Quyển 1: Lưu Manh Thần Bổ
Chương 025: Phá gia chi tử
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Mê Truyện
Thạch Bân cũng rất kinh ngạc, chẳng qua hắn không lý giải được vật này có lợi ích gì. Đoàn Phi cuối cùng một xu cũng không tốn, mang một cái kính lúp và kính hiển vi lên thuyền quay trở về huyện Bảo Ứng.
Sau khi chạng vạng vào thành, bọn họ mới biết được bọn năm tên Giang Xương, Hắc Hầu Nhi đã bị chém đầu lúc chính ngọ để răn dân chúng rồi. Giang Xương tuy có muốn theo lời Đoàn Phi kiện lên cấp trên phúc thẩm, nhưng Mẫn đại nhân lo lắng phức tạp, trực tiếp đem người ra chém. Thi thể năm người bọn họ do Nghiêm bộ đầu thay mặt thu lại.
Đoàn Phi và Thạch Bân mua nhang nến đến phòng liệm nha môn bái tế năm người bọn họ. Nghiêm bộ đầu đã sắp xếp thỏa đáng. Sáng sớm ngày thứ hai, toàn huyện Bảo Ứng đều chìm trong tiếng pháo nổ. Đội xử lí tang sự của Hà gia kéo dài ba dặm. Đám người đi đưa Giang Xương cũng chỉ có những huynh đệ Thành Đông trước kia, có vẻ cực kỳ thê lương.
Sau khi tang lễ kết thúc, Đoàn Phi tới Hà gia. Mẫn huyện lệnh chức cao vọng trọng đứng đầu chủ trì cho việc sắp xếp gia sự hai anh em Hà Sơn và Hà Hải.
Tình thế đối với Hà Hải rất không ổn. Gã là con thứ, lại đầy rẫy tội ác ở bên ngoài. Ngay từ đầu tất cả người nhà họ Hà đều phản đối lập tức ở riêng. Thậm chí có người còn cho rằng Hà Hải nên ở lại làm tiểu nhị ở cửa hàng của Hà gia. Qua vài năm nếu biểu hiện tốt thì đại ca làm chủ cưới vợ cho hắn. Rồi chia cho hắn mảnh ruộng nhỏ hoặc cái cửa hàng nhỏ kinh doanh cho xong việc.
Thời gian dần chuyền từ việc ở riêng sang thành đại hội chỉ trích tội lỗi của Hà Hải. Tâm tình Đoàn Phi vốn khó chịu, càng nghe càng bốc hỏa. Hắn nhảy dựng lên, quát lớn:
- Đều câm con mẹ cái miệng lại cho ta!
Trong phút chốc vừa như tiếng nồi nước sôi huyên náo đều biến mất, chỉ còn lại tiếng hô của Đoàn Phi chấn động trong đại sảnh.
Đoàn Phi càng phẫn nộ hét lên:
- Con vợ bé sinh ra cũng không phải là con trai sao? Luật Đại Minh chưa có một điều nào quy định con vợ thứ không thể cùng chia gia sản với con vợ cả. Mấy đại lão gia đang ngồi đây có mấy vị không nạp thiếp, không có con thứ xuất? Nếu có sinh ra chúng, thì cùng cho bọn chúng cơ hội được công bằng. Nếu không các người cũng đừng có nạp nhiều thiếp như vậy về nhà, sinh ra nhiều rồi không nuôi không giáo, thì tính cái gì vậy?
Những người tham dự cuộc họp này đa phần đều là tai to mặt lớn, nhà giàu có, đa phần đều có phong trào nạp thiếp. Bọn họ bị Đoàn Phi mắng cho một trận nhất thời đều á khẩu không nói gì được.
Đoàn Phi tiếp tục lớn tiếng nói:
- Một đám đại gia cộng lại có đến vài nghìn tuổi rồi, không ngờ hùa nhau đi ức hiếp đứa nhỏ Hà Hải mới qua 18 tuổi này. Các người không biết xấu hổ, ta thay các ngươi mà đỏ mặt. Chia hay không chia Hà Sơn Hà Hải, chuyện giữa huynh đệ bọn họ như thế nào Mẫn tri huyện sẽ công bằng xử trí. Sau khi Hà Hải ở riêng cho dù có bại hết gia sản cũng không liên hệ gì với các người. Các người nhiều lắm cũng chỉ là đứng ra chứng kiến, chứ có quyền gì ở đây mà lải nhải? Có phải thấy chỗ tốt, muốn thừa dịp loạn mà mò chút dầu hay muốn lấy lòng ai à? Nói cho các ngươi biết, đừng có mà nằm mơ. Hà Hải là huynh đệ của ta, ai dám làm khó hắn thì nghĩ cho thông đi, không ông liều mạng không làm Tiểu Bộ Khoái này nữa mà cũng các ngươi quyết chiến đấy. A Phi ca huyện Bảo Ứng quyết sẽ không trơ mắt nhìn huynh đệ mình thua thiệt đâu.
- Aaaaaa... Thật sự là tên vô lại Thành Đông A Phi ca. Sao hắn lại làm Bộ Khoái?
Rất nhiều người lúc này mới nhận ra một thân rực rỡ Đoàn Phi. Tiếng bàn tán bốn phía nổi lên, trong đại sảnh lại ồn ào hẳn.
Mẫn đại nhân quát:
- Ngồi xuống, Đoàn Phi, không được uy hiếp mọi người, bản quan đều có phán xét.
Đoàn Phi thừa cơ rút lui, hắn lanh lảnh nói:
- Vâng! Đại nhân. Tôi chỉ là chẳng qua vì bọn họ ức hiếp huynh đệ tôi mà thôi. Bọn họ nói được ắt tôi cũng nói được, trừ phi bọn họ câm miệng, tôi cũng sẽ không nói.
Ánh mắt Đoàn Phi lạnh lùng quét tới, đến mức chúng đều nghiêm nghị cúi đầu, không người nào dám đối diện.
Hà Hải đứng lên cảm kích nói:
- Đa tạ Phi ca thay ta nói chuyện. Ta tin tưởng Mẫn đại nhân cùng với những bề trên trong tộc sẽ cho ta công đạo. Kỳ thực chuyện chia nhà phụ thân ta khi tại thế đã đồng ý rồi. Chính vì vậy chị dâu ta mới cấp bách khó nhịn nổi hại độc phụ thân.
- Không cần nhắc lại con đàn bà độc ác kia. Đều tại ta cả ngày ra ngoài buôn bán không quản giáo tốt.
Hà Sơn vẻ mặt bi phẫn hối hận. Gã thật sự là người ngậm bồ hòn mà im, có khổ mà không nói ra lời. Nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút may mắn, bởi vì nếu chân tướng không bị vạch trần, chỉ sợ người kế tiếp bị đầu độc chính là gã.
Chuyện này lúc này nhắc đến cũng làm cho dòng chính phụ trong ngoài mạnh yếu thay đổi. Nói như thế nào thì vợ Hà Sơn cũng là vì gian tình và tài sản mà đầu độc cha chồng. Hà Sơn tự nhiên mà có trách nhiệm rất lớn. Trong trường hợp như thế này sợ nhất không ai thay chính mình nói chuyện. Đoàn Phi không mở đầu, Hà Hải cũng không phải yếu đuối. Nhân cơ hội nhắc đến chuyện này, làm cho tình thế liền đảo ngược.
Chuyện ở riêng rốt cục đi vào quỹ đạo. Khế đất, cửa hàng cùng với các bất động sản của Hà Hùng đều đưa lên mặt bàn. Không tính không biết, Hà gia thật là có tiền, khó trách nói ra chuyện ở riêng khiến nhiều người chạy đến góp vui vậy.
Tiền mặt và tiền cất ở ngân trang là tương đối dễ chia. Khế đất đến những đồ trang sức dường khó định giá, có khi vì định giá một bức tranh chữ mà phải bàn đến hồi lâu.
Lúc này Hà Hải đưa ra một quyết định khiến Đoàn Phi cũng thất kinh, càng không nói đến những người khác.
Hà Hải đề nghị với Mẫn đại nhân:
- Đại nhân. Chuyện ở riêng như vậy tốn thời gian lâu quá, không khỏi làm trễ nải việc của mọi người. Chi bằng như vậy, thứ gì khó định giá thì mọi người cứ tán thành giá thấp nhất, từ đó chia tiền cho ta. Đồ vật thì quy cho đại ca. Không biết đại nhân nghĩ thế nào?
Phương pháp kia quả nhiên rất nhanh, chỉ có điều Hà Hải không khỏi chịu thua thiệt. Tuy nhiên là chính gã nói ra, mọi người cũng không có ý kiến. Hà Sơn nhún nhường vài câu rồi cũng chấp nhận. Chuyện chia tài sản ở riêng sau đó liền đơn giản, không đến nửa canh giờ đã phân chia xong. Hà Hải được phân mấy cửa hàng và bất động sản, đất đai, cùng với 63 ngàn 2 trăm tiền mặt.
Lấy đến khế đất và khoản lớn hóa đơn ngân phiếu, Hà Hải không khỏi sợ mà rơi lên. Gã hướng đại sảnh thờ phụng phụ thân linh vị lạy mấy cái, lớn tiếng nói:
- Cha! Xin tha thứ cho con bất hiếu.
Mọi người còn đang nghi hoặc, Hà Hải lau nước mắt, đứng lên nhìn bốn phía, chắp tay nói:
- Các vị đại nhân, các vị bề trên thúc bá cùng họ, các huynh đệ, đại ca. Ta định nội trong ba ngày chuyển đất đai bất động sản, cửa hàng đổi thành bạc, có thể ưu tiên cho các ngươi thu mua, ta lấy 8 phần giá gốc. Sản nghiệp của Hà gia mọi người không muốn nhìn thấy rơi vào tay người ngoài chứ? Vậy mau tới mua đi, dù ta có là phá gia chi tử, mọi người cũng không cần khuyên mắng ta. Ý ta đã quyết. Ngoại trừ giữ một phòng nhỏ để ta ở, những vật khác đều đổi thành bạc. Ta muốn giống cha năm đó, ra ngoài mà trưởng thành, không làm nên sự nghiệp ta quyết không trở lại.
Nghe lời Hà Hải nói như đinh đóng cột, tất cả mọi người đều thèm nhỏ giãi. Cho dù có mắng là phá gia chi tử, cũng không nói ra.
Hà Sơn mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, vỗ tay nói:
- Được! Có chí khí. Đại ca trước kia nhìn lầm ngươi rồi. Đây là sản nghiệp của cha năm đó tìm lại, ta mua hết. Chỉ là vừa ở riêng, tiền mặt không nhiều lắm đều chia cho ngươi rồi, đại khái ta cần nửa tháng để kiếm tiền.
- Được! Đại ca nói mua ta chỉ thu bảy phần.
Hà Hải nói:
- Hai ngày nữa ta sẽ đi. Đại ca trước hãy ghi giấy vay nợ cho ta đi.
Việc của chia nhà cuối cùng cũng đại công cáo thành, Hà Hải cùng mẫu thân của hắn rời khỏi Hà gia. Sau khi bố trí mẫu thân ở nhà mới ổn thỏa, hắn cùng với Đoàn Phi đi tới lầu Hạc Lai. Hà Hải muốn một căn phòng thượng hạng, sau khi gọi rượu và đồ ăn, hắn độtt nhiên ngây người ra. Đoàn Phi biết hắn có lời muốn nói, bởi vậy cũng không lên tiếng.
Sau khi rượu và thức ăn được đưa lên, Hà Hải căn dặn không cho bất cứ kẻ nào tiến vào quấy rầy. Đợi tiểu nhị đi khỏi, Hà Hải tự mình rót rượu cho Đoàn Phi, hướng đến Đoàn Phi quỳ xuống hai tay giơ cao chén rượu cảm kích nói:
- Phi ca, nếu không có huynh tìm ra hung phạm rửa oan cho đệ, thì đệ hôm nay là một tử tù rồi.
- Ân đức của Phi ca, tiểu đệ chưa biết khi nào báo đáp được, xin mời huynh uống chén rượu này! Hôm nay về sau, cái mệnh này của tiểu đệ chính là của huynh, Phi ca!
- Huynh đệ trong nhà, ta không giúp đệ còn giúp ai, mau đứng lên. Lễ lớn như vậy ta nhận không nổi.
Đoàn Phi giơ tay ra đỡ, Hà Hải lại nhất định không chịu đứng lên, nói:
- Phi ca, huynh uống xong chén rượu này, đệ còn lời muốn nói, chưa nói hết đệ sẽ không đứng lên.
Đoàn Phi đành nhận chén rượu, uống một hơi cạn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quyển 1: Lưu Manh Thần Bổ
Chương 026: Xuất hải! Vẽ bản đồ!
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Mê Truyện
:Hà Hải đang quỳ lại rót một chén khác, hai tay giơ cao tiếp tục nói:
- Phi ca, mấy năm nay nhận được sự chiếu cố của huynh, đệ tuy làm không ít chuyện hồ đồ nhưng cuối cùng vẫn vô bệnh vô tai. Hôm nay, Phi ca lại giúp đệ được ngẩng đầu. Nếu không có thể diện của Phi ca trấn trụ những người đó, đệ sợ rằng không có cơ hội chứng minh năng lực của mình, chỉ có thể làm một tiểu nhị đần độn hết cuộc đời. Chén thứ hai này muốn cảm tạ Phi ca từ trước tới nay luôn chiến cố và bảo vệ đệ.
Đoàn Phi xúc động uống cạn, sau đó cười nói:
- Việc tốt không quá ba lần. Chén rượu thứ ba của đệ có phải hay không muốn đem Nhị thẩm ủy thác cho ta chăm sóc?
Hải Hà mỉm cười nói:
- Phi ca quả nhiên liệu sự như thần, di nương (cách con gọi vợ bé của cha thời xưa)… không, mẹ đệ ở lại nhà đại ca, đệ sợ bà ấy bị khinh thường. Trong huyện Bảo Ứng, người đệ hoàn toàn tin tưởng chỉ có Phi ca thôi. Làm con không thể ở bên cạnh mẹ, đệ thật là bất hiếu. Ở đây có hai ngàn lượng, một ngàn lượng dành tạ ơn Phi ca, một ngàn lượng còn lại là để chuẩn bị khi cần, bất luận là mẹ đệ hay là Phi ca, khi cần đều có thể ứng phó một chút.
Đoàn Phi không chút khách khí nhận lấy cất vào trong ngực, sau khi uống cạn nắm bả vai Hà Hải nói:
- Đệ yên tâm đi! Ta nhất định không phụ sự nhờ vả.
Hà Hải lại lạy ba lạy nữa mới đứng dậy về chỗ ngồi, hắn cầm lấy chiếc đũa, nói:
- Phi ca, ăn đi, đồ ăn đều nguội lạnh rồi.
Đoàn Phi gắp ngó sen cho vào miệng, nhai, hỏi:
- Ngươi chuẩn bị đi đâu buôn bán?
Hà Hải chần chừ một chút, Đoàn Phi nói:
- Không thể nói thì không cần nói. Ta chỉ muốn nhắc nhở đệ, một mình mang theo nhiều tiền như vậy, tất cả đều phải cẩn thận.
Hà Hải bỗng nhiên nói:
- Đệ tin tưởng Phi ca. Đệ chuẩn bị đi Ninh Ba tìm Thành thúc. Đệ muốn xuất hải.
Khi nói đến hai chữ “xuất hải” thanh âm của Hà Hải đè tới mức thấp nhất, bộ dạng đầy lo lắng tai vách mạch rừng. Đoàn Phi suy tư một lúc mới nhớ lại trên thông cáo của nha huyện trước đây từng nhìn thấy thông báo cấm hải. Triều đại Minh từ Thái tổ Chu Nguyên Chương bắt đầu hạ lệnh cấm hải. Lệnh cấm hải khi lỏng khi chặt. Hiện nay giặc Oa (chỉ Nhật Bản) dần dần lớn mạnh khiến việc cấm biển càng trở nên nghiêm ngặt. Bất luận quan dân Đại Minh không được xuất hải buôn bán, nếu không bắt một người giết một người, nghiêm trọng thì tịch thu tài sản tru di tam tộc. Đây chính là kinh doanh rơi đầu đó.
Hà Hải tưởng rằng Đoàn Phi sẽ kịch liệt phản đối, không ngờ tới Đoàn Phi sau một hồi trầm ngâm lại gật gật đầu nói:
- Xuất hải là tương đối nguy hiểm, tuy nhiên lợi nhuận rất nhiều. Ôi, cấm hải là một sai lầm vô cùng lớn. Nếu mở cửa biển tự do thông thương, không nói bách tính giàu có đông đúc mà giặc Oa cũng sẽ giảm không ít, còn gì phải lo lắng nữa chứ?
Hà Hải vỗ đùi, vui mừng nói:
- A, đại ca nói đến điều trong tâm khảm của đệ rồi.Trên thực tế Đại Minh ta cấm biển mấy trăm năm nào từng tuyệt cấm đâu? Chẳng những dân gian những thuyền buôn lậu càng cấm càng nhiều, thậm chí đến quan phủ cũng lén lút buôn lậu. Ti quản sự thuyền đi biển của thành phố Ninh Ba là đại thái giám Lại Ân tháng trước đi buôn lậu bốn thuyền lớn lá trà, đồ sứ và tơ lụa đến Lưu Cầu, kiếm về mười vạn lượng bạc trắng đấy.
- Ôi, đáng tiếc, đáng tiếc.
Đoàn Phi lắc đầu than nhẹ, uống liền chén rượu.
- Đúng vậy.
Hà Hải phụ họa một tiếng, tiếp tục nói:
- Rất nhiều người không có quyền thế như vậy lại không muốn mất ngân lượng thông qua nha môn, phải đóng giả thành giặc Oa, nửa đen nửa trắng thành hải tặc. Gặp phải hải tặc nửa vời này có khi còn thảm hơn so với gặp giặc Oa thật.
Đoàn Phi lặc đầu nói:
- Quên đi, đừng nói chuyện này. Nói nữa trong lòng thêm lo lắng. Đúng rồi, đệ chuẩn bị xuất hải buôn bán, đệ biết bơi không? Biết điều khiển thuyền vượt biển không? Đệ biết ở đâu, sản xuất cái gì, vận chuyển từ đâu bán tương đối khá không?
Hà Hải cười đáp:
- Đại ca, huynh vẫn chưa biết rõ tường tận đệ phải không? Đệ cái gì cũng không hiểu, nhưng còn Thành thúc biết, nghe nói ông ấy chi số tiền lớn mua được tấm hải đồ (bản đồ trên biển), trên đó có rất nhiều quốc gia và địa phương chưa nghe qua đâu.
Đoàn Phi khinh thường cười ngạo, nói:
- Bọn họ gọi cái gì là hải đồ chứ, có bày ra trước mặt đệ xem cũng đều không hiểu. Như vậy đi, ta đến nhà kho nhà môn giúp đệ tìm xem, nói không chừng có thể tìm được một hải đồ tốt vẽ phỏng lại cho đệ, đảm bảo ngươi từ nay về sau tung hoành đại dương, trở thành nhà hàng hải lợi hại nhất từ trước đến nay!
- Tốt!
Hà Hải dường như cũng chả có gì là quan tâm, bởi vì hắn biết trong nha môn đâu có hải đồ gì. Nghe nói ngay cả tấm hải đồ mà trăm năm trước khi Tam Bảo thái giám xuống Tây Dương vẽ chế ra cũng đã bị Hoàng Đế hạ lệnh đốt rụi, trong huyện nha nào dám bảo tồn hải đồ gì chứ!
Đoàn Phi bắt đầu nói với Hà Hải hiểu biết của hắn về thế giới ngoài biển, và một số hiểu biết căn bản cần biết để xuất hải. Những thứ mà Đoàn Phi giải thích dù còn khá nông cạn nhưng cũng đã khiến Hà Hải mở rộng tầm mắt, nửa tin nửa ngờ.
- Trong giấc mộng thần tiên nói với ta, đệ tin cũng được mà không tin cũng được sau này tự rõ.
Đoàn Phi không giải thích nhiều đối với nghi ngờ của Hà Hải. Một câu nói như vậy, ngược lại Hà Hải tin, đều ghi tạc vào trong lòng đem những lời nói của. Sau khi cơm nước no nê, hai người hẹn 3 ngày sau gặp lại rồi mỗi người đi một ngả. Đoàn Phi quay lại nha huyện, trước tiên đến phòng liệm xem xét. Tên tiểu tử Dương Sâm này khá tập trung vào nhiệm vụ, loại công việc buồn tẻ này không ngờ hắn lại có thể kiên trì được.
- Phi ca, vụ án đều phá được mấy ngày rồi, loại nghiên cứu này còn muốn tiếp tục nữa không?
Sau khi nhìn thấy Đoàn Phi, Dương Sâm cười hì hì nói.
- Đương nhiên phải tiếp tục, ta còn dự định kiếm vài con heo nữa nghiên cứu nửa năm trở lên.
Đoàn Phi nói đùa.
Dương Sâm mặt biến thành hình quả mướp đắng:
- Phi ca, con heo này đã phiền toái chết rồi, thi thể sau khi đưa đến phòng liệm đều phải dùng nước thuốc rửa sạch qua, nào có thối như vậy. Bây giờ đến ông nội của ddeej cũng không tiến vào phòng liệm rồi, đệ vẫn còn phải trông coi.
- Nếm trải khổ đau mới thành người, cố gắng lên nhé.
Đoàn Phi cười to vài tiếng, nghêng ngang rời đi, để lại Dương Sâm một mình trút giật lên mặt đất.
Đoàn Phi lại đến phòng bếp dạo một vòng, sau đó liền đi tới phòng kí tên.
Phòng kí tên là phòng làm việc trong nha huyện. Ở phòng kí tên của huyện Bảo Ứng, Mẫn huyện lệnh và Hứa điển sử đều có một gian làm việc riêng, các gian khác đều là sáu gian tương ứng với sáu Bộ Hình. Bây giờ đều không có người, các phòng đã khóa cửa, trong phòng kí tên vẫn còn không ít gian trống. Có khi công vụ bề bộn, 6 gian không đủ để sử dụng, có thư lại tạm thời mời đến giúp đỡ liền làm việc tại gian trống, vì vậy trong đây bút mực giấy nghiên đều đầy đủ. Đoàn Phi đốt nến lên, nối hai tờ giấy trắng dài lại thành hình vuông, sau đó liền lấy ra con dao nhỏ cắt lông vịt từ phòng bếp lại.
Dùng bút lông vẽ bản đồ hiển nhiên là mất nhiều công phu. Ở thời này bút than (dùng vẽ lông mày, khá thô mềm) cũng không nên dùng, bút bi, bút máy đều khỏi phải nghĩ đến rồi, bút lông ngỗng liền trở thành lựa chọn duy nhất.
Cọng lông vịt ngắn, ống mềm nhỏ dùng không tốt bằng long ngỗng, tuy nhiên cũng coi như là được. Sau khi mài mực, Đoàn Phi liền bắt đầu dùng bút lông vịt tự chế viết vẽ ra trên giấy trắng.
Tình huống các quốc gia bấy giờ Đoàn Phi cũng không biết, nhưng địa lí thế giới vẫn còn ấn tượng đại khái, ít nhất sẽ không đem đảo Điếu Ngư vẽ cho Nhật Bản. Nước Nhật thời kì này chưa thành nước, chỉ là bốn đảo lớn kia đều bị trăm quân phiệt địa phương cát cứ, đánh nhau liên miên. Thiên Hoàng lên ngôi hơn mười năm rồi, đến nghi thức cũng không có tiền để tiến hành.
Vẽ ra ba bức liền mới miễn cưỡng hài lòng một bức bản đồ bao gồm cả Đông Nam Á, Châu Úc, New Zealand, lúc này đã là canh ba. Đoàn Phi ngáp một cái, sau khi thu gọn xong đồ này vật nọ, đi ngủ.
Ngày hôm sau không phải ngày thả cáo, Đoàn Phi vốn định ngủ nướng, ai ngờ lại bị người khác sáng sớm gọi tỉnh dậy.
- Phi ca, mau tỉnh dậy. Lão gia gọi huynh lên công đường đấy!
Thạch Bân đẩy người Đoàn Phi có chút hưng phấn kêu.
- Lên công đường? Lên công đường cái gì? Cũng không phải ngày thả cáo, ta không phải không cần đến công đường sao? Chẳng lẽ có người kiện ta?
Đoàn Phi ngủ không đủ giấc, dụi dụi mắt mơ màng nói.
Thạch Bân nhịn không được bật cười, nói:
- Không phải có người cáo huynh, là có người cáo Hứa điển sử, Hứa đại nhân. Mẫn đại nhân là truyền huynh đi phối hợp với Nghiêm bộ đầu điều tra vụ này đấy!
- Ồ!
Đoàn Phi bừng dậy, tinh thần tỉnh táo hỏi:
- Án gì? Không làm tròn trách nhiệm hay nhận hối lộ?
- Là án mạng!
Thạch Bân hai mắt sáng lên nói. Trong lúc Đoàn Phi đang rửa mặt mặc quần áo, hắn nói đơn giản chân tướng sự việc một lần.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quyển 1: Lưu Manh Thần Bổ
Chương 027: Vụ án thiếu nữ mất tích
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Mê Truyện
:Sáng sớm liền có người ở cửa nha môn đánh trống kêu oan, kiện một thiếu nữ mất tích. Bởi vì không phải ngày thả cáo, trừ khi phát sinh án mạng, nếu không nha dịch canh cửa nha huyện thu lại đơn kiện giao cho thư lại Hình phòng thụ lí là được. Nhưng hôm nay đơn kiện chính là Hứa điển sử, Hứa đại nhân, nha dịch nhận đơn kiện lại quen biết với Nghiêm Bộ đầu, hắn liền trực tiếp giao đơn kiện cho Nghiêm Bộ đầu.
Nghiêm Bộ đầu vừa thấy cáo trạng cáo Hứa Dục mưu hại tì nữ trong nhà tiêu hủy dấu tích, tinh thần liền bừng tỉnh. Hắn trực tiếp mang đơn kiện giao cho Mẫn đại nhân, cũng thổi thêm không ít gió bên tai. Mẫn đại nhân đối với Hứa đại nhân càng ngày càng không vừa ý lúc này liền lập án, nguyên cáo và bị cáo đều truyền lên công đường thẩm vấn. Đôi bên cãi cọ không ngớt, Mẫn đại nhân càng nghe càng mơ hồ, lúc này mới nhớ tới Đoàn Phi.
Đoàn Phi điểm tâm cũng chưa ăn, vội vàng đến công đường, báo cáo một tiếng liền được truyền vào.
Chỉ thấy trên công đường một người đàn ông trung niên ước chừng hơn bốn mươi tuổi đang quỳ, làn da ngăm đen, người mặc một bộ áo thô, bên dưới quần dài màu xanh đậm, chân trần đi một đôi giầy rơm, trên giầy đều dính đầy bùn đất, đoán chừng vừa đi một đoạn đường dài.
Khác với xã nông đang quì, Hứa Dục có phẩm tự ngạo nghễ đứng ở công đường, trừ khi Mẫn đại nhân tước đi mũ miện, bỏ đi quan phục của hắn, nếu không trên công đường ở huyện hắn không cần phải quỳ.
Hiện tại Đoàn Phi là bộ khoái, cũng không phải quỳ, Mẫn đại nhân chờ hắn đứng lại rồi nói:
- Đoàn Phi, vụ án hôm nay vốn không phải phiên ngươi đến hỏi, tuy nhiên Hứa đại nhân nguyên phụ trách điều tra án có liên quan tới án này, mà Nghiêm Bộ đầu lại đề cử ngươi, nên mới gọi người đến. Đây là vụ án nói là đơn giản nhưng lại có chút phức tạp. Nghiêm Bộ đầu ngươi nói với hắn đi.
Nghiêm Bộ đầu đem vụ án tóm tắt một cách đơn giản, rõ ràng và vấn đề chính hai bên cãi cọ nói cho Đoàn Phi. Chờ khi hắn nói xong, Đoàn Phi ngạc nhiên nói:
- Đại nhân còn chờ cái gì? Phái người đi tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Loại án này tìm không tìm ra người không có biện pháp nào.
Nghiêm Bộ đầu nói:
- Cái này ai cũng biết, vấn đề là Hứa đại nhân nhất quyết nói tì nữ kia vài ngày trước đã tự thanh toán tiền công tự rời đi rồi. Hơn nữa nhà Hứa đại nhân ở ngay sau nha môn, trong nhà có gia quyến không tiện để chúng ta điều tra.
Đoàn Phi ồ một tiếng, xoay người hướng Hứa Dục chắp tay nói:
- Hứa đại nhân, đây là án liên quan đến mạng người, nếu Hứa đại nhân đã là bị cáo, kính xin Hứa đại nhân phối hợp, ta nhớ bên cạnh nhà Hứa đại nhân là nhà Mẫn đại nhân phải không? Xin Hứa đại nhân để gia quyến mang theo kim ngân, đồ giá trị đến nhà Mẫn đại nhân tạm lánh, một nhóm người lục soát thật là nhanh. Hứa đại nhân vẫn có thể cùng Mẫn đại nhân ở sân giám sát. Đây chính là biện pháp rửa bỏ hiềm nghi tốt nhất, Hứa đại nhân thấy như thế nào?
Hứa Dục trợn trừng mắt nhìn Đoàn Phi, cứng rắn nói:
- Các ngươi nhân cơ hội hiệp sức lại trả thù ta, ta đã nói rất rõ ràng ta không có bất kì hiềm nghi nào cả. Ta nghi ngờ việc này đều là các người cố ý giăng bẫy ta. Ta tài không hơn các ngươi, ai biết các ngươi sau khi đến nhà ta lại không lén để một bộ thi thể ở sân sau?
- Vậy không có biện pháp rồi.
Đoàn Phi quay đầu lại hướng Mẫn đại nhân chắp tay bẩm:
- Mẫn đại nhân, Hứa đại nhân không muốn phối hợp. Như vậy chúng ta đành phải vừa dán bố cáo toàn huyện tìm kiếm tiểu nha hoàn kia, mặt khác về quy củ của triều đình thì ta không nắm rõ lắm, không biết có phải phát công hàm đến Ứng Thiên Hộ bộ, Hình Bộ xin đề xuất mới có thể tra xét nhà của Hứa đại nhân?
Mẫn đại nhân còn chưa nói, Hứa Dục tức giận nói:
- Đoàn Phi, ngươi thật rất độc ác, không ngờ lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, muốn hại ta thân bại danh liệt! Mẫn đại nhân ta thỉnh cầu ngài mang Đoàn Phi đánh đuổi khỏi công đường, bản huyện vĩnh viễn không thu nhận ngươi.
Đoàn Phi nói một cách vô tội:
- Hứa đại nhân hà cứ gì nói như vậy? Đây đều là trình tự thông thường xử lí án. Không dán thông cáo chẳng lẽ chỉ bằng mấy người khoái bộ chúng ta có thể đi tìm khắp huyện sao? Hứa đại nhận từ trước tới nay luôn phụ trách phá án, đúng ra việc này hẳn phải rõ hơn ta nhiều lắm, vì sao phải đâu cũng làm khó cản trở chúng ta tìm người? Chẳng lẽ cái án tì nữ kia là thật!
- Ngươi chớ ngậm máu phun người!
Hứa Dục chỉ Đoàn Phi khí giận bốc lên, nói không nên lời phản bác.
Đoàn Phi thản nhiên nói:
- Ta có ngậm máu phun người hay không mọi người tự có công luận, giả như là người khác, chỉ sợ Hứa đại nhân sớm gắn cho tội danh cản trở phá án, nhanh giải hắn vào lao tù rồi.
Lúc này Nghiêm Bộ đầu châm ngòi, thổi gió thêm củi thêm cỏ nói:
- Mẫn đại nhân, loại vụ án này tất yếu phải xử lí đúng lúc, nếu như đến trễ, chỉ sợ tì nữ kia càng khó tìm được nữa.
Nguyên cáo kia lúc này kêu lên:
- Đại nhân làm chủ cho nô tài. Hứa Dục hắn nhất định đã đánh chết con gái của ta sau đó hủy thi thể xóa dấu vết rồi, đại nhân!
Mẫn đại nhân do dự một hồi, cuối cùng nói:
- Hứa đại nhân, việc này xảy ra với tất cả mọi người đều không tốt, không bằng theo lời Đoàn Phi nói, gia quyến nhà ngươi đưa sang nhà ta đi, sau đó chúng ta đến nhà ngươi tùy tiện đi dạo? Về phần thông báo tìm người đó cũng là điều nhất định, cứ nói quý phủ mất tích một tì nữ, treo giải thưởng tìm kiếm đi.
Lời nói tuy uyển chuyển nhưng lại chân thực đáng tin. Hứa Dục đến mức này cũng chỉ có thể cúi đầu, hắn nghiến răng trừng mắt nhìn Đoàn Phi nói:
- Đại nhân, cứ làm như thế, quá lắm ta yêu cầu Đoàn Phi tránh xa vụ án này.
Đoàn Phi lập tức nói:
- Hứa đại nhân với ta không oán không thù không thân thích, vì sao ta không được tham dự án này? Ta thì không sao cả, có điều nếu không phá được án đến lúc đó cũng không nên đánh ta.
Mẫn huyện lệnh gõ thước gõ (thước gõ vào bàn để người nghe chú ý) nói:
- Hứa đại nhân không cần nhiều lời, Đoàn Phi không cần thoái lui. Ta, ngươi thêm Nghiêm Bộ đầu, Đoàn Phi, nguyên cáo năm người đến nhà ngươi uống trà, quan sát một chút, những người khác chuẩn bị cáo thị, đợi ta quay lại sau khi xem qua liền đưa đi dán. Cứ làm như vậy đi.
Mọi người tới sau nha huyện. Đây là nơi ở của quan viên và gia quyến. Triều Minh quy định quan viên địa phương nhất định phải ở tại nha môn, huyện Bảo Ứng không có Huyện thừa và Chủ bạc (chức quan quản lí công văn), Huyện lệnh đại nhân cùng Điển sử đại nhân liền tọa lạc trong đại viện lớn, Nghiêm Bộ đầu chỉ có thể ở một góc.
Hai nhà ngoài trừ cổng chính còn có một cổng nhỏ thông qua hoa viên thuận tiện hàng ngày đi lại, Hứa Dục đi vào trước để thê thiếp vợ con theo cửa nhỏ hoa viên tránh sang Mẫn gia, sau đó mới mở cửa để Đoàn Phi và đám người vào tra xét.
Sau khi tiến vào Hứa gia, Đoàn Phi bộ dạng chuyên tâm giải quyết công việc, ngó đông nhìn tây, cái gì cũng không bỏ qua, hơn nữa chú ý gầm giường, ngăn tủ, mặt cỏ hoa viên, giếng nước và những nơi khác nữa. Hứa Dục tuy rằng buồn bực nhưng cũng không cách nào ngăn cản được.
Hứa Dục đầu tiên dẫn tất cả tới thư phòng ở hậu viện. Một tên thư đồng tên là tiểu Chiêu bưng trà lên, đến ngưỡng cửa vấp chân ngã một cái khiến mấy chén trà cùng khay trà vỡ tan tành.
Tiểu Chiêu sợ tới mức ngây người, trà đổ đầy đất vừa lúc giống như đổ thêm dầu vào lửa, Hứa Dục tức giận, nhẩy dựng lên, đi đến trước mặt tiểu Chiêu tát một cái, đồng thời giận dữ quát lên:
- Nô tài chó chết, ngươi chết cho ta!
Thư đồng kia ngã nhào xuống đất, cả người bị đánh cho hồ đồ, Hứa Dục còn muốn truy đánh thì Mẫn đại nhân quát:
- Được rồi, trà cũng không cần uống, vụ án quan trọng hơn, nói người mang sổ sách lên đi.
Hứa Dục xoay người thở phì phì, trong tay áo lấy ra một quyển sổ đưa cho Mẫn huyện lệnh nói:
- Đại nhân, tì nữ tiểu Vân năm ngày trước đã tính tiền công rời đi. Đây là chuyết kinh (cách gọi vợ thời cổ) mỗi ngày ghi sổ sách, mời đại nhân xem qua.
Mẫn đại nhân chỉ nhìn thoáng qua liền đưa cho Nghiêm Bộ đầu, Nghiêm Bộ đầu không biết mấy chữ đại tự liền đưa cho Đoàn Phi.
Đoàn Phi rất nhanh tìm được mục tương ứng, bên trên viết tháng nào ngày nào tì nữ tiểu Vân nhận được tiền công tháng trước hai trăm văn tiền, sau đó liền nghỉ việc mà đi v.v…
- Thế nào? Ta nói cô ta đi rồi chứ!
Hứa Dục cất giọng nói, còn nghiêng đầu đắc ý nhìn Đoàn Phi.
Trên điều mục còn có dấu điểm chỉ, xem ra không giống giả, nhưng Đoàn Phi vẫn lẩm nhẩm tìm mục tháng trước tiểu Vân lĩnh tiền công cẩn thận đối chiếu một chút.
Qua kính lúp so với dấu vân tay đều là một người, nhưng số lượng khác biệt khá lớn, tháng trước Tiểu Vân nhận được năm trăm văn tiền, tháng này mới nhận được hai trăm văn tiền, điều này là tại sao chứ?
Với nghi vấn này, Hứa Dục hồi đáp rất hợp tình hợp lí:
- Cô ta tháng này phát bệnh thần kinh, làm hỏng không ít dụng cụ, ba trăm văn tiền kia tự nhiên bị trừ vào số đồ rơi vỡ, không tin các ngươi có thể hỏi các tì nữ khác trong nhà.
Đoàn Phi gấp sổ sách lại nói:
- Ta còn có chút kì quái. Hứa đại nhân, ta xem từ trước trong sổ sách ghi chép cũng có đánh đổ đồ trừ tiền viết rất tỉ mỉ. Ví như điều này, ngày hai mươi ba tháng Giêng, nha hoàn tiểu Cúc đánh vỡ một cái bình hoa sứ nhỏ trừ tiền tiêu hàng tháng năm mươi văn, vì sao tháng này tiểu Vân lĩnh tiền trong bản ghi chép không có viết lên đây?
Hứa Dục ngạo nghễ nói:
- Cô ta nghỉ việc rồi, còn ghi nhiều như vậy để làm gì? Dù sao cô ta ấn dấu tay, đã nói lên ta không thiếu của cô ta.
- Cái này khó nói, cô ta là một phụ nữ yếu đuối, bị các ngươi đè xuống điểm chỉ cũng không chừng.
Câu của Đoàn Phi vẫn chưa nói xong đã bị tiếng thở của Hứa Dục cắt đứt, hắn rống lên một tiếng:
- Đủ rồi! Mẫn đại nhân, Đoàn Phi hắn không hề có chứng cớ lại luôn lấy lời nói để mưu hại ta, xin đại nhân minh xét!
Mẫn đại nhân còn chưa nói, Đoàn Phi đã phản bác:
- Ai nói ta không có chứng cớ? Mời đại nhân xem, đây là ghi chép một người khác nghỉ việc hai tháng trước, lại xem ghi chép tiểu Vân tháng này, đại nhân có phát hiện điều gì bất đồng?
Mẫn đại nhân híp mắt nhìn kĩ một lượt, nhưng thật ra Nghiêm Bộ đầu đã nhìn ra vấn đề trước, hắn chỉ vào bản ghi chép của tiểu Vân nói:
- Mẫn đại nhân, người xem, hai tháng trước mục này là một lần viết xong đấy, tổng cộng ba hàng, mà ghi chép của tiểu Vân chỉ một hàng. Tuy ta không biết chữ, đều cho thể nhìn ra những chữ nhỏ này là sau đó thêm vào.
- Đúng vậy, Nghiêm Bộ đầu mắt sáng như thần.
Đoàn Phi tâng bốc hắn, tiếp tục nói:
- Chữ trước sau hình dạng không thống nhất, to nhỏ khác nhau, việc nghỉ việc viết vào khe hẹp. Đại nhân, tôi cho rằng tiểu Vân lĩnh tiền công là thật nhưng thôi việc mà đi là khó nói.
PS (lời tác giả): Hôm nay có độc giả nói Đoàn Phi phát triển quá nhanh, vừa đến liền liên tiếp phá án, dường như không thể như vậy, nhưng tôi không cảm thấy có vấn đề gì. Hình sự cổ đại trình độ rất thấp, oan giả án sai nhiều không đếm xuể, rất nhiều án đều dựa vào cái đại hình định án, không phải nói những vụ án đó rất phức tạp mà bởi vì các vị quan này phần nửa đều là đọc tử thư mà ra, đúng ra phá án không thông, giống như bây giờ đem Tiến sĩ tiếng Trung Đại học Bắc Kinh đi hiện trường án mạng vậy, căn bản sẽ chân tay loạn mù. Không giống Đoàn Phi, đã giới thiệu rồi, tên tiểu tử này kể như là học phái Tạp Gia, cái gì cũng không tinh thông nhưng cũng hiểu một ít, nếu ở thời hiện đại thì chỉ là đồ bỏ đi nhưng ở thời cổ đại thì khác, tạp học ngược lại khiến hắn như cá gặp nước, lại nói như trên, các vụ án đều tương đối đơn giản. Không thể nói Đoàn Phi cao minh, chỉ có thể nói những vị quan thời đó chuyên môn không đủ mà thôi. Hi vọng mọi người có thể lí giải được, cũng là lần đầu tiên viết thể loại truyện phá án, nhất định sẽ có rất nhiều sai sót, hi vọng mọi người vui lòng chỉ giáo nhiều hơn, cùng nhau làm cho quyển sách này hoàn thiện hơn. Khâm thử!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quyển 1: Lưu Manh Thần Bổ
Chương 28: Đoán ý qua lời nói và sắc mặt
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Mê Truyện
Phụ thân của tiểu Vân sau khi nghe được lời nói của Đoàn Phi lập tức trừng mắt muốn nhằm Hứa Dục đánh tới, miệng nổi giận mắng:
- Người, tên súc sinh này, người làm gì con gái của ta! Mau trả con gái cho ta.
Hứa Dục né tránh, giải thích:
- Đó là bởi vì nàng ta lĩnh tiền công sau một ngày mới đề xuất thôi việc, chuyết kinh liền tiện tay bổ sung lên, như thế nói đã rõ chưa?
- Ngươi đã nói dối, ngay từ đầu tại sao không nói rõ ràng?
Đoàn Phi hướng Mẫn đại nhân chắp tay nói:
- Đại nhân, xin truyền tất cả người hầu, nha hoàn trong Hứa gia lại đây. Ta kiểm tra phòng của tiểu Vân xong liền từng câu từng câu hỏi bọn họ. Về phần Hứa đại nhân, tôi cảm thấy tốt nhất tạm thời không cho ông ta tiếp xúc với người nhà để tránh ảnh hưởng đến việc tra án.
Mẫn đại nhân ừ một tiếng, nói:
- Hứa đại nhân, ta thấy ngươi tạm thời lánh một chút cũng tốt. Nghiêm Bộ đầu đưa Hứa đại nhân đến sảnh khách nghỉ ngơi.
Hứa Dục còn muốn biện giải, Nghiêm Bộ đầu bề ngoài cười mỉm giơ tay ra nói:
- Hứa đại nhân, mời!
Hứa Dục hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Được, Đoàn Phi, ngươi nhớ kĩ cho ta, chỉ cần ngươi hại ta không chết, ta tất trả cho ngươi gấp trăm lần!
- Ta đi ngay đứng thẳng, tất cả đều theo pháp luật, không thẹn với trời đất sao phải sợ ai nguyền rủa trả thù?
Đoàn Phi thản nhiên trả lời một câu, Hứa Dục cuối cùng tức giận mà đi thẳng.
Đoàn Phi vẻ mặt ôn hòa mà đỡ tiểu Chiêu dậy, nói:
- Tiểu Chiêu ngươi có biết chỗ tiểu Vân ở không? Dẫn chúng ta đi thôi.
Hoa viên chếch so với nội viện, tiểu nữ mất tích ở căn phòng ngay sát hoa viên. Sau khi tiểu Chiêu đưa mọi người sang đó lại bị Đoàn Phi sai mở. Sau đó, Đoàn Phi liền một mình đi vào phòng tiểu Vân.
Đây là một phòng nhỏ hẹp, một chiếc giường nhỏ tựa vào tường và cửa sổ, trên giường chỉ còn lại có ván giường, phía bên kia giường có một bàn trang điểm, trên bàn cũng không có vật gì. Đoàn Phi nhìn kĩ một chút, gian phòng kia hiển nhiên được quét tước cẩn thận, chẳng những không lưu lại đầu mối gì, thậm chí ngay cả một hạt bụi cũng không có.
Đoàn Phi dẫn Mẫn Đại nhân vào, quệt ngón tay lên trên bàn, ngón tay sạch sẽ không chút bụi. Đoàn Phi nói:
- Đại nhân, gian phòng kia đã bị dọn dẹp không còn một mảnh, ta nghĩ tìm người dọn dẹp căn phòng kia đến hỏi một chút.
- Hỏi đi, chỉ cần mau chóng phá án, những việc khác ngươi cứ xem mà làm đi!
Mẫn đại nhân đáp lại xong hạ thấp giọng nói:
- Ngươi đã đắc tội với Hứa đại nhân, tốt nhất ngươi tìm biện pháp làm cho hắn không thể xoay chuyển, nếu không ngươi tất sẽ bị hắn trả thù. Ngươi cảm thấy tì nữ kia có phải đúng là bị hắn hại không? Chỉ cần có chút chứng cớ xác thực chứng minh tì nữ kia đã chết trong nhà hắn.
Đoàn Phi không biết nên khóc hay nên cười đáp:
- Vâng, đại nhân ta sẽ theo lẽ công bằng xử lí.
Mẫn đại nhân muốn nói lại thôi, Đoàn Phi đã đi ra. Lúc này trong tiểu hoa viên đã đứng rất nhiều người. Trong nhà Hứa Dục vú già có tám người, ba người vợ của Hứa Dục mỗi người đều có một a hoàn theo sau, lão gia một thư đồng, thiếu gia một vú em, phòng bếp nha hoàn sai khiến một người, một người gác cổng, một tạp dịch quét rác, năm nam ba nữ lúc này đang xếp thành một hàng ngoài cửa phòng tiểu Vân.
Đoàn Phi đến trước mặt bọn họ chậm rãi đi, bất luận là người gác cổng đĩnh đạc, lão bộc hay nha hoàn cao ngạo bên cạnh đại phu nhân, dưới ánh mắt linh hoạt, sắc bén của Đoàn Phi đều không tự chủ được tránh đi.
Đoàn Phi sau khi nhìn xong trong lòng đã lập sẵn kế hoạch, hắn khoanh tay đứng trước nhóm người này, mười phần tự tin nhìn bọn họ một trận, đột nhiên chất vấn:
- Tiểu Vân là ai giết?
Bọn họ đều ngạc nhiên, thư đồng tiểu Chiêu vốn tâm hồn đi đâu, nghe được vậy a lên một tiếng sợ hãi, lập tức hai mắt trắng dã ngất trên mặt đất.
Đoàn Phi liếm liếm môi, ra vẻ kinh ngạc mà nói:
- Hắn, thế này là thế nào? Chẳng lẽ hắn có liên quan gì đến án này?
Người nha hoàn bên cạnh đại phu nhân tiểu Mai khinh miệt liếc nhìn tiểu Chiêu một cái đáp:
- Sai gia, bệnh kinh phong của hắn lại phát rồi, để ta đưa hắn về phòng nghỉ ngơi đi.
Đoàn Phi cười lạnh, nói :
- Bị kinh phong? Đúng lúc ta chuyên trị bệnh kinh phong! Các người đều tránh sang một bên đi, xem ta khiến hắn sống lại như thế nào!
Đoàn Phi cúi người nắm lấy áo tiểu Chiêu, đem nửa người hắn lôi dậy, sau đó giơ tay phải lên sau đó tát xuống một cái. Chỉ nghe một tiếng vang trong trẻo BA~, nửa bên mặt tiểu Chiêu đã cao cao sưng lên.
Theo tiếng BA~ kia xung quanh vang lên vài tiếng kinh hô, Đoàn Phi nhìn lại chỉ thấy nha hoàn bên cạnh ba vị thái thái thần sắc khác thường che miệng không nói, Đoàn Phi trong lòng chợt động, lật ngược tay tát xuống một cái, chỉ thấy tiểu Mai không kìm nổi thốt ra tiếng:
- Đừng đánh nữa, nào có chữa bệnh như vậy!
Đoàn Phi cười lạnh nói:
- Bản quan phá án cần ngươi đến chỉ điểm sao? Hắn bây giờ là nghi phạm giết người của ta, ta cứ coi như là dùng đại hình đánh chết hắn cũng được.
Tiểu Mai nhẫn nhịn, nhìn Đoàn Phi sắp giơ tay lên đánh tiếp, nàng rối cục quát nói:
- Đừng đánh nữa, tiểu Vân không chết, nàng ta ba ngày trước bị lão gia đuổi ra khỏi nhà, cho dù có chết ở bên ngoài cũng không liên quan đến chúng ta.
Cha tiểu Vân vừa khóc vừa nói:
- Con gái của ta luôn là đứa hiền lương thục đức, nhu thuận nghe lời, làm sao bị đuổi ra khỏi cửa? Nhất định là các ngươi hiệp mưu hại chết con gái của ta, mau đưa con gái ta đến đây!
Tì nữ của Nhị phu nhân tiểu Đào xinh đẹp hừ một tiếng, cười lạnh nói:
- Hiền lương thục đức? Ta xem là gà gáy cẩu trộm mới đúng, nàng ta trộm trang sức của phu nhân nhà ta, bị phát hiện lại mạnh miệng không chịu nhận, đến lúc đó mới bị đuổi đi đấy. Nếu không nhờ lão gia nể tình đã sớm đem nàng ta cáo lên nha môn theo tội trộm cắp luận xử rồi.
Cha tiểu Vân phẫn nộ nhìn tiểu Đào, khàn khàn quát:
- Ngươi nói bậy, con gái của ta tuyệt không phải loại người như vậy!
- Ai ầm ĩ nữa ta liền mời đại nhân vả vào miệng nữa!
Đoàn Phi quát một tiếng, đợi tiếng khóc ngừng, lại hỏi tiểu Đào:
- Ngươi nói tiểu Vân trộm trang sức của phu nhân nhà ngươi, nàng ta trộm trang sức gì? Ai có thể chứng minh?
Tiểu Đào cẩn thận lựa chọn nói:
- Tất cả mọi người có thể làm chứng, nàng trộm vòng ngọc mà phu nhân ta yêu thích nhất! Chính ta và tiểu Mai tìm được dưới gối của nàng ta!
Đoàn Phi nhìn chằm chằm vào tiểu Đào nói:
- Rốt cuộc là ai tìm ra cái vòng kia ở dưới gối của tiểu Vân? Luôn luôn có người trước kẻ sau, chẳng lẽ hai người các người ước định trước, cùng đồng tâm hiệp lực đem gối của tiểu Vân nhấc lên hay sao?
- Đúng, là ta tìm được.
Tiểu Mai thản nhiên nói :
- Phu nhân lệnh cho ta phụ trách bắt kẻ trộm, ta cũng vốn không tin tiểu Vân sẽ trộm đồ này vật nọ đâu. Thật không ngờ tới, tri nhân tri diện bất tri tâm.
- Nói dối
Đoàn Phi bỗng nhiên xoay người thét lớn một tiếng, sau đó hướng tiểu Mai đi nhanh tới quả quyết nói:
- Nếu là hảo tỉ muội, người vì sao phải hãm hại nàng!
- Ta không có.
Tiểu Mai ở trong phủ tác oai tác quái đã quen, nhưng chung quy vẫn là một thiếu nữ chưa đến mười mấy tuổi, việc trên đời chưa thấy bao nhiêu, lúc này người dựa dẫm lại không có bên cạnh, thấy Đoàn Phi giống như muốn ăn thịt người, kinh sợ đến toàn thân phát run, nói đều không rõ ràng nữa.
Đoàn Phi đứng trước mặt tiểu Mai, tiếp tục uy bức nói:
- Ngươi không có? Vậy ta hỏi ngươi tiểu Vân làm gì? Chỉ một nha đầu trồng hoa làm cỏ thô tục, nàng ta có tư cách đến nội viện, vào khuê phòng của Nhị phu nhân trộm đồ này vật nọ sao?
- Nàng, nàng
Tiểu Mai ấp úng nói không nên lời, tiểu Cúc ở bên cạnh chen mồm giải thích:
- Có lẽ nàng ta đã có ý định từ lâu, thừa dịp người không phòng bị mới làm ra chuyện xấu này.
Đoàn Phi ánh mắt lạnh liếc về phía tiểu Cúc, nói:
- Đáp thật tốt, vậy ngươi hãy thay tiểu Mai trả lời hết vấn đề của ta đi, một nha đầu thô tục có khả năng thường xuyên nhìn chằm chằm vào nội viện, nắm cuộc sống hàng ngày của ba vị phu nhân rõ như lòng ban tay sao? Nhị phu nhân nếu yêu mến chiếc vòng tay kia, chắc sẽ thường mang bên người rồi, cứ coi như là phu nhân ngẫu nhiên gỡ vòng tay xuống cũng sẽ lập tức mang đi cất kĩ. Vì sao vừa khi tháo vòng tay xuống chưa lâu liền bị tiểu Vân trộm đi? Tiểu Vân vì sao đối với nơi cất đồ của Nhị phu nhân quen thuộc như thế? Nói đi! Nói đi! Nếu ngươi có thể nói giỏi như vậy, ta cũng muốn xem người tự bào chữa như thế nào!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Tiểu Cúc bị hỏi đến cứng họng, nhất thời cũng không trả lời được. Mẫn huyện lệnh khẽ vuốt râu bạc trắng, vuốt cằm nói:
- A, quả thật, một nha đầu thô lậu sao có thể làm được? Chẳng lẽ nàng có đồng mưu?
Đoàn Phi tức giận liếc nhìn Mẫn đại nhân. Lão già này không giúp được gì tốt lại còn gây trở ngại.
- Đúng vậy, nàng ta khả năng có đồng mưu rồi.
Tiểu Cúc vội theo lời Mẫn đại nhân nói nói.
Nghe được lời của nàng ta, Đoàn Phi cười lạnh một tiếng, nói:
- Đồng mưu? Có đồng mưu như vậy sao? Được, coi như là nàng ta có đồng mưu đi, đồng mưu này ít nhất tương đối quen thuộc tập quán của Nhị phu nhân. Ta tin tưởng bản lĩnh trị gia của Hứa đại nhân, có tư cách quan sát ba vị phu nhân và trộm đồ này vật nọ chỉ sợ người không nhiều, Hứa đại nhân tự sẽ không hãm hại một nha đầu, ba vị phu nhân chỉ sợ cũng sơ xuất lâm vào, ngoại trừ ba người nha hoàn bên cạnh các vị phu nhân những người khác chỉ sợ tư cách chưa đủ?
Đoàn Phi ánh mắt quét trên người ba tì nữ. Ba tì nữ ngơ ngác nhìn nhau, tiểu Mai vội vàng phản bác ngay chính mình:
- Không phải ta, ta ở cùng Nhị phu nhân nhưng cũng không biết kĩ, càng không biết nơi người giấu trang sức.
Tiểu Cúc cũng liền liền bày tỏ, nói:
- Không phải ta! Ta cả ngày ở cùng Tam phu nhân, làm sao có thời giờ quản chuyện của Nhị phu nhân.
Đoàn Phi ánh mắt dừng lại trên người tiểu Đào thản nhiên nói:
- Tiểu Đào, không còn ai khác quen thuộc với Nhị phu hơn ngươi rồi, hay là…
- Các nàng nói bậy!
Tiểu Đào tức giận đến mặt đỏ lên, ngón tay chỉ tiểu Mai nói:
- Ngươi không quen? Ngươi không quen sao cả ngày ở sau lưng nói bậy nói bạ Nhị phu nhân? Đến Nhị phu nhân đổ nửa bát chè hạt sen vào khe cống ngầm người cũng biết, còn ngươi nữa!
Tiểu Đào chỉ vào tiểu Cúc nói:
- Ngươi không có việc gì liền chạy đến phòng ta, không có việc gì liền hỏi chuyện phu nhân nhà ta, sao sai gia hỏi liền nói hươu nói vượn?
Đoàn Phi nhìn thoáng thư đồng tiểu Chiêu kia, khụ vài tiếng tỉnh lại, trong lòng vừa động, quát tiếng nói:
- Được rồi! Tất cả im miệng cho ta! Ba người các ngươi đều chạy không thoát hiềm nghi! Đại nhân, ta hoài nghi là các ngươi kết phường trộm đồ này nọ hãm hại tiểu Vân bị đuổi đi, cuối cùng chết thảm bên ngoài. Đây là đại án liên quan đến mạng người, thậm chí có cả danh tiếng của Hứa đại nhân. Đem ba người các ngươi giải vào đại lao, lại đưa lên công đường thẩm vấn, dưới đại hình, chẳng sợ các ngươi không nhận tội.
Mẫn đại nhân có chút ngạc nhiên, bị Đoàn Phi sắp làm cho mơ hồ, chính mình còn đang do dự, thình lình nghe có người đau đớn mà rên lên:
- Không phải tiểu Vân trộm, không cần tra xét nữa, đều tại ta, là ta hại chết tiểu Vân thưa sai gia. Ngươi bắt ta đi thôi, là ta hại chết nàng, ta không nên sống, ta đáng chết.
Người kia đúng là thư đồng tiểu Chiêu, Đoàn Phi hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi, kẻ hèn nhát câm miệng cho ta, ngươi cho là mình gánh vác nhận trách nhiệm liền xong hết mọi chuyện hả? Nói thật cho ngươi biết, tiểu Vân không chết, chỉ có điều mất tích, nhưng ngươi lại không thành thật khai báo chỉ sợ tiểu Vân sẽ bị bọn buôn người lừa mang đi bán. Đáng thương, tiểu Vân cô nương tốt như vậy, từ nay cũng bị bán vào kĩ viện, suốt ngày bị những kẻ buôn bán tai to mặt lớn, mình đầy hơi tiền khi nhục.
- Không cần phải nói nữa! Không cần phải nói nữa.
Thư đồng ôm đầu kêu lên, sau một lát giãy dụa, hắn đột nhiên quỳ xuống bò đến phía Đoàn Phi, trước mặt Đoàn Phi cuống quít dập đầu nói:
- Sai gia, ngươi nhất định phải cứu tiểu Vân, cứu cứu tiểu Vân. Là nàng, là tiểu Cúc trộm vòng tay sau đó giao lại cho tiểu Mai, sau đó tiểu Mai cố ý tìm thời điểm để xuống dưới gối của tiểu Vân. Là các nàng, các nàng hãm hại tiểu Vân. Ta cũng mới biết chuyện này, lúc ấy tiểu Vân đã đi rồi. Đều trách ta, đều trách ta.
Tiểu Đào dữ dội, kinh ngạc nhìn tiểu Mai, tiểu Mai hừ một tiếng:
- Hắn điên lời người điên, có người ngu mới tin!
Thư đồng sau khi nghe được lời nói của nàng liền giận dữ xoay người mắng:
- Ngươi quá độc ác, ngươi là người đàn bà độc ác. Ngày đó, khi tiểu Vân bị đuổi ra khỏi cửa nàng bảo với ta cùng đi! Là ngươi nói nàng rất nhiều lời bậy bạ, lại cố ý khiến ta rơi vào nghi ngờ, mới để tiểu Vân rời đi. Ta muốn bóp chết ngươi! Ta liều mạng với ngươi!
Đoàn Phi giữ thư đồng lại, ghé vào lỗ tai hắn quát:
- Tiểu Vân ngày đó có nói với ngươi nàng sẽ đi đâu không?
Thư đồng ngẩn người nói:
- Nàng nói nàng không còn mặt mũi trở về gặp cha mẹ, nàng muốn đi Dương Châu tìm cô cô, ở trong thành Dương Châu tìm công việc.
- Con gái đáng thương của ta!
Cha của tiểu Vân đau đớn gào lên. Đoàn Phi xoay người hướng Mẫn đại nhân chắp tay nói:
- Đại nhân tình huống bây giờ đã khá sáng tỏ rồi. Thư đồng và nha hoàn tiểu Vân dần dần sinh tư tình, ba kẻ khác vì tiểu thư đồng có ý với tiểu Vân sinh lòng khó chịu, hai kẻ trong đó câu kết lại trộm của Nhị phu nhân vu oan cho tiểu Vân, vì thế làm tiểu Vân bị đuổi đi. Hiện tại mời đại nhân hạ lệnh đem nghi phạm tiểu Mai, tiểu Cúc giải vào đại lao lúc nào hỏi lại sau, mặt khác phái người đi tới Dương Châu xem tiểu Vân còn ở chỗ cô cô hay không. Vụ án này chính là dạng này không sai biệt nhiều lắm.
Mẫn đại nhân cũng hài lòng gật đầu. Mặc dù có chút đáng tiếc không thể hãm hại người nào đó nhưng có thể nhanh chóng kết án vả lại không có tại nạn chết người, như vậy đã là vô cùng tốt rồi.
- Tiện tì, các ngươi làm hại ta quá đáng!
Tiểu Đào đột nhiên tức giận mắng một tiếng, đánh về phía tiểu Mai. Tiểu Đào dáng người tương đối cao và khỏe mạnh, tiểu Mai không phải là đối thủ, chạy về phía tiểu Cúc nấp sau lưng nàng ta. Kết quả ba người cùng đánh nhau xé toang xiêm y, mặt mũi nhem nhuốc, đầu tóc bật tung ra, bùn đất dính đầy người, trong nháy mắt liền so với hành khất trên đường không có gì khác.
Mẫn đại nhân cùng Đoàn Phi đang xem náo nhiệt, cha tiểu Vân đột nhiên kêu to:
- Đại nhân, ta không có muội tử, ở thành Dương Châu không có thân thích, tiểu Vân lấy đâu ra cô cô!
Đoàn Phi và Mẫn đại nhân lập tức ngơ ngác nhìn nhau. Xem ra vụ án này vẫn chưa xong đâu.
Hứa Dục nghe tin đến, sau khi nghe rõ ngọn nguồn hắn tức giận đến da mặt biến thành màu đen, đem ba nha hoàn quỳ trên bùn từng người kéo dậy, phải đánh xuống, trái đánh xuống đánh cho ba cái đầu nha hoàn biến hoàn toàn thành đầu heo.
Thư đồng và nha hoàn yêu đương vụng trộm, loại chuyện này đối với mọi người đều vui thích, đến nhà quan thần, nhất lại là nhà quan lớn lại không được, Hứa Dục phẫn nộ nhất chính là vì điều này. Gia đình mình xảy ra loại chuyện này mà lại bị quan trên và kẻ đối đầu thấy được, đương nhiên là vừa thẹn vừa mắt cỡ, lại vừa phẫn nộ vừa oán giận, đành phải hướng ba kẻ nha hoàn này trút giận.
Đoàn Phi thấy hắn đánh đến quá nặng, tiến lên chặn lại nói:
- Hứa đại nhân, vụ án này vẫn chưa xong, ngươi cũng đừng đánh chết bọn họ. Nghiêm Bộ đầu, chúng ta hay là trước đem người bắt giam sau đó lại mau chóng phân chia nhân sự tìm tiểu Vân trở về đi.
- Ta dạy dỗ tì nữ nhà mình ngươi cũng muốn quản?
Hứa Dục hai mắt đỏ thẫm nhằm Đoàn Phi hét lên.
Đoàn Phi thản nhiên nói:
- Hiện tại các nàng là phạm nhân của ta. Xin Hứa đại nhân tự trọng, không cần làm trễ nải công việc.
Hứa Dục còn muốn lải nhải đáp lại, Mẫn huyện lệnh sắc mặt trầm xuống quát:
- Hứa Dục, ngươi thật quá mức. Bây giờ không phải lúc ngươi quản giáo tì nữ nhà người. Nếu tiểu Vân tìm không thấy hoặc là bị người lừa gạt bán vào hố lửa, ngươi chính là quản giáo không nghiêm, nghe lời thiên lệch sai lầm gây nên tội biến dân lành làm kĩ nữ! Ta tất dâng đơn vạch tội ngươi. Nghiêm Bộ đầu, giải người đi, nhanh đi tìm người thôi!
Quan trên tức giận, Hứa Dục cũng không thể không lặng lẽ an phận một chút. Nghiêm Bộ đầu và Đoàn Phi đem tiểu Mai, tiểu Cúc khóa lại đưa đi, thư đồng tiểu Chiêu và cha tiểu Vân cũng gấp vội cùng đi. Đoàn Phi đem hai người nhốt vào nhà lao, việc trước mắt là đi đâu tìm người.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin