Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 26: Muối ăn muối
Nguồn: *********
Đả tự: huycanhl - Lương Sơn Bạc
Bờ biển Sơn Đông tháng 10 âm lịch, thời tiết đã rất lạnh, đặc biệt là khi trời sắp tối như lúc này. Những thanh niên này đều cởi trần, một số thì đứng đó xếp hàng, một số thì đang chạy bộ, còn có một số thì đang cầm sào tre tập đâm về phía trước, Lý Mạnh ngồi ở giữa, hắn chăm chú nhìn những người này tập luyện, thấy ai có động tác không đúng là lập tức chỉnh sửa.
Mặt trời đằng xa sắp lặn xuống mặt biển, Lý Mạnh vừa chỉnh sửa xong động tác cho một người, trong lòng nghĩ:” Sau khi đến triều Minh, mình còn tiến bộ hơn so với lúc ở thời hiện đại, ít nhất lúc làm trưởng nhóm, quản lý 9 người, lúc ở công ty bảo an cũng là một tiểu đội trưởng, quả lý 12 người, hiện giờ quản lí hơn 100 người chắc cũng đạt tới cấp liên đội trưởng nhỉ”
Buôn muối lâu có lợi nhuận, đâu đâu cũng có đội ngũ những kẻ buôn muối lậu, nhưng các đồng muối thì lại không nhiều, vốn dĩ những nơi ở phía bắc phủ Lai Châu như Xương Ấp và huyện Dịch, nếu muốn có muối thì đều phải đến đồng muối Phúc Sơn của phủ Đăng Châu để mua muối.
Sau khi Khổng Hữu Đức làm phản, vừa khéo huyện Hoàng và phủ Đăng Châu phong tỏa đoạn đường biển này lại.
Triều đình điều động quân đội phong tỏa Đăng Châu tất nhiên là cũng phong tỏa cả tuyến đường duyên hải, cho nên các lái buôn muối đều là đến đồng muối Linh Sơn để mua muối, nói ra thì cũng có chút kỳ lại, những nhà buôn muối ở trấn Phùng Mãnh đều không buôn muối ở những nơi này, sau khi tích trữ đủ lượng muối liền thông qua con đường thủy vận chuyển đi.
Trong 10 năm nay, vượt huyện vượt phủ hoàn toàn không phải là chuyện nhỏ, những con buôn của Xương Ấp, huyện Dịch, Bình Độ, Cao mật đều là một đội 4,5 mươi người đến để buôn bán.
5-10 âm lịch, hơn 30 lái buôn của cahau Bình Đô lấy danh nghĩa là buôn táo để đến thành Giao Châu, đầu tiên là nghỉ ngơi 1 ngày ở trấn Phùng Mãnh, ngày thứ 2 liền xuất phát tới đồng muối Linh Sơn.
Giữa trấn Phùng Mãnh và đồng muối Linh Sơn cũng có đường cái lớn, chỉ là những lái buôn này không dám đi bằng đường đó, tuy nói đều là lũ liều mạng nhưng xét cho cùng thì buôn muối cùng là việc phi pháp, cứ kín đáo một chút thì hay hơn.
Diêm đinh của thành Giao Châu đều là chú ý những lái buôn từ bên ngoài đến này để tiến hành bắt bớ, vừa béo lại vừa ít rủi ro.
Những lái buôn của Bình Đô này đi trên con đường mòn tương đối hẻo lánh, con đường này họ cũng là đi quen rồi, từ sáng sớm đã xuất phát từ trấn Phùng Mãnh, đồng muối Sơn Đông đều là tự cung tự cấp cho người bản địa, các muối thương của quan doanh thì không muốn bán, chính là dựa vào những lái buôn này đến để làm ăn, từ sớm đã giao nhận xong xuôi, do đường mòn yêu cầu phải kín đáo, những người này cũng đều là đẩy xe cút kít mà đi.
Lúc quay về thì vừa đúng là thời gian ăn bữa sáng xong, đi được mười mấy dặm đường, người đi đầu tiên đột nhiên giơ tay lên bảo mọi người dừng lại, những lái buôn phía sau đều bồn chồn, đã làm ăn được như thế này tính cảnh giác vẫn là có, lập tức tất cả đều cầm lấy binh khí chen nhau lên đằng trước.
Khu vực giữa trấn Phùng Minh và đồng muối Linh Sơn trước giờ chưa từng nghe có cường nhân nào, tại sao hôm nay lại mọc đâu ra vậy? Có điều như vậy cũng tốt, cường nhân bao giờ cũng dễ nói chuyện hơn diêm đinh cùng quan sai, nếu như đấu không lại thì còn bỏ tiền ra làm lộ phí là được, còn nếu đấu được thì sẽ chơi một trận.
-Chúng tôi là lái buôn của châu Bình Đô, các huynh đệ phía trước ở đâu vậy?
Thấy những người đối diện không nói gì, người này liền vẫy vẫy tay, hơn 30 người đàn ông phía sau xách đao búa cùng nhau bước về trước mấy bước, cách nhau không xa cũng thấy rõ người phía trước, nhìn cách ăn mặc thì cùng là xuất thân cùng khổ, mỗi người đều cầm sào tre không nói gì.
Những lái buôn trong lòng nghĩ thầm, mình và các huynh đệ đều là cầm đao búa trong tay, cái đám nghèo khổ cầm sào tre các ngươi chỉ cần tiếp cận được là còn không bị chém giết sao? không những thế, đối phương cũng chỉ có 30 người, người bên mình vẫn là có chút chiếm thượng phong.
Chỉ là những tên nghèo kiết xác đối diện này im lặng không nói gì, cứ đứng ở đó một cách rất có quy củ, có một cảm giác áp bức không thể diễn tả được.
Những lái buôn muối của châu Bình Độ cũng cảm thấy có chút nguy hiểm, không dám manh động nhưng những người ở phía sau bắt đầu chửi bới, hắn giơ tay lên bảo mọi người im lặng, lên tiếng nói:
-Đường lớn rộng mở, ai đi đường người nấy, mọi người ra ngoài đều là muốn kiếm một chút tiền cơm áo, hà tất phải làm tổn hại đến hòa khí, có lời noài đều có thể bàn bạc.
Hắn nói xong câu này, phía đối diện có người nói:
-Khưu Đại Hải huynh, số muối này đều là của người dân Giao Châu chúng tôi vất vả làm ra, người Bình Độ các anh đến thu mua như vậy chính là uống máu của bách tính chúng tôi a, kiểu gì cũng phải bồi thường một chút. Chúng ta là người thẳng thắn không nói lời mờ ám, số muối này chúng tôi mua lại của các anh 5 phân bạc một gánh, các anh không lỗ, anh lấy hàng chỗ anh vợ mình cũng chỉ là 4 phân 7 một gánh, tôi đây là tính cả tiền bốc xếp cho các anh rồi đấy.
Nghe thấy đối phương gọi ra cả tên của mình, mà còn nói rõ mối quan hệ giữa mình với đồng muối Linh Sơn, tên Khưu Đại Hải này liền toàn thân khẽ run lên, nghĩ thầm đối phương đúng là biết rõ lai lịch của mình rồi đây.
Đại sứ ở đồng muối Linh Sơn đúng là anh vợ của hắn, dựa vào mối quan hệ này lần nào hắn cũng có thể mua được muối với giá 4 phân bạc, sau khi vận chuyển về Bình Độ có thể bán ra với giá 2 lượng bạc một gánh muối, lợi nhuận cực cao, số tiền này chia đều cho anh vợ, cả hai bên cùng kiếm lời.
Hiện giờ số người của đối phương ít hơn mình, mà lại còn nói ra những lời xấc xược như thế này thì còn thương lượng làm cái quái gì nữa,Khưu Đại Hải cũng làm những vụ buôn lậu thế này vài năm rồi, cũng không hàm hồ, vung tay lên hô lớn:
-Các huynh đẹ, lên, không hạ thủ lưu tình.
Câu này vừa nói ra,những tay lái buôn ở phía sau từ đầu đã nén cục tức đầy bụng đều chửi lớn xách đao búa xông lên phía trước, khi gặp phải kiểu cướp chặn đường thế này, đều được coi trọng là kẻ nào dám liều mạng, mọi người đều là vì tiền tài cơm áo cho nên mới làm cái trò buôn lậu này, cho nên ai có dũng khí dám liều mạng thì thường sẽ chiếm được phần thắng lợi.
Huống hồ những người đối diện này nhìn thế nào cũng thấy giống nông dân trong các thôn làng gần đây muốn ra ngoài kiếm chút thu nhập nên sợ cái quái gì chúng.
Thấy bên này xông lên, phía bên kia liền có người hô lớn:
-Nâng sào lên, cầm chắc.
Nghe thấy giọng nói này có chút run run, những lái buôn của Bình Độ cũng càng có thêm dũng khí, bước chân xông lên cũng nhanh hơn đối phương rất nhiều, có điều những người xông lên trước nhất có chút khó xử, sào tre trong tay đối phương dài đến hơn 10 thước, muốn áp sát đúng là rất phiền phức.
Dựa vào kinh nghiệm trước đây, cứ cầm đao liều mạng xông về trước thế này đến bọn cường hào thổ phỉ cũng phải sợ hãi.
Những người này vừa hét vừa tăng nhanh tốc độ, dù gì những sào tre này đều đầu bằng, chọc không chết người được, tên chạy đầu nghe thấy có người cầm sào tre hô cái gì đó, nhưng do vội vàng cũng không nghe rõ, đã xông tới trước mặt đối phương rồi.
Mười mấy cái sào tre chính diện đâm về phía trước với tốc độ cực nhanh, còn mang theo cả tiếng gió rít vù vù.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 27: Giết gà dùng dao mổ trâu
Nguồn: *********
Đả tự: huycanhl - Lương Sơn Bạc
Những tên lái buôn đang lao đến liền bị chọc chính diện vào ngực và đầu, vũ khí trong tay có chém đến cũng chỉ là chém vào không khí, sào tre được đâm tới với tốc độ cực nhanh, lại cộng thêm tốc độ lao đến của bọn chúng, lực tác dụng quả thực không nhỏ chút nào.
6-7 tên lao lên trước nhất không có tên nào tránh được, tên chạy đầu thậm chí còn bị chọc cho bay ngược lại, những người ở phía sau vội vàng tránh né, bước chân lập tức trở nên hỗn loạn, những người cầm sào tre lập tức đồng loạt tiến lên một bước, lại là chọc mạnh về trước.
Liên tiếp tiến trước 3 bước, những lái buôn của Bình Độ liền ngã xuống mười mấy người, sào tre tuy là đầu bằng nhưng đột nhiền bị chọc mạnh vào ngực, đầu về cơ bản là vô cùng đau đớn, nằm im không động đậy được.
Khưu Đại Hải và mười mấy người còn lại đều giật mình, nhấc chân cái là liền chạy ngược về phía sau, chạy mấy bước lại phát hiện đối phương không nhân cơ hội truy kích mà lụi lại mấy bước rồi đứng nguyên tại chỗ.
Bọn Khưu Đại Hải đứng ở đó ngơ ngạc nhìn nhau, hoàn toàn không biết phải là gì bây giờ, chúng đều là không còn dũng khí để tiếp tục động thủ nữa.
Khưu Đại Hải vào nam ra bắc cũng xem là có chút kiến thức, nhìn những thôn dân cầm sào tre này, lại nhìn thấy những động tác của bọn họ có chút phong cách của quân nhân tinh nhuệ, nghĩ đến đây liền cảm thấy có chút lành lạnh sống lưng.
Đột nhiên hắn nghĩ tới 1 vấn đề, Linh Sơn Vệ Sở chính ở gần đây, mình đi buôn muối lậu trước giờ không xem Vệ Sở này ra gì, chẳng lẽ là lần này bọn họ đến là để gây phiền phức.
Lúc này phía đối diện lại có người hô lên:
- Khưu Đại Hải, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, tôi hỏi thêm lần nữa, lời tôi nói lúc nãy anh có chấp nhận không?
Nghĩ kĩ một chút, nếu chấp thuận thì cũng không có gì to tát cả, mình cùng lắm thì bỏ lại một nửa số muối này, sau đó tiếp tục quay lại vận chuyển một lần nữa là được.
Nhưng Khưu Đại Hải tự cảm thấy mình là nhân vật có tiếng tăm trong giới buôn muối lậu ở Lai Châu, các nơi đều phải nể mặt hắn, cứ như thế này bị một đám nông dân không rõ xuất xứ uy hiếp đúng là quá mất mặt.
Đang trong lúc cân nhắc, phía sau lại có người kéo mạnh vạt áo của hắn, Khưu Đại Hải quay đầu lại định chửi thì thấy thủ hạ đắc lực của hắn đang chỉ về phía trước.
Miệng hắn lại há ra không nói được thành lời, Khưu Đại Hải ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy những người đối diện đang quay ngược sào tre lại, chỉ đầu còn lại của sào tre về phía bọn chúng.
Đầu này là đầu đã được vót nhọn, nhìn thì thấy có chút buồn cười, nhưng bị những đầu nhọn này chỉ vào, những lái buôn của Bình Độ đều bị dọa cho sởn gai ốc.
Những tên đang nằm trên đất vội ra sức bò về phía sau, nếu để đầu nhọn này chọc vào người thì sẽ biến thành cái xác chết a.
Khưu Đại Hải há hốc mồm, đứng sững sờ ở đó, cho đến khi có người ở phía sau đẩy hắn 1 cái mới phản ứng lại được, vội vàng hô lớn:
-Cứ làm theo lời của các huynh đệ đi, mọi người kiếm được bát cơm cũng là không dễ dàng gì, hòa khí phát tài mà...
Vừa nói vừa quay đầu lại nói lớn:
-Còn ngơ ngác ở đấy làm gì, nhanh dỡ hàng xuống, cái gì mà dỡ một nửa, dỡ hết xuống, dỡ hết xuống.
Thấy bọn họ biết điều như vậy, trong số những người cầm sào tre có 1 người bước ra, trong tay cầm một cái túi nhỏ, bước đến phía trước Khưu Đại Hải, vừa cười vừa đưa cho hắn nói:
- Khưu lão ca, đây là 30 lượng bạc mua 72 gánh muối của anh, anh cũng không lỗ, anh cũng đừng mặt mày ủ rũ như vậy, quay lại đồng muối mua tiếp một lần nữa là được, chúng tôi cũng không làm khó anh nữa.
Nghe thấy điều kiện này, Khưu Đại Hải thở phào một cái, đối phương cũng không phải là không nói lĩ lẽ, vẫn giữ được chừng mực với hắn.
Nhìn người thanh niên bước đến này cũng chỉ ở độ tuổi hơn 20, da đen nhánh, chân tay to thô, nhìn bộ dạng cũng biết ngay là con em nhà nông ở gần biển, thấy lượng bạc không thiếu, Khưu Đại Hải ít nhiều cũng cảm thấy đỡ tức, hỏi một câu khách khí:
-Vị huynh đệ này, lão Khưu tôi hành nghề buôn muối đã gần 10 năm, đây là lần đầu tiên trông thấy các vị huynh đệ như thế này, không biết là người ở đâu?
Câu nói này có ý là nghe ngóng thăm dò nguồn gốc của đối phương, người thanh niên đó cũng không tránh né, cười hi hi nói:
-Khưu lão ca, thời gian gặp nhau của chúng ta sau này còn dài, từ từ rồi huynh sẽ biết, nhanh đi đi, chúng tôi còn phải thu dọn chỗ muối này.
Trên một ngọn đồi gần đó, Lý Mạnh đang theo dõi tất cả những sự việc xảy ra trên đường, những lái buôn muối ở Bình Độ đang ủ rũ cúi đầu đẩy xe quay về phía đồng muối.
Tiếp đó liền có 4-5 mươi người chui từ 2 bên đường ra, đẩy xe một bánh chất muối lên rồi vận chuyển đi.
-Mấy tên đó đã bị đánh thành thế này rồi, hay là chúng ta....
Lý Mạnh liếc sang nhìn bên cạnh hắn 1 cái, Vương Hải đang nói với Triệu Năng một cách hưng phấn, mấy thanh niên trong đội vận chuyển muối đứng phía sau hắn cũng vô cùng phấn khích, lần này động thủ với đội buôn muối, Lý Mạnh mang tất cả nhân lực của hắn đến, nhưng cũng không phái hết ra.
Mà là xắp xếp Trần Lục Tử mang theo 30 người chặn trên đường, còn có 40 người mai phục hai bên đường, còn hắn thì mang theo đội vận chuyển tinh nhuệ đứng đây, lúc nào cũng có thể chi viện.
Mọi việc tiến hành rất thuận lợi, cầm sào tre mà có thể chiến thắng được đội lái thương có nhân số nhiều hơn, lại là cầm đao búa trong tay, sự thần kỳ này làm cho ánh mắt nhìn Lý Mạnh càng thêm ngưỡng mộ.
Lần xắp xếp này phải được nói là thành công, mua lại được muối, những người đội nấu muối ít nhiều cũng có được kinh nghiệm thực chiến, không những thế tất cả mọi người đều được tăng thêm lọng tin.
Đặc biệt là người trong đội vận chuyển thấy những người trong đội nấu muối không bằng mình có thể đánh tốt như vậy, nếu như là mình xông lên thì chẳng phải là càng mạnh à, sự tự tin trong lòng được củng cố.
Những người khác nhìn thấy sự thần kì như vậy, tuy nhiên thực ra nó cũng không hoàn toàn phức tạp, chỉ cần đảm bảo được sự huấn luyện đầy đủ và tính kĩ thuật, những thanh niên này tự nhiên sẽ có sức chiến đấu.
KHông nhưng thế, những người được huấn luyện từ phương pháp dùng để huấn luyện quân đội hiện đại, mặc dù chỉ mới huấn luyện được mấy tháng nhưng để đối phó với những lái buôn này mà nói thực sự là dùng dao mổ trâu giết gà.
Trong mắt nhân vật như Khưu Đại Hải thì đội quân này rất là chỉnh tề, nhưng trong mắt của Lý Mạnh thì lại xiêu xiêu vẹo vẹo, mà khi đám diêm thương xông đến,phía sau có 2 người còn đánh rơi cả sào tre, cầm sào tre cũng không vững, nếu không thì cũng sẽ không có chuyện có người bị đâm vào ngực, có người bị đâm vào đầu.
Còn lúc bước lên phía trước vài bước, có người thì bước nhanh, có người bước chậm, bước chân loạn nhịp, nếu như đội buôn muối không phải là một đám ô hợp thì nhân lúc đội hình hỗn loạn này tiến lên phản kích thì thắng bại chưa biết thế nào.
Trước hợp này dùng đầu nhọn để đâm chết thì cũng không hiện thực, đối phương chỉ là những diêm thương, nếu như giết bọn họ khiến kích nộ quần chúng không nói, liệu còn có ai cung cấp nguồn hàng cho mình nữa.
-Lý đại ca, thấy tôi đánh như thế nào?
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 28: Tạo phúc một phương
Nguồn: *********
Đả tự: huycanhl - Lương Sơn Bạc
Lý Mạnh lúc này mới hồi phục lại từ trong suy nghĩ, vừa cười vừa nói:
-Tốt lắm, 30 người hôm nay cậu dẫn dắt, sau này cứ tiếp tục chỉ huy đi.
Sau khi câu nói này được nói xong, khuôn mặt đen trũi của Trần Lục Tử liền có chút biến hóa, rõ ràng hắn đang hưng phấn và kích động đến cực điểm, Vương Hải và Triệu Năng đứng ở hai bên cũng ngưỡng mộ nhìn hắn.
....................
-Số muối này là của người Giao Châu chúng tôi vất vả làm ra, người Xương Ấp các anh nếu muối đến đây mua bán thì bỏ lại một nửa ở đây.
-Bọn cùng đinh từ đâu ra vậy, không muốn sống nữa à?
....................
-Đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, lão Trương của Cao Mật, các người bỏ muối lại không sẽ bị ăn đòn.
-Trả thêm nửa xu nữa có được không, tôi mua muối ở đồng cũng không rẻ mà...
................
-Ai cho các người đến đây LInh Sơn buôn muối vậy? để muối lại rồi cút đi.
-Lần sau không dám nữa, không dám nữa, lão gia, chúng ta có thể thương lượng không?
...........
-Đại ca, bọn cùng đinh cầm sào tre này chúng ta sao phải sợ, xông lên giết sạch bọn chúng đi.
-Tên tiểu tử khốn nạn này, mày muốn tìm chết à, chúng là sào muối đấy, nhanh dỡ muối xuống, còn ngơ ngác làm gì......
............
-Đám sào muối này thật uy phong, được ăn no, lại dũng manh, huynh đệ chúng ta cũng có tí sức mạnh, hay vào đó kiếm tí cơm ăn, nghe nói người Lý Mạnh đó là Nhị Lang thần đầu thai a.
............
Thời gian trôi đi nhanh chóng, sau khi tiến vào tháng chạp của năm Sùng Trinh thứ 5, xung quanh LInh Sơn và trấn Phùng Mãnh đã trở thành hòa bình, tất cả những cá nhân và đội ngũ buôn lậu muối đều biến mất cả.
Những diêm thương từ các châu huyện khác đến đồng muối Linh Sơn để mua muối đều phải có điều kiện thế này thế nọ với Sào Muối.
Những diêm thương này đều có mối quan hệ nhiều năm với các đồng muối, lúc bọn họ mua thì có thể mua với giá thấp, nhưng nếu muốn đi qua đoạn đường này thì bắt buộc phải bán cho Sào Muối một nửa hàng thì mới được qua, nếu không căn bản là vào không được mà ra cũng chẳng xong.
Tuy những diêm thương này hoàn toàn không tổn thất gì cả, nhưng sẽ làm lỡ mất lịch trình, còn về những kẻ buôn muối với số lượng ít thì càng là như vậy, bọn họ đều tìm một chỗ hổng để chui qua.
Những người của Linh Sơn và các ngư thôn ở xung quanh đến trấn Phùng Mãnh để bán muối, bất luận là lẩn trốn như thế nào đều nhiều lắm chỉ chót lọt được 1 lần, tới lần thứ 2 nếu như còn muốn đi thì lập tức sẽ bị người của Sào Muối chặn lại, đánh một trân vẫn là còn nhẹ, mà số muối của cả thôn phơi được đều bị giảm giá thu mua.
Tiền thì không kiếm được, còn bị người trong thôn trách móc, chi bằng cứ an an ổn ổn mang tới Tây thôn để bán còn hơn.
Các diêm thương lúc sắp đến tháng chạp tức thì không chịu được nữa, 2 nhóm người của Bình Độ và Xương Ấp tụ tập hơn 60 người chuẩn bị cho Sào Muối một bài học.
Ai ngờ đi đến nửa đường thì bị Sào Muối chặn lại, lần này Sào muối mang tới 80 người, ngay tại chỗ dùng sào tre đâm chết 7 người.
Ngay đến giang hồ tranh đấu cũng không động thủ kiểu vậy, các diêm thương tuy liều mạng không sợ chết, nhưng gặp phải cảnh tượng tanh máu như vậy cũng đều sợ chết khiếp, tức thì quỳ xuống xin tha mạng, Sào Muối cũng không bức ép nữa, trực tiếp tịch thu 100 gánh muối, sau khi cảnh cáo một hồi mới rời đi.
Điều làm cho những diêm thương lớn nhỏ này sợ hãi trong lòng là động hướng của bọn họ dường như đều bị Sào Muối nắm chắc trong tay, họ lúc nào xuất hiện,xuất hiện ở đâu, đối phương đều có sự phán đoán chuẩn xác, cứ như vậy bọn họ sẽ không chiếm được chỗ tốt nào cả.
Có đánh thì cũng đánh không lại, động hướng của mình đã bị đối phương nắm chắc, vậy thì chỉ có đường xin tha mà thôi.
Cũng tức là nói hiện giờ lượng tiêu thụ muối của đồng muối Linh Sơn có tám phần bị bọn Lý Mạnh nắm trong tay, muối quan của Sơn Đông không có lợi nhuận, vị trí địa lý của đồng muối Linh Sơn lại không thuận lợi, hoàn toàn là dựa vào buôn muối lậu để gắng gượng, Lý Mạnh hiện giờ lũng đoạn thị trường muối lậu của đồng muối LInh Sơn và các khu vực xung quanh.
Lý Mạnh của Tiết Gia hiện này là một người được kính trọng, mặc dù thân phận của hắn chỉ là một quân hộ bình thường, tất cả các chức quan trong Tiết Gia đều to hơn hắn, nhưng lúc nhìn thấy Lý Mạnh thái độ cung kính khách sáo của mọi người con hơn hẳn những người bên trên.
Nguyên nhân không phải là gì khác, Lý Mạnh có tiền, có người của khoảng 50 Bách hộ trong Tiết Gia đều đang làm cho Lý Mạnh, dựa vào số tiền mà Lý Mạnh mua muối để bổ sung vào sinh hoạt hàng ngày.
KHông những thế, Lý Mạnh mua bán rất hào sảng, chưa từng khất nợ hay khấu trừ gì cả, mặc dù bên Đăng Châu đang có nạn binh đao, những thiên tai nhỏ không ngừng xảy ra, nhưng cuộc sống của mọi người còn tốt hơn trước đây.
Những thanh niên được mọi người gọi là Sào Muối này hiện giờ tăng lên khoảng 200 người, gần như chiếm 1/7 thanh niên trong Thiên hộ sở, không những thế họ đều được ăn no, luyện tập đàng hoàng, thanh niên trong Sào Muối có thể đánh 1 chọi 1 với người khác mà vẫn có thể thắng dễ dàng.
Đây là 200 hán tử dũng mãnh, chỉ huy sứ của Linh Sơn Vệ Sở cũng chỉ là nuôi mười mấy thân binh, nhìn dáng dấp của những thân binh đó dường như còn không lợi hại bằng những Sào Muối này.
Giữ cho một phương bình an ,trước đây do có đồng muối, những diêm thương của phủ Lai Châu, Đăng Châu, Thanh Châu, thậm chí là Duyễn Châu đều đến đây để buôn muối, những người này dựa vào việc mình to gan lại đông người, làm cho cả nơi này rối ren hỗn loạn, thi thoảng lại có án xảy ra.
Vệ Sở đã vô cùng suy yếu, căn bản không có ai muốn bước ra để chủ trì sự công bằng, còn địa phương lại không có quyền quản hạt những vụ việc của Vệ Sở, đúng là có oan mà không biết kêu ai.
Từ sau khi Lý Mạnh được Nhị Lang Thần nhập thể, dẫn đầu những Sào Muối này quét sạch sự hỗn loạn, làm cho địa phương trở nên yên lành, người như thế này đương nhiên là được mọi người kính trọng, có thể làm nên đại sự.
-Lý Nhị Lang, hôm nay không ra ngoài à?
-Lý đại ca, huynh xem tôi có thể vào Sào Muối được không?
KHi Lý Mạnh bước đi trong Tiết Gia, người nào gặp hắn đều chào một cách rất khách khí, chỉ là Lý Mạnh cảm thấy có chút u sầu, nhà hắn rõ ràng chỉ có một mình hắn, cách xưng hô hắn là Lý Nhị Lang là như thế nào, hiện giờ cái tên Sào Muối cũng trở thành danh xưng của bọn Lý Mạnh rồi.
Bước đi trên con đường của Tiết Gia, cho đến khi ra đến bờ biển, nhìn những sự thay đổi đang diễn ra bên cạnh, cảm giác tự hào bỗng nhiên trỗi dậy trong lòng Lý Mạnh, hắn mới đến đây có mấy tháng, nhưng đã làm được rất nhiều việc.
Rất nhiều người là dựa vào nấu muối để tăng thu nhập, tránh được sự bóc lột của đám diêm đinh với bọn buôn lậu muối, cải thiện cuộc sống, đồng thời làm cho cuộc sống của bọn họ bình an tự tại.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 29: Có người tìm
Nguồn: *********
Đả tự: huycanhl - Lương Sơn Bạc
Lý Mạnh mỗi tháng dùng 1 lạng bạc để mời 10 diêm hộ từ động muối Linh Sơn về, Đại Minh có dân hộ, quân hộ, công tượng hộ... còn ở đồng muối này thì có diêm hộ, hàng ngày làm việc ở đồng muối, cuộc sống cực kỳ khổ cực, không những thế còn không được trả lương.
Một tháng được 1 lạng bạc, đây là số tiền mà họ có nằm mơ cũng không dám nghĩ đên, bên phía đồng muối cũng biết sự lợi hại của Sào Muối, đối với thủ đoạn lấy danh nghĩa là mượn người nhưng thực chất là cướp người này họ cũng không dám nói gì.
10 diêm hộ ngày nào cũng làm quần quật ở đồng muối, nhưng lại không được ăn no mặc ấm, đến làm thủ hạ cho Lý Mạnh vốn dĩ trong lòng rất lo sợ, ai ngờ những tên Sào Muối được đồn đại vô cùng đáng sợ này lại đối đãi với bọn họ vô cùng hòa khí.
Mà còn ra tay rất hào phóng, 1 lạng bạc đối với bọn họ mà nói là một khoản tiền lớn, ruộng muối xuất hiện trước mắt Lý Mạnh chính là thành quả của những diêm hộ sau khi bọn họ phấn khích tận tình lao động.
Xét cho cùng thì cũng là những người làm muối chuyên nghiệp, dưới sự trông nom và chế tác kỹ càng tỉ mỉ của những người này, cái phương pháp đần độn là cho nước biển vào nồi nấu đã được bỏ đi, thay vào đó là phương pháp phơi muối trên đồng muối cho sản lượng cao hơn hẳn, chất lượng cũng tốt hơn.
Đồng muối Linh Sơn có gần 300 diêm hộ, mà còn lúc nào cũng có thể thuê thêm những lao động nhàn rỗi ở xung quanh,nhưng sản lượng của đồng muối Linh Sơn lúc nào cũng thấp một cách đáng thương.
Không những thế còn phải thu mua muối của các quân hộ, dân hộ khắp nơi để đảm bảo lượng cung ứng của mình.
Nhưng Lý Mạnh chỉ lôi 10 diêm hộ về, mới chỉ có khoảng 1 tháng mà sản lượng đã bằng 1/3 sản lượng muối hiện nay của đồng muối Linh Sơn.
Lý Mạnh có lúc cũng nghĩ, không biết người chủ sự của đồng muối Linh Sơn này phải là loại bất tài vô dụng đến mức nào mới có thể làm cho sản lượng thấp đến như vậy.
Nhìn trong mắt người khác đó là phương pháp và phương thức vô cùng thần kì,có rất nhiều thức người khác cũng đang làm, nhưng chỉ cần Lý Mạnh làm là sẽ có hiệu quả cực kì tốt ngay lập tức.
Sự thần kỳ này làm những người khác cũng chỉ biết lấy việc Lý Mạnh được thần linh nhập thể để giải thích.
Bản thân Lý Mạnh biết, việc xua đuổi những diêm thương khác, để cho mình độc chiếm thị trường tiêu thụ muối lậu giữa trấn Phùng Mãnh và đồng muối Linh Sơn, trên thực chất cũng không khác gì với đại lý chuyên kinh doanh một loại sản phẩm thời hiện đại.
Không những thể còn lại là đại lý độc quyền nhu yếu phẩm, muốn không kiếm tiền cũng khó, lũng đoạn mới có thể có được lợi nhuận lớn nhất.
Lôi kéo những diêm hộ về quản lý kinh danh những sự vụ của đồng muối, đồng thời cho bọn họ thù lao hậu hĩnh và sự tín nhiệm chính là xem trọng nhân tài, sử dụng hết mức đó cũng là một cách biến hóa.
Bên trong quân đội thì thân phận cao nhất của hắn chỉ là một viên sĩ quan, chức vụ trong công ty bảo an là một tiểu đội trưởng, Lý Mạnh hoàn toàn không có quá nhiều những kiến thức kinh tế chuyên ngành.
Có lẽ cách nó trên cũng không hoàn toàn đúng nhưng hắn đến từ một thời đại bùng nổ thông tin, biết cách suy nghĩ vấn đề từ nhiều phương diện khác nhau, đó có lẽ chính là nguyên nhân giúp Lý Mạnh thành công.
Nhìn thấy có đúng đó, những người trong ruộng muối đều ào ào vẫy tay chào hắn, mấy chục mẫu ruộng muối này không phải là 10 diêm hộ có thể trông nom được, những người già và lao động nhàn rỗi lân cận đều được chiêu mộ đến, điều này cũng là cung cấp một lượng lớn cơ hội tựu nghiệp cho bọn họ, âu cũng là việc tốt.
Lý Mạnh vừa cười vừa gật đầu chào lại họ, vừa nhìn theo đội vận chuyển đang chạy trên bờ, quy mô của đội vận chuyển hiện giờ đã được mở rộng lên tới 60 người, những người này hàng ngày chỉ tham gia lao động khoảng 2 tiếng, thời gian còn lại đều không ngừng tập luyện, tam thao lưỡng giảng,năm lần 100 đều phải thực hiện đầy đủ.
Cái được gọi là tam thao lưỡng giảng ở đây là, sáng sớm, buổi sáng, buổi chiều đều có 1 lần thao luyện ngoài trời, buổi sáng và chiều tiến hành giảng bài một lần, 100 lần chống đẩy,100 cái lên xà đơn, 100 lần chống xà kép, đứng tấn đấm 100 lần, 100 lần gập cơ bụng.
Lý Mạnh không có thứ gì quá phức tạp, đều là những hạng mục huấn luyện mà ngày xưa hắn tiếp xúc khi còn ở đơn vị, thế là đều áp dụng cho những người này.
Vốn dĩ hắn cho rằng người của thời này không thể làm được,lúc mới bắt đầu, Lý Mạnh còn đặc biệt giảm bớt lượng vận động xuống còn 3 phần, ai ngờ cứ từ từ rồi cũng hoàn thành được toàn bộ.
Hai lần giảng bai trước đây đều là giảng về giáo dục chính trị và giáo dục thời sự, Lý Mạnh cũng không biết nói gì cho hay, nhưng ở thời đại này có một số sự việc mà hắn biết thì cũng không thể nói bừa, bất luận là tiên đoán trước hay là xen vào chuyện triều chính đều là tội chu di cửu tộc a.
Có điều cũng là có phương pháp giải quyết, bọn Vương Hải và Trần Lục Tử thường xuyên tới trấn Phùng Mãnh và thành Giao Châu để nghe ngóng tin tức, đồng thời cũng có thể thông qua những yết thị được đọc bằng lời để biết thông tin ở một số nơi khác, những thứ được xem là tin tức thời sự này chính là nội dung được giảng hàng ngày của Lý Mạnh.
Lý Mạnh lúc nào cũng nghĩ, những phương pháp giáo dục của Hồng quân, Bát lộ quân, Giải phóng quân có thể dùng với những người này, cuối cùng thứ được chọn là tố khổ tư điềm ( nhớ lại những hồi ức khổ cực), mọi người đều nghĩ đến những ngày tháng khổ cực trước đây, rồi lại nhìn cuộc sống hiện nay làm ai nấy càng kiên định hơn, quyết tâm bảo vệ sự nhiệp này.
Những giờ học này đều là đích thân Lý Mạnh giảng bài, nhưng lại bị bọn Trần Lục Tử hiểu sai ý, những người thân cận nhất với Lý Mạnh này sau mỗi giờ học đều nói với những người khác là chúng ta hiện giờ thẳng lưng mà sống, được ăn no, mặc ấm, đều là do Lý đại ca cho chúng ta, chúng ta đương nhiên là phải cật lực vì huynh ấy.
Con người của thời đại này đều rất thật thà, ai cho họ cái lợi tự nhiên họ sẽ nhớ ân tình của người đó, huống hồ ngày nào cũng có người tuyên truyền như vậy, những người này càng ngày càng trung thành tuyệt đối với Lý Mạnh.
Nhớ lại trước đây mình cũng chỉ là một viên chức nho nhỏ của một công ty, mà hiện nay lại có cơ nghiệp lớn như thế này, trong lòng Lý Mạnh khó diễn tả được bằng lời.
Đang trong lúc tự hào, đột nhiên hắn nhìn thấy trong hàng ngũ những người đang cầm sào tre bên kia có người thanh niên cầm sào không đều so với cả hàng.
Lý Mạnh trau mày, ngày thường khi huấn luyện những người này, hắn cho họ cầm sào tre dài 5 thước, bên trong được đổ đầy cát, làm như vậy mới có thể đảm bảo được lượng luyện tập đầy đủ.
Có điều điều đó cũng làm tăng yêu cầu đối với sức mạnh của cánh tay, còn phải nắm được kỹ thuật giữ thăng bằng.
Lý Mạnh đang định đến đó để chỉ đạo, đột nhiên có người gọi hắn:
-Tiểu Mạnh, tiểu Mạnh....
Sau khi nghe rõ, Lý Mạnh biết là mẫu thân của Triệu Năng đang gọi, hiện tại trong Tây thôn của Tiết Gia này, người gọi hắn như vậy cũng chỉ có bác ấy.
Đối với người phụ nữ này, Lý Mạnh trước giờ đều xem bà như mẹ của mình, xét cho cùng thì bà cũng chăm lo cho hắn nhiều năm như vậy, mỗi lần nhìn thấy Triệu thị, Lý Mạnh liền nhớ đến mẹ hắn thời hiện đại, thái độ cũng lập tức trở nên hiền hòa cung kính hơn.
Lý Mạnh vung tay với những người ở bên này, sau đó đi về phía thôn, lão thái thái đang đứng ở cửa thôn, Lý Mạnh chạy lon ton tới, vội vàng nói:
-Bá mẫu, trời lạnh như vậy, người cẩn thận đừng để bị cóng.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 30: Có chuyện muốn nhờ
Nguồn: *********
Đả tự: huycanhl - Lương Sơn Bạc
Nghe thấy những lời nói quan tâm của Lý Mạnh, mắt của lão thái thái cười híp vào, thấy Lý Mạnh có thành tựu như vậy bà cũng giống như thấy con trai của mình trưởng thành vậy, không những vậy, vấn đề cung cấp cơm gạo, quần áo của đồng muối ngoài bờ biển Lý Mạnh đều giao cả cho lão thái thái làm.
Điều này thực chất là biếu tiền tiêu cho lão thái thái, cuộc sống trong nhà Triệu Năng cũng ngày càng tốt hơn, lão thái thái thực ra cũng không cần phải đích thân đi lao động, trong thôn cũng có nhiều các bà các cô như vậy, họ nịnh hót tâng bốc bà còn không kịp.
-Tiểu Mạnh à, Mã lão gia muốn gặp con đấy, ông ấy bảo bá mẫu đến mời con.
Mã lão gia, Lý Mạnh vẫn hơi ngập ngừng một chút rồi mới phản ứng trở lại, chỉ huy sứ trong Vệ Sở có thiên hộ, bách hộ, cũng là hệ thống quản lý các cấp, chính là tri phủ, tri huyện của địa phương, cái thôn mà Lý Mạnh đang sống trên thực tế là một đơn vị bách hộ.
Đầu mục của thôn chính là bách hộ Mã Ngọc Hưng, bách hộ nói ra thì cũng chỉ là một chức quan nhỏ, , nhưng cấp bách hộ này ngoài đặt ở trong Cẩm Y Vệ ra thì trong Vệ Sơ của địa phương cũng chẳng có gì là oách cả.
Tác dụng của ông ta cũng chỉ là một trưởng thôn, mà chức trưởng thôn này gần như chẳng cao hơn các thôn dân là bao.
Nhà của Mã lão cũng có 2 đứa đầy tớ, bình thường thì cả nhà cũng phải ra đồng làm việc, đến lúc đi thu thuế, thu lương thực còn phải khách khí đến từng nhà để thu, bị người trong thôn khinh thường.
Nói một cách tổng thể, bên trong tâm tưởng của Lý Mạnh thì Bách hộ Mã Ngọc Hưng này cũng chỉ là một ông già tốt bụng, quả thực là một ông già tốt bụng, ông đã hơn 50 tuổi rồi, ở thời đại này thì được xem như là một người cao tuổi, rất ôn hòa nhã nhặn.
Mọi người cùng sống trong một thôn, Mã bách hộ đương nhiên là biết Lý Mạnh làm gì, thế nhưng lão không quản, kể cả việc Lý Mạnh làm việc phi pháp, gần như là thanh niên của một nửa thiên hộ đều làm việc dưới quyền hắn.
Mã bách hộ là một lão đầu tử, đến một người sai khiến cũng không có, dựa vào cái gì để quản, hơn nữa, 2 người đầy tớ trong nhà lão thì ngoài công việc đồng áng ra, cũng là phơi muối ở ngoài đồng cho Lý Mạnh để kiếm chút tiền sinh hoạt.
Người của cả bách hộ này gần như đều là làm công cho đồng muối của hắn, nói Lý Mạnh là một nửa phụ mẫu cơm áo cho bọn họ cũng không quá, tài thần a, mà còn là tài thần rất dũng mạnh, có ai dám đắc tội.
Lý Mạnh và Mã bách hộ đều giả vờ không biết nhau, như vậy thì thể diện của cả 2 bên đều giữ được, hiện giờ trong số những người ở đây, cũng chỉ có 1 số người già có tuổi tác tương đối lớn là còn được tôn trọng chức bách hộ này, vẫn gọi ông ta là Mã đại nhân, Mã lão gia, còn về phần những thanh niên khỏe mạnh đều chỉ tôn trọng Lý Nhị Lang.
Có điều, Mã bách hộ xét cho cùng cũng là người đại biểu cho quan phủ, Lý Mạnh lờ mờ vẫn có sự đề phòng, gọi hắn đến một cách chả rõ đầu đuôi như thế này trong lòng cũng cảm thấy có chút chột dạ.
Nhìn lão thái thái bước đi đằng trước, Lý Mạnh cũng không muốn là bà mất thể diện, đây là lần đầu tiên lão thái thái bảo hắn làm gì đó, mà trong lòng Lý Mạnh nghĩ, trong nhà Mã bách hộ cũng chỉ là có 2 người đầy tớ và một lão đầu tử, nếu thật sự có chuyện gì mình còn sợ không ứng phó được sao?
Có điều bươc đi được mấy bước, Lý Mạnh nhìn thấy một quân hộ đi ngang qua hắn, thế là hắn gọi lại, vừa cười vừa nói với quân hộ này:
-Vị huynh đệ này, phiền huynh đến bờ biển nói 1 tiếng với Trần Lục Tử hộ tôi, nói là tôi đến nhà Mã bách hộ.
Bọn Lý Mạnh, Trần Lục tử hiện giờ đều là những nhân vật có tiếng trong thiên hộ sở, người quân hộ đó vội vàng vừa cười vừa nhận lời, chạy đi thông báo, còn Lý Mạnh thì đi theo sau lão thái thái, bà nhìn thấy Lý Mạnh bước đến cười híp mắt nói:
-Phu nhân của Mã bách hộ là hàng xóm hồi nhỏ của bá mẫu, những năm đó đều là bên chăm sóc cho nhau, cùng nhau làm công việc may vá, đều là thân thích với nhau,cháu cũng không cần phải xem như người ngoài.
Thôn vốn dĩ không lớn, vừa nói chuyện vừa đi, một lát sau đã đến cổng nhà của Mã bách hộ, nói ra thì Mã bách hộ cũng là chức quan nhỏ, nhưng căn nhà này nhìn thì chỉ thấy lớn hơn nhà của Triệu Năng chút xíu, cũng là nhà vách đất, bên trên nóc che một lớp gianh dầy. Lão thái thái cũng không khách khí đẩy cổng bước vào.
Cái sân này đúng là còn lớn hơn cả sân nhà của Lý Mạnh, và Triệu Năng gộp lại với nhau, nhưng điều làm cho Lý Mạnh cảm thấy hứng thú đó là phía trên sân có một cái giá để binh khí, bên trên đó cũng có 2 cây trường thương, có lẽ là binh khí thời đại nhà Minh.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy binh khí của quân đội thời đại này, nhưng hắn còn nhìn thấy cả mạng nhện mắc giữa 2 cây trường thương, có thể thấy rằng rất lâu rồi không có ai sờ vào chúng.
Đang lúc xem xét xung quanh sân, cửa nhà được mở ra, một người phụ nữ có tuổi tác tương đương với lão thái thái bước ra, vội lên tiếng chào hỏi:
-lão tỷ tỷ, tỷ đến rồi à, đây chắc là Lý Mạnh nhỉ, quả nhiên là bộ dạng có khí chất, nhanh vào trong ngồi, vào trong ngồi.
Quần áo mà Mã thái thái, vợ của Mã bách hộ mặc cũng rất bình thường, chỉ là ít hơn vài miếng vá so với lão thái thái, nghe nói ở trong nhà thì phụ nữ không được phép tiếp khách, nhưng trong thôn đều là bà con với nhau, cùng là quân hộ cùng khổ, cho nên cùng không để ý nhiều như vậy.
Vừa tiến vào nhà, mời Lý Mạnh ngồi, lão thái thái cười híp mắt, không nói gì, Mã thái thái thì mở miệng nói một cách hiền hậu:
-Tôi cũng là quen biết với cha mẹ của Lý Mạnh hai người tốt như vậy, không ngờ lại chết trong tay của lũ hải tặc trời đánh đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng xuất chúng của Lý Mạnh hiện giờ, chắc họ ở nơi suối vàng cũng cảm thấy tự hào.
Sau khi nói xong, còn cầm khăn tay để lau nước mắt, thể hiện bộ dạng cũng có chút bi thương. Lý Mạnh cảm thấy có chút bồn chồn, nhưng sự cảnh giác cũng được hạ xuống, nhìn thì chắc là cũng không có chỗ nào bất lợi đối với mình, không những thế, hắn còn xác định được người tìm mình không phải là Mã bách hộ mà là Mã thái thái này.
Nếu đã như vậy thì Lý Mạnh cũng không vội vã hỏi là có việc gì, dù sao Lão thái thái chắc chắn sẽ nói, quả nhiên Lý Mạnh còn chưa kịp tiếp lời thì lão thái thái đó đã khóc thành tiếng, nước mắt người già, đặc biệt là nước mắt của người có cùng độ tuổi bằng với phụ mẫu của mình, làm cho Lý Mạnh cảm thấy rất không thoải mái.
Vẫn là bá mẫu lên tiếng, nói:
-Muội tử, có chuyện gì muội cứ nói ra, tiểu Mạnh là đứa có tài,không biết chừng có thể giúp được đấy.
Mã thái thái nghe thấy câu nói này lập tức nhìn vào Lý Mạnh làm hắn cảm thấy luống cuống, nghĩ thầm cục diện này đúng là cũng không biết nói gì, hắn cười khổ một cái, gật gật đầu.
Mã thái thái lúc này mới lấy lại chút tinh thần, nói ra việc cần nhờ Lý Mạnh giúp đỡ. Chả là nhà Mã bách hộ này hiếm muộn, chỉ có đứa con trai duy nhất là Mã Canh, từ nhỏ đã thích võ nghệ, là một nhân vật không chịu yên phận.
Cái thôn bách hộ này từ đời Mã bách hộ đã biến mất khỏi ghi chép của quân hộ, biến thành nông hộ trồng ruộng cho thiên hộ và chỉ huy sứ.
Nhưng Mã bách hộ thấy Mã Canh thích võ nghệ như vậy, không nỡ từ chối yêu cầu của con trai, bất chấp thể diện cầu xin người ta cho nó vào đội thân bình của chỉ huy sứ trong Linh Sơn Vệ Sở.
Đó cũng là nơi tiếp nhận huấn luyện quân đội chính qua duy nhất trong Linh Sơn Vệ Sở, ai ngờ tên Mã Canh này không phải là nhân vật có thể làm người khác yên tâm, tính cách hắn nóng nảy, lại còn không chấp nhận được chuyện bất bình.
Mới đến đội thân binh được nửa năm, tuy càng luyện càng mạnh, nhưng mối quan hệ với các đồng đội cực kỳ không hòa đồng.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123