Thực hiện thành công tụ linh thận, Tiêu Kiếm chế ra một tụ linh trận mini đặt trong một túi thơm hắn hướng phòng tam nữ đi đến đặt mỗi phòng một chiếc túi cùng với một mảnh giấy rồi ra về. Trước khi trở lại phòng Tiêu Kiếm ngước lại phòng tam nữ thở dài một hơi. Hắn im lặng không nói gì. Huân Nhi thì dần dần tìm cách lảng tránh hắn, Tiêu Mị thì bị phụ mẫu bắt ép xa cách hắn không được lại gần giờ nàng lại tiếp xúc dần với Tiêu Viêm tam ca của hắn. Đáng tiếc Tam ca hắn có người trong lòng nên Tiêu Mị một mực không lại gần được. Có Tiêu Ngọc khá hơn một chút nàng bị đại trưởng lão quản lý rất gắt gao nhưng vẫn lén lút gặp gỡ hắn.
Hơn hai năm đã trôi qua.
Hiện nay chỉ còn mỗi Tiêu Ngọc còn một mực ở bên cạnh Tiêu Kiếm mặc kệ quản giáo của đại trưởng lão. Tiêu Kiếm lúc này đang ngồi ở hậu sơn hắn đang suy nghĩ về kiếp trước cùng với những mối tình khắc cốt ghi tấm. Thở ra một hơi trong lòng hắn nhớ đến hai người phụ nữ đã vì hắn sẵn sàng hy sinh cả tính mạng đây là hai người mà hắn nhớ nhất.
“Tiêu Kiếm biểu đệ” Một âm thanh vang lên.
Thiếu niên quay đầu nhìn lại thì thấy một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi. Khuôn mặt nàng cực kỳ xinh đẹp, làn da ẩn chứa dưới ánh trăng cùng với đôi mắt long lanh, dưới chiếc quần xanh là cặp đùi thon dài trắng nõn mê người, chiếc eo thon nhỏ như xà nữ yêu mị cùng với đôi môi đỏ mọng khiến nàng trở nên có sức hút như ma quỷ trong mắt Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm thở dài một hơi: “Tiêu Ngọc biểu tỷ ngươi đến tìm ta!”
“Ân” Tiêu Ngọc cắn cắn môi rồi gật gật đầu một cái.
“Người đến khuyên ta là đừng chán nản đừng bỏ cuộc?”
“...” nghe thấy điều này Tiêu Ngọc im lặng không nói gì. Có vẻ lúc này trong lòng Tiêu Ngọc không biết phải nói sao cho phải nữa, đột nhiên nàng lên tiếng: “Ta tin rồi một ngày ngươi sẽ trở lại như xưa! Nhất định sư phụ sẽ có cánh khôi phục cho ngươi...”
“Ân” Tiêu Kiếm mỉm cười: “Ta không buồn vì mình tu vi bị phế mà buồn vì sau khi võ công ta bị phế ta mới nhận ra ai mới là người thật lòng với ta. Trước kia tất cả mọi ngươi xum xoe nịnh bợ ta giờ họ lại xa lánh ta. Lúc này ta biết ngươi thật là người đối tốt với ta nhất. Tiêu Ngọc ta muốn hỏi ngươi nếu như cả đời này ta là cái phế vật ngươi sẽ đối với ta thế nào đây?”
“ta, ta... ”Nghe thấy thế Tiêu Ngọc khuôn mặt có chút đỏ im lặng bất động nàng không biết lại nói sao. Tiêu Kiếm thấy thế mỉm cười nói: “Ta biết ta hiện nay không xứng với ngươi là ta quá chèo cao rồi!” Tiêu Kiếm hơi cúi đầu lắc lắc đầu: “Được rồi, Tiêu Ngọc ngươi đi đi, ta không cần ngươi thương hai!”
Hơi mím mím môi, Tiêu Ngọc cắn chặt hàm răng lấy hết dũng khí nhìn về phía bóng ảnh cô đơn đứng dưới ánh trăng đó mở miệng nói: “Ngươi nghĩ ta Tiêu Ngọc là loại người gì?”
“Ta...” Tiêu Kiếm lúc này cứng cả lưỡi.
Cắn chặt hai hàm răng Tiêu Ngọc mở miệng: “Nếu như cả đời này ngươi là cái phế vật nhất định Tiêu Ngọc ta cũng sẽ đồng ý lấy ngươi. Tiêu Ngọc ta nói ra lời này có trời đất làm chứng nếu trái lời trời đất chu diệt chết không toàn thây...” Nói đến đây giọng điệu Tiêu Ngọc hơi run lên không biết nàng hứa như vậy có đúng hay không nữa?
Tiêu Kiếm hơi run run lên: “Tiêu Ngọc ngươi ngươi nói thật!”
“Ân” Khẽ mím môi Tiêu Ngọc gật đầu một cái sau đó đôi mắt hới ướt át: “Mấy hôm nữa ta phải đi Già Nam học viện ngươi có thể đi tiễn ta không?”
Bước đến gần Tiêu Ngọc, Tiêu Kiếm khẽ gật đầu. Hắn dơ tay lên từ trong bụi có gần đấy một bông hoa theo hắn huy động bay thẳng vao tay hắn. Tiêu Ngọc ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Kiếm: “Làm sao ngươi có thể làm được không phải ngươi đã...”
Mỉm cười, Tiêu Kiếm nói quan sát Tiêu Ngọc trong con mắt tràn đầy nhu tình. Trong đôi mắt Tiêu Ngọc Tiêu Kiếm nhìn thấy đó là một mảnh chân tình một chút nhàn nhạt ưu thương lo lắng. Hắn tiến càng sát nàng: “Ta đã khôi phục thực lực được mấy tháng rồi!”
“A” Tiêu Ngọc mặt mày mừng rỡ há miệng lớn: “Ngươi nói là sự thật”
“Ân” Tiêu Kiếm gật gật đầu mỉm cười.
“Tiêu Mị và Huân Nhi các nàng có biết chuyện này chưa? Còn Tiêu bá mẫu và Tiêu thúc thúc nữa?” Tiêu Ngọc nghi hoặc nói nhìn về phía Tiêu Kiếm.
“Ta chưa nói với họ bởi vì...” Tiêu Kiếm thở ra một hơi: “Ta muốn kiểm tra một chút lòng của họ! Mong nàng hãy giữ bí mật cho ta”
“Ân” Tiêu Ngọc suy nghĩ một chút rồi lập tức gật đầu đồng ý.
Nói đến đây Tiêu Kiếm tiến đến cúi đầu nhìn về phía Tiêu Ngọc, Tiêu Ngọc hơi đỏ mặt cúi đầu xuống. Tiêu Kiếm đưa hai ngón tay lên kẹp lấy bông hoa lên nhẹ nhàng cài lên mái tóc của nàng mỉm cười nói: “Đây coi như món quà dành cho nàng vì trong vòng hơn hai năm mà không thay lòng đổi da!”
“Nga” Tiêu Ngọc ngạc nhiên một chút cúi đầu suy tư. Chẳng phải hắn đây chính là thử mình sao, chẳng lẽ không có vụ tu vi bị phế sao. Nói đến đây Tiêu Ngọc một chút bấn loạn, đầu đầy nghi hoặc. Tiêu Kiếm đánh ánh mắt về phía xa một chút nhếch miệng cười rất nhẹ.
“Tiêu Ngọc ta muốn nàng” Nói đến đây Tiêu Kiếm bắt đầu hôn lên môi nàng. Tiêu Ngọc chỉ phát ra một tiếng “ưm...”
Trên một gốc cây cao, một bóng đen đang đứng. Quan sát kỹ thì thấy thiếu nữ này mặc một quần tím vóc dàng cực kỳ mê người. Nàng thở dài một hơi nói nhỏ: “Hừ, ghê tởm! Không ngờ hắn muốn thử Huân Nhi. Ài, Huân Nhi giờ phải làm sao? Có nên nói cho tiểu thư biết không đây!?” Ngẫm nghĩ một chút nữ nhân lắc lắc đầu nói: “Tốt nhất vẫn có lẽ là không nói... Có lẽ là nó sẽ tốt hơn cho Huân Nhi...” Nói đến đây nữ nhân quần tím biến mất trong màn đêm.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Tiêu KIếm bắt đầu hồn lên đôi môi của Tiêu Ngọc. Đầu lưỡi hắn tham lam hút lấy đầu lưỡi của Tiêu Ngọc. Tiêu Ngọc hiển nhiên đây không phải là lần đầu hôn rồi vì nàng từ bé bị hắn đầu độc nên đã sơm thuần thục. Tiêu Kiếm đưa chiếc lưỡi hắn vào trong miệng Tiêu Ngọc chỉ cảm thấy một cỗ hơi thở nóng phả vào mặt kèm theo một chút vị tươi mát từ miệng Tiêu Ngọc. Tiêu Ngọc cả người khẽ run lên chút, nàng cảm giác có chút dòng điện như tê giật chạy cả khắp người nàng. Khuôn mặt nàng trở lên đở bừng.
Tiêu Kiếm bắt đầu dùng ma trảo của mình sờ lên bộ ngực mới lớn kia. Hắn vân vê từ phía chân kéo lên phía ngực của nàng. Bộ ngực tuy chưa lớn hẳn nhưng cũng không nhỏ. Một cỗ đàn hồi truyền vào tay Tiêu Kiếm làm hắn tà hỏa bốc lên. Tiểu Kiếm Kiếm như được uống nước tăng lực theo dạng nhất trụ kinh thiên thẳng đứng hướng thẳng lên trời theo hướng 12h cực kỳ ngạo nghễ.
Tiêu Ngọc cảm thấy có vật nóng chọc vào mình. Hẳn lúc này nàng phát hiện ra đi. Giờ nàng cùng lớn biết Tiêu Kiếm hôm nay hắn muốn làm gì với nàng. Trong thâm tâm nàng có chút chờ mong nhưng có chút sơ, nàng rên rỉ lên: “A... Ư... ưm... không muốn...”
Nhưng giờ tên đã lên cung làm gì có chuyện Tiêu Kiếm hắn chịu buông tha một mực hắn ôm hôn nàng, hai tay xoa ngực nàng. Kéo hạ nàng xuống thảm cỏ mềm. Mặc cho nàng có chút phản khàng, Tiêu Kiếm nhanh chóng cởi ra y phục của nàng. Cả bộ ngực trắng nhỏ hiện ra trước mắt Tiêu Kiếm,
Tiêu Ngọc lúc này có chút xấu hổ hai tay đưa lên che hai bên hạt sơri hồng hồng. Tiêu Kiếm thấy vậy thú hỏa trong lòng càng phát hơn. Hắn kéo hai tay Tiêu Ngọc ra mở miệng ôn nhu: “Tiêu Ngọc không sao đâu, chúng rất đẹp...”
Nghe thấy thế Tiêu Ngọc xấu hổ mặt mày đỏ bừng nhìn về phía Tiêu Kiếm hơi líu giọng nói: “thật, thật sao...”
“Ân, thật!” Khẽ mỉm cười Tiêu Kiếm gật đầu, lúc này hắn đè nên người Tiêu Ngọc. Tiêu Ngọc bị một vật nặng đề lên hơn nữa còn một hơi thở nóng nực của nam tử phả vào mặt làm nàng con tim như lại con đập loạn còn là chú chờ mong còn là chút sợ. Tiêu Kiếm tay trai vân vê quả sơri đo đỏ, hắn dùng hai tay kẹp lấy nó lắc lắc, rồi lại bóp đủ kiểu làm bộ ngực biến đổi đủ mọi hình thái thi thoảng hắn còn dùng ngón tay gẩy lên trái sơ ri. Tiêu Ngọc phát ra nhưng tiếng rên rỉ không dứt: “Ư, ưm, a...”
Tiêu Kiếm cảm giác bộ ngực của Tiêu Ngọc càng ngày càng cương cứng thì nội tâm càng vui mừng. Lúc này cái lưỡi hắn nhưng cũng không rảnh rỗi đang hôn lên phần dưới ta của nàng. Liên tục thay tay và đổi bên. Tiêu Ngọc lúc này ở động thần bí đã rỉ ra khá khá nhiều nước, dưới ánh trăng lờ mờ có thể phát hiện chỗ đó đã ướt.
Tiêu Kiếm bây giờ dục hỏa đốt thân đã sắp không chịu được hắn nhanh chóng lột quần Tiêu Ngọc thiếu nữ ra. Xuất hiện trước mắt hắn là một chiếc quần lót màu trắng tinh khôi. Một chiếc quần lót buộc dây. Tiêu Kiếm mỉm cười thì ra là mấy thứ do Nhã Phi bán ra. Đưa tay kéo tuột đoạn dây đang buộc chiếc quần của thiếu nữ Tiêu Kiếm mỉm cười trong lòng thầm nghĩ: “Đồ này ra còn vừa nóng hổi phải giữ lại để dùng” trong tư tưởng có chút biến thái...
Thiếu nữ thấy thế thì xấu hổ lúc này một tay che ngực một tay che lấy chiếc động yếu hại kia nhìn với Tiêu Kiếm trong mắt có chút hơi sợ và chờ mong đầy đủ tình cảm phức tạo. Tiêu Kiếm càng ôn nhu bỏ tay nàng ra một cách nhẹ nhàng, nhìn nàng gật đầu một cái. Tiêu Ngọc thấy vậy thì cùng gật đầu. Xuất hiện trước mắt hắn là một khe động màu hơi đỏ đỏ, lông mọc thưa thớt, ở đó còn chất lỏng dịch dịch đang chảy ra. Hắn hai tay túm lấy hai bên chân nàng cúi đầu xuống thè chiếc lưỡi liếm lên phần hạt cứng nổi lên phía cái động thần bí ấy.
“A, a... ưm...” Thiếu nữ cả người run rẩy một tay tự bịt miệng mình không cho phát ra tiếng kêu quá lớn. Thâm tâm Tiêu Ngọc giờ có chút mong muốn, nàng giờ cảm giác cái chỗ trong cái đó của mình cực kỳ ẩm ướt có chút ngữa ngáy như cần vật gì lấp đầy nó.
Một tay che lấy miệng, một tay túm lấy đầu Tiêu Kiếm. Cả người Tiêu Ngọc run rẩy, hai chân run lên nhiều nhất, hai chân khép lại chỉ muốn kẹp chặt đầu Tiêu Kiếm rồi lại ngửa ra như chờ mong Tiêu Kiếm sẽ làm nhành hơn mạnh hơn.
Tiêu Kiếm lúc này lè ra cái lưỡi của hắn làm cho nó dài ra ra hết khỏi mồm thực hiện động tác với phần thần bí của Tiêu Ngọc giống như chó uống nước vậy. Mà mỗi lần làm động tác này một lần là cả người Tiêu Ngọc khẽ run lên, miêng cũng phát ra âm thanh rên rỉ không dứt: “A, a, ...”
Vót nhọn chiếc lưỡi của mình, Tiêu Kiếm dùng nó thông thẳng về phía động yếu hại của Tiêu Ngọc. Tiêu Ngọc chỉ phát ra một tiếng rên khá lớn: “A...” cả ngươi run lên mạnh hơn. Chiếc lưỡi của Tiêu Kiếm vào bên trong hắn cảm nhận được cái vị hương thơm xử nữ thật là tuyệt. Trong cái động ấm áp đầy dâm thủy ấy chiếc mạng luôn co bóp ép chặt lấy cái lưỡi của hắn làm hắn khó có thể vào được. Tiêu Kiếm khó chịu rút lưỡi ra.
Lần này hắn đưa một ngón tay vào bên trong đó đưa chọc ra rồi lại chọc vào rồi lại ngoáy ngoáy. Tiêu Ngọc rên lên: “a, a, a... ư...” cả người nàng run lên hết lăn sang bên trái rồi lại lăn sang bên phải. Tiêu Kiếm lúc này rút tay ra. Tiêu Ngọc lúc này mơ mang hơi mở mắt ra thì nhìn thấy trong ngón tay hắn nhiều một chút dịch nhơp nhớp màu trắng tróng. Hơn thế nữa hắn còn đưa lên miệng liếm láp giống như ăn rất ngon. Tiêu Ngọc đỏ mặt xấu hổ thầm mắng một câu: “Biến thái!”
Lúc này Tiêu Kiếm cũng cởi hết tất cả đồ trên người ra. Xuất hiện trước người Tiêu Ngọc là một thân hình cường tráng làm nàng mặt mày càng thêm đỏ. Hơi thở của Tiêu Ngọc có chút nặng nề nhưng đến khi thấy tay hắn đang vuốt ve cai vật cứng kia. Một thứ vật khá thô hơn nữa khá to và dài. Chẳng lẽ hắn sẽ dùng thứ đó đâm vào mình sao? Nếu như thứ đó đâm vào mình mình còn sống được sao!? Nghĩ đến đây Tiêu Ngọc có chút sơ, bất chi bất giác nàng dùng hai tay che lên phần yếu hại của mình hai chân khép chặt lại.
Tiêu Kiếm lúc này đang quỳ xuống hơi nheo mắt nói: “Tiêu Ngọc nàng làm gì vậy?”
Nói đến đây Tiêu Ngọc giọng run run: “Ta... ta có chút sợ!”
“không sao đâu!” Tiêu Kiếm thở dài một hơi: “Yên tâm ta sẽ không đâu đâu!”
“Nhưng nhưng...” nói đến đây Tiêu Ngọc hơi ngấp ngứng: “nhưng mẫu thân a nói lần đầu sẽ rất đau mà!”
“Yên tâm...” trong mắt Tiêu Kiếm cực kỳ tự tin nhưng thật ra hắn khẩn trương như sắp cháy nhà ấy: “Sẽ không đâu đâu”
“Thật sự?”
“Thật!”
Tiêu Kiếm lúc này hắn dơ hai chân nàng lên. Cầm trong tay Tiểu Kiếm Kiếm hơi di chuyển trên miệng động thần bí cho xử nư âm thủy quết đều trên chiếc đại bổng Tiểu Kiếm Kiếm. Tiêu Kiếm để nó nhẹ ở miệng cửa hang động thần bí đang đầy nước ấy dùng hết sức mạnh đẩy mạnh một cái. Sau đó hắn ôm chặt Tiêu Ngọc cứ thế để cho Tiểu Kiếm Kiếm xâm nhập sâu vào bên trong người nàng.
“A... Đau...” Tiêu Ngọc hét lên một tiếng lớn, từ hai bên khóe mắt một dọng nước mắt chảy ra. Nàng cấu vào trên lưng Tiêu Kiếm để cho hắn lưu lại mấy vết móng tay đỏ ửng. Từ vị trí giao hoàn một chút màu xử nữ chảy ra. Tiêu Ngọc lúc này mặt mày đỏ bừng quát, miệng thở ra hồng hộc: “A,...Tiêu Kiếm khốn kiếp... ngươi... chính ngươi nói không đau cơ mà!?”
Tiêu Kiếm lúc này đầu to như cái đầu làm gì có lần đầu nào mà không đau. Tiêu Kiếm giờ ôm chặt nàng thổi vào hơi nàng: “Tiêu Ngọc, tiểu bảo bối của ta, tiểu lão bà của ta.. chờ lát nữa là hết đau thôi!”
Giờ hắn đã đâm vào rồi Tiêu Ngọc cũng đành chịu cắn răng chờ qua đi cơn đau. Tiêu Kiếm bắt đầu vận khởi song tu công pháp. Tiêu Ngọc cơn đau lúc này nhanh chóng giảm bớt nàng cả người thư thái khẽ rên rỉ ra từng tiếng tiêu hồn đứt quãng: “ư, a, a...”
Tiêu Kiếm mỉm cười hắn nhẹ nhàng dùng cây đại bổng nhẹ nhàng rút ra rồi lại rút vào tốc độ rất nhẹ nhàng. Hắn muốn nàng cảm thụ sung sướng chứ không phải đau đớn.
“Ư, A, a...” từng tiếng dâm thanh uế ngữ liên miên không dứt.
Tiêu Ngọc lúc này vẫn thấy Tiêu Kiếm rất nhẹ nhàng rút ra rồi lại đút vào. Trong lòng có chút bực tức Tiêu Ngọc đột nhiên không biết thế nào lại lên tiếng nói ra: “Ư, a... ngươi sao... a ... lại chậm thế ...ư... làm nhanh lên xem...a ... nào!” Nói xong mới biết thất thố Tiêu Ngọc mặt đã đỏ càng đỏ hớn.
“A, hảo...” Tiêu Kiếm lúc nayfm mỉm cười trong nội tâm thì cực kỳ cao hứng. Hắn tăng nhanh tốc độ liệng tộc rút ra lại dập vào. Mỗi một tiếng kèm theo: “a, a, a...a...” là theo đó cương độ âm: “đét, đét, bành bạch...” tiếng này không phải do cái gì khác mà do Tiêu Kiếm khi dập mạnh tiểu bảo bổi của hắn vào sâu trong người Tiêu Ngọc mà phần thịt hông va chạm với mông Tiêu Ngọc phát ra.
Trong nối tâm Tiêu Ngọc thì lúc này như đang chín tầng mây, cả người nâng nàng. Đột nhiên người nàng hơi co rút giật giật. Hơn nữa Tiêu Kiếm cảm thấy cây đại bổng của hắn trong người nàng đang cảm thấy động càng ngày co rút càng hẹo dâm thủy tiết càng nhiều độ ấm tăng, càng ngày co bóp càng mạnh. Tiêu Kiếm biết hắn sắp đưa Tiêu Ngọc lên đỉnh vu sơn lên càng tăng thêm lực và tộc độ.
Chỉ thấy động đào tiên thít chặt lấy đại bổng của hắn. Tiêu Ngọc cả người run lên hét lên một tiếng: “AAAA...” khá dài rồi cả người xụi lơ.
Tiêu Kiếm cùng hét lên một tiếng gầm nhẹ bắn một dòng tinh nguyên vào bên trong. Tiêu Ngọc cả người run run nàng cảm nhận thứ dịch nóng hổi của Tiêu Kiếm đã nấp đầy động kín của nàng. Tư vị trong đầu nàng lúc này sung sướng cũng có, sợ hãi cũng có lo lắng cũng có... hỗn hợp cả ngũ vị tâm trạng. Bất quá công việc Tiêu Kiếm chưa kết thúc hắn tiếp tục cúi xuống hai cái chán trạm vào nhau Tiêu Kiếm bắt đầu vận chuyển song tu công pháp linh hồn.
“AAA...” Lần này Tiêu Ngọc hét lên một tiếng còn dài hơn so với trước. Tiêu Ngọc cảm giác cơn thủy triểu cực đại vừa đến thì lại có một thủy triều còn lớn hơn đánh vào người nàng. Lần này nàng cảm giác cực kỳ thỏa mãn cực kỳ sung sướng như muốn mê mang đi.
Tiêu Kiếm rút đại bổng ra từ phía trong động đào tiên của Tiêu Ngọc chảy ra một thứ dịch vị trăng trắng hòa theo một chút máu đỏ tưới. Tiêu Kiếm mỉm cười nhìn Tiêu Ngọc, hắn đưa đại bổng lên dùng tay vuốt vuốt nó: “Sao lão bà của ta có muốn thêm lần nữa không?”
“Lão công! Ngươi...” Tiêu Ngọc mặt mày biến sắc: “ngươi muốn ta chết sao nhưng đây là lần đầu của ta”
“Ài” Tiêu Kiếm thở dài sau đó nhìn Tiêu Ngọc nhìn một cánh nhu tình: “ta biết...”
“Haizz, lão công cũng quá mạnh mẽ đi làm sao sau này ta quản được hắn đây” Tiêu Ngọc trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Last edited by deviltrigger; 05-03-2013 at 07:47 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Sau Tiêu gia dưới một nguồn suối đang chảy, một thiếu nữ lõa thể đang tắm dưới nguồn suối. Ánh sáng chiếu xuống người nàng càng làm nàng trở nên mỹ mạo hơn. Thiếu nữ nhìn về phía xa xa, thi thoảng nàng quay đầu lại như sợ có ai đang nhìn lén nàng vậy. Thiếu nữ đưa tay sỡ xuống phía dưới của mình rồi lại vẩn vơ nghĩ gì đó, đỏ mặt, nàng lẩm bẩm: “Đáng ghét không ngờ cái của hắn lại to đến như vậy. Đến bây giờ ta vẫn thấy còn sờ sợ!”
Nói đến đây thiếu nữ ngẫm nghĩ rồi nói gì đó: “A, không ngờ làm việc đó mà cũng có thể lên cấp. Thế chẳng phải ta muốn trở thành cường giả thì hàng ngày phải cùng hắn...” Nói đến đây thiếu nữ lại im lặng mặt càng thêm đỏ. Tiêu Ngọc lúc này giờ đã là một đấu sư tam tinh, từ đấu giả mà tăng lên đấu sư tam tinh chỉ trong một đêm điều này có chút khoa trương đi.
Cách đó một nơi xa một thiếu niên tóc bạch kim khá điển trai đang cầm một vật gì đó màu trắng hơn nữa còn có mấy cái dây dài. Đáng chú ý ở đây là thiếu niên đang hành động cực kỳ kỳ quặc, hắn đưa vật ấy lên mũi ngửi trông rất kỳ lạ. Nếu quan sát gần hơn dưới ánh trăng thì là một chiếc quần lót của nó. Thiếu niên liên tục đưa nó lên mũi ngửi có vẻ cực kỳ biến thái: “Mùi Tiêu Ngọc lão bà thật là tuyệt!”
“Lão công...” một âm thanh cắt đứt suy nghĩ của Tiêu Kiếm. Lúc này hắn hoảng hồn lại đem cái thứ quần lót ấy dấu vào sau lưng. Xuất hiện trước mặt Tiêu Kiếm là một thiếu nữ xinh đẹp. Dưới ánh trăng thiếu nữ mặc một bộ y phục màu trắng tóc màu đen khá đẹp. Mái tóc vắt hai bên, trên chúng còn chút nước bốc lên, ẩn hiện trong chiếc quần kia là một cặp giờ làm bất kỳ nam nhân làm thú tính họ nổi lên. Bất quá giờ Tiêu Kiếm đang lo lắng Tiêu Ngọc sẽ phát hiện hành vi biến thái của hắn nên hắn không có tâm trạng để ngắm nhìn. Tiêu Ngọc nhìn Tiêu Kiếm đang hoảng hốt, nàng hơi cau mày sau đó nói: “Lão công ta không tìm thấy chiếc quần lót cũ đâu cả...”
“A...” Tiêu Kiến lắc lắc đầu vẻ mặt hoảng hốt: “Sao lão bà lại hỏi lão công, lão công cũng làm sao biết được!”
Tiêu Ngọc thấy Tiêu Kiếm đang cầm thứ gì đó đang dấu đằng sau lưng. Tiêu Ngọc cau mày, nàng tiến đến. Mỗi lần tiến đến là Tiêu Kiếm lại lùi một bước. Đột nhiên Tiêu Ngọc lao lên dằng lấy thứ đồ phía sau Tiêu Kiếm. Hai người rằng co một lúc nhưng cuối cùng Tiêu Ngọc vẫn dành được. Tiêu Kiếm chỉ chỉ thứ đó: “A... đây là...”
Tiêu Ngọc lúc này đỏ bừng nhìn Tiêu Kiếm, khuôn mặt có vẻ khá giận giữ: “Lão công đây là chiếc quần lót cũ của ta mà... lão công định làm gì với nó vậy?” Tiêu Ngọc vẻ mặt cực kỳ nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Kiếm.
Tiêu Kiếm lòng đầy hắc tuyến bất quá Tiêu Kiếm tỏ ra vẻ mặt vô tội: “A, ừ đúng... là của nàng... Ây da, dúng rồi ta sao lại quên nhỉ! Vừa nãy thấy nó bẩn lên lão công muốn thay nàng đi giặt nó thôi mà. Ừ đúng, Haahaha, thay nàng đi giặt ấy mà!”
“Thật không!” Tiêu Ngọc mặt đầy nghi hoặc: “Lão công không có ý tưởng biến thái gì đấy chứ?”
Tiêu Kiếm đầu to như cái đấu, hắn thở dài thầm nói: “cô nàng này cũng quá tinh minh đi!” Tiêu Kiếm một mực khẳng định: “Thật!”
“A, Haha...” Tiêu Ngọc đang ngẫm nghĩ đến đây có vẻ minh tỏ một chút: “Vậy ta đang định tăng nó cho lão công, có vẻ như lão công không muốn lắm thì phải, thôi ta mang về giặt vậy!?”
“A” Tiêu Kiếm lúc này hai mắt sáng lên: “Thật không lão bà!”
“Hừ” Tiêu Ngọc với ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Tiêu Kiếm, không khỏi làm hắn toát mồ hôi lạnh. Tiêu Ngọc nhàn nhạt cười lạnh: “Không biết lão công định làm gì với nó!?”
“A, Ha” Tiêu Kiếm đột nhiên lắc đầu: “A, là lão công muốn đi giặt hộ giúp lão bà sau đó đem trả lại không có ý gì khác. Hắc, hắc...”
“Hừ” Tiêu Ngọc hừ lạnh một câu sau đó cầm đống quần áo bẩn tiến về phía dòng suối. Tiêu Kiếm chỉ biết gãi gãi đầu lẽo đẽo đi theo sau.
Sau Tiêu gia hậu sơn một, gần dòng suối gần đó là một căn nhà gỗ. Từ khi Tiêu Kiếm trở thành một tên phế vật, hắn nhờ phụ thân và mẫu thân xây dựng luôn một căn nhà gỗ ở đây. Trong nhà khá đơn sơ chỉ một chiếc giường gỗ nhỏ còn lại là một bàn gỗ với mấy thứ lặt vặt thiết yếu cho cuộc sống. Tiêu Ngọc lúc này đang ngồi trước giường gỗ bên cạnh hắn là một thiếu niên đang cởi trần, một bộ ngực săn chắc cùng với mái tóc bạc trên ngực treo một chiếc vòng cổ màu bạc ở giữa có một viên ngọc màu đỏ. Ánh trăng theo khe cửa sổ chiếu niên thiếu niên làm vẻ đẹp hắn càng thêm hấp dẫn trước mắt thiếu nữ.
Thiêu niên lúc này nhìn thiếu nữ ánh mắt chìu mến, hắn đang ngẫm nghĩ thứ gì đó rồi đột nhiên lên tiếng ôm thiếu nữ vào ngực: “Lão bà...” thấy hành động này thiếu nữ lại không chút nào chống cực dựa vào ngực hắn có vẻ cực kỳ hạnh phúc. Tiêu Kiếm thở ra một hơi nhìn nàng: “Tiêu Ngọc nàng hẳn biết công pháp ta tu luyện không phải là đấu khí đi!”
Tiêu Ngọc gật đầu. Vì từ lúc giao hoan đến giờ nàng không cảm nhận thấy chút nào đấu khí trên người hắn. Tiêu Ngọc biết được điều này có chút nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi. Tiêu Kiếm lại tiếp tục giải thích về công pháp mà hắn tu luyện: “Công pháp mà ta tu luyện, tam ca, phụ thân và mẫu thân ta cũng tu luyện gọi là công pháp tu tiên. Ngươi tu luyện công pháp tu tiên tuổi thọ dài hơn người tu luyện đấu khí rất nhiều hơn nữa còn có khả năng trương sinh bất tử bất lão...”
“Nga!”
“So với công pháp tu luyện đấu khí chỉ cao hơn chứ không kém. Tu chân tu vi cảnh giới tổng cộng có chín tầng, theo thứ tự là Trúc Cơ Kỳ, Khai Quang kỳ, Thai Tức kỳ, Tích Cốc kỳ, Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Phân Thần Kỳ, Hợp Thể Kỳ, Đại Thừa kỳ. Từng tầng vừa chia làm sơ kỳ, trung kỳ cùng hậu kỳ, cuối cùng sẽ tiến vào Độ Kiếp Kỳ tiếp nhận Thiên kiếp. Mỗi cấp bậc tương ứng với đấu giả, đấu sư, đại đấu sư, đấu linh, đấu vương, đấu hoàng, đấu tông, đấu tôn, đấu thánh, đấu đế.”
Nghe thấy thế thì Tiêu Ngọc trợn hai mắt nhìn về phía Tiêu Kiếm. Nàng chợt nhìn về phía Tiêu Kiếm nói: “Lão công chàng nói ra điều này có phải muốn ta cùng tu luyện công pháp này không?”
“Ân” Tiêu Kiếm khẽ gật đầu: “Ta tu luyện công pháp này tuổi thọ tăng rất nhiều so với người tu luyện đấu khí, ta muốn giữ nàng mãi bên cạnh nên nàng hiểu” Tiêu Kiếm đưa ánh mắt nhìn về phía Tiêu Ngọc mang theo đầy sự yêu thương trìu mến.
Tiêu Kiếm gật đầu, hắn lại nói tiếp: “Nhưng tu luyện công pháp này nàng phải tu luyện lại từ đầu nàng hiểu!?”
Tiêu Ngọc suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Nàng tin tưởng Tiêu Kiếm sẽ không lừa gạt nàng. Nàng biết dù cả thế giới này có phản bội lại nàng thì đứng bên cạnh nàng cũng là hắn. Tiêu Kiếm gật đầu phân phó. Hai người lúc này ngồi đả tọa trên giường, Tiêu Kiếm nhẹ nhàng đặt lên lưng nàng. Hắn thúc giục chân nguyên của cửu dương thần long quyết bắt đầu tiến vào thân thể nàng.
Cửu dương thần long quyết chân nguyên ồ ạt tiến vào cơ thể nàng. Nàng lúc này giống như ngâm mình trong nước suối nóng vậy cực kỳ thoải mái không khỏi rên rỉ một chút. Nhưng Tiêu Kiếm biết lúc này không phải lúc ba ba ba nàng nên hắn cố nhịn lại tâm hỏa thục giục cửu dương thần long chân nguyên bao bọc lấy kinh mạch bảo vệ chúng. Chân nguyên xuyên thấu khắp kinh mạch như đê hoàng hà vậy, Tiêu Ngọc giờ phút này có chút đau đớn. Nếu như Tiêu Kiếm không điều động một cỗ chân nguyên khác giúp nàng bảo an tâm mạnh nàng không biết sẽ kêu gào đến mức nào nữa. Đấu khí cố gắng chống lại nhưng sao bằng sự bá đạo của chân nguyên. Tiêu Kiếm thở dài một hơi. Đấu khí liên tục bị bức ra ngoài hình thành một màu đấu khí lam nhạt.
Tiêu Kiếm nhìn Tiêu Ngọc hắn cắn răng nói: “Ta muốn mở rộng kinh mạch chốc nữa sẽ rất đau đớn nàng cố chịu!”
Nghe thấy thế thì Tiêu Ngọc khẽ gật đầu. Tiêu Kiếm bắt đầu dùng toàn bộ tinh thần tập trung vào trong cơ thể Tiêu Ngọc. Hắn biết nàng không có thái âm thân thể như Nhã Phi lên chỉ có thể dùng cách bá đạo này để thay đổi thể chất của nàng. Một loạt chân nguyên bao bọc khắp các kinh mạch cùng đan điền. Một lọt chất nguyên khác thì Tiêu Kiếm cho chúng tự do mài dũa kinh mạch đáng phá bên trong. Chân nguyên giờ chia làm hai lớp một bên ngoài bảo vệ kinh mạch, một dùng để chạy loạn cưỡng ép mở rộng kinh mạch.
“A...” Tiêu Ngọc một tiếng hét lớn. Nàng cảm giác như có trăm vạn con côn trùng đang trong kinh mạch của nàng mà cắn phá. Cả người nàng run lên mồ hôi đổ lạnh cả lưng. Suốt một canh giờ Tiêu Kiếm đầu nhập tinh thần vào bên trong. Lúc này Tiêu Ngọc vì đau đớn mà đã ngấy đi. Tiêu Kiếm lúc này mới thu chân nguyên lại thở ra một hơi. Nhìn Tiêu Ngọc lúc này Tiêu Kiếm mỉm cười một nụ cười ngọt ngào vỗ vỗ lên má nàng.
Tiêu Ngọc từ trong mơ tỉnh dậy, đôi mắt nàng vẫn còn lim dim. Một mùi thối xộc vào mũi nàng. Nàng khẽ bịt mũi nhìn lại bản thân không khỏi hoảng hốt hét lên một tiếng: “A”. Tiêu Kiếm thấy vậy thì mỉm cười nói: “Đừng lo đây là do tác dụng của tấy kinh phạt tủy, cơ thể nàng tiết ra tạp chất mới như vậy thôi!”
Tiêu Ngọc mặt mũi đỏ bừng nhìn về phía Tiêu Kiếm cắn răng nói: “Hừ đáng ghét, ta vừa mới tắm xong!”
“Ha” Tiêu Kiếm cười lạnh một cái. Từ trong giời chỉ hắn lấy ra một chiếc thùng gỗ khá là to lớn. Từ trong tay hắn xuất hiện một nguồn nước đổ nước vào trong thùng sau đó một đạo hỏa nhận cũng bắn vào thùng chỉ một lúc thùng nước đã bốc lên khói trắng. Tiêu Ngọc trợn mắt nhìn về Tiêu Kiếm không ngờ hắn còn thủ đoạn như vậy.
Bất chợt nàng bị một đôi tay nhấc bổng lên Tiêu Ngọc lúc này hoảng hốt có chút dãy dụa: “Chàng, chàng muốn làm gì?”
“Không muốn làm gì cả chỉ muốn tắm uyên ương chút thôi!” Tiêu Kiếm nhìn Tiêu Ngọc đang trong vòng tay mình cười nhạt một cái.
“A.. không muốn!”
“Ùm...”
........................
Dười ánh ban mai của mặt trời chiếu xuống, một bóng thanh niên cầm trong tay mấy bình ngọc trở lại căn nhà gỗ. Khi hắn bước vào thì thấy một thiếu nữ mặc một nam y trên người đang xếp bằng tu luyện. Người này là Tiêu Ngọc, do hôm qua nàng đã hết quần áo để mặc lên nàng đành lấy tạm độ của Tiêu Kiếm để mặc.
Tiêu Ngọc hai tay đặt lên đùi đang trong trạng thái đả tọa, trên người một mùi hương nữ nhân không khỏi làm tinh thần Tiêu Kiếm nhọn nhào. Ngày hôm qua sau khi được tẩy kinh phạt tủy bắt đầu tu luyện da của Tiêu Ngọc ngày một trắng hồng. Đã vậy Tiêu Kiếm còn thấy ẩn hiện trong lớp áo kia là hơi có hút trễ xuống để lộ một chút bộ ngực trắng bóng. Tiêu Kiếm hắn cảm giác một cỗ dục hỏa tử dưới bụng bốc lến. Thật sự bây giờ hắn chỉ muốn đè nàng ra phát tiết một cái thống khoái: “Ta nhịn, ta phải nhịn...” Tiêu Kiếm tự nói thầm với mình.
Tiêu Ngọc mở ra đôi mắt nhìn Tiêu Kiếm cười lớn: “Haha... lão công Cửu Thiên Huyền Nữ tâm kinh của ta bước vào trúc cơ sơ kỳ!”
Cửu Thiên Huyền Nữ tâm kinh chia làm hai phần phần thượng và hạ. Phần thượng trước tiến vào tu tiên phần hạ dành cho sau khi thành tiên. Quyển thượng cũng chia làm chín cấp bậc dành cho người ta tiến vào độ kiếp kỳ. Công pháp chỉ thích hợp với phải nữ do Cửu Thiên Huyền Nữ để lại. Không ngờ nhờ được Tiêu Kiếm tẩy kinh phạt tủy, Tiêu Ngọc gần như đạt được bỏ qua luyện khí kỳ chỉ trong một đêm nhảy thẳng vào trúc cơ sơ kỳ. Nếu như điều này để cho nhóm tu chân biết họ không tức chết mới là lạ.
Tiêu Kiếm gật đầu mỉm cười nhìn về phía Tiêu Ngọc, mắt hắn bắt đầu lướt khắp người làng với ánh mắt lang sói: “Vậy nàng muốn thưởng cho ta cái gì đây!?”
“Ta...”
Tiêu Ngọc chưa kịp nói hết câu Tiêu Kiếm đã như con thú lao vào người nàng đè nàng xuống giường hưng hăng mà chiếm đoạt đôi môi của nàng. Tiêu Ngọc ưm nhẹ một tiếng: “ưm, không muốn... giờ vẫn còn... sớm lão công... A”
Mặc cho Tiêu Ngọc phản kháng Tiêu Kiếm bắt đầu tấn công. Một mảnh xuân sắc lần nữa diễn ra trong phòng.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Một thân hình lả lướt mặc một bộ sườn xám bó sát người đang đi lại trong phòng miệng chu ra có vẻ khó chịu. Nhìn về phía gian thạch thất mặt mũi cau có mở miệng: “Đáng ghét mấy hôm không tìm ta không ngờ vừa tìm đến đã đi đến mật thất rồi không biết làm gì nữa”
Một thanh niên ngoại hài mươi tuổi đang ngồi trong gian thạch thất, bên cạnh hắn là lổm ngổm hàng loạt thứ da thú cấp nắm, tơ tằm, ma tinh, kim tệ... Tiêu Kiếm cầm lấy một mảnh da thú màu lam. Hắn lẩm bẩm: “Tiêu Ngọc lão bà rất thích màu lam vậy thì làm mấy bộ kết hợp lấy màu làm làm chủ yếu đi!”
Nói đến đây Tiêu Kiếm cầm lấy một mảnh da kinh ngạc ngư màu lam. Hắn vung tay lên một ngỏn lửa bao lấy da kình ngạc ngư đang lơ lửng trên không trung. Hắn đầu nhập hết tinh lực vào sản phẩm lần này. Hắn liên tục vung tay ngọn lửa đột làm cho mảnh da ngày cảng nhỏ lại, nó bốc lên khói đen ti ti.Vung kiếm lên hai tay huy động chỉ một lúc một từ vị trí ngọn lửa một đạo ánh sáng lóe lên hình thình một đôi dày da cao gót của thiếu nữ. Tiêu Kiếm tặc lưỡi: “mình cũng có thẩm mỹ phết đấy chứ!”
Tiêu Kiếm mỉm cười nhìn về mảnh da thú hắn cầm trong tay một viên ma tinh cùng với vài thứ mảnh kim loại khác ném vào ngọn lửa. Từ trong ngọn lửa các thứ này chảy ra một chất lỏng bắt đầu dung nhập vao trong chiếc dày. Tiêu Kiếm rút ra một con dao nhỏ khẽ cứa lên tay trái của mỉnh, một dòng máu chảy ra. Bất quá hắn hy động tay phải, tất cả máu chảy ra đều bị hắn dung nhấp vào ngọn lửa.
“Bùm”
Một âm thanh vang lên, chiếc dày lóe sáng trên đó hình thành những gợn sóng lăn tăn. Tiêu Kiếm mỉm cười nhìn về phía nó. Hắn chấm ngón trỏ tay phải vào vết cứa trên tay trái vân chưa còn khô. Tiêu Kiếm dùng màu vè lên trên không khí một đạo vòng trong ma thuật Sau khi vong tròn vẽ song. Hai tay huy động vòng tròn ma thuật bị đánh thẳng ngấm vào đôi giầy. Tiêu Kiếm dơ tay lên, chiếc giày bay về phía Tiêu Kiếm. Lúc này trông nó không khác gì một chiếc giày bình thường cả, mọi người nhìn vào thì không thể biết nó là bảo vật khiến người ta phải đỏ mắt.
Tiêu Kiếm thở dài một hơi: “Cuối cùng cũng xong một món!”
Hắn cứ tiếp tục như vậy trong gian địa thất mấy ngày.
“Oanh”
Nhã Phi lúc này chở bên ngoài cực kỳ lo lắng đột nhiên thấy trong thạch thất có âm thanh lớn như vậy phát ra Nhã Phi hoảng hốt chạy vào. Xuất hiện trước mặt nàng là một thanh niên mặt mũi trắng bệch, trên hai tay chằng chịt vết thương. Cả người như vô lực. Trên không trung một thanh kiếm đang phát ra anhsa sang quang mang chói mắt. Nó lơ lưng trên không trung mà không rơi xuống.
Tiêu Kiếm mỉm cười nhẹ nhàng nói một tiếng: “Thành!” Hắn bắt đầu nhắm mắt lại trước khi ngất đi hắn cảm giác mình ngã vào một vùng vô cùng mềm mại. Tiêu Kiếm bất tri bất giác ngủ lúc nào không biết.
Nhã Phi quan sát nhưng thứ này lòng cực kỳ hoài nghi. Lúc trung niên lão nhân tiến vào, hai mắt hắn kinh ngạc nhìn về phía thanh kiếm lơ lửng trên không trung hoảng hốt kêu lên: “Kiếm Linh!”
Nhã Phi hồ đồ như không hiểu: “Cốc Ni thúc thúc thế nào là kiếm linh!”
Trung niên lão nhân thở dài giải thích về kiến thức mà hắn biết. Vũ khí không chỉ căn cứ vào cấp bậc của sự cứng rắn hay chém sắt như chém bùn mà nhưng thứ vũ khí ấy người ta chỉ liệt vào phàm cấp. Vũ khí chỉ khi nào có chút linh trí nó mới có thể bắt đầu chân chính bước vào vũ khí cao cấp. Theo truyền thuyết đại lục nói đến một số loại vũ khí còn có thể linh trí như con người nói truyện với con người vậy.
“ông, ông...” Thanh kiếm nha phát ra chút âm thanh.
“Nga” nghe thấy thế Nhã Phi chỉ kếu lên một tiếng ngạc nhiên. Thanh kiếm này có thể sản sinh ra linh chí đây không nói Tiêu Kiếm hắn phải là một luyện khí sư thiên tài sao băng trừng ấy tuổi đã có thể. Thật ra hắn có thể tạo ra nhiều thứ cao cấp hơn nữa nhưng Tiêu Kiếm thiếu khá nhiều thứ lên hắn chỉ có thể tạo ra những thứ này. Cấp bậc mà thanh kiếm này chính xác là tăng thêm một lượng sức mạnh khá lớn cho người sử dụng tối đa là đấu hoàng nhất tinh cầm có thể khiêu chiến vượt năm cấp có nghĩa là có sức tấn công ngang với lục tinh đấu hoàng bất quá không có nghĩa là hắn có thể chiến thắng đấu hoàng vì đơn giản một điều là đấu hoàng lục tinh dù sao đấu khí so xa với nhất tinh. Ngoài tính năng trên còn chức năng hấp thụ lực tấn công của đối phương, cắn nuốt huyết dịch của đối phương chuyển hóa năng lượng cho chủ nhân và một vài tính năng khác. Chính xác đây là một vũ khí chất lượng cao. Mà cấp của Tiêu Kiếm phân chia cũng giữa vào từ một cho đến lớn nhất không có giới hạn. Tuy vũ khí tăng khá mạnh nhưng phải hiểu người quá yếu vũ khi cũng không phát huy được hết sức mạnh.
Nhã Phi lúc này vuốt ve mái tóc bạch kim của thanh niên thở ra một hơi: “Ngươi còn bao nhiêu thứ vẫn giấu ta đây!” Nàng lúc trước cũng được hắn luyện chế cho nhiều món đồ. Quả thực chúng đều là cực phẩm mà trên thị trường không bao giờ bán. Nhưng nàng chưa bao giờ thấy hắn lại tập trung nhiều tinh lực tập trung như vậy.
Ánh sáng chiếu vào căn phòng Tiêu Kiếm hấp háy mở đôi mắt. Xuất hiện trước mắt hắn là một thân hình tuyệt mỹ đang ngồi bên cạnh gối đầu vào chân hắn ngủ thiếp đi. Tiêu Kiếm cảm động khẽ vuốt vẽ khuôn mặt nàng trong lòng hắn không khỏi ấm áp vài phần.
“A” Thiếu nữ tỉnh dậy nhìn hắn: “Ta ngủ quên sao?”
Thiếu niên đột nhiên hoảng hốt: “Đúng rồi Nhã Phi ta ngủ được bao lâu rồi, hôm này là bao nhiêu”
Thiếu nữ thấy vậy nhẹ nhàng trả lời: “Chàng ngủ được một ngày một đêm rồi hôm nay là xx”
“Cái gì!? Thôi chết rồi!” Tiêu Kiếm hét lên một tiếng. Hắn nhớ lại hôm nay Tiêu Ngọc sẽ phải rời đi Già Nam học viện quả này thì xong thật rồi. Hắn nhanh chóng rời giường: “Nhã Phi ta có việc gấp!”
“Chàng” Nhã Phi khuôn mặt lo lắng nhìn về phía Tiêu Kiếm: “Chàng mất máu khá nhiều y sư nói cần phải tĩnh dưỡng”
“Ta không sao!” Tiêu Kiếm lạnh nhạt nói: “Đúng rồi, đúng rồi mấy thứ đồ kia của ta!”
“Tất cả ta đã thu chúng vào đây rồi” Nhã Phi đưa ra một giới chỉ. Tiêu Kiếm nhanh chóng cầm lấy chiếc nhân, mặc vội vàng quần áo vào: “Ta phải đi ngay bây giờ, ta có việc rất vội cảm ơn nàng!”
Nhã Phi trong tim có chút đau nhói không thể ngờ rằng lão công của mình cũng như người khác cũng không chỉ có mình mình còn có ở ngoài... Nhã Phi lẳng lặng đứng yên tại chỗ hơi cúi đầu. Trên đất chỗ nàng đứng từng giọt nước mắt theo khóe mắt nàng nhỏ xuống. Lúc này Tiêu Kiếm quay lại nhìn về Nhã Phi, hắn hoảng hốt: “Nhã Phi nàng sao vậy?”
Nghe thấy vậy Nhã Phi vẫn im lặng không trả lời. Tiêu Kiếm ngâm nghĩ một chút phân phó nói với phân thân đang trong hang động. Tiêu Kiếm một mực rời đi. Nhã Phi đau lòng nhìn bóng lưng thanh niên rời đi.
Xa xa bóng lưng biến mất bất quá sau đó nàng ngạc nhiên tại sao hắn lại quay lại. Nhã Phi lên tiếng: “Tại sao chàng quay lại!”
Tiêu Kiếm ôm lấy nàng, Nhã Phi dựa trên bộ ngực hắn nói: “Có phải chàng có gì dấu ta!”
“Hứa với ta chờ ta ta sau này sẽ nói với nàng tất cả”
“Ân” nghe thấy nữ nhân khẽ gật đầu. Trong thâm tâm nàng tuy mặt ngoài nàng tỏ ra cứng rắn nhưng thực chất nàng cùng là nữ nhân ai không muốn độc chiếm duy nhất nam nhân đặc biệt lại là hắn. Nhưng nàng biết một mình độc chiếm hắn là không có khả năng bất quá nàng cũng không tự chủ được mà rơi nước mắt.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Trước cửa Tiêu gia là một đoàn người thiếu niên có, trung niên có lão nhân có.
“Tiêu Ngọc ngươi đi nhớ chăm sóc tốt cho bản thân!”
“Con nhớ rồi gia gia!”
“Tỷ tỷ hãy cố gắng đừng để mất mặt Tiêu gia chúng ta!”
“Tiểu quỷ này không cần nhắc ta biết. Đệ cũng cần phải nhớ cố gắng lên!”
“Ta biết tỷ tỷ!”
“Tiêu Ngọc cháu gái nhớ chăm sóc cho bản thân”
“Vâng, cảm ơn Tiêu bá mẫu Tiêu Ngọc biết”
...
Lúc này tâm trạng thiếu nữ cực kỳ khó chíu. “Tiêu Kiếm tên khốn kiếp lúc này ta sắp đi người chết trôi chết chém ở chỗ nào rồi mà không ra đưa tiễn ta” Tiêu Ngọc thầm mắng một câu.
“Gia gia, mọi người nhớ bảo trọng!” Lúc này hai tròng mắt thiếu nữ dâng dâng trong đó có một chút nước, đôi mắt có chút đỏ làm người ta phải thương cảm. Lão nhân và hai trung niên nhân đứng bên cạnh cũng dưng dưng lức mắt: “Ngọc nhi con nhớ phải chăm sóc bản thân!”
Thiếu nữ gật đầu theo một đám đoàn người tiến bước rời đi. Bất chợt một âm thanh vang lên: “Tiêu Ngọc, nàng chờ đã...”
Đột nhiên âm thanh làm mọi người giật mình quay lại thì một thân hình tái nhợt đang cố gắng gượng chạy về phía này. Thiếu nữ thấy thân ảnh ấy xuất hiện thì mừng rỡ, hai dòng nước mắt không kìm được khẽ rơi trên mặt đất: “Tiêu Kiếm...”
Một âm thanh cắt đứt vang lên một cách lạnh lùng tử một thiếu niên mười bốn tuổi: “Tiêu Kiếm ngươi đến đây làm gì! Ngươi đồ phế vật tránh xa tỷ tỷ của ta ra!”
Thiếu nữ giật mình quát về phía thiếu niên: “Tiêu Ninh đệ câm miệng cho ta không cho ngươi nói xấu hắn!”
“Ta...” Thiếu niên con mắt đỏ lên cắm tức nhìn về phía thiếu niên mặt đang tái nhợt đi về phía thiếu nữ. Mấy lão nhân thì hí hừng nhìn về hai trung niên nhân cùng với lão nhân áo bào. Ba người thấy ánh mắt châm biếm của họ thì có chút tức giận nhìn về phía thiếu niên kia. Bất chi bất giác ba người chỉ thở dài một hơi. Tiêu Chiến cùng Mẫn Lan nhìn về phía hai người rồi quay sang đám ba người lão bào nhân chỉ lắc đầu không nói gì.
Tiêu Kiếm đưa tay lên trong tay hắn xuất hiện một chiếc nhẫn giới chỉ. Hắn nhìn về phía Tiêu Ngọc mỉm cười: “Đây là ta làm vì muội mong muội hãy chân trọng nó!”
Thiếu nữ lúc này dâng dâng nước mắt. Trong lòng nàng có chút rung động: “Thì ra hắn là vì nàng mà mấy hôm nay như vậy...” Nhìn vào đôi mắt thâm quầng như không ngủ kia nàng có chút cảm động. Cầm lấy chiếc nhẫn, nàng mỉm cười nắm lấy tay hắn bất chợt một âm thanh vang lên: “Tỷ tỷ ta không cần thứ đồ gì từ một phế vật đâu!”
“Tiêu Ninh ngươi im miệng cho ta. Nếu ngươi một lần nữa mắng chửi hắn dù ngươi là đệ đệ ta, ta cũng không khách khí đâu!”
“Hừ”
“Haizz”
Tiêu Viêm thấy vậy thì hơi nhếch miệng đưa ngón tay cái về phía Tiêu Kiếm.
Tiêu Ngọc lúc này quan sát thấy trên tay hắn băng bó đầy vết thương. Nàng cau mày: “ngươi bị thương?”
“không sao vết thương nhỏ không sao?”
Đột nhiên Tiêu Ngọc như biết được thứ gì đó. Tiêu Kiếm từ trước đến nay biết nàng cùng không phải ngu ngốc. Tiêu Ngọc lên tiếng: “Những vết thương này có phải vì ta...”
Tiêu Kiếm mỉm cười nhưng không trả lời. Tiêu Ngọc biết trước câu trả lời chỉ đành lên tiếng thở dài một câu: “Đồ ngốc, ngươi thật là ngốc!”
Tiêu Ngọc khẽ vuốt tay lên mặt của Tiêu Kiếm. Hành động ngày một thân mật. Lão nhân không khỏi có chút thở dài hắn ho ra vài tiếng: “khụ, khụ...”
Hai người lúc này mới từ trong mộng trở lại. Tiêu Kiếm dặn dò nàng vài câu. Tiêu Ngọc cũng bắt đầu bài thuyết trình của phụ nữ khi lo lắng cho lão công của mình ở nhà một mình.
...
Lão nhân áo xâm không khỏi lên tiếng: “Ngọc nhi ngươi cũng lên đường lúc này không còn sớm”
Nghe thấy vậy một hồi sau Tiêu Ngọc mới bắt đầu xa cách khỏi vòng tay của Tiêu Kiếm. Trước khi đi nàng không khỏi ngoài đầu nhìn vài lần. Hai trung niên nhân chỉ lắc đầu thở dài không ngờ nữ nhi của họ vì một phế vật lại trở nên như vậy.
Thiếu niên nhàn nhạt tiến đến chỉ về phía thiếu niên con đang ngơ ngẩn nhìn về bóng thiếu nữ ở phía xa: “Tiêu Kiếm ta cảnh cáo ngươi nếu ngươi còn tiến đến gần biểu tỷ của ta thì đừng trách ta không khách khí”
Tiêu Kiếm nhếch miệng: “chuyện của ta và Tiêu Ngọc không cần ngươi quản! Ngươi hãy hảo hảo mà tập trung vào tu luyện đi. Từng ấy tuổi mà vẫn chưa bước nổi một chân vào đấu giả”
“Ngươi...”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger