Chương Lập nhòm Đường Cầm, mặt thoáng gợn nét cười gian ác:
- Điều thứ hai này, có chút khiến Cầm cô nương nhột nhạt đây!
Bủn rủn cả tay chân, Đường Cầm hỏi:
- Nhột nhạt là thế nào?
Chương Lập bảo:
- Vẻ đẹp thiên tiên của Cầm cô nương là tuyệt sắc trên đời, tại hạ vốn chẳng dám khơi khơi mơ tưởng cực lạc, nhưng nợ nần với Cầm cô nương, kẻ hèn này tuy đã thanh toán xong, nhưng cái giá mà cô đòi hỏi thật là thắt họng, thật quá đắt đấy!
Đường Cầm chửi thầm "Cái đồ vô sỉ tệ!" , nhưng mặt cô vẫn tươi cười, nói:
- Thì ra ngươi muốn đòi chuyện nam nữ vui thú hả?
Mặt lộ nét dâm tà, Chương Lập đáp:
- Cầm cô nương quả nhiên hết sức thông minh, chuyện gì nói sơ qua là cô hiểu liền, điều kiện đó, cô có thể chấp thuận hay từ chối, tại hạ không muốn Cầm cô nương phải thẹn thùng!
Đường Cầm hỏi:
- Nhưng ta đâu thể có lựa chọn nào khác?
Đang nằm dài trên đât, Cao Phong tuy thân mình không sao cục cựa, nhưng gã hiểu rõ chuyện đó là sẽ dẫn đến cái gì, gã gắng thu thập hết sức lực trong người, la lớn:
- Cầm cô nương, đừng nghe theo điều kiện đó của hắn!
Câu nói lắp bắp chưa hết, gã đã rú lên một tiếng, đầu cổ đau điếng, miệng khạc ra máu, thấy trời đất quay cuồng, chính vì Chương Lập nghe gã ngăn cản, sợ bị gã phá hỏng mất hảo sự của hắn, đã dáng cho gã một cước đích đáng.
Đường Cầm hốt hoảng kêu:
- Ngươi đừng đá ông ta nữa, ta chịu theo lời ngươi cho rồi.
Chương Lập mặt đắc ý, làm vẻ khổ sở:
- Nhưng thật là làm khó cho Cầm cô nương quá!
Đường Cầm mặt thoáng ửng hồng, cố nặn một nụ cười, cô đáp:
- Bây giờ ngươi thả ông ấy đi, rồi theo ta vào nhà.
Chương Lập vùng vằng lắc đầu, nói:
- Đâu được! Nghề sử dụng độc của Cầm cô nương là thiên hạ vô song, tại hạ dẫu có đến mười lá gan, một trăm cái mật, cũng chả dám đi vô nhà với cô đâu!
Đường Cầm bảo:
- Vậy sao mình có thể làm giữa ban ngày ban mặt trước nhà được... !
Chương Lập cười tít mắt:
- Có gì mà không được? Đây là sơn cốc tên "Vô Nhân", cả mười năm cũng không một ma nào bén mảng đến, thêm nữa, tại hạ chưa từng hưởng cái thú to tát ấy dưới ánh mặt trời, chỉ mới nghĩ đến đà thấy bị kích thích quá sức!
Đường Cầm miệng đối đáp cùng hắn, trong đầu cô không ngừng moi óc kiếm cách, bỗng cô rúng động "À há ... Mình mê muội quá rồi, sao có thể quên bẵng đi mất Tiểu Phương cho được!"
Cô không dằn nổi nỗi mừng, bèn vui vẻ nói:
- Làm thế chắc cũng hay!
Thấy diện sắc cô hoan hỉ, Chương Lập như dóng trống mở cờ trong bụng, hắn vội bảo:
- Hay lắm chứ! Ta bảo đảm, làm một lần là Cầm cô nương suốt đời sẽ không quên!
Đường Cầm đưa tay ra mời hắn:
- Vậy ngươi lại đây!
Nhưng Chương Lập lại lắc đầu:
- Kẻ hèn này thiệt không dám lại!
Đường Cầm không hiểu, cô hỏi:
- Ngươi có gì mà không dám?
Chương Lập đáp;
- Cô mà còn y phục đầy trên mình, kẻ hèn này là không dám lại gần. Kẻ hèn này tuy cuồng vọng, trước mặt cô nương cũng phải nể nang đôi chút, ai biết đâu đấy, cô nương ngoài giỏi chữa độc, còn có thể giỏi dụng độc nữa không chừng!
Đường Cầm thầm chửi rủa "Đồ chó má gì đâu! Thiệt đúng là gian manh!"
Cô hỏi :
- Ý của ngươi là ...?
Chương Lập cười tít mắt
- Ý của ta là, Cầm cô nương liệu có thể thoát bỏ hết y phục chăng?
Đường Cầm thở ra,
- Dù gì đi nữa, cởi sớm hay cởi muộn cũng đều phải cởi cả thôi, ta đành theo ý ngươi vậy ..
Vừa nói, cô vừa đưa tay cởi nút áo.
Dưới ánh dương chói lọi, toàn bộ sự việc xảy ra như thật, một dịp trên đời cho nam nhân nào còn có mắt được xem qua những gì y hằng thầm mơ thầm ước.
Cao Phong không muốn nhìn, gã chỉ hận sao chẳng chết ngay cho rồi, gã muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng miệng gã không sao mở ra được, bàn chân của Chương Lập đang gí, bịt chặt mồm gã.
Hai tròng mắt Chương Lập gần như muốn rớt ra ngoài, hắn thấy trước mặt rõ ràng một sắc đẹp toàn bộ còn tuyệt mỹ hơn hắn từng mộng mơ, nếu gương mặt Đường Cầm đẹp như tiên, mô tả thân hình cô phải dùng câu "Mỹ miều như quỷ mị".
Áo váy vừa tuột xuống, hiện ra gò ngực cao vút, eo lưng thon nhỏ, làn da cô trắng ngần như lụa bạch, mịn màng hơn màu mỡ đông. Còn đôi chân của cô nữa kia! Mắt Chương Lập tham lam dòm ngó lom lom, hắn quên phứt đi mất chuyện theo dõi đôi tay cô.
Cô đưa tay kéo áo lên che chắn, len lén mở nắp một cái bình nhỏ, rồi ném nó theo cùng y phục sang một bên.
Từ trong bình toát ra một mùi hương kỳ dị, theo làn gió cùng ánh nắng man mác toả đi khắp chốn.
Chương Lập đang thấy cổ họng khô ran, hơi thở trở nên dồn dập, mỗi nơi mỗi chỗ trên cơ thể hắn bỗng phát sinh một biến hoá khác thường.
Hắn cho rằng những thay đổi ấy là biến chuyển bình thường tự nhiên của mọi nam nhân trước tình huống.
Cùng lúc ấy, bỗng một làn âm phong rộ lên, thế gió mỗi lúc một mạnh, dường như không khí nới ấy đang ngột ngạt một luồng hơi thở kỳ quái.
Gót chân hắn cuối cùng cũng được nhấc ra khỏi mặt Cao Phong, rồi nó chầm chậm bước về chỗ Đường Cầm.
Tuy Chương Lập cảm giác kì quái, nhưng hắn chẳng bận tâm, Chương đại hiệp nhà ta từng trải gió bão nhiều phen rồi, trận âm phong này thì có gì là đáng kể đâu!
Hệt như trong một giấc mộng ảo, từ trong nhà bò ra một con trăn khổng lồ đang phóng vùn vụt đến chỗ Chương Lập.
Mình con trăn to như cái đấu, mắt xanh lè sáng như một ngọn đèn, nó mở toang hóac cái miệng đỏ lòm, thè ra rụt vào một mảng lưỡi, khí thế cực kỳ hung mãnh, tưởng chừng có thể táp và nuốt gọn một thớt voi lớn.
Thân mình Chương Lập làm sao to bằng mình voi? Nhưng thiệt ra, Chương đại hiệp đây cũng đang hoài bão một thân công phu gớm ghê.
Chỉ hận một nỗi, con mãng xà này không thao diễn với hắn như hắn tính, cái miệng đỏ lòm như máu của nó đâu có báo trước cho người ta hay nó sẽ làm gì, chỉ thấy nó ập đầu vào, quét cái đuôi dài, xô Chương Lập té nhào trên đất, đè chặt lấy hắn.
Tất nhiên là Chương Lập hoảng hồn, miệng hắn la lớn:
- Cứu mạng!
Hai tay hắn dụng toàn lực đẩy cái đầu trăn ra, cố gắng giãy giụa hòng cựa thoát khỏi vòng quấn.
Cao Phong cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hoàng, gã ngẩn ngơ nhìn con trăn hả to miệng, từ từ nuốt đầu Chương Lập xuống bụng nó; gã cũng không biết gã bị khích động tới chừng nào, nhưng trong lòng gã lại thấy yên ổn, rồi không chịu đựng được thêm nữa, gã ngất xỉu.
*****
Khi Cao Phong tỉnh trở lại, gã thấy gã đang yên ấm nằm trên một giường trải nệm, một khuôn mặt khả ái ôn nhu đang cười cười với gã.
Gương mặt tươi tắn ấy thật là mỹ miều, thật là dễ mến, thật thân ái, thật quen thuộc với gã.
- Thế Chương Lập đâu?
Đó là câu đầu tiên gã thốt lên, hỏi Đường Cầm.
Đường Cầm hỏi ngược trở lại:
- Huynh nói sao?
Cao Phong ngẫm nghĩ, rồi nói:
- Hắn đã bị trăn nuốt rồi, phải không?
Đường Cầm tủm tỉm cười, bảo:
- Bây giờ thì huynh biết Tiểu Phương kia là ai rồi đấy chứ?
Cao Phong bất ngờ:
- Vậy nó là Tiểu Phương?
Đường Cầm đáp:
- Đúng thế. Chính nó là Tiểu Phương đấy.
Cao Phong thở ra một hơi, rồi nói:
- Giờ thì tôi tiin cả rồi!
Đường Cầm lúng liếng cặp mắt, liếc gã:
- Huynh tin cái gì?
Cao Phong đáp:
- Giờ thì tôi tin là trên đời này, có thể buổi tối đi Vân Nam rồi gấp rút trở lại đây vào sáng hôm sau!
Đường Cầm nở nụ cười ngọt ngào:
- Tất nhiên rồi! Trên đời này, ngoài Tiểu Phương, còn ai khác có thể đi nhanh được đến thế!
Cao Phong hỏi:
- Tiểu Phương đâu? Nó lại đi ra chỗ ấy hả?
Đường Cầm cười nụ:
- Nó đi trốn mất rồi. Chỉ khi nào muội gọi, còn thì nó không ra mặt đâu!
Cao Phong cũng muốn cười góp, nhưng chỉ nội nghĩ tới cười thôi, gã chợt cảm giác đau đớn nơi vết thương trên mặt, rồi cái đau lan dần toàn thân.
Đường Cầm đã sắc sẵn cho gã thang thuốc.
Gã nhìn cô bón thuốc vào miệng gã, bỗng phát hiện rằng, cô gái trước mặt đây thật đẹp đễ, thật dịu dàng, thật chân thành cùng gã.
Bón xong hết thang thuốc cho gã, Đường Cầm đem cái bát không ra đặt trên bàn, rồi quay trở lại, ngối ghé vào một bên giường, cô nhìn nhìn vào Cao Phong.
Gò má gã vốn đang âm ỉ đau, Cao Phong lúc ấy chợt thấy nó phát nóng hừng hực.
Một lúc sau , mặt vụt đỏ bừng, Đường Cầm hỏi gã:
- Muội hỏi huynh câu này, huynh phải hết sức thành thật trả lời muội!
Cao Phong gượng cười, đáp:
- Ta mà có muốn không thành thực cũng không được, vì ta từng phát hiện rằng, ta có gắng mấy đi nữa, cũng không sao giả dối cùng cô cho được!
Đường Cầm cũng khẽ cười:
- Vậy thì ... hồi muội trút bỏ hết quần áo, huynh có lén dòm hay không?
Cao Phong ứ hự cái miệng gã lắp bắp:
- Thực ra ... Thực ra ... lúc ấy, ta không có ý dòm ngó gì .. nhưng mà ... nhưng mà ...
Đường Cầm trợn mắt:
- Nhưng mà cái gì ..?
Cao Phong ngập ngừng, rồi nói:
- Nhưng mà lúc đó Chương Lập hắn rảo bước về phia cô, ta lo cho cô quá, còn thấy nỗi gì!
Đường Cầm mặt thoáng hớn hở, cô thở ra:
- Nói vậy ... muội chẳng còn cách nào khác nữa rồi!
Cao Phong khó hiểu, gã chẳng sao ngăn được câu hỏi:
- Cớ sao lại không còn cách nào khác?
Đường Cầm đáp:
- Ban đầu, muội tính chờ huynh lành mạnh thì cho huynh ra đi, nhưng bây giờ thì có chuyện khó, đành phải giữ huynh ở lại đây vậy!
Cao Phong trợn mắt:
- Vậy sao được, ta đâu có thể ở lại đây hoài được!
Đường Cầm sa sầm nét mặt, hỏi:
- Sao không ở lại được?
Cao Phong đáp:
- Cô giữ ta ở lại cái "Vô Nhân" cốc này làm chuyện gì?
Đường Cầm đáp:
- Muôi một thân một mình ở trong "Vô Nhân" cốc này, cô đơn hiu quạnh, huynh nghĩ xem, huynh có nên ở lại đây không?
Cao Phong nghiêm nét mặt:
- Cái đó càng tuyệt đối là không! Tại vì ... tại vì ..
Ánh mắt Đường Cầm sắc như dao cạo:
- Tại vì giống gì?
Cao Phong giọng khẳng định như đinh đóng cột:
- Tại vì ta là người có gia thất rồi!
Đường Cầm bảo:
- Hai tháng trước đây, ngũ ca ghé qua, trong chuyện trò, có đề cập đến huynh, nói rằng huynh dẫu say mê một nữ tử tên Hoa Hương Lăng, nhưng đã hơn mười năm rồi không chút âm hao, giờ huynh nói với muội là huynh đã lập gia thất, đừng sắp sửa nói thêm với muội rằng huynh đã có con cái rồi đấy!
Mặt mày nhăn nhó, Cao Phong nói không ra hơi:
- Đó là hai tháng về trước! Nếu đúng vào hai tháng trước mà ta ghé qua đây, mà nghe kể xảy ra những việc ấy, đến ngay ta còn không tin nữa là! Nhưng những công chuyện xảy ra trong vòng hai tháng đó, ngay ta cũng không sao nghĩ, tưởng là có thể thực sự xảy ra được, nếu đem kể cho cô nghe, cô không thể nào tin ta nói thực! Cô có vì thế mà đem băm mổ ta ra, thì ta cũng đành chịu!
Thấy Cao Phong nói một hơi cả chục câu, mặt Đường Cầm thoáng điểm một nét cười, rồi cô nhỏ nhẻ bảo:
- Thì huynh cứ đem kể hết ra cho muội nghe những gì xảy đến với huynh trong hai tháng đó, muội mà nghe thấy một câu nào giả trá trong ấy, sẽ biểu Tiểu Phương tới nuốt huynh cho rồi!
Nghĩ đến cảnh Tiểu Phương nuốt trộng Chương Lập, Cao Phong cũng thấy rùng mình sởn ốc, gã gượng cười:
- Trước mặt cô mà nói nhăng, xem chừng tám, chín phần mười là ta sẽ vào bụng Tiểu Phương. Thôi được, để ta đem hết những gì xảy đến với ta trong hai tháng ấy kể cho cô nghe, từ đầu chí cuối!
Gã lập tức bắt đầu từ chuyện xảy ra ở Đinh gia trang, gồm luôn ân oán giữa hai họ Đinh và họ Lưu, chuyện Hiểu Lan tự tử bằng độc dược, khiến từ hôn lễ vui vẻ biến sang lục đục, rồi trên đường từ An Khánh đi Lạc Dương, gã đụng độ Tuệ Lâm của phải Thiếu Lâm, đến chuyện trong Thúy Trúc Trang, Hoa Ngưỡng Hạc tự sát nhằm hãm hại gã, khiến quần hùng nổi giận, đưa đến giao tranh cùng anh em Phích Lịch song kiếm Chương Lập và với Thôi Mẫn Sinh. Trong khi đó, nhờ tài phá án của Lôi Vũ, gã thoát nạn, đến lòi ra hai đứa con , rốt cuộc, Thôi Mẫn Sinh bắt cóc Hoa Tàng Diễm, đem nó lên Võ Đang, khiến hắn cùng Hoa Hương Lăng, ba anh em Đường Trung Long, tổng cộng năm người phải kéo nhau đi Hồ Bắc, trên đường bất chợt gặp lại Hiểu Lan, rồi xảy ra việc Dương Bảo Thiên làm loạn trên núi Võ Đang, xong việc ấy, cả bọn xuống núi, gã dính vào vụ Phí Ngữ Thư mà trúng phải độc cuả nhện ngũ sắc ... Gã lần lượt , tỉ mỉ kể lại cho cô nghe, hết cả gần một thời thần mới chấm dứt.
Nhưng những chuyện huyết án của Uy Vũ phiêu cục, gã ngẫm nghĩ kỹ, rồi cuối cùng khéo léo bỏ qua, gã không muốn Đường Cầm nảy sanh thêm phiền não vì những sự kiện ấy.
Nghe Cao Phong chậm rãi thuật chuyện, tâm tư Đường Cầm khi thì mừng rơn, khi thì ai oán, lúc thì tức tối, lúc lại ngạc nhiên, có lúc cô thấy bồn chồn, cho đến khi Cao Phong kể xong mọi chuyện, cô nhắm mắt, duyệt kỹ lại trong đầu những sự kiện, cảm giác chúng có phần nối xuyên suốt với nhau thành một chuỗi.
Thấy chúng khó tướng tượng nổi, nhưng hoàn toàn hợp lý, hợp tình, cô đi đến kết luận rằng chúng hoàn toàn không có điểm nào giả dối.
Cuối cùng, diện sắc thâm trầm, cô đứng dậy, nghiêm nét mặt nói:
- Những chuyện huynh kể hoàn toàn không chút sơ hở, muội tin huynh. Nhưng nếu huynh không muốn ở lại đây, hãy còn một cách khác nữa.
Cao Phong mừng quá, gã hỏi:
- Cách thức thế nào?
Đường Cầm lạnh lùng nói:
- Móc hai mắt ra cho muội!
Nói xong, cô đi ra khỏi phòng.
Cao Phong tưởng chừng thân mình gã vừa rớt xuống một hầm nước đá, mặt mày gã lạnh ngắt, nội thể rét run.
Qua khí thế cô nói, gã thấy rõ rằng Đường Cầm không hề muốn bỡn cợt, với một người thày thuốc quen dụng dao, dụng kéo mổ xẻ bệnh nhân, nhìn máu chảy như không, thì chuyện móc hai tròng mắt xuống có gì là khó khăn ghê gớm đâu!
Nghĩ đến chính mình sẽ trở thành người khiếm thị, rất nhanh chóng, Cao Phong hình dung ra một số điều quan trọng.
Thứ nhất, về sử kiếm, gã tuy thuần thục "Kình Long kiếm pháp" đến mức thiên hạ vô song, nhưng từ đây, kiếm do người loà sử sẽ là thứ kiếm pháp mù loà, tuyệt đối nảy sinh nhiều vấn đề mới mẻ!
Thứ nhì, nhìn về phương diện các nữ tử xinh đẹp! Các gương mặt mỹ miều của Hoa Hương Lăng và Hoa Tàng Diễm là gã thôi hết còn được nhìn ngắm nữa, Hoa Hương Lăng thì còn tạm được, nàng vốn mang tình nghĩa thâm trọng cùng gã, sẽ chung thuỷ cùng gã đến trọn đời, chứ Hoa Tàng Diễm là tuyệt sẽ chả khách khí mà lịch sự cùng gã đâu, bỗng dưng cô ta va vấp phải một ông bố mà cô chưa mấy có cảm tình, với cái tính khí ngoan cường kỳ lạ cuả ả, từ giờ cứ phải ngày ngày nhìn một tên mù loà làm bố của mình, thế nào cũng đến hồi cô ta làm chuyện động trời gã chưa lường trước nổi!
Thứ ba, dung mạo của gã, tuy gã không dám sánh cùng Phan An, nhưng cái nét đoan chính, nghi biểu đàng hoàng này bỗng nhiên thiếu mất đi cặp mắt, chỉ khiến người ta nhìn vô mà đâm ra chán ghét!
Lòng còn đang còn rối rắm với mấy ý nghĩ đó, gã chợt thấy Đường Cầm buớc vô phòng, mặt không chút biểu tình, cô hỏi gã:
- Huynh đã nghĩ chín chắn chưa?
Cao Phong vội vàng nhắm mắt ngậm miệng, đến thoát một chút rắm cũng không dám, giả đò như không hay biết cô đang hỏi gã gì đấy!
Đường Cầm lại nói:
- Huynh không nói, vậy muội nghĩ là huynh đã ưng chịu cái cách đó của muội!
Cao Phong vội vàng cãi:
- Ta đâu có ưng chịu!
Đường Cầm nói dằn từng chữ một:
- Huynh không ưng chịu cái gì? Là không chịu ở lại đây, hay không chịu tự móc mắt ra?
Cao Phong có cảm giác èo uột như một quả bóng da xì hơi, lằn ngang vạch dọc nhăn nhúm hiện đầy khắp cả thân mình.
- Ta chẳng ưng chịu gì hết!
Đường Cầm chẳng chấp nhận câu trả lời, cô bảo:
- Huynh là phải chọn một trong hai, nếu không, muội sẽ chọn giùm!
Cao Phong bị lằng nhằng trong mấy cái nhăn nhúm một lúc lâu, cuối cùng, gã đành thò đầu ra, mặt có vẻ là lạ, gã nói lắp nắp:
- Thực tình ... Thực tình ...
Đường Cầm gặng hỏi:
- Thực tình gì?
Cao Phong liếc trộm cô, rồi quay nhanh ánh mắt sang chỗ khác, gã đáp:
- Thực tình ... Cô ép buộc ta như thế, có chỗ không công bình!
Đường Cầm hỏi:
- Không công bình chỗ nào?
Mặt sượng sùng, Cao Phong đáp:
- Cô bảo vì ta đã nhìn lúc cô thoát y, đòi móc mắt ta, nhưng tối bữa đó, chẳng phải cô cũng đã ngó ta lúc ta không một còn mảnh vải nào trên người kia sao?
Đường Cầm bỗng cười khúc khích, một lúc sau cô mới nói:
- Muội tưởng chỉ có thứ người như Chương Lập mới ăn nói vô lại như vậy, đâu có nghĩ huynh cũng có thể là vậy!
Nhìn nụ cười của cô, Cao Phong cảm giác quả bóng da ấy đã hết nhăn nhúm, giờ da nó đã căng phồng lại như cũ, một phút sau, gã nói:
- Nếu ta mà giống Chương Lập, nhất định ta đã ngay từ đầu ưng thuận ở lại đây với cô rồi!
Đường Cầm cắn môi, khẽ thở ra:
- Thôi được! Giở tạm khoan nói mấy chuyện này, chờ khi nào huynh khổi bệnh hẳn, mình sẽ bàn tiếp trở lại!
Tối hôm ấy, Đường Cầm vẫn cho Cao Phong uống thuốc, vẻ giống như chưa hề xảy ra chuyện "đòi gã tự móc mắt" lúc ban ngày.
Cơm nước xong xuôi, hai người chuyện gẫu, Đường Cầm hỏi về vụ Đinh Hiểu Lan trúng độc, Cao Phong bèn diễn tả cho cô nghe tình huống lúc ấy thực sự ra sao.
Đường Cầm suy ngẫm, nhẩm tính quãng thời gian, thì chuyện xảy ra đã hơn nửa tháng rồi, mà mình thì hiện còn chưa nghĩ ra cách thức khu trục độc tố, lập tức cô ớn lạnh toàn thân.
Nghĩ đến chỗ Hiểu Lan sắp chết, một lúc thật lâu, Cao Phong không sao giữ cho lòng gã bình tĩnh nổi.
Khuya đến, Đường Cầm ngủ trên sàn kế cận giường gã.
Qua ngày thứ ba, Cao Phong đã có thể ra khỏi giường, có thể đi lại, Đường Cầm kiểm tra thương thế, thấy thương tích da thịt cơ bản đã lành lặn, nhưng độc tố trong nội thể gã vẫn chưa bị trục ra hết.
Mấy ngày sau đó, giữa hai người, ngoài trị thương, ngoài chuyện vãn, không xảy ra chuyện gì lớn lao khác.
Đến ngày thứ tám, Cao Phong cảm giác thân thể hoàn toàn bình thường, gã đề khí, đưa chân khí vận chuyển một vòng, không bị chút trì trệ nào, gã bất giác mừng rơn, chạy ngay đi tìm Đường Cầm báo cho cô hay.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, mặt không chút biểu tình, Đường Cầm nghĩ ngợi hồi lâu, rồi nói:
- Độc trong mình huynh đã hoàn toàn bị trục ra hẳn, nhưng muội không mấy vui, vì muội biết huynh sắp nhanh chóng rời xa muội.
Cao Phong trầm ngâm một lúc, rồi đáp:
- Ân tình cô dành cho ta, chỉ e kiếp này vô phương đền đáp, đáng tiếc là có nhiều chuyện mình không thể quay ngược thời gian lại được, nếu không, ta chẳng muốn xa rời cô chút nào!
Đường Cầm thở ra một hơi dài, cô bỗng cười nhẹ:
- Huynh đi rồi, muội vẫn hãy còn Tiểu Phương!
Miệng tuy cười, nhưng khoé mắt thâm thấp ngấn lệ.
Cao Phong lặng thinh, thật lâu, gã nhìn chăm chăm vào cô, rồi bỗng nhiên, gã đứng bật dậy, thi triển khinh công chạy vù vù ra ngoài.
Gã chạy cật lực, khi ra khỏi tầm mắt của Đường Cầm, đã ở ngoài xa cửa sơn cốc.
Bên ngoài cốc, núi vẫn xanh biếc, cây cối vẫn um tùm, mây trắng vẫn lãng đãng trôi, dường như chúng vẫn đang có cuộc sống gia đình của chúng.
Cho dù núi xanh đẹp đẽ đến đâu, cho dù gia đình chúng thế nào, gã vẫn chẳng vì thế mà lơi là chút nào bước chân đang vùn vụt phóng về nhà gã ở Thúy Trúc trang.
Gã một mực nghĩ nhớ về Hoa Hương Lăng, Hoa Vân Tàng cùng Hoa Tàng Diễm, mong ngóng đoàn tụ cùng họ, tâm tư gã bổi hổi bồi hồi như đám mây trắng trôi bồng bềnh trên cao kia.
Cũng không biết đã chạy được bao xa, một thôn xóm nơi xa lọt vào tầm mắt gã.
Gã lơi bước, nhắm phía thôn xóm ấy, tính ghé vô đấy hỏi thăm đường đất, rồi sẽ tiếp tục chạy nữa.
Cũng có chút kỳ quái, bất chợt trên con đường chạy xuyên qua xóm ấy, thấy hiện ra nhiều cỗ xe với nhiều ngựa đóng vào mỗi cỗ.
Đoàn ngựa xe di chuyển chậm rãi, tưởng chừng trên các xe ấy đang chất chứa một thứ gì có trọng lượng lớn.
Lúc Cao Phong đến gần, đồ vật trên xe gã đã có thể thấy rõ, mỗi chiếc xe chở một cái rương khá lớn.
Gã còn đang thắc mắc không hiểu trong rương chứa đựng thứ gì, từ giưã các cỗ xe đột nhiên hiện ra một kiếm khách sắc phục trắng như tuyết.
Kiếm khách cầm chắc thanh gươm trong tay, mặt lạnh lùng tựa băng giá, ánh mắt sắc loa loá, dòm vào Cao Phong, gằn giọng hỏi từng tiếng một:
- Ngươi là ai?
Cao Phong chợt nhớ đến mấy thiên tự sự mới đây trong võ lâm nói về một "Bạch y kiếm khách" cứ xuất thủ là tóm là bắt hết ráo, mặt gã vội tạo nét bình tĩnh khác thường, trả lời:
- Là tôi định hỏi thăm đường đất, xin các hạ cho biết, đi Lạc Dương phải theo ngả nào?
Gã bạch y kiếm khách thoáng một chút trầm ngâm, rồi đáp:
- Ngươi muốn hỏi thăm đường đất, đàng trước sẵn có thôn xóm, cớ sao chặn lối người đi đường mà hỏi?
Cao Phong gật đầu, đáp "Ờ", rồi quay gót đi vào thôn.
Chờ đến lúc đã vào hẳn trong xóm rồi, Cao Phong mới ngoái trông lại, thấy đoàn xe cũng đang trên đường đi vào thôn xóm như gã.
"Chả hiểu mấy cái rương đó đựng cái quái gì bên trong?" Cao Phong vốn đã từ bỏ ý định dọ hỏi đường đất trở về Thuý Trúc trang, nhưng càng nghĩ đến ánh mắt uy hiếp kinh người của bạch y kiếm khách, gã càng thấy nổi mạnh bản tính hiếu thắng sính cường, "Hừ .." mình nhất định phải truy cho rõ ngọn nguồn mới được!