Diệp Húc nhìn chằm chằm vào đồng cầu đang bay nhanh tới, tâm tư chuyển động. Hắn vốn tính toán cưỡi Cai Sài Giao đào tẩu. Nhưng lúc này lại cải biến chủ ý, tính muốn ác đấu với đầu Sơn Hỏa Tiêu này một hồi, đánh hạ yêu thú này dưới chưởng của mình!
Hắn cùng Chu Thế Văn cùng Phương Thần hai người đã đánh cuộc rồi. Tuy nhiên hai người kia đều là một chân bước vào cảnh giới tiên thiên võ đạo cao thủ, muốn thắng bọn họ nói còn dễ hơn làm.
Chỉ có giết con Sơn Hỏa Tiêu này mới có tiền vốn đánh cược với bọn họ.
Hai đồng cầu gào thét mà tới, Diệp Húc quyết định thật nhanh, ghìm cương ngựa quát: “Mau tránh!”
Sài Can Giao hai chân trước nhảy lên phát ra một tiếng hí mạnh mẽ. Nó có vẻ cực kỳ hưng phấn, bước mở vó ngựa, không lùi mà tiến tới, phóng nhanh về phía Sơn Hỏa Tiêu.
“Chết tiệt, ta bảo ngươi trốn, chứ không phải xung phong tới trước!”
Đại đồng cầu đã tới trước mặt rồi, Diệp Húc bất đắc dĩ, thả người nhảy dựng lên. Hai chân đạp vào đầu Can sài Giao. Hai tay hắn hóa thành trăm ngàn tử điệp, con trước ngã xuống con sau xông lên liên tục đánh lên chiếc đồng cầu lớn!
Đại Thiên Diệp Thủ, ngàn điệp cùng múa!
Những tiếng bạo vang không dứt bên tai, bên ngoài mặt của đồng cầu lập tức xuất hiện trăm ngàn chưởng ấn hình hồ điệp!
Diệp Húc chỉ cảm thấy lòng bàn tay run lên, trong lòng hoảng sợ.
Hiện giờ hắn đã tu luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới lục trọng đỉnh. Nhưng mà thực lực so với thất trọng đỉnh còn khủng bố hơn. Không ngờ có thể tiếp được một kích này của Sơn Hỏa Tiêu.
Đồng cầu xu thế hơi giảm, nhưng đại cầu đằng sau lại đánh tới, phát ra một tiếng nổ long trời nở đất. Tốc độ của đồng cầu lại nhanh hơn vài phần, hướng về phía Diệp Húc cùng Can Sài Gian áp tới!
Nếu bị hai đồng thau này đụng vào người, cho dù là Can Sài Giao có được giao long huyết mạch thì cũng bị đè nát thành thịt vụn!
Hô!
Can Sài Giao ra sức nhảy lên, dường như một con giao long vậy, nhảy qua lại giữa không trung.
Diệp Húc nhìn đại cầu rít gào vọt qua dưới chân, làm cho một gốc cây cổ thụ che trời mấy trăm năm tuổi bị đánh trúng gãy làm hai đoạn!
Cổ thụ kêu lên mấy tiếng ngã xuống đất, nhấc lên một tảng bụi thật lớn.
Can Sài Giao nhảy ra khoảng bốn trượng xa, rốt cuộc cũng rơi xuống mặt đất, tới phía sau lưng của Sơn Hỏa Tiêu. Con ngựa này lập tức xoay người lại, hí lên mấy tiếng thật lớn, phóng tới Sơn Hỏa Tiêu.
“Con ngựa này phát điên cái gì vậy?”
Diệp Húc bất đắc dĩ, đành phải xốc lại tinh thần, gắt gao nhìn thẳng vào Sơn Hỏa Tiêu.
Chỉ thấy Sơn Hỏa Tiêu hí rống một tiếng, dùng sức run lên, xích sắt màu đen giống như linh xà mà chuyển động. Hai quả đồng thau kêu vù vù mà nhảy lên khỏi mặt đất, ngang nhiên đánh thẳng tới Diệp Húc!
“Sơn Hỏa Tiêu tuy rằng hung mãnh, nhưng hai đồng cầu này thật sự quá nặng, cho nên tốc độ công kích của nó cũng không nhanh!”
Diệp Húc nhìn chằm chằm vào đại đồng cầu đang bay tới mình, tâm tư chuyển động, lập tức nhảy lên. Mũi chân điểm một chút, lập tức đứng ở phía trên của đại đồng cầu, thân hình trầm xuống.
“Thiên cân trụy!”
Đại đồng cầu ầm ầm rơi xuống, Diệp Húc thả người dựng lên, mũi chân điểm qua môt quả đại đồng cầu khác. Trong khoảnh khắc hai đồng cầu đã lún sâu vào bên trong bùn đất!
Ánh mắt Diệp Húc chuyển lạnh, dưới chân không ngừng dùng sức, giẫm lên xích sắt màu đen mà lao thẳng tới Sơn Hỏa Tiêu. Nơi nào bị mũi chân hắn điểm qua, xích sắt màu đen giống linh xà bị đánh đúng điểm yếu vậy, không còn linh động chút nào, giống như một con linh xà bị chết rơi xuống mặt đất vậy!
Sơn Hỏa Tiêu kia thấy Diệp Húc vọt tới, đại đồng thau cũng không còn tác dụng, lúc này mới rít gào một tiếng, run rẩy, bỏ xích sắt ra, thả người đón tiếp Diệp Húc.
Một người một thú gặp nhau trong không trung, Sơn Hỏa Tiêu thân cao hơn trượng. Từ trên cao nhìn xuống, uy phong lẫm lẫm, so sánh lại, Diệp Húc có vẻ nhỏ bé đáng thương hơn nhiều!
Quả quả!
Sơn Hỏa Tiêu cười lên quái dị, hai móng vuốt sắc bén chộp tới trán Diệp Húc.
Diệp Húc há mồm quát lớn, sóng âm màu xanh nhằm thẳng vào trán Sơn Hỏa Tiêu. Tiếng gầm thật lớn này chỉ làm cho yêu thú bị nao nao một chút, hành động chậm chạp đi nửa nhịp.
Cùng lúc đó, tử điệp quanh thân hình Diệp Húc tung bay, tất cả đều đánh lên ngực Sơn Hỏa Tiêu, phát ra những tiếng bạo vang.
Thân thể Sơn Hỏa tiêu này cứng rắn như sắt thép vậy, chịu nguyên một đòn Đại Thiên Diệp Thủ của Diệp Húc không ngờ không tổn thương chút lông tóc nào cả. Nó gầm lên giận dữ, một bộ móng vuốt lại chụp tới trán Diệp Húc, móng tay sắc bén, đánh xuống không khí phát ra những thanh âm ma sát kinh người.
Diệp Húc vội vàng co rút đầu lại, chỉ thấy năm móng vuốt của Sơn Hỏa Tiêu nhẹ nhàng sượt qua cái trán của hắn. Dòng khí sắc như đao, đâm phá làn da, tạo thành năm vệt máu!
Nếu không phải Diệp Húc trốn tránh nhanh, e rằng một trảo này đã làm sọ hắn chia làm năm sáu phần rồi!
Một người một thú ở giữa không trung lần lượt giao thao vào nhau. Diệp Húc rơi xuống đất, xoay người nhưng như gió, phóng tới phía Sơn Hỏa Tiêu. Bước chân hắn hạ xuống, chân khí nổ tung, phát ra những tiếng ầm ầm trầm đục, làm cho mặt đất nổ sâu một cái hố chừng nửa thước sâu.
Chung quanh hố, cỏ dại điên cuồng sinh trưởng, cũng là bởi vì Thương Minh chân khí của hắn ẩn chứa sinh cơ bừng bừng, kích thích cỏ dại nhanh chóng phát triển.
Khí thế của hắn, trong nháy mắt đã kéo lên đỉnh!
Chỉ thấy đỉnh đầu hắn từng đám mây tía tung bay, thân nhanh như dơi, một di chuyển chừng mấy trượng. Bàn tay hắn thiên biến vạn hóa, nháy mắt đã đem Thương Minh chân khí, Đại Thiên Diệp Thủ, Kim Cương Phục Ma công, Thanh Dực Bức Vương quyết, Kim Xà Triền Ti Thủ, hòa hợp thành một thể, biến những chiêu thức hoa mỹ thành một quyền vô cùng đơn giản, đánh thẳng tới Sơn Hỏa Tiêu!
Ông!
Quyền phong phá thể, nhấc lên một cỗ cuồng phong thật lớn, gần như có thể ngang với uy thế một kích đại đồng thau của Sơn Hỏa Tiêu!
Quyền ấn màu tím này, nặng như núi!
Đó là hiệu dụng của công pháp hết hợp hoàn chỉnh, uy lực tăng gấp bội!
Diệp Húc chỉ cảm thấy kinh mạch của mình gần như trong nháy mắt đã bộc phát ra lực lượng khó có thể chống đỡ. Ngũ quan đỏ lên, trên làn da mặt đã bắt đầu tràn ra một giọt máu!
Đây cũng là vì hắn đem những loại võ học khác nhau mà hợp vào một thể, lực lượng quá mạnh mẽ, vượt qua thân thể có thể gánh vác được.
Sơn Hỏa Tiêu nổi giận gầm lên mấy tiếng, miệng nó lộ ra những cái răng dữ tợn. Những khối lông trên người dựng thẳng lên, từ trên cao nhìn xuống, đồng thời cũng vô cùng đơn giản đánh ra một quyền đón tiếp.
Kình phóng bắn ra bốn phía, mặt đất cùng mặt có trong phạm vi giao thủ đều bị nhấc lên trên không!
Bóng dáng của Sơn Hỏa Tiêu hơi bị lay động, ánh mắt đỏ rực lộ ra vẻ kinh hãi. Nó thật không thể ngờ được, lúc này giao phong chính diện, lực lượng của nó không ngờ lại chỉ tương xứng với nhân loại nhu nhược.
Kết quả này lập tức kích phát dã tính trong huyết mạch của nó, liên tục rống lên, cả người bổ nhào tới.
“Lực lượng của ta, sao lại trở nên lớn như vậy?” Diệp Húc trong lòng vừa mừng vừa sợ, Thương Minh Luyện Thể quyết là một trong tứ đại võ học. Nó có diệu dụng luyện thể, nhưng tuyệt đối không khủng bố như hắn hiện giờ, không ngờ còn có thể chống lại cửu giai yêu thú.
Hắn chỉ có thể quy kết nguyên nhân chính là ở thương Minh Luyện Thể quyết mới mà thôi.
Trong cơ thể hắn, Thương Minh Chân Khí vận chuyển bị hắn thôi phát tốc độ tới cực hạn. Đám mây tía trên đỉnh đầu bốc hơi như mây, kinh mạch đau nhức. Hắn cố gắng nhịn cơn đau nhức này xuống, lại một quyền oanh ra!
Một quyền này lực lượng còn mạnh hơn quyền trước, hô một tiếng, không ngờ hút không khí chung quanh thân mình không còn một mảnh, hình thành một mảnh chân không lực trường!
Sơn Hỏa Tiêu rốt cuộc bị đánh lui một bước, tức giận đến mức cửu giai yêu thú này đấm ngực rống to. Bóng dáng vừa động, nhanh như thiểm điện, móng vuốt sắc bén cắm thẳng xuống trán Diệp Húc!
Tốc độ của nó cực nhanh, trong chớp mắt có thể tiến thể lui, lưu lại bên người Diệp Húc một cái tàn ảnh. Từ xa nhìn lại, dường như có sáu bảy Sơn hỏa Tiêu đang tấn công hắn vậy.
Diệp Húc hai chân đứng tại chỗ, tùy ý để cho Sơn Hỏa Tiêu từ bất luận phương hướng gì đánh tới. Hắn đều đơn giản dùng một quyền oánh ra, đánh lui nó!
Trong cơ thể của Diệp Húc, những lần giao thủ liên tiếp này tạo ra những vết rách thật nhỏ trong kinh mạch. Nhưng tốc độ vận chuyển của Thương Minh chân khí càng lúc càng nhanh. Dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chấn vỡ hoàn toàn kinh mạch vậy!
Nếu kinh mạch bị vỡ, hắn khẳng định tu vi lại mất hết!
Sơn Hỏa Tiêu cho hắn áp lực quá lớn, khiến hắn không thể không dung hợp các loại võ học để nâng cao thực lực. Mạo hiểm kinh mạch dễ vỡ vụn, dùng phương pháp cực đoan để đối kháng!
Tốc độ vận chuyển của Thương Minh chân khí rốt cuộc cũng tới cực hạn. Diệp Húc chỉ cảm thấy đan điền chuyển động không ngừng, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng nổ vang. Thương Minh chân khí hình thành hơn ba trăm đóa mây tím bên trong cơ thể lúc này hóa thành hơn sáu trăm đóa.
Diệp Húc không kìm nổi mà thét dài lên không dứt, lực lượng trong tay đột nhiên tăng cường gấp đôi!
Sơn Hỏa Tiêu rốt cuộc không thể chống cự được lực lượng của hắn, bị một quyền oánh bật về sau, lưng đánh thẳng lên một thân cây đại thụ.
Cái cây cổ thụ to bằng cả thùng nước kia không ngờ kêu răng rắc mấy cái, đứt làm hai đoạn. Nửa thân cây bên trên bay thẳng về phía sau tới hơn hai trượng.
Sơn Hỏa Tiêu trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, không còn chút hung tính nào nữa, thả người hướng tới phía đại đồng thau.
Yêu thú này có chút thông minh, biết muốn dùng tay không đánh Diệp Húc là không có khả năng. Chỉ có dùng uy lực của vũ khí mới có thể đánh chết thiếu niên này được.
Không ngờ, nó vừa mới bổ nhào tới trước đại đồng cầu, đột nhiên trước mặt hiện ra ra cái vó ngựa, hai tiếng đá vang lên làm nó bắn ngược lại về phía sau!
Sơn Hỏa Tiêu rơi xuống đất, trợn tròn đôi mắt nhỏ nhìn lại, chỉ thấy đá bay nó chính là con ngựa gầy vừa rồi!
Tạp mao mã gầy như que củi đứng đằng kia, đứng trước đại đồng cầu, phát ra tiếng phì phì trong mũi, chỉ nhìn nó bằng ánh mắt có chút khinh thường.
Không ngờ lại bị một con ngựa chết tiệt thô bỉ!
Sơn Hỏa Tiêu tức giận sôi máu, ánh mắt nó nhìn lên đại đồng cầu, Can Sài Giao và Diệp Húc vài vòng. Rốt cuộc xác định mình không có khả năng cầm lại vũ khí nguyên của mình được. Nó rống to vài tiếng, thả người nhảy lên một cây đại thụ, hai móng vuốt bắt lấy một cành cây, dùng lực một cái như thế mà đi.
Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên chân khí trong cơ thể chấn động. Những lỗ chân lông bên ngoài cơ thể đột nhiên bị chân khí phá ra, hình thành sương máu màu tím.
Hắn cưỡng ép thúc dục thương minh chân khí, thôi phát tốc độ di chuyển của thương minh chân khí lên tới cực hạn, cứng rắn đột phá cảnh giới thất trọng. Áp lực lên thân thể là quá lớn, bởi vậy mới làm cho mạch máu toàn cơ thể nổ ra, thoát ra ngoài từ lỗ chân lông.
Khi đánh nhau sống chết với Sơn Hỏa Tiêu, hắn cưỡng ép dùng chân khí ngăn chặn thương thế, nhưng Sơn Hỏa Tiêu rút đi, tâm tình thả lỏng, thương thế lập tức bùng phát!
Chân khí đảm nhiệm việc vận hành quá mức, mạch máu đầu tiên chịu không nổi, tiếp theo là kinh mạch. Hắn cùng Sơn Hỏa Tiêu đánh nhau sống chết một hồi, kinh mạch cũng xuất hiện nhiều vết rách to nhỏ.
Nếu đánh tiếp nữa, chẳng những kinh mạch vượt qua phạm vi chịu đựng, thậm chí sẽ vượt qua phụ tải của trái tim, trái tim nổ tung mà chết!
Nếu Sơn Hỏa Tiêu không lùi, chống đỡ không được chính là hắn rồi!
“Cũng may Sơn Hỏa Tiêu này bị Can Sài Giao làm kinh sợ thối lui. Nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi rồi! Con ngựa này không ngờ tương đương với cửu giai yêu thú. Không hổ là hỗn huyết của giao long cùng lương mã. Khó trách nó dám cùng Sơn Hỏa tiêu va chạm chính diện…”
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Diệp Húc ói ra một ngụm trọc khí, chân khí trong cơ thể kéo dài không dứt, không ngừng chữa trị tổn thương thân thể. Hắn cùng Sơn Hỏa Tiêu ác chiến một hồi, thật đúng là tạo thành tổn thương rất lớn cho thân thể. Trong chốc lát nhất thời thương thế không thể hồi phục lại như cũ.
Diệp Húc đi tới bên cạnh hai chiếc đại đồng cầu, thầm nghĩ: “Đáng tiếc, không thể giết được con Sơn Hỏa Tiêu kia…Yêu thú này gân gốt thật mạnh mẽ, trời sinh mình đồng da sắt, đao kiếm không thương, gần như tương đương với cao thủ cảnh giới tiên thiên rồi! Muốn giết chết được nó, trừ phi tu vi võ học đạt tới cảnh giới tiên thiên, hoặc là có bảo kiếm chém sắt như chém bùn!”
Tuy nhiên Diệp Húc cũng không không phải không có thu hoạch, đâu tiên tuvi của hắn đột phá, tiến vào cảnh giới thất trọng, tương đương với uy lực bát trọng của người khác!
Lần này sở dĩ có thể đột phá, là dựa vào áp lực mà Sơn Hỏa Tiêu gây cho hắn. Nếu không có trận ác chiến này, hắn đột phá thất trọng còn phải mất ít nhất là chục ngày nữa.
Thu hoạch lớn thứ hai chính là hai đại đồng cầu trước mắt này.
Hai đại đồng cầu này chịu đựng nhiều lần hắn tấn công, thủy chung không bị đánh nát, có thể thấy được phẩm chất của nó vượt xa bình thường!
“Nếu bán đi có thể đổi được mấy trăm lượng bạc, nhưng đáng tiếc quá nặng, không thể mang đi được…”
Diệp Húc trong lòng suy nghĩ, cầm xích sắt lên, chỉ thấy một cỗ hàn băng khí lạnh lẽo từ xích sắt truyền vào lòng bàn tay hắn. Nó khiến hắn không thể không rùng mình một cái, huyết dịch dường như đông lạnh không thể lưu chuyển được.
Diệp Húc nhịn xuống ý niệm bỏ qua xích sắt trong đầu, trong lòng vạn phần khiếp sợ nghĩ: “Hai cái xích sắt này là khoáng vật gì tạo ra? Sao lại lạnh như vậy? chẳng lẽ là…”
Hắn cẩn thận đánh giá, chỉ thấy hai xích sắt này dày đặc hàn khí, thậm chí còn đông cứng một phần cây cỏ trên mặt đất. Mặt đất lúc này đã bị phủ một tầng sương lạnh màu trắng.
“Chẳng lẽ là hàn thiết?”
Diệp Húc trong lòng nhảy loạn, hàn thiết là khoáng vật rèn vu bảo, tính chất còn ở phía trên của tinh thiết. Nó quý báu vô cùng, giá trị này hai đại đồng cầu không thể so sánh được!
Hàn thiết cái loại khoáng vật này, cho dù là mấy mỏ của tam đại thế gia đặt cùng một chỗ, hàng năm cũng không thể khai thác ra quá năm mươi cân!
Sơn Hỏa Tiêu kia không biết lấy được hơn hai trăm cân hàn thiết này từ đâu, tạo ra xích sắt, xuyên giữa hai đại đồng cầu, thật là tiện nghi cho hắn rồi.
Chỉ bằng giá trị của hai xích sắt này, còn trên cả yêu thú cửu giai.
Diệp Húc trong mắt tinh quang chợt lóe, thầm nhủ: “Đem hai thanh xích sắt này cống hiến cho gia tộc, tuyệt đối có thể đổi được một lần cơ hội tiến vào vu khố trọn lựa ra một môn vu pháp! Từ đó ta có thể đi vào trong xem một chút, xem trong kho có bản đầy đủ của Thương Minh Luyện Thể quyết hay không?”
Tu vi hắn bị phế, trùng tu Thương Minh Luyện Thể quyết, phát hiện ra tâm pháp này sinh ra biến hóa mới, tu vi nâng cao mỗi trọng hắn phát hiện ra tâm pháp mới này càng hùng mạnh hơn nhiều. Hơn nữa hắn tu luyện không phải là tâm pháp đầy đủ.
Nếu có thể đạt được tâm pháp đầy đủ, Diệp Húc dám khẳng định, Thương Minh chân khí của mình sẽ đạt được bước nhảy vọt về chất!
Dùng xích sắt hàn thiết đổi lấy một môn võ học tâm pháp không có lời, nhưng nếu đổi một môn vu pháp liền đáng giá rồi!
“Người có ý không tốt với ta ở trong đây không ít, ta không thể ở lâu trong đây được!”
Diệp Húc vẻ mặt hơi đổi, từ bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa truyền tới. Tùy theo đó là vài luồng sát khí như có như không.
Trong đó có bốn đạo khí tức hơi nhỏ một chút, một cỗ khí tức khác hùng mạnh nhất, giống như đại dương mênh mông, sâu không lường được, cho hắn cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
“Tiên thiên cao thủ! Là Diệp Ly sao?”
Diệp Húc hai mắt nhắm lại, cẩn thận nắm giữ khí tức của diệp Ly.
Đột nhiên, một phương hướng khác có một cỗ sát khí phóng lên cao, người này đột nhiên lộ ra khí thế, hoàn toàn khác với Diệp Ly. Nó giống như một con cự mãng, ẩn nấp bên trong, chờ thời cơ vọt ra ăn thịt người, cực kỳ khủng bố!
Chỉ sợ tu vi người này cũng bước vào cảnh giới tiên thiên võ đạo!
“Phương gia ngoại môn tuyệt học, Xích Mãng Liệt Hỏa công! Tu luyện Xích Mãng Liệt Hỏa công tới mức tiên thiên cảnh giới, hẳn là cường nhân trong đám nô tài của Phương gia. Xem ra chuyện ta giết Phương Đồng đã bị Phương Chung Sơn biết rồi!”
Diệp Húc trong lòng cả kinh, lập tức một cỗ hào khí phát ra: “Người muốn giết ta còn không ít đâu, không ngờ còn có hai đại cao thủ tiên thiên võ đạo! Có Can Sài Giao, ta muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi, chuyện này đối với ta mà nói, thật ra là một lần tôi luyện hiếm có! Tuy nhiên hiện giờ thương thế chưa lành, vẫn tránh đi dưỡng thương trước thì hơn!”
Diệp Ly và Phương gia cao thủ càng ngày càng gần nơi này. Diệp Húc không hề chần chừ, nhấc hai đại đồng cầu xoay người nhảy lên người Can Sài Giao.
Thêm hai đại đồng cầu, hàn thiết xích sắt cùng bản thân Diệp Húc nữa, ước chừng có hơn hai ngàn ba trăm cân nặng. Can Sài Giao dường như không có cảm giác gì về sức nặng vậy. Bốn vó nhẹ bước, nhanh như chớp chạy thẳng vào sâu bên trong Hắc Hộc Lĩnh.
Sau khi Diệp Húc rời khỏi không lâu, năm người Diệp Bân Diệp Ly rốt cuộc cũng chạy tới. Nhìn thấy thi thể khắp nơi, mấy người trái tim băng giá, Diệp Tân thất thanh nói: “Chết nhiều người như vậy sao? Chẳng lẽ những người này gặp phải thập giai yêu thú?”
Diệp Ly xoay người xuống ngựa, cẩn thận xem xét một chút lắc đầu nói: “Hiện trường có dấu viết đánh nhau sống chết, hẳn là yêu thú cửu giai! Nếu là thập giai yêu thú, những người này đừng nói động thủ, khí thế của thập giai yêu thú bốc ra, đều có thể đè chết bọn chúng!”
Thập giai yêu thú tương đương với tiên thiên cao thủ, một số gần như thành vu yêu, quanh thân phát ra yêu khí, khí thế mạnh vô cùng, so với tiên thiên cao thủ cũng không kém chút nào!
Những đệ tử gia tộc nhỏ ở Liễu Châu thành, mặc dù tu vi cũng luyện tới lục trọng, thất trọng cảnh giới. thực lực tương đương với trình độ của Diệp Kiên. Nhưng mà gặp được thập giai yêu thú ngay cả động thủ cũng không có cơ hội, sẽ bị yêu khí đè chết!
“Tiểu tử Diệp Húc này, không ngờ không bị yêu thú cửu giai đánh chết, thật sự là chó ngáp phải ruồi!” Diệp Phong không tìm được thi thể Diệp Húc, thất vọng vạn phần, phẫn nộ nói.
Diệp Bân thúc ngựa về phía trước chạy đi quả quyết nói: “Hắn có thể chạy trốn khỏi tay yêu thú cửu giai, chỉ sợ cũng bị thương thế cực kỳ nghiêm trọng, chúng ta đuổi!”
Một đám người phóng ngựa rong ruổi, rít gào lao vào sâu bên trong Hắc Hộc Lĩnh.
Đám người Diệp Ly vừa mới đi, Phương Hòa cũng tới.
Chỉ thấy lão giả này áo bào màu đỏ, phiêu đãng trong gió phi nhanh mà tới, tốc độ không thua một con liệt mã.
Khí thế tiên thiên của hắn mở ra, làm cho chân khí bị cháy mãnh liệt tới mức vặn vẹo, phát ra những tiếng nổ nhỏ. Nơi hắn đến, ngay cả cây cỏ trên mặt đất cũng bị nướng khô vàng.
Phương Hòa ở nơi Diệp Húc giao thủ với Sơn Hỏa Tiêu một chút, sau đó nhanh chóng chạy theo phương hướng Diệp Húc rời đi. Hắn hừ lạnh một tiếng nhỏ giọng nói: “Diệp Thiếu Bảo, không nghĩ tới ngươi khôi phục nhanh như vậy, không ngờ có thể từ trong tay yêu thú cửu giai mà chạy thoát được tính mệnh. Quả nhiên không hổ là thiên tài Diệp phủ! Tuy nhiên, ngươi giết thiếu gia, chủ nhân bảo ngươi phải chết, ngươi tuyệt không có đường sống mà rời khỏi Hắc Hộc Lĩnh!”
Đám người Diệp Ly Phương Hòa dọc theo dấu vết của Can Sài Giao lưu lại mà truy tung theo. Từ buổi sáng tới tận chiều tối, càng đuổi càng nôn nóng.
Diệp Húc cưỡi ngựa chạy với tốc độ cực nhanh, hơn nữa phương hướng là vô định, làm cho người ta không thể suy đoán được bước tiếp theo hắn tới đâu.
“Tiểu tử kia nếu tiếp tục đi tiếp mà nói, phải rời khỏi Hắc Mộc Lĩnh, tiến vào trong bụng Bách Man Sơn rồi!”
Diệp Ly hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Trong bụng Bách Man Sơn, ngay cả tam đại thế gia cũng không có thực lực thăm dò. Tiểu tử này dám vào trong đó, chỉ có con đường chết!”
“Tổng quản, phát hiện ra ngựa của Diệp Húc!” Diệp Bân ánh mắt sáng lên hấp tấp nói.
Diệp Ly tinh thần rung lên, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy trên mặt cỏ cách đó không xa, có một con ngựa tạp mao gày còm nhom đang cắn xé thi thể một yêu thú. Mồm to ăn thịt, hung ác vô cùng, lại còn ăn thịt sống nữa chứ.
Trên lưng ngựa rỗng tuếch, không có bóng dáng Diệp Húc.
Diệp Tân trong lòng vừa động, kinh hô: “Tiểu tử kia căn bản không có cưỡi ngựa, mà xuống ngựa đi bộ ở nơi khác rồi. Khiến chúng ta hồ đồ chạy theo con ngựa chết tiệt này mấy trăm dặm.”
“Con ngựa chết tiệt làm hại chúng ta chạy loạn theo mông nó!”
Diệp Phong giật quát một tiếng, ruổi ngựa chạy tới Can Sài Giao, trong lòng động sát khí, leng keng một cái rút bảo kiếm ra, chém thẳng xuống Can Sài Giao!
Diệp Ly sắc mặt khẽ biến kinh hô: “Thiếu gia cẩn thận!”
Vừa dứt lời, Can Sài Giao tê rống một tiếng, giơ hai bộ móng guốc phía sau lên, ba ba hai tiếng đá trúng vào trán ngựa cùng ngực của Diệp Phong, cả người lẫn ngựa bay lên không!
Diệp Phong vừa mới rơi xuống đất, lập tức che ngực, sắc mặt tái nhợt, ói ra một ngụm máu, mềm nhũn ngồi dưới đất, mặt không còn giọt máu.
Một cước của Can Sài Giao này ước chừng làm cho sáu bảy cái xương sườn của hắn bị gãy!
Tọa kỵ của hắn bị đá thành một cái động lớn, thi thể ở cách xa mấy trượng, không thể nhúc nhích chút nào.
Đám người Diệp Bân không khỏi hoảng sợ trong lòng. Diệp Phong tốt xấu gì cũng là cao thủ tu luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới thất trọng. Thật không ngờ bị con ngựa gày này đá cho một cái thành trọng thương.
“Nghiệt súc muốn chết!”
Diệp Ly giận tím mắt, thả người dựng lên đánh tới Can Sài Giao. Nào biết con ngựa gày kia không thèm để ý tới hắn, xoay người chạy trốn. Nhanh như thiểm điện, trong chớp mắt nó đã chạy mất tăm mất tích!
Diệp Ly tức giận hai chân phát run lên, rồi cũng không có cách nào khác, chỉ còn cách quay về. Lão dùng chân khí bản thân ngăn chặn thương thế của Diệp Phong.
Diệp Phong là con trai của nội phủ tổng quản Diệp Tư Mẫn, nếu hắn có gì bất trắc, Diệp Ly dám khẳng định kết cục của mình chỉ có một chữ chết!
“Diệp Húc tiểu súc sinh này tới tột cùng là chạy đi đâu?” Lão trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác vô lực thất bại. Từ khi tiến vào Bách Man Sơn, Diệp Húc như cá gặp nước, mà hắn lại gặp phải trắc trở liên tục, mặt mũi của cường giả tiên thiên hầu như không còn.
“Đừng cho ta nhìn thấy ngươi, nếu không ta muốn bâm thây người làm vạn đoạn!” Gương mặt Diệp Ly dữ tợn, hung tợn nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Trong rừng núi, Diệp Húc yên lặng đi trước, xích sắt quấn thân, trong tay mang theo hai đại đồng cầu nặng hơn ngàn cân. Nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng như không có gì đi thẳng vào sâu trong Hắc Hộc Lĩnh.
“Can Sài Giao tuy là ngựa, nhưng có được thực lực yêu thú cửu giai, nói như vậy hắn là có thể sống được yên lành ở Hắc Hộc Lĩnh này?”
Từ khi đám người Diệp Ly đuổi theo hắn, hắn khống chế Can Sài Giao chạy đi vài dặm, lập tức xuống ngựa, khiến cho Can Sài Giao dẫn kẻ thù đi, còn mình thì đi bộ, tránh đám người Diệp Ly.
Hiện tại thương thế của hắn chưa lành, còn không thể xung đột với đám người Diệp Ly được.
“Nếu như Thương Minh chân khí của ta tăng trưởng tới cảnh giới bát trọng, thì có thể thoát thân khỏi Diệp Ly rồi! Nếu như tăng tới cảnh giới cửu trọng, ta có thể năm chắc đánh bại lão cẩu này dưới chưởng!” Diệp Húc trong lòng thầm nghĩ.
Đột nhiên, một loạt thanh âm truyền tới, lỗ tai hắn khẽ nhúc nhích, nghiêng tai lắng nghe. Đằng xa truyền tới từng tiếng cười “quả quả” quái dị, trong lòng trầm xuống: “Ta có thể giấu diếm được Diệp Ly nhưng không thể nào giấu diếm được con Sơn Hỏa Tiêu này, không nghĩ tới con súc sinh này vẫn đuổi theo tới đây!”
Diệp Húc nhanh chân hơn một chút, hướng tới phía sâu trong rừng cây mà đi, hiện giờ thương thế của hắn không có hồi phục lại như cũ. Nếu như động thủ với yêu thú cửu giai này, khẳng định phải chết không thể nghi ngờ, tạm lánh mũi nhọn đi đã.
Hai đại cao thủ tiên thiên ở chung quanh tìm kiếm tung tích của hắn, hơn nữa còn có cửu giai yêu thú như hình với bóng đi theo phía sau. Diệp Húc cảm thấy một loại nguy cơ và áp lực trước nay chưa từng có.
Nếu là người thường, chỉ sợ đã sớm buông tha chống cự trong loại nguy cơ sớm tối này rồi. Nhưng mà Diệp Húc lại chuyển nguy cơ cùng áp lực trở thành động lực, thúc đẩy chính mình trở nên càng mạnh mẽ hơn, do đó hóa giải nguy cơ, đánh vỡ áp lực!
Mặt trời chiều ngã về phía tây, mây trắng từ từ bay, đám núi trời mênh mông.
Bỗng nhiên từ phía trước truyền tới tiếng nước chảy ầm ầm, Diệp Húc theo tiếng nước đi về phía trước. Chỉ trong chốc lát đã nghe thấy tiếng nước chảy càng đinh tai nhức óc.
Diệp Húc lách qua một mảnh cây cối rậm rạp, ngẩng đầu nhìn, không khỏi thốt lên câu tán thưởng.
Chỉ thấy một mảnh rừng núi phía trước xanh mướt một khoảng, gạt ra một nhánh cây non, thấy một thác nước từ sáu bảy trượng trên vách núi đổ xuống.
Thác nước chảy xuống một nửa gặp phải một khối đá hiện ra chắn giữa dòng, bị chia làm hai, những bọt nước trắng xóa như tuyết văng khắp nơi.
Phía dưới thác nước bị dòng nước cọ rửa tạo thành một mảnh đầm, phạm vi có hơn mười mẫu, nước màu ngọc bích sâu không thấy đáy. Mặt nước lãng đãng sương mù màu trắng, khí trời như mây, mang theo mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Bên cạnh đầm sinh trưởng một số bụi cây thấp bé cùng rêu xanh. Một cỗ lương khí đập vào mặt, làm cho người tới không khỏi tinh thần sảng khoái.
Trong đầm còn có một con sông nhỏ chảy xuống triền núi, nơi này là khởi nguyên của sông Thanh Thủy. Diệp Húc đi lên vách núi, chỉ thấy phía trước là một khe rãnh sâu, sương mù tràn ngập bên trong khe rãnh, liên miên như mây, sâu không thể lường được.
Trong thung lũng mơ hồ có tiếng nước truyền tới, vùng vách núi này vô cùng ẩm thấp, hắn chỉ ở đây một lát mà quần áo đã dính đầy hơi nước.
Phiến khe sâu này có cái tên là Ưng Sầu Giản.
Ưng Sầu Giản so với Hắc Hộc Lĩnh càng thêm hiểm ác. Hp còn nhớ rõ hắn lần trước đi tới đây, có một lần tam đại thế gia liên kết với nhau, phái hơn mười vu sĩ đi qua Hắc Hộc Lĩnh, thăm dò Ưng Sầu Giản. Kết quả hơn mười vu sĩ này một đi không trở lại, toàn bộ táng thân bên trong Ưng Sầu Giản.
Bởi vậy Ưng Sầu Giản cũng trở thành cấm địa của tam đại thế gia. Cho dù là vu sĩ thế hệ trước của tam đại thế gia cũng không dám dễ dàng đi qua.
“Quả quả!”
Sơn Hỏa Tiêu đột nhiên thoát ra khỏi rừng, hung hăng nhìn thẳng vào Diệp Húc, tản mát ra một cỗ khí thức hoang dã cuồng bạo.
Diệp Húc trong lòng trầm xuống, cửu giai yêu thú này vẫn đuổi theo mình, tính toán giết mình cướp lại vũ khí đây mà.
Sơn Hỏa Tiêu đã coi Diệp Húc là thịt trên thớt rồi, nghênh ngang đi tới phía đầm nước, cúi đầu xuống, xâm nhập vào bên trong đầm nước mà uống nước. Nó căn bản không chút lo lắng Diệp Húc có thể trốn khỏi lòng bàn tay nó.
Diệp Húc nhìn chằm chằm vào nó, thương minh chân khí trong cơ thể phiêu động không ngừng. Đột nhiên bắn thẳng lên trên vách đá, rồi hướng thẳng tới Sơn Hỏa Tiêu phía dưới. Lúc hắn nhảy xuống, song chưởng rung lên, hai đại đồng cầu bay ra, ngang nhiên ném thẳng tới yêu thú.
Vách núi cao bảy tám trượng, hai đại đồng cầu từ trên cao rơi xuống, hơn nữa còn có Thương Minh chân khí của mình Diệp Húc rất tin tưởng một kích này có thể ngay cả thập giai yêu thú cũng không thể đón được!
Sơn Hỏa Tiêu uống vào miếng nước, ngẩng đầu nhìn Diệp Húc đang ở giữa không trung. Trong mắt nó lộ ra vẻ châm biến, đang định né tránh công kích. Đột nhiên sắc mặt của nó biến đổi, hai móng vuốt kẹp chặt lấy yết hầu của mình, phát ra từng tiếng kêu rên rỉ!
Giữa không trung, Diệp Húc nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy Sơn Hỏa Tiêu thân hình dường như một quả bóng cao su vậy. Rất nhanh bành trướng lên, bụng ngày càng to, tứ chi ngày càng thô to!
Đột nhiên ầm một tiếng, cửu giai yêu thú này không thể chống đỡ được mà nổ ầm ầm, chia năm xẻ bảy.
Rầm!
Hai đại đồng cầu rơi xuống, bùn nổi lên cuồn cuồn.
Diệp Húc đứng ở bên đầm khẽ nhíu mày, chỉ thấy Sơn Hỏa Tiêu này chết cực kỳ quỷ dị, không hiểu chuyện gì mà nổ tan xác chết, khiến cho hắn chỉ cảm thấy không rét mà lạnh.
“Vừa rồi Sơn Hỏa Tiêu cúi đầu uống nước bên đầm, chẳng lẽ trong đầm nước này có độc?”
Phiến thác nước này là khởi nguyên của sông Thanh Hà, nơi này mà có độc, chỉ sợ toàn bộ thành Liễu Châu sẽ bị độc hết. Hiển nhiên không có khả năng nước xuất hiện vấn đề.
Hơn nữa xem kiểu chết này của Sơn Hỏa Tiêu, hẳn là bị năng lượng cuồng bạo trong cơ thể bộc phát ra!
Sơn Hỏa Tiêu là cửu giai yêu thú, thân thể cứng rắn hơn sắt. Diệp Húc toàn lực một kích cũng không thể nề hà được gì nó, không ngờ lại không thể chống đỡ được mà nổ tung. Có thể thấy được năng lượng đột nhiên vào trong người nó khủng bố ra sao!
“Chẳng lẽ là do sương mù này phá rối?”
Diệp Húc nhìn về phía bên ngoài đầm nước, chỉ thấy một tầng sương mù trắng di chuyển, sương mù loãng, nhưng làm người ta có cảm giác nặng vô cùng.
Hô!
Ưng Sầu Giản đột nhiên truyền tới trận cuồng phong, cây cối trong rừng lay động, rầm rầm rung động.
Cuồng phong thổi qua đầm nước, ánh mắt Diệp Húc không khỏi ngưng tụ, chỉ thấy cuồng phong này thổi tới nhưng sương mù không nhúc nhích một chút nào, như là thực chất vậy!
“Phiến sương mù này rốt cuộc là cái gì vậy? Sơn Hỏa Tiêu uống nước thì ngửi phải một chút, không ngờ bị nổ ầm ầm. Năng lượng ẩn chứa bên trong sương mù cũng thật khủng bố đi?”
Diệp Húc khom người xuống, ngừng thở, cận thận nắm một nắm sương trắng. Chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay không phải là sương mù nữa, mà là nước chảy, có khuynh hướng cảm xúc, dường như là bạch ngọc trong suốt vậy, đẹp vô cùng.
Sương trắng này nhìn qua rất đẹp, nhưng lại nguy hiểm cực kỳ, ngay cả Sơn Hỏa Tiêu cửu giai yêu thú ngửi qua một chút mà không thể chịu được. Thân thể Diệp Húc cũng không dũng mãnh bằng Sơn Hỏa Tiêu, nếu không cẩn thận ngửi một chút sương mù, chỉ sợ sẽ rơi vào kết cục giống Sơn Hỏa Tiêu.
“Chẳng lẽ là thiên địa nguyên khí?” Diệp Húc nhíu mày suy tư, lập tức lắc đầu.
Thiên địa nguyên khí là năng lượng mà chỉ vu sĩ mới có thể hấp thụ được, võ đạo cao thủ tu luyện dựa vào chân khí vận chuyển mà nâng cao thực lực. Mà vu sĩ lại hấp thụ thiên địa nguyên khí tăng cường tu vi, bởi vậy chất lượng vu nguyên của vu sĩ, phải mạnh hơn chân khí nhiều.
Tuy nhiên cường độ của thiên địa nguyên khí cũng không tới mức bạo liệt như thế này. Năng lượng ẩn chứa trong sương mù này, thậm chí còn trên cả thiên địa nguyên khí.
Trong đan điền, bạch ngọc lâu đột nhiên xao động, nó quấy hơn 600 đóa mây tím thương minh chân khí thành một mảnh hỗn loạn!
Diệp Húc kêu lên một tiếng đau đớn, chân khí của hắn vặn chuyển khiến cho hắn thương càng thêm nặng.
Loại tình huống này từ trước cũng phát sinh một lần, tuy nhiên lần đó là khỏa cây non thanh ngọc thần kỳ bên trong bạch ngọc lâu muốn thôn phệ Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ, mới xao động bất an như vậy.
Mà lần này cũng xuất hiện tình huống như vậy, chẳng lẽ bởi vì phiến sương trắng này.
Diệp Húc đau khổ áp chế xao động của Bạch ngọc lâu xuống, Bạch ngọc lâu muốn cắn nuốt sương mù, sương mù tất phải đi qua thân thể hắn!
Loại sương trắng thần bí này ngay cả Sơn Hỏa tiêu cũng không chịu được, nếu là hắn khẳng định cũng có kết cục đồng dạng.
Bạch ngọc lâu càng thêm xao động, ông một tiếng đột nhiên thoát khỏi áp chế của hắn, nhảy kịch liệt lên bên trong đan điền, làm cho Thương Minh chân khí chấn loạn lên.
Trong đan điền, tòa bạch ngọc lâu càng lúc càng lớn, thậm chí ngay cả đan điền cũng không thể cất chứa nổi nó!
Diệp Húc đột nhiên thấy một cảnh tượng khiến hắn kinh dị, chỉ thấy một góc bạch ngọc lâu từ vị trí cách rốn hắn ba tấc (vị trí của đan điền) dần dần nhô ra!
Tuy rằng chỉ có một góc, nhưng ẩn chứa năng lượng cực kỳ khủng bố, khiến người ta không thể thở dốc!
Ông!
Bạch ngọc lâu đột nhiên từ trong đan điền của hắn bay ra ngoài, dừng ở trên đầm nước. Một cỗ hấp lực cực mạnh từ trong bạch ngọc lâu truyền tới, chỉ thấy sương mù trong đầm nước biến thành lốc xoáy, hướng vào bạch ngọc lâu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Toà ngọc lâu này chỉ cao ba tấc, vuông năm tấc, nhưng không gian bên trong lại lớn không thể tin nổi, cuồn cuộn không ngừng thu lấy sương mù.
Diệp Húc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tận mắt bộ dạng thật sự của bạch ngọc lâu. Chỉ thấy toàn bộ bạch ngọc lâu này màu tuyết trắng, không biết được đúc bằng tài liệu gì, xen vào chân thật cùng hư ảo. Từng đạo ánh sáng rất mờ theo mái ngọc mà buông xuống, chậm rãi chuyển động quay chung quanh ngọc lâu.
Bốn mái hiên của ngọc lâu lộ ra bốn đầu tiểu long, trong miệng ngậm ngọc châu, cái đuôi ôm lấy góc mái hiên, thân hình giống như đang vòng qua góc mái hiên mà chuyển động vậy!
Diệp Húc nhìn chăm chú, thấy bốn đầu tiểu long kia vẫn không hề nhúc nhích, không khỏi hoài nghi có phải vừa rồi mình nhìn thấy ảo giác hay không.
Tòa ngọc lâu này chỉ có một tầng, còn chưa có thể gọi là lầu được, chỉ có thể gọi là thính xá.
Lâu và tháp khác nhau ở chỗ, lâu có sở hữu bốn góc mái hiên, tháp lại có sáu góc mái hiên. Bởi vậy Diệp Húc mới dám khẳng định, tòa bạch ngọc lâu này chính là vật của ma đạo, nó khác với thiên đạo ban tặng ngọc lâu.
Thân lâu che kín bởi hoa văn cổ quái, như là văn tự, hoặc là đồ án, với nhãn lực của hắn cũng không thể nhìn thấy rõ.
Tốc độ hấp thu sương mù của Bạch Ngọc lâu cực nhanh, chỉ vài cái hô hấp là lấy hết sương mù trong hơn mười mẫu.
Rầm!
Đầm nước đột nhiên cuồn cuộn, sóng nước dâng lên cao vài thước, đầm nước giống như có một con cự thú bên dưới quấy đảo vậy, thanh thế là người ta phải sợ hãi!
Diệp Húc trong lòng căng thẳng, nhìn lại phía trong đầm nước, chỉ thấy đầm nước chợt lóe lên ánh sáng đỏ rực. Sóng nước tách ra, một con trăn lớn lân giáp màu đỏ rực đi ra, nó chiếm cứ mặt nước giống như một cái bàn ủi đỏ hồng, nóng làm cho nước hồ lần nữa hiện lên sương trắng!
Xích lân cự mãng này có một khuôn mặt người xinh đẹp mềm mại, giống như một thiếu nữ mười bốn mười năm tuổi, quỷ dị vô cùng. Mái tóc đen dài của nó buông xuống đầm nước, đôi mắt dựng thẳng gắt gao nhìn chằm chằm vào bạch ngọc lâu trong không trung. Đôi môi đỏ rực mở ra, phun ra một cái lưỡi rắn dài tới vài mét, dường như vô cùng phẫn nộ!
Mỹ nhân cự mãng này ước chừng dài khoảng bốn năm trượng, quanh thân toàn nhiệt khí, tản mát ra một cỗ khí tức kinh khủng tới cực điểm, làm cho hắn có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Loại khí tức này còn khủng bố gấp mấy chục lần thậm chí cả trăm lần so với Sơn Hỏa Tiêu.
“Xà yêu!”
Diệp Húc trong lòng khiếp sợ vạn phần, lông tóc dựng thẳng, con cự mãng này đã tu luyện ra yêu nguyên, có thể thổ nạp thiên địa linh khí, thậm chí đầu rắn cũng đã biến hóa, biến thành khuôn mặt của mỹ nhân, kiều mỵ động lòng người!
Chỉ sợ không lâu lắm, con cự mãng này sẽ lột xác da rắn trên người, tiến hóa trở thành dáng người một nữ nhân tuyệt đại giai nhân!
Cự mãng đã không hề là thú mà là yêu ma, tinh quái!
Nếu là yêu thú, cho dù là cửu giai yêu thú, thập giai yêu thú, Diệp Húc cũng nắm chắc có thể toàn thân trở ra. Chỉ cần vứt bỏ hai đại đồng cầu, dùng Thanh Dực Bức Vương quyết, dù là thập giai yêu thú cũng đừng mơ tưởng đuổi theo hắn.
Nhưng mà yêu ma tinh quái đã vượt qua phạm vi của thú, cùng cấp vu sĩ, thực lực cực mạnh, không thể tưởng tượng.
Chỉ có Mã Tam Bảo vu sĩ kia, mới xứng là đối thủ của cự mãng này, Diệp Húc thậm chí ngay cả cơ hội chạy trốn cũng cực kỳ xa vời.
“Yêu ma tinh quái ở Hắc Hộc Lĩnh không phải bị vu sĩ tam đại thế gia đuổi đi rồi sao, tới hết Ưng Sầu Giản rồi cơ mà? Như thế nào vẫn còn một con xà yêu ở đây?”
Diệp Húc lập tức nghĩ tới, xà yêu này là yêu thú thủy tính, khẳng định trường kỳ tu luyện dưới nước, tránh khỏi điều tra của tam đại thế gia.
Bạch ngọc lâu thôn phệ sương mù trên mặt đầm mới làm nó nổi giận đi ra!
“Tòa bạch ngọc lâu này đúng là hay làm loạn đi!”
Diệp Húc cười khổ một tiếng, quyết định thật nhanh, song chưởng đột nhiên chấn động, hai đại đồng cầu đột nhiên bay lên, hướng thẳng tới trán mỹ nhân xà.
Mỹ nhân xà đang đứng trên mặt nước bỗng nhiên há mồm hút một cái, nuốt bạch ngọc lâu vào trong bụng, Đột nhiên nó phun ra một ngụm khối độc màu thẫm, trong khói độc còn trộn lẫn yêu nguyên của nó, giống như một đại hỏa cầu hừng hực thiêu đốt, bao chung quanh hai đại đồng cầu. Lập tức không gian phát ra những tiếng ăn mòn xèo xèo. Nhiệt lượng cực lớn trong nháy mắt đã làm cho đại đồng cầu tan rã, dịch đồng lạch cạch rơi xuống trong nước!
Hai đại đồng cầu nặng trên ngàn cân này thật không ngờ con chưa kịp rơi vào người nó đã bị ăn mòn sạch sẽ. Chỉ còn lại hai cái xích sắt, thậm chí ngay cả hai xích sắt này cũng bị loang lổ!
Đây là thực lực của tinh quái sao, hơn xa yêu thú!
Diệp Húc lập tức bỏ xích sắt, mũi chân điểm một chút, bay nhanh lùi về phía sau.
Tuy rằng xích sắt hàn thiết quý báu vô cùng, nhưng có quý báu tới mấy cũng không quý bằng tính mệnh gì.
Đột nhiên, mỹ nhân xà quay đầu nhìn về phía Diệp Húc, đồng tử dựng thẳng, xoay người đuổi theo hắn. Cái đuôi vẩy lên nhẹ nhàng, liền trượt ra sáu bảy trượng liền, nơi nó đi qua, cỏ cây đều đen, dường như bị đốt vậy.
Mỹ nhân xà hí lớn một tiếng, bay nhanh tới phía Diệp Húc, sau đó mở đôi môi anh đào đỏ mọng của mình, chỉ thấy hai bên mép rách ra, kéo dài tới tận cái cổ trắng nõn nà. Cái miệng rộng lộ ra không biết bao nhiêu răng nanh dữ tợn sắc bén, táp về phía Diệp Húc!
Xà yêu này tuy rằng hình thể thật lớn, thân hình dài và cái đầu của mỹ nhân, thế nhưng cái đầu nó cũng khá lớn, đủ có thể nuốt trọn cả người Diệp Húc vào trong bụng.
Diệp Húc có thể ngửi thấy mùi hôi thối cùng kịch độc từ trong miệng của mỹ nhân xà truyền tới. Hắn vội vàng ngừng thở, thân thể đột nhiên giống như bị bẻ gãy vậy, cả người ngang xuống mặt đất, hai tay áo tung bay, giống như cánh một con dơi, chấn động không ngừng. Tốc độ của hắn đột nhiên nhanh gấp đôi, dường như trở thành một con dơi màu lam lớn, kề sát mặt đất mà chạy như bay!
Trong lúc này, thân pháp Thanh Dực Bức Vương quyết được hắn sử dụng nhuần nhuyễn vô cùng.
Răng rắc!
Mỹ nhân xà cắn một ngụm vào khoảng không, miệng khép kín, từ trong kẽ hở của răng nanh một dòng khí như tiễn bắn ra!
Một kích không trúng, nó lập tức quét ngang cái đuôi, còn chưa tới gần người Diệp Húc, thì cái đuôi liên giống như một cây đại đồng trụ đỏ rực đè nén lại đây, khiến cho hắn không thể nào né tránh được!
Mắt thấy sắp bị đè thành thịt vụn, chính lúc này, trên lưng mỹ nhân xà đột nhiên bị phá vỡ một cái động nhỏ chừng năm tấc. Bạch Ngọc Lâu đột nhiên không nhanh không chậm bay ra.
Toàn bạch ngọc lâu kia chấn động ông ông, đột nhiên biến lớn. Nó tự nhiên cao chừng một trượng, diện tích ba trượng, biến thành một tòa ngọc lâu vô cùng hoa mỹ lơ lửng trên không. Hơn nữa nó còn chậm rãi xoay tròn lơ lửng trên đầu mỹ nhân xà, giống như một tòa lâu tháp bình thường vậy.
Mỹ nhân xà vội vàng dừng lại, bất chấp đuổi theo giết chết Diệp Húc, ngẩng đầu nhìn về phía bạch ngọc lâu.
Ông!
Ngọc lâu chấn động, từng đạo sóng gợn màu xanh đè xuống mỹ nhân xà.
Mỹ nhân xà lớn tiếng thét chói tai, mái tóc giống như nước bay lên tung tóe. Nó há mồm phun ra một đoàn yêu nguyên dày đặc, hừng hực thiêu đốt, đụng thẳng vào sóng gợn màu xanh, nhấc lên mênh mông sóng khí.
Rầm!
Diệp Húc bị sóng khí hất tung lên trời, xoay người dừng lại ở ngoài mấy trượng xa. Hắn nhìn về phía trước, kinh dị không ngừng.
Đây là lần đầu tiên bạch ngọc lâu chui ra khỏi cơ thể hắn, chủ động nghênh địch. Hơn nữa đối thủ không phải là yêu thú hay Diệp Tân Diệp Kiên tiểu lâu la, mà đối thủ lần này là yêu thú đã tu luyện thành công, có thể so với vu sĩ, tinh quái, xà yêu!
Yêu nguyên của mỹ nhân xà bị diệt bên trong sóng gợn màu xanh, nó kêu lên liên tục, yêu nguyên màu đỏ sẫm cùng kịch độc không ngừng cuồn cuộn trong miệng nó phun ra ngăn cản sóng gợn màu xanh, không cho sóng gợn này hạ xuống.
Diệp Húc rất tin, nếu chính mình chỉ dính một chút yêu nguyên hay khói độc, đảm bảo cốt nhục tan rã, hóa thành một bãi dịch!
Ngọc lâu dường như cực kỳ tức giận trước sự phản kháng của mỹ nhân xà. Nó ông ông chấn động không ngừng, từng đạo sóng gợn màu xanh từ trên ngọc lâu hạ xuống. Dường như một vòng tròn rồi lại một vòng tròn, không ngừng chụp xuống!
Yêu nguyên và khói độc lại bị dập tắt, sóng gợn màu xanh chấn cho xà yêu lúc này thất khiếu chảy máu, khuôn mặt trở nên dữ tợn khủng bố vô cùng.
Da rắn nhúc nhích, hai cánh tay ngọc chợt từ trong da rắn chui ra.
Nhìn nửa người trên của nó thì mỹ nhân xà này tuyệt đối là một đại giai nhân khuynh quốc khuynh thành.
Tuy nhiên nửa dưới của nó vẫn là da rắn chưa có hoàn toàn lộ xác, có vẻ có chút quỷ dị u ám.
Mỹ nhân xà lột xác nửa thân trên, thực lực tăng gấp bội, yêu nguyên yêu khí quanh thân tăng vọt, thậm chí ngay cả đá cuội bên đầm cũng bị cháy sạch!
Bạch ngọc lâu tạo cho nó áp lực quá lớn, khiến nó không thể không liều mạng, không ngờ đột phá thành công, nửa thân trên đã thuế biến thành công!
Nhưng nó đột phá cũng không thể cải thiện được tình hình, bạch ngọc lâu vẫn chấn động không ngừng. Từng đợt sóng gợn màu xanh không ngừng chụp xuống, thậm chí khiến cho nó không thể phun ra được yêu nguyên!
Hơn nữa, yêu xà này cũng không tinh thông vu pháp, nếu nó biết được vu pháp, cũng không tới mức chật vật như thế.
Mỹ nhân xà dừng như gặp phải áp lực cực lớn, nó bị sóng gợn màu xanh ép cho nằm sấp xuống mặt đất. Cánh tay ngọc gắt gao chống đỡ mặt đất, không thể nhúc nhích. Cốt cách truyền tới tiếng kêu khanh khách ròn vang vô cùng.
Sóng gợn rơi xuống đất, thậm chí ngay cả đá cuội cũng bị chấn nát ngay lập tức.
Diệp Húc đứng ở xa xa, trong lòng khiếp sợ vạn phần, chỉ thấy mặt đất chung quanh mỹ nhân xà đã bị sóng gợn đè ra một cái hố to. Hình thể vốn dài mấy trượng của mỹ nhân xà chậm rãi thu nhỏ lại.
Ngọc lâu chấn động không ngừng, hình thể mỹ nhân xà ngày càng nhỏ, dần dần chỉ dài ngắn ba thước, giống như một mỹ nhân bỏ túi.
Rốt cuộc, bạch ngọc lâu cũng đình chỉ chấn động, lẳng lặng đứng ở trong không trung.
Diệp Húc đi tới phía trước, chỉ thấy mỹ nhân xà nằm ở đáy hố, ngũ tạng vỡ nát, thất khiếu đổ máu, dĩ nhiên đã chết không thể chết hơn!
Một con xà yêu có thể so sánh với vu sĩ không ngờ lại bị bạch ngọc lâu đánh chết dễ dàng như vậy!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Mỹ nhân xà này dù chết, nhưng vẫn tản ra từng trận hung uy như cũ, làm cho người ta không chiến mà run!
Diệp Húc không khỏi hít ngược một ngụm lãnh khí, nếu đổi lại là vu sĩ như Mã Tam Bảo, gặp phải tòa bạch ngọc lâu này chỉ sợ cũng có kết cục đồng dạng!
“Đáng tiếc, tu vi của ta quá yếu, không thể khu động tòa bạch ngọc lâu này, nếu không cho dù là vu sĩ cũng không phải đối thủ của ta!”
Diệp Húc trong lòng thầm than, bạch ngọc lâu uy lực tuy mạnh, nhưng muốn khu động tòa thần bí ngọc lâu này, thấp nhất phải có tu vi vu sĩ.
Ngọc lâu chậm rãi bay lên, càng ngày càng nhỏ, đột nhiên hóa thành một đạo bạch quang, chui vào trong đan điền của hắn.
Diệp Húc ngưng thần nhìn kỹ, chỉ thấy tòa ngọc lâu vẫn lơ lửng bên trong đan điền của hắn. Nó nằm sấp bên trong những đám mây tím, cực kỳ phiêu diêu tự tại.
Hắn nếm thử thúc dục ngọc lâu, tòa ngọc lâu này đối với ý tưởng của hắn làm như không thấy, vẫn lơ lửng trong đám mây.
Diệp Húc bất đắc dĩ, phân ra một cỗ ý thức, tiến vào trong bạch ngọc lâu, không gian trong bạch ngọc lâu này so với trước lớn hơn không ít. Phạm vi vốn chỉ có một mẫu hiện giờ đã biến thành hơn mười mẫu rồi!
Ngọc Hoa Dao Trì cũng không lớn như cái chậu rửa chân nữa, mà chân chính biến thành một ngọc trì, nước ao trong suốt, giống như quỳnh tương ngọc dịch, tản mát ra một cỗ hương khí thơm nức mũi.
Mà tiểu đảo trong ao cũng đã lớn gấp chục lần, ngọc thụ thần kỳ bên trên đảo cũng đã cao trên dưới mười trượng, tán cây giống như bàn tay một người khổng lồ, nâng lên trời cao!
Diệp Húc cẩn thận đánh giá cây đại thụ che trời này, không khỏi hơi hơi thất thần, ngọc thụ này không ngờ tương tự như nguyên thần của hắn!
Ngày đó bên trong Võ Bị Các, Hôi Ưng Diệp Phan dùng Thông Tâm Thần Kinh chiếu nguyên thần cho hắn. Diệp Húc lúc đó mới biết nguyên thần của mình chính là một gốc cây đại thụ che trời.
Mấy ngày trước, nó chỉ là một cây nhỏ trong ngọc lâu, cắn nuốt Viêm Dương Liệt Diễm kỳ toái phiến xong, cây trưởng thành, nhưng mới chỉ cao hai ba trượng thôi. Nhìn không ra là loại cây gì cả.
Lúc này ngọc thụ hấp thụ sương mù màu trắng, trưởng thành trên dưới mười trượng. Diệp Húc lúc này mới phát hiện ra nó quả thực rất giống nguyên thần của mình, giống như đúc, rõ ràng là cùng một loại ngọc thụ!
“Chẳng lẽ là nguyên thần của ta cùng cây ngọc thụ này có liên hệ kỳ lạ nào đó?”
Những phiến lá cây màu vàng trên thân ngọc thụ đã rộng hơn không ít. Trên lá này rậm rạp văn tự, nhưng những văn tự này vẫn rất nhỏ không thể nhìn thấy rõ.
Diệp Húc chú ý tới lá cây màu vàng còn đang sinh trưởng, mỗi khi lớn lên, trên lá cây đều nhiều hơn một hàng văn tự, rất là kỳ diệu.
Ngọc thụ hấp thu Viêm Dương Liệt Diễm kỳ và sương mù màu trắng, dường như đều như cung cấp chất dinh dưỡng cho lá cây màu vàng này vậy, để cho nó trưởng thành, tiến hóa thành một cuốn thiên thư!
Ngọc thụ tản mát ra sức sống nồng đậm vô biên, ngầm vào bên trong thương minh chân khí, trong vài cái hô hấp, thương thế của Diệp Húc dĩ nhiên đã khỏi hẳn.
Ngọc thụ này, quả thực chính là linh đan diệu dược.
Thu hoạch của hắn không chỉ có như thế, còn có thi thể của mỹ nhân xà.
Mỹ nhân xà đã tiến hóa thành tinh quái, nửa người trên lột xác, giá trị nâng cao thật lớn còn hơn cả xích sắt hàn thiết. Bất kể là luyện đan hay là rèn vu bảo, đều là tài liệu thượng thừa khó có được.
Hơn nữa mấu chốt chính là có mỹ nhân xà này, hắn cùng với Chu Thế Văn và Phương Thần đánh cuộc, đã đứng ở thế không bại!
Hai người kia mặc dù tu vi ở trên hắn, nhưng căn bản không có khả năng bắt được tinh quái.
“Hiện giờ trọng yếu nhất vẫn là nâng cao tu vi, bạch ngọc lâu không thể sử dụng được. Diệp Ly đám người lại đang tìm kiếm ta ở chung quanh. Muốn sống sót ở Bách Man Sơn, chỉ có thực lực bản thân mới là căn bản!”
Với thực lực của hắn lúc này, gặp được Diệp Ly và một cao thủ tiên thiên của Phương gia, chỉ có một đường chết, bởi vậy hắn bức thiết cần phải nâng cao thực lực bản thân.
Diệp Húc thu mỹ nhân xà và hàn thiết xích sắt vào trong túi sau lưng, tạm dừng chân ở bên cạnh thác nước. Nơi này là nơi sâu nhất bên trong Hắc Hộc Lĩnh, tiếp cận với Ưng Sầu Giản, đám người Diệp Ly muốn tìm tới đây còn cần phải mất mấy ngày nữa.
Hơn nữa còn có hung uy của thi thể mỹ nhân xà phát ra, những yêu thú khác không dám đi vào đầm nước, có thể cho hắn chuyên tâm tu luyện.
Diệp Húc thúc dục Thương Minh Luyện Thể quyết, chân khí trong kinh mạch chậm rãi lưu chuyển.
Bạch ngọc lâu hấp thụ phần lớn sương trắng, khiến cho chân khí của hắn lại phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Sức sống bừng bừng, chân khí ngày càng linh mẫn, thông qua nội thể quan sát, hắn gần như có thể “Nhìn” thấy dược từng bộ vị trên thân thể. Thậm chí ngay cả những mao mạch nhỏ nhất cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
Nhìn kỹ bên trong, Diệp Húc rốt cuộc phát hiện ra thân thể mình kỳ thực cũng không phải là hoàn mỹ, mà tồn tại những tật bệnh không lộ ra.
Những tật bệnh không lộ ra ngoài này chỉ là những tụ huyết sau khi bị thương còn lại, có chút là tai họa ngầm khi cưỡng ép đột phá cảnh giới. Còn có một chút là những mao bệnh trong thân thể, có cái này gió nắng tạo thành thương tổn cho gân mạch cùng da thịt, làm cho da dẻ bị tắc nghẽn, màu sắc ảm đạm không hoàn chỉnh.
Nếu là bình thường, quả quyết hắn không thể nhìn thấy được những bệnh tật không lộ ra như vậy. Nhưng lúc này chân khí của hắn mẫn cảm hơn gấp trăm lần, cho nên những tật bệnh ẩn này liền hiện ra bên ngoài.
Đê dài ngàn dặm bị vỡ bởi một tổ kiến, chuyện những tật bệnh ẩn này nhìn như bình thường, tạo thành thương tổn cực kỳ nhỏ với thân thể. Nhưng nếu cứ để như thế mãi sẽ hạn chế tiến cảnh tu vi của hắn, tổn thương tới thọ mệnh!
Một ngày nào đó, những bệnh tật ẩn này sẽ làm thân thể của hắn già đi, sinh ra bệnh biến, tới lúc đó bệnh hiện ra ngoài, hối hận thì đã muộn!
Tuy nhiên hiện giờ, hắn nếu có thể “nhìn” thấy những bệnh tật ẩn này, có thể đem những bệnh này tiêu trừ, khiến cho thân thể của mình thủy chung được vây trong trạng thái hoàn mỹ không tỳ vết.
Thương Minh Chân Khí một lần nữa vận chuyển, cọ rửa khắp mọi ngõ ngách trong thân thể hắn, mang đi những tụ huyết, khai mở những nơi bế tắc.
Quá trình này, so với việc nâng cao tu vi đột phá cảnh giới còn muốn khó khăn rườm rà hơn nhiều. Nâng cao tu vi chỉ cần tu luyện là có thể, mà tiêu trừ tật bệnh ẩn trong cơ thể lại làm cho hắn phải hết sức chăm chú, tìm từng tật bệnh một mà chữa trị.
Một ngày, hai ngày, ba ngày….
Bảy ngày qua đi, Diệp Húc rốt cuộc mở to mắt, đứng dậy, từ từ thở ra một ngụm trọc khí, cúi đầu đánh giá bản thân, khẽ nhíu mày.
Chỉ thấy thân thể hắn bị bịt kín một tầng dơ bẩn thật dày, nồng đậm màu tanh tưởi.
Những dơ bẩn này giống như máu, vẩy mỡ, dính ở trên thân thể, cực không thoải mái.
Diệp Húc nhảy vào đầm nước, đem thân thể rửa sạch, lại phủ lên quần áo, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần nhẹ nhàng thoải mái vô cùng, một trận thư sướng.
Da thịt của hắn, trở nên nhẵn nhụi trắng nõn như trẻ con, hoàn mỹ không tỳ vết. Tuy rằng nhìn như nhu nhược hơn so với trước rất nhiều. Nhưng bên trong thân thể, lại cất dấu lực lượng hùng mạnh hơn trước rất nhiều, không động thì không sao, khi động thì long trời lở đất!
Lần đầu tiên hắn cảm giác được không khí tươi mát như thế, dường như toàn thân 108000 lỗ chân lông đều hô hấp, bỏ cũ lấy mới hút tinh hoa trong không khí, bài xuất tạp chất ra ngoài!
Hô!
Diệp Húc đột nhiên đánh một quyền về phía trước, Thương Minh Chân Khí chen chúc dũng mãnh vào lòng bàn tay, cánh tay, không khí lập tức tuôn ra một tiếng sấm!
Hắn tiêu trừ thân thể bệnh tật là không tiện nói ra, tốc độ vận chuyển chân khí không ngờ so với trước tăng nhanh hơn hai thành, chiêu thức tùy tâm mà ra. Dường như đã biến thành bản năng của thân thể, ra chiêu tốc độ cực nhanh, thậm chí ngay cả hắn cũng bị chấn động!
Chuyện này ý nghĩa hắn ra chiêu tốc độ nhanh hơn, chiêu thức uy lực càng mạnh, tuy rằng tu vi không có gia tăng nhiều, nhưng thực lực lại được bước tiến bộ nhảy vọt.
Diệp Húc không kìm nổi thét dài một tiếng, tiếng huýt gió liên miên không dứt, thanh âm vang khắp nơi!
Đột nhiên bóng dáng hắn vừa động, dán mặt xuống mặt đất bay nhanh ra trước. Hai tay áo múa may, giống như một con dơi lớn, phiêu phiêu đãng đãng đột nhiên bay thẳng vào trong đầm nước.
Bóng dáng Diệp Húc tung bay trên mặt nước, hai tay áo huy động, từng đạo chân khí màu tím bổ về phía trước. Thân thể hắn nhanh chóng đi tới trước, dường như cả người muốn bay lên, trên người không có một bọt nước nào bắn trúng.
Trong chớp mắt, Diệp Húc đã di chuyển một vòng chung quanh đầm nước diện tích hơn mười mẫu. Bỗng nhiên tay áo rung lên, động thân đứng ở bên đầm, khó tin đánh giá hai tay mình. Trong mắt hắn lộ ra màu sắc vui mừng.
“Tiên thiên, võ đạo tiên thiên!”
“Đây không phải là tu vi tiên thiên, mà là thân thể võ đạo tiên thiên!”
“Thương Minh Luyện Thể quyết không ngờ quá kỳ diệu, khiến cho thân thể của ta bước vào cảnh giới võ đạo tiên thiên trước!”
Tiên thiên cảnh giới chia làm tu vi tiên thiên và thân thể tiên thiên. Bình thường tiên thiên theo lời mọi người chính là chỉ tu vi tiên thiên.
Diệp Húc tu vi không có bị phế trước kia, đạt tới tu vi tiên thiên cảnh giới, nhưng vẫn chưa đem thân thể luyện tới tiên thiên.
Chỉ có tu vi đạt tới tiên thiên, mới có thể dùng tiên thiên chân khí dịch cân phạt tủy, khu trừ dơ bẩn trong thân thể, chữa trị bệnh tật ẩn trong cơ thể, đạt tới thân thể tiên thiên cảnh giới.
Nhưng lúc này, tình huống hoàn toàn đảo ngược. Thân thể hắn không ngờ thành tựu tiên thiên trước, mà tu vi khó khăn lắm mới đạt tới thất trọng, khoảng cách tới tu vi tiên thiên còn một đoạn xa xôi!
Thân thể tiên thiên, so với tu vi tiên thiên thì hùng mạnh hơn ở sức bật, thân thể có thể cất chứa được nhiều chân khí hơn, tĩnh giống như bàn thạch, động giống như sấm đánh!
Tuy nhiên rất ít người sẽ đem thân thể tu luyện tới tiên thiên cảnh giới, bọn họ sau khi đạt tới tu vi tiên thiên sẽ lập tức lựa chọn trở thành vu sĩ. Diệp Húc trước kia cũng không có ngoại lệ.
Dù sao, thực lực của vu sĩ, phải vượt xa xa võ đạo tiên thiên cao thủ. So sánh với vu sĩ, thân thể tiên thiên thật sự quá yếu, tu luyện thân thể tiên thiên chỉ làm trì hoãn tiến cảnh tu vi của bọn họ, mất nhiều hơn được.
Diệp Húc cũng là lần đầu tiên bước vào cảnh giới thân thể tiên thiên.
Trong lòng hắn lúc này trào dâng lòng tự tin hùng mạnh vô cùng, thân thể bước trước vào tiên thiên, khiến hắn có tiền vốn để phân cao thấp với tiên thiên cao thủ.
“Ta vừa rồi thét dài một tiếng, nói như vậy sẽ khiến cho Diệp Ly cùng cường giả Phương gia chú ý tới, bọn họ sẽ rất nhanh đuổi tới đây!”
Đột nhiên, từ một địa phương cách đầm nước khoảng ba bốn dặm, một cỗ khí tức kinh khủng bộc phát ra, giống như liệt hỏa hừng hực dấy lên trong rừng cây, bên trong liệt hỏa, một đầu đại xà chậm rãi chuyển động, chờ thời cơ ăn thịt người!
“Tiên thiên cao thủ Phương gia tu luyện Xích Mãng Liệt Hỏa công sao!”
Diệp Húc trong lòng trào dâng chiến ý mãnh liệt, đôi môi mỏng manh lộ ra nụ cười. Một cỗ khí thế hùng mạnh phóng lên cao, hướng tới phía xa xa khiêu chiến. Trong lòng hắn hào khí phát ra: “Đến đây đi, ta muốn nhìn xem thân thể tiên thiên và tu vi tiên thiên cái nào mạnh hơn!”
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina