Phí Nhĩ Nam Đa run cái chén rượu trong tay. Rượu bồ đào màu nâu nhạt tại trong chén cứ chuyển động không ngừng. Phí Nhĩ Nam Đa trên mặt cũng không có sự bi thống như mọi người nghĩ, mà ngược lại là một tia cao hứng và hưng phấn. Một trung niên hơi già chắp tay đứng bên cạnh. Ánh mắt người trung niên này có một chút lạnh lùng nhìn Phí Nhĩ Nam Đa.
“Hán Tư! Ngươi đang trách ta tại sao phát ra là ‘nhất cấp truy sát lệnh’, mà không phải là ‘nhất cấp tuyệt sát lệnh’ phải không?” Phí Nhĩ Nam Đa từ ảnh phản xạ của chén rượu thấy được diện mục lạnh lùng của Hán Tư, thì hỏi.
Hán Tư chỉ nhìn Phí Nhĩ Nam Đa, một câu cũng không nói, thật như là cam chịu.
“Ài!” Phí Nhĩ Nam Đa thở dài một hơi, rồi nói tiếp: “Ngươi có biết Mạc Tang Khoa lần này đã gây ra một cái họa lớn hay không? Ngươi xem vị nữ nhân tên là Ngả Mễ là một nữ nhân bình dân ư?” Hán Tư nghe Phí Nhĩ Nam Đa nói, nhìn thẳng vào con mắt của y, đồng tự liền một trận co rút.
“Nói cho ngươi biết! Phía sau của Ngả Mễ là đại nhân vật mà chúng ta không thể đụng chạm được. Cái tiểu tử gọi là Duy Sâm kia chính là kết quả của Ngả Mễ và cái người mà chúng ta không thể đụng tới. Ngươi nói xem, lần này Mạc Tang Khoa tự nhiên muốn vũ nhục Ngả Mễ, nếu không phải cái Duy Sâm kia khiến cho tên Mạc Tang Khoa ngu ngốc này không thành công, chỉ sợ cả gia tộc Nặc Mễ Lý Á của chúng ta sẽ không còn tồn tại ở thế giới này nữa!” Phí Nhĩ Nam Đa nhìn Hán Tư, và trầm giọng nói: “Điều này cũng chính là lý do tại sao ta chỉ phát ra ‘nhất cấp truy sát lệnh’, mà không phải là ‘nhất cấp tuyệt sát lệnh’. Nếu không, chỉ sợ rằng khi phát ra ‘nhất cấp tuyệt sát lệnh’ sẽ biến thành ‘nhất cấp tuyệt sát lệnh’ đối với gia tộc Nặc Mễ Lý A của chúng ta!” Phi Nhĩ Nam Đa nâng chén rượu lên một hơi uống cạn. Nét mặt của Hán Tư vẫn không lộ ra điều gì, nhưng hai con mắt của gã cũng không còn lạnh như băng như hồi nãy.
“Cũng phải phái người chấp hành ‘nhất cấp truy sát lệnh’ thôi!” Hán Tư vẫn đứng chắp tay, miệng thì lên tiếng.
“Chỉ là thể diện thôi, làm thì vẫn làm, ngươi cứ đi phụ trách đi! Tốt nhất là không nên động thủ trong thành, chỉ cần hắn vừa ra khỏi thành thì…” Phí Nhĩ Nam Đa làm ra một động tác, rồi nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế.
Tần Thiên đi mua vài da heo, mật ong, và bút long rồi trở lại. Hắn phát hiện lúc mua đồ thì có một vài người theo dõi phía sau hắn. Tần Thiên luôn mỉm cười đối với những người theo dõi hắn. Những người này là nghĩ muốn báo thù cho Mạc Tang Khoa vừa mới chết thảm, nhưng việc trên đã khiến bọn chúng bị Tần Thiên hù dọa đến toát cả mồ hôi. Chỉ cần để Tần Thiên phát hiện ra, thì sẽ dùng tốc nhanh nhất để chạy thoát. Bọn chúng sợ Tần Thiên sẽ dùng thủ đoạn giống như đối phó với Mạc Tang Khoa.
Tần Thiên đã thu thập đầy đủ đồ vật. Gia tộc Nặc Mễ Lý A phát ra ‘nhất cấp truy sát lệnh’ đã đến bên tai của hắn. Hôm nay cũng là lúc hắn phải rời khỏi nơi này. Tần Thiên thật sự không nỡ rời khỏi mẫu thân, nhưng Xá Nhĩ cũng còn có chút can đảm, tại đám đông dân chúng đã cầu hôn Ngả Mễ. Trước sự cầu hôn chân thành của Xá Nhĩ và mọi người nhiệt liệt hoan nghênh, Ngả Mễ rốt cuộc đã chấp nhận lời cầu hôn của Xá Nhĩ. Điều này khiến Tần Thiên yên tâm rất nhiếu, ít nhất mẫu thân cũng đã có được một người tốt chăm sóc!
“Duy Sâm! Con thật sự phải đi ư?” Mẫu thân Ngả Mễ xuất hiện trước mặt Tần Thiên, trên mặt tràn đầy nỗi lo lắng.
“Đúng vậy! Mẫu thân! Nếu con không rời khỏi, con sợ người sẽ lại gặp nguy hiểm nữa. Việc kia hài tử thật sự rối hối hận, phải xin lỗi người!” Tần Thiên nhìn mẫu thân, trái tim như một mũi dao nhọn đâm vào.
“Duy Sâm! Con đã trưởng thành, chuyện gì cũng có thể tự mình làm chủ! Mẫu thân cũng không có trách con. Bây giờ ta đã có Xá Nhĩ thúc thúc chiếu cố, con bên ngoài cũng không cần phải lo lắng nhiều, chỉ cần bảo trọng thân thể là được!” Một tình thương mẫu tử mãnh liệt từ trong lời nói của Ngả Mễ truyền vào trong tim của Tân Thiên. Tất cả những gì của mẫu thân cũng chỉ là như thế, các nàng không cần hài tử của mình làm người như thế nào, được vinh hoa phú quý ra sao, chỉ có sự bình an của hài tử, đó là cái quan trọng nhất của hầu hết các vị mẫu thân.
Một loại tình cảm đối với Tần Thiên mà nói đã quên rất lâu rồi. Một sự cảm động xuất hiện trong lòng hắn. Tần Thiên tiến tới, ôm thân thể của mẫu thân. Và loại cảm giác huyết mạch tương thân đã khiến cho hắn phải chảy nước mắt. Mẫu tử hai ngươi cứ ôm chặt nhau một hồi lâu, và một sự buồn bã tràn ngập cả không khí. Xá Nhĩ vẫn đứng ở phía sau cánh cửa, nhìn hai mẫu tử, tay giơ lên nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt.
Qua một lúc lâu, Tần thiên nhẹ giọng nói bên tai của mẫu thân: “Mẫu thân! Người cũng phải bảo trọng, một ngày nào đó, con sẽ sẽ trở về!”
Ngả Mễ nhẹ nhàng vỗ vào lưng của Tần Thiên, rồi nói: “Duy Sâm! Mẫu thân và Xá Nhĩ thúc thúc nhất định sẽ chờ con quay về. Con cũng phải nhất định bình an trở về nha!”
Ngả Mễ buông Tần Thiên ra, và lấy bàn tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt của hắn, rồi nở một nụ cười, và nói: “Nam tử hán không nên rơi lệ!”
“Mẫu thân! Con sẽ không khóc nữa đâu. Con sẽ trở về!” Tần Thiên quay người đi, rồi kiên định bước đi. Tần Thiên hoàn toàn có thể không rời khỏi, chỉ cần hắn dụng độc dược, thì Nặc Mễ Lý Á gia tộc sẽ trong một đêm biến mất. Nhưng hắn cũng không dám xác định thật sự một lần có thể toàn bộ giết hết người của Nặc Mễ Lý Á gia tộc. Nếu thật sự có người còn sống, thì những người may mắn đó, nhất định sẽ tìm Tần Thiên để trả thù. Nếu không thể đối phó với Tần Thiên, vậy mẫu thân Ngả Mễ sẽ là đối tượng trả thù thứ hai. Như vậy không bằng đem cái thân này rời khỏi, Nặc Mễ Lý Á gia tộc sẽ có kiêng kỵ hơn, và cũng không dám làm gì với mẫu thân, như thế mẫu thân mới an toàn. Tần Thiên suy nghĩ một lúc, rồi muốn quay đầu lại nhìn mẫu thân một lần nữa. Nhưng hắn không dám làm thế vài trong tim không chịu đựng được cảm giác đau đớn này.
Ngả Mễ vẫn đứng yên nhìn bóng lưng của Tần Thiên càng xa dần, nước mắt cũng không thể cưỡng lại chảy xuống. Xá Nhĩ bước tới, nhẹ nhàng ôm Ngả Mễ vào trong lòng. Nàng lúc nàng mới lớn tiếng khóc.Tiếng khóc đau thương khiến cho người nghe được đều cũng phải khóc theo.
Tần Thiên đi trên đường bắt gặp được rất nhiều người khả nghi. Bằng vào kinh nghiệm giang hồ trước kia của hắn, hắn biết rõ là có người đang theo dõi hắn. Tần Thiên lơ đãng quay đầu lại quan sát một chút, thật sự là có người đi theo dõi hắn ở phía sau. Tần Thiên chỉ mỉm cười một cái, rồi bất chợt đi vào một con đường nhỏ. Một người phía sau cũng vội vàng đi theo. Nhưng khi gã vừa bước vào con đường đó, lại không thấy bóng dáng của Tần Thiên nữa.
“Ngươi đang tìm ta ư?” Thanh âm của Tần Thiên truyền từ đỉnh đầu của người đó, người đó liền ngẩng đầu lên, phát hiện vẻ mặt tươi cười của hắn đang ở phía bức tường trên đầu gã. Người kia không khỏi rùng mình một cái. Gã sợ Tần Thiên sẽ dùng phương pháp đối phó với Mạc Tang Khoa để xử lý gã. Trong lòng thật nhanh có ý muốn chạy gấp. Nhưng hết thảy đã quá muộn rồi, gã cũng không thấy Tần Thiên ra động tác gì, mà chỉ thấy choáng váng, một mảnh tối sầm ập vào mắt, và không biết gì nữa.
Con đường mà từ nhỏ thường xuyên đã đi qua, trong đám đông cũng không còn thấy một người trẻ tuổi nữa, vẻ mặt của hắn nhìn bốn phía, mỉm cười, rời con hẻm. Dọc đường, những người khả nghi vẫn đứng ở bên đường, nếu người nhìn thoáng qua cũng không có chuyện lạ gì. Nhưng khi ánh mắt của bọn họ thấy được bóng dáng của người trẻ tuổi, thì chỉ liếc thoáng qua một cái, rồi không ai quản tới hắn. Trước khi đi qua cổng thành, người trẻ tuổi quay đầu lại, quan sát cái thành mà hắn đã sống ở đây một khoảng thời gian, trong lòng thì thầm: “Mẫu Thân! Con nhất định sẽ trở về!”
Hai con mắt của Phí Nhĩ Nam Đa giật giật, và nhìn về phía Hán Tư, nói: “Hắn thật sự vô thanh vô tức không thấy bóng dáng ư?”
“Đúng vậy!” Hán Tư trả lời đơn giản.
“Vậy sau đó các ngươi có đầu mối gì không?” Phí Nhĩ Nam Đa hỏi tiếp Hán Tư.
“Không có!” Hán Tư trả lời trực tiếp. Biểu tình của Hán Tư thực sự là khó chịu, đối với một cao thủ truy tung như gã mà nói, để cho mục tiêu biến mất cả dấu vết cũng không có, việc này đã phạm đến lòng tự tin của gã. Trong lòng của Hán Tư rất bội phục Tần Thiên. Nếu đổi lại là chính gã, thật sự có thể như Tần Thiên vô thanh vô tức biến mất không để lại một dấu vết nào không? Gã thật sự biết mình không thể làm được như vậy!
“Như vậy cũng tốt! Biến mất rồi, chúng ta cũng bớt một ít phiền phức! Ngươi cho rằng có đúng không? Hán Tư!” Phí Nhĩ Nam Đa đối với việc biến mất đột ngột của Tần Thiên rất kinh ngạc. Tiểu hài tử mười tuổi này thật là làm cho người khác nhìn không thấu.
“Ta nhất định sẽ tìm ra hắn!” Hán Tư nhẹ giọng tự nhủ.
Tần Thiên dùng thuật dịch dung rất dễ bỏ qua truy đuổi của Nặc Mễ Lý Á gia tộc. Chỉ có một việc rất quan trọng trước mắt đối với hắn, đó chính là hắn một lần giúp Cách Lôi thầy thuốc tới thành thì cách đó không xa để mua dược tài, còn lại mỗi ngày thì chỉ dạo quanh trong Cơ Đức thành. Đối với thế giới này, hắn thật cái gì cũng không biết. Bây giờ hắn thật sự không biết nên đi đâu. Hắn nhìn thẳng về phía cuối con đường lơn, suy nghĩ: Quên đi! Đi tới đâu tính tới đó! Trước kia, chính mình cũng không phải như thế? Coi như lại thêm một lần lịch lãm giang hồ. Không câu nệ cái gì đó chính là bản tính trời cho của lãng tử. Bất kể bọn họ đi đến đâu, bọn họ cũng đều cố gắng tìm ra biện pháp sinh tồn.
Được một vài ngày, một tòa thành thị cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt Tần Thiên, khiến hắn không khỏi phấn khởi. Hắn đấm vài cái lên chân, cuối cùng cũng tìm được nơi nghỉ ngơi tốt rồi. Cước bộ của hắn cũng vì thế nhanh hơn.
Tần Thiên đi vào trong thành, tìm một lữ điếm sạch sẽ tiện nghi. Không có cách nào khác, tiền trên người của Tần Thiên không nhiều. Nhưng, hắn dù ở lữ điếm nào cũng không sao. Tần Thiên rửa sạch mặt của mình, rồi quẳng hành lý từ trên người vào phòng, và bước ra. Mặc kệ là chỗ mới như thế nào, cũng phải đi tham quan một chút, để cho có thể quen thuộc với hoàn cảnh hơn. Nếu có chuyện không may cũng còn có đường lui. Đây chính là thói quen có được từ khi Tần Thiến mới bước chân vào giang hồ trước kia. Dù sao,cẩn thận là trên hết!
Tần Thiên đi khắp nơi quan sát. Hắn đi qua nhiều nhất chính là dược điếm. Mà đồ vật trong dược điếm cũng không khác gì với nơi của Cách Lôi thầy thuốc. Tần Thiên muốn tài liệu để chế tạo độc dược, nhưng vẫn chưa có thu hoạch gì. Xem ra tài liệu cần đến lại không có trong dược điếm. Chỉ còn cách là tự mình đi vào rừng núi để tìm kiếm. Nếu vận khí tốt, nói không chừng có thể tìm được tài liệu tốt.
Tần Thiên nhàm chán giết thời gian, thì thấy một tòa nhà lớn. Ở phía trên cửa của tòa nhà, có ghi ‘Dong Binh hiệp hội’. Thỉnh thoảng lại có vài người tráng kiện, đại hán cao lớn ra ra vào vào. Bọn họ giống nhau ở chỗ ai cũng cầm một loại binh khí. Lấy kinh nghiệm của Tần Thiên, với những đại hán và dong binh trước mặt, thì đã biết rõ ràng nơi này làm những gì. Nhất thời tò mò, Tần Thiên đi vào trong.
Đây là một đại sảnh với diện tích khá lớn. Hai phần năm đại sảnh được ngăn cách thành một chỗ. Ở đây có không ít đại hán ngồi uống rượu tán dóc. Mặc dù chỉ là một mảng ồn ào nhộn nhịp, nhưng chỗ này khiến cho Tần Thiên cảm nhận được cảm giác của giang hồ đã lâu rồi. Đúng! Nơi đây chính là cảm giác ở giang hồ.
Tần Thiên đi tới phía trước một cái quầy được dựng bằng hàng rào hai bên. Bên trong có một thiếu nữ hơi thanh tú. Vị thiếu nữ này thấy Tần Thiên tới đây, dùng âm thanh thanh thuý của nàng hỏi: “Chào ngài! Xin hỏi ngài là đến giao nộp nhiệm vụ phải không?”
Tần Thiên mỉm cười với thiếu nữ đó một cái, nhìn cô ta và hỏi: “Ngươi làm sao nghĩ rằng ta đến đây là giao nộp nhiệm vụ vậy?”
Mặc dù Tần Thiên đã dịch dung thành một bộ dạng rất bình thường, không thể nói là đẹp. Nhưng nụ cười và ánh mắt của hắn khiến thiếu nữ đó không khỏi đỏ mặt. Một hồi lâu, cô ta lên tiếng: “Trên người ngài không có huy chương của dong binh! Nếu ngài muốn trở thành một dong binh, ngài có thể ghi danh với ta tại đây!”
“Vậy trở thành dong binh có chỗ tốt gì?” Trong Cơ Đức thành không có dong binh hiệp hội như vậy, Tần Thiên muốn biết trở thành một dong binh có phải là như hắn tưởng tượng, là được người mướn và trả thù lao, hay không. Nhưng chuyện không biết rõ, hỏi thì không phải là việc xấu.
“Nếu ngài trở thành một dong binh, vậy ngài có thể tiếp nhận một nhiệm vụ thích hợp với ngài. Hoàn thành nhiệm vụ sau đó sẽ có thù lao tương ứng. Đương nhiên dong binh cũng có cấp bậc, và mỗi cấp bậc cũng có nhiệm vụ tương ứng, thù lao cũng không giống nhau. Nếu ngài không muốn tiếp nhận nhiệm vụ, mà là thích đi mạo hiểm khắp nơi, các phân hội của dong binh hiệp hội ở các nơi cũng có thể có trợ giúp giống nhau!”
“Thế thì đăng ký trở thành một dong binh!” Tần Thiên nghe thiếu nữ giải thích xong, đáp ứng là muốn trở thành một dong binh. Từ trong lời của thiếu nữa, có thể thấy rằng, thân phân của dong binh có thể kiếm được tiền. Tới được những địa phương lạ, còn có thể nhận được giúp đỡ. Đây chính là điều mà Tần Thiên muốn nhất. Tần Thiên dùng y thuật của hắn thì cũng có thể kiếm tiền, nói không chừng sẽ là một núi tiền. Nhưng như vậy tung tích của mình sẽ rất nhanh bị bại lộ. Dùng thân phận dong binh làm một cái che đây thì cũng không tệ!
Tần Thiên đăng ký trở thành một dong binh, nhưng chỉ là dong binh có cấp bậc thấp nhất, cấp E. Thiếu nữ hảo tâm nhắc nhở hắn: “Gần đây không biết xảy ra chuyện gì. Rất nhiều người giống như ngài muốn tăng cường thực lực của chính mình, bọn họ đều tiếp nhận nhiệm vụ để tăng cường thực lực. Nhiệm vụ cấp E đã không còn nữa!”
“Vậy thì làm sao đây?” Tần Thiên hỏi.
“Ngài có thể đi tìm bọn họ. Bọn họ và ngài là dong binh cấp E. Bây giờ có rất nhiều người vì để có thể nhận được nhiệm vụ đã thành lập một tổ hợp mạo hiểm. Như vậy mà nói yêu cầu khi tiếp nhận nhiệm vụ cũng sẽ không cần phải cao!” Thiếu nữ chỉ về phía một góc cho Tần Thiên và nói.
Tần Thiền nhìn lại thì thấy có sáu vị thiếu niên, ba nam và ba nữ, đang ngồi ở một góc, hình như là đang nói về cái gì. Tần Thiên quay lại nói với thiếu nữ: “Đa tạ!” Rồi hắn đi về phía sáu người kia.
“Chào! Ta gọi là Duy Sâm, là một dong binh cấp E mới vừa ghi danh. Xin hỏi ta có thể gia nhập nhóm của các ngươi không?” Tần Thiên mỉm cười, hỏi sáu vị thiếu niên.
“Chào! Ta gọi là Mễ Thiết Nhĩ, là một ma pháp sư, cũng là đại tỷ của tổ hợp này! Hoan nghênh ngươi gia nhập!” Một thiếu nữ có tên là Mễ Thiết Nhĩ mĩm cười, đứng lên rồi tự giới thiệu, cũng đưa tay ra chào hỏi Tần Thiên.
“Đa ta các ngươi đã cho phép ta gia nhập!” Tần Thiên bắt tay của Mễ Thiết Nhĩ, năm thiếu niên còn lại cũng đứng lên đưa tay ra chào hỏi Tần Thiên.
Sau này trên đại lục cũng trở nên nổi tiếng, trở thành ngẫu tượng của vô số dong binh, mạo hiểm tổ hợp truyền kỳ vĩnh viễn lại giới thiệu qua lai và bắt tay với nhau.
Trên sơn lộ, bảy thiếu niên đang hướng tới mục tiêu của bọn họ. Đi đầu trước hết chính là thiếu nữ thân mặc một bộ trường bào ma pháp, trên tay áo có một viền màu đỏ. Dựa theo trang phục của nàng ta, có thể thấy nàng là một hỏa hệ ma pháp sư. Còn có một thiếu nữ thân mặc mộ bộ trường bào của mục sư, vẻ mặt có chút thẹn thùng. Ở sau cùng là một thiếu nữ có đôi mắt hơi lớn, thân mặc một bộ y phục của đạo tặc. Mà với một thân y phục màu đen của đạo tặc, làm cho vóc người của nàng ta nổi bật hẳn lên. Trên người ba thiếu nữ xinh đẹp này cũng không có mang theo vật gì nữa, dường như giống đi dạo thì phải. Tuy nhiên những đường mòn gập ghềnh trên núi không phải là nơi tốt để đi dạo, huống chi, vẻ mặt của bọn họ rất nghiêm túc.
Bốn thiếu niên theo sát phía sau ba thiếu nữ. Trong đó có ba người với sắc mặt nghiêm túc, chỉ có thiếu niên đi sau cùng có vẻ mặt thoải mái hơn, và điều này cũng thật tương phản với sáu người đi phía trước hắn. Mặc dù vẻ mặt hắn tuy thoải mái, nhưng trên người hắn không hề nhẹ nhàng. Trên người hắn, ngoài trừ bao hành lý của chính hắn, còn có thêm ba bao nữa. Tuy hắn một người vác bốn bao, nhưng hắn không tỏ vẻ phải cố hết sức. Cái người thứ bảy đó chính là Tần Thiên mới gia nhập tổ mạo hiểm này. Tần Thiên là người mới gia nhập, cho nên việc nặng nhọc phải dành cho người mới như hắn làm. Ví dụ như là nhiệm vụ vác mấy bao hành lý này, Tần Thiên phải làm. Mà việc giúp mỹ nữ mang bao hành lý không thoải mái như trong tưởng tượng, nhất là khi đi trên những con đường núi gập ghềnh.
“Chúng ta nhận một nhiệm vụ cấp C, vậy cho hỏi đó là nhiệm vụ gì?” Tần Thiên vừa mới gia nhập nhóm, liền cùng người sáng lập, cũng chính là đại tỷ lãnh đạo, Mễ Thiết Nhĩ, đi tìm tiểu tỷ tiếp đãi, để nhận nhiệm vụ. Nhóm của bọn họ hiện giờ bởi vì có hai ma pháp sư, cho nên được xếp cấp D. Mặc dù có thể nhận nhiệm vụ cấp cao hơn, nhưng cùng lắm chỉ có thể nhận nhiệm vụ cấp C.
Việc trên đời thường khiến người ta không được như ý. Tiểu tỷ tiếp đãi quay lại nói với Mễ Thiết Nhĩ: “Thật đáng tiếc! Nhiệm vụ cấp C không còn nữa! Nếu ngài muốn tiếp nhận nhiệm vụ, nơi này còn có một nhiệm vụ cấp D!”
“Cái gì? Chỉ còn nhiệm vụ cấp D? Các ngươi làm việc như thế ư!” Mễ Thiết Nhĩ cau mày bất mãn nói lớn tiếng. Tiểu tỷ tiếp đãi vừa tức giận nhìn Mễ Thiết Nhĩ, vừa cười gượng.
“Ha ha! Ta nghĩ các ngươi chấp nhận nhiệm vụ cấp D này đi! Muốn nhận nhiệm vụ vượt cấp để nhanh chóng thăng cấp cũng không phải dễ dàng như vậy, hay là lưu lại cái mạng nhỏ để từ từ thăng cấp là tốt nhất! Ha ha!” Một đại hán đang uống rượu, chứng kiến bộ dáng của Mễ Thiết Nhĩ, cười lớn rồi nói.
“Đúng vậy! Một tiểu cô nương cũng nên quý trọng cái mạng của ngươi, để còn lập gia đình nữa. Nếu thật sự muốn bỏ cái mạng thật sự quá đáng tiếc!” Một đại hán khác phụ họa nói theo. Và không ít người nghe xong đều gật đầu. Mễ Thiết Nhĩ hung hăn liếc những người này, rồi chỉ đổi lấy trận cười càng lớn hơn.
“Vậy nhiệm vụ cấp B còn không?” Mễ Thiết Nhĩ nghe trận cười lớn đó, liền lớn tiếng hỏi. Mọ người lập tức nhìn về hướng của nàng ta. Nàng ta cũng liền liếc những người tên đại hán vừa nói về nàng.
“Xin lỗi! Ngài không thể tiếp nhận nhiệm vụ cấp B!” Tiểu tỷ tiếp đãi vẫn như cũ mỉm cười nói.
“Ta hỏi ngươi có hay không? Có thì ta sẽ tiếp nhận. Ta gặp chuyện gì cũng không tìm người!” Mễ Thiết Nhĩ trừng mắt nói.
“Được rồi! Ở đây có một ….”
“Chúng ta tiếp nhận!” Mễ Thiết Nhĩ không quản gì, lên tiếng.
“Cái nhiệm vụ này….”
“Ta đã nói là tiếp nhận rồi, không cần phải nói dài dòng nữa!” Mễ Thiết Nhĩ cắt đứt lời nói của tiểu tỷ tiếp đãi. Cô ta không còn cách nào khác là cười bất đắt dĩ, rồi đưa bản nhiệm vụ cho Mễ Thiết Nhĩ. Nàng ta cầm bút, điền tên vào bản nhiệm vụ đó.
Mễ Thiết Nhĩ cẩn thận nhìn lại nhiệm vụ, thì có chút ngây người. Cái nhiệm vụ này chính là đến Dạ Lang cốc, để tiêu diệt đám ma lang chiếm cứ ở đó. Tiểu tỷ tiếp đãi lớn tiếng đọc sơ lượt nhiệm vụ một lần, khiến cho người ngồi ở trong dong binh đại sảnh nghe được nhiệm vụ ấy, đó chính là một cái nhiệm vụ chín phần chết chắc, thì tất cả ánh mắt đều nhìn về phía bọn họ.
Bọn người Mễ Thiết Nhĩ có thể từ trong những ánh mắt đó cảm nhận được trong đó có sự kính nể, kinh ngạc cùng lo lắng, mà nhiều hơn cả là sự nhạo báng và khinh thường. Mễ Thiết Nhĩ biết rằng, vì chính mình tức khí đã tiếp nhận một cái nhiệm vụ đối với bọn họ mà nói là không thể nào hoàn thành. Trong lòng nàng liền hối hận rất nhiều. Nhưng dưới rất nhiều ánh mắt chế nhạo và khinh thường hướng về phía nàng, khiến nàng không thể nhận nhịn, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ này. Bởi vì nếu đã tiếp nhận nhiệm vụ rồi lại từ chối, thì đó là một việc rất dọa người, cả đời sẻ bị sỉ nhục. Người trong đại sảnh nhìn bọn họ rời khỏi, không khỏi lắc đầu. Không biết được bảy thiếu niên này có thể trở về hay không nữa. Có người còn thở dài một hơi.
“Mễ Thiết Nhĩ tỷ tỷ, chúng ta thật sự phải đến Dạ Lang Cốc ư?” Hi Lý Á, một mục sư, vẻ mặt lo lắng hỏi Mễ Thiết Nhĩ.
“Việc này cũng đều do ta. Nếu ta nhất thời không nhịn được sự chế nhạo của người khác, cũng sẽ không nhận cái nhiệm vụ này! Ta cho dù phải chết cũng không làm liên lụy đến các ngươi, ài!” Mễ Thiết Nhĩ bất đắc dĩ cười một cái và trả lời.
“Mễ Thiết Nhĩ tỷ tỷ, chúng ta là một nhóm, chúng ta phải cùng tiến cùng lui!” Chiến sĩ Thụy Khắc vóc người tráng kiện, trầm giọng nói.
“Đa tạ các ngươi! Hy vọng chúng ta có thể thuận lợi trở về là được. Như vậy mà nói, trong lòng của ta cảm thấy tốt hơn!” Mễ Thiết Nhĩ lo lắng không ngớt, nói. Nàng ta cũng không biết được, trong số những người này, còn có bao nhiêu người còn sống trở về. Nàng ta chỉ hy vọng trên thế giới này sự hối hận thật có thể bán được. Tần Thiên đi một mình ở phía sau. Đối với việc tiêu diệt ma lang, thì hắn một điểm cũng không lo. Trong bảy người, bình tĩnh nhất cũng chỉ có hắn.
Dạ Lang cốc đã xuất hiện ở xa xa trước mắt bọn họ. Địa điểm mục tiêu của bọn họ cũng đến rồi. Trừ Tần Thiên ra, tâm của sáu người còn lại cũng từ từ trầm xuống, bởi vì khi đến được Dạ Lang cốc, thì cũng tượng trưng cho vận mệnh của bọn không hề được bọn họ nắm giữ, mà là do một đám ma lang nắm giữ. Dựa theo quy định của nhiệm vụ, bọn họ bảy người phải ở tại Dạ Lang cốc một ngày một đêm mới được rời khỏi. Sự an toàn trong khoảng thời gian đó đều chỉ do chính bọn họ tự lo.
Mễ Thiết Nhĩ tìm một cái địa phương theo mình là rất an toàn, rồi cho mọi người ngồi xuống. Tần Thiên quan sát bốn phía. Dùng ánh mắt của ánh, thấy được nơi này thoạt nhìn rất an toàn, bốn phía đều được núi đá bao vây, chỉ có một đường ra, nhưng lại không có đường rút về sau. Nếu thật sự đám ma lang này bao vây, thì mọi người đều không có cách nào chạy trốn được. Tần Thiên phát hiện cách nơi này không xa, có một nơi còn an toàn hơn nơi này. Mặc dù ở phía trước là một khoảng trống trải, nhưng còn có một lỗ hổng nữa. Nếu dùng từ chính xác hơn, thì đó là nơi rất có lợi cho việc rút khỏi từ phía sau. Còn nếu không được, thì Tần Thiên sẽ ở nơi đó bày ra cấm chế cũng có thể ngăn cản được một lúc. Như vậy sẽ có được một khoảng thời gian nhất định để chạy trốn. Mễ Thiết Nhĩ chọn lựa nơi có phòng ngự an toàn cũng không sai, nhưng lại phong bế quá mức. Nếu nói rằng, bọn ma lang bao vây lại, trừ có chết ra, cũng không có khả năng thứ hai. Đây là sự khác nhau giữ người chưa có kinh nghiệm và một cao thủ giang hồ, rất khó để có thể giải thích rõ ràng.
“Ta nghĩ rằng bên đó so với ở đây tốt hơn một chút. Chúng ta chuyển qua bên đó đi, được không?” Tần Thiên chỉ vào nơi mà mình cho là an toàn, rồi lấy khẩu khí thương lượng với Mễ Thước Nhĩ.
“Tại sao? Nơi này không được ư?” Mễ Thước Nhĩ có một chút không hiểu, liền hỏi. Sáu người còn lại cũng nhìn về phía Tần Thiên. Trong lòng của bọn họ, Mễ Thiết Nhĩ là đại tỷ đứng đầu, còn Tần Thiên bất quá chỉ là một người mới gia nhập mà thôi.
“Không cần hỏi tại sao? Ngươi tin ta là được!” Tần Thiên dùng ánh mắt tự tin và trả lời Mễ Thiết Nhĩ.
“Tại sao chúng ta phải chuyển đến đó? Ta sao lại phải tin ngươi?” Mễ Thiết Nhĩ không nghe câu trả lời của Tần Thiên, vẫn bướng bỉnh hỏi ngược lại. Trong lòng Mễ Thiết Nhĩ, nàng cho rằng nàng ở đây mới là đại tỷ đứng đầu của mọi người, lời nói của nàng luôn luôn chính xác. Tần Thiên bất quá chỉ là người mới gia nhập mà thôi.
Tần Thiên có ánh mắt hơn người cũng có thể cảm thấy được ý tứ trong lời nói của Mễ Thiết Nhĩ. Hắn chỉ cười nhẹ một cái, rồi rời khỏi nơi mà nàng ta vừa chọn lựa. Tần Thiên tiến hành lập ra thật nhiều cấm chế tại bên ngoài nơi mà hắn cho rằng an toàn. Nếu mình đã nói, nhưng Mễ Thiết Nhĩ bọn họ lại không nghe, vậy dựa vào khả năng của mình, nghĩ ra biện pháp bổ cứu. Mễ Thiết Nhĩ bọn họ nhìn thấy Tần Thiên ở đây thỉnh thoảng huy động tay vài cái, nhưng thật không biết rõ hắn đang làm cái gì. Một nghi vấn thật lớn xuất hiện trong lòng của mỗi người.
Ánh trăng từ từ ló dạng.Từ xa xa của Dạ Lang cốc truyền đến một trận sói tru lúc có lúc không. Tinh thần của mọi người đang căng thẳng. Một trận tiếng bước chân lung tung hướng về phía nơi này. Mọi người trộm ngẩng đầu lên để nhìn, tim đập mạnh hơn, máu chảy trong vòng tuần hoàn cũng nhanh hơn, trong lòng bàn tay là cổ mồ hôi lạnh. Một đánh ma lang số lượng rất rất nhiều xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ. Đám ma lang này đứng lung tung ở dãy đất trống phía trước bọn họ. Chúng ngẩng đầu lên hướng về phía ánh trăng, rồi phái ra những tiếng sói tru. Điều này cũng đã khiến mọi người sợ hãi.
Ông trời thường hay trêu người. Vốn bọn người Tần Thiên đang ở đầu gió, nếu chỉ cần bọn họ không có cử động lớn gì, buổi tối hôm nay có thể bình an trôi qua. Đột nhiên gió đổi chiều, bọn người Tần Thiên từ ở đầu gió trở thành ở cuối gió. Bầy gió cũng bắt đầu rục rịch từ từ đến nơi mà bọn người Tần Thiên đang ẩn nấp.
Đám ma lang từ từ tới gần nơi bọn người Tần Thiên ẩn thân. Tiếng bước chân có điểm giống như tử thần cứ đập vào tim của mỗi người. Những tiếng gầm gừ nhẹ lại giống như tiếng gọi của tử thần, khiến tim của mỗi người đập nhanh hơn bình thường vài nhịp, cả tóc gáy cũng dựng đứng lên. Mễ Thiết Nhĩ bọn họ cho tới bây giờ chưa từng gặp qua phải chuyện này, chẳng biết phải làm sao nữa. Sự sợ hãi đã nắm chặt tim của bọn họ, ngăn cản hết khí lực trên người của bọn họ, làm cho thần kinh của bọn không thể minh mẫn. Chỉ có Tần Thiên nhìn bầy sáo, con mắt giật giật. Đêm nay có thể bình an qua khỏi hay không, vẫn là một ẩn số.
“Các người làm gì vậy? Mau nhanh!” Tần Thiên lớn tiếng gọi. Mặc dù hắn là người mới gia nhập cũng không có được tín nhiệm của mọi người, nhưng thanh âm của hắn đã khiến cho mọi người từ trong sợ hãi tỉnh táo lại. Vừa mới khôi phục được một ít, bọn họ không người nào còn so đo là Tần Thiên chỉ là một người mới gia nhập.
Bọn người Mễ Thiết Nhĩ lập tức đứng ngay lỗ hổng thành lập đội hình chiến đấu. Tái Đặc và Tạp Lợi hai người chiến sĩ vẻ mặt kiên nghị đúng trước đội ngũ. Chỉ là tay cầm vũ khí của hai người có chút run nhẹ. Mễ Thiết Nhĩ và Lạc Khắc hai người đứng sau hai chiến sĩ, miệng bắt đầu niệm chú ngữ. Ma pháp nguyên tố bắt đầu xuất hiện quanh người bọn họ. Hi Lý Á đứng ở sau cùng, một đạo thánh khiết màu tráng hiện ra trên người nàng. Từ tay của nàng phóng ra vài đạo màu trắng lên người của Tái Đặc, Tạp Lợi, Mễ Thiết Nhĩ và Lạc Khắc. Đây chính là gia trì ma pháp thuộc quang hệ ma pháp. Còn Lan Na thì cầm chắc thanh đoản kiếm đứng bên cạnh ba vị ma pháp sư, chuẩn bị tùy thời ứng phó với những công kích lên ma pháp sư. Chỉ có Tần Thiên đứng ở một bên nhìn đám ma lang tới càng gần. Hắn trở thành người nhàn hạ không có việc gì làm.
Ma lang đột nhiên dừng cước bộ lại, hết thảy đều trở nên yên tĩnh. Nhưng không khí càng ngày càng áp lực, Một trận phạm âm giống như chú ngữ vang lên. Ngay trong đám ma lang một bức tường lửa cao được dựng lai. Vài ngọn gió rít gào bay hướng về phía đám ma lang. Đám ma lang cũng không cam lòng ở thế yếu, liền dùng hỏa cầu và thủy tiễn. Điều này cũng chính là nguyên nhân vì sao tiêu diệt ma lang lại là nhiệm vụ cấp B. Một đám ác lang đã đủ khiến người khác phải sợ hãi rồi, hơn nữa đám ma lang này cũng biết ma pháp, vậy càng khiến người khác sợ hãi thêm. Nếu ma lực của ma lang không phải cường đại, nói không chừng vương giả trên đại lục này nhất định sẽ là ma lang mà không phải con người rồi.
Hai tiếng vang một trước một sau vang lên thật lớn. Trong đám ma lang phát ra một trận tiếng la thảm, Đội hình dày đặc của đám ma cũng đã có một khoảng trống lớn. Còn bọn người Tần Thiên thì cũng không tốt gì. Ma pháp của ma lang đánh tới phía trước mặt bọn họ, nếu không phải vì nhanh nhanh chóng nằm xuống, và phía trước lại có núi đá ngăn cản ma pháp, chỉ sợ rằng sẽ bị chết thảm thương trong vòng ma pháp này. Bọn người Tần Thiên bảo vệ được tính mạng, nhưng cũng phải trả một giá, khuôn mặt đã trở nên dơ bẩn.
“Mẹ kiếp! Ma pháp nhiều quá. Nếu một lần nữa đến, chúng ta thật sự xong đời!” Tái Đặc, vừa nhổ cái từ trong miệng ra, vừa than.
Không ai đáp lại lời của gã. Bởi vì bọn họ đã phát hiện ra, núi đá vốn che chắn phía trước bọn họ đã bị ma pháp của ma lang phá hết. Thân hình bọn họ cũng bại lộ trong mắt đám ma lang. Mà càng khiến bọn họ lo lắng hơn, chính là nơi này từ một nơi phòng thủ rất tốt, bây giờ đã biến thành một nơi mà ma lang có thể tùy thời tấn công, ngay cả đường lui cũng không có. Mọi người đều nhìn về phía Tần Thiên. Mễ Thiết Nhĩ biết rõ ý tứ của mọi người khi nhìn về phía Tần Thiên, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.
Ma lang mặc dù vừa rồi trong lúc đối kháng ma pháp có tổn thất, nhưng với ưu thế của số lượng cũng không để ý đến. Một tiếng hô, đám ma lang như thủy triều phóng đến. Bọn người Mễ Thiết Nhĩ vội vàng đứng thành đội hình, chuẩn bị nghênh đón tiến công của ma lang. Làm một đại tỷ đứng đầu, Mễ Thiết Nhĩ càng cảm giác được trong lòng là một nỗi vô lực. Bọn họ thấy hoa mắt, Tần Thiên chỉ một mình đã xông ra ngoài.
Tần Thiên thấy đám ma lang thế tiến hung mãnh, không thể làm gì khác hơi là một mình xông ra ngoài, đơn giản tại trong đám ma lang phóng ra vài đạo cấm chế, rồi bay nhanh trở về, và từ trong ngực lấy ra mấy viên dược hoàn, nói: “Các ngươi mỗi người ngậm một viên trong miệng!” Mễ Thiết Nhĩ bọn họ có chút nghi hoặc nhìn Tần Thiên, không biết hắn đưa dược hoàn để làm cái gì, hơn nữa hắn cũng là mới vừa gia nhập, không khỏi đều chần chờ không quyết.
“Các ngươi đã không còn lựa chọn nào khác! Nếu không muốn chết, thì phải làm theo lời của ta. Còn nếu muốn chết thì không cần nghe lời của ta!” Tần Thiên trên người tản ra một loại khí thế bức nhân, khiến bọn người Mễ Thiết Nhĩ không khỏi cứng đờ.
“Chỉ cần ngậm, ngàn vạn lần đừng nuốt!” Tần Thiên nhìn bọn người Mễ Thiết Nhĩ có chút chần chờ đưa dược hoàn vào trong miệng, liền dặn dò. Bây giờ đã không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, tạm thời chỉ có nghe lời Tần Thiên một lúc. Trong lòng bọn họ cũng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Tần Thiên.
Ma lang phóng tới nơi đặt cấm chế của Tần Thiên, thân thể mạnh mẽ liền mềm nhũn nằm phục xuống đất. Đám ma lang phía sau không kịp ngừng cước bộ, dẫm nát những con ma lang ngã xuống phía trước vì bị trúng cấm chế. Giống như một dây truyền, thấy ma lang ngã xuống phía trước, đám ma lang phía sau cũng bất thình lình hỗn loạn. Cảnh tượng xuất hiện trước mắt chính lại cảnh mà cho tới bây giờ bọn họ từng chứng kiến qua. Chỉ là, tình hình hôm nay không phải là thời gian tốt để thưởng thức.
“Chạy mau! Đến chỗ kia!” Tần Thiền quan sát đám ma lang bởi vì cấm chế của mình tạm thời xảy ra hỗn loạn, đúng là một thời cơ tốt để chạy khỏi nơi này, liền chỉ vào nơi mà ban ngày hắn đã bày ra cấm chế, kêu lên. Bọn người Mễ Thiết Nhĩ theo Tần Thiên chạy ra ngoài, chỉ có Hi Lý Á thì quá chậm. Tốc độ của một mục sư đích xác không thể nhanh được. Tần Thiên xoay người đưa tay nắm lấy Hi Lý Á với tốc độ chậm chạp, cùng chạy tới nơi đã bày bố cấm chế trùng trùng điệp điệp.
Tần Thiên dẫn theo một người chạy về phía trước. Hi Lý Á thật không thể theo kịp tốc độ của hắn, không thể làm gì khác hơn là tựa vào khuỷu tay của hắn, tùy ý đế hắn dẫn về phía trước. Bảy người chạy xuyên qua đám ma lang hung hiểm đang nằm trên đất. Rốt cuộc trước khi đám ma lang pháp được cấm chế đơn giản của Tần Thiên, đã đến được nơi hắn bày bố cấm chế trùng điệp. Cả người đều ngồi xuống thở hỗn hển.
Lúc vài người vẫn còn chưa hết bàng hoàng, ma lang đã đuổi theo. Bọn người Mễ Thiết Nhĩ trong miệng ngậm dược hoàn của Tần Thiên thuận lợi chạy đến đây. Nhưng đám ma lang đuổi theo thì không có may mắn như vậy. Chúng nó gặp phải cấm chế của Tần Thiên. Một màn kịch lúc nãy lại diễn ra trước mắt bọn họ, chỉ có điều không giống, chính là đám ma lang ngã xuống, thân thể lại co quắp một trận. Mọi người đều nhìn về phía Tần Thiên. Hắn cũng chỉ khẽ cười, nhưng không nói gì.
“Các ngươi có thể đánh ma lang ngã xuống đất không? Tần Thiên hỏi ma pháp sư Mễ Thiết Nhĩ và Lạc Khắc.
“Ta chỉ là một hỏa hệ ma pháp sư. Còn Lạc Khắc là phong hệ ma pháp sư. Tất nhiên là có thể!” Mễ Thiết Nhĩ nhìn Lạc Khắc rồi trả lời.
“Ta dùng lốc xoáy là được!” Lạc Khắc suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Được! Các ngươi, một người dùng hỏa hệ ma phá công kích ma lang, còn người khác thì thổi đám ma lang trúng cấm chế nằm trên mặt đất. Nếu không, thì bọn chúng sẽ chất đầy ở đây, chúng ta sẽ có nguy hiểm!” Tần Thiên vừa cười vừa nói.
Trong lúc nhất thời, trong mắt mọi người xuất hiện một tràng cảnh vừa kỳ quái vừa tráng lệ. Chỉ thấy lốc xoáy thỉnh thoảng thổi đám ma lang, khiến chúng bay đầy trời, còn hỏa cầu, hỏa tường đôi lúc xuất hiện trong đám ma lang. Tiếng la thảm trộn lẫn trong không khí, gây ra một vị khó chịu. Đám ma lang không làm gì được, cứ xông lên, rồi không biết chuyện gì xảy ra, ngã trên mặt đất. Còn khi chúng muốn lùi về phía sau, hai ma pháp sư ghê tởm kia phát ra từ trong tay một chuỗi ma pháp. Giống như lúc gặt lúa, thu hoạch tánh mạng của chúng. Thật là tiến thối lưỡng nan!
Bên ngoài mặc dù không ít ma lang, nhưng không có một con có thể tiến vào. Tần Thiên bọn họ năm người lại ngồi tại chỗ nhìn Mễ Thiết Nhĩ và Lạc Khác dùng ma pháp công kích ma lang. Hi Lý Á và Lan Na lúc rãnh rỗi ở nơi đây nhỏ giọng nói cái gì. Đối với Mễ Thiết Nhĩ và Lạc Khắc mà nói, tiêu hao ma lực mặc dù hơi mệt, nhưng có cấm chế của Tần Thiên che ở phía trước, không cần lo lắng ma lang sẽ xông lên, như vậy không có cố kỵ phóng ra ma pháp cảm giác thật thoải mái.
Mễ Thiết Nhĩ và Lạc Khác cùng nhau dụng ma pháp đánh vào đám ma lang, mệt mỏi liền nghỉ ngơi một hồi, khôi phục một ít ma lực. Chờ ma lang trước mặt chất thành đống, một cái long quyển phong phóng ra quét sạch tất cả. Khiến cho Tần Thiên có chút dở khóc dở cười chính là Hi Lý Á và Lan Na tự nhiên ở đây mà ngủ. Tần Thiên nhìn hai tiểu nữ sinh này không khỏi lắc đầu.
Mặt trời chậm rãi mọc lên, ma lang tổn thất thảm trọng bắt đầu lui về sau, lưu lại thi thể ma lang đầy đất. Không có cố ký phóng ra ma pháp cảm giác thật thoải mái, nhưng mà tiêu hao ma lực cũng rất mệt. Mễ Thiết Nhĩ và Lạc Khắc uể oải thở hổn hển ngồi xuống đất.
Tái Đặc bọn họ giật mình nhìn vô số thi thể của ma lang. Bọn họ thật sự không tin hết thảy là sự thật. Bọn họ chỉ cảm thấy tất cả giống như trong mộng. Chỉ có Tần Thiên mỉm cười nhìn hết thảy trước mắt.
Trong sơn cốc chung quanh toàn là thi thể của ma lang. Trải qua ma pháp tẩy lễ, trên mặt đất còn dư lại những đám khói nhỏ. Trừ Mễ Thiết Nhĩ, mọi người đều nhìn Tần Thiên, trong ánh mắt tràn đầy sự sùng bái, không có người nào để ý đến đại tỷ đầu lĩnh đang buồn bực ở bên cạnh. Ánh mắt của bọn họ, Mễ Thiết Nhĩ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua.
Mễ Thiết Nhĩ ngồi ở một bên, miệng không ngừng lẩm bẩm, trên trán xuất hiện vài nếp gấp, sắc mặt tái xanh thật sự khó coi. Mễ Thiết Nhĩ trong lòng nổi lên một loại cảm giác mất mác. Cho tới bây giờ, đều là đồng bọn do nàng chỉ huy, đều do nàng quyết định, nếu không phải vì sự háo thắng của chính mình, cũng sẽ không nhận cái nhiệm vụ không thể nào hoàn thành này được. Lần này nếu không có Tần Thiên mà nói, chỉ sợ là vài người ở đây không có được bao nhiêu người còn sống cho đến bây giờ. Chỉ là bây giờ Tân Thiên đã đoạt đi địa vị của mình trong lòng của đồng bọn rồi, ít nhiều gì cũng có chút không thoải mái.
“Ma lang nếu đã bị tiêu diệt hết rồi, chúng ta nên rồi khỏi đây!” Biểu hiện của Mễ Thiết Nhĩ, Tần Thiên có thể nhìn thấy. Lấy ánh mắt của hắn, hắn có thể nhìn ra ý nghĩ trong lòng của nàng. Tần Thiên cũng vì thế mà để cho nàng một cớ để xuống thang.
“Không! Ta còn muốn vào bên trong xem một chút! Nói không chừng bên trong còn có đồ vật tốt gì nữa!” Mễ Thiết Nhĩ không lĩnh tình mà lên tiếng.
Dù sao Mễ Thiết Nhĩ là đại tỷ đầu lình của nhóm, đối với lời của nàng thì người ở đây phải nghe theo. Nếu nàng muốn vào xem một chút, như vậy thì tiến vào! Xem ra Tần Thiên trong lòng bọn họ đã có chút địa vị, nhưng vẫn còn chưa làm dao động được vị trí đại tỷ đầu lĩnh của Mễ Thiết Nhĩ.
Bảy người lập tức hình thành đội hình chiến đấu cẩn thận bươc vào trong Dạ Lang cốc. Dọc theo đường đi, bọn họ rất hiếm khi bắt gặp được bóng dáng của ma lang, mà chỉ là hai ba con tiểu miêu, vừa nhìn thấy bọn họ đã chạy trốn mất tiêu. Không chỉ người mới có sợ hãi, cả ma lang cũng biết sợ. Trận chiến buổi tối hôm qua thật sự đã hù dọa đám ma lang. Hết thảy đều thuận lợi như vậy, rất nhanh bọn họ phía trước huyệt động do núi đá tạo thành. Nơi này hẳn tất nhiên là ổ của đám ma lang.
Bọn người Tần Thiên tiến vào trong cái huyệt động lớn nhất. Bởi vì ánh sáng mặt trời không thể chiếu vào đây, nên trong động rất tối. Huống chi ma lang đâu phải người, đâu cần đèn đóm gì. Bảy người cẩn thận tiến về phía trước, ước chừng nữa thời gian ăn cơm, đã đến được nơi cuối của thạch động. Tại nơi cuối thạch động có một vật gì phát ra một trận ánh sáng màu trắng chói mắt. Tần Thiên vận khởi mục lực để nhìn. Hắn phát hiện vật sáng đó giống như một cái trứng, mà không biết là trứng gì. Bọn người Mễ Thiết Nhĩ không có ánh mắt lợi hại như Tần Thiên, trong mắt của bọn họ chỉ là một vật thể mơ hồ phát sáng mà thôi.
Trong động là một sự tĩnh lặng không thể tả, chỉ là Tần Thiên có một loại cảm giác không nói nên lời. Một loại cảm giác được sự nguy hiểm mà chỉ có người đã từng trãi qua đao kiếm mới có được. Tần Thiên đưa mắt nhìn bốn phía. Bởi vì ánh sáng không đủ, nên không thể nhìn được rõ, chỉ là cảm giác được một tiếng hít thở. Tần Thiên lập tức cảnh giác.
Một cái bóng đen thật lớn mang theo mùi của gió thổi tới. Tần Thiên phóng ra hai mũi ám khí, quay lại một tay đẩy Hi Lý Á ở phía sau cùng ra khỏi. Cái bóng đen kia phóng vào không khí, miệng thở phì phò nhìn Tần Thiên với ánh mắt hung ác.
Mọi người đều bị hoảng sợ bởi sự xuất hiện của bóng đen đó. Mà bóng đen đó kích cỡ so với ma lang còn lớn hơn – Ma lang vương.
Ma lang vương dùng hai móng trước sắt nhọn cà sát mặt đất, dựng thân thể lên, miệng mở to ra, phát ra một mùi khó ngửi cùng từng giọt nước miếng chảy xuống đất. Cặp mắt hung ác to bằng chuông đồng nhìn Tần Thiên đứng cách nó không xa. Ánh mắt đó hận như thể muốn đem hắn nuốt vào trong bụng. Bởi vì trên lên nó vẫn còn dính ám khí mà hắn vừa mới phóng ra. Trên ám khí của Tần Thiền thường có một ít hóa công tán được hắn bôi lên. Ám khí mà hắn bắn ra mặc dù chỉ gây thương tích nhỏ cho ma lang vương, nhưng hóa công tán lại theo vòng tuần hoàn của máu tiến vào trong cơ thể nó, tiến vào kinh mạch toàn thân của nó. Ma lang vương phát hiện ma lực mà thường ngày vẫn hãnh diện đột nhiên biến mất. Nó hôm nay chỉ có thể dùng năng lực của thân thể để chiến đấu. nó biết rõ là, hết thảy đều là do ám khí mà Tần Thiên vừa rồi phóng lên người nó đã giở trò.
“Duy Sâm chạy mau! Ma lang vương lợi hại nhất chính là công kích ma pháp!” Tái Đặc đứng ở bên cạnh lớn tiếng la lên.
“Không cần sợ hãi! Nó bây giờ không dùng được ma pháp nữa. Một con cọp không có răng sẽ không còn làm người khác sợ nữa! Ha ha!” Tần Thiên tự tin lên tiếng. Hắn từ ánh mắt của ma lang vương nhìn hắn đã biết hiệu quả của hóa công tán. Nếu không, hai cái ám khí kia của hắn đối với thân hình quá cỡ của ma lang vương mà nói, chỉ là gãi ngứa mà thôi. Ma lang vương cũng không dùng ánh mắt hung ác như vậy nhìn hắn.
“Nó lập tức muốn tấn công, các ngươi trước tiên rời khỏi nơi này mau!” Tần Thiên trầm giọng nói. Mà người khác biết rõ chính mình không thể đối phó với ma lang vương, đều từ từ hướng về phía ngoài lui ra. Lang vương chỉ lạnh lùng nhìn Tần Thiên, hoàn toàn không có để ý những người còn lại. Chỉ có Mễ Thiết Nhĩ vẫn do dự đứng tại chỗ.
Tần Thiên nhíu mày nhìn Mễ Thiết Nhĩ, rồi quát lớn: “Ngươi thật muốn đem tánh mạng của mình ra đùa giỡn ư?” Mễ Thiết Nhĩ lúc này mới từ từ rút lui. Tần Thiên thật không rõ, một nữ hài cố chấp như thế tại sao lại có thể trở thành một đại tỷ đầu lĩnh của tổ hợp này. Tần Thiên cũng không có thời gian để suy nghĩ thêm. Một cái lắc mình đã tránh thoát được một cú táp của lang vương, tay lại phóng tiếp vài mũi ám khí. Trên mấy mũi ám khí đó có tẩm mê hồn tán, nhuyễn cốt tán và sanh tử phệ tâm hóa cốt tán, phân lượng đều gấp hai, hy vọng mấy loại độc dược đó có thể phát huy hiệu quả.
Lang vương chỉ cảm thấy trên người có chút đau đớn. Nó tự biết chính mình lần nữa trúng ám khí của Tần Thiên, và càng như phát điên tấn công hắn.
Lang vương đuổi theo Tần Thiên với tốc độ như gió. Mà Tần Thiên vừa phóng ra ám khí, vừa cùng lang vương du đấu. Tốc độ của lang vương rât nhanh, nhưng khinh công của Tần Thiên cũng không vừa. Lang vương mỗi cú táp bằng móng vuốt sắt bén đánh hụt Tần Thiên, thì đều từ trong miệng phát ra tiếng rống giận, con ngươi đều trở nên đỏ lên. Nếu không phải Tần Thiên đã dụng hóa công tán trước đó khiến cho ma lực của nó biến mất, chỉ sợ hắn không có dễ dàng như hiện giờ. Tần Thiên một mặt cùng lang vương du đấu, chính là vì muốn máu trong người nó tuần hoàn nhanh hơn, như vậy độc dược trên ám khí vừa phóng vào người nó cũng phát tác nhanh hơn.
Bọn người Mễ Thiết Nhĩ cũng không có rời xa, đều đứng nhìn Tần Thien đấu cùng lang vương. Trong mắt bọn họ chỉ toàn là hai thân ảnh bay lượn rất nhanh. Sáu người đều há miệng ngỡ ngàng. Nếu như là đổi lại bọn họ đấu với lang vương, lấy tốc độ của lang vương, chỉ sợ trong sáu người bọn họ không ai có thể trụ được.
Lúc Tần Thiên mới vừa gia nhập, bọn họ tưởng hắn chỉ là một dong binh rất bình thường mà thôi, thái độ đối với hắn cũng bình thường. Tối hôm qua, sự trấn tĩnh của Tần Thiên ngay trong bầy sói, và những đồ vậy thần bí mà người khác không hiểu được, đã làm cho mọi người có thể an toàn vượt qua hiểm nguy. Hiện tại, quan sát Tần Thiên một mình đấu với lang vương, từ bộ dáng của hắn xem ra còn nhiều điểm khác, không thể tưởng tượng được hắn là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Tâm lý của Mễ Thiết Nhĩ càng dao động mạnh hơn. Cho tới nay, bởi vì nàng là một ma pháp sư nên người khác cũng nhượng nàng ba phần, và khiến cho nàng trở nên cố chấp và bốc đồng. Lần này cũng chính vì tính cách đó của mình, mà tiếp nhận nhiệm vụ này, đem đồng đầu của mình thiếu chút nữa vào đường chết. Nếu không có Tần Thiên, chỉ sợ mọi người hiện giờ đều nằm trong bụng của ma lang. Một loại cảm giác mất mác chưa từng có hiện ra trong đầu của nàng.
Thời gian từ từ trôi dần, độc dược trong cơ thể của lang vương cũng từ từ phát tác. Lang vương chỉ thấy lực lượng của mình ngày càng ít, tốc độ cũng ngày càng chậm. Khiến cho nó cảm thấy ghê tởm chính là vẻ mặt tươi cười nhình về phía nó, với đôi mắt tràn đầy sự hài hước. Mặc dù trong lòng lang vương hận như thể muốn nuốt Tần Thiên, nhưng vì tác dụng của độc dược, đã khiến cho lòng của nó có dư, nhưng lực thì không đủ. Nó không thể nói, chỉ có thể dùng tiếng gầm gừ để biểu thị sự phẫn nộ trong lòng của nó. Tần Thiên chứng kiến tốc độ của lang vương ngày càng chậm, thỉnh thoảng nó còn ngẩng đầu rít một tiếng. Hắn thừa dịp lức đó, vận nội lực, phóng thêm một mũi ám khí từ trong tay về phía cổ họng của lang vương.
Chỉ nghe thấy một âm thanh nhỏ, ám khí phóng đúng vào cổ họng của lang vương, một dòng máu nhỏ từ đó bắn ra trong không trung hình thành một huyết hoa vừa mỹ lệ vừa quỷ dị. Từ cổ họng của lang vương phát ra một trận rên rỉ vô lực, trong mắt nó toàn là cừu hận và không cam lòng, nó từ từ ngã xuống. Thân thể co quắp lại, tánh mạng cũng đã rời khỏi nó. Tần Thiên thấy lang vương ngã xuống, liền vung tay phong ra hóa thi phân lên người của lang vương. Chỉ thấy từ trên người nó bốc lên vô số bọt nước. Trong ánh mắt kinh hoảng của bọn người Mễ Thiết Nhĩ, thi thể lang vương từ từ biến mất không còn, chỉ để lại một bãi nước màu vàng đại biểu cho một con lang vương từng tồn tại ở thế giới này. Cái này cũng là bằng chứng duy nhất mà lang vương để lại ở đây.
Trong động chỉ còn lại sự yên lặng, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở trầm trọng. Tần Thiên nhìn thoáng qua bãi nước màu vàng mà lang vương lưu lại, rồi tự mình đi đến gần quả trứng phát sáng nọ.