Temple đi chen qua đám phụ nữ bu quanh giếng nước để đợi đến phiên lấy nước vào thùng. Mặt nào mặt nấy rầu rĩ vì ốm đau, thất vọng, vì bị đợt nắng nóng tháng bảy hành hạ, họ thờ ơ với nàng. Nhưng trong đám phụ nữ này không có Sandra.
Temple quay lại để nhìn hàng người dài đang nhích dần lên cửa hàng của trại. Người ta đợi để nhận thực phẩm trong tuần. Nàng trông thấy có cha mình, có em trai, có Eliza và Shadrach, nhưng không có Sandra. Cô ta đâu rồi? Cô ta đi hơn một giờ rồi để lấy nước cho cà nhà mà vẫn chưa thấy về. Có thể Sandra đã đi qua mà nàng không thấy ư? Biết giải thích ra sao đây? Lính canh chắc để cô ta đi ra khỏi khu vực và tính tình cô em gái nàng dịu dàng, hiền hậu, chắc cô ta không dám trốn đâu. Temple bèn đi lại dọc theo dãy lán dài.
Đi được nửa đường, nàng thấy Blade. Anh đang bế một ai đó vào trại. Anh đang bế Sandra. Temple vùng chạy. Lạy chúa, xin Chúa phù hộ, nàng lặng lẽ cầu nguyện. Mẹ nàng đang đau đớn vì Johnny. Nếu có gì xảy đến cho Sandra thì chắc bà không chịu nổi được nữa.
Temple đi vào trong lán, nàng dừng lại một hồi lâu để nhìn về phía mẹ nàng. Bà và có vẻ đang ngủ được, tảng lờ không để ý đến con đang lẩm bẩm chào mình. Temple chỉ thấy Phoebe giữ cậu bé lại trước khi nàng chạy về lán gần đấy, ở đây, Blade đang giữ Sandra trong tay. Cassie Đen cũng đang ở đấy. Chị giúp anh để cô em gái xuống tấm chân trên nền đất. Nhưng Sandra cố xua đuổi họ đi, miệng rên nho nhỏ. Có phải cô ta lên cơn sốt mê sảng không? Nhưng làm sao mà cô ta lên cơn mê sảng nhanh đến thế?
Temple ngồi xuống đất bên họ và đẩy vai chị Cassie Đen ra. Nàng ra lệnh cho chị:
− Chị đến cạnh má đi.- Nói xong, nàng đua tay nắm ta cô em gái trong khi Blade mãi nhìn xuống cánh tay quàng quanh cổ anh.
− Không.- Sandra rên rỉ, đầu ngoảnh đi.
Temple kinh ngạc khi nhìn vẻ ngoài xốc xếch lôi thôi của cô em gái. Cỏ và lá còn vướng vào tóc cô, tóc tai dơ dáy. Nước mắt còn để lại dấu vết dơ bẩn trên hai má và cặp mắt lim dim đờ đẫn thất thần. Mặc dù cô ôm chặt Blade nhưng trông cô ủ rũ, Temple thấy lo sợ vô cùng.
− Có gì không ổn sao?- Nàng ôm quàng Sandra, cố lôi cô ra khỏi Blade. Sandra quay đầu về phía nàng. Bỗng Temple giật thót mình vì nàng ngửi thấy mùi whiskey phả vào mặt nàng.
− Nó say. Tại sao…- Nhưng nàng không cần hỏi nữa. Whiskey và rượu rẻ tiền thường được chuyển lậu vào trại. Đối với nhiều đồng bào của nàng, rượu đã trở thành thứ giải sầu. Temple thì thào nói.- Sandra tại sao thế này?
− Không phải lỗi cô ấy.- Blade lên tiếng, mặt anh hầm hầm khi thấy Sandra có vẻ đã nhận ra họ. Bỗng cô bật khóc nức nở, quay mặt nép vào ngực Blade. Hai vạt áo trước hở ra vì bị rách.
− Sandra, áo em bị rách.- Temple thở dài chán nản, nàng tự hỏi không biết tại sao em nàng lại đến nông nỗi này, lại quá bất cẩn như thế, vì trước mắt, họ có rất ít áo quần.
− Cô ấy không làm rách mà chính họ xé áo cô ta.
− Họ ư?- Nàng quắc mắt nhìn anh. Qua giọng gay gắt tức tối của anh, nàng lấy làm lạ vô cùng.- Họ là ai thế?
− Hai người lính của ông trung úy đã dẫn cô ấy vào rừng, nói để hái trái cây rừng. Khi tôi thấy cô ấy thì cô ấy đã hết tỉnh táo rồi,- anh đột ngột dừng lại một chút.- Họ cho cô ấy uống whiskey cho đến say, rồi thay phiên nhau đè cô ấy xuống.
− Anh muốn nói họ đã…
− Đúng.- Anh đáp gọn lỏn, giọng tức giận tột độ. Không thể thế được, cô em gái hiền lành, khiêm tốn của nàng chỉ nghe ai nói lớn tiếng đã hết hồn, không thể bị người ta hiếp được.
− Sandra, chị rất đau đớn.- Nàng muốn khóc với cô em gái, nhưng khi nàng đưa tay cố ôm cô vào lòng để an ủi thì Sandra co rúm người lại nép vào Blade.
− Để anh lo cho cô ấy cho,- anh nói. Temple miễn cưỡng ngồi yên, lòng đau đớn khi thấy em gái nép người vào Blade chứ không nép vào mình. Anh ôm cô như ôm một đứa bé, dịu dàng vuốt tóc cô. Anh thì thầm nói:- Bây giờ thì em yên ổn rồi. Em không còn phải sợ gì nữa. Anh không để xảy ra cho em chuyện gì nữa đâu.
− Chúng… làm em đau,- Sandra khóc thút thít, lẩm bẩm nói.
− Anh biết.- Blade gật đầu.- Nhưng chúng đi hết rồi. Anh đang ở với em đây.
− Đừng bỏ em.
− Anh không bỏ đâu.
Anh thì thào mãi những lời an ủi., còn Temple thì ngồi nhìn, nàng cảm thấy ghét mình vì không giúp gì em được, đồng thời ghét bọn người đã gây ra đau khổ cho em nàng, ghét động lực đã lôi cuốn em nàng lâm vào cảnh này. Khi Blade để Sandra nằm xuống trên tấm chăn anh nằm, Sandra liền lăn người về một bên, quay lưng về phía Temple và rút hai vai lại như thể muốn xa lánh tất cả mọi người.
Em nàng là người rụt rè, trầm lặng, chậm chạp nhưng lại rất sợ làm mích lòng người. Bây giờ, cô nằm đấy, bất động, áo quần rách rưới dơ bẩn, mái tóc đen rối bời, mặt mày lấm đất và nước mắt, trông giống con búp bê bị bỏng.
Tức giận, Temple vùng đứng dậy, quyết làm cái gì để chúng phải đền tội. Nàng cảm thấy có bàn tay để lên cánh ta mình, nàng quay lại đối diện Blade. Nhưng nàng không nhìn thẳng vào anh, nàng không nhìn thấy gì hết ngoài ý nghĩ trả thù. Nàng hỏi, giọng khàn khàn:
− Chúng là ai? Những đứa nào gây nên chuyện này?
− Anh không biết. Khi anh thấy cô ấy, cô ấy đang ở một mình.
Nàng nắm chặt hai bàn tay, mấy móng tay đâm vào lòng bàn tay.
− Chúng phải bị treo cổ. Em muốn tự tay mình giết chúng. Ưóc gì em có khẩu súng, con dao cũng được… bất cứ gì.- Temple quắc mắt.- Em căm thù chúng!
Anh nhìn nàng, kinh ngạc.
− Em là Temple, vợ anh, rắn rỏi và sống động,- anh trầm ngâm nói.- Không còn là người lạnh lùng, vô cảm như anh đã thấy cách đây mấy tháng.
− Em ước sao anh là người chồng em yêu chứ không phải là kẻ phản bội!- Nàng đáp, không để ý đến anh đang lịm người đi, như thể đã bị nàng quất một roi vào người. Nàng quá giận đến độ không cần biết đã làm cho anh đau đớn, lòng nàng đầy hận thù, đến độ không còn nhớ thái độ dịu dàng anh vừ đối xử với Sandra. Nàng quay phắt người, chạy ra khỏi lán, đến thẳng văn phòng chỉ huy để yêu cầu trừng trị những tên lính gác đã phạm tội làm nhục em gái nàng.
Một tuần sau, Jed Parmelee đột ngột đến thăm trại. Sau khi được thông báo vụ việc và đã tìm hiểu tình hình quanh vụ này, anh ta mời cả cha nàng đến phòng chỉ huy để thông báo cho họ biết kết quả vụ này.
Mặc dù Jed nói vớng ông Will Gordon, nhưng anh ta thấy ông Will không ngước mắt nhìn mình, anh ta thấy đôi mắt ông Will u sầu vì đứa con trai đã mệnh bạc, nay lại gặp cảnh không may của cô con gái.
− Hai người lính gây ra vụ đáng tiếc này đã bị nhốt vào quân lao.
− Bị nhốt bao lâu?- Temple hỏi.
Jed ngần ngừ một lát rồi đáp nhanh:
− Nhờ thành tích trong quân ngũ của họ trước đây, họ sẽ bị kêu án tù hai tuần.- Khi thấy Temple quá kinh ngạc, Jed hơi cúi đầu rồi thản nhiên nói tiếp.- Tôi rất ân hận, nhưng quyết định đã ra như thế.
Im lặng một hồi thật lâu, ông Will Gordon bình tĩnh nói:
− Tôi hiểu.
− Còn tôi thì không.
Nghe Temple gắt gỏng đáp, Jed thót người lại:
− Ông Gordon, xin ông vui lòng ra đợi bên ngoài một lát được không? Tôi muốn nói chuyện với con gái ông.
− Tất nhiên là được.
Khi ông Will Gordon bước ra khỏi phòng, Jed nhìn viên thiếu tá trưởng đồn, người sĩ quan chỉ huy trực tiếp của anh.
− Thưa ngài, ngài vui lòng cứ để cửa mở khi ngài ra ngoài được không?- Jed yêu cầu , đoán viên thiếu ta sẽ bàn chuyện với người phụ tá của ông tướng tư lệnh.
Temple rời khỏi ghế, bước đến chiếc cửa sổ nhỏ, quá chán nản và nhục nhã khi nghe bàn án quá nhẹ, cho nên nàng không còn nghĩ là Jed đã tận tình vì nàng nữa.
Một cơn gió nóng ùa đến tung đât đỏ trong khuôn viên trại lên, làm thành một đám mây bụi mịt mù. Cảnh tượng ấy khiến nàng nghĩ đến bụi bậm dơ bẩn trên người, trên áo quần và tóc tai cáu bẩn, suốt mấy tuần nay, họ không có xà phòng để tắm rửa và nước lại thiếu thốn. Nàng ghét cảnh dơ bẩn như thế này. Thật nhục nhã và đê tiện… nhưng cũng chưa thấm vào đâu so với cảnh Sandra đang chịu đựng.
Khi ông thiếu tá đã ra ngoài, nàng quay lại nhìn Jed, lấy lại phong độ nàng đã để mất lâu nay. Phong độ gồm ba điểm: nét cao quý, lòng tự hào và sự giận dữ. Nàng mãnh liệt chống đối:
− Chỉ ở tù hai tuần thôi! Hình phạt dành cho hành vi tội lỗi với em gái tôi chí có thế? Ông nên đến xem nó thì biết. Ông nên đến nhìn nỗi sợ hãi và nhục nhã trong mắt nó đi.
− Tôi rất tiếc.
− Tôi không muốn ông thương hại. Tôi muốn những người ấy phải bị trừng trị đích đáng.
− Cô không hiểu hết vấn đề.- Jed thở dài. Anh ta nhìn nàng một lát, nhíu hai hàng lông mày lại với nhau vẻ bối rối.- Tôi… không nói cho cha cô rõ chuyện này, cả hai người ấy đều thề là em gái cô đã… tự nguyện tham gia. Họ nói rằng cô ấy đồng ý nếu họ cho cô ấy uống whiskey.
− Láo!
− Temple, không có bằng chứng cụ thể, không có ai làm chứng để tranh cãi chuyện này. Em gái cô không chịu nói chuyện với ông sĩ quan hiến binh hay trả lời bất cứ câu hỏi nào của ông ấy hết.
− Cô ấy không chịu nói với bất kỳ ai.- Temple xác nhận.. Không nói với bất kỳ ai thật, ngoại trừ với Blade. Từ buổi khủng khiếp ấy, Sandra với anh như hình với bóng. Cô ta không đi đâu hay làm cái gì mà không có anh. Thậm chí, ban đêm cô ta còn ngủ bên cạnh anh nữa. Mỗi lần có người trong nhà đến là cô ta co rúm lại.
− Tôi ước gì làm được cái gì đó.- Jed nói nho nhỏ.
− Tôi biết,- cuối cùng, nàng tin lời anh ta nói.
Anh ta quay mặt nhìn đi chỗ khác, nói với nàng:
− Tôi không chịu đựng được cảnh trông thấy cô như thế này. Cô không đáng ở chốn này mới phải.
− Không ai trong chúng tôi đáng cả.- Nàng cười nhạt, buồn bã, nụ cười nói lên sự bất công.- Chúng tôi bị cầm tù vì tội yêu quê hương mình. Vì tội ấy mà chúng tôi phải bị lưu đày.
Anh ta bước lên một bước gần nàng:
− Tôi ước gì cô không ra đi. Tôi ước gì…- bỗng anh ta dừng lại như muốn tìm lời để nói.- Cô hãy nói cho cha cô biết là tù trưởng John Ross đã gặp tướng Scott rồi. Ông ấy nhất quyết đòi đóng cửa tất cả những quán hàng bán quanh các trại tập trung và đòi chặn đứng việc đem rượu lậu vào trại bán. Ông tướng đã đồng ý. Tôi biết chuyện này đã quá trễ đối với em cô, nhưng…
− Cha tôi sẽ rất sung sướng khi thấy những người khác khỏi lâm vào tình cảnh này. Ông không muốn thấy cảnh bạo lực và thù hận.
− Ông Ross đã chỉ định một ủy ban để đi kiểm tra thường xuyên các khu trại và để đảm bảo nhu cầu của mọi người, về thực phẩm, về áo quần hay là thuốc men.
− Xà phòng là cần nhất. Chúng tôi cần có xà phòng ,- nàng đáp, rồi quay người bước ra khỏi phòng.
Quá xúc động khi nghe lời yêu cầu đơn giản như thế, Jed đăm đăm nhìn theo nàng. Anh cố nghĩ cách giúp đỡ nàng, nhưng đành chịu. Anh chỉ còn biết khâm phục, kính nể sâu sắc. Rốt lại, nàng đã chịu đựng được hết, đầu vẫn ngẩng cao.
Ông Ross đã gặt hái được nhiều kết quả với tướng Winfield Scott. Ông ta đã yêu cầu được phép cho người Cherokee tổ chức cuộc di cư, không đề quân đội xen vào. Hội đồng sẽ sắp xếp cuộc vận chuyển, thành lập những đơn vị đặc trách, hướng dẫn đoàn xe di cư đến vùng đất mới ở miền Tây. Họ chịu hoàn toàn trách nhiệm về tư cách, thái độ của dân chúng trong thời gian di chuyển này.
Trên lý thuyết, người Cherokee đã cam kết tuân thủ ngày đáo hạn lên đường di cư là ngày mồng một tháng Chín, nên họ được tự do trong thời gian chưa đi. Nhưng thực tế thì họ chẳng biết đi đâu. Trại tập trung là nhà họ, là nơi họ có thức ăn, có chỗ ở và được giúp đỡ thuốc men. Nhưng ít ra, họ cũng được tự do đi vào rừng để hái rau, hái trái cây rừng, hái hạt dẻ và nói lời vĩnh biệt với núi non thung lũng thân yêu. Và khẩu phần hàng ngày bây giờ có thêm café, đường và xà phòng.
Một ủy ban khác cũng được thành lập để thu nhận lời đòi hỏi của những người đã để của cải ở lại. Danh sách ông Will Gordon đệ trình đòi đền bù dài thườn thượt, đòi chính phủ bồi thường ngôi nhà gạch đẹp đẽ, tất cả đồ đạc lịch sự trong nhà, nhiều ngôi nhà khác trong đồn điền, trang thiết bị, súc vật và xe cộ. Danh sách các thứ này nằm chen vai , thích cánh với nhiều thứ khiêm tốn hơn nhiều như chiếc đàn vĩ cầm, bình lọc café và 6 con vịt.
Tháng Chín đến, nhưng trời vẫn chưa mưa. Ông Scott lại cho hoãn nữa, lần này hoãn cho đến tháng Mười.
Khói củi bốc lên từ hàng ngàn bếp lửa toả ra thành một bức màn xanh rộng lớn trùm cả cảnh vật, mùi khét tràn ngập cả bầu không khí se lạnh buổi sớm mai. Dưới bầu trời mù mịt toả rộng trên mười vạn dặm vuông, là lều trại, xe ngựa, bò và người Cherokee, tập hợp lại điểm xuất phát để đi về miền Tây xa thăm thẳm.
Ông Will Gordon nhìn khu trại rộng mênh mông đang lao xao hoạt động, ong còn thấy mọi người không ai nói nên lời và ông hiểu tâm trạng của họ. Vào ngày cuối cùng tháng 9, sấm nổi dậy từ dãy Núi Khói ở phía bắc vọng ra và đã đem mưa lại cho vùng đất ở Tennessee và Georgia, chấm dứt cơn đại hạn suốt mùa hè. Nước lại chảy róc rách trong các khe suối, nâng cao mực nước sông, quay bánh xe các máy xay ngũ cốc.
Nhờ ông John Ross thuyết phục tướng Scott bãi bỏ lệnh giới nghiêm và cho phép người Cherokee tổ chức, lãnh đạo nhau di cư mà không cần sự kiểm soát của quân đội, mọi người đã tụ tập đến vùng Rattlesnake Springs này gần trụ sở chỉ huy của người da đỏ, họ đông khoảng 13 ngàn người kể cả nô lệ da đen của họ. Họ đến lặng lẽ, không vui chơi hay là chuyện trò vui vẻ. Họ lặng lẽ vì tâm trí họ nặng trĩu ưu phiền.
− Will đâu rồi?
Nhận ra giọng của Eliza, ông quay lại.
− Đến giờ rồi, - cô nói.
− Tôi biết, - ông nhìn cô một hồi lâu, nhìn hai đốm vàng quen thuộc trong đôi mắt đầy nhiệt tình và nhìn mái tóc nâu nhạt uốn cong ôm quanh mặt cô. Lòng ông tràn ngập tình thương yêu, lòng biết ơn đối với người phụ nữ bướng bỉnh này và ông cảm thấy cần phải nhờ cô rất nhiều nữa, những cảm xúc này trộn lẫn với nỗi nhớ đau đớn trong lòng ông. Không muốn cô nhận thấy những cảm xúc ấy nơi ông, ông liền quay mặt nhìn khắp trại trải dài trước mắt. Ông cảm thấy cô cũng quay mặt nhìn theo ông.
− Tôi phải nhất trí với cậu Blade, - Eliza bình tỉnh lên tiếng sau khi đã nhìn khắp trại một lượt, - Một quốc gia được thành lập là do ở dân tộc, chứ không do ở đất đai. Chính nhờ tinh thần đoàn kết mà người ta tạo ra quốc gia, chớ không phải vì ranh giới. Tất cả những người này ra đi như một quốc gia với luật lệ của mình, với hiến pháp, chính phủ và di sản còn nguyên vẹn của mình. Nhờ có tính độc thù này mà họ đã làm nên được kỳ công đáng cho họ lấy làm tự hào.
Ông Will gật đầu chấp nhận lời cô là đúng. Tại địa phận của Hội đồng ở Red Clay, tất cả những di sản của xứ sở đã được gói ghém lại cẩn thận để mang theo những tài liệu về các bản hiệp ước mà xứ sở đã nổ lực thực hiện hòng ngăn chặn lòng tham cảu người láng giềng da trắng, cũng như thư từ qua lại giữa họ với các Tổng thống Hoa kỳ từ Washington cho đến Martin Van Buren.
Thế nhưng, không phải việc chuyển những di sản quốc gia về miền Tây làm cho ông suy nghĩ mà chính là lời khẳng định vừa rồi của cô đã làm ông cau mày bối rối. Ông đáp lại lời cô:
− Thật tôi không hiểu nổi thằng ấy.
− Ai?
− Blade chứ ai. Nó ký vào bản hiệp ước di dời là nó đã phản bội lại chúng ta. Thế nhưng khi ở trong trại tập trung, nó không đòi hỏi được ưu đãi gì hết. Tất cả chúng ta đều biết những người ủng hộ hiệp ước đều được chính phủ liên bang đền bù hậu hĩ. Nhưng nó lại không đòi hỏi người ta tăng tiền chi phí di chuyển và tăng số tiền trợ cấp ít ỏi lên. Toán người gồm bảy tám trăm người ra đi vào ngày 11 đều có xe và ngựa, có tôi tớ đi theo. Nó có thể gia nhập vào toán này để đi trọn khoảng đường 1200 dặm với đầy đủ tiện nghi tương đối thoải mái. Thế nào toán này cũng nhiệt tình chấp nhận nó. Nó có thể đi với bạn bè thân hữu thay vì đi với những người xem nó như một kẻ phản bội và nguyền rủa nó, khinh khi nó.
− Những việc anh ấy đã làm trong quá khứ, không phải anh ấy nhắm vào lợi lộc cá nhân. Những điều ông vừa nói đấy đã chứng minh rõ điều này. - Eliza đáp. - Và tôi nghĩ bấy nhiêu người cũng thấy thế rồi. Có lẽ tôi lầm, hay có thể tôi đã quen rồi cũng nên, nhưng hình như bây giờ người ta không căm thù anh ấy mãnh liệt như trước nữa. Ngay cả Kipp cũng tỏ ra ôn hoà với anh ta hơn trước đây.
− Tôi lại bắt đầu nể vì nó trở lại, - ông Will nhìn quanh khu trại rộng mênh mông, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên việc nó đã làm.
− Tôi biết - cô gật đầu, cặp mắt đỏ hoe như muốn khóc. - Anh ấy đã gây nên những chuyện này. Nhưng tôi phân vân không biết điều gì tồi tệ hơn?
Ông Will không đáp và ông biết điều gì tồi tệ hơn. Cả hai đều quay mặt nhìn đoàn xe trải dài trên đường mất hút trong rừng rậm. Temple và cả gia đình đã tụ tập lên toa xe gần nhất. Eliza và ông cũng đi đến với họ.
Bốn đoàn xe đã khởi hành cuộc hành trình xa thăm thẳm, họ đi cách nhau vài ngày. Đoàn của ông Will là đoàn thứ năm. Đoàn có khoảng 40 toa xe chở đầy cỏ khô cho ngựa và bò, cùng chăn mền, nồi niêu xoong chảo, với thực phẩm để ăn trong những ngày đầu của cuộc hành trình, rồi sau đó họ sẽ mua trên đường đi.
Chỉ có người già và trẻ nít, người bệnh và kẻ tàn tật mới được phép ngồi trên xe. Ngoại trừ 10 người trong đội khinh kỵ Cherokee được cưỡi ngựa để giữ trật tự cho đoàn xe đi, còn tất cả đều phải đi bộ, mang dụng cụ cá nhân trên vai.
Ông Will đỡ bà Victoria lên xe, ông cố tránh để ý đến cơ thể gầy trơ xương và da dẻ vàng vọt của bà, hay tránh không nhìn vào cặp mắt lo âu, buồn bã. Ông để cho bà nằm được êm ái, rồi bình tĩnh nhắc cho bà biết là có một bác sĩ đi theo đoàn. Nếu bà cần, bà sẽ được chăm sóc thuốc men.
− Cố ngủ đi cho khoẻ. - ông giục bà.
Khi ông dợm bước đi, mấy ngón tay níu chặt cánh tay ông.
− Will, mấy đứa con đã chết của chúng ta chôn ở đây, em luôn luôn muốn được chôn bên cạnh chúng. Bây giờ chúng ta lại ra đi.
− Anh biết, - ông vỗ hai tay bà. Con cái... - luôn luôn là chuyện con cái. Có lần nghe nói thế, ông đã nổi giận vì bà không tính đến chuyện được chôn gần bên ông. Nhưng bây giờ thì ông chấp nhận điều này. Ông ngần ngừ một chút rồi hôn lên má bà và tụt xuống xe.
Temple nhìn khuôn mặt gầy guộc của bố, nàng chuyển bé Lije nặng trĩu sang hông kia, rồi hỏi ông:
− Má có khoẻ không?
− Má con khỏe.
Cả hai đều biết không đúng thế, nhưng Temple cố tin câu trả lời của bố, rồi quay mặt nhìn con đường dài trước mắt và nhìn đoàn xe đang chuẩn bị lên đường. Đây đó, người ta chào chia tay bè bạn và bà con, những người sẽ đi vào đợt sau.
Giờ khỏi hành đã đến, Blade đứng gần bánh trước của chiếc xe, Sandra đứng bên cạnh anh như mọi khi. Temple cảm thấy anh đang nhìn mình, nhưng nàng không nhìn lại.
Nàng nghe có tiếng chân ngựa đến gần. Nàng quay đầu lui, trông thấy một người cưỡi ngựa đội nón chóp cao có gắn lông, mặc binh phục màu xanh có cầu vai sĩ quan. Chắc chắn đây là Jed Parmelee, nàng quay đầu lại. Người cưỡi ngựa cho ngựa dừng lại đột ngột bên nàng, cái miệng có hàm râu màu vàng nở nụ cười. Lije vỗ tay sung sướng khi thấy con ngựa phì phò.
Jed nhìn nàng, đôi mắt xanh như màu áo, long lanh ánh tự hào.
− Đúng, ngựa đấy, Lije à, - Jed đáp, anh mỉm cười vui vẻ. - Bây giờ cô thấy chuyện xảy ra không còn là chuyện tiểu thuyết đối với đứa bé nữa. - Anh ta nói một cách tự nhiên, như họ mới gặp nhau hôm qua chứ không phải đã xa nhau cách đây gần một tháng rồi.
− Tôi hy vọng đây là dịp để chia tay ông trước khi chúng tôi lên đường. - Temple nói, nàng giữ tay Lije lại không để cho thằng bé đưa tay vỗ vào mũi ngựa.
− Không có chuyện chia tay đâu. Tôi sẽ đi cùng cô. Suốt đoạn đường đến vùng lãnh thổ của người da đỏ. Dĩ nhiên là đi với tư cách là một quan sát viên. - Jed nói tiếp, miệng cười châm biếm.
Temple không kịp trả lời vì con ngựa quay mình khiến nàng phải đứng tránh ra. Nàng nghĩ không biết mình vui hay buồn khi có anh ta đi cùng. Trước mắt, nàng chỉ biết bối rối.
− Chắc là phải đi lâu. - cuối cùng, nàng hỏi.
Jed nín cười, vẻ mặt nghiêm trang trở lại.
− Mà đi bộ lại càng lâu hơn nữa.
Có lệnh cho đoàn xe khởi hành. Roi kêu vun vút trên lưng ngựa và bò kéo xe, xà ích và mã phu hò hét cho chúng đi, chửi bới ra lệnh. Đoàn xe chuyển bánh, mới đầu còn rít lên ken két và sau đó chạy rầm rập trên đường. Temple quay người đi theo, bế con trên tay.
Ngựa của Jed vùng vẫy bước đi vì bị kềm chậm lại, nhưng anh ta vẫn giữ không cho nó chạy nhanh. Một con ngựa chở hai người trên lưng đi vào giữa tầm mắt của anh ta. Chính anh chồng của Temple và cô em gái của nàng. Jed thoáng thấy anh ta nhìn mình, ánh mắt căm hờn. Nhưng Jed vẫn bình tĩnh, không thấy mình có lỗi gì hết. Mặc dù Temple đã lấy Stuart đấy, nhưng theo chỗ anh biết thì mối liên hệ vợ chồng giữa hai người họ thật hờ hững vô duyên. Có lẽ anh là kẻ điên khi cứ nghĩ mình có cơ may với nàng, nhưng anh quyết định cứ tìm hiểu đến cùng xem sao.
Anh thả cho ngựa chạy nhanh lên, nó liền phóng tới trước, nửa thân sau nhấp nhô xa dần, Jed cho ngựa phi nước kiệu dọc theo đoàn lữ hành, khu rừng ở bên trái nhuốm màu thu, lóng lánh sắc vàng lẫn màu cam.
Đoàn ngựa xe và người đi thành một hàng dài đến khoảng một phần tư đám. Đối với Jed, đoàn lữ hành trông như một đoàn quân đang tiến bước, sĩ quan dẫn đầu, xe cộ đi giữa, hai bên có người cưỡi ngựa áp tải, đàng sau có nguòi cưỡi ngựa nữa, còn lính bộ binh trong trường hợp này lính bộ binh là đàn ông, đàn bà và trẻ em - lê bước thành từng nhóm nhỏ quanh xe và sau mỗi toa xe.
Đi khỏi Rattlesnakes Springs vài dặm, đoàn lữ hành vượt qua phía bắc của sông Hiwassee bằng phà, rồi đi dọc theo bờ sông cho đến cửa sông đổ vào sông Tennessee và theo con đường bốn đoàn trước đã đi. Đến đây, đường họ đi sẽ dẫn về phía Nam, thành phố Pikesville rồi đến McMinnville và Nashville, rồi đến Cumberlanh. Nhưng trước hết họ phải vượt qua sông Tennessee.
Temple đứng bên lan can gần Eliza, nàng đưa mắt nhìn dòng sông rộng mênh mông trước mặt, bé Lije ngủ say trên lưng nàng, cậu được nằm yên một chỗ bằng một cái chăn. Cuộc hành trình xa thẳm xem như mới bắt đầu mà chân cẳng và cơ thể nàng đã đau nhừ. Bên kia bờ sông, nàng thấy lờ mờ hiện ra dẫy Walden. Nhìn con dốc cao của bình nguyên Cumberland, nàng nghĩ đến chuyện phải leo bộ lên, chưa leo mà nàng đã cảm thấy mệt bã cả người rồi. Tự nhiên, nàng dựa sát vào Eliza.
− Chúng ta phải trèo xa bao nhiêu? - nàng hỏi to.
− Có lẽ chúng ta không nên biết thì hơn. - Eliza quay mặt không nhìn cảnh tượng trước mắt nữa, như thể cô cũng thấy đáng sợ thật. Đoạn đường họ vừa đi quá lắm là khoảng hai dặm. Họ còn phải đi bộ một đoạn dài hơn một ngàn dặm nữa.
Khi chiếc phà ra giữa dòng sông, nó run lên bần bật, cố ghì lại trước dòng nước chảy xiết, nước chảy rất mạnh như muốn cuốn phăng cả chiếc phà đi. Những sợi dây giữ chiếc phà căng ra, rít lên, cố sức kéo phà băng qua dòng sông để đến bờ bên kia.
Qua đến bờ bên kia, bỗng có một người da trắng mặc áo quần lịch sự đến gặp ông Will ngay khi ông vừa dắt ngựa bước lên bờ, gã nói với ông:
− Người ta nói cho tôi biết ông là ông Gordon có ngôi nhà gạch lớn trong đồn điền ở miệt Georgia.
− Đúng tôi đây . - ông dẫn ngựa bước lên bờ dốc đất, tránh lối cho những người khác bước lên.
Gã đàn ông đi theo.
− Ông nợ tôi 80 đô la, tiền mua hạt giống, bây giờ xin ông hãy trả cho tôi. Chắc ông tưởng bỏ đi là không trả cho tôi, nghĩ như thế là ông lầm rồi.
− Tôi đã trả tiền khi mua hàng, ông lộn rồi.
− Ông sai rồi, bỏ đi mà không trả tiền cho tôi. Hãy trả 80 đô la cho tôi ngay. Ông đừng nói không có tiền trả nhé, vì tôi biết nhà nước đã bồi hoàn tài sản cho ông rất nhiều.
− Quả thật tôi có gởi đơn xin chính phủ bồi hoàn thiệt hại về tài sản bỏ lại, nhưng tôi chưa nhận được đồng nào hết trước khi ra đi. Ít người nhận được lắm. Việc ông nghe người ta nói cũng như chuyện ông đòi nợ đều trật lất hết.
− Bằng mọi giá tôi phải lấy cho được 80 đo la của tôi, gã nói, rồi gã ngước mắt nhìn Kippi khi chú ta dẫn ngựa bước lên. - Hắn là ai?
− Con tôi.
− Vì ông nói không có tiền trả, tôi lấy ngựa của ông vậy, - gã giằng lấy sợi dây cương trên tay ông.
Ông Will cãi cọ với gã, nhưng vô ích. Lính trong đội khinh kỵ, lực lượng cảnh sát của Cherokee, không có quyền đối với người da trắng, mà chỉ có quyền can thiệp vào dân da đỏ mà thôi. Họ không có quyền can thiệp vào chuyện này, còn Jed Parmelee thì được lệnh nghiêm cấm xen vào. Anh ta chỉ có quan sát và tường trình, thế thôi.
Đêm đó, Jed ghi vào sổ nhật ký việc xảy ra này, để rồi cho điều tra thực hư về lời đòi nợ của gã đàn ông. Nhưng đây chỉ là vụ đầu tiên trong số rất nhiều vụ hồ hoãn nợ nần do người da trắng gây ra khắp cả đoàn lữ hành mà ông buộc phải ghi vào sổ, họ đã lấy của người trong đoàn nào là tiền bạc, ngựa, bò và thỉnh thoảng họ lấy cả xe nữa, họ tuyên bố những người này đã mắc nợ họ. Đây là một hình thức trộm cướp trên đường đã giáng xuống đầu người Cherokee. Rồi liền sau đó, Jed biết còn nhiều cách trộm cướp nữa. Giá tiền phà gia tăng, chủ đất buộc họ phải trả tiền lệ phí khi qua vùng đất của họ, nông dân và con buôn tăng giá thực phẩm khi họ mua trên đường đi, giá tăng gấp hai, ba , có khi tăng gấp bốn.
Jed đau đớn trước cảnh tham lam vô bờ này, nhất là hàng ngày anh chứng kiến công việc của những con người kiêu hãnh này, mặt họ hằn sâu mệt mỏi, và thất vọng ê chề, chân họ chảy máu vì đi bộ dài hàng chục dặm đường. Bất chấp lệnh trên, Jed giúp đỡ họ khi có thể giúp được, thỉnh thoảng anh nghiêng vai đẩy giúp một chiếc xe mắc kẹt trong bùn hay dừng lại giúp đỡ những người té ngã, hay đi chặt thông đem về đốt lấy dầu nhớt để tra vào trục bánh xe.
Leo lên một phần ba đoạn đường dốc thẳng đứng, Temple dừng lại bên lề đường để thở. Bé Lije, cau có mệt mỏi vì bị buộc tù túng sau lưng mẹ, nó khóc ngất bên tai nàng và vùng vẫy liên miên, phần thì nặng phần thì do nó vùng vằng, làm cho những sợi dây vải buộc nó oằn xuống hai vai nàng khiến nàng thấy đau như dao cắt. Nàng không có sức để sửa cậu bé lại, hay là không muốn sửa vì nàng muốn khóc và muốn thoát khỏi cảnh leo lên sườn dốc khủng khiếp này.
Một toa xe do hai cặp ngựa kéo chậm chạp đi qua trước mặt nàng, các con ngựa cúi đầu gầm xuống, dây cương cố căng ra, móng bấm sâu xuống đất, còn người điều khiển thì luôn miệng la hét chửi bới, tay quất roi lia lịa. Temple nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng buồn rời rợi, tai nghe tiếng toa xe lăn răng rắc, ì ầm.
Eliza dừng lại bên nàng:
− Temple, cô khoẻ không?
Temple ngẩng mặt nhìn cô, một cơn gió lạnh thổi vào mặt nàng. Nàng mỉm cuòi khi thấy khuôn mặt dãi dầu suong nắng của Eliza, tấm chăn khoác trùm lên tận đầu chỉ chừa có khuôn mặt. Nhìn mái tóc nâu và cặp mắt nâu nhạt của cô, người ta tưởng cô là nguòi Cherokee. Temple định nói ý ấy cho cô nghe, nhưng nàng chỉ đáp:
− Dạ khỏe.
− Để tôi mang Lije cho.
Nàng định bằng lòng, nhưng rồi nàng chợt thấy gói đồ trên lưng Eliza, nàng nhớ gói đồ cô mang đã khá nặng rồi. Temple bỗng cảm thấy mình có tội vì chỉ mang con mà lại thấy nặng nề.
− Chúng ta đi tiếp thôi.
Nàng cúi đầu, bước tiếp lên dốc. Đôi giày da đế đã mòn. Mỗi bước chân, nàng cảm thấy đá sởi, đất cục đâm vào làn da mỏng ở chân nàng. Nhưng thế cũng không khó chịu bằng lớp da bên trong hai đùi cọ xát vào nhau khiến nàng nhức nhối đớn đau, cho nên nàng lại cố gắng bước lên.
Khi đến đoạn đường dốc cao hơn, Temple chồm người tới trước để giữ thăng bằng vì đứa con nặng trên lưng. Nàng thấy trước mặt, bà Hanks đang cố leo lên, bà đã già lưng lại còng, nên bà phải dùng một cành cây làm gậy. Nếu không có ai giúp, chắc bà không làm sao lên đỉnh dốc được. Vừa nghĩ đến thế, chân nàng vừa trượt trên một viên sỏi, chỉa ra ngoài và chân kia mất thăng bằng, nàng té nhào tới trước, nhờ phản xạ tự nhiên, nàng đưa hai tay ra trước để chống lên mặt đất. Nàng bất động ở vị trí nửa nằm nữa quỳ nhiều giây liền. Hai lòng bàn tay và hai đầu gối đau nhức khó chịu.
− Temple!
Nghe tiếng Eliza gọi, bé Lije lại cất tiếng khóc. Temple rất muốn nằm yên như thế cho đến khi hết đau, hết mỏi, nhưng nàng phải thận trọng chống tay ngồi dậy, cả sức nặng trên người đè lên trên một đầu gối.
− Tôi... - Nàng định nói nàng không sao nhưng nàng không nói hết câu vì bỗng thấy hai bàn chân mang giày da dừng lại trước mặt nàng. Tiếp theo, nàng thấy hai bàn tay của Blade nắm lấy hai cánh tay nàng, đỡ nàng dậy.
− Em có đau không?
− Không. - nàng nhìn hai hàm anh bạnh ra, môi mím lại giận dữ, rồi bỗng nàng quay đi, nhìn con ngựa của anh đang đứng yên phía sau anh. Sandra đang ngồi dạng hai chân hai bên, bình thản và yên lặng như bao giờ và - cũng như bao giờ - nhìn Blade. Hai người không rời nhau nửa bước, người lạ chắc sẽ nghĩ Sandra là vợ anh. Ghen tuông là thứ tình cảm xấu xa. Nàng ghét ghen tuông.
− Em hãy trèo lên sau lưng Sandra để lên đỉnh dốc - anh nói như ra lệnh.
Nàng cảm thấy anh đẩy nàng đi về phía con ngựa và nhận ra hai tay anh vẫn còn đỡ lấy nàng. Bỗng tự nhiên nàng trì lại.
− Không!
− Cô ấy có thể đi ngựa của tôi cũng được. - Jed Parmelee nhảy xuống ngựa, lên tiếng.
− Cô ấy đi ngựa của tôi được rồi, ông trung uý. Ông cứ đi mà quan sát. - Blade trả lời nghe rất dịu dàng nhưng hàm chứa sự thách đố.
− Tôi không đi ngựa của ai hết, - Temple gay gắt đáp. - Các người hãy giúp bà Hanks hay giúp cậu bé có bàn chân bị băng kia đi. Tôi đi bộ được rồi.
− Có thể em đi được nhưng em đừng đi. - Blade không để cho nàng kịp thốt lên tiếng nào, anh nâng bỗng nàng lên, đặt ngồi trên ngựa ngay đàng sau Sandra.
− Tôi đi được mà, - nàng lại nói, nhưng nàng chỉ nói với cái lưng của anh vì anh đã lượm sợi dây cương dưới đất lên và dẫn con ngựa leo dốc.
Nếu nàng muốn đi bộ, nàng phải tuột xuống ngựa, nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua mà thôi. Nàng bỗng cảm thấy thoải mái khi được ngồi để hai chân đung đưa hai bên.
Đưa hai tay ra trước Sandra, Temple nắm cái giá yên và áp má mình lên vai cô em gái, mặc cho sự mệt mỏi làm rả rời toàn thân mình. Bỗng nàng cảm thấy hài lòng vì Sandra vẫn ngồi im thin thít.
Khi họ đi qua bà Hanks, Temple cảm thấy tội lỗi vì nàng đi ngựa mà bà già kia lại đi bộ. Mấy phút sau, nàng nhìn lại, thấy Jed dừng lại để giúp bà già, nàng mới thấy lương tâm được yên ổn.
Nhưng vẫn còn nhiều người khác nữa. Luôn luôn có nhiều người khác. Temple cố nhắm mắt lại để khỏi thấy cảnh họ chúi mũi xuống đất, họ vấp ngã và hết sức cố gắng để lên cho được đỉnh đèo. Blade bế cậu bé đi khập khiễng vì hai bàn chân bị thương và giúp một ông già đeo vào đuôi ngựa để nó kéo ông đi. Nhưng còn biết bao người khác phải tìm cách xoay sở để đi cho được.
Lên đến đỉnh dốc, mặt đất bằng phẳng và con ngựa dừng lại. Temple miễn cưỡng thả tay khỏi giá yên. Khi nàng để chân xuống đất, hai chân nàng như không đứng nổi. Nàng phải tựa người vào hông ngựa một lát, lợi dụng có chỗ đứng vững vàng để dựa, rồi nàng ngước mặt lên để nhìn em gái nàng. Nàng trách:
− Sandra, em có gì không ổn đâu. Mọi người đều đi bộ, thì em cũng nên xuống mà đi.
Cô gái không trả lời, nhưng Temple không đợi để cô ta đáp. Nàng bỏ đi. Sau đó, khi họ đến chỗ cắm trại đêm ấy, nàng thấy Sandra đi bộ. Và sáng mai khi họ đi tiếp, em gái nàng lại đi bộ.
Blade co hai vai lại để tránh cơn mưa phùn lạnh ngắt, anh kéo chặt cổ áo khoát. Suốt ngày mưa lạnh tầm tã, lạnh ngấm tận xương. Hai bàn chân tê cứng trong đôi giày da lấm bùn, anh cố cất chân bước bên con ngựa của mình - Một bà mẹ và ba đứa con ngồi chen chúc trên lưng ngựa, một đứa bé nhỏ hơn con trai anh vài tháng đang lên cơn sốt.
Toa xe đi trước mặt anh chở nhiều người đang nhảy lên nhảy xuống trên con đường lầy lội. Khi xe đi qua những chỗ quá lầy, Blade nghe những người bệnh và tàn tật rên lên yếu ớt. Hàng ngàn vó ngựa và chân bò của những đoàn xe đi trước đã cày xới con đường, đào thành những luống sâu và chất cao những đụn cát trên mặt đường. Mưa dầm lại biến mặt đường thành bãi lầy đất đỏ, càng làm trở ngại cho việc đi lại và gây thêm khó khăn cho đoàn xe của anh.
Mưa phủ mờ mịt giăng khắp bầu trời, che khuất con đường trước mặt anh. Nhưng đoàn xe đã kéo dài trước anh hơn một dặm, Blade nghĩ, cho dù trời không mưa thì anh cũng không thấy được chiếc xe dẫn đầu. Tuy nhiên, anh biết chắc chiếc đi đầu đã đến chỗ cắm trại nghĩ đêm, nằm ở ngoài một nơi mà anh biết trước đây có tên là French Lick và bây giờ gọi là Nashville.
Anh đưa mắt nhìn ra xa, nhớ gần đâu đây là nơi ông Jackson sinh sống. Hết nhiệm kỳ Tổng thống, ông Jackson trở lại đồn điền của mình, có tên là "Nơi ẩn dật", nằm ngoài thành phố Nashville. Vào tháng này cách đây khoảng 10 năm, ông ta đắc cử tổng tống. Trong buổi lễ nhận chức, ông đã phát biểu rằng ông quyết định di dời các xứ Da đỏ về miền Tây hết. Chưa bao giờ ông nao núng hay thất hứa trong việc thực hiện ý đồ này. Bây giờ truớc cảnh người Cherokee trên đường di dời như thế này, ông ta đã hoàn toàn thành công.
Blade phân vân tự hỏi không biết có khi nào ông Jackson ra đây để xem đoàn di cư đi ngang không. Anh đoán chắc ông ta không ra. Vừa qua có nhiều lời nói đồn rằng ông Jackson không được khỏe - ông bị điếc, mắt phải bị mù, trí nhớ suy sụp. Có nhiều người lại còn nói ông ta đang gặp cảnh túng thiếu nữa. Nếu thế thì hẳn đây cũng là chuyện công bằng thôi, Blade chua chát nghĩ. Chắc chắn ông ta không nhận được cảm tình của người Cherokee rồi.
Sandra đi bên cạnh anh bỗng trượt chân trên lớp bùn trơn, cô lảo đảo trên một đường hẻm như luống cày. Anh cố níu cô lại, nhưng phản xạ quá chậm vì lạnh, làm cho anh lóng cóng, cô gái đã té xuống mặt đường.
− Em có sao không? - anh ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô gái gật đầu, rồi đứng lên, nhưng hai tay lại trượt trên bùn.
− Để anh giúp cho. - Khi anh quàng tay quanh người cô để kéo cô lên, hai tay anh di chuyển trên bụng cô. Tức thì anh giật mình vì thấy bụng cô tròn ra và cứng - dấu hiệu của người đã mang thai vài tháng. Anh liền thận trọng nhẹ tay, nâng cô đứng lên. Nhưng cô gái vẫn cúi đầu không dám nhìn vào anh, đưa hai tay kéo tắm chăn trùm lên đầu để che khuất mặt. - Sandra, em có thai ư? - Anh cố giữ cho giọng mình được bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn giận sôi lên.
− Chắc không ai biết đâu.
− Sandra! - Anh nhắm mắt một chút, rồi mở ra và nói tiếp. - Họ phải biết.
− Không. - cô bật khóc rồi bước ra xa để vội vã đi tiếp.
Khi những người cuối cùng đi đến chỗ cắm trại đã được chỉ định, cơn mưa phùn vẫn dai dẳng không ngớt, khiến mặt đất ướt đẫm, không còn chỗ nào khô ráo để ngủ, hay không tìm đâu ra củi khô. Họ đành lấy gỗ đẻo thành võ bào để làm đồ nhóm lửa, nhóm thành những bếp lửa nhỏ dưới mái che bạt tạm bợ để nấu ăn và hong khô một ít đồ đạc bị ướt, hơ người cho hết tê cóng.
Blade rót nhiều cà phê vào chiếc ca nhôm, rồi để bình cà phê xuống viên đá bằng phẳng kè một bên bếp lửa đang cháy yếu ớt. Trong một góc lều ở đàng xa, Sandra ngồi thu mình trong bóng tối, xa bếp lửa sáng sủa và ấm áp. Từ khi Blade biết được chuyện bí mật của Sandra, - chuyện bí mật cô đã cố che giấu dưới chiếc áo rộng và tấm chăn, cô tìm cách tránh mặt anh.
Anh biết cô ngồi đấy, nhưng anh lại bận để mắt nhìn tấm cửa bạt ở toa xe gần đấy, để đợi cô Eliza ra. Cô đã mang cháo nóng vào trong xe cho bà Victoria nhiều phút rồi.
Temple cúi người dưới mép bạt của chiếc lều tạm. Nàng nhìn quanh về phía anh rồi bước đến bếp lửa, đưa tay hơ cho ấm, người run lên vì lạnh. Anh muốn đến bên nàng, ôm nàng vào lòng cho ấm, nhưng nàng đã tỏ ra lạnh nhạt với anh, trong trại tập trung cũng như khi trên đường đi, thái độ nàng cho anh thấy nàng không muốn anh đến gần, không muốn tình cảm của anh.
Điều làm cho anh khó chịu hơn nữa là thấy nàng cứ trò chuyện với anh trung úy Jed Parmelee. Chắc nàng biết anh còn yêu nàng chứ. Temple có nhiều tật bướng bỉnh, ngoan cố và nhẹ dạ, nhưng nàng không mù quáng. Nếu nàng không thích thì tại sao nàng cứ có thái độ khích lệ anh ta đến gần nói chuyện. Anh ngạc nhiên khi thấy đêm nay không có mặt Parmelee ở chỗ cắm trại. Nhưng đêm còn dài mà.
Một bóng người trùm khăn kín mít nâng tấm cửa bạt sau xe lên và cẩn thận tụt xuống xe. Blade để tách cà phê lên đáy cái thùng úp ngược, rồi luồn ra khỏi mép lều tạm, bước ra ngoài trời mưa. Anh bước nhanh trên mặt đất bùn trơn trợt, đi về phía toa xe, gặp Kipp đang ôm một bó củi ướt về lều. Eliza gần như đâm đầu vào anh, vì cô vội vã chạy đi để tránh trời mưa lạnh ở ngoài.
Cô dừng lại đột ngột khi gặp anh trên đường đi, cô hất đầu lên, tấm chăn trượt ra sau để lộ những cuộn tóc quăn ướt mèm.
− Anh làm tôi giật mình, - cô lên tiếng rồi gượng cười.
Khi những người cuối cùng đi đến chỗ cắm trại đã được chỉ định, cơn mưa phùn vẫn dai dẳng không ngớt, khiến mặt đất ướt đẫm, không còn chỗ nào khô ráo để ngủ, hay không tìm đâu ra củi khô. Họ đành phải lấy gỗ đẽo thành võ bào để làm đồ nhóm lửa, nhóm thành những bếp lửa nhỏ dưới mái bạt che tạm bợ để nấu ăn và hong khô một ít đồ đạc bị ướt, hơ người cho hết tê cóng.
Blade rót nhiều cà phê vào chiếc ca nhôm, rồi để bình cà phê xuống viên đá bằng phẳng kè một bên bếp lửa đang cháy yếu ớt. Trong một góc lều ở đàng xa, Sandra đang ngồi thu mình trong bóng tối, xa bếp lửa sáng sủa và ấm áp. Từ khi Blade biết chuyện bí mật của Sandra - chuyện bí mật cô đã cố che giấu dưới chiếc áo rộng và tấm chăn - cô đã tìm cách tránh mặt anh.
Anh biết cô ngồi đấy, nhưng anh lại bận để mắt nhìn tấm cửa bạt ở toa xe gần đấy, để đợi cô Eliza hiện ra. Cô đã mang cháo nóng vào trong xe cho bà Victoria nhiều phút rồi.
Temple cúi người dưới mép bạ của chiếc lều tạm. Nàng nhìn nhanh về phía anh rồi bước đến bếp lửa, đưa tay hơ cho ấm, người run vì lạnh. Anh muốn đến bên nàng, ôm nàng vào lòng cho ấm, nhưng nàng đã tỏ ra lạnh nhạt với anh, trong trại tập trung cũng như trên đường đi, thái độ của nàng cho anh thấy nàng không muốn anh đến gần, không muốn tình cảm của anh.
Điều làm cho anh khó chịu hơn nữa là thấy nàng cứ trò chuyện với anh trung uý Jed Parmelee. Chắc nàng biết anh còn yêu nàng chứ. Temple có nhiều tật: bướng bĩnh, ngoan cố và nhẹ dạ, nhưng nàng không mù quáng. Nếu nàng không thích thì tại sao nàng cứ có thái độ khích lệ anh ta đến gần nói chuyện. Anh ngạc nhiên khi thấy đêm nay không có mặt Parmelee ở chỗ cắm trại. Nhưng đêm còn dài mà.
Một bóng người trùm khăn kín mít nâng tấm cửa bạt ra sau xe lên và cẩn thận tụt xuống xe. Blade để tách cà phê trên đáy cái thùng úp ngược, rồi tuôn ra khỏi mép lều tạm bước ra ngoài trời mưa. Anh bước nhanh trên mặt đất bùn trơn trợt, đi về phía toa xe, gặp Kipp đang ôm một bó củi ướt về lều. Eliza gần như đâm đầu vào anh, vì cô vội vã chạy đi để tránh trời mưa lạnh ở ngoài.
Cô dừng lại đột ngột khi gặp anh trên đường đi, cô hất đầu lên, tấm chăn trượt ra sau để lộ những cuộn tóc quăn ướt mềm.
− Anh làm tôi giật mình, - cô lên tiếng rồi gượng cười.
− Xin lỗi, - anh đáp. Có tiếng ho dai dẳng phát ra từ toa xe. Blade nhìn hai tấm cửa bạt sau toa, rồi nhìn cái tô trên tay cô Eliza, cháo lẫn nước mưa còn lại nửa tô, - Bà ấy khoẻ không?
Eliza ngần ngừ, hai vai cô hơi nhúc nhích như muốn nhún vai.
− Hôm nay bà ấy bị xe xóc suốt ngày. Và thời tiết thì lạnh, ẩm ướt - chắc vì thế mà bà ho thêm.
Thấy cô Eliza định đi vào lều tạm, anh nói:
− Tôi muốn nói chuyện riêng với cô một chút.
− Được thôi, - cô dừng lại, ngạc nhiên nhìn anh chăm chú, cô hết sức tĩnh táo để nghe anh nói. Cô hỏi tiếp:
− Có chuyện gì thế?
− Chuyện của Sandra, cô ấy có thai, - anh cố giữ cho khỏi để lộ sự tức giận trong người bùng ra.
− Không - Eliza hoảng hốt nhìn anh, rồi quay mặt nhìn về phía bóng người ngồi co ro trong bóng tối của góc lều tạm, mặt cô biến sắc vì lo âu và thương hại, vẻ mặt ảm đạm vô cùng.
− Cô Eliza, cô ấy khiếp sợ và nhục nhã. Cô ấy cần có một phụ nữ giúp đỡ. Cô ấy cần cô đấy.
Anh không cần phải nói thêm nữa. Cô Eliza bước qua anh, mới đầu chậm rãi, rồi cô bước nhanh qua mặt đất bùn lầy. Khi cô vào trong chiếc lều bạt, cô liền rũ nước bám vào tấm chăn, rồi để tô cháo lên mặt đá gần bếp.
Trong óc cô cứ văng vẳng câu nói: "Tội nghiệp Sandra, tội nghiệp Sandra thân yêu". Đời thật bất công. Cô gái bị đau khổ quá nhiều. Tất cả họ đều đau khổ. Nhưng cô ấy đã gặp cảnh quá thương tâm, Eliza thấy thế. Cô bước từ từ đến bên cô gái, ngồi xổm xuống đất, kéo vạt áo váy lên kẹp dưới đầu gối cho khỏi lấm bùn. Sandra cúi đầu xuống thấp thêm, trùm kín chân để che mặt. Cô run lẩy bẩy. Eliza không biết cô ra run vì lạnh hay vì lo sợ.
− Sandra, tôi biết rồi, - cô dịu dàng nói - Blade đã nói cho tôi biết rồi - tấm chăn bắt đầu rung lên mạnh hơn. - Em nhìn tôi đi chứ? - Khi không nghe trả lời, Eliza nắm hai bàn tay bên đầu trùm chăn của Sandra, nâng mặt cô lên. Sandra nhắm mắt, nhưng nước mắt ràn rụa chảy ra hai bên khoé, cằm và môi run run. - Nhìn vào tôi đi. Nhìn tôi, em sẽ bình tĩnh ngay.
− Không, không được đâu. - Sandra ấp úng đáp.
Nhưng Eliza lại mừng rỡ muốn khóc lên được. Đây là lần đầu tiên Sandra mở miệng nói từ sau ngày xảy ra chuyện khủng khiếp ấy. Cô chống lại ý kiến của cô ta:
− Sẽ ổn thoả hết mà. Bất cứ em nghĩ như thế nào, cả nhà vẫn thương yêu em. Cả nhà luôn thương yêu em.
Sandra mở mắt ra, nhưng chỉ he hé một ít và đầy mọng có nước mắt. Cô mím môi thật chặt, mặt nhăn nhúm vì cơn khóc tức tưởi, dữ dội đang làm cơ thể cô co thắt lại. Eliza cũng khóc theo cô gái, cô ôm Sandra vào lòng, xiết chặt cô, ấp đầu cô vào vai mình.
− Mọi người sẽ biết hết, phải không? - Sandra khóc ngất, nức nở - Mọi người sẽ biết, em quá xấu hổ.
− Chà chà, nào, rồi sẽ ỗn thôi.
− Mọi người sẽ nhìn em như họ đã nhìn Blade. Họ cũng sẽ ghét em.
− Không đâu, cưng à. Không đâu.
Nhưng Sandra không muốn nghe cô nói nữa. Eliza để cho cô ta khóc, chỉ ôm cô ta, lắc lư và cô cảm thấy ân hận, ân hận vì nhiều việc. Chợt cô cảm thấy có bàn tay để lên vai mình, cô ngước mắt nhìn.
− Có gì không ổn sao? - Temple cúi người hỏi.
Eliza ngần ngừ, nhưng cô nghĩ không thể giấu diếm gì Temple được và cô nghĩ dù sao thì cũng để cho nàng an ủi Sandra. Cô suy nghĩ lựa lời nói để cả hai người đều thấy dễ chịu.
− Em gái cô chuẩn bị có một cháu bé.
− Nó nói với cô như thế à?
Eliza lắc đầu, cô hất đầu về phía Blade.
− Cô ấy nghĩ tất cả chúng ta sẽ ghét cô ấy, nhưng tôi đã nói cô ấy rằng thế là ngốc. Không phải thế sao?
− Đúng, đúng, đúng thế đấy. - Temple đáp nho nhỏ, nàng sửng sốt trước việc chồng nàng chọn người để thông báo sự việc.
Temple đứng thẳng lên, rồi từ từ quay người lại. Blade đang uống cái gì đó, đưa mắt nhìn nàng, mái tóc ướt nước mưa đen láng trong ánh lửa. Vừa giận vừa đau đớn, nàng bước đến bên anh.
− Tại sao thế? - Temple hỏi, giọng nghẹn lại trong cổ - Tại sao anh lại nói với cô Eliza? Em là chị của Sandra mà. Tại sao anh không nói cho em biết?
− Vì anh nghĩ cô Eliza mới có thể thông cảm với cô ấy và giúp đỡ cô ấy được.
− Thế anh nghĩ em không thể như thế được à?
− Không bằng Eliza được.
− Tại sao anh biết?
− Anh nghĩ việc chọn người để nhờ của anh là đúng. Em gái em cần em, nhưng chính Eliza lại ở với cô ấy. Em đứng đây nói chuyện với anh? Tại sao? Vì tình cảm của em bị tổn thương. Em không cần biết tâm tư tình cảm của ai hết, mà em chỉ nghĩ đến em.
− Không đúng thế.
− Em không cần biết tâm tư tình cảm của anh khi em ra đi. Từ bấy lâu nay, em chẳng cần để ý đến - anh để cái tách xuống xong rồi bỏ đi một mạch.
Nàng muốn hét lên cho anh biết nàng chú ý đến tâm tư của anh. Nàng chú ý rất nhiều. Vì thế nàng rất đau khổ khi anh không đến thăm nàng. Và đấy cũng là lý do khiến nàng trở lại với em gái và giúp Eliza dỗ cho cô bé nín khóc.
Họ ở lại chỗ cắm trại Nashville suốt ba ngày liền, để nghĩ ngơi sau đợt băng qua cao nguyên Cumberland quá gian khổ. Họ chăm sóc người bệnh và người bị thương, chừa lại xe cộ, mua thêm thực phẩm mang theo trong chuyến đi tiếp. Mưa lạnh liên miên suốt hai ngày. Mưa mãi sang ngày thứ ba, khiến họ không thể nào phơi khô được quần áo và chăn mền.
Trước mắt, một mùa đông đang đến gần mà đường đi chưa được một phần ba, vấn đề thiếu áo quần là mối lo lắng rõ ràng nhất. Bị bắt trong mùa hè, rồi đưa vào trại tập trung với một ít quần áo trên người, người ta khó mà chịu nổi mùa đông lạnh khi họ chỉ có một ít chăn mền do chính phủ cấp phát. Có người không có giày, hay có người như Temple và Eliza chỉ mang giày vải, giày đã thủng lỗ ở đế và vải thì lại mục bở hết, vì họ lội bùn suốt ngày.
Quá mệt mỏi vì đi nhiều, phơi mình thường xuyên dưới mưa nắng, thiếu ngủ vì nằm trên nền đất ẩm lạnh và vì đã trải qua một mùa hè gian khổ, cho nên mỗi người đều xuống sức, kém sức đề kháng. Nhiều người đau đớn khi rời khỏi Nashville để đi tiếp con đường dài về phía tây bắc đến Kentucky.
Mồ mã bắt đầu mọc nhiều hai bên đường, mồ mã của những người trong đoàn họ chết và mồ mã của những người đi trước đã chết. Gần Hopkinsville, một lá cờ trắng phất phơ trên một cọc gỗ sơn màu giống đá cẩm thạch, làm dấu chỗ ngôi mộ của White Path, một nhà lãnh đạo lão thành của họ. Khi đi qua đó. Temple đã dừng lại với cha nàng để cầu nguyện cho ông già đáng kính này... và cả cho họ nữa.
Tin tức từ những nhóm đi trước truyền lại cho họ biết nhiều chuyện đáng chán và thất vọng. Nhiều người sợ rằng đơn thỉnh cầu nhà nước bồi hoàn tài sản họ để lại, đã gởi cho những người đại diện chính quyền lêin bang trước khi ra đi, sẽ không được giải quyết thoả đáng và họ sợ sẽ bị những người da trắng hô hoán họ mắc nợ và sẽ lấy hết tiền bồi hoàn của họ do nhà nước chi trả.
Nhưng họ đã đi quá xa rồi. Không còn chuyện trở lại được nữa. Họ phải tiến tới thôi, phải đi trên con đường mà ba hồi thì bị đóng băng cứng ngắt, ba hồi thì mưa bùn lầy lội lạnh buốt. Và hầu như khi nào cũng có gió chướng gay gắt thổi vào mặt.
PHẦN ĐẤT CỦA BANG ILLINOISE BÊN BỜ SÔNG MISSISSIPPI
THÁNG GIÊNG, 1839
Tiếng cuốc chim vang lên thình thịch, chậm rãi, đều đều, nhắc Eliza nhớ đến tiếng trống trầm trầm của những buổi ma chay. Cô lặng lẽ nhìn Blade, Deu và Shadrach cuộc trên mặt đất tuyết đóng băng để đào một ngôi mộ. Gần đấy một thi hài bọc trong chăn đợi đem chôn. Chị Cassie Đen quỳ bên cạnh người chồng đã chết, Ike, chị lắc lư người, không để ý đến Phoebe đang cố an ủi chị. Tiếng khóc than nho nhỏ của chị hoà lẫn với tiếng gió lạnh thấu xương.
Ike, người thợ rèn da đen của ông Will, đã chết. Thật khó mà tin một người vạm vỡ khỏe mạnh như thế mà lại bị bệnh sưng phổi làm cho chết được. Có rất nhiều người khác như thế cũng chết, mộ nằm rãi rác bên lề đường. Eliza thấy thật khó mà tin cho được. Cô kéo tấm chăn lên, phủ kín cả mũi, chỉ chừa hai con mắt bày ra ngoài trời gió lạnh.
Cô co người lại như thế không phải vì cái chết của anh da đen, mà vì cô sợ cảnh đóng băng - cảnh bị bao phủ kín mít. Họ đã đến chỗ này cách đây mười ngày rồi và không thể đi tiếp được nữa. Mặt sông Mississippi đã bị đóng băng, nhưng nước đá còn quá mỏng không chịu đựng được sức nặng của đoàn xe đi qua và quá dày, phà không thể vượt qua được. Từng đoàn xe bị ứ lại ở doi đất nằm giữa hai con sông Ohio và Mississippi này, bị ứ lại trong sự thiếu thốn trăm bề trước cảnh rét buốt của mùa đông và những cơn bão tuyết hãi hùng. Xem ra thì người nào cũng mắc bệnh hết, chỉ có điều là người này nặng hơn người kia thôi. Ngoài các bệnh họ đã gặp trong trại tập trung vào mùa hè năm ngoái như kiết lỵ, sởi, ho gà và viêm màng phổi, thì nay họ lại gặp phải nhiều bệnh khác như cóng vì lạnh, cảm lạnh, lao phổi, viêm phổi và đen lưỡi.
Từ chỗ cắm trại vượt qua sông Mississippi đóng băng là đến mũi Girardeau, Missouri. Không ai biết khi nào họ sẽ đến được đấy. Họ đã đi hơn nữa đường đến nơi cúi cùng ở vùng lãnh thỗ được qui định cho người da đỏ. Chuyến đi đã dự trù mất 90 ngày. 90 ngày đã hết mà họ vẫn còn 400 dặm phải đi dù đã vượt qua được sông Mississippi.
Eliza tự hỏi không biết họ có đi được không, không biết cô có đi được không. Lạy chúa, cô đang làm gì ở đây nhỉ? Bỗng ông Will bước đến gần, người ông quàng tấm chăn, đứng sát vào cô để cho gió khỏi tạt vào cô. Nỗi dày vò vừa rồi biến mất. Cô biết lý do tại sao cô đến đây và tại sao cô không bỏ đi.
Jed Parmelee cưỡi ngựa đến ngôi mộ. Eliza nhìn anh ta, lòng ghen tỵ khi thấy Jed mặc áo ấm dầy cộm, quàng khăn cổ bằng len và mang găng tay to tướng. Anh ta xuống ngựa, thả dây cương trên tuyết rồi bước đến ngôi mộ. Không nói một lời, anh để một tay lên vai Shadrach, rồi lấy cái xẻng trên tay cậu ta để xúc đất đóng băng. Shadrach đứng nhìn, đưa hai bàn tay quấn giẻ lên môi và thổi vào mấy ngón tay cho ấm. Đoạn cậu ta quay lại, lảo đảo đi đến đứng với mẹ và chị gái, hai bàn chân cũng quấn nhiều giẻ rách.
Cuối cùng, ngôi mộ đã được đào xong.
− Đến giờ rồi, má - Shadrach nói nho nhỏ, nhìn hai má ẩm ướt và cặp mắt sưng húp vì khóc của mẹ. Bây giờ chúng ta phải chôn bố rồi. - Chị da đen lại bật khóc khi con chị quỳ xuống hôn thi thể Ike và nhẹ nhàng lấy tấm chăn đắp lên trên người chết đi.
− Mày làm cái gì thế? - Chị Cassie hỏi, nước mắt ràn rụa.
− Bố không cần cái mền nữa. Chúng ta cần.
− Không được! - chị nắm cánh tay của con trai lại, mày không được chôn bố mày trần truồng xuống đất lạnh như thế.
− Bố không thấy lạnh nữa đâu. Mẹ biết bố muốn chúng ta giữ cái mền để cho ấm.
− Shad nói đúng đấy. - Phoebe đang run lập cập vì trời quá lạnh, mặc dù cô đã khoát một tấm chăn lên vai và mặc thêm chiếc quần lót của Deu dưới chiếc áo dài mùa hè mỏng manh - Nếu bố nói được, chắc bố sẽ nói chúng ta giữ lại tấm chăn.
Chị Cassie khóc to lên khi thấy Shadrach lấy tấm chăn để lộ thi thể đen thủi dài thòng của Ike, chỉ còn mặc cái áo sơ mi rách tả tơi và chiếc quần thô tháp có hai sợi dây treo, còn chân tay mặt mày đều để trần trụi.
Cả gia đình, ngoại trừ bà Victoria, chăm chú nhìn Deu, Blade và Jed Parmelee hạ thi thể của Ike xuống huyệt. Trời quá lạnh không thể nán lâu ở ngoài được. Tất cả lần lượt đến chia buồn cùng người vợ và các con. Trời lạnh thấu xương làm cho mọi người không cất tay lên nổi. Họ đành băng qua tuyết, quay lại các bếp lửa ấm cúng, để Deu một mình lấp đất lên ngôi mộ vô danh.
Jed đứng bên bếp lửa, kéo thắp khăn quàng xuống để thở trong hơi ấm. Không như mọi khi, anh ta đưa cả hai bàn tay đeo găn lên trên bếp lửa và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, vô tình hoạt động cái miệng cho khỏi bị cóng cứng.
Cảnh mùa hè nóng đã lui vào quá khứ xa xưa - anh nhớ cảnh nắng nóng và mồ hôi toát ra ướt đẩm đầy người. Vì thiếu nước nên việc di dời của người Cherokee mới hoãn lại. Nếu tướng Scott biết được cảnh người ta phải chịu quá nhiều đau khổ vì mùa đông chết người này thì chắc thế nào ông cũng hoãn lại ngày di cư, Jed tin chắc như thế.
Mùa đông chết người - Jed thấy câu nói thật chính xác. Tỷ lệ tử vong đã lên đến gần 20%, mà đó là chưa kể đến số người nô lệ da đen chết, như Ike. Khi nào mới chấm dứt chuyện này? Sẽ có bao nhiêu người chết trước khi đoàn người đến nơi cư trú?
Chưa bao giờ Jed cảm thấy thất vọng hoàn toàn như thế này? Anh đã cho nhiều quần áo ấm dư thừa của mình: sơ mi, bít tất, quần nỉ, quần lót, ủng và cả binh phục, - của chính phủ cấp hay không. Nếu quân đội có muốn khiển trách anh vì đã cho tài sản nhà binh, thì cũng đáng đời anh thôi. Nhưng anh không thể đứng yên đấy mà không làm gì để làm dịu bớt cảnh khổ đau của họ hết. Anh không phải là người duy nhất. Em trai của ông John Ross, ông Lewis, người dẫn đầu một đoàn di cư đóng trại gần Jonesbore, đã đi lên phía Bắc đến thành phố St. Louis để mua chăn mền áo quần cho họ bằng tiền riêng của mình.
Có tiếng ho dai dẳng phía sau anh, át hẳn tiếng củi nổ lép bép trong bếp lửa. Thoạt tiên, Jed không chú ý tới, vì anh nghĩ đấy là tiếng ho của Blade, anh đã nghe anh ta ho nhiều lần ở ngoài mộ, anh đoán chắc anh ta bị cảm lạnh. nhưng rồi, anh nhận ra không phải tiếng ho của anh ta.
Jed cau mày, quay đầu nhìn lui, thấy đứa con lên hai của Temple hít vào một hơi thật dài, nghẹn lại trong cổ một hồi rồi khạc ra một bãi đờm trong. nghe tiếng ho khè khè trong họng đứa bé khi thở, Jed nhớ anh đã nghe rất nhiều lần trong trại tập trung rồi. Anh bèn hỏi:
− Bác sĩ đã thăm Lije chưa?
Temple lắc đầu, lắc lu đứa bé để dỗ nó nín khóc, vừa quấn chăn của mình quanh mình con.
− Chỉ ho sơ mới ngày kia thôi.
Không phải ho sơ, Jed nói:
− Tôi đi mời bác sĩ đến.
Một giờ sau, Jed trở lại với người bác sĩ của đoàn di cư, ông ta lạnh run người, mệt mỏi vì làm việc quá sức. Bác sĩ khám đứa bé một lát, rồi tự đi rót cho mình một tách cà phê và đứng run lập cập bên bếp lửa.
− Con bà bị ho gà - ông ta báo cho Temple biết - Bây giờ chưa có gì nguy hại cả. nếu khi nào cháu ho ra đờm mà lại mửa, tôi khuyên bà nên cho nó ăn nhiều lần trong ngày. Nếu cháu ngủ nhiều thì càng tốt. Tôi có mang theo ít thuốc giảm đau trong túi xách, tôi sẽ để lại cho bà, nhưng nhớ mỗi ngày cho uống ba lần và mỗi lần chỉ bốn giọt mà thôi. Nếu gặp trường hợp nặng hơn, như khi cậu ta rối loạn hô hấp, hay khó thở, bà cho người báo cho tôi hay. Ngoài ra... - Ông ta nhún vai, rồi đưa tách cà phê lên miệng húp soàm soạp. - Còn mẹ bà ra sao? Nhân tiện để tôi khám cho bà ấy luôn. - ông ta nói rồi thở dài.
− Để tôi đi với bác sĩ, Eliza tình nguyện nói - Tôi định đem mấy viên đá nóng này để dưới nệm cho bà ấy đây.
− Sưởi ấm giường hả? Mẹ tôi thường để gạch nóng dưới giường ban đêm khi anh em tôi còn bé. Nhưng nếu vô ý mà lăn lên đấy thì cũng khốn đấy. - Khi ông ta đi qua Blade, anh bật ho. Ông bác sĩ dừng lại , cau mày nhìn anh. - Tôi không ưng nghe thứ tiếng ấy. Anh có đau ngực không? Để tôi khám luôn nhé?
− Không - anh khoát tay cho ông ta đi.
− Tuỳ anh vậy. Có trời chứng giám, tôi có quá nhiều con bệnh để chăm sóc rồi, - ông ta bỏ đi, - Xin nhắc tôi nhớ để chai thuốc chống đau lại trước khi tôi đi nhé.
Ngọn gió bấc gào rú qua hàng cây khi Eliza cào xới lớp tuyết mỏng để tìm cành cây mục nằm khuất bên dưới. Mỗi ngày, họ lại phải đi xa trại hơn để tìm củi đốt. Chân cô vấp phải cái gì. Cô lấy chân hất tuyết ra và thấy một khúc củi lớn để thêm vào mớ củi nhỏ nhoi của mình đang có. Dừng lại, Eliza nhìn quanh xem thử Sandra và Kipp có lượm đuọc khá hơn không. Bỗng nhiên, cô thấy bốn bề vắng lặng, chỉ có mỗi một mình cô, chung quanh toàn thân cây bao phủ. Rồi chợt cô thấy có bóng người di chuyển ở xa xa phía bên trái cô. Có ai đang đứng tựa vào thân cây. Đúng là Sandra rồi. Còn Kipp thì ở đâu cô không thấy.
Eliza lo lắng nhìn bầu trời đầy mây đen. Trời đã chiều rồi, có dấu hiệu tuyết sẽ rơi? Kipp ở đâu nhỉ? Tại sao cô không cương quyết buộc hai đứa phải ở bên nhau nhỉ?
Thôi, không đi tìm thêm củi nữa, cô chạy trên tuyết đến với Sandra. Cô kéo tấm chăn trên đầu xuống rồi hét lớn:
− Sandra! Kip đâu rồi? Cô có thấy nó đâu không?
Sandra không đáp. Bỗng cô ta từ từ khuỵu xuống đất.
− Sandra? - Eliza chợt hoảng hốt dừng lại một thoáng rồi đâm đầu chạy, lạnh rát cả phổi. Khi đến bên cô gái, cô muốn hụt hơi, lồng ngực nóng ran và tim đập thình thịch. Cô chúi mũi xuống bên cạnh Sandra, cô gái đã cuộn tròn nằm một đống bên gốc cây.
− Sandra, sao thế? Sao thế này? - Quên phứt tấm chăn và bó củi, cô đưa tay dưới cằm Sandra, nâng mặt cô ta lên để xem. Mặt cô tái mét và nhăn nhó vì đau đớn. Eliza thở hổn hển khi thấy mắt Sandra lộ ra vẻ kinh hoàng. Miệng cô ta mở ra, nhưng không nói được lời nào. Bỗng Sandra gặp đôi người lại rồi rên lên hổn hển. Eliza lại thấy cô ta đưa tay ôm lấy bụng.
− Lạy chúa lòng lành, không. Không phải đứa bé chứ? - cô thì thào - còn sớm quá mà. Còn quá sớm - Phải đem cô về trại thôi. Nào ta đi. Sandra, Giúp tôi nào - Quàng một cánh tay quanh người cô ta, Eliza cố đỡ cô ta đứng lên. Bỗng cô thấy máu trên tuyết trắng dưới chỗ Sandra - Kipp ơi! - Cô la lên gọi cậu ta, nhưng cô nghĩ không thể đợi cậu ta lâu hơn.
Quàng hai tay dưới nách Sandra, hai bàn tay bấu vào nhau ở trước ngực cô ta. Eliza lôi Sandra đi qua rừng về phía chỗ chỗ có khói đang bốc lên. Sandra quằn quại vì đau đớn, khiến cho việc dìu cô đi lại càng khó khăn hơn. Ngay khi Eliza cảm thấy không còn sức để lôi Sandra đi được nữa và định để cô ta lại tại chỗ, chạy đi kêu người đến giúp, thì Kipp từ đâu trong rừng chạy đến.
Lo âu, bồn chồn, Eliza rời khỏi bếp lửa trại nằm phía bên ngoài lều của ông bác sĩ. Cô run cả người, nhưng không muốn hơ cho ấm. Ông Will đang đến gần bên bếp lửa, nhìn ánh lửa trong bếp, mặt vô hồn. Eliza nghĩ nếu cô nhất quyết buộc Sandra ở lại bên cạnh cô, hay nếu cô chỉ hỏi xem Sandra có khỏe không trước khi họ đi kiếm củi, thì chắc cô đã thấy được điều gì không ổn với Sandra rồi, chắc cô gái đó không được khoẻ rồi. Lạy Chúa lòng lành, có phải lỗi tại cô không? Eliza nhắm chặt mắt lại, cố quên nỗi đau và tội lỗi đi, tức thì hình ảnh một vệt máu trong tuyết trắng hiện rõ ràng trước mắt cô. Cô hít mạnh một hơi thật sâu để tiếng nấc khỏi bùng lên cổ.
Eliza quay người, thấy Blade đang đứng tựa vào một góc toa xe, không thiết đến việc sưởi ấm như cô vậy. Cô bước đến gần anh. Vừa qua, người ta ít chú trọng đến anh. Họ quan tâm đến việc sống còn hơn là nuôi hận thù về những sai lầm trong quá khứ.
Bây giờ có thể Sandra không sống được nữa. Cô ấy đã mất quá nhiều máu, Eliza rùng mình nhớ lại. Cô đưa mắt nhìn tấm cửa lều bạt.
− Bác sĩ đã ở với cô ấy lâu rồi, - cô nói nho nhỏ.
− Tôi biết, - Blade đáp, rồi anh ho một hồi.
− Chắc Temple lo lắng lắm. Có lẽ một trong hai ta nên đi về báo cho cô ấy biết chưa có tin gì hết.
− Nhờ Parmelee đi báo đi. Ông ấy không bỏ sót dịp để an ủi cô ta. - anh đáp, lời lẽ có vẻ gay gắt, ghen tuông, nhưng giọng vẫn giữ bình thản, không xúc động.
Cô rất đau buồn khi thấy Blade và Temple như thế này, hai người vẫn thờ ơ lạnh nhạt nhau, nhất là khi Eliza nhớ lại cảnh hai người yêu nhau, tình yêu thể hiện qua từng lời nói, từng cử chỉ, từng ánh mắt trao nhau.
Ông bác sĩ hiện ra. Hai người quay nhìn. Ông ta không nói một hồi lâu, nhưng khi ông ta quay mặt đi, ánh mắt ông đã nói lên rằng ông thất bại.
− Tôi rất lấy làm ân hận. - ông ta thở dài và bước đến bên đống lửa - Tôi không cứu được cô ấy.
− Còn đứa bé? - Ông Will hỏi, rồi đứng yên chờ.
− Một bé trai. Đứa bé không hy vọng gì sống.
− Ôi, lạy Chúa. - Eliza cố nín để khỏi khóc nấc lên. - Tại sao tôi không đi tìm cô ấy sớm hơn?
− Cho dù cô ấy có đến kịp đây với tôi khi xảy ra chuyện đi nữa, - ông bác sĩ nói, - thì chắc tôi cũng không cứu cô ta được, với hoàn cảnh như thế này thì làm sao cứu được mà có lẽ dưới hoàn cảnh khác thuận lợi đi nữa cũng khó mà cứu được.
Có lẽ đúng thế, nhưng Eliza vẫn cảm thấy cô bị dằn vặt mãi. Khi ông Will chậm rãi bước đến bên cô, cô muốn bỏ chạy, cô sợ ông sẽ trách cô. Nhưng cô không chạy, mà chỉ thấy thêm đau buồn. Ông để bàn tay quấn giẻ lau má cô, rồi lấy ngón cái lau nước mắt cho cô.
− Tôi biết cô rất thương yêu nó, - ông bình tĩnh nói.
Cô dựa đầu lên bộ ngực vạm vỡ của ông để khóc.
Sáng hôm sau, họ chôn Sandra và đứa bé sơ sinh.
Con trai, người hầu, con gái và cháu ngoại của ông Will đã chết. Ông ngồi trên mặt đất bên cạnh đống lửa, chiếc chăn quấn quanh người, ông nhìn ngọn lửa không suy nghĩ, lòng trơ ra như đá. Lạnh làm cóng cả cơ thể ông, đau khổ làm tê liệt trí óc ông. Õng đã đau buồn đến độ không còn nước mắt để khóc nữa, cả trong lẫn bề ngoài đều trơ như gỗ đá.
Ông nghe có tiếng chân người đi rào rạo trên tuyết đến gần, nhưng ông không lưu tâm đến. Khi Temple ngồi xuống cạnh ông, ông cũng không rời mất khỏi ngọn lửa. Tô cháo trên tay nàng vẫn còn bốc hơi.
− Đêm nay má không ăn. Má cứ hỏi Sandra, - nàng dừng lại, đợi ông nói gì, nhưng ông vẫn im lặng - Chúng ta chắc không thể giữ kín được chuyện này với má. - Má con đã đoán được có chuyện gì xảy ra rồi. Chúng ta phải nói thật cho bà biết thôi.
Ông mệt mỏi, nhắm mắt lại, muốn bỏ qua lời đề nghị của con gái. Nói tức là suy nghĩ, là bày tỏ tình cảm. Ông thích trơ ra, vô cảm, như sáng nay ở ngoài nghĩa trang.
Bỗng có tiếng của Eliza ở gần đâu đó cất lên:
− Để tôi đi cho.
− Không - thoạt tiên ông không nghĩ là chính lời ông nói ra. Lời đáp tự nhiên phát ra nhanh quá. Nói rồi ông mới suy nghĩ. Ông không nên để cho Eliza đi báo cho bà Victoria biết về cái chết của Sandra, không phải vì ông biết cô cảm thấy cô có lỗi, mà vì đây là bổn phận của ông. Sandra là con của họ kia mà. Vừa thốt ra lời là ông cảm thấy được hơi ấm toát ra từ bếp lửa và hơi lạnh bốc lên từ lòng đất và nỗi đau đớn buồn phiền trong lòng.
− Tôi sẽ đi báo cho bà ấy biết.
Ông đứng dậy, cố hết sức vì chân cẳng tê cứng đờ, gắng gượng bước đến toa xe. Toa xe rung rinh, kêu răng rắc khi ông leo lên. Cúi lom khom nguòi, ông men theo lối đi hẹp trên xe để đến bên bà Victoria, ngồi xuống trên cái thùng đựng bia nhỏ gần bên nệm bà nằm.
− Temple cho biết em không ăn. - Ông nhìn bà vợ quấn người trong tấm chăn trông giống như cái xác ướp Ai Cập. Chỉ còn bộ mặt để lộ ra ngoài, hai mắt sâu hoắm và da dẻ xám ngắt. Mùi tử khí toát ra khắp xe. Trông bà rất mệt, buồn bã và hết sinh khí. Ông Will đau đớn không muốn nói cho bà biết về Sandra. Ông hỏi:
− Em có lạnh không? Để anh bảo Cassie đi đốt nóng đá cho em.
− Sandra đâu rồi? - Giọng bà khàn khàn, yếu ớt. Ông quay mặt đi tránh nhìn vào cặp mắt đen đang dán chặt vào ông, cặp mắt bị ám ảnh bởi vô vàn nỗi lo âu phiền muộn. - Có phải nó đã chết rồi không?
− Phải. Đã chôn nó sáng nay rồi, - ông cố hết mình để giữ cho giọng bình tĩnh.
Nhưng ông đã vô tình buông tiếng thở dài, vì bà Victoria đáp lại nho nhỏ:
− Em biết. Đêm qua em đã nằm mơ thấy nó. Nó ôm một con búp bê nhỏ trong tay và nó khóc vì con búp bê bị gãy mà nó thì không biết làm sao để sửa lại. - ngực ông đau nhói lên, quặn thắt, khiến ông không tài nào thở được. Bà Victoria ngước mắt nhìn nóc tấm bạt khum khum phủ lấy toa xe, nóc tấm bạt rung rinh nhè nhẹ vì gió thổi. - Em muốn được chôn với nó, Will ạ. Anh có hứa làm thế không?
Ông gật đầu bằng lòng, nhưng lời yêu cầu của bà đã làm cho ông đau đớn, lời yêu cầu "chôn với nó" nghe như bà sắp chết đến nơi vậy. Ông bực bội nói nho nhỏ:
− Đừng nói thế, Victoria. Em không chết đâu.
− Hứa với em đi, - bà cố ngồi dậy, ánh mắt dại đi một cách lạ kỳ.
Bà liền nổi cơn ho, co quặp người lại để ho, ho hết cả sức lực trong nguòi. Ông giữ lấy bà, đợi cho cơn ho chấm dứt, lòng ân hận vì đã hứa với bà.
Cuối cùng, cơn ho dịu xuống, nhưng hình như sức lực trong người bà đã cạn kiệt. Bà nằm yên, xanh xao, mắt trông càng sâu thêm hơn nữa. Bà nhìn ông, môi bà mấp máy với vẻ cầu khẩn như muốn nói "Hứa với em nhé", nhưng ông không nghe được.
− Anh xin hứa.
Bà nhắm mắt lại, môi cong lên hơi mỉm cười, nụ cười hài lòng. Ông ngồi với bà một hồi lâu, rồi lặng lẽ bước ra khỏi toa xe.
Đêm ấy, bà Victoria lặng lẽ chết. Khi ông Will nói ông muốn chôn bà cùng với Sandra, Temple lên tiếng phản đối.
− Không. Không được đâu.
− Chính mẹ con đã muốn thế và cha đã hứa với mẹ con rồi.
− Khi nào? Đêm qua à? - Nàng nhìn ông ngạc nhiên - Thế mẹ con biết... - Bà biết mình sắp chết?
Ông lắc đầu, mặt buồn rầu:
− Bố nghĩ mẹ con không chịu nổi cảnh xa con cái nữa. Không những Johnny và Sandra thôi, mà cả mấy em con đã chết từ lâu rồi nữa.
− Nhưng tại sao? Thật con không hiểu.
− Temple, con đã làm mẹ rồi. Con phải hiểu mới được. Con cái là hàng đầu. Con cái luôn luôn là hàng đầu đối với mẹ con luôn luôn. - Giọng ông kéo dài nhỏ dần, nghe thật đau đớn và buồn phiền.
Bỗng Temple hiểu ra cha muốn nói gì. - nàng hiểu rằng mẹ nàng thương con nhiều hơn thương cha, bà xem nặng nhu cầu, ước muốn của con hơn ông. Ông đau khổ vì chuyện này, hết sức đau khổ.
Bầu trời trong xanh, mặt trời chiếu sáng, vui tươi nhưng không khí vẫn lạnh ngắt. Temple thu mình ngồi sát vào đống lửa, ôm đứa con ốm nặng vào lòng. Mọi người chỉ còn biết giữ cho ấm, khi cần nghĩ, thì họ chỉ nghĩ đến thức ăn và nước uống thôi. Lạnh giá đã làm cho mọi vật tê cóng lại, kể cả nỗi lo buồn và niềm hy vọng, nó đã nhốt tất cả vào một chỗ với những thứ khổ đau khác. Họ đã chôn mẹ nàng cách đây ba hôm rồi, sau đó mọi người chỉ còn biết đến ngồi bên bếp lửa để than khóc bà.
Lửa là thứ quan trọng nhất đời.
Temple cố nhớ lại những buổi chiều hè nóng nực ở Gorden Glen, nhớ lại cảnh mặt trời chiếu sáng trên bầu trời, nhớ cảnh gió nóng làm xao động không gian. Những cảnh ấy đã xa xưa lắm rồi. Bây giờ chỉ có lạnh, lạnh triền miên không ngớt và những ngôi mộ bên ngoài trại, nằm dọc theo con đường kinh hoàng họ đã đi qua. Có thể họ sẽ chết hết mất. Nàng ôm chặt đứa con bệnh hoạn vào người. Lije khóc thét lên chống đối, nó ngẩng đầu chạm vào ngực nàng. Nàng miễn cưỡng phải thả đứa bé ra, dỗ dành cho nó nín khóc.
Có tiếng vó ngựa đi lạo xạo trên lớp băng ở ngoài. Vô tình, Temple nhìn ra, Jed đến, anh ta xuống ngựa, móc dây cương vào toa xe rồi bước đến bên bếp lửa. Anh ta ngồi xổm xuống, đưa hai tay hơ trên lửa, hà hơi trong miệng ra thành một làn khói trắng. Chiếc khăn quàng cổ phũ kín tận cằm. Anh nhìn nàng rồi nhìn đứa bé.
− Lije khỏe không?
− Vẫn như cũ, - Không thuyên giảm mà vẫn không nặng, nhưng Temple cảm thấy quá chán nản, vì trong gia đình đã có ba người chết, lại còn thêm người thợ rèn da đen nữa.
− Tốt. Bác sĩ đã cho tôi biết bệnh ho gà kéo dài đến hai tuần mới hết. Cháu bé sẽ khỏi. - chỉ sợ xảy ra những biến chứng mới, như bệnh viêm phổi thôi. Nhưng Jed không nói chuyện ấy. Nàng đã gặp nhiều chuyện bi thảm rồi, không nên gợi lên hình ảnh chết chóc làm gì nữa. - Tôi đã đi ngựa ra bờ sông. Băng ở đó bắt đầu tan. Nếu băng tiếp tục ta trong vài ngày nữa, chắc phà sẽ qua sông được.
− Cô Temple! - Phoebe chạy băng qua tuyết đến bên bếp lửa. - Cô Temple, cô đến gấp cho.
− Tại sao? Có gì không ổn sao? - Nàng đứng dậy.
− Ông Blade. Ông ấy bệnh rồi. Ông không để cho Deu đi mời bác sĩ, mà ông thì đau trong ngực ghê lắm. Tôi không biết làm gì được. - Cô ta vừa nói vừa phà ra làn hơi trắng vì lạnh - Cô phải đến giúp ông ấy, cô Temple à. Ông ấy ở trong lều. Deu ở với ông ấy, nhưng...
Khi Jed trông thấy nét hốt hoảng lo sợ trong mắt Temple, anh cố dằn cơn ghen tuông trong người xuống, cơn ghen tuông đang vùng dậy trong anh. Nàng lo lắng cho anh, Jed biết rất rõ Blade muốn nàng trở lại với anh ta, nhưng anh nghĩ Temple... Mà thôi, cần quái gì chuyện anh nghĩ. Chỉ cần nhìn phản ứng của nàng là biết cơ sự hoàn toàn là khác rồi.
− Nhờ cô giữ giùm Lije giúp tôi, - nàng đưa đứa bé cho Eliza rồi quay qua Jed. - Nhờ ông mời giúp bác sĩ được không?
− Nhưng Blade có dặn... - Phoebe lên tiếng
− Tôi không cần biết anh ấy dặn cái gì! - Câu trả lời của nàng biểu lộ sự nôn nóng, sự tức giận và nỗi lo âu trong lòng nàng. Ông mời bác sĩ đi.
− Đi ngay đây, - Jed hứa, nhưng nàng không đợi thấy anh ta đi, nàng vùng chạy về phía lều của Blade đang nằm. Anh ta nhìn nàng vội vã chạy đi.
Eliza ngồi gần đấy, thì thào nói:
− Cô ta vẫn còn yêu anh ấy.
Jed quắc mắc nhìn cô. Mặt Eliza hiện ra vẻ phân vân thắc mắc về điều cô vừa thốt ra. Miệng cô như mỉm cười. Jed quay phắt người bước nhanh đến chỗ con ngựa.
− Tôi đi mời bác sĩ đây - nhưng anh không muốn chút nào hết, anh thấy nếu làm thế, anh lại càng khổ sở thêm mà thôi.
Khi Temple vào trong chiếc lều nhỏ, anh đang lên cơn ho dữ dội. Nàng nhìn anh nằm dài, mình quấn trong chăn trên nền đất ướt lạnh, đầu và hai tay tựa vào lòng và hai cánh tay của Deu. Deu nhìn lên, anh ta nói:
− Cô đến rồi. Tôi sợ cô không đến.
− Anh ấy sao? - Temple quỳ xuống nhìn kỹ anh.
− Ông bệnh nặng lắm. Tôi cố chăm sóc ông. Tôi cố sức.
Temple nhìn vào cặp mắt Deu. Deu thương Blade cũng nhiều như nàng. Nàng biết Blade đi đâu đều luôn luôn có Deu đi theo. Nhưng nàng không ngờ tình thương giữa hai người lại vượt qua giới hạn của tình yêu thương giữa chủ nhà với tôi tớ thế này. Tình thương giữa hai người sâu sắc hơn, không chỉ giới hạn ở lòng trung thành của tôi tớ mà thôi. Nàng thấy ngỡ ngàng một chút khi khám phá ra điều này, rồi nàng lại giữ thái độ bình thường như cũ.
Nàng sờ tay lên trán Blade, trán anh nóng hầm hập. Nàng nói:
− Bác sĩ sắp đến rồi.
Anh nhúc nhích, mở hé mắt nhìn nàng, da xanh lét vì sốt.
− Temple đấy hả? - Giọng anh thốt ra khàn khàn.
− Em đây. - Nàng cố cuòi, nhưng nàng lại hết sức lo sợ vì thấy anh quá yếu và hơi thở nghe hổn hển mệt nhọc. Những hình ảnh về anh còn rõ ràng trong tâm trí nàng là hình ảnh anh phụ đào huyệt chôn Ike, rồi một mình đào huyệt chôn Sandra và mới cách đây ba ngày, anh phụ chôn cất mẹ nàng. Nàng không muốn anh cũng chết nữa.
Anh nhíu mày, mắt lộ ra vẻ giận dữ.
− Deu, tôi đã dặn cậu đừng... - anh lại ho.
Temple giả vờ không nghe và không chấp nể lời anh, nàng quay qua nói với Deu:
− Anh đi đun nóng vài viên đá, Deu. Chúng ta cần giữ cho anh ấy thật ấm. Tôi ngồi đây cho đến khi bác sĩ đến.
Deu tần ngần rồi đáp:
− Cô phải giữ ông ấy ngồi dựa người lên, cô Temple à. Để ông ấy nằm, ông sẽ rất khó thở.
− Tôi sẽ đỡ cho anh ấy dựa lên. - Chính nàng muốn làm thế, nàng cần phải làm thế.
Đã nhiều tháng qua rồi, nàng không được quàng tay ôm quanh người anh.
Vừa qua cơn ho dịu lại, nàng liền thay chỗ cho Deu, đỡ Blade vào lòng, để đầu anh nằm giữa khuỷu tay.
Anh cố chống lại.
− Còn Lije?
− Eliza đang giữ nó.
Câu trả lời làm cho anh hài lòng. Được thế là tốt rồi, nếu không, chắc anh không biết phải nói năng làm sao. Temple không hiểu ý anh, mà cũng không cần hiểu. Con họ không cần đến họ nhiều bằng anh đang cần nàng.
Bác sĩ chẩn đoán anh bị viêm phổi. Suốt hai ngày hai đêm, Temple ở cạnh anh, đút cho anh từng muỗng cháo, thay cho anh từng miếng thuốc đắp hôi hám trên ngực của anh, giữ anh, hiếm lắm mới để cho Deu thay nàng thức canh, mà có thay thì cũng không lâu. Nàng sợ ngủ, sợ anh cần nàng lại không có nàng, sợ anh chết nếu nàng không ở với anh.
Suốt ba năm trời, anh làm những việc đáng tội chết mà nàng lại không hề lo sợ anh chết nhiều như thế này. Bây giờ anh kề bên cái chết, nàng quá kinh hải vì cứ sợ nàng sẽ mất anh vĩnh viễn. Nỗi lo sợ của nàng nghĩ cũng tức cười, vì nàng đã viện lý do để xa lánh anh suốt hai năm nay. Bây giờ nàng thấy tất cả những lý lẽ nàng viện ra để xa lánh anh đều sai hết.
Đến gần cuối ngày thứ ba, khi Deu vào lều, nàng tê cóng cả người vì mệt và lạnh. Nàng gắng quay người để lấy tô cháo nóng trên tay Deu.
− Không, để tôi đút cho ông ăn. - Deu không chịu đưa tô cháo cho nàng, còn nàng thì quá mệt, nên cũng không cãi lại làm gì. Anh ta nâng người Blade ra khỏi hai chân nàng, nàng loạng choạng bò ra, tay chân tê cứng khiến nàng khó khăn lắm mới nhích người ra được. Deu dịu dàng nói tiếp:
− Nếu cô đi nghỉ một chút thì hay đấy.
Nàng gật đầu đồng ý, nhưng nàng không thể nằm xuống được. Nàng ngồi trên hai chân hơi co lại, nhìn vào mặt Blade, cảm thấy mát mát vì không có cơ thể của anh đè lên chân nàng.
Khi Deu đưa tô cháo đến môi anh, anh chớp chớp hai mắt. Anh cố tránh tô nước cháo, quay đầu đi và lẩm bẩm nói câu gì đấy. Deu dỗ dành anh:
− Ông Blade, ông phải uống một chút nước cháo. Phoebe nấu cháo đặc biệt cho ông đấy. Nếu ông không ăn, cô ấy sẽ buồn lắm. Nào, ông ăn một tí đi.
Nhăn mặt, Blade hất đầu lui, lấy cằm đẩy tô cháo xa ra khỏi miệng. Anh nói yếu ớt:
− Temple, tôi tưởng... tôi tưởng Temple... đang ở đây.
− Em đây. - nàng quên hết tứ chi nàng đang đau như dần, nàng bò đến bên anh, chồm người tới cho anh thấy nàng. - Em đang ở đây.
Anh cố hết sức để nhìn nàng.
− Em đừng đi... đừng bỏ anh mà đi nữa... - Giọng anh yếu ớt nghe như tiếng rên rỉ nho nhỏ, chỉ có đôi môi nhúc nhích theo từng lời nói, nàng phải gắng lắm mới nghe hiểu.
− Em không đi đâu. Em sẽ ở đây với anh. - nàng vừa mở miệng hứa xong, lòng nàng liền cảm thấy yên tĩnh một cách lạ lùng. Nàng sẽ không rời anh, trong lúc anh đau và ngay cả sau khi anh bình phục. Nàng biết chắc như thế, như nàng biết chắc mặt trời mọc ở phía đông. Nếu nàng lấy lại được những tháng hai người xa nhau, nàng sẽ lấy ngay. Nàng đã làm anh đau khổ khi bỏ anh. Nàng đã làm cho cả hai người đau khổ.
Đồng thời, nàng nhận ra được rằng, điều hay nhất cho con họ là nàng đã để mặc con chơi với cha nó. Bây giờ nàng nhớ lại nhiều lần nàng đã thấy Blade với Lije trong những tháng trước đây, anh chơi đùa với con hay là chỉ để cho Lije bò quanh anh mà thôi. Để cho một đứa bé biết cha mình thương yêu, không phải là điều hay sao? Đúng thế, Blade đã sai lầm trong những việc anh làm, nhưng nàng cũng sai lầm trong việc rời bỏ anh. Bây giờ thì nàng đã thấy hết rồi, nàng cầu sao việc nàng hiểu ra không quá trễ.
− Anh uống nước cháo đi, - nàng giục, giọng nàng nghe run run. - Anh sẽ lành bệnh thôi. Uống đi. Anh sẽ bình phục cho mà xem. - Nàng nằm ngang, để đầu lên bụng anh và khóc thổn thức, áp miệng lên tấm chăm của anh để tiếng khóc khỏi vang to.
Sau một lúc, Temple nhắm mắt lại... chỉ một lát thôi. Nhưng khi nàng thức dậy, trong lều tối thui. Bỗng nàng có cảm giác như có cái gì đó không ổn. Nhổm người lên trên hai đầu gối, Temple chồm người tới để xem anh ra sao. Anh nằm thẳng đơ.
− Không, - Nàng thốt lên, lòng lo sợ, lần tới để đỡ anh lên. Nhưng bỗng có hai bàn tay níu nàng lại, nàng cố vùng ra mấy cũng không được.
− Để cho ông ấy ngủ, cô Temple, - giọng Deu thì thào bên tai nàng.
− Nhưng...
− Suỵt. Cô nghe đây. Ông đang ngủ mà. Ông đã thở nhẹ nhàng rồi đấy. Không còn nghe tiếng khò khè trong phổi nữa.
Nàng thôi không vùng vằng chống lại Deu nữa, để lắng nghe.
− Anh ấy đã đỡ hơn rồi, phải không? - Nàng lo sợ không dám tin.
− Trong vòng hai tuần nữa, ông sẽ đi lại bình thường cho mà xem. Bây giờ cô ngủ đi, nếu không lại làm phiền đến ông chăm sóc cô đấy. - Nàng rơm rớm nước mắt vì sung sướng. Deu nhẹ nhà để nàng nằm xuống bên cạnh Blade và quấn tấm chăn thật chặt quanh cả hai người. - Xin cô đừng lo lắng gì hết. Tôi sẽ có mặt ở đây suốt đêm.
Chiếc phà chở đầy những toa xe đầu tiên rời bến, chạy băng qua những tảng nước đá nổi lênh bênh trên mặt sông. Jed Parmelee đứng trên bờ đông sông Mississippi để nhìn đoàn di cư sang sông. Họ lại lên đường di chuyển.
Đêm đó, trong cuốn nhật ký, Jed lại ghi tỉ mỉ chuyện di cư tiếp tục đi sau một tháng hoãn lại. Quan sát và ghi chép, anh được lệnh trên phải làm như thế. Nhưng có nhiều chuyện anh không ghi chép được, như chuyện Temple được người hầu da đen của chồng nàng giúp đưa Blade lên lưng ngựa và buộc anh ta vào yên. Jed vẫn còn nhớ rành rành trong óc chuyện anh thầm mong sao cho chồng nàng chết đi. Jed khinh mình đã mong mỏi như thế, nhưng đây là sự thật. Đúng đây là sự thật như chuyện Blade vẫn còn bệnh nặng và chuyện ra đi trong mùa đông này còn lâu mới chấm dứt.
Khi Jed cho tập hợp đoàn di cư lại ở bên kia sông Mississippi, tại một điểm ở phía bắc mũi Giradeau, thì có tin cho biết đường đi theo hướng Nam gần hơn qua lãnh thổ của Arkansas rất khó khăn và cỏ khô trong mùa đông thiếu hụt trầm trọng. Họ buộc phải đi theo hướng bắc qua lãnh thổ bang Missouri.
Gió lạnh từ Bắc cực thổi về quét lên vùng thảo nguyên trùng điệp tạt vào đoàn lữ hành cô độc và làm cho nhiệt độ xuống thấp. Mệt mỏi và áo quần đơn sơ, đoàn người bị lưu đày đã trải qua nhiều gian khổ và bệnh hoạn, nay lại phải đương đầu với biết bao cảnh gian nan khốn khổ nữa.
Có nhiều lúc khi hai chân Jed quá tê cóng vì lạnh, anh không thể nào ngồi trên yên ngựa được nữa. Anh ở nán lại các đống lửa do người tiền trạm của đoàn nhóm lên, rồi lại đi tiếp, đi qua những người Cherokee nhào lên té xuống, lao động vất vả, để rồi đến một đống lửa tiếp theo.
Hàng ngày, Jed cưỡi ngựa đi qua nhiều ngôi mộ hơn, có cái chôn cất rất sơ sài. Sau mỗi đêm lạnh giá gay gắt, sáng mai lại có người chết đem chôn. Thế nhưng sáng nào anh cũng thấy Blade được buộc trên yên ngựa và được quấn trong chăn, thường có Temple ngồi ở sau, giữ lấy chồng.
Hiếm khi họ đi được 15 dặm trong một ngày. Trung bình là 10 dặm và đi được khoảng từ 10 đến 15 dặm là xem như ngày ấy đi khá rồi. Ngày nào cũng như ngày nào, cũng bầu trời xanh lạnh ngắt, gió rét căm căm. Jed không phân biệt được chính xác hàng ngày anh nghe gió thổi rên rỉ hay là tiếng người bệnh rên, tiếng người đưa đám ma, than khóc người chết. nhưng âm thanh này đã quá ám ảnh suốt chặn đường từ Mũi Girardeau qua Jackson, Farmington, Potosi, Rolla và Lebanon cho đến Springfield thuộc bang Missouri. Đến đây, con đường hướng về Nam và mưa bắt đầu rơi, thỉnh thoảng mưa chuyển sang tuyết, nhưng lúc nào cũng rất lạnh.
Cư dân da trắng ở các thành phố và trong các nông trại hẻo lánh dọc theo đường họ đi, ít ai có thực phẩm hay cho họ trú đêm để tránh mưa lạnh. Jed không trách họ được, vì bây giờ những người Cherokee đã trở thành một đoàn người rách rưới trông rất tội nghiệp, vì bệnh hoạn hành hạ và không có tiền để trả nơi xin trú đêm hay mua thức ăn.
Mà Missouri là một bang biên giới, mới giành được từ tay của người da đỏ bình nguyên hiếu chiến. Từ "Da Đỏ" gợi lên hình ảnh những người dã man. Ít người tin dân Cherokee rất kém kinh nghiệm chiến tranh. Họ là nông dân, mà một số lại là chủ đồn điền, như gia đình Gordon chẳng hạn, còn ngoài ra phần đông cấy trồng trọt trên những mảnh đất nhỏ, họ trồng ngô, cây bông vải hay thuốc lá, kiếm sống trên mảnh đất đai như nhiều nông dân ở Missouri vậy.
Vì kém hiểu biết nên sinh ra nghi ngại. Và chuyện này thì Jed đành chịu, không biết làm sao được.
Mưa liên miên làm áo quần chăn mền trên người ướt mèm. Temple ôm chặt quanh người Blade, cố làm cho anh bớt run. Cứ mỗi lần như vậy nàng lại lo không biết anh có thể chịu nổi thêm một đêm ngủ trên đất ướt với áo quần ướt mèm nữa không.
Thỉnh thoảng anh lại ho, cơn ho dữ dội làm át cả tiếng mưa rơi xối xả. Temple nhìn Eliza chồm người tới trước, lội trong bùn đi bên con ngựa, tấm chăn phủ từ đầu xuống thân hình. Khối u lớn trên lưng là con nàng. Lije cũng rất cần áo quần khô và chỗ ấm để ngủ. Mưa như thế này, thật khó mà đạt được điều mong muốn.
Deu dẫn con ngựa đi trước, quay mặt lại nhìn nàng:
− Cô Temple, họ đã cắm trại nghỉ đêm ở đàng trước kia kìa. Tôi thấy hai cái lều đã dựng lên rồi.
Khi Temple nhìn ra trước, nàng thấy một luồng khói trắng đang cuồn cuộn bốc lên từ ống khói của một nông trại phía trước họ. Bên cạnh nông trại là một nhà kho vững trãi. Không chần chờ nữa, nàng tụt xuống ngựa, vội vã lội bùn nước tới nắm lấy dây cương trong tay Deu. Nàng dẫn con ngựa đi chệch ra khỏi đường chính, hướng đến nông trại.
− Temple, cô đi đâu thế? - Eliza hỏi.
− Tất cả mọi người cứ đi theo tôi. - Nàng đáp lớn, rồi không để ý đến mọi người trong gia đình đang bối rối phân vân. Nàng không có sức để phân giải nữa. Nàng ướt như chuột lột, quá lạnh và quá mệt mỏi rồi.
Khi đến trước cửa nông trại, nàng thả dây cương, bước nhanh đến bên yên ngựa. Nàng tháo cái gói nhỏ treo bên trái yên ngựa ra. Nàng nắm lấy cái gói. Một con chó từ cửa nhảy xổ ra, sủa dữ dội khi thấy nàng đến gần bậc cấp nhà. Temple buộc lòng phải dừng lại, chán nản nhìn vào cánh cửa, phân vân không biết có nên đến gần không. Con chó lại càng sủa dữ dội hơn nữa, khi cha nàng và Eliza bước đến phía sau nàng.
− Temple, không ích gì đâu. - cha nàng nói.
− Cha không biết đâu, - nàng giận dữ trách ông.
Ngay khi ấy, một người đàn ông bước ra, nạt con chó. Con chó liền thôi sủa và gầm gừ trong họng, nó quay lại phía chủ, đuôi ngoe nguẩy. Nhưng khi Temple bước lên một bước, con chó lại ra đứng ngăn chặn lối nàng đi, nhe răng gầm gừ trong họng.
− Các người là nhóm da đỏ đi ngoài đường ấy phải không? - Người đàn ông nhíu đôi mày rậm nhìn họ. Tóc ông ta đã ngã màu muối tiêu, khuôn mặt nhăn nheo khắc khổ, da rám nắng vì dãi dầu sương gió lâu ngày. Temple tránh không nhìn vào khẩu súng trong tay ông. - Nếu các người đến đây xin cha thí thì hãy mau đi ra đường đi, vì các người không xin được gì ở đây đâu. Hãy đi đi, nếu không tôi sẽ xua chó cắn đấy.
− Xin làm ơn... chồng và con tôi đang bệnh. Họ cần có chỗ tránh mưa để ngủ đêm nay. Xin nhờ ông cho ngủ ở trong nhà kho của ông, được không? - nàng đưa tay mở nút buộc cái gói nhỏ ướt mèm. - Tôi sẽ trả công cho ông. - Nàng mở dói ra, đưa tay tê cóng vào bao, lục lọi đồ đạc trong đó một hồi rồi lấy ra chiếc trâm bạc. Nàng nắm trong tay một lát rồi đưa ra trước mặt ông ta. - Này, ông xem.
Ông già ngần ngừ một chút rồi bước đến đầu bậc cấp, nhíu mày kinh ngạc. Chiếc trâm lấp lánh nước trong tay nàng, chiếc trâm có chuôi bằng đá thạch anh tím, loại ngọc quí giá dùng gắn trên vương miện, lóng lánh như một giọt tuyết mặc dù không có ánh mặt trời chiếu vào.
Thấy thế, Eliza sửng sốt, cô cản lại:
− Không, cô không thể đưa thứ ấy cho ông ta được.
Nhưng đã quá muộn rồi. Ông ta đã lấy cái trâm trên tay nàng đưa lên xem thật kỹ. Temple đã đưa ra di sản quí báu của gia đình để lại lâu nay mà không tiếc nuối. Nàng sẵn sàng đánh đổi nó để có chỗ trú đêm khô ráo và ấm áp.
− Các người có bao nhiêu người? - Ông ta nhìn khắp họ như muốn đếm người trước mắt.
− Mười. - Temple mừng rỡ đáp - Cha tôi, em trai tôi, chị... họ tội, - nàng ngần ngừ nói đến Eliza - tôi, con trai tôi và chồng tôi, cùng bốn người da đen của tôi. Ông cho phép chúng tôi ngủ trong nhà kho? Chúng tôi không lấy gì của ông đâu.
Ông ta quay lại với cái trâm trên tay:
− Tôi nghĩ chắc không hại gì hết. Các người đứng run lập cập như cầy sấy thế, làm sao tôi cam lòng cho được. Tôi để cho các người ngủ đêm ở trong nhà kho đấy. - Temple cảm thấy hai chân như muốn khuỵu xuống vì mừng rỡ. Nàng chưa kịp cám ơn thì ông ta đã nói tiếp: - Vật trang sức này đẹp đấy. Chắc vợ tôi thích lắm, nhưng bà ấy đã chết ba năm rồi. Tôi chẳng cần đồ này làm gì. Cô cứ giữ lấy mà dùng. - Ông ta nắm bàn tay Temple, ấn cái trăm vào lòng bàn tay nàng rồi quay lại cửa. Ông ta dừng lại ở cửa, nhìn lại: - Tôi có một con bò sữa và một con bê trong nhà kho. Các người vắt một ít sữa cho đứa bé.
− Xin cảm ơn ông.
Ông ta ậm ờ đáp lại, rồi đi vào trong nhà.
Một giờ sau, ông ta nặng nề đi vào nhà kho, một tay xách một giỏ trứng còn tươi, tay kia kẹp một ôm chăn mền dưới nách. Ông ta để hết xuống đất bên cạnh một cái buồng nhỏ rồi nói:
− Cứ tự nhiên dùng đi. - Nói xong, ông ta bước ra.
Temple chạy theo ông ra ngoài cửa nhà kho.
− Xin ông vui lòng cho biết quý danh?
Ông ta hơi cúi đầu, nước mưa nhỏ giọt từ trên vành mũ xuống. - Cosgrove. Hiram Cosgrove.
− Còn tôi là Stuart, - nàng đưa bàn tay quấn giẻ rách ra trước mặt ông.
Ông lúng túng bắt tay nàng, đầu gật gật chào lui. - Bà Stuart.
− Cám ơn ông Cosgrove. Tôi muốn con trai tôi nhớ mãi tên người đã giúp chúng tôi. Xin cảm ơn.
− Đừng đứng ngoài trời mưa bùn lầy như thế này mà cám ơn làm gì. Cô nên trở vào trong nhà khô ráo. - ông ta nói, giọng quê một cục.
Nàng nán lại một lát rồi mới quay vào nhà kho.
Khuya đêm đó, Temple nằm bên cạnh Blade, cả hai nằm lọt vào giữa đám cỏ khô và quấn chung một tấm chăn của ông Cosgrove. Chăn mền và áo quần của họ treo lên các cọc chống để hong khô. Nàng thở từng hơi dài, ngửi mùi cỏ khô hăng hắc, cô nhớ lại lần cuối cùng nàng được sống cảnh ấm cúng êm ả như thế này. Blade nhúc nhích, rùng mình bên nàng.
− Anh lạnh à? - Nàng hỏi thì thào, rồi tức thì quay qua ôm anh, nằm áp người vào anh để truyền hơi ấm cho anh. - Anh thấy đỡ chưa?
− Anh không muốn đỡ hơn nữa, - anh thì thào đáp, giọng khàn khàn vì ho quá nhiều ngày.
− Đừng nói thế.
− Tại sao? - Anh nằm nghiên một bên để nhìn vào mặt nàng, cỏ khô kêu lào rào dưới người anh. - Cả hai ta đều biết khi anh khoẻ rồi, em sẽ không nằm bên anh nữa. Tại sao anh muốn khoẻ để rồi lại mất em?
− Anh sai rồi. - Nàng đưa tay vuốt mặt anh. - Em sẽ không bỏ anh nữa. Anh phải chóng bình phục, vì em muốn làm vợ anh lại.
− Anh nắm bên tay nàng không để cho nàng vuốt ve mặt anh. Nàng ngạc nhiên khi thấy anh nắm tay nàng thật mạnh. Anh nghi ngại nói, giọng khàn khàn:
− Em đừng nói thế nếu em không thật lòng.
− Em nói thật lòng đấy.
Anh không nói gì nữa. Anh áp lòng bàn tay nàng vào miệng mình và để yên như thế. Nàng cảm thấy anh run lên nhè nhẹ, cơn run không phải vì lạnh hay vì sốt mà vì xúc động mạnh. Temple cũng run lên nhè nhẹ, run vì biết chắc anh yêu nàng. Rồi anh hạ bàn tay nàng xuống để thở, thở thật sâu và thở dài.
− Anh rất nhớ em. Nói có thần linh chứng giám, anh rất nhớ em. - anh nói nho nhỏ. - Có lẽ anh tin em muốn trở lại với anh mà không đắn đo thắc mắc. Nhưng anh không thể như em được. Tại sao thế, Temple? Tại sao em thay đổi ý kiến thế?
− Bởi vì con cần anh, nhưng, hơn thế nữa, em cần anh. Em yêu anh. - nàng bình tĩnh đáp và nhích lại gần hơn, áp đầu lên ngực anh. Nàng nghe rõ tiếng thở khò khè trong phổi anh và nghe được nhịp tim đập đều đều trong ngực anh. - Cả hai ta đã phạm sai lầm, mặc dù chúng ta không cho là sai lầm. Khi anh ký bản hiệp ước ấy, anh nghĩ là anh đã làm đúng, nhưng thực ra thì anh sai, rất sai. Còn em khi bỏ anh, em nghĩ là em đã làm đúng vì con chúng ta, nhưng em cũng sai. Đã có nhiều chuyện đổi thay trong thời gian hai năm vừa qua, nhưng không đúng như những điều em nghĩ về anh. - Temple nhắm mắt lại, cảm thấy hơi ấm trong người anh toả ra và nàng mệt rã rời. Tự thâm tâm nàng không muốn thế. - Ôm chặt em đi!
Nàng cảm thấy anh hôn lên tóc nàng, rồi bỗng cơn ho nổi lên khiến anh quay đầu đi. Khi anh cất tiếng nói lại, cơn ho làm cho giọng anh càng trở nên khàn khàn hơn.
− Anh không còn sức lực để làm gì hơn ngoài việc chỉ biết hôn em. Anh yêu em. Temple à. Anh không muốn em bỏ anh, nhưng anh không thể yêu cầu em ở lại được.
− Em biết. - Quyết định dĩ nhiên là ở nàng, một quyết định hoàn toàn tự do, chứ không phải bị bó buộc phải yêu anh. Nếu không, làm sao nàng thoả mãn cho được. Nàng biết rõ thế.
Mưa rơi tí tách trên mái nhà kho, nhưng họ được ấm áp, khô ráo trên chiếc giường cỏ mềm mại, rúc vào nhau. Họ nằm ngủ say như thế một giấc.