Ngay khi Hàn Lập cho rằng loại thời tiết âm u này sẽ kéo dài nữa , mặt trời rốt cục cũng chịu ló ra trên bầu trời.
Lúc này cách khoảng thời gian Hàn Lập phát hiện bí mật của lục dịch cũng đã hơn nửa tháng, hắn sớm đã không chờ nổi. Vào đêm hôm ấy, hắn rốt cuốc cũng thấy kỳ quan bốn năm trước thấy được lại phát sinh lần nữa. Một đám dày đặc quang điểm vây quanh bình nhỏ, hình thành một quả cầu sáng lớn.
Khi Hàn Lập vừa nhìn đến tình cảnh này, khối đá nặng trĩu trong lòng hắn cuối cùng cũng được cởi bỏ, cơ bản có thể khẳng định bình nhỏ cũng không phải đồ chỉ dùng được một lần, mà là một kì vật có thể sử dụng nhiều lần.
Tiếp tục chờ đợi bảy ngày sau, bình nhỏ này rốt cục lại xuất hiện một giọt lục dịch. Khi Hàn Lập chứng kiến bên trong bình xuất hiện lục dịch, tuy trong lòng đã sớm có tám ,chín phần nắm chắc, nhưng vẫn cao hứng dị thường. Cái này cho thấy tương lai mình sẽ có cuồn cuộn không ngừng trân quý dược tài, sẽ không vì thiếu dược vật mà rầu rĩ.
Phải biết rằng độ trân quý của dược tài đa số đều là xem số năm sinh trưởng của nó, thời gian sinh trưởng càng lâu, dược tính lại càng mạnh. Đồng dạng, dược tài có số năm tồn tại càng lâu càng khó kiếm, hơn nữa đều sinh trưởng tại thâm sơn cùng cốc. Không gặp một chút nguy hiểm, đừng mong có thể tìm được.
Mặc dù bây giờ có một ít dược điếm, đại phu tự mình chuyên môn bồi dưỡng một ít dược thảo, nhưng đều là những thứ thường dùng, số năm sống cũng rất ngắn nhưng là có thể sử dụng được. Đại bộ phận mọi người sẽ không ngốc mà nuôi dưỡng loại dược tài vài chục năm hay thậm chí khoảng mười năm mới có thể sử dụng.
Nhưng cũng có một chút đại phú thế gia vì đề phòng vạn nhất sẽ cho người chuyên môn nuôi dưỡng vài cọng thảo dược phi thường trân quý, để lúc nguy cơ dùng bảo vệ tính mạng, mấy loại dược tài này nếu không qua một thời gia tương đối dài thì không có dược hiệu, bởi vì nhũng thứ bình thường. bằng tài phú những người này có thể dễ dàng mua được, cần gì phải tốn rất nhiều công phu, chuyên môn để bồi dưỡng chứ! Hơn nữa những thế gia với gia tài thật lớn được truyền thừa, cũng không thèm quan tâm tiền bạc tốn hao để bồi thực các loại thảo dược này. Ai cũng không biết mình ngày nào phải sử dụng, cho nên dược thảo này bình thường đều phải trải qua khoảng trăm năm bồi dưỡng. Người bình thường thì không có tài lực và vật lực để làm như vậy.
Ngẫu nhiên có một chút dược tài ở ngoài hoang dã xuất hiện, cũng đều bị những thế gia này thu mua. Cái này cũng tạo nên giá tiền của các loại dược tài này cứ thế bị đội lên, còn thường xuyên có cục diện có tiền mà không có hàng.
Hàn Lập cũng không xem trọng lần ra ngoài này của Mặc đại phu, phỏng chừng hắn cũng không có quá lớn thu hoạch, nhưng chính mình bây giờ không cần vì thiếu dược tài mà rầu rĩ. Sau khi có cái bình này, bao nhiêu dược tài tốt cũng có thể trong một thời gian ngắn thôi sanh ra.
Hàn Lập mang một tâm tình khác thường, trong mười ngày sau, lại phân biệt làm vài lần thí nghiệm thôi sanh thảo dược.
Nếu đem lục dịch hòa tan vào nước tưới vào rất nhiều thảo dược, kết quả ngày thứ hai chỉ thu được số dược tài như đã được nuôi dưỡng thêm một, hai năm. Kém rất nhiều so với thảo dược thu được lần đầu tiên. Từ thí nghiệm này , Hàn Lập mơ hồ lĩnh ngộ được một ít quy luật.
Tại các thí nghiệm tiếp theo, Hàn Lập dứt khoát tỉnh lược bước hòa tan lục dịch, trực tiếp đem lục dịch nhỏ trên một gốc cây nhân sâm, kết quả ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy, Hàn Lập được một cây trăm năm nhân sâm. Thí nghiệm lần này để cho Hàn Lập rất mừng rỡ, không phải bởi vì đã được một loại hi hữu dược tài, mà là bởi vì hắn đã đại khái nắm giữ phương pháp sử dụng lục dịch.
Tiếp theo Hàn Lập lại làm vài lần thí nghiệm để bảo tồn lục dịch, đem lục dịch từ trong bình để vào các vật phẩm có thể đựng được như bình sắt, bình ngọc, hồ lô, bình bạc. Phát hiện ra rằng vô luận là loại vật phẩm nào cũng không thể bảo tồn lục dịch quá một khắc, chỉ cần đem lục dịch từ bình nhỏ đi ra, thì trong một khắc phải đem nó dùng hết, nếu không nó sẽ chậm rãi biến mất vô ảnh vô tung. Mà nếu hòa tan với các chất lỏng khác cũng giống giống như vậy, mặc dù có thể để một thời gian hơi dài một chút, nhưng chỉ cần qua nhất định thời gian, ở lại bình đựng chỉ còn lại các chất lỏng khác đã rót vào, thành phần lục dịch vẫn cứ biến mất.
Sau khi làm vài lần loại thí nghiệm này, Hàn Lập đối với việc đựng lục dịch bởi các loại vật phẩm khác mất đi hoàn toàn tin tưởng, xem ra không có cách nào đại lượng chứa đụng chất lỏng thần bí này, không thể làm gì khác hơn là đi làm một loại thí nghiệm kiểm tra dược tính.
Hàn Lập nhỏ một giọt lục dịch trên một gốc cây tam ô thảo xanh biếc, đem nó biến thành một gốc cây tam ô thảo màu vàng trăm năm tuổi, vài ngày tiếp theo lại nhỏ cho nó thêm một giọt lục dịch, tuổi thọ của nó lại cũng tăng lên thêm một trăm năm.
Chứng kiến làm như vây quả thật là có hiệu quả, Hàn Lập trong hai tháng tiếp theo tiếp tục lặp lại cách làm như vậy, mỗi khi có một giọt lục dịch mới từ bình nhỏ sinh ra thì hắn lại đem nó nhỏ vào gốc cây tam ô thảo. Mà gốc cây tam ô thảo cũng không phụ hy vọng, lá cây dần dần từ sắc vàng chuyển sang vàng đen, từ vàng đen chuyển sang đen hẳn, rốt cục sau khi nó biến thành đen bóng. Nó trở thành một gốc cây thế gian hiếm có ngàn năm tam ô thảo.
Kiểm tra lần này rất thành công, xem bộ dáng này nếu kiên nhẫn có thể đem tuổi thọ của gốc tam ô thảo tiếp tục tăng lên, nhưng mà việc này đối với Hàn Lập hoàn toàn không cần thiết. Chỉ cần biết cách làm này là hoàn toàn có thể. Bây giờ hắn cũng không cần loại dược tài có tuổi thọ quá lớn, chỉ cần khoảng vài trăm năm dược tài cũng đủ cho hắn phục dụng.
Sau khi trải qua hàng loạt các thí nghiệm nhàm chán, Hàn Lập rổt cục có thể rảnh rỗi nghỉ tạm một chút, hảo hảo một phen tính kế, lúc này cách khoảng thời gian từ khi Mặc đại phu xuống núi cũng không ngắn rồi.
Bây giờ Hàn Lập cầm trong tay gốc ngàn năm tam ô thảo, nằm tại phòng của chính mình, trên giường gỗ, phát ngốc.
Hai mắt hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm dược thảo đen thùi, tựa hồ như đang nghiên cứu nó. Nhưng chỉ cần có một người ở trong phòng, từ ánh mắt tán loạn của hắn nhìn ra, tâm tư hắn căn bản không có đặt trên gốc tam ô thảo, mà là đang thần du thiên ngoại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bây giờ hắn hoàn toàn không đắm chìm trong vui sướng vì cây tam ô thảo, mà là đang tinh tế nghĩ đến chỗ tốt cùng nguy hiểm mà bình nhỏ mang đến, vì đường lui của chính mình mà suy nghĩ.
Hàn Lập từ các loại sách trong phòng Mặc đại phu chứng kiến không ít các ví dụ” hoài bích kỳ tội”, cái bình trong tay hắn có thể xưng là bảo vật vô giá, nếu bị người ngoài biết được hắn có một bảo bối như vậy trong tay, hắn tuyệt đối không sống được đến buổi sáng ngày thứ hai. Hắn cùng rất nhiều người “ có ngọc” trước kia giống nhau, bị bao phủ bởi rất nhiều đồ phu tham lam mà tới. Người ở xa không nói, nói về những người ở gần, nếu mấy vị môn chủ của bổn môn biết bí mật của cái bình, họ nhất định sẽ không buông tha chính mình, sẽ nghĩ mọi phương pháp giết người đoạt bảo, mà chính mình sẽ rơi vào thê lương hạ tràng “ Bảo đoạt nhân diệt”.
Chính mình tuyệt không thể đem bí mật của bình tử nói cho bất luận kẻ nào, trên núi này cũng cần phải cẩn thận sử dụng, bình nhỏ hấp thu quang điểm gây ra động tĩnh quá lớn, rất có thể sẽ bị ngoại nhân phát hiện bí mật. Hàn Lập hạ quyết tâm thủ khẩu như bình, không tiết lộ ngoại nhân một chữ.
“ Nhưng mà chính mình bây giờ cần dược tài để tu luyện, không dùng bình nhỏ này quá đáng tiếc, chính mình còn cần phải nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn cả đôi đường” Hắn nhớ tới chính mình không thể tiến bước tu luyện, lại có chút buồn bã. Mặc kệ thế nào tiến độ tu luyện khẩu quyết không được chậm trễ, không phải vì sự đốc xúc của Mặc đại phu mà tu luyện, mà là hắn mơ hồ đã nhận thấy được một ít biến hóa bất đồng do tu luyện vô danh khẩu quyết trên người mình.
Tại thời điểm trước khi Mặc đại phu trở về sơn cốc, Hàn Lập biết sử dụng cái bình này trong thần thủ cốc tạm thời an toàn, bởi vì cả sơn cốc cũng chỉ có mình hắn, bình thường cũng không có ngoại nhân tùy tiện xông vào trong cốc, cam đoan ở đoạn thời gian này cũng không gặp cái gì ngoài ý muốn, có thể yên tâm lớn mật sử dụng bình nhỏ.
Hàn Lập bắt đầu đoán thời gian Mặc đại phu trở về sơn cốc, cảm giác được nếu hắn tại những địa phương phụ cận tìm thì không có khả năng tìm được dược tài tốt, hắn sợ rằng phải đi những địa phương khá xa mà tìm, rất có thể là phải đi sâu vào những nơi vắng vẻ không người, hoặc vào sâu trong rừng rậm tìm kiếm. Chỉ có những nơi hẻo lánh như vậy mới có hy vọng hái được một ít hi hữu dược tài. Nhưng thời gian trên đường đi là thứ nhất, hơn nữa còn thời gian tốn hao để sưu tầm dược tài, ít nhất cũng phải gần một năm mới có thể trở về cốc.
Bây giờ cách thời gian Mặc đại phu rời cốc khoảng nửa năm, phỏng chừng hắn có khoảng sáu đến bảy tháng nữa mới về được Thất huyền môn. Trước khi hắn trở vè, Hàn Lâpk chỉ có thể cố gắng nuôi dưỡng một số thảo dược hữu dụng với chính mình, phải có kế hoạch dựa theo mấy cách điều chế dược tài trân quý mà hắn biết được, không thể lãng phí thứ lục dịch này.
Hàn Lập sắp chế tác những dược vật có thể tăng trưởng công lực, giúp mình đột phá bình cảnh. Đây đều là những loại mà Mặc đại phu trước đây muốn phối chế, nhưng lại không tìm đủ dược tài cần thiết, mấy loại dược tài này đều là những loại để người bình thường táng gia bại sản, là bảo vật người giang hồ liều mạng tranh đoạt.
Chính như là y thuật cao minh như Mặc đại phu, cũng chưa bao giờ ra mắt một trong những loại dược tài này, chứ đừng nói là thân thủ phối chế. Phải biết rằng Mặc đại phu mặc dù nắm giữ phương pháp phối chế thánh dược, nhưng trong tay không có dược tài, cũng chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài.
Hàn Lập lúc trước theo Mặc đại phu học y thuật, đối với cách điều chế hi hữu này cảm thấy hứng thú, hắn mặc dù không hy vọng xa vời chính mình có thể phối chế được dược vật này, nhưng cũng đem cách điều chế ghi nhớ không ít. Mặc đại phu đối với việc học tập cách điều chế này của hắn mang một thái độ bình thường. Chỉ cần Hàn Lập hỏi, hắn sẽ trả lời đầy đủ cho Hàn Lập, không có chút dấu diếm. Đại khái Mặc đại phu cho rằng cách điều chế này thuộc về loại trân quý nhưng không thể sử dụng được.
Bây giờ cách điều chế đã trở thành máu thịt của Hàn Lập. Hắn chiếu theo đúng phương pháp để nuôi dưỡng năm loại thảo dược, không dám có một chút buông lỏng. Phải biết rằng thời gian của hắn cũng không nhiều, hắn phải điều chế tốt dược vật này trước khi Mặc đại phu trở về, sau đó thì đem cái bình giấu đi, quyết không sử dụng trên ngọn núi này lần nữa.
Hàn Lập cũng không có chút tin tưởng có thể ở trước mặt Mặc đại phu sử dụng bình nhỏ mà không lộ ra dấu vết. Trong lòng hắn rất rõ ràng Mặc đại phu là người khôn khéo cẩn thận cỡ nào. Hắn cũng không có ý định đem bí mật về bình nhỏ nói cho Mặc đại phu.
Hàn Lập cảm giác được chính mình và Mặc đại phu có quan hệ rất kì lạ, không phải như quan hệ thầy trò bình thường.
Mặc đại phu thường xuyên dùng một loại ánh mắt kì lạ nhìn hắn, điều này làm cho Hàn Lập có cảm giác đối phương đang ẩn giấu một bí mật có hại cho mình. Đặc biệt là một , hai năm gần đây, loại cảm giác này của Hàn Lập càng thêm mãnh liệt. Điều này làm cho Hàn Lập và Mặc đại phu không có cách nào giống như thầy trò bình thường thân mật không khoảng cách, không có chuyện gì sẽ nói.
Mặc đại phu lúc ngày thường kì thật đối với hắn phi thường tốt. Không có đấm đá, không bao giờ mở miệng mắng to, trên phương diện tu luyện khẩu quyết cũng không tiếc sức lực tạo cho hắn điều kiện tốt nhất, nhưng giữa hai thầy trò như tồn tại một tầng bình chướng, luôn có một loại không khí miễn cưỡng chung quanh hai người phiêu đãng.
Mặc đại phu rất rõ ràng ý thức được sự tồn tại của vết rách này, nhưng mà hắn không có một chút ý định nào để bổ cứu tình thầy trò này, vẫn làm y như trước, chỉ một mặt đốc xúc tiến độ khẩu quyết Hàn Lập tu luyện. Nhưng mà khi nhìn về phía Hàn Lập, loại cổ quái ánh mắt này tựa hồ dần dần mất đi, thậm chí đã một thời gian dài rồi không có ánh mắt này nữa.
Nhưng giác quan thứ sáu của Hàn Lập mơ hồ nói cho chính mình biết, đối phương cũng không thật sự buông tha ý đồ với chính mình, mà là rất xảo diệu đem dục vọng của hắn che dấu. Cứ như vậy làm Hàn Lập đối với Mặc đại phu tăng thêm vài tầng đề phòng. Dưới tình huống như thế này, hắn sao dám đem bí mật của bình nhỏ cho đối phương biết chứ!
Hàn Lập từ không ít sử thư học được một cái giáo huấn thép, đó chính là” suy nghĩ hại người không thể có, nhưng suy nghĩ đề phòng người không thể không có”
Mặc kệ Mặc đại phu đối với mình có gây ra bất lợi, hay chính là cảm giác của mình sai lầm, hắn đối với Mặc đại phu tăng mạnh cảnh giác nói chung không phải là một chuyện xấu. Nếu Mặc đại phu thật là đối với hắn có chủ tâm bất lương, hắn tăng mạnh đề phòng để tránh cho mình bị thương tổn. Nếu giác quan thứ sáu của mình sai lầm, hắn đề cao cảnh giác cũng không có chỗ nào là không đúng. Hắn sẽ không chủ động làm chuyện khi sư diệt tổ, Hàn Lập hắn vẫn là hảo đồ đệ của Mặc đại phu, sẽ cố gắng làm hết chức trách của một người đồ đệ phải có.
Hàn Lập nghĩ tới đây tâm lý còn có chút không quá thoải mái, loại thầy trò kì quái như chính mình và Mặc đại phu trong Thất huyền môn chỉ sợ có một, hắn không khỏi thở dài một chút.
Bình nhỏ quyết không thể sử dụng khi Măc đại phu đã trở về, đây là nhất định. Phải biết rằng trên đời không có chuỵện nào là kín bưng, cứ cho là hắn may mắn không bị Mặc đại phu phát hiện, cũng có thể bị những người Thất huyền môn phát hiện. Bảo hiểm nhất chính là đem nó thu hồi, coi như không có phát sinh loại chuyện này.
Hàn Lập đã nghĩ tốt lắm hết thảy, cũng hạ quyết tâm cất giấu bình nhỏ không dễ dàng đem ra dùng, trong lòng nhẹ nhàng, mơ mơ màng màng trên giường ngủ mất.
Tại mấy tháng sau, Hàn Lập len lén dùng dịch thể màu lục trong bình nhỏ, nuôi dưỡng các loại dược tài trân quý, dựa theo cách điều chế điều phối không ít trân quý dược tài. Nhưng trong quá trình phối chế cũng xảy ra không ít lần thất bại để cho Hàn Lập đau lòng hồi lâu, phải biết rằng dược tài để chế tác dược vật, không loại nào là không trân quý, không phải là cực phẩm tài liệu. Thất bại một lần đại biểu cho không biết bao nhiêu bạc vàng đổ xuống sông xuống biển. Nhưng mà cái này cũng không thể trách hắn, với cách điều chế này đối với những người lần đầu tien phôi chế, thất bại vài lần là khó tránh khỏi. Chính là nếu Mặc đại phu tự mình phối chế cũng sẽ thất bại một, hai lần . Hàn Lập cũng chỉ có thể tự an ủi như vậy.
“ Hoàng long đan”, “Thanh linh tán”, “ Kim tủy hoàn”, “ Dưỡng tinh đan”, những loại thuốc hi hãn khó có thể gặp ở bên ngoài đều được đặt bên trong hơn mười bình nhỏ. Từng cái bình được xếp trước mặt Hàn Lập.Hàn Lập nhìn những dược bình này, trên mặt cũng không thể dấu nổi vui mừng. Có linh đan diệu dược, đừng nói là luyện thành khẩu quyết tầng thứ tư, đến ngay cả tầng thứ năm, thứ sáu cũng sẽ tốn không quá nhiều khí lực là có thể luyện thành.
Trong có các loại thuốc này, “ Hoàng long đan” và “ Kim tủy hoàn” đối với việc luyện công của hắn trợ giúp lớn nhất, đều có diệu dụng thoát thai hoán cốt, gia tăng công lực. Mà “Thanh linh tán” là thánh dược giải độc thế gian ít có, có thể giải được trăm ngàn loại kịch độc, cuối cùng “dưỡng tinh đan” là một loại linh dược đối với nội ngoại thương đều có tác dụng thần kỳ. Chỉ cần ăn một viên thuốc, cho dù không thể khởi tử hồi sanh, không làm cho thương thế lập tức khỏi hắn, cũng làm cho thương thế giảm bớt, có thể bảo trụ tính mạng.
Vốn Hàn Lập cũng không định phối chế hai loại dược vật không có quan hệ với luyện công này, nhưng trải qua cẩn thận tự định giá, cảm giác chính mình dù sao vẫn là một nửa người giang hồ, có trời mới biết, vào một ngày nào đó hắn có hay không sẽ gặp phải tai họa? Có thể hay không bị cuốn vào một ít đánh đánh giết giết trên giang hồ? Chính là nên chuẩn bị trước một chút giải độc chữa thương vẫn tốt hơn, vạn nhất nếu mình trúng độc bị thương, bởi vì không có thuốc tốt mà nghẻo, chẳng phải quá oan khuất!
Nghĩ vậy, Hàn Lập điều chế hai loại dược vật, chuẩn bị mang bên người đề phòng ngoài ý muốn, dù sao tánh mạng mỗi người chỉ có một cái mà thôi, Hàn Lập còn không muốn chết sớm.
Mặc dù làm vậy sẽ ảnh hưởng đến số lượng của hai loại linh dược, từ đó mà tốc độ tu luyện khẩu quyết có chậm đi một ít, nhưng đây cũng là chuyện không thể tránh được. Dù sao trên đời không có cái gì thập toàn thập mĩ, làm người có đôi lúc phải có chút cam chịu.
Hàn Lập phối chế hoàn thành, bắt đầu dựa theo phương pháp dùng thuốc, phân biệt ăn một viên “Hoàng long đan” và “Kim tủy hoàn”. Hai loại dược vật này không hổ là thánh dược trong truyền thuyết, dưới tác dụng kinh hãi của dược lực, không uổng phí công sức, ngay đêm đó hắn phá tan bình cảnh, luyện thành tầng thứ tư khẩu quyết .
Vừa đạt đến tầng thứ tư, Hàn Lập lập tức cảm thấy hoàn toàn bất đồng với quá khứ, ngũ cảm của hắn “oanh” một cái tăng lên một cảnh giới không thể tưởng tượng, hết thảy sự vật trước mắt trở nên sáng ngời, rõ ràng. Trước kia chính mình không thể thấy được một số thứ rất nhỏ, một chút trở nên bị phóng lớn, có thể thấy được bằng mắt. Đến ngay cả một sợi tơ nhện ở góc phòng cũng thấy rõ mồn một, thính giác cũng trở nên linh mẫn nhạy bén vô cùng. Vô số các tiếng vang trước kia chưa bao giờ nghe thấy đều dũng mãnh đập vào trong tai, ví dụ như một con giun ở cách xa vài chục trượng đào đất phát ra âm thanh “sa sa”, một con côn trùng không biết tên bay qua trước cửa phát ra thanh âm “ông ông”, những tiếng vang này như ghé sát tai hắn mà vang lên, nghe vô cùng rõ ràng. Ngoài ra còn đột nhiên toát ra một số mùi kì quái, làm cho Hàn Lập biết được khứu giác của mình so với trước kia bất đồng thật lớn.
Hàn Lập vừa mừng vừa sợ, đây là lần đầu tiên từ khi hắn tu luyện khẩu quyết này cảm thấy chính mình không có lãng phí thời gian, cảm thụ cùng người khác bất đồng như vậy, rõ ràng khẩu quyết này không phải là không có tác dụng, mà là nó có chỗ độc đáo của nó.
Mấy tầng tu luyện trước mặc dù đều cho hắn ngũ cảm có tăng lên nhất định, nhưng đều không thay đổi rõ ràng giống như tầng thứ tư này, thay đổi này thật lớn, đây căn bản chính là tính chất tăng lên, giống như thay đổi thành một người hoàn toàn mới.
Trừ cái này ra, hắn còn cảm thấy thân thể chính mình so với trước đây nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trên phương diện tinh thần cũng có bước tiến dài, nếu bây giờ Hàn Lập ba ngày không ngủ cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Hàn Lập tinh tế thưởng thức những điều bất đồng chưa từng có trước đây trên thân thể. Hắn đứng một chỗ bất động một chút, là có thể cảm nhận hết thảy mọi chuyện sảy ra trong phạm vi mười trượng xung quanh, làm Hàn Lập phi thường si mê cảm giác này.
Hôm nay hắn mới hiểu được, khẩu quyết này tu luyện đến tầng thứ tư mới là chính thức có chút thành tựu.
Hắn không khỏi nghĩ đến tầng thứ tư có tư vị làm kẻ khác khó có thể quên, vậy tâng thứ năm, thứ sáu sẽ có bao nhiêu những cảm thụ tuyệt vời nữa đây.
Ngay khi Hàn Lập vừa mới lĩnh ngộ đến sự ảo diệu của công pháp hắn tu luyện không bao lâu, sư phó trên danh nghĩa của hắn - Mặc đại phu trở về sơn cốc. Hắn chẳng những chính mình trở về, còn mang theo một nhân vật thần bí.
Mặc đại phu mới vào thần thủ cốc thì Hàn Lập từ xa đã nghe thấy tiếng ho khan quen thuộc, lúc ấy hắn đang ở trong thạch thất ngồi tu luyện, tranh thủ có thể sớm tiến được thêm một tầng. Sau khi nhận thấy thanh âm của Mặc đại phu, liền tức tốc vận khí thu công, đi ra ngoài thạch thất, phàm hướng cốc khẩu mà đi đến, bái kiến vị sư phó đã một năm không thấy mặt. Kết quả là cách cốc khẩu không xa thấy Mặc đại phu.
Vừa thấy Mặc đại phu, Hàn Lập thất kinh, người vẫn chính là người trước kia, nhưng đập vào mắt là khuôn mặt hôi bại không có vài phần sinh khí. Hắn trước kia mặc dù sắc mặt có vàng vọt bệnh hoạn nhưng cũng không có như bây giờ khí sắc kém đến cực điểm, bộ dạng giống như là đại hạn sắp đến vậy.
Càng làm Hàn Lập kinh hãi nữa là phía sau hắn còn đi theo một người mang khăn che màu đen, trên dưới toàn thân đều bị một kiện lục bào thùng thình che kín, không lộ ra nửa phần da thịt ra bên ngoài. Người này có vóc người cao lớn dị thường, so với Hàn Lập còn cao hơn tận hai cái đầu. Có thân hình to lớn rắn chắc nhưng người lại mang theo khăn che mặt, Hàn Lập không cách nào nhìn rõ dung mạo người này, chỉ loáng thoáng cảm giác được người này có khuông mặt khẳng định là dữ tợn đáng sợ, dị thường sửu lậu.
Hàn Lập đè nén nghi vấn trong lòng xuống, vội vàng tiến lên thi lễ với Mặc đại phu, sau đó cung kính đứng một bên, chờ Mặc đại phu đặt câu hỏi.
Tâm lý hắn rất rõ ràng, đối phương căn bản không để ý đồ đệ này có đối với hắn lễ phép cung kính không, nhưng thân làm đệ tử, thầy trò lễ tiết vẫn cần phải làm đủ, không thể tùy tiện quên đi, làm cho đối phương có cảm giác mình là loại kiệt ngạo không tuần, sẽ làm cho chính mình càng bị rơi vào một hoàn cảnh bất lợi hơn.
Y theo sự hiểu biết của Hàn Lập với Mặc đại phu, theo như ngày thường sự quan tâm của hắn đối với tiến độ tu luyện khẩu quyết của chính mình, một đoạn thời gian dài như vậy không thấy mặt, phỏng chừng vừa thấy mình, hắn trước tiên sẽ mở miệng gỏi tình trạng tu luyện khẩu quyết để xác định tiến độ tu luyện khẩu quyết của Hàn Lập như thế nào.
Quả nhiên, Mặc đại phu thấy Hàn Lập chủ động từ bên trong sơn cốc đi ra, hơi chút sủng sốt, ho khan hai tiếng liền hữu khí vô lực mở miệng:
“Khẩu quyết ngươi luyện đến đâu rồi? Có tiến bộ chút nào không?” Ngay sau đó nét mặt hiện lên vẻ lo âu và chời đợi.
Trong lòng Hàn Lập đã sớm chuẩn bị trước, lền nói đáp án dự phòng ra.
“Vẫn như lúc trước, không có biến hóa gì lớn cả.” Hàn Lập cũng không định nói cho đối phương biết tiến độ tu luyện thật của mình, bởi vì hắn không có cách nào giải thích được sự tiến bộ thần kì của mình, có thể không dựa vào ngoại lực, đột nhiên phát sinh kì tích đột phá tầng thứ ba lên tầng thứ tư sơ giai.
“Đưa tay ngươi ra.” Mặc đại phu sắc mặt trở nên âm trầm xuống, khẩu khí cũng có phần trở nên cứng nhắc.
Hắn Lập chăm chú để ý vẻ mặt của Mặc đại phu, trong lòng có chút bất an.
Bất quá, hắn cũng không sợ đối phương có thể xem xét được tình huống chân khí trong cơ thể mình. Bởi vì sau khi tiến vào tầng thứ tư Hàn Lập phát hiện tự mình có thể điều khiển được cỗ chân khí kì dị kia, hắn hoàn toàn có thể dấu diếm, không sợ Mặc đại phu tìm ra.
Mặc đại phu mặt không chút thay đổi, hai mắt nửa mở nửa khép, một tay vững vàng đặt trên cổ tay Hàn Lập.
Toàn bộ tâm thần hắn đều tập trung vào sự cường nhược của chân khí trên người Hàn Lập, một hồi lâu không nói chuyện.
Sau khoảng thời gian uống một chén trà nhỏ, hắn mới thật sau thở ra một hơi, tựa hồ đem tất cả ảo não trong lòng đều thể ra, con mắt đột nhiên mở, một lũ tinh quang từ đôi mắt hòn trọc của hắn bắn ra, làm cho người ta không dám đối thị.
Hắn sắc mặt âm trầm, rất rõ ràng, đối với Hàn Lập không hài lòng, tuy vậy vẫn không có chửi mắng.
Hắn lạnh lùng khoát tay, ý bảo Hàn Lập đi theo hắn.
Hàn Lập ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn, mặc dù đối với thần bí nhân đi bên cạnh cảm thấy hứng thú, nhưng biết trước mắt không phải lúc để mình tùy ý hỏi.
Sau khi vào phòng, Mặc đại phu có chút mệt mỏi ngồi vào ghế, lưng dán vào thành ghế, nửa ngồi nửa nằm. Trong mắt tinh quang đã tán đi, khôi phục bộ dạng người mang bệnh nặng.
Thần bí nhân vẫn theo sát hắn phía sau, nửa bước không rời, sau khi hắn ngồi xuống, đứng thẳng tắp ở phía sau cái ghế, vẫn không nhúc nhích.
Hàn Lập biết Mặc đại phu tâm lý không thoải mái, cũng không muốn chủ động mở miệng, lại cùng thần bí nhân giống nhau, đi tới chính giữa phòng, hướng về phía Mặc đại phu cúi đầu, ngoan ngoãn không hề lộn xộn, đợi đối phương mở miệng hỏi.
Qua nửa ngày, chính là không ai nói, Hàn Lập có chút kì quái, trầm không được, lén lút định ngẩng đầu lên liếc mắt Mặc đại phu một cái.
“Muốn nhìn thì nhìn, sao phải làm lén lút?” Vừa mới ngẩng cổ lên được nửa đường, thanh âm lãnh lệ của Mặc đại phu truyền tới.
Hàn Lập run lên một chút, tiếp theo liền nghe lời ngẩn hẳn đầu lên, hướng ánh mắt trên mặt Mặc đại phu vòng vo vài lần rồi lập tức rụt trở về.
Hàn Lập trên mặt thần sắc không thay đổi, nhưng tâm lý giống như kinh đào hải lãng, quay cuồng không ngừng.
Mặc đại phu khuôn mặt tại sao lại quỷ dị như vậy, khuôn mặt có chút hôi bại mang thêm nhàn nhạt hắc khí, hắc khí này như có tính mạng, vươn vô số xúc giác thật nhỏ, giương nanh múa vuốt trên mặt hắn. Càng làm Hàn Lập kinh hãi chính là, cái ánh mắt như đã chết của Mặc đại phu từ xưa, hiện ra vẻ ngoan lệ quyết đoán, đang dùng một loại không có hảo ý nhìn kĩ Hàn Lập, khóe miệng còn lộ ra vài phần cười nhạo ý tứ.
Hàn Lập cảm giác được tình huống không quá đúng, vài phần bất an tâm tình nhiễu loạn trong lòng, một tia nguy hiểm hơi thở cũng bắt đầu từ trong phòng chậm rãi duy động.
Hắn cảnh giác, cẩn thận lui về phía sau nửa bước, lấy tay cầm một cục sắt vừa nhặt ở nơi nào đó, thần kinh mới buông lỏng một chút, lúc này bên tai bỗng vang lên thanh âm trào phúng của Mặc đại phu.
“Một chút thông minh, cũng dám lấy ra sao?”
Mặc đại phu thân thể vừa động, quỷ dị từ nửa ngồi nửa nằm biến thành thế đứng thẳng, âm thầm cười rồi thân hình nhoáng lên một cái, cả người phảng phất như u linh tới bên cạnh Hàn Lập, nhìn Hàn Lập “hắc hắc” cười lạnh.
Hàn Lập sắc mặt đại biến, biết không hay, vội vàng giơ cánh tay lên, nhưng trên người tê rần, không thể động đậy.
Lúc này hắn mới nhìn đến, ngón tay đối phương từ huyệt đạo trên ngực mình rời ra.
Thật sự là quá nhanh, chính mình cũng không nhận thấy được đối phương lúc nào ra tay.
“Mặc lão, ngài muốn làm cái gì? Đệ tử có cái gì không đúng, ngài cứ mở miệng, cần gì phải điểm huyệt đệ tử chứ?” Hàn Lập lúc này cũng không cách nào bảo trì trấn định như lúc trước, hắn cố cười với Mặc đại phu nói.
Mặc đại phu cũng không nói gì, chỉ là một tay vỗ vỗ vài cái sau lưng chính mình, nhẹ ho khan một chút, một bộ hình dạng già cả không thể ra trước gió.
Nhưng mà Hàn Lập vừa mới gặp qua bộ dáng mạnh mẽ nhanh nhẹn khi hắn chế trụ mình, nơi nào còn dám tưởng hắn thật là một vị lão nhân bệnh nặng bình thường, đối với động tác này của hắn lại thêm vài phần trọng thị.
“Mặc đại phu, ngài có thân phận gì, cần gì phải cùng đệ tử so đo, ngài giải đệ tử huyệt đạo, có cái gì trừng phạt, đệ tử tự mình gánh chịu là được.”
Hàn Lập lại liên tiếp nói vài câu dễ nghe, ngữ khí cung kính. Nhưng Mặc đại phu căn bản không thèm để ý tới, đưa cục sắt từ trong tay áo của hắn ra, cầm ở trong tay, sau đó dùng một loại ánh mắt cười nhạo, miệt thị nhìn hắn biểu diễn.
Hàn Lập nhìn thấy tình hình này, tâm liền như bị chìm xuống chỗ sâu nhất, nguyên tưởng rằng chỉ dùng lời nói đả động ý niệm trong đầu đối phương, cũng hoàn toàn cắt đứt.
Nhìn bộ dáng đối phương, sẽ không cấp cho mình một cơ hội nào để lợi dụng.
Hàn Lập dần dần im miệng, trên mặt trở nên an tường , dùng ánh mắt không mang một chút nào cảm tình nhin Mặc đại phu.
Nhất thời tất cả mọi thứ trong phòng trong chớp mắt đều dừng lại, không có một tiếng động, giống như sự tĩnh lặng trước khi giông bão.
“Hảo! Hảo! Hảo!” Ba tiếng hảo từ trong mồm Mặc đại phu đột ngột thoát ra.
“Không hổ là người Mặc Cư Nhân ta nhìn trúng, bây giờ còn có thể mặt không đổi sắc, không uổng công ta đầu tư thật lớn tiền vốn vào ngươi”. Hắn tán dương Hàn Lập.
“Ngươi rốt cuộc muốn xử trí ta như thế nào?” Hàn Lập không có trả lời tiếp Mặc đại phu, mà lại hỏi ngược lại.
“A a! Xử trí ngươi thế nào?” Mặc đại phu không thèm để ý, nhắc lại một lần nữa câu hỏi của Hàn Lập.
“Xử trí ngươi như thế nào? Sẽ nhìn xem biểu hiện của chính ngươi”.
“Vậy là ý gì?” Hàn Lập nhíu mày, mơ hồ đoán được một ít ý định của đối phương.
“Ta không nói, bằng vào sự thông tuệ của ngươi, hẳn là cũng rõ ràng được vài phần?”
Chỉ đoán được tiểu bộ phận, nhưng chính là còn không rõ đầu đuôi sự việc. Hàn Lập không phủ nhận, rất thản nhiên thừa nhận.
“Tốt lắm, như vậy là được rồi”. Có nghi vấn gì trực tiếp hỏi ta, không nên giấu tại trong bụng. Mặc đại phu âm hiểm cười một chút, trên mặt hắc khí tựa hồ nồng hậu thêm mấy tầng, làm khuông mặt hắn càng thêm dữ tợn.
“Ta biết ngươi vẫn đề phòng ta, không chân thật xem ta như sư phó. Nhưng mà cái này không sao cả, ta cũng không thật sự xem ngươi là đồ đệ”. Mặc đại phu hừ nhẹ một tiếng.
“Ngươi cảm giác ta bao nhiêu tuổi?” Cơ thịt trên hai gò má của hắn chợt nhảy lên vài cái, cứng ngắc hỏi ra một vấn đề không đầu không cuối.
“Từ bề ngoài mà nhìn, đại khái khoảng sáu mươi tuổi, nhưng mà ngươi đã hỏi như vậy, đoán chắc tuổi không phải như vậy, chẳng lẽ còn lớn tuổi hơn, hay trẻ tuổi hơn nhiều?” Hàn Lập tâm lý có chút kinh ngạc, nhưng vẫn dùng ngữ khí bình thản trả lời.
“Sách sách, không hổ là người luyện Trường Xuân công, từ một tiểu hài tử từ quê lên, biến thành một người minh mẫn thông tuệ”. Mặc đại phu không ngừng lấy làm kì lạ, bắt đầu dùng nhiệt thiết ánh mắt nhìn hắn.
“Ngươi đoán đúng, ta năm nay mới 30 tuổ”i. Một câu nói làm cho Hàn Lập không cách nào tin từ trong miệng Mặc đại phu nói ra.
“Không có khả năng”. Vẫn luôn duy trì trấn định, Hàn Lập lần đầu tiên giật mình.
“Không có khả năng! Thật là không có khả năng! Người nhìn thấy ta, đừng nói sẽ nhận định ta 60 tuổi, chính là cho dù có tuyên bố với bên ngoài ta trên 70 tuổi, sợ rằng cũng không người nào sẽ hoài nghi”. Mặc đại phu thanh âm đột nhiên trở nên vừa cao vừa nhọn, lỗ tai Hàn Lập nghe rất chói tai, khó chịu. Hình như đã xúc động tới nội tâm của hắn chỗ đau nhất rồi.
“Ta Mặc Cư Nhân, sớm từ trước trong võ lâm Lam Châu đã hách hách nổi danh, lập ra một mảnh lãnh địa không nhỏ thuộc về chính mình. Hắc hắc! Lúc ấy Lam Châu, có ai không biết uy danh “quỷ thủ” của ta, vô luận hắc bạch lưỡng đạo, thuận theo ta thì sống, nghịch ta thì chết”. Mặc đại phu khôi phục khí thế ngày xưa, dùng trầm thấp khẩu khí, châm rãi tự thuật chuyện xưa của mình. Hắn theo chính mình lời miêu tả, trong mắt bắn ra thần thái sắc bén như đao kiếm, hình như lại nhớ đến lúc đầu ý khí phong phát, thời gian quyền to nắm trong tay.
Nghe xong Mặc đại phu nói, Hàn Lập âm thầm kinh ngạc, không nghĩ tới rằng kẻ trên danh nghĩa là sư phó này, còn có đại địa vị như vậy.
“Đáng tiếc, hảo cảnh không dài. Tại ta mới vừa vào trung niên, đang muốn tiến một bước đại triển quyền cước, lại bị tiểu nhân ám toán, bị người thân tín dùng thủ đoạn âm độc, mặc dù nhờ vào một thân y đạo cao minh, không chế được thời gian thương thế phát tác, nhưng không cách nào làm cho chính mình khỏi hẳn, một thân võ nghệ cũng giảm đi, không còn cách nào tại chỗ cũ đặt chân, Vì sợ cừu gia ám toán, không thể làm gì khác hơn là bỏ đi cơ nghiệp và người nhà, biệt tăm biệt tích, tại các quốc gia các tìm phương thuốc tốt, huy vọng có thể có biện pháp khôi phục công lực như cũ”. Hắn lúc nói đến chính mình chuyện cũ thì người đã hoàn toàn đầu nhập vào trong tự thuật, hai tay hung hăng nắm chặt, trên tay hằn thật sâu vết móng tay, máu tươi chảy ròng ròng, nhưng hắn đối với điều này tựa hồ không biết, chỉ là ở trên mặt lộ ra thần sắc hung tàn ngoan độc làm người ta không lạnh mà run, xem ra hắn đối với tiểu nhân hạ độc thủ lúc ấy hận thấu xương.
Nghe ra trong giọng nói liên miên hận ý, Hàn Lập cũng nhịn không được toàn thân sợ hãi, tâm lý cũng không tránh khỏi một trận phát lạnh.
“Trời cao có mắt, rốt cục tại một chỗ thần bí, lại để cho ta vô tình được một quyển kỳ thư. Quyển sách này thâm ảo vô cùng, ta mất rất nhiều công sức mới hiểu được một hai, cũng từ trên đó tìm được cách khôi phục công lực, ta dựa theo phương pháp đó mà làm, kết quả…” Mặc đại phu dừng lại một chút, không có lập tức nói xong hết, nhưng xem ánh mắt lại thấy một chút tiếc hận ý tứ ở trong đó.
“Kết quả ngươi bị biến thành bộ dáng của một con quỷ như bây giờ”. Hàn Lập lạnh lùng đem những lời hắn muốn nói nhưng không có nói hết thay hắn nói ra.
“Không sai, không có nghĩ đến sau khi dựa theo trên quyển sách mà làm, công lực của ta có khôi phục, nhưng người lại rất nhanh già yếu, biến thành một lão già, mang bộ dáng nửa người nửa quỷ”. Mặc đại phu buồn bã gật đầu, không có vì Hàn Lập trào phúng mà tức giận.
“Ngươi hôm nay hẳn là đã tìm được nguyên nhân tại sao.”
“Cốt cách của ta có điều không ổn, bị tà khí xâm nhập mà thương tổn. Bây giờ ta sống một ngày tương đương với người bình thường sống mười ngày, tinh lực tiêu hao, mỗi thời mỗi khắc đều hao tốn đại lượng tánh mạng. May mắn ta tinh thông điều dưỡng thuật, lại phối chế một loại bí dược theo nhu quyển sách viết, có thể chậm lại tốc độ lão hóa, chống đỡ đến bây giờ”.
“Khẩu quyết mà ta luyện, cùng phiền toái của ngươi có quan hệ gì?” Hàn Lập lập tức đi thẳng vào hạch tâm vấn đề.
“Tại ta biến thành bộ dạng này không lâu, từ trên quyển sách nghiên cứu ra phương pháp phá giải: chính là người tu luyện “ Trường Xuân công”, chỉ cần có người tu luyện đến tầng thứ tư, giúp ta vận công, dùng Trường Xuân khí kích thích bí huyệt, ta sẽ thoát khỏi khốn cảnh hiện tại, một lần nữa tìm về được tinh nguyên đã mất đi”.
“Tại sao lại phải tìm ta, tùy tiện tìm người khác tu luyện này khẩu quyết không được sao?” Hàn Lập trầm ngâm một hồi, hỏi lại một câu về nghi vấn đã chôn ở tâm lý đã lâu.
“Ngươi cho rằng “Trường Xuân công” có thể cho cả chó mèo cũng có thể học sao? Khẩu quyết này chẳng những yêu cầu khi người còn trẻ bắt đầu tu luyện, còn yêu cầu tu luyện giả phải có “linh căn”, mặc dù ta không biết cái gì là “linh căn”, nhưng trước khi ta gặp được ngươi, đã đi tìm mấy trăm đồng tử, đều không thể tu luyện Trường Xuân công”. Mặc đại phu vẻ mặt bực bội.
“Có cả việc như vậy?” Hàn Lập có chút ngẩn ra, không nghĩ khẩu quyết tu luyên còn như vậy hà khắc.
“Lúc còn lại chỉ có năm năm cuộc sống, ta tưởng rằng không có khả năng tìm được người có thể tu luyện khẩu quyết, liền tức giận làm một tay giang hồ lang trung, bắt đầu khắp nơi lưu lãng. Không nghĩ tới ngẫu nhiên chứng kiến Thất Huyền môn vương môn chủ đồng dạng bị ám toán, tại tình huống đồng bệnh tương liên ấy, liền ra tay cứu hắn mạng nhỏ. Sau đó nương theo lời mời của hắn, thuận nước đẩy thuyền thành cung phụng của môn phái, chuẩn bị ẩn tính mai danh, trên ngọn núi này vượt qua thời khắc cuối cùng của cuộc sống. Hắc hắc! kì tích chính là vẫn xảy ra, mới đầu là sợ hãi chính mình một thân y thuật võ công toàn bộ thất truyền, liền đem các ngươi thu vào trong cốc. Quả thật là muốn thu hai ngươi làm đồ đệ, nhưng mà lúc ấy không biết làm sao, thần sai quỷ khién cho các ngươi thử luyện Trường Xuân công. Đại khái là còn ôm tâm lý may mắn. Kỳ thật cho dù không tu luyện được khẩu quyết này, cũng sẽ nhận các ngươi, đem toàn thân sở học truyền lại. Nhưng mà cực không nghĩ tới chính là, ngươi dĩ nhiên cũng đối với công pháp này có phản ứng. Ha ha! Thật sự trời không tuyệt đường sống của người”. Mặc đại phu một hơi đem mê đề này toàn bộ đều nói ra, trên mặt bệnh dạng che kín cũng đỏ ửng, xem ra đối với may mắn của chính mình rất là đắc ý.
“Ta còn không luyện thành tầng thứ tư Trường Xuân công, tại sao lúc này lại chế trụ ta, cùng ta nói nhũng thứ này?” Hàn Lập rốt cục cũng hỏi ra vấn đề trước mắt hắn quan tâm nhất.
“Cái này chỉ trách ngươi, ta mất nhiều như vậy công phu và tâm huyết tại ngươi trên người, nhưng ngươi không thể để cho ta hài lòng, vẫn như cũ dối gạt ta. Hôm nay còn kém một bước cuối cùng, nhưng chậm chạp không chịu tiến thêm một tầng cuối cùng, vốn ta còn có thể chờ ngươi thêm hai năm, nhưng lần này xuống núi bị một kẻ thù nhận ra. Trải qua khổ chiến, mặc dù đánh bại đối phương, nhưng cũng hao hết tinh lực vốn không nhiều lắm của ta, tuổi thọ bị ngắn lại rất nhiều, cho dù ta đem hết toàn lực cũng chỉ có thể sống lâu một năm nữa, ngươi bảo ta như thế nào đợi thêm được?” Mặc đại phu đắc ý thần sắc đã biến mất vô ảnh vô tung, thay vào đó vẻ mặt hung quang, cuối cùng quay về phía Hàn Lập rít gào.
Hàn Lập nghe xong thần sắc vẫn như thường, trên mặt không có chút nào dấu hiệu xúc động.
Nhưng tâm lý lại nổi sóng mãnh liệt, hoàn toàn không như ở vẻ ngoài nhìn qua không một tia sợ hãi.
Hắn mặc dù sớm đã dự liệu tới Mặc đại phu đối với chính mình có rất sâu ý đồ, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có như vậy đại lý do, thân thế của đối phương, kinh nghiệm, tu luyện khẩu quyết, không một cái nào không vượt ra phạm vi tưởng tượng của hắn.