- Mỏ nhọn, để lại đồ ăn cho thú nuôi đây.
Mộ Dung Tiểu Thiên sực nhớ ra và hô to, nhưng Dương Tùng kia đâu có thể quay đầu lại.
Thấy Dương Tùng đã đi xa Sát Thủ hữu ý hay vô ý nhìn xung quanh nói đầy thâm ý.
- Xem ra trước khi hai tên kia chuyển chức chúng ta chẳng thể đi luyện cấp được.
- Ừ.
Vô Phong nghiêm túc.
- Có không ít người chú ý đến con vật này.
Mộ Dung Tiểu Thiên và Phiêu Tuyết cũng nhận ra có khá nhiều người đang nhìn lại đây, không khỏi gật đầu đồng ý.
Sát Thủ bâng quơ
- Nhưng mà với tiếng tăm lừng lẫy của Trường Không Vô Phong, một trong hai gamer đỉnh top, khí thế ngạo nghễ đất trời, tớ nghĩ không có ai dám làm càn.
- Thôi miễn.
Vô Phong suy nghĩ rồi nói:
- [ Vận Mệnh ] khác biệt với những game đã từng phát hành, người chơi cũng đông đảo hơn rất nhiều, chúng ta không thể khinh thường người khác. Em thấy, Thiên ca, anh tốt hơn hết đi các thành lớn chuyển chức thôi, dù sao người đầu tiên chuyển cũng sẽ được thưởng.
Sát Thủ cùng Phiêu Tuyết đều gật đầu đồng ý.
- Nhưng ở đây các cậu như thế nào ứng phó?
Mộ Dung Tiểu Thiên không phải là không lo lắng. Lại nói, hắn đang hận không thể chuyển chức ngay lập tức để còn log out, thật sự là mệt chết.
Vô Phong tự tin:
- Anh cứ yên tâm. Em vừa rồi đã gửi tin nhắn đến một vài phụ trách của Niệm Thiên ở các Tân Thủ thôn khác. Yêu cầu họ phái 200 người tới đây, có lẽ không còn vấn đề gì nữa.
Tiểu Thiên không thể không bội phục sự kín kẽ trong làm việc của Vô Phong, cứ im ỉm mà bố trí hết cả.
- Đúng đó, anh Thiên.
Sát Thủ cũng khuyên nhủ:
- Anh cứ yên tâm mà đi, Tân Thủ thôn không thể so với thành lớn, PK ác ý xử phạt rất là nghiêm khắc, lại nói truyền tống đến thành lớn đã được khai thông, phấn lớn người chơi cũng đi đến thành lớn, chỉ cần bọn mình không đi thì không có việc gì.
- Vậy phiền mấy người.
Mộ Dung Tiểu Thiên thấy cũng có lý nên cũng không tiếp tục. Tuy vậy vẫn than thở trong lòng:"
- [ Vận Mệnh ] cũng thật là, làm ra một khu an toàn thì sẽ không phiền phức như vậy.
- Chuyện nhỏ như vậy tính làm gì, dù sao anh và Dương Tùng đều là người của Niệm Thiên, con Huyết Lang vương này cũng coi như anh tặng Niệm Thiên vậy, mà lại là lục cấp hạ giai tiên thú, người vất vả là anh mới phải.
Vô Phong nói từ đáy lòng.
- He He.
Mộ Dung Tiểu Thiên ngượng ngùng cười:
- Ta đi trước.
Bỗng như nhớ ra cái gì, quay đầu lại hô:
- Tiểu tử Dương Tùng không để lại đồ ăn cho thú nuôi, đừng quên gọi người đi mua, không nên để tiểu gia hỏa bị đói.
- Ừ, biết rồi.
- Anh Thiên, anh như thế nào lại cứ lăn tăn như vậy.
- Đi nhanh lên, đi nhanh lên.
Mọi người đều thúc Mộ Dung Tiểu Thiên mau rời đi.
- Ta lăn tăn ?
Mộ Dung Tiểu Thiên vừa chạy đến truyền tống trận vừa cười tự giễu.
Mộ Dung Tiểu Thiên lại gần truyền tộng trận thì thấy rất là kì. Truyền tống trận hình bát quái, xây quanh nó là một căn nhà trống trải. Bốn hướng đều có cửa lớn rộng đến 6 mét, mỗi cửa có một NPC thủ vệ.
- Đại ca, em đi vào được không?
Mộ Dung Tiểu Thiên đi đến một cái cửa hỏi thủ vệ.
- Đóng tiền rồi có thể đi vào.
Thủ vệ mặt lạnh, tay chỉ cái hòm tiền phí trước mặt hắn. Trên đó lại có một cái bảng có viết chữ, sau mỗi dòng có một cái thứ gì đó giống như nút bấm. Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn kỹ hơn
Thành Phượng Hoàng – 1 kim tệ
Thành Thông Minh – 2 kim tệ
Thành Kỳ Lân – 3 kim tệ
Thành Thiên Thuỷ - 1 kim tệ
Thành Thánh Hoa – 8 kim tệ
Thành Cự Long – 3 kim tệ.
- Đại ca, sao lại có sự khác biệt thế, chẳng nhẽ tiền càng nhiều thành càng tốt?
Mộ Dung Tiểu Thiên thuận miệng hỏi. Chủ đề truyền tống trên web một chữ cũng không có.
- Ngu
Tên thủ vệ nhìn khinh bỉ Mộ Dung Tiểu Thiên, tuy vậy vẫn giải thích:
- Khoảng cách khác nhau đương nhiên tiền phí dịch vụ phải khác biệt.
“Hix hix, là phương tiện giao thông công cộng mà mà đắt khiếp, đúng là bóc lột trắng trợn.” Mộ Dung Tiểu Thiên thầm mắng cũng không dám biểu hiện ra bên ngoài, ngoan ngoãn đưa ra 1 kim tệ, nói với thủ vệ:
- Thành Phượng Hoàng.
Dù sao 6 tòa chủ thành đều giống nhau đương nhiên càng ít tiền càng tốt.
Thủ vệ ấn cái nút ở thành Phượng Hoàng rồi phất tay, ý bảo Mộ Dung Tiểu Thiên đi vào.
Tiểu Thiên bước vào phòng nhận thấy truyền tống trận đã khác so với trước kia, toàn bộ các họa tiết lưu chuyển theo một lộ tuyến phát ra ánh sáng màu vàng, rất là đẹp.
Mộ Dung Tiểu Thiên cảm thấy cơ thể rung lên, tiếp đó tranh tối tranh sáng không có gì thay đổi. Hình như cũng chẳng có gì xẩy ra.
- Tới rồi sao?
Mộ Dung Tiểu Thiên hoài nghi tuy nhiên vẫn phải bước ra cửa.
Thế rồi mới phát hiện, truyền tống trận này làm giống hệt cái ở Tân Thủ thôn, đều có một cái nhà lớn chụp lên. ( DG: Thằng này ngu vãi thế mà cũng không biết )
- Chào mừng đến với thành Phượng Hoàng, cứ thoải mái như đang ở nhà, đây là nơi khát vọng được thực hiện, là nơi chắp cánh những giấc mơ, hoan nghênh đại ca, Ta Là Một Tên Trộm, chào đón đại ca định cư, phát triển với thành Phượng Hoàng.
Mộ Dung Tiểu Thiên vừa đi ra đến cửa, thủ vệ đã tươi cười liên tục gật đầu chào mừng.
- Choáng.
Suy nghĩ trong đầu của Mộ Dung Tiểu Thiên coi như lộn ngược, thật không biết đây là trò chơi đặt ra hay là trí tuệ NPC nhân tính hoá. Nhớ lại bản mặt của tên thủ vệ ở Tân Thủ thôn, bất đắc dĩ thở dài:
- Đều là NPC thủ vệ tại sao nhân cách lại biến đổi lớn đến như vậy!”
Thành lớn đúng là khác biệt, so với Tân Thủ thôn khí khái hơn nhiều. Từ đường phố, cửa hàng cho đến đường phố quy mô hoành tráng hơn không phải là ít.
Bây giờ thành Phượng Hoàng đã thành biển người rục rịch. Ngay sau khi truyền tống được khai thông, người chơi liền chen chúc mà tới. Ai mà không muốn nhìn cho đã mắt chứ, tuy chưa đến cấp 10 nhưng cũng chẳng sao, luyện cấp bên ngoài thành cũng thế cả.
Trên đường đông nghìn nghịt, có không ít người mặc trang phục đủ kiểu dáng bắt mắt, ngửa mặt lên trời mà di chuyển, cũng không trách được, quần áo đẹp cần rất nhiều kim tệ mới mua được.
[ Vận Mệnh ] có hai bộ trang bị dự trữ, người chơi bình thường có thể không mặc quần áo có thuộc tính hay trang bị vũ trang. Chỉ cần đặt vào đúng vị trí, khi bị uy hiếp hay rơi vào nguy hiểm thì những trang bị dự trữ mất 1 giây để thay, rất là nhanh lẹ. Cho nên người chơi hay lựa chọn quần áo trang trí trên người. Yếu tố này càng tăng tính chân thực của trò chơi vì vậy được rất nhiều người ưa thích.
Tiểu Thiên nhìn lại kiện trang bị trắng vừa bẩn vừa rách trên người, phì cười:
- Đây vẫn là Vô Phong tặng mình, kệ nó đê, còn ngon hơn so với chạy truồng.
Mộ Dung Tiểu Thiên tự an ủi, nghĩ lại bản thân cũng không phải nghèo, Solas để lại cho chút tiền cầm cự, mịa, chờ anh chuyển chức anh cũng phải mua quần áo xịn mặc cho bọn Vô Phong xem một lần, Mộ Dung Tiểu Thiên không cưỡng được cười ha hả.
Đi qua 2 con phố liền gặp được một quảng trường lớn đầy ắp người, hắn xem lại bản đồ, nếu muốn đi chuyển chức thì đây ắt phải đi qua. Ở chỗ này có rất nhiều người chơi bầy hàng giao bán om sòm, cũng có rất nhiều kẻ chạy đông chạy tây tìm mua vật dụng, vô cùng náo nhiệt. Mộ Dung Tiểu Thiên bèn đi chậm lại vừa tiến về phía trước vừa ngắm xung quanh. Nhìn rồi mới thất vọng, toàn là bạch sắc trang bị, hãn hữu lắm mới xuất hiện hắc sắc trang bị, cũng có nhiều người vây xem nhưng người mua rất ít, tại giá cao quá mà.
Mộ Dung Tiểu Thiên chỉ biết trong túi mình có cây pháp trượng, song cũng chẳng biết là cấp mấy. Trong lòng cười thầm, hắn không còn hứng thú với những món vô dụng kia bèn bước nhanh hơn hướng đến sở chuyển chức.
Rời khỏi quảng trường ồn ã. Càng đền gần mục tiêu người đi lại càng ít. Cho đến khi Tiểu Thiên nhìn thấy kiến trúc to lớn của Sở chuyển chức thì trên đường đã vắng tanh.
Cổng vào có tấm biển Sở Chuyển Chức được viết khá nắn nót theo lối chữ Khải.
- Không biết khu vực ngoài nước có dùng văn tự của quốc gia ta hay không, như vậy thì quả là thú.
Mộ Dung Tiểu Thiên cười quái dị. Tất nhiên ý tưởng của hắn không có khả năng thành hiện thực.
Hai bên cửa vào được đặt bốn bức tượng cao hai trượng. Bên trái là một chiến sĩ vai vác cự kiếm và một triệu hoán sư, bên phải là kị sĩ ngồi trên ngựa tay cầm thương cùng một pháp sư đang giơ cao pháp trượng. Chúng được điêu khắc rất sống động khí khái, đặc biệt hơn, ánh mắt trên khuôn mặt kia tựa như đã trải qua năm tháng vô tận, bình tĩnh dõi theo phương xa, có thần, đau thương và thâm thuý. Lòng quyết tâm vượt qua sóng gió xông ra chiến trường.
- Ta rất ngưỡng mộ các ngài, tuy chỉ là những pho tượng nhưng các ngài đã viết lên lịch sử phong vân của [ Vận Mệnh ] để chúng ta chứng kiến!
Mộ Dung Tiểu Thiên thật trang nghiêm vái mấy bức tượng. Đây là nội tâm của hắn.
Hít sâu một hơi, Mộ Dung Tiểu Thiên mở ra cánh cửa khát vọng đã lâu.
Đi vào Sở Chuyển Chức, Mộ Dung Tiểu Thiên đứng như trời trồng, đầu ong ong chả hiểu ra sao. Hix sao Sở Chuyển Chức lại có 3 NPC giống nhau như đúc? Hắn lúc lắc đầu giúp bản thân tỉnh táo lại. Quan sát cẩn thận mới thấy ra sự khác biệt nhỏ. Chỗ chuyển chức cho chiến sĩ có ghi biển tên: Mạc Thiên, bên ma pháp sư là Mạc Địa, triệu hoán sư là Mạc Nhân.
Ba người kia chẳng nói câu nào đều nhìn chằm chặm vào Mộ Dung Tiểu Thiên, hình như rất thèm khát. Oái, nhìn ta gì mà dữ thế, ta quịt nợ các ngươi chắc, hay là tại ta đẹp trai quá? Tiểu Thiên bị họ nhìn mà rợn tóc gáy, đành khục khặc ho vài tiếng rồi đi thẳng đến trước mặt Mạc Thiên, hỏi cẩn thận:
- Xin hỏi, muốn chuyển chức chiến sĩ hỏi ngài đúng không ạ?
- Ha ha ha, người đầu tiên chuyển chức là chiến sĩ, ta là anh cả rồi, ha ha
Tên Mạc Thiên kia đột nhiên phá lên cười, giống như trẻ con vỗ tay gào to. Đơn giản là chẳng nghe Tiểu Thiên nói gì nữa, lại còn dọa Tiểu Thiên sợ hãi, dây thần kinh tí nữa thì đứt.
Mạc Địa và Mạc Nhân nhắm mắt vẻ mặt chán nản. Thấy được Mạc Thiên đắc ý Mạc Nhân không phục hầm hừ:
- Mạc Thiên, ngươi đừng có đắc ý vội, đừng quên ước định của chúng ta, tiểu tử này vẫn chưa chuyển chức thành công mà.
Mạc Thiên nghe xong hơi nhíu mày rồi lại nhanh chóng nhìn đến Mộ Dung Tiểu Thiên, cười lên vui vẻ:
- Các ngươi sao không phục được đây, nhìn xem trị số may mắn của tiểu tử này đi, cứ trông vào đó mà nhận được nhiệm vụ cấp G hay cấp F, hoàn thành nhiệm vụ là chuyển nhỏ trừ phi thằng này ngu quá.
Mạc Địa Mạc Nhân nghe vậy đau khổ than thở.
- Mẹ mày có cho tao chuyển chức hay không?
Mộ Dung Tiểu Thiên đợi cả nửa ngày cũng chẳng thấy động tĩnh gì, điên tiết mở máy ngầm rú, trong đại sảnh thanh âm vang vọng ong ong.
- Quá lắm rồi, máy bay phản lực trên đầu cũng không biết, coi ta là người chết ha!
Mộ Dung Tiểu Thiên không thể nhịn được nữa lửa giận bùng phát.
- Chuyển, chuyển, chuyển ngay.
Mạc Thiên cười ruồi cuống quýt đáp:
- Anh bạn, ta vui quá nhất thời quên mất cậu, đừng để bụng nhá, hé hé.
Mộ Dung Tiểu Thiên bình tĩnh lại, tò mò hỏi:
- Ba người đang chơi trò gì thế, lúc khóc lúc cười.
Mạc Thiên đắc ý vẻ trước sự đau khổ của Mạc Địa Mạc Nhân, cười nói:
- Anh bạn không biết đó thôi, chúng ta là anh em sinh ba, bởi vì mẹ sinh ra theo trật tự lung tung, cho nên…
Mạc Thiên cười xấu hổ
- Không biết ai là anh cả, ai là thứ, chính vì thế đã cãi nhau mấy chục năm.
Tiểu Thiên thộn ra, tiếp đó là buồn cười, rồi tức giận lắc đầu:
- Nhưng cái đó liên quan gì đến ta, các ông sao cứ nhìn ta chằm chằm như đòi nợ, ta chẳng thiếu các ông một mống tiền nhá.
- Tiểu tử hiểu nhầm rồi.
Mạc Nhiên cười ngượng:
- Ba chúng ta nôn nóng là bởi chúng ta đã thương lượng ai phụ trách chuyển chức cho người chơi đầu tiên sẽ làm anh cả.
Mộ Dung Tiểu Tiên cuối cùng cũng đã hiểu, khó trách mình vừa vào lại bị ba tên này thèm khát đến thế, đều muốn trông cậy vào mình cả! Bỗng nhiên nghĩ ra cái gì đó, hắn lộ ra tiếng cười đểu.
- Ta đang tự hỏi, ở những chỗ chuyển chức khác có hay không những anh em song sinh như các ông, nếu đúng như thế thì khả năng sinh đẻ của mẹ các lão cũng quá trâu.
Mộ Dung Tiểu Thiên nói xong thì ôm bụng cười sằng sặc.
- Tiểu tử này nói chuyện cũng thật đả kích mà.
Mạc Thiên mất hứng nhưng cũng coi như khách khí. Nhưng hai người kia cũng không nhẫn nại được như vậy. Vốn đã khó chịu với Tiểu Thiên lúc này lại nghe hắn chế nhạo làm sao lễ độ cho được.
- Thằng khốn này biết điều một chút nếu không ta oánh chết giờ.
- Tiểu tử thích giảm cân hả?
Cả hai đều bày ra tư thế muốn PK Mộ Dung Tiểu Thiên ngay tại chỗ.
- Oài oài, các ngài đều là người rộng lượng nhỉ? Là ta không đúng, ta nói sai rồi nhỉ?
Mộ Dung Tiểu Thiên vội cầu xin tha thứ. Hắn cũng chẳng muốn làm phức tạp gì, bản thân muốn chết đói rồi, nhanh nhanh chuyển chức cho xong.
- Mạc Thiên đại ca, ta coi ông là người lớn, ngài mau từ bi chuyển chức cho ta đi, hai huynh đệ của ngài hình như ngứa mắt với ta lắm đó.
Mộ Dung Tiểu Thiên giương mắt hổ nhìn chăm chăm Mạc Địa Mạc Nhân, quay đầu nói với Mạc Thiên.
- Tất nhiên, tất nhiên, ta chờ ngày này đã mấy chục năm.
Mạc Thiên nói rồi đưa ra một cái bàn quay. Thứ này hình dáng như chiếc nón kì diệu thu nhỏ.
- Cầm lấy, tiểu tử.
Mạc Nhiên đưa bàn quay đến trước mặt Tiểu Thiên nói:
- Phía trên này được viết bẩy chữ A, B, C, D, E, F, G tượng trưng cho độ khó của nhiệm vụ, ngươi hãy xoay nó, kim chỉ hướng của bàn quay chỉ vào đâu chính là độ khó của nhiệm vụ.
Mộ Dung Tiểu Thiên gật đầu.
Tiểu Thiên bình tâm, chuyển động vòng quay. “Qua rồi, lại qua nữa rồi”, ước lượng thấy sẽ dừng lại ở nhiệm vụ cấp A rồi, Mộ Dung Tiểu Thiên toàn tâm đặt vào cổ họng, không khỏi mở miệng lẩm bẩm. Tuyệt vời, những phút cuối kim lướt qua cấp A và dừng lại ở cấp G. Mộ Dung Tiểu Thiên lau mồ hôi trán thở phào một hơi, mịa nó, đồ vứt đi mà cũng làm ông luống cuống tay chân.
- Ha ha, ta đã nói mà, cao nhất cũng chỉ là nhiệm vụ cấp F, đơn giản nhất là cấp G.
Tâm tình của Mạc Thiên rất tốt. Mà hai người còn lại vẻ mặt chán nản, thất vọng lùi về phía sau.
Mạc Thiên xoay người bỏ bàn quay xuống, rồi tiếp đó lấy ra một cái hộp lập phương.
- Đây nữa, rút một tờ ra, coi xem chú lấy được nhiệm vụ cấp G gì.
Mắt thấy sẽ lên làm đại ca, giọng điệu đều to tát hơn nhiều.
Mộ Dung Tiểu Thiên thấy trên cái hộp có một chữ G to đùng cùng một cái lỗ để đút tay vào, cũng không nhùng nhằng nữa, đưa tay rút một tờ nhiệm vụ, dù sao đều là nhiệm vụ cấp G, bắt được cái nào cũng như nhau, Mộ Dung Tiểu Thiên thoải mái cực kỳ.
Mạc Thiên nhận lấy giấy nhiệm vụ, trên mặt lại nở hoa:
- Vẫn là nhiệm vụ G cấp đơn giản nhất, chỉ là một câu đố móc, trắc nghiệm mẫu giáo mà thôi!
Đố móc? Mộ Dung Tiểu Thiên thần người, đang muốn hỏi thêm Mạc Thiên đố móc là gì, hệ thống thanh âm đã vang lên:
- Mời người chơi Ta Là Một Tên Trộm trả lời câu hỏi chuyển chức nhiệm vụ: Một đám cừu thêm vào Một đám cừu hỏi có mấy đàn cừu?
- Choáng tà là váng, khinh ta à, cả câu hỏi tầm thường này cũng hỏi.
Mộ Dung Tiểu Thiên thầm mắng rồi lớn tiếng đáp:
- HAI ĐÀN CỪU ( >.< )
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
- Oa ha ha, ha ha
Mạc Địa Mạc Nhân phì cười điên dại, tất cả khó chịu bay biến lên trời. Tương phản với hai tên kia, Mạc Nhiên đang vui vẻ lúc này như ve sầu mùa đông. Khuôn mặt đen khịt một mảnh, đen muốn lấy mạng tiểu quỷ.
- Cái gì?
Mộ Dung Tiểu Thiên không thể tin được, vặn thanh âm lên 80%
- Lão nói ta trả lời sai? Một cộng một … không … bằng hai sao?
- Hai Cái Đầu Ngươi.
Mạc Thiên không kìm được bùng nổ:
- Trời, đời này sao lại có thằng ngu như thế, vứt một nhúm cừu vào một nhúm cừu chẳng qua cũng là một đống cừu to hơn thế thôi, ngay câu đố móc nhãi ranh còn biết này mà mày cũng đáp sai, tiểu tử mày ngu không để đâu cho hết.
Mộ Dung Tiểu Thiên thấy người ta mở miệng chửi mình, cơn điên mọc lên, cũng chẳng ngẫm lại bản thân, hắn, một tên lăn lộn trên giang hồ từ nhỏ, vào tù 10 năm, ngay cả đố móc là gì cũng không biết, mọi người muốn hắn trả lời gì đây? Vốn không phục khi nghe Mạc Thiên nói mình trả lời sai, lại sẵn cái tính ưa mềm hơn ưa cứng. Làm sao có thể tha thứ cho Mạc Thiên quở trách mình như thế.
- Con mẹ chúng mày thối lắm.
Mộ Dung Tiểu Thiên phát hỏa:
- Theo cách nói của mày tao hỏi, một thằng Mạc Thiên thêm hai thằng Mạc Địa Mạc Nhân là bằng mấy thằng họ Mạc? Chắc là bằng một rồi, bởi ba thằng khốn chúng mày là sinh cùng trứng. Còn cái kia, nhỡ mà một trong hài đàn cừu có chó sói đội lốt cừu như vậy đáp án phải là một đám chó sói chứ, bởi con mẹ cừu bị sói ăn hết rồi.
Mộ Dung Tiểu Thiên nói rồi cười càng cạc:
- Mấy thằng già chửi bố mày ngu, tao gặp ba thằng khốn chúng mày mới là ngớ ngẩn lớn nhất trên đời, từ lúc bố mày vừa vào cửa liền phát hiện ba thằng già kia đã không bình thường, đúng là thiểu năng bẩm sinh.
- Tao cũng kì quái ba cái loại như chúng bây làm sao có thể làm nghề chuyển chức?
Cả ba người họ Mạc đều không chịu được. Mạc Địa Mạc Nhân tốt một chút dù sao cũng mong Tiểu Thiên chuyển chức thất bại, tuy mấy câu của Tiểu Thiên làm bọn hắn căm tức nhưng cũng tha thứ được. Còn Mạc Thiên đã không thể nhịn được nữa, không tính đến hi vọng tan biến lại còn bị Mộ Dung Tiểu Thiên chế nhạo, giận điên vọt đến trước mặt Mộ Dung Tiểu Thiên:
- Không ngờ mày còn cãi chầy cãi cối, đã vênh váo kiêu ngạo như vậy thì BIẾN VỀ TÂN THỦ THÔN MÀ LUYỆN LẠI CẤP 10 ĐI!
Mạc Thiên nói xong hùng hục đá vào mông Mộ Dung Tiểu Thiên.
Mộ Dung Tiểu Thiên muốn cãi tiếp bỗng trước mặt tối đen, chỉ cảm thấy thân thể bay bay nhẹ nhàng, tiếp đó ánh sáng bùng lên, toàn thân đã bay về truyền tống trận của Tân Thủ Thôn 110. Không đợi hắn kịp hiểu ra điều gì, cánh cửa đã phát ra một tiếng “Ba”, theo đúng tư thế Bình Sa Lạc Nhạn nằm hít đất bên ngoài khu truyền tống trận.
- Thiên ca, anh làm gì ở đây?
Tâm thần của Mộ Dung Tiểu Thiên còn chưa khôi phục thì nghe được giọng nói của Phiêu Tuyết. Ngẩng đầu lên thấy cách hắn không xa có đến vài trăm người.
- Ngất thôi, chơi nhau à!
Mộ Dung Tiểu Thiên thầm kêu khổ nhưng mặt ngoài vẫn làm ra vẻ thong dong nói:
- A, anh vừa thử sử dụng thú bay một chút, không ngờ lúc hạ xuống đất lại mất khống chế.
- Sao còn nằm úp ra đó, thôi để em giúp anh.
Vô Phong cười nói đi tới, phía sau cũng có rất nhiều người cười mỉm.
- Quên đi, dù sao anh cũng log out.
Mộ Dung Tiểu Thiên chán nản. Trong lòng lại mắng to [ Vận Mệnh ] vì quái gì lại không có khu vực an toàn, nói cách khác bọn Vô Phong cũng không cần gọi mấy trăm người đến chỗ này, bản thân mình cũng sẽ không xấu mặt.
- A, anh chuyển chức rồi? Vô Phong hoài nghi, hình như cũng chưa nghe thấy thông báo của hệ thống, người đầu tiên chuyển chức chắc phải có thông báo chứ.
- Đừng nói nữa, thất bại rồi, bị đánh về level 9.
Mộ Dung Tiểu Thiên buồn bực trả lời, tiếp đó chuyển đề tài hỏi:
- Tên Cảnh Sát cùng Triệu Hoán Sư bao giờ lên cấp 10? Một đống người ôm Huyết Lang Vương ở đây cũng thật vất vả.
- Sớm thôi, nhiều nhất là một tiếng nữa.
Vô Phong bình tĩnh không có chút nóng nảy nào:
- Hiếm khi được thư thả như vậy, cùng anh em Niệm Thiên trò chuyện cũng rất tốt.
Mộ Dung Tiểu Thiên muốn nói cái gì nữa thì bị hệ thống thanh âm chen ngang.
- Hệ thống thông báo, người chơi có tên Tuyệt Phong là người đầu tiên chuyển chức tiến vào lĩnh vực cơ sở, [ Vận mệnh ] – Con Đường Dong Binh đã mở, [ Vận Mệnh ] tiến vào thời đại Lính Đánh Thuê.
- Lưu danh thiên cổ, Bất Bại Tuyệt Phong. Ta biết ngươi không cô đơn, chúng ta cùng võng du.
Vô Phong tươi cười dõi theo phương xa.
- Ta nghỉ đây.
Mộ Dung Tiểu Thiên giống như mất đi cái gì thẫn thờ. Không chờ Vô Phong kịp phản ứng thân ảnh hắn mờ nhạt dần rồi biến mất…
Last edited by Tiểu Dê; 05-08-2010 at 11:45 PM.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Mộ Dung Tiểu Thiên tháo bỏ đầu khôi cười đau khổ, thất bại bốn lần chắc cũng đứng đầu những kẻ chuyển chức không thành công trên cả [ Vận Mệnh ] rồi. Nhìn đồng hồ thấy 10 giờ sáng, thức trắng một đêm mà bây giờ chẳng thấy buồn ngủ gì cả.
Mộ Dung Tiểu Thiên lún sâu vào đệm ghế sô pha, trong lòng văng vẳng một giọng nói. Đó là ánh mắt trắng nhợt cùng những tâm nguyện sau cùng của Minh Viễn. Mỗi lần hắn bình tĩnh lại được thì ánh mắt trống rỗng của Minh Tâm lại như đao kiếm đâm sâu vào trái tim hắn, khiến hắn tan nát cõi lòng nghẹn thở.
- Ta phải giải quyết tâm sự này.
Mộ Dung Tiểu Thiên thở dài, bộ dạng ưu thương. Minh Viễn ra đi không lâu, hắn còn nhớ mình chém chết Đại Quang Đầu rồi vào ngục, mười năm trôi qua, những hứa hẹn với Minh Viễn giống như cơn ác mộng cắn xé linh hồn. Áy náy với Minh Viễn làm hắn không thể tự tha thứ. Vừa ra ngục hắn muốn đi tìm Minh Tâm muội muội ngay, nhưng bản thân mình đến tiền ăn còn không có đến thì làm được gì đây? Thẳng cho đến khi hắn kiểm tra cây quyền trượng Lam Ẩn hắn mới dám nghĩ trở lại.
Mộ Dung Tiểu Thiên liền quay về phòng tắm rửa thay một bộ quần áo thể thao, đây là Dương Tùng cùng Phiêu Tuyết dạo phố mua cho hắn. Tất nhiên Mộ Dung Tiểu Thiên nhận rồi, kiểu gì hắn cũng tặng thú nuôi cấp 6 cơ mà. Hơn nữa không nhận thì đúng là coi nhau như người ngoài.
Mộ Dung Tiểu Thiên đi ăn sau đó rời khỏi tập đoàn Niệm Thiên.
Tàu điện sẽ không chờ kẻ đến muộn. Sự phát triển của thời đại sẽ càng không ngừng nghỉ bởi Tiểu Thiên vào tù. Thành phố K biến đổi nhanh chóng sớm đã khoác một tấm áo mới. Mộ Dung Tiểu Thiên chẳng khác gì lúc mới ra tù, chỗ biết chỗ không.
Sau mấy tiếng vòng đi vòng lại hắn cũng tìm được chỗ ở trước kia của Mĩnh Viễn, phải đối mặt thôi, thời gian tới còn phải đi tìm hai em không thể ngại được. Mấy căn nhà lụp xụp giờ đã được thay thế bằng nhà cao tầng.
Mộ Dung Tiểu Thiên cố tìm hỏi nhưng vẫn không có đầu mối nào.
Hắn rất thất vọng, chính khi đang đau đầu chợt nghĩ ra một biện pháp:
- Ta sao lại ngốc như thế (DG: bây giờ thằng này mới biết), tại sao không đưa địa chỉ trước kia của Minh Viễn đưa cho trợ lý Diệp, nhờ nàng ta dưới danh nghĩa của Niệm Thiên tập đoàn tìm kiếm, đây hẳn là việc dễ dàng!
Nghĩ được như thế Mộ Dung Tiểu Thiên vui sướng.
- Bây giờ về Niệm Thiên luôn sao?
Mộ Dung Tiểu Thiên tự nhủ, từ khi ra tù hắn còn chưa kịp thưởng thức thành phố K. Thời gian gần đây mải đi tìm việc làm nên không có suy nghĩ đến ngắm cảnh, đến khi vào Niệm Thiên lại như thiếu nữ về nhà chồng chẳng đi được đến đâu. Bây giờ bản thân hắn cũng chẳng có ai thân thích.
Đúng rồi, trong đầu Mộ Dung Tiểu Thiên hiện lên hình ảnh của một cô gái – Tần Tĩnh Di, thợ rèn Không Tiền Không Được. Nàng lớn lên ở thành phố K hơn nữa còn đưa địa chỉ cho Mộ Dung Tiểu Thiên.
- Chính ra ở đây ta vẫn còn có bạn bè.
Nhớ đến Tần Tĩnh Di, Tiểu Thiên nhớ lại việc hắn lừa Lũ Động Vật lần trước. Nhưng không hiểu vì sao từ lần đó mỗi lần Mộ Dung Tiểu Thiên pm thì Tĩnh Di đều không online.
Theo địa chỉ mà Tĩnh Di đưa, Tiểu Thiên rất nhanh tìm đến khu tập thể số 18 đường 2 khu Phong Tài.
- Thật không ngờ khu tập thể cho công nhân viên chức lại có người sở hữu xe giá trăm vạn.
Chiếc BMW đỗ trước cửa làm Tiểu Thiên cảm khái liên tục.
- Dì ơi, cho cháu hỏi Tần Tĩnh Di ở chỗ nào ạ?
Tiểu Thiên vừa định đi vào thì gặp một người phụ nữ béo tầm 50 tuổi bèn hỏi.
- Ở chỗ này, và anh là?
Dì béo nghi hoặc đánh giá Mộ Dung Tiểu Thiên.
- À, cháu là bạn của cô ấy.
Tiểu Thiên trưng ra bộ mặt tươi tắn.
- Sao tôi chưa gặp cậu lần nào?
Bà béo lại mở miệng hỏi nữa.
Mộ Dung Tiểu Thiên nở nụ cười:
- Cháu cùng cô ấy mới quen nhau, đây cũng là lần đầu tiên đến chơi.
- Thì ra là thế.
Bà béo ngật đầu rồi lại lắc đầu, giận dữ nói:
- Cậu về đi đừng làm việc tốn công vô ích nữa, cậu đến chậm rồi.
- Chậm gì cơ ạ?
Mộ Dung Tiểu Thiên chẳng hiểu ra sao:
- Dì ơi cháu không hiểu, dì nói rõ ràng hơn được không?
- Nhìn đi, cái xe BMW kia kìa! Tĩnh Di sắp cưới rồi.
Bà béo lẩm bẩm, nghe giọng thì thấy không có ưa chủ nhân của chiếc xe.
- Cưới?
Mộ Dung Tiểu Thiên ngẩn người, xem ra mình đến không đúng lúc thật.
- Cậu đừng có buồn, những cô gái tốt còn rất nhiều đi tìm ai đó khác đi thôi. Rừng cây còn đó lo gì không có củi đốt!
Bà béo nhìn Tiểu Thiên cảm thông.
Thế thì liên quan gì đến tôi a! Mộ Dung Tiểu Thiên dở khóc dở cười, bà béo này hiểu lầm mình là người theo đuổi Tần Tĩnh Di.
Bà béo lại trừng mắt với chiếc BMW rồi lắc đầu, tự nói với bản thân cũng giống như đang nói với Tiểu Thiên.
- Nhìn cậu cũng thành thật, thật đáng tiếc, ài! Tĩnh Di nhỏ bé sắp phải đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu rồi. Đứa nhỏ này mệnh thật khổ.
- Cô ơi cuối cùng là sao ạ? Cô nói rõ một chút nữa đi ạ!
Tiểu Thiên căng thẳng tuy vẫn mơ hồ nhưng hắn có thể cảm giác được sự không hài lòng. Hình như Tần Tĩnh Di không tự nguyện cưới tên kia. Lại liên tưởng đến vẻ đau buồn trong đôi mắt nàng trực giác của hắn cho thấy Tần Tĩnh Di đang gặp chuyện gì đó.
- Chuyện của Tĩnh Di mà cậu cũng không biết?
Bà béo kinh ngạc.
- Không biết.
Mộ Dung Tiểu Thiên trả lời chầm chậm và rất nghiêm túc.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
- Số phận đứa nhỏ này rất khổ nha!
Bà béo xuất ra tài buôn dưa lê đặc biệt của phụ nữ, máy đã mở thì chẳng thể ngăn cản được.
- Em của Tĩnh Di bị bệnh máu trắng, gia đình vì chữa bệnh cho cháu nó nợ gần 10 vạn. Mẹ Tĩnh Di lại yếu đuối không đi làm thuê kiếm sống được. Cả nhà chỉ trông vào tiền lương còm cõi của hai bố con. Bố thì được 1000 con thì kiếm 3000 chỉ đù tiền khám cho em trai. Bây giờ bệnh viện thông báo đã tìm được tủy thích hợp để thay nhưng chi phí thuốc men đã đến 20 vạn. Lúc này có kẻ nhẩy vào hòng kiếm chác.
Bà béo chỉ vào BMW:
- Bây giờ có giúp đỡ không công liệu có mấy người? Chủ yếu toàn bọn dậu đổ bìm leo!
- Người chủ của BMW đã làm gì?
Giọng nói của Mộ Dung Tiểu Thiên lạnh lùng, lông mày cũng nhíu chặt. Bà béo lại nói:
- Hắn tên là Mã Giản, nhà mở công ty, từng học chung với Tĩnh Di hồi tiểu học. Lúc em Tĩnh Di lâm bệnh hắn cho vay 8 vạn nhưng Tĩnh Di phải gả cho hắn nếu không thì phải trả tiền lại.
- Khốn nạn!
Mộ Dung Tiểu Thiên cực kỳ lạnh lùng nghiêm mặt.
- Nếu yêu Tĩnh Di thì cũng không nói nhưng dùng loại thủ đoạn này thì quá ti tiện.
- Yêu?
Bà béo khinh thường:
- Cậu coi thằng kia là người tốt à? Thằng đấy nổi tiếng lưu manh vô học khắp khu thành Đông này đó! Ỷ vào mấy đồng tiền bẩn thỉu của gia đình không biết bao nhiêu thiếu nữ bị hủy trong tay hắn.
- Nhà Tĩnh Di ở đâu?
Nắm tay thành quyền, trong ánh mắt Mộ Dung Tiểu Thiên là lạnh lẽo.
- Nhà đối diện cửa vào…
Không đợi người phụ nữ béo kia nói xong, bóng dáng của Mộ Dung Tiểu Thiên đã tiến thẳng vào khu tập thể.
- Tĩnh Di, cưng cứ yên tâm, tiền thuốc men cứ để đó hết cho ta.
Tần Tĩnh Di muốn lùi sâu thêm nữa vào ghế sô pha. Mã Giản chống tay áp sát nàng, cái nhìn dâm dãng cứ chiếu vào vòng một cao cao của nàng mà chuyển đi chuyển lại.
- Vậy ngươi đi cùng ta đến bệnh viện nộp tiền đặt cọc, hôm nay là kỳ hạn cuối rồi. Ta đã đồng ý cưới thì nhất định sẽ thực hiện.
Đôi mắt của Tần Tĩnh Di vô thần, chất chứa bi thương, hai tay theo bản năng đưa ra phòng vệ.
He he. Mã Giản cười dâm, một tay ôm một tay chuyển xuống ngực Tĩnh Di.
- Nàng sớm muộn cũng là người của ta, không bằng hiện tại chúng mình …
- Không… Không được, Mã Giản, cầu xin ngươi.
Tĩnh Di phản kháng, trên khuôn mặt trắng thêm một chút.
- Hừm. Em cô không thể chờ viện phí thêm nữa nha. (Ý nó là cô mau đầu hàng, làm với ta cho nhanh, rồi ta đi trả tiền)
Nói rồi một tay tuột xuống hông của Tĩnh Di bắt đầu cởi quần áo.
Hai tay buông thõng nước mắt Tần Tĩnh Di rơi lã chã. Chẳng nhẽ đây là số mệnh sao? Chẳng nhẽ từ đây ta sẽ không còn là bản thân ta nữa? Chỉ là một cái xác không hồn? Chẳng nhẽ từ đây linh hồn ta sẽ sống trong địa ngục?
- Súc Sinh! Đcm mày!
Mộ Dung Tiểu Thiên như hổ như báo vọt vào, hai mắt đỏ ngầu bừng bững phẫn nộ. Ánh mắt hung ác giống như lang sói. Vết thương lòng bị xé toạc, chiếc vảy ngược bị xâm phạm. Những khó xử đau sót trong linh hồn được phóng thích.
- Uỵch!
Mộ Dung Tiểu Thiên nện một quyền vào mặt Mã Giản, ngay lập tức hoa máu bay ngang.
- Tao trước hủy đi bàn tay dơ bẩn của mày!
Tay trái Mộ Dung Tiểu Thiên bọp chặt cổ tay Mã Giản mà kéo mạnh, tay phải hết sức bình sinh đập xuống.
- AAaa
Mã Giản rống lên thảm thiết. Xương tay bị Mộ Dung Tiểu Thiên đập gãy.
- Dám chạm vào vảy ngược của Mộ Dung Tiểu Thiên này, mày chết rồi con ạ!
Mộ Dung Tiểu Thiên một tay nắm tóc một tay bắt hông nhấc Mã Giản lên. Vung tay định ném Mã Giản ra ngoài.
- Không được đâu anh ơi!
Tĩnh Di bị giật mình lại lo lắng lập tức vùng đứng dậy, ôm lấy Mộ Dung Tiểu Thiên ngăn cản.
Trong giây lát ấy, Mộ Dung Tiểu Thiên bỗng tỉnh lại. Trong mắt huyết quang cũng chậm rãi rút đi, hai tay thả Mã Giản xuống đất, thốt ra khỏi miệng mỗi một chữ:
- BIẾN!
- Là Thiên Ca
Tĩnh Di nhìn sắc mặt lạnh lùng của Mộ Dung Tiểu Thiên rồi lại nhìn khuôn mặt biến dạng của Mã Giản cùng ánh mắt tràn ngập sợ hãi của hắn. Mâu thuẫn trong lòng giao chiến kịch liệt, một giọng nói muốn kẻ xấu kia nhau cút đi, còn một giọng nói khác lại không muốn hi vọng cuối cùng của em trai biến mất.
- Xin hãy tin ở tôi.
Mộ Dung Tiểu Thiên cẩn thận nhìn Tần Tĩnh Di. Giọng nói thành thục đầy tràn tự tin và bao hàm không thể nghi ngờ.
- Em…
Tần Tĩnh Di do dự, nàng có thể tin tên đàn ông gặp khi chơi điện tử sao? Nàng giống như đi trong sương mù.
- Không cần đánh đổi cả thân xác để cứu lấy em của mình, cách làm này là bất khả thi. Cô muốn em mình áy náy cả đời hay sao? Hãy tin tưởng vào tôi, sự tình sẽ nhất định được giải quyết.
Giọng điệu của Mộ Dung Tiểu Thiên càng thêm kiên định, trong mắt là sự quan tâm chân thành.
Tĩnh Di khóc dấm dứt, cảm giác bối rối không còn nữa thay vào đó là tỉnh táo. Sự trưởng thành cùng trầm ổn của chàng trai trước mặt, ánh mắt chân thành và tự tin ấy làm rung động trái tim nàng.
Trông theo Mã Giản đã biến mất sau cánh cửa, Tiểu Thiên nở nụ cười ấm áp. Lại gần Tĩnh Di, lau đi những giọt nước mắt trên gò má, dịu dàng:
- Ổn rồi, mọi thứ ổn cả rồi, sau cơn mưa trời sẽ sáng và cầu vồng bẩy màu sẽ hiện lên.
Mộ Dung Tiểu Thiên cứ thế mà nhẩy vào cuộc sống của người ta. Cuối cùng thì vì sao hắn xúc động như thế? Là vì thích Tần Tĩnh Di? Sao mà như thế được! Tình yêu của hắn đã theo sự ra đi của Nhã Thi mà rơi xuống vực sâu. Là bởi vì họ có ý với nhau? Quen biết cũng không lâu mà. Thế quyết tâm cứu nàng của hắn là từ đâu ra? Đó hẳn là chỗ dựa cho những ký ức được chôn sâu trong đáy lòng, phía sau vẻ ngoài cuồng dã đó là lòng lương thiện cùng dũng cảm.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Sau khi Mã Giản rời đi, Mộ Dung Tiểu Thiên hỏi chuyện của em Tĩnh Di. Bệnh tình của nó rất là nghiêm trọng đã đến giai đoạn không thể chờ nữa, nếu không phải đường cùng Tĩnh Di cũng sẽ không lựa chọn như vậy.
Mộ Dung Tiểu Thiên quyết định để Tĩnh Di vào bệnh viện trước, còn mình thì đi chuẩn bị tiền. Tiểu Thiên quay trở về tập đoàn Niệm Thiên. Hắn quyết định phải bán quyền trượng Lam Ẩn Hoàng Quyền. Vì đây là lần đầu tiên làm việc dạng này nên phải nhờ Diệp trợ lý và Vô Phong hỗ trợ. Nói cũng buồn cười, thời gian gần đây tiền tiêu vặt cũng được Vô Phong cho hắn mượn.
Mộ Dung Tiểu Thiên chạy vội về Niệm Thiên đến chỗ của Vô Phong. Lúc này mới biết được người chơi hạch tâm của tập đoàn đang họp ở tầng 8, hắn bèn xông lên đó.
- Ngài ơi, ngài không vào được, đang có buổi họp ở bên trong.
Cô trợ lý ngăn cản Mộ Dung Tiểu Thiên đang muốn đạp cửa mà vào.
- Phiền cô thông báo với trợ lý Diệp hoặc Tề Tuần (Trường Không Vô Phong) ta tìm bọn họ có việc gấp.
Sắc mặt Tiểu Thiên rất lo lắng.
- Xin lỗi ngài, ta thấy ngài vẫn nên chờ một chút.
Cô gái lắc đầu cười xin lỗi.
- Được lắm
Mộ Dung Tiểu Thiên không vui:
- Tự ta vào là được.
- Ngài, không thể …
Cô gái cuống quít ngăn trở.
- Tránh đường.
Mộ Dung Tiểu Thiên tức giận, nếu là nam thì hắn đã ném bay người ta đi rồi.
- Chuyện gì thế?
Nghe được tiếng lộn xộn Vô Phong mở cửa nhìn ra:
- Cho anh ta vào đi.
Mộ Dung Tiểu Thiên chẳng nói gì nữa đi thẳng vào.
Nhân số bên trong cũng không nhiều lắm, tính cả Vô Phong có 8 người, Mộ Dung Tiểu Thiên chỉ nhận ra hai, ngoài Vô Phong ra thì là người ngồi hàng đầu Diệp Mẫn.
- Chờ một chút, sắp xong rồi.
Vô Phong khẽ nói với Tiểu Thiên.
Mộ Dung Tiểu Thiên yên lặng gật đầu ngồi xuống một góc tối.
Hội trường cũng không tĩnh lặng mà đang thảo luận phương hướng tiếp theo cho tập đoàn Niệm Thiên trong [ Vận Mệnh ]. Thấy Diệp Mẫn đưa ra kết luận cuối cùng, tâm trạng đang thấp thỏm của Tiểu Thiên mới bình tĩnh lại.
- Mọi người có gì cần nói nữa không, nếu không còn thì giải tán thôi.
Diệp Mẫn mỉm cười nhìn mọi người.
- Vô Phong ơi, Tân Thủ thôn số 110 của bọn cậu đang nổi danh như cồn đó, có việc gì hay ho mới mẻ kể cho bọn này một chút!
Trong số người chơi có một cô gái duy nhất chớp chớp mắt nhìn Vô Phong.
- Đúng đúng, nghe nói có một tên ngớ ngẩn thường ở nhộng, còn đem Huyết Lang giết hại cả làng.
Ngay đó có người tiếp lời.
- Tân Thủ Thôn 110 quả nhiều nhân tài, tên ngớ ngẩn kia là người đầu tiên lên cấp 10 mà bây giờ vẫn chưa chuyển chức được.
- Còn nữa còn nữa! Không ngờ tên ngố đó mỗi ngày đều tặng tiền kiểm được cho 1 NPC đầu thôn.
Có đề tài, tất cả mọi người đều mở máy nói chuyện…
Vô Phong cười quái dị nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên không phát ra tiếng nào.
Thấy mọi người cứ đặt câu hỏi không dứt Mộ Dung Tiểu Thiên nhẩy lên:
- Đủ rồi!!!!
Hắn gầm lớn âm vang khắp phòng.
Mộ Dung Tiểu Thiên lạnh lùng:
- Tất cả những việc bọn bay nói đều do ta làm, tên ngớ ngẩn của Tân Thủ Thôn 110 chính là ta. Nếu các ngươi không có lời nào để nói nữa thì câm miệng lại cho ta!
Toàn trường hoá băng tượng, trừ Vô Phong đang cười thầm còn những người khác trên mặt trên miệng cứ thành chữ O hết cả.
- Thiên ca, anh lớn đầu như vậy rồi mà còn nóng tính quá, mọi người chỉ đùa chơi thôi mà! Đúng rồi anh có chuyện gì thế?
Diệp Mẫn đứng ra giảng hòa.
Trên mặt Tiểu Thiên cũng phởn hơn nhiều, giọng điệu cũng mềm hơn:
- Ta cũng không trách bọn hạ, ta Mộ Dung Tiểu Thiên không nhỏ mọn đến như vậy, tại vì chuyện rất gấp rồi không thể đợi được nữa!
- Có chuyện gì anh cứ nói
Trợ lý Diệp thật sự coi trọng rồi.
- Có trang bị mọi người có hứng thú hay không?
- Trang bị gì?
- Trượng Lam Ẩn Hoàng Quyền: + 10 Nhanh nhẹn, +55 Trí lực, + Kỹ năng: Lưu Tinh Hỏa Vũ: - 30 HP/ 100 ma pháp giá trị phạm vi 50 mét xung quanh người chơi, + 30% phòng ngự ma pháp hoả hệ. Hồi phép 5 phút. (Hạn định chức nghiệp: Ma Pháp Sư hỏa hệ)
Mộ Dung Tiểu Thiên phun ra 1 lèo rồi nhìn mọi người.
Toàn trường lại thành băng tượng, vì Lam Ẩn Quyền Trượng trong [ Vận Mệnh ] giờ vẫn loạn cả lên, bởi khả năng ẩn thuộc tính cùng ẩn danh nên mọi người chỉ đành đoán lung tung mà thôi.
Bây giờ đột nhiên blink* ra trước mắt họ, thuộc tính trâu bò vượt xa tưởng tượng làm sao mà họ không trợn mắt cứng lưỡi được cơ chứ?
(Blink cách đọc Bờ-Linh 1 động từ đi cùng khiếm Blink trong warcraft chỉ hành động thuần di trong khoảng cách ngắn thường diễn tả sự đột ngột xuất hiện Ai muốn hiểu rõ hơn thì vào đây.)
- Cuối cùng có hứng thú hay không nói ra đi mà! Ta còn có chuyện quan trọng cần làm
Mộ Dung Tiểu Thiên thấy mọi người không nói lời nào cũng rất sốt ruột.
Cái này không thể trách Mộ Dung Tiểu Thiên được, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với phương diện này. Thứ hai, từ lúc vào [ Vận Mệnh ] đến giờ hắn cơ bản là không có ý niệm party gì cả. Nhưng những người ngồi ở đây lại khác, bọn họ có ai không thuộc các guild lớn? Bởi thế bọn họ biết tầm quan trọng của Lam Ẩn Quyền Trượng. Người nào sở hữu nó có được kỹ năng sát thương trên phạm vi lớn. Có nó một đoàn đội trong giai đoạn mới phát triển của [ Vận Mệnh ] sẽ đứng đầu.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê