Chương 25: Sư huynh, huynh không thể vũ nhục chỉ số thông minh của ta
Dịch & Biên: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
Các bạn hãy bấm thanks và bình luận nhiều hơn để mỗi ngày có hơn 2 chap nhé
oOo
- Ba nghìn năm trăm viên.
Dịch Trung Vũ trở thành mười đại đệ tử kiệt xuất ngoại môn đã nhiều năm, số lượng Uẩn Khí Đan trên người cũng không ít.
Tuy thanh bảo kiếm hạ phẩm này không đáng cái giá đó, nhưng vì tranh một ngụm khẩu khí, Dịch Trung Vũ cũng không thèm để ý nhiều như vậy.
Các đệ tử ngoại môn đứng quanh, thấy một màn trước mắt đều kinh ngạc vạn phần. Tình cảnh thế này, có người vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Đây chính là tranh đấu giữa mười đại đệ tử kiệt xuất ngoại môn a, coi như muốn gặp cũng không phải dễ dàng như vậy thấy được.
Lâm Phàm đứng ở một bên, tâm tình khoái trá, hai người đấu giá nữa đi, càng kịch liệt càng tốt.
- Bốn nghìn viên.
Mạnh Dương Tuyền không nóng không vội nói.
Uẩn Khí Đan thuộc về đan dược dành cho đệ tử mới vào ngoại môn tu luyện, nhưng đối với người có tu vi Nhập Thần cấp sáu như Mạnh Dương Tuyền thì lại chẳng có tác dụng gì.
- Bốn nghìn năm trăm.
. . . .
- Dịch sư đệ, chúng ta cứ tranh như vậy không có ý nghĩa, sư huynh ra một vạn viên.
Nguyên bản hai người còn chậm rãi đấu giá, Mạnh Dương Tuyền cảm giác như vậy có chút lãng phí thời gian, trực tiếp tăng lên một vạn viên.
Lâm Phàm đứng ở bên cạnh, nghe thế suýt tè ra quần.
Một viên là 100 exp, một vạn viên chính là 100 vạn exp.
Ối làng nước ơi, lời quá, thật là lời quá.
Các đệ tử ngoại môn chung quanh vừa nghe một vạn viên, ai nấy khiếp sợ vạn phần, hâm mộ nhìn Lâm Phàm.
Thanh bảo kiếm hạ phẩm này, lại bán tới một vạn viên, chuyện này…
Lâm Phàm nhìn Mạnh Dương Tuyền, hai mắt long lanh tỏa sáng, đại gia, đại gia thực sự, vì muội tử vung tiền như rác. Nam nhân có mị lực nhất là khi nào? Không phải là lúc chăm chú làm việc gì đó, mà ở trong lòng các vị muội tử, đó là lúc nam nhân vì mình tiêu tiền.
Dịch Trung Vũ giờ phút này sắc mặt lạnh xuống, một vạn viên Uẩn Khí Đan hắn không lấy ra được. Không phải Dịch Trung Vũ nghèo, mà loại đan dược cấp thấp này, Dịch Trung Vũ không có tích lũy nhiều.
Dịch Trung Vũ cũng không ngốc mà lấy đan dược cấp cao ra, thứ này dù là hắn cũng kiếm không dễ.
- Mạnh sư huynh hào khí, vì Thần Vũ sư muội vung tiền như rác, sư đệ bội phục, cáo từ.
Dịch Trung Vũ thấy trên quầy hàng của Lâm Phàm còn lại hai món binh khí không phải loại kiếm thì không có bao nhiêu hứng thú.
Dịch Trung Vũ chuẩn bị rời đi, sắc mặt hơi đổi, chẳng lẽ là muốn nhục nhã mình?
- Thấy sư đệ giống như cần gấp bảo kiếm hạ phẩm, sư huynh vừa lúc có một thanh, nếu sư đệ không chê, xin tặng cho sư đệ.
Mạnh Dương Tuyền lấy ra một thanh bảo kiếm nói.
Dịch Trung Vũ hơi sửng sốt, sau đó giọng lạnh nhạt vô cùng, cũng không lĩnh tình:
- Không cần, sư huynh tự mình giữ đi, sư đệ cáo từ.
Mạnh Dương Tuyền thấy Dịch sư đệ căm giận rời đi, khẽ lắc đầu, tiếp đến lấy từ bên hông xuống một cái túi nhỏ:
- Lâm sư đệ, trong túi này là một vạn viên Uẩn Khí Đan.
Lâm Phàm tiếp nhận cái túi, hơi sững sờ, cái túi bé tẹo này mà đựng được một vạn viên Uẩn Khí Đan á, bốc phét.
"Đinh, phát hiện túi không gian sơ cấp."
"Dùng để cất giữ vật phẩm, lấy Thiên Tinh Thạch loại nhỏ rèn thành."
- Lâm sư đệ, túi đó cũng tặng đệ luôn.
Mạnh Dương Tuyền nói.
Lâm Phàm vui mừng, hắn xem như nhìn ra rồi, Mạnh sư huynh này chính là một người tốt vô cùng hào phóng.
- Đa tạ Mạnh sư huynh.
Tất nhiên Lâm Phàm không cần túi không gian sơ cấp này, bởi vì hắn đã có túi chứa đồ cá nhân tốt hơn nhiều. Chẳng qua đây là tâm ý của sư huynh, tội gì không nhận, có thời gian lại đem đổi thành đan dược là ngon.
- Sư huynh, đây là Đồ Thiên Diệt Nhật Kiếm.
Lâm Phàm đưa bảo kiếm hạ phẩm cho Mạnh sư huynh.
Mạnh sư huynh cầm lấy, khen ngợi nói:
- Không tồi, rất tinh xảo, tốt hơn nhiều binh khí hạ phẩm thông thường, chẳng qua cái tên có chút… Theo ta thấy, kiếm này linh quang lưu động, mặt ngoài linh quang như nước, không bằng gọi là Linh Động Kiếm đi, sư muội thấy thế nào?
- Hết thảy đều theo sư huynh.
Mộc Thần Vũ sắc mặt ửng đỏ, mỉm cười gật gật đầu.
Lâm Phàm nhìn hai người nói
- Bảo kiếm phối mỹ nhân, thật là tuyệt phối.
Mạnh Dương Tuyền nghe xong cười khẽ một tiếng, Nghê Minh Dương lại có chút kinh ngạc nhìn Mạnh sư huynh. Ngày hôm nay sư huynh cười nhiều hơn tất cả mọi ngày cộng lại, thật là hiếm thấy.
- Sư đệ, sư huynh không thể không nhắc nhở đệ một tiếng, nơi này là cấm mở quầy, nếu như bị đội tuần tra tông môn thấy được sẽ có phiền phức đấy.
Mạnh Dương Tuyền nói.
Lâm Phàm vừa nghe, nhất thời sửng sốt, chẳng lẽ thế giới này cũng có đội trật tự phường sao?
- Đa tạ sư huynh nhắc nhở, sư đệ ghi nhớ trong lòng.
Lâm Phàm ôm quyền cảm tạ nói.
Mạnh Dương Tuyền gật gật đầu, lại nói với Nghê Minh Dương:
- Minh Dương, đệ ở đây giúp Lâm sư đệ bán nốt binh khí đi, nếu đội tuần tra đến thì giải quyết một chút.
- Vâng, sư huynh.
Nghê Minh Dương gật đầu.
- Sư muội, chúng ta đi thôi.
Mạnh Dương Tuyền nói.
Lâm Phàm vừa nghe lập tức nổi hết da gà, chẳng lẽ Nghê Minh Dương này thật sự có gì mờ ám với Mạnh sư huynh sao?
- Sư huynh, sư tỷ vừa rồi là tình lữ của Mạnh sư huynh sao?
Lâm Phàm hỏi.
- Hừ, một con yêu tinh mà thôi, không cần nói tới ả, sư đệ mau bán nốt hai binh khí còn lại đi, nếu bị đội tuần tra thấy là phiền đấy.
Nghê Minh Dương nói.
- Được…
Lâm Phàm tuy thích hóng hớt, nhưng lúc này chính sự là quan trọng.
Một vạn viên Uẩn Khí Đan tới tay, công sức bỏ ra coi như đáng.
Hai món binh khí tiếp sau phân biệt là "Truy Nhật Lang Nha Bổng" và "Khai Thiên Phủ", vẫn là những cái tên khí phách kinh người.
Còn giá bán ra đương nhiên không bì nổi một vạn viên Uẩn Khí Đan của Mạnh sư huynh, có điều do ấn tượng của mức giá binh khí đầu tiên nên hai binh khí này cũng bán được tổng bảy nghìn viên Uẩn Khí Đan.
Giao dịch xong, những sư huynh đệ tay trắng đều thương tâm không thôi, binh khí hạ phẩm phong cách như vậy đã toàn bộ không còn.
Còn về lần sau có nữa không, tự nhiên là không cần nghĩ. Nhất định không có, binh khí hạ phẩm cũng không phải là rau cải trắng, làm sao nhiều vậy được.
Khi Lâm Phàm chuẩn bị thu quán rời đi, bên tai lại vang tới giọng nói quen thuộc.
- Sư huynh, kiếm của đệ…
Giọng nói này nghẹn ngào nghe rất tội nghiệp.
Lâm Phàm vừa nhìn, cũng mềm lòng:
- Sư đệ, đệ vẫn ở đây sao?
- Sư huynh, đó là kiếm của đệ, đệ vừa mới lĩnh hôm qua.
Sư đệ đáng thương vừa nhập môn này hai mắt đẫm lệ nói.
- Được rồi, được rồi, nam tử hán đại trượng phu khóc lóc cái gì, ngày mai là có, sư huynh bồi thường cho đệ một thanh bảo kiếm hạ phẩm, thế nào, vui vẻ chứ.
Lâm Phàm nói.
- Sư huynh, huynh có thể mắng đệ, đánh đệ, nhưng huynh không thể vũ nhục chỉ số thông minh của đệ…
Lâm Phàm đảo cặp mắt trắng dã:
- Không có vũ nhục chỉ số thông minh của đệ, Nghê sư huynh tại đây làm chứng, còn có thể lừa đệ sao?
Lâm Phàm nói.
Cuối cùng bởi vì có Nghê Minh Dương mà sư đệ mới nhập môn kia mới bán tín bán nghi rời đi.
Chuyện này cũng làm cho Lâm Phàm có chút bó tay.
Hiện trong tay Lâm Phàm còn có một thứ tốt nữa, chính là một món binh khí trung phẩm rèn từ thanh kiếm gãy đôi của Doãn Mạch Thần.
Chẳng qua lúc này Lâm Phàm không định lấy ra, bởi vì trong đệ tử ngoại môn liệu có ai mua nổi chứ, vẫn là đợi vào nội môn, gặp đám đại gia trong đó nói sau.
Trên đường, Nghê Minh Dương không dừng truy hỏi.
- Sư đệ, mấy binh khí kia đệ lấy từ đâu vậy?
- Đệ rèn.
- Thật sao?
- Đương nhiên thật trăm phần trăm, có thể giả sao!
- Sư đệ, đệ xem chúng ta quan hệ tốt như vậy, có thể rèn giúp sư huynh một thanh không?
- Có thể, tự huynh chuẩn bị tài liệu, nhân tiện cho đệ trộm một đào.
- Không thành vấn đề, tài liệu gì?
- Tinh thiết…
. . . .
- Ô, sư huynh, huynh đi đâu rồi?
Khi Lâm Phàm quay đầu, lại phát hiện Nghê Minh Dương đột nhiên biến mất.
- Sư đệ chờ ta, ta đi lấy tinh thiết ngay bây giờ.
Xa xa truyền lại giọng hưng phấn của Nghê Minh Dương.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Các bạn hãy bấm thanks và bình luận nhiều hơn để mỗi ngày có hơn 2 chap nhé
oOo
Ngày hôm nay thu hoạch không tồi, ba món binh khí hạ phẩm bán được một vạn bảy nghìn viên Uẩn Khí Đan. Thánh Ma Tông là Thánh Địa tu luyện, mỗi tháng đều có thể cấp Uẩn Khí Đan cho đệ tử ngoại môn, tuy không phải rất nhiều, nhưng đệ tử ngoại môn có hơn tám nghìn người, một người ba mươi viên chính là hơn hai mươi vạn viên a.
Đương nhiên Uẩn Khí Đan này không phải đan dược gì tốt, chỉ thuộc loại đan dược phụ trợ cung cấp cho đệ tử mới nhập môn tu luyện.
Lâm Phàm chỉ còn hai trăm vạn exp nữa là tiến vào cảnh giới Tiên Thiên. Một khi vào Tiên Thiên là có thể đi vào nội môn, trở thành lực lượng trung tầng của tông môn, khi đó sẽ được tiếp xúc với những đồ vật cao cấp hơn nhiều.
Mà Lâm Phàm coi như hiểu được một chuyện, Mạnh Dương Tuyền tu vi Nhập Thần cấp sáu có thể xem như là thiên tài hạng đầu trong tông môn.
Thế nhưng Mạnh sư huynh cứ nấn ná mãi ở ngoại môn, hóa ra là vì Mộc Thần Vũ kia.
Mạnh Dương Tuyền chính là muốn ở bên cạnh Mộc Thần Vũ.
Người hướng chỗ cao đi, nước hướng chỗ thấp chảy, Mạnh Dương Tuyền này vì một nữ nhân mà buông bỏ tương lai tươi đẹp, cũng làm cho người ta kính nể.
Lâm Phàm cũng không nghĩ linh tinh nữa, lập tức xuất ra túi trữ vật, sau đó dốc thẳng vào miệng, Uẩn Khí Đan theo đó ầm ầm chui vào cổ họng.
"Đinh, dùng Uẩn Khí Đan, exp +100."
"Đinh, dùng Uẩn Khí Đan, exp +100."
. . . .
Đại lượng Uẩn Khí Đan chuyển hóa thành exp, exp nhân vật không ngừng tăng lên.
Sau khi nuốt xong toàn bộ Uẩn Khí Đan, Lâm Phàm mở bảng số liệu cá nhân mà nhìn.
Họ tên: Lâm Phàm.
Cấp bậc: 19. (nửa bước Tiên Thiên)
Exp: (9703400/10000000).
Exp dự trữ: 0. (có thể tăng cấp bậc nhân vật, có thể tăng cấp bậc công pháp.)
Pháp môn luyện thể: Bất Diệt Ma Thể tầng 1 (10/3000000).
Danh hiệu: Không Phục Thì Nhào Vô. (Tu vi bạo tăng gấp đôi, liên tục trong thời gian một nén nhang, danh hiệu sử dụng một lần duy nhất.)
Lâm Phàm nhìn số liệu thuộc tính cá nhân, mình đã bước nửa bước vào Tiên Thiên, hiện giờ chỉ còn kém ba mươi vạn exp là chân chính đi vào cảnh giới Tiên Thiên.
Hậu Thiên cùng Tiên Thiên tuy chỉ khác có một chữ, nhưng biến hóa trong đó cực kỳ lớn.
Hậu Thiên rèn luyện khí huyết, mà Tiên Thiên thì là chân nguyên lực.
Chỉ có đi vào Tiên Thiên, trong cơ thể sinh ra chân nguyên, khai thông thiên địa chi lực mới chân chính đi vào con đường tu luyện.
Rầm rầm rầm rầm!
Nghe tiếng đập cửa, Lâm Phàm không cần nghĩ cũng biết là ai đến. Xem ra binh khí hạ phẩm có lực hấp dẫn rất lớn với Nghê sư huynh.
Lâm Phàm mở cửa, sửng sốt, một cái túi lớn đập vào mắt hắn.
- Sư đệ, tránh một chút, trước hết để sư huynh tiến vào.
Nghê Minh Dương giờ phút này đưa lưng về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm vội vàng tránh ra, Nghê Minh Dương lùi vào mấy bước rồi đặt cái túi lên mặt đất.
Ầm… Một tiếng động nặng nề, từ trong túi rớt ra từng khối tinh thiết màu xám bạc, tỏa ngân quang chói mắt.
- Sư huynh, huynh lấy ở đâu nhiều như vậy?
Lâm Phàm vừa mừng vừa sợ, sư huynh không hổ là sư huynh, tốc độ thu thập tài liệu nhanh thật.
- Lấy ở chỗ thợ rèn, nơi đó tinh thiết nhiều đến không có chỗ để, mỗi năm hoàng triều phụ thuộc tông môn sẽ vận chuyển đại lượng tinh thiết tới đây, đệ tử chúng ta lúc nào cũng có thể tới lấy.
Nghê Minh Dương phủi phủi tay, vác chỗ tinh thiết này cũng làm hắn lấm lem mồ hôi.
Bất quá binh khí hạ phẩm hấp dẫn quá lớn, Nghê Minh Dương làm sao có thể chờ.
Lâm Phàm vừa nghe, tức thì ngơ ngẩn. Xem ra mình vẫn quá non, tinh thiết này có thể tùy tiện lấy, chính mình còn lục lọi khắp nơi tìm phế liệu, thật là xấu hổ.
- Sư đệ, đến đây đi.
Mà vừa lúc này, Nghê Minh Dương mở ra hai chân, đứng thế trung bình tấn, cắn chặt hàm răng, giống như hạ quyết tâm thật lớn.
- Sư huynh, huynh… huynh làm gì thế?
Lâm Phàm thấy tư thế của Nghê Minh Dương, kinh hãi đến nói không ra lời, chẳng lẽ sư huynh có loại sở thích quái đản với nam nhân…
- Sư đệ, không phải đệ nói muốn trộm đào mới rèn binh khí hạ phẩm cho sư huynh sao? Sư huynh vì binh khí hạ phẩm sẽ trả bất cứ giá nào.
Nghê Minh Dương nói.
- Sư huynh, huynh làm gì vậy, đệ sao có thể là loại người này chứ? Mau đứng thẳng lên, đệ không phải người như thế, sư huynh tin tưởng nhờ đệ rèn vũ khí đã là vinh quang và may mắn cho đệ rồi.
Lâm Phàm vội vàng vỗ vai Nghê Minh Dương nói.
- Sư đệ, đệ…
Giờ khắc này Nghê Minh Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó giọng có chút nghẹn ngào:
- Sư đệ, đại ân của đệ, sư huynh ghi nhớ trong lòng.
- Ô kìa, sư huynh khách khí quá, chỉ mà chút việc nhỏ.
Lâm Phàm cười xua tay nói.
- Sư đệ…
Nghê Minh Dương hận sao mình không sinh là thân nữ nhi, như vậy có thể báo đáp sư đệ.
- Hầu Tử Thâu Đào…
Đúng lúc này, Lâm Phàm ra tay, hàng này đưa exp tới, không thu có điên.
"Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào exp +300."
- Sư đệ… đệ…
Nghê Minh Dương còn đang cảm động, sắc mặt lập tức biến đổi, chỉ cảm thấy chỗ đũng quần lại gặp phải tai nạn cũ, đồng thời có chút không dám tin, không phải nói không làm sao?
Lâm Phàm hít một hơi, vẻ mặt thỏa mãn, sau đó nghiêm túc như đang phát biểu trước trên tivi:
- Sư huynh, con đường tu luyện nguy hiểm trùng trùng, sư đệ thấy sư huynh chân thành đối đãi người ngoài như vậy, sợ sư huynh sau này sẽ gặp thiệt thòi nên mới làm ra hạ sách này, mong sư huynh rộng lòng tha thứ…
Rất sinh động, rất chân thành a.
- Sư đệ nói rất đúng, sư huynh thụ giáo, thế nhưng binh khí hạ phẩm khi nào thì có thể đưa cho sư huynh?
Nghê Minh Dương một câu không rời binh khí hạ phẩm.
Lâm Phàm trong lòng bất đắc dĩ nhìn Nghê Minh Dương. Sư huynh ngươi vì binh khí hạ phẩm, ngay cả trinh tiết cũng không cần, thật sự làm đệ hết chỗ nói.
- Sư huynh, cứ yên tâm đi, sáng sớm ngày mai đệ tới nhà ăn đợi huynh lấy binh khí.
Lâm Phàm nói.
- Được, vậy vất vả sư đệ, sư huynh cảm giác thân thể hơi không khỏe, vậy cáo từ trước.
Mặt Nghê Minh Dương đỏ bừng lên, gian nan nói.
- Tốt.
Lâm Phàm gật gật đầu.
Sau đó Nghê Minh Dương đi ra khỏi phòng, tự mình đóng cửa lại, trước khi đi còn với một câu:
- Sư đệ dừng bước, sư huynh tự mình đi được.
Ngay một khắc đóng cửa lại, Nghê Minh Dương run lên, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, tiếp đó gian nan bước từng bước nhỏ rời đi.
Lâm Phàm nhìn thấy Nghê Minh Dương rời đi, khẽ cười, sau đó sáng mắt lên nhìn tinh thiết trên mặt đất.
Không tồi, không tồi, chỗ tinh thiết này đủ để mình hảo hảo đùa giỡn một phen.
Chức nghiệp phụ thợ rèn của mình đã là Tượng Tông cấp 1, dùng phế liệu có thể rèn ra binh khí hạ phẩm, mà chỉ chút ít tinh thiết lại còn rèn ra binh khí trung phẩm.
Hơn nữa chức nghiệp phụ còn có ưu đãi, chính là một phần tài liệu có thể rèn ra một binh khí trung phẩm, như vậy dùng một phần này có thể tạo hai binh khí hạ phẩm.
Binh khí hạ phẩm ở ngoại môn đã dẫn dắt thủy triều, nếu lấy trung phẩm ra, ai có thể mua nổi?
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
"Đinh, phát hiện tài liệu rèn ‘Tinh thiết’, sinh tại hoàng triều Đại Yến."
Lâm Phàm cầm trong tay một cục tinh thiết lớn chừng bàn tay, cũng khá nặng. Với chừng này có lẽ không đủ để thợ rèn thông thường làm ra một món binh khí, nhưng Lâm Phàm là người có hệ thống, một khối này đã đủ cho một binh khí trung phẩm rồi.
Dựa theo lẽ thường mà nói, bất kể là thợ rèn có tay nghề cao đến đâu, cũng không thể sử dụng tinh thiết rèn đúc ra binh khí trung phẩm, cho nên theo Lâm Phàm đoán, chức nghiệp phụ Tượng Tông hiển nhiên là có buff gia thành, có thể đề thăng phẩm cấp của binh khí được rèn ra.
Lâm Phàm ném khối tinh thiết vào trong lò lửa.
"Đinh, chúc mừng rèn ra trường kiếm hạ phẩm, Tượng Tông exp +100."
"Đinh, chúc mừng rèn ra chủy thủ hạ phẩm, Tượng Tông exp +100."
. . . .
Hiện giờ trung phẩm binh khí không có bất kỳ tác dụng gì với Lâm Phàm, mà ở ngoại môn, binh khí hạ phẩm dùng tiện nhất, chỉ cần đổi đủ Uẩn Khí Đan, Lâm Phàm lập tức thăng cấp, sau đó tiến vào nội môn gieo họa.
"Đinh, chúc mừng chức nghiệp phụ thăng cấp, Tượng Tông cấp 2."
Lâm Phàm liên tục làm động tác bỏ tinh thiết vào lò, mãi tới khi nghe được âm thanh nhắc nhở mới dừng lại, mà tinh thiết cũng đã hết sạch.
Giờ phút này trong túi chứa đồ của hắn có tổng cộng bốn mươi binh khí hạ phẩm. Chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bán đi cái vài cái binh khí là hắn có thể ổn thỏa thăng cấp.
Hiện giờ trong tông môn Lâm Phàm cũng chỉ quen thuộc có Doãn sư huynh cùng Nghê sư huynh.
- Lâm sư đệ, ngày hôm nay các sư huynh nội môn sẽ tới ngoại môn luận võ, sao còn chưa nhanh chân tới xem?
Doãn Mạch Thần có chút kích động nói.
- Luận võ?
Lâm Phàm sửng sốt:
- Doãn sư huynh, nội môn sao không ở nội môn luận võ, đến ngoại môn làm gì?
- Đây là truyền thống của tông môn, sư huynh nội môn đến ngoại môn luận võ, thứ nhất là tạo động lực cho các sư đệ như chúng ta, thứ hai là sau khi luận võ chấm dứt, sư đệ ngoại môn có thể hỏi các sư huynh nội môn một số vấn đề gặp phải khi tu luyện.
Doãn Mạch Thần nói.
Lâm Phàm gật gật đầu, xem ra đây giống như việc trường học mời các anh chị khóa trên, đã thi đỗ đại học Thanh Hoa trở về trường mà truyền một ít kinh nghiệm cho đàn em, để bọn họ cũng cố gắng mà thi đậu vào Thanh Hoa Bắc Đại.
(Thanh Hoa, Bắc Đại/Bắc Kinh: những trường đại học top đầu ở Trung Quốc)
Lâm Phàm không hứng thú lắm với việc truyền kinh nghiệm, thế nhưng Lâm Phàm cũng muốn đi xem xem tu vi của các sư huynh nội môn ở mức nào.
- Được, sư huynh, vậy chúng ta đi thôi.
Lâm Phàm nói.
- Ừ, chúng ta nhanh một chút, bằng không không có chỗ mà đứng đâu.
Doãn Mạch Thần vội vàng nói.
Ngày này ở mỗi năm chính là thời gian các đệ tử ngoại môn hưng phấn nhất, bởi vì phiền não suốt thời gian dài sẽ được các sư huynh nội môn chỉ hướng giải quyết.
Khi Lâm Phàm cùng Doãn sư huynh tới hiện trường, nơi này sớm đã đông vui như trẩy hội, đâu đâu cũng thấy người. Mọi người đang đứng vây quanh một đài luận võ hình vuông có nền là gạch xanh, bốn phía có bốn cây trụ tạc hình rồng uốn lượn, uy vũ bất phàm.
- Sư đệ, chúng ta qua bên kia đi, bên đó vắng hơn.
Doãn Mạch Thần nhìn quanh, cuối cùng kiếm được một chỗ còn chưa quá đông. Đứng ở chỗ này tuy nhìn không rõ lắm tình huống trên đài, nhưng có hơn không, dù sao việc tận mắt chứng kiến các sư huynh nội môn luận võ chỉ có một lần mỗi năm, bỏ lỡ lúc này phải sang năm mới có.
Khi Lâm Phàm và Doãn Mạch Thần ổn định vị trí, rốt cuộc người đã đến.
Một đám cả trai lẫn gái, ăn vận bảnh bao, từ không trung hạ xuống, giống như là tiên nhân hàng lâm. Ngay lúc bọn họ vừa đáp tới nơi, tiếng hoan hô càng thêm nhiệt liệt.
Nhóm đệ tử nội môn này, giờ phút này được giống như siêu sao nổi danh nhất, hưởng thụ lấy tiếng hoan hô hò reo của đám đông.
Nhóm người này có tu vi cao nhất là Nhập Thần cấp hai, còn kém xa Mạnh Dương Tuyền.
Mà vị đệ tử nội môn tu vi Nhập Thần cấp hai hẳn là người phụ trách ở đây, đứng trên đài nói mấy câu với người bên cạnh, sau đó tiến tới chiếc ghế cao.
Lâm Phàm chú ý đệ tử nội môn Nhập Thần cấp hai này, có thể từ trên người hắn cảm một được một cỗ khí tức cường đại bị cực lực thu liễm.
- Luận võ bắt đầu…
Vào lúc này, vị đệ tử nội môn đã an vị trên ghế cao mở miệng.
Giọng của hắn không lớn, nhưng lại giống như sấm động chín tầng trời, khiến đông đảo đệ tử ngoại môn tái mặt.
- Thật mạnh…
Lâm Phàm cả kinh, xem ra mình không thể khinh thường bất kỳ người nào.
Hậu Thiên cùng Tiên Thiên là một khe núi khó có thể vượt qua, mà Tiên Thiên cùng Nhập Thần lại càng khác biệt.
Giờ phút này hai gã đệ tử nội môn nhảy lên trên đài, hai người đối diện nhau, sau đó chắp tay ôm quyền.
Hai người này Lâm Phàm nhìn ra được đều là Hậu Thiên cấp bảy, tuy khí tức không cường đại bằng vị Nhập Thần cấp hai kia, nhưng cũng mang đến cho Lâm Phàm một cảm giác rất nguy hiểm.
- Bắt đầu.
Vị đệ tử nội môn ngồi trên ghế cao giống như là một hoàng đế nắm thiên hạ trong tay, mỗi lời nói mỗi cử động đều tràn ngập uy nghiêm vô thượng, làm cho người ta không cưỡng nổi.
"Grào…"
Giờ khắc này trong thiên địa giống như vang vọng một tràng tiếng rồng ngâm.
Trường kiếm sau lưng hai đệ tử nội môn phá không mà ra, lưu quang lóng lánh, trên thân kiếm bao bọc thêm một tầng hào quang.
- Lợi hại, thật sự là quá lợi hại.
Doãn Mạch Thần mắt lấp lánh như sao nhìn hai sư huynh trên đài.
- Đây là cảnh giới Tiên Thiên a.
. . . .
Lâm Phàm nhìn hai gã đệ tử nội môn so đấu trên đài, tim cũng đập thình thịch liên hồi.
Quá khủng, thật sự là quá khủng.
Đây chính là công pháp? Xem ra ta nhất định phải đi Tàng Thư Các mượn mấy quyển hảo hảo nghiên cứu một chút, rất hoa lệ, rất lộng lẫy.
- Sư đệ, đệ thấy chưa, đó là các sư huynh nội môn đấy, quá mạnh mẽ, cũng không biết khi nào thì có thể giống như các sư huynh.
Doãn Mạch Thần hâm mộ nhìn lên, cũng không biết nên nói những gì.
- Nhanh thôi, nhanh thôi…
Lâm Phàm cũng có chút kích động đáp.
- Ài, sư đệ, sư huynh tự biết mình, sợ là kiếp này vô vọng tiến vào nội môn.
Doãn Mạch Thần tiếc nuối nói.
Lâm Phàm nhướng mắt, rất muốn nói cho sư huynh, ta đây là đang nói chính mình, nhưng thấy Doãn sư đệ tự ti như thế, Lâm Phàm cảm giác mình cần phải khai đạo một phen.
Ngay khi trận so đấu giữa hai đệ tử nội môn chấm dứt, đệ tử ngoại môn dưới đài đã hoan hô không ngừng, còn rung động hơn cả lúc trước.
- Tiếp theo là phần chỉ đạo, có vị sư đệ nào nguyện ý luận bàn với hai vị sư huynh đây không, đương nhiên sẽ không có thương vong.
Vị đệ tử nội môn Nhập Thần cấp hai ngồi trên ghế mở miệng nói.
Giờ khắc này, dưới đài, đệ tử ngoại môn thì thầm to nhỏ với nhau. Phần này rất thú vị, rất nhiều đệ tử ngoại môn muốn đi lên, nhưng lại ngượng ngùng, sợ tu vi quá thấp, vào không được mắt các sư huynh, bị các sư huynh đánh giá không đáng một đồng.
Trước đây từng có vụ như thế, một sư đệ đi lên xin chỉ đạo, lại bị sư huynh chỉ đạo nhận xét không đáng một đồng, sau đó sư đệ này vì tâm trí không kiên định mà từ đó không đứng lên nổi, cứ như vậy phế đi.
Lúc này, đứng ở dưới đài, Lâm Phàm rất là vui vẻ.
Đi lên luận bàn, hơn nữa không có thương tổn, vậy nếu mình trộm đào thành công còn không phát lớn.
oOo
Trong lúc Doãn Mạch Thần giật mình, Lâm Phàm đã nhảy lên đài, phong độ nhẹ nhàng, ngẩng đầu ưỡn ngực, đồng thời chắp tay chào các sư huynh đệ bên dưới.
Cảm giác ngàn người dõi theo này thật đúng là không tồi, bảo sao nhiều người thích chơi nổi như vậy.
Đám đệ tử ngoại môn phía dưới, thấy có người lên đài thì cùng giơ ngón tay cái trong lòng. Thế nhưng có một số người nhìn ra ai vừa đi lên thì lại kinh ngạc vạn phần, đồng thời trên khuôn mặt hưng phấn tăng thêm chút hoảng sợ.
"Thâu Đào Cuồng Ma."
Trong lòng một số đệ tử ngoại môn, Thâu Đào Cuồng Ma chính là một cơn ác mộng. Chỉ cần là người đã thể nghiệm qua một lần bị trộm đào thì đều bị hù đến kinh hãi, không cần nhìn thấy, chỉ cần nghe thấy âm thanh kia là vật trong đũng quần đã teo lại.
Dưới đài, một gã đệ tử ngoại môn lẫn trong đám người, ánh mắt lạnh như băng nhìn lên Lâm Phàm.
Hàn Lục nhìn Lâm Phàm đang đứng tươi cười trên đài, lửa giận thiêu đốt trong lòng. Hắn không oán hận ai trong Thánh Ma Tông, chỉ có Lâm Phàm là ngoại lệ.
Nhiều lần hủy chuyện tốt của mình, thù này Hàn Lập luôn ghi nhớ trong lòng.
Thế nhưng giờ còn chưa phải thời gian báo thù, mục tiêu duy nhất trong lòng Hàn Lục hiện tại là mau chóng tăng lên tu vi của chính mình.
Cảnh giới người khác cần mấy tháng mới có thể đến, Hàn Lục lại chỉ cần mấy ngày.
Ở một lần vô tình, Hàn Lục phát hiện nếu đặt Uẩn Khí Đan trong Tiên Chi Lộ một đêm thì sẽ có thể tăng lên phẩm chất của Uẩn Khí Đan. Phát hiện này làm cho Hàn Lục vô cùng vui mừng, từ đó Hàn Lục dựa vào việc dược lực tăng lên khiến tu vi cũng ào ào bay theo, hiện giờ đã là Hậu Thiên cấp năm.
Mà cứ đà này, Hàn Lục có tin tưởng trong một tháng đột phá lên Hậu Thiên cấp sáu.
Trong vòng nửa năm, nhất định tiến vào Tiên Thiên, trở thành đệ tử nội môn.
. . . .
Giờ phút này Lâm Phàm đứng ở trên đài tỷ võ, nhìn đệ tử nội môn trước mắt, hai tay ôm quyền:
- Đệ tử ngoại môn Lâm Phàm, xin sư huynh chỉ đạo.
Lâm Phàm luôn thắc mắc một chuyện, có lẽ nào cứ đẹp trai là tu vi cao?
Sư huynh nội môn trước mắt này, mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng, ngọc thụ lâm phong, đặt ở hiện đại cũng là bạch mã hoàng tử trong lòng vô số cô gái.
- Tu vi như thế nào…
Đệ tử nội môn Vu Phong lạnh nhạt hỏi, nhưng lại thầm nhíu mày, hắn nhìn không thấu tu vi của sư đệ trước mắt.
- Bẩm sư huynh, sư đệ nửa bước Tiên Thiên.
Lâm Phàm biết bởi vì mình có hệ thống nên người khác không thể nhìn ra tu vi của mình, nhưng Lâm Phàm hành động quang minh lỗi lạc, không phải loại thích giả heo ăn thịt hổ, vì vậy hắn khinh thường việc ẩn giấu tu vi.
Doãn Mạch Thần đứng dưới đài, nghe lời này của Lâm sư đệ, nhất thời kinh hãi không nói ra lời.
Sao có thể thế được, sư đệ đã là nửa bước Tiên Thiên sao? Chuyện này…
Mà Hàn Lục đang bình tĩnh quan sát lập tức đổi sắc mặt. Hắn không có nghĩ tới tên này đã là nửa bước Tiên Thiên, hơn mình quá xa.
Nhưng ý niệm này vừa dâng lên, Hàn Lục đã lập tức áp chế mất mát xuống thật sâu. Kẻ này nhất định là con nhà quyền thế, từ nhỏ đã được dùng dược liệu quý báu phụ trợ nên tu vi mới cao như vậy.
Tự tìm được cớ cho mình, Hàn Lục khôi phục lại bình tĩnh.
Bởi vì hắn tin tưởng, mình chỉ cần có Ngọc Tịnh Bình, sau này nhất định có thể hung hăng dẫm nát Lâm Phàm dưới chân.
- Hừ, Hậu Thiên là Hậu Thiên, không có khái niệm nửa bước, không tiến vào Tiên Thiên thì vĩnh viễn cũng không phải Tiên Thiên. Hai chữ nửa bước này chỉ là cách nói của một đám phàm phu tục tử mà thôi.
Vu Phong nhíu mày, lớn tiếng khiển trách. Ở trước mặt đệ tử ngoại môn, Vu Phong hoàn toàn bày ra bộ dáng sư huynh cao thủ.
Đối với đám đệ tử ngoại môn thích mơ mộng xa vời này, Vu Phong hàng năm đều tiến hành chỉnh. Trong mắt Vu Phong, đám đệ tử ngoại môn này đều là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất dầy, hơi có chút tu vi là sẽ đắc chí.
Lâm Phàm lườm trộm một cái khinh bỉ, phàm phu em gái ngươi, hệ thống ngưu như thế mà cũng nói nửa bước Tiên Thiên, ngươi so được hệ thống sao?
Chẳng qua Lâm Phàm rất biết làm người, tự nhiên sẽ không tranh cãi với sư huynh, dù sao cũng tính chuẩn bị chiếm chút tiện nghi của người ta.
Hiện tại nhiều người xem như vậy, muốn nhân tiện mà tu luyện Bất Diệt Ma Thể sợ là không khả thi, thế nhưng nếu có thể trộm một đào thì cũng là kiếm lớn.
Cao thủ Tiên Thiên cấp bảy a, nếu trộm đào thành công, không phải sung sướng gấp mấy chục lần bình thường.
Tóm lại, việc Lâm Phàm cần làm hiện giờ là ra vẻ dễ bảo một chút, bằng không tới khi vào trận sư huynh nội môn này sao có thể nhẹ tay với mình.
- Nghe sư huynh nói chuyện một buổi mà hơn mười năm tu luyện, sư đệ ghi nhớ trong lòng.
Lâm Phàm ôm quyền gật đầu đáp.
- Ừm.
Giờ khắc này Vu Phong cũng rất thỏa mãn gật gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy, biết sai mà sửa là tốt rồi.
- Được, đệ có tu vi Hậu Thiên cấp chín phải không, vậy sư huynh sẽ áp chế tu vi xuống ngang bằng. Hẳn đệ vào ngoại môn đã lâu rồi, công pháp trong ngoại môn cũng đã thuộc làu, giờ dùng công pháp Thất Ma Chưởng Pháp đánh tới đi, để sư huynh chỉ điểm cho đệ.
Vu Phong nói.
Vu Phong ở trong nội môn cũng coi như người có tu vi thâm hậu, thiên phú và ngộ tính đều thuộc hàng ngũ thiên tài. Dừng ở ngoại môn ba năm, Vu Phong từ một người bình thường tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên, đồng thời cũng quen tới nhẵn mặt những công pháp của ngoại môn. Thất Ma Chưởng Pháp này là công pháp cơ bản ở ngoại môn, ai cũng đều luyện qua bởi vì nó đơn giản dễ hiểu, uy lực lại khá lớn. Thế nhưng có thể thông hiểu hết đạo lý của nó lại không có mấy người, mà Vu Phong chính là một trong số ít người đó.
- Ơ, sao đệ còn chưa ra đòn?
Vu Phong thấy đệ tử ngoại môn này vẫn đứng nguyên, nhất thời có chút không vui hỏi.
- Sư huynh, đệ không biết công pháp đó.
Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ nói.
- Đệ thân là đệ tử ngoại môn Thánh Ma Tông mà lại không biết công pháp này?
Vu Phong sửng sốt, có chút không dám tin nhìn Lâm Phàm.
- Vậy đệ biết Thanh Mộc Kiếm Khí Quyết chứ?
Lâm Phàm vẫn đứng im, có chút xấu hổ:
- Sư huynh, đệ cũng không biết…
Giờ khắc này tất cả đệ tử ngoại môn phía dưới đều cười phá lên ha hả.
Loại tình huống này bọn hắn lần đầu tiên nhìn thấy. Hai môn công pháp Vu Phong sư huynh nói bọn hắn đều biết rõ, là công pháp Hoàng giai hạ phẩm khá dễ tu luyện, thế nhưng Lâm Phàm lại không biết, thật sự muốn cười chết người.
Vu Phong bị Lâm Phàm làm cho không vui, sắc mặt tối sầm nhìn Lâm Phàm.
- Vậy tới cùng là đệ biết cái gì?
Vu Phong đã không có bất cứ hy vọng nào với sư đệ này, cả công pháp nhập môn đơn giản như thế cũng không biết, còn mong đợi được cái gì.
Thấy Vu Phong hỏi như vậy, Lâm Phàm cũng ngượng ngùng trả lời.
Hầu Tử Thâu Đào quả thật làm người ta khó có thể mở miệng.
- Được rồi, không cần nói nữa, đến đây đi.
Vu Phong đã không muốn nhiều lời thêm.
- Vâng, sư huynh.
Lâm Phàm gật gật đầu, từng bước bước tới, sau đó hét lớn một tiếng.
- Sư huynh đỡ một chiêu của đệ, Cửu Thiên Diệt Địa Đồ Thần Thí Phật.
Lâm Phàm bừng bừng khí thế lao lên, tay chân khua khoắng lung tung, có một loại khí thế vạn quân không thể đỡ.
Vu Phong nhìn thấy Lâm Phàm vọt tới, thầm lắc đầu, sơ hở chồng chất, chiêu số hoàn toàn không có. Tiếp đó hắn giơ tay lên chuẩn bị phá giải.
Mà đúng tại tích tắc này, Lâm Phàm đổi thế.
- Hầu Tử Thâu Đào.
- Hừ.
Vu Phong hừ lạnh một tiếng, chút tài mọn, đồng thời cũng thất vọng cực kỳ.
Mà vừa lúc này, Vu Phong biến sắc. Hắn đột nhiên phát hiện, một chiêu này lại không có bất kỳ đường né nào.
Điều này sao có thể?
Vu Phong tuy áp chế tu vi tới Hậu Thiên cấp chín, nhưng phản ứng của cơ thể Tiên Thiên cấp bảy còn nguyên, thế mà dưới một chiêu bình thường này lại cảm giác không thể chống đỡ nổi.
Chính mình đường đường đệ tử nội môn, tu vi Tiên Thiên cấp bảy, sao có thể bị hàng này đánh trúng?
Chuyện này là không thể nào.
- Hỗn Nguyên Cửu Chuyển.
Tức thì Vu Phong lắc mình một cái, một chưởng vỗ lên người Lâm Phàm.
Lâm Phàm thấy mình sắp thành công thì ngực đột ngột chịu một chưởng nghiêm trọng, nhưng lại không hoảng sợ.
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể exp +6000."
Lâm Phàm xoa xoa ngực, Hỗn Nguyên Cửu Chuyển là công pháp gì? Vừa rồi Vu Phong rõ ràng đang không thể né một chiêu Hầu Tử Thâu Đào, lại trong nháy mắt đổi vị trí, một chưởng đánh lên ngực mình.
Xem ra mấy công pháp này là càng nhiều càng tốt a, đợi trộm đào xong, nhất định phải học thêm vài môn công pháp mới được.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
- Làm sao ngươi có thể sử dụng chiêu thức hạ lưu như thế!
Một kích đánh bay Lâm Phàm, sắc mặt Vu Phong rất là khó coi, vừa rồi nếu không phải mình kịp phản ứng, chỉ sợ thật sự bị kẻ này đắc thủ.
- Cái gì là hạ lưu chứ? Sư huynh, thủ pháp của đệ là quang minh chính đại. Sư huynh, một chưởng vừa rồi làm ngực đệ có chút đau, nhưng sư đệ vẫn còn một chiêu nữa muốn nhờ sư huynh chỉ đạo.
Lâm Phàm tự nhiên không thừa nhận chiêu mình dùng rất hạ lưu.
Mặc dù Hầu Tử Thâu Đào này là công pháp bất nhập lưu, nhưng ở trong tay bổn đại gia, nhất định sẽ phát dương quang đại.
Mà qua vừa rồi, Lâm Phàm phát hiện Hầu Tử Thâu Đào vẫn còn rất nhiều không gian phát triển.
- Sư huynh, một chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng này, xin sư huynh chỉ điểm.
Lâm Phàm tự gầm rú lên mấy tiếng, tay tạo hình bắn chưởng ka-me-jo-ko rồi lao về phía Vu Phong.
Mà ngay tại lúc vọt tới trước mặt Vu Phong, Lâm Phàm tức thì khom người, hét lớn một tiếng.
- Hầu Tử Thâu Đào.
Vu Phong cả kinh, lại một chiêu này.
- Hỗn Nguyên Cửu Chuyển…
"Ầm…"
Lâm Phàm lại bị một chưởng đánh bay.
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể exp +6000."
Vừa chạm đất, Lâm Phàm lập tức đứng dậy. Vu Phong đang khống chế tu vi ở Hậu Thiên cấp chín, một chưởng đánh xuống cũng chỉ tăng được sáu nghìn exp, với số exp ba trăm vạn để lên cấp của Bất Diệt Ma Thể quả thực như muối bỏ biển. Không được, nhất định phải để hàng này tăng lên tu vi, nếu không không thể có ích lợi lớn nhất.
- Sư huynh, sư đệ dừng ở Hậu Thiên cấp chín đã lâu mà vẫn không thể đột phá, xin sư huynh đem tu vi áp chế đến Tiên Thiên cấp ba, tạo áp lực giúp đệ.
Lâm Phàm nói lớn.
Vu Phong nhìn Lâm Phàm, tạm thời không nói gì. Qua hai chiêu vừa xong, Vu Phong đã nổi giận, giờ phút này nghe vậy, trong lòng cũng đang tính giáo huấn gã sư đệ này một trận, chẳng qua có sư huynh ngồi một bên quan sát, nếu xảy ra chuyện gì là thật khó ăn nói.
- Sư đệ, như vậy chỉ sợ sẽ có thương vong.
Vu Phong nói.
- Con đường tu luyện vốn là sinh tử do trời, xin sư huynh thành toàn.
Lâm Phàm hiên ngang lẫm liệt, không hề sợ hãi nói.
- Được, nếu đã vậy thì sư đệ cẩn thận một chút.
Vu Phong khẽ cười lạnh, tự mình muốn chết đừng trách người khác.
Lâm Phàm nhìn Vu Phong, nội môn không hổ là nội môn, muốn chỉnh người cũng đường đường chính chính, khác hẳn đệ tử ngoại môn tâm tư đơn giản.
Sau khi tiến vào nội môn là có thể ra ngoài lịch lãm, trải qua đủ chuyện, con người cũng sẽ thay đổi.
Mà bước lên cảnh giới Tiên Thiên, ra ngoài lịch lãm cũng có thể bảo đảm an toàn của bản thân. Dù sao không vào Tiên Thiên thì vẫn chỉ là con kiến.
Thánh Ma Tông không cho phép đệ tử ngoại môn rời núi, cũng là vì bảo hộ đệ tử ngoại môn.
Mà nội môn ở Thánh Ma Tông coi như hạch tâm, trong đó dây dưa rất nhiều lợi ích, chuyện ngươi lừa ta gạt tự nhiên thường gặp.
Giờ khắc này, sư huynh ngồi trên ghế cao cũng có chút hứng thú toát ra từ đôi mắt khép hờ.
Lâm Phàm lúc này cảm giác được khí thế của Vu Phong tăng nhiều. Nếu nói riêng về thực lực, chỉ mới áp chế ở Tiên Thiên cấp ba thôi hắn cũng đã cách Lâm Phàm mười tám con phố.
Mà Lâm Phàm mặc dù có Bất Diệt Ma Thể hộ thân, nhưng một kích của Tiên Thiên cấp ba đánh lên, chỉ sợ máu cũng phải phun ra một chậu.
Có điều Lâm Phàm không sợ, Tiên Thiên cấp ba còn chưa đánh chết nổi mình.
- Sư huynh, nhận một chiêu của đệ, Như Lai Thần Chưởng. Đây là chưởng pháp từ trên trời giáng xuống trong truyền thuyết.
Lâm Phàm hờ hững nói, sau đó co đầu gối lại, bật một cái lên cao.
- Giả thần giả quỷ.
Vu Phong nói thầm trong lòng, cũng không thèm để ý.
Giờ phút này, Lâm Phàm nhảy lên không trung, nhìn thấy Vu Phong thờ ơ cũng có chút đau bi, hàng này lại không mắc mưu, quả nhiên là gừng càng già càng cay.
Lâm Phàm cũng không vội, hắn không tin đối phương sẽ không có lúc sơ sẩy.
- Sư huynh, tiếp chiêu…
Lâm Phàm nhắc nhở nói.
Vu Phong nhíu mày, ở trong tích tắc Lâm Phàm tới gần thì đánh ra một chưởng. Lâm Phàm cảm giác ngực nóng lên, lực đạo so với ban nãy còn mạnh hơn mấy lần, cả người lập tức bay ra ngoài, đập mạnh lên mặt đất.
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể exp +30000."
- Phụtttt….
Lâm Phàm phun một búng máu. Quả thật là rất mạnh, chênh lệch giữa Hậu Thiên và Tiên Thiên đúng là một trời một vực.
Lâm Phàm căn bản không thấy rõ Vu Phong động thủ như thế nào.
Hậu Thiên luyện khí huyết, còn Tiên Thiên luyện chân nguyên.
Vừa rồi Lâm Phàm cũng cảm nhận được một luồng chân nguyên cương mãnh màu đỏ chui vào trong cơ thể, nhưng chân nguyên này chưa có phá phách được cái gì thì đã lập tức bị hấp thu.
Hàn Lục nhìn thấy Lâm Phàm tìm đường chết, trong lòng đại khoái, thế nhưng thấy Lâm Phàm lại đứng dậy được thì kinh hãi biến sắc, cảm giác có chút không dám tin.
- Sư huynh, một chưởng này thật sự là quá mạnh mẽ, nhưng sư đệ vẫn chưa nhìn rõ, lại đến…
Lâm Phàm hít sâu một hơi rồi nói.
Vu Phong không tin nổi rằng đối phương còn có thể đứng lên. Một chưởng kia tuy chưa hết lực, nhưng không phải Hậu Thiên có thể thừa nhận.
Vu Phong tiến lên một bước, khí thế hung mãnh:
- Tốt, sư đệ quả thật là làm cho người ta giật mình, sư huynh cũng muốn nhìn xem sư đệ còn có chiêu thức gì nữa.
- Vạn Kiếm Quy Tông.
Lâm Phàm nào biết chiêu gì khác, chẳng qua hô lên những chiêu thức trong tiểu thuyết để phụ trợ không khí.
Mà các đệ tử ngoại môn đứng xem phía dưới cũng cảm thấy mấy cái tên chiêu thức Lâm sư đệ đọc ra thật là quá phong cách.
Chẳng qua, Vạn Kiếm Quy Tông là cái quỷ gì?
Vu Phong cũng hiểu rõ hàng này chỉ phô trương thanh thế, tự nhiên không để tâm.
"Ầm…"
Lâm Phàm lại bị đánh bay, không thể phản kháng.
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể exp +40000."
Lâm Phàm bị đánh tới hoa mắt chóng mặt, thế nhưng khoái cảm trong lòng càng ngày càng mạnh. Quả nhiên vượt cấp khiêu chiến mới là vương đạo, nhìn lượng exp tăng lên thật quá sảng khoái.
- Ha ha, sư huynh lợi hại, sư đệ bội phục không thôi, lại đến…
Khí thế của Lâm Phàm càng ngày càng mạnh, càng đánh càng hăng, có điều trường bào màu xanh trên người Lâm Phàm lúc này đã dần dần bị máu tươi nhuộm đỏ.
Những đệ tử ngoại môn phía dưới vốn còn la ó ầm ĩ, giờ đều đóng chặt miệng lại, không dám tin nhìn người điên trên đài.
Đã bị thương đến như vậy, còn đánh sao?
Doãn Mạch Thần giờ phút này lòng nóng như lửa đốt, sư đệ sao có thể xúc động như thế, tiếp tục nữa sẽ chết đấy!
- Sư huynh tiếp chiêu, Tam Phân Quy Nguyên Khí.
"Ầm...."
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể exp +40000."
- Sư huynh tiếp chiêu, Bắc Minh Thần Công.
"Ầm...."
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể exp +40000."
. . . .
Tình cảnh lúc này, Lâm Phàm ngã xuống đất, đứng lên, lại ngã xuống đất, lại đứng lên, liên tiếp không ngừng, khiến tất cả mọi người kinh hãi không nói nổi một lời.
Ngay cả đám sư huynh nội môn cũng thế, tuy Lâm Phàm luôn là người bị đánh, nhưng khí thế cùng ý chí kiên cường liên tục gượng dậy kia cũng làm bọn họ bị chấn kinh thật sâu rồi.
Vu Phong lúc này cũng chết lặng.
"Ầm…"
Vu Phong một chưởng đánh ra, nhưng lần này Lâm Phàm lại không bay ra ngoài.
- Sư huynh…
Lâm Phàm bắt được cánh tay của Vu Phong.
- Phụt…
Lâm Phàm vừa mở miệng, một ngụm hoa máu đã phụt ra ngoài.
- Sư đệ, đủ rồi.
Vu Phong lúc này cũng bị động dung.
- Sư huynh, có thể so chiêu với cao thủ như huynh, sư đệ… Phụt… Sư đệ đủ để thỏa mãn đời này…
Lâm Phàm một câu ói máu hai lần.
- Sư đệ, đây là Huyết Dung Đan, đệ mau uống để ổn định thương thế.
Lâm Phàm mặc dù tu vi quá yếu, nhưng Vu Phong đã không nhớ rõ đối phương bị mình đánh bao nhêu chưởng, mà mỗi một lần ngã xuống đều có thể đứng lên. Loại ý chí này, cho dù là Vu Phong cũng không thể không bội phục.
- Sư huynh… đệ…
Lâm Phàm vốn muốn cự tuyệt, nhưng lập tức đổi ý.
"Đinh, phát hiện chữa thương thánh dược Huyết Dung Đan, sau khi sử dụng, exp +100000."
- Cảm tạ sư huynh.
Lâm Phàm suy yếu giơ tay, nhét viên Huyết Dung Đan vỏ ngoài đỏ như máu vào miệng.
- Sư đệ, chỉ bằng phần ý chí này của đệ, sau này đệ tất có một chỗ tại nội môn.
Vu Phong không keo kiệt khen. Từ khi Vu Phong tham gia chỉ đạo ngoại môn tới nay, đây là lần đầu tiên hắn đánh giá một đệ tử ngoại môn cao như vậy.
- Sư huynh…
Lâm Phàm cảm kích nhìn Vu Phong, sau đó mở rộng hai tay, như muốn ôm lấy Vu Phong.
Mà Vu Phong sửng sốt, tiếp đó trên khuôn mặt anh tuấn lộ một tia mỉm cười. Sư đệ muốn ôm mình, vậy thì thành toàn hắn là được rồi.
- Sư huynh…
Lâm Phàm kêu khẽ.
- Ừ.
- Sư huynh, ân tình hôm nay, sư đệ này sau tất có thâm tạ.
Ánh mắt mơ hồ của Lâm Phàm giờ bỗng sáng lên, nhưng Vu Phong lại không nhìn thấy.
- Không có gì, chỉ là một viên Huyết Dung Đan mà thôi, sư đệ dưỡng thương cho tốt, sư huynh đợi đệ ở nội môn.
Vu Phong nói.
- Không phải chuyện này.
Lâm Phàm khẽ lắc đầu.
- Vậy là cái gì?
Vu Phong khó hiểu hỏi.
- Sư huynh…
- Ừ…
Vu Phong khẽ đáp
- Hầu Tử Thâu Đào…
Giờ khắc này thiên địa biến sắc, giống như tận thế đến.
Người sống trên đời, cả đời đều làm những việc thân quen a…
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†