Ra khỏi bệnh viện, Vân Phong hít một hơi thật sâu. Hắn đã sớm nghĩ rằng bệnh của cha hẳn sẽ không dễ chữa, nhưng không ngờ rằng trị liệu toàn thân cho ông một lần bằng trình độ khoa học cấp ba mà cũng không thể trị khỏi hết.
Vô luận là ở thời đại nào cũng đều có bệnh viện và người bệnh. Mặc dù ở thời đại này ai ai cũng đều tu luyện nên tố chất thân thể luôn luôn rất tốt, thường thì rất hiếm khi mắc bệnh, nhưng cũng có xuất hiện đủ các loại vấn đề khác ...
Vân Phong trầm mặc. Hắn nhớ tới lời mà cha đã nói lúc trước. Ông đã từng bảo, bệnh của ông, chính ông rõ ...
Hiện giờ hắn cũng không còn là người mà cái gì cũng không biết như ngày xưa nữa. Xảy ra tình huống như thế này chỉ có hai khả năng: Một là tổn thương của cha hắn không phải là vấn đề của thân thể mà là về tinh thần lực ... Thậm chí là Linh của cha có vấn đề ... Hắn đã từng bị thương giống như vậy, vì thế nên rất hiểu cái trạng thái này của cha mình.
Còn có một khả năng nữa, đó là Linh của cha hắn hẳn là không dưới cấp ba.
Đẳng cấp của Linh đại biểu cho cấp độ sinh mạng của một người. Nếu như Linh của cha hắn là cấp bốn, như vậy cấp độ sinh mạng của cha hắn chính là cấp bốn, trạng thái thân thể cũng là trạng thái của sinh mạng cấp bốn. Nếu như vậy thì trị liệu với trình độ khoa học cấp ba sẽ không có tác dụng quá lớn với ông là điều dễ hiểu.
"Chẳng lẽ ... Chẳng lẽ Linh của cha là cấp bốn à?" Vân Phong thầm nghĩ.
Nếu như vậy, vậy thì cũng có thể giải thích được một chút, vì sao mà hắn lại thức tỉnh được thiên phú Linh cao tới như vậy. Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, nếu như thiên phú của cha hắn rất thấp, vậy thì thiên phú của hắn làm sao lại mạnh như thế chứ? Hắn còn nhớ, hôm mình trở về, lúc nói ra thiên phú của mình cho cha nghe, thần sắc của ông tuy rằng cao hứng nhưng lại có thêm một cảm giác như là điều đương nhiên...
"Xem ra cha còn có bí mật ..." Vân Phong thầm nghĩ.
Từ khi còn nhỏ, hắn đã biết cha mình vẫn mang bệnh trong người, chỉ là hắn không biết vì sao mà cha lại bị mắc bệnh như thế.
Đây không phải là bệnh, đây là tổn thương!
Chuyện này, giờ Vân Phong đã có thể khẳng định!
Nếu như Linh của cha hắn không phải là cấp ba, vậy trước kia có thể cha cũng là một người rất lợi hại!
Là ai, là ai đã làm cho cha bị thương nặng như vậy? Là ai đã làm cho ông chỉ còn có thể sinh hoạt ở một khu dân nghèo như thế này?
Còn có ... Từ nhỏ tới giờ hắn cũng chưa từng được gặp mẹ. Mỗi khi hắn hỏi cha về chuyện của mẹ, ông cũng liền mất tự nhiên, rồi chỉ nói qua loa cho xong ... Giờ nghĩ lại, đây hẳn cũng là một bí mật, mà chỉ sợ là có quan hệ với vết thương của ông đây!
Vân Phong trầm mặc.
Sở dĩ cha không kể chuyện này, chắc cũng là do hiện giờ nhà mình chưa có đủ thực lực!
Không có thực lực, có một số chuyện dù có nói ra thì cũng không giải quyết được, mà còn làm hắn khổ hơn!
Lúc này Vân Phong chợt hiểu, vì sao mà trên nét mặt của cha luôn có một cảm giác ưu thương ....
Thân thể của ông bị trọng thương, nhưng tâm hồn ông còn bị tổn thương nặng hơn!
Có lẽ cha đã phải chịu không ít đau khổ ...
"Được rồi! Giờ cha không nói cũng được, con cũng không ép. Đến một ngày nào đó, hẳn cha sẽ nói cho con biết hết thảy những chuyện này!" Trong mắt Vân Phong hiện lên vẻ kiên định.
Lần này trị liệu cũng không phải là một chút tác dụng cũng không có, thân thể của cha hắn đã tốt hơn trước kia khá nhiều.
340,000 hồng tinh tệ đã bỏ ra 300,000 cho việc trị liệu, hiện giờ trong tay hắn chỉ còn lại có 40,000 hồng tinh tệ thôi.
Muốn trị hết bệnh cho cha phỏng chừng cần phải trị liệu bằng trình độ cấp bốn. Việc đó tối thiểu cũng cần hơn một vạn Lam Tinh tệ, mà nếu như là trị liệu toàn thần thì mất trên mười vạn Lam Tinh tệ là điều chắc chắn ...
Hơn vạn lam tinh tệ ... Vân Phong thầm cảm thấy bất đắc dĩ, hơn mười vạn hồng tinh tệ cũng chỉ tương đương với hơn chục cái lam tinh tệ mà thôi! Hơn mười vạn lam tinh tệ, nếu như đổi thành hồng tinh tệ thì liền tương đương với vài tỷ hồng tinh tệ rồi ...
Nếu như hắn còn kiếm tiền bằng cách như vừa rồi, vậy chẳng biết phải đến bao giờ mới lo lót đủ!
- Vân đại ca, bệnh của Vân thúc thúc đã khá hơn nhiều rồi!
Lúc này, tiểu nha đầu đang đỡ Vân Phi Long đi ra từ trong bệnh viện. Lúc đến bên người hắn, cố bé ngẩng đầu lên, vui sướng nói.
- Ừm!
Hắn mỉm cười gật đầu.
- Phong nhi, con vất vả rồi!
Vân Phi Long cũng nhìn hắn, cười nhạt nói.
Hiện giờ ông đã có thể đi lại được giống như người bình thường rồi, nhưng chỉ có Vân Phong và ông mới hiểu, đây chỉ là biểu hiện ở bề ngoài thôi, thực ra ông còn bị nội thương rất nặng.
- Không vất vả đâu, chỉ là thấy hơi tiếc một chút, lần này không thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh của cha được.
- Bệnh của cha cha tự biết, con không cần phải quá để ý đầu. Qua lần trị liệu này, trong thời gian ngắn, thân thể ta sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ...
Ông mỉm cười, lắc đầu.
- Vâng.
Hắn cũng gật đầu.
- Chúng ta đi thôi!
Hắn cười cười.
- Vâng, chúng ta về nhà đi! Vân đại ca mua nhiều đồ ăn ngon nhé, chúng ta cùng nấu cơm ăn!
Cô bé gật mạnh đầu một cái, hưng phấn nói.
...
- Tiểu Nặc, ngày mai học viện Kim Lan sẽ khai giảng, huynh đã báo danh giúp muội rồi. Muội hãy chuẩn bị một chút đi nhé, đến lúc đó huynh sẽ dẫn muội đi!
Lúc ăn cơm, Vân Phong nhìn tiểu nha đầu, vừa cười vừa nói.
- A ... Muội ... Muội thật sự có thể đi à?
Tiểu nha đầu trừng to mắt, giọng không dám khẳng định.
- Đương nhiên là có thể rồi!
Hắn cười cười.
- Tinh thần lực của Tiểu Nặc sớm đã đạt tới cấp chín, thiên phú chắc cũng sắp thức tỉnh rồi. Cũng nên đi học viện xem thế nào, tập làm quen với hoàn cảnh mới!
Vân Phi Long cười nói.
- Có thể ... Nhưng mà ... Muội cái gì cũng không biết ...
Cô bé thấp thỏm. Trong giọng nói có chờ mong, nhưng cũng pha chút sợ hãi.
- Nếu cái gì muội cũng biết thì còn phải đi trường học làm gì? Yên tâm, muội thông minh như vậy, chắc chắn là sẽ học rất nhanh đấy! Giờ thiên phú của muội còn chưa thức tỉnh, vậy nên sẽ chỉ học ở lớp vỡ lòng thôi. Chờ thiên phú thức tỉnh rồi thì mới có thể bắt đầu chính thức học tập. Hiện giờ tới đó cũng chỉ là đến để thích ứng trước với môi trường mới thôi!
Vân Phong cười cười, nói.
- Muội ... Muội thông minh à?
Cô bé đỏ mặt.
- Ừm, muội rất thông minh!
Hắn nhìn tiểu nha đầu, gật gật đầu một cái, chân thành nói.
Tiểu nha đầu này hình như luôn tự ti với chính mình thì phải? Xem ra cần phải cho cô bé đi trường học, để nàng tiếp xúc với những người khác nhiều hơn. Hắn cũng không phải là tuỳ tiện nói bừa, mà là tiểu nha đầu này đúng là thông minh thật. Trước khi thiên phú thức tỉnh mà đã tu luyện tinh thần lực đạt tới được cấp chín, trong đám đồng lứa cũng không thấy nhiều. Hơn nữa tiểu nha đầu này còn tu luyện được đến mức đó từ rất sớm mà lại chẳng hề sử dụng bất cứ một loại tài nguyên nào. Vân Phong cảm thấy có lẽ thiên phú của tiểu nha đầu này cũng không thấp.
- Thế được rồi ...
Do dự một chút, cô bé gật mạnh đầu một cái, rồi liền ngẩng đầu lên nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn.
- Muội không cần phải quá lo lắng đâu, ngày mai huynh sẽ đi cùng muội mà. Nếu như không có chuyện gì xảy ra mà nói, có lẽ huynh sẽ ở lại đó cùng với muội một thời gian ngắn.
Hắn cười cười, nói.
- Thật à?
Ánh mắt tiểu nha đầu sáng ngời, hai mắt mở to nhìn hắn.
- Ừ, lát nữa chúng ta đi ra ngoài một lát, còn cần phải chuẩn bị một vài thứ nữa.
Vân Phong gật gật đầu.
Hắn thoáng tra xét tin tức của học viên Kim Lan thì thấy ở đó đang cần tuyển giáo viên dạy thể thuật. Với thực lực của hắn, tin rằng việc được nhận vào hẳn là không có vấn đề gì.
Học viện Kim Lan là trường học tốt nhất trên Kim Lan tinh. Tiền lương của giảng viên ở đó, dù là thấp nhất thì mỗi tháng cũng được mấy ngàn lam tinh tệ. Số tiền kia bảo nhiều thì cũng không nhiều, mà ít thì cũng chẳng ít, nếu như hắn toàn lực kiếm tiền thì một chút tiền đó căn bản là không đáng gì. Có điều, hắn cũng để ý thấy, lịch dạy của giảng viên thể thuật một tháng cũng không dày đặc lắm, dù hắn có nhận lời mời thì mỗi tháng cũng không tốn bao nhiêu thời gian vào trường học.
Cái quan trọng là ... Học viện Kim Lan này là một cái bệ đỡ, hắn có thể mượn nhờ nơi này để tiếp xúc đến những chuyện khác, thông qua cách khác để kiếm tiền.
Phải biết rằng, học viện Kim Lan là trường học tốt nhất trên Kim Lan tinh. Học viên ở đó hầu hết đều là dạng con ông cháu cha, hoặc là con em gia đình bình dân trung lưu. Thực lực của chính học viện Kim Lan cũng không kém ...
Thời gian ở học viện Kim Lan hắn còn có thể giúp đỡ tiểu nha đầu nhanh thích nghi hơn với cuộc sống mới ở trong học viện. Nếu như cứ thế mà để tiểu nha đầu ở đây một mình, hắn cũng không yên tâm.
...
Cơm nước xong xuôi, sau khi dọn dẹp xong, hắn dẫn theo Nam Nặc một lần nữa đi vào thị trường hỗn loạn.
Học viện Kim Lan là trường học tốt nhất Kim Lan tinh, vì thế nên học phí ở đó cũng không thấp. Một vạn hồng tinh tệ ban nãy vừa kiếm được cơ bản là không đủ.
Hắn muốn trước khi đi học viện Kim Lan vào ngày mai liền kiếm đủ học phí cho tiểu nha đầu.
- Tiểu Nặc, Vân Phong, hai người đã tới rồi?
Lúc hai người lần nữa đi vào điếm Lăng Vân, Lý Điềm Điềm đang đứng ở chỗ thu mua trông thấy liền vội đi tới, cao hứng nói.
- Tiểu Nặc cũng đến à?
Một cô gái khác ở đó lúc này cũng đang nhàn rỗi, liền cười chào Nam Nặc. Có điều khi nàng nhìn đến Vân Phong thì liền đỏ mặt, không nói gì.
- Vâng, Điềm Điềm tỷ, Tiểu Huệ tỷ, ngày mai muội cũng được tới học ở học viện Kim Lan!
Nam Nặc nhìn hai người, cao hứng nói.
- Thật tốt quá, như vậy thì chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên rồi. Tỷ còn tưởng là qua ngày mai, phải một thời gian dài nữa chúng ta mới có thể gặp nhau cơ!
Lý Điềm Điềm cao hứng.
- Đã báo danh chưa?
Cô gái tên Tiểu Huệ cũng rất vui vẻ.
- Rồi!
Tiểu nha đầu hưng phấn, gật đầu.
Lý Điềm Điềm nhìn thoáng qua Vân Phong ở bên cạnh rồi mang vẻ hâm mộ nhìn Nam Nặc. Học phí của học viện Kim Lan thực sự là không rẻ, để cho nàng có thể đến đó học, gia đình các nàng cũng đã phải bỏ ra rất nhiều tiền. Nàng còn đang tính lúc được nghỉ học ở trường thì sẽ đi làm để kiếm thêm.
Thiên phú Linh của nàng là cấp ba, gia đình đặt hy vọng rất lớn vào các nàng. Họ muốn nàng đi học ở học viện Kim Lan, chính là hi bọng nàng có thể kết bạn với đồng học nào đó lợi hại chút, tốt nhất là làm cho những đứa con ông cháu cha đó vừa ý ... Đó chính là kỳ vọng của cha mẹ các nàng.
Hiện giờ so sánh, nàng thật sự đang cảm thấy rất hâm mộ Nam Nặc, vì nàng đã gặp được Vân Phong.
Hắn lợi hại như vậy, vừa mới về mà đã có thể kiếm đủ tiền để cho Nam Nặc đi học ở học viện Kim Lan.
Điều may mắn nhất của một người trong cuộc đời này chính là gặp được một người mình thích, mà lại có thể ở cùng một chỗ với người đó.
Nhìn tiểu nha đầu đang rất vui vẻ, trong thâm tâm, Lý Điềm Điềm cảm thấy thật hâm mộ.
Cô gái gọi là Tiểu Huệ cũng mang theo vẻ mặt hâm mộ nhìn Nam Nặc. Số phận của nàng cũng không giống với Lý Điềm Điềm. Tuy rằng nàng đỡ hơn cô ấy một chút do có xuất thân từ gia đình quý tộc, nhưng gia tộc của nàng đã nằm trên bờ suy sụp. Nhà các nàng cũng chỉ hơi khá giả hơn một chút so với gia đình bình dân mà thôi. Cha mẹ của nàng cũng rất hy vọng nàng có thể kết thân với một ít bạn học có gia cảnh tốt ở học viện Kim Lan.
Một tiểu nha đầu vốn rất đáng thương trong mắt họ, lúc này lại trở thành đối tượng được mọi người hâm mộ.
- Tốt lắm, vậy mà ngươi đã đến rồi!
Đúng lúc này, bên cạnh chợt truyền đến một tiếng cười lạnh.
Một thiếu niên mặc áo đen đứng ở cửa điểm lúc này đi tới, vẻ mặt lạnh như băng nhìn Vân Phong.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
"Ah, Lăng Vân học trưởng!" Thấy một chàng thanh niên đi tới, Lý Điềm Điềm và đứa nhỏ Tiểu Huệ giật mình cùng gọi.
Các nàng không nghĩ tới Lăng Vân sẽ xuất hiện tại đây, mà càng không ngờ được gã sẽ nói ra những lời y như vừa rồi với hắn.
- Ông chủ!
Hai nhân viên vội vàng gập người cúi chào.
- Ông chủ! ông chủ!
Người thiếu niên đi thẳng lại phía bên này, cả đám nhân viên của điếm thấy vậy thì biến sắc mặt, cung kính hô.
- Ông chủ, sao ngài lại tới đây ?
Hai cao thủ trong tiệm Lăng Vân vốn nghe nói cao thủ thiếu niên ngày hôm qua lại đến nên đang định đi tới đây xem, ai dè vừa mới đến gần hắn, còn chưa kịp đến nói gì thì trông thấy ông chủ tới, nên vội vàng quay ra cúi chào .
- Sao vậy? Lý sư phụ, Triệu sư phụ, ta đến không đúng lúc sao?
Nhận thấy nét giật mình của hai người này khi thấy mình đến, Lăng Vân lạnh lùng nói.
"Không. . . Không có. . ." Hai vị Lý, Triệu vội vàng thanh minh. Họ nghe Lăng Vân nói mà cảm thấy chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
- Việc làm ăn của tiệm hôm nay không tồi, mọi người đã rất cố gắng nhiều.
Lăng Vân thản nhiên nói.
- Cũng. . . Khá tốt. . ." Lăng Vân nói với giọng không mặn cũng không nhạt... làm cho hai người càng không biết nên trả lời thế nào, cả hai đều thấp thỏm nói.
- Ta đã nói từ lâu rồi, việc làm ăn của tiệm có kém mộ cthút thì cũng không sao cả, nhưng ta ghét nhất là bị người khác lừa gạt!
Đột nhiên, Lăng Vân quắc mắt, trầm giọng nói,
- Ta không cần biết chuyện ngày hôm qua có dính dáng gì đến các ngươi hay không! Nhưng cửa hàng này là ta để cho hai người các ngươi quản lý đấy! Từ hôm nay trở đi, các ngươi không cần đến đây nữa!
Giọng Lăng Vân lạnh như băng.
- Cái gì. . .
Nghe hắn nói thế, hai người này giật nảy mình, đồng thời cũng thấy rất mù mờ, không hiểu gì cả.
Sao lại thế này ? Hôm qua đã xảy ra chuyện quái gì vậy ?
- Hai người diễn xuất quả thật không tồi, có thể đi làm diễn viên được đấy! Nhưng từ nay về sau nơi này không hoan nghênh hai người, hiện tại mời hai người đi cho.
Lăng Vân ánh mắt nhìn về phía Vân Phong, lạnh lùng nói
- Lăng Vân học trưởng…
Lý Điềm Điềm thất thanh nói
- Chuyện ngày hôm qua cũng có sự tham dự của ngươi à? Chẳng nhẽ lại muốn chối bỏ, ảnh chụp đều đủ cả, ta đều đã xem qua hết! Từ nay về sau tiệm của ta không cần loại nhân viên như vậy! Kế toán tính tiền lương tháng này cho nàng ta, rồi mời nàng ta đi đi.
Lăng Vân quay đầu nhìn Lý Điềm Điềm lạnh lùng nói, câu nói sau cùng là nói với nhân viên kế toán trong tiệm.
Nghe Lăng Vân nói, sắc mặt Lý Điềm Điềm lập tức trở nên trắng bệch, ngân ngấn nước mắt, lẩm bẩm nói :
- Tôi…Tôi đã làm sai cái gì…
Tại học viện Kim Lan, Lăng Vân tuy biểu hiện lạnh lùng nhưng đối xử với mọi người cũng không tỏ thái độ kì thị những sinh viên xuất thân bình thường, còn thường chiếu cố đến những sinh viên làm thêm ngoài giờ như nàng, chính nhờ vậy nàng mới có thể được làm việc trong tiệm. Vì thế đối với Lăng Vân, Lý Điềm Điềm luôn thấy rất cảm kích, nàng cũng hết sức coi trọng công việc này, bởi vì Lăng Vân là học trưởng của nàng, làm cho nàng sinh ra lòng trung tâm với cửa hàng, nên trong công việc nàng vẫn luôn rất cố gắng chăm chỉ .
Lăng Vân chính là bạch mã hoàng tử trong lòng rất nhiều nữ sinh trong học viện, các bạn của nàng thấy nàng được làm việc trong cửa tiệm của Lăng Vân đều hâm mộ hết sức, còn thường nói đùa rằng nàng được Lăng Vân để ý.
Trong nội tâm nàng cũng đã từng mong ước được như thế, nhưng nàng biết rõ điều đó là không có khả năng, Lăng Vân giúp nàng bất quá chỉ là tiện tay, tuy nhiên trong lòng Lý Điềm Điềm vẫn cảm thấy rất vui.
Nàng cũng đã từng nghĩ đến chuyện nghỉ làm, ngày mai phải đi học rồi, hôm nay chính là ngày làm việc cuối cùng của nàng ở tại tiệm. Nhưng bây giờ đột nhiên bị Lăng Vân khiển trách không rõ ràng làm trong lòng nàng cảm thấy rất buồn.
Từ lúc Lăng Vân bước vào trong cửa tiệm đến giờ, Vân Phong vẫn cứ xem hắn biểu diễn suốt, giờ phút này hắn càng cảm thấy không thể nói lý với người thiếu niên này được.
Người này đang nghĩ cái gì, trong lòng hắn có thể đoán được phần nào, nhưng đối với việc Lăng Vân không điều tra rõ ràng mà cứ như vậy làm theo ý mình, độc đoán quyết định khiến hắn có cảm giác muốn cười nhạo.
Nếu biểu hiện của người này một mực như vậy thì tranh đấu bên trong nhà giam Carlos hay là trên chiến trường, hắn tuyệt đối không sống được mấy hồi!
- Vốn tưởng rằng cửa tiệm này cũngkhông tệ lắm, nhưng chẳng ngờ tầm mắt của ông chủ của nó lại hạn hẹp như vậy. Điềm Điềm tỷ, cửa tiệm này không chào đón chúng ta thì chúng ta liền đi thôi, tiệm này không cần tỷ thì ta cần.
Vân Phong thản nhiên nói.
- Ngươi nói cái gì?
Ánh mắt Lăng Vân như đóng đinh lên người hắn, trong ánh mắt lóe lên sắc lạnh, một luồng khí thế hùng hậu ẩn ẩn vờn quanh tại trên người hắn.
- Lời ta nói ra không thích nói lần thứ hai, ngươi không nghe rõ ràng sao?
Vân phong lạnh lùng cười cười nói, tiểu tử này thả ra một chút khí thế như vậy mà cũng muốn lấy ra dọa người?
- Tiểu tử, ngươi quá kiêu ngạo rồi, ngươi không biết được ông chủ của chúng ta có thân phận gì đâu? Ta vốn còn tưởng rằng ngươi là một cao thủ sửa chữa, tân trang, ai dè là giả, giờ ta đã biết rõ nguyên lai việc ngày hôm qua hết thảy đều là diễn kịch.
Đúng lúc này Tề Lương từ một bên nhảy ra ngoài nhìn Vân Phong, hung ác nói.
- Sư phụ, ngài đã làm ta quá thất vọng rồi, không nghĩ tới ngài lại là người như vậy, ngài lại cùng Lý sư phó nhờ người này đến giả trang cao thủ để quảng cáo cho cửa tiệm chúng ta, các ngươi không biết ông chủ ghét nhất lừa gạt sao! May mà ông chủ sáng suốt, chỉ liếc mắt liền nhìn thấu!
Tề lương nhìn về phía hai vị sư phụ trong tiệm, vẻ mặt thất vọng nói.
- Cái gì ?
Lý, Triệu, hai vị sư phụ kinh ngạc há to mồm.
Giờ phút này bọn họ đã hiểu rõ vấn đề ở nơi nào.
Chỉ là bọn hắn không có mời người đến giả trang cao thủ nào cả! Bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn về Vân Phong đang đứng một bên. Sao lại thế này?
Nhìn về phía kẻ nhảy ra nói là Tề Lương, Vân Phong lạnh lùng nhìn đối phương, đúng là ở nơi nào cũng không thiếu kẻ tiểu nhân, kẻ này vài ba lần khiêu khích hắn quả thực không biết sống chết, nếu là khi trước hắn đã một chưởng đập chết rồi.
- Nguyên lai là như vậy
- Mẹ nó, cao thủ ngày hôm qua xuất hiện trong tiệm là giả, làm hại ta mất công đến đây rồi!
- Đúng là công toi rồi, ta còn đang định nhờ vị cao thủ đấy tân trang giúp ta chiếc xe này đây…
- Cũng không phải đến không công đâu, các ngươi cũng biết vị thiếu niên áo đen này là ai chứ?
- Ai ? Không phải ông chủ cửa tiệm Lăng Vân sao?
- Là ông chủ của tiệm Lăng Vân, nhưng cũng là một cao thủ sửa chữa tân trang siêu cấp! Có biết cửa tiệm này tên Lăng Vân là vì sao không, đó là tên của hắn đặt đấy! Lăng Vân, cái tên này cho dù tại hỗn loạn thị trường cũng là cực có danh tiếng đấy! Tiểu tử, ngươi là người mới a? Có biết loại phi xa cấp bốn không, cái loại xe bay siêu cấp này tối thiểu cũng phải là cao thủ có tinh thần lực từ cấp ba mươi trở lên mới có thể điều khiển, là loại xe chuyên dụng của các quý tộc, vậy mà hắn cũng có thể chữa trị tân trang a! Cho nên ngươi đến chuyến này có thể không phải công toi đâu.
- Móa, siêu cấp cao thủ ah!
- Vì việc nghĩa không nể tình thân ah, Bội phục… Lợi hại…
- Khí thế rất cao …
- Đúng vậy, từ cử chỉ, ngôn ngữ đúng đều là phong phạm của cao thủ. Ta quyết định từ nay về sau thần tượng trong lòng ta chính là Lăng Vân.
- Ha ha Lăng Vân này đúng là rất được mọi người hâm mộ… Có biết Kim Lan học viện không, hắn là một trong mười vị tân sinh thiên tài, vì thế những người coi hắn thành thần tượng cũng không ít, không phải chỉ một mình ngươi đâu!
- Lợi hại! Thật lợi hại!
- Loại người này ta vừa trông đã biết là nhân vật lợi hại rồi.
Xung quanh chỗ của Vân Phong đã có rất nhiều người tới vây xem náo nhiệt, sau khi nghe chuyện thì cũng nhao nhao nhao nhao.
- Lại nói, ta thấy thiếu niên đứng đối diện Lăng Vân kia cũng không đơn giản, hắn cũng dám nói lời như thế đối với Lăng Vân!
- Đúng vậy a…Giọng nói kia, thần thái kia cũng quá bình tĩnh…Người bình thường không làm được đâu!...
- Nhìn xem đây mới gọi là lừa đảo! Nếu như thần thái không thể làm đến loại trình độ này, còn có thể đi lừa đảo sao?
- Hắn chênh lêch chỉ là khí thế trên người, sửa chữa, tân trang cao thủ, thực lực bản thân cũng rất lợi hại, thiếu niên này khuyết thiếu một loại khí thế chỉ riêng cao thủ mới có được.
Một người nói ra, nhìn về phía Vân Phong, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Đúng vậy, khí thế.
Trên người Vân Phongchẳng có một chút gì khí thế của cường giả cả.
Vân Phong hiện tại, sớm đã đạt đến trình độ khí tức cực kỳ nội liễm, cảnh giới phản phác quy chân, chỉ cần hắn không chủ động phóng thích khí tức của mình, người khác xem hắn cùng với một người bình thường không có bất kỳ thực lực nào cũng giống nhau.
Có thể nói, đây cũng là nguyên nhân Lăng Vân vừa trông thấy Vân Phong liền nhận định hắn là một tên lừa đảo.
Lăng Vân nhìn Vân Phong, trong nội tâm hơi cảm thấy tức giận. Đã lâu rồi không có người dám kiêu ngạo trước mặt hắn như vậy!
- Tiểu tử, quả nhiên là mày đang ở đây, để ông mày tìm mãi!
Đúng lúc này, một thanh âm ngoan lệ từ bên ngoài truyền đến.
Người vây xem tránh ra, một thanh niên mặc áo đen mang theo bốn hắc y thủ hạ từ bên ngoài đi tới.
Không ngờ đó chính là Sở Thiếu Thiên ngày hôm qua vừa bị Vân Phong đánh cho trọng thương.
Trông thấy người này tới, Vân Phong nhíu mày. Nam Nặc đang bên người hắn cũng hơi khẩn trương, bàn tay nhỏ bé nắm chặt góc áo hắn.
- Là người của Huyết Lang Bang....
Trông thấy tiêu chí của Huyết Lang bang trên người Sở Thiếu Thiên và năm người hắc y, một đám người vây xem cả kinh thì thầm nói.
Tại hỗn loạn thị trường, Huyết Lang bang là một bang phái có tính truyền kỳ, chỉ mất có mấy năm mà liền từ một bang phái không có tiếng tăm gì đã phát triển trở thành một đại bang vô địch, thanh danh chỉ xếp sau năm đại bang phái đã thành danh lâu năm ở đây.
Là ai xui xẻo như vậy, lại bị người Huyết Lang bang theo dõi? Một đám người thầm nghĩ, dưới chân cũng bắt đầu chậm rãi hướng lui về phía sau, vẫn là tránh xa chúng là tốt hơn, ngàn vạn đừng chọc phải chúng.
Chẳng lẽ là tên lường gạt kia? Mọi người thấy ánh mắt Sở Thiếu Thiên nhìn về phía Vân Phong, lại trông thấy biến hóa của Vân Phong và Nam Nặc thì không khỏi thầm nghĩ trong lòng.
Cũng đúng, lừa đảo chọc vào hắc bang, chuyện như vậy là quá bình thường. Trong lòng mọi người thầm nghĩ.
Không biết cái này một tên lường gạt là như thế nào chọc phải Huyết Lang bang... Trong lòng mọi người bắt đầu nghĩ đến đủ loại tình huống, đồng thời cũng lo lắng thay Vân Phong. Người này vừa rồi mới đắc tội ông chủ cửa tiệm Lăng Vân, hiện tại lại bị Huyết Lang bang tìm tới... Thật sự là không may ah!
Xem chừng lần này hắn khó thoát rồi, chỉ tiếc cho tiểu cô nương bên cạnh hắn. Ánh mắt của mọi người, nhìn về phía Nam Nặc, lúc này tay nàng đang nắm chặt lấy góc áo Vân Phong, thần sắc khẩn trương, xem ra tiểu cô nương này đã bị hù sợ rồi..
Nhưng mà, không để mọi người nghĩ tiếp, ánh mắt Sở Thiếu Thiên lại đột nhiên chằm chằm nhìn đến trên người Tề Lương.
Bị ánh mắt Sở Thiếu Thiên nhìn đến, lập tức dọa cho Tề Lương sắc mặt trắng bệch.
- Trông thấy khách nhân trong tiệm có tiền, liền vụng trộm nói cho thế lực bên ngoài để bọn chúng đi cướp! Hắc hắc, ngươi là ông chủ Lăng Vân của cửa tiệm này à? Ngươi coi như là một nhân vật thành danh rồi, chẳng lẽ thủ hạ trong tiệm ngươi đều là loại này sao? Ngươi mở cái gì ở đây thế, hắc điếm à?
Mắt nhìn Tề Lương, Sở Thiếu Thiên cười hắc hắc nói, đồng thời ánh mắt lại nhìn hướng về phía Lăng Vân.
- Cái gì?
- Đây là có chuyện gì?
- Trong tiệm Lăng Vân, nhân viên vậy mà lại đi làm chuyện này sao?
- Bà nó! Nếu như có chuyện này xảy ra trong tiệm vậy từ nay về sau ai dám đến nơi này của bọn họ chứ.
Mọi người vây xem, nhao nhao kinh hô. Tại hỗn loạn thị trường có rất nhiều chuyện đều không thể lộ ra ngoài ánh sáng, thế nên có một cái quy tắc rất trọng yếu, đó chính là đối với tư liệu của khách đều phải giữ bí mật. Nếu như trong tiệm Lăng Vân xảy ra chuyện như vậy, đó chính là phạm vào việc tối kỵ của hỗn loạn thị trường rồi.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nghe Sở Thiếu Thiên nói như vậy, Tề Lương chợt phát run, vẻ mặt hoang mang nhìn Vân Phong.
Chính gã là người hôm qua đã vụng trộm truyền tin ra ngoài chuyện Vân Phong kiếm tiền ở đây như thế nào, cả hình ảnh của hắn cũng chụp luôn vài tấm truyền ra. Những chuyện như thế này trước đây hắn đã từng làm rồi ... Lúc ban nãy trông thấy Vân Phong và Nam Nặc đi tới đây mà trông có vẻ vẫn chẳng có chuyện gì, trong lòng gã còn đang thầm tức giận bọn kia không động thủ với Vân Phong.
Hiện giờ gã cảm giác được, chuyện mình vụng trromj tiết lộ tin tức của Vân Phong ra ngoài đã bị người phát giác. Lăng Vân không rõ ràng chuyện ngày hôm qua lắm, nhưng hắn là người nhìn thấy câu chuyện này từ đầu đến đuôi. Hắn hiểu, Vân Phong này có lẽ thực sự là một vị cao thủ sửa chữa, mà một người như vậy, nếu có được Huyết Lang bang vừa ý thì cũng rất bình thường. Nếu như hắn đã ra nhập vào Huyết Lang bang, vậy thì chuyện mà hôm qua gã đã làm bị hắn biết cũng là chuyện rất bình thường. Hắn hiểu, với thế lực hiện tại của Huyết Lang bang, mấy cái tiểu thế lực kia căn bản chẳng có khả năng để giữ được cái bí mật chó má gì.
Hiện giờ Huyết Lang bang đã xuất thủ vì Vân Phong rồi à?
Nghĩ tới uy danh của bang phái này tại thị trường hỗn loạn, Tề Lương lại thầm run rẩy.
- Lăng Vân ra không có thù oán gì với Huyết Lang bang, các hạ có cần thiết phải vu oan như vậy không?
Lăng Vân nhíu mày, trầm giọng nói.
- Đúng! Là vu oan! Ông chủ, bọn họ đang vu oan cho tôi! Xin ông chủ hãy giúp với!
Nghe Lăng Vân nói vậy, Tề Lương giật mình một cái, đoạn vội vàng gật đầu nói.
Gã hiểu, giờ chỉ có lão bản mới có thể bảo vệ nổi giúp mình thôi!
- Vu oan hả? Hê, thằng này cũng đáng để tao phải đi vu oan à?
Sở Thiếu Thiên sững sờ, liếc nhìn Tề Lương lúc này đang làm bộ đáng thương bên cạnh Lăng Vân rồi đột nhiên cười nhạo, hỏi ngược lại.
- Nếu như tôi đoán không nhầm thì người này là người của các cậu à? Nếu hắn không phải thì cậu chắc chắn cũng chẳng phải vu oan làm gì. Nhưng nếu đây là người của Huyết Lang bang các ngươi, vậy cậu tự nhiên cũng có cớ để làm!
Lăng Vân liếc mắt nhìn Vân Phong, thản nhiên nói.
- Gì cơ? Đây là tên lừa đảo à, hắn là người của Huyết Lang bang sao?
- Ặc, chắc là như thế, nếu không thì mấy người của Huyết Lang bang này, sao sớm không tới, muộn không tới mà lại tới đúng lúc như thế này?
- Chẳng trách lúc họ đi tới vẫn cứ luôn liếc mắt nhìn thiếu niên này ...
- Không hổ là thiên tài của học viện Kim Lan, ánh mắt thật là sắc bén ...
- Học viện Kim Lan là nơi tập trung tất cả các thiên tài của Kim Lan tinh chúng ta, Lăng Vân này lại chính là một thiên tài trong số những thiên tài đấy, sao lại đơn giản được?
- Cái người của Huyết Lang bang này cứ tự cho rằng mình làm thế đã là rất tuyệt rồi, chẳng ngờ lại bị người khác nhìn thấu ...
Đám người đang vây xem ở chung quang nhao nhao, nhỏ giọng nói.
Nhìn Lăng Vân, lúc này Sở Thiếu Thiên chỉ biết há hốc miệng.
- Hắn đã là người của Huyết Lang bang các ngươi, vậy lần này ta sẽ cho các người mặt mũi. Lần này coi như tha cho hắn, các người hãy mang hắn đi đi! Nhớ kỹ, tại thị trường hỗn loạn này, tiệm Lăng Vân ta cũng các ngươi nước sông không phạm nước giếng. Ta không đụng chạm gì các ngươi, cũng hy vọng các ngươi đừng có chọc tiệm của ta!
Mắt vẫn nhìn thẳng vào Sở Thiếu Thiên, Lăng Vân lạnh lùng nói, giọng cực kỳ khẳng định, rất chân thật, cực kỳ bá đạo.
Đây là nét bá đạo của thiên tài!
Đương nhiên, muốn bá đạo thì cũng phải có tiền vốn mới bá đạo được. Rồng sing rồng, phượng sinh phượng. Lăng Vân là một thiên tài, gia thế cũng không đơn giản, là con cháu dòng chính của một trong số ít những gia tộc hầu tước của Kim Lan tinh. Có điều chuyện này cũng chỉ có rất ít người biết, chỉ có vài thế lực cao cấp một chút mới có thể biết được khả năng của hắn. Tại trong mắt của những người thường, Lăng Vân chỉ có xuất thân từ một gia đình quý tộc, nhưng họ cũng không biết sự khác nhau giữa những đẳng cấp quý tộc ra sao. Trong mắt họ đúng là thật khó để phân rõ cái nào cao, cái nào thấp.
Thiên phú bản thân và thực lực, cùng với sự hậu thuẫn của gia tộc sau lưng chính là cái vốn của Lăng Vân!
Gã nhìn Sở Thiếu Thiên ở trước mắt một cách lạnh lùng, khí phách đầy mình, mọi người đang vây quanh xem náo nhiệt đều cảm thấy vô cùng bội phục. Lại dám phát biểu như thế với Huyết Lang bang, Lăng Vân này thật là lợi hại.
Sở Thiếu Thiên trừng mắt nhìn hắn, nói không nên lời.
Tên Lăng Vân này thực sự đúng là vô địch rồi! Chuyện logic như thế mà cũng có thể ngay lập tức liền nghĩ ra được à?
Vân Phong là người của bọn hắn? Hắn mong còn không kịp ấy chứ! Nhưng chỉ tiếc là người ta cũng không nhất định sẽ vừa ý bọn hắn!
Lần này tới đây, vốn gã cũng có ý muốn giao lưu với Vân Phong thật. Cũng là bởi vì như thế cho nên bọn hắn mới đi vào vào thời điểm mấu chốt nhất. Chẳng lẽ bọn này thực sự nghĩ rằng bọn họ mất thời gian lâu như vậy mới tìm được tên tiểu tử kia?
Sở Thiếu Thiên lé mắt nhìn thoáng qua Tề Lương ở một bên mà thầm cười lạnh. Nói gì thì nói, Huyết Lang bang bọn hắn cũng xem như đại bang phái số một số hai ở khu vực hỗn loạn, nếu như chỉ việc đi tìm một tên tiểu nhân vật thế này mà cũng mất thời gian lâu vậy, thế thì Huyết Lang bang bọn họ cũng không cần phải lăn lộn làm gì nữa!
Tuy rằng hôm qua hắn bị trọng thương thật, nhưng vẫn biết hết mọi chuyện xảy ra ở xung quanh. Thật không nghĩ nổi, bang chủ của bọn hắn lại là một nhân vật trâu bò như vậy! Mà Vân Phong lại là một người trâu bò ngang tầm với bang chủ! Bảo hắn là lừa đảo à? Còn nói hắn đang diễn trò nữa? Đúng là buồn cười vãi hàng!
Người khác không rõ ràng lắm, nhưng hắn thì lại khác. Đừng nhìn vẻ ngoài bình bình đạm đạm của Vân Phong hiện giờ, nếu như hắn mà xuất ra cái luồng khí tức kinh khủng đến mức có thể trực tiếp hù chết người được kia, hắn cũng đã tự mình cảm thụ qua rồi. Đây tuyệt đối là luồng khí tức của tử vong mà phải giết vô số người thì mới có thể tụ ra được!
Vân Phong, cho dù ở ngục giam Carlos cũng được xưng là Tử thần!
Giữ thể diện cho Huyết Lang bang ... Sở Thiếu Thiên nghĩ đến đó mà thậm chí muốn quay mặt ra chỗ khác. Mẹ kiếp, ngươi dám phát biểu với một vị đại thần như vậy, cái gì mà buông tha người ta, rồi vẫn còn cho là mình đã giữ thể diện cho Huyết Lang bang?
Dám phát biểu như thế với một vị truyền kỳ đi ra từ ngục giam Carlos, không thể không nói, dũng khí của bạn hiền thật là lớn! Thân phận của Lăng Vân này gã cũng có biết. Với một người có gia thế lớn đến như vậy, gã đúng là cũng không thể làm gì được đối phương cả.
- Các người đi đi!
Lăng Vân thản nhiên nói.
Thấy cái vẻ chảnh choẹ này của Lăng Vân, Sở Thiếu Thiên suýt phì cười.
- Ha ha, cũng phải đi rồi, nhưng bọn tạo muốn dẫn thằng kia đi cùng nữa!
Gã cười cười, duỗi ngón tay chỉ vào Tề Lương.
- Ông chủ, cứu tôi! Xin hãy cứu tôi với! Tôi không muốn đi cùng bọn họ đâu!
Tề Lương sợ tới mức toàn thân rủn rẩy, vội vàng cầu khẩn Lăng Vân.
- Thế nào? Đây là cậu muốn đối đầu với Lăng Vân ta đấy à?
Y nhìn Sở Thiếu Thiên bằng một ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nói.
- Không phải là tao muốn đối đầu với mày, mà là thằng tiểu nhị trong điếm này làm trái quy củ!
Sở Thiếu Thiên vốn đang cười cợt, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, trầm giọng:
- Những gì tao vừa mới nói đều là sự thực. Nếu thằng này không nói gì thì không sao, nhưng bởi vì tin tức mà nó truyền ra hôm qua mà suýt chút nữa làm cho mười mấy anh em của Huyết Lang bang bọn tao mất mạng! Mày nói xem, bọn tao còn có thể bỏ qua cho thằng phục vụ này à?
- Hử?
Y nghe vậy thì nhướng mày, ánh mắt nhìn lại Tề Lương đang ở bên cạnh.
Thấy ánh mắt của y đang nhìn mình, Tề Lương đảo mắt lảng qua chỗ khác.
Lăng Vân thấy vậy thì trầm mặc. Y cũng không phải là người ngu, chỉ là vừa rồi hắn vẫn cứ nghĩ về chuyện tên "lừa đảo" Vân Phong này thôi.
Giờ nhìn biểu hiện của Tề Lương, chỉ sợ những gì mà đám người Huyết Lang bang trước mắt này nói đều là sự thực.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Y trầm giọng nói.
- Ông chủ, cứu tôi với! Tôi không hãm hại gì Huyết Lang bang bọn họ, hôm qua tôi chỉ đem tin tức của gã Vân Phong kia nói cho người của một cái thế lực nhỏ, chứ cũng không động gì đến Huyết Lang bang bọn họ đâu!
Tề Lương rống lên.
Hít ........
Đám người đang vây xem ở xung quanh nghe thấy vậy thì đều thầm hít một hơi thật sâu.
Đám người của Huyết Lang bang này đúng là không nói điều, tên phục vụ của phi xa điếm Lăng Vân này đã thật sự mang tin tức của các khách hàng truyền cho một vài tiểu thế lực ở xung quanh rồi, mà mục đích của hắn thì cũng đã rõ ràng.
Không thể ngờ được là trong phi xa điếm Lăng Vân lại xảy ra chuyện như vậy, thế thì sau này còn có ai dám đến đây nữa đây?
- Vân Phong?
Lăng Vân nhăn mày.
- Là hắn, hắn chính là Vân Phong. Nhất định là hắn đã gia nhập vào Huyết Lang bang, xong rồi mới bảo bọn họ đến đây để trả thù tôi đấy!
Tề Lương vội vàng chỉ chỉ Vân Phong, la lớn.
Ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn lên người Vân Phong.
- Chả lẽ mày không biết là địa bàn bên này đều thuộc sở hữu của Huyết Lang bang bọn tao à? Mày truyền lại tin tức cho mấy thằng kia thì có khác gì truyền cho bọn tao đâu? Mà cũng bởi cái tin tức chó má đấy của mày mà suýt nữa làm cho mấy huynh đệ bọn tao đều chết sạch!
Sở Thiếu Thiên cười lạnh một tiếng, nói.
- Không thể nào! Tôi chưa từng có ý muốn hại các người!
Tề Lương kêu to.
Lăng Vân chau mày. Chuyện diễn biến đến nước này, hắn cũng bắt đầu chẳng hiểu chuyện gì với chuyện gì nữa rồi.
Có điều Tề Lương là phục vụ viên trong tiệm của hắn. Cho dù hắn có làm sai chuyện gì, xử phạt như thế nào cũng không phải Huyết Lang bang bọn hắn có thể quyết được.
Y cau mày thầm nghĩ, tác phong của đại gia tộc lúc này đã được thể hiện ra.
Đợi đã nào!
Đột nhiên y cảm giác mình đã nắm được một điểm gì đó. Chẳng lẽ đây cũng là nguyên nhân mà đám người Huyết Lang bang kia đến đây? Nói gì mà thiếu chút nữa thì hại chết mười mấy người Huyết Lang bang bọn hắn, chẳng qua cũng là muốn bắt tên tiểu nhị này đi mà thôi! Còn về mục đich? Mục đích đúng là như Tề Lương vừa nói, chính là muốn làm cho Vân Phong kia hả giận!
- Phục vụ của quán ta đã làm sai chuyện gì thì tự ta sẽ xử lý, còn chưa tới phiền Huyết Lang bang các người quản! Nói gì mà hắn suýt chút nữa đã hại chết các người, chẳng qua là các người muốn bắt hắn đi nên mới kiếm lý do thôi!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lăng Vân thở sâu, cười lạnh.
Người của Huyết Lang bang ở khu vực hỗn loạn có ai dám động đến? Lại còn thiếu chút làm cả mười người đều chết?
Đầu óc của tên này thật là nghịch thiên mẹ nó rồi!
Cái lý do này mà cũng nghĩ ra được nữa à?
- Đầu óc cưng có bị chập không đấy? Sở Thiếu Thiên anh muốn làm chuyện gì mà còn cần phải quanh co vòng vèo như thế à?
Gã cười lạnh. :013:
- Sở Thiếu Thiên! Hắn là Sở Thiếu Thiên?
- Huyết Thủ Sở Thiếu Thiên của Huyết Lang bang?
Một đám người xung quanh cả kinh.
Không giống với gia tộc của Lăng Vân, Huyết Lang bang là một thế lực của khu vực hỗn loạn, là một bang phái lớn chỉ vừa mời vươn lên trong vài năm trở lại đây. Khoảng thời gian đó họ không ngừng chém giết khiến cho nhiều người chú ý, mà Huyết Thủ Sở Thiếu Thiên chính là một người nổi danh nhất trong số đó.
Ở một bên, Vân Phong thầm đánh giá Sở Thiếu Thiên trước mắt. Thật không nghĩ tới, Sở Thiếu Thiên này cũng rất có danh tiếng ở cái chỗ này.
- Tao biết là mày rất lợi hại. Một trong mười thiên tài của học viện Kim Lan à? Mày có thể bảo vệ được nó nhất thời, chứ tao cũng không tin mày còn có thể bảo vệ được nó cả cuộc đời! Thằng kia, nó chết chắc rồi!
Sở Thiếu Thiên nhìn Lăng Vân cười lạnh, vừa nói vừa hung hăng liếc nhìn Tề Lương.
Lăng Vân này tuy là con cháu của gia tộc Hầu tước thật, nhưng sau khi hắn biết được thân phận của bang chủ cùng với Vân Phong thì cũng chẳng còn quá để ý nữa.
Truyền kỳ của ngục giam Carlos, xuất thân là quan quân trong quân đoàn Huyết Lang, hai thân phận này cộng lại, nếu so với một gia tộc Hầu tươc thì đúng là không thể nói là ai cao ai thấp được!
Huống chi những gì thằng này vừa nói đều là cố tình làm khó Vân Phong nữa. Hiện giờ hắn làm như vậy cũng coi như là giúp Vân Phong trút giận. Về thực lực, hắn không hề thua bang chủ một chút nào, nếu như hắn mà có gặp phải rắc tối, chả lẽ vị đại thần đang ngay bên cạnh này lại mặc kệ sao? Mà làm thế này cũng vừa đúng lúc lại đạt được thêm mục đích kết giao nữa ... Vừa nghĩ như thế, Sở Thiếu Thiên ngược lại còn thấy hơi chờ mong Lăng Vân sẽ không nhịn được nữa mà xuất thủ với bọn họ.
- Ngươi là Huyết Thủ Sở Thiếu Thiên của Huyết Lang bang?
Vừa nghe gã nói, lệ mang trong mắt Lăng Vân loé lên.
- Tao chính là Sở Thiếu Thiên.
Gã gật đầu, thản nhiên nói.
Lăng Vân trầm mặc.
Hắn bá đạo đã thành tính, nhưng cũng không phải là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Đúng là như Sở Thiếu Thiên vừa nói thật, hắn có thể bảo vệ được Tề Lương lúc này chứ cũng không thể mãi bảo vệ hắn cả đời.
Huống hồ Tề Lương lại làm trái với quy củ của thị trường hỗn loạn, phá huỷ thanh danh cửa tiệm của hắn. Không giết tiểu tử này đã là không tệ rồi, còn bảo vệ hắn nữa à? Đó là không thể nào!
Sở dĩ hắn không để người của Huyết Lang bang bắt Tề Lương đi, đó cũng chỉ là cố giữ sĩ diện mà thôi. Nhưng hiện giờ Sở Thiếu Thiên trước mắt lại nói ra những lời độc địa như vậy, nếu như hắn còn cố tiếp tục, vậy không nghi ngờ gì nữa mà chắc chắn là sẽ đắc tội với Huyết Lang bang!
Tuy rằng với bối cảnh cảu gia đình hắn thì cũng không sợ việc đắc tội với một cái bang phái của khu vực hỗn loạn.
Nhưng chỉ vì một tên tiểu tử mà chính mình cũng đang muốn xử phạt mà lại đắc tội với Huyết Lang bang, có đáng không?
Khu vực hỗn loạn là một nơi cũng rất có danh tiếng ở Kim Lan tinh, còn Huyết Lang bang thì mới quật khởi mạnh mẽ trong mấy năm trở lại đây, ngay cả một số thế lực lớn có uy tín lâu năm cũng đều mắt nhắm mắt mở với chúng. Có rất nhiều người suy đoán, sau lưng của Huyết Lang bang chỉ sợ là cũng không đơn giản. Huyết Lang bang ... Tinh vực Tây Bắc của bọn hắn có ba quân đoàn tinh anh, trong đó có một quân đoàn gọi là Huyết Lang. Có một số người nhận thấy, đằng sau cái Huyết Lang bang này có thể có quan hệ với quân đoàn Huyết Lang. Thế lực của một bang phái có bối cảnh quân đội rất không đơn giản, huống hồ là có quan hệ cùng ba quân đoàn tinh anh? Chẳng cần biết là quan hệ thâm sâu đến mức nào, chỉ cần biết là có thôi thì cũng đủ để làm cho rất nhiều thế lực phải kiêng kị rồi. Trên một hành chính tinh cấp hai mà một gia tộc Hầu tước thôi đã là thế lực tối cao, Lăng Vân thân là con em của gia tộc Hầu tước nên cũng biết chút ít tin tức về bang phái này.
Trong lòng, Lăng Vân cũng không muốn nảy sinh xung đột quá lớn với Huyết Lang bang này.
Không phải là sợ, mà là không cần thiết.
Huyết Thủ Sở Thiếu Thiên của Huyết Lang bang, trước kia Lăng Vân cũng chưa từng gặp, nhưng có nghe nói, y chính là một kẻ hung ác, trong Huyết Lang bang cũng là một kẻ rất lợi hại. Trong mấy năm gần đây chiến đấu liên miên, y là một kẻ khá nổi bật. Nghe nói Sở Thiếu Thiên này còn có một thúc thúc là đường chủ của Huyết Lang bang tên là Sở Phi, cũng là một người rất lợi hại.
"Sở Thiếu Thiên này tự mình tới, hơn nữa giờ lại nói ra những lời quyết tuyệt như vậy, thế thì chỉ sợ Tề Lương này đã thực sự làm ra chuyện gì mà Huyết Lang bang không thể tha thứ rồi ..." Lăng Vân thầm nghĩ.
"Nếu như mình tiếp tục bảo vệ tên này mà nói, vậy thì sẽ phải đắc tội với Huyết Lang bang, chỉ vì một chút mặt mũi thế này thì liệu có đáng không?"
Thưc tế, Lăng Vân cũng hơi cố kỵ Huyết Lang bang. Dù sao thì cũng nghe đồn họ có quan hệ với quân đoàn Huyết Lang mà. Gia tộc của y lợi hại thật, trong quân đội cũng có chút quan hệ, nhưng nếu như Huyết Lang bang thật sự có quan hệ với quân đoàn Huyết Lang thật, thế thì gia tộc y cũng phải lưu ý.
Chỉ vì một chút sĩ diện mà đi trêu chọc vào kẻ địch không rõ ràng, đó là không khôn ngoan.
Ở cái thế giới này, thế lực sau lưng của một người là rất trọng yếu. Nhưng thế lực sau lưng ngươi càng lớn, việc mà ngươi cần phải cân nhắc sẽ càng nhiều, chỉ cần sơ sẩy một cái thôi thì khả năng chính mình và gia tộc của mình sẽ bị rước lấy tai hoạ ngập đầu. Những trường hợp như thế này, trong vũ trụ ở đâu cũng có.
Dù thực lực của Huyết Lang bang không khủng bố đến như vậy, thì nếu hắn có đắc tội với một thế lực như vậy thì cũng chẳng có chỗ gì tốt với địa vị của hắn trong gia tộc, hay với toàn bộ gia tộc cả.
Trong lúc Lăng Vân đang trầm mặc, Tề Lương cũng đã bắt đầu tuyệt vọng.
Xong rồi!
Đại danh Huyết Thủ Sở Thiếu Thiên của Huyết Lâng bang hắn đã từng nghe qua. Bị một đại nhân vật như vậy chỉ đích danh, hắn không nghĩ là mình có thể còn toàn mạng rời đi ngày hôm nay nữa rồi.
Sao lại như thế? Sao lại thành ra như thế này? Tề Lương lâm vào tuyệt vọng, trong lòng mù mịt.
Gã hoàn toàn không hiểu, mình chỉ truyền đi một cái tin tức ra ngoài thôi, sao lại bị một vị đại nhân vật trong Huyết Lang bang ghi hận như thế?
Đều là nó! Đều là tên thằng nhãi kia!
Đột nhiên Tề Lương ngẩng phắt đầu nhìn về phía Vân Phong, trong con ngươi tràn đầy oán hận.
Đều là bởi vì thằng nhãi này nên hắn mới bị như vậy!
- Ha ha, tao không sống được, vậy thì mày cũng phải chết!
Gã chợt động, phóng tới đánh thẳng một quyền về Vân Phong, đồng thời trong miệng hét to.
Gã động thủ rất bất ngờ, lúc mà mọi người xung quanh phát giác ra thì đã không còn kịp ngăn cản nữa.
Ngay lúc gã ra tay thì Lăng Vân cũng đã nhận ra, nhưng cũng không ra tay. Hắn chợt nghĩ, có lẽ như vậy mới là một kết cục tốt nhất chăng?
Mà ngay lúc đó thì Sở Thiếu Thiên cũng nhận ra, nhưng hắn thầm cười lạnh, cũng không ra tay. Dám ra tay với Vân Phong à? Tiểu tử này đúng là đang ngại mình chết không đủ nhanh đây!
Khoảng cách đôi bên thật sự rất gần, nắm đấm của Tề Lương đã muốn nện vào mặt Vân Phong.
Trông thấy hắn vẫn bình thản như không, đám người xung quanh đều thầm thấy lo lắng.
- Đừng!
Lý Điềm Điềm và cô gái gọi Tiểu Huệ đều thất sắc.
Rầm ....
Một âm thanh trầm đục vang lên, toàn thân Tề Lương gập xuống, bay rớt ra ngoài.
Tất cả mọi người đều thấy rõ, đó là một ảo ảnh. Ngay tại lúc nắm đấm của gã sắp chạm vào Vân Phong, hắn đã đạp cho một cước bay ra ngoài, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh nên họ chỉ thấy một đạo ảo ảnh, chân thân của Vân Phong tựa như là chẳng nhúc nhích gì vậy.
Dùng một tốc độ cực nhanh phóng tới Vân Phong, nhưng hắn lại bay ra ngoài với tốc độ còn nhanh hơn.
Rầm ... Rầm ... Bành ...
Y đụng đổ một cái khay chứa đồ, sau đó té trên mặt đất. Mặt nghiêng trên sàn, miệng sùi bọt máu, thân thể giật giật từng cơn. Gã trừng lớn con mắt, không cam lòng, biểu hiện của việc tính mạng đã mất đi.
Vẻ mặt Vân Phong vẫn rất bình tĩnh.
Một chiêu liền miểu sát!
Tất cả mọi người xung quanh đều mở to hai mắt.
Trời ơi! Đây là thành quả mà một thiếu niên trông như trói gà không chặt này làm ra sao?
Lăng Vân cũng có vẻ không thể tin nổi.
Làm sao thế được? Tên Vân Phong này cũng có thực lực như vậy à?
Tuy rằng vừa rồi hắn chỉ xuất ra có một quyền, nhưng y đã nhìn ra, nếu như không có thực lực nhất định thì không thể đánh được như thế!
Trên người tên Vân Phong này rõ ràng không có một chút khí tức của cường giả nào, sao lại có được thực lực mạnh mẽ như thế?
Hơn nữa, trước mặt đám đông ở ngoài sảnh như thế này mà còn dám giết người ?
Cái hành vi này! Cái tính cách này!
Lăng Vân thầm hít một hơi khí lạnh, hắn hiểu, lần này mình đã nhìn lầm người rồi!
Y không khiếp sợ vì vừa rồi Vân Phong biểu lộ ra ngoài thực lực cường đại của mình, trên thực tế, một quyền mà hắn vừa đánh ra kia dù lợi hại thật, nhưng nếu so với hắn thì vẫn còn hơi có khoảng cách. Y giật mình là vì Vân Phong rõ ràng có thực lực mạnh như vậy, nhưng y lại không có một chút cảm giác nào.
Phía bên kia, tuy Sở Thiếu Thiên đã sớm đoán được kết quả sẽ như thế này, nhưng khi tận mắt trông thấy thì trái tim không khỏi giật thót lên một cái. Ngày hôm qua, Vân Phong cũng dùng một chiêu đó để đánh bay gã, nhưng bất đồng chính là hôm qua Vân Phong đã nương tay, chỉ đánh cho trọng thương chứ không giết.
Nhìn vẻ mặt vẫn vô cùng bình thản của Vân Phong, trong bụng Sở Thiếu Thiên thầm cảm thấy lạnh giá. Gã chết tiệt này không hổ là Tử thần, giết người cũng đơn giản giống như ăn cơm vậy. Một đại thần như thế này hôm qua đã nương tay tha mạng cho gã, đúng là gã đã tích đức bảy đời rồi.
- Chúng ta đi thôi!
Vân Phong thản nhiên nói, kéo tay tiểu nha đầu vẫn đang bấu chặt lấy góc áo mình.
- Nơi này đã không cần cô nữa rồi, vậy thì cũng đi cùng chúng tôi đi. Tiệm này đã không cần cô nữa, vậy thì tôi sẽ thuê cô!
Hắn quay đầu nhìn về Lý Điềm Điềm ở một bên, hỏi.
Thấy Vân Phong như vậy, mọi người xung quanh đều há to miệng, cái cằm thiếu chút nữa thì rớt xuống.
Không thể nào! Hắn cứ coi như không có việc gì như thế à?
Thiếu niên này chính là vừa mới giết người xong đấy!
- Ngươi giết một người phục vụ ở ngay trong tiệm của ta, vậy mà cũng định cứ như thế mà đi à?
Lăng Vân hít một hơi thật sâu, thân thể khẽ động liền ngăn tại trước mặt Vân Phong, nhìn hắn, trầm giọng nói.
- Phẩm cách của tiệm Lăng Vân các người làm cho ta rất nghi ngờ. Chuyện ngày hôm qua tên kia hãm hại ta thì thôi không nói. Vừa rồi hắn muốn giết ta, các người đều thấy, ta cũng chỉ là phản kích thôi. Nếu như các người đều không trông thấy thì cũng không sao, vừa rồi lúc hắn động thủ với ta, ta đã lưu giữ lại video rồi, nếu như tài quyết có đến, ta sẽ đưa nó cho bọn họ.
Vân Phong nhìn y, rồi lại nhìn quang não trên cổ tay, bình tĩnh nói.
Nếu như các người đều không nhìn thấy ...
Lăng Vân bị hắn nói cho nghẹn họng, đây là đang nghi vấn phẩm cách của điếm bọn họ à?
Còn nữa, vừa mở lời mà hắn đã nói nghi vấn với phẩm cách của điếm rồi?
Trong nội tâm, Lăng Vân đã bắt đầu thầm hận Tề Lương. Nếu không phải tiểu tử này đã chết, chắc lát nữa y cũng sẽ giết. Thanh danh của Lăng Vân hắn, ngày hôm nay xem như là đã bị huỷ rồi.
- Tuy rằng chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, nhưng giết người là một chuyện không nhỏ, chỉ sợ lát nữa tài quyết đến thì cũng chẳng nghe ngươi nói chuyện đâu.
Y nhìn thoáng qua y phục trên người Vân Phong, cười lạnh nói.
- Chẳng cần ngươi phải quan tâm!
Lại là quần áo trên người mình ... Vân Phong thấy ánh mắt của hắn thì trong lòng thầm lắc đầu. Xem ra hẳn là nên đổi một bộ quần áo khác thôi. Mấy bộ mang theo về từ quân đoàn Sát Lang hắn cũng không muốn mặc thường xuyên, hai ngày nay hắn cũng chỉ mặc quần áo của cha, những bộ quần áo của dân nghèo điển hình. Tục ngữ nói, xem người phải xem ăn mặc, về sau hắn còn phải làm rất nhiều chuyện khác nữa, nếu như luôn luôn mặc trang phục như thế này chỉ sợ sẽ đưa tới rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Người bình thường thì không được giết người, nhưng hắn là quý tộc 'Nhất đẳng Nam tước', có lý do chính đáng để giết người, như vậy thì cũng sẽ chẳng có vấn đề gì!
Cùng lắm thì cũng chỉ bị phạt chút tiền thôi!
Hắn hiểu rất rõ những quy tắc này, vì vậy nên ban nãy mới không chút do dự thẳng tay giết chết Tề Lương kia.
Đã sớm ngứa mắt tên đó rồi, mà giết hắn thì Linh của mình lại có thể tăng trưởng, thế thì tội gì không giết? Vừa rồi sau khi giết chết tên kia, cỗ Linh thứ hai của hắn đã mạnh lên không ít, làm cho tâm tình của Vân Phong lúc này rất tốt.
Chỉ là, hiển nhiên Lăng Vân trước mắt này cũng cho rằng mình không thể nào là quý tộc được.
Có điều, hắn cảm thấy mình cũng chẳng cần phải giải thích với người này làm gì. Hắn chẳng ưa gì mấy tay tự đại, nếu như không phải đã biết bối phận của đối phương có khả năng không thấp thì thậm chí hắn đã giết luôn rồi cũng nên.
Phục vụ viên trong tiệm của mình cấu kết với thế lực bên ngoài để hãm hại khách hàng của tiệm, vậy thì có khả năng ông chủ của tiệm chính là chủ mưu, hắn hoàn toàn có lý do để giết chết đối phương.
Nếu đã không thể giết, vậy hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa làm gì. Hắn đã phí không ít thời gian ở chỗ này rồi, hôm nay còn phải kiếm đủ học phí cho nha đầu này nữa. Đây là một số tinh tệ không nhỏ, đợi lát nữa tài quyết đến, khả năng còn sẽ bị phạt tiền nữa, lúc đó không biết trong túi sẽ còn lại bao nhiêu, thế nên hắn cũng chẳng muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
- Ngươi cho rằng ngươi là người của Huyết Lang bang thì có thể giết người tùy tiện hả?
Lăng Vân khẽ liếc qua Sở Thiếu Thiên rồi nhìn Vân Phong, sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng nói.
Ấn tượng ban đầu đã làm hắn cho rằng Vân Phong là người của Huyết Lang bang.
Trong lòng Sở Thiếu Thiên đổ mồ hôi lạnh, trình độ lý luận của Lăng Vân này đúng là vô địch mẹ nó rồi.
Vân Phong mặc kệ y, kéo tay tiểu nha đầu đi ra ngoài.
Lúc đầu hắn định tìm một ít bộ phận phi xa cấp 4 để sửa chữa, cải tiến kiếm tiền, nhưng giờ hắn rất thất vọng về tiệm phi xa của Lăng Vân, nên sẽ không ở lại làm trong tiệm này làm gì nữa. Hắn có năng lực thì làm ở đâu mà chả được?
- Hừ! Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Ngươi xem tiệm phi xa Lăng Vân là gì hả?
Bị Vân Phong coi thường làm Lăng Vân cảm thấy rất tức giận. Hừ lạnh một tiếng, chân y khẽ nhích chắn thẳng trước mặt Vân Phong và Nam Nặc, quát.
- Muốn đuổi đi thì đuổi đi, muốn giữ lại thì giữ lại. Ngươi coi Vân Phong ta là gì? Bộ ngươi mở hắc điếm hả?
Vân Phong cười lạnh một tiếng, tay như thế đập ruồi muỗi đánh về phía Lăng Vân đang đứng trước mặt hắn.
Vèo vèo………
Bàn tay Vân Phong biến thành một chuỗi tàn ảnh.
- Tới hay lắm!
Trong mắt Lăng Vân lóe lên một luồng ánh sáng sắc bén, thân thể hơi nghiêng đánh ra một chưởng về phía bàn tay Vân Phong.
- Bẹp…
Hai chưởng chạm nhau, vẻ mặt Lăng Vân liền biến đổi.
“Bộp bộp bộp” Vân Phong vẫn như không có gì, tay vẫn kéo cô bé đi ra ngoài, còn thân thể Lăng Vân thì không ngừng lùi lại, từng bước chân nặng nề giẫm lên mặt đất phát ra từng tiếng “Cốp cốp”, việc này làm cho y phát hoảng.
Ai cao ai thấp giờ đã rõ.
Thực lực của thiếu niên này vượt xa hắn!
Nhưng hắn là một trong mười thiên tài mới nổi của học viện Kim Lan! Mới nhìn thì tuổi của thiếu niên này còn thua cả hắn nhưng thực lực lại mạnh hơn hắn? Hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều!
Vẻ mặt Lăng Vân hiện rõ vẻ không thể tin được, trong lòng cực kì khiếp sợ.
Hóa ra Vân Phong đúng là một cao thủ!
Nếu Vân Phong đã có thực lực như vậy thì có tay nghề sửa chữa cao cũng là việc bình thường thôi.
Tất cả đều đã rõ ràng.
Nhưng không biết tại sao hôm qua Vân Phong lại đến tiệm của hắn sửa chữa linh kiện phi xa cấp 4 kiếm tiền, nhưng rất khó có khả năng Vân Phong đóng kịch.
Một người thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn hắn còn có thực lực mạnh hơn một trong mười thiên tài mới nổi của học viện Kim Lan? Một cao thủ như thế mà lại mặc đồ dân thường đến tiệm của hắn sửa chữa, cải tiến linh kiện phi xa cấp 3 để kiếm tiền? Một cao thủ mà trên người lại không có một chút khí tức cường giả?
Việc đó làm cho Lăng Vân nhận nhầm là Vân Phong đang diễn kịch.
Bây giời thì Lăng Vân đã biết mình sai rồi, hoàn toàn sai lầm rồi.
Vân Phong không chỉ là cao thủ bình thường, thực lực của hắn quá cao, hắn nhìn không ra khí thế trên người đối phương là vì đối phương có thể hoàn toàn khống chế thực lực của mình!
Khống chế thực lực một cách tuyệt đối, khí tức không hề lộ ra một chút nào, đây là một cảnh giới cực kì khó đạt đến, hắn đã từng nhìn thấy mấy cao thủ trong gia tộc cũng đã đạt tới cảnh giới như vậy.
Vậy mà cái tên Vân Phong trước mặt này lại đạt đến cảnh giới đó.
Trong một lúc, cảm giác khiếp sợ không ngừng tăng lên.
Hắn trơ mắt nhìn Vân Phong và Nam Nặc đi ra khỏi tiệm mà chằng biết nói gì.
Xung quanh có rất nhiều nhân viên vây xem đều mở lớn mắt, bọn họ không ngờ Vân Phong lại trâu bò như vậy.
Bọn họ vừa rồi đã biết Lăng Vân là một trong mười thiên tài của học viện Kim Lan, mà học viện Kim Lan là nơi nào cơ chứ? Đó là nơi tập trung thiên tài của Kim Lan tinh! Mà đã là thiên tài trong đó thìcó ai mà không lợi hại? Nhưng giờ thì thiên tài của học viện Kim Lan cũng đỡ không nổi Vân Phong! Thiếu niên này thật sự kinh khủng như thế nào đây?
Sở Thiếu Thiên thầm cười lạnh khi thấy Lăng Vân chịu thiệt. Cho ngươi ăn hành! Biết thế nào là lợi hại chưa?
Nhưng mà thấy Vân Phong và Nam Nặc phải đi, Sở Thiếu Thiên có chút quýnh lên, lần này hắn tới là muốn tạo quan hệ thân thiết với Vân Phong, nhưng giờ lại chưa kịp làm gì.
Chuyện lần này đã phát triển hơi vượt khỏi dự liệu của hắn, vốn hắn muốn cưỡng ép bắt Tề Lương đi, sau đó xin ý kiến của Vân Phong để xử lí, tiện đó xin lỗi hắn luôn. Nhưng Vân Phong lại thẳng tay đánh chết Tề Lương rồi….
- Ngươi là người mới giết người à? Mời đi theo chúng ta!
Ngay lúc này mấy người Tài quyết mặc đồng phục màu trắng và giày phi hành từ trên trời đáp xuống trước của tiệm Lăng Vân, ngăn Vân Phong rời đi, trầm giọng hỏi.
- Các ngươi đã biết là ta giết thì nhất định đã thu thập thông tin và hình ảnh về chuyện vừa rồi, lúc nãy là ta phản kích tự vệ, đây là tư liệu của ta.
Vân Phong nhìn thoáng qua Tài quyết cầm đầu chậm rãi nói, trong lúc nói cũng mở ra quang não mini trên cổ tay, bên trong mở ra một chương trình sau đó một chuỗi ánh sáng từ quang não mini phát ra, đoạn hắn liền đặt bàn tay của mình lên trên đó.
Một hồi âm thanh điện tử lộn xộn vang lên, tư liệu về thân phận của Vân Phong hiện lên trước mặt các Tài quyết.
“Tên: Vân Phong. Tước vị: Nhất đẳng Nam tước. Sự việc đã trải qua trong đời: cơ mật cấp SS…” Người bình thường không có quyền hạn mở hồ sơ hệ thống, muốn mở thì ít nhất phải có thân phận quý tộc, thấy Vân Phong chủ động mở tư liệu của mình, các Tài quyết cảm giác được thiếu niên này không đơn giản, chỉ sợ chuyến lần này tay không rồi, nhưng khi thấy Vân Phong mở tư liệu họ rất ngạc nhiên. Tư liệu Vân Phong mở ra là thật hay giả bọn hắn chỉ liếc mắt là biết.
Thiếu niên này là quí tộc Nhất đẳng Nam tước? Trẻ như vậy mà là Nhất đẳng Nam tước thì trưởng bối trong gia tộc của hắn còn cỡ nào? Nhưng những điều này không quan trọng lắm, quan trọng nhất là ‘Sự việc đã trải qua trong đời’ của thiếu niên này lại là cơ mật cấp SS.
Đấy mới là lí do lớn nhất khiến các Tài quyết biến sắc.
Tư liệu cần giữ bí mật mà bọn họ thường nghe nói cũng chỉ là cấp S. Mấy tư liệu về gia tộc đỉnh cấp và gia tộc hầu tước trên Kim Lan tinh chắc là thuộc về cấp này. Còn bình thường có tư liệu cơ mật cấp A thì có thể là nhân vật lợi hại rồi! Nhưng tư liệu về thiếu niên trước mặt này lại là cấp SS!
Các Tài quyết mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn thiếu niên này, tên này có phải người Kim Lan tinh không? Kim Lan tinh bọn hắn có thiếu niên đáng sợ như vậy à? Không phải là hắn đến từ các đại gia tộc khổng lồ giữa vũ trụ chứ?
- Đại nhân Nhất đẳng Nam tước, vừa rồi là ngài phản kích tự vệ, vậy thì ngài không sao cả, tất cả là vì tên bình dân kia tự làm ra!
Lúc này Tài quyết trưởng nghe được thông tin truyền đến từ nhân viên tổng về những hình ảnh của việc vừa trải qua không khỏi gật đầu, nhìn về Vân Phong cung kính nói. Cũng may là sự tình cũng không khó giải quyết, người chết là bình dân, lỗi cũng vì hắn nên cũng không sao.
Nhất đẳng nam tước?
Đám người xung quanh lại thêm một lần khiếp sợ, không ngờ thiếu niên này lại là quý tộc Nhất đẳng nam tước?
Người đến tiệm phi xa cũ thì thân phận có thể không cao nhưng cũng có thể chơi xe thì không phải người tầng lớp thấp, đối với hệ thống của thế giới này có chút hiểu biết, thế nên rất nhiều người hiểu Nhất đẳng nam tước có nghĩa là gì.
Sự kiện phát sinh vừa rồi có nhân vật chính lại là một thiếu niên có thân phận Nhất đẳng nam tước!
Trách sao thiếu niên này lại lợi hại như vậy, thì ra là Nhất đẳng nam tước. Một đám người bừng tỉnh hiểu ra.
Thiếu niên có thân phận quí tộc sao có thể đi đóng kịch? Đám người nhớ lại lời nói của chủ tiệm, bộ dạng lạnh lùng khẳng định của Lăng Vân lúc đó mà cảm thấy rất buồn cười.
Đám người đưa ánh mắt quái dị nhìn Lăng Vân, một người cao quí đến tiệm của các ngươi mà các nhân viên của ngươi ám hại hắn đã không nói, thêm cả ông chủ cũng vuốt mặt người ta, trước thì đuổi đi sau lại ngăn không cho đi, phẩm cách của tiệm phi xa Lăng Vân này thật đáng nghi ngờ.
Bọn họ không biết thân phận đệ tử gia tộc Hầu tước của Lăng Vân, lúc này họ đều coi Lăng Vân là chủ của một tiệm hắc điếm.
Lăng Vân bị một đám người nhìn như vậy làm sắc mặt tái nhợt, và mang theo vẻ mặt không thể tin được nhìn Vân Phong, hắn rõ hơn những người ở đây về thân phận Nhất đẳng Nam tước này.
Không phải vì thân phận Nhất đẳng Nam tước cao bao nhiêu mà là vì thiếu niên trước mặt có tuổi còn nhỏ hơn hắn mà đã có tước vị như vậy mới làm cho hắn giật mình và không thể tưởng được. Nên biết hắn là đệ tử gia tộc Hầu tước, gia tộc đỉnh cấp ở Kim Lan tinh này, bây giờ mới là Nhị đẳng Nam tước. Tuy gia tộc bọn họ cũng có thể làm cho hắn leo lên Nhất đẳng Nam tước nhưng không thể phủ nhận Vân Phong thật không đơn giản
Lầm rồi! Hoàn toàn nhìn lầm rồi!
So với tước vị của Vân Phong thì thực lực của tên đó mới làm Lăng Vân khiếp sợ hơn.
Thực lực Vân Phong là đại biểu cho thực lực của riêng hắn, nhưng giờ thân phận của hắn lại đại biểu cho thế lực sau lưng hắn!
Chỉ bằng thực lực mà Vân Phong vừa biểu hiện thì hắn không thể nào có nổi thân phận Nhất đẳng Nam tước được!
Chẳng lẽ gia tộc sau lưng Vân Phong còn có địa vị lớn hơn cả gia tộc của hắn?
Lăng Vân khiếp sợ.
Giờ gã cũng không dám xem nhé Vân Phong trước mặt một chút nào nữa.
“Đều là vì cái tên Dương Tử Đào!” Trong lòng Lăng Vân thầm oán hận, nếu không phải vì tên đó thì làm sao mà hắn lại tuỳ tiện khẳng định đối phương đang diễn kịch? Nếu không phải vì hôm qua bọn người hầu và tên Dương Tử Đào đó trào phúng làm hắn tức giận, hôm nay chắc hắn cũng chẳng tới đây làm gì.
- Ừ?
Trong lòng Vân Phong đã chuẩn bị nộp tiền phạt lại không ngờ là không bị gì, hơi ngạc nhiên một chút rồi gật đầu nói. Trong lòng không khỏi khen cái thân phận quí tộc này. Không trách được nhiều người vì thân phận này mà liều mạng. Nếu như thân phận của hắn chỉ là bình dân hoặc dân nghèo thì các Tài quyết nhất định sẽ đem nhốt hắn trước rồi nói sau.
Kì thật nếu quí tộc bình thường gặp phải chuyện như vậy có thể sẽ bị phạt tiền cảnh cáo… Nhưng các Tài quyết thấy cấp bậc tư liệu thân phận của Vân Phong còn dám đi phạt tiền? Tất nhiên là chọn hình thức xử lí nhẹ nhất, thậm chí cảnh cáo bọn họ cũng không dám nói.
Cơ mật cấp SS…Tộc trưởng của mấy gia tộc đỉnh cao cũng không có. Có lẽ là vì các tộc trưởng là người của công chúng. Nhưng không thể phủ nhận tên Vân Phong trước mặt rất không đơn giản. Đối với một thiếu niên có lai lịch không đơn giản như vậy, bọn hắn đương nhiên không dám đắc tội.
Nhìn thấy cảnh này làm lòng Sở Thiếu Thiến chấn động, Vân Phong thật sự không đơn giản, giờ hắn càng thầm thấy mình may mắn khi lần trước Vân Phong tha cho cái mạng của hắn, bằng địa vị quý tộc của Vân Phong thì cho dù giết hết bọn chúng, có lẽ cũng không bị gì cả.
Để Huyết Lang bang báo thù vì bọn hắn? Buồn cười, để Huyết Lang bang tìm một truyền kì từ ngục giam Carlos báo thù? Huyết Lang bang bọn hắn chỉ là một hành chính tinh cấp 2, chỉ là một bang phái nhỏ, không phải là quân đội cũng không phải là hải tặc vũ trụ trong không gian! Toàn bộ đám người bọn hắn cùng lên cũng không phải là đối thủ của Tử thần! Trừ khi bang chủ bọn hắn ra tay…nhưng bang chủ bọn hắn đồng ý vì mười mấy người bọn hắn mà ra tay với Tử thần sao? Với lại cho dù là bang chủ thì cũng không thể làm khó được thiếu niên Tử thần này!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina