|
|
30-08-2008, 03:40 PM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi Kết
Ân Ä‘á»n oán trả
Bạch Phát Äồng âm Nhan Ngá»c Kiá»u khẳng định rằng phu thê Hà n Tinh môn
chủ không thể thoát khá»i Miêu CÆ°Æ¡ng, thế nhÆ°ng Lý Tồn Hiếu truy đến táºn Miêu
CÆ°Æ¡ng vẫn không thấy bóng dáng ngÆ°á»i nà o của Hà n Tinh Môn cả.
Mặt trá»i sắp xuống thấp dÆ°á»›i đỉnh Tuyết Phong SÆ¡n.
Cách Tuyết Phong SÆ¡n không xa có má»™t tiểu trấn gá»i là Äà o Hoa Bình, chỉ Ä‘á»™
mấy chục há»™ dân cÆ°, má»™t ná»a là m nghá» săn bắn.
Lý Tồn Hiếu đến trấn thì đã hoà ng hôn.
Chà ng nhìn những tốp nông phu hoặc các nhóm thợ săn lục tục kéo vá», tuy cuá»™c
sống thanh đạm, vất vả nhÆ°ng vô tÆ°. Chà ng liá»n liên tưởng đến những hiểm ác của
ngÆ°á»i trong võ lâm mà thầm ao Æ°á»›c có được cuá»™c sống thanh bình kia.
Tuy nhiên đã mấy ngÆ°á»i trong võ lâm lại chịu buông kiếm vứt Ä‘ao mà cầm lấy bá»™
cung tên hoặc cái cuốc cà y mà sống vui cùng năm tháng ?
Chà ng vừa Ä‘i vừa nghÄ© ngợi thì chợt thấy má»™t ngÆ°á»i từ trấn thà nh đối diện Ä‘i
thẳng đến trước mặt chà ng với dáng vẻ vội vã.
Vừa ngang mặt Lý Tồn Hiếu chợt giáºt mình buá»™c miệng kêu lên:
- TrÆ°Æ¡ng tiá»n bối.
Äúng là Thiết Phiến Xảo Khách TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình.
TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình vừa bÆ°á»›c qua được mấy bÆ°á»›c, liá»n quay phắt lại, kinh ngạc
há»i:
- Thiếu gia sao lại ở đây ?
Lý Tồn Hiếu kể lại các tình tiết từ sau khi hai ngÆ°á»i chia tay.
TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình mừng rỡ nói:
- Tạ trá»i tạ đất ! Tạ trá»i tạ đất ! Không ngá» mối cừu háºn của Hà n trang chủ nay đã
rõ manh mối cả rồi. Việc phục cừu nay chỉ là chuyện đơn giản, chưa chừng mấy kẻ rắn
rết đó Ä‘ang cắn xé nhau… Bạch Phát Äồng Nhan Âm Ngá»c Kiá»u năm xÆ°a thế nà o thì
tôi biết rõ ! Mụ là một đại ma đầu, tà n bạo không sao kể xiết, khắp giang hồ ai cũng
khiếp vÃa, váºy mà còn bị phu thê Ôn gia thao túng, chứng tỠđôi phu phụ nà y gian hiểm
chừng nà o. Aâm Ngá»c Kiá»u nay bị lÆ°Æ¡ng tâm cắn rứt, hai mÆ°Æ¡i năm sống trong ngục tối,
thân thể không bằng quỷ đói thế là chịu tội sống rồi. Mụ quyết không tha cho phu thê
Oân gia vì cái giá mà mình phải trả đâu. Bây giỠcó thể cung hỷ thiếu gia. Xin cung hỷ
thiếu gia.
Lý Tồn Hiếu hÆ¡i ngượng, há»i lãng Ä‘i :
- Tiá»n bối sao lại ở đây và định Ä‘i đâu thế ?
TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình thở dà i má»™t hÆ¡i nói:
- Chẳng giấu gì thiếu gia, tôi từ lâu đã chán ghét cảnh chui nhũi khắp nơi rồi…
Ngà y xưa chỉ do một chút lòng tham mà phải trốn chạy hoà i, nay mới coi như là được
thoát thân. Thiếu gia xem ở đây tháºt đẹp, lân bang cÅ©ng tốt, sống thanh đạm nhÆ°ng
nghÄ©a tình. Tôi đã tÃnh sống ở đây đến trá»n Ä‘á»i…
- Tiá»n bối quyết định thoát ly khá»i võ lâm sống thanh bạch ở đây là hay quá…Tôi
cũng vừa nghĩ tới…
TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình ngắt lá»i:
- Thiếu gia thì không được ! Phò chÃnh trừ nguy nay Ä‘á»u nhá» và o má»™t mình thiếu
gia cả ! Nếu không thì Hà n Tinh Môn còn tai hại võ lâm tới bao giỠ? Còn như tôi thì lại
khác ! Khi đã đạp chân và o võ lâm rồi muốn thoát ra tưởng lên trá»i còn dá»… hÆ¡n ! Thiếu
gia, đừng đứng đây nữa, hãy đến hà n gia nói chuyện một bữa !
Lý Tồn Hiếu trầm ngâm nghÄ© ngợi lát rồi gáºt đầu:
- Äã tá»›i đây cÅ©ng xin là m phiá»n tiá»n bối má»™t lần nữa ! Tiện thể há»i thăm lệnh
ái…
- Hay lắm ! Nà o Ä‘i ! Thiếu gia có lòng nhá»› đến tiểu nữ tháºt hân hạnh quá !
- Lệnh ái từ ngà y đó tới nay có được mạnh khoẻ không ?
TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình liếc mắt nhìn Lý Tồn Hiếu nói:
- Sau khi từ giã ở Kim Hoa chưa đến hai ngà y, nó ngã bệnh đến nay…
Lý Tồn Hiếu lo lắng há»i:
- Bệnh thế nà o? Có nặng không ?
- Cảm ơn thiếu gia đã quan tâm, không đến nỗi nặng lắm…
Bấy giỠđã đến má»™t con hẻm, TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình dừng lại trÆ°á»›c má»™t cánh cổng gá»—
đơn sơ nói:
- Äến nÆ¡i rồi, xin má»i thiếu gia và o.
Lý Tồn Hiếu lÆ°á»›t mắt nhìn, thấy gian nhà tranh nhá» ba gian khá thanh nhã, phÃa
trÆ°á»›c có má»™t sân nhá», tiếp đến là hà ng giáºu trúc.
Trong nhà chỉ có má»™t gian sáng đèn hắt ánh sáng ra sân, cảnh váºt tháºt u tịch.
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu khen:
- Tiá»n bối tháºt biết hưởng thụ cảnh cô tÄ©nh thanh nhã !
TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình cÆ°á»i đắc ý:
- Tôi biết mà ! Äây là bÆ°á»›c đầu tiên tiến và o cõi tiên đấy.
Chợt trong nhà có giá»ng thiếu nữ vang ra:
- Lý huynh đấy ư ? xin và o đi !
TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình nói nhá»:
- Tiêu Lan đấy ! Nó tháºt thÃnh tai !
Rồi cao giá»ng nói và o nhà :
- Nha đầu ! Con nháºn ra giá»ng nói nhanh đấy ! Äúng là thiếu gia, con cứ nằm Ä‘i
để cha tiếp thiếu gia cho.
NhÆ°ng TrÆ°Æ¡ng Tiêu Lan đã hiện ra trÆ°á»›c cá»a. Thân hình nà ng tiá»u tụy, da xanh
mét, Lý Tồn Hiếu trông thấy lòng rất thương xót.
Tuy váºy khuôn mặt gầy guá»™c của nà ng nở má»™t nụ cÆ°á»i sung sÆ°á»›ng.
Lý Tồn Hiếu vội bước nhanh và o nói:
- Trương cô nương…
TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình dìu nhi nữ mắng yêu:
- Nha đầu tháºt không nghe lá»i cha ! Thiếu gia đã tá»›i đây, con sợ gì không gặp ?
Bấy giá» Lý Tồn Hiếu má»›i nháºn ra sau lÆ°ng TrÆ°Æ¡ng Tiêu Lan có má»™t trung niên
thiếu phụ liá»n ôm lấy quyá»n chà o. Thiếu phụ cÅ©ng mỉm cÆ°á»i hoà n lá»….
TrÆ°Æ¡ng Tiêu Lan há»i, giá»ng run run :
- Thiếu gia sao lại tới đây ?
- Tôi vừa có việc qua đây tình cá» gặp được TrÆ°Æ¡ng tiá»n bối…
TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình nói:
- Hà i tá», con cứ nằm má»™t lát cho khá»e đã, sau nà y sẽ nói chuyện.
- Cha, con không sao đâu !
- Nghe cha Ä‘i mà ! Dù sao thì Ãt ra con cÅ©ng nên thay y phục Ä‘i chá»› !
TrÆ°Æ¡ng Tiêu Lan Ä‘Ã nh nhìn chà ng cố mỉm má»™t nụ cÆ°á»i tháºt tÆ°Æ¡i nói:
- Xin chà ng ngồi đây để thiếp và o thay y phục rồi sẽ trở lại.
Nói xong được trung niên thiếu phụ dìu vỠphòng.
Lý Tồn Hiếu thấy cách đối xá» của cha con TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình đối vá»›i mình, lòng
rất hồ nghi.
Chẳng lẽ Trương Tiêu Lan cũng có tình ý với mình ?
Tháºt ra lúc đầu gặp TrÆ°Æ¡ng Tiêu Lan ở Khai Phong, cứu há» thoát khá»i Hà n Tinh Tứ
Sứ, chà ng đã thấy xao xuyến.
Sau đó gặp lại ở Kim Hoa, chà ng tưởng chừng nhÆ° đã quên Ä‘i, nhÆ°ng tháºt ra
không sao quên được.
So với Lệnh Hồ Dao Cơ, Lãnh Ngưng Hương và Ôn Phi Khanh, nà ng không đẹp
bằng nhưng lại có nét quyến rũ rất khó tả, như một đóa hoa đồng nội, dịu dà ng, bình dị
so với đoá hồng rực rỡ.
Thá»i gian vừa rồi, chà ng báºn lo nghÄ© nhiá»u việc, lại có Lãnh NgÆ°ng HÆ°Æ¡ng vÃ
Lệnh Hồ Dao CÆ¡ bên cạnh, chà ng có quên TrÆ°Æ¡ng Tiêu Lan, Ãt ra hình bóng nà ng cÅ©ng
lùi sâu hơn và o tâm khảm.
Mặc dù giữa song phÆ°Æ¡ng còn chÆ°a có gì nhÆ°ng bây giá» thấy nà ng tiá»u tụy và đầy
nhiệt tâm vá»›i mình nhÆ° váºy, trong lòng chà ng trà o dâng má»™t niá»m thÆ°Æ¡ng vô và n và cả
nỗi xao xuyến nữa.
NhÆ°ng có tháºt nà ng có tình ý vá»›i chà ng không ?
TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình cắt đứt dòng suy nghÄ© của chà ng:
- Má»i thiếu gia ngồi dùng trà .
Hai ngÆ°á»i ngồi xuống bá»™ ghế ngay chÃnh gian giữa.
Chốt lát, trung niên phu nhân đã mang trà tới.
TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình giá»›i thiệu:
- Vị nà y là dân cÆ°. Những khi tôi Ä‘i hái thuốc, cô ấy thÆ°á»ng sang giúp đỡ Tiêu
Lan, thân thiết và nhiệt tâm lắm !
Hai ngÆ°á»i chà o nhau lần nữa.
TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình và o phòng nhi nữ xong quay lại ngồi xuống chá»— cÅ© nhấp xong
ngụm trà nói:
- Tôi đã điểm thùy huyệt cho Tiêu Lan rồi. Thiếu gia biết đó, nó bây giỠrất yếu
không thể ra được, xin đừng để tâm.
- Tiá»n bối sao còn khách khà thế…
TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình có phần lúng túng nói:
- Tôi biết thiếu gia không để tâm, chỉ là … chỉ là … Aøi ! Tôi không biết nên nói
thế nà o đây…
Lý Tồn Hiếu do dự một lát rồi nói:
- Tiá»n bối có Ä‘iá»u gì xin cứ nói, đừng ngại gì cả.
TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình hắng giá»ng mở lá»i :
- Thiếu gia đã nói thế… mặt khác tôi cũng vì tiểu nữ nên cũng đà nh mặt dà y mà y
dạn bộc bạch thẳng ra.
Lý Tồn Hiếu thấy tim mình Ä‘áºp rá»™ lên.
TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình lại tiếp:
- Không giấu gì thiếu gia, bệnh của Tiêu Lan phát sinh là do thiếu gia. Lúc đầu từ
Kim Hoa trở vá», tôi cho rằng chỉ Ãt lâu là khá»i, nà o ngá» cà ng ngà y mối tÆ°Æ¡ng tÆ° cà ng
nặng đến nổi nằm liệt giÆ°á»ng mấy tháng nay. Thiếu gia cÅ©ng thấy đấy, vừa biết thiếu
gia đến nó mừng thế nà o… đó là lần đầu tiên trong hÆ¡n tháng nó tá»± rá»i khá»i giÆ°á»ng.
Lý Tồn Hiếu rất xúc Ä‘á»™ng, đồng thá»i phần nà o cảm thấy khó xá».
TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình lại tiếp:
- Tôi biết thiếu gia có Ä‘iá»u khó xá», cÅ©ng biết Tiêu Lan không xứng vá»›i thiếu gia…
Chà ng vá»™i ngắt lá»i:
- Tiá»n bối sao lại nói thế ?
TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình lắc đầu :
- Thiếu gia, tôi nói là thực tình. Tôi biết tình cảnh thế nà o chứ. Nhưng vì thiếu nữ,
tôi không thể không nói. Luáºn vá» gia thế dung mạo và võ há»c, nó không sao sánh được
vá»›i hai vị Lệnh Hồ và Lãnh cô nÆ°Æ¡ng. Thế nhÆ°ng tôi biết rõ tâm tÃnh nhi nữ mình. Nó
thiện lÆ°Æ¡ng dịu hiá»n cÅ©ng là má»™t cô nÆ°Æ¡ng tốt. Nó nấu nÆ°á»›ng giặt giÅ©, thêu thùa Ä‘á»u
khéo léo và siêng năng, Ãt ra cÅ©ng hầu hạ được thiếu gia mà không phải phà n nà n Ä‘iá»u
gì. Bây giá» xin há»i thẳng má»™t câu, thiếu gia có nguyện ý lấy nó không ?
Lý Tồn Hiếu thốt lên:
- Tiá»n bối…
TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình Ä‘Æ°a tay ngăn chà ng lại:
- Xin thiếu gia nghe hết đã. Hãy đừng tự gượng ép mình. Việc nà y không thể ép
buá»™c. Nếu thiếu gia tháºt sá»± nguyện ý thì không nói là m gì. Nếu không thì cÅ©ng là số
mạng của nó hẩm hiu như thế, tôi sẽ có cách ứng phó…
Tới đó, ông cúi thấp đầu, nhưng chợt ngẩng phắt lên:
- Việc rất trá»ng đại thiếu gia chÆ°a cần trả lá»i ngay. Xin hãy nghỉ tại đây má»™t đêm
rồi suy nghÄ© lại tháºt kỹ...
Lý Tồn Hiếu nghiêm nghị nói:
- Tiá»n bối, lẽ ra việc nà y tôi phải Ä‘á» cáºp trÆ°á»›c vá»›i tiá»n bối. Nói tháºt tình từ lần
đầu gặp được Trương cô nương, tôi đã có cảm tình. Nhưng hoà n cảnh khiến tôi không
thể theo ý mình, chắc rằng tôi không nói nhiá»u tiá»n bối cÅ©ng đã biết… Nếu tiá»n bối
không chê, tôi đã cầu thân vá»›i Lệnh Hồ cô nÆ°Æ¡ng và Lãnh cô nÆ°Æ¡ng, tôi xin tiá»n bối
cho được cầu thân vá»›i lệnh ái… chúng ta không phải ngÆ°á»i thế tục, không cần mai
mối…
TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình rất xúc Ä‘á»™ng. Ông đứng lên, đôi môi run run muốn nói gì nhÆ°ng
không nói được lá»i nà o.
Hồi lâu, ông lại ngồi xuống thở và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu má»›i nói:
- Äa tạ thiếu gia ! Câu đó của thiếu gia đã cứu hai mạng cha con chúng tôi. Bây
giá» tôi có thể nói tháºt ra, và chắc rằng thiếu gia cÅ©ng hiểu Ä‘iá»u đó, Tiêu Lan nghe thiếu
gia đến, căn bệnh đã thuyên giảm ba phần. Nếu thiếu gia cá»± tuyệt, nó chỉ còn Ä‘Æ°á»ng
chết mà thôi. Và nó đã chết, tôi cũng không sao sống nổi…
Tới đó đột nhiên hai hà ng nước mắt lã chã tuôn rơi.
TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình vừa lau nÆ°á»›c mắt vừa cÆ°á»i nói:
- Thiếu gia chá»› cÆ°á»i, chẳng qua tôi mừng qua đó thôi ! Không sao tá»± chủ được…
- Tiá»n bối, tôi chỉ xin nói má»™t câu rằng vãn bối vô cùng vinh hạnh. Xin Ä‘a tạ…
TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình vá»™i ngắt lá»i:
- Thiếu gia chớ khách khà ! Lẽ ra tôi phải nói câu đó… Bây giỠhãy để Tiêu Lan
được hạnh phúc…
Nói xong đứng dáºy định Ä‘i.
Lý Tồn Hiếu vội nói:
- Tiá»n bối !
TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình dừng lại há»i:
- Thiếu gia còn việc gì nữa ?
- Xin tiá»n bối cho phép, và cÅ©ng xin tiá»n bối báo vá»›i Tiêu Lan má»™t tiếng, ngay
sáng sá»›m mai vãn bối xin rá»i khá»i đây, sau khi xong việc sẽ trở lại.
TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình gáºt đầu:
- Tôi hiểu. Việc đó là đương nhiên. Chỉ cần thiếu gia chấp nháºn cha con chúng
tôi đã mãn nguyện rồi.
Nói xong đi và o phòng.
Nhìn theo TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình, Lý Tồn Hiếu cà ng thấm thÃa mối thâm tình của
những ngÆ°á»i dân dã, và nếu nhÆ° thiếu nó, chà ng đánh mất má»™t phần của cuá»™c Ä‘á»i
mình, cũng vốn quen với dân dã…
Chà ng thấy mừng vì mình đã quyết định đúng, vì mình đã không tá»± dối lòng, vÃ
tháºt sá»± chỉ cần má»™t mình Tiêu Lan, chà ng cÅ©ng đã đủ mãn nguyện rồi.
Chỉ thấy TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình quay lại nói:
- Hà i tá» ngốc nghếch đó tháºt là … Vừa rồi ta nói mấy cÅ©ng không chịu Ä‘i, trái lại
bây giá» nói bao nhiêu cÅ©ng không chịu ra… lòng nữ nhân tháºt không sao hiểu được…
Chợt nghe giá»ng thánh thót của TrÆ°Æ¡ng Tiêu Lan vẳng ra:
- Cha sao thế ? Ai nói con không chịu ra nà o ?
Cả TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình và Lý Tồn Hiếu cùng sá»ng sốt.
Quả tháºt TrÆ°Æ¡ng Tiêu Lan đã đứng ở cá»a phòng.
Nà ng đã thay y phục, chải đầu vấn tóc tháºt kỹ, còn đánh thêm má»™t lá»›p phấn
nhẹ.
Bá»™ thanh y rất hợp vá»›i khổ ngÆ°á»i và mà u da, đôi hà i má»›i tinh thêu rất tinh xảo.
Tuy nà ng vẫn còn tiá»u tụy nhÆ°ng vá»›i niá»m vui phÆ¡i phá»›i cÅ©ng biến thà nh giai
nhân tuyệt thế, đến ná»—i Lý Tồn Hiếu cÅ©ng phải sững sá».
Quả tháºt chÆ°a bao giá» thấy nà ng đẹp đến thế.
Chà ng đứng lên đăm đăm nhìn nà ng, hồi lâu má»›i khẽ gá»i:
- Cô nương !
Trương Tiêu Lan hơi đỠmặt, cúi thấp đầu đáp:
- Thiếu gia !
TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình mở to đôi mắt, giá»ng nói không giấu được sá»± kinh ngạc:
- Nha đầu ! Bao nhiêu năm nay ta chÆ°a thấy con nhÆ° thế bao giá».
Trương Tiêu Lan không đáp, ngẩng lên nhìn tình lang với ánh mắt chứa chan
hạnh phúc.
Chà ng cũng đáp lại với cái nhìn đó.
oOo
Äêm ấy Lý Tồn Hiếu trú lại nhà TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình, tháºt ra há» không ngủ nhiá»u ba
ngÆ°á»i trò chuyện gần hết đêm. Nếu không vì TrÆ°Æ¡ng Tiêu Lan còn yếu nên buá»™c phải Ä‘i
ngủ, có lẽ hỠđã thức trắng đêm.
Hôm sau vừa má» sáng, Lý Tồn Hiếu đã lên Ä‘Æ°á»ng.
Tiêu Lan dáºy sá»›m, cố ra đến cá»a Ä‘Æ°a mắt đầy yêu thÆ°Æ¡ng tiá»…n theo chà ng nhÆ°ng
không khóc.
Riêng TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Äình tiá»…n chà ng tá»›i táºn ngoà i thà nh.
Ra khá»i Tuyết Phong SÆ¡n, Lý Tồn Hiếu thi triển thân pháp Ä‘i nhanh vá» hÆ°á»›ng
bắc.
Nhưng mới đi chừng hai dặm, một tiếng quát từ lưng chừng núi khiến chà ng dừng
ngay lại.
Thế nhÆ°ng trong khu rừng ráºm, nÆ¡i vừa có tiếng quát phát ra, chà ng chú mục
nhìn hồi lâu nhÆ°ng không phát hiện thấy gì khác thÆ°á»ng.
Lý Tồn Hiếu Ä‘ang tần ngần lại má»™t chuá»—i cÆ°á»i lạnh lẽo vang lên.
Chà ng không nghÄ© ngợi gì thêm, láºp tức phi thân lên núi.
Trong đám rừng ráºm, lại nghe tiếng nói vang lên, tuy không lá»›n nhÆ°ng lạnh lùng
đầy đe doạ:
- Ngươi bây giỠcòn bản lĩnh gì nữa? Còn phép thần thông gì thì cứ thi thố hết đi?
Uy phong đâu? Sát khà đâu?
Giá»ng nói nghe quen quen.
Lý Tồn Hiếu nhẹ bước tiến lại gần.
DÆ°á»›i chân vách đá cuối khu rừng ráºm có má»™t thạch Ä‘á»™ng. Má»™t ngÆ°á»i ngÆ°á»i ngồi
trÆ°á»›c Ä‘á»™ng khẩu, mình báºc hắc y, mặt trắng bệch, chiếc mÅ© rá»™ng và nh để bên cạnh, rõ
rà ng đó là má»™t trong Tứ Khối Ngá»c, Sở Ngá»c Hiá»n.
Cách sở Ngá»c Hiá»n chừng bốn năm trăm thÆ°á»›c má»™t lão nhân cao lá»›n báºn bạch y
đứng nhìn đối thủ không còn sức kháng cá»± nhÆ° mèo vá»n chuá»™t.
Không cần thấy mặt, chỉ cần nhìn phÃa sau cÅ©ng nháºn ngay ra bạch y lão nhân lÃ
vị tổng há»™ pháp của Bạch Cốt Môn Thần Äồ Báo đã hoảng hốt chạy khá»i tiểu đình gần
Man Câu.
Lúc nà y Sở Ngá»c Hiá»n vẻ mặt u ám, mắt nhắm nghiá»n nhìn Ä‘iệu bá»™ tháºt thiểu
não.
Thần Äồ Báo vung chưởng lên, sẵn sà ng giáng xuống kết liá»…u mạng sống kẻ bất
hạnh kia.
Lý Tồn Hiếu chợt quát to:
- Thần Äồ Báo ! NgÆ°Æ¡i còn dám ?
ChÆ°a dứt lá»i, chỉ lá»±c đã xuất, nhằm thẳng háºu tâm tên tổng há»™ pháp.
Hắn vội và ng nhảy phắt sang bên hai bước quay ngoắt lại nhìn, sau giây lát sững
sỠhoảng hốt kêu lên:
- Lại là ngươi?
Lý Tồn Hiếu lạnh lùng nói:
- TÃnh ra chúng ta có duyên.
Thần Äồ Báo nghiến răng nói:
- Ngươi đúng là thứ âm hồn đeo đẳng hại ta !
Dứt lá»i phóng tá»›i má»™t chưởng.
Sở Ngá»c Hiá»n mở mắt ra nói:
- Cẩn tháºn ! Äó chÃnh là Thi Ä‘á»™c thôi tâm bạch cốt chưởng vô cùng tà n Ä‘á»™c !
- Yên tâm đi, ta đã từng lĩnh giáo.
Chưởng kình đã áºp tá»›i trÆ°á»›c mặt.
Lý Tồn Hiếu không phản thủ, chỉ hơi lách mình sang là tránh được.
Bấy giỠchà ng mới xuất chỉ điểm ra.
Thần Äồ Báo rú lên má»™t tiếng, đồng thá»i ngÆ°á»i lao vút lên biến và o rừng.
Sở Ngá»c Hiên thở dà i nói:
- Các hạ thân thủ siêu phà m. Thi Ä‘á»™c thôi tâm bạch cốt chưởng của Thần Äồ
Báo tà n hại không biết bao nhiêu ngÆ°á»i trên võ lâm, tá»›i nay coi nhÆ° là đã kết thúc rồi !
Lý Tồn Hiếu nói:
- Äối vá»›i quân tà n ác nên tÆ°á»›c Ä‘i nanh vuốt của chúng. Chắc các hạ cÅ©ng đồng
tình khi ta phế bỠhữu chưởng của hắn, đúng không?
- Lần đầu các hạ đã cứu mạng ta ở tiểu đình gần Man Câu. Nay lại thi ân lần
nữa, ta rất cảm kÃch.
- Lần đầu tiên các hạ ở Man Câu vì ta chÆ°a biết các hạ là ai. Còn lần nà y chỉ lÃ
tình cỠkhông thể khoanh tay nhìn, vì thế không nên coi là ân nghĩa.
Sở Ngá»c Hiên ngạc nhiên há»i:
- Nghe khẩu khà thì hình như bây giỠcác hạ biết ta…
- Äúng hÆ¡n, nếu lần đầu biết các hạ thì ta đã không cứu. Trái lại ta còn muốn giết
các hạ nữa. Nhưng bây giỠta lại thấy nên cứu.
Sở Ngá»c Hiên nói:
- Các hạ là m ta chẳng hiểu gì cả.
- Chỉ đơn giản một câu là ngươi hiểu. Ôn Phi Khanh ở Hà n Tinh là hồng phấn tri
kỷ của ta.
Sở Ngá»c Hiên biến sắc, mắt mở ta thốt lên:
- Thì ra ngÆ°á»i là …
NhÆ°ng chỉ chốc lát, y lấy lại bình tÄ©nh trầm giá»ng há»i:
- Nguyên ngươi là tu mi tri kỷ của Ôn Phi Khanh… Bạch Cốt Tam Sát đã chết,
đến lúc ta cÅ©ng nên Ä‘á»n tá»™i rồi ! Dù sao ta chẳng còn sống được lâu nữa. Các hạ cứ hạ
thủ đi !
Rồi nhắm mắt không nói gì nữa.
- Các hạ không nghe hay sao ? Ta vừa nói rằng bây giỠthì ta nên cứu các hạ.
Sở Ngá»c Hiên lại mở mắt ra:
- Với lý do gì chứ? À phải… hẳn là các hạ muốn tự tay giết ta…
- Không phải thế !
- Váºy thì ta không hiểu.
- Không những ta không định giết các hạ mà còn muốn khuyên Oân nhị cô nương
cũng không nên là m thế.
Sở Ngá»c Hiên ngạc nhiên há»i:
- Vì sao chứ? ChÃnh ta đã hủy sá»± thanh bạch của Oân nhị cô nÆ°Æ¡ng, cÆ°á»›p Ä‘i vị
hồng phấn tri kỷ của các hạ, thế mà các hạ lại… Vì lý do gì?
Lý Tồn Hiếu bình tĩnh nói:
- Rất đơn giản. Bởi vì ta biết việc đó không xuất phát từ ý muốn của ngươi. Ngươi
cÅ©ng bị tác Ä‘á»™ng của dược váºt là m hại. Xét cho cùng thì ngÆ°Æ¡i cÅ©ng là nạn nhân.
Sở Ngá»c Hiá»n lắc đầu:
- NgÆ°á»i sai rồi ! Ta hoà n toà n không bị tác Ä‘á»™ng của dược váºt. Ta không uống
chút nà o thứ thuốc kÃch thÃch đó. Ta thấy Sầm Äông DÆ°Æ¡ng muốn là m nhục Oân cô
nÆ°Æ¡ng liá»n xuất hiện đổi hắn Ä‘i. Lúc đó không xem xét kỹ nên ta đã giải khai huyệt đạo
cho Oân cô nÆ°Æ¡ng khiến dược váºt phát tác, cô ấy bị kÃch thÃch đến Ä‘iên cuồng là m cô ta
không thoát được sá»± đòi há»i mãnh liệt đã là m cô ấy có sức mạnh ghê gá»›m, và bi kịch
đã xảy ra.
Lý Tồn Hiếu trầm ngâm một lúc rồi nói;
- Cho dù thế, ngươi cũng không đáng trách.
Sở Ngá»c Hiên ngÆ°ng mục nhìn đối phÆ°Æ¡ng, trên bá»™ mặt trắng bệch luôn luôn thay
đổi, cuối cùng hồ nghi há»i:
- Các hạ tháºt không trách ta Æ° ?
- Là m ngÆ°á»i phải phân biệt được thiện ác, nháºn rõ trái phải, đúng không ?
Sở Ngá»c Hiên run lên má»™t tráºn má»›i nói:
- Các hạ tháºt khiến ta ngưỡng phục. Ta cÅ©ng biết trong việc nà y mình không có
lá»—i. Thế nhÆ°ng có câu rằng “ta không giết bá nhân, bá nhân vì ta mà chếtâ€. Vì thế ta
thấy mình có trách nhiệm trong việc hủy hoại sự thanh bạch của Oân cô nương, bởi thế
dù Ä‘á»n tá»™i cÅ©ng đáng. Nay các hạ không trách ta mà lÆ°u cho ta được toà n thây, váºy xin
các hạ cứ tùy tiện…
Lý Tồn Hiếu há»i:
- Ngươi cho rằng nhất định phải lấy cái chết mới trả được lỗi lầm sao ?
Sở Ngá»c Hiên đáp:
- Sá»± tháºt nhÆ° thế. Ta còn biết là m gì khác ?
- Ngươi chết đi, còn Oân cô nương thì sao ? Có thể trả lại sự thanh bạch cho cô ấy
không ?
Sở Ngá»c Hiên ngÆ¡ ngác há»i:
- Nhưng biết là m gì hơn nữa? Ta chỉ là m được thế thôi …
- Chưa hẳn ….
- Váºy các hạ thấy ta nên là m gì ? có con Ä‘Æ°á»ng nà o khác chứ ?
- Ngươi chết đi sẽ không ai trả lại sự thanh bạch cho Oân nhị cô nương, dù ta
không chết cÅ©ng sẽ Ä‘au khổ suốt Ä‘á»i. Äó là bi kịch vì sao không biến bi kịch thà nh há»·
kịch ?
Sở Ngá»c Hiên mở to mắt há»i:
- Ta không hiểu ý các hạ ?
Lý Tồn Hiếu nhìn thẳng mặt Sở Ngá»c Hiên nghiêm giá»ng:
- Ta thấy rằng cách tốt nhất để chuộc lại lỗi lầm là ngươi hãy tìm Oân cô nương,
trÆ°á»›c hết nháºn tá»™i, sau hãy ngá» lá»i cầu hôn.
- Thế nà o? Các hạ đùa với ta đấy ư ?
- Ta hoà n toà n không đùa.
- Không ! Tháºt vô lý và hoà n toà n không xác đáng.
- Ngươi nên biết rằng đó là phương pháp duy nhất hoà n lại sự thanh bạch cho cô
ấy và tránh được bi kịch …
- Không được, các hạ ! Ta đâu thể chiếm tiện nghi quá lá»›n nhÆ° váºy được chứ ?
- Sao lại bảo là chiếm tiện nghi? Trong việc ấy không thể hoà n toà n trách ngươi…
- NhÆ°ng rốt cuá»™c chÃnh ta…
Lý Tồn Hiếu ngắt lá»i:
- NgÆ°Æ¡i nên biết rằng nếu không nghe lá»i ta, Oân cô nÆ°Æ¡ng chỉ còn má»™t con Ä‘Æ°á»ng
chết. Khi đó tội lỗi ngươi cà ng nặng thêm …
- Nhưng ta muốn chết trước cô nương. Ta cầu được giải thoát.
- Giải thoát ư ? Chết không phải là cách giải thoát, chỉ là sự trốn chạy.
Sở Ngá»c Hiên nÃn lặng.
Lý Tồn Hiếu nghiêm giá»ng:
- Là đại trượng phu tu mi bảy thước là m gì nên đối mặt với hiện thực. Nếu chạy
trốn trách nhiệm bằng cách tìm đến cái chết thì ngươi còn xứng là đại trượng phu nữa
không ? Còn xứng đáng vá»›i danh hiệu má»™t trong Tứ Khối Ngá»c nữa không ?
Sở Ngá»c Hiên cÆ°á»i khổ nói:
- Các hạ tâng bốc ta… Có thể ta sẽ hết sức hổ thẹn mà nghe lá»i các hạ, nhÆ°ng
còn Oân cô nương….
- Ta sẽ có cách khuyên giải cô ấy.
- Các hạ tháºt là ngÆ°á»i mà ta chÆ°a từng gặp. Nếu đổi bất cứ ngÆ°á»i khác sẽ không
ai chịu tha ta…
- Äó cÅ©ng là vì ta nghÄ© đến Oân cô nÆ°Æ¡ng thôi… Bây giá» hãy trả lá»i xem ngÆ°Æ¡i có
chịu nghe lá»i ta không ?
Sở Ngá»c Hiên quả quyết gáºt đầu:
- Ta nguyện ý theo lá»i các hạ ! Ta sẽ quỳ xuống cầu xin cô ấy chấp nháºn, tiếc
rằng…
Tới đó im bặt không nói nữa
Lý Tồn Hiếu há»i:
- Tiếc rằng thế nà o ?
- Ta đã nói mình không sống được bao lâu nữa. Tuy có lòng muốn biến bi kịch
thà nh hỷ kịch nhưng đà nh bất lực
- Ngươi nói đến thương thế do Thi độc thôi tâm bạch cốt chưởng ư ?
- Không sai. Ngà y trÆ°á»›c ở tiểu đình các hạ chế trụ huyệt đạo cho ta nhá» thế mÃ
ngăn thi Ä‘á»™c phát tác. NhÆ°ng khi ta rá»i khá»i Man Câu do chạy nhanh mà thÆ°Æ¡ng thế
lại trở nên trầm trá»ng, nay Thi Ä‘á»™c đã xâm nháºp và o táºn phủ tạng chỉ e rằng không
sống qua mÆ°á»i ngà y…
- Hãy để ta xem !
Nói xong bước lại gần.
Äá»™t nhiên có giá»ng nói lạnh lùng vang lên:
- Chà ng không cứu được hắn đâu !
Lý Tồn Hiếu giáºt mình thốt lên:
- Nhị cô nương….
Äúng là thanh âm thánh thót của nà ng:
- Thiếp đây ! Rốt cuá»™c chỉ có chà ng má»›i nháºn ra giá»ng thiếp.
Sở Ngá»c Hiên nhìn vá» hÆ°á»›ng giá»ng nói, thấy trong khu rừng ráºm có má»™t bóng hắc
y hết sức yêu kiá»u nhẹ bÆ°á»›c Ä‘i ra, chÃnh là Oân Phi Khanh.
Sở Ngá»c Hiên rùng mình, vá»™i cúi thấp đầu xuống.
Lý Tồn Hiếu vẫn đứng nguyên, không quay lại.
Chốc lát, Oân Phi Khanh đã tới gần.
Lý Tồn Hiếu bấy giỠmới quay lại:
- Nhị cô nương !
Oân Phi Khanh cÆ°á»i chua chát:
- Thì ra chà ng thay ngÆ°á»i khác là m mai cho má»™t cuá»™c nhân duyên…
- Nhị cô nÆ°Æ¡ng, tôi thấy nên là m nhÆ° thế. Sở Ngá»c Hiên vô tá»™i.
- Thế nà o? Chà ng không sai, hắn không sai, chỉ một mình thiếp sai thôi …
- Nhị cô nương đừng nói thế !
- Váºy thiếp nên nói thế nà o ? Cảm tạ chà ng Æ° ? Chấp nháºn lấy hắn ngay bây giá»?
- Nhị cô nÆ°Æ¡ng, Sở Ngá»c Hiên là báºc tuấn kiệt Ä‘Æ°Æ¡ng thế. Trong việc đó hắn cÅ©ng
là nạn nhân.
- Lúc nà y nói nhÆ° váºy mà chà ng không Ä‘au khổ chút nà o Æ° ?
Lý Tồn Hiếu run giá»ng:
- Nhị cô nương …
- Thiếp muốn lấy chà ng vì sao chà ng không muốn? Vì chê thiếp không còn thanh
bạch nữa ư ?
- Nhị cô nÆ°Æ¡ng coi Lý Tồn Hiếu là hạng ngÆ°á»i nà o ?
Oân Phi Khanh vẫn kiên quyết:
- Váºy thì sao chà ng không cầu hôn thiếp? Là m sao biết thiếp sẽ không lấy chà ng ?
- Tôi đã sá»›m có ý định cầu hôn, chỉ há»i cô nÆ°Æ¡ng có chấp nháºn không…
- Chà ng tin tưởng rằng thiếp sẽ không lấy chà ng, đúng váºy không ?
- Nhị cô nÆ°Æ¡ng sao phải khổ váºy chứ ?
Oân Phi Khanh run giá»ng :
- Ai biết tôi đã khổ thế nà o ?
Äôi mắt nà ng Ä‘á» hoe, không ngăn nổi đôi dòng lệ.
Sở Ngá»c Hiên quay sang, định quỳ gối xuống.
Oân Phi Khanh nói:
- Khoan đã ! NgÆ°Æ¡i không cần quỳ xuống cầu ta. Ta không chấp nháºn đâu. Cố
nhiên đáp ứng lấy ngươi là phương sách tốt nhất, nhưng đối với ngươi ta không có tình
yêu và vĩnh viễn không bao giỠ…
Lý Tồn Hiếu kêu lên:
- Nhị cô nương.
Oân Phi Khanh ngắt lá»i:
- Cả hai ngÆ°á»i không cần quan tâm đến ta nữa ! Ta có cách của mình. Ta tuy lÃ
một nữ nhân yếu đuối nhưng chưa định chết đâu…
Chợt cúi nhìn Sở Ngá»c Hiên nói:
- Còn ngươi… ngươi cũng không cần phải chết. Ta đã biết ngươi không phải có
lá»—i hoà n toà n, chủ yếu không do ý ngÆ°Æ¡i. NgÆ°Æ¡i còn có việc để là m cho võ lâm. Äây lÃ
giải dược ta lấy trên ngÆ°á»i Thần Äồ Báo, cầm lấy !
Nà ng phất nhẹ tay ném má»™t bình nhá» và o túi Sở Ngá»c Hiên. Hắn vẫn bất Ä‘á»™ng,
như đã hóa đá.
Nà ng quay lại nhìn Lý Tồn Hiếu:
- Còn chà ng, mối thù giữa chà ng vá»›i Oân gia, thiếp đã biết. Ai nợ thì ngÆ°á»i đó trả
đó là sự phục ứng, không nên vì thiếp đã cứu chà ng một lần mà do dự. Từ nay thiếp sẽ
chá»n nÆ¡i thanh đăng cá»a pháºt, không còn là ngÆ°á»i Oân gia nữa. Há» bây giá» Ä‘ang trên
Ä‘Æ°á»ng đến Nam Nhạc, cả Aâm Ngá»c Kiá»u cÅ©ng Ä‘uổi theo đến đó. Thiếp chỉ có má»™t cầu
xin, nếu có thể thì chà ng hãy giữ lại kẻ nối dõi cho Oân gia, vả chăng anh ta còn chưa
gây tội lỗi quá nghiêm trong. Chỉ có thế. Nếu còn duyên chúng ta sẽ gặp nhau.
Dứt lá»i quay lại cháºm bÆ°á»›c Ä‘i và o rừng.
Lý Tồn Hiếu gá»i:
- Nhị cô nương …
Oân Phi Khanh dừng lại:
- Chà ng còn muốn nói gì ?
Lý Tồn Hiếu mấp máy môi hồi lâu mới nói được :
- Nhị cô nương … chẳng lẽ đi như thế sao?
- Thiếp còn chỠgì chứ ? Nếu không đi như thế thì chà ng bảo thiếp đi thế nà o ?
- Nhị cô nương thân đã ở võ lâm …
- Chà ng sai rồi. Trong võ lâm thiếp không còn chỗ yên thân.
- Có. Chỉ là nhị cô nương có nguyện ý hay không …
Oân Phi Khanh lắc đầu:
- Thiếp không dễ gì hạ được quyết tâm đó. Nay lòng thiếp đã bình lặng, chà ng
đừng quấy Ä‘á»™ng nó lên nữa. Nhá»› gởi lá»i thiếp đến Dao CÆ¡ và HÆ°Æ¡ng muá»™i.
Nói xong lại bỠđi.
Lý Tồn Hiếu gá»i vá»›i theo:
- Nhị cô nương, Dao Cơ và Ngưng Hương cũng không thể bỠđược cô nương…
Ôn Phi Khanh không dừng lại, sợ tình lang thấy mình đang khóc, ẩn nhanh và o
rừng.
Lý Tồn Hiếu lặng lẽ nhìn theo, tim chà ng Ä‘áºp rá»™n lên, nhói Ä‘au cả lồng ngá»±c.
Hồi lâu, chà ng buông tiếng thở dà i não ruột, từ từ quay lại.
Sở Ngá»c Hiên rầu rÄ© nói:
- Tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa ? Và còn mặt mũi nà o để sống tiếp đây? Thế
nhÆ°ng… nên theo lệnh Nhị cô nÆ°Æ¡ng, cô ấy cho tôi thêm dÅ©ng khÃ, đó cÅ©ng là cách
Ä‘á»n tá»™i… các hạ bảo trá»ng, nếu còn duyên chúng ta sẽ gặp nhau. Xin cáo biệt.
Nói xong chắp tay chà o rồi lầm lũi bước đi.
Lý Tồn Hiếu nhìn theo dáng ngÆ°á»i dong dá»ng của y xa dần, lòng không khá»i xót
thÆ°Æ¡ng.
Oân Phi Khanh Ä‘i, lòng chà ng Ä‘au nhói. Nay Sở Ngá»c Hiên cÅ©ng ra Ä‘i má»™t cách
thê lương như thế, chà ng lại bùi ngùi.
Äá»™t nhiên chà ng ngẩng mặt lên trá»i hú má»™t tiếng rồi lao ngÆ°á»i xuống núi.
Hà nh Sơn hay Nam Nhạc là một dãy núi thuộc Ngũ Nhạc gồm Hoà nh Sơn, Hoa
Sơn, Thái Sơn, Tung Sơn và Hằng Sơn.
Gần đó có núi Nga Mi.
Hà nh SÆ¡n xuất phát từ Quảng Tây giá»›i hạn bởi hai con sông, gồm năm ngá»n núi
lá»›n là Chúc Cung, Tá» Cái, Thiên Trụ, Vân Máºt và Thạch Lẫm.
Hà nh SÆ¡n ngoảnh mặt sang hai phÃa đông tay, sÆ¡n thủy hữu tình, núi non hùng vÄ©,
có tá»›i 72 đỉnh núi lá»›n nhá», rất nhiá»u khe suối, hang Ä‘á»™ng, đầm hồ.
Hôm ấy vừa quá ngá», có má»™t ngÆ°á»i vượt qua sÆ¡n khẩu Bán SÆ¡n Äình theo sÆ¡n lá»™
đi sâu và o Hà nh Sơn.
Äó là má»™t thiếu niên vô cùng tuấn tú, phong dáºt, dáng Ä‘i nhÆ° hà nh vân lÆ°u thủy,
thân thủ xem ra bất phà m.
ChÃnh là Lý Tồn Hiếu.
Äi sâu và o mạch núi năm sáu dặm, chà ng chợt dừng phắt lại lắng nghe.
Có tiếng ngÆ°á»i, có cả mùi huyết tanh.
Lý Tồn Hiếu không cần suy tÃnh, vượt qua má»™t khúc ngoặc nhìn lên.
Cảnh tượng trước mắt khiến chà ng bất giác đứng sững lại.
Trên má»™t bãi đất trống chừng bảy tám trượng vuông bên Ä‘Æ°á»ng có ba ngÆ°á»i Ä‘ang
đứng đối địch. Nằm rải rác xung quanh há» có tá»›i chÃn ngÆ°á»i, trong đó tám nam nhân
đã chết, đầu vỡ nát, ruột gan lòi ra bầy nhầy.
Ngoà i ra còn một nữ nhân ngoắc ngoải chưa chết.
Ba ngÆ°á»i hằm hằm nhìn nhau nhÆ° thú dữ không phải ai xa lạ, Lý Tồn Hiếu chỉ
thoáng nhìn cũng biết ngay.
Trong ba ngÆ°á»i sống, má»™t lão phụ nhân khoát tấm da báo máu đã khô lại, rõ rà ng
là Bạch Phát Äồng Nhan Aâm Ngá»c Kiá»u.
Hiển nhiên tám tỠthi Hà n Tinh bát vệ là kiệt tác của bà nữ quái nà y.
Nữ nhân ngoắc ngoải trong vũng máu hẳn là Hà n Tinh phu nhân.
Hai nam nhân Ä‘ang chằm chằm nhìn Aâm Ngá»c Kiá»u nhÆ° muốn ăn tÆ°Æ¡i nuốt sống
chÃnh là Hà n Tinh chủ nhân và Oân Thiếu Khanh.
Hai trong ba ngÆ°á»i đã thụ thÆ°Æ¡ng.
Bạch Phát Äồng Nhan Aâm Ngá»c Kiá»u vai trái bị trúng chảo nên tấm da báo bị
rách một mảng lớn, máu thịt lầy nhầy, cánh tay trái gần như không cỠđộng được.
Trên mặt bên trái của Oân Thiếu Khanh cÅ©ng dÃnh trảo in hình năm móng tay nhÆ°
vuốt hổ cà o, máu chảy ròng ròng.
Hà n Tinh chủ nhân lạnh giá»ng nói:
- Aâm Ngá»c Kiá»u ! ChÃnh ngÆ°Æ¡i đã phá tan cÆ¡ nghiệp của Hà n Tinh Môn của Oân
gia chúng ta. Hai mÆ°Æ¡i năm qua chúng ta không tìm được ngÆ°Æ¡i, đáng tiếc vì thế mÃ
sinh mầm há»a !
Aâm Ngá»c Kiá»u cất giá»ng khùng khục đáp:
- Mối thù phu thê ngươi hãm ta và o tuyệt lộ hai mươi năm nay coi như đến bây
giỠđã trả xong, chỉ còn má»™t mình ngÆ°Æ¡i, nếu ta chết bây giá» tất chÆ°a thá»a nguyện …
- Câm miệng ! Nếu ta nghe lá»i Ngá»c Bách đêm đó tà n sát xong ThÃnh Äà o SÆ¡n
Trang giết luôn ngÆ°Æ¡i thì đâu có xảy ra há»a nà y… Thá»±c tình lúc đó ta còn chút thÆ°Æ¡ng
hoa tiếc ngá»c, còn bây giá» thì nháºn mệnh Ä‘i !
- Thực tình dù giết được ngươi hay không ta cũng không sống hết ngà y hôm nay
nữa. Tuy váºy không phải chết bởi tay ngÆ°Æ¡i đâu.
- Hừ ! Tiếp chiêu !
Hà n Tinh chủ nhân quát lên, đồng thá»i vung tay chá»™p tá»›i vai phải Aâm Ngá»c Kiá»u
Lý Tồn Hiếu đã từng lĩnh giáo Sưu hồn trảo của Oân Thiếu Khanh nhưng chiêu
nà y của Hà n Tinh chủ nhân uy lá»±c thá»±c kinh nhân, mÆ°á»i phần Oân Thiếu Khanh chỉ
được năm sáu.
Oân Thiếu Khanh cũng xuất Tu La Chỉ điểm tới.
Bấy giá» Aâm Ngá»c Kiá»u quay ngoắt sang bên, khi Oân Thiếu Khanh vừa xuất chỉ bÃ
đã xòa năm ngón tay phải như vuốt hổ chụp xuống thiên linh cái tên thiếu chủ.
Lý Tồn Hiếu chÆ°a từng thấy ai xuất thủ kinh hồn và tà n Ä‘á»™c đến nhÆ° váºy, có lẽ
không tìm được mấy ngÆ°á»i trong võ lâm có thể thoát cú trảo thần tốc và uy mãnh đến
thế.
Chà ng chợt nhá»› lá»i ủy thác của Oân Phi Khanh liá»n vá»™i và ng lao ra, tuy không còn
hy vá»ng gì cứu Oân Thiếu Khanh thoát chết.
Hà n Tinh chủ nhân cÅ©ng thét lên má»™t tiếng đầy kinh hoà ng lao tá»›i cứu nhi tá».
Äá»™t nhiên…
Hai tiếng rú vang lên một lúc.
Lý Tồn Hiếu vừa trông thấy biến chuyển xảy ra hoà n toà n không như mình dự
Ä‘oán, chốc lát sững cả ngÆ°á»i.
Thì ra Bạch Phát Äồng Nhan Aâm Ngá»c Kiá»u chá»™p và o thiên linh cái của Oân
Thiếu Khanh chỉ để nhữ Hà n Tinh chủ nhân. Chá» lão ta bổ đến sau lÆ°ng, Aâm Ngá»c
Kiá»u láºp tức biến chiêu bổ trảo chá»™p thẳng vao ngá»±c Hà n Tinh chủ nhân kéo dà i xuống
bụng.
Hà n Tinh chủ nhân nóng lòng cứu nhi tá», hÆ¡n nữa trảo thức quá thần tốc lão
không sao tránh được đã bị trúng một trảo phanh hết gan ruột ra ngoà i, rú lên một tiếng
ngã gục xuống.
Tuy nhiên Bạch Phát Äồng Nhan Aâm Ngá»c Kiá»u cÅ©ng bị SÆ°u hồn trảo chá»™p
trúng yết hầu, máu xối ra nhÆ° bị chá»c tiết.
Lý Tồn Hiếu cháºm bÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c mặt há».
Bạch Phát Äồng Nhan Aâm Ngá»c Kiá»u cố ngẩng lên nhìn chà ng, miệng không còn
nói được nữa, tuy hình nhÆ° còn biểu lá»™ má»™t nụ cÆ°á»i, ánh mắt bình thản.
Lý Tồn Hiếu trầm ngâm một lát rồi xuất chỉ điểm và o tỠhuyệt bà ta.
Aâm Ngá»c Kiá»u cÆ°á»i nhìn chà ng bằng cái nhìn biết Æ¡n, cÆ¡ thể giáºt lên má»™t lần
cuối cùng rồi bất động.
Oân Thiếu Khanh nhìn thấy Lý Tồn Hiếu khác nà o dê thấy hổ, không còn hồn vÃa
nà o nữa, quay ngÆ°á»i bá» chạy.
Với tuyệt đỉnh khinh công, chỉ một cú phi thân, Lý Tồn Hiếu đã chặn trước mặt
hắn cÆ°á»i nói:
- Các hạ ! Xưa nay chưa bao giỠta có ý kết thù oán với ngươi. Oan có đầu, nợ có
chủ. Các hạ không liên quan gì đến vụ huyết án năm xÆ°a ở ThÃnh Äà o SÆ¡n Trang nên
cứ Ä‘Æ°á»ng hoà ng mà đi. Xem ra phụ mẫu ngÆ°Æ¡i không cần ta xuất thủ nữa. NhÆ°ng sau
nà y có ý định tìm cừu thì có thể gặp ta bất cứ lúc nà o.
Tới đó, chà ng không để ý đến Oân Thiếu Khanh nữa, thong thả bước tới bên Hà n
Tinh chủ nhân.
Hà n Tinh chủ nhân vẫn còn thoi thóp thở:
- Các hạ có thể trả lá»i tại hạ má»™t câu chứ ?
Hà n Tinh chủ nhân gáºt đầu, nói giá»ng đứt quãng:
- Cứ há»i… coi nhÆ° ta tạ Æ¡n… ngÆ°Æ¡i tha… nhi tá»â€¦
- Cái đó thì không cần… Chủ mÆ°u năm xÆ°a trong vụ huyết án ở ThÃnh Äà o SÆ¡n
Trang là ai?
- Cha ngươi…Thần Thủ Thánh Tâm Lý Minh Viễn …
Lý Tồn Hiếu chấn động toà n thân, quát lên:
- Hồ ngôn !
- Ta không dối ngÆ°Æ¡i đâu… Cha ngÆ°Æ¡i ngá»â€¦ Hà n Thế Kiệt tÆ° thông vá»›i mẹ
ngÆ°Æ¡i… do ghen tỵ mà … mua chuá»™c chúng ta… và Aâm Ngá»c Kiá»u… thiêu hủy và tà n
sát ThÃnh Äà o… SÆ¡n Trang…
Lão dừng lại một lúc, thở dốc ra nói thêm:
- Nếu không tin… hãy Ä‘i há»i cha ngÆ°Æ¡i… Hiện ở Chúc Dung Phong trong Nam
Nhạc…
Nói tới đó, Hà n Tinh chủ nhân ngoẹo đầu xuống, thở hắt ra hơi cuối cùng.
Có lẽ lão ta không nói dối.
Lý Tồn Hiếu chợt thấy nhÆ° ngÆ°á»i ta giáng và o đầu má»™t chưởng, thân thể chợt lảo
đảo chực ngã.
Cuối cùng chà ng nhằm ngá»n núi Chúc Dung Phong nặng ná» bÆ°á»›c Ä‘i, lê chân từng
bÆ°á»›c tháºt cháºm.
Mãi đến chiá»u, chà ng má»›i tá»›i má»™t ngôi chùa trên đỉnh Chúc Dung Phong lÃ
Thượng Phong Tự.
TrÆ°á»›c chùa có má»™t quãng trÆ°á»ng, láºp tức tăng nhân đến gần, chắp tay hợp tháºp
há»i:
- Vị thà chủ là …
Lý Tồn Hiếu vốn há»c võ nghệ từ pháºt môn nên tâm vốn tôn sÆ° kÃnh pháºt, vá»™i
và ng hoà n lễ đáp:
- Äại hoà thượng, tôi Ä‘i tìm ngÆ°á»i.
Tăng nhân há»i:
- Chẳng hay thà chủ tìm ai ở Chúc Dung Phong nà y ?
- NgÆ°á»i đó há» Lý tên là Minh Viá»…n.
Tăng nhân Ä‘Æ°a mắt quan sát chà ng má»™t lúc má»›i há»i:
- Thà chủ tìm Thần Thủ Thánh Tâm Lý đại hiệp ư ?
Tăng nhân biết nhÆ° thế chứng tá» Lý Minh Viá»…n quả tháºt ở Chúc Dung Phong rồi.
Váºy là Hà n Tinh chủ nhân nói không sai.
Tim chà ng nhói lên lại há»i:
- ChÃnh phải ! Phiá»n đại hoà thượng dẫn kiến giúp.
- Thà chủ với Lý đạo hiệp có quan hệ thế nà o?
- Äó là gia phụ.
Tăng nhân à một tiếng nói:
- Chẳng trách vừa gặp thà chủ bần tăng đã thấy quen quen, thì ra thà chủ chÃnh lÃ
Lý thiếu hiệp.
Dừng má»™t lúc chợt há»i:
- Xin thứ lá»—i bần tăng dám há»i thẳng má»™t câu, có phải thiếu hiệp và lênh tôn đã
nhiá»u năm không gặp nhau ?
- Äúng thế. Äã hai mÆ°Æ¡i năm không gặp. Sao đại hòa thượng biết thế ?
- Vì hai mươi năm Lý đại hiệp tới Chúc Dung Phong nà y, mãi đến hôm nay thiếp
hiệp mới lại tìm.
- Äại hoà thượng nói phải, nay gia phụ Ä‘ang ở quý tá»± chăng ?
- Không. Lệnh tôn ở bên ngôi chùa cao nhất Chúc Dung Phong tên là XÃch Äế Từ.
- Nếu váºy xin phép đại hòa thượng…
Tăng nhân lắc đầu:
- Thiếu hiệp với Lý đại hiệp là cốt nhục, bần tăng không thể không nói rõ: thiếu
hiệp đến trễ rồi !
Lý Tồn Hiếu ngạc nhiên há»i:
- Äại hòa thượng nói thế …
- Lý đại hiệp hai mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c đã tá»± rá»i cõi thế quy vá» cõi Pháºt rồi…
Lý Tồn Hiếu nhÅ©n ngÆ°á»i, cố gượng cho khá»i ngã, sau má»™t lúc má»›i trấn định há»i:
- Sao vừa rồi đại hòa thượng nói gia phụ bên XÃch Äế Từ ?
- Äó là y má»™ của Lý đại hiệp
- Y mộ ư ? đại hòa thượng muốn nói…
Tăng nhân đáp:
- Hai mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c lệnh tôn Lý đại hiệp tá»›i Xả Thân Nhai gần XÃch Äế Tá»± lao
mình nhảy xuống Chúc Dung quy thiên. PhÆ°Æ¡ng trượng của tệ tá»± ra lệnh cho bá»n bần
tăng xuống vá»±c tìm kiếm, nhÆ°ng vá»±a sâu trăm trượng, phải mÆ°á»i ngà y sau má»›i tìm được
bá»™ y phục mà sinh thá»i Lý đại hiệp vẫn mặc. PhÆ°Æ¡ng trượng tệ tá»± cho tìm kiếm mãi vẫn
không tìm được gì thêm nên sai láºp má»™ chôn bá»™ y phục gần XÃch Äế Từ.
Lý Tồn Hiếu Ä‘au Ä‘á»›n há»i:
- Äại hòa thượng, còn hà i cốt …
Tăng nhân thở dà i:
- Hai mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c khi Lý đại hiệp má»›i đến thì ở trong hang đá tá»›i nay má»›i gá»i
là Xả Thân Nhai, cứ dăm bữa ná»a tháng má»›i đến tệ tá»± má»™t lần để uống trà hoặc đánh
cỠvới phượng trượng giải sầu. Có lần thấy Lý đại hiệp lâu không đến, phương trượng
cho bá»n bần tăng Ä‘i tìm má»›i biết đại hiệp đã nhảy xuống vá»±c tá»± vẫn. Khi tìm được bá»™ y
phục của đại hiệp, thấy có nhiá»u vết thú cà o, chắc xÆ°Æ¡ng thịt đã bị ác thú hủy hết…
Lý Tồn Hiếu vô cùng đau khổ, hồi lâu mới nói:
- Äại hòa thượng có thể dẫn tôi đến đó xem…
- Sau khi Lý đại hiệp nhảy xuống vá»±c tá»± vẫn, tệ tá»± liệt khu vá»±c XÃch Äế Tá»± thà nh
nơi cấm địa, suốt hai mươi năm không cho ngoại nhân lai vãng. Thiếu hiệp muốn đến
đương nhiên là ngoại lệ xin hãy theo bần tăng.
Nói xong dẫn chà ng lên đỉnh.
Từ Thượng Phong Tự lên đỉnh cao nhất của Chúc Dung Phong tất hiểm trở khó đi.
Thế nhÆ°ng tăng nhân vẫn lÆ°á»›t dốc đá cheo leo gáºp ghá»nh mà nhÆ° Ä‘i giữa Ä‘Æ°á»ng
bằng, đủ biết thân thủ không nhược.
Khi há» lên tá»›i tuyệt đỉnh, trá»i đã hoà ng hôn. Gió núi thổi mạnh là m y phục tung
bay phần pháºt.
XÃch Äế Từ không lá»›n, chỉ gồm má»™t Ä‘iện hai chái.
Bên tả XÃch Äế Tứ không xa quả nhiên có má»™t ngôi má»™, phÃa trÆ°á»›c má»™ dá»±ng má»™t
tấm bia đá viết chÃn chữ.
Thần Thủ Thánh Tâm Lý đại hiệp chi mộ
Ngôi mộ đứng sừng sững trên tuyệt đỉnh Chúc Dung Phong đã mấy nghìn ngà y,
bao nhiêu phong vÅ© đã trãi qua, váºy mà nhi tỠđến hôm nay má»›i biết.
Cho dù lòng thân phụ hẹp hòi, chỉ vì ghen tuông mà mua chuộc Oân gia và Bạch
Phát Äồng Nhan Aâm Ngá»c Kiá»u hạ thủ tà n Ä‘á»™c, Ä‘ang đêm táºp kÃch ThÃnh Äà o SÆ¡n
Trang, sát hại hoà n toà n gần trăm ngÆ°á»i của Hà n trang chủ khiến mẫu thân phải bá»
chạy, cũng vì thế mà vong thân. Nhưng dù sao đối với chà ng vẫn là cha đẻ. Lại nghĩ
đến thân phụ đã đâm đầu xuống tuyệt phong tá»± táºn, xÆ°Æ¡ng cốt không còn lòng chà ng
lại thấy nhói đau.
Chà ng quỳ xuống cung kÃnh lạy ba lạy, lúc đứng lên nhìn thần tăng nói:
- Äại hoà thượng, đối vá»›i tất cả chÆ° vị trong quý tá»±, tôi chỉ biết nói hai tiếng Ä‘a tạ
mà thôi…
Tăng nhân đáp:
- Thiếu hiệp không cần khách khÃ. Äó chẳng qua là đạo nghÄ©a mà thôi, chẳng
đáng phải nói lá»i cảm tạ.
- Sao lại thế? Quý tự đâu có trách nhiệm coi giữ tiên phụ…
Dứt lá»i, chà ng nhìn má»™t má»m đá nhô ra rất chênh vênh bên miệng vá»±c Ä‘i tá»›i
Tăng nhân há»i:
- Thiếu hiệp định đi đâu ?
- Tôi muốn đến Xả Thân Nhai xem…
- Trá»i tối rồi, và đưá»ng núi rất nguy hiểm, thiếu hiệp hãy cẩn tháºn.
- Xin Ä‘a tạ hòa thượng, tôi sẽ cẩn tháºn.
Tăng nhân thấy không tiện ngăn trở Lý Tồn Hiếu nhÆ°ng bám sát theo sau Ä‘á»
phòng bất trắc.
Äứng ở Xả Thân Nhai nhìn xuống thấy bên dÆ°á»›i Ä‘en ngòm, tháºm chà nhiá»u ngÆ°á»i
không đủ dũng khà nhìn xuống lấy một lần.
Chà ng lẩm bẩm:
- Từ đây rÆ¡i xuống, đừng nói là ngÆ°á»i, đến cả mình đồng da sắt cÅ©ng phân thây
nát cốt…
Nhìn xuống vực, chà ng buồn bã nghĩ thầm:
- Không biết phụ thân hối háºn vì đã âm mÆ°u tà n sát ThÃnh Äà o SÆ¡n Trang mà tá»±
váºn hay còn nguyên nhân nà o khác nữa ?
Chỉ nghe tăng nhân nói:
- Trá»i tối rồi thiếu hiệp xin cùng bần tăng hạ phong.
Lý Tồn Hiếu gáºt đầu.
VỠđến Thượng Phong Tự đã thấy ba vị tăng nhân đứng giữa sân.
Äứng chÃnh giữa phÃa trÆ°á»›c là má»™t lão tăng khà độ siêu phà m, mi dà y bạc rủ
xuống.
Tăng nhân đi cùng Lý Tồn Hiếu nói:
- Äó là phÆ°Æ¡ng trượng của tệ tá»±.
Lý Tồn Hiếu vội bước lên thi lễ nói:
- Vãn bối là Lý Tồn Hiếu kiến quá phương trượng.
Lão tăng hợp tháºp đáp lá»… rồi nhìn chà ng nói:
- Không dám ! Thiếu hiệp quang lâm nhưng lão nạp không kịp nghênh đón, mong
thiếu hiệp lượng thứ !
- Äâu dám ! Vãn bối lá»— mãng tá»›i đây má»›i hay tin dữ nên vá»™i đăng phong mà chÆ°a
kịp yết kiến phÆ°Æ¡ng trượng tháºt là thất lá»…, mong phÆ°Æ¡ng trượng mở lượng hải hà .
- Thiếu hiệp quá khiêm ! Äó là chuyện thÆ°á»ng tình…
Tới đó lão tăng thở dà i nói tiếp:
- Hai mươi năm trước lệnh tôn tới Chúa Dung Phong, lão nạp coi là thượng khách
không ngỠxảy ra bất hạnh khiến lão nạp canh cánh trong lòng, nay thấy thiếu hiệp
không khá»i hổ thẹn.
- Phương trượng đừng nói thế chứ. Quý tự đâu có trách nhiệm bảo vệ ai ? Hơn
nữa má»™t ngÆ°á»i đã có lòng tá»± táºn thì không ai ngăn được. Nay quý tá»± đã chăm lo phần
má»™ của tiên phụ chu đáo nhÆ° váºy, vãn bối cảm tạ đại ân rồi…
- Thiếu hiệp không nên khách khà ! Nay đã tối, tự viện gió to xin thiếu hiệp quá
bước và o tệ tự …
- Äa tạ phÆ°Æ¡ng trượng, vãn bối có việc cần là m không dám phiá»n …
- Trá»i tối rồi sao thiếu hiệp không lÆ°u lại má»™t đêm ?
- Hảo ý của phương trượng vãn bối xin tâm lĩnh. Nhưng thực vãn bối có việc
không thể kéo dà i, xin phương trượng khoan thứ.
- Nếu đã thế lão nạp không dám lưu. Hãy để lão nạp tiễn thiếu hiệp hạ sơn.
- Không dám ! Còn y mộ tiên phụ ở đây, phương trượng hãy cho phép lần khác
vãn bối lại đến.
Nói xong thi lễ đi ngay.
Dù Lý Tồn Hiếu từ chối nhưng lão tăng cùng hai tăng nhân khác cũng theo chà ng
xuống núi.
Vá»›i ná»—i lòng năng trÄ©u, chà ng má»™t mạch quay vá» Äại Lôi Aâm Tá»±.
Ngay ở tu viện, Lý Tồn Hiếu thấy má»™t lão nhân báºn bạch y, diện mạo cổ quái,
vội và ng quỳ xuống nói:
- Sư phụ đồ nhi đã vỠ!
Bạch y lão nhân nà y chÃnh là má»™t trong hai đại kỳ nhân Ä‘Æ°Æ¡ng thế Thiên Ngoại
Thần Ma Äá»™c Cô TrÆ°á»ng Minh.
Äá»™c Cô TrÆ°á»ng Minh ngá»a mặt cÆ°á»i to má»™t trà ng má»›i nói:
- Lâu ngà y không thấy, để sư phụ nhìn ngươi nà o ! Aøi … quả là cà ng ngà y cà ng
tuấn tú ra, không dẫn theo hà ng đại cô nương, tiểu cô nương đấy chứ ?
Lý Tồn Hiếu đỠmặt đáp:
- Là m sao lão nhân gia mới gặp đã trêu Hiếu nhi rồi…
Äá»™c Cô TrÆ°á»ng Minh đã ngữa mặt cÆ°á»i to má»™t trà ng nữa rồi chợt trừng mắt nhìn
và o cá»a chùa quát:
- Hòa thượng ! Ngươi điếc hay sao? Ta đã tới đây sao ngươi không chịu ra chứ ?
Không có Ä‘á»™ng tịnh gì, trong Äại Lôi Aâm Tá»± vắng ngắt.
Äá»™c Cô TrÆ°á»ng Minh nhÃu mà y nói:
- Äi nà o tiểu tá» !
Nói rồi kéo tay chà ng và o thẳng đại môn.
Ngay trÆ°á»›c Äại Hùng Bảo Äiện tôn nghiêm má»™t trung niên tăng nhân rất tuấn mỹ
ngồi bà n toạ, mắt nhắm nghiá»n.
Äá»™c Cô TrÆ°á»ng Minh nói:
- Hòa thượng ! Äừng giả vá» nháºp định nữa ! Lão nhi tá»›i đây !
Hòa thượng vẫn bất Ä‘á»™ng, tháºm chà mi mắt cÅ©ng không nháy.
Äá»™c Cô TrÆ°á»ng Minh quát lên:
- Hay tháºt ! Má»›i đây còn nói cÆ°á»i vá»›i ta, bây giỠđã ngủ. Äể ta gõ cái đầu trá»c
xem ngÆ°Æ¡i có chịu dáºy không ?
Rồi bÆ°á»›c và o Äại Hùng Bảo Äiện, bá»—ng sững ngÆ°á»i nói:
- Tiểu tá» há»ng rồi ! Hòa thượng viên tịch rồi !
Lý Tồn Hiếu rùng mình, hồn vÃa bay đâu mất cả, đâm bổ tá»›i Ä‘iện phủ phục xuống
trước vị trung niên hòa thượng.
Quả nhiên hòa thượng không còn hô hấp nữa, thân thể giá lạnh đã viên tịch rồi.
Lý Tồn Hiếu giáºp đầu xuống đất khóc nấc lên.
Äá»™c Cô TrÆ°á»ng Minh lẩm bẩm nói:
- Có chuyện gì váºy chứ ? Sao lại thế được ? Chỉ má»›i đây thôi mà … chÆ°a đầy má»™t
khắc…
Lão chợt lục tìm trong tăng y của trung niên hòa thượng một hồi rồi cầm lên
phong thư xem thoáng qua nói:
- Tiểu tỠphong thư nà y gởi cho ngươi.
Lý Tồn Hiếu mở thÆ° Ä‘á»c, sắc mặt biến hẳn Ä‘i, cuối cùng bổ xuống trÆ°á»›c mặt hòa
thÆ°Æ¡ng thống thiết gá»i to:
- Cha !
Äá»™c Cô TrÆ°á»ng Minh nghe thế liá»n giằng lấy bức thÆ° Ä‘á»c nhanh má»™t lượt rồi cÅ©ng
biến sắc, lẩm bẩm:
- Thì ra thế… thì ra thế… Chẳng trách gì năm xÆ°a hắn gá»i tiếng Ngá»c NÆ°Æ¡ng…
Chẳng trách nà o… Vừa chẵn hai mươi năm… bức mà n bà ẩn mới lộ ra…
Rồi lão chợt mở ta đôi mắt, quát lên:
- Hòa thượng ! NgÆ°Æ¡i nên xuống chÃn tầng địa ngục !
Dứt lá»i quay ra sân phóng má»™t chưởng.
Tiếng nổ vang lên như sét là m một cây cổ tùng gãy gục là m sạt một góc điện.
CÅ©ng chÃnh ngay lúc đó, từ thinh không phÃa xa xa không biết ai đặt má»™t ngá»n
thiên đăng từ bao giá», từ từ thăng lên cao, má»—i lúc má»™t nhá», má»—i lúc má»™t cao…
Hết
|
|
|
| |