Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả :Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 23: Long không thể ở cùng xà. (Hạ)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Share by Kiếm Giới + 4vn
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Diệp Trần tự giễu nói:
- Chắc không phải đến thăm ta chứ!
Cơ Tuyết Nhạn lắc lắc đầu,
- Đương nhiên không phải, mặc kệ ngươi đoán đúng hay không, ta cũng muốn đích thân nói với ngươi, hai chúng ta tuyệt đối không thể.
- Cho nên nàng đến gặp ta thương lượng vấn đề giải trừ hôn ước, nếu như ta không đồng ý, một mình nàng đơn độc giải quyết hôn ước rất rắc rối, ít nhất phải nghe rất nhiều trưởng bối khuyên can, nhất là nàng phải đối mặt với mẫu thân ta, bà đối xử với nàng rất tốt, lại thân thiết với mẫu thân nàng như tỷ muội, nếu như cả hai chúng ta cùng đồng ý, vậy thì các trưởng bối sẽ không nói được gì.
Cơ Tuyết Nhạn há hốc miệng, phát hiện không biết nên nói gì, chuyện này hoàn toàn khác với tưởng tượng của nàng, vốn tưởng đối phương sẽ rất phẫn nộ, nói thế nào bị bên nữ từ hôn đều là một sự sỉ nhục, cho nên nàng đã chuẩn bị sẵn phương pháp ứng phó, đó là để hắn biết thực lực chênh lệch, hai người căn bản không hợp, tiếp tục dây dưa chỉ tự rước nhục vào người mà thôi, nhưng hôm nay phương pháp ứng phó đó đã trở nên vô dụng, khiến nàng có chút không kịp trở tay.
Hít một hơi thật sâu, Cơ Tuyết Nhạn phát hiện mình đã đánh giá thấp Diệp Trần, đồng thời cũng có chút ấm ức, gượng gạo nói:
- Nói không sai, nhưng có một điểm ngươi phải nhớ, cho dù ngươi không đồng ý, ta cũng giải trừ hôn ước với ngươi, long không thể sống chúng với xà câu nói này chắc ngươi đã từng nghe qua, hai chúng ta căn bản không cùng một thế giới, ta còn con đường rất dài để đi, mà khoảng cách giữa hai chúng ta sẽ ngày một lớn.
- Long không thể sống chung với xà!
Diệp Trần mặc niệm một tiếng, hắc hắc cười nói:
- So sánh hay lắm, nàng tự gọi mình là long, còn ta là một con rắn nhỏ, chỉ có điều hình như nàng so sánh hơi sớm, ai là long thực sự vẫn chưa chắc, huống hồ dù là rắn nhỏ cũng có cơ hội thoái hóa thành rồng.
Cơ Tuyết Nhạn vô tình lộ ra một tia cười lạnh, đối phương đúng là nói khoác mà không biết ngượng, với tình huống hiện tại, ai là long ai là tiểu xà chỉ cần nhìn qua đã biết, vậy mà hắn nói ai là long thực sự vẫn chưa chắc, không lẽ hắn tưởng có một ngày hắn sẽ hóa thành rồng thật, bay lượn trên trời sao.
- Được rồi, ta không có hứng tranh luận với ngươi, chỉ hỏi ngươi một câu, có đồng ý giải trừ hôn ước hay không?
Diệp Trần không cần nghĩ đã nói:
- Tại sao lại không đồng ý, ta đồng ý giải trừ hôn ước.
Diệp Trần biết tiềm lực của mình, chỉ cần cho hắn thời gian, sau này đạt đến Ngưng Chân Cảnh, Bão Nguyên Cảnh thậm chí Tinh Cực Cảnh đều không vấn đề, làm gì có thời gian dây dưa với nữ nhân.
Ngoài ra, cho dù không đồng ý thì làm được gì, đối phương ngay cả Phỉ Thúy Cốc trưởng lão nội môn đều mời đến, không đồng ý là tự rước nhục, thà bây giờ dứt khoát nhận lời, từ bị động hóa thành chủ động, giữ chút tôn nghiêm cuối cùng. Đương nhiên, hôm nay đối phương cho hắn, sau này nhất định phải trả, hắn muốn để nàng biết, có phải rồng hay không không phải chỉ dùng miệng nói, mà là dùng thực tế hành động.
Hai bên trầm mặc một hồi.
Một lúc sau, Cơ Tuyết Nhạn tay phải vạch nhẹ vào chiếc nhẫn tinh thạch đeo trên tay trái, quang mang u ám lóe lên, một cuốn bí tịch đột nhiên xuất hiện trên tay nàng.
Diệp Trần ánh mắt co lại, là Linh Giới Trữ Vật.
Linh Giới Trữ Vật đối với người thường mà nói là bảo vật trong truyền thuyết nhưng đối với võ giả cao cấp mà nói chỉ là vật phẩm thiết yếu, không gian bên trong Linh Giới Trữ Vật có thể cất giữ một lượng lớn vật phẩm, như vàng, đan dược, thảo dược, vũ khí, đều có thể bỏ vào bên trong mà không hề cảm thấy nặng.
Không ngờ đối phương lại có một chiếc Linh Giới Trữ Vật, phải biết trong giới đệ tử hạch tâm Lưu Vân Tông, hình như cũng chỉ một hai người mới có.
- Đây là một cuốn nhân cấp đỉnh giai bí tịch Thiết Cổ Thần Chưởng, nếu ngươi có thể lĩnh ngộ một hai, đủ để đánh bại võ giả đồng cấp, nhưng ngươi yên tâm, đây không phải võ học của Phỉ Thúy Cốc, mà là từ một vị giang hồ đại đạo bị ta đánh chết, không có uy hiếp gì, coi như là ta bồi thường cho ngươi.
Cơ Tuyết Nhạn hơi vênh mặt, giống như vật ném đi là thứ rất bình thường vậy.
- Ta sẽ tự lấy thứ mình cần.
Diệp Trần thẳng thừng từ chối, nực cười, chỉ là một cuốn nhân cấp đỉnh giai bí tịch mà thôi, sao phải bán rẻ tự tôn của mình, huống hồ nhận rồi sẽ khiến đối phương coi thường, cho rằng mình không có cốt khí.
Cơ Tuyết Nhạn nhíu mày nói:
- Không lẽ ngươi không hiểu? Với thiên phú của ngươi, không biết lúc nào sẽ trở thành đệ tử nội môn.
Diệp Trần lạnh lùng nói:
- Chuyện giải trừ hôn ước nàng không cần phải lo, ta nói làm là làm, không có việc gì, xin phép cáo từ trước.
Nói xong, Diệp Trần quay người bước vào đại sảnh, hắn cần bẩm báo với La Hành Liệt rồi mới có thể rời đi.
Cơ Tuyết Nhạn ngạc nhiên, sau đó lộ vẻ trào phúng, nàng nghĩ đối phương đang cố ý diễn cho nàng xem, nếu không sao lại bỏ qua một cuốn nhân cấp đỉnh giai bí tịch, cho dù bí tịch cấp bậc này không phải bó rau nói có là có, nhưng, đối phương làm vậy cũng là lãng phí, nàng căn bản không để ý đến hắn.
Trên đường, Diệp Huyên ngăn Diệp Trần lại.
- Sao ngươi bướng vậy, cho ngươi bí tịch thì cứ nhận, giận dỗi làm gì.
Diệp Huyên ở Diệp gia lời nói rất có trọng lượng, trước đây Diệp Trần cũng không dám tranh luận với nàng.
- Lưu Vân Tông bí tịch nhiều lắm, không cần.
Diệp Huyên lắc lắc đầu:
- Ngươi thay đổi rồi, trở nên vô lý hết sức, ta biết ngươi cảm thấy nhục nhã, nhưng nói thật, ngươi không xứng với Tuyết Nhạn tỷ, vị hôn phu tương lai của tỷ ấy phải là nhân vật như tứ đại công tử, chứ không phải một tiểu nhân vật như ngươi, đương nhiên không phải ta coi thường ngươi, tiểu nhân vật cũng có cách sống của tiểu nhân vật, ổn định thực tại.
Mình vô lý, thôi bỏ đi, Diệp Trần không muốn tranh cãi thêm với hai cô gái, có lúc, bạn càng có lý, đối phương càng nghĩ là bạn chi ly tính toán, bạn đuối lý, đối phương hùng hổ lấn lướt, nói bạn chẳng ra gì, cho nên tốt nhất là bỏ qua.
- Hẹn gặp lại ở tộc hội.
Bỏ lại một câu, Diệp Trần sải bước đi vào đại sảnh.
Trong đại sảnh.
Mộc Phùng Viễn liếc nhìn Diệp Trần,
- Ngươi cũng biết điều đấy, Cơ Tuyết Nhạn là một trong những đệ tử có thiên phú nhất của Phỉ Thúy Cốc ta, thực sự không xứng với ngươi.
Diệp Trần rủa thầm trong bụng, lão thất phu, xứng không xứng liên quan quái gì đến ông, người của Phỉ Thúy Cốc kẻ nào cũng như kẻ nào, cao ngạo tự đại, tưởng mình không phải phàm nhân, cao cao tại thượng, bây giờ ngay cả Diệp Huyên cũng bị nhiễm tật xấu này.
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả :Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 24: Tu luyện!
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Share by Kiếm Giới + 4vn
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Sẽ có một ngày, ta sẽ đánh bại hết đệ tử Phỉ Thúy Cốc, khiến các ngươi biết mọi người đều là người, Phỉ Thúy Cốc chẳng có gì lợi hại.
Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng ngoài miệng Diệp Trần không nói thế, tranh cãi với một Bão Nguyên Cảnh hậu kì, lại là trưởng lão nội môn Phỉ Thúy Cốc chẳng khác gì tự chê mạng trường, muốn tìm đường chết.
- Tông chủ, đệ tử xin phép cáo từ.
Diệp Trần nhìn La Hành Liệt hành lễ.
La Hành Liệt phất phất tay,
- Nếu như đã giải quyết xong thì cho ngươi lui!
Diệp Huyên bên cạnh Cơ Tuyết Nhạn bĩu bĩu môi, cảm giác có chút mất mặt, đều là đệ tử Diệp gia, sao lại khác nhau đến thế.
Cơ Tuyết Nhạn nói khẽ:
- Hi vọng hắn không nói linh tinh với dì Tuệ.
- Bảo hắn cũng không dám.
Diệp Huyên nói như đinh đóng cột.
Sự kiện giải trừ hôn ước đã qua được mười ngày.
Trong mười ngày đó, Diệp Trần đã uống viên thanh phong ngọc lộ hoàn đầu tiên, loại đan hoàn này đúng như lời đồn, nuốt xong tạp niệm không sinh, tinh thần sảng khoái, đả thông toàn bộ kinh mạch trong người, khiến nội khí cũng trở nên dễ điều khiển, tâm động khí động, cũng chính là Thuần Nguyên Công đệ tứ chuyển cảnh giới.
Ngoài ra, Diệp Trần đã bắt đầu tu luyện Kim Nhạn Công, môn khinh công này đối với nội khí yêu cầu rất cao, nhất định phải thuần túy không tạp chất, nếu không rất khó luyện đến đại thành, lăng không hư độ hơn một trăm mét.
May mà Thuần Nguyên Công nội khí tinh thuần đến khó tưởng, tạp chất sớm đã bị loại hết ở đệ nhị chuyển, đến đệ tứ chuyển, thông qua tâm hảo rèn luyện, nội khí có thêm một phần linh tính, tu luyện Kim Nhạn Công dễ như trở bàn tay.
- Mấy hôm nay nội khí cứ rục rịch, có lẽ là dấu hiệu sắp đột phá Luyện Khí Cảnh tầng thứ bảy, Thuần Nguyên Công đệ tứ chuyển tốc độ tu luyện nhanh đến phi thường, chỉ có điều muốn đạt đến Ngưng Chân Cảnh khó càng thêm khó! Có cách nào khác không nhỉ? Nói chính xác, mình đến thế giới này mới được nửa năm, đâu có như người khác, tu luyện bốn năm năm thậm chí bảy tám năm, căn bản không thể so sánh.
Từ sau khi biết Diệp Huyên đã tiến nhập Ngưng Chân Cảnh sơ kì, Diệp Trần biết mình phải nỗ lực hơn, nếu không trên Diệp gia tộc hội cuối năm, hắn sẽ không phải là đối thủ của Diệp Huyên, hơn nữa, ngoài Diệp Huyên, con trai thứ hai của đại bá Diệp Đường cũng là nhân vật lợi hại, dù sao hắn và Diệp Huyên cũng được công nhận là Diệp gia hai đại thiên tài.
Lấy từ trong ngực áo ra một chiếc bình ngọc, mở nút gỗ, một viên đan dược màu lam lăn ra, rơi vào lòng bàn tay Diệp Trần.
Tăng khí đan, Võ giả Luyện Khí Cảnh thường dùng đan dược này để vượt ải, giá trị hơn hai ngàn lạng bạc.
Bây giờ Diệp Trần chỉ còn cách Luyện Khí Cảnh tầng thứ bảy đúng một bước chân, cũng có thể một tuần sau là có thể đột phá, nhưng hắn không đợi được lâu như vậy, chuẩn bị trực tiếp dùng tăng khí đơn nâng cao tu vi, đột phá lên tầng thứ bảy, như vậy, có thể bớt bảy ngày khổ công.
Bảy ngày khổ công đối với người thường mà nói không là gì, đối với Diệp Trần mà nói ý nghĩa trọng đại, với năng lực lĩnh ngộ của hắn, bảy ngày có thể tham ngộ một môn nhân cấp cao giai võ kĩ, ngay cả nhân cấp đỉnh giai võ kĩ Cô Phong Thập Tam Kiếm cũng chỉ dùng hai ba tháng mà thôi, đấy còn vì Cô Phong Thập Tam Kiếm không trọn vẹn, nếu không một tháng là đủ.
Cho nên bảy ngày chắc chắn tiết kiệm được, không thể lãng phí.
Khoanh chân ngồi trên giường, Diệp Trần búng ngón tay, tăng khí đan lam sắc bay lên rồi rơi vào miệng hắn, thuận thế trôi xuống họng vào trong cơ thể.
Ực!
Tăng nguyên đan vừa gặp nước liền tan ra, biến thành nguyên khí tinh thuần.
Trong nháy mắt, Thuần Nguyên Công nội khí giống như một con ác lang ngửi thấy mùi máu tanh, từ đan điền hung mãnh chồm ra, gần như quấn lấy tinh thuần nguyên khí hóa tác từ tăng khí đan trong nháy mắt, hung hăng luyện hóa.
- Năng lực luyện hóa cường đại quá, nếu như đổi thành Vân Khí Quyết nội khí, hiệu suất chắc chỉ còn một nửa.
Chất lượng nội khí càng cao, tốc độ luyện hóa nguyên khí càng nhanh, đây là kiến thức mà cả Chân Linh Đại Lục đều biết, đương nhiên, tổng lượng nội khí nếu như nhiều, đối với nguyên khí luyện hóa cũng có không ít giúp đỡ, phải biết dưới điều kiện thông thường, số lượng đánh bại chất lượng không phải điều gì hiếm thấy.
Một canh giờ trôi qua.
Từ bên trong cơ thể Diệp Trần phát ra một tiếng ba nhẹ.
Đan điền vốn đã mở rộng không ít bây giờ lại căng lên, giống như một quả bóng khí, còn trong trung tâm đan điền, xoáy khí trong suốt thần bí tốc độ đột ngột gia tăng, giống như mộ khối tinh vân có linh tính, không ngừng phun nuốt biến hóa, hấp thu nội khí mới.
Một lúc lâu sau, Diệp Trần mở mắt, từ từ thổ ra một ngụm tróc khí, mặt mày hớn hở, cuối cùng cũng bước vào Luyện Khí Cảnh tầng thứ bảy.
Luyện Khí Cảnh tầng thứ sáu đỉnh phong và Luyện Khí Cảnh tầng thứ bảy kì thực không khác nhau là mấy, chỉ có điều đó là đối với người bình thường, đổi thành Diệp Trần, bất cứ một chút tiến bộ nào đều khiến chiến đấu lực của hắn đại tăng, càng có thể phát huy võ kĩ uy lực.
- Hôm nay không nên tiếp tục lĩnh ngộ Thuần Nguyên Công, tốt nhất nên củng cố tu vi trước.
Diệp Trần biết nền móng vẫn là quan trọng nhất, nền móng vững chắc mới có thể tiếp tục xây dựng, nền móng không vững thì có khác gì một tòa lầu trên không, lúc nào cũng có thể sụp đổ, thậm chí sau này vượt ải tẩu hỏa nhập ma, trở thành phế nhân.
Một ngày một đêm trôi qua, Diệp Trần triệt để củng cố tu vi, hơn nữa còn có một tiến bộ nhỏ, tăng khí đan có thể tiết kiệm một tháng khổ công, giảm bớt bảy ngày thời gian đột phá, còn hơn hai mươi mốt ngày nữa, vừa đủ để hắn tiến thêm một bước.
Những ngày tiếp theo, Diệp Trần dùng miếng thanh phong ngọc lộ hoàn thứ hai, một hơi trùng kích Thuần Nguyên Công đệ ngũ trùng, lục hợp nhất.
Đương nhiên, cuộc sống không phải một đầm nước chết.
Lần trước gặp gỡ ngoại môn đệ nhất đệ tử Ngô Tông Minh, hai người trở thành bạn, những lúc rảnh rỗi vẫn tìm nhiêu nói chuyện, trao đổi võ kĩ.
Vốn dĩ Ngô Tông Minh tự cho mình rất giỏi, nghĩ Diệp Trần thành tựu trên phương diện võ kĩ mặc dù cũng cao nhưng vẫn còn thua hắn một chút. Nếu biết sau khi nâng giới hạn tu vi lên Luyện Khí Cảnh tầng thứ bảy, động thủ thực sự, Ngô Tông Minh chắc chắn rơi xuống hạ phong. Nhân cấp cao giai võ kĩ Liệt Hỏa Quyền trước Kim Cương Quyền của đối phương không thể làm ăn được gì, điều này khiến hắn không sao tin nổi.
Hắn đâu biết Kim Cương Quyền trong tay Diệp Trần đã đạt đến cảnh giới cao nhất cương nhu nhất thể, dưới diều kiện hạn chế tu vi, Liệt Hỏa Quyền của hắn làm ăn được gì mới lạ.
Đã có 50 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả :Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 25: Thực chiến.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Share by Kiếm Giới + 4vn
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Trong núi không ngày tháng, nửa tháng nữa đã lại trôi qua.
Trong đêm tối, Diệp Trần thoa liên người Luyện Thể Cao, dự định chính thức trùng kích Thuần Nguyên Công đệ ngũ chuyển, hợp nhất tinh khí thần, thủ nhãn thân lại làm một.
Về phần thoa Luyện Thể Cao, không phải không có tác dụng, trong lục hợp nhất có cả thân thể, thân thể cường đại, tràn ngập sức sống mới có thể gia tăng một phần hiệu suất thành công.
Thuần Nguyên Công nội lực thôi động đến cực hạn, Diệp Trần lưỡi chống lên môi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhanh chóng tiến nhập vào trạng thái nghĩ mà không nghĩ.
Rầm rầm, bên ngoài vô thanh vô tức, nhưng bên trong cơ thể Diệp Trần thì gió nổi mây phun, âm thanh nội khí lưu chuyển chẳng khác gì một con sông nhỏ, liên miên bất tận.
Đối với võ giả mà nói, trong lục hợp tam hợp gần như đã hợp làm một, ví dụ tinh và khí, võ giả tu luyện bước đầu tiên là luyện tinh hóa khí, tinh và khí vốn đã không phân biệt, lúc nào cũng có thể chuyến hóa, còn tinh và thần ở cùng nhau là tinh thần, chỉ cần tập trung cao độ, hai bên có thể hợp làm một, khó là khó ở chỗ làm thế nào hợp khí và thần với nhau, và cũng chính là cái gọi là khí thần hợp.
Trải qua nhiều ngày tham ngộ, Diệp Trần đã có chút manh mối.
Tâm khẽ động, nội hí thuận theo kinh mạch lưu chuyển đến mi tâm, ở đó nhân thể linh hồn cư ngụ, mà linh hồn chính là thần.
Sau khi đi hết ba mươi sáu vòng, nhiễm thêm linh hồn chi lực, nội khí lui trở lại đan điền, Diệp Trần biết mình đã thành công, thành công hợp nhất tinh khí thần.
Tiếp theo là ngoại tam hợp.
Ngoại tam hợp nhìn thì rất đan giản, ví dụ muốn mắt đến tay đến, thân thể phối hợp, kì thực kiểu này hơi thô, người thường thông qua huấn luyện gian khổ đều có thể làm được, còn ngoại tam hợp mà Thuần Nguyên Công nói là thu tứ chi, mắt và ba ngoại loại nguyên khó trong trung tâm, ba loại nguyên khí này với ba thứ kể trên gắn bó chặt chẽ, cảm ứng lẫn nhau, đó mới là ngoại tam hợp chân chính.
Đầu tiên rút nguyên khí ẩn tàng trong trung tâm, Diệp Trần không dám chậm trễ, cẩn thận nhẹ nhàng, phải biết trung tâm là bộ vị quan trọng nhất của cơ thể, chỉ cần có chút sai lầm, con người sẽ trở nên tê liệt, rất khó cứu chữa, cho nên không thể qua loa.
Nội khí từ từ thẩm thấu vào trung tâm, lôi ra một tia nguyên khí mờ mịt, từ từ dung hợp cùng nội khí.
Đợi cả hai triệt để hợp nhất, Diệp Trần lại bỏ tia dung hợp nội khí nguyên khí quay lại trong trung tâm.
Làm như thế, đợi Diệp Trần đem ngoại tam hợp và nội tam hợp dung hợp làm một, trên trán lấm tấm từng giọt mồ hôi lớn, toàn thân hoàn toàn ướt đẫm.
Nhưng tất cả đều đáng giá, bây giờ trong nội khí đã ẩn chứa tứ chi, mắt và nguyên khí trong trung tâm, lại bao hàm tinh thần, tốc độ phản ứng, tốc độ ý thức, tốc độ xuất thủ, độ nhạy bén của mắt đều có chất biến hóa.
Ngoài ra, Thuần Nguyên Công sau khi tiến nhập đệ ngũ chuyển, tốc độ phun nuốt nguyên khí luyện hóa đạt đến tình trạng phi thường, một ngày khổ tu trên cơ bản bằng ba bốn ngày trước kia.
Bên ngoài sơn mạch vô biên vô hạn, là hoàn cảnh hết sức phức tạp, có rừng rậm, có đầm lầy, có hoang sơn dã lĩnh, cũng có tầng tầng lớp lớp thủy vực.
Mấy hôm nay, thường xuyên có thể nhìn thấy một thân ảnh đi qua đi lại, kích sát hết con yêu thú này đến con yêu thú khác.
- Vận khí thực sự không tốt, mười ba con yêu thú cấp hai mà chẳng có lấy một ngưng kết nội đan, trong đó còn có một con yêu thú cấp hai đỉnh phong.
Thanh Cương Kiếm mở phanh xác yêu thú, phát hiện bên trong chẳng có gì, Diệp Trần có chút bực bội.
Vốn dĩ từ sau khi Thuần Nguyên Công đạt đến cảnh giới cao nhất đệ ngũ chuyển, trong lòng Diệp Trần hiểu, sau này muốn nhanh chóng tiến bộ, chỉ có mượn nhờ ngoại vật, ví dụ như nội đan yêu thú.
Nội đan yêu thú là tinh hoa ngưng kết từ nguyên khí thiên địa mà yêu thú hấp thu, trên lý thuyết, một miếng nội đan một năm tuổi có thể giảm một năm võ giả khổ công, nội đan năm năm tuổi có thể giảm năm năm khổ công, nhưng đó cũng chỉ là lý thuyết mà thôi, nội đan không phải chỉ có nguyên khí tinh hoa, nhiều hơn là yêu khí, võ giả bình thường nhiễm một chút yêu khí là phát cuồng nguy hiểm, nhiễm nhiều chỉ muốn tự nổ mà chết.
Đương nhiên, nếu như tu vi đạt đến Bão Nguyên Cảnh, thì có thể dùng chân khí hút yêu khí ra, lợi dụng nội đan hoàn mỹ, chỉ là phẩm cấp miếng nội đan nhất định phải dưới Bão Nguyên Cảnh, cũng chính là nói, Bão Nguyên Cảnh võ giả không thể làm gì với nội đan tứ cấp trở lên.
Mùi huyết tanh mãnh liệt hấp dẫn không ít yêu thú đến xem xét, Diệp Trần nhắm hai mắt, vận dụng linh hồn lực cường đại cảm nhận trong vòng ba mươi mét có một luồng yêu khí tương đối mạnh, hẳn là một con yêu thú cấp hai đỉnh phong.
Vèo!
Thân thể nhẹ lướt, Diệp Trần bay người lên cao, như một con chim lớn, lướt đi hơn hai mươi mét, hung mãnh lao xuống phía sau một cây đại thụ.
Phốc phốc!
Cây đại thụ bị chém hai đoạn, lộ ra một con yêu thú như lang như hổ.
Yêu thú cấp hai đỉnh phong, yêu thú hổ lang!
Diệp Trần rung cổ tay, Tinh Cương kiếm hóa thành kiếm mang sáng chói đâm ra, kinh diễm vô cùng, kiếm mạnh nhất chính là Cô Phong Thập Tam Kiếm: đăng phong tạo cực.
Yêu thú hổ lang đâu ngờ Diệp Trần lại ra tay nhanh như vậy, vừa mới di động thân thể, ngực đã bị đâm trúng, con thú bị thương hung hãn dị thường, một trảo chụp vào cánh tay Diệp Trần.
- Muốn chết, phong hồi lộ chuyển!
Diệp Trần bỏ qua đòn công kích của đối phương, nội khí bơm vào Tinh Cương Kiếm, nhảy ngược về phía sau, làm vỡ lồng ngực con yêu thú hổ lang, đồng thời thuận thế chém đứt móng vuốt đang vươn ra của đối phương.
Con yêu thú cấp hai đỉnh phong cường hãn dưới hai chiêu liên tiếp của Diệp Trần, thân thể mềm nhũn, vô lực nằm co quắp trên mặt đất, rõ ràng không thể sống được.
Ngó vào vết thương của yêu thú hổ lang, Diệp Trần sáng mắt, cuồng hỉ nói:
- Đúng là đổi vận, trong người con yêu thú hổ lang này có nội đan.
Một kiếm bổ phanh thi thể yêu thú hổ lang, Diệp Trần giơ tay tìm, lấy ra một miếng nội đan lớn bằng quả trứng màu vàng sữa, thỉnh thoảng còn ánh lên màu hồng phấn.
Theo như tài liệu ghi chép về yêu thú, cơ thể yêu thú cấp hai sản sinh nội đan, tỷ lệ tiến giai yêu thú cấp ba đại tăng, nếu như màu sắc nội đan có chút chuyển biến, chứng minh thời điểm tiến giai không còn xa nữa. Miếng nội đan này vàng nhũ lại hơi có ánh hồng, chứng tỏ là dấu hiệu sắp tiến giai, so với nội đan cấp hai bình thường mạnh hơn không ít, hơn nữa nhìn kích thước lớn nhỏ, có lẽ phải hơn một năm tuổi.
Đã có 50 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả :Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 26: Hạt Vĩ Ma Lang!
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Share by Kiếm Giới + 4vn
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Nội đan một năm tuổi cho dù bị dược thủy tịch tà bỏ đi chín phần mười yêu khí và nguyên khí chí ít vẫn tiết kiệm được một tháng khổ công, huống hồ miếng nội đan này sắp tiến giai, nói không chừng hiệu quả tăng gấp đôi, có thể tiết kiệm hai tháng khổ công.
Nhìn miếng nội đan trong tay, mặc dù tâm tính Diệp Trần ổn định cũng có chút không khống chế được cảm xúc, hai tháng khổ công! Chí ít có thể giúp hắn đạt tới Luyện Khí Cảnh tầng thứ bảy hậu kì, nếu như vận khí tốt một chút, sau khi sử dụng dược thủy tịch tà, nguyên khí còn lại trong nội đan là năm phần mười, sẽ là bốn tháng khổ công, tuyệt đối có thể đột phá đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ tám.
Lấy từ trong ngực áo ra một chiếc hộp ngọc, Diệp Trần cẩn thận bỏ miếng đan dược vào, sau đó đóng nắp hộp, đề phòng yêu khí và nguyên khí tiết lộ ra ngoài.
Hít một hơi thật sâu, Diệp Trần tỉnh lại từ trong cuồng hỉ, ánh mắt dừng lại chỗ thi thể con yêu thú hổ lang.
- Nguyên liệu trên người yêu thú cấp hai đỉnh phong chắc cũng phải bán được một hai ngàn lạng bạc, không được lãng phí, dù sao mình vẫn phải gom tiền mua dược thủy tịch tà, cái đó những năm ngàn lạng một bình.
Diệp Trần vừa lẩm bẩm, vừa ngồi xổm xuống, thu thập nguyên liệu trên xác yêu thú, không để sót một chút nào.
Đợi nguyên liệu thu thập xong, Diệp Trần nhíu mày, cái túi da lớn mang theo gần như đã đầy, giá như có một cái Linh Giới Trữ Vật thì tốt.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là nghĩ, Đệ tử hạch tâm Lưu Vân Tông cũng chỉ có đại sư tỷ Chu Mai và Hàn Sơn công tử La hàn Sơn là có Linh Giới Trữ Vật, ở đâu đến phiên hắn, nhưng từ phương diện này có thể nhìn ra sự cường đại của Phỉ Thúy Cốc. Ngay cả một Ngưng Chân Cảnh trung kì đỉnh phong như Cơ Tuyết Nhạn cũng xứng có một chiếc Linh Giới Trữ Vật, phải biết trong Phỉ Thúy Cốc thiên tài vô số, so với Cơ Tuyết Nhạn đệ tử hạch tâm cường đại khẳng định không ít.
- Haizzz, thất phẩm đại tông môn đúng là thất phẩm đại tông môn, tài đại khí thô, bảo bối gì cũng có, Diệp gia ta được liệt vào một trong bát đại gia tộc, tài lực hùng hậu, cũng chỉ có phụ thân và một số trưởng lão gia tộc là có Linh Giới Trữ Vật, mẫu thân thân là một trong những trưởng lão ngoại môn chủ chốt của Nam La Tông, có cũng là chuyện bình thường, những người khác muốn có một chiếc Linh Giới Trữ Vật trên cơ bản chỉ là vọng tưởng.
Lắc lắc đầu, Diệp Trần đóng kín túi da, chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên.
Khu rừng nổi một trận gió lớn, cát bay đá chạy, những cây cỏ mềm bị bật cả gốc, nương theo cuồng phong bay lên giữa không trung.
Diệp Trần chấn động,
- Đây là quái phong gì vậy, đột ngột quá.
Graooo!
Một tiếng rống khủng khiếp xông thẳng lên trời, nghe như chỉ cách đó khoảng hơn trăm mét.
Không hay rồi, là yêu thú cấp ba, chỉ có yêu thú cấp ba mới có thể phóng thích được yêu khí, điều khiển khí lưu hình thành yêu phong, mê hoặc tầm nhìn và cảm giác của con người.
Trước đây khi linh hồn còn chưa xuyên việt, xem đoạn Võ Tòng đánh hổ trong Thủy Hử Truyện, mãnh hổ còn chưa xuất hiện, đã nổi một trận gió lớn, con yêu thú cấp ba mạnh hơn mãnh hổ không biết bao nhiêu lần, trận gió mà nó tạo ra chẳng khác gì gió bão.
Việc không nên chậm trễ, Diệp Trần toàn lực vận chuyển Thuần Nguyên Công, chân tung lên, lao đi như một con chim lớn, muốn tránh khỏi tập kích của con yêu thú cấp ba.
Rắc, rắc...
Tiếng cành cây gãy vang lên, chỉ vài hơi thở, một con yêu lang lớn như con trâu nước xuất hiện ở nơi Diệp Trần vừa đứng, thân hình nó thon dài cường tráng, trên người không có một cọng lông, mà là một lớp vẩy đen xì, đuôi là một cái đuôi bọ cạp dài, móc câu phía cuối chóp đuôi ánh lên quang mang màu tro xám, rõ ràng có tẩm kịch độc, ai trúng phải chắn chắn sẽ chết.
Diệp Trần quay đầu, lập tức ra sức thôi động nội khí như thấy quỷ, Thân pháp Kim Nhạn Công phát huy đến cực hạn, nhanh như điện chớp.
Con yêu thú quái dị này là Hạt Vĩ Ma Lang, ngay cả trong hàng ngũ yêu thú cấp ba cũng là bá chủ, Võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kì bình thường gặp phải nó cũng tránh xa ba thước.
Chạy! Dốc hết sức bú tí mẹ để chạy!
Diệp Trần biết dù mình có đạt đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười đỉnh phong thì cũng không phải đối thủ của con Hạt Vĩ Ma Lang, chênh lệch một cảnh giới không dễ gì bù đắp, về phần tam đệ tử Bắc Tuyết Sơn Trang Lam Kì có thể đánh bại khoái đao Ngô Vạn Sơn, nguyên nhân chủ yếu là công pháp và võ kĩ chiếm ưu thế, phải biết Bắc Tuyết Sơn Trang là thất phẩm tông môn, thế nào là thất phẩm tông môn, là những thế lực đã phát triển hàng trăm hàng ngàn năm nay, bí tịch trân bảo vô số, nội tình thâm hậu không cách nào phỏng đoán, mà khoái đao Ngô Vạn Sơn chẳng qua là một độc hành khách, ngay cả đao pháp lợi hại nhất cũng là tự nghĩ ra, đủ thấy chẳng có nội tình gì.
Kim Nhạn Công sớm đã được Diệp Trần tu luyện lô hỏa thuần thanh, toàn lực thi triển, cả người chân không chạm đất, nương theo thảo mộc, một nháy mắt là có thể đi hơn mười mét, so với đại nhạn thực sự không hề thua kém.
Graooo!
Diệp Trần chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một khối yêu khí mãnh liệt đã từ sau lưng phóng tới.
Diệp Trần không cần nhìn cũng biết là đạn yêu khí do Hạt Vĩ Ma Lang phun ra, Võ giả Ngưng Chân Cảnh trở xuống bị chạm vào một chút là huyết dịch khô héo, tứ chi tê buốt.
Dựa vào linh khí lực cường đại, thân hình Diệp Trần lập lòe thoắt ẩn thoắt hiện, dễ dàng né tránh.
Phanh!
Khoảnh đất ngay trước mặt bị đào thành một cái hố lớn, thảo mộc quanh đó lập tức héo rũ.
- Đạn yêu khí lợi hại quá, con Hạt Vĩ Ma Lang này khẳng định rất cường đại, nếu như có thể giết được, chí ít cũng tiết kiệm cho mình hơn nửa năm khổ công. Ách, không đúng, mình đang nghĩ gì vậy?
Diệp Trần tự cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ của mình, bây giờ có thể chạy thoát hay không vẫn là vấn đế, vậy mà hắn còn nghĩ đến nội đan trong người Hạt Vĩ Ma Lang, thật đúng là không biết sống chết.
Rầm rầm rầm...
Từng khối yêu khí từ sau lưng bắn đến nhưng Diệp Trần vẫn có thể tìm ra lộ tuyến tốt nhất để tránh né, mang lại cho người ta ý cảnh như đang dạo chơi trong mưa thương bão đạn.
Hạt Vĩ Ma Lang cực nộ, không phun đạn yêu khí nữa mà toàn lực đuổi theo con người phía trước, dần dần kéo gần khoảng cách.
Năm mươi bước!
Bốn mươi lăm bước!
Bốn mươi bước!
...
Da đầu Diệp Trần tê rần, vội vàng giơ cao cái tu da căng phồng sau lưng, chuẩn bị ném lên một ngọn cây cao, ở bên dưới không thể nhìn thấy được, để sau này còn quay lại lấy.
Ba!
Ném đi gần trăm cân nguyên liệu yêu thú, tốc độ Diệp Trần bạo tăng, so với Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì không hề thua kém, cộng thêm linh hồn lực cường đại cho nên thân pháp của hắn trở nên quỷ dị khó đoán.
Đã có 51 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả :Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 27: Huyền Hậu.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Share by Kiếm Giới + 4vn
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Nhưng cho dù như vậy, Hạt Vĩ Ma Lang vẫn từ từ áp sát, chỉ là biên độ nhỏ hơn một chút.
Hai người một đuổi một chạy, không hay không biết tiến sâu vào sơn mạch yên tĩnh, bốn phía im ắng, tĩnh mịch.
Con Hạt Vĩ Ma Lang đuổi sau lưng hình như có chút sợ hãi, tốc độ truy đuổi chậm đi không ít, cái đầu lớn thỉnh thoảng lại ngó nghiêng quan sát.
Đột nhiên, một khối hắc ảnh khổng lồ từ bụi cỏ bên cạnh chui ra, chỉ một cắn đã ngoạm trúng cổ con Hạt Vĩ Ma Lang, bởi vì tốc độ quá nhanh, thân thể ngã lăn xuống đất, văng xa hơn mười mét mới dừng lại.
Hạt Vĩ Ma Lang ra sức giãy dụa, đồng thời phát ra những tiếng gào thét sợ hãi.
Nhưng có thể làm được gì, hắc ảnh cường đại hơn Hạt Vĩ Ma Lang rất nhiều, chỉ cần một trảo, đã đủ đập vỡ đầu đối phương, huyết dịch văng khắp nơi.
Diệp Trần quay đầu vừa hay chạm đúng ánh mắt hắc ảnh, hai con mắt huyết hồng còn sắc hơn dao, tà ác vạn phần.
- Yêu thú cấp bốn: Xích Huyết Tà Thú!
Diệp Trần kêu khổ vạn phần, không ngờ vừa loại bỏ được một con Hạt Vĩ Ma Lang, lại đụng phải một con Xích Huyết Tà Thú cường đại hơn, nghiêm trọng hơn là hắn đã lạc đường, cũng không biết có phải đã vào sâu trong sơn mạch yên tĩnh hay không.
Mặc dù mang theo một tia hi vọng, nhưng theo lý tính Diệp Trần cho rằng nơi này chính là sâu trong sơn mạch yên tĩnh, nếu không sao lại xuất hiện yêu thú cấp bốn.
Nhìn Xích Huyết Tà Thú đuổi theo, Diệp Trần cố ép mình phải bình tĩnh, ánh mắt sắc bén dò xét khắp nơi, cuối cùng dừng lại trên một khe núi bên trái.
Khe nứt nằm ngang giống như bị ai dùng đao chém xuống, sâu một cách khó đoán.
Chẳng quan tâm nếu lao vào trong mình sẽ gặp phải tình huống gì, chân phải Diệp Trần đạp mạnh lên mặt đất, thân thể hơi nghiêng, luồn vào trong khe núi có hình dạng giống như một cái tổ yến.
Phanh!
Nham sơn rung động, thể hình Xích Huyết Tà Thú quá lớn, không thể nào vào được bên trong, nhưng vẫn lao đến với sức mạnh cự đại của mình, khiến vụn đá bắn ra tung tóe.
Diệp Trần không nghĩ cái cửa bên ngoài có thể ngăn được Xích Huyết Tà Thú, giơ tay lấy từ trong ngực áo một viên dạ minh châu, mượn ánh sáng mờ mờ của dạ minh châu quan sát tình hình xung quanh, sau đó đi sâu vào trong.
Không biết đã đi hết bao nhiêu thời gian, cuối cùng Diệp Trần không còn nghe thấy động tĩnh bên ngoài nữa.
Tí tách!
Một giọt nước rơi xuống, Diệp Trần vô thức né tránh.
- Trước kia mình không biết phản ứng của mình nhanh cỡ nào, không ngờ ngay cả một giọt nước rơi xuống cũng có thể cảm ứng được, né tránh một cách dễ dàng.
Nếu như là trước đây, Diệp Trần cho dù cảm ứng được giọt nước, thân thể cũng không phản ứng kịp, bây giờ tu luyện Thuần Nguyên Công, gần như đạt đến thân tâm tương ứng.
Lại đi thêm một lúc nữa, trên mặt Diệp Trần có khí lưu thổi qua, tâm tình phấn chấn, bước chân càng thêm nhanh hơn, tay phải rút Tinh Cương Kiếm, nội khí trong người vận sức chờ phát động.
Hô!
Một trận gió lạnh thổi qua, trước mắt Diệp Trần đột nhiên mở ra một không gian rộng lớn.
Không gian khổng lồ ấy cao bốn năm trượng, dài rộng không biết bao nhiều, là một thế giới dưới lòng đất.
Thể giới dưới lòng đất có sông, có cây, cũng có thạch thất, bên ngoài thạch thất là thạch đình, bên trong bày một bàn đá và bốn chiếc ghế đá.
- Không lẽ có người sống ở đây?
Diệp Trần kinh nghi bất định, vốn tưởng tìm được lối ra, ai ngờ lại xuống lòng đất.
Rầm rầm!
Dòng sông bọt nước văng khắp nơi, giống như hồ nuôi cá, thỉnh thoảng lại có tiếng nước vỗ bờ, cây cối thì cổ quái, không giống như cây cối trên mặt đất, cành cây màu xám trông như nham thạch, chỉ trơ trụi mười mấy phiến lá xám ngắt, sinh cơ nội liễm.
Không dám khinh thường, Diệp Trần đi tới chỗ thạch thất.
- Có ai không?
Đứng ngoài cửa thạch thất, Diệp Trần cao giọng nói.
Gọi liền mấy lần, cũng không có ai trả lời.
Diệp Trần hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào.
Thạch thất không lớn, dài rộng chỉ khoảng một trượng, bốn phía bức tường khảm đầy những miếng quang thạch lớn bằng trái long nhãn, dùng để chiếu sáng không gian bên trong.
Thứ đầu tiên đập là một bức họa nhân vật khổng lồ treo trên bức tường đối diện, bức họa vẽ một thiên tiên mỹ nữ, tóc mềm như thác, mắt sáng như sao, như linh hồn trong gió, như vua của các loài hoa, mang theo khí chất bễ nghễ kì ảo, có một không hai.
Góc dưới bên phải bức họa đều hai chữ: Huyền Hậu.
Nhìn thấy cái tên này, Diệp Trần giật mình thảng thốt, là Huyền Hậu.
Chân Linh Đại Lục cường giả vô số, nhưng quân lâm thiên hạ chân chính chỉ được mấy người, như Hư Hoàng, Tà Vương, Long Vương, và Huyền Hậu.
Thân là người phụ nữ duy nhất trong số các nhân vật tuyệt đỉnh, cuộc đời Huyền Hậu có thể nói là truyền kì.
Mười một tuổi trở thành Võ giả Ngưng Chân Cảnh, mười bốn tuổi đạt tới Bão Nguyên Cảnh, mười tám tuổi Tinh Cực Cảnh, hai mươi lăm tuổi Linh Hải Cảnh, ba mươi lăm tuổi vượt qua sinh tử huyền quan, trở thành Cường giả Sinh Tử Cảnh trẻ nhất trong một ngàn năm qua, thực lực thông thiên triệt địa, được tôn xưng là "Huyền Hậu".
Huyền Hậu mạnh thế nào? Không ai biết.
Có người nói nằm trong danh sách ngũ cường, có người nói yếu hơn Tà Vương Long Vương, có người nói chỉ thua Hư Hoàng, còn có người nói thiên hạ đệ nhất, thần quỷ khó đoán, đã chạm đến biên giới thiên đạo.
Đương nhiên, tất cả đều là suy đoán, nhưng không thể phủ nhận, Huyền Hậu đúng là đã đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng, từng cách một trăm dặm đánh chết tam đại tà phái tông sư, một chưởng đánh thủng địa mạch, làm cho hỏa sơn bạo phát, cải biến môi trường địa lý, chuyển sơn môn của mình ra ngoài vạn dặm, chuyện này một tiểu tử vô danh như Diệp Trần cũng được nghe qua.
Cẩn thận quan sát bức họa, Diệp Trần phát hiện nhìn thế nào cũng không rõ mặt Huyền Hậu, giống như người vẽ không thể miêu tả dung mạo Huyền Hậu, chỉ còn cách mơ hồ hóa nó, tạo ra một vẻ đẹp mông lung xa vời.
Một lúc lâu sau, Diệp Trần mới thu ánh mắt, trong lòng sản sinh nghi vấn.
Người sống ở đây là ai? Sao lại có bức họa Huyền Hậu, phải biết Huyền Hậu quân lâm thiên hạ đã mười mấy năm, người có tư cách gặp nàng không nhiều, từ vết mực trên bức họa, có thể thấy thời gian vẽ không quá mười năm. Ngoài ra, chủ nhân thạch thất đang ở đâu, bảo tồn bức họa một cách hoàn mỹ rồi treo trên tường, chứng tỏ phải rất coi trọng nó, đi xa nên mang theo mới đúng.
Ồ, đây là cái gì?
Diệp Trần dừng ánh mắt ở giữa phòng, nơi đó có một vết cháy xém, cẩn thận quan sát, có thể phát hiện bên trong đống tro trắng đã tàn là một chiếc linh giới không hề bắt mắt.
Giơ tay nhặt nó lên, Diệp Trần dùng tay áo lau lau, trong lòng nhẫn thanh u có khắc hai chữ cổ: trung phẩm.
Diệp Trần đầu tiên ngạc nhiên, sau đó chuyển sang cuồng hỉ, chiếc nhẫn không bắt mắt này chính là Linh Giới Trữ Vật.
Đã có 50 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế