây giờ , chính hắn làm cho Tiểu Phi thất vọng rồi .
Hắn thật không dám tưởng tượng đế cảnh Tiểu Phi về mà không có Lâm Tiên Nhi , hắn không thể tưởng tượng nổi rồi đây Tiểu Phi sẽ biến đổi ra sao ?
Tuy hắn làm như thế cũng chỉ vì Tiểu Phi , hắn muốn cho Tiểu Phi được sống một cách đường đường là một người con trai , xứng đáng là một người con trai .
Nhưng hắn cảm thấy hắn đã làm một chuyện không phải với Tiểu Phi quá nhiều .
" Thà chịu một lần đau còn hơn là lây lất "
Hắn hiêu rõ ràng như thế nhưng bây giờ không thể ước lượng được lần sau này đối với Tiểu Phi đến mức nào ?
Hắn chỉ mong Tiểu Phi mau mau thoát được nỗi thống khổ , mau mau quên được người đàn bà ấy .
Nàng chẳng những không đáng được yêu mà lại càng không đáng được tưởng nhớ .
Điều bất hạnh là lại có người luôn luôn đi yêu một người không xứng với tầm tình yêu họ , làm như thế không ai cản được họ không còn tin ai hơn cái tình yêu không xứng đáng ấy .
Đúng y như một con ngựa đã sút cương , nó sẽ là một thứ mà không ai ngăn chặn được .
Đó là những điều bi thảm nhất của loài người .
Chính vì thế mà không biết bao nhiêu vẻ bi kịch nhân gian cứ phải tiếp tục diễn mãi .
***
Đêm vẫn sáng và cửa khép hờ .
ánh đèn từ khe hở chiếu hắt ra con đường nhỏ dẫn vào nhà .
Đêm rồi , hình như có mưa nhỏ , đường hãy còn ướt và chung quanh có khá nhiều dấu vết bước chân .
Có cả dấu chân đàn ông , Tiểu Phi cau mày nhưng hắn lập tức đánh tan những ý nghĩ không hay , hắn rất tín nhiệm Lâm Tiên Nhi , hắn tin nàng không làm những chuyện gì không phải .
Lý Tầm Hoan đi theo đằng sau hắn xa xa , hình như hắn không dám đi vào gian nhà nhỏ đó .
Tiểu Phi quay mặt lại cười :
- Tôi hy vọng hôm nay nàng nấu canh không có bỏ măng non để cho anh có húp một chén , anh sẽ thấy tài nấu canh của nàng còn hay hơn tài dùng đao của anh đấy nhé .
Lý Tầm Hoan cũng cười nhưng lòng hắn nghe chua xót .
Ngày hôm ấy , giá như chén canh của Lâm Tiên Nhi đừng có bỏ măng , thứ mà hắn không thích thì có lẽ hắn cũng đã ăn và hắn cũng bắt đầu ngủ như Tiểu Phi , tự nhiên hắn không làm sao khám phá được bí mật Lâm Tiên Nhi và nhất định ngày nay cũng không có chuyện xảy ra .
Lý Tầm Hoan thật không thể tưởng tượng nổi tại sao một người đàn bà lại nhẫn tâm dùng thủ đoạn đối với người đàn ông đã hết mức yêu mình như thế ấy .
Tại sao người đàn bà lại có thể lừa dối như thế ấy ?
Nhưng hắn đã chẳng lừa dối Tiểu Phi hay sao ?
Lý Tầm Hoan tự trách mình tại sao không thể nói thẳng với Tiểu Phi , tại sao hắn lại không thể nói trước cho Tiểu Phi rằng Lâm Tiên Nhi nhất định bây giờ có ở đây ? Tại làm sao hắn có thể âm thầm làm một chuyện không quang minh như thế này ?
Lý Tầm Hoan khom mình ho sặc sụa .
Tiểu Phi cười :
- Nếu anh bằng lòng ở lại nơi này một lúc lâu , những cơn ho của anh nhất định sẽ không cần dùng thuốc , anh chỉ cần ăn món canh bổ dưỡng của nàng bởi vì nơi đây chỉ có canh chứ không hề có rượu .
Lý Tầm Hoan nhè nhẹ thở dài .
Làm sao Tiểu Phi biết được rằng món canh của Lâm Tiên Nhi đã làm hại cuộc đời của hắn , hại đến mức mà rượu không làm sao sánh kịp .
Rượu phải thật tình là thứ làm cho con người giảm ký nhưng chất ma tuý trong chén canh của Lâm Tiên Nhi thì lại làm cho con người mê muội , không còn biết đựoc bất cứ những gì, cho đến cả việc người mình yêu đi ngủ với người khác hằng đêm mà không hề hay biết .
Trong cửa không có tiếng người .
Tiểu Phi lại hỏi :
- Nàng chắc chắn đang ở đâu nhà bếp vì thế cho nên không nghe thấy mình nói chuyện , nếu nghe thì nàng\đã bỏ chạy ra rồi .
Lý Tầm Hoan cứ làm thinh .
Vì hắn còn biết phải nói những gì ?
Cuối cùng cửa cũng được Tiểu Phi xô ra .
Gian phòng khách nho nhỏ hãy còn sạch , rất sạch .
Cây đèn trên bàn tuy không sáng lắm nhưng Tiểu Phi vẫn nghe hơi ấm áp .
Tiểu Phi thở phào .
Cuối cùng hắn vẫn về đến nhà , bình yên trở về nhà .
Hắn vẫn không làm cho Lâm Tiên Nhi thất vọng .
Nhưng nàng ở đâu ?
Nhà bếp không ngó thấy ánh đèn cũng không nghe thấy mùi thức ăn , thức uống . Gian phòng của Lâm Tiên Nhi đóng kín .
Tiểu Phi quay nhìn Lý Tầm Hoan , hắn nói trong tiếng cười khoan khoái :
- Nàng có lẽ đã ngủ rồi , nàng thường thường là đi ngủ sớm .
Lý Tầm Hoan thêm một lần chua xót .
Làm sao Tiểu Phi biết được nàng ngủ sớm ?
Nàng ngủ sớm hay hắn ngủ sớm ?
Những bát canh hằng đêm của nàng làm cho hắn ngủ một giấc thẳng cho đến sáng , hắn làm sao biết được hằng đêm sau khi hắn ngủ , nàng đã làm những chuyện gì ?
Tiểu Phi vẫn cười nhưng thình lình hắn cau mặt lại .
Hắn đã nghe thấy cũng như Lý Tầm Hoan đã nghe thấy .
Cả hai đều nghe thấy tiếng rên .
Tiếng rên của một người con gái .
Tiếng rên của một người sắp chết . http://come.to/kimdung
***
Tiếng rên từ trong phòng của Lâm Tiên Nhi .
Tiểu Phi tái mặt , hắn bước nhanh về phía đó , đập tay vào cửa :
- Ai , chuyện gì ? Mở cửa mau !
Chỉ có tiếng rên không có tiếng trả lời .
Tiểu Phi nghiêng vai đẩy mạnh .
Lý Tầm Hoan gần như nhắm mắt , hắn cảm thấy rờn rợn .
Hắn đã từng chứng kiến cảnh chết chóc , chết hàng loạt , chết cả trăm , chính tay hắn cũng đã từng vấy máu nhưng bây giờ thì hắn sợ .
Hắn sợ cái chết trong phòng .
Hắn không sợ người chết , hắn sợ phải chứng kiến phản ứng của Tiểu Phi .
Hắn có thể chịu cảnh đau lòng như cắt chứ hắn không thể nhìn người khác đau đớn nhất là người ấy lại là Tiểu Phi , người mà hắn luôn muốn phải được sống cuộc đời tươi sáng .
Nhưng hắn vẫn không thể nhắm mắt .
Tiểu Phi đẩy bật cánh cửa phòng , hắn không bước vào , hắn khựng lại giữa cửa .
Lạ lùng chưa ?
Mặt Tiểu Phi chỉ lộ đầy kinh dị chứ không một chút bi thương .
Trong phòng đã phát sinh ra chuyện gì ?
Tiếng rên vẫn còn , tiếng rên đó của ai ?
Của Lâm Tiên Nhi ? Lâm Tiên Nhi đã bị Lữ Phụng Tiên sát hại ?
Nhưng sao phản ứng của Tiểu Phi lại lạ lùng như thế ?
Theo ước lượng của Lý Tầm Hoan là nhất định hắn sẽ nhào tới ôm lấy thi thể của nàng vừa lay vừa khóc , hơn trên mức nữa là hắn có thể ngất đi .
Nhưng bây giờ thì hắn vẫn đứng trơ trơ , hắn chỉ nhìn vào kinh ngạc .
***
Máu .
Cái nhìn trước nhất của Lý Tầm Hoan là máu .
Kế đó hắn nhìn thấy người đang quằn quại trong vũng máu .
Không phải chỉ một mình Tiểu Phi kinh ngạc , Lý Tầm Hoan còn kinh ngạc gấp trăm lần hơn hắn .
Thật không ngờ , Lý Tầm Hoan không ngờ người nằm trong vũng máu không phải là Lâm Tiên Nhi mà là Linh Linh .
Máu của Linh Linh vẫn còn ướt đẫm nhưng máu trong người của Lý Tầm Hoan đã đông đặc lại rồi .
Toàn thân hắn huyết mạch đình lưu , tim hắn như ngừng đập .
Tiểu Phi không nhìn Linh Linh nữa , hắn nhìn bằng con mắt lạ lùng .
Hắn đoán được nguyên nhân phát sính sự việc ?
Phải chăng hắn đã hỏi thăm " Tại sao cô bé này lại đến nơi đây ?"
Và hắn hỏi Lý Tầm Hoan bằng giọng lạnh lùng :
- Lần này chắc cô bé đó cũng ở đây để đợi anh ?
Gan ruột của Lý Tầm Hoan như bị ai banh xé , hắn lao vào bồng xốc Linh Linh , hắn dò mạch nàng , hắn dò hơi thở của nàng , hắn hy vọng có thể cứu sống được nàng .
Nhưng hắn tuyệt vọng .
Cuối cùng Linh Linh mở mắt , nàng nhìn thấy Lý Tầm Hoan .
Nước mắt nàng ứa ra , giọt nước mắt bi ai mà cũng là giọt nước mắt vui mừng .
Trước giờ nàng chết , nàng hãy còn gặp được Lý Tầm Hoan .
Hình như đó là tâm nguyện .
Lý Tầm Hoan lay nàng :
- Linh Linh , ráng lên , cố gượng lên , tuổi nàng còn nhỏ , sức nàng hãy còn , nàng không thể chết .
Như không hề nghe thấy tiếng hắn , giọng Linh Linh đứt quãng :
- Chuyện này ... chuyện này anh ... anh đã lầm ...
Lý Tầm Hoan nói :
- Biết , tôi biết đã lầm nhưng không sao , tôi không sao , Linh Linh hãy cố lên , cố sống .
Linh Linh nói :
- Đáng lý anh phải biết rằng trên đời này không một người đàn ông nào có đủ cam đảm giết nàng .
Giọng Lý Tầm Hoan cũng gần như đứt quãng :
- Phải ... đáng lý tôi không nên ... tôi đã giết Linh Linh ... tôi có lỗi với Linh Linh .
Linh Linh vụt nắm tay Lý Tầm Hoan thật chặt :
- Không anh rất tốt với tôi , không phải tôi làm hỏng chuyện của anh mà chính hắn hại anh ...
Lý Tầm Hoan không nói lời nào , hình như hắn đã biết rồi , biết tất cả hắn biết ngay khi thấy Linh Linh nằm trong vũng máu .
Nước mắt Linh Linh rơi xuống như mưa :
- Hắn gạt ... tôi và ... tôi lại ... gạt anh .
Lý Tầm Hoan lắc đầu :
- Không ... tôi không trách gì .
Những ngón tay của Linh Linh bấm sâu vào da thịt của Lý Tầm Hoan , hình như nàng cố níu kéo với tử thần :
- Không ... tôi ... tôi gạt anh , lúc đợi anh nơi quán mười mấy ngày , tôi ... tôi đã thất thân với hắn ... tôi không dám trách ai điều đó vì ... vì tôi không cưỡng được sự đòi hỏi , không cưỡng nổi lòng mình , tôi ... tôi chỉ tức tại sao tôi không đủ cam đảm nói cho anh biết ngay chuyện đó .
Giọng nói của nàng khá rõ ràng , nói một hơi không còn dứt quãng , hình như nàng đã lại sức , hình như nàng có thể chống chọi với tử thần .
Không , Lý Tầm Hoan biết hơn ai hết , hắn biết đó là ngọn đèn hết dầu sắp tắt đang phựt lên ánh sáng cuối cùng , hắn ôm cứng nàng không nói một tiếng nào , cổ họng hắn như nghẹn lại .
Giọng Linh Linh thê thiết :
- Tôi đã cố không để cho mình chết sớm , tôi đã cố hết sức để đợi anh , tôi còn sống đến giờ phút này cốt là để nói với anh những lời nói sau cùng ... tôi yêu anh mà tôi không dám nói , anh cao cả quá , anh vĩ đại quá , tôi không với tới nên tôi huỷ hoại cuộc đời con gái trong tay hắn nhưng tôi tưởng tượng rằng tôi đang ở trong vòng tay âu yếm của anh ... tôi mong anh hiểu và tha thứ cho đứa con gái yếu mềm , tôi .. cười mà nhắm mắt .
Lý Tầm Hoan trào nước mắt :
- Tại tôi , tại tôi không bảo vệ nàng , tại tôi chứ không phải tại nàng .
Linh Linh vụt nhoẻn miệng cười :
- Hắn tuy đã lừa gạt tôi nhưng tôi không oán hận hắn , tôi biết sớm muộn gì hắn cũng bị báo ứng nhãn tiền , sự báo ứng so với cái chết của tôi còn thảm khốc hơn gấp trăm ngàn lần .
Lý Tầm Hoan nói :
- Đúng ... hắn ...
Tiểu Phi bước tới xô mạnh Lý Tầm Hoan và hất mặt hỏi Linh Linh :
- Cô đưa Lữ Phụng Tiên đến đây ?
Linh Linh cắn môi không nói .
Tiểu Phi chỉ Lý Tầm Hoan :
- Có phải hắn bảo cô đưa Lữ Phụng Tiên đến đây ?
Linh Linh nhăn mặt , nàng cố gom tàn lực nói thật lớn :
- Phải , chính hắn nhưng anh có biết tại sao hắn lại làm như thế không ? Anh có biết hắn đã vì anh , vì sinh mạng của anh mà làm những chuyện gì rồi không ? Vì anh , vì tương lại của anh , hắn đã chẳng tiếc ...
Giọng nói của nàng ghẹt lại và cuối cùng không làm sao nói hết .
Nàng đã đứt hơi . Hết hồi 26.
Im lặng .
Sự im lặng trầm trầm như cõi chết .
Đó là sự im lặng bên ngoài , sự im lặng để lắng nghe báo tố .
Cơn bão tố dữ dằn đang nổi dậy trong lòng người .
Không biết như thé bao lâu , bây giờ Tiểu Phi mới đứng thẳng mình lên .
Hắn đứng thẳng nhưng không nhìn Lý Tầm Hoan .
Hình như hắn nguyện với lòng không giờ hắn nhìn vào mặt Lý Tầm Hoan , hắn nói bằng giọng lạnh lùng :
- Tại sao anh làm như thế ?
Câu nói đó đối với Lý Tầm Hoan là câu nói mà đáp lại qúa dễ dàng nhưng không hiểu tại sao , hắn không nói được nửa tiếng .
Hắn biết có những lời nói mà bây giờ chẳng những làm cho mình thương tâm mà càng làm cho người khác đau lòng .
Tiểu Phi vẫn không quay lại , hắn nói thật bình tĩnh :
- Anh cho rằng nàng làm tôi chìm đắm ? Anh cho rằng chỉ cần làm cho nàng lìa tôi sẽ phấn chấn lên ? Nhưng anh có biết không , nếu không có nàng là tôi không làm sao sống được .
Lý Tầm Hoan ảo não :
- Toi chỉ hy vọng là anh khỏi bị lừa gạt , tôi chỉ mong anh tìm được một người xứng đáng với tình yêu của anh , tôi tin rằng nếu được như thế thì anh sẽ quên được tất cả .
Tiểu Phi quắt mặt , giọng hắn không còn bình tĩnh nữa :
- Anh cho rằng nàng đã lừa gạt tôi ? Anh cho rằng nàng là người không đáng để cho tôi yêu ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Tôi chỉ biết nàng từ thuở bắt đầu , nàng đã mang đến cho anh toàn là bất hạnh .
Giọng Tiểu Phi dữ dằn :
- Anh làm sao biết rằng bất hạnh hay hạnh phúc ?
Hắn vụt quay mình lại nhìn thẳng vào mặt Lý Tầm Hoan , giọng hắn càng dữ dằn hơn nữa :
- Anh cho rằng anh là một con người như thế nào mà lại luôn luôn khống chế tư tưởng của tôi , anh là người như thế nào mà luôn luôn khuấy rối vào đời sống riêng tư của tôi ? Anh có biết là anh không cái gì cả , anh chỉ là một thằng ngu , anh tự lừa dối anh , anh đã không tiếc gì để đem người yêu mình gả cho người khác , anh đã đem người yêu của mình tống vào hỏa ngục thế mà anh lại tự cho mình là cao minh vĩ đại , còn bao nhiêu người khác là đồ bỏ .
Mỗi một câu nói của hắn y như một cây kim thật sắc đâm vào trái tim của Lý Tầm Hoan .
Trên đời này có lẽ không một lời nào có thể làm thương tổn Lý Tầm Hoan như thế ấy .
Tiểu Phi nghiến răng nói từng tiếng một :
- Cho dầu nàng mang đến cho tôi bất hạnh đi , thế còn anh ? Anh đã mang lại cho tôi những gì ? Anh đã mang lại cho tôi cái vui sướng , cho tôi đau khổ ? Anh đã mang lại cho người đời cái gì ? Cho Lâm Thi Âm cái gì ? Anh mang lại cho nàng cái gì ? Anh có biết kiếp sống của Lâm Thi Âm đã bị anh hủy diệt ? Anh có biết như thế hay không mà anh còn muốn hủy diệt cả kiếp sống của tôi ?
Tay chân của Lý Tầm Hoan bỗng run bần bật , hắn khum mình xuống ho sặc sụa , hắn ói ra từng bứng máu tươi .
Tiểu Phi đứng nhìn Lý Tầm Hoan bằng con mắt lạnh lùng , thật lâu hắn vùng quay mặt bỏ đi .
Cơn ho của Lý Tầm Hoan không dứt , hắn không nói được , hắn cố đứng lên chạy theo đưa tay cản trước mặt Tiểu Phi .
Tiểu Phi quắt mắt :
- Anh muốn gì nữa ?
Dùng ống tay áo quệt giòng máu đang chảy dài hai bên mép , Lý Tầm Hoan vừa thở vừa hỏi :
- Anh ... anh định đi tìm nàng ?
Tiểu Phi thản nhiên :
- Đúng , rồi sao ?
Lý Tầm Hoan lắc đầu :
- Không , anh không nên đi .
Tiểu Phi bĩu môi :
- Ai nói như thế ?
Lý Tầm Hoan mím miệng :
- Tôi , tôi nói , bởi vì cho dầu anh có đem nàng về được thì cũng chỉ là đem về cho anh sự đau khổ , sớm muộn gì rồi cũng có một ngày nàng sẽ hủy diệt anh , tôi ... tôi không thể nhìn thấy anh bị hủy diệt vào tay người đàn bà ấy .
Tiểu Phi nắm tay mình thật chặt , Lý Tầm Hoan nói bao nhiêu hắn nắm chặt bấy nhiêu .
Từng lóng tay của hắn vì dùng quá sức mà trắng bệch , da mặt hắn càng xanh hơn , mắt hắn gân đỏ nổi lên như máng nhện như một cục lửa rực hồng .
- Bây giờ , hai người tuy xa nhau , tuy anh có khổ nhưng chỉ khổ trong một lúc nhưng nếu hai người ở chung thì anh sẽ mang khổ suốt đời . Những chuyện gì khác , anh thấy rõ nhận xét quang minh , tôi không hiểu tại sao chuyện của anh thì anh lại ...
Tiểu Phi vụt ngắt lời , hắn gằn từng tiếng :
- Từ trước đến giờ anh vẫn là bằng hữu của tôi . http://hello.to/kimdung
Lý Tầm Hoan gật đầu .
Tiểu Phi nói :
- Cho đến bây giờ , cho đến bây giờ thôi , anh cũng vẫn là bằng hữu của tôi .
Lý Tầm Hoan gật đầu .
Tiểu Phi nói :
- Nhưng ngay từ bây giờ trở về sau thì khác .
Mặt của Lý Tầm Hoan ủ dột hơn bao giờ hết :
- Tại làm sao thế ?
Tiểu Phi nói :
- Bởi vì tôi có thể chịu đựng được sự hối nhục của anh đối với tôi nhưng không thể chịu đựng được khi anh có lời lẽ hối nhục nàng .
Lý Tầm Hoan dàu dàu :
- Anh cho rằng tôi muốn hối nhục nàng ?
Tiểu Phi nói :
- Tôi đã chịu đừng mãi cho đến bây giờ bởi vì từ trước đến này chúng ta vẫn là bằng hữu nhưng từ đây về sau nếu anh lại còn hối nhục nàng một lời , sự hối nhục đó phải được lấy máu mà gột rửa .
Có lẽ vì quá giận nên toàn thân hắn phát run và giọng hắn cũng run :
- Bất luận đó là máu của anh hay là máu của tôi cũng đều phải đem ra rửa lấy sự hối nhục ấy .
Lý Tầm Hoan chợt cảm nghe như bị ai đánh một đòn thật mạnh vào giữa ngực , hắn lảo đảo thối lui , thối lui ra tới cửa .
Hắn ôm ngực mà ho nhưng không nghe lấy một tiếng bởi vì hắn đang cắn răng thật chặt , miệng hắn cũng ngậm lại thật chặt .
Máu , máu từ miệng ngậm cứng của hắn úa ra y như người ta đang nắm một quả tim bóp mạnh .
Tiểu Phi không nhìn hắn :
- Bây giờ tôi sẽ đi tìm nàng , bất luận như thế nào tôi cũng phải tìm nàng , tôi mong anh không đi theo , đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đi theo , nếu không anh sẽ mang hận suốt đời .
Đó là một câu nói cuối cùng vì nói chưa xong là hắn đã ra khỏi cửa .
Hắn đi thẳng một mạch không hề quay lại .
Nước mắt vốn là chất mặn .
Nhưng nếu nó không trào ra mắt mà lại chảy ngược vào trong bụng thì chất mặn của nó biến thành chất đắng .
Máu cũng vốn là chất mặn .
Nhưng nếu quả tim bị nát , máu từ quả tim ấy ứ đọng trong bụng , chất mặn của máu biến thành chất cay .
Máu và nước mắt hoà tan , tâm hồn của con người dâng lên một niềm cay đắng chua xót .
Lý Tầm Hoan bây giờ cơ hồ không còn đứng lên được nữa .
Mặt hắn cúi gầm xuống đất , thân hình hắn loạng choạng .
Hắn chợt thấy lại những dấu chân .
Nhưng dấu chân hiện rõ bên ngoài cửa .
Nhưng dấu vết cố ý lưu lại của Lâm Tiên Nhi , lòng hắn vụt nghe rợn lạnh .
Nàng cố tâm để lại dấu vết cho Tiểu Phi .
Nàng không lưu lại nhiều , nàng rất biết bản năng " săn đuổi " của Tiểu Phi .
" Con người sinh ra và lớn lên giữa đồng hoang vu quan ải , sống gần dã thú , bàn năng của hắn linh mẫn lạ thường ..."
Nàng chỉ lưu lại vừa đủ cho hắn đuổi theo , nàng không để cho người khác thấy .
Nhưng theo được là một việc , còn theo kịp rồi chuyện gì xảy ra sau đó ?
Tiểu Phi và Lữ Phụng Tiên thế tất sẽ một còn một mất , Lâm Tiên Nhi rất thích thấy những kẻ đàn ông vì nàng mà sống chết với nhau .
Nghĩ đến chuyện ấy Lý Tầm Hoan nghe lòng bàn tay rịn ướt mồ hồi , Tiểu Phi bây giờ còn chưa phải là đối thủ của Lữ Phụng Tiên .
Người có thể cứu được mạng Tiểu Phi bây giờ là Lý Tầm Hoan nhưng " ... đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đi theo , nếu không anh sẽ mang hận suốt đời !".
Câu nói của Tiểu Phi mới ràng ràng đây , đó là câu nói sau cùng .
Tiểu Phi chưa bao giờ nói ra rồi sửa lại .
Huống chi , bây giờ đêm đã quá khuya , Lý Tầm Hoan lại không có thứ bản năng " săn đuổi " như Tiểu Phi , cho dầu hắn muốn theo cũng chưa chắc theo đúng được .
Lý Tầm Hoan cố gằng đứng lên , hắn bồng thi thể Linh Linh lên giường kéo chăn đắp lại .
Cho dầu sự việc sẽ ra sao , hắn nhất định cũng phải đuổi theo .
Hắn đã hạ quyết tâm .
Cho dầu Tiểu Phi không còn xem hắn là bằng hữu nữa , cho dầu Tiểu Phi có thái dộ ra sao , mãi mãi Tiểu Phi cũng vẫn là bằng hữu của hắn , tình bằng hữu của hắn đến chết hắn cũng không khi nào thay đổi , cho dầu người bạn ấy đối với hắn ra sao .
Cũng như tình yêu của hắn , cho dầu biển cạn non mòn , cho dầu dâu biển thương tang , lòng hắn không khi nào thay đổi .
" Lâm Thi Âm , bây giờ nàng sống ra sao ? Bây giờ nàng có được yên vui ?"
Lòng hắn bỗng dâng lên một niềm chua xót .
Nhưng hắn không muốn tìm nàng bởi vì hắn biết Long Tiêu Vân nhất định sẽ hết lòng lo lắng cho nàng , tình hữu nghị của Long Tiêu Vân tuy đã thay đổi hoàn toàn nhưng riêng với Lâm Thi Âm , tình yêu của hắn vẫn là bất biến .
Lý Tầm Hoan cũng chỉ cầu mong có thế , miễn hắn đối xử tốt với nàng còn thì những chuyện gì khác nữa , họ Long vẫn được hắn thứ tha .
***
Long Tiêu Vân nghe lòng khoan khoái hơn bao giờ hết .
Lúc kết hôn với Lâm Thi Âm đồng thời được Lý Tầm Hoan giao cho tất cả sự nghiệp của Hưng Vân Trang - vừa được tiền , có thể nói đó là phút huy hoàng nhất trong cuộc đời của hắn nhưng bây giờ , sự huy hoàng đó chỉ đáng kể là hàng thứ nhì mà thôi .
Hiện tại mới thật sự là phút huy hoàng lý tưởng trong con người của hắn .
Qua ba hôm nữa , chiếc ghế thứ hai cao nhất trong Kim Tiền Bang sẽ có hán ngồi chễm chệ , hắn sẽ thành là người anh em kết nghĩa với một nhân vật lừng lẫy nhất giang hồ : Kim Tiền Bang Chủ Thượng Quan Kim Hồng .
Luôn cả Long Thiếu Vân , khí sắc của hắn cũng tươi hơn bao giờ hết .
Chỉ có một điều làm cho Long Tiêu Vân hơi không được thỏa mãn là Lâm Thi Âm không chịu đến Kim Tiền Bang với hắn , không chịu cùng với hắn hưởng phút vinh quang .
Tại sao nàng lại cự tuyệt ?
Nhưng hắn cũng không muốn nghĩ , không sao , khi hắn đầy đủ quyền lực trong tay , hắn sẽ có nhiều quyết định mà sẽ không một ai cưỡng lại .
Hắn ngồi ngẫm nghĩ và hé miệng cười một mình .
Nụ cười tươi nhất , thoả mãn nhất trong đời của hắn . http://come.to/kimdung
***
Có người mang một dục vọng lớn nhất là tiền bạc , có người thì là quyền lực , nếu một trong hai cái đó được thỏa mãn thì nỗi thống khổ nhất trong lòng nếu có cũng sẽ vơi ngay . Long Tiêu Vân được cả hai , sự thống khổ trong lòng hắn không chỉ vơi mà còn tan biến hết .
Long Thiếu Vân tì tay nơi cửa sổ , mặt hắn tuy vẫn trắng bệch nhưng rạng rỡ hơn bao giờ hết .
Long Tiêu Vân vỗ vỗ vai hắn :
- Con nghĩ Thượng Quan Kim Hồng có thân tự nghinh tiếp cha không ?
Long Thiếu Vân quay lại cười :
- Tự nhiên là có chứ , chẳng những có mà nghi thức lại còn thật long trọng .
Long Tiêu Vân cũng cười :
- Cha cũng nghĩ như thế , cha đã là anh em kết nghĩa với hắn làm cha nở mặt chính là hắn đã làm cho hắn nở mặt với người đấy mà .
Hắn hơi trầm ngâm rồi lại nói :
- Lúc hắn đến , con nghĩ xem cha nên gọi hắn là Bang Chủ hay gọi là đại ca ?
Long Thiếu Vân cười :
- Đại ca chứ , chính con đây cũng phải sửa lại gọi hắn là Bá Phụ .
Long Tiêu Vân cười lớn :
- Có một người Bá Phụ như thế quả là vận khí của con ...
Hắn ngưng cười và khẽ cau mày :
- Nhưng Lý Tầm Hoan chưa chết , không biết hắn có trở mặt hay không ?
Long Thiếu Vân cười :
- Không khi nào , thiên hạ anh hùng chỉ biết là hắn và cha định nghĩa kim bằng vì mến trọng nghĩa tài , theo thiếp mời có nói họ hoàn toàn không biết chuyện kết nghĩa có điều kiện gì cả , nếu hắn có nuốt lời trở mặt thì sau này hắn nói ai nghe .
Long Tiêu Vân gật đầu :
- Đúng trong võ lâm , sở dĩ người ta kính phục hắn cũng là do hắn chỉ nói một lời , chính cái đó đã làm cho hắn bị thế kẹt với cha con mình đấy .
***
Giấy tờ trên bàn đã không vơi mà lại dầy thêm .
Phạm vi thống trị của Kim Tiền Bang mỗi ngày một thêm rộng lớn .
Trách nhiệm của Thượng Quan Kim Hồng mỗi ngày một nặng thêm bởi vì bao nhiêu công việc , hắn tự quyết định lấy , hắn phải quán xuyến tất cả , hắn không tín nhiệm một ai cả .
Bây giờ thì đã suốt năm tiếng đồng hồ liền , hắn làm như không ngưng nghỉ .
Nhưng hắn không hề biết mệt , sự phát triền ngày một lan rộng của Kim Tiền Bang làm cho hắn vô cùng phấn khởi , hắn không biết mệt mà rất say sưa .
Cửa mở .
Một người bước vào .
Thượng Quan Kim Hồng không hề ngẩng đầu , người có quyền trực tiếp vào đây mà khong cần báo trước trong Kim Tiền Bang chỉ có một mình Kinh Vô Mạng .
Cũng vẫn y như bình thường , Kinh Vô Mạng bước vào , đứng im sau lưng Thượng Quan Kim Hồng , đứng im không nói .
Thượng Quan Kim Hồng vẫn cắm đầu làm việc :
- Lý Tầm Hoan đâu ?
Kinh Vô Mạng đáp :
- Thoát rồi .
Bây giờ thì Thượng Quan Kim Hồng mới quay lại .
Tia mắt hắn chạy thật nhanh từ bả vai xuống cánh tay tàn phế của Kinh Vô Mạng và hắn lại cũng thật lạ , cúi đầu vào công việc đang làm .
Hắn không nói một tiếng , mặt cũng không hề đổi sắc .
Kinh Vô Mạng cũng không bộc lộ gì ra sắc mặt , mắt hắn vẫn y như bao giờ , vẫn trơ trơ nhìn vào khoảng trống xa xôi .
Tất cả gần như không có gì cải biến .
Thượng Quan Kim Hồng vẫn làm việc , không hỏi một câu cũng không an ủi một câu .
Cánh tay của Kinh Vô Mạng gãy cũng tốt , không gãy cũng tốt , gần như chuyện đó đối với Thượng Quan Kim Hồng không ăn nhằm gì cả .
Qua một lúc lâu , có tiếng gõ cửa nhè nhẹ .
Lại một chồng giấy tờ mới được đưa vào .
Trong đống giấy tờ mang vào có một phong thơ màu hường lợt .
Thượng Quan Kim Hồng xé ra trước nhất , hắn xem qua nhanh nhất .
Bởi vì trong thơ chỉ vỏn vẹn một câu : " Đợi nơi chỗ cũ , có cả Lữ Phụng Tiên !".
Thượng Quan Kim Hồng ngẫm nghĩ hồi lâu và quyết định , hắn chầm chậm quay ra cửa .
Cũng y như cũ , Kinh Vô Mạng lẽo đẽo theo sau như bóng với hình .
Hai người ra khỏi cửa , xuyên qua con đường hầm bí mật trổ lên sân rộng .
ánh nắng xuyên qua cành lá .
ánh nằng buổi tàn thu y như buổi xế chiều của người con gái , không có một hấp lực nào khiến cho người chú ý .
Hai người một trước mọt sau đi thật nhịp nhàng như thuở bao giờ .
Nhưng chỉ mấy phút sau đó , Kinh Vô Mạng phát giác ra chuyện lạ : bước đi của Thượng Quan Kim Hồng lần lần thay đổi , bộ pháp của hắn đã cải biến .
Bước chân của Kinh Vô Mạng không như trước nữa .
Không thấy Thượng Quan Kim Hồng bước nhanh hơn nhưng càng lúc khoảng cách của hắn và Kinh Vô Mạng dang xa .
Cự ly giữa hai người càng lúc càng dài và cuối cùng Kinh Vô Mạng dừng hẳn lại .
Thượng Quan Kim Hồng vẫn đi thẳng , hắn không nhìn lại một lần .
Nhìn theo bóng khuất dần của Thượng Quan Kim Hồng , đôi mắt cá chết của Kinh Vô Mạng vụt hiện rõ rệt nét cực kỳ thống khổ , cực kỳ bi thảm . http://hello.to/kimdung
***
Rừng tòng .
Một khu rừng thật rậm .
Rừng tòng , dầu là mùa thu , cây lá vẫn xanh , bóng mặt trời không bao giờ xuyên thủng .
Khu rừng u ám nhưng mặt đất vẫn khô ráo , từng làn gió nhẹ thoáng qua mang một không khí êm đềm .
Lâm Tiên Nhi dựa bên cội cây , tay nàng nắm chặt tay áo của Lữ Phụng Tiên , ánh mắt " thu ba " của nàng đăm đăm vào mặt hắn .
Lữ Phụng Tiên có chiều mỏi mệt , da mặt hắn như trắng bệch , đuôi mắt hắn có thêm nhiều vết nhăn hơn .
Lâm Tiên Nhi nhìn sâu vào mắt hắn :
- Có ân hận không ?
Lữ Phụng Tiên cười :
- Ân hận ? Sao lại ân hận ? Có em ở bên mình , bất cứ người đàn ông nào , bất cứ trong trường hợp nào cũng không hề có một mảy may ân hận .
Lâm Tiên Nhi cười khúc khích và nhào vào lòng hắn :
- Thật thế ư ?
Lữ Phụng Tiên ôm lấy eo lưng mềm quật của nàng :
- Không thật thì là gì ?
Hơi thở của Lâm Tiên Nhi cũng đã nghe gấp lắm nhưng hình như nàng cố gắng chống chọi , nàng dụi đầu vào ngực hắn :
- Đừng anh ... bây giờ ... bây giờ chưa được .
Tay Lữ Phụng Tiên hơi run trên thân thể của nàng :
- Sao ? sao vậy ? không muốn nữa à ?
Lâm Tiên Nhi rà môi sát vào vành tai hắn , nàng nói qua hơi thở dịu dàng :
- Muốn nhưng ... nhưng anh phải giữ sức để đối phó với Thượng Quan Kim Hồng .
Nàng đưa làn môi nóng bỏng qua lại trên vành tai của hắn và thì thào :
- Ráng đi , ráng thêm một chút nữa ... thanh toán tên đó rồi em ... em sẽ cho anh tất cả .
Lữ Phụng Tiên càng xiết chặt eo nàng hơn nữa :
- Em cho rằng lão mạnh hơn anh à ?
Lâm Tiên Nhi đấm thìm thụp lên lưng hắn , nàng cười khúc khích :
- Quỉ ... em nói thật mà lão ấy dữ lắm đấy .
Nàng lại áp sát vành môi vào tai hắn :
- Chỉ cần anh giết được Thượng Quan Kim Hồng , chỉ cần anh giết chết hắn xong thì không chỉ em hoàn toàn thuộc về anh mà thiên hạ cũng sẽ thuộc về anh , thuộc về chúng ta , ngày còn dài lắm , nệm ấm chăn êm đang chờ đợi , anh vội vã làm chi ...
Giọng nói của nàng y như khúc ca uyển chuyển , khúc ca ngọt ngào như mật , Lữ Phụng Tiên ngây ngất bàng hoàng .
Nhưng tia mắt của hắn vùng đứng lại .
Lâm Tiên Nhi cũng vùng tuột ra khỏi bên tay hắn , nàng ngồi ngay trên mặt đất , chúi nép vào gốc cây .
Trong khu rừng vắng ngắt vụt nghe tiếng bước chân , tiếng bớc chân nhẹ nhàng trên lá , chỉ có những người từng kinh nghiệm mới nghe được mà thôi .
Tiếng bước chân cũng không có gì đặc biệt nhưng không hiểu tại sao , chỉ thoáng nghe là đã thấy rùng mình .
Bước chân dừng lại .
Thượng Quan Kim Hồng hiện ra bên cội tòng rậm rạp .
Hắn đứng im lìm như một hòn non bộ . Hết hồi 27.
Dưới tàn cây rợp bóng , Thượng Quan Kim Hồng xuất hiện như một thiên thần .
Hô hấp của Lữ Phụng Tiên chợt ngừng lại , hắn hỏi từng tiếng một :
- Thượng Quan Kim Hồng ?
Chiếc nón rộng vành vẫn sùm sụp chí chân mày , Thượng Quan Kim Hồng không trả lời mà hỏi lại :
- Lữ Phụng Tiên ?
Lữ Phụng Tiên đáp :
- Phải .
Đáp xong hắn lập tức hối hận bởi vì chỉ bằng cung cách đó , hắn đã bị Thượng Quan Kim Hồng mặc nhiên chiếm thượng phong , hắn đã bị người chủ động .
Hình như vành môi Thượng Quan Kim Hồng có ẩn nụ cười nhưng hắn vẫn lạnh lùng :
- Rất tốt , Lữ Phụng Tiên kể cũng xứng đáng là đối thủ của ta .
Lữ Phụng Tiên cười nhạt :
- Nếu ngươi không phải là Thượng Quan Kim Hồng thì ta cũng chẳng giết ngươi .
Nói xong câu đó , Lữ Phụng Tiên lại thêm một lần hối hận .
Đành rằng câu nói đầy đủ ý nghĩa ngạo nghễ của nó nhưng thật ra thì hình như lập lại ý của Thượng Quan Kim Hồng .
Thượng Quan Kim Hồng trầm ngâm , ánh mắt dưới chiếc nón rộng vành chiếu về phía Lâm Tiên Nhi .
Lâm Tiên Nhi vẫn đứng dựa ngửa lên cội cây , ánh mắt dịu dàng của nàng lần lần hừng lên như lửa .
Nàng biết , rất nhanh , chỉ trong mắt nữa thôi , máu sẽ đổ tại chỗ này .
Nàng rất thích những kẻ đàn ông vì nàng mà xâu xé lẫn nhau .
Thượng Quan Kim Hồng vụt gọi :
- Nàng hãy lại đây .
Lâm Tiên Nhi liếc thật nhanh về phía Lữ Phụng Tiên rồi cũng thật lẹ , nàng dời tia mắt qua Thượng Quan Kim Hồng .
Lữ Phụng Tiên cười nhạt :
- Nàng không bao giờ qua đó .
Lâm Tiên Nhi lại nhìn Lữ Phụng Tiên rồi liếc qua phía Thượng Quan Kim Hồng .
Nàng biết rằng ngay bây giờ , không thể trên hơn được nữa , nàng phải có một sự lựa chọn thật nhanh và thật đúng .
Y như giữa xòng tài xỉu , nhất định nàng phải đặt tiền bên thắng .
Tiền trong xòng bạc tương dối dễ vì nếu thua một ván gãy còn gỡ bạc bằng ván khác , đây đem cả sinh mạng của mình để đặt , nhất định không thể thua , thua là không còn gỡ nổi .
Nhưng bây giờ cửa thắng là ai ?
Thượng Quan Kim Hồng vẫn đứng im lìm , hình như hắn rất tự tin .
Lữ Phụng Tiên hơi thở bắt đầu không đều nữa , hình như trong lòng hắn đã có chuyện bất an .
Lâm Tiên Nhi thình lình quay về phía hắn mỉm cười .
Lữ Phụng Tiên thở phào , hắn nghĩ Lâm Tiên Nhi quả không phụ hắn nhưng ngay khi ấy , ngay khi Lâm Tiên Nhi vừa hé nụ cười với hắn thì nàng như một giữa trời xuân nàng quất mình qua gốc cây và lao nhanh về phía Thượng Quan Kim Hồng .
Thượng Quan Kim Hồng dang hai tay ra và Lâm Tiên Nhi ngã vào lòng hắn .
Linh cảm giúp cho nàng biết chác rằng nàng đã đặt đúng vào cửa thắng .
Nàng nhất định không lầm .
Nàng không thể thua được ván này .
Đôi mắt của Lữ Phụng Tiên như nhỏ lại vì lòng hắn cũng đang tóp lại rồi .
Lần thứ nhất trong đời , hắn biết mùi vị nhục nhã .
Quả là một cú quá đau , lòng tự tôn và tự tin của hắn hoàn toàn sụp đổ .
Tay hắn bắt đầu run .
Thượng Quan Kim Hồng nhìn hắn lạnh lùng và vụt nói :
- Ngươi đã bại rồi .
Tay của Lữ Phụng Tiên càng run hơn nữa .
Thượng Quan Kim Hồng vẫn với giọng lạnh băng băng :
- Không giết ngươi vì ngươi vẫn không đáng cho ta xuất thủ .
Nói dứt lời hắn quay mình đi thẳng ra ngoài .
Lâm Tiên Nhi bước theo sau và đi được ít bước nàng vụt quay mặt lại mỉm cười với Lữ Phụng Tiên :
- Tôi khuyên anh hãy chết đi còn ít nhục hơn . http://come.to/kimdung
***
Cuộc chiến tuy chưa ra tay , tuy không đổ máu nhưng Lữ Phụng Tiên đã bại .
Hắn thừa nhận là mình đsã bại .
Cuộc chiến tuy chưa ra tay , tuy chưa đổ máu nhưng sinh mạng của hắn coi như bị huỷ diệt , lòng tự tin và nghị lực của hắn hoàn toàn bị hủy diệt .
Nhìn theo Thượng Quan Kim Hồng chầm chậm bước ra khỏi rừng , hắn cảm nghe mình không còn đủ dũng khí để đuổi theo .
Thượng Quan Kim Hồng tuy chưa ra tay nhưng sinh mạng của Lữ Phụng Tiên đã bị hắn đoạt rồi .
" Tôi khuyên anh hãy chết đi cho đỡ nhục "
Đó là một lời nói của Lâm Tiên Nhi , nàng nói đúng .
Sống , vấn đề bây giờ đối với Lữ Phụng Tiên không còn hứng thú .
Lữ Phụng Tiên vùng vụt xuống , hai tay hắn run bần bật .
***
Lâm Tiên Nhi vượt lên nắm lấy cánh tay của Thượng Quan Kim Hồng , nàng hỏi thật dịu :
- Bây giờ thì tôi phục anh hết sức .
Thượng Quan Kim Hồng quay lại :
- Sao ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Kinh Vô Mạng giết người tuy có nhanh tay nhưng anh còn nhanh hơn gấp mười lần trăm lần bởi vì anh giết người không cần phải nhấc tay .
Thượng Quan Kim Hồng thản nhiên :
- Bởi vì bây giờ , mãi cho đến bây giờ ta vẫn chưa gặp được người nào đáng gọi là đối thủ .
Lâm Tiên Nhi chớp mắt :
- Trên đời này có thể làm anh phải ra tay chắc không nhiều lắm , có chăng cũng chỉ có một người .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Lý Tầm Hoan ?
Lâm Tiên Nhi thở ra :
- Con người ấy có lúc hình như rất dễ ngã nhưng có lúc lại không làm sao ngã được , không ai làm ngã được . Có lúc thật tôi không hiểu hắn là quân tử hay là một tên khật khùng hay hắn là bậc anh hùng hào kiệt ?
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Hình như cô rất thích Lý Tầm Hoan quá nhỉ ?
Lâm Tiên Nhi cười :
- Tự nhiên tôi rất thích hắn bởi vì tôi không muốn chết vào tay hắn .
Thượng Quan Kim Hồng cau mặt :
- Sao ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Một con người đối với nhân tình cho dầu có thích thú đến bực nào , nhất định có lúc cũng phải nhạt phai nhưng nếu đối với địch nhân thì trái lại .
Nàng ngửa mặt nhìn Thượng Quan Kim Hồng :
- Cái chân lý đó nhất định biết rõ hơn tôi .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Thích thú cũng nhiều thứ , nàng thích hắn nhưng là hận hắn hay là yêu hắn ?
Lâm Tiên Nhi cười :
- Anh hình như lần lần cũng bắt chước cái nghe nữa đấy à ?
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Còn Tiểu Phi ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Hắn cũng ghen dữ lắm .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Ta chỉ hỏi hắn hiện tại ở đâu ? Tại làm sao cô không giết hắn ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Tôi cũng định hỏi anh , tại sao Kinh Vô Mạng lại không giết hắn ?
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Tôi muốn chính tay cô hạ thủ , cô không nỡ à ?
Lâm Tiên Nhi chớp mắt :
- Muốn giết thì rất dễ nhưng muốn một người nào đó luôn luôn nghe theo lời anh thì lại khó vô cùng , có thể nói cho đến bây giờ , tôi chưa tìm một người nào dễ sai khiến như Tiểu Phi .
Nàng vụt ngã vào lòng Thượng Quan Kim Hồng , giọng nàng mềm như hơi thở :
- Tôi đến tìm anh không phải để cãi nhau với anh , nếu quả anh muốn tôi giết Tiểu Phi thì cơ hội còn nhiều , nhất định tôi sẽ nghe theo lời anh .
Không có một người nào có thể giận nàng .
Nàng giống như một con mèo , cho dầu có đôi lúc dùng móng bén để cào người nhưng liền sau đó , nó vội vàng chui rút đầu vào thế lưỡi liếm ngay , người ta chưa kịp nghe đau thì nó đã làm cho người ta nghe thật mát rượi .
Đó là ngón nghề của nàng .
Thượng Quan Kim Hồng nhìn sững vào mặt nàng .
Da mặt nàng dưới ánh nắng chiều coi như có thể dùng ngón tay bấm một cái nhẹ là thủng ngay và luôn cả ngọn gió nhẹ man mát cũng không làm sao so được hơi thở của nàng . Đầu của Thượng Quan Kim Hồng chầm chậm cúi dần , cúi dần .
Nhưng khi vành môi của hắn gần đến môi nàng thì nàng vụt chui ra và ngã xuống đất . Và cũng ngay khi ấy , đôi mắt của Thượng Quan Kim Hồng chợt như nhỏ lại , hắn giữ ngay lại tư thế cũ , luôn cả ngón tay cũng không lay động .
Trong khu rừng rậm ảm đạm bóng chiều trên những lớp lá khô chợt có tiếng chân bước .
ánh nắng chiều rọi một cái bóng thật dài .
Tiếng chân bước thật êm , chỉ khi đến gần mới thoáng nghe phơn phớt , người này đi thật nhẹ , nhẹ y như một con mèo rình chuột .
Thượng Quan Kim Hồng vẫn không quay đầu lại , hắn biết tiếng bước chân nhẹ nhàng ấy đã đến gần phía sau .
Lâm Tiên Nhi cứ nằm dưới đất và nàng bắt đầu bằng những tiếng rên nho nhỏ .
Tiếng bước chân càng gần và dừng đứng lại sau lưng của Thượng Quan Kim Hồng .
Người ấy nói thật chậm :
- Ta chưa từng giết người ở phía sau lưng nhưng lần này có thể là ngoại lệ . http://hello.to/kimdung
***
Giọng nói của người ấy nghe qua biết ngay là một con người rất vững vàng ổn định nhưng bây giờ có lẽ vì quá giận nên đã có hơi run .
Đúng là thứ thanh âm đang sửa soạn giết người .
Thượng Quan Kim Hồng chẳng những không hề thay đổi thần sắc mà cũng không nói một lời .
Phía sau bóng người bắt đầu nhấc kiếm .
Kiếm đã trong tay , tay đã nhấc lên nhưng hắn lại do dự không đâm tới và hắn vụt quát lên :
- Ngươi không quay lại à ?
Thượng Quan Kim Hồng điềm đạm :
- Giết người ở đằng sau thì cũng vẫn giết được người , chuyện chi lại phải đòi quay lại ?
Tiếng của Thượng Quan Kim Hồng vừa dứt thì tiếng rên của Lâm Tiên Nhi cũng dứt theo , nàng mở mắt ra và gọi bằng một giọng bàng hoàng :
- Tiểu Phi !
Cùng một lúc với tiếng kêu , nàng băng ngang qua Thượng Quan Kim Hồng và chạp nhanh vào mình của Tiểu Phi .
Nhìn thấy hai bóng người phía sau nhập lại , Thượng Quan Kim Hồng vụt đứng dậy chầm chậm bước đi .
Hắn chầm chậm bước qua hai bóng người và đi thẳng ra phía ven rừng .
***
Thanh kiếm trên tay Tiểu Phi thấp dần và rơi xuống đất .
Lâm Tiên Nhi nắm lấy tay hắn lặp đi lặp lại :
- Tôi biết anh sẽ đến ... tôi biết anh sẽ đến ...
Chỉ có một câu nói đó nàng lặp di lặp lại không biết bao nhiêu lần , cứ mỗi bận là lại thấp dần , thấp dần , cuối cùng giọng nói của nàng chỉ còn như hơi thở bên vành tai Tiểu Phi .
Thứ giọng nói đó đã làm cho băng sơn phải tan thành nước .
Lòng Tiểu Phi cũng tan như nước , tất cả những gì căm hận , oán hờn , phẫn nộ đều tan thành nước .
Lâm Tiên Nhi nói :
- Tôi biết anh về không thấy tôi thì nhất định anh sẽ tìm tôi , nhất định anh rất nóng lòng , nhất định anh sẽ kiếm tôi .
Dáng sắc của Tiểu Phi thật là tiều tụy , mắt hắn ửng hồng và nàng nói tiếp bằng một giọng thê thiết :
- Tôi biết vì cố tìm tôi nên anh đã lao khổ quá nhiều .
Tiểu Phi cũng nghẹn ngào :
- Nhưng đã tìm được nàng thì quá đủ rồi .
Đúng , chỉ cần tìm được nàng là được tất cả , bất luận bằng một giá nào hắn cũng không nài .
Chỉ cần tìm được nàng , bất luận lao khổ thế nào hắn cũng có thể chịu đựng .
Nhưng ngay trong lúc đó , ánh kiếm vụt lóe lên .
Thanh kiếm của Tiểu Phi rơi xuống đất vụt bay lên theo mũi chân của một người và dính luôn vào tay của người ấy : Thượng Quan Kim Hồng .
ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn đăm đăm vào mũi kiếm , một thanh kiếm tầm thường , nó là thanh kiếm mà giữa đường Tiểu Phi tạm mượn của một khách thương .
Nhưng Thượng Quan Kim Hồng lại nhìn thanh kiếm ấy bằng đôi mắt vô cùng thích thú .
Chỉ cần có Lâm Tiên Nhi một bên thì không còn bất cứ chuyện gì có thể làm cho Tiểu Phi chú ý nữa cả .
Cho đến bây giờ , hắn mới nhớ ra là nơi đây còn có một người , một người mà đáng lý hắn đã giết rồi .
Bây giờ , thanh kiếm của hắn đã vào tay người đó , một bàn tay ổn định như tay sắt .
Bàn tay ấy một khi đã nắm chặt đốc kiếm rồi thì bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho mũi kiếm xuyên vào tim kẻ khác .
Với bàn tay ấy , bất cứ thanh kiếm tầm thường đến đâu cũng sẽ trở thành kiếm báu , thanh kiếm đó sẽ bốc lên kiếm khí , sát khí .
Tiểu Phi trầm giọng :
- Ngươi là ai ?
Thượng Quan Kim Hồng không trả lời , miệng hắn hình như ẩn thoáng nụ cười , một nụ cười khinh khị .
Thật lâu hắn nói :
- Ngươi định dùng thanh kiếm này để giết ta ?
Tiểu Phi nói :
- Bất luận thanh kiếm như thế nào cũng đều có thể giết người .
Thượng Quan Kim Hồng bật cười :
- Nhưng đây không phải là thanh kiếm của người , nếu dùng thanh kiếm này thì ngươi chỉ giết được ngươi thôi .
ánh kiếm lại lóe lên , thanh kiếm vùng trở ngược .
Thượng Quan Kim Hồng nắm chặt mũi kiếm , trao cán kiếm cho Tiểu Phi và cười nói :
- Nếu ngươi không tin thì cứ thử xem .
Tiểu Phi chưa đưa tay ra nhưng từ bả vai của hắn , những đường gân cốt đã nổi lên .
Hắn chợt phát giác ra rằng đứng trước con người này hắn bỗng trở thành bị động .
Trước mặt những người khác , từ trước đến giờ hắn chưa hề có cảm giác như thế ấy , hắn chợt nghe như bắt đầu buồn nôn .
Làm sao hắn có thể thu lấy thanh kiếm ấy cho được ?
Nhưng cuối cùng rồi hắn vẫn đưa tay nhưng cán kiếm đã bị một người khác cướp lấy , một bàn tay như ngọc chuốt .
Lâm Tiên Nhi nước mắt sắp trào ra :
- Anh định giết người này ? Anh có biết người này là ai không ?
Tiểu Phi hỏi :
- Hắn là ai ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Ông ấy là ân nhân của tôi .
Tiểu Phi gặng lại :
- Ân nhân ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Lữ Phụng Tiên bức bách tôi , vằn vật tôi , tôi định tự tử thì ân nhân đây cứu kịp , giá như trễ một chút thì ...
Nước mắt nàng trào ra , nàng không nói được hết lời .
Tiểu Phi xuôi tay sửng sốt .
Lâm Tiên Nhi lau nước mắt :
- Tôi nghĩ rằng anh nhất định sẽ vì tôi mà báo đáp ân sâu nhưng bây giờ , bây giờ ...
Thượng Quan Kim Hồng vụt nói :
- Sát nhân , nó vốn cũng là vấn đề báo đáp .
Lâm Tiên Nhi quay phắt lại :
- Ông ... Ông muốn bảo hắn giết người ?
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Hắn thiếu nợ ta một cái mạng thì tại sao hắn lại không thể lấy mạng người khác thế vào đó chứ ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Nhưng ông cứu tôi chứ đâu cứu hắn ?
Tiểu Phi cắn răng nói từng tiếng một :
- Nàng thiếu , ta trả .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Ngươi chưa từng thiếu nợ ai chứ ?
Tiểu Phi đáp :
- Không hề .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Ngươi định lấy mạng ai để báo đáp cho ra ?
Tiểu Phi nói :
- Bất cứ ai chỉ trừ mỗi một người .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Trừ ai ?
Tiểu Phi đáp :
- Lý Tầm Hoan .
Thượng Quan Kim Hồng cười nhạt :
- Ngươi không dám giết hắn .
ánh mắt của Tiểu Phi lộ đầy thống khổ , hắn nói ngập ngừng :
- Ta không dám ... ta không dám ... vì ta thiếu nợ hắn quá nhiều .
Thượng Quan Kim Hồng cười :
- Rất tốt , rất tốt .
Tiểu Phi hỏi :
- Nhưng ông bảo tôi giết ai ?
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Được , ngươi hãy theo ta . http://come.to/kimdung
***
Đêm đã phủ màu đen .
Tiểu Phi không còn dắt tay Lâm Tiên Nhi nữa , hắn đang nghe thấy một cảm giác bất an .
Hắn chợt cảm thấy bước chân của Thượng Quan Kim Hồng có một nhịp điệu hết sức lạ lùng .
Thượng Quan Kim Hồng không hề quay đầu lại nhưng hắn vẫn quan sát Tiểu Phi không sót một tí nào , Tiểu Phi cảm thấy như thế ấy .
Trong lòng Tiểu Phi chợt nghe thấy một áp lực nặng nề , một áp lực mà hắn không thể hình dung .
Bên ven trời đã chớp nhoáng những vì sao , gió thổi mạnh bốn phía đồng trống rỗng .
Không nghe một tiếng động , những côn trùng rầm rĩ làm cho khoảng trời đất thêm vẻ thê lương .
Trong khoảng trời đất mênh mông chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân .
Tiểu Phi chợt cảm thấy tiếng bước chân của hắn bỗng dưng cùng với tiếng bước chân của Thượng Quan Kim Hồng hoà chung một nhịp .
Từng bước , từng bước một ăn nhịp vào và một điều lạ lùng hơn nữa là dấu chân hắn không dụng ý nhưng vẫn chồng lên dấu chân của Thượng Quan Kim Hồng không sai chút nào ?
Tại sao ?
Tiểu Phi không hề nhìn xuống .
Thượng Quan Kim Hồng không hề nhìn xuống .
Không ai chờ đợi , không ai bước theo nhưng tự nhiên lại hoà hợp một cách lạ lùng .
Hấp lực của ai ?
Tự nhiên đó là hấp lực của người đi trước , của Thượng Quan Kim Hồng , hấp lực đó đã thu hút bước chân của Tiểu Phi .
Tiểu Phi thử làm một chuiyện đo lường : hắn bước nhanh hơn , Thượng Quan Kim Hồng cũng bước nhanh hơn , hắn bước chậm lại , Thượng Quan Kim Hồng cũng bước chậm lại .
Trước sau như hình với bóng , hai người dính chặt vào nhau .
Ban đầu , Thượng Quan Kim Hồng hình như cố ý làm cho hòa hợp nhưng về sau tự nhiên Tiểu Phi phải theo .
Bàn tay của Tiểu Phi bắt đầu rịn mồ hôi .
Cũng không hiểu tại sao , Tiểu Phi chợt cảm thấy cách đi này rất thong dong , rất khoan khoái , hắn cảm thấy hình như tâm thần hắn cũng thong dong .
Sự thong dong đó có thể giải thích rằng hắn không phải dụng lực , dụng trí và trí lực đã do người chủ động .
Lâm Tiên Nhi cũng bắt đầu phát giác , mặt nàng chợt hơi đổi khác .
Nàng đã có vẻ không bằng lòng .
Tiểu Phi là của riêng nàng , phải do nàng chế ngự , phải do nàng sai khiến .
Hắn không được thuộc về ai .
Nàng không bằng lòng để cho ai cướp hắn .
Kinh Vô Mạng hãy còn đứng đó .
Hắn vẫn đứng y ngay chỗ hắn bị Thượng Quan Kim Hồng bỏ rơi .
Bóng xế hoàng hôn , đếm xuống rồi sáng lên với những vì sao .
Hắn vẫn đứng như trời trồng .
Con người hắn không hề di động , mắt hắn không hề di động .
Hắn đứng thật thẳng , đôi mắt hắn nhìn trân trân như nhìn vào khoảng trống, hắn nhìn theo hướng mà Thượng Quan Kim Hồng vừa mất hút khi nãy , hình như hắn đợi trông .
Hắn mong có sự trở lại , hắn mong có một sự quay về , không phải của con người mà là của lương tâm .
Bây giờ thì bóng của Thượng Quan Kim Hồng xuất hiện .
Vẫn y nơi mút con đường khi nãy nhưng là một cái bóng càng phút càng đậm và lớn hơn .
ánh mắt của Kinh Vô Mạng tuy không sáng lóe nhưng hình như có ngời hơn .
Hắn thấy chiếc nón rộng vành , hắn thấy màu áo , hắn thấy dáng đi , hắn thấy trong tay Thượng Quan Kim Hồng có một thanh kiếm , thanh kiếm chớp ngời .
Và sau cùng , hắn thấy Tiểu Phi .
Giá như người khác đứng từ xa nhìn lại , không ai không nói đó là Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mạng vì dáng đi của họ hoà nhịp lạ lùng , lối hòa nhịp rập khuôn , cũng như Kinh Vô Mạng dạo nào .
Không ai có thể tưởng tượng bây giờ bước đi của Tiểu Phi lại thay vào vị trí của Kinh Vô Mạng .
Đôi mắt Kinh Vô Mạng vụt tối sầm , thứ tối của một đêm đen không trăng không sao , thứ tối của bầu trời trước giờ thắp sáng , lạnh lùng , trống rỗng .
Ai nhìn vào đôi mắt Kinh Vô Mạng bây giờ cũng có thể thấy một sự vắng lặng đến lạnh lùng , môt sự bỏ trống mà cả sinh mạng cũng không còn thấy bóng , cái sống đã không mà cái chết cũng không , không có hoàn toàn .
Thượng Quan Kim Hồng càng lúc càng gần và cuối cùng dừng ngay trước mặt hắn .
Tia mắt của Thượng Quan Kim Hồng nhìn về phía xa xa trơ tráo , hắn không nhìn Kinh Vô Mạng .
Tiểu Phi cũng dừng lại .
Thượng Quan Kim Hồng vụt đưa tay rút thanh kiếm đeo nơi hông Kinh Vô Mạng và nói thật chậm :
- Thanh kiếm này chắc ngươi không còn dùng nữa ?
Kinh Vô Mạng đáp :
- Phải .
Giọng nói của hắn dễ sợ vì thanh âm không giống như thanh âm của người sống .
Trên tay trái của Thượng Quan Kim Hồng hãy còn nắm mũi kiếm của Tiểu Phi khi nãy , hắn đưa cán kiếm về phía Kinh Vô Mạng :
- Thanh kiếm này cho ngươi .
Kinh Vô Mạng chầm chậm đưa tay tiếp lấy .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Bây giờ ngươi dùng thanh kiếm nào cũng không có gì phân biệt .
Hắn bước ngang qua , từ trước đến sau , hắn không hề nhìn Kinh Vô Mạng .
Lâm Tiên Nhi nhìn Kinh Vô Mạng nhoẻn miệng cười :
- Chết , cái đó bộ khó lắm sao à ?
***
Một vầng mây đen áng mất chòm sao .
Từ không gian một tiếng sét đinh tai , mưa ào ào trút xuống .
Kinh Vô Mạng vẫn đứng trơ trơ .
Toàn thân thể hắn ướt đầm đề , tóc hắn , đầu hắn , mặt hắn , nước chảy ròng ròng .
Không biết trong nước mưa ấy có nước mắt hay không ?
Không , Kinh Vô Mạng không có nước mắt .
Người không chảy nước mắt , thường thường chỉ là máu .
***
Kiếm .
Thanh kiếm thật mỏng , thật bén và thật nhọn .
Cũng là thứ kiếm không có ngáng nơi tay .
Không có gió nên ngọn đèn thật thẳng , từ thanh kiếm ánh sáng chớp ngời ngời .
Cửa đóng im lìm , bên ngoài trời đang mưa , nhưng gió chẳng lọt vào .
Tiểu Phi đứng thẳng dưới ngọn đèn , hắn nhìn thanh kiếm không hề chớp .
Thượng Quan Kim Hồng nhìn như xói vào mặt hắn :
- Ngươi xem thanh kiếm này ra sao ?
Tiểu Phi nói :
- Tốt , rất tốt .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- So với thanh kiếm trước kia của ngươi ?
Tiểu Phi nói :
- Càng nhẹ hơn nhiều .
Thượng Quan Kim Hồng vụt giật lấy thanh kiém , dùng hai ngón tay kẹp mũi kiếm uốn thanh khua lanh lãnh .
Cong ... cong ... cong ...
Tiếng thép ngân dài không dứt , tiếng thép thậ trong .
Đôi mắt của Tiểu Phi hừng lên ánh lửa .
Thượng Quan Kim Hồng nhếch môi cười :
- So với thanh kiếm trước của ngươi ?
Tiểu Phi nói :
- Uốn cong như thế sẽ gãy ngay .
Thượng Quan Kim Hồng loáng tay lên .
ánh kiếm chớp ngời .
Chén trà đặt trên bàn bị tiện làm đôi .
Chén trà bị tiện thật gọn , không một chút bợn miếng rơi ra .
Y như người ta chém vào cục bột .
Tiểu Phi buộc miêng kêu lên :
- Tốt , quá tốt .
Thượng Quan Kim Hồng chậm rãi :
- Quả là thanh kiếm tốt , tuy nhẹ nhưng sắc , tuy mỏng nhưng dẻo , cứng mà mềm , mềm mà dẻo , ns là thanh kiếm tự tay Cổ Đại Sư nhà luyện kiếm duy nhất biết pha kim loại rèn riêng cho Kinh Vô Mạng .
Hắn cười cười nhìn Tiểu Phi :
- Kiếm pháp của ngươi phảng phất như kiếm pháp của Kinh Vô Mạng ?
Tiểu Phi nói :
- Có vài điểm giống nhau .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Tay hắn tuy có độc và dữ nhưng không ổn định và chính xác bằng ngươi , vì thế ngươi có thể " đợi " còn hắn không thể , vì thế thanh kiếm này thích hợp với ngươi hơn .
Tiểu Phi trầm ngâm hỏi lại :
- Đây là thanh kiếm của tôi ?
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Kiếm vốn vô chủ , ai có tài là được .
Thượng Quan Kim Hồng trao thanh kiếm cho Tiểu Phi cười lớn :
- Bây giờ kiếm này thuộc về ngươi .
Tiểu Phi trầm ngâm một lúc và hắn lại buông một câu đồng nghĩa :
- Đây là thanh kiếm của tôi .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Chỉ có thanh kiếm đó , ngươi mới có thể giết người, chỉ có thanh kiếm đó mới thật là thanh kiếm của ngươi .
Hắn vụt cười xòa :
- Cũng có thể , khi có thanh kiếm đó ngươi mới giết được ta .
Tiểu Phi đứng làm thinh .
Thượng Quan Kim Hồng lại nói :
- Ngươi thiếu nợ ta , vì thế cần phải vì ta giết người , vì thế ta mới trao cho ngươi thanh kiếm giết người , đó là chuyện công bằng .
Tiểu Phi nắm chặt lấy thanh kiếm .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Tốt , rất tốt , có được thanh kiếm đó , ngày mai ngươi sẽ trả nợ xong .
Tiểu Phi hỏi :
- Ông bảo tôi giết ai ?
Thượng Quan Kim Hồng chậm rãi :
- Người mà ta bảo ngươi giết tuyệt nhiên không phải là bằng hữu của ngươi .
Nói xong câu đó , hắn bỏ ra ngoài .
Bên ngoài tiếng hắn hãy còn lồng lộng :
- Hai người ấy là khách của ta , trước buổi chiều ngày mai , không một ai được phép làm phiền đến họ . Hết hồi 28.
Bây giờ trong gian phòng chỉ có mỗi một mình Tiểu Phi và Lâm Tiên Nhi .
Lâm Tiên Nhi ngồi im lặng , nàng không ngẩng mặt lên .
Thượng Quan Kim Hồng ở đó khá lâu nhưng không hề liếc nàng một bận .
Nàng cũng không hé miệng , bây giờ khi Tiểu Phi nhận thanh kiếm , nàng mới mấp máy đôi môi , hình như nàng nhất định nói nhưng rồi lại làm thinh .
Bây giờ khi Thượng Quan Kim Hồng đã ra đi , chỉ còn lại hai người , nàng mới hỏi :
- Anh thật vì hắn mà giết người à ?
Tiểu Phi thở ra :
- Tôi đã nợ hắn , tự nhiên tôi phải trả .
Lâm Tiên Nhi hỏi :
- Anh có biết người anh sẽ giết là ai không ?
Tiểu Phi nói :
- Hắn không nói , chưa nói .
Lâm Tiên Nhi hỏi :
- Anh thử đoán xem .
Tiểu Phi hỏi lại :
- Cô đã đoán ra rồi à ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Nếu tôi đoán không lầm thì người hắn bảo anh giết đó là Long Tiêu Vân .
Tiểu Phi cau mày :
- Long Tiêu Vân ? Sao thế ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Bởi vì Long Tiêu Vân định lợi dụng hắn mà hắn là con người không bao giờ để ai lợi dụng .
Tiểu Phi trầm ngâm :
- Long Tiêu Vân đáng lý phải chết từ lâu rồi .
Lâm Tiên Nhi nói :
- Nhưng anh thì không thể giết hắn được .
Tiểu Phi hỏi :
- Tại sao ?
Lâm Tiên Nhi không trả lời mà hỏi lại :
- Anh có biết tại sao Thượng Quan Kim Hồng lại mượn tay anh hay không ?
Tiểu Phi trầm ngâm :
- Nhờ người khác hành động tương đối dễ hơn mình hành động .
Lâm Tiên Nhi nói :
- Nhưng Thượng Quan Kim Hồng muốn giết Long Tiêu Vân là chuyện dễ như trở bàn tay , Kim Tiền Bang cao thủ như rừng , đừng nói một Long Tiêu Vân mà cho dầu cả ngàn người như thế cũng không là chuyện khó . Thượng Quan Kim Hồng muốn ra tay thì tại sao hắn không sai thuộc hạ ?
Tiểu Phi hỏi :
- Cô biết nguyên nhân đó ?
Lâm Tiên Nhi cười :
- Đương nhiên biết chứ sao không . Anh biết , qua hai ngày nữa đúng là ngày mồng một .
Tiểu Phi hỏi :
- Ngày mồng một thì sao ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Trong giang hồ ai cũng biết ngày mồng một tháng này là ngày mà Thượng Quan Kim Hồng và Long Tiêu Vân sẽ làm lễ bái đệ huynh .
Tiểu Phi nói :
- Hứ, chẳng lẽ đôi mắt Thượng Quan Kim Hồng đã mù rồi .
Lâm Tiên Nhi nói :
- Tự nhiên hắn không chịu cùng với Long Tiêu Vân làm chuyện đó nhưng lại không thể nuốt lời hứa sợ mang tiếng nên phương cách duy nhất là phải giết Long Tiêu Vân .
Nàng mỉm cười nói tiếp :
- Người sống tự nhiên không thể cùng người chết kết nghĩa đệ huynh , anh biết điều đó chứ ?
Lâm Tiên Nhi nói luôn :
- Nhưng giữa hai người đã có hẹn ước kết nghĩa rồi cho nên Thượng Quan Kim Hồng đã không thể ra tay mà càng không thể cho thuộc hạ ra tay , vì thế hắn phải lợi dụng anh .
Thấy Tiểu Phi ngơ ngơ , Lâm Tiên Nhi bật cười :
- Chắc anh lấy làm lạ không hiểu tại sao người ta lại rắc rối như thế phải không ? Đâu có gì lạ , đời là như thế đây , Thượng Quan Kim Hồng tính toán đúng lắm , muốn giết Long Tiêu Vân chỉ có anh là thích hợp nhất mà thôi .
Tiểu Phi hỏi :
- Tại sao ?
- Bởi vì anh không phải là người của Kim Tiền Bang mà lại là bằng hữu của Lý Tầm Hoan , chuyện Long Tiêu Vân ngược đãi Lý Tầm Hoan trên giang hồ không một ai không biết và chắc chính anh cũng đã từng bất bình về chuyện ân đã không báo đáp mà Long Tiêu Vân đã bao lần âm mưu làm hại Lý Tầm Hoan đấy chứ ?
Nàng thở ra nói tiếp :
- Vì thế nếu anh giết Long Tiêu Vân , người khác sẽ cho rằng anh vì Lý Tầm Hoan mà báo cừu , không ai có thể nghi ngờ Thượng Quan Kim Hồng cả .
Tiểu Phi nói :
- Cho dầu không vì ai cả thì tôi cũng nhất định không dung cho hạng người như Long Tiêu Vân sống được .
Lâm Tiên Nhi nói :
- Đó cũng là chuyện mà Thượng Quan Kim Hồng thừa biết cho nên tôi mới bảo anh giết Long Tiêu Vân là thích hợp hơn cả . Nhưng khi anh giết Long Tiêu Vân rồi thì Thượng Quan Kim Hồng sẽ giết anh ngay .
Tiểu Phi lặng thinh .
Lâm Tiên Nhi nói :
- Hắn sẽ giết anh không phải chỉ mục đích diệt khẩu mà còn muốn làm cho người tưởng rằng hắn trả thù cho người " anh em kết nghĩa " Long Tiêu Vân , hắn muốn cho người ta nhận hắn là con người nghĩa khí .
Tiểu Phi dời tia mắt xuống thanh kiếm của mình .
Lâm Tiên Nhi chớp mắt :
- Võ công của Thượng Quan Kim Hồng thâm hậu mà khó lường được , anh ... anh tuyệt không phải là ....
Nàng không nói hết câu vì chỉ nói tới đó là nàng đã ngã vào hắn .
Giọng nàng trở nên tha thiết :
- Anh thừa lúc hắn không có ở đây , chúng mình hãy trốn đi .
Tiểu Phi cau mặt :
- Trốn ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Tôi biết anh là con người từ trước đến nay không hề biết trốn là gì nhưng ... nhưng vì tôi , anh có thể ẩn nhẫn được chăng ?
Tiểu Phi lắc đầu :
- Không thể .
Lâm Tiên Nhi cắn môi :
- Vì tôi mà anh cũng không thể .
Giọng nàng đã bắt đầu run , nước mắt nàng rơi xuống .
Nàng lại bắt đầu sử dụng vũ khí của nàng .
Nhưng Tiểu Phi lại không nhìn nàng , mắt hắn nhìn tận đâu xa và hắn chầm chậm nói :
- Chính vì nàng cho nên tôi mới không thể làm theo lời nàng nói .
Lâm Tiên Nhi cau mặt :
- Sao lại kỳ thế ?
Tiểu Phi nói :
- Vì nàng , ta sẽ không bao giờ làm điều bội ước , không làm điều thất tín .
Lâm Tiên Nhi nói :
- Nhưng ... nhưng ....
Nàng gục đầu vào ngực của Tiểu Phi , nàng nức nở nghẹn ngào :
- Tôi không cần ... không cần anh là quân tử hay tiểu nhân , tôi yêu anh , tôi muốn anh sống mãi bên tôi .
ánh mắt lạnh lùng mà cương quyết của Tiểu Phi dòm xuống mặt nàng , hắn đưa tay và vuốt tóc nàng và dịu giọng :
- Bây giờ tôi đang ở bên nàng dây .
Lâm Tiên Nhi nói :
- Nhưng rồi ngày mai ... và .... và sau đó nữa ...
Nàng ôm Tiểu Phi thật chặt , mặt nàng dụi vào ngực hắn , nàng nói qua hơi thở nhẹ :
- Một lần này thôi , một lần này thôi . Anh chiều tôi một lần đi rồi sau này tất cả chuyện gì tôi cũng sẽ chiều anh .
Bàn tay ve vuốt của Tiểu Phi vụt rút về một cách vội vàng , ánh mắt của hắn thật rắn chắc , hắn nói từng tiếng :
- Bất cứ chuyện gì tôi cũng có thể nghe theo nàng , chỉ riêng một chuyện này thì không .
Lâm Tiên Nhi như hốt hoảng :
- Sao ? Tại sao ? Anh , tại sao ?
Tiểu Phi nói :
- Sống vốn là một vấn đề nhiều mặt , sống có nhiều cách sống , nếu nàng vì ta , yêu ta thì hãy để cho ta sống một cách đường đường chính chính , sống một cách đáng sống , sống một cách cho ra sống .
Lâm Tiên Nhi nói :
- Sống là sống , sống so với chết vẫn tốt hơn chứ ?
Tiểu Phi nói :
- Trước đây ta cũng cho như thế nhưng bây giờ thì khác , bây giờ ta thấy rằng có những cách sống không bằng chết .
Lâm Tiên Nhi cắn môi :
- Câu nói này hình như không phải câu nói của anh , nó là của Lý Tầm Hoan . Chỉ có con người đó mới có những câu nói tức cười như thế ?
ánh mắt của Tiểu Phi lộ đầy thống khổ :
- Cô cho rằng câu nói ấy đáng tức cười lắm à ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Đương nhiên , giá như tất cả mọi người đều có ý nghĩ như hắn thì trên đời này chắc không còn một ai có thể sống lâu không những người khác ...
Tiểu Phi ngắt lời nàng :
- Tôi không phải là con người khác mà tôi là tôi .
Lâm Tiên Nhi nhìn sững vào mặt hắn , giọng nàng chợt buồn buồn :
- Tôi cảm thấy hình như anh đối với hắn , anh có ý nghĩ tốt hơn là đối với tôi .
Tiểu Phi làm thinh , môi hắn ngậm lại thật khít .
Lâm Tiên Nhi rầu rầu :
- Nhưng tại làm sao anh lại không thử nghĩ , hắn luôn luôn muốn anh vì hắn mà chết , còn tôi muốn anh vì tôi mà sống , thế tôi đối với anh chẳng lẽ lại kém hơn hắn hay sao ?
Tiểu Phi thở ra :
- Nhưng tôi không muốn để hắn nghĩ rằng nếu tôi sống bên nàng là tôi sẽ mang một cuộc đời , tôi sẽ chìm , chìm mãi . Tôi muốn chứng minh cho hắn thấy chỉ có sống bên nàng thì tôi mới phấn chấn , mới tiến lên .
Lâm Tiên Nhi rơi nước mắt :
- Thật có lúc tôi nghĩ không ra được , tôi không hiểu trong lòng anh chứa đựng những gì .
Tiểu Phi nói :
- ý nghĩ của tôi thật là đơn giản và chính vì rất đơn giản nên không bao giờ cải biến .
Tiểu Phi nói đúng , ý nghĩ càng đơn giản chừng nào thì sự cải biến càng ít đi chừng ấy .
Lâm Tiên Nhi ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt hắn :
- Mãi mãi không khi nào cải biến ?
Tiểu Phi gật đầu :
- Mãi mãi .
Câu trả lời của hắn cũng thật là đơn giản .
Lâm Tiên Nhi đứng dậy , nàng chầm chậm bước lại bên cửa sổ .
Bên ngoài thật là vắng lặng , một tiếng chim kêu cũng không nghe thấy .
Bất cứ một sự vắng lặng nào cũng dều làm cho con người thêm trống trải , bất cứ một người nào mang một tâm sự trống trải như thế ấy cũng đều cảm nhận giá trị cuộc sống thật không đáng một xu .
Sự vắng lặng của cảnh vật , sự vắng lặng của tâm hồm làm cho người ta có một cảm xúc đáng sợ , đó là một cảm xúc chết .
Đó là cái cảm giác của con người đã đánh mất cả cuộc đời .
Thật lâu , Lâm Tiên Nhi nói thật nhỏ :
- Tôi bỗng có một nhận xét lạ lùng , cái nhận xét mà từ lâu rồi tôi không muốn thấy , tôi có một cái so sánh , tôi thấy giữa anh và Lý Tầm Hoan gần như giữa Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mạng .
Tiểu Phi cau mặt :
- Sao ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Con người của Kinh Vô Mạng chỉ vì Thượng Quan Kim Hồng mà sống , tự nhiên Thượng Quan Kim Hồng đối với hắn cũng tốt nhưng cho đến bây giờ ...
Vành môi nàng chợt hé một nụ cười cay đắng :
- Bây giờ Kinh Vô Mạng đã mất đi cái giá trị lợi dung lập tức bị Thượng Quan Kim Hồng đuổi đi như một con chó ghẻ , kết cuộc của một vấn đề như thế ấy , tôi chắc rằng không khi nào Kinh Vô Mạng nghĩ tới .
Tiểu Phi nói :
- Cũng có thể hắn đã nghĩ tới rồi .
Lâm Tiên Nhi nói :
- Nếu hắn biết được cái kết cuộc như thế thì hắn sẽ chẳng làm như thế .
Tiểu Phi nói :
- Hắn biết nhưng chắc hắn sẽ làm như thế vì hắn không có con đường chọn lựa nào khác nữa .
Lâm Tiên Nhi hỏi :
- Thế còn anh ?
Tiểu Phi làm thinh .
Lâm Tiên Nhi nói :
- Lý Tầm Hoan đối với anh cũng tốt lắm bởi vì hắn biết rằng trên đời này kẻ duy nhất giúp hắn được là anh , ngoài anh ra hắn gần như hoàn toàn cô lập . Nhưng cho đến khi giá trị lợi dụng của anh không còn nữa , lúc bấy giờ liệu cái hoạt cảnh của Kinh Vô Mạng và Thượng Quan Kim Hồng có tái diễn lại với anh và hắn hay không ?
Tiểu Phi trầm ngâm .
Sau đó hắn nói :
- Cô hãy quay mặt lại .
Câu nói đó hắn nói thật chậm nhưng thật chắc , thật nghiêm trang .
Chưa bao giờ hắn nói với Lâm Tiên Nhi bằng giọng nói như thế ấy .
Bàn tay vịn bên song cửa sổ của Lâm Tiên Nhi vùng siết chặt , nàng hỏi :
- Quay đầu lại làm gì ?
Tiểu Phi nói :
- Bởi vì tôi cần cho cô biết hai chuyện .
Lâm Tiên Nhi nói :
- Tôi đứng như thế cũng vẫn nghe được như thường .
Tiểu Phi nói :
- Nhưng tôi muốn cô thấy tôi , thấy mặt tôi khi nói , có những câu nói không chỉ nghe bằng tai mà cần phải thấy bằng mắt , nếu không cô không bao giờ hiểu hết ý nghĩa của nó được .
Bàn tay của Lâm Tiên Nhi nắm càng chắc vào song cửa nhưng rồi nàng cũng quay đầu lại .
Quả nhiên , khi nhìn vào mắt của Tiểu Phi , nàng đã hiểu rõ ý nghĩa câu nói của hắn .
Đôi mắt của Tiểu Phi chợt giông giống như đôi mắt của Thượng Quan Kim Hồng .
Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn , có người nói như thế hoàn toàn đúng nhưng nếu đúng thì đôi mắt của Thượng Quan Kim Hồng luôn luôn bỏ ngỏ ấy , không ai dòm vào có thể thấy được những gì bên trong trống rỗng .
Không phải thứ trống rỗng không biên giới mà là thứ trống rỗng cảm tình - nơi không chứa đựng tình cảm nào vì thế khi nhìn vào đôi mắt ấy , người ta hiểu ngay không bao giờ có một sự cải biến , không bao giờ lay động .
Người mang đôi mắt ấy nói ra , người nghe chứ không có quyền cãi cũng như không có quyền hỏi lại .
Nhìn vào đôi mắt của Tiểu Phi bây giờ , Lâm Tiên Nhi hiểu ngay vấn đề là như thế .
" Đừng bao giờ cãi lại người mang đôi mắt ấy , nếu không nhất định sẽ hối hận về sau "
Trong khoảnh khắc , Lâm Tiên Nhi thấy ngay ý nghĩ của mình đã lầm .
Từ lâu , có thể nói từ buổi ban đầu , khi nàng bức rời Tiểu Phi ra khỏi vòng tay của Lý Tầm Hoan , nàng cho rằng Tiểu Phi sẽ mãi mãi là cục bột trong tay nàng , nàng muốn vo tròn , bóp méo gì cũng được , nàng sẽ khống chế hắn mãi mãi , nàng sẽ dùng hắn làm tấm bia , dùng hắn làm một con cờ , dùng hắn làm một cây viết để cho nàng vẽ bùa vẽ phép .
Nàng biết Tiểu Phi là một con người sinh ra và lớn lên trong cô đơn của vùng núi thẳm động hoang biên ải , nàng không biết rõ lai lịch hắn nhưng nàng biết hắn rất thiếu thốn tình cảm , từ khi gia nhập Trung Nguyên cho đến khi tới Hưng Vân Trang , người mang lại tình cảm duy nhất cho hắn là Lý Tầm Hoan .
Nàng biết tình cảm của hai người sâu đậm lắm , Lý Tầm Hoan đã từng liều chết vì Tiểu Phi và đổi lại Tiểu Phi cũng đã từng đổ máu cho Lý Tầm Hoan .
Nàng không " chài " được Lý Tầm Hoan , nàng quay sang Tiểu Phi và cũng chỉ độ một thoáng giây tao ngộ buổi ban đầu , nàng biết ngay giá trị lợi dụng về Tiểu Phi đối với nàng cao lắm , đáng giá lắm .
Vì hắn là con người sống trọn vẹn với nội tâm , vì hắn là con người tình cảm dạt dào , vì hắn là con người dám chết vì tình cảm , nàng cố dùng mọi mánh khóe để dựng nàng thành một thần tượng trong lòng hắn và nàng đã thành công .
Nàng sai khiến được hắn , nàng đã làm cho hắn phải xa lánh Lý Tầm Hoan .
Tiểu Phi quả thật rất yêu nàng , yêu nàng thật sâu thật đậm .
Nhưng trong cuộc sống tình cảm của con người đàn ông , trong đời sống nội tâm của họ , có những thứ đã không kém phần quan trọng hơn tình yêu mà trái lại , có nhiều khi những thứ ấy còn nặng hơn là khác .
Một trong những thứ ấy là lòng tự trọng .
Người đàn ông khi đã có tinh thần tự trọng thì không một cái gì , không một sức mạnh nào cho dầu đó là sức mạnh của ái tình làm hay chuyển họ .
Tiểu Phi đối với nàng luôn luôn được coi là hết sức " thuận lòng " , đó là bởi nàng chưa hề đụng chạm đến vấn đề gai góc đó , nàng có thể bảo hắn chết nhưng không thể buông bỏ lòng tự trọng .
Vì nàng , hắn có thể làm bất cứ chuyện gì , hắn có thể mù quáng trước bất cứ chuyện gì , chỉ khi nào động đến lòng tự trọng của hắn thì nhất định bị phản ứng .
Qua một lúc khá lâu , hình như đã ổn định được cơn dao động , Lâm Tiên Nhi nhìn hắn mỉm cười :
- Rồi , tôi đang nhìn anh nè , anh nói câu gì thì nói đi . Xí , bây giờ bắt đầu đày xát người ta đấy nghe .
Nàng biết nàng đã dại dột đả động đến một chuyện không nên đả động , nàng biết bây giờ nàng cần gỡ lại , nàng nói một câu nũng nịu để khỏa lấp , để mong dịu bớt phần căng thẳng vừa rồi .
Tiểu Phi không cười :
- Cô phải hiểu rõ Lý Tầm Hoan là bằng hữu của tôi , tôi không bằng lòng bất cứ người nào nói nhục hắn trước mặt tôi , bất cứ người nào , cô nghe rõ rồi chứ ?
Lâm Tiên Nhi cúi mặt , giọng nàng nhỏ lại :
- Anh còn nói gì nữa không ?
Những lời nói của cô vừa rồi chẳng những đã đánh giá thấp về con người của Kinh Vô Mạng .
Lâm Tiên Nhi ngẩng mặt , ánh mắt nàng bộc lộ kinh nghi :
- Hắn ...
Tiểu Phi nói :
- Hắn đi là tại vì hắn cần đi chứ không phải bị Thượng Quan Kim Hồng xua đuổi .
Lâm Tiên Nhi nói :
- Nhưng ... nhưng tôi không biết ...
Tiểu Phi ngắt ngang :
- Cô không cần biết , cô chỉ cần nhớ như in .
Lâm Tiên Nhi cúi mặt , giọng nói của nàng thật buồn :
- Mỗi câu anh nói , tôi sẽ nhớ mãi , tôi hy vọng anh cũng đừng quên , anh đã nói đối với tôi anh sẽ mãi mãi không thay lòng .
Tiểu Phi nhìn nàng .
Hắn nhìn nàng thật lâu , thật lâu .
Lòng hắn cho dầu là một ngọn núi băng đến lúc này cũng phải bị tan thành nước .
Hắn từ từ bước lại bên nàng .
Toàn thân nàng hình như có một hấp lực mà hắn không làm sao chống cự .
Nhưng Lâm Tiên Nhi vụt lách sang bên , nàng nói ngập ngừng :
- Anh ... bữa nay không được ...
Lại không được , hơn hai năm trường đối với hắn nàng vẫn một câu " không được " .
Nàng rất sợ thần tượng của nàng trong lòng hắn sụp đổ , nếu để hắn khám phá được bí mật của nàng .
Nàng rất sợ hắn biết nàng là một người đàn bà chứ không phải là con gái .
Nàng quyết giữ trong lòng hắn một ấn tượng là nàng trong trắng, nàng không phải là hạng hư thân mất nết như Lý Tầm Hoan đã ngầm bảo từ lâu .
Tiểu Phi khựng lại , như bao lần hắn khựng lại khi nàng cự tuyệt .
Những lần trước nàng không sợ nhưng lần này nàng sợ .
Nàng vội nhoẻn miệng cười , dịu giọng :
- Bữa nay anh nên nghỉ cho thật khỏe , tôi sẽ nằm bên anh để trông chừng giấc ngủ cho anh . http://hello.to/kimdung
***
Thượng Quan Kim Hồng vẫn đứng như bao giờ trong phòng hắn .
Nhưng lần này hắn quay mặt ra cửa sổ , bên ngoài những canh phòng đã được cho nghỉ .
Bởi vì Thượng Quan Kim Hồng đã dặn :
- Hôm nay có người đến , tuyệt đối không được làm khó dễ , hãy để họ tự do .
Người đến là ai ?
Thượng Quan Kim Hồng làm chuyện gì cũng có mục đích , hắn không khi nào làm một chuyện theo lối giải khuây .
***
Đêm đã về khuya .
Đêm về khuya thật vắng , thật im .
Tiểu Phi nhắm mắt , hơi thở hắn điều hoà , hình như hắn ngủ say .
Từ ngày không còn ở ngôi nhà " Tổ ấm " của hắn và Lâm Tiên Nhi nữa thì hắn không được uống những bát canh , vì thế hắn ít ngủ .
Trong những ngày gần đây vì mệt mỏi hay gì như thế nào đó , cứ hễ đặt đầu xuống gối là hắn ngủ ngay nhưng hôm nay thì hắn không ngủ được . Lâm Tiên Nhi nằm ngủ kề bên hắn , hơi thở của nàng thật nhẹ thật đều .
Chỉ cần nghiêng qua , Tiểu Phi đã ôm nàng vào lòng , đã ôm vóc thân ấm áp của nàng nhưng hắn tự cố chế áp lòng hắn .
Hắn không dám liếc nàng , hắn sợ chỉ cần liếc một cái thôi , lòng tự chế của hắn không làm sao giữ nổi .
Lâm Tiên Nhi rất tín nhiệm hắn , hắn không có quyền phá tan lòng tin đó .
Hắn không làm sao ngủ được .
Hơi thở của Lâm Tiên Nhi càng lúc càng nặng nề , nàng nằm im như ngủ nhưng trong bóng tối , hai mắt nàng vẫn mở .
Đôi mắt sáng ngời của nàng nhìn vào mặt Tiểu Phi .
Mái tóc bồng bềnh úp hờ trên khuân mặt hồn nhiên của hắn , nàng cảm thấy hắn như một đứa trẻ thơ .
Nàng thấy hai hàng mi của hắn thật dài , khép kín , bỗng nàng muốn đưa tay vuốt nhẹ lên mặt hắn .
Nhưng nàng không làm , nàng gọi nho nhỏ :
- Tiểu Phi , anh ngủ rồi à ?
Tiểu Phi làm thinh , mắt hắn nhắm nghiền .
Hắn không dám , hắn sợ chính hắn .
Chỉ cần cử động nhỏ thôi là hắn không còn giữ nổi .
Nhưng hắn muốn giữ , giữ cho xứng đáng lòng tin , giữ cho trong sạch đến ngày hôn lễ .
Lâm Tiên Nhi lẳng lặng đợi chờ .
Thật lâu , nàng nghe hơi thở hắn vẫn đều , nàng tụt lần , tụt lần .
Nàng tụt xuống giường ở phía dưới chân .
Nàng xách đôi giày nhè nhẹ bước ra phía cửa .
Nàng mở cửa thật nhẹ , nàng thoát ra ngoài .
Tiểu Phi cảm nghe như có một mũi kim châm vào ruột hắn .
Nàng đi đâu giữa đêm khuya ?
" Mắt không thấy , lòng không phiền não "
Điều đó Tiểu Phi rất biết , sự thật luôn là tàn khốc , sự thật luôn là đau lòng .
Nhưng tiếc một điều là hắn không làm sao áp chế mình nổi nữa .
***
Cửa mở .
Nụ cười thoáng lộ qua ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng .
Một nụ cười không bằng môi nhưng thật vô cùng tàn khốc .
Lâm Tiên Nhi khép cửa vào đứng dựa lưng vào cửa .
" Cộc , cộc " . Hai chiếc giày trên tay nàng buông xuống , nàng thở phào :
- Anh biết chắc rằng tôi nhất định sẽ tới phải không ?
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Phải .
Lâm Tiên Nhi cau mặt :
- Nhưng tôi ... tôi không hiểu nổi vì sao tôi lại đến .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Tôi biết .
Lâm Tiên Nhi gặng lại :
- Anh biết ?
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Cô đến là vì cô phát giác ra rằng Tiểu Phi không phải là chỗ để cô dựa lưng dễ dàng như cô đã tưởng , cho nên cô thấy rằng néu cô muốn sống , muốn yên ổn là phải đến đựa vào tôi .
Lâm Tiên Nhi cắn môi :
- Anh ... anh có thể dựa vào được chăng ?
Thượng Quan Kim Hồng cười :
- Cái đó cô phải tự hỏi cô . Trên đời không có một người đàn ông nào tuyệt đối dễ dựa cả. Hết hồi 29.
Ầm !
Cánh cửa bị đạp tung .
Một con người lao vào y như mang theo khối lửa .
Lửa giận bốc lên hừng hực .
Tiểu Phi .
Không ai có thể hình dung được sự phẫn nộ của Tiểu Phi trong lúc đo , không ai có thể tưởng tượng được .
ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng rực rỡ , hắn đang cười bằng ánh mắt cực kỳ tàn khốc .
Như vậy , rõ ràng hắn đã tính trước nước cờ , hắn tính đúng rằng Tiểu Phi sẽ đến đây .
Tiểu Phi như không còn thấy Thượng Quan Kim Hồng , như không còn thấy Lâm Tiên Nhi đang trần truồng trên tay hắn .
Tiểu Phi bây giờ không còn thấy gì nữa cả , trước mắt chỉ còn là ác mộng .
Toàn thân hắn run lên .
Lâm Tiên Nhi không thèm liếc hắn một cái , nàng lại còn hun nhẹ lên cổ Thượng Quan Kim Hồng và hỏi :
- Đến chỗ ở của anh chẳng lẽ ai cũng không cần gõ cửa cả ư ?
Tiểu Phi vụt đập mạnh tay vào cánh cửa .
Cửa sắt .
Gu bàn tay của Tiểu Phi đổ máu , môi hắn xanh rờn .
Tự nhiên là đau lắm nhưng trên đời này , ngay bây giờ không còn cái đau nào bằng lòng đau của hắn , lòng hắn hiện tại đang như người vò xé .
Lâm Tiên Nhi cười hăn hắc :
- à , thì ra hắn điên mà !
Tiểu Phi gầm lên :
- Thì ra ngươi là con đàn bà như thế .
Lâm Tiên Nhi nhướng mắt :
- Ngươi không biết à ? Tội không , từ lâu rồi ta vẫn là thế ấy , không hề cải biến , ngươi không tưởng tượng được tại vì ngượi ngu xuẩn , quá ngu xuẩn .
Nàng cười và nói tiếp :
- Giá như ngươi thông minh một chút thì ngươi không nên đến .
Tiểu Phi nghiến răng :
- Ta đã đến .
Lâm Tiên Nhi rất tự nhiên :
- Ngươi đến thì rồi lại làm sao ? Chẳng lẽ ngươi cắn ta ? Ta với ngươi có quan hệ gì với nhau mà ngươi định can thiệp vào cuộc sống của ta , ta có làm gì đi nữa , ngươi cũng chỉ lấy mắt ngó thôi .
Mắt của Tiểu Phi trước kia vốn không có nước mắt nhưng bây giờ thì nước mắt đã đóng thành băng .
Mắt hắn bây giờ như hai cục lửa .
Không , hai mắt hắn chợt như xám lại , trông vào chỉ thấy một màu đục ngầu , thứ mắt của Kinh Vô Mạng , thứ mắt cá chết .
Trong khoảng khắc , hắn bỗng biến thành một con người chết .
" Không nên đến , quả thật không nên đến ... "
Đã biết không nên đến thì đến làm chi ?
Tại sao con người luôn luôn cứ làm những chuyện mà đáng lý không nên làm ?
Tại làm sao con người lại cứ làm những chuyện tổn thương lấy mình như thế ?
***
Tiểu Phi cũng không biết làm sao mình lại đi ra .
Thượng Quan Kim Hồng lạnh lùng nhìn hắn , lạnh lùng nhìn theo hắn chứ không nói một tiếng nào .
Trong màn kịch này , hắn đóng vai câm .
Lâm Tiên Nhi thở phào :
- Tôi đã toàn tâm toàn ý đối với anh , bây giờ anh đã tin chưa ?
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Tin .
Câu nói chỉ vỏn vẹn có một tiếng như một tiếng chưa dứt là hắn đã quăng nàng xuống đất và bỏ đi thẳng ra ngoài .
Đi không hề ngó lại .
Toàn thân Lâm Tiên Nhi hình như tê dại .
Mặt nàng không bi ai , không phẫn nộ mà là sợ sệt .
Nàng cảm thấy khi nàng phát giác rằng nàng không hoàn toàn chế phục được Tiểu Phi , nàng cũng đã sợ sệt như thế , chỉ có điều khi đó , sự sợ sệt không sâu lắm .
Nàng đã tính thật kỹ , nàng đã làm một bài toán thật kỹ , nàng đã thử lại thật kỹ rồi .
Thế mà có sai ở điểm nào ?
Không , nàng phải thử lại .
Nàng chầm chậm đứng lên , nàng gom mớ áo quần mà nàng vừa dứt ra khi nãy xếp lại ngay ngắn .
Nàng hành động thật chậm , nàng để cho tâm hồn nàng lắng lại bình thường , nàng để cho thân thể dịu lại bình thường rồi mới trèo lên giường nằm lại .
Nàng nằm thật thoải mái , nàng duỗi thẳng tay chân , nàng khẽ liếc xuống vóc thân ngà ngọc của nàng và nàng lẩm bẩm :
- Không , ta cần phải thử lại cho chinh xác .
Nàng khẽ đặt tay lên ngực mình , nàng khẽ vuốt nhẹ , nàng vuốt dài xuống mông , xuống đùi ...
Nàng lại mỉm cười tự tin .
***
Tận cùng của con đường hầm có một khung cửa hình vòng nguyệt .
Tiểu Phi lao mình ra và đầu hắn chạm vào khung cửa .
Khung cửa gãy đi một đoạn và hắn té nhũi ra ngoài .
Hắn té sấp , hắn nằm thật thẳng y như nằm duỗi tay lên giường .
Hắn nằm không động đậy , hắn không bò dậy mà cũng không hề nghĩ đến chuyện bò dậy .
Đầu óc hắn trống không .
Thu đã tàn rồi .
Đất ẩm thấp đã khô rắn lại , mùi đất pha lẫn mùi lá không thành một mùi hăn hắc .
Tiểu Phi nằm úp mặt , hắn cặp từng miếng đất nhai ngấu nghiến .
Những miếng đất khô rắn bể tan trong miệng hắn , trôi qua cổ hắn , lần vào bụng hắn .
Hình như hắn muốn dùng đất để trám đầy cõi lòng trống rỗng của hắn bây giờ .
Thượng Quan Kim Hồng bước tới im lặng nhìn hắn .
Thượng Quan Kim Hồng bước ngang qua mình Tiểu Phi , hắn bước vào gian phòng dành cho Tiểu Phi và Lâm Tiên Nhi , hắn nhặt thanh kiếm của Tiểu Phi và quay nhanh trở ra .
Nhìn Tiểu Phi thêm một lúc nữa , Thượng Quan Kim Hồng phóng nhanh cây kiếm xuống .
Phập !
Thanh kiếm liếm sát da mặt của Tiểu Phi và cắm sâu xuống đất .
Mũi kiếm bén ngót kiếm liếm phớt vào da , một đường máu chảy dài theo lưỡi kiếm , chảy xuống thật sâu .
Giọng của Thượng Quan Kim Hồng nhọn vắt hơn mũi kiếm :
- Kiếm của ngươi đó .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Nếu ngươi muốn chết thì rất dễ .
Tiểu Phi nằm im .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Nếu bây giờ mà ngươi chết sẽ không có một người nào rơi nước mắt cho ngươi đâu , không một ai thương tiếc ngươi đâu chỉ trong vòng không quá ba ngày , thân của ngươi sẽ như một con chó chết dưới mương chứ không có gì đáng cho người chú ý .
Hắn cười nhạt và tiếp lời :
- Bởi vì một người đàn ông mà chết vì một người đàn bà như thế thì thật không bằng một con chó chết .
Tiểu Phi vụt nhảy dựng lên rút thanh kiếm .
Thượng Quan Kim Hồng chấp tay sau đít đứng nhìn hắn bằng tia mắt lạnh lùng .
Đôi mắt của Tiểu Phi đỏ ngầu , miệng hắn đầy đất cát , trông y như một dã thú không hơn .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Ngươi muốn giết ta phải không ? Thế thì tại sao chưa chịu ra tay ?
Tay của Tiểu Phi run bần bật , gu bàn tay của hắn gân xanh nổi vòng vòng .
Thượng Quan Kim Hồng nói thật chậm :
- Nếu ngươi muốn đi giết cô ta thì ta không cản trở .
Tiểu Phi quay phắt mình nhưng rồi hắn vụt ngưng , hắn đứng y một chỗ .
Thượng Quan Kim Hồng cười nhạt :
- Không lẽ bây giờ luôn cả chuyện giết ngưòi , ngươi cũng không đủ cam đảm nữa ư ?
ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng hơi dịu lại :
- Ta biết bây giờ ngươi sống còn khó khăn hơn chết nhưng nếu bây giờ ngươi chết tức là ngươi chạy trốn , ta lại biêt ngươi không bao giờ là con người như thế .
Hắn chầm chậm tiếp lời :
- Huống chi , ngươi đã chấp nhận làm trả ta một việc , ngươi vẫn chưa làm .
Hắn quay người bỏ đi , hắn đi tuy chậm nhưng không hề quay nhìn Tiểu Phi .
Tiểu Phi đứng nhìn đống đất hòa với máu mà hắn vừa ói ra và hắn vụt ngẩng mặt lên bước theo Thượng Quan Kim Hồng , hắn bước thật vững .
Mắt hắn ráo hoánh .
Hắn không bao giờ rơi nước mắt .
Hắn chỉ có thể đổ máu .
Hắn chuẩn bị đổ máu .
***
Xuyên qua cánh cửa nhỏ là thấy sân rộng .
Những cành dương liễu trong san đang vì gió thu mà than thở , than thở sinh mạng quá ư ngắn ngủi , than thở vìo loài người quá ngu xuẩn , đã không biết lợi dụng thời gian ngắn ngủi ấy .
Trong nhà ánh đèn hãy còn chiếu sáng .
ánh mắt xuyên qua khe cửa hắt vào mặt Thượng Quan Kim Hồng .
Hắn dừng chân quay lại vỗ vào vai Tiểu Phi :
- Hãy thẳng ngực lên mà bước vào trong ấy , đừng để cho thiên hạ ói vào mặt mình .
Tiểu Phi mím môi bước thẳng vào .
Trong nhà có những gì ?
Tiểu Phi không cần biết , một con người như sắp chết thì đâu còn biết sợ là gì .
Trong phòng có bảy người .
Bảy người thiếu nữ thật đẹp .
Bảy khuôn mặt ngọc ngẩng lên .
Mười bốn con mắt tập trung vào một mình Tiểu Phi .
Tiểu Phi sững sờ .
ánh mắt Thượng Quan Kim Hồng chớp lên như cười cợt :
- Ngươi hãy xem , người đẹp trên đời này đau chỉ có một ? Phải không nào ?
Đam thiếu nữ cười như nắc nẻ , họ ào lại kéo tay Tiểu Phi .
Trong mũi phấn sáp , có pha mùi rượu .
Trong góc phòng chất mấy chiếc rương .
Thượng Quan Kim Hồng mở nắp rương , những ánh nến huy hoàng bỗng tối sầm . Vì ánh sáng trong rương rạng rỡ , ánh sáng của vàng , của kim cương .
Thượng Quan Kim Hồng nhếch môi ngạo nghễ :
- Ngươi hãy nhìn vào trong xem , chỉ cần một rương thôi cũng đủ để mua hàng trăm con tim người đẹp .
Đám thiếu nữ cười hăn hắc :
- Tim của chúng tôi đã thuộc về người này rồi , cần phải mua làm chi nữa ?
Thượng Quan Kim Hồng cười :
- Ngươi xem , biết nói năng ngọt ngào cũng đâu phải chi có một mình nàng ? Nó là thiên bẩm của con gái mà .
Đam thiếu nữ rập lên :
- Chúng tôi nói toàn những lời thành thật tận đáy lòng .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Thật là giả , giả là thật , cần chi phải xác định thật hay khôn làm gì cho mệt .
Hắn ngó ngay mặt Tiểu Phi và hỏi từng tiếng :
- Bây giờ ngươi còn muón chết nữa thôi ?
Tiểu Phi chụp lấy bầu rượu uống cạn một hơi và bỗng ngửa mặt cười sặc sụa :
- Chết ? Kẻ nào ngu như thế ?
Thượng Quan Kim Hồng cười :
- Tốt , chỉ cần ngươi sống được thì tất cả những thứ này ...
Hắn chỉ tay một vòng qua mặt những người thiếu nữ và ngưng lại chỗ mấy chiếc rương và nói tiếp :
- Tất cả thuộc về ngươi .
Tiểu Phi hai tay ôm choàng lấy một cô gái , hắn dùng cách ôm khá mạnh , gần như hắn muốn siết nàng trong vòng tay của hắn .
Thượng Quan Kim Hồng bước ra ngoài và không quên cài then lại .
Tiếng cười lơi lả từ trong phòng vọng ra không ngớt .
Thượng Quan Kim Hồng chấp tay sau đít đi qua lại trong sân , hồi lâu hắn ngửa mặt lẩm bẩm :
- Ngày mai nhất định rất tốt trời .
Tốt trời , Thượng Quan Kim Hồng rất thích những ngày tốt trời .
Những ngày tốt trời , máu rất mau khô và người chết cũng ít hay rên rỉ . http://come.to/kimdung
***
Trời thật tối .
ánh nắng xuyên qua lớp bụi mù , trên con đường dài từ Như Vân Khách Sạn một con ngực phóng như bay .
Bộ áo vàng trên lưng ngựa phần phật theo chiều gió .
Tên kỵ mã hình như không thấy đường dài , không thấy hơi gió xé , bụng hắn bây giờ chỉ có mỗi một việc : đưa Tiểu Phi tới đây , bảo hắn phải giết hai người mặc áo hồng .
Thuộc hạ của Kim Tiền Bang khi nghe lệnh của Thượng Quan Kim Hồng trong lòng họ không bao giờ nghĩ đến chuyện nào khác nữa .
Sắc mặc của Long Tiêu Vân y như màu áo trên người hắn , sắc mặt ửng hồng trơn mịn .
Hắn không hề uống rượu .
Quyền lực đễ làm say lòng người , khi có quyền lực trong tay , rượu trở thành lạt lẽo .
Nhất là những người " sấp " có quyền lực thì chất " say " còn đậm đà hơn nữa .
Thượng Quan Kim Hồng tự thân đến đây tiếp hắn , đúng là một chuyện mà hắn cảm thấy hết sức uy phong , vinh dự .
Hắn tức vì không làm sao tập trung toàn thể hào kiệt võ lâm để cho họ thấy ngày vinh quang của hắn .
Người đến dự hội hôm nay hơi ít.
Trong giang hồ , không phải ai cũng thích ăn tiệc vì không có bữa tiệc nào mà không có chuyện phiền hà .
Tân khách đã ngồi vào bàn tiệc .
Tự nhiên là một tiệc lớn , sơn trân hải vị không thiếu một món nào .
Sau ba chén hừng hừng , Long Tiêu Vân nâng chén lên cười nói :
- Đại ca , thịnh tình của đại ca , huynh đệ đến chết cũng không quên được , huynh đệ xin kính đại ca một chén .
Da mặt hắn vốn đã ửng hồng , thêm ba chén rượu vô càng hồng hơn nữa và khi nói câu này , sự hân hoan làm cho rạng rỡ hơn lên .
Thượng Quan Kim Hồng nói giọng lơ là :
- Ta không bao giờ uống rượu .
Long Thiếu Vân đứng phía sau vội rót một chung trà bưng tới cười cười :
- Đã thế , lão bá hãy dùng trà thay rượu .
Thượng Quan Kim Hồng lạnh lùng :
- Ta cũng không uống trà .
Long Tiêu Vân hơi lựng khựng nhưng hắn cười được ngay , tự nhiên đó là lối cười mơn trớn .
- Vậy chẳng hay đại ca dùng chi nhỉ ?
Thượng Quan Kim Hồng đáp :
- Nước .
Long Tiêu Vân sửng sốt :
- Chỉ uống nước thôi ?
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Nước làm cho lòng sáng suốt , những người chỉ uống nước làm cho nước tâm không bao giờ loạn .
Long Thiếu Vân rót một chén nước bưng lại , hai tay nâng lên :
- Kính xin lão bá dùng nước mát .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Ta chỉ uống nước khi nào khát , bây giờ không khát .
Long Tiêu Vân xịu mặt .
Long Thiếu Vân vẫn cứ tươi cười :
- Đã thế , tiểu bói xin mạn phép uống thay lão bá ?
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Ngươi rót , ngươi uống .
Long Thiếu Vân bưng chén rượu , chén trà và chén nước uống sạch và chậm rãi nói :
- Ngưòi xưa thường hay trích huyết ăn thề , lão bá và gia phụ là người thông đạt , có lẽ không cần hình thức đó nhưng nhang đèn vốn là gốc lễ , chắc không thể thiếu .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Nhang đèn để làmn gì ?
Long Tiêu Vân nói :
- Để tế cáo thiên địa quỷ thần .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Quỷ thần không tế ta thì tại sao ta lại tế quỷ thần ?
Long Thiếu Vân nói :
- Vâng vâng , người anh hùng cái thế như lão bá thì nhất định quỷ thần cũng kính nể .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Ta không kính nể quỷ thần thì làm gì họ lại kính nể ta ?
Long Thiếu Vân đằng hắng mất tiếng rồi lại cười cười :
- Thế thì ý của lão bá ...
Thượng Quan Kim Hồng nghiêng mặt :
- Lệnh tôn và ta kết bái hay là ngươi ?
Long Thiếu Vân nói :
- Đương nhiên là gia phụ .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Thế thì ngươi hãy đứng lui vào trong kia .
Long Thiếu Vân vòng tay cúi mình :
- Vâng ạ .
Hắn cúi đầu lui vào trong nhưng sắc mặt không hề cái biến .
TRái lại , Long Tiêu Vân da mặt lại tái xanh , hắn gượng cười :
- Trẻ thơ ngu dại , xin đại ca thứ cho .
Thượng Quan Kim Hồng vụt đập bàn :
- Con như thế sao gọi là ngu dại ?
Và hắn lại thở dài :
- Chỉ tiếc một điều , hắn lại không phải là con ta .
Long Tiêu Vân ngồi sượng trân , thật hắn không biết nói sao cho phải .
Ngay lúc đó , một gã đại hán mặc áo vàng xăn xái bước vào cúi đầu và bước lại khom mình nói nhỏ với Thượng Quan Kim Hồng :
- Hồi bẩm Bang Chủ , lệnh đã truyền nhưng ...
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Nhưng sao?
Tên đại hán thấp giọng hơn nữa :
- Xem chừng hắn đã say quá .
Thượng Quan Kim Hồng cau mặt :
- Láy nước tạt vào mặt , nếu không tỉnh lấy nước đái tạt vào cho tỉnh .
Tên đại hán cúi đầu :
- Vâng ạ .
Có lẽ trong lòng hắn phục quá chừng , trên đời trừ cái chết không một ai đầu say cách mấy chỉ cần một gáo nước đái là tỉnh táo ngay .
Long Tiêu Vân không nghe được câu chuyện , hắn buông một câu thăm dò :
- Hình như đại ca có chờ người ?
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Ai xứng đáng cho ta chờ chứ ?
Long Tiêu Vân nói :
- Người đã đến đủ rồi , thế sao dại ca ...
Thượng Quan Kim Hồng vụt ngắt ngang :
- Bao nhiêu tuổi ?
Long Tiêu Vân đáp :
- Huynh đệ năm mươi mốt tuổi .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Ông bạn lớn hơn tôi , có phải tôi nên gọi bằng đại ca ?
Long Tiêu Vân lật đật đứng lên , cười mơn :
- Tài đức mới hơn chút tuổi khó nhận lớn nhỏ , mong đại ca đừng nói với tiểu đệ .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Đã thế , ta đã là đại ca thì ông bạn phải nghe lời tôi .
Long Tiêu Vân cúi mình :
- Vâng ạ .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Tót , vậy thì hãy ngồi xuống , mời chư vị bằng hữu một chén đi .
***
Người có thể ngồi vào tiệc rượu này , tự nhiên thể diện không nhỏ lắm .
Nhưng ngồi tại đây uống rượu thật không khác gì thọ tội .
Thượng Quan Kim Hồng trước sau không hề động đến chiếc đũa , tự nhiên những kẻ khác đều cảm nghe đôi đũa của mình bỗng nặng nề .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Tiệc đã dọn rồi , không ăn cũng phải thanh toán , ta rất ghét những chuyện lãng phí như thế , xin mời chư vị cầm đũa .
Bảy tám đôi đũa lập tức thò ra .
Long Tiêu Vân nói :
- Món cá này thật tươi , xin đại ca hãy dùng một ít .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Lúc đói ta mới ăn , bây giờ không đói .
Và hắn gằn từng tiếng :
- Không đói mà ăn cũng là lãng phí .
Lập tức có nhiều đôi đũa đặt xuống bàn .
Thượng Quan Kim Hồng lướt cặp mắt qua đám thực khách ngồi trơ như những pho tượng trước mâm cỗ đầy . Cặp mắt của hắn chợt dừng lại một hán tử trung niên .
Hán tử đặt đôi đũa xuống bàn . Miệng y chợt nhoẻn cười một cái , cười có vẻ nửa khinh thị nửa mơn trớn .
Thượng Quan Kim Hồng chỉ hán tử , lên tiếng hỏi :
- Các hạ tên gì ?
- Tại họ họ Tây , thị danh là Môn Ngọc .
Thượng Quan Kim Hồng cười ruồi . Nụ cười của hắn như muốn nụ cười khác . Nhưng trong nụ cười của Thượng Quan Kim Hồng chợt lóe lên sự tàn độc khi hắn mím môi lại .
Cả sảnh đường im phăng phắc . Mọi con mắt đều đổ dồn về Thượng Quan Kim Hồng và Tây Môn Ngọc . Tây Môn Ngọc gương mặt vẫn lạnh tanh , thỉnh thoảng đôi gò má mới hơi giừn giựt .
Thượng Quan Kim Hồng cất tiếng hỏi :
- Các hạ ăn thấy ngon không ?
- Đa tạ Bang Chủ , tại hạ ăn rất ngon .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi tiếp :
- Các hạ có ghĩ mình đang nói chuyện với ai không ? Và hành ôộng của các hạ có qua được ta không ?
- Tại hạ được Bang Chủ mời đến để dự là giao kết nên chắc có yến tiệc . Tất nhiên hành động của tại hạ trước tiên là phải ăn .
Thượng Quan Kim Hồng lãnh đạm trả lời :
- Một bán miến gà , một tô bánh canh tôm , hai trứng gà chiên , nhưng miến gà các hạ chỉ húp qua vài muỗng , bánh canh có lẽ hơi dở nên chỉ nhún đũa rồi thôi , hai trứng gà chiên thì chỉ ăn phân nửa với một chút bánh , có phải thế không ?
Tây Môn Ngọc cười nhạt :
- Thật không ngờ Bang Chủ lại biết rõ từng cử động của tại hạ như thế ấy .
Thượng Quan Kim Hồng thản nhiên :
- Những thứ mà các hạ ăn nếu chưa tiêu thì chắc còn trong bao tử chứ ?
Tây Môn Ngọc đáp :
- Tự nhiên .
Thượng Quan Kim Hồng vụt nặng mặt :
- Tốt , mổ thử bao tử ra xem . Coi những thứ ấy có còn hay không ?
Tất cả những người có mặt đã biết trước khi mới bắt đầu gài chuyện , ai cũng bết Thượng Quan Kim Hồng muốn gây sự với Tây Mốn Ngọc nhưng không một ai ngờ chuyện này lại đến như thế ấy , vì thế câu nói của hắn vừa dứt là tất cả đều tái mặt .
Lệnh của Thượng Quan Kim Hồng vừa ban ra như núi , không bao giờ thay đổi , bất cứ trường hợp nào cũng thi hành đến nơi đến chốn .
Tây Môn Ngọc xám mặt :
- Bang Chủ định đùa .
Thượng Quan Kim Hồng không nói thêm một tiếng , ngay lúc đó bốn tên đại hán áo vàng đã xông ra .
Tây Môn Ngọc đứng lên , thanh kiếm đã được tuốt ra khỏi vỏ .
Tách !
Không ai thấy Thượng Quan Kim Hồng nhấc tay nhưng chiếc đũa trước mặt vụt bay nhưng không ai thấy bay về hướng nào , họ chưa chớp mắt thì chiếc đũa đã ghim đúng vào Kiên Tĩnh huyệt bên phải của Tây Môn Ngọc .
Soảng !
Tiếng thanh kiếm bị rới xuống .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Mang xuống và xem cho thật kỹ đừng để lầm lẫn không nên .
Môi của Tây Môn Ngọc mấp máy nhưng vì sợ điếng nên hắn nói không ra tiếng .
Thượng Quan Kim Hồng thản nhiên đến lạnh lùng :
- Những thứ điểm tâm còn nguyên trong bao tử thì ta sẽ thường mạng cho ngươi , bằng không cái chết của ngươi được coi là chết lảng . Hết hồi 30.