Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 26:Cánh cửa có dán logo hình mèo
Dịch: kequaithai
Nguồn: Kim Tiền Bang - kiemgioi
Lưu Dương mặc dù ở bệnh viện nhiều ngày,nhưng rất ít ra ngoài, tuy nhiên cũng qua Tống Giai Linh biết được, tầng này có 2 gian phòng 1 giường, ngoại trừ phòng của hắn ở, còn lại 1 phòng.
Đối với phòng còn lại hắn cũng không hy vọng quá nhiều, chỉ tìm kiếm cho có lệ, bởi vì trong ấn tượng của hắn chưa bao giờ gặp qua Tiểu Niếp ở đó.
Tâm tư hắn giờ tập trung suy nghĩ về thời gian tìm kiếm ở khu bên này, tính toán tổng cộng tìm cả khu mất hơn nữa giờ, mặc dù khu phòng bệnh bên kia nhiều hơn nhưng hiện tại mới hơn 6h, chắc cũng chỉ hơn 7h là trả Tiểu Niếp về nhà thôi, không chậm trễ thời gian ăn cơm, mùa hè ăn cơm thường rất muộn, kiểu này chắc ba mẹ tiểu Niếp lo lắng lắm rồi đây.
Lưu Dương ôm tiểu Niếp đi tới gian phòng kia, nó đột nhiên chỉ vào cánh cửa phòng bệnh kêu lên:
- Chính là phòng này, mụ mụ cùng bà nội ở bên trong, ta biết được nhờ cái logo hình mèo kia.
Lưu Dương lúc này mới chú ý tới, cửa phòng bệnh này có dán một cái logo hình mèo, đây đúng là sự khác biệt của nó với những nơi khác.
Chỉ có cánh cửa này là có logo, kỳ quái, sao lại như vậy. Sớm biết vậy lúc trước hỏi kĩ lại một lần, khi đi tìm cũng không tốn nhiều lực như vậy.
Tiểu Niếp rất cao hứng khi tìm được phòng bệnh của mình, mà Lưu Dương cũng thật cao hứng, có thể giúp cô bé tìm được mụ mụ, coi như là chính mình hoàn thành nhiệm vụ. nhưng mà, cũng thật sự rất trùng hợp, Tiểu Niếp với mình lại cùng tầng, một cô bé xinh đẹp như vậy sao trước kia lại chưa gặp qua(có tương lai rồi đây ). Lưu Dương vừa đi vừa thầm nghĩ...
Đi tới trước cửa phòng bệnh, Lưu Dương chỉ vào cửa xác nhận lần nữa:
- Niếp Niếp, ngươi xác nhận sao, chính là trong này ?
- Đúng vậy, chính là trong này, ta có dán thêm logo hình mèo làm dấu hiệu mà
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé thành thật nói.
Lưu Dương lúc này mới hiểu được lí do tại sao các cửa phòng bệnh khác đều trống trơn, mà cửa phòng này lại có logo hình mèo, nguyên lai là con bé cố ý dán lên là có mục đích. Lưu Dương nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Bé cười nói :
- Bé rất thích sưu tầm logo hình mèo sao.
- Đúng vậy, Tiểu Niếp rất thích mèo, trong nhà còn có một bộ đồ chơi hình mèo, ca ca muốn chơi hay không.
Bé còn thành khẩn nói, trải qua thời gian dài chạy lên chạy xuống, hơn nữa còn được Lưu Dương nên đã sớm biến Lưu Dương thành người đáng tin cậy. Chủ động đem đồ chơi mình yêu thích chia sẻ.
- Tốt, có cơ hội ca ca sẽ chơi cùng, bất quá bây giờ phải tìm mụ mụ trước.
Nói xong, Lưu Dương bước tới trước cửa, nhẹ nhàng gõ cửa.
- Ai đóa ?
Trong phòng vang lên tiếng nữ nhân hòa nhã, ngay sau đó tiếng bước chân dồn dập vang lên, một thiếu phụ tóc ngắn xinh đẹp mở cửa. Khuôn mặt trái xoan, ngũ quan thanh tú, có thể là người thân thăm bệnh, trên người mặc đồ bình thường, là đồ mặc ở nhà, khiến Lưu Dương nhìn thấy có vẻ yếu đuối, điển hình mẫu phụ nữ ôn nhu dịu dàng của Trung Quốc.
Thiếu phụ tuy bình tĩnh nhưng ánh mắt rõ ràng toát ra vẻ lo âu, Lưu Dương kì quái, con gái bị lạc tìm không thấy, vì sao lại không đi tìm. Thiếu phụ nhìn thấy Lưu Dương, cao thấp dò xét hắn, không nhận biết hắn, Bé vừa lúc đứng phía sau ắn, nên thiếu phụ không chú ý, nàng lộ vẻ nghi hoặc đang định đặt câu hỏi đột nhiên Tiểu Niếp từ phía sau Lưu Dương kích động kêu lên:
- Mụ mụ, là con đây ...
Thiếu phụ lúc này mới chú ý tới Tiểu Niếp đang đứng bên cạnh Lưu Dương, thấy con gái, thiếu phụ cực kỳ kích động, trách cứ:
- Bé ngươi thế nào chạy loạn hế, làm mụ mụ lo lắng muốn chết.
Tiểu Niếp cũng dùng 2 tay non nớt ôm mụ mụ nức nở :
- Con sẽ không bao giờ ... chạy loạn nữa ....mụ mụ không cần tức giận, giận sẽ không đẹp
Nhìn thấy nước mắt ấm áp như một bức tranh sinh động, đáy lòng Lưu Dương không khỏi đau xót, một lần nữa nghĩ đến phụ mẫu của mình. Năm đó tuổi nhỏ không hiểu chuyện luôn khiến cha mẹ tức giận đâu đầu, nhưng hiện tại chính mình muốn cha mẹ tức giận mình thì đã không còn cơ hội nữa.
Cha mẹ đã sớm cưỡi hạc bay đi về nơi chân trời.... ( thêm cho nó khí thế )
- Mẹ chính là vị ca ca này đưa ta trở về, mang theo ta chạy thiệt nhiều thiệt nhiều đường, hảo vất vả lắm mới đem ta về với ngươi đó.
- Vị này là Lưu tiên sinh sao, thật cám ơn ngươi nhiều lắm, đã đưa con của ta trở về, đã mang phiền toái cho ngươi. Không thấy Tiểu Niếp, ta rất sốt ruột, bất quá bà nội Bé vừa rồi tình huống nguy cấp quá ta không thể ra ngoài được. Hiện vừa mới ổn định lại, đang định ra ngoài tìm nàng, nhưng ngươi mang nàng trở về, thật là cảm tạ.
Thiếu phụ cảm tạ là lời thật tình, không thấy con đâu, nàng rất là sốt ruột, lòng nóng như lửa đốt, đang muốn giao bà nội cho y tá chăm sóc rồi ra ngoài đi tìm. Ai ngờ bà nội tự nhiên thân thể trầm trọng, nàng một bên chiếu cố bà nội, một bên lo lắng cho con, nóng lòng cầu nguyện vạn lần con đừng xảy ra chuyện gì. Các sự việc dồn tới 1 lúc khiến nàng lúc này như muốn sụp đổ mất rồi.
Lưu Dương lúc này mới hiểu được, cũng không phải thiếu phụ không lo lắng mà là thời gian không cho phép, không chừng cũng phó thác y tá đi tìm, chỉ là tìm không được, vội vàng nói:
- Không sao cả, Tiểu Niếp rất đáng yêu, cùng nàng một chỗ ta rất cao hứng, đừng gọi ta tiên sinh, ta họ Lưu gọi là Lưu Dương.
Lưu Dương nói xong ngồi xổm xuống nắm tay Bé nói:
-Bé về sau không được chạy loạn làm mụ mụ lo lắng, nếu không có ai chơi thì đi tìm ca ca, ca ca ở phòng bên cạnh.
Lưu Dương chỉ chỉ cách đó không xa là một gian phòng, đó là phòng của hắn.
- Ngươi cũng là người bệnh, làm sao vậy ?
Thiếu phụ lại dò xét cả người Lưu Dương, bây giờ mới chú ý hắn đang mặc đồ bệnh nhân, vừa rồi tâm tư đặt hết lên người con nên không chú ý tình huống Lưu Dương, bây giờ mới nhìn thấy nguyên lai hắn là người bệnh hơn nữa lại cùng một tầng vói hắn, đây cũng thật là hữu duyên.
- Đúng vậy, mấy ngày hôm trước bị thương, bất quá hiện giờ khỏe hẳn rồi, có thể xuất viện được rồi.
Thiếu phụ kéo Bé tới bên người, tiện tay lấy ra tấm danh thiếp trong túi áo đưa cho Lưu Dương nói:
- Ta cần phải chiếu cố bà nội Bé không thể chiêu đãi ngươi, khi khác có cơ hội sẽ hảo hảo chiêu đãi ngươi.
Lưu Dương tiếp nhận danh thiếp, tên thiếu phụ là Uông Minh Tú là nhân viên kế toán cao cấp của sở hành chính U thị, cấp bậc tương đương với luật sư Hoàng Căn Vĩ. Sự vụ sở mỗi một kế toán viên cao cấp là một người được đào tạo chuyên nghiệp. Trước mắt thiếu phụ này nhìn có vẻ yếu nhược, nhìn đâu đâu cũng giống như là một gia đình bình thường không ngờ lại là một kế toán viên cao cấp của sở hành chính, đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo ( ko nhìn sao bik lõm hay lồi )
Lưu Dương đem danh thiếp bỏ vào túi áo, đang chuẩn bi cáo biệt, đúng lúc này tiếng thang máy vang lên, một người từ trong thang máy vội vã đi ra hướng Lưu Dương chạy tới.
Vừa chạy vừa la lên:
- Minh Tú, tìm được con chưa?
Nhìn bộ dáng có lẽ là chồng thiếu phụ, cha của tiểu Niếp.
Tìm được con rồi, tâm tư cũng buông lỏng nhìn thấy chồng nôn nóng như thế liền đẩy tiểu Niếp lên trước người nói:
- Lão công, Tiểu Niếp tìm được rồi, vị này là Lưu tiên sinh.
Bé cũng thấy được ba ba, khuôn mặt nhỏ nhắn cười nói:
- Ba ba, ngươi tới rồi , con rất nhớ người a...
Người cha thấy con rồi cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi ( thúi ), bước đi chậm lại, Lưu Dương lúc này mới chú ý, ba ba Bé trông có vẻ là một người thành đạt, khoảng 3 chục tuổi, khuôn mặt bình thường, mặc âu phục, vẻ mặt kiên nghị, đi tới trước mặt Bé, ôm Bé nói:
- Niếp nhi, xem ngươi từ nay về sau còn chạy loạn, làm ba ba cùng mụ mụ lo lắng muốn chết.
Tình cảm nồng đậm, trông gia đình tình yêu ấm áp làm sao.
- Lão công, ta giới thiệu, vị này chính là Lưu Dương tiên sinh, lúc con bị lạc đúng lúc hắn đi dạo, thấy được Niếp nhi, hắn từng phòng tìm kiếm giúp Bé trở về.
Uông Minh Tú thật lòng cảm tạ Lưu Dương, Tiểu Niếp không thấy đâu, bà nội bệnh tình lại tái phát, cấp tốc gọi điện lão công, lão công lại có hội nghị khẩn cấp không tới được, các tình huống khẩn cấp lại tới cùng lúc.
- Ngươi hảo a, Lưu tiên sinh rất cảm tạ ngươi lắm, ta là Trịnh Quốc Vận
Trịnh Quốc Vận một tay ôm con, một tay duỗi ra trịnh trọng tự giới thiệu, mặt ngoài nhìn có vẻ rất khiêm tốn nhưng là thần thái biểu lộ ra vẻ là người có địa vị cao trong xã hội. Đặc biệt cái vẻ này trông rất có khí thế.
- Đừng khách khí, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, Niếp nhi nhìn rất đáng iu, tin tưởng rằng ai nhìn thấy nó cũng sẽ giúp đỡ mang nàng trở về thôi.
Lưu Dương cũng lạnh nhạt nói, tu luyện Thanh Hư đại pháp, đối với người có khí thế rõ ràng có sức chống cự rất tốt.Trịnh Quốc Vận tuy rằng khí thế bức người nhưng cũng không làm khó được hắn.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 27: Bắc Tinh đại tửu điếm
Dịch: Bọeap
Nguồn: Kim Tiền Bang - kiemgioi
Biểu hiện của Lưu Dương làm Trịnh Quốc Vận cả kinh, thanh niên này không hề đơn giản, tuổi còn rất trẻ, nhiều nhất cũng chỉ 16, nhưng biểu hiện trầm ổn bên ngoài so với một số người trưởng thành còn tốt hơn , trong số những thủ hạ của mình, một người như vậy cũng rất hiếm thấy.
Uông Minh Tú không có suy nghĩ giống Trịnh Quốc Vận, nàng thật tâm muốn cảm ơn Lưu Dương, dang tay đón đứa bé từ tay của Trịnh Quốc Vận, sau đó nói:
"Thật tốt quá, lão công, vừa rồi ta còn muốn chiêu đãi Lưu Dương, chàng tới thật đúng lúc, mời hắn dùng cơm đi, ta mang con cho bà chăm sóc, chàng hãy dẫn Lưu Dương đi ăn cơm, chiếu đãi hắn cho tốt vào."
Thấy vợ chồng Trịnh Quốc Vận thật lòng cám ơn, Lưu Dương có chút ngượng ngùng , hắn nhanh chóng bắt tay của Trình Quốc Vận, khiêm tốn nói:
"Mọi người quá khách khí rồi, cháu cũng chỉ mới tìm hơn nữa giờ thôi, không to tác như mọi người nói, hơn nữa một em bé đáng yêu như thế này, chỉ cần gặp được thì đều muốn đưa nó trở về."
Trong lúc bắt tay hắn còn nghĩ thầm, trong khoảng thời gian này bản thân sao có thể trưởng thành như vậy, trong quá khứ mỗi khi nhìn thấy người lạ đều có chút không tự nhiên.
"Bất kể công lao như thế nào, ta vẫn muốn cám ơn ngươi."
Âm thanh cảm kích của Uông Minh Tú tiếp tục vang lên.
"Đừng, Uông Tỷ cũng đừng quá khách khí, thật ra ta không làm được việc gì cả."
"Ngươi giúp chúng ta tìm được Niếp nhi, thì chính là đại ân nhân của chúng ta, sao lại không thể cám ơn, Quốc Vận, ít nhất chàng phải dẫn hắn vào Bắc Tinh, nơi này cũng gần nhà hàng Bắc Tinh rồi."
Uông minh tú nói.
Bắc Tinh mà còn tạm được, Bắc Tinh chính là một trong những khách sạn xa hoa nổi danh tại U thị, Lưu Dương nghe danh đã lâu nhưng chưa đi vào lần nào, tất nhiên không phải vì hắn không có cơ hội, có vài lần Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân cũng muốn dẫn hắn tới đây, nhưng hắn luôn từ chối , đồ ăn nơi này quả thật rất ngon, nhưng giá cả thì cực “rẻ”.
"Hay lắm, con cũng muốn đi, con thích ăn nhất là bánh Ga-Tô bơ sữa ở nơi đây ."
Đang ngồi trong lòng mẹ, nghe đến hai chữ Bắc Tinh, đứa bé không chịu an phận, lập tức vỗ tay hoan hô.
"Hảo, Tiểu Niếp Niếp cùng đi, baba bế ngươi cùng đi."
Xem ra Trịnh Quốc Vận rất cưng chiều Tiểu Niếp, vừa đồng ý, vừa dang tay đón Tiểu Niếp từ trong lòng Uông Minh Tú.
"Chính,nhưng là..."
Lưu Dương đang muốn cự tuyệt, nhưng lại bị Uông Minh Tú chắn ngang:
"Tốt lắm, dù sao Lưu tiên sinh cũng phải ăn cơm, các ngươi đưa Tiểu Niếp cùng đi đi, ngươi thấy đúng không, Tiểu Niếp."
Tiểu Niếp quả thật rất thông minh, nghe được lời mẹ nói, liền làm ra bộ dáng đáng thương năn nỉ:
"Đại ca ca phải đi , tiểu Niếp rất muốn ăn bánh Ga-Tô bơ ở đó, nếu đại ca không đi tiểu Niếp phải nhịn đói rồi ."
Nói xong, làm ra một khuôn mặt nhỏ nhắn có nhiều vết nhăn, trông rất đáng yêu.
Trước sự nhiệt tình của đứa bé Lưu Dương dằn lòng không được, chỉ là một bữa cơm, đi ăn cũng chẳng có việc gì, hắn còn chưa vào Bắc Tinh lần nào, cũng phải đi qua một lần cho biết, vì thế đồng ý .
Thấy Lưu Dương đồng ý, Tiểu Niếp cực kỳ vui vẻ, dang tay hướng đến Lưu Dương:
"Ta biết mà, đại ca luôn đối tốt với ta, ta muốn đại ca bế bế."
Lưu Dương dang tay ôm Tiểu Niếp, quệt qua cái mũi của nó nói:
"Ok, đại ca ôm tiểu Niếp đi."
Thấy Lưu Dương cùng tiểu Niếp thân thiết như vậy, trong mắt của Uông Minh Tú và Trịnh Quốc Vận lóe lên một tia khác lạ, Tiểu Niếp là bảo bối ruột thịt của bọn họ, nhưng từ nhỏ sống hướng nội, ngoại trừ người thân trong nhà thì ít khi nói ra nhưng lời như vậy với người lạ, chứ đừng nói đến chuyện đòi bế , có lẽ do 2 đứa có duyên, chẳng qua ánh mắt lại đánh giá Lưu Dương cao thêm một bậc.
Lưu Dương đang mặc y phục của bệnh nhân, nên không thể cứ thế đi ra ngoài, bèn quay lại phòng thay quần áo, và nói qua cho y tá biết là muốn đi ra ngoài ăn cơm, y tá thấy hành lý của hắn đều ở trong phòng, vả lại bây giờ là buỗi tối, nên cũng không quá chú ý, Lưu Dương là người được bác sĩ đặc biệt chú ý, chỉ cần không xuất viện, những việc khác không cần xen vào.
Ôm tiểu Niếp xuống lầu, Tịnh Quốc Vận đang đứng chờ phía dưới bên cạnh một chiếc Audi A6 màu đen, có biển số rất đẹp: UA6666 càng tăng thêm sự quyến rũ cho chiếc xe, chỉ cần biển số này cũng biết không phải là thứ mà người thường có thể với tới, Trịnh Quốc Vận quả thật không đơn giản, hơn nữa theo nguyên tắc dưới phòng bệnh không được phép đỗ xe, lão có thể lái xe vào chỗ này, xem ra có thể là giám đốc của một công ty lớn, thậm chí có thể là Tổng giám đốc.
Những chuyện này cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng của Lưu Dương, tất nhiên hắn cũng không muốn hỏi Tịnh Quốc Vận là gì, chỉ là bình nước gặp nhau, theo họ ăn cơm cũng chỉ vì đối phương muốn cảm ơn mình mà thôi, mà mà bản thân cũng vì duyên phận với Tiểu Niếp, cho nên tương lai biến thành dạng gì, có hợp tác cùng lão hay không, Lưu Dương cũng không lo tới.
Trên đường đi, Trịnh Tịnh Quốc Vận cũng không nói nhiều, chẳng qua bằng kỹ năng giao tiếp rất tốt của mình, không gây cho Lưu Dương cảm giác hắn cố ý hỏi chuyện, làm Lưu Dương trong lúc nói chuyện đã kể sơ qua chuyện của bản thận một lần, đến khi tới Bắc Tinh, Trịnh Quốc Vận cũng đã hiểu sơ qua về Lưu Dương , việc này cũng khó trách lão, là một người thành công, những chuyện cư xử khéo léo như thế này là chuyện tất yếu.
Trên đường đi, Tiểu Niếp luôn ngồi trong lòng Lưu Dương ríu rít không ngừng, làm cho bầu không khí rất sôi động, đặc biệt nó còn ước định với Lưu Dương nhất định phải xem qua những bảo vật của nàng, là bộ sưu tập đủ loại những con mèo nhỏ.
Lưu Dương cũng vui vẻ đáp ứng, đối với một em bé đáng yêu như vậy, ai có thể nỡ từ chối kia chứ.
Lúc tới Bắc Tinh cũng đã hơn 7h tối, đúng là thời điểm bận rộn nhất của Bắc Tinh quán, bãi đỗ xe đủ các loại xe cao cấp, có cả xe kéo, Lưu Dương sau khi xuống xe tính qua, chỉ cần là bãi đỗ xe ở đây cũng đủ mở một cuộc triễn lãm: như Ferrari, BMW, Roll-Roy, đủ các loại xe tụ họp, nhiều người như vậy, Lưu Dương thầm nghĩ không biết còn chỗ ngồi hay không, nghe bạn trong lớp nói qua, muốn đến Bắc Tinh phải đặt chỗ trước, nếu không sẽ không có chỗ ngồi, việc tự nhiên đến thế này liệu có ổn không.
Trịnh Quốc Vận đỗ xe xong, mang theo Lưu Dương và tiểu Niếp hướng đến cửa chính, trong khu vực đợi có không ít người, việc Lưu Dương băn khoăn quả nhiên đã thành hiện thực, hết chỗ, chẳng qua Trịnh Quốc Vận cũng không quan tâm đến việc này mà trực tiếp đi thẳng vào trong, mà người quản lý đã nhận ra lão từ ngay cửa lớn của đại sảnh, hướng phía lão cúi đầu nói:
"Trịnh tiên sinh đến à, hoan nghênh đại giá quang lâm, xin hỏi có bao nhiêu vị?"
"Là vương quản lí a, có thể bố trí cho ta một gian phòng nhỏ được chứ, chúng ta có ba người."
Trịnh Quốc Vận lạnh nhạt nói, trong giọng nói lại mang theo mệnh lệnh không thể cự tuyệt.
"Được chứ, xim mời theo tại hạ."
Quán lý nhà hàng tự mình dẫn đường, mang theo 3 người Lưu Dương đi lên lầu, một số người chờ đợi bên cạnh có chút kinh ngạc trợn mắt nhìn 3 người Lưu Dương, trong đó có một người nóng nãy mất bình tĩnh muốn đứng lên chất vấn , nhưng người bạn bên cạnh đã nhanh tay kéo lại xuống ghế, ghé vào tai thì thầm vài câu, hắn mới mang vẻ mặt không cam lòng nhịn xuống.
Lưu Dương cũng không quá chú ý đến những việc nhở nhặt này, mà đem tinh thần qua sát sự trang trí của nhà hàng, không hổ là một trong những nhà hàng tốt nhất U thành, cách trang trí cũng mang đầy sự khác biệt .
Vương quản lí dẫn bọn họ đi lên lầu, đi vòng một khúc ngoặt, tới một gian phòng nhỏ rất tao nhã và lịch sự, được trang bày rất hợp lý, từ cái bàn đến cái ghế, được bày biện rất hài hòa.
Vương quản lí đi trước mở cửa, sau đó khiêm tốn hướng tới Trịnh Quốc Vận nói: "Trịnh tiên sinh, ngươi chỗ này thế nào?"
Trịnh Quốc Vận không tỏ thái độ gì, đem ánh mắt hướng qua Lưu Dương, thầm bảo do hắn quyết định, Lưu Dương cũng phân biệt được, nên gật gật đầu tỏ vẻ thế nào cũng được.
"Được rồi, chỗ này cũng được."
Trịnh Quốc Vận gật đầu, Lưu Dương cảm thấy Vương quản lý thở dài một hơi, đưa bọn họ vào gian phòng nhỏ, như đã thành thói quen trước đậy, Tiểu Niếp nhanh chóng chạy vào phòng kéo ghế ngồi:
Sắc mặt Trịnh Quốc Vận trầm xuống, hướng đến Tiểu Niếp nói:
"Tiểu Niếp, sao con lại không lễ phép như thế, ba và ca ca còn chưa ngồi xuống, trước đây ta dậy con như thế nào."
Tiếu Niếp thấy khuôn mặt của cha tối lại , gương mặt nhỏ nhắ lập tức nghiêm túc, vội vàng đứng dậy:
"Con biết rồi, Tiểu Niếp sai rồi, ba và ca ca sẽ không phạt Tiểu Niếp chứ?"
Trong giọng nói mang theo sự ủy khuất, nhưng mà gương mặt lém lỉnh lại bán đứng nó, thấy gương mặt lém lỉnh của nó, Trịnh Quốc Vận và Lưu Dương cười to thành tiếng, đúng là một tiểu cô nương có tính cách tinh quái.
"Được rồi, Tiểu Lưu, ngươi cùng ngồi đi."
Trịnh Quốc Vận mời Lưu Dương ngồi xuống, sau đó quay lại hướng tới Vương quản lý phân phó:
"Hai suất cơm loại A, một suất loại A-, thêm một chiến bánh ga-tô."
Nói xong, Trịnh Quốc Vận giả thích với Lưu Dương:
"A là suất ăn trong chiêu bài của nhà hàng, hương vị rất được, mà A- là suất ăn dành cho trẻ em."
"Trịnh tiên sinh, ta không rõ lắm, người cứ tự an bài."
Thấy Tịnh Quốc Vận giải thích cho mình, Lưu Dương vội vàng nói.
"Vâng, tập tức có ngay."
Vương quản lí nói xong, cúi đầu đi ra ngoài, sẵn tiện đóng cửa phòng lại.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 28: CHÂN KHÍ NGOẠI PHÓNG CAO THỦ
Dịch: Bọeap
Nguồn: Kim Tiền Bang - kiemgioi
Nhìn thấy vương quản lí đi ra ngoài, Lưu Dương lúc này mới ngồi xuống, ngó nghiêng đánh giá khắp nơi, cách trang trí quả thật rất tinh tế, bắc tinh quả nhiên là lợi hại, chẳng những bố cục rất tráng lệ, hơn nữa không khiến cho người khác cảm giác được đang ở một nơi hạng nhất, điều này khiến cho Bắc tinh ngồi vững vàng tại vị trí cao trong giới kinh doanh nhà hàng khách sạn tại U thị.
Thấy Lưu Dương đánh giá sự trang trí rất thanh nhã, Trịnh Quốc Vận nhịn không được nói:
"Tiểu Lưu, mỗi phòng ở đây đều được trang trí khác nhau, năm đó khi Bắc Tinh trùng tu, đã đặc biệt đến A thị mời một nhà thiết kế nội thất nổi tiếng, tiền thiết kế còn cao hơn so với tiền trang bị dụng cụ."
"Tiền thiết kế nhiều hơn trang bị."
Lưu Dương thầm tặc lưỡi, lão bản của bắc tinh quả nhiên lợi hại, có thể thấy được, nếu như nơi đến để ăn, không phải là một địa phương lý tưởng, dù cho có ăn gì cũng chỉ cảm thấy vô vị , khó trách bắc tinh mấy năm nay làm ăn càng ngày càng thịnh vượng .
Tiểu Niếp ngồi chờ bánh ga-tô, cũng không làm ầm lên nữa, lẳng lặng ngồi một chỗ, giống như một cô bé ngoan, Lưu Dương cũng có cơ hội hỏi nghi vấn trong lòng mình
"Trịnh tiên sinh, rõ ràng ngoài kia có rất nhiều người chờ đợi đã lâu, không phải là chờ có được chỗ ngồi của chung ta thôi sao? Tại sao chúng ta không phải chờ đợi, được đi thẳng vào."
Đối với câu hỏi của Lưu Dương, Trịnh Quốc Vận lạnh nhạt nói:
"Tiểu Lưu, quy tắc đặt ra là cho con người làm theo, nhưng là không phải là bất cứ người nào cũng phải chấp hành điều đó."
Lúc nói ra những lời này, trên người Trịnh Quốc Vận toát ra một khí thế, làm trong lòng Lưu Dương run lên, đặc biệt lúc Trịnh Quốc vận mở to hai mắt kia, Lưu Dương dường như cảm giác được hiện lên ánh điện, Trịnh Quốc Vận này nhìn vẻ ngoài rất dễ gần, nhưng quả nhiên thân phận không đơn giản.
"Đồ đệ, người trẻ tuổi này không đơn giản, ta thấy trên người hắn có võ công, hơn nữa không phải là ngoại gia, mà là nội gia, tu vi tuy rằng không cao, nhưng công lực rất tinh thuần, đã đạt tới cảnh giới ngoại phóng rồi ."
Sau đó, lời nói Lý Long Cảnh đột nhiên truyền đến, làm Lưu Dương cực kỳ vui mừng, trong lòng kêu lên:
"Sư phụ, ngươi khỏe rồi sao?"
"Tiêu hao lớn như vậy, khỏe được mới lạ, ta chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng, sợ ngượi gặp nguy hiểm nên ra xem, đây là bằng hữu của ngươi sao?"
Lý Long Cảnh tức giận nói, người khác có đệ tử thì quan tâm rất ít, nhưng tên đệ tử này lại khiến hắn không ngừng lo lắng, khiến quan tâm quá mức.
Giờ Lưu Dương mới biết, thì ra vừa rồi Trinh Quốc Vận đã phóng chân khí ra ngoài, nhưng mà hắn lại không có cảm giác gì, chẵng lẻ đây là chỗ tốt của Thanh Hư đại pháp sao.Đối với sự quan tâm của sư phụ hắ cũng rất cảm động, khi thấy mình nguy hiểm lền chạy đây, đúng là rất quan tâm.
Lưu Dương nói:
"Cũng không phải là bằng hữu, con giúp hắn một ít chuyện, hắn mời cơm cám ơn con."
"Một khi đã không có việc gì, ta tiếp tục bế quan đây, không có chuyện gì thì đừng tìm ta, ta đi đây."
Lý Long Cảnh nói xong, lập tức chìm vào ý thức hải, cũng không chờ Lưu Dương giữ lại, ngay cả khi Lưu Dương hô to vài tiếng, thấy không có phản ứng gì đành thôi, sư phụ là sư phụ, nói đi là đi.
"Tiểu Dương, ngươi làm sao vậy."
Trịnh Quốc Vận thấy Lưu Dương ngẩn người không nói chuyện, liền hỏi.
"Không có gì, thực xin lỗi, Trịnh đại ca, ta thất thốt rồi , phòng này quả nhiên rất được."
Lưu Dương nghe được câu hỏi của Trinh Quốc Vận, vội vàng che dấu, vừa rồi nói chuyện với sư phụ, người ở bên ngoài nhìn vào có chút cổ quái, vội vàng chuyển hướng đề tài.
"Đúng vậy, đây là phòng đặc biệt của Bắc tinh, chẳng những trang trí hoa lệ tinh xảo, hơn nữa đặc biệt đích yên tĩnh, ta rất thích."
Trong lời nói của Trịnh Quốc Vận mang theo vẻ thưởng thức rất cao.
Lưu Dương liền hiểu, được địa vị của Trịnh Quốc Vận rất lớn, ngay cả Bắc Tinh cũng phải cung kính, không biết hắn là đang làm gì, nhưng mà những chuyện này cũng chả liên quan gì đến mình , vừa rồi sư phụ còn nói trong người hắn có võ công, chẳng lẽ xã hội bây giờ còn tồn tại võ học sao, những loại võ công còn lại được bao nhiêu, Lưu Dương rất muốn biết, nhưng mà hắn biết được Trịnh Quốc Vận sẽ không nói, tốt hơn hết là bản thân không nên hỏi, nếu không, không khéo sẽ đụng chạm đến bí mật của người ta.
Rất nhanh, A phần món ăn được đưa lên, Lưu Dương cứ nghĩ là sẽ giống một phần ăn bình thường, một cái chén một cái đĩa và vài món ăn, không ngờ A phần lại rất phong phú, hơn mười mấy thứ đồ ăn, chủ yếu là hải sản và đố hiếm, hơn nữa tay nghề của đầu bế rất khéo, phối hợp vô cùng đẹp mắt.
"Tiểu Lưu, ngươi nếm thử, trong này đích A phần món ăn, mỗi một món ăn đều do đích thân bếp trưởng làm, bếp trưởng của Bắc Tinh trong nước cũng rất nổi tiếng, xử lý sơn hào hải vị rất có tay nghề."
Đồ đem lên, Trịnh Quốc Vận cũng không khách khí mời Lưu Dương dùng thử.
Mà phần A- của Tiễu Niếp cũng được mang lên, tuy món ăn không ít hơn mấy, nhưng là vô luận số lượng hay phân lượng, đều so với phần A ít hơn rất nhiều, đúng là phần ăn của trẻ em, nếu không ít hơn sao có thể gọi là phần ăn của trẻ em, nhưng về phương diện thẩm mỹ khi so với phần A thì hoàn toàn vượt trội, Lưu Dương thầm than, chủ khách sạn này thật biết cách làm ăn, có thể nắm được tâm lý của trẻ con, luôn biết được đối với con cái cha mẹ luôn quan tâm chiều chuộng.
Nhưng Lưu Dương lại cảm thấy kì quái, tuy thức ăn được đưa lên như Tiểu Niếp lại quyệt miệng tức giận ngôi im không them động đũa, ánh mắt chăm chăm nhìn vào cánh cửa, Trịnh Quốc Vận thấy bộ dáng của Tiểu Niếp, thì làm sao không hiểu được ý của con, cười nói:
"Tiểu Niếp, ăn cơm trước đi, bánh ga-tô phải làm tại chỗ nên cần tốn chút thời gian."
"Không cần, ta muốn ăn banh ga-tô."
Tiểu Niếp vẫn là ra dáng cứ đầu, tức giận nói.
"Được rồi, ngươi cứ chờ đi, ta và Tiểu Lưu ca ăn trước ."
Tiểu Niếp cũng không thèm để ý, vẫn nhìn chăm chăm vào cánh cửa, hiển nhiên lực hấp dẫn của bánh ga-tô rất lớn.
Vài năm nay Lưu Dương đi theo Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân được ăn qua không ít món , nhưng mà những món ăn ở trong A phần là sơn hào hải vị nên hắn chưa bao giờ nếm quá, làm hắn được mở rộng tầm mắt, những người này làm món ăn quả không tệ, từ hình dáng cho đến hương vị đều rất tuyệt, Lưu Dương ăn cảm thấy rất ngon miệng, suất ăn của hắn được sử lý một cách sạch sẽ .
Mà chiếc bánh ga-tô là tiểu Niếp mong chờ mõi mắt cũng được đưa lên, nhìn bề ngoài không khác gì những chiếc bánh khác, cũng không có nhiều bơ hơn, Tiểu Niếp sau khi chờ đợi mòn mỏi liền cầm lấy lập tức mở ra ăn, khi mở ra Lưu Dương lập tức thấy sự khác biệt , bên trong chiếc bánh ga-tô, Lưu Dương chỉ nhận biết hơn 10 loại, hơn nữa sau khi mở ra hương vị bên trong liền toát ra ngoài, nên có thể biết được bên trong còn bỏ thêm thứ gì đó, nếu không sẽ không thơm như vậy, khó trách tiểu Niếp lại thích ăn.
Trịnh Quốc Vận ăn cũng rất nhiều , đương nhiên hắn không ăn được nhiều như Lưu Dương, chỉ xử lý được khoảng 1/2, thấy bộ dạng khi ăn của tiểu Niếp liền trêu chọc:
"Niếp Niếp, cứ ăn từ từ, không ai dành ăn của con đâu."
"Không được."
Miệng tiểu Niếp dính đầy bánh, ô ô nói:
"Bánh ga tô khi đưa lên phải ăn liền, phải ăn lúc còn nóng, để lành thì sẽ ăn không ngon."
"Trịnh tiên sinh, Tiếu Niếp còn nhỏ, nếu như ăn quá nhiều bánh ga-tô, có phải nhiều dầu mỡ quá ko?"
Lưu Dương đột nhiên nhớ tới việc đọc qua một tạp chí y học có nói: trẻ em không nên ăn quá nhiều dầu mỡ, mà mà miếng bánh của Tiểu Niếp lại quá lớn, lớp bơ cũng quá dày.
"Tiểu Lưu, ngươi lo xa rồi, bánh ga-tô này thoạt nhìn qua thì làm từ bơ, nhưng đó chỉ là bên ngoài thôi, bên trong chứa khô ít chất bổ , hơn nữa còn hơn 30 loại quả khô, có thể bổ sung không ít vi-ta-min, Tiểu Niếp ăn sẽ không có vấn đề gì đâu, nhưng cũng không nên ăn nhiều quá."
Giờ Lưu Dương mới biết, ngoại trừ những thứ quả khổ, thì bên trong cái bánh quả nhiên còn chứa điều bí mật khác, bắc tinh quả nhiên là lợi hại, chỉ đơn giản là một cái bánh ga-tô cũng tốn nhiều công phu thế, nói không chừng bên trong, ngoại trừ quả khô còn có vài loại khác, khó trách mấy năm lại có thể phát đạt như vậy, hắn cũng muốn khi nào có cơ hội sẽ nếm thử loại bánh ga-tô này .
Tiểu Niếp sau khi ăn xong chiếc bánh ga-tô, cũng quay qua xử lý hơn nữa suất ăn của mình, lúc này mới vỗ vỗ bụng no nê , Lưu Dương và Trịnh Quốc Vận sớm ngồi uống trà.
Thấy vẻ đáng yêu của tiểu Niếp, lại một lần nữa nở nụ cười.
Đến khi bọn họ rời khỏi Bắc Tinh, thì cũng đã 9h30 tối , ăn một bữa cơm hơn 2 giờ thật là phí thời gian , sinh ý của Bắc Tinh quả thật rất tốt, lúc bọn họ đi ra ngoài, bên ngoài vẫn còn rất đông, điều khác biệt với lúc bước vào là đã không còn người đợi, dù sao cũng đã 9h tối , mặc dù sinh ý rất tốt, nhưng giờ này cũng không còn bao nhiêu người dùng cơm, nếu mà còn tấp nập thì chỉ có thể là ma .
Lúc tính tiền, Trịnh Quốc Vận thanh toán bằng cà thẻ, Lưu Dương cũng không biết được bữa ăn này tốn mất bao nhiêu, nhưng mà hắn tin rằng sẽ không hề rẻ, nhiều sơn hào hải vị như thế, bếp trưởng còn tự mình động thủ , bữa cơm này cũng quả là quá xa xỉ.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 29: MÓN ĐỒ CHƠI " NỘI THỊ "
Dịch: Bọeap
Nguồn: Kim Tiền Bang - kiemgioi
Đi ra cửa, Lưu Dương ôm tiểu Niếp chờ Trịnh Quốc Vận đánh xe tới, sau đó cùng nhau trở về bệnh viện, tới bệnh viện, Trịnh Quốc Vận vẫn như củ, dừng xe phía dưới lầu, bảo vệ đứng ở cửa cũng không ngăn cản. Lần đi đến nhà hàng Bắc Tinh này Lưu Dương đã biết được Trịnh Quốc Vận chắc chắn là một người có thân phận rất khủng, trong người con mang theo võ công, dựa theo lời nói của Lý Long Cảnh hắn đã đạt tới cảnh giới có thể xuất chân khí ra ngoài, đối phó với 5 hay 10 người bình thường chắc không thành vấn đề.
Chỗ kỳ quái là trước đây bản thân chưa hề nghe qua sự tồn tại của võ lâm cao thủ, nhưng khi thấy Trịnh Quốc Vận hắn biết được: cao thủ võ lâm vẫn còn tồn tại, chỉ có điều là nó nằm trong bí mật mà thôi.
Ba người chia tay trước hành của phòng bệnh, trước khi đi, Lưu Dương hướng tiểu bé vãy tay:
"Ta về đây, Niếp nhi hẹn gặp lại?"
Nói xong, Lưu Dương vãy tay đến Trịnh Quốc Vận, lúc này mới đi về phòng bệnh của mình, khi đi tới cửa, hắn còn nghe được tiếng gọi to còn no nớt của tiểu Niếp:
"Đại ca ca, tái kiến, nhất định phải đến tìm ta đi chơi đó!"
Trước khi vào phòng của mình, tại nơi trực của y tá, Lưu Dương mượn 1 chiếc điện thoai, gọi 1 cuộc về nhà, người bắt máy là Hoàng Nhã Lỵ, Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân chưa xong việc nên không có ở nhà, cô bé nghe Lưu Dương nói đã khỏe hẳn, hưng phấn thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, luôn miệng chắc chắn rằng ngày mai sẽ ước hẹn thời gian với ba mẹ tới đón hắn.
Vài năm sống ở Hoàng gia, Lưu Dương cơ bản là lớn lên cùng với Hoàng Nhả Lỵ, đối với đứa em nhỏ hơn 2 tuổi này, sự yêu thương Lưu Dương dành cho nó là có thừa, quan hệ của hai đứa cũng rất tốt, hiện tại nàng nghe được Lưu Dương đã khỏe lại thì làm sao không vui được, dây dưa nói rất nhiều chuyện.
Gọi điện mới có một chút nhưng thời gian cũng không ngắn, Hoàng Nhã Lỵ chẳng những tò mò hỏi tại sao Lưu Dương lại khỏe nhanh như vậy, còn đưa ra rất nhiều yêu cầu.
Như: mang nàng đi ăn KFC, đi ăn kem dạo phố, đến công viên vui chơi, một danh sách dài các yêu cầu nhưng Lưu Dương đều đồng ý .
Điện thoại là mượn của y tá trưởng, lúc mới nói vài câu còn không có chuyện gì, nhưng chỉ lúc sau sắc mặt y tá trưởng có chút không tốt, sắc mặt tối sầm lại, mượn điện thoại đi gọi cho gái, lại còn anh anh em em, sắc mặt của y tá trưởng rất đáng sợ, khi nhìn vào làm trong lòng Lưu Dương sợ hãi, vội vàng nói ngắn gọn, an ủi Hoàng Nhã Lỵ vài câu, trả điện thoại, nhanh như chớp chạy thẳng vào trong phòng .
Đóng cửa cửa phòng, Lưu Dương nghĩ đến vẻ mặt đáng sợ của y tá trưởng mà lồng ngực phập phù, may mắn là ngày mai đã xuất viện không phải nhìn thấy sắc mặt của bà ta , dù cho đối diện với Trịnh Quốc Vận cũng không có cảm giác giống như y tá trưởng, hay là y tá trưởng còn là một cao nhân lợi hại hơn cả Trịnh Quốc Vận ta.
Ngày mai xuất viện , nhưng tối nay nên làm gì, cảm giác đêm dài rất khó chịu, suy nghĩ trước sau Lưu Dương quyết định dành thời gian để tu luyện Thanh Hư đại pháp.
Trước khi tu luyện hắn có gọi qua sư phụ vài lần, nhưng vẫn như không trả lời như củ, xem ra vẫn còn đang khôi phục.
Lưu Dương vốn không nghĩ đến việc tu luyện , nhưng là sư phụ từng nói qua, học võ giống như việc đi ngược dòng nước, không tiến thì lùi, không được lơi lỏng dù chỉ một ngày, tuy rằng ký ức về cơn đau hôm qua vẫn còn rất mới mẻ, nhưng là cẩn thận một chút, chắc cũng không gặp vấn đề gì lớn.
Ngồi ở trên giường, chuẩn bị xong tư thế, Lưu Dương mang tâm trạng không yên ổn bắt đầu tu luyện Thanh Hư đại pháp, vẫn là một dòng Thanh Hư chân khí mát lạnh xuất từ huyệt ấn đường , dựa trên lộ tuyến đã có bắt đầu di chuyển, tốc độ giống nhau, cảm giác giống nhau, dường như không có chỗ nào khác biệt.
Lưu Dương dần dần buông lỏng tâm trạng, có lẽ bản thân đã quá lo lắng, chỉ cần khống chế tốt tốc độ sẽ không xảy ra chuyện gì, không ngừng thúc dục chân khí vận chuyển nhanh theo lộ tuyến cũ.
Lưu Dương bắt đầu phân tâm đến thiên phú dị năng của mình còn chưa được phát hiện, trong lòng không khỏi có chút chờ mong, thiên phú dị năng của mình cuối cùng có dạng gì.
Tuy nghĩ là như vậy, nhưng mà Lưu Dương cũng không có ý nghĩ buôn việc khống chế Thanh Hư chân khí, cơn bạo tạc còn để lại cho hắn dấu ấn quá sâu sắc, loại đau đớn và nguy hiểm kia Lưu Dương cũng không muốn thử lại, khống chế Thanh Hư chân khí một cách cẩn thận vận hành xong một chu kỳ tất cả mọi chuyện đều bình thường.
Hoàn thành xong một chu kỳ, Lưu Dương tiếp tục vận hành Thanh Hư chân khí, tiếp tục chu kỳ tiếp theo, còn lại 35 chu kỳ phải hoàn thành sẽ xong công việc hôm nay.
Mỗi một cái chu kỳ Lưu Dương có môt khoảng thời gian ngắn để nghĩ lấy hơi, chân khí trở về ấn đường cùng chân khí từ ấn đường phát ra, ở thời điểm ấy có một khoảng dừng.
Nhưng mà lúc này khi chân khí quay về huyệt ấn đường sau đó xuất phát so với trước kia có chút bất đồng.
Lúc này trong huyệt ấn đường có thêm một cái ấn ký, một thứ mà ngay cả Hoàng cấp cao thủ như Lý Long Cảnh cũng không thể giải thích được, cái ấn ký này là do lực lượng huyết mạch trong cơ thể Lưu Dương để lại.
Lúc Thanh Hư chân khí đi qua ấn ký này, cái ấn ký vô danh đột nhiên phát sáng, đúng vậy chính là phát sáng, Lưu Dương không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn có thể nhìn thấy bên trong cơ thể của mình, nhìn rõ ràng từng kinh mạch, cả dòng Thanh Hư chân khí đang lưu chuyển và cái ấn ký màu đỏ kia.
Đây là nội thị* như trong truyền thuyết sao?
Lưu Dương không biết, lúc này cũng không có người giải thích cho hắn, hắn cũng chỉ căn cứ theo lý giải của mình, nên cho rằng đây chính là nội thị , hắn tách một tia tinh thần phóng tới Thanh Hư chân khí đa di chuyển, Thanh Hư chân khí có màu vàng, đang xuyên qua lại như thoi đưa trong kinh mạch, hơn nữa mặt phía trên còn hiện ra một dẫy chữ số ARập ——388. 78332.
Mỗi lần đi qua một huyệt đạo con số sẽ tăng lên, tất nhiên sự tăng lên này vô cùng ít, chỉ thuộc về hàng đơn vị cuả phía thập phân, nếu không nhìn cẩn thận sẽ không thấy được.
Khi đi qua huyệt lớn thì tăng nhiều qua huyệt nhỏ thì ít hơn, cứ đi qua từng huyệt đạo như vậy, trải qua hơn 10 huyệt khi về tới huyệt ấn đường con số lúc này đã tăng lêm 388.79880.
Lúc Thanh Hư chân khí kết thúc chu kỳ thứ hai quy trở về huyệt ấn đường, Lưu Dương đột nhiên nghĩ đến những chữ số này có phải là số liệu về năng lượng tinh thần của bản thân hay không, chẳng lẻ có thẩy nhìn thấy năng lượng tinh thần của chính mình hay sao, hơn nữa những số liệu của những con số này khi so về lời nói của sự phụ là năng lượng tinh thần của mình khoảng hơn 300, hơn nữa mỗi lần di qua một huyệt đạo là tăng lên một chút, rất giống với hưỡng dẫn trong việc tu luyện Thanh Hư đại pháp.
Nếu là vậy, tại sao sư phụ lại không nói với mình tu luyện Thanh Hư đại pháp lại có chỗ tốt như thế.
Nnhư cầm được một món đồ chơi mới mẻ, Lưu Dương lập tức hí ha hí hửng nghiên cứu, cũng không quản thiên phú dị năng là cái gì , vận hành Thanh Hư đại pháp, tính toán con số mỗi lần tăng lên
Vận hành xong 36 chu kỳ, Lưu Dương từ từ thu công, thông qua những con số biểu hiện ra ngoài, Lưu Dương đã hiểu tại sao sư phụ dặn mình chỉ nên vận hành 36 chu kỳ không hơn, bởi vì qua từng chu kỳ năng lượng tinh thần tăng lên cũng không nhiều, mỗi chu kỳ khoảng trên dưới 0.55, mà khi chu kỳ cuối cùng tăng lên khoảng 4.5, nhiều hơn những vòng trước 4.5 lần.
Hơn nữa thông sự quan sát cẩn thận, Lưu Dương biết được kinh mạch cũng có giới hạn chịu lực, mỗi 36 chu kỳ ngoại trừ gia tăng tinh thần lực còn làm tăng thêm độ cứng cáp cho kinh mạch, làm hắn có thể thừa nhận ngày càng nhiều tinh thần năng lượng, ba mươi sáu chu kỳ là thích hợp nhất, cũng vừa vặn đạt tới cực hạn của kinh mạch, nếu như tiếp tục vận hành thì sẽ chạm vào giới hạn , chẳng những năng lượng tinh thần không tăng được như mong đợi, ngược lại còn làm kinh mạch sinh ra tổn thương, có thể khiến cho tinh thần lực giảm đi, không chừng không bắt được gà còn mất nắm thóc.
.
thank thank thank nhìu nhìu nhìu vào
Chú thích: Nội thị: tự nhìn được chuyện xảy ra bên trong cơ thể
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 30: ẤN KÍ HUYẾT SẮC CƯỜNG ĐẠI THẦN BÍ
Dịch: kequaithai
Nguồn: Kim Tiền Bang - kiemgioi
Giai Linh tỷ tối nay ko có trực ban, bằng không tìm nàng nói chuyện phiếm, bất quá hiện tại Lưu Dương không dám đi ra ngoài, bà y tá trưởng kia gương mặt thật kinh dị, quá mạnh mẹ, hắn nghĩ đến có chút không rét mà run, liệu có phải là thời kì mãn kinh bùng phát.
Ôi !!! thà tình nguyện buồn chán trong phòng chứ ko dám ra ngoài đâu, đánh chết cũng ko ra đâu...
Nhàn nhã vô sự, Lưu Dương bắt đầu suy nghĩ về nội thị, vừa mới tìm được món đồ chơi là nội thị, như thế nào lại không chơi thử chứ. Xem tiểu thuyết thấy nội gia cao thủ đều xem xét tình huống thân thể nội lực có tăng lên hay không. Nhưng mà nội thị của mình dường như còn lợi hại hơn, có thể cảm giác được chân khí lưu động, hơn nữa tốc độ tính toán lại rất nhanh, hắc hắc, còn nhanh hơn cả máy tính.
Nếu từ ánh sáng này mà nói, chỉ sợ cỗ năng lượng ấy so với Thanh Hư chân khí càng mạnh hơn, không chỉ mạnh hơn 1 nữa điểm. Lưu Dương cẩn thận tập trung tinh thần xem cái ánh sáng bên cạnh ấn kí có nhiều đốm đen. dấu hiệu màu đỏ như máu ấy rất sáng, những đốm đen ấy rất khó nhìn, thật vất vả mới thấy được, đầu Lưu Dương có rất nhiều dấu câu hỏi ????
Lưu Dương không thể tập trung tinh thần được, đúng thế, chính là sự khó hiểu, vãi, chẳng lẽ máy móc cơ thể bị sự cố loạn xa, cũng tới lúc này rồi nhìn xem mặt trên không thấy tiến triển gì hết.
Lưu Dương đành vuốt đầu chịu thua, một khi đã là một loạt dấu chấm hỏi như vậy thì hiểu thế nào. Loạn xạ lại loạn xạ, sao ko có gợi ý gì hết.
Từng cái từng cái cẩn thận đếm, Lưu Dương shock hông, các số liệu phía trước có 10 số, chính là số lượng cấp bậc, nếu dựa theo suy đoán thì ấn ký này chứa năng lượng trên tỷ .
OMG !!!! bên trong thân thể của mình sao lại có nguồn năng lượng lớn thế này, có hay không nổ banh xác.
Như vậy năng lượng thật là nhiều, so với bản thân thì gấp ngàn vạn vạn lần, mặc dù tinh thần lực sư phụ cao nhưng cũng chỉ khoảng 1/100 khối năng lượng thần bí này thôi.
Số năng lượng này rốt cục tới từ đâu, đến từ bên ngoài, sao lại nằm trong huyệt ấn đường của mình,. Tại sao những con số là dấu ?, Lưu Dương lúc này trong đầu toát ra 1 đống câu hỏi, nhưng người duy nhất có thể giải thích vấn để của mình là Lý Long Cảnh thì lại biến mất.
Không hiểu lão thế nào rồi, có phải là trợ giúp mình mà tổn hao đại lượng tinh thần lực, buổi tối đi ra một lần, tới giờ không thấy ra nữa, kêu gào khản cổ họng cũng không có trả lời…
Nhiêu đó cũng đủ để Lưu Dương ngưỡng mộ lắm rồi, mà bây giờ trong cơ thể mình tự nhiên xuất hiện đống năng lượng lại nhiều hơn sư phụ cả trăm lần. Nhưng là tinh thần lực hay nội lực, nhìn màu sắc thì không đoán ra được
Lưu Dương không biết tính thế nào, nếu nói đống năng lượng này do hắn khống chế thì quá tốt rồi, nhiều hơn Hoàng cấp cao thủ cả vài lần, này có thể là cực mạnh rồi, dựa theo Long Cảnh năm đó võ lâm phân chia thì đã cao hơn 2 bậc, quả thực là trên trời dưới đất…
Ngay cả Lý Long Cảnh cũng không thể giải thích, lão vốn cũng lo lắng sẽ xuất hiện vấn đề gì, nhưng là cho tới nay, ấn ký này phảng phất vô hại, ngoại trừ không thể sử dụng, vài lần gặp nạn, nó còn giúp nữa chứ, đơn gỉan không quản hắn, càng không nhắc tới Lưu Dương, lão đều không giải thích được, Lưu Dương lại càng choáng thêm mới chết chứ.
Không ngờ tên Lưu Dương này gặp được nội thị, lập tức phát hiện ra…
Lưu Dương cẩn thận thao tác tinh thần, xem xét tới lui bên cạnh ấn kí, chính là không dám động thủ, bị tấu quả nhập ma thì việc nhỏ, vạn nhất đống năng lượng này nổ 1 phát so với bom hạt nhân cũng không kém hơn ah nha.
Hắn cư nhiên trở thành thịt người hạt nhân, nếu hiện tại tự bạo thì phạm vi mấy chục dặm đều thành bụi cả.
Không còn chuyện gì, Lưu Dương buông lỏng tinh thần, xem xét trong cơ thể có gặp trắc trở gì hay không, khi không có chuyện gì hắn lập tức dò xét khối năng lượng nhưng lại gặp trở ngại, Lưu Dương muốn tra xét nhưng ngay cả bên ngoài cũng không tra xét được.
Thử vài lần, Lưu Dương buông tha, tra xét không được nhưng là không có gì nguy hiểm, tối thiểu chính mình không tự bạo, vốn tưởng rằng tìm được món đồ chơi mới, đáng tiếng là thứ không chơi được.
Hứng thú của hắn giảm đi, đi nơi khác dạo chơi ( trong cơ thể ) kinh mạch không sai biệt lắm cũng không có gì để nhìn, không hiểu nhưng nới khác có gì hảo hảo chơi ko ta ??? ( đoạn này dịch y thế, nguyên văn )
Không bằng đi lên não, mặt mình xem thử bộ nảo của bản thân có những gì (ặc ặc thằng này bị não)
Người không biết không sợ, Lưu Dương xem cách nội soi cơ thể như món đồ chơi, căn bản không lo nguy hiểm, phát tán tinh thần, chuẩn bị đi xuyên qua kinh mạch, chuẩn bị tiến lên não. ( TT lên não )
Hắn căn bản không bik vậy là nguy hiểm, đại não a, đến hiện tại, khoa học đều không thể tìm hiểu toàn bộ bí mật não người. Người tìm hiểu về não, không cẩn thận một chút, nhẹ thì bán thân bất toại, ngu ngốc, nặng thì tử vong ngay.
Đương nhiên mấy thứ này Lưu Dương làm gì biết, hắn lúc này mang theo một cái tâm tư " vui chơi "
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê