Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 9: Sự ưu ái của mỹ nữ! (2)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
- Xin hỏi ở đây có nhận người không?
Lâm Lạc nhìn về phía nhân viên tiếp khách hỏi.
- Anh là Soán Mệnh Sư sao?
Cô gái xinh đẹp hỏi.
- Tôi là trợ lý Soán Mệnh Sư.
Lâm Lạc trả lời.
- Xin lỗi, chúng tôi không cần trợ lý Soán Mệnh Sư.
Sắc mặt tiểu thư kia trở nên lạnh lẽo.
... ...
Những đoạn đối thoại như vậy, buổi chiều ngày hôm nay Lâm Lạc đã gặp rất nhiều lần, đến cuối cùng, hắn đi vào liền trực tiếp hỏi:
- Xin hỏi các vị cần trợ lý Soán Mệnh Sư không?
Mà đáp án vẫn là hai chữ lạnh lùng như cũ:
- Không cần.
Lúc chạng vạng, Lâm Lạc đi ra khỏi tòa nhà Vận Mệnh, trong tòa nhà Vận Mệnh tổng cộng có khoảng chừng hai trăm văn phòng công tác Vận Mệnh, cả buổi chiều, hắn đã tới hơn 50 văn phòng, nhưng không có nơi nào đồng ý ký hợp đồng với hắn.
- Anh nóng lòng tìm công việc như vậy à?
Phía sau truyền tới một thanh âm quen thuộc.
Trong lòng Lâm Lạc hơi chấn động, hắn xoay người nhìn Tử Dạ, thoáng chần chờ một chút, rồi yên lặng gật đầu.
- Nếu như anh thực sự muốn tìm công việc ở văn phòng công tác Vận Mệnh, anh không nên tham gia khảo hạch tư cách trợ lý Soán Mệnh Sư.
Tử Dạ nhẹ nhàng cười, vẻ tươi cười mỹ lệ nhất thời làm cho Lâm Lạc thất thần, dừng lại một chút, nàng nói tiếp:
- Không có phòng công tác Vận Mệnh nào nguyện ý bồi dưỡng một Soán Mệnh Sư để cạnh tranh với mình.
Tử Dạ một chữ nói ra thiên cơ, trong lòng Lâm Lạc liền sáng tỏ, hắn đã hiểu một số chuyện, nhưng như vậy trong lòng hắn lại càng thêm lo lắng.
- Lẽ nào, tôi thực sự không có biện pháp tìm được công việc sao?
Trong lòng Lâm Lạc phiền muộn không ngớt, nếu như không thể tìm được công việc ở văn phòng công tác Vận Mệnh, hắn căn bản không có biện pháp trong hai tháng kiếm đủ học phí cho Lâm Sương.
- Nếu như anh đồng ý, có thể tới văn phòng của tôi.
Tử Dạ dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Lâm Lạc, mở miệng nói.
- Văn phòng của tôi, hiện nay chỉ có một mình tôi, tuy rằng tôi thích độc lai độc vãng ( một mình đến, một mình đi), nhưng tôi nghĩ có một trợ thủ cũng tương đối tốt.
Tử Dạ lười biếng nói,
- Sinh ý của tôi luôn luôn tốt, cho nên cũng không cần lo lắng tương lai anh sẽ cạnh tranh với tôi.
Lâm Lạc hơi hít một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, rốt cục hắn đã xác định, vừa rồi hắn không nghe lầm, Tử Dạ xác thực có ý định nhận hắn, nói cách khác, hắn tìm được công việc, hơn nữa, lại là công việc làm cùng với Tử Dạ.
Lâm Lạc lắp bắp nói, đột nhiên hắn nhớ tới một việc, chỉ là có chút ngại ngùng không dám mở miệng.
- Chuyện gì?
Tử Dạ hơi cau mày, tựa hồ có chút bất mãn,
- Muốn nói cứ nói, ấp úng làm cái gì?
- Tử Dạ tiểu thư, tôi muốn hỏi, cái kia, cô có thể trả tôi bao nhiêu tiền lương?
Lâm Lạc rốt cục cố lấy dũng khí hỏi ra, hiện tại đối với hắn mà nói, tiền lương mới là vấn đề tối trọng yếu.
- Cái gì, anh...
Tử Dạ chỉ kém không chửi lên, tiểu tử thối này lại còn muốn đòi tiền lương? Nàng để cho hắn đến chỗ nàng, hắn nên mang ơn mới đúng, lại còn dám đòi nàng tiền lương!
- Không có tiền lương, anh không làm thì thôi!
Tử Dạ tức giận nói.
- Hả!
Lâm Lạc cúi đầu lên tiếng, vẻ mặt tràn ngập thất vọng, tâm trạng nhất thời từ thiên đường rơi xuống địa ngục, không có tiền lương, cho dù có thể làm việc với Tử Dạ thì sao chứ? Hắn còn phải cung cấp tiền cho Tiểu Sương sinh hoạt, để nàng đến trường, hắn không thể không có tiền.
- Xin lỗi, Tử Dạ tiểu thư, cảm tạ ý tốt của cô, tôi, tôi không thể đến chỗ cô làm được.
Lâm Lạc thấp giọng nói, nói xong, hắn liền xoay người chậm rãi rời đi, bước chân rất nặng nề.
- Lâm Lạc, anh chờ một chút!
Tử Dạ ngẩn người, thật sự nàng không nghĩ tới Lâm Lạc sẽ bởi vì không có tiền lương mà không vào văn phòng công tác Vận Mệnh của nàng, nàng tức giận ngăn Lâm Lạc, bất mãn hỏi:
- Chỉ là tạm thời không tiền lương mà thôi, chờ sau ba tháng, anh có thể tham gia khảo hạch nhất cấp Soán Mệnh Sư cách, lúc đó anh có thể chấp nghiệp, khi đó anh còn sợ không có tiền sao?
- Tử Dạ tiểu thư, tôi cũng biết thế, nhưng hiện tại tôi thực sự rất cần tiền.
- Vậy à!
Tử Dạ hơi trầm ngâm, kỳ thực nàng đã điều tra qua về Lâm Lạc, đối với tình huống cơ bản của hắn cũng hiểu, biết rằng tuy hắn ở khu biệt thự sa hoa, nhưng xác thực là hẳn không có bao nhiêu tiền, thoáng trầm mặc một hồi, Tử Dạ nói tiếp:
- Như vậy đi, tôi không trả lương cho anh, nhưng nếu thực sự anh cần tiền gấp, tôi có thể cho anh mượn trước một ít, thế nào?
Lâm Lạc hơi sửng sốt, ngẩng đầu, có chút ngoài ý muốn nhìn Tử Dạ, hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu, Tử Dạ lại vì hắn mà nhượng bộ.
- Không muốn thì thôi vậy!
Thấy biểu tình của Lâm Lạc, Tử Dạ cho rằng hắn vẫn không muốn, không khỏi có chút buồn bực, nghĩ đến nhiều năm qua, Tử Dạ còn chưa nhượng bộ như vậy trước mặt ai, nếu không phải có chút hiếu kỳ với năng lực của Lâm Lạc, nàng sẽ không làm như vậy.
- Tử Dạ tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, tôi nguyện ý!
Lâm Lạc vội vã nói,
- Cảm tạ Tử Dạ tiểu thư giúp đỡ.
- Vậy anh đi theo tôi!
Tử Dạ sắc mặt thoáng chậm, nghe được Lâm Lạc rốt cục cũng đáp ứng, nhất thời tâm trạng nàng cũng tốt lên không ít.
Tử Dạ mang theo Lâm Lạc đi tới tầng 88 Tòa nhà Vận Mệnh, cũng là Văn phòng công tác Vận Mệnh của Tử Dạ, sau khi ký hợp đồng với Lâm Lạc, liền đuổi Lâm Lạc đi, chỉ nói với hắn một câu, bảo hắn đúng chín giờ sáng mai đến văn phòng làm việc.
Lại một lần nữa đi ra khỏi Tòa nhà Vận Mệnh, nhưng Lâm Lạc còn có chút cảm giác hồ hồ, chuyện vừa xảy ra, tựa hồ giống như giấc mộng, nhưng hắn biết, đây không phải nằm mơ, đây là chuyện có thực đã xảy ra, rốt cục hắn tìm được một công việc rồi, trở thành trợ thủ của Tử Dạ - Soán Mệnh Sư nổi tiếng nhất Thành phố Minh Châu.
Nghĩ đến sắp làm việc cùng Tử Dạ, trong lòng hắn không khỏi có chút chờ mong, nhưng lại có chút thấp thỏm, hắn biết, thực ra mình rất muốn nhìn thấy Tử Dạ, mị lực của Tử Dạ, bất luận nam nhân nào gặp qua một lần đều sẽ không quên được, Lâm Lạc hắn cũng không phải thánh nhân, hắn cũng sẽ không ngoại lệ, nhưng mà, hắn lại có chút sợ nhìn thấy Tử Dạ, mà nguyên nhân cũng là bởi vì mị lực của Tử Dạ quá lớn, hắn cảm thấy khó có thể khống chế mình.
Nhưng mà cho dù Lâm Lạc có muốn gặp Tử Dạ hay không, cũng sẽ không cải biến được một chuyện có thực, sau này, trong một khoảng thời gian tương đối dài, hắn sẽ thường xuyên nhìn thấy Tử Dạ.
Lắc đầu, Lâm Lạc cố gắng xua đi những ý nghĩ hỗn độn trong đầu, quay đầu nhìn lại Tòa nhà Vận Mệnh một lần nữa, rồi dứt khoát xoay người rời đi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 9: Sự ưu ái của mỹ nữ! (3)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Khi trở lại cửa tiểu khu hoa viên biệt thự, sắc trời đã tối, Lâm Lạc đã ở bên ngoài cả ngày, nhưng kỳ quái chính là hôm nay Lâm Sương lại không gọi điện thoại cho hắn, nếu như trước đây, chỉ sợ nàng đã gọi mấy cuộc điện thoại rồi.
- Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng đã trở về!
Thấy Lâm Lạc, Chu Vân Đào vẻ mặt quỷ bí,
- Tiểu Lâm, hiện tại rốt cục ta đã biết, cái gì là chân nhân bất lộ tướng.
- Cái gì?
Lâm Lạc cảm giác có chút kì lạ.
- Ta nói tiểu tử ngươi cũng thật không có trách nhiệm, dù là ngươi không cẩn thận làm bụng người ta to lên, cũng không thể mặc kệ chứ!
Chu Vân Đào bất mãn nói,
- Tuy rằng chúng ta là bạn thân, nhưng trong chuyện này, ta vẫn khinh bỉ ngươi!
- F**k, ngươi có phải người hay không vậy, người ta đã tìm tới cửa, ngươi còn không thừa nhận!
Chu Vân Đào tựa hồ thực sự tức giận, khuôn mặt vốn cũng rất đen, lúc này thoạt nhìn càng thêm đen,
- Tiểu Lâm, nếu ngươi thật sự như vậy, chúng ta cũng không cần là bạn bè nữa!
- Ai đã tìm tới cửa?
Lúc này Lâm Lạc đã hoàn toàn hồ đồ rồi, nhưng trong lòng lại mơ hồ có chút bất an, hắn tương đối hiểu Chu Vân Đào, tên kia không phải loại người cố tình gây sự, xem ra đã thật sự xảy ra chuyện gì.
- Lâm Lạc, em cũng không muốn tới nơi này tìm anh, nhưng, nhưng hôm nay em đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói em mang thai rồi, em, em không có cách nào, mới tới đây tìm anh.
Một thanh âm ngọt ngào đáng yêu từ bên cạnh hắn truyền đến.
Lâm Lạc lại càng hoảng sợ, vừa quay đầu nhìn, nhất thời trong lòng dâng lên một cổ phẫn nộ:
- Là cô?
Một cô gái mỹ lệ, duyên dáng yêu kiều đứng ở đó, trang phục vẫn gợi cảm như vậy, chỉ là trên mặt lại có vẻ bi thương, hai mắt hồng hồng, thoạt nhìn như đã khóc, mà cô gái này, chính là Nguyễn Thanh Ngọc.
- Lâm Lạc, em, em thực sự không muốn mang cho phiền phức cho anh, nhưng, cha biết em mang thai với anh, rất tức giận đuổi em ra khỏi nhà, em, em không có chỗ nào để đi, cũng chỉ có thể tới đây tìm anh.
- Nguyễn Thanh Ngọc, cô nói bậy bạ gì đó? Cô không nên nói xấu ta!
Lâm Lạc tức giận, nữ nhân này rõ ràng là muốn trả thù hắn, chỉ không nghĩ tới nàng sẽ dùng thủ đoạn này.
- Lâm Lạc, em biết anh không thích em, nhưng còn có con của chúng ta, anh không thể thu nhận em sao?
Nguyễn Thanh Ngọc hai mắt lưng tròng nhìn Lâm Lạc, dáng dấp điềm đạm đáng yêu kia, trang phục khêu gợi kia phối hợp cùng một chỗ, tựa hồ mị lực tăng thêm rất nhiều.
Tuy rằng đã tối, nhưng lúc này vẫn có người ra vào, thanh âm Nguyễn Thanh Ngọc tuy rằng không lớn, nhưng đủ để truyền từ nơi này tới tai những người khác, mà sau một hồi, bốn phía quanh Lâm Lạc và Nguyễn Thanh Ngọc, đã có 7,8 người, đương nhiên, trong đó cũng tình cả Chu Vân Đào và bảo an.
- Tiểu huynh đệ, bạn gái ngươi xinh đẹp như vậy, nếu như ngươi còn không quan tâm, thì qua kỳ cục rồi!
Rốt cục có người không nhịn được ra khuyên nhủ, đó là một nam nhân khí chất bất phàm, chừng hơn ba mươi tuổi.
- Ta, thực sự ta với nàng không có quan hệ gì, ta và nàng mới gặp nhau một lần mà thôi!
Lâm Lạc cảm giác hiện tại mình có lý cũng không thể nói rõ, rõ ràng những người này đều bị Nguyễn Thanh Ngọc lừa dối.
- Người ta mang thai rồi, vẫn còn không thừa nhận, còn có nhân tính không vậy?
Có người nhỏ giọng nói, đó là một thanh âm của nữ nhân.
- Hay a, một cô gái thật xinh đẹp, nếu ngươi không làm hư người ta, chẳng lẽ người ta sẽ đến tìm ngươi sao?
Đây lại là một thanh âm nữ nhân, theo hướng tiếng nói phát ra, Lâm Lạc thấy đó là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi.
- Tiểu huynh đệ, trong lúc yêu nhau, mâu thuẫn nhỏ cũng không có vấn đề gì, nhưng nên chịu trách nhiệm của mình chứ, ngươi đã làm cha rồi!
Nam nhân mở miệng nói lúc trước kia vỗ vỗ vai Lâm Lạc, nói rất sâu sắc.
- Cảm tạ vị đại ca này, ta biết phải làm gì.
Lâm Lạc miễn cưỡng tươi cười, nhưng vẻ tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, hắn nhìn những ánh mắt khinh bỉ xung quanh, lại nhìn bộ dáng hận không thể đánh hắn của Chu Vân Đào, hắn biết, đêm nay mình muốn biện bạch rõ ràng là không có khả năng rồi.
- Chúng ta đi về nhà!
Lâm Lạc kéo tay Nguyễn Thanh Ngọc, hầu như là nghiến răng nghiến lợi nói với nàng.
- Đi chậm một chút, cẩn thận động đến thai nhi!
Thấy Lâm Lạc lôi kéo Nguyễn Thanh Ngọc gấp gáp đi vào bên trong, một bác gái hảo tâm nhắc nhở, nghe thế, Lâm Lạc thiếu chút nữa ngã lăn trên đất, hắn hung hăng trừng mắt liếc Nguyễn Thanh Ngọc, cước bộ chậm lại.
- Nguyễn Thanh Ngọc, rốt cuộc cô muốn thế nào?
Nhìn chung quanh không có ai, Lâm Lạc dừng bước, buông tay Nguyễn Thanh Ngọc, căm giận hỏi.
- Ngươi không muốn biết em gái bảo bối của ngươi bây giờ ở nơi nào sao?
Nguyễn Thanh Ngọc cười lạnh một tiếng nói.
Lâm Lạc tâm thần chấn động, trách không được hôm nay Lâm Sương không gọi điện thoại cho hắn, thì ra là đã xảy ra chuyện.
Trong đầu hiện ra hình ảnh Lâm Sương, Lâm Lạc thoáng thở dài một hơi, nhưng vị trí hiện tại của Lâm Sương thật ra làm hắn có chút ngoài ý muốn, nàng lại đang ở bệnh viện, chính xác hơn, là ở bên ngoài phòng phẫu thuật.
- Nguyễn Thanh Ngọc, ngươi nên rõ ràng ta là ai, nếu như ngươi dám hạ thủ đối với em gái ta, ta tin tưởng kết cục của ngươi sẽ rất bi thảm!
Lâm Lạc lạnh lùng nói, để bảo vệ an toàn cho Lâm Sương, hắn cũng chỉ có thể dùng thân phận Soán Mệnh Sư uy hiếp Nguyễn Thanh Ngọc một chút.
- Lâm Lạc, không cần ngươi nhắc nhở, ta biết ngươi là Soán Mệnh Sư!
Nguyễn Thanh Ngọc hừ lạnh một tiếng nói,
- Bằng không, ngươi cho là ngươi còn có thể sống đến bây giờ sao?
Lâm Lạc không nói gì, lấy ra điện thoại di động gọi cho Lâm Sương, nhưng điện thoại di động cũng tắt máy.
- Không cần gọi, điện thoại di động của Lâm Sương, đã sớm bị người ta trộm đi rồi.
Nguyễn Thanh Ngọc có chút đắc ý nói,
- Lâm Sương kỳ thực rất an toàn, chỉ tiếc, ngươi không tìm được nàng.
- Nguyễn Thanh Ngọc, ngươi nhớ một câu cho ta, không nên ép ta động thủ!
Lâm Lạc nhìn chằm chằm vào nàng, ngữ khí đột nhiên trở nên băng lãnh,
- Tin hay không ta có thể lập tức biến ngươi thành một kẻ quái dị?
- Ngươi, ngươi dám?
Nguyễn Thanh Ngọc ngoài mạnh trong yếu nói,
- Ngươi dám đánh ta, ngươi cũng đừng nghĩ tìm được Lâm Sương!
- Em gái ta còn không cần ngươi phải quan tâm!
Lâm Lạc hừ lạnh một tiếng, liền đi về phía bên ngoài tiểu khu, lúc này, cho dù Nguyễn Thanh Ngọc ở phía sau nói cái gì, hắn cũng không để ý tới, hắn chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện, đón Lâm Sương về.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 10: Ủy thác của kiều nữ! (1)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Lâm Sương ở bên ngoài phòng phẫu thuật đi tới đi lui, trong lòng rất lo lắng, lúc chạng vạng, nàng đang ở nhà chờ Lâm Lạc về đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, nói là Lâm Lạc bị tai nạn xe cộ, hiện giờ đang ở bệnh viện cấp cứu, tin tức này đối với Lâm Sương mà nói không khác sét đánh ngang tai, nàng căn bản không kịp suy nghĩ chuyện này thật hay giả, nàng chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất đi tới bệnh viện, sau đó ở bên ngoài phòng phẫu thuật đợi, nhưng đã qua hơn hai giờ, phẫu thuật còn chưa kết thúc.
Tiếng bước chân gấp gáp từ bên kia truyền đến, Lâm Sương vô thức quay đầu nhìn thoáng qua, nhất thời cảm thấy ngây dại.
- Lạc ca ca, anh, anh...
Lâm Sương đang nói đột nhiên oa một tiếng, khóc lớn lên,
- Lạc ca ca, anh không được chết!
Lâm Sương nhào tới trong lòng Lâm Lạc, bi thiết khóc lên.
- Tiểu Sương, đừng khóc nữa, anh không sao.
Lâm Lạc vỗ nhẹ vào lưng nàng, ôn nhu nói.
- Anh, anh biến thành quỷ rồi, còn nói không có việc gì, ô ô...
Lâm Sương càng khóc càng thương tâm hơn.
Lâm Lạc không khỏi có cảm giác không biết nên khóc hay cười, vốn hắn còn tưởng rằng sở dĩ Lâm Sương khóc, là bởi vì thấy hắn mà vui vẻ, vậy mà, nàng dĩ nhiên lại nghĩ hắn thực sự đã chết.
- Tiểu Sương, anh còn sống, em bị người ta lừa gạt rồi.
Lâm Lạc có chút bất đắc dĩ nói.
Lâm Sương bỗng nhiên ngừng khóc, từ trong lòng Lâm Lạc đẩy ra, đầu tiên là hai tay sờ sờ mặt Lâm Lạc, sau đó lại nhéo nhéo cánh tay hắn.
- Lạc ca ca, anh, anh thực sự còn sống a!
Hai tay Lâm Sương nhanh chóng lau nước mắt, thế nhưng con mắt lại lập tức đỏ lên, nàng lại một lần nữa nhào vào trong lòng Lâm Lạc, nước mắt lại một lần nữa chảy ra.
- Lạc ca ca, đáp ứng em, cho dù thế nào cũng không được rời xa em.
Lâm Sương khóc thút thít nói,
- Cho dù chết, cũng phải mang em theo, có được không?
Lâm Lạc trong lòng đau xót, tình ý của Lâm Sương làm hắn cảm động, nhưng càng làm cho hắn chua xót hơn.
- Đáp ứng em đi, có được không?
Lâm Sương lại bắt đầu thúc giục.
- Tiểu Sương, anh đáp ứng em, bất kể lúc nào, anh đều sẽ ở cùng một chỗ với em.
Lâm Lạc khẽ cắn môi, thấp giọng nói.
Lâm Sương liền nín khóc mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc.
- Tiểu Sương, chúng ta về nhà trước đi!
Một lát sau, Lâm Lạc nhẹ nhàng nói.
Lâm Sương gật đầu, nhưng không có ý tứ rời khỏi lồng ngực Lâm Lạc, Lâm Lạc thoáng chần chờ một chút, liền bế Lâm Sương lên, xoay người đi về phía bên ngoài bệnh viện.
Từ xe taxi đi xuống, Lâm Sương trong lòng cũng đã ngủ say, trong mấy giờ khi nàng cho rằng Lâm Lạc bị tai nạn giao thông, sự căng thẳng đã làm cho thể xác và tinh thần nàng đều rất mệt mỏi.
Tiểu khu Hoa Viên biệt thự cửa đã không có ai vây xem, nhưng thân là bảo an, hôm nay Chu Vân Đào còn chưa được nghỉ, thấy Lâm Lạc ôm Lâm Sương đi về, hắn không khỏi nhíu nhíu mày.
- Tiểu Lâm, sao bạn gái ngươi lại rời đi? Có phải tiểu tử ngươi đuổi nàng đi hay không?
Trong giọng nói Chu Vân Đào vẫn có chút bất mãn.
- Đào ca, coi như chúng ta là bạn bè, ta nói lại lần nữa, ta và Nguyễn Thanh Ngọc không có quan hệ gì, tin hay không tùy ngươi!
Lâm Lạc nhàn nhạt nói.
- Ai, Tiểu Lâm, ta tin tưởng ngươi, nhưng người khác cũng sẽ không tin ngươi!
Chu Vân Đào hơi sửng sốt, quay về phía bóng lưng Lâm Lạc nói.
- Với ta mà nói, chỉ cần thân nhân và bằng hữu của mình tin tưởng, như vậy đủ rồi, về phần những người khác, ta không cần quan tâm.
Lâm Lạc vừa đi, vừa chậm rãi nói.
Chu Vân Đào há miệng, tựa hồ còn muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
- Lẽ nào Tiểu Lâm và đại mỹ nữ kia thực sự không có chuyện gì?
Nhìn thân ảnh Lâm Lạc dần dần đi xa, Chu Vân Đào có chút mê hoặc lẩm bẩm.
Đem Lâm Sương nhẹ nhàng đặt ở trên giường, đắp chăn cho nàng, Lâm Lạc ngơ ngẩn nhìn Lâm Sương hồi lâu, rồi mới lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ của nàng.
- Lâm đại ca, ta rất buồn chán, có thể trò chuyện với ta hay không a?
Vừa trở lại phòng ngủ, thanh âm của Tiểu Hôi liền vang lên.
- Ngươi không phải có thể lên mạng sao? Lên mạng đi, ta không có tâm tình nói chuyện phiếm với ngươi.
Lâm Lạc nằm ở trên giường, hữu khí vô lực nói.
- Online cũng không có gì hay để chơi mà!
Tiểu Hôi oán giận, lập tức có chút hiếu kỳ hỏi:
- Lâm đại ca, tâm tình ngươi không tốt, có phải bởi vì Tiểu Sương tỷ tỷ hay không?"
- Tiểu Sương tỷ tỷ? Ngươi gọi thân thiết nhỉ!
Lâm Lạc tức giận nói.
- Hì hì, Tiểu Sương tỷ tỷ rất thích ngươi đó!
Tiểu Hôi cười hì hì nói.
- Sao ngươi biết?
Lâm Lạc nao nao.
- Hì hì, ta nói cho ngươi, Tiểu Sương tỷ tỷ ở trên mạng internet viết một quyển tiểu thuyết, trong tiểu thuyết đều là chuyện của các ngươi, ta xem qua rồi, cho nên ta mới biết, nàng không phải em gái ruột của ngươi, nàng còn nói, sau này nhất định phải gả cho ngươi!
Tiểu Hôi có chút đắc ý nói.
- Nàng sẽ không gả cho ta.
Lâm Lạc trầm mặc một hồi, có chút mất mát nói.
- Sao lại vậy? Nàng thích ngươi như vậy, ngươi cũng rất thích nàng, các ngươi cái này gọi là lưỡng tình tương duyệt (hai bên đều có tình ý), đúng không?
Tiểu Hôi suy nghĩ một chút nói.
- Ngươi không phải người, không hiểu tình cảm nhân loại.
Lâm Lạc thở dài một tiếng, nói.
- Ai nói vậy, trí não chúng ta cũng có tình cảm đấy!
Tiểu Hôi không phục nói.
- Nói chung chuyện này không có quan hệ với ngươi!
Lâm Lạc có chút không nhịn được nói.
- Người ta hiếu kỳ mà, ài, Lâm đại ca, có phải ngươi dự đoán được tương lai Tiểu Sương tỷ tỷ sẽ ở cùng một chỗ với người khác hay không, cho nên mới nói nàng sẽ không gả cho ngươi a?
Lòng hiếu kỳ của Tiểu Hôi thật đúng là rất mạnh,
- Bất quá, Lâm đại ca, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi nha, khi đối tượng ngươi đoán trước Vận Mệnh có quan hệ mật thiết với bản thân ngươi, kết quả dự đoán ra rất có khả năng không chính xác!
Lâm Lạc trong lòng chấn động, điều này không phải hắn không nghĩ qua, thế nhưng, từ Tiểu Hôi chứng thực, tâm tình của hắn lại có chút dị dạng.
- Tiểu Hôi, ta nhớ ngươi đã nói, nếu như ta biết quỹ tích sinh mệnh của một người, ngươi có thể căn cứ quỹ tích sinh mệnh của nàng, tính ra một phần vận mệnh của ta có liên quan với nàng, đúng hay không?
Lâm Lạc trầm mặc một hồi, thấp giọng hỏi.
- Đúng vậy, như vậy ngươi muốn ta giúp ngươi dự đoán chuyện của ngươi và Tiểu Sương tỷ tỷ sao?
Tiểu Hôi không hổ là trí não cao cấp, rất nhanh đã hiểu rõ ý tứ của Lâm Lạc.
Lâm Lạc gật đầu, nhưng do dự một hồi, hắn lại lắc đầu.
- Thôi vậy, tạm thời không nên làm như vậy.
Lâm Lạc thấp giọng nói, hắn có chút sợ hãi, nói thật, hiện tại tuy hắn biết rằng cuối cùng Lâm Sương sẽ ở cùng một chỗ với người khác, nhưng kỳ thực ở đáy lòng hắn, hắn rất mong muốn Lâm Sương có thể ở cùng một chỗ với hắn, nhưng nếu như kết quả dự đoán lần này vẫn là hắn hoàn toàn không thể ở cùng một chỗ với Lâm Sương, chỉ sợ hắn sẽ không tiếp nhận nổi.
- Còn nhiều thời gian mà, chí ít, ở trong tính toán của ta, Tiểu Sương và Triệu Hiển Phong kia cũng phải vài năm nữa mới có thể ở cùng một chỗ, ta cần gì phải cứ gấp như vậy?
Trong lòng Lâm Lạc âm thầm an ủi mình.
- Lâm đại ca, kỳ thực ta nghĩ thế này, nếu ngươi là soán mệnh sư, dù Tiểu Sương tỷ tỷ vốn không thể ở cùng một chỗ với ngươi, ngươi cũng có thể làm cho nàng và ngươi ở cùng một chỗ mà!
Tiểu Hôi lười biếng nói,
- Tâm tư nhân loại các ngươi thực sự là phiền phức, vẫn là trí não tốt hơn.
Tiểu Hôi tựa hồ như lời nói vô tâm, nhưng làm cho trái tim Lâm Lạc kịch liệt nhảy lên, bóp méo vận mệnh của Lâm Sương, làm cho nàng hoàn toàn thuộc về hắn, ý niệm này trong đầu Lâm Lạc kỳ thực đã xuất hiện rất nhiều lần, chỉ bởi vì cố kỵ nhiều thứ, hắn vẫn không hành động.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 10: Ủy thác của kiều nữ! (2)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Lâm Lạc ngồi trên xe bus ngáp liên tục, tối hôm qua tâm thần không yên, nghĩ đến nhiều chuyện, thẳng đến khoảng 3h sáng hắn mới ngủ, sáng sớm thiếu chút nữa thì không rời được giường, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên hắn đến chỗ Tử Dạ làm việc, hắn cũng không dám đến muộn.
Vẫn như ngày xưa, ban ngày Lâm Sương ở nhà, lên mạng, chơi trò chơi, không thì học, Lâm Sương rất ít đi ra ngoài dạo phố với bạn học, thông thường nàng đều ở nhà, đợi Lâm Lạc về.
Lâm Sương cũng không biết Lâm Lạc là soán mệnh sư, Lâm Lạc tạm thời cũng không muốn nói cho nàng, không biết vì sao, hắn vẫn nghĩ, chuyện này không nói cho Lâm Sương là tốt nhất, chỉ có điều, hắn cũng biết, một ngày nào đó, Lâm Sương cũng sẽ phát hiện ra.
- Thuận theo tự nhiên đi.
Lâm Lạc nghĩ như vậy, chờ Lâm Sương biết rồi, hắn giải thích với nàng cũng không muộn.
Đem chuyện của Lâm Sương bỏ qua một bên, Lâm Lạc lại vô thức nghĩ tới Tử Dạ.
- Không biết hôm nay sẽ có phải làm chuyện gì đây?
Trong lòng Lâm Lạc có chút chờ mong, lại tựa hồ có chút khẩn trương.
Lâm Lạc muốn nhanh chóng đi tới phòng công tác Vận Mệnh của Tử Dạ, nhưng đáng tiếc, tựa hồ ông trời cố ý đối nghịch với hắn, đầu tiên là đụng phải kẹt xe, mất nửa giờ, thật vất vả mới thông xe, kết quả xe bus lại hỏng trên đường, đến lúc này, Lâm Lạc đi từ sáng sớm, mà đi mấy tiếng mới đến được Tòa nhà Vận Mệnh, lúc này, đã là chín giờ sáng.
- Sau này không bao giờ đi xe bus nữa, đi tàu điện ngầm thôi!
Lâm Lạc một bên vội vã đi về phía cửa thang máy, một bên oán giận trong lòng, tàu điện ngầm so với xe bus thì đắt hơn một chút, hắn muốn tiết kiệm chút tiền mới dẫn đến chuyện ngày đầu tiên đi làm đã bị muộn.
Vội vã đi vào phòng công tác, lại phát hiện Tử Dạ cầm theo một chiếc túi nhỏ màu trắng đang chuẩn bị đi ra ngoài, thấy Lâm Lạc, Tử Dạ nhíu mày, có chút mất hứng nói:
- Sao bây giờ anh mới đến?
- Xin lỗi, Tử Dạ tiểu thư, tôi...
Lâm Lạc vội vàng giải thích.
- Được rồi, không cần giải thích, sau này đến sớm một chút là được.
Tử Dạ cắt đứt lời Lâm Lạc, sau đó đưa túi kia đưa cho Lâm Lạc,
- Đi thôi, làm việc.
- Ách, được, được!
Lâm Lạc ngẩn người, tiếp nhận chiếc túi.
Hôm nay Tử Dạ mặc một bộ tây phục màu đen, trang phục tương đối bảo thủ, nhưng ở trong mắt Lâm Lạc, nàng lại có vẻ càng thêm động lòng người.
- Nhìn cái gì?
Tử Dạ trừng mắt liếc Lâm Lạc,
- Còn không mau đi?
Lâm Lạc xấu hổ cười cười, nhanh chóng cúi đầu, đi theo Tử Dạ.
Đi ra khỏi Tòa nhà Vận Mệnh, Tử Dạ đột nhiên dừng bước, nhìn Lâm Lạc, nhíu nhíu đôi mày.
- Sao anh lại ăn mặc như vậy?
Tử Dạ có vẻ bất mãn hỏi.
Lâm Lạc ngẩn người, hắn nhìn lại mình, hình như không có gì sai?
- Thôi, để tôi mang anh đi mua đồ, dù sao, anh cũng là trợ thủ của Tử Dạ tôi, anh ăn mặc giống như tên khất cái thế này (ăn xin), làm sao cùng tôi đi gặp người khác được?
Tử Dạ nói có chút không nỡ thì thầm một tiếng,
- Lại phải mất thêm tiền.
Khóe miệng Lâm Lạc lộ ra một tia cười khổ, y phục trên người hắn xác thực không được tốt lắm, đều là đồ vỉa hè, toàn thân trên dưới cũng không vượt quá năm mươi đồng, nhưng nói hắn giống tên khất cái, cũng có chút quá đáng? Nói như thế nào, hắn rất sạch sẽ, có tên khất cái nào sạch sẽ như thế sao?
Bất quá, Lâm Lạc cũng không cự tuyệt Tử Dạ mua quần áo cho hắn, dù sao, Tử Dạ nói cũng không sai, hiện tại hắn là trợ thủ của nàng, cần phải suy nghĩ cho hình tượng của nàng.
Tử Dạ mang theo Lâm Lạc đi tới một siêu thị gần đó, tìm khoảng một giờ, đem y phục của Lâm Lạc từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài thay đổi sạch sẽ, thiếu chút nữa mua cả nội khố (quần lót) mới cho hắn, Lâm Lạc rơi vào đường cùng, càng thêm xấu hổ.
Cuối cùng, Tử Dạ bỏ ra khoảng năm nghìn đồng, mua cho Lâm Lạc hai bộ quần áo, mà bộ quần áo cũ kia, trực tiếp bị Tử Dạ ném vào thùng rác, Lâm Lạc mặc dù có chút không nỡ, nhưng cũng không có cách nào, nhưng hắn càng đau lòng chính là năm nghìn đồng kia, Tử Dạ đã nói, chờ sau này hắn kinh doanh có tiền, năm nghìn đồng này nhất định phải trả lại cho nàng.
- Cũng không tệ lắm, đẹp trai nha!
Tử Dạ nhìn Lâm Lạc mặc Âu phục đi giày da, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười thoả mãn.
Lâm Lạc ngượng ngùng cười, lần đầu tiên mặc Âu phục, hắn thấy cả người đều khó chịu, nhưng nếu Tử Dạ muốn vậy, hắn cũng chỉ có thể chậm rãi thích ứng thôi.
Đến khi Tử Dạ và Lâm Lạc rời khỏi siêu thị, phía sau bọn họ hiện ra một nam tử đeo kính râm, mà trên tay hắn, cầm một chiếc cameras, trên mặt còn lộ ra vẻ tươi cười thoả mãn.
- Lúc này hẳn là có thể báo cáo kết quả công việc với Nguyễn tiểu thư rồi.
Nam tử đeo kính râm kia lẩm bẩm nói, sau đó cầm cameras, quay Tử Dạ và Lâm Lạc song song ngồi ở trên xe, liền nghe được một tiếng răng rắc vang lên.
***
- Người ủy thác chúng ta là cháu gái Giang Vũ San của chủ tịch tập đoàn Giang thị - Giang Thiên Dã, Giang Thiên Dã hiện nay đang bị bệnh nặng, thần chí không tỉnh táo, bởi vì bệnh viện không thể trị liệu, nên Giang Vũ San xin giúp đỡ từ phía chúng ta, mong chúng ta có thể cứu tỉnh ông nàng.
Trên xe, Tử Dạ vừa lái xe vừa nói,
- Giang thị tập đoàn là một trong những chuổi siêu thị nổi tiếng trên toàn quốc, trong phạm vi quốc gia tập đoàn đó có hơn năm mươi siêu thị lớn và khoảng một nghìn siêu thị loại nhỏ, tổng tài sản ước chừng khoảng hai tỷ, mà hơn 80% cổ phần của Giang thị tập đoàn đều nằm trong tay Giang Thiên Dã, nghe đồn Giang Vũ San chính là người thừa kế của Giang thị tập đoàn, chỉ là, Giang Thiên Dã còn chưa kịp lập di chúc, đã bị thần trí mơ hồ.
- Tử Dạ tiểu thư, nếu như quả thật là sinh bệnh, sợ là chúng ta cũng bất lực!
Lâm Lạc thoáng trầm mặc một chút nói.
- Cha mẹ Giang Vũ San đã qua đời lúc nàng còn rất nhỏ, bất quá, nàng còn có một ông chú, gọi là Giang Tân Viễn, quan hệ giữa Giang Tân Viễn và Giang Thiên Dã cũng không tốt, có người nói sau khi Giang Thiên Dã chết, Giang Tân Viễn sẽ không chiếm được bất cứ di sản gì.
Tử Dạ tiếp tục nói,
- Giang Vũ San hoài nghi Giang Thiên Dã sinh bệnh là do Giang Tân Viễn ủy thác soán mệnh sư động tay động chân, cho nên, nàng mới tìm đến tôi.
- Nếu như Giang Tân Viễn đã ủy thác soán mệnh sư, vậy hẳn là cô có thể điều tra được chứ?
Lâm Lạc suy nghĩ một chút nói.
- Không sai, tôi có thể tra được, nhưng tôi đã tra qua, thực tế Giang Tân Viễn không hề ủy thác soán mệnh sư, chỉ là ngày hôm qua, hắn tựa hồ biết được Giang Vũ San chuẩn bị ủy thác soán mệnh sư, cho nên, hắn cũng mời một người.
Nói đến đây, Tử Dạ nhìn Lâm Lạc một chút,
- Người này, anh cũng biết, chính là soán mệnh sư ngày hôm qua tố cáo anh trái với quy định - Quách Cánh Thiên.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 10: Ủy thác của kiều nữ! (3)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
- Thế giới này thực sự rất nhỏ.
Lâm Lạc hơi sửng sốt, lập tức cười khổ nói.
- Quả cầu này vốn không lớn, Quách Cánh Thiên ở soán mệnh giới, danh tiếng cũng khá lớn.
Tử Dạ nhàn nhạt nói,
- Ngày hôm qua anh có thể tránh được một kiếp, là vận khí của anh tốt.
Lâm Lạc trầm mặc không nói, kỳ thực hắn mơ hồ cũng biết, sở dĩ hôm qua hắn không có việc gì, nguyên nhân chủ yếu chính bởi vì Tử Dạ giúp hắn nói một câu, lúc đó hắn đã cảm giác được, cho dù Hàn Cao là phó hội trưởng, nhưng hắn hiển nhiên rất quan tâm ý kiến của Tử Dạ.
Hơn mười phút sau, trong một biệt thự độc lập xa hoa ở ngoại thành Thành phố Minh Châu, Tử Dạ và Lâm Lạc đã gặp Giang Vũ San.
Khi nhìn thấy Giang Vũ San, Lâm Lạc mới phát hiện mấy ngày này mình thực sự có duyên với mỹ nữ, mỹ nhân Giang Vũ San mặc một bộ trang phục của thành phần trí thức, tuy rằng thoạt nhìn có chút tiều tụy, nhưng không làm giảm đi nét thuỳ mị của nàng chút nào.
Cũng may mấy ngày nay sức chống cự của Lâm Lạc đối với mỹ nữ càng ngày càng mạnh, cho nên dù dung mạo Giang Vũ San không kém hơn Lam Tuyết chút nào, vóc người cũng có thể so với nữ nhân đáng ghét Nguyễn Thanh Ngọc kia đẹp như nhau, nhưng Lâm Lạc vẫn có thể vẫn duy trì tâm trạng rất bình tĩnh.
Khi thấy Lâm Lạc, Giang Vũ San hơi ngẩn người, đến khi biết Lâm Lạc là trợ thủ của Tử Dạ, rõ ràng nàng có chút kinh ngạc, nhưng nàng cũng không nói gì thêm, Tử Dạ chưa bao giờ từng có trợ thủ đột nhiên có một nam trợ thủ làm nàng có chút ngoài ý muốn, nhưng nàng cũng không muốn vì hiếu kỳ mà đắc tội Tử Dạ.
- Giang tiểu thư, phiền cô đưa chúng ta đi gặp Giang lão tiên sinh trước!
Giới thiệu xong, Tử Dạ liền mở miệng nói.
- Được, hai vị đi theo tôi.
Giang Vũ San gật đầu, tự mình đưa hai người đi về phía bên trong.
Đến khi Lâm Lạc và Tử Dạ đi tới trước giường Giang Thiên Dã, đã có bốn người ở trong phòng, một người thoạt nhìn là bác sĩ, còn có một cô gái tuổi còn trẻ là nhân viên hộ lý chăm sóc Giang Thiên Dã, mà người còn lại là Quách Cánh Thiên mà Lâm Lạc đã từng giao thủ, trừ mấy người đó ra, còn có một nam tử trung niên, nhìn khuôn mặt có chút tương tự với lão nhân nằm trên giường, hẳn chính là chú của Giang Vũ San - Giang Tân Viễn.
- Tử Dạ tiểu thư, cô cũng tới.
Quách Cánh Thiên dùng ánh mắt âm trầm liếc mắt nhìn Lâm Lạc, sau đó rất khách khí bắt chuyện với Tử Dạ.
Giang Tân Viễn lại nhìn chằm chằm Tử Dạ, con mắt trợn trừng, chỉ kém không chảy ra nước miếng, thấy thần tình này của hắn, hảo cảm nhất thời của Lâm Lạc đối với Giang Tân Viễn toàn bộ mất hết, nhưng hắn đã quên, khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tử Dạ, cũng ngây người một lát.
- Chú, soán mệnh sư chú mời tới, có thể làm cho gia gia thanh tỉnh sao? Nếu như không thể nói, thì mời các người rời đi trước, cháu tin tưởng Tử Dạ tiểu thư sẽ làm cho gia gia tỉnh táo lại.
Thanh âm Giang Vũ San vang lên, Giang Tân Viễn giật mình tỉnh lại.
- Vũ San, ta cần phải ở đây xem, ta không nghĩ để ông cho ngươi lăn qua lăn lại mà chết.
Giang Tân Viễn hừ lạnh một tiếng nói.
- Người muốn cho gia gia chết, chỉ sợ là ngài thôi?
Giang Vũ San hừ một tiếng,
- Thân thể gia gia vẫn rất tốt, hiện tại đột nhiên biến thành dạng này, rốt cuộc là ai làm chuyện này, ngài rất rõ ràng rồi!
- Vũ San, mỗi ngày đi theo ông chính là ngươi, hiện tại ông xảy ra chuyện, tự nhiên cũng là trách nhiệm của ngươi!
Giang Tân Viễn lạnh lùng nói,
- Nếu không phải không tìm được chứng cứ, hiện tại ta đã đem ngươi đưa đến cục cảnh sát rồi!
- Ngươi!
Giang Vũ San cả giận nói:
- Giang Tân Viễn, ngươi không nên ngậm máu phun người!
- Giang tiểu thư, nếu như hai người muốn cãi nhau, phiền phức chờ một chút, chờ ta làm xong mọi chuyện đã.
Tử Dạ nhàn nhạt nói, nàng chưa nói xong, trong phòng đã an tĩnh xuống.
Tử Dạ đi về phía giường giường, sau đó nhẹ giọng nói với Lâm Lạc:
- Mở túi ra!
Lâm Lạc mở chiếc túi da tinh xảo kia, Tử Dạ từ bên trong lấy ra một đôi bao tay, nhanh chóng đeo lên tay, sau đó liền vươn tay phải, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Giang Thiên Dã.
Lâm Lạc cũng đi tới bên giường, Giang Thiên Dã cũng không ngủ, nhưng tựa hồ đối với ngoại giới tất cả đều không biết gì, hai mắt có chút vẩn đục của hắn mở rất lớn, con ngươi cũng không nhúc nhích.
Nhìn ánh mắt Tử Dạ, Lâm Lạc tập trung tinh thần, rất nhanh liền nhìn ra quỹ tích sinh mệnh hoàn chỉnh của Giang Thiên Dã, mà vì sao Giang Thiên Dã lại trở thành dạng này, trên cơ bản hắn cũng hiểu rõ rồi.
Tử Dạ cởi bao tay, thuận tay ném vào đống đồ bụi bặm chồng chất bên cạnh giường, mày nhíu lại.
- Tử Dạ tiểu thư, thế nào?
Giang Vũ San nhịn không được hỏi.
- Dựa theo tình huống hiện tại, cứ tiếp tục phát triển như vậy, Giang lão tiên sinh còn có thể sống một tuần.
Tử Dạ hơi trầm ngâm một chút nói,
- Ta hẳn là có thể kéo dài thọ mệnh của ông ta, nhưng, có thể làm ông ta tỉnh táo lại hay không, tạm thời ta cũng không thể bảo đảm.
Sắc mặt Giang Vũ San nhất thời tái nhợt, mà lúc này Lâm Lạc đang nhìn chằm chằm vào Giang Tân Viễn, lại phát hiện trong ánh mắt hắn nhanh chóng hiện lên một tia hưng phấn.
- Giang tiểu thư, xin hỏi ủy thác còn muốn tiếp tục hay không?
Tử Dạ hỏi tiếp,
- Bởi vì ta không thể bảo đảm đạt được yêu cầu của cô, cho nên, cô có thể hủy bỏ hợp đồng của chúng ta.
- Không cần, Tử Dạ tiểu thư, cô làm hết sức là tốt rồi, chỉ cần có thể làm cho gia gia tôi sống lâu một khoảng thời gian, tôi cũng thỏa mãn rồi.
Giang Vũ San nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói.
- Giang tiểu thư, cô không cần quá lo lắng, Tử Dạ tiểu thư chỉ là không thể bảo đảm làm cho Giang lão tiên sinh thanh tỉnh, cũng không phải nói Giang lão tiên sinh hoàn toàn không có cơ hội thanh tỉnh.
Lâm Lạc nhịn không được nói xen vào.
Nghe được những lời này của Lâm Lạc, bốn đôi mắt nhìn chằm chằm vào, trong ánh mắt Quách Cánh Thiên mang theo vẻ âm trầm, mà trong ánh mắt Giang Tân Viễn nhưng mang theo hận ý còn có lo lắng, về phần Tử Dạ, hình dáng có vẻ đang suy nghĩ, mà trong hai mắt Giang Vũ San tràn đầy hy vọng và chờ mong.
- Lâm tiên sinh, lẽ nào anh có biện pháp?
Giang Vũ San dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Lâm Lạc.
- Giang tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, không phải tôi có biện pháp, nhưng tôi tin tưởng Tử Dạ tiểu thư sẽ làm Giang lão tiên sinh tỉnh táo lại.
Lâm Lạc vội vã nói.
- Lâm tiên sinh, cảm tạ lời chúc của anh.
Trong mắt Giang Vũ San hiện lên một tia thất vọng, nhưng vẫn rất khách khí nói lời cảm tạ với Lâm Lạc.
Lâm Lạc đang muốn nói, nhưng phát hiện Tử Dạ hung hăng trừng mắt liếc hắn, liền nhanh chóng ngậm miệng, cũng không nói được lời nào nữa.
- Giang tiểu thư, chúng ta phải về trước chuẩn bị một chút, buổi chiều chúng ta sẽ quay lại, trước tiên cáo từ.
Tử Dạ nói xong câu đó, liền mang theo Lâm Lạc vội vã ly khai Giang gia.
Xe chạy khỏi Giang gia vài phút sau, Tử Dạ đột nhiên lái xe vào một cái đường nhỏ tương đối hẻo lánh, rồi ngừng xe.
- Nói đi, anh có biện pháp nào?
Tử Dạ nhìn Lâm Lạc, trong đôi mắt đẹp, mơ hồ hàm chứa một ít thần tình kỳ quái.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó