Chương 24: Tiểu muội đáng ghét.
Tác giả: Lãnh Thạch
Người dịch: Sad Drop
Nguồn: ***************.net
Cảm nhận được thân thể mềm mại của Lý Đồng, ta chậm rãi hôn nàng. Nhìn dòng lệ còn vương trên mặt mỹ nhân, ta nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm sạch, thâm tình nhìn vào đôi mắt còn hoen lệ của Lý Đồng, nhẹ giọng nói: "Lý Đồng, xin lỗi, tha thứ cho huynh được không, tất cả là lỗi của huynh".
Lời nói từ đáy lòng của ta, ta muốn cho Lý Đồng biết chân tình của ta với nàng. Mặc dù trước mắt chính là Lý Đồng vì e thẹn nên đôi tai đỏ hồng, chiếc cổ trắng ngần, thân thể lả lướt với những đường cong tuyệt mỹ khiến ta muốn điên cuồng nhưng ta vẫn cố gắng kiềm chế chính mình.
"Lâm Phong"
Lý Đồng nghe được lời ta nói, nước mắt vừa ngưng lại trào ra không ngớt, hai tay vốn đang ôm lấy lưng ta liền chuyển sang quàng lấy cổ ta, môi nàng gắn chặt vào môi ta, chiếc lưỡi thơm tho tuỳ ý để ta đùa giỡn.
"A!"
Đột nhiên một tiếng kêu thất thanh kéo ta và Lý Đồng ra khỏi trạng thái đê mê. Không ai khác chính là tiểu muội Lâm Ngọc Hân, vừa ra ngoài mua đồ ăn trở về, chứng kiến tình hình thân mật giữa ta và Lý Đồng, nàng không khỏi kêu lên.
"Không có gì", thấy ta cùng Lý Đồng xấu hổ nhìn nàng, tiểu muội vội vàng đáp lại một tiếng, xoay người chạy ra ngoài. Lý Đồng bị tiểu muội bắt gặp, vội vàng rời khỏi ngực ta, đứng thẳng dậy, khuôn mặt ửng hồng, thẹn thùng đẩy ta ra "Lâm Phong, mau đi ra, huynh xấu lắm, làm sao ta có thể gặp người khác chứ"
Tiểu muội cũng thật là... Vừa rồi không phải đã bảo để cho ta và Lý Đồng một khoảng không gian riêng sao, tự nhiên lại về sớm như vậy làm gì chứ. Ta bất bình trách tiểu muội đã phá hỏng chuyện tốt của ta.
"Mau đi ra, muội còn phải nấu cơm, huynh làm muội sau này còn mặt mũi nào gặp tiểu muội đây?", thấy ta không nhúc nhích, Lý Đồng vội vã thúc giục ta. Xem ra không thể làm ăn gì được nữa, ta chỉ còn cách đi đến hôn trộm Lý Đồng một cái, để lại Lý Đồng còn đang thẹn thùng, đi ra khỏi bếp.
"Không nghĩ tới xú lão ca nói là làm, nhanh như vậy đã ra tay, uổng công mình quan tâm, vội vàng quay về sớm để quan sát tình huống", tiểu muội Lâm Ngọc Hân tim đập loạn xạ, nhớ đến cảnh lão ca cùng Đồng tỷ tỷ thân mật, không khỏi thẹn thùng, gương mặt đỏ bừng, nóng như lò lửa. Vừa rồi lão ca cùng Lý Đồng tỷ tỷ thân mật như vậy, Đồng tỷ tỷ được lão ca ôm chặt vào lòng, thật là hạnh phúc. Lão ca chưa từng ôm mình như vậy, không biết cảm giác như thế nào, thật sự là hâm mộ Lý Đồng tỷ tỷ.
Nghĩ đến quan hệ của lão ca cùng Lý Đồng tỷ tỷ, trong lòng tiểu muội Lâm Ngọc Hân đột nhiên có cảm giác mất mát. Lão ca thích Lý Đồng tỷ tỷ, vậy sau này mình phải làm sao đây? Mình còn có thể cùng ở một chỗ với lão ca không? Mình có còn là tiểu bảo bối của lão ca nữa không? Lâm Ngọc Hân không khỏi lo lắng lão ca sẽ rời bỏ mình.
"Lâm Ngọc Hân, mi làm sao vậy? Lão ca là lão ca của mi, chắc chắn lão ca vẫn yêu quý mi, mi và lão ca vĩnh viễn ở cùng nhau. Ngoài lão ca, mi chắc chắn sẽ không thích một nam nhân nào khác, mi vĩnh viễn là bảo bối của lão ca" Lâm Ngọc Hân âm thầm hạ quyết tâm.
"Lão ca, làm tốt lắm, có tiến bộ", thấy ta từ trong bếp đi ra, tiểu muội hướng về phia ta giơ ngón cái lên khen ngợi.
"Tiểu muội, sao lại về sớm vậy?", bị phá mất chuyện tốt, ta tất nhiên là tức giận bất bình.
"Được rồi, muội đi giúp Đồng tỷ tỷ nấu cơm đây, muội đói muốn xỉu rồi"
Tiểu muội thấy ta muốn tìm nàng hỏi tội, cũng biết là mình sai, vội vàng chạy vào bếp. Tiểu muội đáng ghét, lúc nào cũng vậy, người thua thiệt luôn là ta.
"A...Tuyệt vời!", trù nghệ của Lý Đồng thật sự là vô địch, ta không khỏi hoài nghi liệu Lý Đồng có phải đã từng theo học một lớp chuyên dạy nấu ăn hay không? Mặc dù trước kia cũng đã nghe qua trù nghệ của Lý Đồng nhưng dù sao cũng chỉ là nghe nói. Nghĩ đến sau này mỗi ngày đều có thể được ăn thức ăn do Lý Đồng nấu, thật sự là làm cho ta cao hứng.
Nghe ta ca ngợi, Lý Đồng lộ ra nụ cười hàng ngày của nàng, càng làm cho lòng ta say mê. Trước mặt là mỹ vị, bên cạnh có mỹ nhân, không khỏi làm cho ta cảm khái: nhân sinh như thử, phu phục hà cầu!
"A...món trứng này là do ai làm đây?"
"Muội làm đó, có chuyện gì sao?" Tiểu muội vội vàng trả lời ta. "Không có gì, ngon lắm", trách không được nó có một loại mùi kỳ quái, cùng những món khác không giống nhau. Tuy nhiên, trước ánh mắt chờ đợi của tiểu muội, ta chỉ có thể ép mình nuốt xuống.
"Ca, cái này không phải là đầu khôi được quảng cáo dùng để chơi Vương giả sao? Huynh đang chơi Vương giả à?"
Ăn cơm xong, ta đang xem ảnh của Lý Đồng và tiểu muội đi du lịch mang về. Nhìn ảnh của hai mỹ nhân, cặp mắt ta sáng rực, miệng há to, nước dãi chảy ra như suối. Nghe tiểu muội hỏi, ta bước vào phòng, trông thấy tiểu muội đang nghịch hoàng kim đầu khôi của ta.
"Uh, mấy hôm nay cũng hay chơi"
"Ca, trò chơi hay không? Muội cũng muốn chơi"
"Chơi cái gì mà chơi, lo học đi, huynh không cho phép muội chơi", ta thể hiện trách nhiệm của người huynh trưởng.
"Muội đã là sinh viên năm nhất rồi, không còn là học sinh phổ thông nữa, muội đã lớn, muội có thể chơi", tiểu muội vội vàng kháng nghị.
"Năm nhất là thời gian quan trọng nhất, muội không được chơi"
"Đồng tỷ tỷ, tỷ xem xú lão ca dã man không. Hồi năm nhất huynh ấy cũng có thể chơi trò chơi, vậy mà bây giờ không cho muội chơi, công bằng ở đâu chứ?"
Hic, tiêu rồi, ta tự mình tác phong bất chánh, vậy mà còn đi giáo huấn người khác, lập tức bị lý lẽ của tiểu muội đánh bại.
"Lão ca, ta sẽ không để học tập bị ảnh hưởng, khi nào rảnh ta mới chơi, được không? Chúng ta cùng nhau chơi, còn có Đồng tỷ tỷ nữa", tiểu muội lúc này đã nhào vào lòng ta, không ngừng làm nũng. Xong đời rồi, làm nũng chính là một trong những tuyệt chiêu của tiểu muội dùng để khắc chế ta, khiến ta phải chịu thua. Hơn nữa, cùng Lý Đồng du ngoạn trong trò chơi, chủ ý này không tồi chút nào.
"Được rồi, nhưng mà phải chú ý đến học tập, không được lơ là", ta hiểu rõ học lực của tiểu muội, đối với nàng, học tập căn bản là không thành vấn đề..
"Oh, yes!!!", tiểu muội lập tức làm ra tư thế thắng lợi. "Đồng tỷ tỷ, chúng ta cùng lão ca chơi, chúng ta sẽ giám sát huynh ấy, không cho huynh ấy đi tán gái lung tung"
Cái gì chứ, ta vô sỉ như vậy sao? Nhưng mà sau này trong trò chơi bị tiểu muội quấy rầy quả là ảnh hưởng đến sự nghiệp thâu hương tiết ngọc của ta, xem ra để tiểu muội cùng chơi quả là thất sách. Thật đáng tiếc, trên đời không có thuốc chữa bệnh hối hận.
"Nhanh, đi mua đầu khôi", tiểu muội vội vàng lôi kéo ta và Lý Đồng đi ra ngoài. Thật là hạnh phúc, không nghĩ là hôm nay may mắn như vậy. Lúc này, bên trái ta là tiểu muội Lâm Ngọc Hân, vừa ôm vai vừa dựa sát vào ta, không ngừng liến thoắng, bên phải ta là Lý Đồng ưu nhã tĩnh lặng, ánh mắt không rời khỏi ta. Bởi vậy, khiến người đi đường bước chậm lại nhìn chúng ta, nam nhân thì hâm mộ, nữ nhân thì ghen ghét. Cũng phải thôi, tiểu muội và Lý Đồng đều là tuyệt sắc mỹ nhân, một người cũng đủ để làm nam nhân điên cuồng, đằng này lại là hai người đồng thời đi với một nam nhân, không làm cho người khác hâm mộ mới lạ. Giờ phút này, lòng tự kiêu của ta hoàn toàn được thoả mãn, không thể không nói, cảm giác được người khác hâm mộ thật sướng!
Nhìn Lý Đồng và tiểu muội bên cạnh, ta có cảm giác thật hạnh phúc, nhẹ nhàng vươn tay phải nắm lấy tay Lý Đồng bóp khẽ. Lý Đồng căn bản không đề phòng, theo phản xạ muốn rút tay về nhưng bị ta nắm chặt, không thể rút ra. Nghĩ đến người đang nắm tay mình chính là nam nhân mà mình yêu nhất, trong lòng nổi lên một cỗ tư vị ngọt ngào, nàng không rút tay ra mà nắm lấy tay ta chặt hơn. Trên mặt Lý Đồng nổi lên một tầng phấn hồng càng làm cho nàng thêm động lòng người, càng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Kháo, không phải chứ, Vương giả bắt đầu chơi được bốn ngày rồi mà số lượng người chơi mua đầu khôi vẫn còn nhiều như vậy? Đội ngũ xếp hàng mua đầu khôi so với ta lần trước đi mua còn dài hơn mấy lần.
Chương 25: Điện thoại của Liễu tỷ.
Tác giả: Lãnh Thạch
Người dịch: Sad Drop
Nguồn: ***************.net
Không còn cách nào khác, đành phải xếp hàng đợi, trong lúc đó cũng nghe được không ít tin tức về Vương giả.
Người mua Giáp: nè, nghe nói không đến 4 ngày, số lượng người chơi Vương giả đã vượt hơn ba ức , hơn nữa, mỗi ngày số người đăng ký chơi cũng vượt mấy ngàn vạn, khiến cho các trò chơi khác mất đi người chơi, chuẩn bị đóng cửa.
Người mua Ất: đúng vậy, nghe nói rất nhiều người chơi chuyên nghiệp (**) và các tập đoàn lớn cũng đều tham gia, muốn gầy dựng sự nghiệp ở trong Vương giả. Vương giả bây giờ phải nói là cực kỳ náo nhiệt. Hơn nữa, một vài tập đoàn vì tham gia hơi muộn, mất đi tiên cơ, bây giờ đang ảo não lắm.
Người mua Giáp: ừ, đến lúc mở ra bang hội chiến chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
Người mua Bính: xì, cái đó đã tính là gì. Các người biết không, Vương giả đã tiến vào thị trường quốc tế rồi. Các công ty lớn của Nhật Bản, Ấn Độ, Mỹ, Đức, Anh đã cùng thoả hiệp với Trung Quốc, mỗi công ty bỏ ra mười ức cùng với 20% lợi nhuận mỗi năm để mua bản quyền phát hành Vương giả ở nước ngoài. Hiện nay các công ty còn đang xây dựng phục vụ khí (***) ở nước ngoài, đến khi phục vụ khí ở các nước kết nối với nhau, mở ra biên giới thì có thể thực hiện quốc chiến (****).
Người mua Ất: không phải chứ, sao ta lại không biết chuyện này, hình như là không có tin tức về việc này, ngươi đừng có gạt người.
Người mua Bính: ngươi đương nhiên là không biết, đây là tin tức nội bộ. Ta có một người anh họ phụ trách giao tiếp với các công ty của Đức cho biết ngày hôm qua Phi Long tập đoàn mới ký hợp đồng xong nên còn chưa công bố. Ngươi đợi mà xem, không sai đâu.
Người mua Giáp: ừ, ta thấy Vương giả có đủ thực lực làm thế. Nếu thật sự như vậy, đến lúc đó tuyệt đối phải cho bọn tiểu Nhật Bản một bài học.
Người mua Đinh: đúng, giết sạch tiểu Nhật Bản...
...
Người qua đường A: nè, biết không, nghe nói trong Vương giả có một mãnh nam (*****) vẫn đang độc chiếm ngôi đầu của Thập đại cao thủ, cách người đứng nhì bảng đến 2 cấp, bây giờ chính là đề tài được bàn tán sôi nổi nhất trong Vương giả.
Người qua đường B: khó tin thật. Bây giờ mọi người đều đang đoán thử người kia là ai, bối cảnh ra sao. Nghe nói có nhiều tiểu muội muội muốn làm tình nhân của hắn nữa chứ. Mấy đại bang phái cũng đang tìm cao thủ thần bí này để chiêu nạp hắn.
Người qua đường C: Hắn là ai mới được? Ta nghĩ hắn là nhân viên phụ trách hoặc là họ hàng gì đó của Phi Long tập đoàn, quen thuộc với Vương giả nên mới lợi hại được như vậy.
Người qua đường B: ngươi không tìm hiểu tin tức thì đừng có nói bậy. Ai mà không biết Vương giả do trí năng hệ thống "Phi Thiên" khống chế, bên trong hệ thống, nhiệm vụ phát ra đều là do ngẫu nhiên, mọi người đều như nhau, căn bản không có cái gì mờ ám.
Người qua đường A: nghe nói kẻ xếp đầu bảng chính là thiếu gia của một tập đoàn tài chính lớn, nếu không thì làm sao có bản lĩnh như vậy chứ.
Người qua đường C: không phải, nếu hắn là thiếu gia thì đã sớm lộ diện diễu võ giương oai rồi, cần gì phải che dấu tính danh chứ.
Người qua đường D: nói cho các người biết, hắn chính là lão Đại của một hắc bang, dưới tay có mấy ngàn thuộc hạ, hơn nữa hắc bang này toàn là sát thủ, đều có tiền án giết người, đáng sợ lắm.
Người qua đường E: cái gì mà công tử thiếu gia với lại lão Đại hắc bang chứ, sai hết cả. Ta quen tên đứng đầu bảng nè, hôm qua còn cùng hắn uống rượu, hắn là anh kết nghĩa của ta, quan hệ cực tốt.
"Thật không??? Đại ca, hút thuốc không, thu ta làm tiểu đệ nha".
...
Ta kháo, cái gì chứ, không nghe thì thôi, vừa nghe đã muốn nhảy dựng lên. Tin tức loạn thất bát tao hết rồi, xem ra Vương giả thật sự bắt đầu độc chiếm thế giới trò chơi, trở thành một loại trào lưu cùng xu thế. Ta cảm thấy may mắn, tự khen mình sáng suốt, chiếm được tiên cơ, hơn nữa không nghĩ tới mình cũng trở thành người nổi tiếng, ta không khỏi âm thầm đắc ý.
Hàng người vẫn còn dài dằng dặc, thời gian chờ đợi thật lâu và buồn chán nhưng đối với ta thì khác. Ta cùng Lý Đồng và tiểu muội nói chuyện phiếm, nhìn hai dung nhan tuyệt mỹ trước mặt, một mùi hương nhẹ nhàng len vào trong mũi, hơn nữa trong mắt hai mỹ nữ trừ ta ra không để ý đến ai khác, khiến người khác vô cùng hâm mộ và ghen tỵ, còn có điều gì hạnh phúc hơn chứ?
"Tiểu thư, ta muốn mua hai cái hoàng kim đầu khôi". Rốt cục rồi cũng đến lượt chúng ta. Trên đường về nhà, ta nắm lấy tay Lý Đồng, thâm tình nhìn nàng, nói ra ý định của ta "Lý Đồng, dọn đến ở chung với huynh được không?". Mặc dù là câu hỏi nhưng ngữ khí của ta hoàn toàn kiên định, mang theo ý tứ không thể từ chối. "Vâng", Lý Đồng thẹn thùng gật đầu, nhẹ giọng trả lời. Tình cảm của Lý Đồng dành cho ta trong hơn ba năm trời chắc chắn không có gì phải nghi ngờ. Nhiều năm như vậy, là một trong tứ đại giáo hoa của Hoa Hạ đại học, Lý Đồng có không biết bao nhiêu người hâm mộ và theo đuổi nhưng nàng vẫn một mực yên lặng chờ đợi ta. Dù biết rằng ta đã có Tuyết nhi và nàng có thể vĩnh viễn không còn cơ hội bước vào tim ta nhưng mối tình si của nàng dành cho ta chưa bao giờ thay đổi. Để làm được như vậy, cần phải có bao nhiêu kiên cường đây, nhất là đối với một cô gái như nàng? Ta có thể nào không cảm động, không đáp lại tình cảm của Lý Đồng? Nhìn bộ dáng thẹn thùng của Lý Đồng, trong lòng ta tràn ngập hạnh phúc, đột nhiên ôm lấy eo nàng, nhấc nàng lên xoay một vòng, thét to: "Lý Đồng, huynh yêu muội"
Bởi vì ta và Lý Đồng đang ở ngã tư nên khi ta vừa nói xong, lập tức có hàng loạt ánh mắt hướng về phía chúng ta, râm ran bàn tán.
"Oa, đại tỷ tỷ thật xinh đẹp, mà đại ca ca cùng đại tỷ tỷ thật xứng đôi, không khác gì Kim Đồng Ngọc Nữ", một tiểu cô nương ngây thơ phát biểu.
Một cô gái đang đợi bạn lập tức ảo tưởng "Lãng mạn ghê, không biết khi nào mình có thể tìm được một chàng trai tỏ tình với mình ngay trước mặt mọi người như vậy đây?"
"Nhìn kìa, huynh xem người ta lãng mạn không, muội cũng muốn như vậy" "Này, thôi đi" "Huynh...huynh không yêu muội, huhu", một đôi tình nhân bắt đầu cãi nhau.
"Ông xem, tuổi trẻ bây giờ thật lãng mạn, dám tỏ tình trước bao nhiêu người"
"Đúng vậy, nhớ lại hồi đó tôi chưa để cho bà một kỷ niệm lãng mạn như vậy, thật sự là hối hận. Cám ơn bà đã theo tôi bao lâu nay"
"Lão già chết tiệt, đều lớn tuổi cả rồi, còn nói như vậy, thật không nên nết", một đôi vợ chồng già hơn 70 tuổi ngọt ngào với nhau.
"Lâm Phong, huynh làm gì mà lớn tiếng như vậy, thật là xấu hổ chết đi được", Lý Đồng thì thầm báo oán bên tai ta. Trong lúc thẹn thùng, vô ý phát ra một phần kiều mỵ cùng thành thục, thật sự là làm ta yêu đến chết được. "Huynh muốn cho cả thế giới biết huynh yêu muội", ta mặt dày lấy lòng Lý Đồng, bất quá, đó cũng là lời nói từ đáy lòng của ta. Thiếu nữ nào cũng thích lãng mạn, điềm tĩnh ưu nhã như Lý Đồng cũng không ngoại lệ, trên vẻ mặt thẹn thùng của nàng có thêm một phần hạnh phúc và thoả mãn, nụ cười càng rạng rỡ làm cho người ta say mê.
"Xú lão ca, không ngờ huynh cũng lãng mạn ghê, nhìn xem Lý Đồng tỷ tỷ hạnh phúc chưa kìa. Huynh làm vậy thì thiếu nữ nào mà không cảm động chứ" trong giọng nói của tiểu muội không giấu được sự hâm mộ "Tiểu cô nương thì biết cái gì", lúc này ta phi thường cao hứng, yêu thương ngắt nhẹ chóp mũi của tiểu muội. Tiểu muội lập tức kháng nghị "Muội không còn nhỏ nữa mà".
Tiếp theo ta đưa Lý Đồng về ký túc xá, thu xếp đồ đạc và máy vi tính của nàng dọn đến nhà ta. "Được rồi, qua cấp 10 sẽ rời khỏi Tân thủ thôn, không thể quay lại nên huynh không giúp các muội được. Hai muội cố gắng thăng cấp, đến cấp 10 chuyển chức thì liên lạc huynh , huynh sẽ giúp các muội thăng cấp nhanh hơn. Tên của huynh trong trò chơi là Thạch Đầu Thành, có chuyện gì cứ PM cho huynh"
Sau khi giải thích cho Lý Đồng và tiểu muội một ít kiến thức cơ bản của Vương giả, ta bắt đầu tiến vào trò chơi. Nhiệm vụ Hắc thạch tháp ta còn chưa hoàn thành, bây giờ ta đã cấp 20, có lẽ cũng có thể liều mạng rồi. Bởi vì giúp Lý Đồng dọn nhà mất cả buổi chiều, bây giờ đã là 9h đêm, xem ra đêm nay không cách nào hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có thể lên tầng hai Hắc thạch tháp thử xem sức mạnh của trang bị mới.
"Đinh đoong, lão ca có điện thoại..." (lúc trước tiểu muội thu âm giọng nàng làm nhạc chuông của ta), ngay lúc ta định tiến vào trò chơi thì có người gọi điện. Vừa nhìn số máy gọi đến lập tức đầu ta như muốn nổ mạnh, thật sự là không dám nghe cuộc gọi này. "Lão ca, điện thoại, lão ca, nhanh bắt máy, điện thoại của người đẹp, nhanh bắt máy" không bắt máy không được, ta tự nhủ, chuyện gì đến phải đến, muốn trốn cũng không trốn được, cứ bắt máy, cùng lắm thì nghe chửi một trận.
"Chào Liễu tỷ", ta thấp thỏm bắt máy
"Thế nào, không dám bắt máy sao? Hay là không muốn bắt máy?" trên màn hình hiện ra một khuôn mặt hấp dẫn quen thuộc, thân thể gợi cảm mê người, một sắc đẹp câu hồn đoạt phách. Bộ ngực rung rinh, chiếc eo yểu điệu, cặp mông đầy đặn cùng với đôi mắt lúc nào cũng ươn ướt, thật sự làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, dục hoả công tâm. Trong nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn mơ hồ hiện ra một cỗ quyến rũ động lòng người, một chút khí chất thành thục của thiếu phụ. Nam nhân đứng trước mặt nàng chắc chắn đều có một cỗ dục vọng mãnh liệt, muốn chiếm lấy nàng làm của mình. Đó chính là Liễu Mộng Yên, nổi danh tuyệt sắc mỹ nhân của Hoa Hạ đại học, là người tình trong mộng của tất cả các nam sinh và là thần tượng của toàn bộ nữ sinh. Lúc còn ở trường học, nàng chính là đề tài được bàn luận nhiều nhất trong đám nam sinh trước giờ đi ngủ. Theo thống kê, hơn 80% nam sinh của Hoa Hạ đại học đều muốn theo đuổi nàng, hơn nữa, tất cả đều công nhận nàng thuộc về loại phụ nữ trên giường là đãng phụ (******), xuống giường là quý phụ, là loại phụ nữ có thể làm đàn ông trong thiên hạ điên cuồng. Đương nhiên khi đó ta cũng là một trong những nam sinh ảo tưởng đến một ngày có thể chiếm lấy nàng làm của riêng. Nếu không phải vì có Tuyết nhi, ta thật sự không thể nào cưỡng lại sự hấp dẫn của nàng. Nhưng cũng nhờ Tuyết nhi, ta mới có vinh hạnh trở thành một trong số ít những nam nhân có thể tiếp xúc thân mật với Liễu Mộng Yên, có thể gọi nàng là "Liễu tỷ". Cũng vì mối quan hệ này, ta trở thành đối tượng hâm mộ cùng ghen ghét của không biết bao nhiêu nam sinh trong trường.
=============
: 1 ức = 100.000.000
(**): những người lấy việc chơi game làm nghề chiệp chính.
(***): phục vụ khí = server (ai chơi game thì thừa biết cái này ^^~)
(****): quốc chiến = chiến tranh giữa các nước.
(*****): mãnh nam = người đàn ông mạnh mẽ (ta không biết dịch qua tiếng Việt thế nào cho hay nên để lại như vậy luôn)
(******): đãng phụ = người đàn bà dâm đãng
Chương 26: Tận cùng đam mê.
Tác giả: Lãnh Thạch
Người dịch: Sad Drop
Nguồn: HNTD
Liễu tỷ lớn tuổi hơn ta và Tuyết nhi.Lúc ta nhập học thì nàng đang là nghiên cứu sinh, khi ta ra trường, nàng đã là bác sĩ. Trước khi ta tốt nghiệp, lúc ta và Tuyết nhi chia tay thì nàng đang đi du học ở Anh quốc, tính đến bây giờ thì có lẽ sắp trở về nước. Liễu tỷ và Tuyết nhi làm sao biết nhau, giữa hai người có quan hệ gì, đến bây giờ ta vẫn không rõ ràng cho lắm, nhưng ta biết một điểm, quan hệ của hai người còn thân thiết hơn cả tỷ muội ruột thịt. Hy vọng không phải là chuyện của Tuyết nhi, trong lòng ta âm thầm cầu khấn, đối với chuyện này ta thật sự là không có gì để nói. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt vốn ôn hoà của Liễu tỷ giờ đây nặng nề, lạnh như băng, trong mắt lộ ra một tia phẫn nộ, ta biết chuyện không hề đơn giản.
"Lâm Phong, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
"...", ta không có gì để nói.
"Tiểu tử thúi, ta hỏi ngươi, rốt cục là làm sao?"
"...", ta tiếp tục im lặng
"Tiểu tử thúi nhà ngươi, tại sao không lên tiếng? Lúc đầu ta giao Tuyết nhi cho ngươi, ngươi đã hứa hẹn những gì, bây giờ lại làm ra chuyện như vậy?"
"...", ta không biết nên nói gì
"Lâm Phong, bị câm rồi à, nói!"
"Liễu tỷ, ta...", ta không biết nói sao, "Liễu tỷ, chuyện là như vậy"
"Như vậy là sao? Ngươi nói cho ta biết. Tối hôm qua ta gọi điện cho Tuyết nhi mới biết được chuyện của các ngươi, nhưng vừa nhắc đến ngươi thì Tuyết nhi chỉ biết khóc, không nói rõ ràng. Cuối cùng là ngươi đã làm gì để Tuyết nhi thương tâm như vậy?"
Nhắc đến Tuyết nhi, tim ta lại nhói lên "Liễu tỷ, chuyện này đã kết thúc, tỷ đừng hỏi nữa..."
"Đã kết thúc? Lâm Phong, tiểu tử thúi, cái gì kết thúc? Ngươi cũng dám nói như vậy. Không cho ta hỏi, ta nói cho ngươi hay, đừng có mơ, không có chuyện dễ dàng như vậy đâu", Liễu tỷ bắt đầu phát hoả.
"Liễu tỷ, xin lỗi, là do ta không đúng"
"Lâm Phong, mặc kệ ngươi đúng hay sai, một câu xin lỗi không giải quyết được vấn đề. Vài ngày nữa ta trở về, nếu ngươi không cho ta một câu trả lời thuyết phục, không giải quyết xong chuyện của Tuyết nhi, ta sẽ không tha cho ngươi".
Liễu tỷ nói tới đây liền cúp điện thoại, còn phải hỏi, từ Anh quốc trở về chắc chắn sẽ tìm ta hỏi tội. Tắt điện thoại, nhớ đến Tuyết nhi, tâm tình không khỏi buồn bã, trầm xuống, vô lực dựa vào ghế sô-fa, cảm thấy trong lòng đau đớn. Bởi vì gia đình Tuyết nhi phản đối, hơn nữa lúc ấy trong nhà ta xảy ra chuyện nên ta bất đắc dĩ phải chia tay Tuyết nhi. Đối với ta và Tuyết nhi, trong lòng đều có một vết thương vĩnh viễn không thể lành. Ta thật vô dụng, tự mình gây nên hậu quả như vậy, ta không khỏi hận bản thân mình, tự nắm tóc mình giày vò.
"Lâm Phong, đừng như vậy, thả lỏng đi", một bàn tay mềm mại chậm rãi vuốt vai ta, nhẹ giọng khuyên giải. Đứng ở bên cạnh ta chính là Lý Đồng, trong mắt tràn ngập nhu tình cùng lo lắng. Không biết Lý Đồng đến từ lúc nào, nhìn bộ dáng nàng có lẽ đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi.
"Lý Đồng, không có gì đâu, là điện thoại của Liễu tỷ, nhắc đến Tuyết nhi", ta nắm lây tay Lý Đồng, an ủi nàng.
"Lâm Phong, như vậy đối với Mộng Tuyết thật quá tàn nhẫn, đối với huynh cũng không công bằng", Lý Đồng chậm rãi ngồi xuống sô-fa, ỷ ôi bên cạnh ta.
"Lý Đồng, mặc dù ông trời làm huynh mất đi Mộng Tuyết nhưng lại cho huynh có được muội, trời cao rất công bằng", ta đã mất đi Mộng Tuyết, làm cho nàng bị thương tổn nặng nề, còn Lý Đồng luôn luôn suy nghĩ cho ta, ta thật sự không muốn Lý Đồng phải chịu bất kỳ sự tổn thương nào, tuyệt đối không thể lại để mất đi Lý Đồng. Ta nhẹ nhàng ôm lấy Lý Đồng đặt trên đùi, ôm nàng vào lòng, để mặt nàng tựa vào ngực ta "Lý Đồng, huynh thích muội, huynh sẽ không làm cho muội bị tổn thương, huynh muốn muội biết huynh thật sự yêu muội, sẽ không bao giờ rời xa muội, giống như trước đây huynh từng yêu Tuyết nhi", vừa nói ta vừa ôm Lý Đồng chặt hơn.
"Phong, muội biết, muội có thể cảm nhận được, trong tim huynh muội và Tuyết nhi đều quan trọng như nhau. Huynh biết không, hôm nay muội rất vui, từ trước đến giờ muội chưa từng hạnh phúc như vậy, lúc ở ngã tư, muội thiếu chút nữa là không kìm được nước mắt." hai tay của Lý Đồng luồn ra sau lưng, ôm chặt lấy hông ta, ta và nàng thân mật ở cùng một chỗ, không hề có khoảng cách, hai người đều có thể cảm nhận được hơi ấm và tình yêu trong lòng đối phương. "Phong, nhưng mà như vậy đối với Mộng Tuyết không công bằng, thật quá tàn nhẫn. Đều là con gái nên muội có thể cảm nhận được. Nếu bây giờ huynh bỏ muội, muội không có dũng khí để tiếp tục sống nữa." Nằm gọn trong lòng và cảm nhận được từng hơi thở của nam nhân mà mình yêu thương, Lý Đồng nhẹ nhàng vuốt ve ngực ta và nói "Phong, chuyện của Tuyết nhi tất cả đều nghe theo huynh, muội không phản đối". Trong giọng nói của nàng có chứa chút đau xót, dù vậy, nàng thật sự không muốn chứng kiến người nàng yêu phải chịu đau khổ. Chỉ cần nam nhân này được vui vẻ thì nàng cũng cao hứng bởi vì đây là nam nhân duy nhất của đời nàng.
"Chuyện của Tuyết nhi đã trôi qua rồi thì cứ để nó trôi qua đi, có nói thêm gì nữa cũng vô dụng", cảm giác được thân thể Lý Đồng đang nóng dần lên, một mùi thơm thoang thoảng lan ra, đôi tay ta không yên phận, nhẹ nhàng ve vuốt khắp thân thể mềm mại tuyệt vời của nàng, từng đợt cảm giác từ bàn tay truyền đến làm ta có điểm mê loạn.
"Đồng", ta rốt cục không thể kềm chế được nữa khi bộ ngực mềm mại của Lý Đồng đang áp sát vào ngực ta, cặp mông đầy đặn của nàng không ngừng cọ sát vào đùi ta, mang đến từng tia khoái cảm, khiến ta không khỏi rên rỉ. "Ư, không...không...được", Lý Đồng yếu ớt kháng cự, muốn thoát ra khỏi vòng tay ta nhưng nghĩ đến nam nhân đang ôm nàng chính là người nàng yêu tận đáy lòng, nàng buông bỏ ý muốn phản kháng, tuỳ ý để nam nhân này khinh bạc. Lý Đồng ôm chặt lấy nam nhân của lòng nàng, từ từ buông lỏng thân thể mình.
"Đẹp quá....Lý Đồng, huynh yêu muội", ta không thể chịu nỗi dục hoả hành hạ, lập tức ôm lấy Lý Đồng đứng dậy, vừa hôn nàng vừa hướng phòng ngủ đi vào. Lý Đồng thẹn thùng vô cùng, khẩn trương nhắm chặt mắt, hai tay nắm chặt mép giường, để mặc ta muốn làm gì thì làm. Ta nhanh chóng cởi hết quần áo Lý Đồng, lập tức một bức tranh hoàn mỹ hiện ra trước mắt ta. Lúc này trên người Lý Đồng chỉ còn lại một bộ nội y màu trắng che giấu bộ ngực và vùng cấm địa của người con gái, phần còn lại hoàn toàn xích loã, dưới ánh đèn mờ ảo, những đường cong tuyệt vời như ẩn như hiện làm người ta say mê, trên khuôn mặt tuyệt sắc bị một mảng phấn hồng che phủ thực sự càng làm tăng thêm nét hấp dẫn, khiến lòng ta mọc lên một cỗ dục vọng chiếm hữu mãnh liệt. Không thể chờ đợi thêm, ta vội vàng thoát ly quần áo chính mình, hưng phấn trèo lên thân thể băng thanh ngọc khiết của Lý Đồng, bắt đầu công cuộc chinh phục của người đàn ông. "Lý Đồng, huynh muốn muội". Cảm giác được hơi thở quen thuộc, Lý Đồng mở mắt ra, chứng kiến nam nhân trước mắt đang thâm tình nhìn nàng "Uhm...", Lý Đồng gật nhẹ đầu, hai tay ôm chặt lấy hông ta, tuỳ ý để ta cởi bỏ chướng ngại cuối cùng giữa ta và nàng (tức là bộ đồ lót í mà >"< - dịch giả).
"Đồng/Phong, muội là của huynh", trong lòng ta và Lý Đồng cùng dâng lên ý nghĩ như vậy. Hai người đồng thời hoà tan vào nhau cả thể xác lẫn tâm hồn, đưa nhau đến tận cùng của tình yêu và đam mê. Một trận mưa to gió lớn, Lý Đồng đã hai lần đạt đến cao trào, không thể nào tiếp nhận sự tấn công của ta, nếu không phải là ta cố ý kiềm chế, Lý Đồng căn bản không cách nào thoả mãn ta. Chẳng lẽ là do Đế thần huyền? Đế thần huyền ở phương diện này cũng có tác dụng sao? Ta âm thầm suy đoán. Rốt cục, không chịu được trước từng đợt khoái cảm truyền tới, hai người chúng ta đồng thời đạt đến cực khoái. "Thật dễ chịu...", không nghĩ tới trong cuộc sống cũng có chuyện tuyệt vời như thế (chuyện đó không tuyệt vời thì còn chuyện nào nữa - dịch giả), ta ôm chặt lấy Lý Đồng, để nàng nằm gọn trong lòng mình. Quả nhiên, ngay khi ta và Lý Đồng cùng nhau đạt đến cao trào, ở thời khắc long phượng trình tường, âm dương hoà hợp, chân khí Đế thần huyền trong cơ thể ta lập tức vận chuyển. Sau khi vận chuyển được hai chu thiên, đột nhiên biến đổi, theo như miêu tả của Đế thần huyền, chân khí trong cơ thể ta đã đạt đến Trúc cơ tầng thứ năm. Thật kỳ lạ, suốt ba tháng không có tiến bộ, Đế thần huyền thông qua âm dương song tu cũng có thể tiến lên một tầng. Trong lúc ta vẫn còn ở trong Lý Đồng (cái gì ở trong cái gì thì tự biết, ta không có tiện nói thẳng T_T - dịch giả), dưới sự ảnh hưởng của Đế thần huyền, hai người chúng ta dần đi vào giấc ngủ, để mặc chân khí tuỳ ý lưu động trong cơ thể chúng ta, không ngừng lớn mạnh.
Sáng hôm sau, mở mắt, thấy Lý Đồng yên tĩnh nằm trong lồng ngực, ôm chặt lấy ta, nhịn không được yêu thương, nhẹ nhàng khẽ vuốt làn da mịn màng như lụa của nàng, ta cảm nhận được thế nào là hạnh phúc mà nhân sinh hằng đeo đuổi. Trải qua một đêm tẩy lễ (tức là chuyển từ thiếu nữ thành phụ nữ - dịch giả), Lý Đồng càng thêm kiều mỵ và xinh đẹp, giữa hai chân mày ẩn giấu một tia xuân tình, toát lên một nét thành thục của phụ nữ, càng làm cho người ta thêm động tâm. Nhìn nhan sắc tuyệt mỹ trước mắt, một trong tứ đại giáo hoa của Hoa Hạ đại học, mục tiêu theo đuổi của vô số nam nhân, giấc mộng của bao nhiêu chàng trai, giờ đây đang nằm gọn như một chú mèo nhỏ trong lòng ta, ta không khỏi dâng lên cảm giác tự hào.
"Phong...", không cẩn thận đánh thức mỹ nhân trong ngực, Lý Đồng ngẩng đầu nhìn ta, thấy ta si mê thưởng thức nàng, trong lòng hạnh phúc, tuy nhiên dù gì nàng cũng là thiếu nữ mới trải qua lần đầu tiên, không tránh khỏi thẹn thùng.
"Ai da..."
"Muội sao vậy? Đau không?"
"Đau...Đêm hôm qua, huynh thật là điên cuồng", Lý Đồng nhớ đến nam nhân này tối hôm qua đối với nàng vô cùng cuồng bạo, khiến cho nàng đê mê, trong lòng không khỏi hạnh phúc.
"Xin lỗi, huynh thật là lỗ mãng, đã làm cho muội đau"
"Không sao đâu, lần đầu tiên ai cũng phải đau đớn, đó là dấu vết của huynh, lạc ấn của huynh" Lý Đồng nhỏ giọng cơ hồ là không ra tiếng nhưng ta lại nghe rõ ràng từng chữ. Trong lòng ta cảm thấy một cỗ dục vọng sôi trào, tiếc là hôm nay không thể nào như ý, đành phải nhẫn nại.
"Để huynh xem nào"
"Không được", Lý Đồng lập tức nhận ra chủ ý xấu xa của ta, vội vàng ngăn cản ta cúi xuống, không để ý lại bị ta ngậm lấy một trong hai chú thỏ hồng trên bộ ngực đầy đặn.
"Để huynh xem đi mà", ta dùng âm mũi năn nỉ nàng.
"Phong, không được, tiểu muội sắp dậy rồi, bị nàng thấy sẽ không hay đâu", Lý Đồng biết chính mình không cách nào ngăn cản nam nhân này, nếu cứ tiếp tục, chắc chắn sẽ thất thủ nên vội vàng lấy cớ.
Chương 27: Huynh muội tình thâmt.
Tác giả: Lãnh Thạch
Người dịch: Sad Drop
Nguồn: HNTD
"Ca...", sặc, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Lý Đồng vừa mới nói đến tiểu muội, lập tức tiểu muội đẩy cửa phòng ta, chứng kiến tình cảnh giữa ta và Lý Đồng (đọc lại đoạn cuối chương 26 để biết hắn đang làm gì Lý Đồng, hehe - dịch giả).
"Huynh xấu lắm...", Lý Đồng thấy tiểu muội đứng ở cửa, vội vã đẩy ta ra, mắc cở không dám ngẩng đầu dậy. "Ca...", tiểu muội lại lên tiếng gọi ta, lần này trong thanh âm của nàng có một chút khác thường, một chút kích động, thậm chí có chút nghẹn ngào". Ta còn chưa kịp phản ứng, tiểu muội đã quay đầu chạy đi. "Phong, tiểu muội có chuyện gì vậy?Huynh mau đi xem thử" Lý Đồng cũng thấy được sự khác thường của tiểu muội, vội vàng thúc giục ta. "Ừ" ta vội vàng mặc quần áo, đi xem tình hình của tiểu muội.
"Ô...ô...ô", ta vừa bước vào phòng của tiểu muội, lập tức chứng kiến nàng đang nằm úp mặt vào giường nhỏ giọng khóc.
"Tiểu muội, có chuyện gì vậy?"
Tiểu muội vẫn không phản ứng, tiếp tục nỉ non, không thèm để ý đến ta.
"Tiểu muội, rốt cục là có chuyện gì?", ta vươn tay kéo đầu vai của tiểu muội, lật người của nàng lại.
"Ô...ô...ô", trên khuôn mặt thanh tú của tiểu muội nước mắt như mưa, chiếc miệng nhỏ nhắn thương tâm nhếch lên, không ngừng phát ra tiếng khóc làm người ta đau lòng. Tiểu muội đang thật sự thương tâm, vẻ mặt thống khổ cùng thương tâm đó ta mới chỉ chứng kiến ở tiểu muội là lúc cha mẹ qua đời, bây giờ chứng kiến tiểu muội như thế, thật khiến lòng ta đau xót.
"Ngọc Hân, làm sao vậy? Có chuyện gì nói cho ca ca nghe được không?", nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt tiểu muội, ta an ủi nàng. "Ngọc Hân, đừng khóc nữa, muội khóc làm ca ca đau lòng lắm, có chuyện gì cứ nói với ca ca, ca giúp muội giải quyết". Nhìn tiểu muội như trước im lặng, nước mắt không ngừng tuôn ra, ta không khỏi bối rối.
"Ca...huynh...huynh không cần muội nữa phải không?" Tiểu muội rốt cuộc cũng chịu mở miệng, có điều lời nàng vừa nói thiếu chút nữa làm ta bật ngửa.
"Ngốc nghếch, nói cái gì thế, ca làm sao mà không cần muội chứ?"
"Ô..ô.., ca, huynh muốn cùng Lý Đồng tỷ tỷ ở chung một chỗ, muội sợ lắm, muội sợ là huynh không cần muội nữa"
"Nói gì vậy, huynh..."
"Ca, huynh biết không? Lúc trước, muội mặc dù thích Mộng Tuyết tỷ tỷ nhưng muội không thích huynh cùng với tỷ ấy ở cùng một chỗ" Ta vừa muốn nói, tiểu muội lập tức ngắt lời ta.
"Mỗi khi ca ca và Mộng Tuyết tỷ tỷ ở chung, trong mắt huynh chỉ có Mộng Tuyết tỷ tỷ, không có Ngọc Hân, không chơi với Ngọc Hân, không ôm Ngọc Hân, lúc ấy Ngọc Hân thương tâm lắm".
"...", cái gì chứ, sao ta lại không nhớ là có chuyện đó nhỉ, ta lúc nào cũng một lòng bảo hộ cho tiểu muội, chưa bao giờ giống như tiểu muội nói, tuy nhiên lúc này ta không dám nói lung tung.
"Ca cả ngày đều cùng Mộng Tuyết tỷ tỷ ở cùng một chỗ, ca ca cũng không biết là Ngọc Hân đau lòng, tuy nhiên, lúc đó Ngọc Hân còn có ba và mẹ. Bây giờ, ca và Đồng tỷ tỷ ở cùng một chỗ, Ngọc Hân phải làm sao đây, sau này Ngọc Hân chỉ có một mình, không có ai yêu thương Ngọc Hân cả..." Tiểu muội nói tới đây, nhịn không được lại tiếp tục khóc, giống như là đứa bé bị lấy đi món đồ chơi yêu quý.
"Ngọc Hân ngốc nghếch, ai bảo muội suy nghĩ như vậy? Ca ca vĩnh viễn yêu thương muội, vĩnh viễn cùng muội ở một chỗ. Muội quên rồi sao, ca ca đã nói muội là tiểu bảo bối của ca ca mà".
"Thật không? Ca ca vĩnh viễn không rời bỏ muội chứ? Vĩnh viễn yêu thương muội? Cho dù ca cùng Đồng tỷ tỷ ở chung thì vẫn yêu thương muội sao?" Cuối cùng tiểu muội cũng ngừng khóc, trong đôi mắt tràn lệ nhìn ta đầy hi vọng và chờ đợi.
"Đương nhiên rồi, mặc kệ chuyện gì xảy ra, ca đều yêu thương Ngọc Hân vậy mà Ngọc Hân lại hoài nghi lão ca của ngươi, thật làm lão ca đau lòng", ta gật đầu khẳng định, trấn an tiểu muội, đưa tay lau đi những giọt lệ còn lưu lại trên mặt nàng, yêu thương ngắt nhẹ chóp mũi tiểu muội.
"Ca, thật vậy sao? Muội vui lắm", tiểu muội đột nhiên nhào vào lòng ta, nước mắt vừa ngừng lại chảy ra. "Ca, hôn muội giống như hồi trước đi" Tiểu muội bắt đầu làm nũng. Ta ôm lấy nàng, đặt một nụ hôn lên khuôn mặt như hoa như ngọc kia rồi cắn nhẹ vào chóp mũi của nàng.
"Con trùng lười, rời giường mau"
"Vâng", tiểu muội vẫn chưa chịu rời khỏi ngực ta, chiếc miệng nhỏ nhắn hướng đến một bên má ta hôn một cái, chiếc lưỡi thơm kho khẽ liếm mặt ta.
Ăn điểm tâm xong, nhìn tiểu muội và Lý Đồng tiến vào trò chơi, ta cũng nhanh chóng đội đầu khôi, tiếp tục chinh chiến Vương giả. Bây giờ cấp bậc ta và người chơi khác hơn kém không nhiều, nếu không cố gắng thăng cấp, rất nhanh sẽ bị người chơi khác vượt qua. Một trận quang mang loé lên, ta liền xuất hiện tại địa điểm đã hạ tuyến lần trước chính là tầng một Hắc thạch tháp. Xung quanh vẫn như cũ, một mảnh hắc ám, tràn ngập âm thanh "lạc chi, lạc chi" của đầu khớp xương va chạm vào nhau, nghe thật doạ người. Tuy nhiên, ta phấn đấu ở chỗ này ba ngày, sớm đã quen thuộc với âm thanh kia nên đối với ta chẳng hề ảnh hưởng. Trước kia, đánh khô lâu binh lính giúp ta tăng lên kinh nghiệm, tiếc là bây giờ ta đang vội về thành thay đổi 20 cấp trang bị nên không có thời gian để ý đến bọn chúng, lập tức đi tìm lão Đại của bọn chúng là khô lâu đội trưởng. Không phải chứ, ngay khi ta đang nhìn xung quanh tìm kiếm khô lâu đội trưởng thì nó đã phát hiện ra ta, hét lớn một tiếng, hướng ta xông đến. Xem ra, liên tục ba ngày bị ta giết, khô lâu đội trưởng đã hận ta thấu xương nên vừa mới thấy ta đã vọt tới, muốn báo thù rửa hận. Lúc ta còn ở cấp 13 , đơn đả độc đấu với nó cũng không thành vấn đề, huống chi bây giờ ta đã cấp 20, còn có thể sợ tiểu mao tặc này sao. Nắm chặt cương đao trong tay, ta cũng dũng cảm tiến lên. - 230, - 480, - 470, liên tục phát ra bạo kích , thật sự là sảng khoái. Ta bây giờ thực lực siêu cường, mặc dù công kích hiện tại chưa phải là công kích mạnh nhất của ta nhưng mỗi đao chém xuống đều khiến tính mạng của khô lâu đội trưởng giảm đi đáng kể, trong chớp mắt còn không đến một phần mười.
"Ngao~~~", khô lâu đội trưởng hống lên một tiếng, xảy ra cường hoá, một trận quang mang màu đen hiện lên, đến lượt khô lâu đội trưởng công kích. Xem ra khô lâu đội trưởng bị ta giết nhiều lần, đối với ta sinh ra cừu hận, đến một mức độ nhất định liền phát sinh cường hoá hoặc tiến hoá. - 30, - 25, miss, miss, ta đứng bất động để xem thử thuộc tính, không biết khô lâu đội trưởng có thể tạo cho ta bao nhiêu thương tổn. Khiến ta hài lòng là lúc này mặc dù không mặc 20 cấp trang bị nhưng thương tổn cũng không đáng kể. Thôi, không chơi với ngươi nữa, vung đao chém thêm vài nhát, lập tức giải quyết khô lâu đội trưởng đã được cường hoá. "Phanh" một tiếng, một vật màu vàng trông giống như chiến đao rơi ra. "Ha ha ha", thật sự là mừng đến phát khóc. Điểm may mắn của ta mặc dù cao nhưng đến hiện tại vẫn chưa hề đánh rơi ra vũ khí của kỵ sĩ, công kích thấp vẫn là khuyết điểm của ta, cuối cùng cũng đánh rơi một cây hoàng kim chiến đao, cao hứng đến mức nào, có lẽ không cần nói cũng biết, thật sự là trời thương a. Kiểm tra vũ khí có hình dáng như chiến đao, tản ra ánh sáng màu vàng, thấy trên thân màu đỏ sậm, không phải do kim chúc tạo thành mà giống như là sử dụng khớp xương chế tạo ra, vô cùng chắc chắn và sắc bén. Hơn nữa vũ khí có hình dáng lạ lùng, thoạt nhìn giống như xương sườn của con người.
Khô lâu chi nhận, hoàng kim trang bị, yêu cầu: cấp 20, hiệu quả không rõ, không thể sử dụng. Hiệu quả thế nào, có phải đồ vật tốt hay không, về thành giám định sẽ biết. Ta lập tức sử dụng Hồi thành quyển, trong chớp mắt về đến Thiên Long thành. Trong thành bây giờ khắp nơi đều là người chơi, đường xá chật như nêm, ồn ào hỗn tạp, náo nhiệt phi thường, so với lúc ta đến chuyển chức thật đúng là một trời một vực. Tuy nhiên, ta không có thời gian để ý đến xung quanh, lập tức rẽ đám đống chạy đến thương khố (**), lấy ra 20 cấp cực phẩm trang bị đem đi giám định (***).
=====================
: bạo kích = anh em chơi game hay gọi là "đam" (dam --> damage)
(**): thương khố = nhà kho (chính là hòm đồ trong game đó anh em)
(***): trong game Vương giả, ngoại trừ vài trường hợp đặc biệt, cực phẩm trang bị rơi ra từ quái vật thường bị che giấu thuộc tính, người chơi phải có Giám định thuật hoặc đem đến NPC giám định thì mới có thể sử dụng vật phẩm.
Chương 28: Khô lâu sáo trang.
Tác giả: Lãnh Thạch
Người dịch: Sad Drop
Nguồn: HNTD
Trong thương khố còn vài món cực phẩm trang bị: Kim cương cự thuẫn, tử sắc thần khí, yêu cầu lực lượng (strength) 100, hiệu quả không rõ, không thể sử dụng; Lang phong, hoàng kim vũ khí, yêu cầu: cấp 20, hiệu quả không rõ, không thể sử dụng; Chiến hùng khôi giáp, hoàng kim trang bị, yêu cầu: cấp 20, hiệu quả không rõ, không thể sử dụng; Khô lâu đầu khôi, hoàng kim trang bị, yêu cầu: cấp 20, hiệu quả không rõ, không thể sử dụng; Khô lâu chiến khố, hoàng kim trang bị, yêu cầu: cấp 20, hiệu quả không rõ, không thể sử dụng; Khô lâu thủ sáo, hoàng kim trang bị, yêu cầu: cấp 20, hiệu quả không rõ, không thể sử dụng. Nhìn ngắm Kim cương cự thuẫn, ta không khỏi buồn bực, đồ tốt như vậy mà không thể sử dụng, thật là lãng phí, bởi vì túi tiền chỉ còn có 1576 kim tệ, không đủ phí giám định, đành tiếc nuối để nó tiếp tục nằm trong thương khố. Bất đắc dĩ cầm lấy mấy món đồ còn lại cùng với Khô lâu chi nhận đi đến Giám định tràng. Hai kiện hoàng kim trang bị Khô lâu chiến khố và Khô lâu thủ sáo là do ta đánh rơi ra từ boss Khô lâu đội trưởng trong ba ngày liên tục ngâm mình ở tầng một Hắc thạch tháp. Nghĩ lại, nhờ ta cao may mắn nên tỉ lệ đánh rơi vật phẩm so với người chơi khác cao hơn nhiều, vậy mà suốt ba ngày chỉ đánh rơi được bốn kiện hoàng kim trang bị, quỷ khí còn chưa thấy món nào. Vậy mới biết, vật phẩm tốt khó đánh rơi đến mức nào.
"Xin chào giám định gia gia, ta muốn giám định trang bị" Nhìn giám định sư với bộ râu vĩ đại, ta vội vàng xưng hô là gia gia. Sau này muốn giám định trang bị còn phải nhờ người ta dài dài nên trước hết cần phải tạo lập quan hệ.
"Trang bị gì, đưa đây xem thử" Giám định sư không thèm động thân, cũng không hề quay đầu lại nhìn ta, thờ ơ nói. Haizz, đã bốn ngày rồi cũng chưa thấy được món đồ nào ra hồn, hoàng kim trang bị cũng không có nổi trăm kiện, thật sự là nhàm chán vô vị, giám định sư buồn bực nghĩ. "A, một lần sáu kiện hoàng kim trang bị?", giám định sư không khỏi ngẩng đầu lên nhìn người chơi trước mặt. Mặc dù mấy kiện hoàng kim trang bị này chưa phải là tốt nhất, cấp bậc cũng không cao nhưng một lần có thể xuất ra nhiều như vậy, xem ra tiểu tử này cũng có chút bản lĩnh. Hơn nữa hiện tại sở hữu nhiều hoàng kim trang bị như vậy, tiểu tử này rất có tiền đồ. "Lang phong 140 kim tệ, Chiến hùng khôi giáp 160 kim tệ, Khô lâu đầu khôi 160 kim tệ, Khô lâu chiến khố 160 kim tệ, Khô lâu thủ sáo 160 kim tệ, Khô lâu chi nhận 220 kim tệ." Giám định sư báo ra lệ phí. Ta xỉu, giám định phí vừa đúng 1000 kim tệ, chiếm hơn một nửa tài sản của ta, thật khiến ta buồn bực.
"A, hình như lệ phí hơi cao, giám định gia gia, có thể bớt đi chút ít không?". Giám định sư không thèm để ý đến đề nghị của ta, bất đắc dĩ đành phải giao kim tệ ra. Nhìn kim tệ chỉ trong phút chốc giảm đi một nửa, ruột ta đau như cắt.
"Được rồi, mặc dù hoàng kim trang bị của ngươi cấp bậc không cao nhưng tất cả đều là trang bị mãn thuộc tính , cũng có thể coi là đồ tốt". Giám định sư cũng khích lệ ta. Bàn tay giám định sư chớp lên một trận quang mang, sáu kiện hoàng kim trang bị liền hiện ra thuộc tính. Ta cao hứng tiếp nhận trang bị từ tay giám định sư. Vừa nhìn qua thuộc tính, nỗi buồn hao phí kim tệ trong lòng ta lập tức biến mất hoàn toàn. Trang bị thật sự là quá cường hãn.
Lang phong, hoàng kim vũ khí, được chế tạo từ túi mật và xương sống của bách niên Sơn Lang vương, uy lực bất phàm. Yêu cầu: cấp 10 cung tiễn thủ. Công kích: 80, tốc độ công kích: +1, nhanh nhẹn: 20, công kích kèm theo 15 thương tổn băng hệ.
Chiến hùng khôi giáp, hoàng kim trang bị, được chế tạo từ khoáng thạch trân quý, có tác dụng phòng ngự mạnh mẽ, tuy nhiên trọng lượng nặng nề, người sử dụng không đủ lực lượng sẽ không thể di chuyển linh hoạt. Yêu cầu: cấp 20 binh sĩ chức nghiệp. Yêu cầu lực lượng: 80. Phòng ngự: 140, lực lượng: 10, thể chất: 20, phản kích: +10.
Khô lâu đầu khôi, hoàng kim trang bị, trang bị sơ cấp của vong linh pháp sư và vong linh chiến sĩ. Yêu cầu: cấp 20 các loại chức nghiệp. Phòng ngự: 60, sinh mạng: 50, ma pháp: 50, kháng độc: +10.
Khô lâu chiến khố, hoàng kim trang bị, trang bị sơ cấp của vong linh pháp sư và vong linh chiến sĩ. Yêu cầu: cấp 20 các loại chức nghiệp. Phòng ngự: 80, thể chất: 10, minh tưởng: 10, kháng băng: +10.
Khô lâu thủ sáo, hoàng kim trang bị, trang bị sơ cấp của vong linh pháp sư và vong linh chiến sĩ. Yêu cầu: cấp 20 các loại chức nghiệp. Phòng ngự: 40, tốc độ công kích: +1, nhanh nhẹn: 10, kháng hỏa: +10.
Khô lâu chi nhận, hoàng kim trang bị, đơn thủ vũ khí (**), là xương sườn của hắc báo sau khi tử vong đã hấp thụ ma khí chiến trường tiến hòa thành vũ khí, có sức mạnh bất phàm. Yêu cầu: cấp 20 binh sĩ chức nghiệp. Công kích: 120, tỉ lệ công kích thành công: +20, tốc độ công kích: +1, tốc độ hồi phục HP: +1, tốc độ hồi phục MP: +1 , công kích kèm theo 10 thương tổn hỏa hệ và 20 thương tổn độc hệ.
Đều là đồ tốt a! Vũ khí cấp 10 bình thường công kích chỉ có 30, cấp 20 là 60, còn 2 kiện vũ khí này thì…Hoàng kim trang bị quả là khác biệt. Phỏng chừng ta sử dụng Khô lâu chi nhận đến cấp 30 cũng không thành vấn đề. Lập tức đem trang bị mặc vào trên người, chưa kể đến các thuộc tính đều tăng mạnh, chỉ riêng hào quang của những món trang bị này càng làm ta tăng thêm vài phần tiêu sái, khiến ta cảm thấy thỏa mãn. Đặc biệt là Chiến hùng khôi giáp khiến ta càng thêm uy phong lẫm liệt. Nhìn ánh mắt hâm mộ của những người chơi bên cạnh, ta không khỏi cao hứng vạn phần.
“Đinh đông, người chơi Thạch Đầu Thành tập hợp được bốn kiện trang bị thuộc Khô lâu sáo trang, kích hoạt một phần thuộc tính thưởng thêm của Khô lâu sáo trang: tốc độ công kích +1, tốc độ hồi phục HP +1, đối với quái vật hệ tử vong tăng thêm 30 thương tổn”
Hóa ra Khô lâu đầu khôi, Khô lâu chiến khố, Khô lâu thủ sáo và Khô lâu chi nhận thuộc về Khô lâu sáo trang (***). Khoan đã, ta nhớ lúc trước đánh Khô lâu đội trưởng có rơi ra vài món trang bị khô lâu nhưng không phải hoàng kim trang bị nên ta không để ý, hình như ta vứt vào hành trang. Để xem thử…
“Haha…” ta hứng phấn đến nỗi quên mất đang ở nơi công cộng, mở miệng cười to.
Khô lâu chiến y, lam sắc trang bị, trang bị sơ cấp của vong linh pháp sư và vong linh chiến sĩ. Yêu cầu: cấp 20 các loại chức nghiệp. Phòng ngự: 80 (trong bộ trang bị thì phòng ngự của quần áo là cao nhất nên phòng ngự của lam sắc Khô lâu chiến y và hoàng kim Khô lâu chiến khố giống nhau <câu này là câu giải thích của thằng tác giả, không phải của dịch giả đâu nha, tui thấy nó giải thích sai bét nhè, chắc là không hay chơi game T_T>), sinh mạng: 50, ma pháp: 50.
Khô lâu hài, lam sắc trang bị, trang bị sơ cấp của vong linh pháp sư và vong linh chiến sĩ. Yêu cầu: cấp 20 các loại chức nghiệp. Phòng ngự: 50, tốc độ di động: +1, nhanh nhẹn: 10.
Khô lâu thuẫn, bạch sắc trang bị, trang bị sơ cấp của vong linh pháp sư và vong linh chiến sĩ.. Yêu cầu: cấp 20 các loại chức nghiệp. Phòng ngự: 60, tỉ lệ cách đương thành công 35%.
Xem ra khô lâu đội trưởng tặng ta không ít đồ tốt. Ta lập tức thay đổi trang bị.
"Đinh đông, chúc mừng người chơi Thạch Đầu Thành tập hợp đầy đủ Khô lâu sáo trang, kích hoạt toàn bộ thuộc tính thưởng thêm của Khô lâu sáo trang: tốc độ công kích +1, tốc độ di động +1, đối với quái vật hệ tử vong tăng thêm 30 thương tổn, giảm 10 thương tổn khi bị quái vật hệ tử vong công kích, tốc đồ hồi phục HP +1, tốc độ hồi phục MP +1, kháng toàn hệ +10 (bao gồm kháng độc, kháng hoả, kháng băng, kháng lôi, kháng thổ, kháng phong, kháng quang và kháng ám). Kỹ năng kèm theo: Thị huyết, giết một quái vật hồi phục 5 HP".
Quá mạnh! Mặc dù phòng ngự hiện tại thấp hơn một ít so với khi mặc Chiến hùng khôi giáp nhưng thuộc tính thưởng thêm của Khô lâu sáo trang quả thật không tồi. Hơn nữa, khi mặc vào Khô lâu sáo trang, trên người ta phát ra một trận ám sắc quang mang, ngoại hình phát sinh biến hoá, nhìn ta và khô lâu chiến sĩ không khác nhau lắm.
"Oa..., tò mò ghê! Đại ca, huynh mặc trang bị gì thế?"
"Không phải, đây là chức nghiệp Khô lâu chiến sĩ. Chẳng lẽ là ẩn dấu chức nghiệp? (****)"
"Ta kháo, khô lâu chiến sĩ vào thành, nhanh giết hắn!"
"A, khô lâu chiến sĩ thật đẹp, thật mạnh mẽ. Muội thích huynh!"
"Không cần nói nhiều, mọi người, giết hắn đoạt trang bị"
....
Gì chứ, nhìn người chơi xung quanh điên cuồng, ta vội vàng tắt chức năng hiển thị thuộc tính trang bị, tìm cách rời khỏi đám đông. May mà trong thành không thể PK, nếu không chắc là đã bị đập bẹp dí rồi. Thừa dịp không ai chú ý, ta lập tức chuồn đi đến chỗ vắng người, nhìn xem thuộc tính hiện tại.
===================
trang bị mãn thuộc tính = trang bị full (lúc trước ai chơi game MU thì chắc là quen với khái niệm "đồ full" hay "full dòng"), nghĩa là trang bị ngoài các thuộc tính cơ bản (như + công kích, + phòng thủ) thì có thêm các thuộc tính phụ trợ (thường gọi là các dòng). Trang bị càng nhiều dòng thì càng quý, trang bị có gần như đầy đủ các thuộc tính phụ trợ thì được gọi là trang bị full (hì, mình giải thích dài dòng một tí để giúp các bạn ít chơi game có thể hiểu được, còn mấy pro gamer thì xin bỏ qua phần này)
(**) đơn thủ vũ khí (single-handed weapon) = vũ khí một tay ≠ song thủ vũ khí = vũ khí hai tay
(***) sáo trang = bộ trang bị, bao gồm mũ (đầu khôi), áo (chiến y), quần (chiến khố), găng tay (thủ sáo), giày (hài), vũ khí cùng tấm chắn.
(****) trong game Vương giả, ngoại trừ những chức nghiệp cơ bản (xem lại các chương đầu), tuỳ thuộc vào may mắn của người chơi mà có thể được chuyển chức sang những chức nghiệp ẩn dấu, thường là những chức nghiệp này mạnh mẽ hơn hẳn chức nghiệp cơ bản.