“Anh biết, bất quá người em rất thơm nha” Anh vừa nói vừa cúi xuống hôn cô, sau đó trực tiếp ôm cô đến phòng tắm.
“Cận Cương ?” Cô kinh hoảng kêu lên. Anh nói muốn tắm cùng cô dĩ nhiên là thật, bởi vì không biết khi nào trong phòng tắm đã bốc nhiệt, hơi nước tràn ngập, bên trong bồn tắm xa hoa đã tràn ngập nước nóng.
Nước nóng như lớp da thịt thứ hai vây quanh Bạch Nghiên Lý, làm cho cô thoải mái cảm thụ ngoài dự tính, thiếu chút nữa phát ra riếng rên rỉ. Lo lắng của cô cũng theo đó bay đi mất.
“Nước đủ độ ấm không ?” Anh ôn nhu hỏi.
Cô mang theo vẻ mặt ngượng ngùng nhìn anh rồi gật đầu.
Cận Cương hài lòng gật đầu, sau đó anh buông lỏng tựa mình vào bồn tắm ôn nhu ngắm cô.
“Anh…anh làm chi nhìn như vậy ?” Cô bị anh nhìn như vậy cả người thấy không được tự nhiên.
“Tối hôm qua anh có làm cho em thoải mái hay không ?”
Oanh ! Khuôn mặt Bạch Nghiên Lý vụt đỏ. Làm sao anh lại hỏi như vậy, muốn cô trả lời thế nào nha ? Lắc đầu nói không có sao ? Hay là nói cô rất thoải mái đi ? Trả lời như vậy thật sự là…
“Anh không tổn thương đến con chứ ?” Anh hỏi.
Cô kinh ngạc nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn nhất cảm thấy mình bị mất thể diện, thì ra anh hỏi là cái này, cô hiểu lầm ý của anh, suýt mất thể diện đó !
“Không có” Cô cúi đầu xuống vừa xấu hổ vừa quẫn thấp giọng trả lời.
“Thật không có sao ?”
“Không có”
“Như vậy…”
Anh muốn nói lại thôi, một lúc lâu cũng không nghe anh nói tiếp nên Bạch Nghiên Lý ngẩng đầu lên nhìn anh, không ngờ tới anh ôn nhu mỉm cười đáy mắt ngập tràn dục vọng nhìn cô.
Anh nhìn cô không chớp mắt chậm rãi đưa tay về phía cô làm cho cô bất ngờ có cảm giác khó thở, tâm bắt đầu cuồng loạn.
“Cận…” Cô mới mở miệng thì tay của anh đã đưa tới nhẹ nhàng chặn lại môi cô.
“Xuỵt !” Anh nhỏ giọng, từ từ cúi xuống dùng môi hôn lên môi cô, mà tay lại trượt xuống dưới to gan phủ lên bộ ngực mềm mại của cô, dùng động tác mập mờ thuần thục mà vuốt ve trêu chọc cô.
Cô không cách nào khống chế được buộc rên rỉ ra tiếng, từ từ không còn cảm giác được nhiệt độ của nước, đầu óc mất đi năng lực suy tư.
Sau đó là một màn hoan ai kích tình, một đôi nam nữ cứ như vậy khiêu vũ trong phòng tắm, rất nhiệt tình thiêu đốt…
—-o0o—-
“Cẩn thận một chút lúc tan tầm anh tới đón em” Để xe đậu ven đường, Cận Cương quay đầu rất ôn nhu nói với bà xã.
“Em có thể tự về nhà, anh không cần phải đến đón” Bạch Nghiên Lý nhã nhặn từ chối.
“Em không thích anh đưa đón em sao ?”
“Em không muốn làm phiền anh”
Sau này khi ở chung với anh cô mới biết ban ngày anh cũng phải đi làm, buổi tối diễn ở pub chẳng qua là hứng thú hưu nhàn cho nên biểu diễn mới không định kỳ, quan trọng nhất là công việc của anh rất bề bộn, rất nhiều việc, bởi vì anh là một CEO nổi tiếng đưa công ty gia nhập thị trường quốc tế, chuyện này thật ngoài sức tưởng tượng của cô.
“Anh không thấy phiền là được” Anh không thèm để ý chút nào nói “Được rồi, em vào nhanh đi”
“Ừ” Cô xoay người mở cửa xe lại bị anh gọi giật lại.
“Đúng rồi, chờ một chút”
Cô quay đầu lại nhìn chỉ thấy anh duỗi tay dài ra ghế sau lấy một cái túi đưa cho cô.
“Cái này cho em”
“Đây là cái gì ?” Cô cúi đầu mở túi ra xem chỉ thấy bên trong là một lọ như là trần bì, giống như là nước trái cây. “Đây là ?”
“Nghe nói nước nho ép có thể ức chế nôn nghén” Cận Cương ôn nhu nhìn cô nói.
“Đây là anh mua ?” Cô hỏi.
“Ân”
Gạt người ! Khó trách tối hôm qua cô tắm rửa xong đi ra khỏi phòng lại ngửi thấy toàn mùi nho. Tối hôm qua anh tự mình ép nước nho cho cô sao ? Bạch Nghiên Lý chỉ cảm thấy rất cảm động, rất cảm động. Anh là thiếu gia từ nhỏ đến lớn đều được người hầu kẻ hạ không bao giờ đụng qua việc gì đây sao ? Nhưng là anh lại tự mình ép nước trái cây cho cô, tại sao anh lại đối tốt với cô như vậy ?
“Cảm ơn” Nhất thời cô còn cảm động không thôi.
“Trước khi tan tầm nhớ gọi điện thoại cho anh” Anh gật đầu nói lại lần nữa.
“Được” Cô nhận lời rồi đẩy cửa xe bước xuống, vẫy tay mỉm cười với anh xong liền xoay người đi vào công ty.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lệ Vô Tình
Chân trước của cô mới bước vào cửa chính, phía sau bất ngờ truyền đến tiếng kêu gào dồn dập làm cho cô dừng bước tiếp quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đồng nghiệp Dương Hiểu Nhàn đang bước nhanh về phía cô.
“Sáng sớm, Hiểu Nhàn !” Nhìn người đến bên mình thở hổn hển cô mỉm cười chào hỏi.
“Người lái xe mới đưa cậu tới đây là ai vậy ?” Vẻ mặt Dương Hiểu Nhàn vô cùng khẩn cấp cùng tò mò hỏi.
“Bằng Hữu” Bạch Nghiên Lý sửng sốt một chút thuận miệng trả lời. Cô không muốn cho công ty biết chuyện cô mang thai mới kết hôn, dù sao cô cũng mới đi làm ở công ty được vài tháng mà thôi, chuyện kết hôn mang thai giống như là lừa gạt thời gian nghỉ kết hôn cùng nghỉ sinh.
“Bằng hữu như thế nào ? Là bạn trai sao ?” Dương Hiểu Nhàn kích động hỏi, nhìn chưa ra Nghiên Lý lại có một bằng hữu đi BMW.
“Ân” Bạch Nghiên L:ý do dự gật đầu, bước đi đến cửa thang máy.
“Oa, là người có tiền ! Đi BMW nha. Sao hai người lại biết nhau ? Gặp nhau đã lâu chưa ?” Dương Hiểu Nhàn theo sát ở bên người cô.
“Hoàn hảo”
“Hoàn hảo bao lâu rồi ? Anh ta mấy tuổi ? Là anh ta theo đuổi cậu hay cậu theo đuổi anh ta ? Bộ dáng đẹp trai hay không ? Tại sao hai người lại biết nhau ? Nói cho mình biết nhanh đi !”
Bạch Nghiên Lý không biết trả lời những vấn đề liên tiếp đó như thế nào, có lẽ cô và anh nên chỉ là bằng hữu bình thường như vậy cô sẽ không lâm vào tình cảnh khốn cùng này.
“Nghiên Lý, tại sao cậu không nói chuyện ?”
“Thang máy tới chúng ta đi nhanh đi” Nhìn thấy cửa thang máy mở ra cách đó không xa nên cô nói nhanh rồi đi tới thang máy đang mở.
Mặc dù trong thang máy rất nhiều người nhưng rất trầm tĩnh, cô không phải đối mặt với hàng đống câu hỏi của Dương Hiểu Nhàn, tạm thời cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô cũng biết được chỉ tránh được nhất thời thôi không thể tránh được cả đời, cuối cùng cô vẫn phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Hiểu Nhàn.
Cô suy nghĩ một chút muốn nói như thế nào để lấp đi lòng hiếu kỳ của Hiểu Nhàn mà không tổn hại đến cô.
Thang máy mở ra, có người đi ra có người bước vào, rốt cuộc cô cũng đến được tầng làm việc của cô nên cô cùng Hiểu Nhàn đi ra thang máy.
“Nghiên Lý, cậu chưa trả lời mấy câu hỏi của mình” Vừa ra khỏi thang máy lập tức Hiểu Nhàn kéo kéo tay cô nói.
Ở trong lòng Bạch Nghiên Lý khẽ thở dài một hơi.
“Mình đang định cùng anh ta chia tay” Cô mở miệng nói dối.
“Tại sao ?” Dương Hiểu Nhàn mở to mắt ngạc nhiên.
“Bởi vì anh ta đã có vợ”
Nhất thời Dương Hiểu Nhàn ngây như phõng nhìn cô.
Kéo nhẹ khóe miệng, Bạch Nghiên Lý vẻ mặt giả bộ bất đắc dĩ nhìn Hiểu Nhàn một cái mới xoay người đi vào cửa chính công ty. Cô nghĩ nói như vậy liệu Hiểu Nhàn có đuổi theo cô hỏi lung tung nữa không ? Dù sao xát muối lên vết thương của người khác là không có đạo đức.
“Nghiên Lý, chờ một chút. Tại sao cậu và anh ta biết nhau ? Lúc đó đã biết anh ta kết hôn chưa ? Cậu không biết sao ?” Dương Hiểu nhàn đột nhiên hồi phục tinh thần chưa từ bỏ ý định vội vàng đuổi theo cô.
“Thật xin lỗi tiểu Nhàn, mình không muốn nhắc đến anh ta” Cô bày ra vẻ mặt ưu sầu vô lực.
“A ? Phải không ? Thật xin lỗi”
Cô vô lực mỉm cười liền xoay người đi đến bàn làm việc của mình, yên tâm bắt đầu một ngày làm việc bởi vì cô biết Hiểu Nhàn sẽ không hỏi nữa.
Quả nhiên cả ngày Dương Hiểu Nhàn gặp mặt cô lại mang vẻ mặt muốn nói lại thôi, nhưng không hỏi cô chuyện này chuyện nọ nữa. Thật tốt, cô cũng biết chiêu này rất hữu dụng.
Lúc cô đang chuyên tâm làm việc thì thời gian trôi qua rất nhanh. Bạch Nghiên Lý phát hiện sắp đến giờ tan tầm làm cho cô chợt nhớ đến lời dặn của Cận Cương lúc sáng, cô vội vàng lấy di động ra, đang định gọi cho anh thì điện thoại của cô lại đổ chuông trước.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lệ Vô Tình
“Uy ? Em chuẩn bị gọi cho anh” Cô nhận điện thoại rồi nói với anh.
“Đã tan tầm rồi sao ?” Anh hỏi.
“Ân, chỉ cần cất một số thứ nữa sẽ rời công ty”
“Bây giờ anh qua đón em được không ?”
“Ân”
“Khoảng mười lăm phút nữa anh sẽ đến, chờ anh”
“Được”
“Gặp lại sau”
“Gặp lại sau”
Cô bất tri bất giác lộ ra nụ cười, vì thế tay chân cũng nhanh nhẹn, làm xong công việc còn dang dở, sắp xếp lại bàn làm việc rồi đứng dậy khỏi ghế ngồi liền cầm túi xách, mỉm cười nói với những đồng nghiệp còn đang làm việc “Cực khổ, tôi đi trước”
Nói xong liền rời khỏi công ty xuống dưới lầu đứng đợi ông xã tới đón.
Mặc dù miệng nói cô có thể tự mình về nhà không cần anh tới đón, nhưng anh không ngại giao thông đang tới giờ cao điểm ùn tắc đến đón cô làm cho cô cảm thấy rất cảm động, hạnh phúc không thôi.
Thật ra thì từ sau khi kết hôn, cô vẫn có hai loại cảm giác này, bởi vì anh kết hôn với cô là vì đứa trẻ cho nên thái độ đối với cô có thể là xa cách, có thể là hờ hững, hoặc là lạnh như băng, nhưng kết quả hoàn toàn ngoài dự liệu của cô, anh không chỉ tốt với cô vô cùng mà còn nhiệt tình như lửa.
Nghĩ đến anh đối với cô làm những chuyện thân mật nhiệt tình như lửa làm cho cô không tự chủ được cả người nóng lên.
“Bíp ! Bíp !”
Đột nhiên bên đường truyền đến hai tiếng kèn làm cho cô đang ở cõi thần tiên hồi phục lại tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn liền thấy được xe của anh.
Cô hướng anh mỉm cười phất tay một cái rồi chạy chậm về phía anh, đang định đưa tay mở cửa xe thì bất ngờ bị hất ra, cô ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía chủ nhân của cái tay…
“Hiểu Nhàn ?”
“Mình tới nói với anh ta” Dương Hiểu Nhàn vẻ mặt rất nghĩa khí nói.
“Cái gì ?”
Bạch Nghiên Lý ngu ngơ nhìn Hiểu Nhàn, còn chưa kịp làm rõ ý tứ của bạn mình thì bỗng nhiên cửa xe mở ra, Hiểu Nhàn khom lưng xuống hung hãn nói với chủ xe.
“Thằng cha này, không cho phép dây dưa với Nghiên Lý, nghe thấy không đó ? Có lão bà còn dám ở bên ngoài vụng trộm, cẩn thận sau này sinh con không có lỗ đít !”
“Hiểu Nhàn, không phải như vậy, cậu hiểu lầm rồi” Bạch Nghiên Lý phản ứng không kịp sửng sốt một hồi lâu mới vội vàng kêu lên kéo lại bạn mình.
“Hiểu lầm cái gì ? Anh ta đã có vợ còn tới dây dưa với cậu là sự thật, loại tình cảm này không thể bị che dấu nên sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng, không phải bị báo ứng ở trên người anh ta mà là báo ứng lên đứa con của anh ta”
“Hiểu Nhàn, làm ơn, đừng nói nữa”
“Tại sao không nói ? Anh ta cho mình có vẻ ngoài đẹp trai lại có tiền thì có thể có tam thê tứ thiếp sao ?”
“Tiểu Lý, cô ta là ai, rốt cuộc cô ta đang nói cái gì ?” Cận Cương cau mày cũng nhịn không được nên mở miệng hỏi.
“Xin lỗi anh, cô ấy là đồng nghiệp của em, cô ấy có chút hiểu lầm…” Bạch Nghiên Lý nhanh chóng giải thích với anh, trên mặt rõ ràng là rất lúng túng và áy náy.
“Sax, sao lại nói lời xin lỗi với anh ta, mình hiểu lầm cái gì rồi sao ? Chẳng lẽ anh ta chưa cưới, cũng chưa có vợ ?” Dương Hiểu Nhàn to tiếng cắt lời cô, ất mãn với phản ứng khúm núm của Nghiên Lý.
Chân mày Bạch Nghiên Lý nhíu chặt, không biết nói với cô ấy như thế nào về chuyện mình chính là vợ của anh ấy. Chuyện buổi sáng nói với cô ấy là do cô bịa đặt để ngăn chặn lòng hiếu kỳ của cô ấy. Cô thật là đã gây nghiệt không thể sống.
“Tiểu Lý, trước lên xe đã, chúng ta đang cản trở giao thông” Đột nhiên Cận Cương nói lên vì phía sau đã có người bấm còi.
“Dạ” Bạch Nghiên Lý nhanh chóng gật đầu rồi khom người muốn lên xe nhưng lại bị Hiểu Nhàn ngăn lại.
“Đừng nghe anh ta, cậu lên xe khác đi”
“Hiểu Nhàn, anh ấy là ông xã của mình” Bạch Nghiên Lý bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Dương Hiểu Nhàn nhíu mày nhìn cô “Cái gì ? Lão công ? Không phải cậu nói muốn chia tay với anh ta sao ? Chẳng lẽ cậu muốn tiếp tục cùng anh ta ngoại tình trong khi anh ta vẫn còn yêu bà vợ kia ?”
Bạch Nghiên Lý mở mắt, thở dài một hơi rồi nói rõ ràng “Thật xin lỗi Hiểu Nhàn, buổi sáng là mình nói dối cậu, thật ra anh ấy là chồng của mình, cưới hỏi đàng hoàng, chúng mình là vợ chồng chân chính” Cô giọng điệu xin lỗi nói.
“Tiểu Lý, hai người lên xe rồi hãy nói” Cận Cương lên tiếng thúc giục.
Bạch Nghiên Lý gật đầu với anh, sau đó mở cửa xe phía sau rồi nói với Hiểu Nhàn “Chúng ta lên xe rồi hãy nói được không ?”
Dương Hiểu Nhàn chỉ do dự một giây liền gật đầu khom người ngồi vào trong xe.
Chờ Bạch Nghiên Lý lên xe xong, Cận Cương lập tức lái xe rời đi, mà Dương Hiểu Nhàn ngồi ở phía sau cũng vội vàng hỏi chuyện vừa rồi.
“Nghiên Lý, vừa rồi cậu nói thật hay không nha ? Hai người đã kết hôn, là vợ chồng hợp pháp ? Không gạt mình đó chứ ?”
“Thật xin lỗi, khi sáng là mình lừa cậu, nhưng lời mới nói với cậu là thật, không lừa gạt gì hết” Bạch Nghiên Lý quay đầu lại áy náy nhìn Hiểu Nhàn.
“Cho nên hai người đã kết hôn ? Là vợ chồng chân chính ?”
“Ân”
“Cho nên cậu chen vào hôn nhân của người khác, đoạt chồng của người khác làm chồng của mình ?” Hiểu Nhàn trợn to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ không tin, bởi vì bề ngoài Bạch Nghiên Lý một chút cũng không giống hồ ly tinh cướp chồng người khác nha ! Chẳng lẽ đây chính là nói người không thể xem bề ngoài ?
“Rốt cuộc cô ta nói chuyện ma quỷ gì vậy ?” Cận Cương cau mày hỏi bà xã bên cạnh.
“Khi sáng em có nói dối một chút chuyện với cô ấy” Bạch Nghiên Lý bất đắc dĩ thở dài.
“Em nói dối với cô ta những gì ?”
“Nói anh đã có vợ”
“Thật sự đúng như vậy nha, mà em còn là vợ của anh” Anh nhẹ nhàng cong khóe miệng.
“Sau đó em nói với cô ấy muốn chia tay với anh”
“Em nói gì ?!” Cận Cương bất ngờ rống to, quay đầu trừng mắt nhìn cô.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lệ Vô Tình
“Ha ha ha, thì ra sự việc là như vậy nha ! Nghiên Lý, cậu cũng quá khách khí đi, chỉ cần nói mình giữ bí mật không được à ? Làm chi muốn lừa gạt người ta nha, ha ha…” Dương Hiểu Nhàn tâm tình vô cùng tốt cười ha ha.
Hiểu Nhàn không ngờ tất cả chỉ là hiểu lầm, càng không ngờ tới Nghiên Lý thật có bản lĩnh câu một anh chàng vừa đẹp trai, vừa có tiền, vừa hào phóng, vừa phóng khoáng làm chồng. Quái hơn nữa là lúc trước cô hiểu lầm anh ta, không lễ phép với anh ta nhưng anh ta vẫn mời cô lên khách sạn ăn cơm.
Khách sạn Viên Sơn là khách sạn lớn, cô lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên đến đây ăn cơm.
Cô thật là hâm mộ người có tiền, bât quá hâm mộ Nghiên Lý hơn, có duyên câu được một ông chồng nhiều tiền, thật không biết lúc trước cô ấy làm được việc tốt gì mới có hưởng phúc như bây giờ, có thể gả cho một đại suất ca làm vợ.
Suất ca cũng làm cho người ta ca ngợi, lại là một đại suất ca có tiền, thật là làm cho người ta vừa đố kỵ vừa hận a !
“Đúng rồi, hai người kết hôn khi nào, thần bí như vậy ? Tôi nhớ lúc Nghiên Lý đến phỏng vấn trong lý lịch ghi là chưa lập gia đình mà ?” Đè nén ghen tỵ trong lòng Dương Hiểu Nhàn tò mò hỏi.
Nếu như cô nhớ không lầm thì năm nay Nghiên Lý mới hai mươi ba tuổi, mới từ miền Nam lên miền Bắc làm việc chưa được một năm, chính xác là mới nửa năm mà thôi. Với độ tuổi như vậy, từ khi quen biết rồi nói yêu nhau đến kết hôn chỉ tốn thời gian nửa năm vậy có nhanh quá không ? Cô không khỏi nghi ngờ trong chuyện này có bí mật không để cho ai biết.
“Không thoải mái sao ?” Một mực chú ý đến bà xã nên Cận Cương nghiêng người qua hỏi cô.
Bạch Nghiên Lý nhẹ gật đầu một cái, vừa rồi cô giải thích với Hiểu Nhàn đến một nửa thì cảm thấy không thoải mái, chẳng qua là cô không muốn để ý nó, không ngờ để cho anh phát hiện.
“Sao thế ?” Dương Hiểu Nhàn hỏi.
“Thật xin lỗi” Bạch Nghiên Lý đứng dậy nhanh chóng rời ghế chạy đến nhà vệ sinh.
“Nghiên Lý ?” Dương Hiểu Nhàn không hiểu vội kêu to, vẻ mặt mờ mịt nhìn người đột ngột rời ghế “Cô ấy sao thế ?” Cô quay đầu hỏi Cận Cương.
“Mang thai” Anh chỉ nói hai chữ.
Trong nháy mắt cô xanh đại hai mắt “Mang thai ?! Anh nói là Nghiên Lý mang thai ?”
Chân mày Cận Cương nhíu chặt rồi nhẹ gật đầu một cái, gần đây bà xã nôn nghén càng ngày càng trầm trọng, vốn chỉ biết cô ấy chỉ ói vào sáng sớm, bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi vị không thích là sẽ không thoải mái ngay, anh thật lo lắng như lời chị Biển nói, cô ăn ba bữa ói cả ba.
Đáng giận ! Sớm biết thức ăn ở khách sạn Viên Sơn không hợp khẩu vị của cô, anh sẽ không mang cô đến đây.
Dương Hiểu Nhàn như có điều suy nghĩ nhìn anh, rốt cuộc đã hiểu chuyện gì xảy ra, hai người này kết hôn là vì đứa trẻ nha !
“Tôi đi xem Nghiên Lý thế nào” Cô ta đột ngột đứng dậy.
“Phiền cô” Cận Cương gật đầu.
“Không khách khí” Cô mỉm cười nói rồi vội vàng đi đến nhà vệ sinh, bởi vì cô lo lắng không áp chế được vẻ si mê, hy vọng thậm chí có chọc ghẹo hiện lên trên mặt cô.
Anh lớn lên đẹp trai như vậy, có điều kiện như vậy thế nhưng bị một đứa trẻ trói buộc, thật sự là quá lãng phí, quá đáng thương. Thật ra thì anh có tiền có thể dùng tiền để giải quyết một chút là được nha, căn bản không cần đến kết hôn.
Thật không biết Bạch Nghiên Lý gặp may mắn gì lại đụng phải một người đàn ông có trách nhiệm như vậy.
Trong nhà vệ sinh nữ, Bạch Nghiên Lý nôn hết đồ ăn trong dạ dày ra nên cả người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô tới bồn rửa rửa tay, súc miệng vừa lúc Dương Hiểu Nhàn đẩy cửa đi vào.
“Cậu cảm thấy như thế nào, có khỏe không ?” Dương Hiểu Nhàn hỏi.
“Ân, nói xong đã đỡ hơn một chút” Cô mệt mỏi gật đầu.
“Cậu mang thai ?”
“Anh ấy nói cho cậu ?”
Dương Hiểu Nhàn gật đầu “Mấy tháng rồi ?”
“Hơn ba tháng”
“Như vậy phá vẫn còn kịp”
Không ngờ tới bạn mình lại nói ra một câu như vậy làm cho Bạch Nghiên Lý ngạc nhiên nhìn cô.
“Cậu không cần phải nhìn mình như vậy, nếu như mình đoán không sai thì hai người kết hôn là vì đứa trẻ đúng không ? Cậu còn trẻ như vậy cần gì vì một đứa trẻ mà trói chặt mình với người khác chứ ? Cuộc sống hôn nhân không có tình yêu làm nền tảng thì khi đứa trẻ trưởng thành cũng sẽ không vui vẻ gì, nếu biết rõ tương lai ba người sống không vui vẻ gì thì thừa dịp đang còn thời gian trở về giống như lúc trước đi. Nên có quyết định chính xác”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lệ Vô Tình
Bạch Nghiên Lý kinh ngạc nhìn người bạn của mình, khiếp sợ không nói ra lời, bởi vì cô không ngờ cô ấy lại nói ra những lời như vậy, nghe thì như là lý lẽ an ủi nhưng thực ra tràn đầy ác ý !
Phá thai sao ? Hôn nhân không có tình yêu ? Sẽ không vui vẻ ? Sửa sai ? Nên làm ?
Nếu quả thật tốt cho cô thì đó là lời nói của một con người sao ? Ít nhất bà chủ quán cà phê Hạnh Phúc và Huệ Quân cũng không nói những lời như vậy với cô, nhiều lắm thì muốn cô hiểu rõ ràng, muốn quyết định thế nào mà thôi, sau đó còn chúc phúc cho cô.
Tại sao Hiểu Nhàn lại như vậy ? Cô cứ nghĩ hai người là bạn bè tốt chứ.
“Mới hơn ba tháng mà thôi vẫn còn kịp, bốn tháng trở lên mới có nguy hiểm. Mình biết một bệnh viện làm việc này rất tốt, cậu có muốn mình dẫn đi không ?” Hiểu Nhàn nhiệt tình nói.
Bạch Nghiên Lý rút tờ khăn giấy lau miệng sau đó lau khô tay mới chậm rãi nói với cô ta “Cảm ơn, không cần”
“Nghiên Lý, câuh nên hiểu rõ ràng một chút, cậu năm nay mới mấy tuổi ? Hai mươi ba tuổi có đúng không ? Tương lai…”
“Hiểu Nhàn” Cô đột ngột ngắt lời cô ta “Ông xã mình đang chờ hai chúng ta, đi thôi”
Dương Hiểu Nhàn nhẹ sửng sốt một chút, lúc ày mới giật mình bản thân thật sự đã quá nóng vội, vậy không phải rất dễ dàng bị người khác phát hiện mình có hứng thú rất lớn với chồng của Nghiên Lý sao ? Không được, cô phải cẩn thận một chút mới được.
“Được” Cô gật đầu đồng ý đồng thời thay vào vẻ mặt quan tâm “Cẩn thận một chút, cậu còn sức bước đi không, mình đỡ cậu ?”
“Không cần, mình tự đi được rồi” Bạch Nghiên Lý thẳng thừng cự tuyệt, cô ta nghĩ một đằng làm một nẻo đúng là toan tính thật tốt, vì vậy cô lẳng lặng xoay người rời khỏi nhà vệ sinh.
Cận Cương ngồi trên ghế ngồi chờ nhưng mắt vẫn dõi theo hướng nhà vệ sinh, khi thấy hai người cùng đi ra, anh lập tức đứng lên, chân mày nhíu chặt nhìn gương mặt trắng bệch của bà xã.
“Em có khỏe không ?” Anh quan tâm hỏi.
Bạch Nghiên Lý lắc đầu.
“Không thoải mái sao ?”
Là trong lòng cô không thoải mái “Không sao” Cô nói nhẹ.
“Không thoải mái là không thoải mái, như thế nào lại không sao ?” Cận Cương không vui nhíu mày, “Chúng ta về nhà” Anh bất ngờ quyết định.
“Nhưng hai người còn chưa ăn no mà” Bạch Nghiên Lý hơi sửng sốt một chút.
“Anh cũng no rồi” Cận Cương quay đầu nhìn về phía Hiểu Nhàn nói “Thật xin lỗi Dương tiểu thư, Nghiên Lý không thoải mái nên chúng tôi muốn đi trước, cô có thể ở lại dùng cơm, khi cô dùng cơm xong tôi sẽ nói với bảo vệ gọi xe đưa cô về nhà”
“Không cần, tôi cùng đi với hai người là được, dù sao tôi cũng ăn không vô” Dương Hiểu Nhàn nhanh chóng nói tiếp.
“Hiểu Nhàn, cậu ngồi tắc xi về đi, mình muốn đi bệnh viện” Bất ngờ Bạch Nghiên Lý mở miệng.
“Không sao, vậy hai người đưa tôi đến bệnh viện gần nhất để tôi xuống đi tàu điện ngầm là được” Cô vừa nói vừa mỉm cười với Cận Cương “Anh Cận, đã làm phiền anh”
Bạch Nghiên Lý cứng người một chút. “Nếu nói như vậy thì đi thôi” Mặt cô không thay đổi cầm lấy túi xách trên ghế bước đi.
Cận Cương như có điều suy nghĩ nhìn cô một cái nhưng cái gì cũng không nói, chẳng qua chỉ lấy túi trên tay cô rồi đi đến quầy tính tiền.
Dương Hiểu Nhàn tự nhiên tiêu sái đến bên cạnh anh, chiếm cứ một vị trí khác ở bên anh nhưng Cận Cương không chú ý tới, duy chỉ có Bạch Nghiên Lý là để ý.
Tại sao Dương Hiểu Nhàn lại là người như vậy ? Cô ta rốt cuộc muốn làm gì ? Chẳng lẽ cô ta biến thành như vậy là do thích Cận Cương sao ? Chỉ trong thời gian ngắn như vậy ư ?
Nhìn ánh mắt cô ta quyến luyến không muốn rời khỏi người Cận Cương làm cho tâm tình của Bạch Nghiên Lý trầm trọng hẳn đi.
Dương Hiểu Nhàn nhiệt tình như vậy, vừa tự tin lại thông minh, luôn biết mình muốn cái gì, tựa như là một nữ cường nhân, hẳn là có rất nhiều nam nhân thưởng thức, đem lòng mến mộ đi ? Cận Cương có thể vì cô ta động tâm hay không ?
Bạch Nghiên Lý ngồi trong xe mà không ngừng suy nghĩ lung tung, không chú ý xe dừng lại bên đường, đến cả Dương Hiểu Nhàn ngồi sau cũng ngu ngơ hỏi ra lúc ấy mới hồi phục lại trạng thái mê man.
“Sao thế ?” Dương Hiểu Nhàn hỏi.
Bạch Nghiên Lý quay đầu nhìn cô ta trước, sau đó mới liếc qua Cận Cương ngồi bên cạnh, trừng mắt nhìn anh như muốn nói “Tại sao ? Đã xảy ra chuyện gì sao ?”
“Không phải Dương tiểu thư nói dừng xe ở ga tàu điện ngầm sao ? Đã đến nơi rồi đó” Cận Cương khách khí mở miệng.
Dương Hiểu Nhàn trừng mắt nhìn, cô nói như thế không sai, nhưng là anh ấy không tiễn cô về nhà sao ? Hơn nữa ở đây cũng gần khách sạn Viên Sơn, anh không đưa cô thêm được một đoạn đường nữa sao ?
“Dương tiểu thư, cô không xuống xe sao ?”
“Được, tôi xuống đây. Nghiên Lý, ngày mai ở công ty gặp. Anh Cận, cảm ơn anh về bữa cơm, gặp lại sau” Chủ xe đã hỏi như vậy, cô có thể sống chết chối cãi không xuống xe được sao ? Dương Hiểu Nhàn chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười nói cảm ơn rồi đẩy cửa xe bước xuống.
“Gặp lại sau” Bạch Nghiên Lý quay kính xe xuống vẫy tay với cô ta.
“Gặp lại sau” Dương Hiểu Nhàn cũng phất tay lại, nhưng ánh mắt lại lướt qua Cận Cương “Anh Cận, gặp lại sau”
Cận Cương kéo nhẹ khóe miệng, sau đó quay đầu nhìn về phía trước rồi lái xe rời đi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lệ Vô Tình